Cổ Mộ Kỳ Duyên
|
|
Chương 15[EXTRACT]“Tốt lắm, ta phải thừa nhận, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi, hắn thật sự thật sự vô cùng giảo hoạt, chẳng những giảo hoạt, hơn nữa. . . . . . hơn nữa còn thập phần ngoan độc. . . . . .” Bách Lý Giang lau một phen mồ hôi lạnh trên trán:”Hắn hiểu rất rõ điểm yếu trong tâm lý con người. Mặc cho ai sau khi đã đi qua bức tường quỷ cả đời khó quên kia, khi bất chợt gặp được mộ thất này, đều khó tránh khỏi để tinh thần cùng thân thể lập tức buông lỏng, thấy cái giường lớn, có lý nào lại không hào hứng tiếp cận, khi đó ai còn đi chú ý đến những vết máu cảnh báo mà các tiền bối đã lưu lại trên mặt đất chứ, ngươi nói có đúng không?” Viên Dã dựa vào tường ngồi xuống, mở túi đeo lấy ra một cái túi đựng nước bằng da dê đưa cho Bách Lý Giang, thấy bộ dáng lấy lòng của hắn, liền nhịn không được cười khẩy nói: “Thế ta mới nói, trừ khi là những người quá ngu dốt, bằng không ta sao có thể phát hiện chứ?” Chính hắn cũng uống một ngụm nước, rồi mới thở ra một hơi thật dài: “Con bà nó thật thoải mái a.” Bách Lý Giang bĩu môi: “Ngươi là nguyên soái, trên chiến trường từng trải qua không biết bao nhiêu cạm bẫy quỷ kế, nhóm hoàng tử kia sao có thể cùng ngươi so sánh a? Cho dù từng trải qua huấn luyện đặc biệt, cũng là nhằm vào tống tử, nga, chính là cương thi, còn có quỷ hồn âm linh các loại gì đó, chưa nghĩ đến Đông Đế đại nhân còn có thể dùng chiến thuật tâm lý để trêu đùa bọn họ chứ? Cho nên nói gì cũng là bình thường thôi.” Viên Dã không nói nữa, đưa cho Bách Lý Giang hai cái bánh rán cùng thịt bò, nghe hắn hì hục sụp soạt ăn, một bên còn ra sức liếm mép. Không biết vì sao, tại đây trong mộ cổ tràn ngập nguy hiểm, trong lòng hắn thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác tốt đẹp, an tâm đến kỳ lạ. “Viên Dã, ta vẫn nghĩ không ra, vì cái gì có thể xây dựng lên một mộ đạo lớn như vậy chứ? Hành trình gần hai tiếng đồng hồ, trời ạ, chung quy cũng phải đến mấy km.” Sự thật chứng minh, Bách Lý Giang cũng không phải là người có thói quen yên lặng, sau khi hắn đã ăn uống no say thỏa mãn chính mình, lập tức giống như một đứa trẻ tò mò dò xét toàn bộ. “Rất đơn giản, lăng mộ này của Đông Đế là do đào khoét cả tòa núi lớn mà xây lên, có như vậy mộ đạo dài mấy cũng không phải việc gì khó.” Viên Dã thản nhiên nói, mà Bách Lý Giang thì bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta hiểu rồi, có phải giống như sơn đạo gì đó hay không? Chặc chặc, kia đòi hỏi phải cần biết bao nhân lực vật lực a, Đông Đế đại nhân của các ngươi thật sự là rất khác so với các nhà văn nổi tiếng.” “Nói cái khác đi, chúng ta đã ngồi ở trong cổ mộ rồi, không cần đàm luận chuyện về nơi này, chỉ khiến trong lòng người hốt hoảng thôi.” Viên Dã duỗi thẳng tứ chi, tò mò nhìn về phía Bách Lý Giang: “Ngươi rốt cuộc là từ nơi nào tới? Vì cái gì trong khi ngươi nói chuyện có những từ ngữ ta không hiểu được? Còn có, vì sao ngươi lại từ trên trời giáng xuống? Còn cố tình rơi xuống đây, trong mộ Đông Đế, ta biết nói là mộ Đông Đế, nhưng mà ngoại trừ cánh cửa mộ chỉ có thể mở sau khi thánh sử nói, thì không thể có bất luận con đường nào khác để tiến vào, ngay cả đào từ trên đỉnh mộ cũng không thể.” Nói đến việc này, Bách Lý Giang liền cảm thấy bực bội. Hắn vỗ đùi, hướng Viên Dã căm giận nói: “Ai, đừng nói nữa, nói cho ngươi hay, ta là từ một thời không rất rất xa so với ngươi mà tới, là người không ở cùng thời đại với ngươi, thời đại kia của chúng ta, có một nhà khoa học vĩ đại ưa thích tìm tòi, hắn sáng tạo cái gì mà học thuyết tương đối, cho rằng trong thời gian cùng không gian có đường hầm hoặc là khe hở, dù sao đi nữa, tóm lại, từ khi cái lý luận này của hắn sinh ra tới nay, mặc dù trước sau không cách nào để chứng thực, nhưng cũng khiến cho động lực cùng nguồn cảm hứng của các tác gia tiểu thuyết liên tục dồi dào, ta chính là sống trong môi trường với đủ loại kiến thức về xuyên qua chiếm giữ này, mà hiện tại đã trở thành một ví dụ xui xẻo.” Viên Dã mở to hai mắt nhìn, hắn sống còn chưa đến hai mươi năm, rất ít khi bị kinh ngạc như vậy, nhưng hôm nay cũng không giống thế, hắn không rõ vì cái gì mà mỗi một chữ trong lời nói của Bách Lý Giang hắn đều có thể nghe hiểu, vậy mà một tổ hợp như thế được đưa ra, với tài trí thông minh của bản thân, vậy mà vẫn không hiểu ra sao. Bách Lý Giang thấy bộ dáng kinh ngạc kia của hắn, liền buông tay: “OK OK, ta không nên nói với ngươi những thứ cao thâm tối nghĩa gì đó, đơn giản mà nói, chỉ là như vậy, ta đây, chính xác là một thành viên khảo cổ bình thường ở thời đại đó . . . . .” Vừa mới nói xong, Viên Dã liền nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Khảo cổ viên? Đấy là đồ vật gì vậy?” “Không đúng, khảo cổ viên không phải là đồ vật này nọ.” Bách Lý Giang xua tay, chợt lại phát hiện lời này không đúng, hắn bất đắc dĩ nói: “Khảo cổ viên chính là ở trong phạm vi pháp luật cho phép, đối với việc phát hiện ra cổ mộ để tiến hành khai quật, làm cho những quốc bảo, di vật văn hóa có thể thấy lại ánh mặt trời hơn nữa còn được bảo hộ nghiêm mật. . . . . .” Lúc này không chờ nói xong, Viên Dã liền bừng tỉnh đại ngộ, ha hả cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi , nói thẳng ra cho dễ hiểu chính là các quan úy đi tìm vàng, thông thường gọi chính là kẻ trộm mộ.” “Cái gì mà kẻ trộm mộ, đừng nói khó nghe như vậy được không? Chúng ta là ở trong phạm vi pháp luật cho phép mà làm việc, là vì khoa học, vì toàn bộ nhân loại. . . . . .” Bách Lý Giang trịnh trọng nghiêm túc cường điệu, nhưng chỉ nói đến một nửa liền nhịn không được suy sụp hạ xuống bả vai: “Quên đi quên đi, đều đã xuyên qua tới đây, còn nói cái gì mà vì khoa học vì toàn bộ nhân loại a, sự việc thỏa đáng cấp bách hiện tại, là tự mình có thể sống sót mới đúng.” “Ngươi nói chính xác.” Viên Dã mỉm cười gật đầu: “Bất quá Bách Lý a, ngươi nói nhiều như thế, ta còn không rõ, ngươi đến tột cùng là làm sao để vào được đây, ngươi nói chuyện có thể có trọng tâm một chút được không?”
|
Chương 16[EXTRACT]Bách Lý Giang gãi gãi đầu: “Nga, cái kia là lạc đề a, ân, đây chính là tật xấu của ta, ôi, cũng không biết bao nhiêu lần bị người ta nói, chính là vẫn không sửa được. . . . . .” Còn chưa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt thành khẩn xót xa của Viên Dã, hắn vội vàng giơ hai tay lên: “Ok Ok, nói trọng điểm nói trọng điểm. Cái kia, đơn giản mà nói, chính là lão ba lão mẹ của ta, nga, mà theo lời các ngươi là cha và nương, bọn họ là hai người ham thích thám hiểm, Viên Dã, đây cũng không phải là ta khoe khoang a, ba mẹ ta, tương đối nổi danh trong giới thám hiểm, ta chính là kế thừa gien tốt đẹp của bọn họ, mới có thể trở thành một khảo cổ viên vĩ đại, ta từng theo ba mẹ ta đi qua rừng rậm nguyên thủy, tuyết ở khu vực cao nguyên, đáy biển. . . . . .” “Trọng điểm, nói trọng điểm.” thanh âm Viên Dã thâm trầm, u ám lại vang lên, thành công đem kỹ năng lạc đề rộng lớn của Bách Lý Giang bóp chết trong khi mới phát sinh. “Nga, đúng rồi, đúng rồi, nói trọng điểm.” Tiếng nói Bách Lý Giang trong veo rõ ràng: “ Nói đúng ra, cuộc đời ba mẹ ta đã trải qua vài thập niên thám hiểm, kết quả lần này, bọn họ chú ý tới một truyền thuyết ẩn tàng chết chóc ở trong hang với hàng loạt những cổ mộ rộng lớn thần bí khó lường, đương nhiên, ta hết lần này tới lần khác cản trở a, đối với việc bọn họ đang thực hiện phê bình chỉ bảo, kết quả bọn họ căn bản nhắm mắt bịt tai, cuối cùng nhân lúc ta không cẩn thận, bọn họ đã thành công chuồn ra khỏi tầm nhìn của ta. . . . . .” “Trọng điểm. . . . . .” thanh âm Viên Dã kéo dài, tựa như quỷ treo cổ, trên thực tế hắn thật sự rất muốn bạo phát, thật sự nghĩ không ra trên đời sao lại có tên gia khỏa lạc đề, lạc theo hẳn một hướng như vậy. “Nga, trọng điểm trọng điểm.” Bách Lý Giang không ngừng gật đầu: “Trọng điểm chính là, sau khi bọn họ chạy đi lúc đấy, cũng không thấy trở về. Ta là ai a? Ta là con trai của bọn họ a, ngươi nói ta có thể mặc kệ bọn họ sao? Thế là ba tháng sau, ta mua đủ những gì cần thiết, liền hướng cổ mộ kia xuất phát, nhưng khiến ta chán nản chính là, ta vừa mới tiến đến cái hang chết chóc kia, không chờ tìm được cửa vào cổ mộ, thời tiết lại đột nhiên thay đổi, cuồng phong gào thét, sấm sét đan xen, chỉ thấy sau tia chớp một đạo sáng như tuyết, bỗng nhiên thùng thùng, thanh âm tiếng sấm bắt đầu vang lên, ba lô ta đựng đầy công cụ đồ ăn nước uống bị mất sạch, rồi lại thùng thùng một tiếng. . . . . .” “Nói vô nghĩa nữa sẽ thu hết đồ ăn nước uống sau này của ngươi.” Viên Dã đã hoàn toàn ăn xong, lười biếng dựa trên tường nằm, nghĩ thầm tùy hắn ra sao, đây là lần cảnh cáo cuối cùng, thật không rõ hắn đều đã chán ngấy, sao Bách Lý Giang còn có thể nói nhiệt tình như vậy. “Ách, rồi mới. . . . . . Rồi trước mắt ta bạch quang chợt lóe, liền hết sức bình thường xuyên qua , chuyện sau đấy thì ngươi đã biết.” Bách Lý Giang nói một đống vô nghĩa, cuối cùng một câu trọng điểm này lại dị thường ngắn gọn, cứ thế Viên Dã trong lúc nhất thời thần trí còn chưa quay về. “Xong. . . . . . Xong rồi?” Viên Dã thẳng đứng người. “Xong rồi a.” Bách Lý Giang lại nằm xuống: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn nghe cụ thể hơn trong quá trình xuyên qua của ta cảm thụ như thế nào, ta cũng đặc biệt tình nguyện miêu tả cho ngươi một chút, đầu tiên, cơ thể của ta chỉ đột nhiên nhẹ bỗng, giống như biến thành một cái lông chim, ân, cái đó và cái loại trong sách viết rằng toàn thân bị sự đau đớn giày xéo căn bản không giống nhau. . . . . .” “Được rồi được rồi, ta đã biết.” Viên Dã sợ lại lần nữa dẫn Bách Lý Giang nói những lời vô nghĩa liên miên không dứt như sông chảy, vội vàng xua tay ngăn lại. Bách Lý Giang cong môi, nghĩ một chút vẫn là không nói gì, nằm xuống ngay ngắn trên mặt đất cứng rắn lạnh lẽo. Bên trong mộ thất nhất thời yên lặng, trong bầu không khí trầm thấp cô tịnh, dần dần một cỗ cảm giác u ám tối tăm xuất hiện, hai người đều xem như đã từng trải qua những việc không tầm thường, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà sợ hãi trong lòng, Bách Lý Giang chỉ cảm thấy bản thân tóc tai dựng đứng, hắn huých Viên Dã: “Ta nói, ta có thể hay không. . . . . . Có thể hay không nói chuyện sau đấy, bằng không. . . . . . Bằng không trong lòng ta không thoải mái.” Viên Dã đang mong sao hắn nói những lời này, cũng không lo hắn nói những lời vô nghĩa khủng bố kia, vội vàng gật gật đầu. Hai người dựa vào nhau, Bách Lý Giang bắt đầu miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng, kể cũng kỳ lạ, bọn họ vừa nói, cảm giác âm trầm trong mộ liền tiêu thất, nhưng chỉ dừng lại câu chuyện, cỗ cảm giác kia liền lập tức nổi lên. Cũng không biết nói mất bao nhiêu thời gian, Bách Lý Giang hướng Viên Dã nói về khoa học kỹ thuật cùng tri thức tiến tiến thời hiện đại, nói những việc đã trải qua trong khảo cổ của hắn, nói về những quốc bảo di vật văn hóa kia, thậm chí ngay cả mình thích ăn cái gì nhất, đánh răng chải như thế nào đều nói ra , trong thời gian đó, hắn đều quay ra uống vài ngụm nước, cuối cùng hắn ý thức được bản thân không thể nói tiếp được nữa, nếu không cho dù có đem lời vô nghĩa trong bụng toàn bộ nói ra, nhưng nước Viên Dã mang theo cũng tuyệt không đủ cho hắn dùng. Thế là hắn dừng nói, trong nháy mắt, nến trong phòng dao động mấy cái, cuối cùng thình lình tắt. Hai người giật nảy mình, không hẹn mà liền nắm lấy tay đối phương, một bên ngưng thần đề phòng . Đợi nửa ngày, một chút động tĩnh đều không có, thế là Viên Dã nhấc ra từ trong túi đeo của mình cây đuốc đã được chuẩn bị, tức khắc bên trong ánh sáng lại lan tỏa, tiếng của hắn rõ ràng, trầm thanh nói: “Ngươi nói xong rồi phải không? Vậy đến phiên ta nói.”
|
Chương 17[EXTRACT]Viên Dã hướng Bách Lý Giang nói về xuất thân của chính mình, nói về cuộc sống trong cung, nói những mặt khác nhau của sáu huynh đệ hắn, còn có cha mẹ ruột thân là Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nói những điều này xong, hắn lại nói về việc mình đã trải qua ở trên chiến trường, đã tắm máu, đã chiến đấu anh dũng. Nói rằng hắn đã cùng địch nhân đấu trí so dũng khí, nói về việc khi hắn lạc đường trong sa mạc tìm thấy mấy con lạc đà hoang dã đưa bọn họ tới nguồn nước như thế nào, cho dù Bách Lý Giang bình thường thích đọc sách, nhưng hắn vẫn đang cảm thấy được những việc Viên Dã đã trải qua thật sự rất tuyệt vời, so với nói về những cố sự được hư cấu phải tuyệt vời gấp một trăm lần. Trong lòng âm thầm tính toán kỹ, một khi bản thân có thể trở lại thời hiện đại, hắn cũng muốn viết tiểu thuyết trên mạng, sẽ dùng những cố sự đáng khâm phục Viên Dã đã nói này, khẳng định là bán chạy, hơn nữa không có người nào tố cáo mình xâm phạm bản quyền mà sao chép, khi đó bản thân mình chỉ một phát đã nổi danh khắp thiên hạ, hắc hắc hắc. . . . . . Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn không nhịn được mà cười ra tiếng. “Ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt cười đến gian trá?” Viên Dã nghiêm túc đánh giá hắn vài lần: “Phải chăng ngươi đang nghĩ đến làm cách nào để đem ta bán đứng cho Đông Đế, rồi khiến cho hắn đưa ngươi quay về thời đại của ngươi? Hừ, ta nói cho ngươi hay, ngươi tốt nhất không nên tùy tiện tìm đến nguy hiểm, ta lấy danh nghĩa tướng quân bách chiến phát thề, nếu ngươi bán đứng ta trước, ta có thể đâm xuyên ngươi một lỗ .” “Ai nha, ngươi nghĩ đến cái gì đâu, ta sao có thể là cái loại người đáng xấu hổ thế chứ, huống chi tình thế bắt buộc, chúng ta cả hai phải đồng tâm hiệp lực mới có thể ra ngoài được, ta cho dù có ngu dốt, điểm này vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa nghe những việc đã trải qua của các hoàng tử mà ngươi nói, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi tựa hồ hỉ nộ vô thường, hắn nhận thức ta là ai a, hơn nữa luận về quan hệ, ngươi cùng hắn cũng là thân cận hơn đúng không?” Viên Dã gật đầu: “Ân, ngươi biết là tốt rồi.” Con mắt hắn bỗng nhiên chăm chú nhìn về phía Bách Lý Giang: “Bách Lý, ta đáp ứng ngươi, nếu hai người chúng ta có thể từ nơi này thoát ra ngoài, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ được hưởng thụ những vinh hoa phú quý mà người khác cả đời đều muốn mà không với đến, thật sự, đối với tình cảm chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ở một thời đại không hề quen biết trôi giạt khắp nơi.” Trong lòng Bách Lý Giang đột nhiên nhảy dựng, đương nhiên Viên Dã đã nghiêm túc nói như vậy chỉ có thể coi đây là một lời hứa, trên gương mặt đẹp trai khí chất vững vàng của hắn, tất cả đều hiện lên biểu cảm kiên định nhất nặc thiên kim*, bất giác khiến cho người ta muốn dựa dẫm vào hắn. Không biết vì sao, khuôn mặt Bách Lý Giang liền đỏ lên, hắn đang muốn nói tiếp, liền nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ. Tiếng vang kia tuy rằng thực nhỏ bé, nhưng tại đây trong cái không gian im lặng như này, thời khắc thanh âm đấy xuất hiện, lại vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt, Bách Lý Giang cùng Viên Dã cơ hồ nhảy dựng lên, hai người trước tiên bắt đầu nhìn mọi nơi xung quanh bên trong, muốn xem liệu phải chăng lại có cương thi hay nữ quỷ linh tinh gì đó lặng lẽ tiếp cận. Bất quá bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì, mà trong mộ thất lại khôi phục yên tĩnh như trước. Viên Dã cùng Bách Lý Giang đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được cảm giác lạnh trong lòng bàn tay của đối phương. Vốn để đối mặt với thứ âm linh gì đó, bọn họ bản năng đã có một loại bất an, nếu như phía trước có thể nhìn thấy đối phương, cùng đối phương chiến đấu, cảm giác kia còn có thể bớt đi một ít, duy nhất loại không thể nhìn thấy, không thể sờ được, giống như cảm giác có một âm hồn ở bốn phía rình mò, mới khiến trong lòng người mơ hồ . Bách Lý Giang bỗng nhiên ngồi xuống, thuận tiện cũng kéo theo Viên Dã ngồi xuống, hắn khụ hai tiếng: “Khụ khụ. . . . . . Cái kia ngươi vừa rồi nói đến cố sự dẫn đầu một trăm quân tiên phong cùng bầy sói chiến đấu, làm ta cũng muốn được trải qua một việc như vậy.” Hắn hướng Viên Dã nháy mắt ra hiệu, thế là Viên Dã cũng ngồi xuống, làm bộ nghe hắn nói đạo lý, trên thực tế toàn thân đều đặt trong trạng thái tiến tại huyền thượng**. “Chúng ta có lần đi tới một vùng quê để khảo sát một cổ mộ đã từng biến mất, ai ngờ mọi người bởi vì quá mức hưng phấn, thế là liền bỏ lỡ mất thời điểm có tuyến xe, tại nơi trồng trọt này có thể từ trường đặc biệt có tác động mạnh, tín hiệu di động cũng bị nhiễu, cho nên chúng ta không có cách nào khác, đành phải ở lại vùng quê đó qua đêm.” Thời điểm Bách Lý Giang nói chuyện này, Viên Dã không biết có phải chính mình quá mức mẫn cảm hay không, vì hắn thế nhưng lại phát giác mặt đối phương đỏ đỏ, trong lòng không rõ lý do tại sao có chút chua xót, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bách Lý chính là tại vùng quê đấy quen biết một cô gái miền núi nào đó, nảy sinh cảm tình, cho nên hắn mới nhịn không được mà đỏ mặt chăng? Bách Lý Giang nào biết trong tâm Viên Dã lúc này lại có suy nghĩ mạc danh kỳ diệu đấy, hắn thấp đầu, thanh âm hơi nhỏ đi một ít nói: “Cái kia, bởi vì là ở vùng quê, mọi người để thêm can đảm, liền đề nghị đốt lửa trại liên hoan. Thế là chúng ta dấy lên một đống lửa trại, bất luận là ai đều phải hát một bài, bằng không kể chuyện cười cũng được, rồi rất nhanh liền đến phiên ta .” “Ngươi sẽ không hát một bài đi?” Viên Dã có chút buồn cười hỏi, nếu Bách Lý Giang thật sự chọn hát, có thể tưởng tượng nhóm bạn bè xui xẻo của hắn đã gặp phải loại tra tấn gì. Bách Lý Giang trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói: “Đúng vậy, ta chính là đã chọn ca hát, sao lại vậy ư? Ta vốn chỉ là thích ca hát thôi.” Vừa dứt lời, Viên Dã liền nhún vai nói: “Chính xác, đây chính là chuyện của ngươi, bất quá đám bằng hữu của ngươi, chặc chặc, ta thật sự là đồng tình với bọn họ, vậy mà cũng bị buộc phải nghe hết một thứ ma âm như xuyên não này.” *Nhất nặc thiên kim- 一诺千金:lời hứa đáng giá ngàn vàng, một lời nói một gói vàng **Tiễn tại huyền thượng – 箭在弦上: phóng lao thì phải theo lao, tên đã lên dây, đạn đã lên nòng Description: http://luckfox412.files.wordpress.com/2011/02/bc3a1nh1.jpg?w=590
|
Chương 18[EXTRACT]Không ngờ rằng, lần này Bách Lý Giang thế nhưng không hề cãi lại mình, hắn chỉ dùng thanh âm càng ngày càng nhỏ nói: “Không. . . . . . Không có, ta chưa kịp hát xong một bài, bởi vì vào thời điểm ta hát đến câu thứ năm, không biết vì cái gì, cũng không biết từ lúc nào, xung quanh chúng ta bỗng nhiên xuất hiện một bầy sói.” Hắn nhìn thấy ánh mắt Viên Dã: “Ta không có nói bừa, thật sự là một bầy sói, con mắt đều tỏa ra quang mang xanh biếc, đáng sợ cực kỳ.” Viên Dã không tin được mà trừng mắt nhìn Bách Lý Giang: “Cái gì? Gặp bầy sói? Vậy thì ngươi hiện tại sao còn có thể ngồi ở đây? Ta không tin chỉ bằng ngươi cùng đám bằng hữu theo như lời ngươi nói, lại có thể tiến lên chiến đấu cùng bầy sói, còn có thể toàn thây trở về.” Bách Lý Giang ủ rũ nói: “Nói chính là, chúng ta lúc đấy đều sợ hãi, chỉ có thể gắt gao ở gần xung quanh đống lửa, thế nhưng lửa lại càng ngày càng nhỏ, chúng ta đem quần áo đủ loại ra đốt, vẫn không ngăn được lửa dần dần tắt, cuối cùng đội trưởng của ta dùng một loại ngữ khí ‘thấy chết không sờn’ yêu cầu ta hát nốt hơn phân nửa bài còn lại, hắn nói thà rằng các đội viên đều chết dưới ma âm của ta, như vậy một khi bị sói cắn xé thi thể, cũng sẽ không cảm thấy đau .” Viên Dã trở mình xem thường, nghĩ thầm, rằng vị đội trưởng này của Bách Lý Giang cũng là kẻ dở hơi, vào thời điểm như vậy mà còn có tâm tình nói đùa. “Ai biết. . . . . . Ai biết ta lớn gan vừa hát không đến hai câu, đám sói kia bắt đầu thối lui, cuối cùng không đến vài giờ, chúng liền chạy cái sạch.” Nói tới đây, ngay cả Viên Dã cũng nhịn không được thất thanh nói: “Không phải chứ? Chẳng lẽ ngay cả bầy sói đều không ngăn cản được ma âm của ngươi, trời ạ, này cũng quá lợi hại đi. A, không đúng, nếu bọn chúng không chống lại được giọng ca của ngươi, lúc trước vì sao còn có thể xuất hiện vào thời điểm ngươi đang hát?” Mặt Bách Lý Giang càng đỏ hơn, tại Viên Dã hết lần này tới lần khác truy hỏi, hắn mới dậm chân, oán hận nói: “Cái tên đội trưởng không sợ chết kia, hắn chẳng những không cảm kích ơn cứu mạng của ta, còn phi thường đứng đắn nghiêm túc nói với ta, có thể giọng ca của ta cùng ngôn ngữ loài sói tương thông nhau, mấy câu hát ban đầu kia, đại khái là tiếng sói tru gọi đồng bạn về, rồi hát đoạn sau đó, thì là tiếng sói tru làm cho đồng bạn rời đi, hắn nói trừ bỏ cách giải thích này, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân khác.” Viên Dã cuối cùng biết Bách Lý Giang vì sao lại đỏ mặt, câu chuyện cũ đâm bị thương lòng tự tôn của hắn nghiêm trọng như vậy, có thể nói ra quả thật đòi hỏi phải có dũng khí, hắn nhịn không được khom thắt lưng cất tiếng cười to, khiến Bách Lý Giang tức giận, hận không thể dùng bột tẩy trắng ở trên đầu hắn mở ra một lỗ thủng. Ngay lúc này, bỗng nhiên trong đó, trong tiếng cười bừa bãi của Viên Dã, truyền ra một thanh âm cười khẽ khác. Một tiếng cười khẽ này thập phần ngắn ngủi, đương lúc Viên Dã cùng Bách Lý Giang đình chỉ tất cả thanh âm cùng động tác, tiếng cười này cũng biến mất, nhưng bởi vì nó vừa rồi thật sự quá mức rõ ràng quá mức êm tai, cứ thế thanh âm kia lại vẫn như lởn vởn xung quanh bên tai Viên Dã cùng Bách Lý Giang, bởi vậy cả hai bọn họ thập phần khẳng định, tại đây trong mộ thất, trừ bỏ hai người bọn họ, khẳng định còn có một bên thứ ba tồn tại. Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh phủ toàn thân Bách Lý Giang cùng Viên Dã, bởi vì đối thủ lần này của bọn họ không giống như loại nữ quỷ hay cương thi kia, có thể so sánh được, nó vẫn ẩn núp trong mộ thất, cũng không lộ diện, hành tung mơ hồ hành động quỷ dị, ai cũng không biết, quỷ hồn này vào thời điểm nào đó sẽ ra tay, mà một khi nó ra tay, chính hai người mình ở thế bất ngờ không kịp đề phòng, liệu còn có thể toàn thân trở ra hay không. “Rốt cuộc là ai? Không cần úp úp mở mở lén lút, quang minh chính đại đi ra cùng chúng ta đại chiến một hồi, cho ngươi nếm thử, sự lợi hại của ông đây.” Bách Lý Giang tiến lên từng bước, hai tay chống nạnh, tiếng gào ngoài mạnh trong yếu, nhưng trong mộ thất trừ bỏ tiếng vọng lại trống rỗng, cũng đều không xuất hiện thứ gì. Viên Dã nhíu mày, trong tay của hắn gắt gao nắm lấy tấm bùa chú cuối cùng, suy nghĩ một chút, lại chậm rãi buông ra. Tuy rằng nữ quỷ này có thể rất lợi hại, nhưng phải biết rằng, bọn họ hiện giờ ở trong mộ, ngây người còn chưa đến mười hai canh giờ, yên vân khấu trừ cùng chủ mộ thất còn ở nơi rất xa, về sau bọn họ còn không biết sẽ gặp phải những dạng thách thức cùng nguy hiểm nào, nếu cứ như vậy dễ dàng đem tờ bùa chú thứ ba dùng hết, sau này làm sao để xử lý? Huống chi đem tờ bùa chú này lưu lại, chung quy vẫn cảm thấy an tâm hơn một ít, nếu không bản thân mình cùng Bách Lý Giang, quả thật không có gì để dựa vào, nghĩ đến đây, hắn đưa tay chậm rãi từ trong lòng rút ra. Thu Hoằng kiếm ra khỏi vỏ, hắn để ngang kiếm tư thế hướng trước ngực, ở trong mộ chậm rãi dạo qua một vòng, lại vẫn không phát hiện bất cứ cái gì. “Khụ khụ. . . . . .” Bách Lý Giang bỗng nhiên mở miệng: “Viên Dã, xem ra chúng ta gặp phải một quỷ hồn mê chơi trốn tìm, ân, căn cứ vào tâm lý học trong thời đại của ta để phân tích, quỷ mê chơi trốn tìm, thông thường đều là tiểu hài tử, cho dù là người lớn, cũng là thuộc loại thập phần khờ khạo hơn nữa tính khí trẻ con vẫn chưa tiêu hết, cho nên, ta nghĩ vị quỷ đại tỷ này có lẽ có ý định đuổi chúng ta đi, không bằng chúng ta hiện tại liền rời khỏi địa bàn của nàng, đừng quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của đại tỷ nhà người ta.” Hắn nói xong, chắp hai tay trước ngực, cung kính lạy ba cái, rồi mới lôi kéo Viên Dã bước đi.
|
Chương 19[EXTRACT]Viên Dã cũng hiểu được Bách Lý Giang nói thế là có lý do, hai người nhanh chóng hướng phía cửa thối lui, ngay thời điểm bọn họ vừa tới cửa, một đạo hồng quang bỗng nhiên sáng lên, ngăn cản đường đi của bọn họ, tiếp theo một thanh âm mang theo lo sợ vang lên: “Tường, ngươi làm gì vậy, mau dừng tay.” Bách Lý Giang cùng Viên Dã đều ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, rằng quỷ hồn này đang nói chuyện cùng ai, chẳng lẽ trong mộ thất này trừ bỏ chúng ta hai người một quỷ, còn có một con quỷ nữa sao? Mà trong lòng Bách Lý Giang nhanh chóng phân tích, nhận định vị quỷ đại tỷ này đã lên tiếng, đối với bản thân cùng Viên Dã có lẽ không có ác ý, cho nên tình hình hiện tại tạm thời không sao, hắn quả thật vừa hiếu kỳ vừa muốn chiếm thế thượng phong. Cửa bị một mảnh hồng quang lờ mờ bao phủ, mặc dù ai cũng đều có thể nhìn ra được, đó là kết giới theo lời những người tu hành nói, bởi vậy Viên Dã bất đắc dĩ, buộc lòng cùng Bách Lý Giang lui trở về, sau đấy Bách Lý Giang vặn vặn cổ hai cái, bất đắc dĩ nói: “Quỷ hồn đại tỷ, ngươi xem ngươi vừa không muốn cho chúng ta đi, thoạt nhìn tình hình cũng không giống như muốn làm hại chúng ta, vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ? Sẽ không muốn đem chúng ta vây khốn ở nơi này cùng ngươi làm bạn đi?” Một hồi lâu vẫn không có tiếng động, đương lúc Bách Lý Giang cùng Viên Dã nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời, đã thấy cây đuốc đặt ở kia bỗng nhiên tắt, sau đấy một mảnh bóng tối, lân quang lấp lánh như sao, Ngay sau đó một cái bóng màu đỏ chậm rãi hiện lên giữa không trung, người vẫn chưa hoàn toàn hiện ra hết, thanh âm êm tai trước đấy vang lên: “Thực xin lỗi, ta có thể đã hù dọa đến các ngươi, nhưng ta không phải cố ý, chỉ là vừa rồi nghe đứa nhỏ kia kể chuyện cũ rất buồn cười, cho nên nhịn không được liền bật cười.” Theo tiếng nói thấp dần, bóng người giữa không trung cuối cùng cũng hoàn toàn hiện ra mà lại vô cùng rõ ràng đập vào tầm mắt Bách Lý Giang cùng Viên Dã. Trong mộ thất lại rơi vào trầm mặc, hoàn toàn trầm mặc, Bách Lý Giang cùng Viên Dã thật lâu đều không nghe được tiếng hô hấp của đối phương, bởi vì bọn họ đã bị con quỷ mới xuất hiện này làm cho sợ đến ngây người. Đương nhiên, không phải vì con quỷ quá mức kinh khủng, nếu thật sự là một con quỷ có tướng mạo kinh khủng, thì bọn họ không đến nỗi ngay cả thở cũng đều quên như vậy, mà vì con quỷ này thật sự rất đẹp, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung “nàng” cũng tuyệt đối không phải là quá. “Quỷ. . . . . . Quỷ đại tỷ. . . . . .” Cuối cùng bị nghẹn lại, Viên Dã xắp xếp mấy chữ, nếu không nói là tướng quân thân kinh bách chiến chính là so với Bách Lý Giang mạnh hơn chút ít thôi. Hắn nói thanh âm cứng rắn, Bách Lý Giang đang thở hổn hển, cũng lẩm bẩm nói: “Quỷ. . . . . . Quỷ hồn đại tỷ, không, không đúng, là quỷ hồn nãi nãi, bà nội, ngươi. . . . . . Này ngươi cũng quá đẹp đi?” Quần áo của quỷ hồn kia hoa phục đỏ thẫm, mái tóc đen bóng như thác nước trút xuống đến tận thắt lưng, sắc mặt hắn bởi vì có liên quan tới ma quỷ, thoáng chút tái nhợt, nhưng màu của đôi môi cũng không giống như màu đỏ tươi của những nữ quỷ trong truyền thuyết hồi nhỏ của Bách Lý Giang, mà là màu hồng rất nhu hòa, ngũ quan thanh tú mà vẫn ẩn giấu khí khái hào hùng, dáng người rắn rỏi cân xứng, nữ quỷ này cho dù đã trở thành một linh hồn, vẫn có mị lực kỳ lạ khiến kẻ khác động tâm. Bách Lý Giang yên lòng, thầm nghĩ cũng không tồi, màu sắc môi của nữ quỷ đại tỷ này thoạt nhìn không giống như từng ăn thịt người. Hắn bất giác buông lỏng cơ thể, đã thấy quỷ hồn mỉm cười, ôn nhu nói: “Gọi ta là ca ca đi, tuy rằng niên kỷ quả thật có thể làm tổ tông của các ngươi, nhưng ta quen với việc các ngươi gọi ta là ca ca hơn.” “Phốc, ca ca. . . . . .” Bách Lý Giang trong miệng may mắn không có thứ gì, bằng không khẳng định sẽ rất rực rỡ, mỹ lệ mà văng hết ra. Hắn kinh ngạc nhìn quỷ hồn quá mức xinh đẹp đến không thể nghi ngờ kia, khóe miệng đột nhiên bắt đầu co giật, mà Viên Dã cũng không tốt hơn so với hắn, trừng lớn mắt mở lớn miệng, thấy quỷ hồn kia đang lơ lửng giữa không trung lộ ra nụ cười tao nhã nhìn bọn họ. “Các ngươi muốn đi ra, vậy đi thôi, kết giới ở cửa đã rút lại rồi.” Nam quỷ kia lại lộ ra một nụ cười ôn nhu, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, dọa các ngươi nhảy dựng, bởi vì ta ở trong này đã đến một ngàn năm, không được nghe người khác nói chuyện, cho nên vừa rồi nghe các ngươi ở nơi này nói chuyện rất thú vị, liền nhịn không được mà nghe một lát, kỳ thật ta rất cố gắng chịu đựng để không cười, nhưng nghe đến đoạn sói tru kia, thật sự là nhịn không được.” Hắn sâu kín quay đầu về phía Bách Lý Giang: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi ca hát thật sự như vậy. . . . . . Nga, kỳ lạ như vậy sao? Có thể hát một câu cho ta nghe không?” Khuôn mặt Viên Dã lập tức suy sụp xuống, lẩm bẩm nói: “Đại ca, ngươi nói xem ngươi khuyến khích cái gì không tốt thì thôi, thế nhưng ngươi lại khuyến khích hắn ca hát, xong rồi xong rồi, cũng không biết trong mộ này có cương thi hoặc là lang trùng hổ báo hay không, chốc lát đều cùng tới thì làm sao mà xử lý đây? Ai nha. . . . . .” Hắn bỗng nhiên ôm chân kêu lên, do không chú ý dưới chân, mà bị Bách Lý Giang hung hăng giẫm một cước. Tinh thần Bách Lý Giang bắt đầu dâng lên, khó có được một người để thưởng thức giọng hát của mình, cho dù người đó là quỷ, tốt xấu gì cũng là lần đầu yêu cầu mình hát cho hắn nghe a, huống chi lại là một vị tiền bối xinh đẹp như thế, hắn thanh thanh giọng, lập tức vào luôn một câu: ” Một đóa hoa lài đẹp. . . . . .” Viên Dã thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, nghĩ thầm, rằng nếu muốn một biện pháp nào đó có thể đem ma âm của Bách Lý Giang khuếch trương vô số lần, ở trên chiến trường qua lại truyền phát tin, chỉ sợ các huynh đệ của mình sẽ không cần tắm máu chém giết, quân địch khẳng định sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt. Bất quá nghĩ lại, nếu thực sự làm như vậy, đại khái toàn quân bị diệt có thể không chỉ là quân địch, bên mình chỉ sợ cũng rất vất vả đi.
|