Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng
|
|
Chương 10: Kim chủ II (2)[EXTRACT]Kể từ sau đêm đó, lần đầu gặp lại giữa Hạng Tri Lam và Nguyên Sơ là tại buổi lễ nghi thức khởi quay bộ phim “Sóng Bạc”. Bộ phim này biên kịch đã chấp nhận tự mình cầm kịch bản đi khắp nơi kêu gọi đầu tư, cũng vấp phải rất nhiều trắc trở. Nhân vật cấp cao nhất thì tiếp xúc không tới, mà còn lại thì cao không thành – thấp cũng không xong, hoặc là không quyết định đầu tư cho một bộ phim nhỏ như vậy, hoặc là căn bản không biết xem hàng. Mà tình hình kinh tế hai năm nay của Nguyên Sơ đang đình trệ, lên weibo xem tóm tắt giới thiệu kịch bản ở hộp thư công việc, đến nay còn đang tiếp tục sử dụng, cách một khoảng thời gian đều sẽ dọn dẹp hộp thư, vô tình như vậy mà thấy được kịch bản hay. Y chủ động tìm đến nhóm đạo diễn thảo luận, hai bên xác định ý hướng hợp tác. Sau đó y cầm kịch bản đi tìm Hạng Tri Lam. Hạng Tri Lam cũng thích kịch bản này, có thể nói là những năm giúp Nguyên Sơ đầu tư phim, hắn thích nhất kịch bản này. Bộ phim sẽ đào sâu tính cách con người cùng tái điễn lại mặt tối của xã hội. Cốt truyện nói về cuộc sống khó khăn của một nhiếp ảnh gia, quanh năm phải chạy đại giang nam bắc chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia này từ nhỏ đã cách xa cha mẹ, thời điểm nghèo khổ nhất cái gì cũng làm qua, rửa chén rửa rau, chụp ảnh, làm người phục vụ,…. tích góp đủ một ít tiền liền đi quay phim. Có hai bộ giành được giải thưởng nhỏ trên quốc tế, anh ta liền dùng số tiền thưởng tiêu xài cho việc quay phim hết. Anh ta có một người bạn gái, ở thời điểm bộ phim vừa bắt đầu thì cả hai chia tay, bởi vì người của cô nhà bạn gái kia vốn đã cùng anh ta thỏa thuận xong thời gian làm lễ cưới, kết quả bởi vì muốn chụp một đối tượng, liền không nói câu nào mà bỏ đi. Ba ngày sau thì anh ta nhận được lời chia tay qua điện thoại. Đối tượng anh ta chụp là một nam nhân trẻ tuổi, tên là Bạch Lãng, là một thầy giáo. Cũng xem như là một anh hùng trong mắt anh ta. Ba năm trước, Bạch Lãng từng cứu mấy cậu học sinh trung học, nhưng đổi lại là bị đâm một dao vào eo, suýt chút nữa đã chết. Bởi vì sớm chiều ở chung bên nhau, nhiếp ảnh gia mới phát hiện bản thân yêu trúng cái tên Bạch Lãng này. Nhân vật của Nguyên Sơ là nhiếp ảnh gia, còn Bạch Lãng là do một vị diễn viên trẻ đảm nhận. Nguyên Sơ dường như lại gầy đi một chút. Hạng Tri Lam bất động thanh sắc đánh giá y, y rõ ràng nhìn thấy hắn, nhưng vẫn tự nhiên dời ánh mắt đi, cùng những người khác trò chuyện. Hạng Tri Lam cảm thấy tâm tình mình có chút phức tạp. Hắn hôm nay tới nơi này, một mặt là do biên kịch cùng đạo diễn mời, mặt khác, hắn cũng không biết đáy lòng hắn mơ hồ muốn được cái gì. Hạng Tri Lam nhìn Nguyên Sơ cách hắn không xa, bỗng nhiên sãi bước đi qua.”Nguyên Sơ.” Hắn gọi y. Nguyên Sơ kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mang tính nghề nghiệp: “Ông chủ Hạng.” Hạng Tri Lam bực bội mà trở về công ty. Ba chữ “ông chủ Hạng” vừa ra khỏi miệng của Nguyên Sơ, liền đem hắn chặn đến há hốc mồm cứng lưỡi, nói không nên lời. Hắn kinh ngạc, trong lòng tràn đầy phẫn uất, nhưng khi phẫn nộ rút đi, hắn cũng hiểu được, Nguyên Sơ trả lời như vậy cũng không có sai. Hai người từ một tờ hợp đồng mà bắt đầu, và cũng từ nó mà kết thúc mối quan hệ, mỗi người đều có một cuộc sống của riêng mình, cũng như có một người mà trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm nhất mực yêu thích, và ai cũng đều xem trọng danh dự của mình cả, một khi kết thúc mối quan hệ, thì cứ giả vờ xem mọi chuyện như chưa bao giờ bắt đầu mới là tốt đẹp nhất. Huống chi, hắn bây giờ còn có Du Tiến Chu bên cạnh.
|
Chương 11: Kim chủ II (3)[EXTRACT]Cùng Du Tiến Chu tái hợp lại hơn một tháng, hai người vẫn còn dừng lại ở giai đoạn cùng nhau dùng cơm, xem phim, không có tiến thêm một bước nữa. Lại nói, muốn nhặt lại tình yêu thuở thiếu niên không có đơn giản a, huống chi giữa bọn họ còn nhiều vấn đề vướng mắt, nhiều vấn đề không có cách nào giải quyết ổn thỏa. Những vấn đề kia cố tình dán vào vết thương dĩ vãng, làm cho bọn họ không dễ dàng dám nói đến. Hai người cẩn thận từng li từng tí một để bảo toàn tình cảm mong manh này, cả hai đều phát hiện tưởng tượng cùng hiện thực vẫn là có khoảng cách rất xa. Lại một lần cơm tối, Du Tiến Chu tan làm rất sớm, ở trước cửa công ty Hạng Tri Lam đợi lâu gần một giờ đồng hồ. Hạng Tri Lam lên xe nói xin lỗi, giải thích là có một số giấy tờ xảy ra vấn đề nên phải mở hội nghị khẩn cấp. Du Tiến Chu nói không có sao. Hai người suốt dọc đường có đôi lúc cứ trầm mặc, Du Tiến Chu chuyên tâm lái xe, Hạng Tri Lam thì lại không ngừng gọi điện thoại. Đến nhà hàng Tây, không khí trầm mặc mới hơi hơi kết thúc. Du Tiến Chu kỳ thực đã rất đói bụng, không có khẩu vị gì, ăn hai cái sườn bò, liền nói: “Khi còn bé, tôi vốn cho rằng tôi lớn lên sẽ tự do, rất nhiều chuyện đều có thể làm thật viên mãn. Thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại, ý nghĩ lúc đó thật buồn cười, khi đó tôi bị quản thúc bởi mẹ tôi, không thể không rời đi, hiện tại, bị cả xã hội quản thúc. Chưa bao giờ chân chính tự do tồn tại.” Hạng Tri Lam đặt đĩa xuống, liếc mắt nhìn Du Tiến Chu, “Không thể không rời đi sao?” Du Tiến Chu biết Hạng Tri Lam tức giận ở điểm nào, sự tình đã qua lâu như thế, hắn vẫn dùng thái độ này đối với Du Tiến Chu. Làm cho Du Tiến Chu rất không thoải mái. Người sống trên đời, ai không có nỗi niềm khó nói? Thời điểm lựa chọn lưỡng nan, Du Tiến Chu lúc trước đưa ra quyết định cũng thống khổ vạn phần. Hà tất dùng thái độ chỉ trích như vậy? Cho nên Du Tiến Chu phản bác: “Tình huống của mẹ tôi lúc đó nghiêm trọng đến vậy, lẽ nào để tôi dẫn cậu đến trước mặt bà ấy, làm cho bà ấy tức chết mới ——” Du Tiến Chu bỗng nhiên dừng lại, ý thức được mình nói sai. Hạng Tri Lam sắc mặt trầm xuống, “Khi tôi đem cậu mang về nhà, cậu sao không lo lắng sẽ làm tức chết ba mẹ tôi?” Cha hắn khi còn trẻ gầy dựng sự nghiệp rất nhiệt huyết, từ trên bàn rượu cho tới đánh xuống giang sơn, tuổi hơi lớn một chút, thân thể liền có các loại vấn đề. Chỉ là từ nhỏ cha đã là trụ cột trong nhà, cho tới nay đều nghiêm khắc, uy nghiêm, hình tượng cao to nên không biểu lộ nhiều. Hắn xưa nay không biết, hoặc có thể hắn không nhìn thấy, mỗi khi cha hắn kiểm tra sức khoẻ, mẹ hắn sẽ ở một bên lau nước mắt một mình, một bên oán giận hắn, một bên càng tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cha hắn. Giữa bọn họ không có cách nào tiếp tục đàm luận cái vấn đề này. Du Tiến Chu trầm mặc, chỉ có thể nói: “Xin lỗi.” “Tôi không cảm thấy năm đó cậu xuất ngoại là sai, chuyện đến nay tôi không thể quên được chính là, cậu đi cũng không để lại cho tôi một câu nói. Sau khi ra nước ngoài, cậu đứt quãng gửi thư, bưu thiếp cho tôi, sau đó dọn nhà, cũng không lưu lại cho tôi địa chỉ mới, cắt đứt mọi phương diện liên hệ, cậu biết tôi lúc đó sốt ruột nhiều thế nào sao?” Hạng Tri Lam thấp giọng nói: “Cậu biết tôi lúc đó viết bao nhiêu lá thư gửi đến cái địa chỉ cũ kia cho cậu không? Cậu sau đó trở lại có xem qua sao?” Hắn nhìn chằm chằm Du Tiến Chu, từ từ lắc đầu. Hạng Tri Lam điều khí lại nở nụ cười, đứng dậy, “Tôi cảm thấy chúng ta đều sai rồi. Mười năm, cái gì cũng thay đổi, chỉ có vấn đề không thay đổi. Mười năm trước chúng ta không giải quyết được, chúng ta không có kinh tế, không có thực lực, không có địa vị, chúng ta không giải quyết được, nhưng qua mười năm, chúng ta có mọi thứ nhưng vẫn là không giải quyết được.” Du Tiến Chu trầm mặc nhìn hắn. Chốc lát mới nói: “Vậy cậu tại sao phải đáp ứng hợp lại với tôi?” “Bởi vì tôi yêu cậu!” Hạng Tri Lam bật thốt lên, chợt nói thêm: “Bởi vì mười năm trước tôi yêu cậu.” Du Tiến Chu chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, nói: “Tôi cũng yêu cậu, mười năm trước.” Phòng ăn có người liếc mắt, Hạng Tri Lam nắm áo vest ở lưng ghế dựa lên định rời khỏi. Lúc này, có người đem một bó hoa lớn lại, hỏi: “Bàn số 16, xin hỏi vị nào là Du Tiến Chu tiên sinh.” Hai người đứng yên tại chỗ cũ.”Tôi.” Hai người đồng thời lên tiếng, bầu không khí nhất thời cực kỳ lúng túng. Du Tiến Chu lại lặp lại lời nói, “Là tôi.” Hoa giao cho Du Tiến Chu, bên trong kẹp tấm thẻ, mặt trên viết một cái địa chỉ nhà, cùng với dây ruy băng buộc thẻ chính là một chiếc chìa khóa. Vốn chẳng qua là cảm thấy thời gian đã thích hợp, hai nam nhân thành niên lâu như vậy, hai công ty cách cũng không quá xa, sau đó ở chung, khắp mọi phương diện đều thuận tiện hơn một chút mà thôi. Du Tiến Chu cười khổ một tiếng: “Cậu đổi ý?” Không phải vừa nãy mới cãi nhau sao. Hạng Tri Lam nhìn lướt qua, thô tục nâng bó hoa hồng màu đỏ kia, không nói lời nào mà đi.
|
Chương 12: Kim chủ II 9(3)[EXTRACT]Thời điểm thiếu niên, bởi vì đã quá phản nghịch, lúc đó Hạng Tri Lam hút thuốc uống rượu, ăn chơi không thiếu thứ gì; nhưng từ sau khi trưởng thành, đặc biệt là sau khi tiếp quản công ty, ngoại trừ xã giao, hắn không uống rượu, nhưng ngược lại hút thuốc so với trước đây có phần dữ dội hơn nhiều. Rời khỏi nhà hàng Tây, hắn lên xe bảo tài xế lái xe, tài xế hỏi đi đâu, nhưng hắn không nói lời nào. Hồi lâu, hắn mới nói: “Tôn Yến Ngữ mở cái quán bar kia ở đâu ấy nhỉ?” Sau khi vào đêm, một con đường quán bar rất là náo nhiệt, ăn chơi xa hoa trụy lạc, khắp nơi đều là âm nhạc vang dội động trời, tiếng cười nói ồn ào của mấy nhóm nam nữ,… không khí thật vô cùng xa hoa trụy lạc. Hạng Tri Lam dừng lại ở giao lộ, xuống xe, trực tiếp đi vào “Gặp gỡ” (tên quán bar). Tôn Yến Ngữ vừa là ông chủ, cũng là người pha rượu, thỉnh thoảng tâm tình tốt, sẽ đến quán rượu giết thời gian. Lúc này thấy Hạng Tri Lam đến gần quầy bar, vội vã cầm chai rượu trên tay giao cho nhân viên phục vụ, đi qua chào hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Đến thị sát sao? Tình hình kinh doanh gần đây không tệ nha.” Hạng Tri Lam buồn bực mà vung tay lên, “Thị sát cái rắm, mấy chục triệu hạng mục phải chờ tôi quyết định, quán bar này của cậu hàng tháng kiếm được bao nhiêu tiền?” Tôn Yến Ngữ gấp rút làm bộ dáng chân chó: “Vâng vâng vâng, ngài là ông chủ lớn, người có địa vị cao cao tại thượng như ngài tới đây làm gì a?” Hạng Tri Lam nhìn lướt qua một cái, nói “Không cần nhiều lời, tôi đương nhiên là đến để uống rượu.” Tôn Yến Ngữ liền tự giác chọn mấy chai rượu ngon, cùng Hạng Tri Lam tìm cái khoảng ghế trống vào ngồi. “Làm sao vậy?” Tôn Yến Ngữ cố ý mở lời trước, kết quả Hạng Tri Lam chỉ cúi đầu uống rượu, Tôn Yến Ngữ thở dài, “Mấy chục triệu hạng mục chờ cậu quyết định, mà cậu còn đến nơi này mượn rượu giải sầu?” Hạng Tri Lam ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tôn Yến Ngữ: “Ai nói tôi là mượn rượu giải sầu?” Tôn Yến Ngữ chọc vui một chút: “Vậy ban đầu ai ở trên bàn rượu uống say khướt ôm tôi nói đời này không bao giờ uống rượu nữa?” Hạng Tri Lam liền buồn bực. Tôn Yến Ngữ rót cho mình một ly, tự nhiên nói: “Nói đến, Du Tiến Chu trở về cậu biết không? Hình như là hơn hai tháng trước, bọn tôi có tụ hội cùng nhau ăn uống một bữa. Chậc, tiểu tử kia ra dáng lắm, từng tuổi này còn rất soái, tôi vốn đang hi vọng cậu ta trọc đầu, để tôi cũng có thể lĩnh hội một chút cảm giác giá trị nhan sắc nghiền ép người khác. aiiii.” Hạng Tri Lam liếc Tôn Yến Ngữ một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ đến nữa. Cậu nhìn lại xem, chiều cao 1m72, đời này sẽ không thể đâu.” Thấy Hạng Tri Lam chịu mở miệng, Tôn Yến Ngữ càng hăng hái, nói phét một đống xé tung trời, bỗng nhiên đầu óc nhớ ra gì đó hỏi một câu: “Cái cậu kia… bạn, cùng Du Tiến Chu có đụng mặt không?” “Bạn tôi cái gì?” “Chính là cái cậu… diễn viên… bạn trai?” Mỗi khi nói một ra từ, sắc mặt Hạng Tri Lam liền khó coi hơn một phần, Tôn Yến Ngữ vội vàng ngượng ngùng tự rót rượu uống một ngụm: “Lúc trước không phải cậu nói, vẫn sẽ hỗ trợ cậu ta, chúng ta mới đem cái quán bar này sang lại…” Hỗ trợ cái rắm. Hạng Tri Lam dùng một ngụm rượu đem câu nói này chặn lại, nhớ tới năm ngoái một trận binh hoang mã loạn, trong lòng càng buồn phiền. “Mẹ nó” Hắn mắng một câu, “Nơi này của cậu là bán rượu giả à, càng uống càng rối tâm trí.” Tôn Yến Ngữ cười giỡn nói: “Thời đại này quán bar đâu còn có rượu thật?” Thấy Hạng Tri Lam lạnh lùng dò xét mình, phảng phất là thật sự hoài nghi mình cho hắn uống rượu giả, vội vàng nói: “Bất luận là thật hay là giả, đến trên tay ngài thì nhất định là thật a.” “Bớt nói điêu đi.” Hắn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy máy điều hòa mở quá lạnh. Lúc này, một cú điện thoại gọi đến, là Nguyên Sơ. Hạng Tri Lam theo bản năng liếc mắt nhìn Tôn Yến Ngữ, kẻ này quả nhiên đưa cổ dài, sẽ chờ bát quái đây (ý nói nhiều chuyện). Hắn cười lạnh một tiếng, nhận cuộc gọi. Bên kia truyền đến tiếng nói, có chút khinh ngạc, Hạng Tri Lam không biết có phải hay không là ảo giác, thật giống là có chút hơi nghẹn ngào. “Hạng tiên sinh, tôi muốn gặp anh một chút.”
|
Chương 13: Ảnh đế II (1)[EXTRACT]“Không tốt lắm.” “Lần trước tôi cùng ngài có nói qua cô gái kia, ngày hôm qua cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nói cảm thấy chúng tôi không thích hợp. Kỳ thực hơn một tháng nay, bọn tôi tổng cộng cũng không gặp mặt mấy lần, cô ấy là một người con gái rất tốt, vừa bắt đầu, tôi đoán chừng là đối với nghề này của tôi rất tò mò, bọn tôi ở cùng nhau trừ xem phim ăn cơm bên ngoài, chính là tán gẫu những chuyện trong vòng bát quái. Bất quá cô ấy rất biết chừng mực, hễ chuyện gì tôi khó nói, cô ấy đều không truy hỏi.” “Không, tôi đối với cô ấy không có… cảm giác động tâm. Lại như bạn bè, em gái? Nhưng mà quãng thời gian chúng tôi qua lại, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, luôn cảm thấy mình bây giờ ở trạng thái này, tùy tiện cùng người khác tạo thành gia đình là một việc vô trách nhiệm. Hơn nữa…” Y dừng một chút, lại mở miệng, tiếng nói đã hơi khô khốc, “Còn có liên quan với việc lúc trước tôi đã nói qua, mối tình lâu nay của tôi là nam nhân, tôi hiện tại cảm thấy, tôi đối với hắn tâm tình quả thực không đúng lắm.” “Quan hệ của bọn tôi đã duy trì được bốn năm, khởi đầu tương đối gượng gạo và lúng túng. Mối quan hệ không có tình cảm làm nền tảng lâu dài, với tôi và hắn mà nói thật giống đều là lần đầu. Thực không dám giấu giếm, do mối quan hệ không có hoàn toàn thẳng thắng với nhau, tôi thậm chí có lần tưởng bở, cho là hắn thầm mến tôi, nếu không…, tôi không thể hiểu được tại sao nhất định là tôi.” Y nở nụ cười tự giễu, “Thế nhưng mới bắt đầu một năm, bọn tôi gặp mặt nhau rất ít, thậm chí một quãng thời gian tương đối dài, tôi cũng quên mất sự tồn tại của đoạn quan hệ này. Tôi nhớ tới một lần dài nhất đại khái là, bọn tôi có hơn bốn tháng không gặp, cuối cùng là đến sinh nhật hắn, mới gọi tôi đi qua cùng hắn. Tôi khi đó đối với đoạn quan hệ này phi thường…chán ghét, đoạn thời gian đó kể cả tôi cũng đối với bản thân mình sinh ra thái độ chối bỏ, hơn nữa cũng cảm thấy chính mình có phải là làm sai hay không, bởi vì một ít…danh lợi, mà bán đứng bản thân. Nhưng là, tôi làm nghề này, ngài hẳn đã nghe qua một ít bát quái, nếu như tôi có thể tâm bình khí hòa một chút, có lẽ lúc đó sẽ không lựa chọn bước đi kia, mà vào lúc ấy dù sao cũng tuổi trẻ —— đương nhiên hiện tại cũng vậy, tôi đối với nghiệp diễn, nhiều ít cũng có chút dã tâm. Nhưng cho dù là bán rẻ một vài thứ, nhưng mấy năm nay phát triển cũng không như ý muốn. Tôi thấy mấy tên hắc tử nói ‘Cường nâng bị trời phạt’ ‘Lòng cao hơn trời, mệnh so với giấy bạc’ (ý nói làm người đừng ham quá nhiều, trời không cho), tôi cũng cảm thấy đúng, tuy rằng trong lòng khó chịu, mà càng khó chịu hơn chính là, nó dĩ nhiên là đúng đối với tôi. Tôi bắt đầu ỷ lại hắn là từ năm thứ hai.” “Đúng, là ỷ lại. Ba tôi, ông ấy đã rời bỏ tôi lúc tôi còn rất nhỏ, nói như thế nào đây, không thể nào vinh quang. Mẹ tôi tính cách trời sinh mạnh mẽ, cách giáo dục tôi cũng là thiên hướng áp chế, luôn luôn bảo tôi phải tỉnh táo, không được tự kiêu tự mãn, làm việc phải nỗ lực, đến nỗi có một lần, tôi hiện tại hồi tưởng lại, khả năng bà ấy ở bên ngoài cũng gặp khó khăn, cho nên thái độ đều tiêu cực bi quan vừa phẫn uất, một lần kia bà ấy còn truyền cho tôi ý niệm là, “không ai để ý quá trình con làm như thế nào, xã hội này chỉ nhìn vào kết quả thôi”. Mẹ tôi rất ít khi ở trước mặt cổ vũ, tán thưởng tôi. Thế nhưng hắn —— tôi cái kia, bạn tình, hắn…” y lắc đầu một chút, “Hắn đem tới cho tôi cảm giác có chút kỳ quái. Giống như loại quan hệ này của bọn tôi, trạng thái tốt nhất đều chỉ là duy trì quan hệ, ngoài ra tiếp xúc và trao đổi tình cảm càng ít càng tốt, nhưng cũng có thể, lòng người đều là yếu mềm, nếu như thường xuyên tiếp xúc nhau, không thể nào hoàn toàn…’Trong sạch’.” “Ý của tôi là về tình cảm, giống như ngài và tôi mặc dù là bác sĩ và bệnh nhân, thế nhưng lúc lắng nghe tôi tự thuật, khó tránh khỏi bởi vì câu chuyện của tôi mà tức giận a, đồng tình a, chán ghét a, có các loại cảm xúc khác nhau. Thời gian ở cùng nhau càng ngày càng dài, khó tránh sinh ra tình cảm. Thời điểm đầu năm thứ hai, hắn bị bệnh, có chút nghiêm trọng, là vì lúc đó hắn đang đàm luận một hạng mục rất quan trọng, uống rượu rất nhiều. Tôi khi đó cũng không có bận công việc gì, cho nên liền ở cùng với hắn một quãng thời gian. Đại khái chừng hai tuần lễ. Hắn có mấy ngày, lôi kéo tôi cùng hắn xem mấy bộ điện ảnh trước đây của tôi, hắn kỳ thực không hiểu phương diện điện ảnh lắm, bất quá mỗi lần xem xong, hắn đều sẽ khen tôi hai ba câu, mang tính tượng trưng. Hắn rất tốt, rất có phong độ, lúc bình thường cùng tôi ở chung cũng tương đối khắc chế và tôn trọng, cho nên tôi… Nói chung, không có cách nào chán ghét hắn. Trong đó bộ “Đa Tình sơn” bọn tôi cùng nhau xem đại khái là ba hoặc là bốn lần? Kỳ thực bộ phim này có rất nhiều đoạn vui tươi, khôi hài, nhưng sắc mặt hắn mỗi lần xem đều là không biến đổi. Mà tôi có thể nhận ra được, hắn là yêu thích bộ phim này.” “… Tôi cảm giác giữa lúc hắn và người khác khen tôi hoàn toàn không giống nhau, dù mỗi ngày người hâm mộ đều khen tôi.” Y nở nụ cười, “Tôi nghĩ, có thể là bởi vì tôi độc thân quá lâu, bên người bỗng nhiên có một người quan tâm, hơn nữa có thể giúp tôi chống đỡ mọi chuyện, có thể che chở tôi, hẳn là sẽ có chút động tâm đi. Năm thứ hai, bệnh của hắn gần như khỏi hẳn, tôi cũng nhận một bộ phim, là sau một năm bạo hồng từ vai chính của khoản phim truyền hình, lần này lại là đại IP, rất nhiều người chen nhau giành vai diễn, nhân vật của tôi là nam hai, hình tượng không tệ, phần diễn không ít, ông chủ Phương nhiều lần muốn nhét người vào thế chỗ tôi, là hắn thay tôi giải quyết chuyện này. Thật ra là rất khôi hài, đạo diễn lúc đó chọn tôi là vì tôi phù hợp với hình tượng nhân vật, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, tiền cát xê cũng phải chăng, cuối cùng lại còn phải dựa vào hậu đài mới có thể yên ổn nhận nhân vật này, mặc dù nó vốn là nhân vật của tôi. Sau đó thật nhiều lần, hắn đều, xem như là thay tôi… hộ giá, hộ tống. Tôi thật sự rất cảm ơn hắn. Nói chung, về sau, quan hệ của bọn tôi càng hài hòa thêm một chút.” “Mọi phương diện.” Y bổ sung thêm một câu. “Không, sẽ không, tôi có thể cảm giác được hắn đối với tôi không có… tình yêu. Nhiều nhất chính là, bạn bè nhỉ? Nói như vậy cũng có chút… kỳ quái.” “Dục vọng chiếm hữu? Hắn hình như sẽ không can thiệp lựa chọn quay phim của tôi. Còn về phương diện sinh hoạt, bọn tôi gặp nhau thì càng ít hơn.” “Tôi đối với hắn? Bọn tôi cũng không phải đang nói chuyện yêu đương, phần lớn cũng không chú ý đến sinh hoạt riêng tư của đối phương. Nhưng… tôi sẽ, thường xuyên, nghĩ đến hắn.” Y nói từ từ nhỏ dần, như là ngay cả chình mình cũng không xác định. Y chậm rãi lắc đầu, “Tôi cũng không cho là… ít nhất lúc đó tôi cũng không cho là, tôi đối với hắn có tâm tư khác biệt. Tôi chẳng qua là vẫn luôn cảm thấy, người này nhiều ít ở trong sinh mệnh tôi xem như là đặc biệt đi. Phân lượng đại khái có thể so với mối tình đầu, đêm đầu tiên, cũng không phải nói khắc cốt ghi tâm cỡ nào, mà đều là, lần đầu tiên, người đầu tiên… Hơn nữa ở trên mối quan hệ với hắn, tập trung rất nhiều hàm nghĩa, cuộc đời của tôi, mơ ước, thỏa hiệp với hiện thực, lựa chọn, rơi xuống mối quan hệ cùng hắn tới thời điểm này. Cho nên khi đó tôi vẫn cảm thấy, ở bề ngoài tôi muốn chính là hắn, trên thực tế tôi muốn chính là cả một cuộc đời tôi, dĩ vãng của tôi, tương lai của tôi.” “… Đúng, hiện tại cảm giác lại không giống nhau. Tôi hai ngày trước cùng hắn đụng phải. Ngài biết phản ứng đầu tiên lúc đó của tôi là cái gì không? *Hắn thật giống như gầy đi* ” Y cười, “Tiếp theo chính là một chuỗi câu hỏi trong đầu chạy ra, gần đây rất bận sao? Hay bởi vì xã giao nên uống rượu à?… Tại sao biết rõ tới đây sẽ gặp phải tôi còn muốn đến? Tôi cảm thấy tôi nghĩ quá nhiều, đầu óc rối như tơ vò, mà ở bề ngoài, tôi cảm thấy tôi nguỵ trang đến mức rất trấn định. Tôi giả bộ không quen biết hắn.” “Ngài cảm thấy, tôi đây là thích hắn sao?”
|
Chương 14: Ảnh đế II (2)[EXTRACT]Từ phòng tư vấn đi ra, cả người Nguyên Sơ đều như vô cùng mệt lả. Tiểu Lưu vẫn đứng ở cửa chờ, Nguyên Sơ lên xe, Tiểu Lưu hỏi y có muốn ăn chút gì đó hay không. Gần đây vì “Sóng Bạc” mà Nguyên Sơ phải giảm béo như điên. Râu tóc cũng chậm rãi mọc lên, thời điểm không hóa trang, bắt đầu xuất hiện một cỗ chán nản, chật vật. Trong dự liệu, Nguyên Sơ lắc đầu. Tiểu Lưu đưa Nguyên Sơ về nhà, ngày mai còn phải quay phim, trước khi quay về dặn dò Nguyên Sơ hai câu, cũng không biết y có nghe lọt tai hay không nữa. Nguyên Sơ như người mất hồn đi tới đi lui hai ba vòng trong căn phòng nhỏ, muốn đọc kịch bản, nhưng một chữ cũng không nuốt nổi, muốn lướt weibo, lại sợ nhìn đến những thứ linh tinh làm cho tâm tình còn tệ hơn. Y chỉ có thể nhiều lần lướt weixin (bên mình hay gọi là wechat), ngày hôm qua Hoàng Dật Dao gửi cho y một đoạn thoại dài chân thành khẩn thiết, tràn ngập ý xin lỗi, đại ý là tuy rằng y rất tốt, chỉ là đi cùng với y chung quy không có cảm giác kia. Nguyên Sơ hoàn toàn có thể hiểu được, một cô gái mới vừa tốt nghiệp, đương nhiên vẫn muốn theo đuổi ái tình, sẽ không cam tâm tình nguyện cùng một nam nhân “cũng không tệ lắm” kết hôn sinh con. Huống chi, y còn lâu mới được xưng là “Không tệ”, còn có, y cũng chưa chắc có thể mang lại một cuộc sống ổn định. Nguyên Sơ vuốt ve điện thoại, xem lại một chút đoạn thoại y cùng Hạng Tri Lam tán gẫu. Thời điểm như thế này, ngoại trừ bác sĩ tâm lý, y căn bản không tìm đến bất kỳ người nào để nói chuyện, cũng không cách nào tìm ra phương pháp giải quyết. Y cảm thấy bản thân mình lăn lộn cho tới bây giờ, đến cùng vẫn là từ đầu đến cuối đều thất bại. Chuông điện thoại di động vang lên, Nguyên Sơ giật cả mình, theo bản năng tiếp điện thoại: “A lô?” “Tiểu Sơ, xảy ra chuyện gì? Con cùng Dao Dao trước đó không phải vẫn rất tốt sao, tại sao hôm nay ba của con bé đến xin lỗi mẹ? Không phải mẹ đã nói, Dao Dao tuổi còn nhỏ, có việc gì con nhường con bé một chút, hai người ở cùng nhau chẳng lẽ một chút rung động cũng không có, quan hệ đều là dụng tâm kinh doanh sao? Mẹ còn rất yêu thích con bé Dao Dao kia, hai người các con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nguyên Sơ trong lòng khổ sở, lại có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ nói: “Là con không đúng. Bất quá, Hoàng Dật Dao nói với con, con không phải hình mẫu nam nhân mà cô ấy yêu thích, cô ấy không thích con, chúng ta cũng không thể cưỡng ép người ta chứ?” “Ai.., vậy thì thật sự không có biện pháp, ” bên kia thở dài, “Con xem con đi, đã khuyên con không nên làm việc trong vòng giải trí, con lại không nghe, làm hại mỗi lần xem mắt con gái nhà người ta đều e ngại!” Nguyên Sơ rũ mắt, vuốt vuốt ghế sô pha, tựa như mộng du nói: “Nào có, có rất nhiều cô gái kêu gào yêu thích con đấy.” “Vậy con có yêu thích không, có thể mang bạn gái về đây để người mẹ này nhìn qua được chứ?” Nguyên Sơ trầm mặc, bên kia càng không nhịn được thở dài, lặp đi lặp lại câu “Con nói, con…..”. Nguyên Sơ qua loa vài câu, rồi cúp máy. Y ngồi trên ghế sa lon, để điện thoại di động xuống, che mắt. Đèn của phòng khách sáng quá, chói vào mắt y. Lúc thiếu niên, y đã từng nỗ lực cùng mẹ trao đổi, nhưng mà, mỗi một lần y cố gắng mở cửa lòng thuật lại quan điểm của bản thân, cuối cùng đều sẽ biến thành cả hai cãi vã kịch liệt. Sau đó y cố chấp làm theo ý mình chạy đi đóng phim, đoạn thời gian trước khi nhận được giải thưởng, y cùng người trong nhà cơ hồ đoạn tuyệt quan hệ, cho đến lúc công thành danh toại, được khen ngợi là “Ảnh đế trẻ tuổi nhất “, quan hệ hai người cuối cùng mới hòa hoãn. Nhưng y đã bỏ qua việc trao đổi trước kia, bọn họ mới duy trì được ôn hòa. Tuổi tác càng lớn, đối với một số việc làm của mẹ, y cũng hiểu được tầng sâu ý nghĩa, quan hệ cả hai cũng càng ngày càng tốt hơn một chút. Tuy rằng chưa thể gọi là thân mật, nhưng thỉnh thoảng cũng có nhắc tới nhau vài câu, quan tâm lẫn nhau, rốt cuộc có chút ấm áp. Thế nhưng đối với sự việc này, y cùng mẹ vẫn cứ không có cách nào trao đổi. Y từ nhỏ đến lớn, thậm chí không dám khẳng định, mẹ của y có thật sự yêu thương y hay không. Nguyên Sơ xoa xoa mi tâm, tận lực đem tâm tư xoắn xuýt này ném qua một bên, y nhớ đến lời bác sĩ nói hôm nay, do dự một phút, vẫn là bấm điện thoại gọi cho Hạng Tri Lam. Trong nháy mắt được kết nối, hốc mắt của y đỏ, y nói: “Hạng tiên sinh, tôi muốn gặp anh một chút.” Hạng Tri Lam cho địa chỉ quán bar. Nguyên Sơ biết ngọn nguồn bên trong, năm ngoái y bị người ta hãm hại, chính là tại “Gặp gỡ” trước đó, sau đó ông chủ không tiếp tục kinh doanh được, muốn chuyển nhượng, Hạng Tri Lam và bạn tốt bỏ ra ít tiền, một lần nữa đem cái quán bar kia trùng tu lại. Tôn Yến Ngữ dẫn Nguyên Sơ vào trong phòng tiếp khách riêng, tuy rằng rất muốn nghe ngóng, nhưng quán bar quá ồn, Hạng Tri Lam lại một mặt “Cút ra ngoài”, cho nên chỉ có thể yên phận giúp bọn họ đóng cửa. Hạng Tri Lam rót rượu cho chính mình cùng Nguyên Sơ, ngữ khí rất nhạt: “Gặp tôi làm cái gì?” “Tôi muốn biết ” Nguyên Sơ do dự một chút, cuối cùng cắn răng hỏi, “Tại sao bỗng nhiên quyết định kết thúc quan hệ của chúng ta?” Hạng Tri Lam ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn y một cái. Nguyên Sơ cũng biết cái vấn đề này bao hàm ý tứ quá nhiều, chỉ là không biết Hạng Tri Lam ngộ nhận ra loại nào. Y cắn chặt hàm răng, cả người tựa hồ có chút choáng váng, không biết có phải là bởi vì quá căng thẳng hay không, y cúi đầu nhìn chằm chằm Hạng Tri Lam chuyển động ly rượu trong tay, trầm mặc chờ đợi “Phán quyết”. “Bởi vì mối tình đầu của tôi đã trở về.” Hạng Tri Lam ngửa đầu uống cạn một hơi, dứt khoát nói. À, ra là như thế. Hợp tình hợp lý, chính là điểm cẩu huyết thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình dài tập đây mà. Nguyên Sơ gật gật đầu, bước đi có chút bất ổn, y thấp giọng nói: “Quấy rầy.” Sau đó quay người rời đi. Mở cửa phòng đi ra, y chớp mắt muốn nổ tung, âm nhạc cùng đám người huyên náo bên ngoài tràn vào, Nguyên Sơ mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn, cả người dường như ngả về phía sau.
|