Án Mạng Có Thể Chết Người Đó
|
|
Chương 15: Đã Có Cơn Gió Từng Lướt Qua Em[EXTRACT]Hải Minh đầu bù tóc rối đang nằm ngủ lại bị người nào đó kéo ngồi dậy.
“Hải Minh, em không dậy là trễ giờ học bây giờ”
Anh ngồi trên nệm vừa thắt caravat vừa lắc lắc cho cậu tỉnh. Mắt nhắm mắt mở cậu
ngã về vai anh nói giọng mũi “Anh à! Cho em ngủ chút nữa thôi, một chút thôi mà”.
Nhìn lên đồng hồđã hơn sáu giờ chỉ còn ba mươi phút nữa là trống lên lớp không thểnào để cậu đi học trễđược, anh đè cậu xuống nệm “Nếu em không dậy anh sẽ làm chuyện ấy thật với em nha”.
Cậu trở mình lèm bèm “Chuyện nào chứ, anh muốn làm gì nữa hả?”.
Anh nhìn cậu thật lâu rồi lấy tay vén lên lọn tóc xỏa trước trán nhẹ nhàng hôn má cậu, nói vào tai “Anh sẽ làm chuyện mà vợ chồng sẽ làm”.
Nghe câu đó mắt cậu mở sáng trưng nhưđèn pha vậy, thế là không chờ anh nhắc nhởcậu lập tức xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Cót két! Cót két!
Anh đạp xe chở cậu đến trường, dọc đường đi cậu lại dựa vào lưng anh ôm lấy eo anh mà ngủ, anh nhìn cậu như thế chỉ cười mà thôi.
“Đúng là sâu nướng mà”
Giờ ra chơi, cậu xuống căn tin ăn sáng, vừa đi vừa ôm cái bụng đói meo kêu ọt ọt suốt cả hai tiết học rồi. Ngồi vào bàn cậu gọi người đang đứng bên trong “Anh ơi! Cho em tô phở tái nha”, sau đó cậu nằm vật ra bàn.
Người trong này khóe môi chợt cong lên.
“Anh bạn, phở anh đây!”
Ngóc đầu lên cậu cười tươi “A! Cám ơn anh”, rồi lại nhanh nhẹn lấy đũa muỗng, xịt tương, ngắt rau ngò vào tô ăn như hổ báo. Chưa đầy mười phút cậu đã chén sạch tô phở.
Thỏa mãn rót nước trà đá lên uống cậu đứng lên tính tiền, “Anh ơi! Bao nhiêu vậy anh”.
Ñaøi Hoa Cuùc 54
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Người đó vẫn không quay lưng lại, chỉ nói “Tô này tôi tặng cậu”. Cậu kinh ngạc hỏi “Nhưng mà ăn rồi phải trả tiền chứ anh”, người đó vẫn luôn tay múc tô này đến tô khác cho cô phục vụ bên cạnh bưng ra cho các học sinh khác. Cứnhư cậu bị lờđi vậy, người đó vẫn không nói gì ngoài làm việc cả. Hải Minh lại lên tiếng “Anh ơi! Em để tiền đây nha”, nói rồi cậu đặt tờ giấy polime màu xanh hai chục ngàn lên cái rổ trước mặt sau đó xoay người lên lớp. Lúc này người ấy mới quay lại nhìn theo bóng lưng của cậu mỉm cười “Hải Minh em lớn nhanh thật đấy”. Tan trường, cậu nán lại một lát ngồi trên ghếđá nhìn vào sân bóng rổđang có hai đội chơi. Gió chiều lại thổi mơn man cuốn theo những chiếc lá vàng lìa cành bay xào xạc. “Cậu uống không?” Một giọng nói ấm áp sau lưng, cậu ngẩng mặt lên chỉ thấy một thanh niên đẹp trai đang chìa ly nước ngọt ra cho cậu. Ánh mắt đó mãi như không muốn rời khỏi người ởdưới, nhìn lên đôi mắt trong veo, rồi đến đôi môi hồng nhuận, thật mong rằng có thểhôn lấy nó. Hắn ta ngồi bên cạnh uống một ngụm nước trông vào sân bóng rổ, nói “Cậu tên gì?”. Ngốc thật đã biết người ấy là mối tình đầu không thể quên thế mà giờ lại bắt đầu lại từ con số không, hắn cười khuẩy. Hải Minh nhận ly nước từ tay hắn, bối rối trả lời “A ừm…tôi là Hải Minh, còn anh”. Hắn đưa tay lau đi những giọt nước bám trên ly, “Tôi là Phong Lâm hay cậu gọi Phong cũng được”, nói rồi hắn quay sang nhìn cậu. Dưới ánh mắt của hắn cậu đỏ mặt quay đi, ‘Anh ta sao lại dùng ánh mắt đó chứ’. “Cậu chưa về sao?”, hắn lại uống thêm một ngụm. Người áo đỏ nhảy lên một cái đẩy quả bóng vào rổ, đội bên kia đã thua một trái cầm lên quả bóng đập bình bịch dưới sân. “Ừm! Tôi muốn ở lại một chút, còn anh sao chưa về”, cậu dời mắt theo từng chuyểnđộng của đội áo đỏ. “Tôi ấy hả? Tôi thì chỉ cần gặp một người mà tôi đã tìm lâu lắm rồi, muốn nói chuyện với người đó. Cậu thấy tôi có ngốc không, khi mà người đó đã có bạn trai rồi”
Ñaøi Hoa Cuùc 55
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù Hải Minh nhìn hắn, lúc này ánh mắt của hắn vẫn như thế sự trìu mến, sự âu yếm dành cho người trước mặt, “Anh không ngốc, chỉ là anh quá đa tình thôi”. Hắn cười “Cậu nói đúng, bởi người đó đã cắp trái tim tôi mất rồi”. Giang đầu thối bàn giao công tác xong, xách cặp táp chuẩn bịđi về, khi đi ngang qua hành lang đến bãi đậu xe dành cho giáo viên, bất chợt anh lơđãng trông về sân bóng rổ lại thấy cậu đang cười nói vui vẻ với người đàn ông khác. Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, nhảy qua lang can đi tắt xuống sân bóng rổđến chỗ của cậu. Hắn thấy anh hậm hực đi về phía này khóe miệng nhếch lên nụ cười nói với cậu “Thôi! Tôi về trước nha, cậu ở lại vui vẻ, người yêu cậu đến đón rồi”. Cậu nghe hắn nói cũng quay mặt trông về phía anh, “Ừm! Vậy anh cứ về trước”. Khi hắn rời khỏi anh chạy lại nắm lấy tay cậu kéo đi, mắt lóe lên sát khí trông vềPhong Lâm. Đến chỗ khuất người anh đẩy cậu vào tường khóa chặt hai bên, tức giận nói “Hắn ta là ai?”. Hải Minh nhìn anh ghen ***g ghen lộn không khỏi phì cười “Anh ngốc à! Chỉ là nói chuyện vài câu thôi vậy mà anh cũng ghen được sao?”. Anh nuốt xuống cơn nghẹn, hôn mạnh lên môi cậu, một nụ hôn mãnh liệt và dây dưa đến khi cậu không thở nổi mới buông ra. “Anh không cho phép em đến gần hắn ta lần nữa” Cậu không hiểu ýđồ của anh, nhìn sắc mặt như muốn giết người ngay lập tức của anh, cậu cũng tạm thời nhận lời “Ừm!”. Là một người đàn ông, anh không thể không nhận ra tình cảm hiện lên trong đáy mắt hắn dành cho cậu. GÌ chứ Hải Minh chỉ là của mình anh thôi, còn những người đàn ông khác khi đến gần cậu chính là tình địch. ……….. Có một cơn gió đã đến bên em Cơn gió cô đơn chạm vào má em Có một cơn gió đang dần xa em Thì ra nó đã lướt qua người em rồi Ñaøi Hoa Cuùc 56 Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù Cơn gió ấy mãi mãi luôn nhớđến em – Hải Minh cho dù em không nhận ra Phong Lâm này, cho dù tình cảm của anh không được em chấp nhận, mãi mãi anh sẽ là cơn gió của em.
|
Chương 16: Trái Tim Đập Sai Nhịp[EXTRACT]Từ ngày hôm đó, Giang đầu thối lúc nào cũng đề phòng canh chừng Hải Minh một phút cũng không rời, trừ khi cậu vào toilet.
“Giang đầu thối, anh đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi có được không?”, cậu ngồi trong phòng vệ sinh nói vọng ra.
Anh đứng tựa vào cửa cầm điện thoại của cậu cài đặt định vị trên bản đồ hòng phát hiện cậu có đi chốn nào gặp ruồi muỗi ve vãn còn nhanh chân đến mà đập.
“Em à! Anh chỉ là lo cho sự an nguy của em mà thôi”, anh nói.
Cậu đẩy cửa đi ra rửa tay, nhìn vào kính sửa lại góc áo “Anh thấy tôi có thể làm cho ruồi muỗi bu sao?”.
Anh xoay người cậu lại, xoa nhẹ lên má cậu ánh mắt thâm sâu nói “Bởi vì bà xã anh quá dễ thương, không thểđể em chạy loạn được”.
Cậu dẩu môi xì một cái đi ra ngoài. Anh cười cười cũng nối gót theo sau. Đến giờ về anh lại chạy đến lớp chờ cậu sau đó tay nắm tay dắt đến bãi đậu xe.
“Giang đầu thối, anh không cảm thấy mệt sao, ngày nào cũng vậy không chán à”, cậu che miệng ngáp vài tiếng.
Anh không nói gì đến dắt xe để cậu ngồi sau đạp chở về nhà. Trên đường đi, anh nói “Có cực đến đâu, anh cũng phải bảo vệ bà xã của anh”.
Nhìn mồ hôi nhễ nhại sau lưng anh, cậu cũng mềm lòng “Được rồi! Tôi hứa với anh không nói chuyện với người đàn ông khác là được chứ gì”.
Anh mỉm cười đầy thích thú “Em hứa rồi nhé! Vả lại em phải tránh xa cái tên ở căn tin ra. Sau này anh sẽ chuẩn bị cơm cho em, cho nên em không cần xuống dưới nữa”.
“Biết rồi”
Tối đó, cậu đi học thêm cho nên từ rất sớm Giang đầu thối đã nấu cơm, giặt giũ cưng chìu Hải Minh đến tận lông chân.
“Để anh mang dép cho em”, anh ngồi xuống lấy đôi dép trên kệ sau lại đeo vào chân cậu.
Cậu cứ như ông hoàng mặc cho anh phục vụ, sáng ra chỉ cần đánh răng còn mặc đồ, chải tóc anh lo tất. Tối về chỉ cần tắm rồi ngồi đó xem ti vi chuyện nhà anh làm hết.
Ñaøi Hoa Cuùc 58
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cậu ung dung xách giỏđi học anh lại làm tài xếđưa cậu đến nhà thầy, sau đó ngồi trước cửa mà đợi cậu ra nhất quyết không để ruồi muỗi đến phá hoại.
Mặc dù đã cố gắng hết sức thế nhưng Giang đầu thối cũng có lúc không thểở bên cậu mãi được, chính vì thế cậu dần dần đã quen với sự có mặt của một cơn gió – Phong Lâm.
“Phong này, hôm nay anh được về sớm hả?”, cậu cầm ly trà sữa lên hút cái rột đến nửa ly. Phong Lâm vừa lau bàn ghế vừa nói chuyện với cậu “À ừ! Còn cậu sao giờ chưa về”, trong lòng trống ngực đập thình thịch. Hải Minh ngả người ra đằng sau lắc lắc chân trả lời “Tôi phải đợi một người”. Hắn ngưng lại động tác, một lúc lại nói tiếp “Là thầy Giang sao?”. “Ừ mà anh Phong, người yêu anh như thế nào?”, cậu xoay người ngồi nghiêng trên ghế nhìn Phong Lâm làm việc. Hắn bưng rổ muỗng đũa để vào trong kho, dọn dẹp vài thứ sau đó khóa cửa đi ra nói “Cậu ta rất dễ thương và hoạt bát lắm”. Phong Lâm đến trước mặt cậu nghiêng người lên phía trước chống hai tay lên bàn đem cậu gần như nhốt vào trong ngực, ánh mắt âu yếm nhìn cậu. Hải Minh ngẩng mặt lên, chỉ thấy bộ dạng hắn trông rất buồn bã, ánh mắt rũ xuống cứ như cậu chính là người yêu ấy của Phong Lâm, cậu vội đẩy hắn ra bối rối xoay người lại nói “Thế người ấy hiện giờđang ởđâu?”. Phong Lâm bị cậu đẩy cảm thấy mất mát, “Ừm! Cậu ấy đang ở gần đây thôi, cậu vềđi thầy Giang sắp ra rồi đấy”. Cậu nghe Phong Lâm nói liền đứng dậy xách cặp cúi đầu chào hắn sau đó chạy nhanh về phía văn phòng. Phong Lâm nhìn theo Hải Minh cho đến khi khuất bóng, lại ngồi xuống chiếc ghế cậu vừa nãy đã ngồi, cầm lên ly trà sữa cậu uống dở hút một ngụm.
“Cái này có thểđược gọi là hôn gián tiếp không?”, hắn cười.
Vừa ra khỏi cửa Giang đầu thối liền thấy cậu đứng bên ngoài, vui vẻ khoái chí đi lại hỏi “Bà xã, nhớ anh đến thế sao?”.
Cậu liếc mắt nhìn anh, nắm lấy caravat kéo đi “Tôi muốn đi xem phim, tối nay anh rảnh không?”. Giang đầu thối cười hề hề, gãi đầu nói “Em thích thì mình đi”.
Ñaøi Hoa Cuùc 59
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Ngồi trong rạp tối thui, cùng nhau xem bộ phim tình cảm sến súa. Lâu lâu lại nghe thấy tiếng hít thở không thông của cặp đôi nào đó lợi dụng bóng tối mà giở trò xàm sỡ nhau. Giang đầu thối nhìn thấy thế cũng muốn thử lắm chứ.
Đưa mắt về người ngồi kế bên chân tay anh lại táy máy không an phận, đặt tay lên đùi cậu vuốt ve. Hải Minh trố mắt ếch nhìn bàn tay của ai đó đang râm rê trượt lên xuống đùi mình, thấy thế liền đánh vào tay anh một cái, nghiến răng nói “Giang đầu thối, tối nay anh muốn ra ngoài”.
Anh lập tức thu tay lại, mắt chăm chú nhìn lên màn hình xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bà xã, đợi anh chút”
Sau khi xem phim xong anh dắt cậu ra ngồi ở ghế chờ, còn mình thì đi vào trong mua ít đồ. Chờ một lúc lâu cậu cảm thấy buồn chán nên bước chân ra cổng siêu thị nhìn đoàn người chạy xe trên đường.
Một lon nước ngọt mát lạnh chạm vào má, cậu giật mình quay sang chỉthấy Phong Lâm mỉm cười nhìn mình. Nhận lấy lon nước cậu cảm ơn. “Sao anh lại ởđây?” Phong Lâm kéo cậu ngồi lên bậc thềm chỗ hàng cây xanh, hắn nói “Tôi đi mua ít trái cây tình cờ gặp cậu thôi”. Hải Minh cũng không nghi ngờ, mở lon nước ra uống một ngụm “Vậy sao, thế nhà anh ởđâu?”. Gió ban đêm thổi nhẹ lay tóc cậu bồng bềnh bay trong gió, Phong Lâm vuốt lên mái tóc Hải Minh không nói gì. Dưới ánh đèn xanh đỏ chớp tắt chớp tắt, Hải Minh cảm nhận được Phong Lâm thật sự có thể biến mất bất cứ lúc nào cứ như một làn gió mỏng tan vào trong đêm. Một chuỗi yên lặng, cậu để cho Phong Lâm vuốt tóc còn Phong Lâm thì muốn được ôm chặt lấy cậu. “Minh à! Cậu thật khiến cho người khác điên đảo. Tôi yêu cậu” Lời nói của Phong Lâm bị tiếng còi xe lấn át đi mất, vì thế Hải Minh không nghe được câu nói đó của hắn, ngây ngốc nhìn Phong Lâm thu tay lại sau đó đứng lên bước đi lẫn vào đám đông phía trước. Giang đầu thối sau khi mua đồ xong ra ngoài không thấy cậu đâu lập tức chạy đi kiếm, trong lòng dâng lên nỗi bất an “Không lẽ bị con ruồi nào đó dắt đi rồi”
“Hải Minh! Em ởđâu?”
Ñaøi Hoa Cuùc 60
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Loay hoay một hồi anh cũng thấy được cậu đang đứng gần hàng cây xanh trông mắt về phía nào đó. Anh vội chạy đến vỗ vai cậu “Hải Minh”.
Cậu giật bắn người quay lại nhìn anh mồ hôi đầm đìa trên trán, lại cảm thấy có lỗi lấy tay lau nó đi “Ngốc! Em chỉđi hóng gió chút thôi”.
Anh nhanh ôm cậu chặt vào lòng, xiết mạnh đến nỗi cậu phải rên lên một tiếng “Hải Minh, anh sợ lắm. Anh sợ em sẽ bỏ rơi anh”.
Hải Minh bị anh ôm phát đau, cũng không nỡđẩy anh ra, chầm chậm vòng tay sau lưng anh, cậu nói “Được rồi! Sống chung gần hai tháng rồi anh còn sợ em chạy đi sao?”.
Hôn lên trán cậu, anh mỉm cười lấy lòng “Vậy mình làm chuyện ấy được không, bà xã”.
Mắt cậu chợt lóe sáng hơn cảđèn pha một phát đánh vào má tên nào đó buông lời nói dụ dỗ trẻ vị thành niên.
“A~~~~! Bà xã~~~~~~~~~~”
|
Chương 17: Giang Đầu Thối Giả Gái Thì Sẽ Ra Sao?[EXTRACT]Điều làm Giang nhà ta nhức đầu chính là cái lễ hội truyền thống của bên nhà nội vợ – Tất cảđàn ông phải giả thành nữ.
Chính vì thếđể chuẩn bị cho cái ngày trọng đại này Hải Minh phải lên kế hoạch đo sốđo ba vòng của Giang đầu thối đi đặt may một cái đầm sặc sỡ.
“Anh đứng im một chút có được không?”, cậu cầm sợi dây đo chạy theo anh.
Nhảy qua ghế sô pha, anh nói “Có ngốc anh mới đứng lại đó. Mà sao nhà này chỉ có mình anh? Em cũng là con trai mà!”.
Hải Minh cười đến mà sáng lạng, cầm sợi dây quay quay “Ha ha ha, tôi nhờ ai đó mà trở thành nửa nam nửa nữ rồi còn tham gia được cái trò đó sao?”.
Cậu tiếp tục rượt đuổi Giang đầu thối khắp thôn cùng ngõ hẻm, chạy một hồi cậu cũng bực bội đứng thẳng người chống nạnh “Anh mà còn chạy nữa tối nay đừng hòng vào nhà”.
“Em đo rộng một chút chật quá anh không mặc được đâu, có khi nghẹt thở chết ấy”, Giang đầu thối nước mắt lưng tròng đứng giang hai tay.
Giở cuốn sổ tay ra cậu ghi ghi chép chép, “Ngực 120, eo 86, mông 130″, cậu quay sang nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới dẩu môi ghen tị “Anh ăn cái gì mà thân hình chuẩn thế”.
Giang đầu thối nghe cậu khen liền tự hào lên mặt, “Anh có ăn gì đâu chỉ là vì em nên anh phải cố gắng khổ luyện để body chuẩn thế này đó”, anh cọ cọ má lên tóc cậu ôm từ phía sau lưng.
“Xì!!!! Anh dẻo miệng quá”
Thời gian đến lễ hội chỉ còn vài tiếng đồng hồ, bộđầm của Giang đầu thối cũng đã may xong, cầm trên tay bộ trang phục Hải Minh vui vẻướm thử lên người anh.
“Ha ha ha, anh xem nó hợp với anh quá đi”
Giang đầu thối liếc mắt xuống cái áo đầm, trong đầu lại tính toán điều gì đó, cuối cùng nở một nụ cười tà mị, anh nói “Hải Minh, em ra phụ mọi người đi lát anh ra sau”.
Lợi dụng lúc Hải Minh không chú ý anh lẻn ra bên ngoài chạy vào phòng ông nội. Ông nội đang *** ngồi trang điểm lên mặt thấy cậu vào liền hỏi “Cháu rể, vào đây tìm ông có chuyện gì sao?”.
Ñaøi Hoa Cuùc 62
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Vẽ chân mày màu đỏđậm, ông nội đặt xuống cây bút chì đẩy cái ghế ra cho anh. Giang đầu thối đến ngồi nhìn ông nội khen ngợi “Ông nội, ông trang điểm đẹp quá đi”.
Ông nội nghe anh khen nức khen nở cũng vui vẻ nói “Hô hô hô, ông biết ông đẹp mà. Cháu muốn không lại đây ông trang điểm cho”.
Nhìn cái mặt lòe loẹt hơn cả con công, anh xua tay từ chối “Ông à! Con có chuyện muốn bàn với ông”.
“Chuyện gì vậy cháu rể Giang”
Ông nội mở tủ lựa váy công chúa, hoàng hậu hay phù thủy. Đứng một hồi cũng không thấy cái nào ưng ý cả, ông chậc lưỡi “Biết lấy cái nào đây”.
Anh bên này liếc mắt nghiêng dọc, lấy tay vẽ loạn một hồi xuất hiện một bộđồ sáng nhất đêm nay, nói “Ông nội ông thấy cái này thế nào?”.
Ông nội liếc mắt về phía anh, ánh mắt lập tức tỏa ánh hào quang giật ngay bộđồ
“Cha cha cha, cái này đẹp à nha. Cháu Giang có việc gì cứ nói, ông sẽ giúp cháu”.
Anh mỉm cười nhếch môi.
Hải Minh nằm chơi điện tử trong lúc chờ Giang đầu thối đi đâu đó về, bỗng ông nội mở cửa nhảy vào phòng mặc bộđồ phải nói là xấu đến xúc phạm người nhìn. Cậu mím chặt môi ngăn tiếng cười phát ra “Ông nội….khục…..khục…..ông….sao lại đến đây?”.
Ông nội chống nạnh ngẩng mặt dạt dào nói “Hô hô hô, ông đến đây muốn báo cho con việc trọng đại”.
Cậu nghe ông nói có chuyện quan trọng lập tức kéo ghế ra ngồi xuống khoanh tay tựa cằm lên thành ghế hỏi “Ông nội muốn con làm gì?”.
Ông nội lấy tay móc rỉ mũi, cười nói “À há! Con và cháu rể Giang phải giả thành nữ.
Vả lại cháu Giang sẽ vào vai cô bé lọ lem còn con……”
Cậu không tin vào mắt mình cứ ngỡ năm nay sẽ thoát nạn “Ông nội tha cho con một lần đi”.
“Không được! Ý ông đã vậy rồi con mau đi lựa đồđi chỉ còn hai tiếng nữa là bắt đầu
rồi đó”
Hải Minh buồn rũ rượi, trong nhà chả ai dám cãi lệnh ông cả huống chi thánh chỉđã ban làm sao mà chống lại chứ.
Ñaøi Hoa Cuùc 63
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Vậy con vào vai gì”
Ông nội liếc mắt nhìn cậu, lấy rỉ mũi trên đầu ngón tay búng ra chỗ khác “Chuột”.
Giang đầu thối ở bên ngoài ôm bụng cười ngắt nghẻo “Ha ha ha ha”, Hải Minh hóa đá ngay tại chỗtừ từ hóa bụi gió thổi bay đi xa.
Buổi tiệc cũng bắt đầu, ông nội bận bộđồ kinh khủng bước lên sân khấu, chỗ nào cần che thì lại lộ, chỗ nào cần lộ thì quần áo rách tơi tả.
“Alo! 1, 2, 3, 4….Alo! Alo! Ha ha ha ha! Xin chào toàn thể con cháu bà con nội ngoại gần xa đã họp mặt đầy đủđến dự buổi tiệc tìm kiếm nam hậu do ông tổ của ông tổcủa ông tổ của ông……..đã tổ chức ra cuộc thi này. Xin mọi người nhiệt liệt cho một
tràn pháo tay”
Ông nội cúi đầu một cái, lại nói tiếp “Buổi tiệc chính thức bắt đầu”.
Bên dưới đông đảo thí sinh vỗ tay rền vang, ông cười rạng rỡ “Mở màng là bài thi của gia đình bác Năm trong vở Tấm Cám”.
Cuộc thi biểu diễn cứ tiếp tục diễn ra, hết người này uốn người kia éo, hết đi bình thường lại chạy ra sân khấu hết sức bất bình thường nếu phải nói là làm quá. Cuối cùng tiết mục của gia đình cậu cũng đến. Mặc bộđồ con chuột còn phải chồng thêm cái váy ngắn bên ngoài cậu xấu hổ rụt mặt. “Hải Minh, em làm gì mà mặt bí xị vậy. Vui lên, được làm chuột cho cô bé Giang lọ lem đây không phải dễđâu nha”
Cậu thất thỉu đi sau lưng anh cầm lên bộ váy công chúa hộ tống Giang đầu thối đến dự buổi tiệc nhảy múa với Hoàng tử nào đó, khóc không ra tiếng.
“Xin quý vị trật tự. Tiếp sau đây chúng ta sẽđến với vở Cô bé lọ lem do cháu rể
Giang và cháu Minh thể hiện”
Giang đầu thối làm bộ mặt hạnh phúc của cô bé lọ lem khi được đến cung điện gặp Hoàng tử còn Hải Minh cầm tà áo đi theo sau hết kêu chít chít rồi lại lắc mông cho váy bay bay. Giang đầu thối bước đi kiểu người mẫu xoay một vòng hại Hải Minh cũng phải cầm tà áo chạy một vòng. Hết đi bên đông lại đi bên tây bên nào cũng bắt Hải Minh quay vòng vòng mới chịu thôi.
Đi đến chỗ ông nội Giang đầu thối bỗng dưng giật micro nói “Alo! Tiếp sau đây vợchồng tụi cháu xin làm một buổi biểu diễn ảo thuật xin mọi người hãy theo dõi”.
Ñaøi Hoa Cuùc 64
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Nói xong Giang đầu thối vỗ tay vài cái đèn sân khấu tối lại chỉ còn một ống ánh sáng chỉa về phía hai người, Giang đầu thối kéo từ trong ra một cái tủ, sau đó mở cửa kéo Hải Minh đứng vào trong.
Hải Minh mồ hôi chảy ròng ròng “Giang đầu thối anh lại giở trò gì nữa hả?”.
Anh mỉm cười nói “Chỉ là đâm em vài nhát thôi ấy mà”.
Cậu xanh mặt định chạy thoát thân, ngay lúc đó Giang đầu thối lấy ra một cây kiếm dài đâm một cái xuyên qua vách tủ bên kia, một lưỡi kiếm chắn ngay tầm mắt cậu. Hải Minh bủn rủn tay chân muốn chạy cũng không được.
Giang đầu thối lại giật micro “Xin mọi người chú ý, ai có yếu tim hay bệnh nan y đềnghị không nên xem phần biểu diễn này”, vừa nói anh vừa tuốt kiếm đâm xoạt xoạt qua người cậu.
Hải Minh hai mắt trắng dã xỉu ngay trong tủ khi nhát kiếm chí mạng định đâm vào cổcậu. Giang đầu thối đứng bên ngoài cười hề hề. Mọi người bên dưới ai nấy đều đứng tim hồi hộp cả một tiếng nói cũng không có.
Sau khi đâm hết kiếm Giang đầu thối lấy ra một tấm vải to trùm lên cái tủ xoay vài vòng, cười bí hiểm. Anh đứng trước tủ múa may quay cuồng “Úm ba la! A ba lúm! Úm ba la! A ba lùm”.
Xoạt!
Kéo xuống tấm vải Hải Minh ngã nhào ra đằng trước, mọi người nhất loạt ồ lên vỗ tay tán thưởng không ngớt. Cậu nhìn toàn cảnh như vậy lại không hiểu vì sao, chỉthấy Giang đầu thối bây giờ lại trong bộ trang phục Hoàng tử khom người chìa tay ra mỉm cười nói với cậu “Công chúa có thể nhảy với tôi một bài được không?”.
Cậu lắp bắp nhìn anh, sau đó nhìn lại mình kinh ngạc. Cậu đã thay đồ từ lúc nào vậy, bộ con chuột biến mất rồi.
“Công chúa, người không muốn nhảy cùng ta”
Hải Minh ngước mặt lên, đưa tay ra nắm lấy tay anh. Giang đầu thối kéo cậu dậy, ôm eo xoay một vòng khiến mọi người bên dưới ôm mặt hú hét, có những cô gái cũng muốn mình được như thế liền xà vào lòng người bên cạnh.
Đêm nay, hai người hạnh phúc cùng nhau nhảy giai điệu tình yêu lãng mạn. Tất nhiên giải thưởng không thuộc về ai khác mà là thuộc về………..ông nội.
Mặt Giang đầu thối =..=
|
Chương 18: Học Sinh Thì Phải Chinh Chiến Khắp Mặt Trận[EXTRACT]Sau khi dự buổi lễ truyền thống của gia tộc xong, Giang đầu thối và Hải Minh đèo xe đạp về nhà. Đến nơi cũng đã mười một giờ hơn, cậu nằm bẹp trên giường rên rỉ”Giang đầu thối anh thối lắm hại tôi suýt nữa là chết rồi”.
Giang đầu thối vào phòng bắt đầu cởi áo để lộ khuôn ngực rắn chắc sáu múi đầy đặn, vài giọt mồ hôi chảy dọc xuống thân. Hải Minh nhìn không chớp mắt.
“Bà xã, em đừng nhìn nữa nếu muốn nó như thế thì đêm nay đến với anh”
Cậu dẩu môi xì một cái nghiêng người giở cuốn sổ tay ra xem mai học cái gì. Lật trang đầu tiên là những ghi chú bình thường, lật trang tiếp tiếp tiếp theo vẫn là bình thường, lật trang kế kế kế nữa….
“A…..a…………….a…………….”
Một tiếng hét lảnh lót thánh thót vang trong đêm, Giang đầu thối đang tắm nghe cậu hét liền lấy khăn quấn người chạy ra hốt hoảng hỏi “Hải Minh em làm sao thế”.
Cậu nước mắt ngắn dài miệng cong lên thành chữ M nhìn anh cầu khẩn “Anh Giang anh có thương em không?”.
Giang đầu thối đi lại giường ngồi xuống nắm chặt vai cậu ánh mắt thâm sâu nói “Anh thương em nhất mà. Có chuyện gì vậy?”.
Tựa đầu vào bờ ngực anh cậu lên tiếng “Anh có yêu em không?”.
Giang đầu thối nghe cậu hỏi còn nghĩ trong đầu Hải Minh đã thấy được người cậu yêu không ai khác là anh, do đó cũng vui vẻ gậtđầu “Anh yêu em. Mà rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Hải Minh câu cổ Giang đầu thối “Anh Giang nếu anh yêu em như vậy anh hứa giúp em một chuyện được không?”.
Anh thấy hành động của cậu thật sự rất cao hứng liềm ôm chặt hôn lên trán “Em à, có chuyện gì phải bắt anh hứa thế. Nói đi nếu làm được anh sẽ giúp em”.
Cậu cười rạng rỡ ghé vào tai anh nói nhỏ “Đề thi ngày mai là gì vậy?”.
Ñaøi Hoa Cuùc 66
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Giang đầu thối hóa đá thì ra lời yêu nãy giờ của Hải Minh đối với anh chỉđáng giá bằng đề thi kiểm tra ngày mai thôi sao. Giang đầu thối không thể chịu nổi đả kích quá lớn đẩy cậu ra nằm ngửa trên giường, nghiến răng ken két “Nếu em muốn nó như vậy thì tựđi mà học bài đi”.
Nói rồi anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm tiếp. Âm mưu dùng thủđoạn dụ dỗGiang đầu thối thất bại cậu khóc rưng rức mở vở ra đọc bài.
Tùng! Tùng! Tùng!
Trống vào lớp, cậu nằm vật ra bàn với đôi mắt gấu trúc, “Tụi bây chép phao hết chưa?” cậu hỏi thằng bạn bên cạnh.
Thằng bạn ngẩng mặt hất cằm về phía cậu “Mày nhìn đi”, sau đó vén ống quần lên lấy tay chỉ chỉ lên đó.
Cậu trố mắt, thằng bạn thật là có tương lai mà, ngay cả cọng lông chân cũng không có trên đó chỉ có chi chít chữ với số mà thôi.
“Tao mới đi tẩy lông tối qua. Nói thật với mày chứ ngồi viết lên cũng lâu lắm nha với
lại thầy ngồi ở trên thì tao kéo lên thầy xuống tao che lại”
“Thế lỡ thầy bắt mày thì sao? Chặt chân mày à!”
Thằng bạn gãi đầu “Ha ha ha bất quá tao đi rửa thôi, mà mày đừng nói xui vậy chứ”.
Tạm gác tên này qua một bên, cậu quay qua tên còn lại “Mày có chép phao không?”.
Thằng thứ hai liếc mắt khinh thường nhìn cậu “Mày nghĩ tao như vầy mà đi chép phao hả”. Hải Minh bị ánh mắt khinh thường của thằng thứ hai cảm thấy mình thật thua kém xa trình độ chép phao của nó.
“Mày cứ nói đại là mày chép phao lên bàn đi ai nói mày ngu đâu, làm bộ ta đây thanh cao lắm vậy đó”, cậu không khách khí vạch trần bộ mặt thật của thằng bạn.
Thằng bạn thứ hai bị cậu nói đến nỗi xì hơi ra bên ngoài, cậu giơ tay lên bịt lấy mũi “Kinh tởm”, thằng bạn cười hề hề.
Giang đầu thối vào lớp, tất cả mọi người đứng lên chào sau đó ngồi xuống lấy tập bứt
giấy ra làm bài kiểm tra. Anh từ tốn mở cặp cười cười lấy xấp đề, nói “Kiểm tra ha”.
Mặt trận lúc này các binh lính đều đã sẵn sàng ra, ai nấy đều thủ vũ khí trong người. Lớp trưởng vuốt tóc nhìn nhìn xấp tài liệu photo nhỏ xíu cỡ bàn tay giấu trong kẹt bàn. Đội trưởng đội văn nghệ ngó ra cửa sổ rung rung đùi, nhìn kỹ lại sẽ thấy có mảnh giấy nằm giữa đầu gối kẹp với mặt bàn phía dưới. Quay sang bên cô gái trẻ
Ñaøi Hoa Cuùc 67
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
trong bộ áo dài trắng muốt ngồi gấp máy bay đừng thấy vậy mà tưởng lầm, trong bóp
viết cô ta có vật gì đó làm bằng kim loại mở chếđộ màn hình quẹt lên sẽ thấy chữ.
Người ngoài đi ngang đều cảm nhận được sự nghiêm túc trên mặt các binh lính chúng ta, thật ra ai nấy đều có mưu tính trong lòng.
Giang đầu thối đứng dậy đồng loạt binh lính ngóc đầu lên tay khoanh tay ngoan ngoãn nhìn từng cử chỉđộng thái của Thầy. Tờđềđầu tiên đáp xuống bàn đầu tiên, cô gái ồ lên tất cả binh lính chúng ta nhao nhao dòm ngó.
Phát hết đề kiểm tra, Giang đầu thối ngồi chống cằm lên bàn nhìn xuống dưới lớp phán “Bắt đầu tính giờ làm bài”.
Ai da da binh sĩ chúng ta bắt đầu rục rịch rồi nha, Hải Minh khuề thằng bạn kế bên “Ê mày có chép câu này không?”.
Thằng bạn kéo giấy nhìn lên mặt bàn, mồ hôi chảy ròng “Chết rồi mày ơi, câu này tao chưa kịp chép”.
Hải Minh tiếp tục quay sang thằng còn lại “Còn mày”.
Thằng bên này lấy tay vén ống quần lên hết chân này đến chân kia sau đó quay sang Hải Minh rươm rướm nước mắt “Không có”.
Giang đầu thối cười cười. Dãy bên kia đã bắt đầu triển khai kế hoạch. Lớp trưởng thò tay vào hộc bàn kéo xấp giấy trong kẹt ra liếc mắt nhìn Giang đầu thối một cái rồi lại lật lật “Chít men! Câu này nằm ởđâu vầy trời”. Cô gái tóc dài áo trắng tinh đưa đôi mắt lơđãng nhìn ra ngoài kia còn tay thì quẹt xẹt xẹt trong bóp viết “Cái lề gì thốn! Không có vầy chài”. Đội trưởng đội văn nghệ nhẹ nhàng thả lỏng đùi kéo tờ giấy ra nhìn nhìn “Trời ơi! Sao chẳng thấy ởđâu hết”. Giang đầu thối nhìn một lượt khắp mặt trận, đứng dậy đưa tay sau lưng khom người đi xuống, lập tức các binh sĩđột ngột trở nên nghiêm túc tiếng xoạt xoạt đồng loạt vang lên, mặt ai cũng nguy hiểm theo nhiều góc độ. “Lớp trưởng đem giấy để lên bàn đứng khoanh tay lại cho tôi” Lớp trưởng giật thót tim, xanh mặt cầm giấy kiểm tra để lên bàn ngay cả phao cũng để một bên. Giang đầu thối tiếp tục quét mắt rà soát. Ñaøi Hoa Cuùc 68 Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù “Hai bạn trai ngồi cạnh Hải Minh, một đứa để chân lên bàn, một đứa ra chồng chuối” Hai thằng bạn ỉu xìu đứng dậy, Hải Minh mặt mũi xanh mét nhìn nhìn tờ giấy vẫn chưa có gì trong đó. Giang đầu thối đi đến cuối lớp xoay người lại nhìn dãy bên kia “Áo dài, mang điện thoại lên chuẩn bị cho tôi tờ giấy mời phụ huynh”. Áo dài thất thỉu đi lên. Đi một hồi vài vòng trong lớp các binh sĩ chúng ta lần lượt gục lên súng mũđứng khoanh tay trước lớp, bấy giờ mặt trận chỉ còn lác đác vài người trong đó có Hải Minh. Hải Minh run sợ nhìn lên chỉ thấy bốn mươi mấy cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, lại quay sang Giang đầu thối cầm cây dũa móng tay thổi thổi. “Đội trưởng đứng lên” Ngay lúc này Hải Minh cảm thấy chưa bao giờcậu muốn mình được đứng trong hàng ngũđó cả. Nếu không chắc rằng hết tiết hôm nay cậu sẽ không lết ra được khỏi lớp. Chính vì thế cậu cầm lên tờ phao mình đã chuẩn bị hiên ngang lẫm liệt để lên mặt bàn chép lấy chép để, trong lòng thì cầu nguyện “Giang đầu thối đến bắt tôi đi, mau bắt tôi đi”. Khổ nỗi phao của cậu nhìn sơ qua chỉ như tờ giấy trắng, nhìn kỹ lại thì chữ chi chít trên đó được viết bằng bút hết mực. Giang đầu thối đi đến kế bên ngoáy mũi nhìn cậu, sau đó lại đi sang chỗ khác. “Giang đầu thối anh không thấy tôi viết phao sao, bắt tôi đi, cầu xin anh đó”, trong lòng Hải Minh khóc thét. “Hết giờ làm bài, tất cả mang giấy lên” Hải Minh lệ trào đầy mặt “Giang đầu thối anh giết tôi rồi”. Ngay khi chuẩn bịđi ra, Giang đầu thối phán một câu xanh rờn “Ai chép phao ngày hôm nay, tôi tha cho một mạng còn có lần sau thì đừng trách. Tốt nhất là đối xử với Hải Minh đàng hoàng, nếu không…”. Một lời này của anh đã cứu vớt những linh hồn tội lỗi, mọi người nhất loạt vỗ tay nước mắt lưng tròng nhìn Hải Minh “Cám ơn mày nhé, tối nay hãy chăm sóc thầy Giang cho tử tếđó”. Miệng cậu chảy dài xuống bàn, “Không…………!”.
|
Chương 19: Ngày Chủ Nhật Của Minh[EXTRACT]
Sau một tuần học tập và bịức hiếp một cách khốn khổ Hải Minh lại vui sướng chào đón ngày nghỉ của mình. Hôm nay, Hải Minh tự cho phép bản thân ngủ nướng đến mười giờ.
Lăn người cuộn tròn trong tấm chăn bông cậu chép miệng chẹp chẹp. Giang đầu thối ngồi trên đầu giường lưng trần cầm xấp bài kiểm tra ra để lên bàn định ăn sáng rồi vào chấm, vươn vai một cái anh xoa lên tóc cậu đặt xuống trán một nụ hôn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Xuống bếp anh bắt đầu phụ giúp mẹ vợ làm điểm tâm sáng, anh nói “Mẹ! Sáng nay nhà mình ăn gì để con đi mua”.
Mami ngáp một tiếng nghĩ ngợi rồi nói “Nấu bánh canh giò heo được không con?”.
Anh nhận lệnh rồi mặc áo khoác xách xe chạy ra chợ. Lúc này Hải Minh lồm cồm ngồi dậy mắt liếc lên xấp bài kiểm tra cười man rợ.
Giang đầu thối vừa chạy xe đạp vừa mở ma pháp trận xem tình hình ở nhà, lại thấy người nào đó thập thò nhìn ra ngoài sau lại đóng cửa khóa chốt len lén đi đến bên xấp giấy đặt trên bàn. Anh nhếch miệng.
Bấy giờ, Hải Minh ngồi vào ghế lục tìm bài của mình với ý định viết lại tờ khác ít chữ hơn cho bằng bạn bằng bè không thì khi phát bài ra sẽ có án mạng ngay tại phòng học.
Nhìn một lượt qua những tờ giấy khác chỉ có vài dòng chưa đến được trang giấy bên kia lòng cậu chợt thấp thỏm “Cái đà này lớp mình sẽ bị liệt môn này mất”.
Chính vì thế cậu cầm lên cây bút viết thêm vào bốn mươi bốn tờ giấy còn lại, tờ nào cũng cùng một nét chữ. Giang đầu thối đi chợ mua nguyên liệu xong vẫn giữ tốc độ
chạy tàn tàn về nhà chủ yếu để người nào đó hoàn thành công việc sai trái của mình.
Cạch!
Cậu giật thót khi nghe tiếng mở cửa dưới lầu lập tức phi thân lên giường kéo mền giảvờ ngủ. Giang đầu thối đi vào phòng nhìn người nằm cuộn trên giường cười cười đi đến lay cậu “Hải Minh, dậy đi em sáng rồi đó”.
“Ư….ư…cho em ngủ chút nữa thôi”, cậu lèm bèm nói.
Ñaøi Hoa Cuùc 70
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Anh một bên nín cười một bên lại muốn xem cậu diễn kịch đến khi nào, “Hải Minh nhà ta hư quá. Thôi thì anh có mua kí xoài nếu em không dậy anh cho em gái hết nha”.
“A! Không, đừng mà” cậu ngồi bật dậy cứ như cái lò xo, nhìn lại thì ra mình có làm hơi lố một chút thế là mặt cậu đỏ lựng lên, gãi gãi đầu “Giang đầu thối anh mau xuống nấu bữa sáng đi lát em xuống sau”.
Anh cười khì khì khụ một tiếng “Ừm! Em nhanh lên đó”.
Đến trưa, anh ngồi vào ghế bắt đầu chấm bài, Hải Minh ngồi trên giường ăn xoài mà lòng hồi hộp không thôi. Mỗi cử chỉ mỗi động tác của Giang đầu thối đều khiến cậu ăn không ngon nằm cũng không yên, ngay cả khi anh hắt xì cũng khiến cậu giật thót.
“Chậc! Chậc! Lớp chúng ta cứ như là bốn mươi lăm trong một nhỉ, sao nét chữ giống nhau dữ vậy cà”, Giang đầu thối kéo mấy tờ giấy cầm hai bản lên so qua so lại.
Hải Minh một trận mồ hôi đầm đìa. “Hải Minh! Lại đây” Keng! Con dao rớt xuống nền gạch cậu run rẩy hai chân đi đến bên Giang đầu thối, “Anh gọi em….là….có……chuyện gì không?” cậu nuốt nước bọt. Anh xoay người nhìn cậu không khỏi phì cười liền kéo cậu ngồi vào trong lòng vuốt nhẹ mái tóc, đặt cằm lên vai cậu âu yếm nói “Em biết sai chưa?”. Hàm răng cậu va vào nhau cách cách “Em…….em……biết sai rồi!”. Coi như là cậu thành khẩn, anh cũng không truy cứu nếu đểđiểm như vầy lớp Hải Minh có mà đội sổ “Anh không ác như em nghĩđâu. Tuần sau anh sẽ cho làm lại bài khác, nhưng lần này không được giở tài liệu nghe chưa”. Cậu nắm lấy tay anh run run nói “Anh Giang, anh không trách em chứ”. “Rất là đáng trách”, anh véo mũi cậu một cái, “Ngốc! Ai kêu em làm vầy hả?”. “Chỉ là em thấy…..điểm hơi thấp……” Đè cậu lên bàn anh rướm người lên hôn mạnh vào môi cậu “Nếu vậy anh thấy mật độâu yếm của chúng ta cũng rất thấp”. Cậu bị hôn đến trời long đất lở, thở phì phò liếc mắt nói “Còn lâu tôi mới cho anh đụng vào tôi, mới nói nhẹ mấy câu mà đã hiện nguyên cái bản mặt *** dật của anh rồi”. Ñaøi Hoa Cuùc 71
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cậu đẩy người anh ra ngồi vào giường tiếp tục ăn xoài, cắn một miếng nhồm nhoàm nói “Anh ráng mà đợi đi khi nào đám cưới anh muốn sao cũng được”.
Giang đầu thối ngồi nghiêng trên ghế ánh mắt thâm sâu nhìn cậu “Anh sẽđợi, nhưng
trước tiên anh muốn tối nay em đi chơi với anh đi. Lâu rồi tụi mình chưa đi đâu hết”.
Cậu nghĩ ngợi một hồi gật đầu đồng ý “Ừm! Anh định đi đâu?”.
Gom lại mấy bài kiểm tra anh bỏ vào ngăn kéo, đứng lên cầm miếng xoài ngả người trên giường nói “Đi dạo dọc bờ sông thôi, hóng gió, trò truyện, uống trà sữa, ăn hột gà nướng em thấy thế nào?”.
Cậu cũng nhoài người nằm úp xuống nệm tay gọt gọt vỏ xoài “Anh thích thì đi thôi, em sao cũng được”.
Tối đó, hai người tay nắm tay đi dọc bờ sông, đứng cạnh lang cang cậu giang hai tay đón nhận từng cơn gió thối vào mặt “A! Mát quá”.
Anh bên cạnh quàng tay giữ lấy eo cậu xiết chặt, hít nhẹ hương tóc nhẹ nhàng nói “Có muốn tắm không?”.
Cậu xoay người liếc mắt về phía Giang đầu thối lặp lại “Anh vừa nói gì, tắm gì ởđây hả?”. “Thì tắm đó, tắm sông ấy mà”, vừa dứt lời anh bế xốc cậu lên ném qua lang cang bờsông chỉ nắm lại đôi chân của Hải Minh, đầu Hải Minh chúc xuống gần mặt nước hai tay phác nước phạch phạch la chí chóe “A….a…………….Giang đầu thối, anh mau kéo tôi lên……….mau kéo tôi kên………ục……..ục……..a……….”. Anh nhúng cậu vài cái hại cậu uống mấy ngụm nước, sau thì anh thả chân cậu ra cảanh cũng nhảy xuống sông. Mọi người đứng xung quanh còn tưởng hai người tự tử chết vì tình yêu đồng tính bịcấm đoán liền nhanh tay cầm điện thoại gọi 113 và 115. Trong làn nước lạnh lẽo Hải Minh dần chìm xuống đáy sông, cậu không nghĩđến mình sẽ chết mà chỉ nghĩ rằng khi lên được bờ nhất định cậu sẽ băm tên kia thành trăm mảnh. Giang đầu thối bơi trong nước cứ như chàng tiên cá hết bơi qua bên trái lại bơi qua bên phải bên nào cũng hôn vào má cậu một cái mới chịu thôi, còn cậu gần mất không khí chết tới nơi rồi thấy người nào đó còn nhàn nhã chơi đùa cậu giơ chân định đá cho một phát. “Ục……….ục……….” Ñaøi Hoa Cuùc 72
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Mắt cậu trắng dã hơi thở gần nhưđứt quãng lúc này Giang đầu thối mới nắm lấy tay kéo cậu vào lòng hôn truyền khí. Bắt được hơi thở của anh cậu cũng tỉnh được một chút, luồn qua chiếc lưỡi mềm mại anh tiến sâu vào trong khoang miệng ấm áp.
Khoảng thời gian hai người vừa hôn vừa trôi dạt đến bờ sông bên kia, anh lướt nhẹ môi cậu vuốt mái tóc ướt cười nói “Em thấy nụ hôn dưới sông thế nào? Có thích không?”.
Cậu hữu khí vô lực đánh vào ngực anh thở phì phò “Anh…..ực…….anh không chọc tôi một ngày anh……chịu không nổi sao?”.
“Hì hì! Anh thấy vui mà”
Giang đầu thối ngã người nằm ngửa ra nhìn bầu trời đêm đầy sao kéo cậu sát vào lòng ngực ôm chặt lấy cậu anh âu yếm nói “Nếu hai đứa mình cứ như thế này mãi sẽhạnh phúc biết bao em nhỉ?”.
Cậu tựa vào vai anh véo lấy mũi anh bĩu môi “Có anh vui chứ em bị anh hành hạ thếnày có mà chết sớm ấy”.
“Ha ha! Em sao mà chết được chứ, cố mà sống để còn hôn nhiều kiểu với anh nữa”
Nhéo hông anh một cái rõ đau cậu liếc mắt nghiến răng nói “Anh tốt nhất là mau đi chết đi”.
Phía bờ bên kia còi xe cảnh sát kêu inh ỏi cử thợ nhái lặn dưới sông tìm xác hai người đàn ông tự tử chết vì tình. Một ngày chủ nhật nhộn nhịp.
Phía bên này sông có hai thân ảnh nào đó đang quấn lấy nhau.
“Anh này!”
“Hi hi cho anh chọt lét mấy cái nữa đi”
|