Linh Nhân Lệ
|
|
Chương 20[EXTRACT]Nếu như, Ly Thu trước kia là búp bê chỉ biết cười, thì Ly Thu của hiện tại, chính là một con rối gỗ đến cười cũng không biết.
Y chỉ biết chớp đôi mắt to trống rỗng, mê man nhìn hết thảy xảy ra trước mắt y.
Hoàng Phủ Kỳ nói một, y làm một, Hoàng Phủ Kỳ nói hai, y làm hai.
Hoàng Phủ Kỳ nói, cởi y phục, y cởi.
Hoàng Phủ Kỳ nói, lên giường, y leo lên.
Hoàng Phủ Kỳ nói, cút xuống, y lặng lẽ đứng lên xuống giường.
Hoàng Phủ Kỳ nói, ngươi đứng yên một bên, y đứng suốt không rời.
Đứng nhìn Hoàng Phủ Kỳ ôm tiểu Hoàng tử do Vân Phi sinh hạ, ôn nhu vô cùng chơi đùa cùng hắn.
Đứng nhìn Hoàng Phủ Kỳ ôm Vân Phi hỏi han ân cần tỉ mỉ, lo lắng chu toàn.
Đứng nhìn Hoàng Phủ Kỳ mang tân nam sủng tới thở dốc kiều mị, *** loạn hoan du trước mặt y.
Những tia nắng chói chang của vầng dương mùa hạ, tựa hồ cũng không nóng nực như tưởng tượng.
Ngược lại còn thấm đẫm hơi lạnh, luồn lách vào trái tim Ly Thu.
Tri liễu, tri liễu [1], ve sầu trên cây kêu mải miết khiến y cảm thấy đau đầu.
Đám côn trùng nhỏ bé đen đúa đó, rốt cuộc là biết thứ gì?
Ngày ngày đậu trên cây nhìn khắp cả Hoàng cung, có phải là biết hết mọi việc hay không?
Nếu là biết, mau nói cho ta, vì sao mùa hạ lại dài đến thế? Nói cho ta, tại vì sao mùa hạ lại tuyệt không hề nóng?
Hoàng thượng dạo gần đây lại có một tân sủng mới vô cùng đẹp xinh, tên gọi Tiểu Khúc.
Người ấy có khuôn mặt hơi giống Hỉ nhi, ngũ quan thanh tú, tính tình ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương chiều chuộng, thường thường quấn quít lấy Hoàng Phủ Kỳ.
Hoàng Phủ Kỳ tựa hồ đối với y đặc biệt yêu mến, thích ôm y thì thầm câu được câu chăng, vô luận đi nơi nào cũng đều dẫn y theo.
Ngự thư phòng, rồi hoa viên, dục trì, đến cả săn bắn cưỡi ngựa cũng đều đưa y đi cùng.
Mà, Hoàng Phủ Kỳ đã nói với Ly Thu, rằng ngươi là thiếp thân thị tòng của trẫm, cho nên bất kể là trẫm đi tới đâu, ngươi đều phải đi theo phía sau hầu hạ. Ly Thu nghĩ, các ngươi hai người ở cùng một chỗ thì tốt rồi, tại sao ta lại nhất định phải theo hầu? Có những khi, y thực sự chỉ muốn quay về trắc điện cạnh tẩm cung mà hảo hảo ngủ một giấc thật ngon, Cũng chẳng biết vì sao, gần đây y luôn cảm thấy ngủ không đủ, thân thể mệt mỏi hết sức, dường như chỉ muốn đi ngủ đông. Móng ngựa đạp lên lá khô tạo nên những tiếng xào xạc nho nhỏ, thanh âm trong trẻo gọi mùa về. Lại ngập đất lá rơi, lại tràn màu vàng úa, phải chăng cây cối hoa cỏ nơi Ly Thu Uyển kia đều đang chậm rãi tàn lụi điêu linh? Ly Thu thực muốn quay về nhìn xem, đáng tiếc, lệnh bài của y sớm đã bị tước mất rồi, đáng tiếc, y đã không còn có thể ra khỏi Hoàng cung này nữa. Phía trước, trên lưng con ngựa đang chậm rãi bước từng bước thong thả, hai thân ảnh nọ đã sớm quấn quít lại với nhau. Suyễn thanh mang theo hạnh phúc cùng vui thích nương theo gió thổi tới bên tai Ly Thu, thực là khó chịu. Y nâng ngón tay chặn lỗ tai, vậy mà vẫn ngứa ngáy vô cùng. Đưa tay giật mạnh dây cương, để cho con ngựa đang cưỡi dừng hẳn lại. Y thở gấp liên tục, tựa hồ nếu không làm như vậy chính y sẽ bị ngạt thở mà chết trong tức khắc. Y rốt cuộc là bị làm sao? Dường như có nơi nào đó không ổn. Đến cùng là không ổn chỗ nào? Y thật sự không biết.. Mùa hạ cũng qua rồi, chỉ là những cánh ve kia lại chẳng hề nói cho y, nói những chuyện mà chúng biết rất rõ. Vậy nên, y chỉ có thể mê mang nhìn hết thảy trước mắt. Trong phút ngẩn ngơ, cảnh vật dường như thoáng mơ hồ đi một chút, nhưng rất nhanh lại rõ ràng trở lại. Ai~ Y thực muốn quay về ngủ một giấc mà! Trở lại tẩm cung, hầu hạ Hoàng Phủ Kỳ thay đổi y bào. Mới vừa mặc cho hắn được một nửa lại bị ném xuống giường, y tùy thuận nằm yên ở đó chờ đợi thân thể quen thuộc phủ lên người y. Rồi sau đó là tay, là môi, là hạ thân, là đau đến chết lặng. Đau đớn qua, y lại gắng gượng nâng thân thể ngồi dậy, quỳ gối bên giường lại một lần nữa hầu hạ hắn mặc lại y phục tề chỉnh. “Đi theo ta” Hoàng Phủ Kỳ không nhìn y một cái, chỉ nhạt nhẽo buông ra ba chữ. Ly Thu vừa theo sau vừa vội vàng khoác y phục lên người, động tác như vậy y đã sớm quen thuộc, làm cũng thực nhanh nhẹn. Hoàng thượng tới cung điện nơi Tiểu Khúc ngụ lại, cùng y vui vẻ ầm ĩ một lát liền ôm y mang tới dục trì. Hoàng Phủ Kỳ cho tất cả hạ nhân lui xuống, chỉ lưu lại duy độc một mình Ly Thu hầu hạ cạnh bờ ao. Đôi thân hình trần trụi cùng nhau hoan ái trong ôn tuyền, thanh âm hoạt bát thường ngày của Tiểu Khúc đã sớm nghẹn ngào chẳng thành câu. “Có muốn ăn vải hay không, đều là ra roi thúc ngựa cấp tiến vào cung, còn tươi đấy.” Hoàng Phủ Kỳ xoa nắn cái eo nhỏ của Tiểu Khúc mà nói. “Hảo, ta muốn ăn, nhất định là ngọt a” Tiểu Khúc nũng nịu. “Đi, mang vải tới đây.” Hoàng Phủ Kỳ vẫn nhìn Tiểu Khúc không thôi, lời nói lại là cho Ly Thu. “Dạ” Ly Thu xoay người ra ngoài, Hoàng Phủ Kỳ lúc này mới ngẩng đầu nhìn theo dáng người phiêu nhiên vừa rời đi. Chỉ một chốc, Ly Thu đã mang theo một bồn vải trở về, đặt bên mép nước đang tỏa ra hơi nóng ấm áp. “Đờ ra đấy làm gì, bóc đi.” Hoàng Phủ Kỳ liếc mắt nhìn Ly Thu đang chuẩn bị lui ra phía sau. Ly Thu quỳ cả người xuống, cẩn thận từng chút lột bỏ lớp vỏ trái vải xù xì, còn lại thịt quả màu trắng trong suốt. Y đột nhiên nhớ lại, dường như thật lâu thật lâu trước kia, sư ca cũng giống như vậy ngồi bóc vỏ trái vải, cùng cái kẻ y yêu sâu đậm ấy bên nhau vui cười nói vài câu chuyện phiếm vu vơ. Sư ca, Ly Thu thực nhớ ngươi. ————————– [1] Tri liễu (知了): từ này có hai nghĩa, một là ‘biết’ và một là ‘ve sầu’, ở đây có thể được coi là chơi chữ. Image from sepraven@deviantart From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
|
Chương 21[EXTRACT]Nửa đêm, Ly Thu canh gác phía ngoài cung điện của Tiểu Khúc,
Bởi lẽ đêm nay Hoàng thượng nghỉ lại nơi này.
Hoàng thượng nói rằng, trẫm ở đâu, ngươi phải ở nơi đó canh giữ cả đêm.
Vậy là, lúc này y ngồi lặng trên những bậc thang bằng đá ngoài cửa điện, ngẩng đầu nhìn lên vầng nguyệt chẳng tròn vành trên trời cao.
Ngồi rồi lại ngồi, sự mệt mỏi lần lượt kéo đến vây lấy y, dù sao cũng đã lâu đến thế y chưa từng một lần ngủ ngon, nếu không phải gác đêm tại cung điện của kẻ khác, thì cũng là đồng sàng cùng Hoàng thượng trong tẩm cung nọ.
Chỉ là, trong tẩm cung dù sao cũng còn có điểm tốt.
Ít nhất khi xong chuyện, Hoàng thượng sẽ đuổi y xuống giường, lúc đó y có thể yên ổn trở về giường của chính mình ngủ nốt nửa giấc còn dang dở.
Mặc dù kỳ thực cái gọi là ‘trắc điện’ đặt giường ngủ của y, cũng chỉ là dùng một tấm liêm sa mỏng ngăn cách với chính phòng.
Hay nói trắng ra, giường của y cách long sàng to rộng kia của Hoàng đế, xét cho cùng chỉ là vài bước chân.
Tiết trời thu về đêm đặc biệt lạnh lẽo, không như mùa hè nhiều lắm chỉ là thêm vài con côn trùng ruồi muỗi.
Ly Thu khép chặt lại cổ áo, hai cánh tay đan chéo nhau ôm lấy bả vai chính mình, đầu chôn vào giữa hai đầu gối đang co gập lại.
Bất tri bất giác y chầm chậm khép mắt lại, y nghĩ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút thôi, dù sao lúc này Hoàng thượng cũng không thể ra ngoài này nhìn thấy y được.
Nghĩ vậy, mí mắt y liền đóng sập lại.
Hàng mi dày rợp bóng che khuất đi đôi mắt tĩnh mịch mịt mờ, như tấm rèm vải giấu đi những tan vỡ thế gian.
Hoàng Phủ Kỳ nửa đêm tỉnh giấc,
Nhìn thấy Tiểu Khúc bên cạnh đã say giấc mộng đẹp, hắn khẽ thở dài gỡ ra cánh tay y còn đang vắt lên người mình.
Tiểu Khúc khiến hắn nhớ đến Hỉ nhi trước kia, làm cho bao nhiêu áy náy hổ thẹn của hắn thế nào cũng không tiêu tán nổi. Hắn biết Hỉ nhi đã dùng cả đời gửi gắm cho hắn, mặc dù khi trước hắn cũng chỉ là tiện tay mà cứu y. Hỉ nhi vì hắn mà không tiếc thân làm thái giám, vì hắn ngày ngày hầu hạ Đại Hoàng tử, lại cũng vì hắn, tình nguyện vứt bỏ sinh mệnh chính bản thân mình. Hắn đối với Hỉ nhi, có quý mến, có hổ thẹn, có chẳng đành, có buồn lo, duy chỉ một thứ không có, ấy là yêu. Yêu, trong lúc mơ mơ hồ hồ, đã trao cả cho bóng hình tiếu khán hồng trần nọ, người một mực muốn rời xa hắn, kẻ đã phản bội lại hắn. Yêu như thế, mỏi mệt là thế, hắn vẫn là buông tay chẳng được. Chỉ còn cách giày vò y, cũng là dằn vặt bản thân mình. Ngày lại ngày, đã chẳng thể thu tay, vô phương vãn hồi. Nâng tay mở cửa phòng, Hoàng Phủ Kỳ nhìn người đang ngồi nơi ngưỡng cửa đưa lưng về phía hắn mà nói “Mang cho trẫm một chén trà nóng.” Thế nhưng người nọ không quay đầu lại, cũng không đáp lại lời hắn. “Ly Thu, ngươi có phải đang ngủ hay không? Gác đêm cho trẫm ngươi cư nhiên lại dám ngủ?” Giọng Hoàng Phủ Kỳ nâng cao lên mấy phần. Vẫn như cũ vô thanh vô tức [1], không thấy y có chút phản ứng nào. Hoàng Phủ Kỳ nghĩ thầm trong bụng rằng y còn ngủ thực ngon! Ấy vậy nhưng cũng không đành lòng đánh thức y dậy. Khẽ khàng bước tới trước mặt y ngồi xuống, ngắm nhìn đôi mắt đã khép, thân hình gầy yếu nhẹ nhàng chuyển động phập phồng đều đặn theo từng hơi thở. Đột nhiên hắn nhớ đến cảnh tượng lúc xưa, Ngày nào cũng vậy, Thu nhi của hắn luôn ngồi trong vườn Ly Thu uyển chờ hắn trở về, Cũng là tiết trời thu, cũng là đêm tối như thế, cũng là chờ đến cả người lạnh cóng. Hoàng Phủ Kỳ nhịn không được nâng tay lên chạm vào khuôn mặt gần trước mắt, không hề lạnh băng như trong trí nhớ của hăn, mà là nóng tới mức tưởng như làm bỏng được bàn tay hắn. Bất giác hắn cảm thấy được có gì đó không ổn, liền vội vàng vừa lay động thân thể Ly Thu vừa gọi lớn, “Thu nhi? Thu nhi? Tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi!’ Hắn cuống quít vỗ lên khuôn mặt y, hòng làm y mở mắt ra, thế nhưng không thể. Cả người Ly Thu nóng hừng hực mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, vẫn chẳng có chút phản ứng nào. “Người đâu, mau tới đây! Truyền ngự y!” Hoàng Phủ Kỳ ôm lấy Ly Thu, áo choàng chưa kịp mặc đã vội vã lao về hướng tẩm cung. “Thỉnh Hoàng thượng an tâm, Ly Thu công tử chỉ là sốt cao, lại vừa lúc thân thể hư nhược, tinh thần bất ổn cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Chờ hết sốt rồi tự nhiên sẽ không có việc gì.” “Khi nào sẽ tỉnh?” Hoàng Phủ Kỳ bất an mà hỏi. “Hồi Hoàng thượng, xem tình hình hiện tại có lẽ chậm thì một hai ngày sẽ tỉnh, thần sẽ kê một đơn thuốc, hàng ngày cho công tử uống sẽ không có gì đáng ngại.” “Được rồi, ngươi đi đi, Tiểu Ngọc theo ngự y đi bốc thuốc đi.” “Dạ, nô tì tuân chỉ.” Tiểu Ngọc lo lắng nhìn chủ tử đang hôn mê của mình một lúc mới chậm chạp theo gót ngự y ra khỏi tẩm cung. Hoàng Phủ Kỳ đứng nhìn Ly Thu đang nằm trên giường một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, thân thể dù sốt cao nóng đến bỏng tay lại vẫn run rẩy không ngừng, làm lòng hắn rối bời đến gần như hoảng loạn. “Thu nhi, ngươi tỉnh lại có được hay không?” Hoàng Phủ Kỳ ngơ ngẩn nhìn dung nhan tiều tụy vì mang bệnh ngay trước mắt mình, vô thức lại hồi tưởng khuôn mặt ấy đã từng nhu thuận cười với hắn, đã từng biểu lộ đủ loại cảm xúc vui buồn với hắn, chỉ thấy trong lòng dâng lên mùi vị khổ đau chua xót. ——————————- [1] Vô thanh vô tức: không tiếng động, không phản ứng From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
|
Chương 22[EXTRACT]“Nương…nương…đừng bỏ Thu nhi! Nương đừng chết, nương đi rồi Thu nhi biết làm sao? Nương…”
Trong giấc mộng, Ly Thu nhìn thấy mẫu thân y, nữ tử hiền dịu nhất trên thế gian, vậy mà lại treo cổ tự vận kết thúc sinh mệnh mình.
Vì cái gì nương không cần y? Vì cái gì nương lại chọn cách rời bỏ trần thế như thế?
“Nương…đừng bỏ lại Thu nhi, Thu nhi sẽ ngoan, Thu nhi sẽ ngoan mà, nương…”
Ly Thu vươn tay muốn ôm lấy mẫu thân y, những tưởng chạm vào rồi lại đột ngột vô tung, nương đã chẳng còn đó.
Sư ca đang ở phía xa cười thật tươi, y nhìn Ly Thu rồi cất tiếng gọi “Thu nhi…”
“Sư ca, sư ca, Thu nhi rất nhớ ngươi..!” Ly Thu nhào vào lòng sư ca y, nhưng chỉ còn là một mảnh hư không.
Bóng dáng sư ca y vẫn mơ hồ ở nơi rất xa, y nói “Thu nhi, sư ca phải đi rồi, ngươi nhớ hảo hảo chiếu cố bản thân mình.”
“Không, đừng, sư ca đừng đi, đừng bỏ lại Thu nhi! Sư ca đừng chết, không đáng đâu, người kia không đáng để ngươi tìm đến cái chết, hắn không thương ngươi, hắn đã quên ngươi rồi! Hắn đã tổn thương ngươi mà, sư ca, sao ngươi ngốc như vậy, ngươi sao lại vì hắn mà chết đi?”
Sư ca y vẫn mỉm cười nhìn y nói, “Thu nhi, là ngươi không hiểu, ngươi vẫn không hiểu đấy thôi.”
“Không hiểu, Thu nhi không hiểu, Thu nhi chỉ cần sư ca thôi, sư ca đừng đi, sư ca không phải vẫn khen Thu nhi ngoan nhất sao? Ngươi chẳng phải nói sẽ bảo vệ Thu nhi sao? Sư ca đừng bỏ Thu nhi lại một mình, Thu nhi sợ lắm!”
Ly Thu chạy vội về phía trước muốn nắm lấy tay sư ca, nhưng chỉ nháy mắt sư ca y đã biến mất, chỉ còn lại một mình y lạc lõng giữa chốn mây mù trắng xóa không phân nổi phương hướng.
“Thu nhi…Thu nhi…” Ly Thu đột nhiên nghe thấy có người gọi tên y, là thanh âm của Hoàng Phủ Kỳ.
“Văn An…Văn An, ta ở đây, Văn An…ngươi mau cứu ta, ta không ra khỏi đây được, ta làm thế nào cũng không ra khỏi chỗ này được…”
“Thu nhi, chẳng phải ta ở đây sao?” Ly Thu xoay người, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ đứng phía sau lưng y.
“Văn An, ta sợ lắm. Mẫu thân chết rồi, sư ca cũng chết rồi, bọn họ đều không cần ta!” Thu nhi nhào thẳng vào lòng Hoàng Phủ Kỳ, lạ thay lần này hắn lại không hề biến mất.
“Thu nhi…” Hoàng Phủ Kỳ ôn nhu cất giọng gọi y.
Ly Thu ngẩng đầu muốn cười với hắn, nhưng lại chỉ thấy trong mắt Hoàng Phủ Kỳ toàn những khinh bỉ vô cùng chán ghét, hắn đẩy thân mình y đang ôm lấy hắn ra rồi nói với y rằng, “Ngươi là đồ con hát dơ bẩn, ngươi không phải Thu nhi của ta, cút đi!”
“Văn An, ta là Thu nhi mà! Ta sẽ ngoan, ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi đừng ghét bỏ ta, ngươi đừng không thương ta, đừng đem ta cho kẻ khác, đừng mà…Văn An, cứu ta đi, ngươi không cần ta sao, tại sao đến cả ngươi cũng không cần Thu nhi nữa…” Ly Thu gắng gượng vùng vẫy, y muốn ôm lấy Hoàng Phủ Kỳ đang từng bước từng bước lùi về sau như muốn tránh né khỏi y.
Vậy mà ngay lúc ấy, y lại thấy chính mình bị một kẻ khác ôm vào, ấy là Hoàng Phủ Hùng, không, còn có cả Vương Thiếu Lăng, Lý Ngao, còn có rất nhiều rất nhiều những kẻ xa lạ mà y không hề biết mặt. “Không, đừng đụng vào ta, đừng chạm vào, Văn An, cứu ta với, Văn An!!!” Ly Thu khản giọng mà gào lên tưởng như muốn cạn kiệt cả sức lực, nhưng khóe mắt y vẫn khô cạn, không một giọt nước mắt. “Thu nhi, ta ở đây mà, Thu nhi..” Hoàng Phủ Kỳ nắm chặt lấy bàn tay đang quơ loạn xạ giữa không trung của Ly Thu, kéo đến áp vào một bên má của mình nhẹ nhàng ve vuốt. Hắn nghe thấy Thu nhi gọi nương, nghe thấy Thu nhi gọi sư ca, cũng nghe y gọi đến tên của mình, y gọi hắn là ‘Văn An’. Cái tên đã từ rất lâu rồi hắn không hề nghe y gọi, khi y nằm mơ lại gọi tên hắn như thế. Thu nhi, ngươi mơ thấy ta sao? Thu nhi, có phải trong mơ ta vẫn thương tổn ngươi phải không? Thu nhi, ngươi luôn ngoan ngoãn như thế phải chăng vì luôn sợ hãi bị người khác vứt bỏ? Thu nhi, ngươi cho tới tận giờ một lần cũng chưa từng khóc, có phải vì không còn có thể khóc được nữa? Thu nhi, ngươi sợ hãi sao, ngươi sợ ta đem ngươi đưa cho kẻ khác như thế sao? Thu nhi, ta chưa từng không cần ngươi mà, ta vẫn luôn để ngươi theo bên người ta chẳng phải sao? Thu nhi, ta đang ở ngay cạnh ngươi đây, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi! Thu nhi, ta đang nắm tay ngươi đây, ngươi có cảm giác được không? Thu nhi, ta sẽ yêu thương ngươi giống như trước kia đã từng yêu thương ngươi. Thu nhi, ngươi muốn về Ly Thu Uyển phải không, ta sẽ cùng ngươi về đó có được hay không? Thu nhi, đừng sợ đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh ngươi. Dường như nghe được những lời thầm thì của Hoàng Phủ Kỳ, cuối cùng Ly Thu cũng bình tĩnh trở lại tiếp tục ngủ yên. Hoàng Phủ Kỳ cảm thấy đau lòng, nhìn khuôn mặt Ly Thu tái nhợt đẫm mồ hôi, từng giọt lệ của hắn nhẹ nhàng rơi xuống. Ngươi từng nói ngươi hận ta, nhưng mà, nếu như ngươi hận ta, vì cớ gì trong giấc mơ vẫn luôn gọi tên ta? Thu nhi, vì sao chúng ta lại thành ra thế này? Tiểu Ngọc chờ thuốc sắc xong đã bưng trở lại phòng, “Bẩm Hoàng thượng, đây là thuốc cho công tử.” Tiểu Ngọc dâng chén thuốc đến trước mặt Hoàng Phủ Kỳ. “Đưa trẫm, trẫm cho y uống.” Hoàng Phủ Kỳ ngồi xuống giường, cực kỳ cẩn trọng mà ôm lấy thân thể yếu đuối của Ly Thu, để y ngồi dậy dựa vào lòng mình. Sau đó hắn cầm lấy chén thuốc tự mình uống một ngụm, rồi cúi người mớm cho Ly Thu. Đôi môi khô nứt nẻ của Ly Thu vừa tiếp xúc với nước thuốc ẩm ướt, liền tự động mút vào. Một ngụm lại một ngụm uống hết chén thuốc được Hoàng Phủ Kỳ mớm cho, mãi cho đến ngụm cuối cùng đầu lưỡi còn tham lam lưu luyến quấn quanh miệng y. Hoàng Phủ Kỳ tiếc nuối mà bất đắc dĩ rời khỏi đôi môi ướt át của Ly Thu, hắn biết nếu cứ tiếp tục như thế hắn sẽ khống chế không nổi bản thân mình. Ai… khó trách tấu chương đám đại thần dâng lên nhất nhất đều cho y là tai họa là yêu nghiệt, Hoàng Phủ Kỳ hắn thực sự là say mê y đến vô phương kiềm chế. Lại nhẹ nhàng đem Ly Thu trở lại giường đắp chăn cho y, đặt cả cánh tay còn đang ở ngoài vào trong chăn. Lúc cầm lấy cổ tay y hắn đột nhiên nhớ tới vết sẹo nhạt màu nọ. Hắn từng hỏi Ly Thu nguyên nhân, y chỉ nói là do không cẩn thận làm vỡ chén bị cắt phải. Nhưng mà, làm gì có ai không cẩn thận cắt đứt mặt trong cổ tay bao giờ? Hoàng Phủ Kỳ suy tư một hồi, quay sang nhìn Tiểu Ngọc đang đứng một bên hỏi, “Vết sẹo trên tay y này là vì sao mà có?” “Dạ… là…. công tử không cho nô tì nói ra..” Tiểu Ngọc sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống đất. “Trẫm cho phép nói!” “Là cái đêm Hoàng thượng nghênh thú Hoàng hậu, công tử tự tay cắt đứt.” Tiểu Ngọc nhớ tới đêm ấy, ký ức dường như mới chỉ ngày hôm qua. “Ngươi nói y cắt cổ tay tự sát?” Hoàng Phủ Kỳ cực kỳ ngỡ ngàng, rồi sau đó là kinh sợ cùng tiếc thương. “Dạ, giả lúc đó nô tì không cảm thấy bất ổn chạy vào phòng thì công tử đã…đã… Nhưng dù sao về sau công tử cũng tự mình suy nghĩ thông suốt, còn sai nô tì đi tìm thuốc đến để băng bó vết thương.” Hoàng Phủ Kỳ yên lặng không hỏi gì thêm, chỉ chăm chăm đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường, chẳng biết nghĩ gì mà đăm chiêu đến ngẩn ngơ. From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
|
Chương 23[EXTRACT]“Hoàng thượng, thuộc hạ đã điều tra được.” Một gã cẩm y vệ [1] đi vào trong tẩm cung.
“Đưa cho trẫm.” Hoàng Phủ Kỳ cầm lấy cuộn giấy tròn trên tay tên thủ vệ.
Hai ngày trước, cũng chính là cái đêm Ly Thu hôn mê, Hoàng Phủ Kỳ đã phái người đi điều tra “sư ca” mà Ly Thu luôn miệng gọi tên.
Sau khi điều tra biết hết tất cả sự tình, Hoàng Phủ Kỳ không khỏi nhăn mày, bất đắc dĩ thở dài.
Nguyên lai sư ca của Ly Thu, Thanh Hàn năm ấy yêu con trai độc nhất của Tần gia Tần Trúc Quân, liền thoát ly gánh hát đi theo hắn về Giang Nam, hai người thực sự say đắm hạnh phúc, nhưng là Tần lão gia chỉ có duy nhất mình hắn là con trai độc đinh, còn phải trông cậy vào hắn vì Tần gia khai chi tán diệp [2], nào có thể để cho một Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện chặt đứt hương khói trong nhà? Thế là Tần lão gia lập kế khiến con trai mình hiểu lầm Thanh Hàn cấu kết với kẻ khác, Tần Trúc Quân cứ thế mà tin liền giận dữ thay đổi cả tính tình, không chỉ theo ý nguyện của phụ thân hắn cùng một nữ nhân danh môn bái thiên địa thành thân, lại còn chìm đắm hoa thiên tửu địa [3], không ngừng nạp thiếp dưỡng luyến đồng, cuộc sống thối nát đến cực điểm.
Cuối cùng, trong một lần say rượu, vì một việc cỏn con vặt vãnh nào đó mà đem Thanh Hàn ra đánh đập, rồi đuổi y khỏi nhà.
Kỳ thực, ngày hôm sau lúc tỉnh rượu rồi, hắn cũng sai hạ nhân trong nhà xuất môn tìm kiếm y, nhưng nửa điểm tin tức cũng không thu về được.
Một thời gian dài kể từ ngày ấy, phụ thân Tần Trúc Quân ngã bệnh, trước khi nằm xuống lão chẳng đành lòng nhìn con trai độc nhất của mình càng ngày càng buông thả phóng đãng, cuộc sống ngày một sa sút dần.
Vậy nên lão đành kể hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mặt mà khẩn cầu con trai lão tha thứ.
Tần Trúc Quân lo liệu chu đáo hết thảy đại tang cho phụ thân liền thẳng một đường lên kinh thành mong tìm Thanh Hàn trở về, nhưng ai ngờ đâu, ái nhân khi xưa của hắn đã hóa thành linh hồn trôi giạt phương nào, vĩnh viễn lìa bỏ trần thế.
Lúc nào cũng vậy, chờ tới khi tuột khỏi tầm tay với mới biết đến thứ gọi là hối hận. Tại sao khi yêu kẻ nào cũng khờ dại như thế?
Hoàng Phủ Kỳ nghĩ lại mọi chuyện, đột nhiên hiểu ra rằng bản thân mình thực ra cũng ngu muội dại dột y vậy.
Nếu hắn đợi tới lúc mất đi Ly Thu rồi mới biết quý trọng y, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Lúc này ái nhân của mình ngay tại trước mắt, hiện giờ không đưa tay nắm lấy thật chặt, kết quả sẽ là hối hận cả đời.
Dường như trong phút chốc bừng tỉnh đại ngộ, một dòng ôn nhu dịu dàng chảy xuôi len lỏi đến từng ngóc ngách trong lòng Hoàng Phủ Kỳ hắn.
“Hoàng thượng, công tử tỉnh lại rồi.” Tiểu Ngọc đột ngột lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Hoàng Phủ Kỳ.
“Tỉnh rồi?” Hoàng Phủ Kỳ mừng rỡ vội vàng đi tới bên giường.
Ly Thu mở mắt, không hề chớp một lần nhìn chằm chằm lên trần nhà, giống hệt một thể xác đã không còn linh hồn trú ngụ.
“Thu nhi? Thu nhi?” Hoàng Phủ Kỳ chậm rãi nắm lấy bàn tay y, đặt cả vào lòng bàn tay mình mà nắm lại.
Ly Thu chầm chậm quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Kỳ, lẳng lặng mà nói, “Văn An không cần Thu nhi nữa phải không?”
“Không phải, Văn An sao lại không cần Thu nhi, tuyệt đối không!” Hoàng Phủ Kỳ hoảng sợ phủ nhận.
“Nói dối, Văn An không cần Thu nhi, hắn vứt bỏ Thu nhi, hắn khinh thường Thu nhi thấp hèn. Văn An không cần Thu nhi, đại sư huynh không cần Thu nhi, nương cũng không cần Thu nhi, vì cớ gì mọi người đều ghét bỏ Thu nhi? Là tại Thu nhi không ngoan sao?” Ly Thu nói rồi lại dừng, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Kỳ, tựa như đợi hắn trả lời y, tựa hồ chờ đợi chính mình cho bản thân một đáp án.
“Thu nhi, ngươi là Thu nhi của ta, là người Hoàng Phủ Kỳ ta yêu nhất cả đời này, ta sao lại có thể không cần ngươi? Ta muốn ngươi cả quãng đời còn lại đều luôn ở bên ta, không đi đâu cả, chỉ ở trong lòng ta thôi, ngươi muốn cười muốn khóc muốn làm gì cũng được hết!” Ly Thu nhìn Hoàng Phủ Kỳ, vươn cánh tay còn lại tới gần gò má hắn nhẹ nhàng chạm lên, gạt đi hàng nước mắt chẳng biết rơi tự khi nào. “Văn An, sao ngươi lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc, Thu nhi không trách ngươi, thật sự không trách ngươi mà..” “Thu nhi, tại sao lần nào ngươi cũng làm ta sợ hãi, ta không muốn mất ngươi, chúng ta mãi mãi ở cùng một chỗ, có được hay không?” Hoàng Phủ Kỳ dùng sức ôm lấy cả người Ly Thu, vùi khuôn mặt vào hõm vai y, chẳng còn khí thế bậc đế vương luôn cao cao tại thượng, chỉ còn lại một nam nhân sợ sẽ mất đi ái nhân trong lòng, tùy hứng tựa con trẻ. Ly Thu không trả lời, thế nhưng đôi bàn tay đã ôm lấy bả vai Hoàng Phủ Kỳ, thật chặt, cảm thụ hơi thở đã quá quen thuộc. Hốc mắt cay cay, y muốn khóc, thế nhưng đã quên mất làm thế nào để nước mắt chảy xuôi. Lẽ nào lệ đã cạn rồi, không còn khóc được nữa hay sao? Y muốn tìm về nước mắt của y, nước mắt không còn khổ đau, là nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tại vì sao lại không thể tìm được? “Thu nhi ăn chút cháo được không?” Hoàng Phủ Kỳ ngồi xuống giường, ôm cả thân thể Ly Thu ấn dựa vào lòng mình. “Ừm” Ly Thu thuận theo gật gật đầu, khóe miệng khẽ cong thành một đường nhàn nhạt. Hoàng Phủ Kỳ nhận lấy chiếc bát sứ trên tay Tiểu Ngọc, múc một muỗng nho nhỏ tỉ mỉ thổi nguội bớt mới đưa tới bên miệng Ly Thu. Động tác ấy cứ lặp đi lặp lại mãi, rốt cuộc Ly Thu cũng ăn được phân nửa bát cháo, sắc mặt cũng hồng hào được đôi chút. Buông bát, Hoàng Phủ Kỳ nâng lòng bàn tay áp vào trán Ly Thu, hài lòng mà nói, “Hạ sốt rồi đấy.” Nói xong lại như trước kéo lại chăn cho y, còn quấn mép chăn thật chặt quanh cổ y nữa. “Nóng…” Ly Thu nhíu mày nhỏ giọng kháng nghị. “Đứa nhỏ ngốc, ra nhiều mồ hôi mới mau khỏe.” Hoàng Phủ Kỳ đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng. “Nhưng mà cả người dính dính khó chịu lắm.” Ly Thu tiếp tục càu nhàu cãi lại. “Chờ khi nào ngự y cho phép ngươi rời giường, ta tự mình tắm cho ngươi, có được không?” “Sắc lang!” Ly Thu nghe hắn nói chợt bật cười. “Ngươi chẳng phải sớm biết rồi sao?” Hoàng Phủ Kỳ khẽ vuốt tóc Ly Thu đàng hoàng đĩnh đạc thừa nhận. “Văn An, ngươi vẫn là Hoàng đế phải không?” Ly Thu ngơ ngẩn hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi. “Ừ? Đương nhiên rồi, nếu không làm sao chúng ta có thể ngủ ở tẩm cung?” “Vậy vì sao ngươi không xưng trẫm?” “Lúc nào cũng trẫm tới trẫm lui thật phiền, Thu nhi, từ giờ chúng ta sẽ lại như khi trước ở Ly Thu Uyển, có được không?” “Ừm” Ly Thu gật đầu, lại hỏi tiếp, “Vì sao đột nhiên lại đối tốt với ta như thế?” “Trừ bỏ sợ ngươi rời khỏi ta, cái gì ta cũng không sợ nữa.” “Phải có nguyên nhân chứ?” Ly Thu quyết tâm hỏi đến tận cùng. “Ai, sớm muộn cũng phải cho ngươi biết. Chuyện của sư ca ngươi ta đã phái người đi tra xét rồi.” Hoàng Phủ Kỳ liền thuật lại sơ sơ chân tướng sự việc cho Ly Thu nghe. “Ngươi nói là, sau khi sư ca qua đời được một trăm ngày, gã nam nhân kia cũng chết?” Ly Thu không thể tin nổi mở to mắt nhìn hắn. “Ừ.” “Tại sao? Ý ngươi là, người mà hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có một mình sư ca ta? Không có thay lòng đổi dạ? Không hề có trăng quên đèn? Hắn chết là vì sư ca ta sao?” “Đúng rồi, hai người kia đều thật là ngốc.” Hoàng Phủ Kỳ nói rồi, như dùng hết cả sức lực mà ôm Ly Thu càng chặt hơn. “Đúng là ngốc! Nhưng dù sao ta cũng không thể tha thứ cho hắn được. Nếu không phải hắn không tin sư ca thì mọi chuyện cũng sẽ chẳng thành ra như vậy. Cho nên vẫn là hắn hại chết sư ca thôi!” “Lần đầu tiên ta mới biết Thu nhi của ta còn bướng bỉnh như vậy đấy.” “Văn An, ta muốn đi thăm sư ca, đã lâu rồi không đến mộ phần y dọn dẹp thắp nén hương.” Ly Thu xoay đầu sang, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Hoàng Phủ Kỳ. “Được, ta đi cùng ngươi.” “Đừng, ta muốn một mình trò chuyện cùng sư ca.” “Ừ.” Hoàng Phủ Kỳ gỡ xuống miếng ngọc bội ở bên hông, đặt vào lòng bàn tay Ly Thu, “Khối lệnh bài này ngươi giữ đi, chờ khỏi bệnh rồi ngươi muốn đi lúc nào cũng đều được cả.” “Văn An, cảm ơn ngươi.” Ly Thu rút hai tay ở trong chăn ra ngoài, xoay người ôm lấy Hoàng Phủ Kỳ. “Đồ ngốc này, mau đưa tay cho ta bỏ vào chăn!” Hoàng Phủ Kỳ cười cười gỡ cánh tay y ra, cương quyết nhét lại vào trong chăn cuộn lại thật kỹ càng. ——————————– [1] Cẩm y vệ (thủ vệ áo gấm): là một tổ chức được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382, được coi là ‘chó săn triều đình’, là cận vệ của vua và chỉ nghe lệnh vua, chuyên đi thăm dò, giám sát quan viên trong triều hoặc làm mật thám, dò la tin tức. (tham khảo Wikipedia) [2] Khai chi tán diệp: dịch thô ra là ‘trổ cành ra lá’, nghĩa là sinh con đẻ cái nối dõi tông đường đó. [3] Hoa thiên tửu địa: đại khái là trời đất chỉ có hoa và rượu, nghĩa là cả ngày chỉ có ôm gái đẹp hoặc trai đẹp uống rượu thôi. From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
|
Chương 24[EXTRACT]“Sư ca, ngươi ở dưới đó có gặp được hắn không? Hai người có tốt không? Vẫn nắm tay nhau cùng cười chứ?”
Ly Thu ngồi trước mộ phần sư ca y, bàn tay vừa dọn dẹp cỏ dại mọc bừa vừa khẽ thì thầm với tấm bia mộ lạnh lẽo, tựa như sư ca vẫn ở ngay cạnh y, như khi xưa nhẫn nại mỉm cười nghe y nói chuyện.
“Sư ca, hai người rõ ràng yêu nhau như vậy, vì sao lại không thể cùng sống vui vẻ bên nhau?”
“Sư ca, nếu được chọn lại một lần, ngươi liệu có yêu hắn nữa không?”
“Sư ca, hạnh phúc rốt cuộc là thế nào?”
“Sư ca, ta sẽ không khóc đâu.”
“Sư ca, ta thật sự mệt mỏi lắm…”
…
Về lại Hoàng cung, nghe nói Hoàng Phủ Kỳ đang ở chỗ Vân phi, Ly Thu liền đi thẳng tới cung điện của nàng – Trọng Hoa cung.
Mặc dù lúc trước đã từng theo Hoàng Phủ Kỳ tới đó vài lần, nhưng những lần ấy y đều là thân ở mà hồn chẳng ở.
Chưa kể đến cái tính mơ mơ màng màng của y, lần này không có Hoàng Phủ Kỳ đi cùng, quả nhiên y đã lạc đường.
Bất tri bất giác bước chân hướng vào hậu điện, cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ thoang thoảng mùi hương sữa.
Thì ra y vào nhầm phòng nhị hoàng tử do Vân phi sở sinh.
Nằm nơi đó là một đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi, khuôn mặt be bé đỏ bừng như trái táo trông đáng yêu vô cùng.
Đương lúc ngủ say, cái miệng nhỏ còn mút mút ngón tay.
Kỳ lạ, vì sao trong phòng lại không có người? Đứng giữa căn phòng tĩnh lặng đến dị thường này, Ly Thu cảm giác được một chút kỳ quái.
Kỳ thực, vú nuôi của tiểu hoàng tử bởi vì đói bụng mà đã đến nhà bếp tìm đồ ăn, cũng lại bởi Vân phi không thích nhiều người hầu hạ, sợ làm ồn tới hài tử, cho nên ngoài vú nuôi ra cũng chỉ để một người trong hậu điện chăm sóc hoàng tử.
Mà, cung nữ nọ lại vừa khéo ra ngoài đi vệ sinh, nghĩ đi một chút sẽ lập tức quay lại, dù sao tiểu hoàng tử còn đang ngủ, có lẽ cũng chẳng ai tới nơi này làm gì.
Ly Thu cúi đầu xuống ngắm nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ say, nhịn không được liền đưa một ngón tay ra chọc chọc vào khuôn mặt bé tí trắng nõn trước mặt. Ngũ quan đứa nhỏ thực ra rất giống Văn An, lớn lên chắc cũng sẽ cực kỳ tuấn mỹ như Văn An chăng. Nghĩ tới đó, trong lòng Ly Thu lại thấy khó chịu, cưới hỏi đàng hoàng, sinh nhi dục nữ [1], cái loại việc này dù sao cũng chỉ nữ nhân mới có thể làm được a! Hai nam nhân, dù cho có yêu nhau đến thế nào chăng nữa, giữa hai người vẫn cứ là một bức tường dày chắc, vĩnh viễn thấy không được, nhưng phá cũng chẳng xong. Mặc cho có nỗ lực cách mấy, cũng đều là vô phương gạt bỏ. Trong thoáng chốc, có chút hận, có chút ghen tị, lại có cả tiếc nuối. Văn An… nếu ngay lúc này ta tự tay bóp chết hài tử của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi từng nói, ta có thể làm tất cả những chuyện ta muốn, có phải ngươi lại lừa ta? Giả như ta bóp chết hài tử của ngươi cùng Vân phi, ngươi còn có thể bảo vệ ta? Còn có thể nói yêu ta không? Tình yêu của ngươi, đến cùng có bao nhiêu phần thật lòng, sâu được bao nhiêu, nặng được bao nhiêu? Ta thực không biết, người từng lợi dụng ta, người từng tự tay ném ta cho kẻ khác, Từng tiếng yêu luẩn quẩn nơi đầu môi chót lưỡi của người, rốt cuộc là yêu, hay là không yêu? Bàn tay y vừa mới chạm đến cổ đứa trẻ ngủ trong nôi, ngón trỏ lại bị một bàn tay nhỏ xíu mềm mềm nắm chặt lấy. Trong lúc ngủ mơ, đứa nhỏ dùng bàn tay không nhét vào trong miệng kia tóm lấy ngón tay y, mặc dù cặp mắt nó vẫn nhắm nghiền ngủ say như trước, nhưng lại phản xạ một cách tự nhiên tóm lấy thứ gì đó nhét vào miệng mút mút. Ly Thu buồn cười nhìn đứa nhỏ lầm bầm, “Thực là tiểu hài tử tham ăn”, rồi bất đắc dĩ lắc đầu, rút ngón tay ra xoay người rời đi. Vừa ra khỏi hậu điện được vài bước, một tiểu thái giám nhìn thấy Ly Thu liền tất tả chạy đến trước mặt y, “Công tử, Hoàng thượng nghe nói công tử đã hồi cung, đang tìm công tử đấy ạ.” Ly Thu gật đầu, nhờ có tên tiểu thái giám dẫn đường mới tìm được Hoàng Phủ Kỳ cùng Vân phi đang ngồi ở tiền điện. “Đi đâu vậy, nghe nói ngươi đã sớm hồi cung, ta cho người đi tìm mãi.” Hoàng Phủ Kỳ thấy Ly Thu tới, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng tiến về phía y. “Ta đã dặn ngươi phải mặc nhiều một chút, vẫn là không nghe lời ta, bệnh mới khá lên đã lại lộn xộn rồi.” Dứt lời, Hoàng Phủ Kỳ nâng tay giúp y kéo lại cổ áo. “Hoàng thượng…” Ly Thu hơi chút bối rối hướng mắt nhìn Vân phi. Chỉ thấy nàng vẫn như trước điềm đạm mà thân thiện nhìn mình, từ người nàng toát ra một loại cảm giác nhân từ bình thản, có lẽ là do đã làm mẫu thân hài tử. “Không cần để ý đâu, ta chẳng phải đã nói cho ngươi rằng Vân phi biết cả sao, trước mặt nàng cũng không cần phải giấu giếm.” Hoàng Phủ Kỳ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Ly Thu. Vân phi mỉm cười chẳng nói lời nào, chỉ khi nhìn thấy ánh mắt mê mang của Ly Thu nhìn về phía nàng, mới khẽ gật đầu với y. “Vậy ái phi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, ít lâu trẫm sẽ lại đến thăm nàng cùng tiểu hoàng tử.” Hoàng Phủ Kỳ cầm lấy áo khoác thái giám dâng lên, mặc vào ổn thỏa cho Ly Thu rồi mới nắm lấy tay y định rời đi. Vừa đặt bước tới cửa điện, lại thấy vú nuôi của tiểu hoàng tử gào khóc xông thẳng vào. “Không tốt rồi, không tốt rồi! Hoàng thượng, Nương nương, tiểu hoàng tử chết rồi!!!” “Cái gì?!” Hoàng Phủ Kỳ kinh ngạc đến ngây cả người, nhìn thẳng vào vú nuôi đang sợ hãi đến run bần bật quỳ gập dưới đất. Chợt nghe thấy xoảng một tiếng, Vân phi đánh rơi chiếc chén ngọc đang cầm trong tay, bất thình lình lao tới nắm chặt lấy cánh tay vú nuôi đang quỳ hỏi, “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói tiểu hoàng tử bị làm sao?” Thanh âm của nàng bất giác cao lên mấy phần, hoàn toàn mất hết ôn nhu bình thản thường ngày. “Bẩm…bẩm…bẩm Nương nương….Tiểu hoàng tử, tắt… tắt thở rồi….Người…người bị kẻ khác siết chết…” “Không, ta không tin, ta không tin, hoàng nhi của ta sẽ không…..sẽ không…” Vân phi như điên như dại lảo đảo chạy về hậu điện. Hoàng Phủ Kỳ cũng kéo lấy tay Ly Thu, đi theo nàng. Ly Thu bị hắn kéo đến phát đau, y cảm giác được, lúc này trong lòng nam nhân bên cạnh y tràn đầy bất an, sợ hãi, bi thương, còn có cả phẫn nộ. —————————————- [1] Sinh nhi dục nữ: dân dã thì là ‘cưới vợ đẻ con’ From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
|