Phi Chính Quy Luyến Ái
|
|
Chương 5: Nói chuyện phiếm[EXTRACT]Mãi cho đến lúc xe dừng lại, Lục Diêu mới đột nhiên phát hiện mình quên nói muốn trở về, cho nên giờ phút này hắn lại một lần đứng trong nhà Thường Dục, trong lòng ảo não không thôi bản thân thế nào ở cạnh người này lâu liền biến thành ngu xuẩn. Lục Diêu ở trong thư phòng của Thường Dục dùng máy tính xem tin tức, Thường Dục an vị một bên, ngẫu nhiên nói được mấy câu. “Lục Diêu, gia đình ngài có những ai?” Ngón tay đánh bàn phím của Lục Diêu tạm dừng một chút, lập tức hỏi ngược lại, “Ta nghĩ ngươi hẳn đã sớm điều tra cặn kẽ về ta rồi chứ.” Thường Dục lắc đầu, “Không có, nếu làm như vậy, chẳng phải là để thủ hạ cũng biết chuyện của ngài sao? Ngài là của một mình ta, mới không để bọn họ chia sẻ.” Cái này mà gọi là chia sẻ? Lục Diêu cảm giác tư duy của mình cùng Thường Dục không cùng một kênh tần, “Muốn ta nhắc nhở ngươi album ảnh trong ngăn kéo kia đã xâm phạm quyền riêng tư sao?” “Cái đó là ngoại lệ nha, bởi vì nếu không được thấy ngài thời gian dài như vậy, ta thực sẽ sống không nổi a.” Tiếp tục đối chất với người này chỉ có thể khiến bản thân không nói được gì. Sau khi suy ra kết luận, Lục Diêu liền không rối rắm chuyện này nữa, “Cha mẹ đã sớm chết, hình như là lúc ta mười ba hay mười bốn tuổi, tai nạn máy bay, không có anh chị em.” Tính cách lãnh đạm trời sinh, Lục Diêu khi đề cập tới chuyện này cũng không thấy khổ sở gì, còn có một phần nguyên nhân, là vì trong trí nhớ hữu hạn của hắn, cha và mẹ mỗi ngày đều vội vàng công tác, cũng chưa từng ân cần hỏi han quan tâm đến hắn, sinh ra trong một gia đình như vậy thân tình đạm bạc cũng là bình thường. Mà Thường Dục cũng nhìn ra Lục Diêu không thèm để ý, cho nên cũng không có lời an ủi nào mà nói, “Như vậy a, ngài hoàn toàn không giống ta nha, chẳng những có một đôi cha mẹ cứng nhắc lại đáng ghét, còn có em gái không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết chơi nhạc.” “Xét từ phương diện gen, ta cơ bản có thể tưởng tượng được bọn họ là cái dạng gì.” Ánh mắt Lục Diêu một khắc cũng không rời màn hình, thản nhiên nói. “Thực đáng tiếc, thế lực trong tay ta hiện tại còn chưa đủ, có lẽ không giấu được cha, cho nên nếu lão già ấy ngày nào đó tìm đến ngài, mong ngài nhất định không cần vì thế mà sinh khí, nếu lão dám đả thương ngài, ta tất nhiên sẽ tự tay giết lão.” Trong thanh âm của Thường Dục chứa đựng sát khí, rõ rệt đến mức Lục Diêu nhịn không được liếc qua, cái loại chán ghét này hiển nhiên không phải đơn giản vì phản nghịch, Thường Dục thật sự lòng mang sát khí với cha mình, hơn nữa không phải là vì hắn, ít nhất cho tới bây giờ thì không phải. Mặc dù có điểm tò mò vì sao quan hệ phụ tử hai người lại cương ngạnh đến nước này, nhưng Lục Diêu không phải sẽ vì tò mò mà nói lời lung tung ngu ngốc, cho nên xem như bản thân chưa nghe được cái gì, cứ theo lẽ thường châm chọc nói, “Ta cũng không phải nữ nhân nhu nhược cần bảo hộ.” “Ngài đương nhiên không phải nữ nhân, mà là người tối trân ái của ta.” Mấy lời buồn nôn như vậy của Thường Dục cũng không phải lần đầu Lục Diêu nghe được, cho nên mặc dù rất nhiều nữ nhân nghe được một câu như vậy khả năng sẽ cảm động rớt nước mắt, thì hắn cũng không có bất cứ phản ứng gì, ngược lại thở dài, “Ngươi đến cùng phải thế nào mới buông tay?” “Rất đơn giản a, giết ta.” Lục Diêu rốt cuộc nhịn không được chộp lấy cuốn sách trên bàn ném Thường Dục. “…… Tóm lại, ta cho rằng bị cáo không có hành vi xuất quỹ, quan hệ với Chu nữ sĩ thuộc về nhân tế kết giao bình thường, hết thảy chỉ là do nguyên cáo nữ sĩ suy diễn.” Búa trong tay thẩm phán gõ xuống, như Lục Diêu sở liệu, tuyên cáo bị cáo vô tội. Mà nữ nhân đứng trên bàn nguyên cáo lập tức khóc lên tuyệt vọng, khuôn mặt trang dung khéo léo đều bị nước mắt làm nhòe, thanh âm bén nhọn hô lớn: “Lục Diêu! Ngươi ăn nói bừa bãi! Ngươi rõ ràng biết nam nhân này căn bản không phải vô tội, ngươi một chút nhân tính đều không có sao!” Lục Diêu coi như chưa nghe được gì, xếp lại tài liệu liền rời khỏi toà án, vừa đi ra khỏi phòng xét xử, nữ nhân ban nãy liền ngăn trước mặt hắn, Lục Diêu mặt không chút thay đổi nói, “Hà nữ sĩ, còn có việc gì sao?” Hà Hữu Chỉ phẫn hận trừng nam nhân trước mặt này, hận không thể lột da rút gân hắn, “Vì cái gì! Nam nhân kia cùng nữ nhân khác câu tam đáp tứ, ta chẳng qua là muốn ly hôn với hắn mà thôi, ngươi vì cái gì lại làm như vậy?!” Loại người này Lục Diêu đã gặp nhiều lắm, chung quy nghề luật sư này, không phải lần nào người ủy thác cũng đều thực sự vô tội, hắn đã sớm thích ứng, “Ta chỉ đang hoàn thành công việc của ta mà thôi, thỉnh tự trọng.” Dứt lời, Lục Diêu liền vòng qua Hà Hữu Chỉ đi thẳng. “Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi chết không được tử tế!!” Đây là lần thứ mấy bị nói như vậy? Không nhớ rõ, không đến trăm lần thì cũng mấy chục lần đi, đại khái vậy? Sau khi rời đi, di động của Lục Diêu liền vang lên, nhìn thoáng màn hình, là Từ Phó Trạch. “Uy.” “Lục Diêu, ta là A Trạch, ngươi hiện tại có rảnh không? Muốn tới quán cà phê uống một chén không?” Lục Diêu suy tư một chút, xác định hôm nay mình không có việc gì khác mới trả lời: “Được.” “Ân, vậy liền tới nhà ở phố XX, lát gặp sau.” Hai người ngồi trong một quán cà phê được trang trí phong cách giản dị, phát một bài nhạc thư thái, hai nam nhân tướng mạo không tầm thường như vậy ngồi cùng nhau, vô luận là trong quán cà phê hay ngoài cửa sổ thủy tinh, đều không thiếu ánh nhìn chăm chú của nữ nhân. Hiển nhiên hai người đã quen với ánh mắt như vậy, Từ Phó Trạch uống ngụm cà phê, oán giận nói: “Quả là đã lâu chưa cùng nhau ra ngoài, thật là, ngươi đổi số di động mà lại không nói trước một tiếng.” Lục Diêu nhún vai, tỏ vẻ bản thân thật sự đã quên, Từ Phó Trạch đang muốn nói thêm gì, di động Lục Diêu lại vang lên, mở ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thường Dục: [Ngài đang làm gì vậy? Vẫn đang bận sao?] Hiện tại Lục Diêu cơ bản đã quen việc thường xuyên bị Thường Dục gây rối, hồi âm: [Uống cà phê.] “Tin nhắn sao? Sẽ không phải Thường Dục lần trước chứ?” Thấy Lục Diêu gật đầu, Từ Phó Trạch không khỏi nhăn mày,“Thật sự là hắn? Ta lần trước vốn định nói với ngươi, chẳng qua hắn đang ở đó khó mà nói, ngươi vẫn nên cách hắn xa một chút thì tốt hơn.” “Vì cái gì?” Từ Phó Trạch vừa dùng muỗng nhỏ quấy cà phê, vừa sắp xếp một chút ngôn ngữ, “Ta nghe nói Thường gia rất loạn, hơn nữa tính cách tên Thường Dục kia cũng thật sự không bình thường, chuyện đó trong giới chúng ta cũng không phải bí mật gì.” Y cũng biết Lục Diêu không để ý khác biệt gia thế giữa bọn họ nên mới nói trắng ra như vậy. “Còn có chính là một lần gần mười năm trước, Thường Dục và Thường Duệ Tùng, chính là cha hắn, náo loạn chuyện gì đó, thế nhưng sự tình cụ thể bị Thường gia áp chế xuống, không ai biết đến cùng đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết từ đó về sau quan hệ giữa Thường Dục và cha hắn hạ xuống đến âm cực luôn, trước kia tuy rằng Thường Dục tính cách vẫn âm u, song sau này lại bị chẩn đoán có bệnh về mặt tinh thần, khá nóng nảy, nghe nói còn có khuynh hướng bạo lực, giằng co gần hai năm mới bắt đầu có chuyển biến tốt.” Một hơi nói cả tràng, Từ Phó Trạch hít một hơi, nhấp một ngụm cà phê mới tiếp tục nói, “Mấy năm trước Thường Dục còn công nhiên ở giữa đám phú nhị đại nói, hắn thích một người, nói ai dám động người nọ thì nhất định phải chết, lại không nói người nọ là ai, làm một trận khiến nhân tâm hoảng sợ. Cho nên ta mới đề nghị ngươi đừng thân cận với người nọ quá, chung quy loại bệnh tâm thần này, ai biết chịu chút kích thích có thể tái phát hay không, vạn nhất đả thương đến ngươi sẽ không tốt.” Y không nói, Lục Diêu thật không biết sau lưng Thường Dục lại có cố sự phức tạp như vậy, tuy rằng không sợ Thường Dục bỗng nhiên phát bệnh thần kinh, nhưng vẫn có chút để ý, hắn tuyệt không cho rằng đây là đang quan tâm tới tên tử biến thái kia. “Lục Diêu? Thế nào lại không nói lời nào? Bị dọa?” Buông cái chén, Lục Diêu ngẩng đầu nhìn Từ Phó Trạch, “Nếu ta nói, người Thường Dục thích kia chính là ta thì sao?” “Phanh!” “Ngươi nói cái gì?!” Lập tức, tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía Từ Phó Trạch kích động đập bàn bật dậy. “A Trạch, bình tĩnh một chút.” Biết bản thân thất thố, Từ Phó Trạch vội vàng ngồi xuống, lại vẫn không thể bình tĩnh nổi, “Ngươi đang nói đùa đi, thời điểm đó các ngươi tuyệt đối còn chưa quen biết a!” “Ta đích xác là gần đây mới biết đến hắn, nhưng chính hắn nói là tám năm trước đã bắt đầu thích ta.” Đối với điều này, ngay cả chính hắn cũng hiểu thật sự quá mức vớ vẩn, “Nói không chừng quả thật là bệnh thần kinh hắn phát tác đi, không chừng qua hai ngày sẽ quên mất ta đi.” “…… Các ngươi duy trì liên lạc bao lâu rồi?” “Gần…… Hai tháng đi……” “Hai tháng……” Từ Phó Trạch thì thào tự nói, phút chốc biến sắc, “Hai tháng trước, vậy không phải lúc Thường Dục vừa về nước sao? Hắn cư nhiên vừa về nước đã đi tìm ngươi?” “……” Đối với câu này, Lục Diêu yên lặng tỏ vẻ hắn nghe không hiểu. Thấy Lục Diêu đầy mặt mờ mịt, Từ Phó Trạch chủ động giải thích, “Bệnh tâm thần của Thường Dục vừa tốt lên đại khái nửa năm, liền bị đưa tới Canada, mãi cho đến hai tháng trước mới về nước.” Như vậy có phải có thể nghĩ rằng: Thường Dục vì Lục Diêu mới trở về. “Lục Diêu, chuyện này dường như có chút hệ trọng……” Lục Diêu thừa nhận bản thân lý giải đối với Thường Dục thiếu càng thêm thiếu, thậm chí có thể nói căn bản là không có, tuy rằng bình thường ở chung nhìn qua như rất quen thuộc, nhưng thực tế đối với Thường Dục, ngay cả Từ Phó Trạch đều biết nhiều hơn hắn, hơn nữa trong lòng Lục Diêu cũng không phân Thường Dục vào phạm vi người quen. “Tàm tạm, tuy rằng tên kia rất biến thái, nhưng ít ra còn chưa làm cái gì thương tổn đến ta. Hơn nữa nếu thật sự như vậy, hiện tại hẳn kẻ cần kinh hoảng phải là ngươi.” Ý tại ngôn ngoại, chính là Từ Phó Trạch cách hắn gần như vậy, nếu vận khí không tốt khả năng sẽ bị Thường Dục ngầm loại bỏ. Từ Phó Trạch còn rất phối hợp lộ ra biểu tình điềm đạm đáng yêu, “Vậy làm sao được, ngươi bảo hộ người ta đi?” “Ta nghĩ, ta nên ủng hộ hắn làm như vậy.” Phía sau có gia tộc làm chỗ dựa, Từ Phó Trạch tự nhiên không cần hắn bận tâm đến, Lục Diêu mắt nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, vì thế liền dứt khoát đứng lên, “Ta về đây.” “Ân, ta ngồi thêm chốc lát, tiêu hóa kinh hách ngươi cho ta.”
|
Chương 6: Quà sinh nhật[EXTRACT]Lục Diêu ngồi xe đến, bởi vì hắn căn bản không mua xe. Ngược lại không phải mua không nổi, chỉ là trình độ lái xe của hắn thật sự khiến thầy dạy lái không có cách nào làm trái lương tâm mà cấp giấy phép cho hắn được, cho nên cũng rất tự giác dứt khoát không mua xe. Đang lúc hắn đứng ven đường đợi xe, một chiếc siêu xe xám bạc đi chậm dần, dừng trước mặt hắn. Cửa kính phía sau kéo xuống, một nam nhân trung niên mặc tây trang thủ công giá trị xa xỉ cười cười với hắn,“Lên xe đi, Lục tiên sinh, ta muốn nói chuyện với ngài.” Đối với loại người rõ ràng đứng trên địa vị cao thế này, cho dù Lục Diêu cự tuyệt cũng không tác dụng gì, mà thái độ của người này cũng không như có ác ý. Lục Diêu một bên suy tư, một bên kéo cửa xe ngồi vào. “Chào ngài, ta là Thường Duệ Tùng, Lục tiên sinh với con trai ta hẳn là người quen đi?” Nghe đến danh tự vừa mới được đề cập tới, Lục Diêu giật mình, đối với mục đích chuyến này của Thường Duệ Tùng cũng có suy đoán đại khái, “Đúng vậy.” Thường Duệ Tùng cười đến ôn hòa, đáy mắt lại không có một tia ôn hòa đáng nói, “Khuyển tử thật đã gây thêm phiền toái cho ngài, con trai lớn, ta làm phụ thân cũng quản không nổi, ta nghe nói khuyển tử có làm chút chuyện khiến ngài phiền não, thật sự xin lỗi.” Lời thoại dối trá hơn Lục Diêu cũng đã gặp nhiều, ứng phó cũng thuận buồm xuôi gió, “Nào dám, quý công tử khí độ bất phàm, làm người xử sự cũng không chỗ xoi mói. Không biết Thường tiên sinh tìm ta có chuyện gì?” Thấy Lục Diêu nói như vậy, Thường Duệ Tùng cũng thập phần vừa lòng, “Là như vậy, ta là hi vọng ngài không cần tiếp tục tiếp xúc với khuyển tử, ta biết ngài cũng không phải đồng tính luyến ái, cho nên hi vọng ngài có thể cự tuyệt yêu cầu qua lại của khuyển tử, chung quy Thường gia còn cần nối dõi tông đường. Đương nhiên, để bồi thường, chút tâm ý này xin hãy nhận lấy.” Tiếp nhận chi phiếu Thường Duệ Tùng rút ra từ trong túi áo, Lục Diêu nhìn thoáng qua con số trên mặt, liền đẩy trả Thường Duệ Tùng, “Thực xin lỗi, ta không thể nhận nó.” Không nghĩ tới Lục Diêu sẽ cự tuyệt, sắc mặt Thường Duệ Tùng bắt đầu không dễ coi,“Lục tiên sinh ngại ít?” Lục Diêu lắc đầu,“Không, chỉ là ta không giải quyết nổi yêu cầu của ngài. Ngài hẳn cũng biết, ta đã sớm cự tuyệt Thường Dục rất nhiều lần, nhưng hành vi cá nhân của hắn ta không có quyền can thiệp, mong ngài tìm phương pháp khác.” Dứt lời, Lục Diêu liền xuống xe, hắn tự nhận điều bản thân nên nói đều đã nói, về mặt lễ nghĩa cũng không có thất lễ, hơn nữa yêu cầu của Thường Duệ Tùng hắn quả thật không có biện pháp. Xem biểu hiện bên ngoài, tựa hồ Thường Duệ Tùng không khác gì một nam nhân địa vị cao bình thường không hi vọng nhi tử mình thích nam nhân, từ thái độ này cũng nhìn không ra lão quan tâm Thường Dục tới mức nào, chỉ có thể nói Thường gia thật sự là gia đình cổ quái, chỉ sợ còn lại Thường phu nhân cùng Thường tiểu thư, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Thiết, dù sao mấy thứ này cũng không liên quan tới hắn. Vẻ mặt tối tăm nhìn Lục Diêu lên một chiếc taxi rời đi, Thường Duệ Tùng cầm điện thoại bấm một dãy số, “Xin chào, ta là Thường Duệ Tùng, ta có một đề nghị muốn bàn với ngài……” Khi Lục Diêu về nhà, phát hiện trong phòng bếp truyền ra tiếng xào nấu, điều đầu tiên hắn nghĩ đến cư nhiên không phải trộm hay cướp, mà là…… “Thường Dục?” Nghe thấy thanh âm, Thường Dục lập tức từ phòng bếp chạy ra, còn thắt một cái tạp dề thập phần bình dị, nhìn thấy Lục Diêu, lập tức cười sáng lạn, “Hoan nghênh ngài trở về.” Đã lười hỏi Thường Dục làm thế nào có được chìa khóa nhà hắn, Lục Diêu ngồi vào sô pha chờ ăn cơm, không nói chuyện hôm nay gặp được Thường Duệ Tùng cho Thường Dục biết, trực giác nói cho hắn rằng làm vậy chỉ gây thêm rắc rối. Đồ ăn vẫn là mỹ vị trước sau như một, Lục Diêu lại không chút hứng thú, hắn còn đang suy nghĩ về cuộc đối thoại với Từ Phó Trạch hôm nay, nếu thật như y nói, quan hệ của Thường Dục với trong nhà cương ngạnh đến trình độ như vậy, thì hiện tại Thường Dục thường xuyên qua lại với hắn hẳn đang chịu áp lực cực lớn, nếu Từ Phó Trạch không nói, hắn thật đúng là nhìn không ra. “Ngài sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Ta lại đi làm một lần nữa!” “Không phải.” Gọi lại Thường Dục đang muốn đứng dậy, Lục Diêu tâm tình phức tạp quan sát y một lúc lâu, “Ngươi không có huynh đệ không phải sao? Nếu vậy theo đuổi một nam nhân, người nhà ngươi sẽ không ngăn cản sao?” Vốn đang thập phần lo lắng, Thường Dục nghe vậy, thần sắc lập tức trầm xuống,“Là phụ thân ta làm cái gì sao? Ngài không sao chứ?” “Không có, chỉ là nghe A Trạch nói chút chuyện, tò mò mà thôi, không muốn nói thì thôi.” Nghe Lục Diêu nói như vậy, Thường Dục mới lại cười lên,“Hóa ra là như vậy a, không sao hết, những người đó sao quan trọng bằng ngài chứ? Dù sao bọn họ cũng không làm gì được ta.” Tuy rằng không biết Thường Dục lấy phần tự tin này từ đâu, nhưng lòng hiếu kỳ của Lục Diêu cũng không quá dồi dào, vì thế cũng không nói gì nữa, vùi đầu ăn cơm. Lại nói tiếp, dưới tình huống bình thường Thường Dục thật đúng là nhìn không ra, y trước đây cư nhiên còn từng bị chẩn đoán bệnh về mặt tinh thần. Ăn ăn, Lục Diêu liền phát hiện Thường Dục ngồi bên cạnh vẫn luôn trộm ngắm mình, rõ ràng là bộ dạng có chuyện muốn nói, cố tình lại không nói câu, Lục Diêu không kiên nhẫn,“Có chuyện?” Bị nhìn thấu, Thường Dục cũng không che đậy nữa, đáng thương hề hề nhìn Lục Diêu, ánh mắt kia cực kỳ giống sủng vật, “Là như vậy, hai mươi lăm tháng sau là sinh nhật của ta……” “Cho nên?” Hiện tại không phải mới mùng năm sao? Còn tới gần hai tháng nữa. “Trong nhà sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho ta……” “Sau đó?” “Ta muốn nhờ ngài đi giúp ta…… Không thì phụ thân nhất định sẽ mượn cơ hội này làm đám hỏi cho ta……” “Không đi.” Lục Diêu trả lời như đinh đóng cột, không chút do dự. Thường Dục thực thụ thương nhìn Lục Diêu. “Nhìn cũng vô dụng.” Lục Diêu hiểu rõ thật sự, đám hỏi chỉ sợ là lấy cớ, Thường Dục chẳng qua là hi vọng mượn tiệc sinh nhật này tuyên cáo quan hệ tình lữ của bọn họ mà thôi, thế nhưng, hắn cũng không nhớ rõ mình với người này là tình lữ từ lúc nào. Hơn nữa loại tiệc thượng lưu nhân sĩ này hiển nhiên sẽ tràn ngập dối trá lại vô vị. Có điều nếu là quà sinh nhật…… Hiện tại hắn cùng Thường Dục coi như thân quen được bao nhiêu, không tặng cái gì thì không phù hợp lễ tiết của hắn. “Cuối tuần ta rảnh, xem phim không? Coi như là tặng quà sinh nhật trước.” Lục Diêu vẫn là Lục Diêu, dù là quà sinh nhật, cũng lười phí tâm tư suy nghĩ, tuy rằng đối với Thường Dục mà nói phần lễ vật này đã đủ khiến y vui vẻ. “Hảo hảo ăn cơm, còn lâu mới tới cuối tuần, vé xem phim ngươi phụ trách, xem gì tùy ngươi.” “Dạ ~” Liếc mắt nhìn Thường Dục vì một món quà nhỏ bé căn bản không đáng nói của hắn mà cao hứng không khép miệng được, bản thân Lục Diêu cũng không phát hiện, khóe miệng mình cũng bất giác hơi hơi nhếch lên, không phải cười lạnh, mà là chân chính mỉm cười. Người này, có đôi khi thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu. Một tuần trôi qua coi như yên bình, thời gian đó Từ Phó Trạch có gọi điện cho hắn, nhắc hắn phải cẩn thận một chút với người Thường gia, trừ việc này hết thảy đều không có gì đặc biệt. Đối với Lục Diêu mà nói, chủ nhật rất nhanh đã đến, mà đối với Thường Dục, lại cảm thấy một tuần không khỏi quá dài, thật vất vả chịu đựng đến chủ nhật, sáng sớm sáu giờ đã gọi cho Lục Diêu. Lục Diêu có đôi chút bực bội khi rời giường, bị di động vang không ngừng làm phiền mà bốc hỏa, trực tiếp ấn tắt máy. Đợi đến khoảng chín giờ, Lục Diêu tỉnh ngủ mở di động, liền bị một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ hù dọa, xấp xỉ năm phút lại có một cuộc từ Thường Dục, tin nhắn cũng tới mấy chục tin. Thật là, xem phim có cần phải nghiêm túc tới vậy không? Gọi lại cho Thường Dục, điện thoại vang không đến ba giây liền được nhận. “Uy, rạp nào, mấy giờ?” Thanh âm của Lục Diêu còn mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, đầu kia điện thoại Thường Dục nghe được tâm tình liền kích động. “Rạp XX, hai giờ chiều nay, phim kinh dị được chứ?” “Tùy ngươi.” Nói xong, Lục Diêu liền tắt điện thoại, rửa mặt rồi ở nhà thư thư phục phục trải qua một buổi sáng, rạp chiếu phim kia cách đây không xa, nhưng vẫn phải đến trước vào phòng, cho nên Lục Diêu xuất phát từ một rưỡi, đến cửa rạp chiếu phim vừa đúng một giờ năm mươi. Thường Dục tới sớm lập tức phát hiện ra Lục Diêu, vừa vẫy vẫy vừa chạy tới. Nhìn ra được hôm nay Thường Dục cố ý trang điểm một phen, mặc cái áo khoác màu lam nhạt, tai trái đeo khuyên nhỏ màu ngân bạch, cả người tản mát ra hơi thở luyến ái, không biết đánh vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ. So sánh thì, Lục Diêu chỉ mặc T-shirt trắng và quần âu, thật sự rất tùy ý. Trên tay Thường Dục ôm không ít đồ ăn vặt, trước khi vào phòng lại nhờ Lục Diêu ôm một chút, bản thân lại chạy đi mua bỏng. Này chính là hình tượng tuổi mới lớn lần đầu biết yêu, Lục Diêu nhìn mà bất đắc dĩ. Mang bao đồ ăn vặt lớn chờ trước cửa, một người từ trong rạp đi ra không cẩn thận đụng vào Lục Diêu, đồ rớt xuống đất, đối phương liên tục xin lỗi, Lục Diêu cũng không để ý, xua tay tỏ vẻ không vấn đề gì. Đương lúc Lục Diêu cúi lưng nhặt đồ ăn vặt vung vãi trên đất, nam nhân bên cạnh bỗng nhiên trở mặt, cầm một cái khăn tay tẩm thuốc bịt lên mũi Lục Diêu, một tay gắt gao chế trụ động tác của Lục Diêu, Lục Diêu có tâm phản kháng, bất đắc dĩ vì sự tình phát sinh đột ngột, hắn đã hít không ít thuốc, muốn nín thở thì đã chậm, trước mắt bỗng tối đen liền hôn mê bất tỉnh, bị nam nhân nhanh chóng khiêng vào một chiếc xe đỗ ven đường. Lục Diêu đứng chỗ tương đối vắng, vốn không có ai, mà động tác hai người này lại không phát ra bất cứ động tĩnh gì, lại nói chẳng qua chỉ mất vài giây, người lại đều đã đi vào xem phim, tự nhiên không bị chú ý tới. “Rầm” Bịch bỏng rơi trên mặt đất, vung vãi đầy đất, đồng tử Thường Dục đột nhiên co rút lại, nhìn đống hỗn độn kia, lảo đảo lui về phía sau hai bước, như là không dám tin. Nhưng chỉ duy trì thời gian ngắn ngủi, rất nhanh, thần tình Thường Dục trở nên âm lãnh đến cực điểm, như một con độc xà, lựa người mà cắn. Là ai, là ai cư nhiên dám động tới Lục Diêu?
|
Chương 7: Bắt cóc tống tiền[EXTRACT]Khi Lục Diêu tỉnh lại đầu còn có chút choáng váng, hoạt động thân thể một chút, phát hiện tay chân đều bị trói chặt, mà lại không bịt mắt hắn, xem ra đối phương tương đối tự tin. “Hừ, ngươi tỉnh?” Khó khăn ngẩng đầu, Lục Diêu kinh ngạc phát hiện nữ nhân ngồi cách đó không xa hóa ra là Hà Hữu Chỉ, bên cạnh còn đứng vài tên bảo tiêu cao lớn, bản thân đang ở trong một gian giống như tầng hầm, đối phương giờ phút này đang âm độc trừng hắn, gương mặt xinh đẹp vì căm ghét mà vặn vẹo biến hình, có vẻ vô cùng dữ tợn. “Ta đã sớm nói, ngươi sẽ trả giá đại giới! Chẳng qua cũng xứng đáng, ai kêu ngươi giúp tiện nhân kia? Tiện nhân kia vì một hồ ly tinh, vứt bỏ ta thì thôi, ngay cả hài tử trong bụng ta cũng không bỏ qua, ta muốn ngươi đền mạng cho hài tử của ta!” “Muốn báo thù, ngươi không nên tìm ta.” Tuy rằng Lục Diêu bị không ít bị cáo thóa mạ, nhưng gặp kẻ không lý trí như vậy vẫn là lần đầu, không khỏi chau mi. “Ha ha ha ha, yên tâm, tiện nhân cùng hồ ly tinh kia cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu! Ta đường đường tiểu thư của Hà gia gả cho hắn, hắn dám đối xử với ta như vậy, sao có thể cho hắn ăn trái ngon chứ!” Hà Hữu Chỉ khoái ý bật cười, tiếng cười dị thường bén nhọn chói tai, đối lập hoàn toàn, Thường Dục bình thường phát ra tiếng cười ngây ngô nghe vào thoải mái hơn. Lục Diêu cũng có nghe qua về Hà gia, đó cũng là Từ Phó Trạch nói với hắn, nghe nói Hà gia này có chút quan hệ với hắc bang…… “Ngươi nên biết, giết người là phạm pháp.” Lời này như kích thích đến Hà Hữu Chỉ, ả bật dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Lục Diêu, nâng giày cao gót hung hăng đá vào bụng Lục Diêu, đau đến mức cơ thể Lục Diêu theo bản năng co rút lại, “Phạm pháp? Ngươi cảm thấy ta đã làm đến bước này, còn phải sợ phạm pháp sao?! Nếu ta sợ phạm pháp, ngươi cho rằng ngươi hiện tại sẽ không bị bịt mắt?! Là ngươi bức ta! Ta vốn không muốn để trong nhà ra mặt hỗ trợ a!” Nữ nhân này điên rồi! Hà Hữu Chỉ dường như thập phần vừa lòng trước biểu cảm đau đớn của Lục Diêu, mỗi một câu nói lại ngoan lực đá Lục Diêu một cái, “Đau không? Đau không? Hài tử còn chưa xuất thế của ta cũng đau như vậy đấy! Không, còn đau hơn nhiều! Ha ha ha ha ha, Ngươi thì đáng gì?! Chẳng qua là lừa được đại thiếu gia Thường gia yêu thích, liền đắc ý vong hình!” Biết bản thân giờ phút này mặc kệ nói cái gì cũng chỉ kích thích Hà Hữu Chỉ thêm mà thôi, Lục Diêu dứt khoát một câu cũng không nói, căn bản cũng nói không nên lời, bờ môi của hắn đã bị chính mình cắn đến tràn máu tươi, trên người không cần nhìn cũng biết đã từng mảng xanh tím. “Đồng tính luyến ái ghê tởm! Biến thái! Kẻ như ngươi, đứng với tên tâm thần Thường Dục kia ngược lại vừa xứng đôi a!” Hà Hữu Chỉ hẳn là đã mệt mỏi, dừng lại không đá Lục Diêu nữa, dùng mũi giày cứng rắn khơi cằm Lục Diêu, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, cười lạnh, “Ngươi cũng không cần trông cậy vào thân ái của ngươi sẽ đến cứu ngươi, nơi này vô cùng bí mật, cho dù là hắn cũng tìm không ra! Ta muốn tra tấn ngươi đến chết, dù sao ngươi cũng không có người nhà, muốn ngươi biến mất cũng rất dễ dàng! Các ngươi, đánh cho ta! Có điều đừng đánh chết quá nhanh!” Mấy tên bảo tiêu nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến lên bắt đầu đấm đá, Lục Diêu đau đến gần như mất tri giác, trong óc mơ mơ màng màng nghĩ: Thường Dục đại khái đang gấp muốn chết đi, có điều mình khả năng lần này sẽ thật sự chết ở đây đi …… Này xem như báo ứng đi? “Oanh!” Cửa tầng hầm bị đá văng, ngay khi mọi người trong phòng chưa kịp phản ứng thì Thường Dục đã vững vàng kề nòng súng lên đầu Hà Hữu Chỉ, tới khi nhìn rõ thảm trạng của Lục Diêu, vẻ mặt lập tức thay đổi, nhìn mà khiến Hà Hữu Chỉ kinh hoảng, ánh mắt kia cơ hồ muốn hóa thành dao thiên đao vạn quả nữ nhân này. Cùng lúc Thường Dục bắt Hà Hữu Chỉ, một đám bảo tiêu mặc âu phục cũng xông vào, động tác lưu loát chế trụ mấy tên bảo tiêu của Hà Hữu Chỉ không dám nhúc nhích, “Các ngươi tốt nhất thành thật một chút, không thì ta cho đầu nữ nhân này nở hoa.” “Không có khả năng! Ngươi sao có thể tìm đến nơi này!” Không nhìn Hà Hữu Chỉ điên cuồng thét chói tai, Thường Dục giao ả cho hắc y nhân bên cạnh, tự mình xông lên cởi trói cho Lục Diêu, nhìn Lục Diêu hấp hối sắc mặt tái nhợt, nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt, thần tình ngoan lệ vừa rồi sớm không thấy bóng dáng, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Ta không nên đi khỏi ……” “Khụ khụ…… Không chết được…… Đừng như vậy…… Mất mặt……” Ngoài miệng nói như vậy, Lục Diêu lại ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, chỉ có thể dựa vào Thường Dục nâng đỡ mà miễn cưỡng đứng thẳng. Thường Dục vội vàng xem xét trên người Lục Diêu có vết thương gì nghiêm trọng hay không, Lục Diêu lại mơ hồ thoáng nhìn Hà Hữu Chỉ liều mạng đẩy hắc y nhân ra, lấy ra thứ gì đó nhắm tới hướng này – lập tức không kịp suy nghĩ, Lục Diêu đột nhiên bộc phát một cỗ khí lực, đẩy Thường Dục qua một bên, con dao lóe ra hàn quang cứ như vậy đâm vào vai trái Lục Diêu. Một nữ nhân điên quả nhiên thực đáng sợ, có lẽ bản thân nên may mắn ả không tùy thân mang súng. Đây là suy nghĩ ngớ ngẩn của Lục Diêu vào lúc ấy. “Lục Diêu!!!” Máu tươi bỗng nhiên tràn ngập trước mắt, ánh mắt Thường Dục tựa hồ cũng bị tia máu không ngừng trào ra kia nhiễm đỏ, trước mắt trừ tia máu đang phun ra kia rốt cuộc không còn thấy được thứ khác. Thường Dục một cước đá văng nữ nhân không biết sống chết kia ra, liền ôm lấy Lục Diêu xông ra ngoài. Bằng tốc độ nhanh nhất đưa Lục Diêu đến bệnh viện, trên đường không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, đôi mắt đỏ hồng của Thường Dục nhìn người bản thân luôn tâm tâm niệm niệm bị đẩy vào phòng giải phẫu, quả thực cảm giác như trời đổ sụp, vị trí ngực trái đau đến cơ hồ quặn lại, phảng phất như con dao vừa rồi trực tiếp đâm vào tim y. Lục Diêu vì bảo hộ mình mà bị thương, vì mình, đều là vì mình! Bên ngoài phòng giải phẫu, Thường Dục ngồi xổm trên đất ôm lấy mình, cánh tay cùng thân thể đều đang lạnh run, đồng tử đã mất đi tiêu cự. Rõ ràng quyết định muốn bảo vệ Lục Diêu, vậy mà lại hại hắn bị thương càng nghiêm trọng, y sao có thể bỏ qua cho bản thân cùng nữ nhân kia, kẻ nào thương tổn đến Lục Diêu đều đáng chết! Lúc mơ mơ màng màng, Lục Diêu cũng đại khái có thể cảm thụ được, hắn rất muốn nâng tay hung hăng gõ đầu Thường Dục một cái, bảo y đừng bày ra bộ mặt như vậy, nhưng lại lực bất tòng tâm, đến khí lực mở mắt cũng không có. Thiết, trước ngủ một giấc rồi hãy hảo hảo giáo huấn Thường Dục đi. Một giấc ngủ ngày liền kéo dài chừng hai ngày. Lục Diêu vốn tưởng rằng bản thân vừa mở mắt liền nhìn thấy Thường Dục tội nghiệp canh giữ bên cạnh, nhưng mà phòng bệnh tĩnh lặng trừ tiếng máy móc hoạt động, không có gì khác, liên tục một tuần đều như vậy, trừ bác sĩ y tá ra vào thì không thấy bất luận kẻ nào, hỏi bọn họ cũng chỉ nhận được đáp án ‘không biết’. Mãi cho đến một tuần sau Lục Diêu rời khỏi phòng săn sóc đặc biệt, mới nghênh đón người thăm bệnh đầu tiên – Từ Phó Trạch. Ngồi ở bên giường Từ Phó Trạch lải nhải nói Lục Diêu rất không cẩn thận, lại kêu hắn về sau đừng nói lạnh lùng như vậy, đỡ cho lại chọc tới loại điên kia. Lục Diêu bị y nói đến đau đầu, mở miệng ngắt lời y, “Ta còn bao lâu mới có thể xuất viện?” “Một tháng đi, xem như ngươi vận khí tốt, dao không đâm đến chỗ yếu hại, nếu không ngươi nằm một năm rưỡi may ra mới có sức ra viện!” Từ Phó Trạch trừng mắt nhìn hắn một cái. Biết hảo hữu đang quan tâm mình, Lục Diêu cũng không độc miệng như ngày thường, đổi đề tài, “Thường Dục đâu?” Lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy Thường Dục, hẳn sẽ không phải ngại tới gặp hắn chứ? Nhắc tới Thường Dục, thần sắc Từ Phó Trạch có điểm cổ quái, nhưng vẫn nói với Lục Diêu, “Hắn nằm viện.” “Bị thương?” Nói xong, Lục Diêu liền tự phản bác mình, khả năng này rất nhỏ, lúc ấy có nhiều bảo tiêu như vậy, khả năng nữ nhân kia đắc thủ lần thứ hai thực không lớn. “Không phải, là bệnh viện tâm thần.” Từ Phó Trạch thở dài, vẻ mặt thực bất đắc dĩ, “Sau khi ngươi bị thương, hắn liền ý đồ tự mình hại mình, hơn nữa tinh thần táo bạo, bị phát hiện và ngăn cản sau liền trực tiếp vào bệnh viện tâm thần, lại nói hắn cũng coi như khách quen trong đó đi?” Đối với điều này Lục Diêu nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, tự mình hại mình? Chuyện như vậy hắn quả thực không nghĩ đến là Thường Dục sẽ làm, hắn vốn tưởng rằng Thường Dục hẳn sẽ hảo hảo thu thập nữ nhân kia, sau đó liền ủy khuất hề hề chạy tới phiền hắn. “Hà Hữu Chỉ đâu?” “Chết, bị Thường Dục một súng bắn chết, có điều được Thường gia dùng lý do phòng vệ chính đáng áp chế xuống, hơn nữa đây vốn cũng có thể tính là phòng vệ chính đáng, chẳng qua phòng vệ có chút chậm mà thôi.” Nói xong, Từ Phó Trạch lại cười trêu chọc một câu, “Rõ ràng ngươi là người bị hại, kết quả hai người kia thì một kẻ chết một người điên, ngươi thì ngoài mất ít máu ra thì có chuyện gì.” Chợt nghe động đến mạng người, Lục Diêu ngây ngẩn cả người, chung quy đại đa số người thường sinh hoạt chưa bao giờ chứng kiến cảnh lấy mạng người, thế nhưng chung quy cũng là luật sư, tiếp xúc phạm tội cũng không tính ít, cho nên so sánh với người thường, Lục Diêu chỉ là sửng sốt một chút thôi. “Thế nào, bị dọa choáng váng?” Lục Diêu tức giận trừng mắt nhìn Từ Phó Trạch, “Ta lúc nào có thể đi lại?” “Bác sĩ nói muốn đi lại ít nhất phải nửa tháng sau, nhưng tốt nhất vẫn nên nằm viện một tháng quan sát cho thỏa đáng.” Gật gật đầu, Lục Diêu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Thường Dục làm sao tìm được ta?” Nhắc tới chuyện này, Từ Phó Trạch bĩu môi, “Cái đó a, hắn trang bị chip định vị trên di động của ngươi, thật đúng là phòng ngừa chu đáo a.” Trách không được nhanh như vậy đã tìm được tầng hầm kia. Điều muốn biết đều hỏi xong, Lục Diêu liền phẩy phẩy cánh tay không bị thương, “Được rồi, ngươi đi đi, ta ngủ tiếp một lát.” Đối với loại hành vi lợi dụng xong liền đuổi người này, Từ Phó Trạch tỏ vẻ vạn phần khinh bỉ. Sau khi Từ Phó Trạch rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại mình Lục Diêu, làm bạn với hắn chỉ có chai nước biển bên cạnh cùng mùi thuốc sát trùng gay mũi, im lặng đến kỳ cục. Bản thân đã lâu không im lặng thanh nhàn một mình như vậy, từ khi gặp được Thường Dục tới nay, thường xuyên bị tên kia gây rối, thời điểm ở riêng hoàn toàn như thế này thật đúng là rất ít. Mà hiện tại tên biến thái kia đã bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, thậm chí khả năng về sau cũng sẽ không bị gây rối nữa. Thật sự là không tiền đồ, cũng không phải y bị đâm một đao, bản thân còn chưa làm sao mà y đã tinh thần xụp đổ. Hơn nữa tự mình hại mình cái gì…… Sẽ không phải là cảm giác mình bị thương đều là lỗi của y chứ? Nghĩ nghĩ, Lục Diêu bỗng nhiên phát giác không đúng, bản thân vì cái gì lại vẫn nhớ thương tên kia? Hơn nữa lúc nào bản thân lại bắt đầu suy diễn về suy nghĩ của tên kia? Không phải mình đã bất tri bất giác bị độc hại chứ? Quyết định thật nhanh thanh trừ cái bản mặt cười hề hề đến ghê tởm kia ra khỏi đầu, Lục Diêu nhắm mắt lại, rất nhanh liền thiếp đi. Còn chưa ngủ được bao nhiêu, Lục Diêu lại tỉnh lại, lần này là đau tỉnh. Nơi truyền đến đau đớn không phải vết thương đã băng bó tốt, mà là dạ dày. Dạ dày của Lục Diêu bẩm sinh đã không tốt, hơi chút không chú ý ẩm thực đã có khả năng vô cùng đau đớn tựa như bây giờ, bởi vì vốn tính hắn đã không cẩn thận chăm sóc bản thân, nên cơ bản đã quen với loại đau đớn này, chẳng qua hiện tại bỗng nhiên phát bệnh hắn mới nghĩ đến, từ khi quen biết Thường Dục tựa hồ dạ dày chưa từng đau lần nào, nguyên nhân chủ yếu là tên kia vừa đến giờ cơm, thì sẽ xuất hiện hoặc điện thoại gây rối, biến thành Lục Diêu muốn tiếp tục công tác quên thời gian cũng làm không được. Rõ ràng đã sớm quen đơn độc, nay bỗng nhiên trở lại nguyên điểm cư nhiên lại cảm thấy không quen.
|
Chương 8: Đã lâu không nói gì[EXTRACT]Một tháng sau, Lục Diêu rốt cuộc có thể xuất viện, tuy rằng miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng chỉ cần không hoạt động mạnh, đi lại một chút vẫn là có thể. Như hắn dự kiến, mãi cho đến khi hắn có thể xuất viện, cũng không nhìn thấy Thường Dục lấy một lần, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có. “Chúc mừng xuất viện a, không biết đại gia ngài hiện tại muốn đi đâu tìm vui? Nô tài đưa ngài đi?” Ngồi trong xe Từ Phó Trạch, Lục Diêu liếc y một cái, không chút khách khí nói, “Tới bệnh viện tâm thần.” “……” Y nhất thời không phản ứng kịp, “Viện tâm thần? Tinh thần của ngươi có vấn đề?” “Bệnh viện của Thường Dục!” Việc hảo hữu ngẫu nhiên thoát tuyến, Lục Diêu đã sớm quen, nhưng vẫn nhịn không được mà cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc lấy lại tinh thần, Từ Phó Trạch vừa khởi động xe, vừa hiếu kỳ nói, “Ngươi quả thật ở chung với hắn không tệ? Ta cho rằng hắn không đến phiền ngươi, ngươi hẳn sẽ thật cao hứng mới đúng.” “Đích xác rất cao hứng, nhưng nói thế nào cũng là vì ta, nhìn qua một lần cũng là đương nhiên.” Từ Phó Trạch cũng không nói gì nữa, dù sao tư duy của Lục Diêu vĩnh viễn y đều không hiểu được. Bởi vì Từ Phó Trạch với Thường Dục căn bản có thể nói là không quen biết, cho nên không theo vào. Lục Diêu vốn cho rằng hẳn sẽ có người của Thường gia ngăn cản mình tới thăm Thường Dục, thế nhưng ngoài dự kiến của hắn, sau khi hắn báo tên liền có bác sĩ trực tiếp dẫn hắn tới phòng bệnh của Thường Dục, đứng ở cửa, bác sĩ có chút xấu hổ dặn dò một câu ‘cẩn thận’, liền rời đi. “……” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lục Diêu lúc mở cửa liền bị cái gối bay đến làm hoảng sợ hơn nữa trực tiếp bị gối đập vào mặt – nếu đó là thứ gì cứng rắn thì chỉ sợ hắn đành phải vào bệnh viện nằm thêm lần nữa. “Ngươi muốn chết sao? Ngươi –” Lục Diêu nghiến răng nghiến lợi cầm cái gối, trừng mắt nhìn nam nhân đối diện, lại đến khi nhìn thấy tình huống của Thường Dục liền ngây ngẩn cả người. Hai tay Thường Dục đều bị cố định trên giường bệnh, chỉ có chân còn tự do, đại khái cái gối kia là bị đá qua. Mà gương mặt vốn trương dương anh tuấn cũng đã tiều tụy đi rất nhiều, nghe thấy có người tiến vào căn bản cũng không quay đầu lại, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà. Tuy nói là bị nhốt vào viện tâm thần, nhưng trong tưởng tượng của Lục Diêu, sau khi mình vào cửa, nghênh đón mình hẳn là khuôn mặt tươi cười đến thiếu đánh của người kia, lại không nghĩ tới Thường Dục lại biến thành như vậy. Xoay người đóng cửa lại, Lục Diêu tiến lên vài bước, có chút do dự, cuối cùng vẫn tháo khóa trên hai tay Thường Dục ra. Cơ hồ là cùng lúc đó, nắm tay Thường Dục đánh đến, nếu không phải y dừng động tác đúng lúc, trên mặt Lục Diêu lại được vẽ hoa. Thấy Thường Dục nhìn mình thất thần, Lục Diêu cũng không khách khí, vỗ một cái lên đầu Thường Dục,“Ngươi đang sắm vai thiếu nữ thuần khiết chịu uất ức sao? Bình thường một chút cho ta!” “Lục Diêu……?” Cho dù bị đối xử bạo lực cũng không có phản ứng, Thường Dục chỉ biết nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Lục Diêu, như sợ hắn bỗng nhiên biến mất vô ảnh. “A?” Thái độ không để tâm đáp một tiếng. “Lục Diêu, Lục Diêu, Lục Diêu……” Nâng tay lên dùng lực thật mạnh ôm lấy Lục Diêu, Thường Dục đem đầu tựa vào ngực Lục Diêu, một tiếng lại một tiếng gọi tên Lục Diêu, bộ dạng đáng thương kia quả thực như tiểu cẩu lạc đường rốt cuộc tìm được chủ nhân. Ngay cả Lục Diêu lãnh huyết như vậy, cũng nhịn không được mà mềm lòng, “Gọi một lần là được rồi, ngu ngốc.” “Thực xin lỗi, nếu ta cẩn thận hơn một chút ngài sẽ không bị thương……” “Nếu cảm thấy thật có lỗi thì về sau làm trâu làm ngựa bồi thường đi. Tinh thần bình thường rồi chứ? Vậy nhanh chóng ra khỏi đây đi, không thì……” Liếc mắt nhìn ánh mắt kỳ vọng Thường Dục đang nhìn mình, Lục Diêu không được tự nhiên khụ khụ, “Không thì cũng đừng trách ta đổi ý, ta vốn tính toán tạm thời đi cùng ngươi tới tiệc sinh nhật, coi như là lễ vật.” “Thật sự?!” Nói như vậy, không phải xem như đáp ứng tính cầu kết giao của y sao! “Ta rất giống loại người lật lọng sao?” Nhìn Thường Dục vì một câu của mình mà kích động, Lục Diêu lại một lần nữa khống chế không được khóe miệng nhếch lên, thì ra ngẫu nhiên chọc chọc ngu ngốc này, vẫn rất có thú, biết có người để ý mình như vậy, cảm giác cũng thực không tệ. Thường Dục bởi vì vui sướng, cánh tay ôm lấy Lục Diêu lại một lần nữa siết chặt, đến độ Lục Diêu cảm thấy miệng vết thương có điểm đau đớn, tức giận ngăn lại loại hành vi mưu sát này, “Đừng dùng lực như vậy, vết thương vỡ ra bây giờ.” “A, thực xin lỗi, làm đau ngài sao?” “Không có việc gì.” Thường Dục vội vàng buông tay, trong lúc này lại bị Lục Diêu nhìn thấy thứ gì đó, một phen bắt lấy cánh tay Thường Dục bị áo bệnh nhân che khuất, xắn ống tay áo lên, hiện ra trước mặt là chi chít lỗ kim. “!” So với Lục Diêu khiếp sợ, Thường Dục lại có vẻ không quan trọng, bình tĩnh buông tay áo, cười nói: “Không có gì, chung quy mỗi ngày đều phải tiêm dịch dinh dưỡng, thỉnh thoảng phải tiêm thuốc an thần, qua một thời gian sẽ không nhìn ra dấu vết.” “Ngươi ngu ngốc sao?! Nếu như vậy ngay từ đầu đừng có đi vào cái chỗ này!” Nhìn Thường Dục một điểm cũng không ý hối lỗi, vẫn cười tủm tỉm kề sát, nhanh chóng chuồn chuồn nước trác hôn lên môi Lục Diêu một chút, “Ấy cũng không phải việc ta có thể khống chế a, vừa nghĩ đến ngài sẽ bị thương, liền cảm thấy kẻ nào đả thương ngài đều đáng chết.” Người kia bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước. “Sách, ta đi, ngươi tốt nhất là trước ngày yến hội hồi phục cái sắc mặt khó coi như quỷ này đi, không thì đứng chung với ngươi sẽ rất mất mặt.” “Vâng, ta sẽ mau chóng xuất viện, có thể được ngài quan tâm như vậy thực hạnh phúc a.” Hoàn toàn xem như không nghe thấy những lời này, Lục Diêu vội vàng rời đi. Lên xe, Từ Phó Trạch liếc mắt nhìn Lục Diêu biểu tình rõ ràng không quá tự nhiên, mở miệng nói: “Lục Diêu, nếu ngươi thật sự kết giao với Thường Dục, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, nhất định phải cẩn thận, chỉ riêng Thường Lâm đại khái đã đủ phiền ngươi rồi.” “…… Đó là ai?” “Muội muội Thường Dục, trước gặp qua mấy lần, tính cách đại khái dựa vào loại hình ngươi ghét nhất mà tưởng tượng tuyệt không sai.” Lục Diêu nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ Thường gia này chẳng lẽ đặc thù biến thái? Sự thật chứng minh, việc liên quan đến Lục Diêu, hiệu suất của Thường Dục luôn cao kinh người. Đây là kết luận của Lục Diêu khi sáng hôm sau rời giường đã ngửi được mùi thơm từ phòng ăn bay ra. “Ngươi đột nhập nhà dân thành nghiện rồi sao?” Tựa vào khung cửa miễn cưỡng ngáp một cái, Lục Diêu trừng mắt nhìn Thường Dục đang cười tủm tỉm. “Đừng nói như vậy nha, ta chỉ là muốn cùng ngài ăn điểm tâm, hơn nữa ta cũng rất nhớ ngài.” Bản thân lúc trước không nên cho tên biến thái chết tiệt này sắc mặt hoà nhã. “Đúng rồi, trong lúc ta không ở đây, có kẻ nào tìm ngài gây phiền toái không? Nếu có nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ khiến hắn trả giá đại giới.” “Ngươi cho rằng ai cũng không an phận như ngươi sao?” Vừa ăn một miếng omelette, Lục Diêu vừa giương mắt quan sát sắc mặt Thường Dục, “Đừng có mang bản mặt tùy thời ngất xỉu ấy đi chạy loạn?” Thường Dục vô tình cười cười, một tay chống cằm nhìn Lục Diêu, nhịn không được tán thưởng nói, “Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, ngài vẫn mê người như vậy, ta thực không muốn để kẻ khác nhìn thấy ngài.” “Câm miệng.” Chịu không nổi day trán, Lục Diêu nhịn không được thầm nghĩ: Tuy rằng tuyệt đối không thích người này, thế nhưng bản thân có thể chịu được y cũng đã là hiện tượng thực quỷ dị, loại này thấy thế nào cũng là biến thái…… “Ta trước đó đã nói, tiệc sinh nhật cuối tuần, không được làm hành vi gì kỳ quái, không cho phép hành động biến thái.” Loại chuyện này tất yếu phải dặn trước, không thì quỷ biết Thường Dục sẽ làm ra chuyện kinh hách gì, “Bằng không ta đến rồi cũng sẽ bỏ đi.” Quả nhiên, biểu tình của Thường Dục lập tức trở nên thất vọng, xem ra người này quả thật muốn làm chuyện gì cổ quái rồi. Tựa hồ từ khi gặp Thường Dục, Lục Diêu luôn nhịn không được muốn thở dài, “Còn nữa, ta với nhóm cậu ấm cô chiêu ấy là người xa lạ, nếu xảy ra chuyện gì cũng không được phép sử dụng bạo lực.” “Nha? Ta có lúc nào ở trước mặt ngài sử dụng bạo lực sao?” Thường Dục kinh ngạc trừng lớn mắt. Ý tứ là hành vi bạo lực thật sự có, chẳng qua không ở trước mặt hắn mà thôi? Lục Diêu tương đối vừa lòng với hành vi không đánh đã khai này, vì thế nhướn mày liếc xéo người nào đó, “Trước kia ta không thấy thì không quan trọng, về sau tốt nhất cũng đừng để ta nhìn thấy, cuối cùng, cút về ngủ một giấc cho ta rồi lại chạy đến dọa người.” Dứt lời, Lục Diêu liền buông bát đũa, thu dọn bát trên bàn, trừng mắt nhìn Thường Dục muốn đến hỗ trợ, xoay người vào phòng bếp. Hắn cũng không phải người tàn tật, còn cần một gia hỏa sắc mặt trắng bệch đến hầu hạ. Cảm giác bất đắc dĩ từ một tháng trước, cảm thụ lại vẫn là một chút cũng không tốt. Kỳ thật Lục Diêu này, khi đối đãi với người mình để ý, thực không tồi, tỷ như hiện tại thái độ của hắn đối với Thường Dục so với khi hai người vừa gặp mặt đã chênh lệch vạn dặm. “Một mình ngủ thực nhàm chán, ngài giúp ta có được không?” Bỏ cái đĩa cuối cùng vào tủ bát, Lục Diêu cảm giác trên trán mình đã nổi gân xanh, mạnh xoay người, khi Thường Dục còn không kịp phản ứng liền nâng đầu y, không chút khách khí cắn lấy môi Thường Dục, tuy rằng không đặc biệt dùng lực, nhưng vẫn lưu lại dấu vết trên đó, “Còn không lăn đi ngủ một giấc, liền trực tiếp cút ra khỏi phòng này.” Về phần Thường Dục, còn che miệng bị Lục Diêu cắn, si ngốc nhìn Lục Diêu. Đây chính là lần đầu Lục Diêu chủ động thể hiện hành động thân mật với y! Nhìn theo Thường Dục sắc mặt hoảng hốt vào phòng, Lục Diêu lập tức bụp mặt mình – thật sự là bị tức điên rồi, thế nào lại nhất thời não nóng lên mà làm ra loại hành vi ngu xuẩn ấy?! Nếu giờ phút này có người thứ hai ở đây, sẽ phát hiện thấy lỗ tai Lục Diêu đã hồng thấu, cũng không biết là vì tức hay vì hành động của mình mà xấu hổ. .
|
Chương 9: Ác mộng[EXTRACT]Ở thư phòng xem bộ sách pháp luật tương quan, Lục Diêu một bên nhìn chằm chằm quyển sách, một bên tùy tay với chén nước bình thường đều được hắn đặt ở bên cạnh, lại cầm được khoảng không. Thiếu chút nữa đã quên, mình lúc trước để chén nước trong phòng. Buông sách, Lục Diêu ra khỏi thư phòng, tới trước cửa phòng ngủ dừng lại một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Nhìn quét một vòng trong phòng, thành công tìm thấy chén nước của mình ở trên kệ tủ đầu giường, Lục Diêu vừa cầm lấy, liền bị thanh âm của Thường Dục làm cả kinh tay run lên, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống đất. “Không cần…… Cút đi…… Đều cút hết cho ta……” Là nói mơ? Phát hiện nguồn gốc thanh âm, Lục Diêu liền chuẩn bị đi ra, lại vì tiếng nỉ non mơ hồ của Thường Dục mà dừng cước bộ. “Đừng đụng vào hắn…… Lục Diêu…… Lục Diêu…… Đừng đi……” Lục Diêu xoay người nhìn mặt Thường Dục, phát hiện gương mặt anh tuấn kia đã trắng đến dọa người, trên trán còn có lấm tấm mồ hôi, thần sắc bất an, nhìn qua ngủ thập phần bất an. Thật sự là một tên phiền toái. “Uy, tỉnh tỉnh, uy!” Buông chén nước, không chút ôn nhu ôm bả vai người kia lắc lắc, thấy Thường Dục mơ màng mở mắt, Lục Diêu lập tức xả ra nụ cười trào phúng, “Gặp ác mộng mà bị dọa tới mức này?” Mà lúc này Thường Dục không có đáp lại Lục Diêu, mà ngay khi nhìn thấy Lục Diêu, lập tức kéo vào lòng mình, Lục Diêu cảm giác đôi tay gắt gao ôm lấy mình kia siết chặt đến nỗi hắn thở không nổi, vì thế khó chịu vỗ đầu Thường Dục, “Ngươi vẫn là tiểu quỷ đầu cần an ủi sao?!” “Ta mơ thấy phụ thân ta tìm người đối phó ngài, sau đó ngài bỏ lại ta một mình ra đi……” Thanh âm của Thường Dục từ trên đầu Lục Diêu truyền xuống, rầu rĩ, tràn ngập bi thương nói không nên lời. “Bản thân ta cho rằng, đó không phải giấc mộng đáng sợ.” “Thực đáng sợ, ta sợ muốn chết…… Ta cái gì cũng có thể không để ý, thế nhưng chỉ có ngài thì không……” Nghĩ đến mộng cảnh vừa rồi, Lục Diêu chỉ cho y một ánh mắt băng lãnh, rồi xoay người đi không chút do dự, y đuổi theo thế nào cũng không kịp. Không biết sao, một tia cảm xúc len lỏi trong lồng ngực khiến trái tim đập rộn lên, nhưng lại không khó chịu, ngược lại cảm giác như có cái gì ấm áp vây quanh trái tim, nhuyễn nhuyễn, thực thoải mái. “Hừ, sao ta phải chạy trốn vì một nhà thần kinh? Cái loại chuyện không tiền đồ!” “Chúng ta liền ước định nhé, ngài vĩnh viễn không thể bỏ lại ta mà chạy trốn, bằng không ta liền leo lên tháp Eiffel nhảy lầu.” “……” Lục Diêu cảm giác không nói được gì, “Ngươi có thể nói cho ta biết hai việc này có liên hệ gì?” Thả lỏng cánh tay ôm Lục Diêu, Thường Dục tủm tỉm trả lời, “Như vậy không phải toàn thế giới đều biết, là vì ngài bội tình bạc nghĩa cho nên dẫn tới có người nhảy lầu sao?” Đối với loại logic quỷ dị này, Lục Diêu không lưu tình chút đả kích, “Toàn thế giới kẻ quen biết ta không có mấy người. Thích nhảy thì tùy ngươi.” Bị nháo như vậy, Lục Diêu cũng không có tâm tình tiếp tục đọc sách, dứt khoát lật chăn thản nhiên chui vào nằm, “Ta ngủ một hồi, ngươi mà làm ồn liền cút ra ngoài.” “Ta cùng ngài – ” Giấc ngủ này thập phần an ổn, cả hai người. “Ngài thử cái màu trắng này xem, ta lại tìm caravat khác.” Mặt không chút thay đổi nhận bộ âu phục màu trắng từ tay Thường Dục, Lục Diêu cảm giác huyệt thái dương đang ẩn ẩn nhảy lên, lại nhìn âu phục đủ loại kiểu dáng bị xếp thành núi nhỏ bên cạnh, rốt cuộc bạo phát. “Chúng ta tới khai mạc buổi trình diễn thời trang sao?! Ngươi cút ra ngoài cho ta, tự ta chọn!” Xách cổ áo Thường Dục ném ra ngoài cửa, Lục Diêu dùng lực đóng cửa lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Đừng đùa, bốn giờ chiều nay Thường Dục đã kéo hắn tới thử quần áo, mà hiện tại đã năm rưỡi, cư nhiên một cái áo cũng chưa chọn xong. Thật sự nếu không đuổi Thường Dục ra, chốc lát tới tiệc sinh nhật Lục Diêu không chừng sẽ mặc T-shirt tham dự. Người kia tự chọn quần áo cho mình chỉ đúng năm phút, chọn cho hắn lại giống như cả đời cũng chọn không được hoàn mỹ, lúc thì cổ áo quá rộng, lát lại góc áo hơi lệch…… Đây là lần thay đồ đầu tiên khảo nghiệm tính kiên nhẫn của hắn từ trước tới nay. Hít sâu ổn định một chút tâm tự, Lục Diêu động tác nhanh chóng chọn một bộ âu phục đen thuần, xứng với caravat màu tối đơn giản, nhìn gương xử lý một chút chi tiết, toàn bộ quá trình chỉ mất sáu phút. Vừa mở cửa, Thường Dục canh giữ bên ngoài lập tức đánh tới, “Ngài quả nhiên mặc cái gì cũng thập phần mê người.” Khác với tây trang màu trắng của Thường Dục có vẻ tương đối phong lưu, y phục của Lục Diêu tổng thể theo hướng cấm dục phái, xứng với khuôn mặt tuấn mỹ ít lộ biểu tình vô cùng thích hợp, nhìn xem mà Thường Dục thực muốn nuốt người trước mặt vào bụng. Trừng mắt nhìn tên gia hỏa nổi lên dục vọng, Lục Diêu bỗng nhiên hối hận đã cùng y đến bữa tiệc này, biết rõ cái tên vừa cho tia sáng liền phát quang này là không thể dung túng. Không nhìn Thường Dục theo đuôi, Lục Diêu đi trước xuống phòng ăn ăn chút gì – hắn từ trước đến nay không hy vọng xa vời tới chuyện đi ăn tiệc có thể no bụng. Ăn cơm xong cách tám giờ bắt đầu bữa tiệc còn có một chút thời gian, Lục Diêu bảo Thường Dục dẫn đường tới vườn hoa nhỏ sau khách sạn, ở đó khá thanh tĩnh. Vắt chân ngồi trên ghế trong vườn hoa, Lục Diêu nhớ tới nhắc nhở của Từ Phó Trạch, thuận miệng hỏi: “Muội muội ngươi rất kỳ quái?” Thường Dục dường như không nghĩ tới Lục Diêu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời sửng sốt một chút mới hồi đáp,“Không đến mức, cũng như đại tiểu thư bình thường bị chiều hư.” Lục Diêu yên lặng tưởng tượng một hình tượng như vậy, tính ra kết luận Từ Phó Trạch quả nhiên vẫn tương đối hiểu hắn, biết hắn không thích giao tiếp với loại cố tình gây sự. “Yên tâm, nếu có kẻ gây hấn thì ngài không cần phản ứng, để ta phụ trách, ngài chỉ cần ở bên ta là được.” Lục Diêu nhướn mày, hắn phát hiện Thường Dục tựa hồ luôn coi hắn như một món đồ cổ chạm nhẹ liền vỡ, hận không thể tự ôm lấy mọi việc, mà hắn chỉ cần ở một bên ngồi mát ăn bát vàng là được. Loại đam mê cổ quái này là mẹ thương con hay là tam quan bất chính đây? Kỳ thật Lục Diêu đến nay vẫn không thể lý giải, đến cùng là vì cái gì Thường Dục lại thích mình? Hơn nữa thích đến trình độ này, chỉ là bởi từng gặp mình một lần ở nơi nào đó? Hống tiểu hài tử cũng không tin đi. “Thường Dục, hỏi ngươi một câu, dám có nửa lời nói dối liền chạy trở về viện tâm thần nằm một đời đi.” Thường Dục nháy mắt mấy cái, rất hiếu kì chuyện gì lại khiến Lục Diêu nghiêm túc như vậy, “Ta đương nhiên sẽ không nói dối ngài.” “Vậy được, ngươi đến cùng là vì cái gì lại đuổi theo ta như vậy?” “Thì ra ngài muốn biết điều này, rất đơn giản a. Hai năm trước khi ta gặp ngài, cãi nhau với phụ thân, chính là cha không đau mẹ không yêu, sau đó có một ngày ta nhàm chán, tới coi toà án thẩm phán một lần, vừa lúc chính là án tử của ngài.” Thường Dục hồi tưởng bộ dáng lãnh liệt của Lục Diêu khi đó, nhịn không được gợi lên tươi cười, “Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy người có khí thế như vậy, vài câu đã có thể khiến đối phương cứng họng không nói được lời nào.” “……” Một điểm ấn tượng cũng không có. Điểm chính thì không khác biệt lắm với lời Từ Phó Trạch nói, thế nhưng chi tiết lại có chút hé lộ, dựa theo cách nói của Thường Dục, nếu là người không biết sẽ dễ dàng cho rằng đó chỉ là một hài tử trong thời kì phản nghịch giận dỗi phụ thân, lại vừa vặn nhìn thấy thần tượng sùng bái nên lầm tưởng là thích. Nhưng theo phiên bản của Từ Phó Trạch hiển nhiên không có dương quang chính diện như vậy. “Vì sao lại gây gổ với phụ thân ngươi.” Lục Diêu cảm thấy nghi hoặc, vì thế tự nhiên hỏi ra. Hắn vốn tưởng rằng đó là một vấn đề rất đơn giản, cùng lắm thì cũng chỉ là bạo lực gia đình, nhưng mà Thường Dục nghe xong sắc mặt liền lạnh xuống, sát khí lướt qua trong mắt, Lục Diêu nhịn không được nhíu mày, tựa hồ đằng sau chuyện này khá phức tạp a. Thường Dục dị thường chỉ là chợt lóe, y rất nhanh lại tủm tỉm hồi đáp, “Này a, ta chỉ nhớ phụ thân làm chuyện khiến người ta thực chán ghét, cụ thể là cái gì ta cũng không nhớ rõ, chung quy cũng đã nhiều năm như vậy.” “Vậy sao, quên đi.” Lục Diêu giả như không có việc gì, kì thực dưới đáy lòng âm thầm cân nhắc, Thường Dục hiển nhiên vẫn nhớ rõ, lại ngay cả hắn cũng không nguyện ý nói ra, có thể thấy được chuyện này chỉ sợ đã lưu cho Thường Dục bóng ma khắc sâu vào tâm lý. Lục Diêu không có hứng thú rạch vết sẹo của người khác, cũng không tính hỏi lại. “Thời gian không sai biệt lắm, ra ngoài đi.” Dứt lời, Lục Diêu liền dẫn đầu cất bước, lại ngừng lại, có vẻ không được tự nhiên nói, “Khụ, chuyện lông gà vỏ tỏi, nhớ kỹ còn không bằng quên đi.” “Ân, cám ơn ngài quan tâm – ” .
|