Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
|
|
Chương 15: Món ngọt hấp dẫn[EXTRACT]Dù là Phương Hiểu Duy kiếp trước hay Hạ Trĩ kiếp này, đều có chung một loại hứng thú — ăn món ngọt. Hôm nay cậu đồng ý Hạ Linh nhất định sẽ ở nhà, vì thế khi điện thoại reo lên Mạc Thiếu Dương điện đến, cậu vẫn cứ ngồi đối diện máy tính chém giết, khi điện thoại vang lên lần thứ hai, không cam lòng nhận điện thoại, hai mắt thì dừng ở chữ game over trên màn hình máy tính, giọng nói vô cùng không vui, như người ở đầu bên kia điện thoại có thâm thù đại hận với cậu. “Alo?” “Alo, tiểu Trĩ?” đầu dây bên kia điện thoại Mạc Thiếu Dương cũng mơ hồ thấy được sát khí bên này của Hạ Trĩ, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận hơn. “Mạc đại ca, có chuyện gì sao?” Đã muốn thua gần 10 lần tiểu Trĩ giận dỗi chu chu miệng. “Tiểu Trĩ làm sao vậy, ai chọc em tức giận?” “Không có, là chơi game thua.” “Ồ” Bên này Mạc Thiếu Dương ngừng cười, trẻ con đúng là trẻ con, chơi game thua thôi cũng có thể tức giận như vậy, “Tiểu Trĩ, em có muốn đi chơi không?” Mạc Thiếu Dương không quên mục đích hắn gọi tới, bắt đầu dụ dỗ Hạ Trĩ. “Không muốn.” Hạ Trĩ không chút suy nghĩ liền từ chối, cậu còn muốn tiếp tục chơi game, không tin hôm nay không thắng được! “Rất nhanh sẽ về? Sao không hỏi xem anh muốn dẫn em đi nơi nào?” Tiếp tục dụ dỗ. “Hôm nay đã đồng ý với anh trai không ra ngoài.” “Ô, sao nghe lời Hạ Linh như vậy, thật sự là đáng tiếc, mệt anh còn vì em chuẩn bị riêng thật nhiều bánh ngọt cùng kem, phải làm sao bây giờ?” Đầu này điện thoại Mạc Thiếu Dương cố ý giả bộ buồn rầu, thở dài. Hắn đã sớm tìm hiểu từ chỗ Kì Tuyển, biết đứa nhỏ này thích ăn đồ ngọt nhất. “Thật sao?” Nghe được bánh ngọt, ánh mắt Hạ Trĩ lóe sáng, sớm đem lời mình mới nói ném ra sau đầu, “Em đi em đi.” “Thực ngoan, đổi một bộ quần áo xinh đẹp, lát nữa anh đến đón em.” “Dạ.” Tắt điện thoại Hạ Trĩ còn chưa biết được Mạc Thiếu Dương muốn dẫn cậu đi nơi nào, đầu óc chỉ có bánh ngọt. Không có biện pháp, đường đường một người đàn ông thế nhưng không có sức chống cự với món ngọt, nếu để người ngoài biết sẽ cảm thấy thực vô dụng đi. Nửa giờ sau Mạc Thiếu Dương tới Hạ gia, Đào Dương nhìn thấy hắn rất không hiểu, Mạc thiếu gia đến Hạ gia làm cái gì. Ở trong ấn tượng của ông, Hạ Mạc hai nhà cơ bản chưa từng cùng xuất hiện. “Xin hỏi đại thiếu gia đến đại trạch có chuyện gì, nếu muốn tìm đại thiếu gia mời đến công ty.” Lời nói lạnh lùng nhưng không mất phần tôn kính. “Tôi không phải đến tìm Hạ Linh, tôi là tìm tiểu Trĩ.” Mạc Thiếu Dương nhún vai, nó rõ ý đồ. “Tiểu Trĩ thiếu gia?” Đào Dương nghi ngờ nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Dương, “Xin hỏi đại thiếu gia có chuyện gì?” “Làm phiền quản gia thay tôi thông báo tiểu Trĩ một chút, về phần có chuyện gì, tôi nghĩ ông không cần hỏi đến.” Đúng lúc, Hạ Trĩ thay đổi quần áo xong đi xuống lầu, “Mạc đại ca, anh tới, chúng ta đi thôi.” Nghe những lời này của Hạ Trĩ, Đào Dương hơi tức giận, đại thiếu gia bảo ông hôm nay xem kĩ tiểu thiếu gia không cho tiểu thiếu gia ra ngoài, không phải tiểu thiếu gia cũng đồng ý sao, lúc này sao lại thay đổi…… “Tiểu Trĩ thiếu gia, không phải con đồng ý với đại thiếu gia không ra ngoài sao?” “Đào thúc, con chỉ ra ngoài một lát, thúc không nói con không nói tất cả mọi người không nói, sao ca ca biết được.” “Đại quản gia, ông an tâm giao tiểu Trĩ cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” “Cứ vậy đi, Đào thúc…… Chào.” Quản gia âm thầm thở dài, cho dù bọn họ không nói, bảo tiêu được sắp xếp bên người tiểu thiếu gia đều báo cáo tình hình mọi ngày cho đại thiếu gia. Hạ Trĩ cứ như vậy bị Mạc Thiếu Dương lừa ra cửa. Ngồi trên xe hắn, Hạ Trĩ mới nhớ tới hỏi hắn đi dâu, hắn lại vẻ mặt thần bí cười nói đến em sẽ biết. Thật ra hôm nay Mạc Thiếu Dương đồng ý cùng nữ sinh cùng đi giao lưu. Không biết như thế nào, trong đầu hắn thế nhưng hiện ra khuôn mặt tươi cười của Hạ Trĩ. Vốn hai người giao tiếp không nhiều, nhưng là hắn cảm thấy mang theo thiếu niên bên người thực vui vẻ, thực an tâm. Vì thế liền ma xui quỷ khiến đến Hạ gia, đem thiếu niên đi cùng mình. Vừa tiến vào phòng, Hạ Trĩ liền nhăn mi lại, ngọn đèn mờ tối trong phòng làm cho cậu có chút không khoẻ. Huống chi bây giờ còn có ánh mắt tò mò nhìn qua cậu. “Ồ, đang nghĩ đại thiếu gia sao đến trễ, thì ra phải đưa tiểu mỹ nhân đến.” Một nam sinh trang phục và cách nói chuyện cùng Mạc Thiếu Dương tương tự vừa gặp đã bắt đầu trò chuyện. Sau đó lại là một nam sinh thực cường tráng hừ một câu, “Mang bạn nhỏ này tới làm cái gì?” Chỉ có Kì Tuyển ngồi trong góc tươi cười với Hạ Trĩ. Mà các nữ sinh ngồi đối diện thấy cậu liền kích động, chưa bao giờ gặp qua nam sinh xinh đẹp như vậy, các cô đều có chút ghen tị. “Tốt lắm, tôi giới thiệu một chút.” Mạc Thiếu Dương đem Hạ Trĩ đặt lên sô pha, sau đó cũng chủ động đặt mông ngồi xuống, giống như vuốt ve cún con vỗ vỗ đầu cậu, “Bạn nhỏ này tên là Hạ Trĩ, ngây thơ vô cùng, cho nên bọn vô lại các người không được dọa em ấy.” “Nè, Thiếu Dương thối, trong chúng ta người vô lại hẳn là cậu đi.” Là nam sinh ngay từ đầu cùng Mạc Thiếu Dương nói chuyện, “Bạn nhỏ, xin chào, anh gọi là a Lỗ, kẻ cơ bắp này gọi Đại Lão, cái kia là Kì Tuyển.” “Nè nè, rõ ràng cậu mới vô lại, cuậ mới hoa tâm.” Mạc Thiếu Dương phản bác. Nghe được tên Đại Lão, Hạ Trĩ xì một tiếng bật cười, làm kẻ cơ bắp không vui hừ hừ. Bên này nam sinh cùng nữ sinh đã tự giới thiệu, bởi vì sự xuất hiện của Hạ Trĩ cho nên a Lỗ lại đem nữ sinh giới thiệu một lần. Tới nữ sinh bên trong, Hạ Trĩ liền nhận ra nữ sinh ngồi đối diện Kì Tuyển lần trước đã gặp qua Như học tỷ. “Tiểu Trĩ, chúng ta đã gặp mặt.” “Dạ, chào Như học tỷ.” “Xin chào, chị gọi là Từ Dung Anh. Tiểu Trĩ nhìn dáng vẻ của em là lần đầu tiên đến đây sao?” Có lẽ vẻ ngoài Hạ Trĩ non nớt, làm cho tất cả nữ sinh ở đây nổi lên tình mẹ, nhìn Hạ Trĩ hỏi đông hỏi tây. Cuối cùng vẫn là Mạc Thiếu Dương đem Hạ Trĩ cứu ra, mới có thể tiếp tục giao lưu. Hạ Trĩ là hắn dẫn đến, không nghĩ tới được nữ sinh hoan nghênh như vậy. Hạ Trĩ đương nhiên cũng không nghĩ tới Mạc Thiếu Dương lại dẫn cậu đến loại địa phương này, thẳng đến người bán hàng bưng lên các ly kem Hạ Trĩ mới mặt mày hớn hở, về sau cậu không quan tâm bọn họ nói gì, chính là ở một bên âm thầm quan sát Kì Tuyển cùng Như học tỷ. Trong mắt cậu, bọn họ vô cùng đẹp đôi.
|
Chương 16: Giao lưu ngoài ý muốn[EXTRACT]Ngay lúc mọi người tán gẫu vui vẻ, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông vẻ mặt tràn ngập lệ khí bước nhanh vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua một vòng, dừng lại tại ly kem của Hạ Trĩ. Mọi người bị động tĩnh thật lớn của người vừa tới quấy nhiễu, tất cả đều nhìn về phía người nọ. Mạc Thiếu Dương cùng Kì Tuyển vừa nhìn liền nhận ra Hạ Linh, mà những người khác vẫn là vẻ mặt mờ mịt, khí thế trên người người đàn ông này làm mọi người không dám làm ồn. Hạ Trĩ cũng không chú ý tới động tĩnh vừa rồi, nhưng mà tự nhận chuyện nơi này cùng mình không quan hệ, không quan tâm chỉ tiếp tục vùi đầu ăn, thẳng đến khi chung quanh đều im lặng, mọi ánh mắt hình như đều dừng lại trên người cậu. “Làm sao vậy?” Không rõ chuyện gì nên ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Hạ Linh mang theo lửa giận. Hạ trĩ ngẩn người, sao anh trai xuất hiện ở chỗ này? Cậu còn chưa ý thức được bản thân sắp gặp bất hạnh…… “Đứng lên.” Hạ Linh lạnh lùng mở miệng, giơ tay muốn kéo Hạ Trĩ ra khỏi chỗ ngồi. “Ca ca, sao anh lại tới đây?” Cũng bị khí thế trên người Hạ Linh dọa, Hạ Trĩ cứ như vậy bị xách ra khỏi chỗ ngồi. “Theo anh về nhà.” Nắm chặt cổ tay thiếu niên, Hạ Linh không có trả lời câu hỏi của cậu, mà trực tiếp đem người mang đi. “Này……” “Chờ một chút.” Lúc Hạ Linh xuất hiện không ít nữ sinh ở đây bị mê hoặc, mà anh lại muốn mang thiếu niên đi, không khỏi lên tiếng ngăn lại. Mà Mạc Thiếu Dương đang cầm cổ tay bên kia của thiếu niên. “Buông tay” Hạ Linh nhìn Mạc Thiếu Dương, giọng nói không vui. “Anh buông tay trước.” Mạc Thiếu Dương cũng không chịu yếu thế, hung hăng trừng mắt. Không khí trong phòng lập tức thay đổi. Hai người đàn ông cứ như vậy cầm tay một nam sinh, còn không ai nhường ai, sao cảm thấy có chút kỳ quái. Mạc Thiếu Dương có địch ý với Hạ Linh, anh ta là anh trai trên danh nghĩa của Hạ Trĩ, điều này làm bọn họ khác nhau, làm cho hắn cảm thấy không tốt. Mà Hạ Linh cũng không có thiện cảm với Mạc Thiếu Dương. Đầu tiên là Kì Tuyển, sau là Mạc Thiếu Dương, lại nhiều lần trêu chọc đến thiếu niên nhà mình, hẳn là có suy nghĩ không an phận với thiếu niên đi. “Cái kia…… ca ca, Mạc đại ca, hai người buông ra trước đã.” Hạ Trĩ hô lên, hai người đều dùng sức quá mức, làm cho cổ tay cậu rất đau. “Có việc gì thì ngồi xuống nói.” Kì Tuyển bước lại hòa giải. Hạ Linh nhìn thấy Kì Tuyển thì mình đầy khó chịu, nhưng mà cảm thấy nắm cổ tay thiếu niên làm cậu đau, vẫn buông ra. “Tiểu Trĩ, theo anh về nhà.” “Anh dựa vào cái gì đem em ấy nhốt trong nhà, anh không biết như vậy em ấy sẽ rất nhàm chán sao? Sẽ làm bệnh của em ấy càng thêm nghiêm trọng?” Mạc Thiếu Dương nhanh phản đối, mọi người chung quanh đều bị hắn dọa. Kì Tuyển lo nghĩ cho Hạ Trĩ nhiều nhất còn chưa phản đối, này là làm sao vậy? Thật ra trong lòng Mạc Thiếu Dương cũng không hiểu, vì cái gì đối với chuyện Hạ Linh muốn dẫn Hạ Trĩ đi hắn lại quan tâm như vậy…… “Đây là việc nhà của chúng tôi, không cần người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Hạ Linh cho Mạc Thiếu Dương một ánh mắt cảnh cáo, sau đó lại kéo tay Hạ Trĩ, “Chúng ta đi thôi.” Mạc Thiếu Dương nhìn hai người rời đi, nghe được a Lỗ phán một câu: “Thiếu Dương, thì ra tiểu tử cậu thích bạn nhỏ kia.” “Gì, chúng tôi đều là nam? Tôi chỉ là không vừa mắt Hạ Linh mà thôi.” Mạc Thiếu Dương nghe a Lỗ nói, miệng vội vàng phủ nhận, trong lòng vẫn có chút giật mình…… Thích…… Từ này sẽ xảy ra trên người Mạc Thiếu Dương sao? Hơn nữa đối phương lại là nam? “Đừng phủ nhận nhanh như vậy, tôi còn không rõ cậu sao?” A Lỗ cười vỗ vỗ bả vai Mạc Thiếu Dương, “Nhưng mà thật không ngờ đại thiếu gia lại xuất hiện cùng Hạ gia nhị thiếu gia, huống chi nhị thiếu gia còn……” A Lỗ không có tiếp tục nói tiếp, chính là dùng ngón trỏ chỉ chỉ đầu. “Tiểu Trĩ không phải như cậu nghĩ.” Mạc Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời một câu, “A Tuyển quen tiểu Trĩ trước tôi, a Tuyển rõ hơn.” “Ha ha, nguyên lai các cậu đều là……” Ánh mắt a Lỗ dao động, “Được rồi được rồi, bạn nhỏ bị anh trai đón đi rồi, tiếp tục giao lưu thôi.” Mà bên này, Hạ Trĩ ngồi trên xe Hạ Linh, tim đập mạnh. Khung cảnh ngoài cửa nhanh chóng xẹt qua, có thể thấy được tốc độ xe rất nhanh, khuôn mặt Hạ Linh lạnh lùng điều khiển xe, điều này làm Hạ Trĩ vô cùng không thoải mái. Anh trai có thể tức giận đuổi mình ra khỏi nhà không…… Nhưng mà…… Do cậu không giữ lời ở trong nhà thôi, không phải chuyện lớn gì mà…… Hạ Trĩ đang suy nghĩ, xe đã dừng lại trước cửa biệt thự hoa lệ. “Theo anh lên thư phòng.” Hạ Linh lạnh lùng bỏ lại một câu, liền cất bước vào phòng. Hạ Trĩ nhìn khuôn mặt tối tăm của Hạ Linh, thè lưỡi, nhanh chóng chạy theo. Thư phòng, Hạ Linh nhìn Hạ Trĩ, làm cậu rất chột dạ. Hạ Linh vốn nghĩ rằng hôm nay Hạ Trĩ sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không nghĩ tới buổi chiều liền nhận được báo cáo nói cậu theo Mạc Thiếu Dương ra ngoài, là đi giao lưu? Anh thực tức giận, anh liền bỏ lại cuộc họp mới được một nửa cho cấp dưới, lái xe đến thẳng chỗ Hạ Trĩ. “Em không phải đáp ứng anh không có sự đồng ý của anh không được gặp Mạc Thiếu Dương sao?” “Cái kia…… ca ca..” Bị Hạ Linh trừng mắt, Hạ Trĩ vội vàng sửa miệng, “Nhưng mà em chỉ ra ngoài một chút mà thôi.” Hạ Trĩ không hiểu vì sao anh trai quản lí cậu như vậy, chẳng lẽ người có tiền đều như vậy? “Em ít tiếp xúc bên ngoài? Bên ngoài có bao nhiêu là nguy hiểm? Nói nặng lời một một chút, anh không muốn em cùng người khác ra ngoài lêu lổng!” Hạ Linh một tay kéo Hạ Trĩ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cậu, giọng nói cũng nhẹ lại không ít. “Em không có ra ngoài lêu lổng.” Hạ Trĩ cũng xem như lăn lộn trong xã hội vài năm, tuy không hiểu rõ chuyện thương trường anh lừa tôi gạt nhưng cơ bản vẫn sống tốt. “Tiểu Trĩ, bọn người Mạc Thiếu Dương không phải người đơn giản như em nghĩ, theo bọn họ nhiều sẽ làm hư em.” Những lời này giống như đã dùng qua trên người Kì Tuyển…… Xem ra trong mắt Hạ Linh chỉ cần tiếp cận tiểu Trĩ sẽ bị coi là phần tử nguy hiểm. “Ca ca, em không nhỏ, phải học cách sống thôi.” Hạ Trĩ nói rõ ràng với Hạ Linh, không thể để mọi chuyện về sau đều như vậy. “Nhưng mà ở trong mắt anh em là đứa nhỏ, anh sẽ chăm sóc em cả đời.” Lúc Hạ Linh nói ra những lời này bản thân cũng bị hoảng sợ, loại cảm giác này…… “……” Hạ Trĩ cũng bị lời nói Hạ Linh dọa khiếp sợ, không nói gì, chỉ là giãy khỏi ôm ấp của anh, trốn trở về phòng mình. Hai người hình như đều cảm thấy cái gì…… Chỉ là không dám thừa nhận……
|
Chương 17: Động tình[EXTRACT]Đêm khuya, đại trạch Hạ gia trở nên im lặng, mọi người sau một ngày bận rộn đã nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, chỉ có duy nhất một căn phòng ở lầu ba còn ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn. Đầu thu, thời tiết đã có chút se lạnh, Hạ Linh mặc áo ngủ đơn bạc tựa vào cửa sổ rộng lớn quan sát cảnh đêm, trong tay cầm một tách trà còn đang tỏa nhiệt, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, đem cơn buồn ngủ đánh tan. Anh– Hạ Linh, là gia chủ Hạ gia, tổng tài Hạ thị, đã sớm học cách dùng mặt nạ che dấu cảm xúc, dùng lãnh khốc đối mặt xã hội anh lừa tôi gạt. Trong trí nhớ anh rất ít khi thấy cha, cuộc sống của anh chỉ có một ông nội nghiêm khắc, cùng một em trai ngu ngốc. Lúc gặp Hạ Trĩ, Hạ Linh mười ba tuổi, Hạ Trĩ bảy tuổi. Khi đó Hạ Linh đã giống như người lớn, nhìn thấy em trai ngây ngô cười cảm giác tất nhiên không tốt. Khi đó, mọi người Hạ gia đều không hiểu được nguyên nhân lão gia lại nuôi một đứa trẻ có chứng chướng ngại ngôn ngữ như vậy, thế nhưng không thể phủ nhận, lão gia rất thích đứa nhỏ này. Trong ấn tượng của mọi người lão gia là một người luôn luôn nghiêm túc nhưng đối với Hạ Trĩ lại giống như một ông cụ hòa ái, dễ gần. điều này càng làm Hạ Linh bất mãn với Hạ Trĩ hơn. Mỗi ngày Hạ Linh đều phải vượt qua các chương trình học khắc nghiệt, dù lấy được thành tích thế nào Hạ gia lão cũng chỉ thản nhiên, ngẫu nhiên khen ngợi một chút. Phân biệt đối xử này làm trong lòng Hạ Linh rất không thoải mái, đáy lòng càng thêm chán ghét em trai trên trời giáng xuống này. Dù Hạ Trĩ nhìn anh ngây ngô cười, hay cầm đồ ăn vặt đuổi theo sau anh lấy lòng, anh đều không thèm nhìn đến, trong đầu xem em trai là tên ngốc. Dần dần nhiệt tình của Hạ Trĩ đối với anh trai cũng phai nhạt theo thời gian. Sau đó, Hạ lão gia qua đời, Hạ Linh tiếp quản Hạ thị, trở thành gia chủ Hạ gia. Khi ấy bề bộn công việc, cũng có thể nguyên nhân do Hạ Trĩ, anh ít khi về nhà. Sau khi Hạ Trĩ bị thương, anh mới dời lực chú ý chuyển đến trên người em trai này một chút. Anh thật không ngờ, em trai lại có bộ dạng xinh đẹp như thế. Khi tiếp xúc cùng tìm hiểu, Hạ Linh cảm thấy em trai rất ngoan ngoãn, thành kiến cùng chán ghét năm đó không biết từ khi nào đã tan thành mây khói. Sau đó, anh sinh ra nhiều cảm giác hơn với Hạ Trĩ, được biết thiếu niên tiếp xúc nhiều cùng Kì Tuyển. Nghe thiếu niên gọi anh Kì, anh Kì vô cùng thân thiết, thế mà Hạ Linh lại có cảm giác bảo bối bị người khác mơ tưởng. Mới vừa cho thiếu niên một chút cảnh cáo, không nghĩ tới Mạc Thiếu Dương cũng chú ý đến thiếu niên! Cảm giác này làm anh thực căm tức. Vừa nghĩ, Hạ Linh vừa uống cạn tách trà. Không biết từ khi nào phân lượng của thiếu niên trong lòng anh càng tăng thêm. Anh nguyện ý bày ra vẻ mặt dịu dàng, muốn cưng chiều, muốn che chở thiếu niên…… thậm chí anh còn nghĩ tới việc…… Giữ lấy thiếu niên. Hạ Linh thở dài một hơi, chẳng lẽ anh thật sự nảy sinh tình cảm khác thường với em trai? Tình cảm cấm kỵ…… Hạ Linh thở dài, thong thả bước tới bên giường, ngã vào chiếc giường mềm mại, chậm rãi khép lại hai mắt. Anh chưa thật sự xác định phần tình cảm này, cũng không biết thiếu niên sẽ nghĩ như thế nào, có thể hoảng sợ mà chán ghét người anh trai này hay không, rời khỏi anh……anh cần suy nghĩ một chút. Ngày hôm sau, Hạ Trĩ từ trong ổ chăn bị Hạ Linh bới lên. Vừa mở mắt liền thấy được đôi mắt thâm đen của Hạ Linh, Hạ Trĩ khó hiểu, “Ca ca, tối hôm qua anh lại thức đêm làm việc?” Hạ Linh dừng một chút, lập tức cười nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua suy nghĩ một việc nên ngủ trễ.” “Sáng sớm anh tìm em có việc gì?” Hạ Trĩ xoa xoa hai mắt mơ ngủ, miễn cưỡng ngáp một cái. “Rời giường, thay quần áo đi, hôm nay theo anh đến công ty?” “A? Ờm……” vừa nghe Hạ Trĩ đã muốn từ chối, nhưng nhớ tới ngày hôm qua, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời anh trai. …… Thật lâu chưa nhìn thấy Hạ Trĩ, tất cả nhân viên Hạ thị lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng: Hạ đại tổng tài tây trang giày da sải bước tiến vào công ty, phía sau là một thiếu niên trong trang phục thanh nhã bước nhanh theo. Vào văn phòng, Tôn Na bên ngoài nhìn thấy Hạ gia tiểu thiếu gia thật lâu chưa gặp, không khỏi hiểu ý cười. Nàng đi theo Hạ tổng đã hai năm, tuy rằng nhìn anh lạnh lùng, tính tình không tệ, công tác rất tốt. Nhưng vài ngày gần đây, ông chủ lại bắt đầu thường thường về sớm, còn có lần nhận được điện thoại từ Hạ gia, tổng tài liền vội vàng rời khỏi, còn có ngày hôm qua, thậm chí chưa họp xong đã đi, bỏ lại một cục diện rối rắm cho cô…… Này đại khái có liên quan đến tiểu thiếu gia đi. Hạ Trĩ nhàm chán lắc lư, bộ dáng giống như lúc trước, lại ngồi trên sô pha chơi máy tính, thường ngẩng đầu nhìn Hạ Linh xem tài liệu, rồi lại cúi đầu tiếp tục lên mạng. Một tiếng gõ cửa đánh vỡ không khí nặng nề. “Mời vào.” Hạ Linh lạnh lùng nói, đầu cũng không ngẩng lên, nhưng Hạ Trĩ lại tò mò nhìn cửa mở ra, hai người đàn ông tiến vào. Một người Hạ Trĩ có ấn tượng, hình như là quản lí ngành gì đấy, một thân âu phục. Người kia cách ăn mặc trẻ trung, tuy rằng phần lớn khuôn mặt bị kính râm che khuất, vẫn có thể phán đoán hắn là một người dễ nhìn. Hai người đồng dạng cũng nhìn thoáng qua Hạ Trĩ, sau đó bước đến đối diện Hạ Linh, gọi một tiếng, “Hạ tổng.” Hạ Linh lúc này mới đem ánh mắt từ văn kiện chuyển sang hai người mới đến. “Hạ tổng, đây là bản kế hoạch tuyên truyền.” Người kia cầm tài liệu trong tay đưa cho Hạ Linh, sau đó lại chỉ chỉ người bên cạnh, “Đây là Tô Dạ, là người phát ngôn vừa mới chọn ra.” “Hạ tổng, xin chào.” Người nọ nhìn Hạ Linh tà mị cười. Hạ Trĩ nghe tên Tô Dạ, không khỏi có chút kích động, Tô Dạ hiện tại xem như thiên vương trong giới ca xướng, là thần tượng của cậu cùng đám bạn bè, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được! Hạ Linh đơn giản lật xem một chút bản kế hoạch, sau đó kí vào tài liệu rồi trả lại cho người kia, thản nhiên nói ra một câu “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Hai người rời khỏi văn phòng, ánh mắt Hạ Trĩ vẫn còn dừng lại trên người Tô Dạ. Hạ Linh vốn định tiếp tục làm việc, bỗng nhiên phát hiện thiếu niên nhà mình không có tiếp tục chém giết trò chơi mà là ngây ngốc nhìn ra cửa, không khỏi buồn cười, “Nhìn cái gì?” “Ca ca, vừa rồi là Tô Dạ, Tô Dạ!” Hạ Trĩ rất kích động, giọng cũng cao hơn. “Tô Dạ thì sao, các em biết nhau?” Nhìn thấy phản ứng thiếu niên, Hạ Linh khẽ nhíu mày. “Em biết hắn, hắn không biết em. Hắn là thiên vương trong giới ca xướng, là thần tượng của em!” “Thần tượng?” Hạ Linh trong lòng hừ hừ, Tô Dạ có bằng anh không? Còn kích động thành như vậy. Bởi vì một câu của Hạ Trĩ, ấn tượng của Hạ Linh đối với Tô Dạ nháy mắt giảm xuống, ai bảo hắn cướp đi lực chú ý của thiếu niên. “Được rồi, em chơi thêm một lát, anh lập tức dẫn em đi ăn trưa.”
|
Chương 18: Ăn dấm chua[EXTRACT]Ăn cơm xong, trên đường trở lại văn phòng, Hạ Trĩ nghe thấy vài nhân viên nhỏ giọng thảo luận chuyện Tô Dạ, đại khái là chuyện quay quảng cáo. Đến văn phòng, Hạ Trĩ mở to hai mắt long lanh mong chờ nhìn Hạ Linh, sau đó đem mấu chốt những gì nghe thấy hỏi rõ: “Ca, buổi chiều Tô Dạ thật sự trở lại chỗ này chụp quảng cáo sao?” tuy cậu không phải tiểu nữ sinh theo đuổi Đại minh tinh, nhưng dù sao thần tượng của mình ngay tại nơi này, cái loại cảm giác tò mò cùng mong chờ không thể kiềm chế được. “Ừ, làm sao vậy?” Hạ Linh gật đầu, lần này Tô Dạ quả thật sẽ ở tại tầng năm Hạ thị quay quảng cáo. “Em có thể đi xem không?” Nghe Hạ Linh trả lời, trong lòng Hạ Trĩ có chút chờ mong. “Em có hứng thú?” Nghe Hạ Trĩ nói, tay Hạ Linh đang mở tài liệu ra liền dừng lại. Trong ấn tượng của anh, tiểu Trĩ chưa bao giờ cùng yêu cầu anh điều gì, tuy rằng có chút ham chơi, nhưng cũng chưa bao giờ biểu hiện hứng thú đặc biệt vói chuyện gì, thế mà lần này chủ động đưa ra yêu cầu muốn đi xem quay quảng cáo…… Chẳng lẽ thiếu niên là vì nhìn Tô Dạ? Trong lòng Hạ Linh âm thầm tính toán, nghĩ đến trước đó thiếu niên đã nói qua Tô Dạ là thần tượng của cậu, Hạ Linh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. “Em muốn đi xem……” Hạ Trĩ lộ ra biểu tình đáng thương như chú cún con, chớp chớp mắt nhìn Hạ Linh, Hạ Linh nhìn đến trong lòng ngẩn ra, chỉ có thể dùng hai chữ “câu nhân” để hình dung cảm giác hiện tại của Hạ Linh đối với Hạ Trĩ. “Em thích hắn?” Hạ Linh hít sâu một hơi, nếu thiếu niên trả lời là có, anh chắc chắn sẽ để cho Tô Dạ ngay lập tức rời đi. “Em cũng không phải nữ sinh, chưa nói tới thích. Chính là thưởng thức mà thôi, trước kia có một thời gian thích nghe hắn hát. Giọng hát của hắn đem cho em một chút khích lệ.” Hạ Trĩ nghĩ tới chính mình lúc trước, không khỏi toát ra một tia chua sót. Bằng chính năng lực của mình ở xã hội này sinh tồn, thế nhân tình người ấm lạnh, vào thời điểm bất lực cùng tuyệt vọng sẽ nghe hắn hát, cổ vũ chính mình. “Thật không. Muốn đi thì đi, nhưng mà một lát anh gọi thư kí đưa em đi.” Hạ Linh nhìn khuôn mặt thiếu niên lộ ra nét bi thương cùng nhè nhẹ cô đơn, tâm bỗng đau nhói. Xem ra, tiểu Trĩ là đối với thân thế mình cũng rất tổn thương, cũng là bởi vì anh là ca ca không chăm sóc tốt em trai, mới làm cho Tô Dạ thừa dịp nhảy vào! Hạ Linh đương nhiên không biết đệ đệ bị chướng ngại ngôn ngữ đã bị linh hồn Phương Hiểu Duy thay thế, sự tổn thương của cậu cũng không thể hiểu như vậy. “Không cần phiền thư kí, em tự đi là được rồi.” Hạ Trĩ không nghĩ phiền đến người khác, chỉ cần ca đáp ứng là được rồi. “Alo, thư kí Tôn? Cô vào một chút.” Hạ Linh lại một lần nữa không nghe Hạ Trĩ nói, nhấc lên điện thoại bàn nội tuyến. Anh đã đồng ý, nhưng mà anh không thể cho thiếu niên đi một mình. Chính mình không có thời gian, có người ở bên cạnh thiếu niên làm anh yên tâm hơn, lỡ đâu Tô Dạ làm ra chuyện gì với thiếu niên, hừ hừ… “Hạ tổng?” Tôn Na gõ cửa, có chút khó hiểu, không biết ông chủ lại có chuyện gì. “Lát nữa mang tiểu Trĩ đến tầng năm.” Vô cùng đơn giản nói một câu, Hạ Linh quay đầu lại chăm sóc Hạ Trĩ: “Chỉ xem một chút liền trở lại, bản thân phải cẩn thận.” “Em đã biết.” Lòng tràn đầy vui mừng Hạ Trĩ cũng không chú ý Hạ Linh nói cái gì, gật đầu đồng ý liền cùng Tôn Na ra ngoài. Tôn Na không biết nhị thiếu gia muốn đến tầng năm làm cái gì, ông chủ dặn dò, cô cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải bỏ công việc, cùng Hạ Trĩ vào thang máy xuống tầng năm. “Tiểu Trĩ thiếu gia? Em muốn xuống tầng năm làm gì?” Tôn Na nhìn vẻ mặt vui mừng của Hạ Trĩ, khó hiểu hỏi. “Hôm nay không phải Tô Dạ chụp quảng cáo sao? Em muốn đi xem.” “Ừm.” Tôn Na gật đầu. Thì ra là như vậy, không nghĩ tới tiểu thiếu gia thế nhưng lại thích Tô Dạ. Hạ Trĩ vừa đến, bọn người Tô Dạ vừa mới bắt đầu quay. Bởi vì là người nổi tiếng, nơi quay phim có rất nhiều người. Không ít người phát hiện Tôn Na xuất hiện, nhìn Tôn Na khe khẽ nói nhỏ, làm cho Tôn Na rất xấu hổ, cô chưa từng bị nhìn giống như tiểu nữ sinh mê thần tượng. “Thư kí Tôn, xin hỏi có chuyện gì sao?” Lần này là người phụ trách nhìn thấy thư kí Tôn còn tưởng rằng giám đốc có gì dặn dò, chạy như điên tới. “Không có việc gì, các người cứ tiếp tục, tôi chỉ đưa tiểu thiếu gia đến đây nhìn xem.” Tôn Na khoát tay áo, ý bảo bọn họ tiếp tục. “Thì ra là tiểu thiếu gia.” Người kia làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay đến trước mặt Hạ Trĩ. “……” Hạ Trĩ nhìn nhìn bàn tay trước mặt, có chút buồn bực, nhưng vì cho người kia chút mặt mũi, tốt xấu gì người kia cũng là quản lí ngành. Thời điểm Hạ Trĩ nhìn thấy Tô Dạ, cậu chỉ đứng một bên nhìn, không tiến lên quấy rầy mọi người quay quảng cáo. “Xin chào?” khuôn mặt đẹp trai đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Trĩ, dọa Hạ Trĩ giật mình, lui về sau từng bước, nhìn rõ người tới là ai.“Tô… Tô Dạ?!” Hạ Trĩ kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, lại nhìn sau hắn, chẳng lẽ bọn họ quay quảng cáo đã xong? “Chúng ta vừa rồi gặp ở văn phòng Hạ tổng, đáng tiếc không có tới chào hỏi, xin chào, tôi là Tô Dạ.” “Hạ Trĩ, tôi gọi là Hạ Trĩ.” Kích động nắm lấy tay đối phương. “Hạ Trĩ? Cậu cùng Hạ Linh có quan hệ gì?” Tô Dạ khó hiểu nhìn thiếu niên, vừa vào văn phòng Hạ Linh liền chú ý tới cậu. Tô Dạ cùng Hạ Linh có một chút giao tình, cũng đã gặp qua không ít tình nhân của Hạ Linh, nhưng chưa bao giờ thấy thiếu niên này. Xem ra, Hạ Linh đối thiếu niên này không giống, nếu không anh đã không để thiếu niên ở tại văn phòng. “Tôi là em trai anh ấy.” Hạ Trĩ giải thích. “Thì ra là Hạ gia tiểu thiếu gia, thật sự là thất kính.” Tô Dạ nhíu mày, không nghĩ tới thiếu niên trước mặt lại là Hạ gia nhị thiếu gia trong truyền thuyết. “Tô tiên sinh, gọi tôi tiểu Trĩ là được.” “Vậy cậu cũng đừng gọi tôi là tiên sinh, khách khí quá, gọi tôi a Dạ là được.” “Tiểu Trĩ thiếu gia, giám đốc gọi cậu trở về.” Bên này Tôn Na tắt điện thoại đánh gãy cuộc trò chuyện của cả hai. “Ừ, tôi đã biết, a Dạ, tôi đi về trước.” Nhìn bóng dáng Hạ Trĩ rời đi, hai mắt Tô Dạ hai mắt, may mắn cậu là em trai của anh ấy, nếu không tôi sẽ cho cậu biến mất…… Nhìn Hạ Trĩ trở về dưới tầm mắt chính mình, Hạ Linh tâm định. Anh cùng Tô Dạ từng là tình nhân, nhưng mà không có người biết. Thời gian hai người bọn họ kết giao không lâu, nhưng là tính nết người kia anh có chút hiểu rõ.
|
Chương 19: Tưởng[EXTRACT]Di động màu đen giống như bị chủ nhân vứt bỏ, cô độc nằm dưới sàn, màn hình trong đêm tối tản ra ánh sáng, cùng sàn ma xát phát ra chấn động chi chi, qua hồi lâu mới tối sầm lại. Tiếp theo vài giây lại một lần nữa vang lên. Cứ như vậy màn hình tắt lại sáng, sáng lại tắt, nhưng vẫn không thấy người tiếp nhận. Trên giường hai cái thân ảnh, nương bóng đêm, tiến hành luật động tối nguyên thủy. Trong phòng xuân sắc, ngoài phòng tiếng sấm ù ù, một trận ánh sáng hiện lên chiếu thẳng vào hai người trên giường, phân rõ nam tử phía trên là Hạ Linh, mà nam tử trong lòng hắn…… Là Tô Dạ. “Ân…… Không nhận điện thoại sao?” Tô Dạ bị đặt dưới thân Hạ Linh, chịu những nụ hôn liên tục, lời nói đứt quãng trong miệng tràn ra. “Không cần để ý nó. Dạ, ngươi không chuyên tâm a” Giọng nói từ tính mang theo khêu gợi bồi hồi bên tai Tô Dạ, Hạ Linh nhìn cũng không nhìn di động trên mặt đất, cắn thượng vành tai người dưới thân trừng phạt, làm đối phương cười liên tục tiếp tục chuyện vừa rồi. …… “Hô.” Lúc này Hạ gia đại trạch cũng là một mảnh tối đen, chỉ có lầu thang là còn sáng. Trong phòng, Hạ Trĩ lui ở trên giường, kinh ngạc nhìn màn hình di động, suy sụp buông xuống di động. Hạ Linh hôm nay ngoài ý muốn không có về nhà, cũng không có cùng bất luận kẻ nào nói trước làm cho hắn thực lo lắng. Tuy nói Hạ Linh trên danh nghĩa chính là huynh trưởng, hai người thế nhưng cũng ở chung một đoạn thời gian, hắn không thể không nói trong lòng đối Hạ Linh có cảm giác ỷ lại. Tựa như hiện tại…… Hạ Trĩ nhìn ra bên ngoài những tia chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm, lại một lần nữa kéo chặt lại thân mình. Thời điểm hắn còn là Phương Hiểu Duy, tiếng sấm chớp là nhược điểm lớn nhất của hắn, trong lòng hắn có bóng ma, tái như thế nào cũng không được. Từng đối mặt dông tố đêm, hắn đều là một người vượt qua. Nhưng không biết vì cái gì, lúc này hắn đặc biệt tưởng nhớ cái ôm ấm áp của Hạ Linh, nghe giọng nói của Hạ Linh, hy vọng hắn bồi bên người mình,…… “Ta rốt cuộc làm sao vậy.” Hạ Trĩ dùng chăn vây chặt mình, nhắm hai mắt lại. Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm vang, cơ thể Hạ Trĩ hung hăng run lên, Hạ Trĩ trong lòng thầm an ủi chính mình, liền giống như trước đây, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn nghe…… …… Hạ Linh tắm rửa xong, nhìn không gian bên ngoài cửa sổ, mưa to ào ào. Cúi người nhặt lên di động, mới vừa mở ra liền nhìn thấy một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ, đều cùng một người, tiểu Trĩ. Hạ Linh nhíu mày, trong lòng dâng lên nho nhỏ lo lắng, thiếu niên gọi cho hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì? Càng nghĩ càng bất an, tay đã muốn nhanh hơn ý thức, bắt điện thoại gọi thiếu niên. Giống như lúc Hạ Trĩ gọi đến, di động không ai nghe máy, làm cho Hạ Linh tâm càng lo lắng. Vội mặc vào quần áo, cầm bao công văn bước ra cửa. “Không lưu qua đêm sao?” Tô Dạ mới vừa tắm rửa xong tùy tiện mặc một kiện áo tắm, lộ ra những hồng ấn trên da thịt màu tiểu mạch, tà tà dựa cửa, nhìn Hạ Linh đổi giày, trong lời nói có chút không cam tâm. “Hiện tại chúng ta chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, ta còn muốn về nhà.” “Về nhà?” Tô Dạ thản nhiên cười cười, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, “Hạ đại tổng tài luôn ăn ngủ bên ngoài khi nào lại muốn về nhà như thế? Vẫn là nói…… Ta làm ngươi không hài lòng?” “Đủ rồi.” Hạ Linh không nhìn Tô Dạ liếc mắt một cái, trả lời Tô Dạ chỉ có một tiếng đóng cửa thật mạnh. Nhìn Hạ Linh vội vàng rời đi, Tô Dạ thùy hạ mí mắt, nam nhân này chẳng lẽ không có phát hiện…… Biểu hiện của hắn rất rõ ràng? Trực giác Tô Dạ nói cho hắn biết, vừa rồi người gọi tới là đệ đệ kia đi. Hôm nay quay quảng cáo xong, hắn tìm cớ đem Hạ Linh hẹn ra, sau đó trên người hắn dụ dỗ, hai người liền như vậy tự nhiên, tình ý kéo dài. Hạ Linh a Hạ Linh, cho dù trên giường đối bạn giường ôn nhu cỡ nào, đã xong liền đã xong, hắn sẽ không lưu luyến. Tô Dạ khẽ thở dài một cái, xoay người vì chính mình pha một ly cà phê, nhìn Hạ Linh mạo hiểm mưa to rời đi, trầm tư, Hạ Linh, khi nào thì ngươi nắm giữ tâm ta, còn ngươi, khi nào thì tâm ngươi bị người khác nắm giữ…… Hạ Linh điều khiển xe chạy trên quãng đường dài, nguyên bản mưa vừa đã muốn chuyển thành mưa to, làm cho Hạ Linh không thể không giảm tốc độ xe, trong lòng cũng tăng thêm lo lắng. Nhanh đuổi chậm đuổi rốt cục cũng về tới Hạ gia đại trạch, lúc này đã hai giờ sáng. Bước nhanh lên cầu thang, quen thuộc tìm được vị trí phòng thiếu niên, thật cẩn thận đẩy vào. Trước mắt là một mảnh hắc ám, không có gì đặc biệt. Phòng tối đen như mực, nhìn đến trung tâm giường lớn cũng nhìn thấy Hạ Trĩ. Hạ Linh khóe miệng giơ nụ cười sáng lạn, không biết là bởi vì tư thế ngủ của thiếu niên hay là hắn…… Đi vào bên giường, Hạ Linh cúi người xuống xốc lên chăn vây trụ thiếu niên, lại ngoài ý muốn phát hiện như thế nào cũng kéo không ra. Sợ thiếu niên ngạt, Hạ Linh tăng thêm một chút khí lực, cuối cùng đem chăn kéo ra, lại tựa hồ kinh động đến thiếu niên, thiếu niên mềm nhũn rên rĩ. Hạ Trĩ tay cầm chăn dần dần buông ra, Hạ Linh rốt cục đem chăn trên đầu Hạ Trĩ dời đi, lộ ra khuôn mặt thiếu niên vì thiếu dưỡng khí mà hai má đỏ bừng. Hạ Linh giật mình, hắn càng ngày càng cảm thấy đệ đệ thực mê người …… “Ngô……” Nguồn nhiệt trên mặt biến mất, làn da trắng nõn cùng không khí rét lạnh tiếp xúc, Hạ Trĩ tựa hồ cảm giác không được khoẻ, chậm rãi mở mắt. Hạ Linh chính là thưởng thức hai ám đỏ bừng của Hạ Trĩ, thật không ngờ Hạ Trĩ nhanh như vậy hồi tỉnh, hai người đối diện nhìn thẳng vào nhau. “Đại, đại ca?” Hạ Trĩ mạc danh kỳ diệu không biết Hạ Linh từ khi nào xuất hiện trong phòng mình, đầu óc còn mông lung buồn ngủ chậm rãi phản ứng, “Ca, ngươi đã về rồi.” “Ân.” Hạ Linh ngồi xuống bên giường, vuốt nhẹ đầu tóc Hạ Trĩ bị kéo làm cho hỗn độn, “Đánh thức ngươi?” “Cáp…… Không có việc gì, vừa mới ngủ không lâu.” Đánh một cái ngáp lớn, Hạ Trĩ miết miết đầu nhìn bên ngoài, bên ngoài tựa hồ mưa rất to, nhưng không có tiếng sấm cùng tia chớp dọa người. “Làm sao vậy? Có việc sao? Gọi nhiều cú điện thoại như vậy?” “Không, không có gì, chính là…… Quan tâm ngươi một chút mà thôi.” Hạ Trĩ nhìn Hạ Linh mặt lại ngượng ngùng nói, đầu óc trống rỗng bị hỏi làm hắn tùy tiện mà nói, nhưng là…… Nhưng không có phát hiện này một câu cỡ nào tối nghĩa…… “Phải không? Ha ha.” Nghe thiếu niên nói, Hạ Linh tâm tình phút chốc tốt lên, cúi người hôn lên hai má thiếu niên, “Ta đi tắm rửa một chút, chúng ta cùng nhau ngủ.” Nghe Hạ Linh nói, Hạ Trĩ bỗng nhiên mới phát hiện lời bọn họ có bao nhiêu tối, mặt nóng lên, một lần nữa nằm trên giường ngủ!
|