Nhãn Ba Hoành
|
|
Chương 15[EXTRACT]Hoắc Niệm Hoài nhếch môi, đáy lòng chuyển qua rất nhiều ý niệm ngoan độc, mỗi một dạng đều đủ để đem Vô Ảnh tra tấn đến sống không bằng chết. Nhưng trên mặt y vẫn thủy chung lộ ra nụ cười ngọt ngào, chậm rãi ở trên đường đi dạo vài vòng, thuận tay mua mấy thứ tiểu ngoạn ý, thẳng đến chạng vạng mới quay về khách ***. Sắc trời từng chút tối đi. Hoắc Niệm Hoài một mình một người đứng yên bên cửa sổ, mắt nhìn bóng đem mờ mịt, cảm giác trong lòng cũng đang dần dần băng lãnh. Chỉ sợ cả đời này của hắn, cũng chỉ có thể sống trong bóng tối này đi? Ngắn ngủi mấy canh giờ trước, hắn vẫn tham luyến ôn nhu giả dối của người nào đó, ngu ngốc nghĩ rằng có một người có thể bồi hắn trong bóng đêm tịch mịch này. Đều là giả dối! Hoắc Niệm Hoài nhắm lại con ngươi, như có như không thở dài một hơi. Ngay sau đó chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, một đôi tay vòng qua thắt lưng hắn, tiếng nói quen thuộc băng lãnh gần ở bên tai: “Tức giận cái gì?” Hoắc Niệm Hoài sớm thành thói quen công phu xuất quỷ nhập thần của Vô Ảnh, cho nên không chút nào kinh ngạc, hai mắt như cũ nhìn phía ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: “Sắc trời u ám như vậy, xem ra trời sắp mưa.” Vô Ảnh nhìn theo tầm mắt của hắn, gật đầu đáp: “Gió lớn, đừng đứng ở chỗ này.” Dứt lời, tùy tay đóng cửa sổ, kéo tay Hoắc Niệm Hoài trở về bên cạnh bàn ngồi xuống. Hoắc Niệm Hoài thủy chung vẫn là gương mặt tràn đầy tiếu ý, lấy ra hỏa tập đến châm ngọn nến, lại động thủ rót hai chén rượu, giống như không chút để ý hỏi một câu: “Ta dưỡng thương lâu như vậy, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, có phải hay không một đống nhân chờ lấy tính mạng của ta?” Vô Ảnh liếc nhìn hắn, ngữ khí bình thường thản nhiên, không hề phập phồng: “Ta chỉ phụng mệnh tiêu diệt dư nghiệt Lạc Hoa các, mặt khác một mực chưa từng để ý tới.” “Ác? Vậy cái cọc sự tình này của người làm thuận hay không thuận? Muốn ta hỗ trợ hay không?” Nghe vậy, Vô Ảnh mạnh mẽ trừng trụ hắn, mâu sắc chuyển thâm vài phần, nói: “Bất quá là làm bộ dáng thôi, có cái gì thuận hay không thuận?” “Ha ha! Đúng, ngươi sớm nói sẽ hộ ta chu toàn.” Hoắc Niệm Hoài mặt giãn ra nụ cười, quơ quơ chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, “Nhưng ngươi bằng mặt không bằng lòng như vậy, sớm hay muộn sẽ bị cẩu Hoàng đế kia hoài nghi.” “Không sao cả.” Vô Ảnh lạnh lùng hanh một tiếng, ánh mắt băng lãnh lạnh lùng, thật sự cao ngạo đến cực điểm. Hoắc Niệm Hoài liền cười ha hả, nghiêng đầu nhìn thẳng y, lược lược hiện ra vài phần say rượu, bỗng nhiên một phen đoạt được mặt nạ trên mặt Vô Ảnh. Hắc y nam tử lạnh lùng lúc trước, khí thế toàn bộ hóa hư không. Mặc cho ánh mắt y lạnh thấu xương, sát khí rõ ràng, nhưng xứng thượng trên gương mặt hài tử vô tội đáng yêu kia, làm sao còn có thể dọa người? Khiến người ta cười đến chết cũng không sai biệt lắm. Trên thực tế, Hoắc Niệm Hoài quả nhiên càng cười càng lớn, không những nhìn chằm chằm vẻ mặt Vô Ảnh một hồi, còn có ý vươn tay trạn trạch hai má y, cười hì hì khuynh thân qua hôm một cái. Vô Ảnh nhíu nhíu mày, lập tức chụp lấy tay hắn. Hoắc Niệm Hoài cũng không có ý buông tha tiếp tục bò lên, trong lúc nhất thời tươi cười khả múc, từ từ hỏi: “Giang sơn mỹ nhân, ngươi chọn cái nào?” Câu hỏi này gọn gàng dứt khoát, để Vô Ảnh giữa hắn và ngồi vị Hoàng đế phải chọn một thứ. Vô Ảnh tâm đầu nhất khiêu, đột nhiên thân thủ đem Hoắc Niệm Hoài ôm lấy, gần như thô lỗ hôn lên môi hắn, từng chữ từng chữ nói: “Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần Hoắc Niệm Hoài.” Một mặt nói, một mặt ở trên môi hắn cắn cắn, ngữ khí nghiêm túc đến cực điểm. Hoắc Niệm Hoài nghe được ngây người ngẩn ngơ, ánh mắt thoáng chốc trở nên nhu hòa, thoáng ngưỡng đầu, ánh mắt trong suốt cùng Vô Ảnh giao nhau. Cứ như vậy trong nháy mắt, cơ hồ đem người trước trờ thành thiếu niên trước đây luôn chạy theo mình. Đáng tiếc, hắn cùng với y, không thể trở lại như lúc trước. Hoắc Niệm Hoài vừa cười cười, vừa hướng vào ngực Vô Ảnh dựa vào, nói: “Ngươi lại hôn ta một chút.” Vô Ảnh mâu sắc trầm xuống, theo lời hôn trụ môi Hoắc Niệm Hoài, cách trong chốc lát, lại đẩy ra tóc đen giáp bên mặt hắn, chậm rãi hôn lên nửa khuôn mặt kia. Khi nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể Hoắc Niệm Hoài thật sự cứng đờ, đầu ngón tay khẽ phát run. Duy độc tầm mắt vẫn như cũ cùng Vô Ảnh giao triền, đôi mắt sâu kín âm thầm, sâu không thấy đáy. Vô Ảnh như nghĩ tới điều gì, đột nhiên thối lui một chút, nâng tay che lại ánh mắt Hoắc Niệm Hoài, lạnh lùng phun ra vài từ: “Nhiếp hồn đại pháp?” “Nha, lại bị ngươi nhìn thấu.” Hoắc Niệm Hoài cúi đầu cười, vẻ mặt tự nhiên, “Ngươi không thể cho ta ngoạn một hồi sao?” “Bàng môn tà đạo gì đó, đối với ta không có hiệu quả.” “Kia thật đúng là đáng tiếc.” Hoắc Niệm Hoài cúi cúi con ngươi, quả nhiên làm ra một bộ biểu tình tiếc hận, tùy tay lấy chén rượu trên bàn nói, “Ngươi còn chưa từng uống qua rượu.” Vô Ảnh đôi mắt nhíu lại, mặc dù tiếp nhận cái chén tiến đến bên môi, lại vẫn là thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng hắn. Hoắc Niệm Hoài trong lòng nhảy khiêu, không tự chủ được chuyển mở đầu đi, một lát sau lại quay trở về, nói: “Lời ngon tiếng ngọt vừa rồi của ngươi, quả nhiên thật sự êm tai. Ngươi đếm tột cùng muốn cái gì? Lạc Hoa các, hay là đầu của ta?” Dứt lời, Vô Ảnh tất nhiên là chấn động, cái chén trong tay phải run lên, chén rượu tiếp tục run run, “Ba” một tiếng bị bóp nát. Nhưng y lại giống như hồn nhiên bất giác, chặt chẽ trừng trụ Hoắc Niệm Hoài, nói: “Ngươi lời này là có ý gì?” “Không có gì.” Hoắc Niệm Hoài thản nhiên cười yếu ớt, gương mặt dần dẫn nhiễn thượng thần thái xinh đẹp sống động, ôn nhu nói, “Chẳng qua hỏi trước cho rõ ràng, ngày sau mới hai tay dâng lên cho tốt a.” Hắn ngữ khí tuy rằng nhẹ nhàng, cũng đã dấu không được một thân sát khí. Người thân kinh bách chiến như Vô Ảnh, sao lại phát hiện không được? Lập tức chưởng phong giương lên, năm ngón tay khép lại, thẳng tắp hướng Hoắc Niệm Hoài trảo qua. Hoắc Niệm Hoài mỉm cười, không vội không hoãn nâng tay chắn lại, nhẹ nhàng lưu loát phá giải thế công của y. Bọn họ hai người ngồi quá gần, trong khoảnh khắc đã qua mấy chiêu, nguyên bản hẳn là thế lực ngang nhau, nhưng cánh tay Vô Ảnh lại bủn rủn, dần dần cảm giác lực bất tòng tâm. Dù là như thế, biểu tình trên mặt y vẫn bất biến, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tay động chân cái gì?” “Ha ha.” Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, dung nhan như họa, gương mặt trong suốt, thật khiến cho người ta như mộc xuân phong, nhuyễn thanh đáp, “Nhiếp hồn đại pháp không đối phó được ngươi, mặc tràng độc dược lại có thể đi?”
|
Chương 16[EXTRACT]Vô Ảnh biến sắc, cúi đầu nhìn mảnh vỡ chén rượu trên mặt đất, nói: “Rượu có độc?” Hoắc Niệm Hoài chậm rãi từ trong ngực y thối lui, vươn ngón tay đến lắc lắc, đắc ý dào dạt cười: “Sai rồi, độc là hạ trong ngọn nến, mà rượu này……” Hắn chớp chớp mắt nhìn, thuận tay đem bầu rượu cũng thả rơi trên mặt đất, tiếp: “Là giải dược.” Vô Ảnh từng chút cầm nắm tay. Hoắc Niệm Hoài vẫn mỉm cười.”Ngươi nói vậy là hoài nghi ta muốn hại ngươi, cho nên căn bản không uống rượu, đúng hay không? Đáng tiếc, ngươi nếu không có có tật giật mình, sao lại không dám uống rượu này?” Nguyên lai, ngay cả rượu độc cũng là thử. Vô Ảnh cảm giác đầu váng mắt hoa, thể lực đang nhanh chóng xói mòn, trên mặt lại thủy chung bất động thanh sắc, thanh âm lạnh lùng nói: “Độc bình thường không lấy được tính mạng của ta.” “Ta biết Môn chủ đại nhân công lực thâm hậu, nhưng ngươi nếu phải vận công bức độc, sẽ không có biện pháp theo ta động thủ.” Hoắc Niệm Hoài vừa nói, một bên vươn tay, động tác ngả ngớn nắm cằm Vô Ảnh, nói, “Ngươi nên biết, ta chưa bao giờ thích tự tay giết người, chỉ thích…… đem người tra tấn đến sống không bằng chết.” Dứt lời, thản nhiên cười, xoay người đi qua đẩy ra cửa sổ, từ trong ngực lấy ra một chi xà diễm tiễn. Một lát sau, ánh lửa màu đỏ sẫm bay lên trời cao Hoắc Niệm Hoài lười biếng dựa bên cửa sổ, quay đầu nhìn phía Vô Ảnh, cười nói: “Ngươi không phải thích nhất trò mượn đao giết người sao? Lúc này cũng nên đến lượt ta đã nghiền. Trong chốc lát nữa kẻ tự cho là nhân sĩ chính đạo đến đây, không biết có thể hay không lấy đi tính mệnh của ngươi?” Nguyên lai sau khi hắn biết hành tung mình bị tiết lộ, nhưng lại tương kế tựu kế, muốn bắt Vô Ảnh làm kẻ chết thay. Tuy rằng người trong bang kia nhận thức được diện mạo của hắn, nhưng sau khi bắt được “đồng lõa” Vô Ảnh này, vị tất sẽ không tha. Vô Ảnh biết hắn quá sâu, tự nhiên lập tức liệu được tâm tư Hoắc Niệm Hoài, trên mặt lại không chút biểu tình, chỉ nhẹ nhàng đích nói: “Ta nghĩ đến…… Ngươi không nên sớm như vậy đã xuống tay.” Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài sắc mặt trầm trầm, tươi cười có chút cứng lại, nhưng lập tức khôi phục như thường, nói: “Không tồi, ngươi đối với ta mà nói còn có rất nhiều tác dụng, hiện tại giết thật sự đáng tiếc.” Dừng một chút, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, đề cao thanh âm: “Nhưng ta thật sự nếu không động thủ, cuối cùng bị chết chỉ sợ là bàn thân.” Vô Ảnh nguyên bản mặc vận huyền công, từng chút đem độc tố bức ra ngoài cơ thể, nghe thế câu sau, cũng chấn động toàn thân, mới vừa ngưng tụ được một ít chân khí lại tan đi, trên hầu gian nồng đậm mùi máu tươi. “Ngươi nghi ngờ ta muốn hại ngươi?” Y sắc mặt tái nhợt, mi tâm ẩn ẩn một đường hắc khí, hiển nhiên trúng độc đã sau, duy độc thanh âm vẫn lạnh lẽo, nghe không ra tình cảm gì. Hoắc Niệm Hoài cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Chỉ là nghi ngờ thôi sao?” “Đúng rồi, ngươi đã định tội của ta. Ngươi lại nhiều lần thử ta, nói vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng tin lời nói của ta.” “Ta xưa nay chỉ tin tưởng hai loại người, một là người trúng nhiếp hồn đại pháp, một là người chết.” Hoắc Niệm Hoài nghiêng đầu cười yếu ớt, sóng mắt lưu chuyển, hàng nghìn hàng vạn nhu tình, “Ta đã cho ngươi cơ hội.” “Kia thật đúng là đa tạ ngươi.” Vô Ảnh khẽ động khóe miệng, cũng theo cười rộ lên. Y bình thường thật sự lạnh lùng, luôn một bộ đằng đằng sát khí, cho dù ngẫu nhiên cười một cái, hơn phân nửa cũng chỉ là cười lạnh. Nhưng giờ phút này nụ cười lại khác nhau rất lớn —— đôi mắt mèo vửa to vừa tròn, mơ hồ hàm ẩn hơi nước, mi loan loan, môi loan loan, lúm đồng tiền giáp bên mà thập phần động lòng người. Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy ngẩn ngơ, tâm đầu nhất khiêu, bật thốt lên nói: “Ngươi cười cái gì?” “Ta cười cái gì?” Vô Ảnh đem những lời này lặp lại một lần, tươi cười càng thêm xán lạn, giọng nói khàn khàn, “Dù sao cũng không phải cười ngươi.” Ngừng một chút, thật sâu hấp khí: “Ân, ta là đang cười bản thân ta.” Nói xong, bỗng nhiên biến sắc, mạnh mẽ từ bên cạnh bàn đứng lên, lảo đảo đi về phía trước vài bước, rút kiếm hướng Hoắc Niệm Hoài đâm thẳng qua. Hoắc Niệm Hoài dự liệu không được Vô Ảnh lúc này còn có khí lực động võ, nhất thời đứng tại chỗ. Lấy công phu của hắn mà nói, né tránh tự nhiên rất dễ dàng, nhưng cố tình mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích. Không, có lẽ trong đáy lòng hắn, căn bản đang chờ Vô Ảnh đâm tới một kiếm này! Điện quang hỏa thạch, mũi kiếm sắc bén đã muốn kề trên ngực Hoắc Niệm Hoài, chỉ cần tiến lên phía trước một tấc, cho dù giết không được hắn, cũng có thể đấu đến lưỡng bại câu thương. Nhưng Vô Ảnh lại ngạnh sinh sinh ngừng lại, con ngươi ám trầm nhìn thẳng hắn, tươi cười trên mặt sớm thu liễm, vô bi lại vô hỉ, rất nhẹ rất nhẹ hỏi một câu: “Một cái mạng này của ta, quả nhiên không đổi được lòng của ngươi sao?” Biểu tình y băng lãnh như vậy, ánh mắt lại lộ ra chút nhu tình, làm người ta tim đập không thôi. Hoắc Niệm Hoài ngực đau đến lợi hại, há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời. Vô Ảnh tựa hồ cũng không trông cậy nghe được câu trả lời của hắn, chỉ chậm rãi hạ mâu, trên tay hơi dùng sức. Chỉ nghe “Phanh”, “Phanh” hai tiếng, trường kiếm trong tay y nhưng lại bị bẻ gãy, tứ phân ngũ liệt nằm trên mặt đất. Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt kinh ngạc. Vô Ảnh hướng chuôi kiếm trống rỗng kia cười cười, tùy tay nhất trịch, cả người mềm nhũn ngã xuống. Hoắc Niệm Hoài kinh ngạc đứng ở chỗ cũ, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cách hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nhấc chân đá đá Vô Ảnh nằm trên mặt đất, nói: “Ngươi cho dù dùng đến chiêu này, ta cũng sẽ không cho ngươi giải dược.” Sau khi mở miệng, mới phát hiện cổ họng mình đã ách muốn chết, cùng ngày thường khác nhau rất lớn. Nhưng Vô Ảnh đã mặc kệ hắn, chỉ hừ lạnh. Hoắc Niệm Hoài vì thế cúi thân xuống, ở bên mặt Vô Ảnh hôn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Kỳ thật ngươi hôm nay cũng không nhất định sẽ chết, ân, chúng ta sau này còn gặp lại.” Nói xong, liền đứng dậy hướng cửa đi đến. Nhưng đi được vài bước lại lộn trở lại, thân thủ lấy đi chiếc mặt nạ màu bạc trên bàn, mới tiếp tục đi đến phía trước. Hắn đi vội vàng như vậy, hoàn toàn không giống lúc trước trấn định thong dong, tựa như phía sau có ác quỷ đuổi theo, mà ngay cả cửa phòng cũng đã quên đóng lại. Vô Ảnh nhìn thân ảnh hắn xuyên qua cửa phòng. Kịch độc đã phát tác. Khóe mắt, khóe miệng, máu chậm rãi chảy xuống. Nhưng Vô Ảnh vẫn như mở to đôi mắt, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn. Y truy đuổi thân ảnh người kia, thật sự lâu lắm lâu lắm. Mỗi lần đều là kết cục này, mỗi lần đều chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, mỗi lần…… Hoắc Niệm Hoài bước đi rất nhanh thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, ngoài cửa chỉ còn lại một mảnh hắc ám. Vô Ảnh im lặng nằm trên mặt đất, toàn thân không thể động đậy, ánh mắt tựa như yêu say đắm lại tựa như oán hận, vẫn như trước nhìn về phía hắc ám khôn cùng. Vẫn vọng. Vẫn vọng……
|
Chương 17[EXTRACT]Sắc trời sớm tiếp tục tối sầm. Hoắc Niệm Hoài sau khi rời khỏi khách điệm, đơn độc đứng trong bóng đêm nặng nề, nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào mới tốt. Hắn vừa mới hại một người của Triệu gia, hắn rõ ràng phải nên thật khống khoái, nhưng đáy lòng lại là một mảnh mờ mịt. Công phu Vô Ảnh cho dù tốt, sau khi trúng kịch độc như vậy, chỉ sợ cũng không sống nổi đi? Từ nay về sau, trên đời không còn người này nữa. Không còn người cùng hắn lục đục lẫn nhau, thử thách lẫn nhau. Không còn người dùng động tác nhẹ nhàng thay hắn búi tóc. Không còn người……mặt không chút thay đổi hôn lên hai má hắn…… Cáp! Hoắc Niệm Hoài nghĩ như vậy, cước bộ nhưng lại lảo đảo, không tự chủ được nắm chặt mặt nạ màu bạc trong tay. Trong lòng ẩn ẩn đau, tựa như bị người dùng lưỡi dao sắc bén từng nhát cắt xuống, đau, cũng không phải quá lợi hại, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này, đau đớn kia lại dị thường rõ ràng. Hiện tại trở về, hẳn là còn kịp đi? Nhưng cứu người nọ lại như thế nào? Chẳng lẽ tiếp tục hư tình giả ý? Chẳng lẽ, tùy ý tên kia nhiễu loạn tâm của mình? Nửa bên mặt che dưới tóc đen cũng bắt đầu nổi lên đau đớn, nơi từng bị hôn qua trở nên nóng hổi, mơ hồ lưu lại một xúc cảm mề mại. Hoắc Niệm Hoài trong lòng hung hăng co rút một trận, cuống quít nâng tay che lại nửa bên mặt, nghiêng ngả lảo đảo hướng phía trước mà đi. Không cần quay đầu lại! Bên tai thanh âm như vậy vẫn vang lên, khiến hắn mại khai bộ tử, không ngừng không ngừng hướng phía trước mà đi. Thẳng đến khi ra khỏi cửa thành, ở vùng hoang vu dã ngoại đi được một đoạn đường thật dài, mới đột nhiên nhớ lại chiếc mặt nạ màu bạc trong tay. Dưới ánh trăng, mặt nạ ngược sáng chiếu rọi quang mang băng lãnh, tựa như ánh mắt cực kì lạnh lùng của Vô Ảnh. Hoắc Niệm Hoài tâm hoảng ý loạn, không rõ bản thân như thế nào lại đem thứ đồ vật này mang theo bên người, lại vì sao luôn nhớ tới người kia. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện phụ cận còn có một hồ nước không lớn không nhỏ, vì thế bước nhanh qua, dùng tay nặng nề quăng mặt nạ xuống hồ. Bởi vì bỏ thêm nội kình, mặt nạ kia lập tức chìm vào trong nước, ngay cả vang cũng không vang một tiếng. Hoắc Niệm Hoài ngơ ngác ở bên hồ, bên tai lại giống như vang lên thanh âm Vô Ảnh. “Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.” “Chỉ có người theo ta làm bạn cả đời, mới có thể thấy mặt của ta.” “Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần Hoắc Niệm Hoài.” Hoắc Niệm Hoài tay hơi hơi phát run, đột nhiên bưng kín miệng mình, cách trong chốc lát, lại há mồm hướng ngón tay cắn lên. Hắn hầu gian khanh khách rung động, miệng rất nhanh nhiễm thượng mùi máu tươi, lại chết sống không dám nhả ra. Rất sợ… không… lưu ý, sẽ kêu ra một cái tên. Vô Ảnh Vô Ảnh Vô Ảnh Vô Ảnh…… Hoắc Niệm Hoài ở bên hồ suốt một đêm. Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai khi ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt, hắn mới giống đại mộng sơ tỉnh, thần hồn hoàn toàn quay về. Ngón tay sớm được cắn đến máu tươi đầm đìa, hắn cúi đầu nhìn một cái, trên mặt nhưng lại lộ ra chút tươi cười, chậm rãi đem vết máu trên ngón tay sát lên mặt mình. Đau đớn trong ngực càng ngày càng rõ ràng. Hoắc Niệm Hoài lại giống như hồn nhiên bất giác, ngược lại cười lớn ra tiếng. Hắn mới vừa giết chết một người họ Triệu, cách báo thù lại gần thêm một bước, có thể nào không cười? Cười không ngừng đến thanh âm khàn khàn, ngay cả khí đều suyễn, mới suy sụp ngã trên mặt đất, kịch liệt ho khan. Nhìn thấy không? Hắn mới là người chân chính tuyệt tình. Chỉ có đủ độc đủ hung ác, mới có thể thắng một ván này. Vô Ảnh từng nói qua cái gì? Muốn lấy tính mạng đến đổi tâm của hắn? Thật sự là ngu ngốc! Hắn vốn là kẻ vô tâm vô phế, làm sao đáng giá y dùng tính mạng đến đổi?
|
Chương 18[EXTRACT]Lời còn chưa dứt, chợt nghe gặp “Ba” một tiếng, Hoắc Niệm Hoài đột nhiên bóp nát cái chén trong tay, cắn răng nói: “Ngươi nói cái gì?” Trà nóng theo ngón tay trắng nõn thon dài của hắn tiếp tục chảy xuống, từng giọt từng giọt dừng trên mặt bàn. Triệu Vĩnh Yên nhìn thấy ánh mắt đăm đăm, nói: “Tiểu Niệm, tay ngươi……” Hoắc Niệm Hoài không chút để ý, chỉ như vậy nhìn hắn, mi gian mơ hồ lộ ra chút sát khí, hung tợn nói: “Lời nói mới rồi…… Ngươi lặp lại lần nữa.” Triệu Vĩnh Yên sợ tới mức không nhẹ, liên tục gật đầu, nói: “Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, nhưng Hoàng thúc tìm tam đạo nhân mã này đến đối phó ngươi, thật sự hung hiểm. Ta mỗi ngày lo lắng đến ăn không vô, ngủ không yên, hiện tại gặp ngươi bình an vô sự, cuối cùng cũng yên tâm.” Hắn ngữ khí thật sự khoa trương, vừa nói vừa nháy mắt, kiệt lực bài ra biểu tình vô cùng chân thành. Đáng tiếc Hoắc Niệm Hoài lại tựa hồ có tai như điếc, chỉ bán cúi con ngươi, mờ mịt nhiên nhiên nhìn về phía tay mình, lẩm bẩm: “Nguyên lai là hắn.” Hoàng thúc trong miệng Triệu Vĩnh Yên, tự nhiên chính là tên Vương gia được gọi Triệu Băng kia. Hoắc Niệm Hoài tuy rằng từng đem Triệu Băng bắt tới tra tấn qua, lại chỉ nghĩ người nọ là một Vương gia nhàn tản, cũng chưa từng để ở trong lòng, không dự liệu bây giờ sự tình lại như thế. Nếu Triệu Băng hận hắn tận xương, một lòng muốn đẩy hắn vu tử địa, như vậy đối phó người Lạc Hoa các cũng là hắn đi? Căn bản, cùng Vô Ảnh không hề quan hệ. Chỉ là khi đó, Vô Ảnh vì sao lại không giải thích? Đúng rồi, y ngay cả chính mình hoài nghi cái gì cũng không biết, sao có thể giải thích rõ ràng? Hơn nữa, chính mình chẳng lẽ sẽ tin tưởng? Hoắc Niệm Hoài lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cảm giác ngực từng trận từng trận run rẩy, không phải đau đớn, chỉ là trống rỗng, giống như mất đi một thứ gì đó, phiền muộn đến cực điểm. Triệu Vĩnh Yên thấy sắc mặt hắn không tốt, sợ bản thân khó giữ được cái mạng nhỏ này, vội vàng tiếp tục lôi kéo làm quen: “Tiểu Niệm, ngươi có khỏe không?” Hoắc Niệm Hoài liếc nhìn hắn một cái, dần dần hồi phục tinh thần, bỗng nhiên loan loan khóe miệng, thấp cười ra tiếng: “Đương nhiên, không có gì không tốt.” Dừng một chút, khuôn mặt kỳ dị vặn vẹo một chút, thần sắc dữ tợn vạn phần: “Giết sẽ giết, cho dù có gì thì sao? Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận.” Triệu Vĩnh Yên mặc dù không biết hắn đang nói cái gì, nhưng nghe thấy từ “giết” kia, đã sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, vội hỏi: “Tiểu Niệm, ta biết ngươi không thích người Triệu gia, ngươi nếu không muốn nghe ta nói, ta lập tức liền biến mất trước mặt ngươi! Ngàn vạn lần không nên a!” Khi nói chuyện, người đã lặng lẽ đứng lên, tùy thời chuẩn bị lạc chạy. Hoắc Niệm Hoài lại mị liễu mị nhãn, một phen kéo lấy cánh tay hắn, nói: “Trốn cái gì? Ta nhìn rất đáng sợ sao?” “Không, không có.” Triệu Vĩnh Yên da đầu tê cứng đáp một tiếng, toàn thân đều phát run. Hoắc Niệm Hoài thấy hắn như vậy, ngược lại cười đến động lòng người, nhẹ nhàng nói: “Ngươi lại chưa từng thấy qua mặt của ta, có cái gì phải sợ? A, thế gian này người gặp qua khuôn mặt này của ta, nhưng thật ra không có một người không sợ.” Có lẽ, từng có đi? Thật tình chân ý cũng tốt, hư tình giả ý cũng thế, ít nhất người kia từng vô cùng ôn nhu hôn lên hai má hắn. Đáng tiếc, ngay cả người duy nhất đó cũng do tự tay hắn hại chết. Hoắc Niệm Hoài nghĩ như vậy, cả người lại có chút hoảng hốt, thẳng ngoắc ngoắc nhìn Triệu Vĩnh Yên, đột nhiên nói: “Hắn với ngươi cùng tuổi, cùng chảy huyết thống Triệu gia, sao lại kém nhau nhiều như thế? Ngươi từ nhỏ đó là cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, hắn lại……” Triệu Vĩnh Yên nghe được giật mình, hỏi: “Tiểu Niệm, ngươi đang nói là ai?” Hoắc Niệm Hoài tay run lên, tựa như đột nhiên hiểu được bản thân đang nói cài gì, “A” kêu lên tiếng. Tiếp theo, khuôn mặt nhưng lại trở nên một mảnh trắng bệch. Hắn đương nhiên biết bản thân nói là ai, hắn chỉ kinh ngạc, trong lòng nhưng sao lại tưởng niệm người kia? Tại sao…… cho tới bây giờ mới nghĩ đến người kia? Trong ngực khí huyết bốc lên. Hoắc Niệm Hoài lúc trước vẫn nói nói cười cười, lúc này lại là khuôn mặt bụi bại, một bộ duy trì không được. Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm thấy được tất cả cảnh vật đều trở nên rất mơ hồ, trong lòng một mảnh mờ mịt, cơ hồ nhớ không nổi bản thân đang ở nơi nào. Thân ảnh tận sâu đáy lòng lại từ từ rõ ràng. Rất nhiều năm trước, tiếu niên nho nhỏ kia cuốn lấy hắn không rời, không ngừng gọi “Ca ca”, “Ca ca”. Rất nhiều năm sau, hài tử kia trở thành thanh niên gương mặt băng lãnh, mang vài phần ngạo khí lại mang vài phần lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ hộ ngươi chu toàn.” Nhu tình mật ý này, ngay cả là giả, cũng khiến người cam tâm chìm đắm. Hoắc Niệm Hoài hít sâu một hơi, cuối cùng buông tay Triệu Vĩnh Yên, xoay người bước đi. Triệu Vĩnh Yên bị hắn như thế cả kinh nhất dọa mất, chân chính đầu đầy mờ mịt, nhịn không được há mồm hô lớn: “Tiểu Niệm, ngươi đi đâu? Uy uy, ngươi tiền trà còn chưa có trả đâu a.” Y đi nơi nào? Hoắc Niệm Hoài khẽ động khóe miệng, trào phúng cười cười, bản thân cũng không biết nên đi nói nào. Quay về khách *** từng đặt chân lúc trước? Nhưng sớm qua nhiều ngày như thế, cho dù trở về, phỏng chừng cũng chỉ có thể nhìn thấy vết máu đầy đất đi? Không, có lẽ ngay cả vết máu cũng không còn, sớm được quét tước sạch sẽ, để người khác trọ lại. Hoắc Niệm Hoài cảm thấy sáng tỏ, cước bộ cũng không nghe sai sử, không ngừng không ngừng đuổi trở về. Hắn ngày ấy bức bản thân rời đi, không biết bao nhiêu thống khổ, nhưng hôm nay khi chạy trở về, đúng là chút đau đớn cũng không biết, chỉ đã mờ mịt lại chết lặng. Chỉ biết…… nghĩ đến người kia. Hoắc Niệm Hoài khinh công trác tuyệt, cước trình cực nhanh, nguyên bản trước khi trời tới có thể chạy đến thành trấn, nhưng khi hắn đi được nửa đường, thế nhưng ở trong rừng cây gặp một người quen. Người nọ bạch y thắng tuyết, lưng đeo bảo kiếm, bên môi nụ cười như có như không, nhìn thật thanh thanh nhã nhã ── đúng là Ngụy Minh Hoa ngày ấy cùng hắn đánh một trận. Hoắc Niệm Hoài cùng người này không có thù hận gì, nhưng nghĩ đến hắn cũng là một người đạo nghĩa, hẳn là cùng Vô Ảnh hạ thủ, liền lập tức ra tay hướng hắn đánh tới. Ngụy Minh Hoa công phu không kém, tuy là nửa đường bị tập kích, cũng lập tức rút kiếm, bình tĩnh huy kiếm phản kích. Nhưng hắn sau khi nhìn rõ khuôn mặt Hoắc Niệm Hoài, cũng rất chấn động, cơ hồ ngay cả kiếm cũng cầm không xong, bật thốt lên nói: “Hoắc công tử, ngươi, ngươi vẫn sống?” Hắn sắc mặt xanh xanh trắng trắng, một bộ thần khí kinh ngạc, quả thực tựa như ban ngày gặp phải quỷ. Hoắc Niệm Hoài trong lòng rùng mình, trầm thanh hỏi: “Sao vậy? Ta không nên sống?” Ngụy Minh Hoa sắc mặt hết đổi lại biến, thần sắc cổ quái nhìn thẳng hắn, nói: “Ngày đó ở khách ***…… Ngươi không phải đã chết sao?”
|
Chương 19[EXTRACT]Hoắc Niệm Hoài thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Hắn tuy rằng sớm đoán được Vô Ảnh dữ nhiều lành ít, nhưng trong lòng ít nhiều tồn tại một ý niệm cầu may, thẳng đến sau khi nghe thấy lời nói này của Ngụy Minh Hoa, mới cảm thấy được một trận thiên toàn địa chuyển. Người kia…… Quả nhiên đã chết? Rõ ràng là hắn chính tay hạ độc, lại là hắn cố ý bỏ mặc không quan tâm, sao lúc này lại hối hận? Là tin Vô Ảnh thực tâm sao? Hay phát hiện, thì ra bản thân cũng nghĩ đến y? Hoắc Niệm Hoài thở hổn hển, một chốc thanh tỉnh một chốc ngẩn ngơ, cách hồi lâu mới trấn định tâm thần, phát hiện sơ hở trong lời nói của Ngụy Minh Hoa, tê thanh nói: “Tướng mạo người nọ trong khách sạn cùng ta cũng không tương tự, sao ngươi lại nhận thức không được?” “Di? Nguyên lai người nọ không phải Hoắc công tử ngươi?” Ngụy Minh Hoa lúc này mới hiểu được người trước mắt không phải ác quỷ, bất giác nhẹ nhàng thở ra, nói, “Ta ngày ấy đi đến đã muộn, không kịp ngăn cản bọn họ động thủ, cho nên chưa từng thấy rõ mặt người kia.” “Thời điểm ngươi đến, hắn đã muốn…… tắt thở sao……” Hoắc Niệm Hoài đứt quãng nói ra những lời này, khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm, quả thực cùng quỷ quái không khác biệt. Dù Ngụy Minh Hoa là một thiếu niên hiệp sĩ, cũng nhịn không được thối lui từng bước, gật đầu đáp: “Phải” “Như vậy, mặt của hắn……” Hoắc Niệm Hoài tay run lên, cảm giác trường kiếm trong tay nặng đến ngàn cân, cơ hồ có chút cầm không nổi. Ngụy Minh Hoa thần sắc quái dị liếc nhìn hắn, âm điệu không yên ổn: “Thời điểm ta nhìn thấy, đã không rõ tướng mạo sẵn có.” Vừa dứt lời, Hoắc Niệm Hoài liền giơ kiếm đặt trên cổ hắn, hai mắt tràn ngập huyết sắc, lạnh lùng nói: “Các ngươi những kẻ tự cho mình hiệp nghĩa nhưng thực chất lại là ngụy quân tử, có thể tra tấn người khác đến như vậy sao?” “Ta nguyên bản sẽ không tán thành báo thù như vậy, hiện giờ nghĩ lại, cảm thấy không đúng.” Ngụy Minh Hoa tuy rằng mệnh huyền một đường, thái độ không làm mất đi cung cách, nói, “Bất quá tổn thương trên mặt người kia, chỉ sợ là chính hắn làm ra.” Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài cả người chấn động, trường kiếm trong tay đột nhiên buông lỏng, “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất. Bản thân hắn cũng lùi lại mấy bước, mềm nhũn dựa vào thân cây, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, lầm bầm lầu bầu thấp giọng: “Đúng rồi, hắn ngày trước nói qua, khuôn mặt kia của hắn…… Chỉ để một mình ta thấy.” Vô Ảnh cho tới bây giờ nói được thì làm được. Y nói yêu mến chính là yêu mến. Y nói phải hộ hắn chu toàn, tự nhiên liền cẩn thận hộ hắn, cho dù Triệu Băng xuất động tam đạo nhân mã, cũng không thể tổn thương hắn mảy may. Mà hắn, nhưng cho tới bây giờ sao vẫn không tin? Hoắc Niệm Hoài chậm rãi nắm quyền lên, móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay, vô cùng đau đớn. Nhưng sao có thể so với đau đớn trong lòng? Hắn mất đi khí lực rất lớn, mới giương mắt nhìn hướng Ngụy Minh Hoa, hỏi: “Người kia hiện giờ ở nơi nào?” Hắn không thể thốt ra hai từ “thi thể” này, chỉ suy nghĩ một chút, đã cảm thấy được toàn thân rét run. Không ngờ Ngụy Minh Hoa cũng là sắc mặt nhất trầm, cúi đầu ứng đáp: “Thiêu.” “Cái gì?” Hoắc Niệm Hoài lập tức kêu ra tiếng, tiếng nói ách đắc không được rõ ràng, “Ngươi thiêu hắn?” Ngụy Minh Hoa khụ khụ, thoáng xoay người đi, thở dài: “Không thiêu có thể được sao? Cái bộ dáng kia…… Căn bản không có cách nào khác để nhìn.” Hoắc Niệm Hoài ngực đông lại, thân thể dần dần run lên, khuôn mặt trắng bệch một mảnh, hầu gian dâng lên huyết vị tinh ngọt. Hắn nguyên muốn hỏi Vô Ảnh đến tột cùng biến thành bộ dáng gì, nhưng thật sự không thể mở miệng. Nghĩ đến trừ bỏ tổn thương bên ngoài, còn chịu nhiều loại ra tấn khác, thậm chí ngay cả thân thể cũng không thể đầy đủ. Người nọ hiện giờ tất nhiên so với chính mình càng xấu đi? Đáng tiếc hắn lại nhìn không thấy. Thiên hạ to lớn, sau này không còn người này. Hoắc Niệm Hoài trong cơ thể chân khí hỗn loạn, đã có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, lại đột nhiên hét lớn một tiếng, huy chưởng hướng Ngụy Minh Hoa đánh qua. Ngụy Minh Hoa không dự liệu được hắn đột nhiên làm khó dễ, vội vàng xoay người né tránh, hiểm hiểm né qua một chiêu này. Hai người rất nhanh triền đấu. Công phu Hoắc Niệm Hoài so với Ngụy Minh Hoa mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng mất hồn mất vía, vẫn rất nhanh chiếm thế thượng phong. Đối sách hơn mười chiêu, bỗng nhiên hóa chưởng vi chỉ, không mất nhiều sức lực đã kháp trên cổ Ngụy Minh Hoa. Chỉ cần dùng sức một chút, có thể lấy tính mạng đối phương. Nhưng Hoắc Niệm Hoài lại ngạnh sinh sinh dừng lại, trên gương mặt tái nhợt xẹt qua một tia mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Hại chết hắn là ta, ta giết ngươi làm cái gì?” Nói xong, nhẹ buông tay, ngược lại ở trên ngực Ngụy Minh Hoa đánh một chưởng, quay đầu bước đi. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Hoắc Niệm Hoài vẫn hướng phía trước mà đi, không quá lâu, đã đến bờ hồ hôm trước từng ngồi. Hắn nhớ bản thân đã đứng ở đây suốt một đêm, nếu lúc ấy quay đầu lại cứu Vô Ảnh, sẽ như thế nào? Chỉ sợ vẫn không tin người kia là thực tâm. Nhưng lục đục với nhau cũng tốt, cho nhau lợi dụng cũng được, có thẻ sống yên ổn mà không như hiện giờ ── sinh, tử, tương, cách! Hoắc Niệm Hoài suy nghĩ, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, từng bước một tiêu sái tiến đến trong hồ, chậm rãi trầm vào trong nước. Hồ này không lớn không nhỏ, muốn tìm lại đồ vật, nhưng cũng không dễ dàng. May mà Hoắc Niệm Hoài võ công cao cường, trầm trầm di động sau nhiều lần, cũng tìm được mặt nạ màu bạc ngày ấy ném xuống. Mặt nạ như trước phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Hoắc Niệm Hoài nửa thân mình tẩm trong hồ, tóc dài ướt sũng chảy xuống thủy quang, động tác nhẹ nhàng đem mặt nạ ôm vào trong ngực. Một trận đau đớn. Hắn nguyên bản thật sự chết lặng, thẳng đến giờ phút mới đau đớn tột cùng, tựa như cuối cùng cũng tìm được thứ đã đánh mất từ lâu, đau đớn từng chút lan tràn, từ tâm đến xương, ruột gan đứt thành từng khúc. Nguyên lai hắn đem tâm đặt tại nơi này. Nguyên lai hắn cũng yêu mến Vô Ảnh. Chỉ là khi nhận ra đã quá trễ, hắn đã tự tay giết chết người kia. Hoắc Niệm Hoài khẽ động khóe miệng, vừa cười, chậm rãi cúi đầu, thần sắc mê ly hôn lên mặt nạ lạnh lẽo. Thật giống như hôn người đã chiếm cứ tâm hắn. Đêm hôm đó hắn cắn ngón tay, mới có thể ngăn cản bản thân kêu ra tiếng, hiện giờ hắn há miệng thở dốc, tất cả thanh âm đều ngạnh trong cổ họng, cái gì cũng nói không nên lời. Chỉ có thể ngưỡng đầu, không tiếng động cười to. Ánh trăng thản nhiên chiếu xuống, chiếu sáng gương mặt hắn. Nửa bên mặt tuấn mỹ vô song, nửa bên mặt kinh tởm quỷ mị. Giờ này khắc này, nụ cười nhạt nhòa trên mặt…… lộ ra thủy ngân.
|