Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre
|
|
Chương 25[EXTRACT]Lời Penn nói cùng Chesil – hoàn toàn không nhìn ra có cảm xúc chán ghét làm Raymond nhíu mày, y hồi hồn về nhịn không được hô to về phía cửa chính đã không còn bóng dáng của Penn.
Gạt người hả! Đồ đểu!
Đáng tiếc, rốt cuộc có phải gạt người hay không, e rằng Chesil vẻ mặt không thể diễn tả cũng không có cách nào nói đáp án với y. Nhưng không thể phủ nhận, lúc Raymond vừa nghe thấy quả thật có cảm giác bị thương.
“Xin chào!”
“ Hả?” Chesil đột ngột tự dưng chào hỏi làm Raymond ngẩng đầu, ngay lúc y kinh hoàng không biết Chesil sao lại nói ra lời chào này, nụ hôn chàng trai hạ trên môi y càng làm y thêm hỗn loạn.
“Xin chào!”
Hôn xong, Chesil vừa cười dùng đầu lưỡi cứng ngắt phát âm chào lại một tiếng, hoàn toàn không biết ý nghĩ trong lòng Raymond toàn thân hóa đá. Hôn một lần nữa, Raymond tạm thời tin đây là nghi thức chúc phúc theo như lời Penn — tuy y rất hoài nghi trong bộ lạc họ tại sao lại có tập tục hôn nam giới quái dị này, như vậy lần này thì sao? Raymond đột ngột cảm thấy, chàng trai thân thế, ngôn ngữ thậm chí tư duy hành động đều khiến y không thể tìm hiểu trước mặt y…. Là một quái nhân.
Những ngày kế tiếp, Raymond thấy được nữ thần may mắn lại giáng xuống bên cạnh mình, tuy y không muốn thừa nhận đại diện của nữ thần là Penn.
Raymond không biết Penn dùng biện pháp gì thuyết phục Hawass, làm ông lão lúc đầu còn ôm cảm xúc đối địch hiện giờ ngồi cùng Penn nói xưa nói nay, không khí còn vô cùng hòa hợp. Bất quá cuộc trò chuyện của hai người phần lớn đều xoay quanh văn hóa dân tộc Ai Cập cổ, điều này làm Raymond vốn có hứng thú thâm sâu đối với phương diện này thường xuyên nghe đến mê mẩn mà quên mất thời gian trôi qua.
Còn một chuyện làm Raymond giật mình, đó chính là Chesil lại bất tri bất giác học được những câu nói đơn giản! Theo lời Penn, là Penn “mỗi ngày đều dạy Chesil mãi cho đến đêm khuya, sau đó hai người cùng nhau đi vào giấc ngủ”. Nhưng cách nói khoe khoang cùng mười phần ái muội, ám chỉ Penn cùng Chesil là đồng tính luyến ái làm Raymond nhịn không được sau lưng phát run, sinh ra trong gia đình tính đồ Cơ đốc giáo truyền thống bảo thủ, tuy ngoài mặt cười trừ với hành vi đồng tính luyến ái ngầm thịnh hành hiện tại, nhưng trong nội tâm vẫn tương đối mâu thuẫn với loại tình cảm không tự nhiên bị phán xét là có tội này. Một khi có loại ý nghĩ này, Raymond liền không có cách nào khống chế cảm xúc mình, y sẽ không khỏi suy đoán trong hành vi gần như mỗi ngày đều hôn y một cái của Chesil có phải cũng bao hàm loại ý nghĩa đó không. Cảm giác với Chesil vốn là đến từ chó yêu từng sống trong thơ ấu, ôm tiếp xúc với người này cũng bị y coi như vui đùa với thú cưng, nhưng bây giờ y lại không thể không nhìn nhận Chesil không phải thú cưng hay cún yêu được nuôi dưỡng, rõ ràng là một con người. Raymond từng thử từ chối “mỗi ngày một nụ hôn” của Chesil, nhưng khi thấy đối phương đột ngột lộ ra vẻ mặt đáng thương, y vẫn nhịn không được chồng hình ảnh Chesil cùng Aida lên nhau, hồi tưởng lại Aida cũng thích nhào vào y liếm mặt y chào mừng, Raymond giằng co bất định giữa đạo đức cùng thương yêu, cuối cùng vẫn ngầm đồng ý hành vi của Chesil. Vô pháp, Chesil cùng Aida quá giống — Raymond trong lòng thuyết phục bản thân như thế. Trong lúc quan hệ của Penn cùng Hawass càng ngày càng tốt lên, Raymond cũng có được tin tức mình muốn đã lâu. Hawass có được manh mối ở cái kim châm có khắc ký hiệu kia: truyền thuyết nguồn gốc nguyên liệu chế tạo kim châm bao hàm trong ký hiệu chi chít người ngoài nhìn chỉ tưởng là hoa văn, thầy pháp dùng một lượng lớn “Kim loại của trời” lấy ra từ đá thần rơi xuống thế gian chế tác thành công cụ thần thánh có thể ký gửi ma lực bùa hộ mệnh. Nhưng làm Hawass cảm thấy tiếc nuối chính là, không thể có được nhiều thông tin hơn để biết được thời gian cụ thể, xác định thời kỳ người Ai Cập cổ phát hiện và nắm vững kỹ thuật chiết sắt, nếu không đã có thể biến cái này trở thành phát hiện khảo cổ học vượt thời đại. Lão lật xem một lượng lớn tư liệu tham khảo, tìm được vùng tập trung nghệ nhân có thể sử dụng công cụ này trong các triều đại, cũng kết hợp mấy địa điểm xuất hiện rải rác như sao băng trên lịch sử trong bản ghi chép, sàng lọc ra nơi có thể là chỗ của bộ tộc còn sót — cực tây Thung lũng các vị vua, ba ngàn năm trước từng là ốc đảo mà bây giờ thì bị cát vàng che lấp. Lúc Hawass nói đến đây, Penn đột ngột khẳng định ý kiến của lão, điều này làm Raymond cùng Hawass cảm thấy nghi hoặc, vì thái độ của Penn giống như đột ngột nhớ lại cái gì đó: đúng vậy, chỗ đó quả thực có ốc đảo này. Bất quá Penn lại cười nói đây là ghi chép lưu truyền từ gia tộc cổ xưa của Chesil. Bất luận thế nào, Raymond cũng hết sức hưng phấn. Dựa theo kế hoạch của Hawass, Raymond sau khi hồi phục sẽ lấy tư cách nhà thám hiểm tư nhân đi tìm di tích cổ — còn thủ tục trình tự cấp phép khai quật, Hawass đều tự sắp xếp. Bất quá điều kiện là phát hiện bất cứ di tích bí mật hay di chỉ nào cũng không thể tự mình xử lý thứ bên trong, phải lập tức giao cho hiệp hội văn hóa Ai Cập cổ xử lý, nếu như vậy, Hawass sẽ bảo đảm tài chính của y ở mức độ lớn nhất, hơn nữa sẽ đề cao danh dự y trong hiệp hội. Điều kiện quan trọng nhất là, ngoại trừ ba người họ, Hawass yêu cầu Raymond không được nói với bất cứ ai người tài trợ sau lưng y, hơn nữa từ hôm nay trở đi, lão sẽ bớt gặp mặt Raymond. Đối với điều kiện của Hawass, Raymond chỉ suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng, chỉ cần có thể ở lại Ai Cập tiếp tục tìm kiếm di tích cổ, những điều kiện đó với y mà nói quả thực như bánh xếp lớn từ trên trời rơi xuống không phải sao? Chuyện bây giờ y phải làm cũng chỉ có an tâm dưỡng bệnh mau chóng hồi phục. Trong lúc Raymond tâm tình vui vẻ bắt đầu chuyên tâm dưỡng bệnh. Trong quán rượu L. “ Thật chó má! Cô nói thằng cha cuồng ngạo tự đại cùng thằng nhãi người Anh kia là cùng một giuộc?” Ông chủ Rick phẫn nộ đá văng ghế dựa phong cách Rococo* thoạt nhìn giá trị xa xỉ, cắn răng run ken két, vẻ mặt hận không thể ăn thịt người trừng mắt nhìn thuộc hạ thu thập tình báo. Thằng nhãi người Anh phá hủy chuyện làm ăn của gã cùng thằng ranh thối tha làm nhục hắn lại là một bọn! Tin tức này khiến Rick như trâu đực hung bạo bị vải đỏ phủ trước mắt làm phát điên. “ Bình tĩnh một chút, ông như vậy cũng thật khó coi.” Nicole dùng ngón tay thon dài gắp một hột đậu phộng bỏ vào trong miệng, trong mắt đầy khinh thường. “Ông quên lời sếp nói rồi sao?” Bị đối phương nói cho á khẩu không trả lời được, Rick rủa thấp một câu sau đó nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng làm việc, lúc chuẩn bị uống chai rượu Rum chủ quán khui. Gã đột ngột nhìn thấy người đàn ông xấu xí sẹo đầy mặt, mặc bạch bào bọc khăn trùm đầu khác biệt với xung quanh ở trong góc quầy rượu — theo tin tức, là lính đánh thuê Ammut làm thuê cho thằng người Anh. Rick cười tà một cái, gã nghĩ ra cách báo thù. Gã đi qua úp tay lên miệng cốc rượu của Ammut, lên tiếng trước khi đối phương nghi ngờ. “ Ammut, thời gian một tháng cũng qua mau. Tao có thứ mua bán rất tốt, thù lao là để mày uống miễn phí phần rượu thượng đẳng một năm, thế nào? Có hứng thú không?” Nghe một điều kiện như thế, con mắt đục ngầu không chịu nổi của gã đàn ông như quái vật liền đột ngột lóe ra hào quang hưng phấn, vừa lộ ra răng vàng đầy miệng, vừa liều mạng gật đầu. (*) Rococo : Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette.Từ Rococo là sự kết hợp của từ rocaille (vỏ) trong tiếng Pháp và từ barocco trong tiếng Ý. Đây là phong cách kiến trúc thường có các đường cong trang trí dạng vỏ và thường tập trung vào những đường nét họa tiết trang trí, do vậy nên một vài nhà phê bình nghệ thuật đã sử dụng từ này để ngụ ý chỉ rằng đây là một phong cách phù phiếm và chỉ coi nó như một trào lưu thời trang
|
Chương 26[EXTRACT]Sau khi vết thương sau lưng Raymond khỏi hẳn, vẫn để lại một vết sẹo dài, bác sĩ đề nghị y có thể nhờ người bạn kia kiếm chút thuốc mỡ nhập khẩu, mỗi ngày kiên trì bôi lên là có thể có cơ hội xóa đi, nhưng Raymond lại nhẹ nhàng từ chối ý tốt kèm giá cả xa xỉ của bác sĩ. Đối với Raymond mà nói, vết sẹo này là tội lỗi mang trên lưng y. Dù y còn sống có thể làm những chuyện mình muốn làm, dù thời gian đang tiếp tục, y cũng sẽ không quên Charlotte, lại càng không quên tội lỗi mình phạm phải.
Trong lúc Raymond tháo bỏ băng vải, tài chính, trang bị cần thiết, manh mối thu thập, mọi thứ đều đã chuẩn bị và thu xếp ổn thỏa. Sau khi ra khỏi phòng khám cũ nát kia, họ liền vó ngựa không dừng xuất phát đến mục tiêu thứ nhất – chỗ ở của bộ tộc còn sót – các nghệ nhân cổ đại. Họ sẽ phát hiện cái gì? Y đã không thể chờ đợi được.
Vượt qua hữu ngạn sông Nile, sau khi lòng vòng qua Thung lũng các vị vua, ô tô động lực tràn đầy chạy trên sa mạc, đường đi xóc nảy cùng cát bụi thường xuyên tung lên làm Raymond cách khẩu trang ho khan vài tiếng, liên tục lắc lư nhìn bản đồ cũng khiến mắt y bắt đầu khô khốc.
Tài xế đương nhiên là Penn đảm đương, nhưng kỹ thuật lái xe quá mức cuồng dã của y khiến người ta không thể chịu đựng.
“ Hướng đúng không? Theo dấu hiệu trên bản đồ, xuống phía nam bốn năm ngày nữa chính là ốc đảo Kharga.” Raymond thu hồi bản đồ, y lần đầu tiên ngồi xe vượt sa mạc, trong mắt và cổ họng giống như bị một lớp cát thật dày bám vào, vô cùng khó chịu. Y quay đầu nhìn Penn, người đàn ông đeo kính râm tự nhiên cực kỳ sang quý tới Raymond còn biết – điềm nhiên như không lái xe một tay, hơi kích động vào chỗ nào đó trong tự tôn Raymond, làm y liều mạng nhẫn nhịn xúc động muốn ho ra.
“ Chúng ta đi lên chân núi Ajouz hướng bắc.” Penn giọng điệu biếng nhác trả lời, bộ dạng tuyệt đối không giống tài xế lái xe, càng như một con ma men bị đánh thức từ giấc ngủ.
“ Gì? Nhưng mục tiêu trên bản đồ phải…” Raymond lại mở bản đồ ra, tấm bản đồ này là phiên bản viết tay của bản đồ cổ cực kỳ quý báu, dựa theo nghiên cứu của họ trước đó mà suy ra địa điểm, không phải là đến ốc đảo Kharga phía bắc hay sao? Raymond chưa từng đến đó thật ra cũng ôm ý nghĩ tiện thể đi thăm đền thờ Isis nơi ấy.
“ Kharga trước kia quả thực là khu tụ tập nghệ nhân, nhưng cái cậu muốn tìm không phải một trong số đó.”
“ Sao anh biết?” Raymond nhíu mày nghi hoặc hỏi, hơn nữa, dù Penn nói đúng, tại sao lúc thảo luận trước kia không nói ra? Bây giờ trong sa mạc lại tự tiện thay đổi lộ trình không đến ốc đảo… Raymond đột ngột lo lắng, vật dụng họ mang có đủ hay không.
“ Trước không nói việc này!” Penn rõ ràng nói sang chuyện khác, dùng ngón cái chỉ chỉ kính chiếu hậu. “Hai người bạn của cậu sao lại thế này.” Câu hỏi của Penn làm Raymond quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính xe phía sau, trong thùng xe dùng vải bạt căng phủ, ánh sáng tuy ảm đạm, nhưng vẫn có thể thấy rõ mấy người đàn ông ngồi ba góc đang nhìn nhau chằm chằm. Chesil đương nhiên muốn theo sát y cùng đi, nhưng hai người còn lại — Jim cùng Ammut lại xuất hiện rõ ràng làm Raymond lấy làm kinh hãi. Từ sau lần đến phòng khám trách cứ Raymond, Jim liền mất bóng, Raymond cũng thử nhờ người hỏi thăm tung tích gã, nhưng không thu hoạch được gì. Không ngờ một đêm trước khi y chuẩn bị xuất phát, Jim đột ngột xuất hiện trước mặt y, nói rất hối hận vì những lời nói quá đáng khi đó, hy vọng Raymond có thể tha thứ cho gã. Vốn ôm cảm giác bứt rứt, Raymond vẫn hết sức vui sướng vì người bạn theo mình từ Anh quốc băng biển này có thể trở về, cũng lập tức mời Jim gia nhập lần thám hiểm này của họ. Bất quá làm y để ý chính là Jim hình như thay đổi thành một người khác? Cả người nặng nề không còn nói chuyện với y như hồi trước. Rõ ràng cảm thấy giữa hai người có sự ngăn cách, Raymond chỉ có thể âm thầm thở dài, hy vọng về sau có thể chậm rãi khôi phục quan hệ ngày trước. Còn một người nữa… Raymond vừa đối diện ánh mắt đối phương liền nhịn không được quay đầu qua một bên, dù nhìn nhiều đến bao nhiêu, y cũng không thể quen với gương mặt xấu xí phá nát kia. Lính đánh thuê ở tầng hầm dưới đất hầu như bị y quên mất này, cũng không biết làm sao tìm được y đòi lấy thù lao, bất kể có giúp y làm được gì hay không, chỉ cần hết thời gian hợp đồng liền phải trả thù lao đáng kể cho gã kia – chuyện này bị Penn biết được cười nhạo thật lâu, nói tất cả những nhà thám hiểm ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi lại học người khác dùng nhiều tiền tìm lính đánh thuê đều là kẻ ngu ngốc. Raymond vốn định giải trừ hợp đồng lúc đó, nhưng Penn cười nhạo lại làm y cảm thấy xấu hổ tức giận dị thường, y thẳng thắn gạt bỏ ý niệm đó, bảo Ammut gia nhập đội, nghĩ ít nhất để quái vật này phát huy chút tác dụng trên đường, như vậy chẳng những có thể lấp kín miệng Penn, hơn nữa tiền trả đến bây giờ cũng không tính là hoàn toàn lãng phí. Từ kính chiếu hậu thấy được ba người như mối quan hệ chuỗi thức ăn sinh học, Raymond thật sự có chút lo lắng không biết dọc đường có thể xuất hiện chuyện gì hay không. “ Aizz, Penn, lời anh vừa nói có ý gì?” Không muốn lại đi suy nghĩ những quan hệ giữa cá nhân đáng ghét đó, Raymond vươn tay bịt khẩu trang trên mũi, hận không thể chặn không khí lại để cát bụi đừng tiến vào trong phổi, nhưng không quá một hồi liền ngạt không chịu nổi. “ Họ vô cùng kỳ quái.” “Tôi thấy, cái tôi hỏi chính là mục đích.” “…. À, được rồi, ai kêu cậu là con nít chứ!” Penn dùng giọng điệu châm biếm, sau khi nói xong nhún nhún vai, tiếp đó, một tay lanh lẹ châm điếu thuốc cho mình, không khí vốn tràn ngập hơi bụi trong xe lại bị ô nhiễm, Raymond trừng mắt nhìn người đàn ông thoải mái tự đắc kia, đáng tiếc đối phương lại làm lơ y. “ Anh sao lại chắc chắn nơi chúng ta phải tìm ở đó?” “ Vì có Chesil.” Penn tiếp tục nuốt sương nhả khói, câu trả lời của y cùng sương khói vờn quanh trong không khí như khiến người ta càng không hiểu. “ Tôi đương nhiên biết! Chúng ta hiện tại không phải đi tìm bộ lạc của Chesil sao? Lúc suy đoán địa điểm trước đó, anh không phải nói Chesil cũng không nhớ rõ đi như thế nào sao?” “ Tôi không nhớ tôi có nói thế!” “ Chết tiệt! Đây là một câu có thể lấy tay phủi được sao? Nếu lúc trước anh sớm nói chỗ cụ thể, chúng ta cũng không cần chạy loạn trong sa mạc như bây giờ!” Raymond nhịn không được có chút phẫn nộ, hồi tưởng lúc mình cùng Hawass cố gắng suy đoán chỗ ở bộ tộc sống sót, đồ đểu này đề xuất gì cũng không đưa ra, chỉ cười quái dị một bên. Raymond lập tức kết luận Penn là cố ý! Như nhìn thấu phẫn nộ của y, Penn cười ha hả như chắc chắn Raymond sẽ phản ứng như mình đã đoán. Raymond cảm thấy ngay cả bộ dạng thở sâu đều đặn của người này cũng có thể làm lửa giận mình mạnh hơn. “ Cậu biết không? Chesil là người cuối cùng của bộ lạc, thật ra di chỉ bộ lạc cậu nói kia rốt cuộc còn tồn tại hay không, cũng là một câu hỏi.” “….Người cuối cùng?” “ Đúng, những người khác đều đã chết!” Penn nhếch miệng cười kiểu không liên quan tới mình. Lời Penn nói không tính là thật cũng không tính là giả. Bộ tộc còn sót gì đó vốn chính là lời bịa đặt, mà thành viên bộ lạc Chesil ba ngàn năm trước quả thật cũng sớm đã biến thành bụi đất. Bất quá, từ phương diện nào đó mà nói, Chesil quả thực được xem là người sống sót duy nhất trong năm tháng dài đằng đẵng của “bộ tộc người còn sót lại”, giọt máu thuần huyết Ai Cập cổ lưu lại. Không biết sự mù mờ trộn trong lời Penn, trong đầu Raymond lập tức xuất hiện tình cảnh toàn bộ gia tộc Chesil bị diệt vong, chỉ còn lại có một mình hắn lưu lạc đến Luxor. Tức giận trước đó nháy mắt tan thành mây khói, Raymond trầm lặng không còn truy vấn, mà trong ánh mắt lộ ra trên khẩu trang cũng biểu lộ sự thương hại cùng tội nghiệp đối với Chesil thân thế đáng thương.
|
Chương 27[EXTRACT]Raymond trầm lặng một hồi, động tác rất nhanh nhẹn chui qua cửa sổ xe, ngồi xuống bên cạnh Chesil, sau đó bắt đầu chơi bộ bài làm ra gần đây để trợ giúp hắn học tập ngôn ngữ.
Hành động bất ngờ của Raymond đánh vỡ không khí quái dị giữa ba người, Jim lấy túi nước mang theo ra uống mấy ngụm, dùng ánh mắt khiến người ta không thể lý giải chằm chằm nhìn hai người tự nhiên chơi bài. Mùi rượu mơ hồ bốc ra từ trong túi nước cùng miệng gã, như mùi máu tươi hấp dẫn chó sói chú ý, làm Ammut ngồi bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt, cuối cùng thẳng thắn liên tục hít sâu muốn hút hơi rượu cho đỡ thèm.
Penn liếc cảnh tượng trong kính chiếu hậu, lại đăm chiêu bóp tắt thuốc, trực giác nói với y, đường đi sẽ không bình lặng.
Nhiệt độ sa mạc ban đêm vội vàng giảm xuống, mặt trời độc ác ban ngày dường như chỉ là một ảo giác, ô tô dừng trong sa mạc không chút vật che, trăng cong như mày bị hào quang quần sao che giấu.
Raymond dựa vào ghế cuộn mình đứng dậy, gió lạnh từ khe hở thổi vào làm y phát run, nhiệt độ đối lập làm sương mù mỏng mảnh kết lên cửa kính, không có cách nào đi vào giấc ngủ, y quay đầu nhìn người đàn ông phun ra nhịp thở vững vàng. Nhịn không được không hiểu tại sao Penn ăn mặc phong phanh như mình lại không cảm giác được rét lạnh.
“ Ray.” Ngay lúc Raymond chà xát cánh tay sưởi ấm, cố gắng làm mình ngủ, tiếng Chesil đột ngột truyền đến, y quay đầu, dưới ánh sáng mỏng manh thấy Chesil từ cửa sổ ló vào. “Lạnh không? Đây, có mền.”
Nghe Chesil nói, Raymond đột ngột kích động lên, lúc y chuẩn bị vật tư hoàn toàn không nghĩ đến phương diện chống lạnh nên khi nghe đối phương nói có mền, trong lòng nhịn không được cảm tạ người chuẩn bị thứ này — nhưng y hy vọng người đó không phải là Penn.
Thời gian ở chung với Penn càng dài, Raymond lại càng phát hiện hai người không hợp, Penn dường như thích tìm chỗ soi mói y, nếu nói đây là vì Chesil cùng y quan hệ không tồi (Raymond nghĩ lầm hai người kia là người yêu), vậy y thật sự cảm thấy rất oan uổng, cảm giác của y đối với Chesil e rằng không có gì bất đồng với Aida, dù hiện tại lại thêm một chút thương hại cùng tội nghiệp, chỉ sợ cũng không làm nên uy hiếp gì, nhưng những lời này y cũng không dự định nói với Penn.
“ Có mấy cái?”
“ Một cái.”
À một tiếng, Raymond nghĩ thầm chỉ có thể dùng chung với Chesil, lúc đang chuẩn bị bò qua, y đột ngột dừng lại. Hồi tưởng vẻ mặt vẫn mang sự chán ghét cùng khinh bỉ của Jim, y cảm thấy nếu đối phương lại thấy mình cùng Chesil quấn một cái mền, mặc dù không có gì, chỉ sợ cũng sẽ không nói lời hay. Âm thầm thở dài vẫy vẫy tay với Chesil, kêu đối phương qua, tuy buồng lái không đủ to, nhưng chiều rộng ghế phụ cũng đủ để hai người ngồi. So với sự khinh bỉ của Jim, y thà đối mặt với cảm xúc đối địch của Penn.
Sau khi Chesil qua, hai người dồn lại cùng quấn một tấm chăn, không khí sa mạc rét lạnh nháy mắt bị ngăn cách, nhiệt độ từ bên cạnh truyền đến làm thân thể Raymond ngừng run rẩy, y vô thức càng sát lại gần, tham lam hấp thu nhiệt độ đối phương, Raymond nhịn không được hồi tưởng hồi nhỏ mình cũng thường xuyên dựa vào Aida sưởi ấm, nhưng nhiệt độ cơ thể động vật hoàn toàn bất đồng cùng nhân loại.
“ Ray, lên.” Chesil nhỏ giọng nói, sau đó nâng cánh tay lên vòng qua cổ Raymond ôm y vào trong ngực.
Động tác rõ là đối đãi với phụ nữ làm Raymond nhíu mày, vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Chesil di chuyển điều chỉnh thân thể, y nghĩ tư thế hắn trước đó hẳn là rất khó chịu, liền thẳng thắn nuốt lại lời cự tuyệt, tùy ý Chesil làm, dù sao cũng chỉ là sưởi ấm. Toàn thân ấm lại, Raymond lập tức mơ hồ, trước khi hoàn toàn say ngủ, y liên tục dặn dò bản thân buổi sáng nhất định phải dậy sớm hơn Penn, tránh để đối phương vì ghen mà thối mặt tìm mình gây phiền toái. Ào, tiếng nước từ xa truyền đến, Raymond nửa tỉnh nửa mê nuốt mấy cái, cổ họng khô khốc làm y khó chịu, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng kia làm Raymond mơ thấy mình nhảy vào một dòng sông nhỏ, tận tình hưởng thụ nước mát dễ chịu. Nhưng y dần thanh tỉnh đột ngột ý thức được bản thân họ đang ở sa mạc, tuyệt đối không thể có nước sông quỷ tha ma bắt kia, lúc mở mạnh mắt ra, ngoài cửa sổ xe là một mảnh màu than chì, không khí rét lạnh sáng sớm làm y nhịn không được rùng mình một cái. Lúc này bên vành tai lại truyền đến một tiếng vẩy nước. Raymond lòng đầy khó hiểu mở cửa xe, sa mạc dưới bầu trời màu than chì là một mảnh trắng bệch vô tận, sương cát bị gió hất lên lướt qua trước mắt, Raymond nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ sa mạc ra không có cái gì khác nữa, y đi đến phía sau xe, đột ngột thấy mặt cát bị nước thấm trở thành màu đen. Ngẩn ra một chút, phía sau lại truyền đến âm thanh lạ làm y quay đầu. Chỉ nhìn thấy Ammut xốc vải bạt lên, cái nâng trên tay đúng là bình chứa nước của họ. “ Chết tiệt, ông đang làm gì?” Raymond nhịn không được rống lên, Ammut lại đổ bình nước quý báu của họ đi? Gã điên rồi! “ À, Allah trên cao.” Ammut cầm bình nước nhảy xuống xe, vẻ mặt oan ức nhìn Raymond, nhưng người nọ mặt mày đỏ bừng đoạt lấy bình nước, bắt lấy cổ áo bạch bào Ammut phẫn nộ quát. “Ông phát điên à? Đây là nguồn nước chúng ta cần để chống chịu tới được ốc đảo! Thật đáng chết!” “ Bên trong có rắn, có rắn!” Ammut vẻ mặt bình tĩnh khoa tay múa chân, như đang nói với Raymond rắn trong thùng nước to dài đáng sợ bao nhiêu. Nhưng so với chết khát trong sa mạc, một con rắn nước tính là cái gì? Cái lý do gọi là không biết làm Raymond nghiến răng nghiến lợi thô bạo đánh Ammut một cú, nhưng gã đàn ông như quái vật sau khi bị đánh chỉ lộ ra nụ cười răng vàng ngây ngô ghê tởm, không phản kháng cũng không xin tha. Nếu không vì đau đớn truyền đến từ nắm tay, Raymond hầu như cho rằng ban nãy mình đánh hụt. Nghe thấy xôn xao, Jim vừa tỉnh dậy thò đầu ra từ trong vải bạt, Penn cũng chạy tới. “ Sao thế?” Penn thấy Raymond phẫn nộ muốn đánh người, hỏi, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, y đại khái cũng đoán được một nửa. Penn lên thùng xe, xác định nước dự trữ hiện tại chỉ có ba bình đầy. Y tặc lưỡi sau đó nhảy xuống xe, sắc mặt âm trầm đi về phía Ammut, không chút lưu tình đá một cú vào bên hông gã, gạt ngã đối phương trên bãi cát. “ Còn lại ba bình!” Lời Penn làm Raymond càng tức giận, lúc đang muốn xông lên cho thêm mấy đá nữa, lại bị Chesil vừa đến giữ chặt. “ Allah trên cao, thật sự có rắn!” Ammut ngồi dưới đất liên tục khoa tay múa chân, giọng điệu nghe như rất oan ức. “Chết đi!” Penn dường như bị chọc giận, tiến lên phía trước giẫm một cái lên bụng Ammut. Chẳng lẽ trong mười bình toàn bộ đều có rắn? Coi bọn họ là đồ ngốc hay sao? Cảm thấy tốn sức như vậy nữa cũng không có gì cần thiết, Penn thúc giục hai người lên xe, sau đó về lại buồng lái giẫm lên chân ga xuất phát. “ Thật chết tiệt! Không biết còn có thể chống chịu với nhiêu đây nước hay không.” Từ sau cửa sổ xe leo lại về buồng lái, Raymond cáu kỉnh cào tóc gầm gừ, y không hiểu hành động quái lạ này của Ammut rốt cuộc vì cái gì! Y nhìn kính xe, quái vật bò dậy quơ quơ hai tay đuổi theo ô tô, đột ngột làm phẫn nộ y tiêu tan một nửa. “Đưa bản đồ cho tôi.” “ Hả?” Ngữ điệu trấn định của Penn làm Raymond quay đầu, thấy đối phương lại đòi bản đồ, Raymond vẫn ngoan ngoãn đưa bản đồ qua. Một tay mở bản đồ ra nhìn một hồi, Penn gật gật đầu. “ Còn mấy ngày nữa là đến, chúng ta tiết kiệm rồi nghĩ biện pháp kiếm chút nước cất, hẳn là có thể chống được.” “ Vậy là được rồi!” Nghe Penn chắc chắn như vậy, Raymond cũng theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt y lại không kiềm được nhìn bóng người chạy theo giữa cát bụi ô tô hất lên trong kính chiếu hậu. “…. Thật sự vứt gã?” “À, người đó tâm địa bất chính, có thể thuê được kẻ như thế, cậu cũng rất lợi hại.” Penn kéo khóe miệng, châm biếm nói. “……………….” Raymond nhíu mày, nhịn không được mắng thầm trong lòng, y quả thực không có mắt nhìn người! Chết tiệt, bất quá cũng không cần Penn phải bộ dạng khoan dung dạy bảo y. Y liếc kính xe, cảm thấy vứt người trong sa mạc như vậy dường như có chút không ổn, không có nước lại không có đồ ăn… Sẽ chết sao? “….. Dừng xe.” Raymond trong lòng bồn chồn nửa ngày, nghĩ thầm Penn nói nước hình như cũng có cách khác kiếm được, ban nãy y cũng đã đánh Ammut coi như giáo huấn, nếu cứ vứt người kia để gã chờ chết như vậy, y vẫn cảm thấy lương tâm không chịu được. “ Hả?” Penn khinh thường đầy mắt nhìn Raymond, tựa như đang nói đề nghị của y rất hoang đường. “Sao, cậu còn muốn cứu gã? Người như thế chết cũng không thấy tiếc.” “…. Ở trong sa mạc, hắn chắc chắn phải chết. Tôi không nhẫn tâm như anh!” Raymond cắn răng. Penn cười ha hả như nghe được trò cười gì, trước khi hoàn toàn chọc tức Raymond, đột ngột giẫm mạnh lên thắng xe, thu nụ cười lại, nhún vai. “ Như cậu mong muốn, công tử bột lòng dạ tốt bụng, nhưng tôi vẫn hảo tâm nhắc nhở cậu, coi chừng tốt bụng quá hại chết bản thân! Ái chà, tôi bị cậu lây bệnh cũng thành ra tốt bụng.” Penn ngẩng đầu lên vỗ vỗ trán khoa trương như diễn ca kịch, còn bất đắc dĩ nhún vai. Raymond quay đầu không tiếp tục nhìn động tác cố ý chọc mình của đối phương, nhìn quái vật trong gương dần chạy tới gần, sau lưng đột ngột nổi lên một trận rùng mình, y lắc đầu, cố gắng thuyết phục bản thân không để ý tới lời dọa dẫm của Penn.
|
Chương 28[EXTRACT]Mặt trời cay độc dần ẩn vào chân trời, trên kính chắn phủ màu vàng cát bụi bị cần gạt quét sạch ra ngoài, dần in ra tầng tầng lớp lớp đá phong hóa cao vút đứng lặng phía trên biển cát, cảnh sắc tráng lệ làm Raymond nhịn không được hút khí, y thẳng thắn kéo cửa sổ xe ra, không còn vật chắn thưởng thức kỳ quan càng lúc càng gần.
“ Chesil.” Penn quay đầu hô một tiếng ra sau cửa sổ, thanh niên còn buồn ngủ nhoài thân qua, trải qua mấy ngày, Chesil đã mọc ra tóc cùng lông mày, làm độ tuấn tú của hắn gia tăng không ít, nhất là con mắt trong suốt như thiếu niên càng được tôn sáng ngời.
[ Đang ngủ?] Penn lộ ra nụ cười chiều chuộng vươn tay xoa tóc ngắn mềm mại của hắn. Động tác thân thiết của hai người làm Raymond bên cạnh rụt thân thể, hình như đang tránh né cái gì.
[ Ừ, tới?] Chesil chằm chằm nhìn cảnh sắc trước mắt, hỏi. Penn thu hồi tay, lấy la bàn ra nhìn rồi trả lời.
[ Phương hướng hẳn là đúng, ngươi có ấn tượng không?]
Chesil trở thân chui qua cửa sổ, cả người hắn như ôm Raymond cùng nhau nằm ở cửa sổ vọng ra nhìn xung quanh, hành động quá mức tự nhiên của hắn làm Raymond toàn thân cứng ngắc, nghĩ thầm hành động này của Chesil không biết có thể lại làm người nào đó ghen tuông quá mức tìm mình gây phiền toái hay không. Đã mấy ngày trôi qua từ sau sự kiện Ammut, mỗi lời Penn nói cùng y đều mang ý châm chọc, bất quá Raymond cũng ít nhiều được tôi luyện mấy ngày này, lực kiềm chế của y càng ngày càng tốt.
[ Ta cũng không khẳng định!] Chesil lắc đầu, sau đó ngồi thẳng thân thể vẻ mặt đầy sa sút. Chesil không khẳng định đây là có phải cùng một chỗ với nơi ngày trước hắn đã tới hay không, dù sao khi đó là ốc đảo, mà lúc này, những tảng đá vỡ nát trước mắt chỉ có thể làm hắn liên tưởng đến chỗ ở của ma quỷ trong sa mạc.
“Hai người đang nói cái gì vậy? Penn sao lại dừng xe?” Raymond khó hiểu quay đầu hỏi, nhưng Penn giống như không nghe thấy lời y nói, tiếp tục cùng Chesil dùng một loại ngôn ngữ khác trao đổi.
[….. Có gợi ý gì không? Lúc trước các ngươi căn cứ vào cái gì xác định phương hướng?]
Gợi ý của Penn làm Chesil lâm vào trầm tư, không quá lâu sau, hắn liền thấp giọng đọc một câu ca dao chỉ có ấn tượng mơ hồ. Lúc nào Chesil cũng theo Aha băng qua sa mạc, đi như thế nào, hắn chỉ nhớ được câu ca dao Aha ngâm nga lúc giải sầu cho hắn. [ “Nàng là gió phương bắc, ngai vàng của chàng là tinh tú trên trời vĩnh viễn không rơi xuống, các bề tôi của nàng sinh sống bên dưới ngai vàng”, ta chỉ nhớ những thứ đó.]
[ À.] Penn lại lấy la bàn ra, cau mày. [ Chesil, ngươi… Có từng ngẩng đầu nhìn “ngai vàng” chưa? Ta là nói lúc chưa tới bộ lạc.] [ Rất đẹp, giống như lửa thiêu đốt bầu trời.] Chesil gật đầu, ký ức khi còn bé dường như có rất nhiều điểm rõ ràng. Hắn nhớ lúc mơ hồ có thể trông thấy mỏm đá bộ lạc, Aha từng chỉ vào tinh tú chân trời nói với hắn, nữ thần Qetesh đang ở trên bầu trời chăm chú vào họ. [ Vị trí thì sao?] [ Như ca dao, bộ lạc ở ngay phía dưới.] [ Vậy sao?] Penn gật gật đầu, thu hồi la bàn cùng bản đồ, đưa xe vào dưới bóng râm đá phong hóa. “ Tới rồi, chính là đây.” Penn tắt máy, nói với Raymond ngồi trên ghế phụ lái – vì không ai để ý tới mà vẻ mặt sốt ruột, sau đó liền tự ý xuống xe. “ Gì? Anh chắc chắn?” Raymond đẩy cửa xe ra đuổi theo, gió đột ngột cuốn cát vàng tới làm nhòe mắt y, khiến y khó chịu muốn rơi nước mắt, đợi cho tầm nhìn khôi phục, Raymond nhìn mỏm núi đá bị bào mòn như cây nấm cực đại đứng sừng sững trước mặt cùng tiếng gió hú quỷ dị thường xuyên truyền đến, nhịn không được rống lên. “Đây là địa điểm mục tiêu? Có cái bộ lạc gì đâu?” Raymond chạy một vòng quanh ô tô, cũng giống như lúc thấy ở trên xe, nơi này ngoại trừ đá tảng hình dạng quỷ dị, chỉ là cát vàng, bất kể là di tích hay bia đá khắc ký hiệu gì cũng không có. Penn nghe thấy y nói, hừ một tiếng, khinh thường như đang nói Raymond không có đầu óc. Di tích ba ngàn năm trước, bây giờ vẫn có thể còn lại chút đá chưa phong hóa để cho bọn họ tìm thấy cũng đã tốt lắm rồi, mặc kệ Raymond vì cảnh tượng bất đồng với trong kỳ vọng mà gào thét tiêu hao thể lực dưới mặt trời đỏ cháy, Penn quay đầu nói với Chesil nhìn mỏm đá đến ngây người. [ Sao thế?] Penn tiến lên phía trước, rất tự nhiên đặt tay lên bả vai đối phương hỏi. [ Cảm giác hơi lạ!] Chesil cười khổ, để lộ ra bất lực bất ngờ trong nội tâm hắn, e rằng Penn không có cách nào hiểu được cái loại hụt hẫng kia, bộ lạc bừng bừng sức sống dưới sự che chở của nữ thần Qetesh, cùng những người từng thấy và từng qua lại thân thiết khi còn bé vẫn rõ ràng tồn tại trong ký ức, lúc này đều đã bị cát bụi vô tình vùi lấp biến mất trong thời gian. [ Ta có thể hiểu.] Penn gỡ kính râm, mang lên mặt Chesil, sau đó vỗ vỗ lưng hắn như an ủi. [ Cám ơn ngươi, Penn, có thể để ta ở đây một chút không?] Ánh mắt giấu dưới màu kính tối xoay chuyển, cánh môi khô khốc hơi nhếch như đang nhẫn nhịn. Hiểu được tâm trạng Chesil, Penn thở một hơi lại xoa đầu đối phương, xoay người rời khỏi hắn. Y hiểu được cảm giác của Chesil, bất quá so với nhìn đế quốc từ huy hoàng đến tan biến, loại đả kích đột ngột này có lẽ ngược lại sẽ làm người ta dễ dàng tiếp nhận hơn. Bị cảm xúc Chesil lôi kéo, Penn nhịn không được nội tâm cười nhạo bản thân lâu như vậy rồi mà vẫn có thể thương cảm. “ Penn! Gì? Chesil… Anh ta sao thế?” Raymond hùng hổ vọt tới trước mặt Penn, lúc thấy Chesil như mất hồn đi sâu vào mỏm đá phong hóa, không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Hồi tưởng thân thế Chesil, lúc Raymond nhịn không được muốn cùng qua, lại bị Penn nhíu mày giữ chặt. “ Đừng qua!” “ Thời điểm này sao có thể để Chesil một mình? Nếu anh ấy…” Raymond nhíu mày bắt đầu miên man suy nghĩ, Chesil có thể vì bi thương cực điểm mà làm ra việc ngốc nghếch hay không? Nếu đã đến đúng nơi, vậy đây chính là quê nhà của Chesil…. Raymond cắn răng, cảm thấy vẫn không thể để Chesil một mình, y muốn vùng vẫy khỏi Penn, lại bị đối phương kéo càng chặt, Raymond thấy thế không khỏi rống giận. “Đồ đểu này! Dù là người yêu, nhưng lòng dạ hẹp hòi như vậy sẽ hại Chesil không có bạn bè!” Chỉ trích của Raymond làm Penn giật mình, hỏi lại. “Cậu nói gì? Người yêu?” “ Không phải sao? Tuy tôi không phải rất dễ chấp nhận… Nhưng nể Chesil, nói thật, thân là đàn ông, bộ dạng ghen tuông của anh hết sức khó coi!” Raymond trút hết phẫn nộ do liên tục gặp phải ghen tuông mấy ngày nay ra, vốn tưởng rằng Penn sẽ tiếp tục cười âm hiểm châm biếm mình, kết quả bên vành tai đột ngột truyền đến tiếng cười to ngược lại làm y không biết làm sao. “ Ha ha… Cậu nói đúng, xin nhớ kỹ chuyện tôi cùng Chesil là người yêu, làm kẻ thứ ba chen chân càng khiến người ta khinh bỉ.” “Chó má! Ai là kẻ thứ ba chen chân, tôi cùng Chesil là bạn bè, thứ lòng dạ hẹp hòi như anh mau thả tôi ra, tôi đi xem tình hình Chesil!” Raymond nghiến răng nghiến lợi vung vẫy tay, y dùng khóe mắt nhìn Chesil đã biến mất trong bóng râm, nhịn không được càng thêm lo lắng. “Quả thật cậu không biết chúng ta chuẩn bị đồ ăn cùng nước sạch chờ Chesil trở về là rất tốt sao? Cậu ấy chỉ đi dò đường, cậu yên tâm đi!” Penn giơ tay lên như đầu hàng, lời nói bất ngờ của Raymond ban nãy làm tâm tình y trở nên sáng sủa. Hơn nữa, y cảm thấy lo lắng của Raymond hoàn toàn dư thừa, Chesil cũng không phải là cái loại đàn ông vì đả kích mà không đứng dậy nổi.
|
Chương 29[EXTRACT]Penn không đợi Raymond phản bác lần thứ hai, liền lôi y đến sau ô tô, để y đi cầm bình nước rỗng cùng lều đến. Trong thùng xe, Ammut cùng Jim bảy vặn tám vẹo nằm ngủ bên trong, hơi rượu nồng nặc cùng mùi mồ hôi làm Raymond nhịn không được buồn nôn. Y nhìn hai người say xỉn, lại hoài nghi mình quyết định dẫn bọn họ tới đây có phải sai lầm hay không, Raymond ôm một bụng tức giận không chút lưu tình đạp tỉnh hai người, sau đó chỉ huy mấy con ma men dọn thứ cần thiết xuống xe.
Penn nhặt xẻng lên bắt đầu đào hố ở chỗ trống trải xa hơn một chút, Raymond sau khi đem vải nhựa cùng bình nước Penn yêu cầu qua, hết sức tò mò nhìn trên mặt cát đột ngột thêm năm cái hố.
“ Làm cái gì vậy?”
Penn vẻ mặt thoải mái ném xẻng xuống, Raymond nhịn không được trong lòng cảm thán: làm việc dưới tình trạng oi bức thế này, nhưng trên trán Penn ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, nhẹ nhàng khoan khoái giống như y chưa bao giờ có mồ hôi thối hay mấy thứ mệt nhọc kia.
“ Thu gom nước cất. Ngay cả việc này cậu cũng không biết sao? Nhà thám hiểm?” Penn vừa khiêu khích vừa bỏ bình nước vào trong hố cát đã đào xong, Raymond liền dễ dàng bị khơi mào lửa giận, ngay lúc y hận không thể nện bình nước dư trên tay lên đầu người này, Penn ngẩng đầu chỉ chỉ mấy hố cát khác. “Đừng ngây ra đó, còn ba hố nữa! Không biết vẫn chưa sao, biết mình không biết còn không khẩn trương học tập, như vậy…”
“Được được! Ngài nói rất đúng! Chết tiệt, ngài là thánh nhân không gì không biết.” Biết Penn nói đúng, Raymond nén giận lại, kinh nghiệm làm nhà thám hiểm của y quả thật ít đến đáng thương, nhưng y chính là quá chướng mắt bộ dạng đối phương cao ngạo châm biếm mình! Raymond mắng thầ, vừa nhìn trình tự của Penn vừa bắt chước.
Sau khi dùng vải nhựa đắp miệng hố lại, Raymond học theo, dùng cát cùng đá vụn dằn mép vải lại, lại bỏ một hòn đá nhỏ ở chính giữa, khiến vải nhựa hình thành một hình nón.
“Ồ!” Penn không biết khi nào đã đứng phía sau Raymond. “Làm không tồi! Cậu vẫn biết học.”
“ Hừ, không cần anh phải nói!” Khó chịu vì Penn, Raymond hừ một tiếng, nhưng được khen ngợi, y vẫn nhịn không được hưng phấn, rất tự giác đi làm mấy cái còn lại.
Penn nhún vai phủi phủi cát trên tay lấy thuốc lá ra, nghĩ thầm việc dơ để người học việc mới nhận đi làm, mình nghỉ ngơi chút. Nhìn Raymond ngồi xổm trên đất cẩn thận chuẩn bị cát đá, Penn phun ra một ngụm sương khói màu xanh, không thể không nói, tình địch này của y thật sự là quá mức đơn thuần.
Lười giám sát người học việc làm việc, Penn liền quay đầu thưởng thức cảnh đẹp mặt trời lặn trước sa mạc. Sa mạc trước mắt biến thành màu vỏ quýt như lửa đỏ, vô số đường uốn lượn nhấp nhô của cát đá như ngọn lửa bị đông đặc, kéo dài liên tục đến chân trời đồng dạng bị nhuộm đỏ, mà tiếng vù vù đá phong hóa hình dạng dị thường trước mắt phát ra phảng phất như tiếng người bị đống lửa thiêu đốt, làm y không khỏi ảo giác chính bản thân mình đang ở trong lò lửa khổng lồ, bất quá, dù là lò lửa thật, chỉ sợ y cũng không chết được. Đột ngột, một cảm giác cô độc vô danh xâm nhập lòng y, làm Penn không hiểu sao sốt ruột.
[ Penn!]
Giọng nam mang chút nôn nóng chen lẫn với tiếng gió quái dị truyền vào tai Penn, y quay đầu, Chesil mặc đồ trắng đang đứng cách đó không xa vẫy tay với y, cảm giác nội tâm bị cắn xé trước đó nháy mắt được xoa dịu, Penn nhịn không được cười khổ, y chỉ được kêu tên thôi, nhưng lại giống như bị hấp dẫn. “ Sao thế?” Raymond hình như cũng chú ý tới tiếng kêu của Chesil, y đứng lên khó hiểu hỏi. “Qua xem không?” Penn bóp tắt thuốc, liền cùng Raymond đi đến hướng Chesil. Tiến vào quần đá, có cảm giác áp bách vô danh, những khối đá cực đại bọc quanh họ nhìn như muốn sụp xuống, tiếng gió quái dị nghe thấy bên ngoài lúc này lại càng thêm rõ ràng, phảng phất như có quái vật nào đó trốn trong đá, đang phát ra tiếng gào hí cảnh cáo. [ Chesil? Phát hiện cái gì?] Penn hỏi. [ Đi theo ta.] Chesil vẻ mặt nghiêm túc xoay người dẫn họ đi sâu vào trong, Raymond theo sau đi không bao lâu liền phát hiện khác thường. Đá phong hóa sâu bên trong tuy cũng có dấu vết xói mòn rất rõ, nhưng gần như dựng hai bên tạo ra một con đường thẳng tắp, giống như có người cố ý dùng rất nhiều khối đá lớn làm thành hai bức tường chắn gió song song. Cuối đường là một ngọn núi màu vàng đất, ngẩng đầu nhìn ước chừng chỉ cao có ba thước, thay vì nói là một ngọn núi, không bằng nói là một ngọn đồi đất, Raymond từ hình dạng cùng cát vàng dưới chân phỏng đoán, quả núi trước mắt hẳn là đỉnh núi còn sót lại lộ ra sau mấy ngàn năm bị cát vàng vùi lấp. Chesil ngừng lại nơi cuối đường, hắn chỉ vào chỗ giáp giữa núi cùng cát vàng, nói với Penn. [ Tuy không hiện rõ, nhưng đây vẫn có thể thấy được dấu hiệu tộc của ta.] “ Penn, Chesil nói cái gì?” Raymond nhìn Chesil dùng tay ra hiệu, trực giác nói với y nhất định là Chesil phát hiện manh mối gì quan trọng. “ Cậu ấy nói có ký hiệu, chờ một chút.” Penn ngẩng đầu nhìn bầu trời bị đá vây quanh đã dần tối xuống, từ trong túi áo lấy bật lửa ra đi qua. Raymond cũng vẻ mặt hưng phấn chạy lên, chằm chằm nhìn nơi Chesil chỉ, cẩn thận quan sát. Họ tìm được một dấu vết hình bán nguyệt trên ngọn núi gập ghềnh, trải qua tháng năm bão cát xâm thực, đã không nhìn ra ý nghĩa đại diện cùng hình dạng đầy đủ của đường gấp khúc chiều rộng như bàn tay này, duy nhất có thể thấy chính là, cái này vẫn có thể nhìn ra được độ sâu góc cạnh, là do con người đẽo khắc mà thành. [ Ta nhớ cái này là con mắt nữ thần Qetesh khắc phía trên cổng lớn.] Chesil chằm chằm nhìn vào ánh lửa nhỏ nhoi chớp động trong gió, cố gắng hồi tưởng tình cảnh mỗi lần đến nơi đây. Hắn nhớ mỗi lần Aha dẫn hắn đến, đều là đêm khuya mới tới nơi, Aha cầm tay hắn, hắn có thể nghe được tiếng sàn sạt cỏ dại phát ra dưới chân, họ lách qua rất nhiều tảng đá cao ngất trong mây, đi vào hành lang cột đá, sau đó dưới ngọn đèn mỏng manh hai bên cổng lớn, hắn có thể trông thấy con mắt nữ thần Qetesh đang dịu dàng dán vào người họ. Làm Chesil khắc sâu ấn tượng chính là, tiếng ca tuyệt vời như diễn tấu không biết truyền đến từ nơi nào. Về tiếng ca kia, Aha từng nói đó là do mọi người trong bộ lạc ca ngợi nữ thần Qetesh, chế tạo nhạc cụ thần gió đặc biệt phân bố xung quanh núi, để báo cho những người trải qua đường đi mệt nhọc biết họ đã về đến nhà. Chesil hồi tưởng tiếng gào thét đáng sợ càng lúc càng lớn không ngừng truyền vào trong tai làm hắn khổ sở. Tiếng ca êm tai trong ký ức lúc này đã biến thành âm thanh ma quỷ gầm rú đáng sợ, ghé vào tai hắn nhắc nhở hắn, thế giới hắn biết đã không còn tồn tại. Trong lúc Chesil lâm vào hồi ức, Penn phiên dịch lời hắn nói cho Raymond, người nọ vừa nghe xong gần như muốn nhảy dựng lên, Raymond hưng phấn khó kiềm chế. “ Nói như vậy, dưới chân chúng ta còn có cửa vào? Bộ lạc Chesil ở trong núi này?” Raymond cảm thán vươn tay sờ vách núi lạnh lẽo, trong đây từng tồn tại một bộ lạc, một nền văn hóa. “ Hẳn là đúng.” Penn đỡ cằm gật gật đầu, sau khi lên làm Pharaoh, y đã từng tới đây một lần. Nhưng thời gian qua đã quá lâu, nhưng y lại có thể nhớ ra cách tới nơi này, ngay cả bản thân Penn cũng cảm thấy không thể tin được. “ Như vậy, đào cát ra, khả năng tìm được cửa vào là bao nhiêu?” Raymond bắt đầu tính toán phải đi vào trong như thế nào, đứng ở bên ngoài cảm thán cũng không có ích, y muốn vào! Muốn nhìn thời gian bị cát bụi vùi lấp trong đó. “ Khó mà nói.” Penn liếc Chesil đang trầm tư, trong lòng âm thầm thở dài. [ Chesil, ngươi muốn vào xem không?] Lời y làm người nọ ngẩng mạnh đầu, lộ ra vẻ mặt phức tạp không thể hình dung. [….. Có thể sao?] Penn gật đầu, trong lòng yên lặng trả lời, đúng, chỉ cần Chesil muốn, y sẽ dùng hết tất cả biện pháp để hắn vào! [ Nhưng bây giờ trễ quá rồi. Chúng ta đi về trước bàn bạc cụ thể xem làm thế nào.] Thấy Chesil do dự đồng ý, Penn nhịn không được vươn tay xoa đầu đối phương. “ Này, đừng chỉ lo nói chuyện yêu đương, rốt cuộc thế nào?” Cảm thấy mình bị cách ly, Raymond có chút sốt ruột hỏi, sau đó nhận được nụ cười đắc ý mang thắng lợi của Penn, y rõ ràng cảm thấy có chút quái lạ. Nghe Penn nói đêm nay bàn bạc đối sách rồi nghỉ ngơi, Raymond mặc dù có chút gấp gáp khó nhịn, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý phương án của Penn. Bất kể nói như thế nào, di tích cũng sẽ không mọc chân mà chạy, không phải sao?
|