Thùy Ngôn Vô Dụng
|
|
Chương 15[EXTRACT]Lúc tờ mờ sáng Vô Dụng liền tỉnh lại. Nó nhìn nhìn Tử Ngọc còn đang ngủ, lẵng lẽ vượt qua người hắn, xuống giường.
Mang giầy vào, mở cửa đi ra ngòai.
Nó đứng trên hành lang trong chốc lát, thân thể tựa vào tay vịn ngả người đi về phía trước.
Trong đại đường thực im lặng, hoàn toàn không có cảm giác huyên náo như hôm qua. Nó lặng lẽ đi xuống lầu, cửa chính bị khóa rồi, nó vội vội hỏi hai tiểu nhị, nhờ hắn chỉ cách mở cửa rồi đi ra ngoài.
Đế vương ngay lúc Vô Dụng đứng dậy liền tỉnh lại.
Hắn ngày hôm qua vốn là muốn Lục Liên hỗ trợ tìm người, lại không nghĩ rằng người muốn tìm lại đang trốn dưới giường của Lục Liên.
Hắn biết lễ Thu Nguyên trong Đế đô luôn luôn có chút không an toàn. Nhưng là bởi vì các hoàng tử cùng quí tộc luôn đi ra du ngọan, người bình thường cũng không dám đối vớ những kẻ ăn mặc hơi đẹp đẽ quý giá một chút để xuống tay, sợ gặp phải loại phiền toái không nên dây dưa. Lại không nghĩ rằng Vô Dụng bình thường mặc đồ bình thường, hơn nữa diện mạo lại tinh xảo xinh đẹp, sẽ bị bọn buôn người chú ý đến cũng không kỳ quái.
Đế vương thở dài, lặng lẽ đi theo Vô Dụng bắt đầu nơi nơi chạy tán loạn.
Đế đô tựa hồ còn không có thanh tỉnh, trên đường cái hoàn toàn im lặng, có thể ngh được tiếng gõ mõ cầm thanh thanh từ xa xa truyền đến.
Vô Dụng nghiêng tai nghe nghe, loáng loáng gõ năm tiếng.
Sáng sơm không khí thanh tân sẽ làm lòng người khoái trá, Vô Dụng nhìn thấy dọc đường lưu lại nhiều dấu vết náo động ồn ào đêm qua, khóe miệng nhếch lên khẽ nở nụ cười.
Người dọn dẹp đường cái đã bắt đầu làm việc, Vô Dụng còn dừng lại trong chốc lát.
Các cửa phòng đang đóng trên đường dần dần hé mở, dân trồng rau sáng sớm đã bắt đầu bày biện băng ghế. Thiên hương lâu bán bánh bao nóng hầm hập nổi lên, Vô Dụng ngừng một chút, sờ sờ túi tiền trống rỗng, xoay người nhẹ nhàng chạy.
Nó nhớ tiền có mua gì đều để trên người Thanh Nguyệt, may thật. Nếu ở trên người mình, sẽ giống cái mặt nạ kia, không biết bị rơi ở đâu.
Nhớ tới mặt nạ, tâm tình vui sướng của Vô Dụng lại có chút trầm xuống.
Nó cúi đầu, nhìn thấy bên góc đường bị vất lại một ít mặt nạ Thu Nguyên, bỗng nhiên nhớ tới Thanh Nguyệt hình như nói qua nó biết làm.
Thật sự là quá tốt ! Vô Dụng vỗ bàn tay, nghĩ hiện tại phải tìm Thanh Nguyệt.
Sau đó lại nghĩ đến, Thanh Nguyệt nó, hiện tại hẳn là ở trong cung….
Vô Dụng cước bộ chậm lại. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời mềm mại dâng lên mặt trời đỏ, đứng ở ven đường, bỗng nhiên bắt đầu do dự rốt cuộc có muốn tiếp tục trở về hay không. Nó nhìn tay phải của mình, lộ ra nụ cười tự giễu mình. Nói không chừng với Y mà nói, đây cũng không phải việc quan trọng. Nói không chừng cho dù chính mình ích kỷ một mình thóat đi nhà băng lạnh băng kia, Y nàng cũng sẽ không cảm thấy gì được. Thật giống như kiếp trước, đột nhiên, Minh Lâu, ba, mẹ, mọi người đều không phải của mình. Như vậy, còn trở về làm gì ? “Tiểu huynh đệ, sớm như vậy đã ra ngoài chơi rồi à ?” Thanh âm phúc hậu ngắt ngang suy nghĩ của nó, Vô Dụng quay đầu lại thấy, là đại thúc bán cá ngày hôm qua.
“Tiểu huynh đệ cùng đi ngày hôm qua đâu rồi ? Như thế nào hôm nay chỉ có một mình thế ?”
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu hỏi : “Đại thúc, ngươi thu lưu ta được không ?”
“Hả ?” Đại thúc tựa hồ bị dọa ngã, há miệng sững sờ.
“Ta có thể giúp ngươi trảo ngư, có thể giúp ngươi rao hàng. Ta còn biết nấu cơm, giặt quần áo, quét phòng…” Vô Dụng cúi đầu, trong thanh âm mang theo điều khẩn cầu, “Ta làm đồ ăn ngon lắm, Thủ Mai thường nói thế…. Ta sẽ không ăn nhiều đồ đâu, ngủ thì chỉ cần cái góc nho nhỏ là tốt rồi…. Đại thúc, ngươi có muốn hay thu lưu ta hay không……”
Thực sự là không muốn trở về, thực sự cảm thấy mệt mỏi.
“Tiểu…. tiểu huynh đệ, cậu không phải ngày hôm qua không có về nhà đó chứ ? Nhà của cậu lúc này sẽ lo lắng, nói không chừng bọn họ đang đi tìm đấy…. Cãi nhau với người nhà à ? Ta mới trước đây cũng cãi nhau với người thân, qua vài ngày lại hết, người nhà sẽ không bao giờ hại cậu, chửi mắng cũng muốn cho cậu tốt…..”
Đại thúc nói liên miêng cằn nhằn, Vô Dụng cứ cúi đầu, tuy không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng cũng có thể cảm giác được là rất bi thương.
“……Nhà ư….” Vô Dụng thì thào lẩm bẩm, “Cái kia…. Không tính là nhà….”
“Tiểu thất”, thanh âm ôn nhuận mà lại không mất đi vẻ tức giận ngắt ngang mấy lời linh tinh của đại thúc bán cá, “Cuối cùng cũng tìm được em.”
Vô Dụng như trước cúi đầu, qua một hồi lâu, nó mới ngẩng mặt lên, trên mặt nhìn không ra bi thường, còn mang theo chút mờ mịt.
“Làm sao vậy Tiểu Thất ?” Thái tử cười rộ lên, “Lại không biết ca ca ?”
Vô Dụng không nói gì, ngược lại một bên đại thúc không có nhãn lực gì mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Vô Dụng, lớn tiếng nhắc : “Tiểu huynh đệ xem đi, đại thúc nói đúng ma, ca ca cậu bây giờ còn không phải tới tìm cậu à, người một nhà luôn là người một nhà, có gì mà qua một đêm thành kẻ thủ, cùng hòa thuận vui vẻ, trở về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, cái gì không vui đều cho qua….”
Thái tử cười dắt tay Vô Dụng, Vô Dụng tránh một chút, không có tránh né.
“Tiểu thất, cùng ca ca về nhà đi.”
Vô Dụng bị Thái tử lôi kéo, lẳng lặng đi theo sau hắn. Nó quay đầu lại thoáng nhìn đại thúc bán ca, đại thúc hướng hắn dùng lực phất phất tay, bộ dạng vẫn ngốc nghếch cười hề hề như trước.
Vô Dụng hé miệng, nó cảm thấy xấu hổ, lớn vậy rồi, cư nhiên đối với một người xa lạ nói năng đáng thương, giống như tranh thủ đồng tình, thật khó coi.
Thái tử chú ý tới lỗ tai hồng hồng của Vô Dụng, cong miệng cười nói : “Tiểu thất, gọi ca ca đi.”
Trên đường chỉ có tốp năm tốp ba người, ánh bình minh làm cho mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ hồng nhuận.
Vô Dụng cúi đầu nhìn con đường dưới chân, nhẹ nhàng nói câu : “Thái tử ca ca.”
Bên kia đường, Đế vương lẳng lặng đứng. Hắng nhìn theo hình bóng Thái tử cùng Vô Dụng đi xa, đôi mắt tối đen, sâu không thấy đáy.
Đêm qua nghe Vô Dụng nói : “Không có người nào để liên hệ”, hắn trong lòng có một trận ngẩn ngơ, sau đó Vô Dụng ngủ nỉ non vài câu, làm cho hắn có chút khôgn rõ chính hắn một đứa nhỏ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mà ở hôm nay thấy Vô Dụng cầu xin kẻ bán cá thu lưu nó, Đế vương cảm giác được trong lòng có chút đau, cảm giác buồn phiền, thật khó chịu.
Bỗng nhiên hắn nhấc mình, hướng cung đình bay đi, cơ hồ chỉ hướng về Lạc Vân điện.
Tử Ngọc đang thay thế Đế vương đứng trong Lạc Vân điện, vội không ngừng quỳ xuống.
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !”
Đế vương không trả lời, Tử Ngọc cảm giác được Đế Vương bên người tràn ngập nộ khí, hoặc không chỉ tức giận, còn có một cái gì đó, tóm lại, làm cho người ta không rét mà run.
“Tử Ngọc, ngươi nói ngươi năm đó là ở lãnh cung được Thất hoàng tử cứu. Lúc ấy tình huống là thế nào ? Nói cho Trẫm biết chi tiết.”
Tử Ngọc cảm nhận được khí thế bức người, hắn kì thật không muốn nói tới, nhưng là trên người đã muốn vã mồ hôi lạnh. Hắn ngần ngừ, cuối cùng vẫn là theo yêu cầu của Đế vương, kể rõ, một chữ cũng không thiếu.
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, Tử Ngọc lẳng lặng quỳ trên mặt đất, quần áo đã muốn đầy mồ hôi.
“Về sau, không cho ngươi đi gặp Thất hoàng tử,” Đế Vương chậm rãi mở miệng, “Đây là mệnh lệnh.”
“Còn có,” Đế vương dừng một chút, còn nói, “Ngày hôm qua Đế đô xuất hiện mấy kẻ buôn lậu, đánh nhốt vào thiên lao hết cho Trẫm, giao cho Hồng Y thẩm vấn.”
|
Chương 16[EXTRACT]Lúc Vô Dụng chạy đi tìm Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt đang liều mạng đánh quyền vào người gỗ đối diện.
Vô Dụng dừng lại, nhìn trong chốc lát. Thanh Nguyệt đánh thực mạnh, mỗi một đòn xuống tay đều dùng hết toàn lực. Vô Dụng không biết Thanh Nguyệt luyện đã muốn bao lâu, nhưng nhìn thấy mu bàn tay của Thanh Nguyệt đã chảy ra máu.
“Thanh Nguyệt,” nó mở miệng nói, “Ngươi đây là đang làm cái gì ?”
Thanh Nguyệt quay đầu lại nhìn nó một cái, lại đổi tầm mắt.
“Ta đang luyện võ.”
“Luyện võ không phải luyện thế này,” Vô Dụng nói, “Trương võ đầu không phải nói sao, hăng quá hóa dở. Ngươi như vậy, chỉ biết bị thương chính mình.”
Thanh Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau mới nói : “Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ ? Đến bây giờ, đã muốn ba lượt.”
Vô Dụng nghi hoặc : “Cái gì ba lượt ?”
“Đã muốn ba lượt, ta không thể bảo hộ được ngươi. Nhìn thấy ngươi lâm vào khốn cảnh, ta lại bất lực.”
Vô Dụng sửng sốt một chút, sau đó cười nói : “Ta không cần ngươi bảo hộ.”
Thanh Nguyệt lại nhìn hắn một cái, ánh mắt rất quái dik, ý cười trên mặt Vô Dụng dần dần lui xuống.
“Ta là thị vệ của ngươi, ngươi không cần ta bảo hộ ngươi, vậy ngươi muốn ta làm cái gì ?”
Vô Dụng không có trả lời, nó không nghĩ tới vấn đề này, cũng không biết trả lời thế nào.
Thanh Nguyệt khẽ nở nụ cười, còn nói : “Đúng vậy, ngươi không cần.”
“Tựa như ngươi không biết ‘điện hạ’ và ‘ngươi’ khác nhau, cũng không biết ‘nô tài’ và ‘ta’ khác nhau,” Thanh Nguyệt đối diện với người gỗ, gục đầu xuống, “Ngươi cái gì cũng không để ý, ngay cả chính mình cũng không để ý.”
Không biết vì cái gì, Vô Dụng trong lòng cảm thấy được có chút khó chịu. Thanh Nguyệt lần đầu tiên chủ động cùng nó nói nhiều như vậy, nhưng nó cũng không hiểu được Thanh Nguyệt rốt cuộc là có ý gì.
Thanh Nguyệt vẫn đứng quay mặt lại với nó, tư thế giống như từ chối tiếp khách. Vô Dụng nhìn nó một chốc, cuối cùng cũng chỉ có thể nói : “Luyện võ là tốt, nhưng làm mình bị thương, lại mất nhiều hơn được.”
Nó không chờ Thanh Nguyệt phản ứng, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của Vô Dụng dần đi mất, Thanh Nguyệt một cước đá văng người gỗ phía trước, thấp giọng nói : “…..Nhưng, ta để ý…..”
Vô Dụng vốn là muốn tìm Thanh Nguyệt giúp làm cái mặt nạ Thu Nguyên, tuy rằng Y lúc ấy cái gì cũng chưa nói, nhưng Vô Dụng cảm giác được nàng vẫn có chút thất vọng. Nhưng hịên tại, nó không biết mở miệng thế nào với Thanh Nguyệt.
“Vì cái gì tất cả mọi người trở nên kỳ quái như vậy ?” Vô Dụng ngồi ở dưới tàng cây hỏi Thủy Thủy, “Thanh Nguyệt như thế này, Thái tử cũng như vậy, ngay cả Tử Ngọc cũng thế, đều không giống với trước kia.”
Thủy THủy vẫy vẫy cái đuôi, không có đáp lại nó.
Vô Dụng nghiêng đầu, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói : “Không quan hệ, ta tự mình cũng có thể làm mặt nạ Thu Nguyên”
Vô Dụng tìm một cái đầu gỗ và đao khắc. Nó thấy qua mặt nạ trên đường, hình như chỉ dùng qua giấy, có loại dùng đầu gỗ điêu, đương nhiên còn một ít dân chuyên nghiệp bán cho con nhà giàu, dùng loại bạc trắng vàng thực. Vô Dụng làm cho Y cái làm bằng gỗ, một tầng hơi mỏng, tô màu diễm lệ lên. Nó dựa vào trí nhớ muốn miếng gỗ điêu trong tay thành hình dáng mặt người, nhưng ý tưởng cùng động tác thường xuyên bất đồng, nó đã khắc hủy vài cái, cuối cùng hoàn thành một cái, cũng tương đương. Kế tiếp, chính là tô màu. Bảy màu của mặt nạ Thu Nguyên cũng chính là màu cầu vồng, bảy màu sắc lấy các loại hình dạng vẽ nên, trở thành một hình vẽ mặt hề quái dị. Vô Dụng cẩn thận vỗ vỗ hai sườn mặt ạ, dùng sợ dây thừng màu hồng đeo vào là coi như việc lớn đã thành. Vô Dụng cất bộ đồ nghề, đi vào phòng của Y. Y có chút nghi hoặc : “Không phải nói không mua được sao ?” Vô Dụng ngượng ngùng trả lời : “Ta tự mình làm một cái.” Y nhìn Vô Dụng một lúc lâu, nhưng Vô Dụng lại cảm thấy được tầm mắt của Y giống như nhìn xuyên qua mình, rồi đến một thời không nào đó không biết tên. “….. Chính mình làm….” tay Y tiếp lấy, nhẹ nhàng mà vuốt. “…..Cũng là dùng gỗ điêu…..” Y lại phát khởi rồi lại ngây ngốc, sau đó đem mặt nạ vất qua một bên, hương Vô Dụng phất tay nói : “Ngươi đi xuống đi.”
Vào buổi tối, Vô Dụng hơi khó ngủ. Sáng sơm tâm tình muốn bỏ lại hết thảy lại quá mạnh mẽ, cho tới bây giờ, còn cảm thấy được tim đập nhanh.
Một khi thấy chính mình vẫn còn khao khát hạnh phúc, sẽ càng không kềm chế được.
Vô Dụng xoay ngươi, lại đôi nhiên đối nhiện một đôi mắt sáng lên trong bóng đêm.
Người nọ vươn tay che miệng Vô Dụng, nhẹ giọng nói : “Đừng lên tiếng, là ta.”
Vô Dụng nhận ra thanh âm của hắn, là Tử Ngọc. Nó gật gật đầu, Tử Ngọc buông tay ra, ý bảo nó đi ra ngoài.
Vô Dụng mặc áo khoác, theo Tử Ngọc đi vào trong viện.
“Thật có lỗi,” nó có chút ngượng ngùng nói, “Sáng sớm ngươi một mình ở đâu thế.”
Tử Ngọc lắc đầu, trả lời : “Không có lần sau.”
Vô Dụng gật gật đầu. Vô Dụng cảm thấy được Tử Ngọc có điểm kỳ quái, so với lãnh cung cảm giác không giống nhau. Rốt cuộc là làm sao không giống ? Nó nghiêng đầu cúi xuống nghĩ, lơ đãng nhìn Tử Ngọc phất tay áo ngồi xuống, bỗng nhiên hiểu được.
Là khí thế, nó nghĩ. Khi đó Tử Ngọc chắc là do bị thương, cho nên không có khí thế mãnh liệt như thế.
Tử Ngọc ngoắt ý bảo Vô Dụng lui xuống, sau đó lúc Vô Dụng đến gần trong chớp mắt bỗng nhiên đem nó ôm đến lên đùi.
Vô Dụng có chút kinh ngạc, lâng lâng nói : “Tử Ngọc…..”
Tử Ngọc nhăn mày nhíu mắt, ngắt ngang nó : “Trên mặt đất lạnh….. Còn có, về sau gọi ta là Thu đi.”
“Thu ? Ta nhớ ra rồi, Lục Liên kia cũng gọi người là Thu Công tử…..”
“Ừm,” Tử Ngọc vươn tay chỉ, vuốt ve Vô Dụng đang nhăn lại chân mày vì đang thắc mắc, “Tử Ngọc là xưng hô bên ngoài, người quen thuộc của ta, đều bảo ta là Thu.”
“A,” Vô Dụng cố tình cúi đầu ngón tay của Thu, lại như thế nào cũng trốn không thoát.
Vô Dụng cảm thấy kỳ thật mình và Thu cũng không thân, năm đó ở lãnh cung ba ngày, bọn họ cùng một chỗ nói cũng ít. Hiện tại chẳng hiểu sao bỗng dưng lại thành thân cận, làm cho nó cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút không được tự nhiên.
Thu lại bắt đầu cầm lên ngón tay của Vô Dụng, Vo Dụng không hề động đậy, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Vòng tay này,” Thu nhắc tới cổ tay của Vô Dụng, trong mắt lộ ra thần sắc vẻ vừa lòng, “Tiểu Thất thích không ?”
“Thực thích,” Vô Dụng thành thật trả lời, sau đó nghi hoặc liếc nhìn thu một cái “Như thế nào ngươi gọi gọi ta là Tiểu Thất ?”
“À,” Thu rũ mắt, thấy không rõ biểu tình, “Thích thì gọi. Nói sau ngươi không phải đứng hàng thứ bảy đó sao ?”
Vô Dụng không có trả lời, Thu lại hỏi, “Tỉeu Thích thích ra ngoài cung sao ?”
“Thích,” Vô Dụng nhỏ giọng than thở, “Đáng tiếc cơ hội đi ra ngoài rất ít.”
Thu tựa hồ nở nụ cười một chút, Vô Dụng cúi đầu, không có thấy.
“Ta có thể tìm một tấm yêu bài cho ngươi, mỗi tháng có thể đi ra ngoài ba lượt, thế nào ?”
“Thật vậy chăng ?” Vô Dụng có chút kinh hỉ, “Như vậy yêu bài có khó tìm hay không ?”
Thu lắc đầu, nói : “Sẽ không.”
“A, thật sự là cám ơn ngươi.” Vô Dụng nói. Lúc sau, lại trầm mặc.
“Võ công của Thu rất lợi hại,” Vô Dụng gác người vào đầu gối, có chút hâm mộ nói, “Thật tốt”
Thu đang đùa giỡn nắn nắn tay Vô Dụng dừng lại một chút, hắn suy tư một chốc, sau lại hỏi : “Tiểu Thất có muốn học ?”
“Muốn,” Vô Dụng hơi hưng phấn, “Ta muốn học nhất là khinh công.”
“Sao lại là khinh công ?”
“A, bởi vì….” Tầm mắt của Vô Dụng nhìn về phía phương xa, tựa hồ có chút ngượng ngùng, “Bởi vì ta có lúc muốn đi xem cây đào, nhưng tường của lãnh cung lại rất cao….”
Thu trầm mặc không nói, bỗng nhiên vươn tay ôm chặt Vô Dụng, nói : “Muốn đi thì đi, ta hiện tại đưa ngươi đi xem được không ?”
|
Chương 17[EXTRACT]Vô Dụng ôm chặt cổ Thu, cúi đầu xuống xem xét.
Phòng ở rồi cây cối rồi hoa viên hồ nước đều phần phật dưới chân, giống như đang ngồi ở trên xe mà nhìn. Vô Dụng nhếch lên khóe miệng, lặng lẽ cười rộ lên.
Trong nháy mắt đã tới Cô Vân viện lâu ngày xa cách, Vô Dụng ngần ngừ ở cửa, ngẩng đầu nhìn khối bảng hiệu quen thuộc, vẫn rách rưới như xưa. Nó mím mím môi, nhấc chân lên đi qua con đường trong mộng.
Đầu tiên là chỗ hành lang gấp khúc, sau đó qua phòng của Y, rồi lại tới phòng mình, trước phòng còn có một hòn non bộ, cây gậy trúc để phơi quần áo đang nằm chỏng chơ, sau lại, lại tới một gốc cây đào.
Vô Dụng nhìn thấy gốc cây đào kia, cước bộ bắt đầu chậm lại.
Nó đến bên cây đào, cúi đầu nhìn tên mình trên thân cây, cười với Thu đang đi theo sau, nói : “Dễ chừng ta đã cao lên không ít, trước kia chỉ có nhiêu đây thôi.”
Vô Dụng đo vị trí chỗ tên, Thu tiến lên nhìn nhìn nói : “Thật sự, cơ mà phải thêm nữa, cây đào cũng đã cao lên.”
Vô Dụng hì hì cười, không có trả lời.
Nó lại lôi kéo Thu tới vườn rau, nhìn nửa ngày bỗng phát ra âm thanh kinh hỉ.
“Lợi hại thật, trái bí đó lại lớn ra, ta còn nghĩ chúng đã chết hết cả rồi !”
“Phải không….” Thu lui lại sau nhìn nhìn, quả thật có một hình dáng trái bí đỏ rất lớn nằm lẳng lặng nơi đó.
“Thực kỳ lạ, sức sống thật ương ngạnh….”
“Đúng vậy,” Thu tươi cười, nụ cười có vẻ chua xót, “Tiểu Thất còn muốn thăm lại cái gì ?”
Vô Dụng nghĩ nghĩ, nói : “Có dây mướp, cà, khoai lang với củ lạc, còn có một ít loại khác không nhớ rõ…. Đúng rồi, có một năm ta còn có một gốc nho, đáng tiếc nó không sống sót….”
Thu vuốt ve đỉnh đầu Vô Dụng, đem nó đến ôm lấy, hỏi : “Còn muốn đi đâu sao ?”
Vô Dụng trầm mặc trong một chốc, nói : “Còn muốn đi xem triền núi….”
Bầu trời ban đêm thấy hình dạng của đám mây, ánh trăng đẹp lắm, màu quang huy lạnh lùng, ngay cả không khí cũng tĩnh lặng.
Thu nằm trên cỏ, Vô Dụng ở ngực Thu.
Vô Dụng dùng sức tránh cũng tránh không được, ngược lại bị Thu gõ nhẹ cái trán, nói : “Đừng nhúc nhích.”
….. Thu thật sự so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Vô Dụng nghĩ thầm.
“Tiểu Thất, ngươi rốt cuộc muốn có một cuộc sống như thế nào ?” “Cuộc sống như thế nào là sao ?” Thu thở dài, lại hỏi : “Muốn thế nào là nhà, thế nào mới được cho là nhà ?” Vô Dụng không biết Thu vì cái gì đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, đây là tâm tình vốn giấu trong lòng, bình thường vốn không muốn cho nói cho người khác nghe. Có lẽ là ánh trăng đêm nay thật đẹp, ánh mắt Vô Dụng có chút mê mẩn, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ nói cho người này nghe cũng không sao. “…. Phải có một cái nhà,” nó suy nghĩ thật lâu, nói : “Có một phụ thân cùng mẫu thân, còn có một em gái mắt thật to thật dài như mắt mèo.” Nó tạm dừng một chút, nói : “Phụ thân kiếm tiền nuôi sống mọi người, mẫu thân chăm sóc cuộc sông hàng ngày, em gái hoạt bát đáng yêu luôn nhõng nhẽo. Mọi người có đôi khi nói ồn ào, những vẫn đều yêu gia đình….” Vô Dụng không có nói gì thêm, Thu cũng vẫn trầm mặc. Cuối cùng, Vô Dụng thở dài, nói : “Hay là trở về đi, ngày mai còn muốn đi học.” Thu theo Vô Dụng đi về phòng, lại cùng hắn ước định mỗi ngày giờ Tuất đến dạy nó khinh công. “Ngươi còn không trở về sao ?” Vô Dụng hơi chùi mắt, hỏi Thu đang đứng ở đầu giường.” Thu đem cho Vô Dụng một cái chăn tốt, khẽ cười một chút : “Chờ ngươi ngủ, ta trở về.” “A,” Vô Dụng có chút khó xử, “Nhưng có người đặc biệt canh giữ cạnh bên, ta sẽ ngủ không được.” “Là như thế này sao ?” Tay Thu dừng lại một chút, hắn nghĩ nghĩ nói :”Nếu như vậy, ta cùng ngươi ngủ ngon.” Vô Dụng còn không kịp cự tuyệt, Thu cũng đã cởi áo tháo thắt lưng, nằm lên giường. Vô DỤng lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, nó rụt lui lại, thói quen muốn thoát đi nhiệt độ cơ thể của người khác. Thu nhìn đến cử chỉ của nó, giật tay, kéo nó đến lòng ngực mình. “A, Thu….” Vô Dụng có chút phản kháng, từ lòng ngực Thu chui ra, Thu cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nói : “Mau ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn đi học sao ?” Thật giống như dỗ đứa nhỏ vào giấc ngủ, Vô Dụng nghĩ thầm. Nó lặng lẽ ngẩng đàu, thấy cằm Thu hơi hơi hướng vào trong, môi vô tình theo thói quen mím mím lại. Nhưng mà trong lòng ngực của Thu vẫn thực là ấm áp, loại ấm áp này cũng không giống với của Y lắm. Nhưng, so với trong tưởng tượng thật thoải mái. Vô Dụng cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Đế vương tinh tế nhìn Vô Dụng ngủ khuôn mặt càng trầm tĩnh, nhịn không được vươn tay vân vê lông mi dài nhỏ của nó, sau đó chậm rãi trượt xuống đến viên ngọc lệ ngay khóe mặt. Đứa nhỏ này hình dáng không giống mình, cũng không giống Tô Chiêu nghi kia. Nhưng, hình dáng lại rất xinh đẹp. Vẻ đẹp không giống như Cơ Chi Ngạn lăng giác phân minh, cũng không như Cơ Chi Tùy đường hoàng ngoại hiển, mà là thản nhiên, nhẹ nhàng, nếu… không… chú ý sẽ không phát hiện, ngẫu nhiên mới toát ra vẻ kinh diễm. Đẹp nhất là, ánh mắt này. Cho dù bệnh đến mức thần chí không rõ, vẫn có một cảm giác lưu lại ánh sáng nơi nơi. Lúc kia, chính mình nghi hoặc, vì cái gì đầu tiên mắt nhìn thấy nó lại đặc biệt cảm thấy nó bình thường ? Sau đó, mới bắt đầu dần dần chú ý. Nhìn thấy nó cung kính với mình, nghe nó cùng mình nói chuyện nhưng trong giọng nói còn ẩn ẩn vẻ không kiên nhẫn, kỳ thật là có chút bất mãn. Sau đó, loại bất mãn này không biết khi nào biến thành để ý, cho nên lúc mới nghe được nó mất tích liền tự mình chạy đi tìm. Mà hiện tại, cũng cảm thấy đau. Chỉ có dựa vào gần mới thấy, mới có thể phát hiện trong ánh mắt của nó, giấu đi cảm xúc trong vẻ sương mù liễm diễm, nỗi tịch mịch và khát vọng sâu sắc. Đế vương ôm cánh tay Vô Dụng nắm thật chặt. Vô luận là nó mong muốn điều gì, mình nhất định làm cho nó. Tịch mịch này, liền khiến hắn không buồn để ý đến tính cách, dần dần thay đổi hắn. Lúc Vô Dụng mở mắt ra, Thu đã muốn đi mất. Nó nghiêng đầu xuống nghĩ, sau đó thấy bên đầu gối có một yêu bài xa lạ. Nguyên lại đêm qua không phải ảo giác. Nó cầm lấy tấm yêu bài, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp. Thu nhất định giữ lời hưa, chờ mình ngủ, lặng lẽ rời đi. Tuy rằng không biết vì cái gì biến thành nhưu vậy, cơ mà, cảm giác rất không sai đâu. Nó có chút vui vui, đi ra cửa phòng sau nhìn bầu trời mùa thu. Hoa quế không biết khi nào đã nở, cả trong viện đều tràn ngập một mùi hương, ngửi thấy có một loại phi thường mỹ vị.
|
Chương 18[EXTRACT]Không thấy Thủy Thủy đâu.
Vô Dụng tìm khắp nơi cả Thu Thủy điện, cũng không tìm được.
“Có thể nào ở Ngự Hoa viên không ?” Thủ Mai chạy về thở hổn hển nói, “có vài lần, ta đều theo Ngự Hoa viên bên kia bắt nó về.”
“Ai ?” Vô Dụng có chút nghi hoặc, “Nó đi Ngự Hoa viên làm gì ?”
Thủ Mai hình như nói cái gì đó, Vô Dụng không có lắng nghe, nó đã xoay người chạy đi Ngự Hoa viên.
Ngự Hoa viên rất lớn, đường thì khúc khúc chiết chiết, bên này một tòa núi giả bên kia một tòa đình các.
Vô Dụng vừa đi vừa gọi tên Thủy Thủy, nhưng vẫn không có nghe tiếng con mèo đáp lại.
“Ô kìa, đây không phải là Thất hoàng đệ của chúng ta sao….”
Một thanh âm quen thuộc từ sau truyền đến, Vô Dụng quay đầu lại, quả nhiên là tên bốc đồng Cơ Chi Tùy.
Vô Dụng mím mím môi, tuy rằng không muốn, vẫn theo cấp bậc thứ vự các vị huynh trưởng làm lễ.
“Lễ này của Thất hoàng đệ, ta khả chịu không dậy nổi,” Giọng Cơ Chi Tùy lộ ra vẻ mỉa mai. “Vạn nhất Thái tử điện hạ của chúng ta trách tội, ta đây thể nào chịu không nổi ?”
Vô Dụng cúi đầu, không nói gì.
Cơ Chi Tùy vẻ không chịu nổi, lại nói : “Lại nói tiếp thật đúng là muốn mời Thất đệ giáo huấn cho một chút, rốt cuộc là như thế nào lại được Thái tử điện hạ xem trọng ? Phải biết rằng Thái tử điện hạ của chúng ta là thế nào, người bình thường có thể đập vào mắt hắn được sao.” Nói xong, lại “hừ” một tiếng.
Vô Dụng trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng nhẹ mở miệng nói : “Hoàng huynh nếu không có chuyện khác thì hoàng đệ xin cáo lui, hoàng đệ còn có việc phải….”
“Việc ?” Cơ Chi Tùy ngắt ngang nó, “Chuyện gì ? Chớ không phải làm tìm con mèo ngu ngốc của ngươi ?”
Vô Dụng mở mắt, nhìn thẳng mặt nó.
Cơ Chi Tùy lộ ra nụ cười quỷ dị, nói : “Con mèo của ngươi, thật là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngươi xem,” nó vươn tay, trên mu bàn tay có ba đường vết máu, “Cư nhiên gối với hoàng tử bất kính, bổng hoàng tử liền giúp chủ nhân ngươi giáo huân một chút.”
Hắn vươn ngón trỏ hướng lên chỉ, Vô Dụng theo hướng hắn chỉ, thấy Thủy Thủy im lặng bị treo ở đầu một cành cây cao, thân thể theo gió nhẹ, hơi hơi lắc lư.
Đã đến cuối thu đầu đông, hôm nay lại khó có được một bầu trời nắng đẹp.
Ánh sáng màu vàng theo kẽ hở của cây rơi xuống, tung bay lả tả theo gió tạo một cảm giác lo lắng, nhưng Vô Dụng lại cảm thấy vừa rét lạnh vừa chói mắt.
Cơ Chi Tùy ở một bên còn nói gì đó nó đã không nghe thấy, vẻ đau đớn trong lòng dâng lên, làm cho nó xem nhẹ hết thảy chung quanh.
Nó bỗng nhiên theo Cơ Chi Tùy trước mặt chạy đi, chạy đến dưới tàng cây theo nó leo lên.
Nó giờ đây rất muốn ôm Thủy Thủy vào lòng, thật giống như đêm đông giá rét, dựa sát vào nhau tìm hơi ấm.
Vô Dụng đã leo lên rất cao, người phía dưới tựa hồ kinh hoảng, nhưng nó không thất.
Nhánh cây treo Thủy Thủy thật sự là rất mảnh mai, mảnh mai đến mức Vô Dụng vừa bước lên một bước, nó đã oằn cả xuống. Thủy Thủy cũng lung lay theo cành cây, bắt đầu trái phải đong đưa. Vô Dụng cắn răng, càng cẩn thận đi. Còn một chút nữa, còn một chút nữa là có thể chạm tới Thủy Thủy. Nó cố gắng vươn tay, mạo hiểm ôm lấy Thủy Thủy. Sau đó “rắc” một tiếng, nhánh cây gãy đứt. Vô Dụng rơi xuống, nó sống chết ôm Thủy Thủy, nhìn thấy bầu trời càng ngày càng lùi xa, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị. Bỗng nhiên liền hy vọng con đường rơi xuống không kết thúc, ánh mặt trời sẽ không lụi tàn, thời gian cũng vĩnh hằng. Có lẽ, cứ như vậy dần dần biến mất cũng không sao. Sau đó, nó rơi vào một cái ôm ấm áp. Nó nhìn Thủy Thủy trong lòng, phát hiện sự thật tóm lại vẫn là sự thật, vĩnh viễn cũng không thể nào biến thành thần thoại. Thủy Thủy đã chết đi, nó chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt vùi vùi vào cơ thể đã sớm lạnh của Thủy Thủy. Đế vương nhìn thấy Vô Dụng trong lòng mình đi xuống, nhìn thấy nó ngồi xổm xuống, nhìn thấy bờ vai của nó hơi run run. Trước mắt một đám người quỳ xuống, mà đầu sỏ Cơ Chi Tùy vẫn ngơ ngác nhìn tấm lưng của của Vô Dụng. “Cơ Chi Tùy, ngươi ở Thái học viện ngây người lâu như vậy, cũng chỉ học được thế này à !?” Đê vương tức giận khiến Cơ Chi Tùy không dám ngẩng đầu, mà khóe mắt, lại vẫn không thể khống chế được hướng về phía Vô Dụng. Đế vương nhìn vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, sau đó liền ngồi xuống, một tay khoát lên lưng nó, một tay khoát lên chân, đem cả người bế lên. “Cơ Chi Tùy, trở về Diện Bích Tư ba ngày. Các ngươi,” Đế vương lại nhìn đám người chung quanh, “Cũng thế.” Đế Vương không đem Vô Dụng về Thu Thủy điện, mà đến tẩm cung của mình. Hắn đem Vô Dụng đặt lên giường, đợi một lúc lâu, Vô Dụng ngẩng đầu lên. Đế Vương nghĩ chắc Vô Dụng sẽ khóc, hoặc ít nhất cũng có thể là thương cảm. Nhưng mặt Vô Dụng vẫn thản nhiên, cảm xúc gì cũng không nhìn ra. Vô Dụng nhìn Đế vương liếc mắt một cái, lại cung kính cúi đầu, thấp giọng nói : “Phụ hoàng.” Đế vương không trả lời. Vô Dụng còn nói : “Phụ hoàng, nhi thần không có việc gì, nhi thần cáo lui.” Vô Dụng theo giường nhảy xuống, ôm Thủy Thủy làm lễ với đế vương, sau đó xoay người rời đi. Đế vương nhìn bóng dáng gầy yếu của Vô Dụng đi thẳng, không hề quay đầu lại, mới rũ măt không biết suy nghĩ cái gì. Ban đêm, Thu quả nhiên tìm được Vô Dụng ở bờ tường ngoài lãnh cung, Vô DỤng trong lòng ngực còn ôm con mèo đã chết. Thu nhíu nhíu mày. Vô Dụng ngẩng đầu, lúc thấy Thu lại giật mình, sau đó khẽ nở nụ cười, nói : “Ta thử làm, đúng là lực bất tòng tâm, về sau phải càng thêm đau khổ.” Thu đưa hắn ôm lấy, thoải mái lướt qua tường vây của lãnh cung, nói : “Ngươi mới học hai ngày, vọt bất quá là bình thường. Kỳ thật, ngươi đã học rất nhanh.” Vô Dụng đảo mắt nhìn thấy phong cảnh trôi qua dưới chân, nhẹ giọng nỉ non : “Phải không….” Vô Dụng cầm cái xẻng nhỏ ở gốc cây đào đào hầm, Vô Dụng trả lời nói : “Thứ quan trọng, ta muốn chôn nó ở nơi quan trọng.” Thu lại trầm mặc một lúc lâu. “Muốn nuôi lại một con hay không ?” Đợi cho Thủy Thủy được chôn cất tốt, Thu hỏi, “Ta có thể tìm một con giống thế cho ngươi….. Có lẽ, ngươi nhìn thấy mèo lại khổ sở, có thể nuôi con khác.” “A, không cần.” Vô Dụng trả lời, trên mặt mang tiếu ý thản nhiên, “Kỳ thật ta không thích nuôi vật nuôi. Vật nuôi dù sống lâu cũng ngắn hơn với người, nhưng khi sống với sau sẽ sinh tình cảm, đến khi nó chết lại cảm thấy khổ sở.” “Tiểu Thất vì cái gì lại muốn nuôi con mèo kia ?” “Thủy Thủy là do ta nhặt được,” Vô Dụng nói, “Lúc ấy nó đói rất thảm, nếu không nuôi nó, nó sẽ chết đói bên ngoài.” “Phải không,” Thu cười lau sơ qua gương mặt bẩn của Vô Dụng, “Tiểu thất thật lương thiện.” “Cũng không phải….” Vô Dụng cúi đầu, cảm thấy có chút ngơ ngẩn. Lúc trước chính mình cũng hy vọng có cái gì đó, cỏ thể ở bên người mình, cho nên lúc Thủy Thủy xuất hịen, bản thân cũng rất vui. Thu nhìn thấy bộ dạng trầm đi của Vô Dụng, thân thủ đem nó ôm vào lòng ngực nói : “Không sao cả Tiểu Thất à, đã không còn Thủy Thủy, vẫn có ta ở bên ngươi.” Ba ngày sau Cơ Chi Tùy được thả ra, sau đó mọi người phát hiện Vô Dụng bắt đầu trốn tránh Cơ Chi Tùy. Cũng không thể nói là trốn, chỉ là hờ hữa thôi. Trước kia Vô Dụng thấy Cơ Chi Tùy, tuy rằng không muốn, cũng vẫn hành lễ, mà giờ đây, Vô Dụng rõ ràng đối với hắn làm như không thấy. Nếu Cơ Chi Tùy muốn nói gì với nó, Vô Dụng chỉ dùn một câu thản nhiên “Ta còn có việc” tránh đi, sau đó cũng không quay đầu lại bỏ đi. Vô Dụng thực sự bắt đầu chán ghét Cơ Chi Tùy. Nhưng càng không thèm nhìn hắn, hắn truy đắc càng lợi hại. Cơ Chi Tùy trong lòng ngực ôm một con mèo, chặn đường đi của Vô Dụng. “Thất đệ, giết chết mèo của đệ là hoàng huynh không đúng, nhưng không thể bởi vị một con mèo mà tình cảm huynh đệ bị hủy. Hoàng huynh cố ý cho người đi tìm một con, nó so với con vật cũ còn quý hơn nhiều….” Vô Dụng cúi đầu, muốn bước qua hắn. Cơ Chi Tùy hình như nóng nảy, một phen kéo lấy ống tay áo của Vô Dụng. Vô Dụng phản xạ mạnh mẽ giật khỏi tay của Cơ Chi Tùy, nhìn đến gương mặt kinh ngạc của Cơ Chi Trùy, nó có chút mờ mịt nhìn tay của mình, sao đó mím mím môi, nhẹ nhàng nói : “Thật có lỗi.” Cơ Chi Tùy còn ngẩn người, Vô Dụng lặng lẽ bước qua người hắn, bỏ đi. Bên kia, Đỗ Tử Lạc tao nhã miêu tả lại, lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại phát hiện Thái tử Cơ Chi Ngạn thường ngày lạnh băng đang nhìn ngoài cửa sổ, hình như nhìn thấy có việc thú vị, trên mặt cư nhiên mang theo ý cười. Đỗ Tử Lạc sửng sốt một chút, sau đó hưng trí hỏi han : “Điện hạ nhìn thấy gì thú vị như vậy ?” “A”, thái tử điện hạ quay đầu, một bàn tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói : “Cơ Chi Tùy muốn cho Tiểu thất chú ý, đáng tiếc phương pháp không đúng, hoàn toàn phản lại. Hiện tại, Tiểu Thất xem ra còn không muốn nhìn thấy hắn, thật xứng đáng !” Đỗ Tử Lạc nhìn ra ngoài cửa sở, quả nhiên thấy Cơ Chi Tùy có chút cô Đơn đứng ở nơi đó, cười khẽ một chút, nói : “Càng thích càng khi dễ, quả hiên là tính trẻ con.”
|
Chương 19[EXTRACT]Vừa chuyển một năm.
Khinh công của Vô Dụng đã sớm có chút sở thành, lại bắt đầu đi học kiếm pháp.
Hoa đào nở thật đẹp, đóa hoa theo thân ảnh bay múa của hai người lả tả bay, lại theo gió thổi xoay tròn nhảy múa.
Vô Dụng mệt đến mức thở hồng hộc, mồi hôi theo vầng trón từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thu cười lau đi cho nó, nói “Hôm nay đến đây thôi, nghỉ một chút.”
Vô Dụng nhíu nhíu mày, nhìn thanh kiếm trong tay, lại nhìn Thu, cuối cùng có chút giận dỗi ngồi xuống cạnh Thu.
“Học được càng nhiều, càng cảm thấy Thu lợi hại.” Vô Dụng cảm thán nói. “Ta không thể tượng được thế gian này có người lợi hại hơn Thu.”
Thu chỉ cười, không có trả lời.
Vô Dụng tựa đầu vào thân cây, đóa hoa từ từ rơi xuống, cứ như vậy một hai cánh hoa đọng lại trên vai nó. Thu thấy, vươn tay phủi xuống.
Vô Dụng hình như có chút nghi hoặc, nó suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được hỏi : “Nếu Thu lợi hại như vậy, lúc ấy thế nào lại bị thương ? Hay là võ công của ngươi ở bên ngoài cũng không tính là cao ?”
Thu hơi run một chút, sau đó hơi nhăn mày.
“Đó là ngoài ý muốn.” Hắn nói, có chút lạnh lùng.
Vô Dụng nghe giọng Thu không có điểm giận hờn, thè lưỡi, cũng không lắm miệng nữa.
Thu nhìn thấy đỉnh cây đào cành lá xum xuê, thản nhiên nói : “Khi đó, Tiểu Thất vì cái gì muốn trồng cây đào ?”
“A”, Vô Dụng cũng nhìn ngọn cây, cây đào khi đó giờ đã lớn lên nhiều, nó cười cười, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm, “Bởi vì có người nói rằng cây đào là cây sinh nhật của ta, nếu người ta yêu giúp ta trồng cây đào, ta từ đây về sau sẽ theo nó đâm chồi nảy lộc, trở nên hạnh phúc.”
Thu trầm mặc thật lâu, sau đó có chút máy móc hỏi: “Là ai đã nói ? Khi đó vì cái gì lại lựa chọn… Ta đến giúp ngươi trồng cây này ?”
“Nhờ trồng cây này….” Vô Dụng cúi đầu, khẽ cười một chút, “Đại khái là người trong mộng ấy mà. Về phần vì cái gì lựa chọn ngươi….” Vô Dụng thở dài, “Là bởi vì khi đó không còn lựa chọn nào khác.”
Thu cúi đầu, cánh tay ở nơi Vô Dụng không thấy được, lặng lẽ nắm thành quyền.
Lập tức đã nhiều năm trôi qua.
Đế vương ngắm Vô Dụng vốn sớm thành thói quen ngủ trong lòng ngực mình, trong ánh mắt dần dịu lại.
Vô Dụng cũng đã lớn.
Gương mặt dần dần nảy nở, vẻ đẹp thản nhiên theo thời gian trôi qua lại lắng đọng, bắt đầu có hương vị tươi mát của thiếu niên.
Thậm chí lúc đang cười, vô tình toát ra mị lực. Đế vương vẫn ngắm Vô Dụng. Nhìn thấy nó mỗi ngày một cao, mỗi ngày đối với “Thu” ngày càng thân cận, sự hối hận trong lòng, lại dần dần dâng cao. Nếu khi đó, không dùng vẻ ngoài của Tử Ngọc. Nếu khi đó, lấy thân phận Đế Vương tiếp cận nó. Giờ liệu có hối hận thế này ? Một phần hối hận, một phần lại luyến tiếc thiếu niên hay tựa vào này. Khôgn quả quyết, cứ mãi cho tới giờ. Tuyệt không giống với tính tình quyết đoán ngày thường. Thu thở dài, vươn tay vuốt ve mái tóc đen của Vô Dụng, hỏi : “Hôm nay Cơ Chi Duyến có đến tìm ngươi không ?” Vô Dụng chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên. “Có tới,” nó nói, “Đến chỗ ta than thở thật lâu.” “A ?” Tay Thu dừng lại một chút, mày hơi nhăn lại. “Nó bảo học phó không biết vì cái gì luôn nhằm vào nó, không chỉ lúc tan học không cho nó đi, mà mấy giờ sau còn cho nó thiệt nhiều bài, nhiều đến nỗi làm cũng làm không xong.” Vô Dụng vui vẻ nói. “Thu à, ngươi không thấy bộ dạng lúc đó của nó đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nhăn lại, trong ánh mắt còn vương nước mắt. Ta lại nhịn đã lâu không chịu nổi mới cười lên.” “Là thế à ? Nó không có thời gian làm bài, lại có thời gian ba ngày hai lần chạy đến Thu Thủy điện ?” “A, nó chỉ muốn kể khổ thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ,” Vô Dụng đáp, “Lại nói Chu học phó cũng đâu phải người nghiêm khắc đến vậy, vì cái gì mà với Cơ Chi Duyến yêu cầu cao như vậy, có chút không hợp lý ?” “Ai biết được, có lẽ cảm thấy được năng lực của hắn không tồi đi.” Mặt không chút thay đổi nói, Đế Vương trong lòng lại nghĩ cư nhiên có thời gian chạy đi tìm Tiểu Thất, hay là bảo Chu Phong đối với Thập nhị hoàng tử phải nghiêm khắc hơn. Vô Dụng ở trên đường đến Thái học viện, cùng hắn đi, vẫn là Trữ Dũng Thần và Thanh Nguyệt. Trữ Dũng Thần sớm bỏ cái bộ dạng vừa gầy vừa yếu, nghiễm nhiên lớn dần trờ thành một nam hài ôn nhuận. Mà Thanh Nguyệt, từ ngày đó cuộc sống trừ bỏ luyện võ vẫn là võ luyện, càng ngày càng trầm mặc ít lời. “Tiểu Thất.” Vô Dụng quay đầu lại, trời nắng chang chang, là gương mặt khẽ mang tiếu ý của Cơ Chi Ngạn. “Thái tử ca ca.” Nó hướng Cơ Chị Ngạn cười cười, nói, “Thật khéo, giờ mới về Ngàn Vũ Cung sao ?” “Không phải khéo,” Cơ Chi Ngạn lắc đầu, “Ta được biệt tới tìm em.” Cơ Chị Ngạn sớm đã không cần đến Thái Học viện để học, cũng không ở trong hoàng cung. Hoàng tử tới mười tám tuổi sẽ ra ngoài, Ngàn Vũ Cung của Cơ Chi Ngạn Vô Dụng vô tình cũng đã thấy qua. Vô Dụng cũng không phải cả ngày đều ở trong Thái Học viện giống như trước, giờ buổi sáng phải đi vào triều sớm, buổi chiều mới có thể tiếp tục đi học. Đương nhiên lâm triều cũng chỉ là bàng thính, không giống Cơ Chi Ngạn, một người hết sức quan trọng. Mặt khác mấy hoàng tử vào triều cũng đã giở đủ các loại thủ đoạn để kết bạn với những người có quyền, chỉ có Vô Dụng vẫn lẳng lặng, đứng ở một góc triều đình không chớp mắt lấy một cái, chờ đợi thời gian qua đi. “Thái tử ca ca tìm ta có việc gì ?” Vô Dụng có chút nghi hoặc hỏi. “A, là muốn cùng Tiểu Thất ra ngoài chơi vào ngày Nhất Thất ấy mà.” Cơ Chi Ngạn vuốt vuốt mái tóc đang bị gió tung bay của Vô Dụng, “Hôm nay là lễ khất xảo (lễ Thêu thùa ở cầu Chức nữ), ngoài cung có nhiều trò thú vị, Tiểu Thất có muốn ra ngoài ngắm hay không ?” “Nhưng mà,” Vô Dụng có chút khó xử, “Ta còn muốn đi học.” “Ta hôm nay vốn cũng có chuyện phải làm”, Cơ Chi Ngạn xoa xoa mí mắt dươi, “Chi bằng chúng ta cùng đến Cầu Điệu đi ?” Vô Dụng còn không kịp trả lời, bên cạnh liền thoát ra một thanh âm chán ghét. “Ô, hảo hài tử cũng muốn nghỉ học à ? Học phó nếu biết ngươi nghỉ học là để chạy ra ngoài chơi, không biết có đi một mạch đến chỗ Phụ hoàng bẩm báo hay không.” Vô Dụng mặt không chút thay đổi nhìn Cơ Chi Tùy liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, sau đó lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. “Ngươi hâm mộ à ?” Nó nói hơi khiêu khích, “Cho dù có hâm mộ ngươi cũng chỉ có thể đi học chỗ học phó, nhất định là chẳng có gì thú vị, thật sự là cảm thông cho ngươi.” Vô Dụng xoay người, nói với Cơ Chi Ngạn : “Thái tử ca ca, chúng ta đi thôi.” Cơ Chi Ngạn cũng xoay người, đi bên cạnh Vô Dụng. Nó quay đầu lại liếc mắt nhìn Cơ Chi Tùy một cái, đối diện hắn là một cặp mắt phẫn nộ không cam lòng, liền lộ ra tia mỉm cười, sau đó quay đầu lại, cầm tay Vô Dụng. Nhiều năm như vậy, Cơ Chi Tùy thật là một chút tiến bộ cũng không có. Có thể thấy hôm đó Vô Dụng không nhìn đến nữa, cho nên sau ngày đó liền vẫn lấy loại châm chọc khiêu khích đến tìm Vô Dụng nói chuyện. Càng nhiều lần, Vô Dụng cũng bạo phát, cùng hắn cãi một trận. Sau đó quan hệ giữa hai người càng xấu, hiện tại Vô DỤng với Cơ Chi Tùy cũng không gọi “Hoàng huynh”, trực tiếp xưng “Ngươi”. Nếu hôm nay không phải Cơ Chi Tùy, Vô DỤng còn không biết có cùng mình ra ngoài không. Cứ như vậy đi, thái tử khẽ nở nụ cười, cứ như vậy đem Vô Dụng bỏ lại ngươi càng ngày càng xa, Cơ Chi Tùy à.
|