Tình Động
|
|
Chương 14[EXTRACT]Khoảnh khắc cửa phòng chậm rãi mở ra, Trầm Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy hối hận. Hắn đáng ra nên ở trong phòng chờ sư huynh trở về, chứ không phải tay chân cứng đờ đứng ở nơi này, nhìn trò khôi hài hoang đường như vậy. Căn phòng không đủ ánh sáng tối tăm mờ ảo, nhưng vẫn đủ để thấy hai bóng người dây dưa trên giường — quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hỗn độn, tư thế cực kì ái muội. Mà dung mạo hai người kia, Trầm Nhược Thủy lại quen thuộc vạn phần. Trong nháy mắt ấy, hắn hận không thể mắt mù tai điếc, gì cũng không nhìn không nghe được. “Sư huynh……” Khi hắn gọi ra hai tiếng này, thanh âm hắn trống rỗng phiêu dật, mơ hồ mang theo chiến ý. Hai người trên giường tất nhiên giật mình. Liễu cô nương hét lên một tiếng, ôm xiêm y lui vào góc giường run rẩy. Lục Cảnh tay nâng lên nhu nhu thái dương, hai hàng lông mày nhíu lại, có chút cố hết sức quay đầu đối diện Trầm Nhược Thủy. Dưới ánh sáng mờ, Trầm Nhược Thủy thấy rõ y đã cởi một nửa y phục, cùng với diễm lệ hồng ngân trên cổ. Y đã làm gì với Liễu cô nương, thật sự là vừa nhìn đã hiểu ngay. Sư huynh là của ta! Vài canh giờ trước, Trầm Nhược Thủy còn có thể liều lĩnh buông ra những lời này, nay lại không thể thốt ra được. Nam tử trước mặt này…… từ đầu đến giờ chưa từng thuộc về hắn. Vị Liễu cô nương kia mới đúng là hôn thê của Lục Cảnh. Hai người bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì cũng là việc bình thường, liên quan gì đến Trầm Nhược Thủy hắn? Nghĩ vậy, không nhịn được khẽ động khóe miệng. Muốn cười, cuối cùng lại gắt gao cắn môi. Trong lòng đau nhức. Thân thể tựa như bị xé thành hai nửa, khôn cùng ghen tỵ mãnh liệt xông đến, hắn đã sớm cắn nát môi mình, trong miệng hắn bây giờ tràn ngập mùi huyết tinh nồng đậm, Trầm Nhược Thủy lại không hề nhận ra. Giờ này khắc này, trừ sư huynh ra, hắn không nhìn thấy ai, cũng không thể tự hỏi điều gì khác. Ngày ấy khi chịu roi thật vô cùng đau đớn, nhưng ít ra còn có sư huynh bồi tại bên người. Nhưng về sau đây? Vô luận đau đớn thế nào, đều chỉ còn mình hắn chịu đựng. Vừa nghĩ vậy, Trầm Nhược Thủy cảm thấy bên tai oanh vang một tiếng, lý trí biến mất. Lục Cảnh cũng phát hiện hắn dị thường, há miệng muốn gọi tên hắn, lại không phát ra thanh, thân thể vừa hoạt động, cả người liền “Phanh” lăn xuống dưới giường, mềm nhũn ngã trên đất. Trầm Nhược Thủy vẫn như cũ không hề phát hiện. Hắn chỉ là thất thần mở to mắt, đi từng bước hướng bên giường qua, miệng thì thào lặp lại một câu. Đợi hắn đến gần, Lục Cảnh mới nghe rõ hắn đang nói: “Sư huynh là của ta.” Nhưng đáy mắt hắn đã hoàn toàn không phản chiếu sư huynh thân ảnh. Trong đôi mắt sâu thẳm như nước kia, chỉ còn lại khôn cùng ghen tỵ, cùng với…… khắc cốt đau đớn. “Sư đệ?” Lục Cảnh thở dốc, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, Trầm Nhược Thủy lại vẫn không để ý, tiếp tục đi về phía trước, tránh Liễu cô nương đang ngồi góc giường. Liễu cô nương bị bộ dáng hắn làm cho hoảng sợ, định hét ầm lên, nhưng vừa mới lên tiếng, đã bị Trầm Nhược Thủy điểm trúng huyệt đạo. “Sư huynh là của ta, không ai được giành.” Hắn từng chữ nhấn mạnh nói những từ này, xong liền không hề liếc nữ tử trên giường một cái, chỉ đi hướng về phía Lục Cảnh cười, mềm giọng hỏi, “Sư huynh, ta nói đúng không?” Lục Cảnh ngẩn ngơ, mơ hồ cảm thấy Trầm Nhược Thủy có chút không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nỗ lực ngồi trên đất, mở miệng nói: “Sư đệ, ngươi hiểu lầm, kỳ thật ta cùng Liễu cô nương căn bản không có……” “Hư.” Trầm Nhược Thủy ngắt lời hắn, ngón trỏ đặt lên môi, mắt nhìn chằm chằm hắn, lại hỏi, “Sư huynh ngươi là của ta, đúng không?” “…… Ân.” “Ngươi chỉ biết sủng ta một người, có phải không?” “Đương nhiên.” “Thật tốt quá.” Trầm Nhược Thủy vừa nghe lời này, môi liền cong lên, nhẹ nhàng cười nhạt. Tim Lục Cảnh đập dồn một cái, nhất thời có chút ngây ngốc, vừa thất thần nhìn Nhược Thủy, chợt thấy trời đất xoay chuyển. Khi hồi thần, đã thấy mình bị Trầm Nhược Thủy đặt dưới thân. “Sư đệ, ngươi làm gì?” “Ta muốn chứng minh cho nữ nhân kia xem, ngươi là của ta.” Trầm Nhược Thủy ha ha cười cười, thần sắc cổ quái vài phần, vừa nói, vừa động thủ xé rách Lục Cảnh quần áo. Lục Cảnh ngây người hồi lâu mới nhận ra dụng ý của hắn, lập tức mạnh mẽ chống cự. Nhưng một thân võ nghệ của hắn giờ phút này lại hoàn toàn không thi triển được, tay chân mềm nhũn, lực đạo toàn vô. Trầm Nhược Thủy hiện tại thần trí không rõ, nên vẫn không phát hiện Lục Cảnh khác thường, chỉ chặt chẽ ngăn y chống cự, hai tay chạy loạn, không ngừng hôn xuống khối thân thể quen thuộc kia. Lục Cảnh hỗn loạn, vừa nghĩ Liễu cô nương tuy không thể động đậy nhưng chắc chắn thấy được một màn này, tay chân hắn liền lạnh lẽo, kiệt lực hô: “Sư đệ, dừng tay!” Trầm Nhược Thủy không để ý hắn, tiếp tục vùi đầu cắn cắn, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều. Không bao lâu sau, Lục Cảnh liền cảm thấy cảm giác lạnh lẽo ở hạ thân, hai chân thon dài bị mạnh mẽ tách ra. Sư đệ thật sự muốn làm việc đó trước mặt Liễu cô nương……? Không được! Lục Cảnh cắn răng, dùng sức giãy dụa, cuối cùng gọi ra cái tên kia: “Trầm Nhược Thủy, mau dừng tay!” Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy chấn động toàn thân, động tác thoáng dừng lại, mắt cũng không chớp nhìn thẳng hắn. Lục Cảnh nghĩ sư đệ rốt cục tỉnh táo lại, vừa thả lỏng một hơi, liền thấy hạ thân truyền đến đau nhức, dương v*t nóng cháy hung hăng đâm vào thân thể hắn. “A…… Dừng tay……” Thanh âm trầm thấp mang theo ý điệu cầu xin. Trầm Nhược Thủy lại như nghe mà không hiểu, chỉ mãnh lực va chạm Lục Cảnh thân thể, môi nóng bỏng đi đến bên tai hắn, lặp đi lặp lại câu nói kia: “Ngươi là của ta là của ta là của ta là của ta……” Thân thể Lục Cảnh run rẩy, ngón tay chậm rãi co lại, thấp giọng nói: “Sư đệ, ngươi phát điên gì? Mau thả ta ra.” “Câm miệng!” Trầm Nhược Thủy như cũ tàn phá bừa bãi thân thể Lục Cảnh, hung tợn nói, “Lúc trước nếu không phải ta cầu cha thu ngươi làm đồ đệ, ngươi làm sao luyện được tuyệt thế võ công, làm sao báo được huyết hải thâm cừu? Ngươi là của ta, không ai được giành, cả đời đừng hòng trốn!” Hắn chỉ thuận miệng nói ra những lời này, Lục Cảnh lại nghe đến toàn thân đại chấn, lập tức không phản kháng. …… Bất quá là đồ chơi giết thời gian thôi……Thì ra là thế. Nguyên lai, đây mới là Trầm Nhược Thủy chân chính tâm ý. Thân thể bị bắt thừa nhận tình dục dày vò, nóng bỏng hừng hực. Tâm lại lạnh lẽo đến cực điểm. Mười năm trước, hắn quỳ trong mưa tuyết ba ngày ba đêm, toàn thân đông lạnh mất đi tri giác, nhưng cũng xa xa không rét lạnh như trong giờ phút này. Đôi mắt mờ mịt mở to, trước mắt là gương mặt ý loạn tình mê của Trầm Nhược Thủy, Lục Cảnh nhớ tới thiếu niên cười khanh khách đưa tay với hắn nhiều năm trước. Sau đó, hắn đưa tay ra. Sau đó nữa đâu? …… Là hắc ám.
|
Chương 15[EXTRACT]Một khi đã vậy, lúc trước tại sao lại hướng hắn vươn tay? Lục Cảnh nhắm chặt mắt, mặc cho mình chìm vào trong bóng tối kia, không chống cự nữa. Trầm Nhược Thủy đang hưng phấn nên hoàn toàn không phát hiện sư huynh khác thường, chỉ tiếp tục dong duổi trong người y, đợi khi dày vò không sai biệt lắm mới bạo phát ra. Phát tiết qua đi, Trầm Nhược Thủy thở gấp, cuối cùng cũng dần khôi phục thần trí, đồng thời cũng phát hiện ra Lục Cảnh kì quái. Bình thường sư huynh luôn cười, dù trong lúc hoan ái cũng sẽ dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn chăm chú. Nhưng lúc này y khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, mặt vô biểu tình. “Sư huynh?” Trầm Nhược Thủy ngẩn người, vươn tay ra, cẩn thận xoa Lục Cảnh hai má. Lục Cảnh nghe thấy tiếng gọi nhẹ này, cơ thể chấn động, chầm chậm mở mắt. Hắc mâu luôn ôn nhu mỉm cười kia, giờ phút này lại là sâu kín âm trầm, trống rỗng vô thần, hoàn toàn không ánh lên thân ảnh Trầm Nhược Thủy. Trầm Nhược Thủy hoảng sợ, vội vàng hô to: “Sư huynh!” Lục Cảnh không nhúc nhích, cứ như vậy mờ mịt mở to mắt, trên mặt không chút biểu tình. Trầm Nhược Thủy chưa bao giờ thấy sư huynh có bộ dáng này. Hơi ấm trên người hắn dần lui đi, thanh tỉnh rất nhiều, ngón tay bắt đầu phát run. Hắn vừa rồi…… đã làm chuyện gì? Sư huynh rõ ràng đã nói dừng tay, hắn lại như cũ không quan tâm áp lên, trước mặt ngoại nhân làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này, quả thực tựa như người điên! Hơn nữa, sư huynh võ công tốt như vậy, sao vừa rồi không đánh lại hắn? Trầm Nhược Thủy nhìn Lục Cảnh nằm trên đất, lại nhìn Liễu cô nương cứng đờ ngồi trên giường, mơ hồ đoán được điều gì…… Chẳng lẽ, sư huynh bị nữ nhân kia hạ dược? Vừa nghĩ thế, hàn ý trong lòng càng tăng lên, bên tai như có tiếng gì nổ vang, toàn thân đau nhức. Thật sự rất thích Lục Cảnh, vậy thì tại sao…… luôn tổn thương hắn? Trầm Nhược Thủy khẽ cắn môi, gian nan vạn phần nhìn Lục Cảnh, cúi đầu hôn lên đôi mắt mờ đục kia, cố gắng mở miệng kêu: “Sư huynh……” Mới gọi hai chữ, hắn liền cảm thấy choáng váng chao đảo, mềm ngã xuống trên người Lục Cảnh. Trước mắt tối đen. Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Trầm Nhược Thủy phát hiện mình đang êm đẹp nằm trên giường, bên cạnh không có Liễu cô nương quần áo hỗn độn, cũng không thấy Lục Cảnh vẻ mặt vô hồn, tựa như hết thảy đều là ác mộng của hắn. Nếu thật là mộng thì tốt rồi. Hắn hơi ngây người một chút, đầu tiên nhớ tới là biểu tình vô bi vô hỉ của Lục Cảnh, vội vàng xoay người xuống giường, lao đến cửa phòng. Ai ngờ vừa mở cửa, đã thấy nam tử dung mạo tuấn mỹ đứng sẵn bên ngoài, đang phe phẩy chiết phiến cười với hắn. Cẩm y ngọc quan, mặt mày phong lưu, chính là Lý Phượng Lai hắn ghét nhất. “Sao lại là ngươi? Tránh ra, đừng chắn đường ta!” Trầm Nhược Thủy một lòng vội vã đi tìm Lục Cảnh, nên cũng lười đấu võ mồm với y, trực tiếp nhấc chân đá y ra. Lý Phượng Lai chiết phiến vừa chuyển, khéo léo tránh đi, cười nói: “Sao vậy? Mới sáng sớm đã chạy đi tìm sư huynh ngươi?” “Không liên quan tới ngươi.” “Chậc chậc, ta đây là có hảo tâm tới báo tin. Ngươi đại khái còn chưa biết đi? Hôm nay khi trời còn chưa sáng, Lục thiếu hiệp đã một mình ly khai Thu Thủy Trang.” “Cái gì?” “Hắn còn cố ý để lại một phong thư cho Trầm trang chủ, nói cái gì cảm tạ dưỡng dục chi ân của sư phụ nhiều năm qua, nhìn giọng điệu kia, có vẻ đi rồi sẽ vĩnh viễn không quay về.” “Không…… Không thể!” Trầm Nhược Thủy toàn thân phát run, lập tức kêu lên. Nhưng hắn dù ngoài miệng hô như vậy, trong lòng lại biết rõ, sư huynh quả thật đã đi rồi. Bị hắn…… chọc giận bỏ đi. Không, không đúng! Hôm qua vì bị người thiết kế nên hắn mới gây ra hành động điên cuồng như vậy. Nghĩ thế, tay liền chỉ Lý Phượng Lai, hung tợn nói: “Tất cả đều là lỗi của ngươi! Là ngươi hãm hại ta!” Trầm Nhược Thủy vì tâm thần hỗn loạn nên mới đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người khác, không ngờ Lý Phượng Lai nghe xong lại hoàn toàn không chối bỏ, ngược lại nheo mắt cười cười, sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy, đều là ta tính kế. Hôm qua ta cố ý nói vậy là để dẫn ngươi mắc mưu. Trừ lần đó ra, ngươi đoán ta còn làm chuyện xấu nào nào?” “…… Gì nữa?” “Sư huynh ngươi cùng Liễu cô nương đang ở trong phòng, sao ngươi lại đi vào đó? Chính vì ta ném đá hướng cửa phòng. Sư huynh ngươi võ công tốt như vậy, sao sẽ bị Liễu cô nương đặt trên giường? Là vì…… Ta cố ý tặng nàng một mê hương.” Trầm Nhược Thủy nằm mơ cũng không ngờ sẽ có chuyện này, đầu óc choáng váng, một mảnh hỗn loạn, ngơ ngác hỏi: “Tại sao?” “Ta sớm nói rồi,” Lý Phượng Lai lấy quạt nâng cằm Trầm Nhược Thủy, cười ngả ngớn, “Ta lần này là vì mỹ nhân mà đến.” “Hỗn đản!” Trầm Nhược Thủy trừng lớn mắt, muốn xông lên đánh, có tư tưởng liều mạng với y. Lý Phượng Lai nghiêng người, dễ dàng hóa giải thế công của hắn, còn thuận tiện chế trụ hai tay hắn, thấp giọng thì thầm: “Gấp gì? Ta cũng sẽ không khi dễ ngươi. Tuy tướng mạo ngươi không tệ, đáng tiếc lại không hợp khẩu vị của ta a.” “A?” “Ta muốn,” Môi nâng lên, nhấn mạnh từng chữ, “Từ đầu tới cuối đều chỉ có Lục Cảnh một người.” Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lý Phượng Lai. Hắn nguyên bản vạn phần kinh ngạc, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy việc này thật bình thường. Sư huynh của hắn dung nhan tuấn mỹ, võ công cao cường, tất nhiên sẽ có một đống người ưa thích. Buồn cười hắn hoàn toàn không biết tâm tư kẻ kia, ngược lại ngu ngốc bước vào bẫy, tự tay đẩy người mình yêu cách xa. Bây giờ đây, sư huynh quả nhiên bỏ lại hắn, rời đi. Cáp! Ha ha! Trầm Nhược Thủy cả chân cũng mềm nhũn, cả người chậm rãi ngã ngồi trên đất. Hắn lại hồn nhiên không thấy đau, chỉ lấy tay che mặt, cất tiếng cười to. Càng cười thanh âm lại càng nghẹn ngào, về sau cơ hồ đã thành khóc nức nở. Lý Phượng Lai thấy hắn như điên như dại, có vẻ cực kì vừa lòng, chiết phiến mở ra, cười nói: “Ta nguyên tưởng ngươi cùng Lục Cảnh thanh mai trúc mã, muốn ly gián các ngươi sẽ tốn một hồi công phu, không ngờ còn chưa đùa giỡn thủ đoạn gì cũng đã thành công. Mục đích của ta đã đạt thành, cũng đến lúc nên đuổi theo mỹ nhân, sau này còn gặp lại.” Dứt lời, chuyển thân, phiêu nhiên rời đi. Trầm Nhược Thủy cảm thấy lời Lý Phượng Lai tựa như một con dao, từng câu từng chữ đều đâm vào lòng hắn, đâm lồng ngực hắn đến huyết nhục mơ hồ. Miệng ê ẩm chua chát, càng thêm cay đắng. Hắn lại như vẫn cảm thấy không đủ đau, gắt gao cắn môi, mãi đến khi mùi máu tràn ngập, mới mở miệng, không tiếng động bật ra hai chữ. Sư huynh.
|
Chương 15[EXTRACT]Trầm Nhược Thủy ngồi yên trong phòng một ngày, mắt thấy ban ngày biến thành ban đêm, Lục Cảnh quả nhiên không xuất hiện. Nếu người kia không tại, hắn còn không tự nhớ tới việc ăn cơm. Sư huynh sao lại nhẫn tâm…… bỏ lại hắn một mình rời đi? Trời đêm nổi gió. Sách trên bàn bị gió thổi lật ào ào, chồng giấy đặt trên đó cũng theo gió thổi phiêu tán bay đi, có mấy tờ vô tình bay xuống bên chân Trầm Nhược Thủy. Trầm Nhược Thủy nhìn xuống, ánh mắt mờ mịt, nương ánh trăng nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy. …… Rõ ràng là bút tích của hắn. Nhưng đều không phải hắn tự tay viết, mà là Lục Cảnh bắt chước chữ viết của hắn, từng câu từng chữ sao chép ra. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Trầm Nhược Thủy bị phạt đều có sư huynh ở bên che chở. Y thay hắn chịu phạt, y đưa cơm cho hắn, y dỗ hắn đi ngủ, khi thức dậy thậm chí ngay cả công khóa chép bài cũng đã hoàn thành, hắn căn bản không cần để tâm đến bất kì việc gì. Vẫn nghĩ rằng, tất cả việc này đều là đương nhiên. Hắn chưa từng nghĩ tới, Lục Cảnh lúc viết trong trạng thái thế nào, y đã ôm ấp tâm tình gì khi chép [ Đạo Đức kinh ] bao lần. Sư huynh sủng hắn như vậy, hắn lại cố tình tùy hứng làm bậy, không chút do dự nói chán ghét y, không lưu tình thương tổn y. Cho nên, đêm qua, Lục Cảnh mới có ánh mắt tâm tàn ý lạnh như vậy? Vừa nghĩ thế, Trầm Nhược Thủy không kìm được run rẩy. Từng đợt hàn ý lan ra khắp tứ chi bách hải, hắn thở gấp, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, chỉ có thể cố gắng cử động, thu thập giấy đã rơi khắp bốn phía kia về, lật xem. Nhìn nhìn, bỗng ngẩn người, khẽ động khóe miệng, vô thanh cười yếu ớt. Rồi sau đó khuôn mặt cứng đờ, ý cười chìm xuống, con ngươi đen lưu chuyển, khóe mắt dần ướt át. Không ngờ, sư huynh hoàn mỹ vô khuyết của hắn…… thế nhưng cũng phạm sai lầm. Một câu chép đang hảo hảo, đột ngột hỗn loạn ở ba chữ “Trầm Nhược Thủy”. Khi Lục Cảnh bắt chước bút tích của hắn chép sách, tất nhiên là không yên lòng. Mà người y toàn tâm toàn ý quan tâm, trừ bỏ hắn ra còn có thể có ai? Bí mật đáy lòng của sư huynh sớm đã viết rõ ở đây, đáng tiếc hắn còn chưa từng phát hiện. Cáp! Trầm Nhược Thủy ngửa đầu, lại một lần nữa cất tiếng cười to, đã có chất lỏng ấm áp chảy xuống hai má hắn. Khi cúi đầu nhìn lại, chữ viết trên giấy đã trở nên mơ hồ không rõ, xiêu xiêu vẹo vẹo, đều huyễn thành đôi mắt ôn nhu mỉm cười của Lục Cảnh. Vậy nên hắn run run hôn lên đó, lầm bầm gọi ra tên Lục Cảnh. Từng phân da thịt đều ẩn ẩn đau đớn. Trầm Nhược Thủy lại như không phát hiện ra. Bởi hắn biết, nếu hắn cảm thấy đau, sư huynh nhất định…… so với hắn càng đau hơn nữa. ############### Sáng sớm hôm sau, Trầm Nhược Thủy thu thập đồ đạc ly khai Thu Thủy Trang. Bây giờ không phải là rời nhà trốn đi, mà là hắn muốn truy sư huynh trở về. Hắn sớm hạ quyết tâm, dù là ồn ào hét lớn, khóc rống chảy lệ, rút kiếm tự đâm, cũng phải ép Lục Cảnh hồi tâm chuyển ý quay về. Nhưng Trầm Nhược Thủy sau khi ra ngoài hỏi thăm chung quanh, lại không làm sao tìm được sư huynh tung tích, tựa như bạch y nam tử miệng cười ôn hòa kia đã đột nhiên biến mất, không ai từng gặp qua y. Ngược lại Lý Phượng Lai kia đi đến đâu rêu rao đến đó, xe ngựa quý giá thị tì mĩ lệ, trên đường đi có rất nhiều việc phong lưu. Trầm Nhược Thủy nghi ngờ việc Lục Cảnh mất tích có liên quan tới y, nên cứ thế theo đuổi không bỏ. Trước kia hắn luôn coi giang hồ thành nơi dễ chơi đùa, nay không có sư huynh bên cạnh, mới hiểu hắn không thể tự mình làm gì. Đi một chút liền lạc đường, lại thêm việc gặp sơn tặc, đói bụng cắn bánh bao, khát uống nước lạnh, màn trời chiếu đất, nhận hết tra tấn. Vào đêm khi hắn trằn trọc khó ngủ, lại sẽ nhớ tới Lục Cảnh, có lúc thậm chí ủy khuất đến rơi nước mắt. Sư huynh trước kia sủng hắn như vậy, nếu biết hắn ăn nhiều khổ như thế, không biết sẽ đau lòng đến mức nào. Cũng có thể, trong lòng sư huynh đã không có Trầm Nhược Thủy người này. Dọc đường tuy rất khó khăn, nhưng Trầm Nhược Thủy lại vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục, tìm hơn nửa tháng công phu, mới có thể đi theo Lý Phượng tới Dương Châu. Hai tay của hắn trở nên thô hơn trước rất nhiều, gương mặt cũng phơi nắng đen đi, nhưng hai mắt lại vẫn sáng ngời như nước, lại thêm ngũ quan tinh xảo, thật sự tuấn tú. Cho nên vừa vào thành, đã bị người của Khoái Đao môn phát hiện. Trầm Nhược Thủy dù sao cũng được nuông chiều từ bé, hoàn toàn không có kinh nghiệm giang hồ, chỉ một lòng muốn biết tin tức về Lục Cảnh, không biết chính mình đã sớm bị cừu gia theo dõi. Khi hắn nhận ra thì đã bị Khoái Đao môn dồn vào một ngõ cụt. “Xú tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau.” “Ngươi là ai?” Trầm Nhược Thủy ngẩn ra hồi lâu mới biết người cản mình không cho đi là ai, hắn hiểu mình không nên xúc động, lại vẫn nâng cằm, lạnh lùng nói, “Nguyên lai là Phá Đao môn a, các ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan.” Thái độ ngạo mạn lại vô lễ này tất nhiên lập tức chọc giận địch nhân, mấy bóng người cầm lợi nhận (lưỡi dao sắc bén) trong tay lập tức nhảy ra, xông lên chém hắn. Trầm Nhược Thủy đương nhiên phải rút kiếm ứng chiến. Tuy hắn đã trèo rừng vượt suối nửa tháng, ăn không ít đau khổ, nhưng công phu lại vẫn tệ như trước, chiêu thức không ra hình dáng gì, không lâu sau đã lâm vào khốn cảnh. Thủ lĩnh Khoái Đao môn khoanh tay, mắt lạnh đứng bên xem cuộc chiến, thường nói trào phúng vài câu: “Xú tiểu tử, sao lúc này không tìm sư huynh ngươi đến hỗ trợ đi?” Trầm Nhược Thủy vốn đang luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó, nghe những lời này lại tức giận đến suýt hộc máu. Đương nhiên hắn biết, dù hắn gặp nguy hiểm, dù hô to cứu mạng thế nào, Lục Cảnh cũng tuyệt không xuất hiện nữa. Là hắn tự tay…… khiến sư huynh giận bỏ đi. Vừa nghĩ thế, tâm lại càng nặng nề, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, cánh tay đã trúng kiếm. Trầm Nhược Thủy lúc này thế nhưng không kêu đau, chỉ cắn răng, tiếp tục huy kiếm xông lên liều chết. Đến cuối cùng, ngay cả mắt cũng trở nên đỏ, không biết là sát khí dâng lên hay vì cảm thấy ủy khuất. Nhưng dù sao hắn một người không địch lại số đông, chỉ một lát công phu, trường kiếm trong tay đã bị đánh bay đi, kẻ địch bao quanh. “Xú tiểu tử, chết đi!” Mắt thấy ánh đao chói lọi thẳng đến, Trầm Nhược Thủy thế nhưng lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ nhắm chặt mắt, há mồm, vẫn như cũ gọi ra hai chữ kia:“Sư huynh –”
|
Chương 17[EXTRACT]Trầm Nhược Thủy vừa kêu một tiếng này, bên tai liền vang lên tiếng đao kiếm va chạm “Đinh đinh đang đang”, đau đớn trong dự đoán lại chậm chạp không buông xuống. Quả nhiên sư huynh tới cứu hắn?! Hắn trong lòng vừa động, vui mừng vô cùng, vội vàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại. Kết quả không tìm thấy thân ảnh quen thuộc kia, ngược lại thấy một hắc y nhân đang khoanh tay đứng, người của Khoái Đao môn nằm dài kêu rên “ôi ôi” không dứt. Hắc y nhân kia che mặt chỉ lộ đôi mắt, lưng hơi cong xuống, hình như bị gù, xem ra đã không ít tuổi. …… Không phải sư huynh. Dù gặp nguy hiểm như vậy, Lục Cảnh cũng không hiện thân, hắn quả thật đã bị từ bỏ hoàn toàn. Tâm Trầm Nhược Thủy dần dần chìm xuống, rất có tâm trạng thương tâm muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn nhớ rõ lễ tiết, hướng hắc y nhân kia chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối cứu mạng.” Hắn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, khi nói lại càng hữu khí vô lực, dáng vẻ tinh thần sa sút đến cực điểm. Hắc y nhân kia tay trái cầm kiếm, tay phải thủy chung đưa sau người, thản nhiên liếc hắn một cái, hừ lạnh nói: “Nhìn ngươi như vậy, ngược lại giống như không hy vọng ta cứu ngươi?” Thanh âm y vừa thấp vừa trầm, thật sự khàn khàn khó nghe vô cùng, tựa như là kẻ đã cố ý hủy qua cổ họng, khiến người nghe thấy sởn cả gai ốc. Trầm Nhược Thủy hoảng sợ, không tự chủ được lui về sau vài bước, kinh ngạc không đáp lại nổi. Hắc y nhân tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, lại cười lạnh một tiếng:“Chỉ bằng tiểu tử ngốc không tiền đồ như ngươi, sợ rằng cả đời này cũng đừng hòng tìm được ngươi sư huynh.” Trầm Nhược Thủy nghe vậy liền kinh hãi, trong mắt gần như tỏa ra hào quang, lập tức vọt đến reo lên: “Ngươi từng gặp sư huynh của ta? Ngươi biết hắn bây giờ ở đâu không? Hắn……” Còn chưa nói xong, hắc y nhân kia đã chuyển thân, bay nhanh khỏi hẻm. Y khinh công trác tuyệt, bộ pháp lại quỷ dị đến cực điểm, rõ ràng là kẻ từng trải trong giang hồ. Trầm Nhược Thủy thấy vậy ngây người ra, khi lấy lại tinh thần đuổi theo thì sớm đã theo không kịp. Nhưng hắn không chịu hết hy vọng, như cũ cắn răng, vẫn chạy chạy về phía trước. “Tiền bối, ngươi nhất định biết sư huynh của ta ở đâu đúng không? Tiền bối!” Hắn toàn tâm toàn ý nhớ Lục Cảnh, cũng không nghĩ xem mình có thể lại gặp nguy hiểm không, chỉ biết không đầu mối chạy loạn xung quanh. Thậm chí chưa từng cẩn thận nghĩ xem, hắc y nhân thần bí kia từ đâu chui ra? Tại sao y lại xuất thủ tương trợ? Khi hắn vòng vo hết phố lớn ngõ nhỏ, sắc trời đã tối dần, cả người vừa khát vừa mệt, thậm chí bước cũng không nổi. Nên đành dừng lại, thất vọng đi chậm rãi dọc theo bờ sông. Một lát sau, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng đàn du dương êm tai. U oán uyển chuyển, tình ý kéo dài. Trầm Nhược Thủy trong lòng vừa nhảy, vội vàng nhìn theo tiếng đàn. Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy nam tử mặc thanh sam ngồi bên cầu, tóc đen dài đến thắt lưng, bóng dáng thon dài, đang cúi thấp đầu, hết sức chuyên chú đạn cầm. Trầm Nhược Thủy hoảng hốt, tim lập tức đập mạnh, xông lên trước ôm lấy thắt lưng người kia, kêu to: “Sư huynh!” Tiếng đàn lập tức dừng lại. Nam tử đánh đàn thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu. Ngũ quan thanh tú, con ngươi đen mang vài phần lạnh nhạt, không phải…… gương mặt Trầm Nhược Thủy mong nhớ ngày đêm kia. “Ngươi, ngươi là ai?” Trầm Nhược Thủy ngây người lúc lâu, mới lắp bắp hỏi ra một câu. Người nọ cũng không trách hắn đường đột, chỉ nhẹ cười một cái, hỏi lại: “Tiểu huynh đệ, ngươi là ai?” Trầm Nhược Thủy không đáp lời, chỉ cau mày trừng hắn một lúc, rồi mạnh mẽ buông tay ra, thở phì phì nói: “Ngươi không phải sư huynh của ta!” “Ân, đúng là như thế.” “Vậy tại sao ngươi…… tại sao ngồi đây đánh đàn?” Trầm Nhược Thủy không vui một hồi, trong lòng thất vọng muốn chết, đành phải giận chó đánh mèo lên người khác. “Thật có lỗi,” Người nọ giật giật khóe miệng, dù đang cười nhưng hắc mâu vẫn sâu kín âm trầm, nói, “Ta rất giống sư huynh của ngươi?” “Chỉ là bóng dáng giống thôi, sư huynh của ta anh tuấn hơn ngươi!” Trầm Nhược Thủy không chút khách khí khi nói những lời này, thế nhưng thanh y nam tử kia không giận, vẫn như cũ là bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, nói: “Tại hạ họ Lâm, tên một chữ Trầm, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?” Trầm Nhược Thủy gặp người có chút tương tự với Lục Cảnh, liền không lý do nhiều hơn vài phần hảo cảm, cũng không để ý mình có quen biết đối phương hay không, tùy tiện nói hết tính danh gia thế, ngay cả mình đang gấp rút tìm sư huynh cũng không chút giấu diếm. Lâm Trầm nghe xong, có chút đăm chiêu trầm mặc, rồi nhẹ thở dài: “Tuy ta không biết sư huynh của ngươi ở đâu, nhưng lại biết Lý Phượng Lai sau khi tới đây đã đến nơi nào.” “A? Ngươi biết hành tung của hái hoa tặc kia? Từ khi vào Dương Châu thành ta liền không thấy hắn.” “Hái hoa tặc?” Lâm Trầm giật mình, chậm rãi nở nụ cười, đáy mắt lại dâng lên một tầng sương, lầm bầm nói, “Danh xưng này thực hợp với hắn.” Trầm Nhược Thủy mơ hồ cảm thấy thần sắc người kia có chút cổ quái, nhưng không có ý truy cứu, chỉ vội vàng hỏi: “Tên kia thật ra đang ở đâu?” Lâm Trầm đứng lên, nâng tay chỉ vào chốn làng chơi bên bờ sông đối diện, nhẹ nhàng đọc nhấn rõ từng chữ: “Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn đang ở Túy Xuân lâu uống hoa tửu.” Vì sắc trời đã tối, Trầm Nhược Thủy không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Lâm Trầm, chỉ cảm thấy ngữ khí của y thật quái dị, tựa như mang vài phần chua chát. Bất quá hắn một lòng nhào vào trên Lục Cảnh, không để ý nhiều như vậy, thuận miệng nói cảm tạ xong, liền vội vội vàng qua cầu, một đường phóng đi hướng Túy Xuân lâu. Lý Phượng Lai quả nhiên ở đó — như trước là cẩm y ngọc quan, mặt mày phong lưu, những nữ tử xinh đẹp vây quanh, trong lòng lại tả ủng hữu ôm, thật là khoái hoạt. Trầm Nhược Thủy nhớ tới mình vì sư huynh mà chung quanh bôn ba, cái gọi là tình địch lại ở đây uống rượu mua vui, thử hỏi sao không tức giận đến nghiến răng nghiến lợi? Lập tức tiến lên, trực tiếp hỏi: “Họ Lý kia, ngươi giấu ta sư huynh ở đâu? Mau trả hắn lại cho ta!” Lý Phượng Lai tựa như sớm đoán được Trầm Nhược Thủy sẽ xuất hiện, bởi vậy khi nhìn thấy hắn cũng không chút kinh ngạc, ngược lại như trước uống một ngụm rượu từ tay mỹ nhân dâng, cười dài hỏi lại: “Lục thiếu hiệp cũng không phải của ngươi, dựa vào đâu mà bảo ta cho ngươi?” “……” Trầm Nhược Thủy nghẹn lời, nhất thời không nói được gì chống đỡ. Lý Phượng Lai không chậm không nhanh mở quạt trong tay, tiếp tục cười nói: “Huống chi, ta chỉ thỉnh Lục thiếu hiệp ở lại phủ chơi vài ngày thôi, cũng không có ý nhốt người. Là hắn chính mình nói…… không muốn gặp sư đệ ngươi.”
|
Chương 18[EXTRACT]Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy cảm thấy choáng váng, hai chân như nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng. Nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Gạt người! Sư huynh tuyệt đối không thể nói ra loại lời này!” “Tin hay không tùy ngươi.” “Gạt người……” Hắn nặng nề lặp lại một lần, thanh âm lại có chút run rẩy, hiển nhiên là có chút tin. “Ai nha nha, sao lại có vẻ mặt sắp khóc vậy? Không sao đâu, cho dù sư huynh của ngươi không cần ngươi, ta cũng có thể cùng ngươi chơi đùa.” Nói xong, cười hì hì lay động cây quạt, thái độ thật ngả ngớn. Trầm Nhược Thủy thiếu chút nữa hộc máu, bội kiếm bên hông lập tức rút ra, thẳng tắp đâm hướng Lý Phượng Lai. Nhưng chút công phu mèo quào của hắn sao có thể là đối thủ của y? Lý Phượng Lai thậm chí còn không đứng lên, chỉ đẩy hai nữ tử trong lòng đi, chiết phiến mở ra, đã nhẹ chặn kiếm của Trầm Nhược Thủy. Trầm Nhược Thủy nhíu mày, cắn răng ra sức, trường kiếm lại không thể di động về trước nửa phần. Hắn nhất thời không thể động đậy, đành phải chửi ầm lên: “Hỗn đản vương bát đản! Dâm tặc không biết xấu hổ……” Ô ngôn uế ngữ chưa nói xong, đã thấy Lý Phượng Lai nhẹ cười, không hề theo dự liệu thu tay. Trầm Nhược Thủy cử động, vì trước đó đã dùng sức quá mạnh nên cả người lập tức mất trọng tâm, thẳng tắp ập về phía trước. Cuối cùng lại thành ra nhào vào trong lòng Lý Phượng Lai. Họ Lý kia nhẹ vỗ mu bàn tay hắn, không chút cố sức đã dễ dàng đánh rớt trường kiếm trong tay hắn, ha ha cười nói: “Lại có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ sao? Ta diễm phúc đúng là sâu dày.” Vừa nói vừa cười cười cúi đầu, điệu bộ như muốn khinh bạc. Trầm Nhược Thủy tất nhiên cả người đại chấn, dùng sức giãy dụa, đã tính toán đến việc bất chấp sống chết. Nào ngờ đối phương chỉ gõ mạnh trán hắn một cái, môi khẽ nhếch, cười nhẹ ra tiếng. “Sợ gì? Ta chỉ là chọc ghẹo ngươi thôi.” Lý Phượng Lai cười, mâu quang lưu chuyển, thần thái động lòng người, “Dù ta thật sự muốn hôn, cũng chỉ hôn ngươi sư huynh một người.” “……” Trầm Nhược Thủy nghe lời này, cảm thấy so với mình bị đùa giỡn còn nổi giận hơn, không nghĩ xem năng lực của mình so với y kém hơn bao nhiêu lần, cứ như vậy lao lên. Kết quả, Lý Phượng Lai tất nhiên vạn phần thoải mái lách mình tránh ra, ngược lại hắn bị một chưởng chụp trúng ngực,“Phanh” một tiếng ngã xuống. “Đau quá!” Trầm Nhược Thủy ai ai kêu vài tiếng, vừa định giãy dụa bò lên, Lý Phượng Lai liền một đạp qua, điểm trụ huyệt đạo của hắn, ánh mắt nhìn quanh, cao giọng nói: “Lục Cảnh, nếu ngươi không hiện thân, ta sẽ thực không khách khí.” Vẫn tươi cười như trước, nhưng trên mặt lại thêm vài phần tà khí, chiết phiến trong tay vừa chuyển, thẳng tắp nhắm ngay cổ Trầm Nhược Thủy. Trầm Nhược Thủy ngẩn người, mãi đến lúc này mới hiểu, nguyên lai sư huynh căn bản không ở cùng họ Lý này, y chỉ là muốn lợi dụng hắn dẫn sư huynh ra thôi. Sách! Thật đáng chết! Trầm Nhược Thủy thầm mắng mình ngu xuẩn, nhưng mắt nhìn Lý Phượng Lai cây quạt dần tới gần, lại vô phương thoát thân. Trong vòng một ngày liên tiếp hai lần gặp nạn, thật ra hắn gặp vận gì a? Mà sư huynh…… đang ở đâu? Vừa nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng than nhẹ như có như không. Hắn nao nao, trong lòng lập tức kinh hoảng. Thanh âm vô cùng quen thuộc này, mình sẽ không nhận nhầm. Là sư huynh! Sư huynh của hắn cuối cùng cũng hiện thân! Trong chớp mắt ấy, một đạo bóng trắng bay vút vào từ ngoài cửa sổ, thân hình thẳng tắp, kiếm khí như hồng. “Sư huynh!” “Lục Cảnh!” Trầm Nhược Thủy cùng Lý Phượng Lai gần như cùng lúc gọi. Lục Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trầm Nhược Thủy một cái, rồi nhanh quay đầu đi, mở miệng nói: “Lục mỗ đã ở đây, Lý huynh có thể thả sư đệ ta không?” Thanh âm kia tuy nhẹ nhàng ôn nhu, ngữ khí lại thật sự kiên định. Lý Phượng Lai nghe vậy cười rộ lên, thật nhấc chân lên, không để ý Trầm Nhược Thủy nằm trên đất, không chớp mắt nhìn thẳng Lục Cảnh nói: “Đương nhiên có thể. Chỉ cần ngươi chịu theo ta về Độc Long Bảo, ta cam đoan sư đệ ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi Dương Châu thành.” “Nếu ta không đáp ứng đây?” Lý Phượng Lai hé mắt, trong mắt hàn ý đại thịnh, từng chữ nói: “Ta đây trước hết giết hắn, sau đó mang ngươi đi.” Nghe vậy, ngón tay Lục Cảnh run lên, Bạch Ngọc kiếm lập tức rút ra, xa xa chỉ hướng Lý Phượng Lai. Trên mặt hắn vẫn luôn là biểu tình ôn nhu vô hại, ý tứ lại rất rõ ràng, nếu muốn thương tổn Trầm Nhược Thủy, thì phải giết hắn trước. “Sao vậy? Lục thiếu hiệp muốn so kiếm với ta sao?” Lý Phượng Lai nghiêng đầu, lạnh lùng cười một tiếng, nói, “Võ công của ngươi tuy cao cường, nhưng nếu muốn cứu sư đệ từ trong tay ta, sợ không dễ dàng như vậy đâu.” “Ai thua ai thắng, phải so qua mới biết được.” Khi nói chuyện, Bạch Ngọc kiếm Lục Cảnh trong tay nâng lên, chủ động động thủ. Tuy Lý Phượng Lai giận y chỉ một lòng nghĩ tới sư đệ, nhưng vẫn luôn có ý thương hương tiếc ngọc trong đầu, không muốn chân chính động thủ, nên hắn chỉ không ngừng biến hóa cước bộ, dựa vào cây quạt kia du đấu với Lục Cảnh. Dù thế, Lục Cảnh vẫn như cũ không thể chiếm thượng phong, kiếm quang nơi nơi, thế nhưng không thương được Lý Phượng Lai mảy may. Trầm Nhược Thủy ở bên nhìn lòng nóng như lửa đốt, đáng tiếc thân thể không thể động đậy, chỉ biết kêu to “Sư huynh.” Lý Phượng Lai nghe thấy tiếng hắn, sắc mặt hơi trầm xuống, thân hình vừa chuyển, bất động thanh sắc lao đến hướng hắn. Lục Cảnh kinh hãi, vội vàng huy kiếm ngăn cản, kiếm chiêu trên tay càng nhanh. Nhưng Lý Phượng Lai đã thật động sát khí, xuất thủ thật sự xảo quyệt ngoan độc, khiến Lục Cảnh cơ hồ không thể chống đỡ. Hai người cứ như vậy đánh nhau vòng quanh Trầm Nhược Thủy, trong lúc ấy bóng kiếm hàng ngàn, kinh tâm động phách. Không bao lâu sau, trên trán Lục Cảnh chảy ra tinh mịn mồ hôi, vừa thoáng sơ ý, đã để Lý Phượng Lai có kẽ hở chui vào, lấy quạt làm kiếm, thẳng tắp đâm hướng cổ họng Trầm Nhược Thủy. Lục Cảnh không ngăn trở kịp, tim ngừng đập, dứt khoát quăng kiếm, trực tiếp lấy cánh tay mình chặn quạt của Lý Phượng Lai. Chỉ nghe “xuy” một tiếng, tay áo hắn lập tức bị cắt mất một vết, trên cánh tay hiện ra thật dài hồng ngân, máu tươi chảy ròng. “Sư huynh!” Trầm Nhược Thủy cả kinh không nói nên lời. Mà Lý Phượng Lai cũng kinh ngạc không thôi, nhìn vết thương kia hồi lâu, chậm rãi nói: “Lục Cảnh, thật ra ngươi phát điên gì vậy? Vừa rồi nếu không phải ta thu tay kịp lúc, tay phải ngươi đã có thể thật bị phế đi.” “Vậy sao? Đa tạ Lý huynh thủ hạ lưu tình.” Lục Cảnh tựa như hoàn toàn không biết đau, ngược lại khẽ động khóe miệng, khẽ cười lên, ôn nhu nói, “Chỉ cần có thể bảo hộ sư đệ an toàn, một cánh tay đã là gì?” Từ đầu tới đuôi, ngay cả khi hắn không nhìn Trầm Nhược Thủy một cái, ánh mắt kia vẫn là ẩn tình đưa tình. Nhu tình mật ý, không nói cũng hiểu. Lý Phượng Lai ngơ ngẩn nhìn, sắc mặt càng lúc càng khó xem, thẳng trừng Lục Cảnh một lát, rồi đột nhiên thở dài một tiếng, nói:“Ngươi bỏ được, ta lại luyến tiếc.” “Thôi, hôm nay tới đây thôi vậy, tạm tha sư đệ ngươi một lần.” Dừng một chút, giọng chuyển sang vừa thấp vừa trầm, “Dù sao…… ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về tìm ta.” Lục Cảnh chấn động, nhưng chỉ yên lặng đứng, không lên tiếng trả lời. Lý Phượng Lai cũng không nhiều lời nữa, thật sâu nhìn hắn vài lần, rồi chiết phiến trong tay mở ra, cười ha ha nghênh ngang mà đi. Hắn vừa ly khai, Lục Cảnh lập tức ngồi xuống cởi bỏ Trầm Nhược Thủy huyệt đạo. “Sư huynh……” “Đừng sợ,” tay Lục Cảnh vẫn luôn đổ máu, hắn lại như không phát hiện ra, chỉ cười với Trầm Nhược Thủy một cái, thanh âm ôn nhu như nước,“Ta ở đây rồi.”
|