Mụ Trí Chướng
|
|
Mụ Trí Chướng
Tác giả:Lữ Thiên Dật
Thể loại: Bạo kiều biệt nữu hotboy công X cán bộ kỳ cựu học bá thụ, hiện đại, đoản văn.
Tình trạng bản gốc: hoàn ( 39 chương đoản văn)
Edit: 笑顔Egao
Nội dung chuyện vô cùng đơn giản chỉ là một câu chuyện tình sử gà bay chó sủa đau “bi” các thể loại~
Đây là đoản văn, viết thay đổi đầu óc trường văn quá mệt mỏi, càng viết càng chậm…
|
Chương 1[EXTRACT]Sáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết.
Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à.
Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao
Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính.
Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào.
Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi.
Lâm Tiêu:…
Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi.
Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng.
Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bạch bị cóng đến đỏ bừng, giật mình, đang muốn đưa tay lên ủ ấm hai má cho cậu, Tô Bạch đã một bộ ông cụ non bắt đầu liên miên cằn nhằn: ở trong phòng ngủ nhớ viết cho kịp luận văn, trọng điểm lần trước tớ cũng chỉ cho cậu rồi, đừng qua loa cho là không phải việc gì to tát, cậu nhớ xem cẩn thận…
Lâm Tiêu mặt không cảm xúc ầm một tiếng đóng cửa, ném bánh bao đã đông cứng lên mặt bàn, bò vào ổ chăn lạnh như băng, tự mình ủ ấm lại một lần nữa để đi ngủ.
Mk, bệnh thần kinh.
|
Chương 2[EXTRACT]Kỳ thực Lâm Tiêu cùng Tô Bạch trở thành bạn học từ hồi cấp ba. Một người là nam sinh đẹp trai nhất, một người học giỏi nhất toàn trường, hotboy và học bá. Học bá thật ra cũng rất ưa nhìn, thế nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp đều bị cặp đít chai dày cộp che khuất, hơn nữa từ sáng tới tối đều là một bộ ngốc hề hề. Tô Bạch vẫn luôn thầm mến Lâm Tiêu, trước sinh nhật 17 tuổi của Lâm Tiêu, Tô Bạch lén lén lút lút tìm anh em tốt của Lâm Tiêu, hỏi xem Lâm Tiêu thích cái gì. Lâm Tiêu là từ người anh em Lý Siêu biết được chuyện này. Lý Siêu: Cái tên Tô Bạch kia, hỏi tôi ông thích quà sinh nhật gì.Lâm Tiêu lạnh lùng: ha, ông trả lời thế nào?Lý Siêu cười xấu xa: tôi nói nó đem bản thân cột nơ bướm đưa đến tận cửa cho ông.Lâm Tiêu đỏ mặt, ngoài miệng lại mắng: cút cm ông đi!Lý Siêu dùng cùi chỏ chọt chọt hắn: ài, ông không phải cũng thích con trai sao? Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi nha, một người đẹp trai một người học giỏi.Lâm Tiêu: lăn đi, cút cút cút.Giờ tự học buổi chiều hôm sau, Tô Bạch gọi Lâm Tiêu lại. Tô Bạch: hôm nay cậu tổ chức sinh nhật?Lâm Tiêu đút hai tay vào túi quần: à, đúng vậy. Tô Bạch lấy ra một hộp quà to từ trong ngăn bàn, ngoài hộp được thắt nơ con bướm màu hồng phấn, dùng hai tay trịnh trọng đưa cho Lâm Tiêu, nói: chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Lâm Tiêu liếm liếm môi, cũng ra vẻ trịnh trọng nhận lấy, đáp: … cảm ơn.Các bạn học còn chưa ra khỏi lớp nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt bùng nổ, nữ sinh thì rít gào, các nam sinh bắt đầu ồn ào lên. Lâm Tiêu không thể đợi được xé bỏ giấy gói hoa lệ bên ngoài hộp, một hộp giấy màu trắng thuần xuất hiện trước mặt. Nặng trình trịch, không biết sẽ là thứ gì? Lâm Tiêu nhấc nắp hộp lên, nhất thời bị một mảnh vàng tím chói mù hai mắt. –––––《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》. Trọn bộ. Hai mắt Tô Bạch sáng lấp lánh: tớ thấy cậu bình thường cũng không làm bài tập nên tặng cậu một bộ, cảm thấy rất có ích đối với cậu.Trong tiếng cười sang sảng của đám bạn học đang điên loạn, mặt Lâm Tiêu đỏ lên. Mk, bệnh thần kinh.
|
Chương 3[EXTRACT]Tô Bạch chính là một sinh vật có thể tạo nên một phong cảnh khác biệt giữa một rừng phong cảnh không đặc biệt. Thời cấp ba, trong lớp có bình đựng nước, các học sinh đi học không cần mang nước, chỉ cần mang cốc theo là được. Trên bàn của Tô Bạch quanh năm suốt tháng luôn bày một chiếc cốc tráng men trắng to đùng, bên trên in ảnh chân dung vị lãnh tụ vĩ đại, kèm theo đó là năm đại tự —–– Vì nhân dân phục vụ. Có một lần Lâm Tiêu uống nước không cẩn thận làm rớt bể cốc. Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiêu vừa bước vào phòng học liền phát hiện, trên bàn mình thế nhưng nhiều thêm một chiếc cốc tráng men cỡ lớn màu trắng. Lâm Tiêu: … Tô Bạch từ bàn trên quay đầu lại, đẩy kính mắt một cái, nghiêm mặt nói: đây là cốc tráng men chống va đập. Lâm Tiêu trừng mắt nhìn cậu. Tô Bạch sợ hắn không biết, bỏ thêm một câu như đang tranh công: là tớ cho cậu.Lâm Tiêu từ trong hàm răng nghiến ra vài chữ: tôi biết.Trừ cậu ra còn có thể là ai? Ngay lúc này Lý Siêu phong phong hỏa hỏa vác theo cặp sách vọt vào phòng học, khi đi ngang qua hai người, Lý Siêu vỗ mạnh một cái lên bả vai Lâm Tiêu, trêu chọc: ai, ngọa tào*, cốc tình nhân a!(ngọa tào: là đệt, đ*t ấy, câu cảm thán khá tục – Cảm ơn bạn Atlibby đã giúp đỡ)Lâm Tiêu gào thét: cút đi!Lý Siêu cười ha ha chạy đi.Edit: 笑顔Egao Lúc này Tô Bạch đã quay trở lại vùi đầu làm bài rồi. Lâm Tiêu nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn mình một lúc, lại nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn Tô Bạch một lúc. Từ đó Lâm Tiêu bắt đầu dùng cốc tráng men uống nước. Vừa uống nước vừa thầm mắng trong lòng. Mk, bệnh thần kinh.
|
Chương 4[EXTRACT]Sau ngày sinh nhật 17 tuổi, Lâm Tiêu phát hiện mấy ngày nay Tô Bạch đều không ăn cơm trưa tử tế. Một mình lẻ loi ngồi trong phòng học, vừa gặm bánh mì vừa giải đề. Lâm Tiêu lôi quyển《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》được giấu sâu trong ngăn bàn ra nhìn. Hóa ra mua trọn bộ cũng không rẻ. Điều kiện gia đình Lâm Tiêu rất khá, mỗi ngày xòe tay vung tiền đều không thấy đau lòng, nhưng Tô Bạch bình thường hình như rất tiết kiệm. Hôm nay, Lâm Tiêu mua hai phần hamburger kèm khoai chiên và coca từ cửa hàng thức ăn nhanh ngoài cổng trường, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tô Bạch, đặt đồ ăn lên bàn, lạnh nhạt nói: ăn.Tô Bạch vươn tay đẩy kính mắt một cái, đỏ mặt: không cần, tớ có bánh mì rồi.Lâm Tiêu nói đơn giản thô bạo: nhanh lên một chút.Tô Bạch nhếch nhếch khóe miệng, vẫn ngồi bất động. Lâm Tiêu vuốt mặt một cái: tôi không cẩn thận mua nhiều hơn một phần.Tô Bạch dùng ánh mắt từ ái như nhìn thấy người bệnh tâm thần cẩn thận nhìn hắn một lần từ trên xuống dưới: vậy cậu cũng quá không cẩn thận rồi, không thể trả lại sao?Lâm Tiêu hít sâu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: không thể trả lại, cậu ăn cho tôi.Tô Bạch do dự một chút, bắt đầu ngồi ăn cùng Lâm Tiêu: cậu đừng bỏ rau xà lách, rau diếp với hành tây ra.Lâm Tiêu buồn bực: tôi không thích ăn.Tô Bạch nhỏ giọng cằn nhằn: ai, cậu đó, chưa nghe cuốc lúa giữa trưa, giọt mồ hôi lúa hạ đất sao? Bác nông dân nhọc nhằn khổ sở trồng ra rau xà lách, rau diếp cùng hành tây, lại bị cậu nhặt bỏ đi.Lâm Tiêu nở nụ cười nói: tôi biết cuốc lúa giữa trưa.Tô Bạch không nhận ra đối phương đang đùa giỡn, tiếp tục cằn nhằn không ngừng: hơn nữa cậu kiêng ăn như vậy không tốt cho cơ thể, chỉ ăn thịt với bánh, rau dưa một miếng cũng không ăn, lại còn uống coca, cậu xem cậu lại còn nhặt rau ra bên ngoài, như vậy sẽ dễ bị…Lâm Tiêu vỗ mạnh lên bàn ầm một tiếng. Tô Bạch sợ đến rụt cổ lại, ánh mắt sợ hãi chớp một cái, sau đó ngoan cường bổ sung nốt mấy chữ cuối: …khuyết thiếu vitamin.Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi gắp lại xà lách, rau diếp bỏ trong hộp giấy trở về. Tô Bạch vẻ mặt ân cần: ai, như vậy là tốt rồi…Lâm Tiêu lại ầm một cái vỗ lên bàn: câm miệng!Mk, bệnh thần kinh.
|