Liệt Tâm
|
|
Chương 20[EXTRACT]Mộ Diệp sau lưng bị đè vào mặt bàn cứng rắn vừa đau lại vừa lạnh, nhưng làm Mộ Diệp đau đớn tận tâm can chính là câu nói của Diệp Ảnh vừa nói ra.Đó có phải là những lời trong lòng của Diệp Ảnh?Diệp Ảnh là như vậy nhìn hắn, là nghĩ về hắn như vậy sao?Mộ Diệp trợn to hai mắt nhìn Diệp Ảnh đang đè trên người mình, nhất thời cũng không biết nên nói gì.Lúc trước vô luận bị Lâu Sâm dằn vặt thế nào, Mộ Diệp cũng không tuyệt vọng như hiện tại. Là hắn có lòng tham phải không? Tưởng là có thể tìm được người thật tâm yêu mình, nguyên lai khó như vậy sao?Diệp Ảnh không để ý tới Mộ Diệp đang thất hồn lạc phách, đôi môi băng lãnh bắt đầu hôn dài trên mặt Mộ Diệp, hai tay càng thô lỗ đùa bỡn đầu ngực Mộ Diệp.Mộ Diệp toàn thân run rẩy, không tự chủ được giãy dụa.Nhưng Diệp Ảnh rất nhanh chế trụ hai tay của Mộ Diệp, cắn nhẹ vành tai hắn, thì thầm nói nhỏ vào tai: “Thanh cao cái gì thanh cao? Huynh ăn mặc như vậy chạy tới nơi này, không phải là muốn đệ đối với huynh như vậy sao?”Ô ồ tiếng thở dốc kề sát ở bên tai.Mộ Diệp chỉ cảm thấy trong lòng lạnh giá, rốt cục nhắm mắt lại, triệt để thả lỏng thân thể.Qua một hồi lâu Mộ Diệp mới mở miệng hỏi: “… Thú vị phải không?”Diệp Ảnh động tác dừng lại một chút, rồi vẫn như cũ trên người Mộ Diệp tàn sát bừa bãi.Mộ Diệp thở dài, chậm rãi mở mắt ra, diện vô biểu tình nhìn kỹ người trước mắt, hỏi lại một lần nữa: “Bệ hạ giả dạng làm Diệp Ảnh lừa gạt ta, rất thú vị phải không?”Nghe vậy, “Diệp Ảnh” rõ rang sợ run một chút, sau đó lộ ra dáng tươi cười.“Đệ làm thế nào mà nhận ra?” Người nọ thanh âm liền thay đổi, giọng nói trầm thấp hoặc nhân, ngoại trừ Lâu Sâm ra, còn ai có thể có giọng nói đó?“Ta tuy rằng pháp lực thấp, nhìn không thấu pháp thuật che mắt của bệ hạ, nhưng một người thật hay giả, ta hoàn toàn có thể phân biệt. Diệp Ảnh thật nếu như bị nhốt ở chỗ này, khẳng định sẽ tìm mọi cách bỏ trốn, tuyệt không có ung dung ngồi ở trên bàn uống trà. Hơn nữa y cũng không có khả năng nói ra những lời đả thương người khác như vậy.”Lâu Sâm trào phúng cười cười, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, hắn khôi phục thành dáng dấp vốn có, hỏi: “Đệ làm như thế nào mà tin y như vậy?”“Thích một người thì tự nhiên là toàn tâm toàn ý tín nhiệm đối phương. Ta thời gian trước ở cùng bệ hạ một chỗ, cũng chưa từng hoài nghi qua người?”Lâu Sâm lắc đầu, chậm rãi đến bên người Mộ Diệp, nói: “Đệ nếu thực sự gặp được tên kia, nói không chừng sẽ gặp thất vọng.”“Y đang ở nơi nào.” Mộ Diệp cũng không để tâm đến những lời nói của Lâu Sâm, lập tức hét lên: “Bệ hạ, làm ơn cho ta gặp hắn!”Lâu Sâm cực chán ghét phản ứng của Mộ Diệp, đôi mắt hơi nheo lại, cười lạnh nói: “Ta nếu có thể cho đệ thấy hắn, cần gì phải dùng phép thuật lừa gạt đệ”“Có ý tứ gì?”“Ta tưởng đệ là người thông minh, kết quả không ngờ đệ lại xuẩn như vậy.” Lâu Sâm ngồi trở lại trên bàn, tiếp tục cầm chung trà đang uống dang dở, dường như không có việc gì nói: “Cái tên Diệp Ảnh kia … Đã không còn tồn tại.”Mộ Diệp cảm thấy trên người càng thêm lạnh, hầu như đứng thẳng không được, cách hồi lâu mới có thể gắng gượng lên tiếng nói: “Không có khả năng… Ngươi rõ ràng đã nói qua, sẽ cho y được sống tốt đẹp mà …”“Ta lừa đệ một lần, lẽ nào có thể lừa đệ lần thứ hai, lần thứ ba?”Mộ Diệp đã vô tâm tư tính toán những chuyện này, chỉ là ngơ ngác hỏi: “Lúc nào…?”“Ngay buổi tối hôm đó, đệ ở dưới thân ta giãy dụa rồi trên người ta ngất đi. Diệp Ảnh cũng không biết từ nơi nào học được phép thuật bàng môn tả đạo, có ý muốn cùng theo ta đồng quy vu tận, ta không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cho y chết một cách thống khoái.”Lâu Sâm vừa nói, một bên ngả ngớn sờ sờ gương mặt Mộ Diệp nói: “Đệ lúc đó như vậy trầm mê, căn bản phát hiện không được chuyện gì đã xảy ra, mọi chuyện đúng là như vậy?”Mộ Diệp dùng sức lắc đầu.“Không, sẽ không! Không có khả năng buổi tối hôm đó.. Bệ hạ người hiện đang gạt ta!”Diệp Ảnh…Diệp Ảnh không có khả năng đã chết mà Mộ Diệp hoàn toàn không biết, Diệp Ảnh không thể tiêu thất mà hắn không cảm nhận được? Diệp Ảnh trên người còn có nữa trái tim của hắn, vô luận xảy ra chuyện gì, hắn đều không thể không có cảm giác.Mộ Diệp thì thào tự nói một hồi, xoay người đi đến trước cửa. Thân thể hắn từ lâu đã vô lực, lúc này lại không biết từ nơi nào sinh ra khí lực, giúp hắn chống đỡ đi tìm Diệp Ảnh.Lâu Sâm chậm rãi tiếp tục uống trà, thẳng đến khi Mộ Diệp sắp bước ra cửa phòng thì Lâu Sâm sử dụng pháp thuật di hình hoán ảnh, nhanh chóng chuyển thân hình chặn lối đi của hắn.“Không cần uổng phí khí lực, đệ tìm không được y đâu.”“Ta biết Diệp Ảnh ở nơi nào, y nhất định là ở cấm địa.”“Đệ không thể nào đi đến cấm địa, mà đến được thì phải thế nào đây? Như ta đã nói, y đã không còn tồn tại nữa.” Dừng một chút, cố ý nặng thêm ngữ khí: “Huống chi, đệ có biết cái tên Diệp Ảnh kia, nguyên bản là không tồn tại.”Mộ Diệp lúc này tâm trạng đã lãnh tĩnh, sắc mặt thập phần khó coi, hỏi: “Người nói cái gì?”“Hoàn toàn nghe không rõ hả? Trên đời nguyên bản không có người tên Diệp Ảnh, nếu không có đệ rảnh rỗi giúp sức, y căn bản sẽ không hóa thành hình người. Đệ cũng biết y hồn phách không được đầy đủ, không nên cho y nửa trái tim của mình, dù có thể giữ được hồn phách của y thì sao chứ. Trên thực tế, y cũng chỉ có một hồn một phách mà thôi.”“Diệp Ảnh…”“Cấm địa thiên giới người ngoài không thể xâm nhập, ngoại trừ ta ra người khác đặt chân vào đều khó thoát khỏi cái chết.”Lâu Sâm nhếch miệmg cười một cái, nghiền ngẫm nhìn Mộ Diệp, mỉm cười nói, “Như vậy, đệ cho là một hồn một phách của y là từ đâu tới đây?”Mộ Diệp lập tức toàn thân trở nên mềm nhũn.Hắn phảng phất đã đoán được đáp án, rồi lại tình nguyện làm như cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, đáy lòng như có vật gì từng chút từng chút đâm vào tim, lắc đầu nói: “Không, không có khả năng– ”Lâu Sâm lấy tay ôm thân thể Mộ Diệp đã không còn đứng vững, ngón tay chậm rãi mơn trớn đôi môi đã không còn huyết sắc, thần sắc ôn nhu đến cực điểm, tựa như dùng hết tình cảm chân thành của cuộc đời này, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi chữ mỗi câu, nói ra đều là băng lãnh vô tình: “Thực sự là đáng tiếc, đệ từ đầu tới cuối, đều chỉ thích một người là ta.”
|
Chương 21[EXTRACT]…Đầu đau như muốn nứt ra.Tai không nghe được tiếng tim đập, Mộ Diệp cảm thấy cảnh vật trước mắt một là một khoảng mơ hồ, làm thế nào cũng nghĩ không ra mình đang ở nơi nào.Đã xảy ra chuyện gì?Vì sao hắn lại nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ngay cả khí lực để cử động một ngón tay cũng không có?Đau đớn liên tục kéo dài, giống như lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào thân thể, nhưng suy nghĩ đang tan rã từ từ ngưng tụ lại, cuối cùng hiện ra tên một người.Lâu Sâm.Đúng rồi, hắn thống khổ như thế, chỉ là bởi Lâu Sâm không thương hắn.Tất cả chỉ là âm mưu.Nhưng không có liên quan gì? Hắn còn có Diệp Ảnh a.Diệp Ảnh là thật tâm thích hắn, bọn họ còn nói sẽ ở cùng bên nhau mà.Nhớ tới người thiếu niên luôn luôn mỉm cười kia, hắn nhịn không được cong khóe miệng, cố gắng mở to hai mắt, tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng, ánh vào mắt là gương mặt quen thuộc – dung nhan tuấn mỹ, ôn hòa cười nhạt, nhưng cũng không phải là người mà hắn tâm tâm niệm niệm.Diệp Ảnh của hắn đang ở nơi nào?Mộ Diệp trên người lúc lạnh lúc nóng, gần như hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng một chút ký ức còn lại trong đầu khiến hắn nhớ ra vì sao mình lại nằm trên mặt đất, đồng thời cũng nhớ lại lúc Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn nói câu kia.Diệp Ảnh căn bản là không tồn tại!Hắn yêu chỉ là một người do hắn tưởng tượng ra mà thôi.Do Lâu Sâm tự tay tạo ra một ảo ảnh giả dối nhất, tàn nhẫn nhất.Thật đáng buồn cười, hắn thậm chí liên tục thua hai lần trên tay cùng một người.Hắn một lần lại một lần không hề do dự mà yêu Lâu Sâm, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng đi vào tâm y.Mộ Diệp cho rằng mình lúc đó sẽ vì vậy mà điên cuồng, không ngờ thần trí lại thanh tỉnh dị thường, chỉ có thân thể bởi vì giá rét mà hơi phát run. Từ trong cổ họng hắn phát ra âm thanh, khàn khàn tuyệt vọng khiến người e sợ: “Vì sao đối xử với ta như vậy? Đây cũng là trò chơi của bệ hạ sao?”“Đệ không nên đặt chân vào cấm địa.” Lâu Sâm lấy bàn tay vuốt tóc cuả hắn, ngữ khí vô cùng ôn nhu: “Nơi đó không cho người ngoài đi vào, tất nhiên là có đạo lý trong đó.”“Bởi vì có liên quan đến bí mật của bệ hạ”Lâu Sâm mỉm cười, cũng không trách Mộ Diệp mạo phạm, ngược lại còn cầm tay hắn mà hôn, nói: “Người đứng đầu thiên giới, không cần tình yêu dư thừa không phải sao?”Mộ Diệp nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhất thời cái gì cũng đều hiểu rõ.Lâu Sâm có thể lãnh khốc vô tình, là bởi vì y từ lâu vứt bỏ nhược điểm, vô luận người bên cạnh yêu hay hận, sống hay chết, cũng không có thể làm y khẽ động tâm.Mộ Diệp không cách nào tưởng tượng được, đêm khuất nhục đó, khi hắn đáp ứng điều kiện Lâu Sâm đưa ra, vì cứu Diệp Ảnh mà chủ động mở hai chân, người kia trong lòng cười nhạo hắn như thế nào.Tất cả hy vọng đều đã hủy diệt.Hắn không còn được nhìn thấy Diệp Ảnh của hắn nữa.Mộ Diệp nghĩ như vậy tâm tình lại bình tĩnh lạ kỳ, dùng một giọng nói như chết lặng: “Bệ hạ, cho ta đến cấm địa một lần nữa.”“Đệ đến bây giờ còn chưa chết tâm sao?” Lâu Sâm hiển nhiên có chút kinh ngạc, mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn là gật đầu, “Cũng được, nể tình đệ diễn trò lấy lòng ta, cứ làm như đệ mong muốn đi.”Nói xong, xoay người mở cửa phòng.Mộ Diệp đối với những lời vô tình này đã không còn phản ứng nữa, chỉ cảm thấy lạnh. Hắn phải dùng hai tay ôm lấy mình, mới có khí lực từ trên mặt đất đứng lên, theo Lâu Sâm đi ra cửa.May là lần này không cần đi qua đầm nước của hình đường đi vào cấm địa, Lâu Sâm thi triển một chút pháp thuật phức tạp, đã mang hai người đến cấm địa.Xung quanh cây cỏ um tùm, cảnh trí vẫn như cũ.Nước suối trong suốt vẫn ào ào chảy xuôi, bên bờ những đóa hoa nối tiếp nhau nở rộ, ngay chính giữa là thần mộc sinh cơ dồi dào, vô số điểm sáng từ trên ngọn cây nhẹ nhàng bay xuống, tạo thành một mỹ cảnh độc nhất vô nhị.Liệu có ai đoán được?Nơi này cất giấu nhược điểm lớn nhất của thiên đế bệ hạ.Mộ Diệp hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lâu Sâm, chỉ giống lần đầu bước vào cấm địa, lảo đảo nghiêng ngã đi tới hướng mấy điểm sáng vây quanh thần mộc.Tia sáng rạng ngời đều rơi xuống trên người hắn.Hắn nhớ rõ Diệp Ảnh là do những... tia sáng này hội tụ mà thành, hiện tại... đã khôi phục nguyên dạng sao?“Diệp Ảnh …”Hắn cơ hồ không thể khống chế mà thốt lên tên này, lúc thốt lên một chữ cuối cùng, ánh sáng trước mắt không báo trước dừng lại một chút, sau đó một phần tiếp tục rơi xuống, một phần khác… lại bắt đầu bay vòng quanh hắn, rồi cũng dần dần ngưng tụ lại với nhau.Mộ Diệp vẻ mặt lập tức kích động, mắt thấy những tia sáng này biến thành một khối ánh sáng mập mạp, vụng về nhún nhảy trên đầu ngón tay hắn.“Diệp Ảnh!”Mộ Diệp kêu to lên, muốn thu đoàn ánh sáng vào bàn tay, nhưng Lâu Sâm nhanh hơn một bước bắt được tay hắn, đem hắn vững vàng khóa vào trong ngực, đồng thời mở miệng niệm chú ngữ.Khối cầu ánh sáng vốn đã hình thành chấn động kịch liệt, sau đó chậm rãi tứ tán ra.Mộ Diệp liều mạng vươn tay qua, nhưng thế nào cũng không chạm được y, chỉ nghe thấy Lâu Sâm ở bên tai nói rằng: “Sách, thực sự là một chút ý nghĩa cũng không có. Nhưng mà cũng tốt, vừa vặn có thể cho đệ nhìn một lần tên kia làm sao biến mất không thấy.”Nói xong, một tay ôm chặt thắt lưng Mộ Diệp, tay kia nắm lấy cằm hắn, lạnh lùng nói: “Đệ không phải rất muốn thấy hắn sao? Vậy ta sẽ cho đệ nhìn kỹ, nghìn vạn lần không nên chớp mắt.”Mộ Diệp không phát ra âm thanh, cảm giác bàn tay trên lưng lực lớn vô cùng, vô luận như thế nào cũng giãy không được.Chỉ còn một chút xíu nữa thôi.Chỉ còn một chút xíu nữa, hắn có thể chạm được Diệp Ảnh.Mặc kệ y biến thành hình dạng gì, đều là người mà hắn yêu.Thế nhưng tia sáng đang dần dần ảm đạm tiêu thất.Khi Mộ Diệp hao hết khí lực, rốt cục cũng chạm được đến nó thì đoàn ánh sáng đã trở nên gần như trong suốt, tiếp theo lại giống như là ảo ảnh, ở đầu ngón tay hắn tiêu tán vô tung tích.Vốn dĩ người kia không tồn tại, cuối cùng lại trở về cát bụi.Trong nháy mắt, Mộ Diệp nhớ tới ngày đó hắn ở nhân giới, đã từng dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực của mình.Hắn vẫn ghi khắc loại đau đớn khi tâm vỡ ra thành hai mảnh.Mà giờ này khắc này, đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến ngực đau hơn lúc đó trăm nghìn lần.
|
Chương 22[EXTRACT]“Kết thúc.” Lâu Sâm nhìn hắn từ từ bình tĩnh nhìn những tia sáng chậm rãi bay xuống, thì thào thở dài nói.Không biết có phảí là Mộ Diệp lỗi giác hay không, hắn luôn cảm y như là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đã không còn lòng dạ nào bận tâm những thứ này..., chỉ là trừng lớn hai mắt khô khốc mờ mịt chăm chú nhìn phía rước, thậm chí buông xuôi hai tay, không có ý đồ thử thoát khỏi ôm ấp của Lâu Sâm.Lâu Sâm rất thoả mãn với biểu hiện của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nơi này không có gì hay để xem, chúng ta trở về đi.”“Bệ hạ dự định xử trí ta như thế nào?”“Hử?”Mộ Diệp khép nửa mắt lại, ngữ điệu tương đối bình tĩnh, nhưng bởi vì quá bình tĩnh, trái lại có chút quỷ dị: “Lúc trước ta ám sát bệ hạ, sau đó lại xâm nhập cấm địa, không biết nên chịu loại hình phạt nào?”Dừng một chút, tự hỏi tự đáp: “Đúng rồi, người đặt chân vào cấm địa, tất cả đều chỉ có một con đường chết.”Trong khi đang nói chuyện, lòng bàn tay nổi lên nhàn nhạt hồng quang. Đợi khi tia sáng cực lớn, hắn đột nhiên giơ tay hướng lồng ngực đánh lên.Lâu Sâm không ngờ được lúc này hắn còn có thể sử dụng pháp thuật, hơi sửng sốt một chút, vội vàng giữ lại cổ tay của Mộ Diệp.Nhưng Mộ Diệp ý chí vô cùng kiên quyết, vẫn như cũ đem tia sáng trong bàn tay hướng vào ngực.Lâu Sâm dưới tình thế cấp bách, dùng tới mười thành lực đạo ngăn cản hắn, trong lúc hai người giằng co, chỉ nghe “Rắc” một tiếng thanh thúy, cánh tay Mộ Diệp vô lực rũ xuống, mềm nhũn treo bên người.... Tay hắn bị gẫy nátNhưng Mộ Diệp không có chút đau đớn nào, đôi mắt đen nhánh cũng không có tâm tình gì, chỉ là kinh ngạc nhìn cánh tay mình.Ngược lại Lâu Sâm rất tức giận, từ từ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đệ thật to gan lại dám ngay trước mặt của ta tìm chết? Đừng quên, đệ là người của ta, ngoại trừ ta, không ai có thể quyết định sống chết của đệ.”“Đúng vậy.” Mộ Diệp gật đầu, cực kỳ thuận theo đáp: “Số phận của vạn vật trong thiên hạ này, tất cả đều nằm trong tay của bệ hạ.”Thanh âm của hắn không có một chút thăng trầm, ánh mắt trống rỗng chỉ còn một mảnh hoang vu, nếu không phải nói coi như có chút mạch lạc, quả thực làm cho người khác nghĩ rằng hắn đã điên rồi.Tâm Lâu Sâm nhảy lên một chút, không tự chủ ôm chặt thắt lưng của hắn, tay áo vung lên, thi triển pháp thuật rời khỏi cấm địa.Bạch quang chói mắt qua đi, hai người về tới tẩm cung của Lâu Sâm.Nhưng dáng vẻ của Mộ Diệp trước sau không hề phản ứng, cho dù bị nặng nề ném lên trên giường, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Cơn giận Lâu Sâm vốn chưa tiêu tan, lúc này cảm thấy trong lòng lại dấy lên ngọn lửa vô danh. Y cũng đi theo ngồi vào trên giường, cúi đầu đưa mắt nhìn hắn, hỏi: “Đệ đây là biểu tình gì? Còn đang suy nghĩ làm thế nào tự sát sao?”Mộ Diệp ngay cả ánh mắt cũng không nháỳ mắt một cái, thẩn thờ đáp: “Không dám.”Lâu Sâm đương nhiên nghe được ra lời này là nói có lệ, nhưng kiềm nén không có phát tác. Chỉ nhìn tay phải đã bị gẫy của Mộ Diệp, rồi cầm lấy tay còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay thon dài, nói: “Đệ về sau chỉ cần nằm ở trên giường hầu hạ ta là đủ rồi, giữ lại đôi tay này, hình như cũng không có tác dụng gì.”Thân thể Mộ Diệp run lên nhè nhę.Lâu Sâm liền lộ ra dáng tươi cười, cố ý nắm cổ tay hắn, tăng thêm một chút lực đạo.Mộ Diệp sắc mặt nhất thời càng thêm tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Lâu Sâm đem tay của mình bẻ gãy.Rõ ràng phải là đau nhức thấu tâm can, nhưng linh hồn của hắn tựa hồ đã bị hút ra khỏi thân thể, cảm giác gì cũng không có.Hắn chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lâu Sâm.Nam nhân trước mặt vô tình như vậy, nhưng ánh mắt y như nước, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nỉ non: “Hiện tại đã biết rõ đệ là người của ai chưa? Nếu đệ chết, ta sẽ đi âm tào địa phủ lấy hồn phách của đệ về; nếu đệ hồn phi phách tán, ta sẽ thu thập từng tia tinh hồn, dù sao thì đời này của đệ… vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi ta. ”Mộ Diệp cảm thấy trong miệng đầy vị cay đắng.Hai tay của hắn đã mất đi cảm giác, chỉ có thể chậm rãi gật đầu một chút, nói: “Đều là lỗi của ta, ta không nên cùng bệ hạ đối nghịch. Bệ hạ chỉ là muốn một sủng vật nghe lời mà thôi, ta hà tất khắp nơi đối nghịch với người? Bệ hạ yên tâm, ta về sau sẽ không tự tìm khổ nữa.”Nói xong lời cuối cùng, hắn hơi nở nụ cười.Lâu Sâm giật mình, đáy lòng xẹt qua một tia khác thường, nghĩ có chỗ nào không đúng. Nhưng người dưới thân trở nên nghe lời như vậy, còn có cái gì không hài lòng đây?Y vừa nghĩ, vừa động tay cởi quần áo mỏng manh của Mộ Diệp.Mộ Diệp hoàn toàn không có phản kháng.Khi thân thể Lâu Sâm áp lên, hắn chủ động nâng eo lên, thuận lợi cho người kia thô lỗ xâm phạm.Bên tai vang vọng tiếng thở dốc dâm mỹ, dũng đạo chật hẹp cắn chặt lấy vật cứng nóng bỏng xâm nhập, hai chân Mộ Diệp ôm lấy thắt lưng của Lâu Sâm, theo động tác kịch liệt của y mà lay động thân thể, không ngừng phối hợp với những đợt trừu sáp của y.“A... uhm… chậm một chút … A...”Lâu Sâm muốn nghe âm thanh của hắn, hắn sẽ không chút hổ thẹn kêu lên.Cũng không có gì đặc biệt?Hắn bất quá chỉ là sủng vật của y mà thôi.Từ nay về sau, bất kể Lâu Sâm muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo.Chỉ cần...Chỉ cần đừng… đừng để hắn yêu thêm người nào nữa là đủ rồi.Là hắn quá ngu xuấn dễ dàng dâng hiến trái tim mình. Sau đó nhìn người khác xem trái tim của mình như đồ vật mà nghiên nát thành tro bụi. May là sau này sẽ không như vậy nữa. Hắn cuối cùng cũng hiểu được Lâu Sâm vì sao muốn đem một hồn một phách phong ấn ở cấm địa, nguyên lai vì thế mà bỏ qua tình yêu đúng là một việc dễ dàng như vậy.Vừa không có yêu cũng không có hận.A, thống khoái cỡ nào a.Toàn thân Mộ Diệp bởi vì tình cảm mãnh liệt mà trở nên nóng rực, nhưng đôi mắt âm trầm băng lãnh đến cực điểm.Lâu Sâm chìm đắm trong dục vọng, lúc bắt vẫn chưa phát hiện điểm dị thường của hắn cho đến khi cúi đầu hôn vào mặt hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng. Lâu Sâm đã từng thấy ánh mắt Mộ Diệp lúc tình ý nồng nhiệt nhất, cũng từng thấy qua căm hận tận cùng, nhưng chưa từng như bây giờ…Ngoại trừ hình ảnh của y trong mắt hắn, thì không còn gì khác.Đã xảy ra chuyện gì?Đúng vậy, y đã dùng hết tất cả thủ đoạn, cuối cùng cũng khiến sủng vật không nghe lời này phục tùng.Y nhìn tình yêu của hắn chết đi sống lại, sau đó nói cho hắn chân tướng tàn khốc, tự tay đánh nát hy vọng của hắn.Đây là một trò chơi y dùng để tiêu khiển, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, y phải giống ngày thưòng tràn đầy đắc ý mới đúng, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi nôn nóng đang dâng lên?Lâu Sâm nhíu mày, nhịn không được đưa tay chạm vào gò má của Mộ Diệp.Mộ Diệp đầu tiên là một trận hoảng hốt, tiếp theo lập tức lộ ra nụ cười nhu thuận.Đây không phải là Mộ Diệp!Nằm ở dưới thân y đâu còn là Hoa thần dung sắc tuyệt lệ của trước kia nữa? Hắn chỉ là một người không có cảm tình, một tượng gỗ có chút ý thức mà thôi.Tâm của Lâu Sâm giật thót một cái, bỗng nhiên ý thức được y đến tột cùng làm chuyện gì.Y đem người trong lòng biến thành một quái vật vô tâm vô tình.
|
Chương 23[EXTRACT]Lâu Sâm nghĩ tới đây cảm thấy đáy lòng lộ ra một tia lạnh lẽo, tình triều mãnh liệt đang dâng trào nhất thời lui xuống, lại trừu sáp mấy cái trong cơ thể Mộ Diệp, sau đó thở hổn hển ở trong cơ thể hắn tiết ra.Mộ Diệp bị y lăn qua lăn lại quá kịch liệt, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai tay mềm nhũn không thể động đậy, nhìn qua lại có một vẻ phong tình khác. Nhưng hai mắt hắn vẫn u ám, trầm lặng, không buồn không vui, không có chút gợn sóng.Giống như một tượng gỗ đồ chơi, như vậy thì còn ý nghĩa gì?Nếu chỉ là dịu ngoan nghe lời, mỹ nhân dung nhan hơn người, thì tại thiên giới không phải có rất nhiều hay sao, có cái gì hiếm lạ đâu?Vì vậy, y cảm thấy có chút chán nản.Cho tới bây giờ đều là như vậy, vô luận có cái gì kỳ lạ mới mẻ, một khi đến trong tay y không được mấy tháng sẽ chơi chán. Đó là do y từ bỏ tình yêu, đem một hồn một phách phong ấn ở cấm địa, cũng không phải là việc gì lớn lao.Chỉ là lúc này đây…Lâu Sâm nhìn Mộ Diệp nằm ở trên giường, hai mắt mờ mịt vô thần, thực sự không rõ cảm giác phiền muộn trong lòng từ đâu mà đến, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là qua loa mặc quần áo vào, bước đi ra cửa.Y từ lâu đã quên bản thân vì sao chú ý tới Mộ Diệp, chỉ cảm thấy Hoa thần này đẹp thì là đẹp thôi, thực sự cũng không có vị đạo gì, giai nhân cũng giống như rượu ngon, nếm qua vài lần y sẽ chán ghét mà vứt bỏ. Chân chính khiến cho y hứng thú, lại là bách hoa thịnh yến lần đó, ánh mắt khi Mộ Diệp nâng kiếm đâm tới, yêu hận cường liệt, tình cảm nồng nàn, đã làm rung động trái tim của y.Đây có phải là cơ hội để chơi vui hay không?Nhất là khi biết người nọ liên tục hai lần mê luyến mình, càng làm cho y quyết định chơi trò chơi này.Kết quả tất cả như y đoán. Yêu hận tình thù của Mộ Diệp đều quay quanh y, hoàn toàn bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay. Y cho rằng mình sẽ cảm thấy rất thoả mãn.Nhưng, sao một chút vui vẻ cũng không cảm nhận được?Bởi vì không thể giải thích được tâm tình, Lâu Sâm liên tục mấy ngày cũng không có nhìn qua Mộ Diệp.Y bên này tầm hoan mua vui, ca múa đàn hát, Mộ Diệp vẫn nằm ở trên giường không hề động đậy. Cánh tay hắn tuy rằng bị gẫy nát, hai chân vẫn có thể đi lại, nhưng ngay cả khí lực xuống giường bước đi cũng không có, mỗi ngày chỉ nằm như vậy. Thời gian ngủ thì nhiều thanh tỉnh thì ít, khi thanh tỉnh một chút, cũng chỉ là nhìn trần nhà ngẩn người.Thật sự là không có tình yêu.Lâu Sâm mấy ngày sau bước vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh này.Y đã nhiều ngày nạp vào vài mỹ nhân, nhưng ngay cả một người vừa ý cũng không có, đang cảm thấy không thú vị thì thấy dáng vẻ này của Mộ Diệp, cơn tức bỗng giận bộc phát, dứt khoát đi đến dày vò hắn một trận.Đáng tiếc vô luận y quá phận cỡ nào, Mộ Diệp cũng không có chút nào chống cự.Mộ Diệp lúc trước ở trên giường vô cùng ngượng ngùng, thường thường cắn môi không chịu kêu lên, nhưng hiện tại lại hoàn toàn bất đồng. Chỉ cần Lâu Sâm mở miệng, vô luận muốn phóng đãng cỡ nào hắn đều làm được. Hắn gần như là hoàn toàn không có cảm tình, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, chỉ là ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.Lâu Sâm thường xuyên hoài nghi hắn đã điên rồi.Nếu không, một đôi mắt luôn dõi theo mình, thế nào lại đột nhiên mất ánh sáng?Hắn là sủng vật của y.Khi chưa được y cho phép, làm sao có thể đơn giản nói không thương cũng không yêu? Coi như là hận cũng tốt, trước khi y buông tay, tuyệt không để hắn dễ dàng tránh né!Để đạt được mục đích, Lâu Sâm nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn dằn vặt Mộ Diệp. Mị dược, ngọc thế, thậm chí là một ít hình cụ… Kết quả của việc luân phiên ra trận là thân thể Mộ Diệp trở nên càng thêm hư nhược, nhưng mặt khác cũng không có gì thay đổi.Hắn vẫn rất thanh tỉnhThanh tỉnh chịu đựng các loại dằn vặt.Thanh tỉnh... Lộ ra dáng tươi cười nghìn lần như một.Lâu Sâm lần đầu tiên cảm thấy thất bại vô cùng. Lẽ ra Mộ Diệp như thế chọc y tức giận, phải đày hắn xuống nhân giới tự sinh tự diệt hoặc là dứt khoát kết liễu tính mạng của hắn mới đúng…Nhưng Lâu Sâm làm thế nào cũng không xuống tay được. Không những không xuống tay, trái lại còn tốn nhiều tâm tư trên người Mộ Diệp, không sai biệt lắm mỗi đêm đều ôm hắn đi vào giấc ngủ.Mộ Diệp bởi vì không cần xuống giường đi lại, bình thường đều mặc một bộ áo mỏng. Ngày hôm đó sáng sớm sau khi tỉnh lại, Lâu Sâm lần đầu tiên thay hắn rửa mặt chải đầu mặc quần áo. Hai tay của hắn không thể cử động, do đó chỉ có thể lắng lặng tựa trong lòng Lâu Sâm mặc cho y bài bố, bên tai nghe được người nọ nói rằng: “Chúng ta ngày hôm nay phải xuất môn.”Mộ Diệp nhàn nhạt “vâng” một tiếng, một chút cũng không quan tâm là đi đâu.Lâu Sâm cũng không giải thích, thay hắn buộc mái tóc dài, đỡ hắn xuống, hỏi: “Đệ đã lâu không có xuống đất bước đi, chân không có sức đúng không?’“Bệ hạ nếu cảm thấy quá dư thừa, cũng có thể đem hai chân của ta phế đi.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một câu, biểu tình không sao cả này, nhìn qua vô cùng chói mắt.Lâu Sâm trong lòng vô cùng không thoải mái, cau mày không nói gì, chỉ tận lực ôm thắt lưng Mộ Diệp lấy tay ở giữa khoảng không vẽ một vòng.Ánh sáng nổi lên bốn phía.Bạch quang chói mắt dần dần vây quanh hai người.Mộ Diệp biết đây là pháp thuật chuyển hoán thời không, cho nên cũng không để trong lòng, thẳng đến ánh sáng lui tán, giương mắt thấy rõ cảnh vật xung quang, mới “A” kêu một tiếng, cuống quít trốn trở về trong lòng của Lâu Sâm.Lâu Sâm muốn chính là phản ứng này của hắn, không khỏi mỉm cười, nói: “Thế nào? Nơi này đệ không phải rất quen thuộc sao? Bình thường nếu không cần thiết, ta sẽ không bước vào cấm địa, hôm may vì đệ, phá lệ một lần. ”Vừa nói vừa lôi kéo Mộ Diệp đi đến thần mộc đang được các tia sáng vây quanh.Mộ Diệp ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nơi đó nhìn một cái, thân thể chịu không được run lên, đứt quãng nói: “Không nên… Bệ hạ, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời người nói, nhanh lên một chút rời khỏi nơi này có được hay không? Ta cũng không dám …làm trái ý bệ hạ, vô luận người muốn ta làm gì, ta toàn bộ sẽ nghe theo.”Nói xong, hai chân hắn mềm nhũn, ngã quỳ xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu hướng hạ thân Lâu Sâm, giống như lần trước, dùng hàm răng mở đai lưng của y.Lâu Sâm lấy làm kinh hãi, lập tức hiểu được ý của hắn. Nhưng y lúc này không có tâm tình hưởng dụng sự hầu hạ của hắn, thậm chí cảm thấy tức giận dị thường, một cước đá văng Mộ Diệp ra.Mộ Diệp nặng nề ngã xuống trên mặt đất, cả người co rúm lại, như cũ run rẩy không ngừng.Lâu Sâm cúi đầu nhìn hắn chỉ thấy trong mắt hắn ngoại trừ sợ vẫn là sợ, đây không phải là thứ mà y muốn.Nhưng mà, y muốn đến tột cùng là cái gì?Lâu Sâm đến giờ vẫn không rõ.Càng khiến hắn không hiểu là phản ứng của Mộ Diệp. Trở lại chốn cũ, quả thực có thể kích thích hắn, nhưng vì sao lại sợ đến tình trạng này?Lâu Sâm vừa nghĩ, vừa đưa tay qua dìu hắn, lại thấy đôi môi Mộ Diệp không còn chút máu, thì thào: “Không nên! Không nên để ta yêu bất kỳ người nào nữa…”
|
Chương 24[EXTRACT]Hắn sợ như vậy, chỉ vì đây là nơi hắn lần đầu tiên gặp Diệp Ảnh.Lâu Sâm sau khi suy nghĩ cẩn thận, cảm giác trong lòng càng buồn bực hơn, đưa tay kéo lấy tóc Mộ Diệp, buộc hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, hừ lạnh nói: “Đã đến tình trạng này, đệ còn đối với Diệp Ảnh nhớ mãi không quên sao?”“Người nào?” Mộ Diệp trong mắt đầy vẻ mê man, biểu tình trống rỗng đến đáng sợ, nói giọng khàn khàn: “Bệ hạ không phải đã nói, trên đời căn bản không có người này sao?”Chưa từng có người yêu hắn.Đơn giản là hắn quá mức mê luyến Lâu Sâm thôi, mới có thể tại cấm địa này cùng một hồn một phách động tình.Diệp Ảnh, chỉ là giấc mộng do hắn tạo ra mà thôi. Nhưng ngay cả hy vọng cuối cùng này, cũng bị Lâu Sâm tự tay đánh nát.Thích một người sao lại thống khổ như vậy.Cho nên, hắn sẽ không bao giờ … lại động tình một lần nữa.Mộ Diệp tuy rằng ánh mắt nhìn phía Lâu Sâm, nhưng giống như không nhìn thấy sự tồn tại của y, vẫn luôn thì thào hai chữ: “Không nên…”Lâu Sâm lẳng lặng nhìn hắn, chưa từng gặp qua một người lộ ra biểu tình tuyệt vọng như vậy. Mà dáng vẻ như vậy, lại hết lần này tới lần khác lại chạm đến trái tim của y, làm y cảm thấy thấp thỏm nôn nóng.Lâu Sâm cũng không biết mình trúng tà thuật gì, cúi người hôn lên môi lạnh băng của Mộ Diệp, đột nhiên hỏi: “Nói cho ta biết, tâm của đệ ở nơi nào?”Mộ Diệp thân mình chấn động. Đến lúc này, cũng không quên đối Lâu Sâm lộ ra dáng tươi cười. Nhưng dáng tươi cười này thực sự cứng ngắc đến cực điểm, dẫn đến thanh âm cũng có chút run rẩy: “Tâm từ lâu đã cho bệ hạ.”Ngừng một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, bệ hạ muốn một nửa còn lại sao?”Nói xong, cúi đầu nhìn về phía ngực, mặt hơi vặn vẹo, trong ánh mắt toát ra ý cười điên cuồng. Nếu hai tay của hắn có thể cử động, lúc này sợ rằng sẽ không chút do dự đào tim của mình ra.Lâu Sâm vốn là người lãnh khốc vô tình, cũng không khỏi cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.Tại sao có thể như vậy?Y cho rằng có thể chiếm được món đồ chơi yêu thích, nhưng khi tới tay rồi, lại không giống như trong tưởng tượng của y.Thật là làm cho người ta quá thất vọng.Cho nên, lúc này y nên buông bỏ sao?Lâu Sâm vừa nghĩ, vừa vén tóc của Mộ Diệp, vô cùng ôn nhu ôm hắn đứng lên, từng bước đi đến thần mộc ở chính giữa cấm địa.Biểu tình Mộ Diệp lần thứ hai bị sợ hãi thay thế, cuống quít nhắm mắt lại, kêu lên: “Bệ hạ, van cầu người dẫn ta trở về đi!”Lâu Sâm không để ý tới lời cầu xin của hắn, chỉ mỉm cười đem người thả dưới tàng cây, lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt tràn ngập sợ hãi của hắn, hỏi: “Đệ rất sợ nơi này sao?”Mộ Diệp liều mạng gật đầu.“Tốt.”Lâu Sâm lại cùng hắn vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc, cái gì cũng chưa nói liền đứng lên, quyết tuyệt xoay người rời đi.Mộ Diệp sắc mặt đại biến.“Bệ hạ!” Hai tay hắn không thể nhúc nhích, nhưng lại đem hết khí lực giãy dụa trên mặt đất: “Bệ hạ, ta biết sai rồi, cầu người tha ta đi, bệ hạ…”Tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn bên tai, nhưng Lâu Sâm một mực không quay đầu lại.Y cũng không biết vì sao phải dằn vặt Mộ Diệp như vậy, chỉ cảm thấy có như vậy, trong lòng y mới có thể thống khoái một ít.Sau khi trở lại tẩm cung tự nhiên là hàng đêm sênh ca.Lâu Sâm chỉ cần dùng một ánh mắt, sẽ có nhiều mỹ nhân chủ động bò lên giường y, quyến rũ, e thẹn, phóng đãng, trong trẻo lạnh lùng… Loại nào y cũng đã nếm qua, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp.Những thứ … này không phải là thứ y muốn.Thân thể ấm áp mềm mại, nhan sắc rung động lòng người, đều không thể lấy lòng y.Một buổi tối vài ngày sau, khi y đang ôm tân sủng tìm niềm vui thì tự nhiên lại nhớ đến Mộ Diệp bị y vứt bỏ tại cấm địa. Nhớ tới hai cánh tay mềm nhũn của người nọ, tiếng kêu thê lương sợ hãi, cùng với đôi mắt không bao giờ… nhìn thấy yêu hận nữa.Trong nháy mắt, Lâu Sâm đột nhiên hiểu rõ mình muốn cái gì.Y muốn Mộ Diệp tiếp tục thương y.Y muốn tình cảm nồng nhiệt nhất trên đời này.Những thứ này y đã sớm bỏ qua, đời này cũng không mong chiếm được nữa.Y là Thiên đế cao cao tại thượng đứng đầu thiên giới, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng lẽ còn không có được tâm của một hoa thần nho nhỏ sao?Y muốn Mộ Diệp thương y, như vậy cho dù người kia đã chết y cũng có biện pháp làm hắn cải tử hồi sinh.Lâu Sâm làm việc từ trước đến nay cẩn thận, bình tĩnh, nhưng lúc này lại có chút vội vàng, đuổi mỹ nhân thị tẩm đi, liền thi triển pháp thuật đi cấm địa.Tuy rằng là ban đêm, gốc thần mộc ở cấm địa vẫn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, một chút ánh sáng từ ngọn cây nhẹ nhàng bay xuống chiếu rọi hai bên dòng suối khiến nước biến thành một dải lấp lánh, phá lệ động lòng ngừơi.Lâu Sâm không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, chỉ đi thẳng đến thần mộc, liếc mắt liền trông thấy Mộ Diệp nằm dưới tàng cây…Hắn mặc xiêm y đơn bạc mái tóc dài đen nhánh trải trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt yên lặng, có cảm giác dù là long trời lở đất, cũng không cách nào đánh thức hắn.Lâu Sâm ghét nhất là bước vào cấm địa. hôm nay lại vì Mộ Diệp mà ở tại chỗ này lâu như vậy, nhìn thấy hắn tựa hồ hao gầy không ít tự nhiên có chút yêu thương, không khỏi chậm lại bước chân, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, đưa tay chạm vào tóc đen mềm mại.Y cho rằng Mộ Diệp chỉ là đang ngủ.Y một lòng đợi hắn mở mắt.Y có trăm nghìn loại phương pháp, khiến ánh mắt đó một lần nữa tràn ngập ái tình.Nhưng khi Lâu Sâm dùng giọng nói ôn nhu nhất gọi tên Mộ Diệp người nọ vẫn không nhúc nhích, y mới cảm thấy kinh ngạc. Một người dù ngủ sâu cỡ nào, lúc này cũng phải thanh tỉnh mới đúng, trừ phi…Lâu Sâm mi tâm cau lại, vội vàng thăm dò hô hấp của Mộ Diệp, kết quả phát hiện hắn khí tức bình ổn, thân thể ấm áp, cũng không có chỗ nào khác thường.Đây là có chuyện gì xảy ra?Lâu Sâm lại đưa tay hướng đến ngực của Mộ Diệp, thuận miệng niệm ra một đạo chú ngữ.Một lát sau, y bỗng dưng nắm chặt tay, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, kinh ngạc nhìn lại Mộ Diệp còn đang ngủ say.Hắn cư nhiên… phong bế nguyên thần của mình?!
|