Chia Tay Một Trăm Ngày
|
|
Chương 10: Bị đánh[EXTRACT]Tuy cách sân khấu khá xa, Lục Quan Du vẫn có thể nhận ra mái tóc của ba đã không còn đen nhánh như trước. Khi đi xuống sân khấu, chân ông cũng không quá nhanh nhạy, thậm chí cần có người ở bên cạnh giúp đỡ. Lục Quan Du hốc mắt ướt át, anh sao có thể không nhớ đến họ chứ, nhưng đây lại là lựa chọn của chính anh, đổi ý gì đó, có thể được sao? * "Khi lên năm ba Đại học, đi Áo lưu học." Lục ba ngồi bên bàn ăn, diện vô biểu tình, ngữ khí không phải bàn bạc mà là mệnh lệnh. Đang yên lặng ăn cơm Lục Quan Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn, theo bản năng nói: "Con không đi." "Đã lựa chọn trường học cho con rồi, thị thực đang làm, con chuẩn bị đi." Lục ba giống như là không nghe được. Lục mẹ trợn trắng mắt ngắt lời: "Chuyện này ông không bàn bạc trước gì hay sao, xú tính tình." "Đây là quyết định cuối cùng cho nó, không cần thiết phí công nói đi nói lại." Nếu là trước đây, Lục Quan Du khẳng định sẽ gật đầu, nói một câu con đã biết, sau đó dựa theo an bài mà xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Nhưng bây giờ không thể như vậy nữa, cậu đã có vướng bận, có Phó Viễn. "Con không đi." Lục Quan Du đặt mạnh đũa xuống bàn, gây tiếng động lớn trên bàn cơm an tĩnh, "Chuyện lớn như vậy sao ba không bàn bạc trước với con?" "Ta cho con xuất ngoại du học, còn phải bàn bạc với con nữa sao?" Lục ba không coi chuyện đứa con ngoan ngoãn đột nhiên phản nghịch phản kháng là vấn đề lớn, vẫn bình tĩnh như cũ. "Nói không đi là không đi." "Được, vậy con nói cho ta nguyên nhân không đi." Lục Quan Du nhất thời nghẹn lời, cậu rốt cuộc cũng không thể nói với họ cậu từ chối cơ hội này là vì một người, lại còn là một tên con trai. "Không thể nói ra? Ở chuyện này con tốt nhất không nên làm trái ý ta, mỗi việc ta làm đều là vì con, vì giấc mộng dương cầm của con." Giống như bị Lục ba dẫm phải cái đuôi, bao nhiêu bực bội trong lòng Lục Quan Du đồng loạt nhảy lên, cậu không khỏi đề cao giọng nói: "Giấc mộng dương cầm của con? Ba à, đừng đùa như vậy, là của con sao? Đó là ba mới đúng!" "Con lớn tiếng như vậy làm cái gì?" Lục mẹ vừa thấy tình hình không hợp liền vội ngăn lại con trai. "Mẹ đừng kéo con, hôm nay con nhất định phải nói, con sẽ không đi!" "Ta vì tốt cho con con còn không biết điều? Những chuyện ta làm có cái nào là không vì con? Nếu không có ta, còn nghĩ con có được thành tựu như lúc này sao?" Lục ba cũng bị kích động, ông chưa từng bị con trai ngỗ nghịch như vậy, nhất thời có chút mất mặt. "Tốt cho con? Ba có từng nghĩ đến con muốn cái gì sao? Ba chỉ là vì tâm hư vinh của ba, khiến cho cuộc đời còn chỉ còn lại dương cầm cùng thi đấu, ba không phải vì tốt cho con, ba đây là vì chính ba mà thôi!" "Mày!!!" "Mỗi lần con từ trên sân khấu đi xuống trong mắt ba mẹ chỉ có vị trí quán quân, mọi người có từng quan tâm đến cảm giác của con sao? Nếu hôm nay tay con gãy đi, không còn có thể chơi dương cầm, ba có phải hay không sẽ trục xuất con khỏi gia môn?" Lục Quan Du càng nói càng kích động, cảm xúc dồn nén bao năm qua như quân bài domino bị chạm tới, tất cả đều ầm ầm sụp đổ. "Mày nói cái gì?" Lục ba nóng nảy đứng lên, lúc này mới phát hiện đứa con trai này từ lúc nào đã cao hơn cả mình, ông giận dữ vươn tay tát một cái thật mạnh lên mặt Lục Quan Du. Lục mẹ bị biến cố này dọa ngây người, chỉ là sắp xếp chuyện xuất ngoại du học thôi, sao lại biến thành ba con mâu thuẫn đến mức này? Lục Quan Du không phòng bị, bị cái tát bất ngờ của Lục ba đánh đến, dưới chân không đứng vững lập tức ngã xuống đất, khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, đầu váng mắt hoa, trên mặt nóng rát, khuỷu tay cùng mông va đập mạnh xuống đất đau điếng, thậm chí trong miệng còn có một trận tanh ngọt. "Ông làm cái gì!" Tiếng hét bén nhọn của Lục mẹ mơ hồ truyền vào tai cậu, bà vội vã chạy lại đỡ Lục Quan Du, nói: "Tay con không sao chứ? Mấy ngày nữa còn có cuộc thi." Tiếng bà ong ong bên cạnh, nhưng không chữ nào lọt vào lỗ tai Lục Quan Du, cậu ngẩng đầu nhìn Lục ba cũng đứng luống cuống không biết làm sao đằng trước, trong lòng cảm thấy buồn cười cực kỳ. Tránh khỏi nâng đỡ của Lục mẹ, Lục Quan Du lấy điện thoại từ trong túi, tìm đến số của Phó Viễn. Phó Viễn bên kia rất nhanh đã nhận điện, giọng nói không lớn không nhỏ, trong căn phòng yên lặng đến đáng sợ này lại phá lệ rõ ràng. "Tiểu Du? Sao đột nhiên lại gọi cho tôi? Nhớ tôi à?" Phó Viễn có điểm vui vẻ, ngữ điệu không giấu sự nghịch ngợm, lại không thấy Lục Quan Du đáp lại nên hỏi: "Làm sao vậy?" "Tới nhà tôi đón tôi đi." Lục Quan Du chỉ nói một câu, Phó Viễn lập tức nghe ra có vấn đề, nghiêm túc nói: "Được, chờ tôi..." Lời còn chưa nói xong, âm thanh mỏng manh dầu dây bên kia bị một tiếng rống giận lấn át. "Mày gọi điện cho ai?" "Đối tượng của con." Lục ba giận đến thiếu chút nữa không thở được, tai ông còn chưa có điếc, bên trong điện thoại vừa rồi rõ ràng là giọng nam! "Cái thằng nghịch tử này! Nói cái gì!" Lục ba trong cơn giận giật lấy di động của Lục Quan Du, cuộc gọi còn đang kết nối, ảnh đại diện của số điện thoại là ảnh chụp Lục Quan Du và Phó Viễn tựa đầu vào nhau tươi cười. Hai đại nam sinh làm cái động tác này, lại thêm lời Lục Quan Du vừa nói, sợi dây lý trí trong đầu Lục ba bị ba chữ "đồng tính luyến" hung hăng cắt đứt. Giới nghệ thuật gia có rất nhiều người có sự yêu thích kỳ lạ như vậy, nhưng ông dù có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, con trai ông cũng sẽ đi lên con đường này. Giận dữ làm ông quên đi dương cầm hay không dương cầm, hung hăng ném mạnh điện thoại trên tay vào tường, cái điện thoại lập tức vỡ nát. Ngay sau đó ông tùy tay nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, nặng nề ném về hướng Lục Quan Du. Lục Quan Du nghiêng đầu, cũng không né tránh. Ghế dựa sượt qua người Lục Quan Du, đập vào tường chia năm xẻ bảy. Trên trán bị chân ghế quẹt phải, vết thương rất sâu, Lục Quan Du ngẩng khuôn mặt đầy máu lên cười lạnh một tiếng: "Con trai ba thích đàn ông, ba có phải thấy rất mất mặt?" Lục ba rút một cái chân ghế gãy, liên tiếp đánh vào trên người Lục Quan Du, mỗi cái đều như dùng hết sức lực toàn thân, ông tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, mái tóc luôn chỉnh tề cũng lộn xộn rối loạn, chật vật bất kham. "Mày còn dám nói mày là đồng tính luyến ái không?" Lục ba lúc này là cỡ nào hi vọng con trai có thể xin tha, nói với ông hết thảy những gì vừa xảy ra đều là hiểu lầm, kết quả con trai ông lại ngửa khuôn mặt dính đầy máu, cắn răng nói với ông: "Con thích cậu ấy, vậy thì sao, ba đánh chết con đi!" Kỳ thật vẻ quật cường lúc này của Lục Quan Du giống Lục ba như đúc. "A!!" Lục mẹ rốt cuộc không chịu nổi kích thích, té xỉu, Lục ba ném đồ trong tay, nhào tới xem xét. Lục Quan Du toàn thân trên dưới rất đau, lại lạnh như trong hầm băng, cậu chật vật bò dậy, dùng hết sức lực chạy khỏi cửa lớn. "Mày đứng lại! Dám bước khỏi cánh cổng này mày cũng đừng mang họ Lục nữa!" Lục ba ôm Lục mẹ, quát lớn về phía Lục Quan Du. Lục Quan Du không còn tâm trí để ý những điều đó, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đang thôi thúc cậu mau đi tìm Phó Viễn. Từ trong nhà một đường gian nan chạy ra, không biết đi bao lâu, mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Lục Quan Du giống như không còn sức lực, ngồi liệt dưới đất. Phó Viễn vừa rồi nhận điện thoại đã nhận ra có điều không bình thường, từ tiếng khắc khẩu đầu dây bên kia đến khi cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt, tất cả đều nói cho hắn, Lục Quan Du ở nhà đã xảy ra chuyện. Sốt ruột hoảng hốt lái xe đến Lục gia, chưa đi đến nơi đã thấy bóng dáng Lục Quan Du lung lay sắp đổ. Phó Viễn cả kinh thắng gấp, cửa xe cũng không kịp đóng, chạy tới ôm Lục Quan Du đang rã rời trên đất vào ngực. "A..." Toàn thân Lục Quan Du đều có vết thương, Phó Viễn vừa chạm vào cậu liền động đến. "Chịu khó một chút, chúng ta tới bệnh viện." Dưới ánh đèn tối tắm Phó Viễn chỉ có thể nhìn thấy trên mặt Lục Quan Du đầy máu, không biết trên người cậu còn bao nhiêu vết thương nữa. Chờ Lục Quan Du lần nữa tỉnh táo lại đã thấy mình ở Lão Công Ngụ, Phó Viễn nằm bên cạnh, tay chống đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cậu. "Ừm..." Lục Quan Du khó khăn trở mình, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, "Mấy giờ rồi?" "10 giờ", Phó Viễn thở dài, "Cậu đừng lộn xộn, vừa mới bôi thuốc xong." "Răng đau." Lục Quan Du nhích nhích đến gần Phó Viễn, cẩn thận trộm nhìn hắn. "Nói đi, ở nhà có chuyện gì, cậu nói chuyện của chúng ta với người trong nhà sao?" Phó Viễn có chút giận Lục Quan Du xúc động, những việc này trưởng bối sẽ không dễ dàng tiếp nhận, cứ như vậy cứng rắn come-out là cách xử lý xấu nhất. Tay Phó Viễn nhẹ nhàng lướt qua vết thương, gạt hết tóc trên trán cậu qua một bên. "Cũng không hoàn toàn là chuyện của chúng ta, ba tôi bắt tôi xuất ngoại học dương cầm, tôi không muốn, sau đó xảy ra xung đột." Lục Quan Du qua loa nói, nhưng cậu lúc này thực sự có chút hối hận, trước khi cậu chạy ra ngoài mẹ cậu đã ngất xỉu, cũng không biết sau đó thế nào, "Tôi sốt ruột, vì vậy nói chuyện của chúng ta." "Cậu nha..." "Cậu không vui?" "Vui, cậu nếu như không bị thương, hoặc là tôi ở bên cạnh cậu cùng đi nói chuyện này, tôi có lẽ bây giờ đã vui vẻ đến điên mất." "Mặc kệ thế nào, tóm lại tôi đã giới thiệu cậu với cha mẹ." "Cậu đây là đang đào một cái hố to chờ tôi nhảy phải không?" Phó Viễn cười cười hôn lên chóp mũi Lục Quan Du, lại hỏi: "Tôi hỏi cậu, cậu thực sự thích dương cầm sao?" "Thích," Lục Quan Du trả lời không cần suy nghĩ, "Dương cầm có thể là thứ duy nhất tôi yêu thích." "Nếu vậy vì sao lại phản đối?" Phó Viễn khó hiểu, hắn không hiểu dương cầm không hiểu âm nhạc, nhưng hắn biết, khi chơi dương cầm cả người Lục Quan Du tỏa ra một loại sung sướng hạnh phúc. "Họ không hiểu rõ yêu thích của tôi, khi còn nhỏ tôi không hiểu gì, cho rằng thích dương cầm chính là như vậy, không ngừng lên cấp, không ngừng thi đấu, đến khi trưởng thành mới phát hiện, thích hóa ra không phải như thế." Lục Quan Du cố sức nâng tay, vung vẩy trước mặt Phó Viễn: "Mỗi ngày tôi đều muốn luyện tập, nhưng ba mẹ đăng ký quá nhiều chương trình thi đấu cho tôi, khiến thời gian luyện tập giảm đi rất nhiều. Đây không phải điều tôi muốn." "Vậy cậu có từng nghiêm túc nói ra những điều này chưa?" Phó Viễn xoa xoa những ngón tay thon dài, nhẹ giọng hỏi. Hắn biết Lục Quan Du là tuýp người không biết biểu đạt suy nghĩ, trầm mặc ít lời là ưu điểm của cậu, cũng là khuyết điểm lớn nhất. "..." "Lát nữa gọi điện về cho ba mẹ đi, đầu tiên xin lỗi, sau đó cẩn thận giải thích." "Được rồi." Lục Quan Du dùng di động của Phó Viễn gọi về lại bị tắt máy, đột nhiên nghĩ đến, có lẽ trọng điểm cậu muốn nói rõ không phải chuyện xuất ngoại, mà là chuyện đối tượng của cậu là nam. Bị ba mình đơn phương đoạn tuyệt quan hệ cha con, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Mấy năm gần đây Lục Quan Du cũng có vài lần gọi về cho mẹ, những trước sau vẫn không được ba thấu hiểu. Lục Quan Du giờ phút này ngồi trên khán đài, nhìn chằm chằm cái ót Lục ba, trong lòng rối rắm phức tạp. Giờ thì hay rồi, bọn họ chia tay, đúng như tâm ý của ông. "Lão bảo thủ." Lục Quan Du nhỏ giọng lẩm bẩm. Cuộc thi đến lúc kết thúc, thiên tài quốc tế Lư Khắc Thụy mà anh siêu cấp thích sẽ vì người xem mà biểu diễn một khúc nhạc. Lục Quan Du nhìn người trên sân khấu cũng xấp xỉ tuổi mình, có chút kích động, cũng có chút tiếc nuối. Anh nhịn không được tưởng tượng, nếu năm đó mình xuất ngoại du học, có phải cũng sẽ đạt được thành tựu như vậy hay không? Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
|
Chương 11: Rượu say nói lời thật[EXTRACT]Lục Quan Du lắc lắc đầu, xua tan loại ảo tưởng không thực tế này. Ngay cả bây giờ nếu hỏi anh có từng hối hận đã ở lại vì Phó Viễn không, anh cũng sẽ không thay đổi câu trả lời, không hối hận. Giai đoạn trao giải Lục Quan Du không muốn xem, vừa định đứng lên thì di động nhận được tin nhắn. "Tới hậu trường, có thể cùng Lư Khắc Thụy chụp ảnh chung." Kết quả Lục Quan Du không chịu nổi loại hấp dẫn to lớn này, cũng mặc kệ người gửi tin nhắn là Phó Viễn, đứng dậy đi vào hậu trường. Phó Viễn đứng dựa cửa nhìn Lục Quan Du từ từ đến gần, trêu ghẹo nói: "Cứ nghe em nhắc đến anh ta mãi, lần này rốt cuộc cũng được thấy chân thân." "Dịch sang một bên đi," Lục Quan Du đẩy đẩy Phó Viễn một cái, "Miệng tiện như vậy." Sau đó hai người liền xấu hổ, Lục Quan Du mất tự nhiên nhìn chỗ khác, yên lặng thu tay lại. Một trận ồn ào ấp tới hòa hoãn không khí xấu hổ bên này, một đám người đông đúc ầm ĩ đi tới đây, mà người đi đầu tiên là Lục ba. Lục Quan Du cứng đờ tại chỗ, mắt cũng không chớp lấy một cái. Lục ba đi qua bọn họ, không nói gì, chờ đoàn người đằng sau vào hết trong hậu trường mới mở miệng: "Mấy người sao lại ở đây?" Trong giọng nói ông không mang theo bất kỳ tình cảm gì, dọa đến Lục Quan Du theo bản năng rụt về phía sau Phó Viễn, Phó Viễn che ở trước mặt anh, cười nói: "Bác trai, công ty con nhận thầu hoạt động an ninh cho sự kiện này." "Kỳ cục, gặp chuyện chỉ biết trốn về phía sau." Kỳ thật mấy năm nay Lục ba được Lục mẹ mềm hóa không ít, chưa kể mấy năm trước Lục Quan Du xảy ra chuyện. Có thể nói chỉ cần Lục Quan Du chịu thua, đưa ông một cái bậc thang, việc tiếp thu bọn họ cũng không còn khó khăn như vậy nữa. Cố tình tiểu tử này không biết giống ai, bao nhiêu năm trời không chịu về nhà, như vậy Lục ba cũng không tự tìm mất mặt. "Mau gọi ba đi." Phó Viễn lôi người đứng đằng sau ra, đẩy đến trước mặt Lục ba. Không biết cọng dây thần kinh nào của Phó Viễn cắm sai chỗ, chợt nói: "Lão bảo thủ, chân ngài làm sao vậy?" "Cái gì?" Lục ba nghe được ngược lại giận đến bật cười, sao trước đây ông không biết thằng con nhà mình là cái dạng này chứ? "Mẹ mày kêu mày về nhà ăn cơm," Ba Lục tà tà liếc Phó Viễn, nói: "Mang theo vị này, đối tượng của mày." Lục Quan Du há há miệng, rất muốn nói mình và Phó Viễn đã chia tay, lại không biết phải nói thế nào. Hiện tại ngẫm lại thật sự là vả mặt, chuyện trước kia từng làm quả là ngu ngốc. "Bác trai, chúng con... đã chia tay." Phó Viễn nhìn ra Lục Quan Du khó xử, đứng ra giải thích với Lục ba. "Cái gì? Hai thằng nhãi ranh, chia tay rồi nó còn trốn phía sau cậu à? Hẳn là phải trốn cậu mới đúng!" Lục ba tức giận cực kỳ, tóm lấy cổ áo Phó Viễn, nói: "Con trai tôi cậu nói bỏ là bỏ à?" "Không không không, là cậu ấy bỏ con trước." "Này còn nghe được, thứ bảy hai đứa cùng nhau về nhà, thiếu một đứa ta liền đánh đứa còn lại thành nửa tàn." Lục ba đứng một bên lầm bầm, "Già đầu rồi còn nháo chia tay, cũng không sợ mất mặt." Một lúc sau có tài xế đến đưa Lục ba về, trước khi đi ông còn dặn dò dông dài một lần nữa. Lục Quan Du muốn đi vào ký tên, còn cùng Lư Khắc Thụy nói mấy câu, hôm nay thực sự là ngày vui vẻ nhất trong một tháng này. "Tôi đưa em về nhà." "Còn nơi này..." "Có bọn họ là đủ rồi." Một đường không nói chuyện. Tới Lão Công Ngụ, Lục Quan Du xuống xe, nghĩ nghĩ, dù là bạn bè bình thường cũng nên mời người vào nhà uống ly nước. "Anh... Có muốn... Nước...." Lục Quan Du chỉ chỉ vào nhà, hỏi. Phó Viễn vẻ mặt phức tạp, nghĩ thầm không phải nói chia tay rồi sao, sao há miệng liền hỏi có ngủ hay không. (thủy - thụy) "Anh không muốn... Vậy thôi..." "Muốn! Muốn!" Nói dứt liền tự giác đi đến trước cửa, căn hộ này vốn dĩ là nơi ở cũ của hắn, không có gì lạ lẫm. Lục Quan Du cởi giày, đặt chìa khóa lên tủ giày, có chút co quắp nói: "Vào đi." Phó Viễn cũng cởi giày, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nói: "Còn đứng đó làm gì, lại đây ngồi." "Ờ.... Tôi đi rót nước..." Phó Viễn gật đầu, uống một ly lại một ly, Lục Quan Du thấy hắn không có ý đứng lên, chính anh cũng không tiện mở miệng đuổi người. "Không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi." Phó Viễn cảm thấy Lục Quan Du là da mặt mỏng, ngượng ngùng mở miệng, vì thế chủ động nói trước. "Ờm... được, vậy anh..." Lục Quan Du nghĩ thầm rốt cuộc người cũng chịu đi, chính là anh vừa lên tiếng liền thấy người kia đứng lên, nghênh ngang đi vào phòng ngủ duy nhất. Hả? Excuse me? "Mau đi tắm rửa, em hôm nay sao luôn thất thần như vậy?" "Ờ..." Lục Quan Du một bên tắm rửa một bên tự hỏi, vẫn cứ cảm thấy Phó Viễn hôm nay hình như da mặt thật dày? Không đúng, trước kia cũng là da mặt dày. Phó Viễn ngay sau đó cũng đi tắm rửa, 15 phút là xong, trở lại phòng ngủ liền phát hiện Lục Quan Du thế nhưng đã uống ba ly rượu. "Em sao lại uống rượu?" "Cái gì..." Lục Quan Du trước kia là loại tửu lượng nửa ly, sau khi chia tay lại không uống một ly không ngủ được, tửu lượng theo đó tăng lên, bất tri bất giác uống đến ly thứ ba, có điểm choáng váng, "Rượu nha, đúng là thứ tốt, khó trách anh mỗi ngày đều không về nhà, đều luôn ở bên ngoài uống rượu." "Em say rồi." Phó Viễn trên mặt nóng nóng, hắn muốn nắm lấy tay Lục Quan Du lại bị gạt ra: "Trong nhà cũng có rượu, ti bạch hồng, đều có, sao anh không bao giờ về nhà uống?" "Không phải..." "Là rượu bên ngoài ngon hơn sao?" Lục Quan Du hai mắt mê ly nhìn chằm chằm Phó Viễn, lắc lắc ngón tay: "Hay là bên ngoài phụ nữ thơm hơn, còn có đàn ông, bất kỳ ai đều hơn tôi phải không, đúng, chính là như vậy." Lục Quan Du nói xong liền cúi đầu, không có động tĩnh, Phó Viễn thở dài, vì lời người kia vừa nói mà khó chịu, hắn đưa tay muốn đỡ người lên giường, nào ngờ vừa đụng tới Lục Quan Du liền đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng hô: "Phó Viễn? Sao anh vẫn còn ở đây?" "Không phải em nói tôi lên ngủ sao?" "Cái rắm! Lão tử mời anh lên uông nước! Uống hết ly nọ đến ly kia, mãi không thấy đứng lên đi về, da mặt vẫn dày như vậy." Lục Quan Du đứng dậy muốn tự mình bò lên giường, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là đang mơ, là lúc chúng ta đang ở Lão Công Ngụ à." Anh thò tay nắm chặt cổ áo Phó Viễn, nói: "Hóa ra anh là Phó Viễn thích về nhà, anh là Phó Viễn thích em." Phó Viễn cho rằng anh sẽ té ngã, muốn đỡ lấy anh, kết quả bị Lục Quan Du kéo lăn lên giường. "Phó Viễn, anh có biết sau này anh sẽ không muốn về nhà không? Anh có biết sau này anh về nhà sẽ lạnh nhạt với em, một câu dịu dàng cũng không có không? Anh có biết, anh có biết chúng ta sẽ chia tay không?" Ủy khuất mấy năm nay được dịp nói hết ra, anh muốn cùng cái người vẫn còn yêu thương này tố khổ, muốn nói tất cả, muốn nói Phó Viễn trong tương lai cỡ nào chán ghét anh, cỡ nào lãnh khốc, cỡ nào... không yêu anh. Phó Viễn nhìn đôi mắt bi thương của Lục Quan Du, trong lòng như có cây kim đâm chọc, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể thon gầy, nghiêm túc nghe những lời say không có logic lại chân thật đến đau lòng. Lục Quan Du bị ánh mắt Phó Viễn mê hoặc, từ trong đó anh thấy hình ảnh của chính mình, thấy sự chuyên chú mà tràn ngập tình yêu. Lục Quan Du nhịn không được muốn đến gần, lời nói càng lúc càng nhỏ, âm tiết cuối cùng phát ra khi nước mắt biến mất giữa hai đôi môi dán sát vào nhau. * Tấm rèm dày ngăn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên lay động lộ ra một tia sáng mỏng manh. Trên giường hỗn độn, Phó Viễn ôm Lục Quan Du thật chặt trong ngực, chau mày, thoạt nhìn ngủ không an ổn. Lục Quan Du ngược lại ngủ thật say, từ ngày chuyển về Lão Công Ngụ đây là giấc ngủ ngon nhất của anh. Ấm áp xung quanh khiến Lục Quan Du vô cùng thoải mái, anh duỗi cái eo lười, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. "Sớm." Lục Quan Du nhẹ giọng nói. "Em tỉnh..." Lục Quan Du vừa động Phó Viễn cũng tỉnh theo, thanh âm buổi sáng còn mang theo khàn khàn, hắn nhắm mắt lại dụi dụi đến gần Lục Quan Du, vô cùng chuẩn xác hôn một cái lên trán anh. Tiếng hôn không lớn, nhưng trong buổi sáng sớm an tĩnh thế này lại dị thường rõ ràng. Cảm giác tê dại làm Lục Quan Du bừng tỉnh, anh lập tức tránh khỏi vòng tay Phó Viễn, ngồi dậy, lắp bắp hỏi: "Anh anh anh... Anh sao lại... Còn ở đây?" "Em hôm qua uống say." Phó Viễn cũng có chút xấu hổ, mất tự nhiên gãi gãi mũi. Rốt cuộc hai người lúc trước còn ầm ĩ đến như vậy, cuối cùng còn đến mức phải chia tay, bây giờ lại dính cùng một chỗ, vậy gọi là cái gì? "Tôi sao có thể uống say." Lục Quan Du nhớ rõ hôm qua anh chỉ uống có ba ly, sao có thể say. Ngay sau đó anh lại nghĩ tới, đêm qua uống rượu xong hình như đã nằm mơ, trong mơ anh nắm chặt lấy Phó Viễn mà chất vấn. Này không phải là thật đi... "Trước kia em có uống say cũng không phát điên lợi hại như vậy. Đêm qua thật quá lăn lộn." Phó Viễn nằm thẳng trên giường, không thèm để ý lộ ra nửa thân trên hoàn mỹ. Lục Quan Du trộm liếc một cái, cứng đờ quay mặt đi, "Anh không đi làm sao? Đi nhanh đi." Phó Viễn nhìn người bên cạnh lén lút hốt hoảng, nhớ tới đêm qua Lục Quan Du chất vấn, khiến trong lòng hắn nghẹn muốn chết. Hắn căn bản không thể trả lời những câu hỏi đó. Phó Viễn của trước kia mỗi lần về nhà, việc sung sướng nhất là được dính chặt vào Lục Quan Du. Trước đây bọn họ sinh hoạt túng quẫn, hết thảy đều em đẹp trôi qua, tại sao khi trở nên giàu có rồi giữa hai người lại càng lúc càng xa? Trải qua một đêm, khi Phó Viễn lần nữa ôm lấy Lục Quan Du, Phó Viễn liền hiểu rõ, trái tim hắn đã quay trở lại. Hoàn cảnh và địa vị thay đổi, hắn giống như ngồi tàu cao tốc chạy như bay về phía trước, quay đầu nhìn lại liền thấy Lục Quan Du cưỡi xe đạp, chậm rãi từ từ vừa lòng với hiện trạng. Lúc ấy Phó Viễn không hề nghĩ đến làm thế nào để Lục Quan Du tăng tốc, mà là ghét bỏ anh chậm chạp như vậy. Phó Viễn đi thật nhanh, lại không kéo theo Lục Quan Du, giữa hai người tự nhiên sinh ra chênh lệch. Phó Viễn thực hối hận, hối hận bản thân không sớm một chút nhận ra điều này, để có thể nắm chặt tay Lục Quan Du ngồi trên tàu cùng nhau ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ. Không có Lục Quan Du làm bạn, xe chạy nhanh đến mấy cũng có ích lợi gì? Phó Viễn nằm trên giường, cũng cảm nhận không khí đông cứng giữa hai người, ngước mặt nhìn trần nhà, hơi hơi hé miệng nói: "Tiểu Du..." Lục Quan Du nghe hắn gọi tên, cả người run lên, tay đang mặc quần run nhẹ, đáp lời: "Ừ?" "Tôi mấy hôm trước làm việc nhà." "Ừ... Sao? "Làm việc nhà thật sự rất mệt." "Làm việc nhà có gì mệt, đều là việc nhỏ." "Nhiều năm như vậy, cảm ơn em."
|
Chương 1: Hiện thực tàn khốc[EXTRACT]Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135 Lục Quan Du ngừng tay, nhìn miếng khổ qua bị cắt thành hình thù kỳ quái dọc ngang trên thớt, xuất thần nhớ lại mấy chuyện trước kia. Năm ấy anh cùng Phó Viễn cuộc sống gian khổ, vì chuyện cơm áo gạo tiền thường xuyên phải suy nghĩ đến thượng hỏa. Sinh hoạt túng quẫn ngay cả thuốc cũng không nỡ mua, hai người liền lấy khổ qua ngâm mật ong, mỗi ngày ăn một chút giải nhiệt. Mật ong ngày ấy lại quá quý giá, mỗi lần chỉ dám dùng chút xíu, tuy rằng đắng nhưng trong lòng Lục Quan Du lại rất ngọt ngào. Mỗi lần nhìn Phó Viễn không tình nguyện ăn khổ qua sau đó mượn cớ dán lấy mình đòi hôn, Lúc Quan Du đều ôm bụng cười ra tiếng. Nhưng còn bây giờ thì sao, ngẫm lại hai người họ đã bao lâu rồi không cùng ăn một bữa cơm? Đừng nói ăn cơm, mấy ngày không gặp được nhau cũng đã là chuyện bình thường. Cầm lên một miếng nhỏ bỏ vào miệng, hương vị đắng ngắt từ đầu lưỡi tràn ngập toàn thân, trước mắt Lục Quan Du trở nên mơ hồ, ướt nhẹp, chỉ là nhắm hai mắt không cho nước mắt thoát ra cũng phải dùng hết sức lực toàn thân. Hóa ra khổ qua là đắng như vậy sao? Không còn tâm trạng nấu cơm nữa, Lục Quan Du cái gì cũng không làm, bỏ hết đó đi vào phòng ngủ. Chờ đến khi Phó Viễn về nhà cảm thấy có chút bất ngờ, hôm nay hắn không nghe thấy câu nói quen thuộc kia "Anh đã về rồi." Phó Viễn bực bội tháo cà vạt, đi vào phòng bếp muốn rót cốc nước lại bị cảnh tượng bừa bãi hỗn độn làm cho giật mình. Một nồi canh đã lạnh ngắt, vài món thức ăn đã xào xong, cơm nửa sống nửa chín, còn có đám khổ qua bị thái ngang dọc lung tung trên thớt đầy vẻ đáng thương. Chuyện này không thường xảy ra. Phó Viễn không biết Lục Quan Du lại giận dỗi cái gì, cũng không có hứng đi hỏi. Hắn biết giữa hai người lúc này xuất hiện một ít vấn đề, nhưng Lục Quan Du không nói, hắn cũng không chủ động nhắc tới, chỉ cảm thấy bực bội trong lòng. Không muốn về nhà, không muốn nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của người kia. Lục Quan Du kiêu ngạo tự tin trong suy nghĩ của Phó Viễn luôn phát ra ánh sáng chói mắt, giờ phải đối mặt với người kia của hiện tại hắn cảm thấy thật xa lạ. Than nhẹ một tiếng, Phó Viễn bắt đầu thu dọn phòng bếp, đã lâu không làm việc nhà, không tránh khỏi chút vấn đề, nhưng cuối cùng cũng xong. Lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ, bên trong không bật đèn. Phó Viễn đi đến ngồi xuống bên mép giường mở đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt dìu dịu lan tỏa một góc phòng. Phó Viễn nhẹ nhàng xốc chăn, nhìn người trong chăn liều mạng nhịn xuống tiếng nấc. "Làm sao vậy?" Phó Viễn ôn nhu xoa xoa mái tóc rối bời của Lục Quan Du, "Vì sao lại khóc?" Lục Quan Du mở to đôi mắt ướt nhèm, hỏi: "A Viễn, anh còn yêu em không?" ((-.-)) Lại tới nữa. Bực bội kéo đến, Phó Viễn căn bản không muốn trả lời anh, khuôn mặt hắn cũng lạnh xuống: "Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy là mây bay sao? Em rốt cuộc đang lo lắng cái gì?" "Nếu không yêu, vậy nói cho em biết, em....." "Đừng giống đàn bà như vậy." Phó Viễn cởi áo, tiện tay ném sang bên cạnh, "Tôi đi tắm đã, em ngủ trước đi." Từ buổi tối hôm đó không khí giữa hai người càng lúc càng thêm kỳ quái, Phó Viễn ở nhà trầm mặc hơn, mà Lục Quan Du muốn tìm chút chuyện để nói với hắn cũng biết phải nói cái gì. Phó Viễn kỳ thật là một kẻ nói nhiều, có một thời gian Lục Quan Du thậm chí dành cả ngày để nói chuyện phiếm với hắn. Đương nhiên khi đó là Phó Viễn nói, Lục Quan Du nghe. Phó Viễn đôi lúc sẽ kháng nghị Lục Quan Du không đáp lại hắn, nhưng hắn biết rõ Lục Quan Du chỉ là tính cách nội liễm mà thôi. Bây giờ Phó Viễn lại trở nên ít nói, Lục Quan Du vẫn hiếm khi chủ động bắt chuyện như trước, cho nên hai người dần dần ít nói chuyện với nhau hơn. Hơn nữa mấy năm nay công việc của Phó Viễn ngày càng mở rộng, cuộc sống cũng được cải thiện tốt hơn nhiều, Lục Quan Du đã không cần đến quán bar chơi đàn phụ giúp sinh hoạt, cho nên hai người một kẻ bận tối mặt, còn một người nhàm chán đến chết. Tác giả: Tử Tri Ngư Chi NhạcGạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135 Lục Quan Du tốt nghiệp đại học liền come out, các mối quan hệ với bạn cùng lớp cơ bản đều kết thúc, ngẫu nhiên muốn ra ngoài gặp bạn bè cũng chỉ có Nguyễn Lương Bình cùng đi uống cà phê tâm sự. Nguyễn Lương Bình là bạn lâu năm của Lục Quan Du, hai người trước kia cùng học lớp dương cầm, quan hệ cũng khá thân thiết. Sau này Lục Quan Du cùng người nhà nháo ra chuyện, Nguyễn Lương Bình cũng không phản cảm, vẫn tận hết khả năng giúp đỡ anh. "Tới lâu chưa?" Nguyễn Lương Bình đặt túi xuống, nói với phục vụ, "Một ly cà phê, cảm ơn." "Không lâu lắm, mới ngồi một chút thôi." Lục Quan Du cười cười, anh ở nhà nhàm chán, Phó Viễn cũng bận việc, không rảnh chơi với anh. "Đột nhiên gọi cậu ra ngồi với tôi, thật ngại quá." "Ai, chúng ta làm bằng hữu lâu năm rồi cậu còn vậy, lại nói, số lần cậu đột nhiên gọi tôi đi uống cà phê còn ít sao? "Ha ha, đúng vậy." "Sao nào, các cậu lại có vấn đề gì sao?" Nguyễn Lương Bình uống một ngụm cà phê mới được bưng lên, làm bộ không để ý mà hỏi. Không nhắc thì thôi, nhắc đến Lục Quan Du lại cảm thấy khổ sở, "Tôi cảm thấy tôi thật thất bại, giữa chúng tôi xuất hiện vấn đề nhưng tôi lại không biết mấu chốt ở đâu. Lương Bình, cậu biết chuyện đáng buồn nhất là gì không? Tôi không dám nói chuyện với anh ấy, tôi sợ anh ấy nói tôi phiền, anh ấy không còn thích tôi, tôi sợ chúng tôi sẽ chia tay." Nguyễn Lương Bình cười khổ, Quan Du nói bản thân đáng buồn, không nghĩ đến người trước mặt anh còn đáng buồn hơn, trong lòng vẫn luôn thích lại sợ nọ sợ kia không dám nói ra, chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh cùng Phó Viễn ở bên nhau. Cố nén loại xúc động muốn khuyên Quan Du chia tay với Phó Viễn, Nguyễn Lương Bình nhấp ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: "Các cậu ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng chia tay." "Cậu không hiểu, loại cảm giác này như thể tình yêu chậm rãi biến mất, cố gắng đến mấy cũng không nắm lại được." "Chuyện nào có nghiêm trọng như cậu nói, đừng suy nghĩ quá nhiều." "Nghĩ quá nhiều sao..." Anh thật ra cũng hi vọng chỉ là chính mình suy nghĩ quá nhiều thôi. Nói ra được hết phiền muộn làm trong lòng Lục Quan Du nhẹ nhàng không ít, từ chối đề nghị của bạn tốt muốn tiễn mình về nhà, anh chậm rãi đi trên con đường quen thuộc. Đèn trên đường đều đã sáng, gió thổi tới lành lạnh dễ chịu. Trước kia họ không có xe, công việc tại quán bar cũng là ca đêm, lúc đó công ty của Phó Viễn đang ở giai đoạn gây dựng, tăng ca là chuyện bình thường. Khi ấy nếu không phải Phó Viễn đi đón Lục Quan Du thì cũng là Lục Quan Du mang theo đồ ăn khuya đi tìm Phó viễn. Cả hai người rõ ràng đều mệt muốn chết, trở về nhà còn muốn nháo thật lâu mới đi ngủ. Ngày qua mệt nhọc nhưng lại vui sướng, dù thiếu thốn vật chất sinh hoạt nhưng tâm trang lại luôn vui vẻ hạnh phúc. https://www.wattpad.com/user/ocean135 Lục Quan Du tra chìa khóa vào ổ, lại không tiếp tục mở ra mà là thở dài một hơi. Chờ đợi anh phía sau cánh cửa này vẫn là căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Không đếm được anh đã một mình trải qua bao nhiêu ngày như vậy, quen thuộc đến mức chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy toàn thân rét lạnh. Cố kiềm lại cơ thể hơi phát run, anh đẩy cánh cửa kia, phòng khách ngoài dự đoán lại sáng ngời ấm áp, mà ngọn nguồn của cảnh tượng này lại đang ngồi ngay ngắn trên sô pha xem TV. Lục Quan Du không nghĩ Phó Viễn đã về nhà, nhất thời đứng ngây người trước huyền quan, không tiến không lùi. "Về rồi sao?" Phó Viễn tiện tay chuyển đến kênh tài chính và kinh tế, hỏi: "Em đi đâu?" "Ừm, em cùng Lương Bình ra ngoài uống cà phê." Lục Quan Du không nhanh không chậm cởi giày, thay vào dép lê. Phó Viễn nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Là Nguyễn Lương Bình?" "Ừ, là cậu ấy." Lục Quan Du đi vào nhà, bước chân không tự chủ mà nhẹ nhàng vui vẻ hẳn, "Hôm nay sao anh về sớm vậy?" "Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, về sớm một chút." Lục Quan Du có chút hối hận vì đã ra ngoài, lãng phí thời gian khó có được cùng Phó Viễn riêng tư bên nhau. "Em đi lấy hoa quả, anh muốn ăn cái gì." "Không cần phiền vậy đâu, em ăn cơm chưa? Tôi gọi cơm hộp đây." Phó Viễn chỉ chỉ hộp cơm đặt gọn gàng trên bàn, "Hẳn là còn chưa lạnh." "Ừm." Cơm nước xong, Lục Quan Du vẫn lấy hoa quả cắt thành miếng nhỏ, đặt lên bàn trà trước mặt Phó Viễn, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng vui vẻ cảm thụ cảm giác ở bên người kia. Tuy tỏ vẻ chuyên chú xem tin tức tài chính, Phó Viễn vẫn thấy rõ mấy động tác mờ ám của Lục Quan Du, thậm chí hắn còn rõ ràng nhận ra phần cẩn thận cùng lén lút mừng thầm trong lòng anh. "Đừng mãi cùng Nguyễn Lương Bình kia chạy ra ngoài chơi, còn nữa, em đi đâu nhớ báo với tôi một tiếng." Ngữ khí Phó Viễn tràn đầy cảm giác không vui, hắn nhìn dáng vẻ cẩn trọng của Lục Quan Du liền thấy bực bội, rốt cuộc em ấy đang sợ cái gì chứ? "Ừm." Lục Quan Du nhăn mũi, chỉ trả lời một tiếng. "Sao nào? Em không tình nguyện?" Nét mặt Lục Quan Du dù chỉ thay đổi một xíu hắn liếc mắt cũng phát hiện. "Em cũng có bạn bè của em," Lục Quan Du phản bác nói, "Một mình em....." Phó Viễn cũng nhận ra tâm trạng của Lục Quan Du sau khi ra ngoài rõ ràng khá hơn rất nhiều, nghĩ lại bản thân bình thường bận rộn công tác, để em ấy ra ngoài thả lỏng cũng không phải không được, vì vậy gật gật đầu: "Vậy tùy em, ra ngoài một chút cũng tốt." Con người, chính là luôn tự đặt mình trong đủ loại mâu thuẫn rối rắm. Phó Viễn nói Lục Quan Du có thể ra ngoài, Lục Quan Du lại lập tức không vui. Loại tâm tình này giống như một cây kim, chọc một lỗ nhỏ lên trái tim anh, đau đớn rất nhỏ mà bén nhọn, đeo bám dai dẳng. Lục Quan Du lại bắt đầu nghĩ, Phó Viễn có phải đã không còn quan tâm đến mình nữa hay không. Có đôi khi cuộc sống lại tàn nhẫn như vậy, không thể thẳng thắn đối diện với nhau, cứ như vậy mà hình thành khoảng cách, nhìn vỏ bọc tốt đẹp bị xé mở làm bại lộ bên trong máu chảy đầm đìa, đau đến chết lặng. Phó Viễn đi xã giao nửa đêm mới về, một thân mùi rượu mang theo mùi nước hoa xa lạ phảng phất. Cả hai người đều không thích dùng nước hoa, vì vậy mùi hương lạ lẫm mang chút gay mũi này đã kích thích thật sâu tới thần kinh Lục Quan Du. Áo sơ mi trắng trên người Phó Viễn là tự tay anh ủi phẳng, lúc này lại nhăn nhúm bèo nhèo, phía trên còn dấu son môi rõ mồn một. "Anh đi đâu?" "Xã giao, bàn chuyện hợp tác." Phó Viễn tuy uống không ít nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, tùy tay tháo cà vạt, di động bị thảy lên sô pha nảy một cái rồi rớt thẳng xuống thảm, "Tôi chưa nói với em sao?" "Xã giao? Bàn chuyện? Bàn chuyện đến mức mang một thân đầy mùi trở về như vậy?" Lục Quan Du đặt ly nước lên bàn, đưa tay nhặt di động rơi trên mặt đất, vô tình nhìn đến tin nhắn chưa được đọc, lý chí lập tức nhận một kích chí mạng. Cồn không thể làm Phó Viễn ngã xuống, lại có thể làm hắn ăn nói không lựa lời. "Em nói chuyện vớ vẩn cái gì, phiền chết." "Em làm phiền người khác, đúng vậy, em làm phiền người khác! Vậy sao anh không nghĩ đến anh làm người khác buồn phiền!" "A? Tôi làm em buồn phiền sao?" Phó Viễn nắm cổ áo Lục Quan Du, "Em có phải đã quên em là ăn của tôi, ở của tôi, mặc của tôi, em còn có mặt mũi nói tôi?" Lục Quan Du nghe những lời này hốc mắt liền đỏ, còn chưa kịp phản bác Phó Viễn đã tiếp tục trách móc: "Em cũng ngẫm lại bản thân đi, nửa năm nay em cả ngày lải nhải dài dòng như đàn bà, tôi mới là người nên cảm thấy phiền." "Anh... Anh cút đi! Cút!" Lục Quan Du tức giận đến cả người run rẩy, ném điện thoại trong tay về hướng Phó Viễn, trúng bả vai hắn, hắn càng thêm bực bội, nhặt chiếc di động màn hình đã nứt vỡ dưới đất, nói: "Hừ, không biết ai mới là người nên cút đi." Phó Viễn xoay người mở cửa, sau đó sập cửa đánh "rầm". Chiến hỏa tới đột nhiên, kết thúc cũng bất ngờ.
|
Chương 13: Bán dương cầm Thôi bỏ đi, tôi lại không muốn ăn của người khác dùng của người khác." Lục Quan Du trong lòng có tức giận, nói chuyện cũng có chút âm dương quái khí, trước kia Phó Viễn về nhà muộn, anh vẫn hay tưởng tượng hắn ở bên ngoài làm cái gì, lần này tận mắt thấy, nhất thời tám bình dấm chua đánh đổ bảy cái.
"Của tôi không phải là của em sao? Phân rõ ràng như vậy làm gì." Phó Viễn biết mấy lời trong cơn tức giận lúc trước của mình gây ảnh hưởng lớn đến Lục Quan Du, liền lấy lòng nói: "Tôi xin lỗi em về mấy lời nói không suy nghĩ trước kia, để tôi đưa em về nhà."
"Không được, tôi còn chưa tan tầm. Đúng rồi, tháng này tôi sắp được phát tiền lương, anh không cần chuyển tiền cho tôi nữa, để qua mấy tháng tiết kiệm đủ tôi sẽ trả lại anh năm ngàn này."
Phó Viễn thấy Lục Quan Du quyết tâm, cũng liền thỏa hiệp, kiên nhẫn ngồi ở quán bar cùng anh đến tận hừng đông mới lái xe đưa người về nhà.
Trên đường trở lại Lão Công Ngụ, hai người họ gặp Tề Ngọc cũng vừa hết giờ làm, Lục Quan Du hạ cửa kính xe cùng cô chào hỏi.
"Tề Ngọc, xong việc rồi sao?"
"Lục ca?" Tề Ngọc thực kinh hỉ, suốt ca làm hôm nay cô không thấy Lục Quan Du đến mua đồ, còn nghĩ hôm nay không gặp được anh, ai ngờ lại đột nhiên gặp mặt trên đường. "Anh vừa đi làm về sao?"
"Đúng vậy, tôi hôm nay về hơi trễ."
"Vị này chính là?" Tề Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Viễn ngồi ghế lái, suy đoán quan hệ của hai người.
"Đây là... Bạn của tôi." Một câu bạn bè đập Phó Viễn giận đến phát điện, nhưng trước mặt người ngoài lại không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ có thể duy trì mỉm cười chào hỏi Tề Ngọc.
"Ra vậy, Lục ca, anh mấy ngày rồi không đến tiệm, em còn có chút nhớ anh đấy." Tề Ngọc tuổi còn nhỏ, cười hì hì tỏ vẻ thật may mắn, nửa thật nửa đùa nói.
"Khụ khụ." Phó Viễn khụ khụ chen ngang: "Tiểu Du em đã một đêm không ngủ, đừng lãng phí thời gian nữa, mau về nhà ngủ thôi." Nói xong không để ý Tề Ngọc liền kéo cửa kính xe lên, đạp chân ga lái vào tiểu khu.
Lục Quan Du không kịp tạm biệt Tề Ngọc, tức giận cực kỳ:"Tôi cùng người khác nói chuyện một câu cũng không được?"
"Ít nói chuyện vài câu, em không thấy cô ta nhìn em bằng ánh mắt gì à?"
"Ánh mắt gì, tôi không nhìn thấy."
"Rõ ràng như vậy mà em không phát hiện sao?"
"Bên cạnh anh nhiều ánh mắt nguy hiểm như vậy, anh không phải cũng không thấy được sao." Lục Quan Du kỳ thật là đang giận Phó Viễn, anh cảm thấy vô cùng áy náy với Tề Ngọc, lại lôi cô vào mấy chuyện lằng nhằng này. Chính là mỗi khi nghĩ đến Phó Viễn ở bên ngoài đều xảy ra trường hợp như vậy, anh liền tức giận không chịu được.
"Tôi cái kia không giống như vậy..."
"Có cái gì không giống?"
"Dù sao tôi cũng là người kiên định, đã nói chỉ yêu mình em, nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."
"Ha hả." Lục Quan Du cười lạnh một tiếng, "Lời hứa? Lời hứa mà anh quên còn chưa đủ nhiều sao?"
Xe vừa dừng lại, Lục Quan Du không nói lời nào đã đi xuống, ôn nhu ngày hôm qua bị hiện thực bào mòn hết thảy, nhìn xem, Phó Viễn trước kia còn nói, chờ khi hoạt động của công ty đi vào quỹ đạo, nếu không bận nhất định sẽ trở về cùng nhau ăn cơm.
Lời hứa của Phó Viễn, không đáng tiền.
"Tiểu Du..." Phó Viễn đuổi theo muốn nói chuyện lại bị Lục Quan Du chặn ngoài cửa, "Phó Viễn anh nói tôi hãy suy nghĩ thật kỹ, nên trước hết anh đừng tới tìm tôi nữa, anh về nhà đi."
Nói xong Lục Quan Du liền lên lầu, bỏ lại Phó Viễn đứng gãi đầu gãi tai liều mạng suy nghĩ hắn rốt cuộc đã quên cái gì.
Công ty vừa thành lập công việc bộn bề, Phó Viễn ngay cả thời gian ngủ cũng không có, hắn hứa với Lục Quan Du, sau này có tiền, không bận nữa, nhất định sẽ mỗi ngày ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh. Điểm này, Phó Viễn cũng không làm được.
Nhiều lần như vậy đã mài mòn lòng tin của Lục Quan Du đối với Phó Viễn, lời nói của hắn trog lòng anh đã trở nên không còn quan trọng như lúc đầu nữa.
Nhớ đến thời điểm công ty gặp khó khăn, nhu cầu cấp bách cần rất nhiều tiền, lúc ấy Tiểu Du còn đem cây dương cầm... Đúng rồi, dương cầm... Hồi ức như thoát khỏi cổ chai, hắn lập tức nhớ đến những điều mình vô tình quên mất. Phó Viễn lập tức lái xe đến một cửa tiệm bán dương cầm lớn nhất thành phố, ngồi trong xe chờ cửa tiệm mở cửa.
*
"Không được! Tôi không đồng ý!" Phó Viễn ra sức phản đối, "Cây dương cầm này là món quà của cô giáo em, chúc mừng em đoạt quán quân toàn quốc, thứ này đối với em vô cùng có ý nghĩa, nói gì cũng không được bán!"
"Phó Viễn anh đừng như vậy, công ty không phải đang cần tiền sao." Lục Quan Du không để ý Phó Viễn nổi trận lôi đình, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh trấn an hắn.
"Số tiền đó thêm mấy vạn này cũng không đủ!"
"Ai, anh nói như vậy lại sai rồi, ngay cả tám ngàn khối anh cũng mượn của dượng, cây dương cầm này của em sang tay cũng đến vài vạn, chẳng lẽ không bằng tám ngàn kia sao?" Lục Quan Du nhẹ nhàng nói, cậu muốn giúp Phó Viễn, nhưng lại không có biện pháp khác, cách duy nhất là đem chiếc dương cầm này bán đi.
"Không được chính là không được, sắp tới em còn có cuộc thi, không có đàn em làm cách nào luyện tập?" Phó Viễn kiên trì nói, hắn hiểu rõ Lục Quan Du có bao nhiêu yêu thích đối với đàn dương cầm, hắn không thể vì những thứ kia mà để cậu phải từ bỏ yêu thích của cậu.
"Ở quán bar có đàn, sẽ không có chuyện gượng tay, khả năng của em thế nào chẳng lẽ anh không biết?" Lục Quan Du nhướng mày nhìn Phó Viễn, khóe miệng giương lên như có như không, "Chuyện công ty quan trọng hơn."
"Em mới là quan trọng nhất có được không! Em..."
Phó Viễn còn chưa nói xong, Lục Quan Du đã lấy ra một tấm biên lai: "Được rồi đừng tức giận, cửa hàng cầm đồ đều đã thanh toán tiền đặt cọc, mấy ngày nữa sẽ tới mang đi."
"Em! Tôi phải nói gì với em mới được đây hả? Tôi thật là..." Tờ biên lai này làm Phó Viễn càng thêm suy sút, đều do hắn, do hắn nên Lục Quan Du mới phải làm như vậy.
"Anh như thế nào?"
"Ai, em đó..." Phó Viễn bất đắc dĩ thở dài, đi đến ôm chặt Lục Quan Du, "Dương cầm của em, sẽ có ngày tôi lấy lại cho em."
"Ha ha, được, em chờ ngày đó. Có điều anh cứ lo chuyện công ty đi đã, bằng không ai thèm ở bên anh nữa nha... A."
Phó Viễn cắn mạnh lên môi Lục Quan Du, rồi lại nhẹ nhàng mút hôn, như thể người trước mặt hắn là món bảo bối trân quý nhất thế giới.
Không biết là ai bắt đầu, cũng không biết ai cởi bỏ quần áo của ai trước, trong mắt hai người chỉ có đối phương, cũng chỉ cảm nhận được đối phương.
Cây đàn kia, đã nói khi có tiền sẽ mua lại nó, giàu cũng giàu rồi, kết quả thì sao, lời nói đó mấy năm nay đã quên không còn chút nào. Hôm nay Lục Quan Du không nhắc tới Phó Viễn cũng sẽ không phát hiện.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như từ khi đem bán cây dương cầm đó, Lục Quan Du đã không còn chơi đàn trước mặt hắn nữa.
Hôm nay ở quan bar nghe em ấy đánh đàn, lần gần đây nhất hắn được nhìn hình ảnh ấy là khi nào, Phó Viễn không nhớ được, trong đầu hắn lúc này chỉ còn một mạt ấn tượng mơ hồ.
Luôn miệng nói yêu người kia quan tâm người kia, nhưng ngay cả tiếng dương cầm người ấy thích nhất bao lâu nay không hề vang lên, Phó Viễn cũng không biết.
Ngày không nhanh không chậm mà qua, Phó Viễn phát huy đầy đủ sức dính người năm đó, ba ngày hai đầu chạy qua chạy lại trước mặt Lục Quan Du. Ngay từ đầu Lục Quan Du còn không cho hắn sắc mặt hòa nhã, sau lại thật sự không chịu được da mặt dày của hắn, dứt khoát mặc kệ hắn ở bên cạnh vòng tới vòng lui.
Phó Viễn khuyên anh đổi công việc khác, anh cũng đang có suy nghĩ này, thời gian dài ngày đêm điên đảo cơ thể anh có chút không thích ứng nổi. Lương Thanh biết ý tưởng của anh, tỏ vẻ thấu hiểu, còn giúp anh tìm mấy nhà có nhu cầu cần người đến dạy gia sư về đàn dương cầm.
Lục Quan Du quyết định làm xong tháng này sẽ bắt đầu công việc mới, nói không chừng lại có thể thành công?
Thứ bảy, sáng sớm Phó Viễn đã tới gõ cửa nhà Lục Quan Du, anh vừa ra mở cửa đã bị cái người đứng bên ngoài dọa cho giật mình.
"Anh mặc chính trang như vậy làm gì?"
"Hôm nay đi gặp người lớn nhà em, đương nhiên phải trịnh trọng một chút." Phó Viễn kỳ thực có chút hồi hộp, "Tôi mặc thế này có phải trông hơi già không?"
"Tôi cảm thấy ba mẹ sẽ thích tôi."
"A? Sao em còn chưa rửa mặt, nhanh lên đi, lát nữa hai ta xuống dưới mua chút trái cây, ba mẹ thích ăn loại trái cây nào?"
"Trên xe tôi còn một bình rượu trắng, ba có thích uống không?"
"Mẹ có thích vòng tay trang sức không? Hôm qua tôi có tới tiệm vàng mua một đôi."
"Này Tiểu Du! Em nói gì đi!"
Lục Quan Du một bên đánh răng một bên nhìn Phó Viễn lảm nhảm một mình trong phòng, đột nhiên bật cười ra tiếng, suýt chút nữa thì nuốt cả mớ bọt kem. Phó Viễn trước đây cũng thích lải nhải linh tinh như vậy, có thể nói siêu cấp nhiều.
"Em là người lớn như vậy rồi sao còn không cẩn thận thế hả, nhanh lên nhanh lên!"Phó Viễn vào phòng ngủ tìm tìm kiếm kiếm lấy ra một bộ tây trang đưa cho Lục Quan Du, giục anh mau thay. Lục Quan Du tiếp tục súc miệng, cười nói: "Tôi là về nhà gặp ba mẹ, không phải đi tham gia hôn lễ."
"Tôi lần đầu tiên gặp ba vợ mẹ vợ, em cũng phải ăn mặc trang trọng một chút!"
"Nhưng là..." Lục Quan Du còn muốn phản bác thêm nữa, nhưng lại bị Phó Viễn nhanh chóng chặn miệng.
Một chiêu này Phó Viễn dùng nhiều, tự nhiên biết lúc nào là tốt nhất.
Lục Quan Du vừa đánh răng xong, trong miệng còn vị bạc hà man mát, môi bóng mượt thực mềm mại. Phó Viễn một tay đút túi quần, hơi nghiêng người về phía trước, trong tay Lục Quan Du còn cầm bàn chải và cốc nước, ngây ngốc nhìn Phó Viễn đột ngột tập kích mình.
"Làm sao vậy? Ngây người?"
Lục Quan Du trừng lớn mắt nhìn Phó Viễn cách anh chưa đến một gang tay, hắn lúc này lại giống như tên tiểu tử của trước đây, nhưng anh có thể thấy rõ chữ xuyên (川) giữa hai đầu lông mày, hắn nhất định thường xuyên phải nhíu mày cau có.
"Lưu manh." Lục Quan Du mắng một câu, đi vào WC cất bàn chải và cốc, trong lòng lại bùm bùm kinh hoàng.
Phó Viễn hoài nghi nhìn bóng lưng Lục Quan Du, này không đúng, chẳng lẽ hắn không đủ mị lực sao? Tại sao Tiểu Du lại không có chút phản ứng nào?
"Anh đứng ngốc ra đó làm gì, đi thôi." Lục Quan Du thay quần áo xong đi ra, ngày thường anh toàn mặc quần áo hưu nhàn, đột nhiên phải thay tây trang giày da, khiến Phó Viễn không dứt được mắt.
Đã bao lâu không được thấy người kia ăn mặc trang trọng như vậy?
Phó Viễn một bên lái xe một bên trộm ngắm Lục Quan Du, hại đến anh ngại đỏ cả mặt, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: "Lái xe của anh đi, nhìn tôi làm cái gì?"
"À."
Sắp về đến nhà, hai người đều có chút khẩn trương, một người là nhiều năm không gặp cha mẹ, một người là lần đầu tiên thấy người lớn, tự nhiên có chút lo sợ bất an.
Lục Quan Du tiến lên ấn chuông cửa, chuông vang chưa đến hai hồi cánh cửa đã mở ra.
"Tới rồi?" Lục ba làm bộ vừa đi đến, kỳ thật ông đã sớm thấy hai người xuất hiện qua cửa sổ.
"Vâng." Lục Quan Du biệt biệt nữu nữu lên tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn Lục ba.
Không ngờ Phó Viễn là kẻ nhiệt tình nhất ở đây, lớn tiếng hô: "Ba! Buổi sáng tốt lành!"
"À, tốt, tốt" Lục ba bị Phó Viễn làm cho mơ hồ, thả hai người vào nhà, Lục mẹ vừa lúc từ phòng bếp đi ra: "Đã về rồi?"
"Mẹ! Chào buổi sáng!" Phó Viễn lập tức tiến lên lấy lòng: "Mẹ, mẹ đang nấu cơm sao? Đừng làm nhiều kẻo mệt."
"Không, không làm quá nhiều, con, con ngồi trước đi." Lục mẹ đột nhiên cũng thấy xấu hổ, con trai bà con chưa gọi bà đâu, đối tượng của nó sao còn nhiệt tình hơn nó nữa.
|
Chương 14: Một lần nữa theo đuổi[EXTRACT]Lục mẹ làm một bàn đầy ắp các món Lục Quan Du yêu thích, bốn người ngồi quanh bàn lại không ai nói gì, nhất thời không khí bàn ăn có chút cứng nhắc. Phó Viễn đột nhiên nhấc đũa, phấn chấn hớn hở nói: "Mẹ, mẹ làm nhiều món như vậy sao, đều là các món Tiểu Du thích nhất." "Cũng không phải nhiều lắm." Khuôn mặt Lục mẹ so với năm đó đã có thêm nhiều dấu vết của thời gian, nếp nhăn trên khóe mắt đã xuất hiện, mái tóc đen năm đó cũng không che được hết sợi bạc lấm tấm. "Mẹ." Lục Quan Du nhỏ giọng nói: "Mẹ vất vả rồi." "Không vất vả, làm vài món ăn vất vả cái gì", Lục mẹ nghe con trai mình gọi một tiếng, khóe mắt không cầm nổi đỏ lên, bà đã sớm nghĩ thông suốt, con trai thích đàn ông thì có làm sao, chỉ cần nó có thể vui vẻ khỏe mạnh là tốt rồi, "Ta không biết bình thường khẩu vị Tiểu Phó thế nào, con thích ăn món gì để ta đi làm cho con." "Không cần đâu mẹ, con không kén ăn." Phó Viễn vội vàng xua tay, hắn gặp một miếng cá, sau đó cảm thán: "Bây giờ con đã biết nhờ đâu Tiểu Du tay nghề tốt đến thế, hóa ra mẹ nấu ăn chính là ngon như vậy." "Xem con nói kìa." Lục mẹ bị Phó Viễn dỗ đến vui vẻ, nhưng tâm tình bà cũng lập tức trở nên phức tạp. Con trai bà là người cao ngạo như vậy, lại dùng đôi tay đàn dương cầm mà bà luôn tự hào, vì một người khác rửa rau nấu cơm, trong lòng bà thật sự khó có thể tưởng tượng. Trước kia Lục mẹ cho rằng Lục Quan Du sẽ giống như ba mình, cả đời không bước chân xuống bếp. Bà mười phần không cam lòng, vì cái gì người phải từ bỏ tự tôn, từ bỏ lý tưởng lại là Lục Quan Du? Lục mẹ càng nghĩ càng không vui, ngay cả nhìn Phó Viễn cũng không còn vui vẻ như vừa rồi nữa. "Mẹ, tay nghề mẹ tốt như vậy, cũng dạy con vài chiêu đi, sau này Tiểu Du thích cái gì con sẽ làm cho em ấy." Lục Quan Du đã lâu không được ăn cơm do mẹ mình làm, vẫn luôn cúi đầu tập trung ăn, Phó Viễn nhìn anh ăn uống thỏa thích như vậy, lại nghĩ đến thân thể mảnh khảnh kia, liền tính toán cùng Lục mẹ học hai chiêu. "Hả? Con muốn học nấu cơm?" "Mẹ, mẹ đừng dạy anh ta, anh ta nấu cơm khó ăn lắm." Lục Quan Du vừa nghe Phó Viễn muốn học nấu cơm lập tức ngẩng đầu ngăn cản, "Anh ta chỉ biết làm mì gói, xào trứng gà cũng có thể xào nát." "Mẹ, mẹ đừng nghe em ấy nói, con nấu không thể ăn bởi vì con không biết nấu. Nếu mẹ con có thể dạy con nấu cơm con nghĩ cũng sẽ không đến mức như vậy." "Mẹ của con..." Lục mẹ chần chờ hỏi. "Mẹ con đã mất lâu rồi, bà sinh bệnh năm con mười lăm tuổi, không bao lâu liền qua đời, cho nên con không hiểu làm việc nhà." Phó Viễn nói đến mẹ mình thì có chút trầm xuống, cúi đầu nói: "Mẹ, mẹ không muốn dạy con sao?" "Không, ta sẽ dạy, những món Quan Du thích ăn ta đều dạy cho con." "Cảm ơn mẹ!" Lục mẹ bị Phó Viễn làm xúc động, hơn mười tuổi đã không còn mẹ, đáng thương biết bao nhiêu. Nhưng Lục Quan Du là người hiểu Phó Viễn nhất trong số những người ở đây, hàng này lại đang đánh bài cảm tình đây mà. Lục ba từ nãy vẫn ngồi không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu, Phó Viễn lại đột nhiên quay sang ông: "Ba, ba xem con vui đến mức nào, vậy mà lại quên mất rượu mang tới biếu ba." Hắn lập tức chạy ra xe lấy một bình Mao Đài, đặt lên bàn, nói: "Ba, ba đừng ghét bỏ, con không có hiểu biết gì nhiều, không biết ba thích loại rượu nào, đành phải mang một bình Mao Đài tới ra mắt ba." Phó Viễn cẩn thận nói chuyện giống như là sợ Lục ba trả về một câu không thích, sự thực là hắn đã sớm nghe Lục Quan Du nói qua, Lục ba tuy là một nghệ sĩ dương cầm, nghe qua có vẻ phong cách châu Âu, kỳ thật ông thích nhất là rượu trắng, uống một ngụm cũng vui cả ngày. "Ừm, cũng không tệ lắm." Lục ba gật gật đầu tỏ vẻ vừa lòng. Lục Quan Du mắt mở trừng trừng nhìn ba mẹ mình bị Phó Viễn nhanh gọn mua chuộc, nghĩ thầm năm đó mình bị hắn bắt được dễ dàng như vậy cũng không kỳ quái. Nếu không phải mấy năm nay mình vẫn e ngại mặt mũi không chịu về nhà, Phó Viễn có khả năng đã sớm thành con ruột của hai vị lão nhân. Mấy năm trước Lục Quan Du trải qua không vui vẻ gì, anh không muốn về nhà, sau đó tình cảm hai người xảy ra vấn đề, anh lại càng không muốn về. Nếu trở lại, chẳng lẽ phải nói với ba mẹ rằng kiên trì năm đó của mình là sai, là không đáng trả giá sao? Nếu không phải lần này chạm mặt ba, lại được ông chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, không biết đến bao giờ mình mới có thể trở về đây. Cơm nước xong, Phó Viễn thật sự đi theo Lục mẹ học nấu ăn, Lục ba cùng Lục Quan Du ngồi ở hai đầu sô pha trong phòng khách, không ai nói câu nào. Một lúc lâu sau, Lục Quan Du nắm chặt tay vịn, ấp úng mở miệng: "Ba, thực xin lỗi, nhiều năm rồi con không trở về." "Không có việc gì." Lục ba dường như vẫn luôn chú ý Lục Quan Du, chỉ chờ anh lên tiếng, cho nên một câu này thốt ra có chút khẩn cấp, ông ho nhẹ một tiếng, nói: "Năm đó ta cũng quá xúc động, ta không nên động thủ đánh con, thực xin lỗi." "Ba..." Mắt Lục Quan Du ươn ướt, đây là lần đầu tiên Lục ba nói xin lỗi với anh, anh nhìn người cha ngồi trước mặt đã không còn dáng vẻ trẻ trung, trong lòng hụt hẫng khó tả. "Được rồi, nói chuyện của con đi, con với nó sao lại thế này?" Lục ba nâng cằm ý chỉ người đứng trong bếp. "Không có gì, chia tay mà thôi." Lục Quan Du sao có thể nói nói với ông mấy chuyện tình cảm, lại còn là nói về chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông, tự nhiên là cứng miệng muốn chết. "Có ai chia tay lại giống hai đứa thế không? Con cho rằng ta đây già hồ đồ hả?" "Ba, đừng nói mấy chuyện đó nữa, mấy năm nay thân thể mẹ con khỏe không? Dọn dẹp trong nhà vẫn là bà phụ trách sao?" Lục Quan Du lảng sang chuyện khác, tùy tiện tìm mấy chuyện vụn vặt chuyển chủ đề. "Bà ấy vẫn còn khỏe mạnh, việc trong nhà con không cần lo lắng, bây giờ lên mạng là có thể tìm được người giúp việc, rất tiện." "Hẹn người trên mạng sao?" "Đúng vậy, con không thể không biết chứ?" Lục ba dùng vẻ mặt con vẫn là người trẻ tuổi đó để nhìn anh, "Dùng di động, đúng là thứ tốt." "Vậy còn ba, con thấy lần trước chân ba hình như không ổn, đi học như thế nào?" "Thằng nhóc này sao lại lạc hậu như thế chứ, bây giờ là thời đại internet, không ra khỏi cửa cũng có thể đi học", Lục ba dừng một chút, lại nói, "Con mấy năm nay sống kiểu gì, sao có thể lạc hậu hơn cả ta cơ chứ?" Lục Quan Du nhất thời cứng họng, những lời này của ông không sai chút nào. Trước đấy Phó Viễn đi đâu cũng thích mang theo Lục Quan Du, chính là Lục Quan Du cảm thấy hai người đàn ông cả ngày dính cùng một chỗ sẽ ảnh hưởng không tốt tới Phó Viễn, vì vậy anh cũng dần dần giảm bớt những hoạt động như vậy. Số lần Lục Quan Du ra ngoài ngày càng ít, số lần Phó Viễn về nhà cũng ngày càng ít. Anh vẫn luôn cảm thấy Phó Viễn thay đổi, nhưng nhìn chính mình chùn chân bó gối, chui vào một góc không chịu thay đổi, thật sự là tốt sao? "Người trẻ tuổi, nên chơi nhiều một chút xem nhiều một chút, đừng đến mức so với lão già như ta còn lạc hậu hơn." Lục ba nhắc đến chuyện này liền tức giận, liền nói tiếp: "Con nói con lúc ấy sao lại không nghe lời như vậy chứ, một hai phải đi con đường này, để bây giờ đi một bước cũng khó." "Con..." Lục Quan Du thật sự bắt đầu nghĩ lại, đây là lần đầu tiên từ khi chia tay anh mới nhìn lại trong đoạn tình cảm này mình đã làm không tốt chỗ nào. Tình cảm, thứ tồn tại hư vô mờ mịt lại nặng tựa Thái Sơn, cần cả hai bên cùng nhau giữ gìn. "Hai đứa lúc nào đi? Tối nay ở lại đi xem phim với mẹ con đi." Lục ba lại hỏi: "Hai đứa đã bao lâu không cùng nhau đi xem phim?" "Đã lâu..." "Ta trước kia sao lại không cảm thấy con ngu ngốc như vậy chứ?" Lục ba lắc đầu, rất là vô ngữ. Lục Quan Du xấu hổ nói lảng đi: "Buổi tối tài xế nghỉ rồi, ba mẹ đi lại thế nào? Hay để Phó Viễn đưa hai người đi?" "Ta đã đặt xe trên mạng từ trước rồi." "......" Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135 Trên đường trở lại Lão Công Ngụ, Lục Quan Du thực sự đã bị Lục ba đả kích không nhẹ, ngơ ngác ngồi yên một câu cũng không nói. Phó Viễn lúc đó ở phòng bếp cũng nghe được một ít, hắn cảm thấy chuyện đến nước này chính mình cũng có trách nhiệm rất lớn. "Hôm nay tôi cùng mẹ học hai chiêu, lát nữa làm cho em ăn." "Đừng gọi mẹ đến thuận miệng như vậy, đó là mẹ của tôi." "Mẹ của em chính là mẹ của tôi, mẹ tôi qua đời sớm..." "Được rồi được rồi, anh dẹp cái vẻ mặt đó đi." Lục Quan Du nhìn xe dừng ở siêu thị nhỏ trước cửa Lão Công Ngụ, cũng không phản đối, đi cùng Phó Viễn vào trong. "Em nói xem đã bao lâu rồi hai chúng ta không cùng nhau dạo siêu thị?" Hai người đi cạnh nhau, nhìn Phó Viễn đẩy xe mua sắm, Lục Quan Du phảng phất có loại cảm giác như đã cách một thế hệ. "Anh bận rộn." "Sau này ba năm bảy tôi nấu cơm." Phó Viễn thề son sắt, giơ tay làm dấu bảo đảm. "Tôi hai tư sáu? Còn chủ nhật thì sao?" Lục Quan Du hỏi "Hai tư sáu đi ăn tiệm, chủ nhật em nấu." "Đi ăn tiệm?" "Đối diện công ty mới khai trương một nhà hàng cay Tứ Xuyên, tôi muốn đưa em đi nếm thử. Ngày thường em ăn thanh đạm như vậy, ngẫu nhiên có thể thử một lần món cay." Công ty của Phó Viễn đã đi vào quỹ đạo, có tiền rồi thì đơn giản là ăn nhậu chơi bời, hắn nghĩ tới nghĩ lui, những lần ăn uống vui chơi này số lần Lục Quan Du xuất hiện thực sự quá ít. Nghĩ nghĩ, chính mình thực sự chỉ khiến người kia cùng mình chịu khổ, chuyện hưởng phúc gần như không có chút nào. "Nghe nói trong khu vực ngoại thành mới khai thác một nhà hàng suối nước nóng, phong cảnh không tồi, Hoàng Mao đã đề cử với tôi nhiều lần." "Còn có, em có nhớ phố ăn vặt phía sau trường chúng ta trước kia không? Bây giờ cũng được chỉnh đốn sửa chữa khá nhiều, nhưng của hàng lẩu mà chúng ta thường ăn vẫn còn ở đó." "Tiểu Du, em có muốn đi chỗ nào chơi không? Nếu ở xa chúng ta sẽ đi từ thứ bảy." Lục Quan Du nghe Phó Viễn dong dài lải nhải, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Anh đột nhiên cảm thấy con đường phía trước lại sáng rực lên, Phó Viễn ở đó giống như vầng thái dương, vĩnh viễn tràn ngập sức sống cùng nhiệt tình, "Còn ngày chủ nhật thì sao, như anh nói chúng ta mỗi ngày đều phải đến tiệm ăn mới đúng." "Vậy không được, ngày đó em phải nấu cơm thật ngon khao tôi." Phó Viễn mặt dày sáp lại. "Phó Viễn, chúng ta như vậy tính là gì, chúng ta không phải chia tay rồi sao?" Lục Quan Du cúi đầu, nhìn hàng hóa chất đầy trong xe đẩy mua sắm đột nhiên khó chịu cực kỳ, chuyện chia tay này giống như một cây châm, lúc nào cũng đâm vào lòng, mỗi khi anh không nhịn được sa vào cảm xúc tốt đẹp bên cạnh Phó Viễn, cây châm này sẽ lại nảy lên đâm anh một cái. "Đúng vậy, chia tay rồi." Phó Viễn không chút do dự đồng ý, Lục Quan Du đơ người, khổ sở nói: "Nếu đã như vậy, kia vì cái gì..." "Tôi lại lần nữa theo đuổi em." Phó Viễn thuận tay cầm một cây bông cải xanh, trên mặt là tươi cười sáng lạn, có chút ấu trĩ, cùng phong cách ăn mặc thành thục hoàn toàn tương phản. Hình ảnh trước mắt làm Lục Quan Du hoảng hốt, thời đại học, hắn chính là dùng cái cười này cướp đi trái tim của mình. Lục Quan Du ngốc ngốc tiếp nhận bông cải xanh Phó Viễn đưa tới, lại nhìn thấy trên ngón tay hắn đeo hai chiếc nhẫn. Lục Quan Du cứ như vậy cầm theo bông cải xanh một đường trở về nhà, về đến nhà liền ngồi yên trên sô pha. Phó Viễn tự nhiên như ruồi thanh lý sạch sẽ thực phẩm rác rưởi trong nhà, lại đêm đồ ăn tươi mới nhét đầy tủ lạnh nhỏ. Phó Viễn loay hoay xong, mệt ngắc ngư, hắn như hiến vật quý bưng đồ ăn không tính là ngon mắt lên bàn trà, "Làm việc nhà thật mệt mỏi quá, em trước kia thực sự không dễ dàng." Phó Viễn mặc âu phục ngồi trên ghế dựa nhỏ hẹp không hề thoải mái, Lục Quan Du lấy ra một bộ quần áo ở nhà đưa cho hắn: "Thay đi." "Vẫn là Tiểu Du em biết đau lòng tôi." Lục Quan Du cứ nghĩ hắn sẽ vào phòng ngủ thay đồ, ai ngờ Phó Viễn vừa đứng lên liền cởi quần áo ngay giữa phòng khách, còn làm trò trước mặt Lục Quan Du cởi đến chỉ còn một chiếc quần cộc. "Anh, còn chưa kéo rèm!" Lục Quan Du bật dậy kéo rèm che cửa sổ đến kín như bưng, quay đầu lại trừng Phó Viễn một cái, vô tình nhìn thấy áo sơ mi của hắn, chân mày cau lại, "Quần áo này của anh..." "Tôi tự mình dùng máy giặt giặt sạch sẽ." Phó Viễn vẻ mặt cầu khen ngợi, bày ra biểu tình ta thật là lợi hại, làm Lục Quan Du dở khóc dở cười. "Áo sơ mi này của anh bị loang màu." "Hả?" "Đây là bỏ vào giặt cùng quần áo màu đi." "Hình như là vậy." https://www.wattpad.com/user/ocean135
|