Trọng Sinh Chi Đế Sư
|
|
Chương 25: Bên trong Lạc Thành[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Ôn Như Ngọc tiến vào Lạc Thành, lọt vào trong tầm mắt y so với những gì mình tưởng tượng không ổn một chút nào, bá tánh mỗi người hai mắt vô thần, trên đường phố cơ hồ không người đi lại, ngẫu nhiên y có thể nhìn thấy một lão phụ ôm hài tử vào trong lòng ngực lớn tiếng khóc thút thít, mà hài đồng được ôm kia, trên mặt đã tái xanh, không còn sinh mệnh…… Y nhìn, nhìn đến nỗi, cảm khái không thôi. Y sinh hoạt ở thế giới hòa bình, cho dù y biết, Vũ Văn Bùi muốn vấn đỉnh thiên hạ, nhất định dưới chân phải dẫm lên vô số thi thể…… Nhưng trước đó, cũng chỉ là y ảo tưởng, chưa bao giờ chân thật gặp được. Hiện giờ, khi y nhìn đến, xác thật sinh mệnh đang sống sờ sờ liền tan biến, hơn nữa, sẽ còn có nhiều sinh mệnh dần dần biến mất, mày y nhăn thật chặt, tay siết chặt ống tay áo, cả người bởi vì đủ loại cảm xúc đan xen mà run lên nhè nhẹ. Bỗng nhiên đi ngang qua bên người y là một nữ thai phụ thân thể loạng choạng đôi mắt đã trở nên trắng bệch thân thể như sắp ngã xuống y liền ra tay đỡ thai phụ kia, thân mình tự nhiên lui về phía sau một bước, ổn định thân thể mình. “Tỷ không sao chứ?” Có chút lo lắng mở miệng, trên mặt Ôn Như Ngọc lộ ra biểu tình lo lắng. La Tuyết được Ôn Như Ngọc đỡ một chút, rất nhanh liền khôi phục lại, cô đẩy ra Ôn Như Ngọc, “Cám ơn công tử, ta không có việc gì.” Nói xong, còn lui về phía sau bảo trì khoảng cách cùng Ôn Như Ngọc, “Công tử không phải là người Lạc Thành đi, ngươi vẫn nên mau một chút rời đi thôi, ôn dịch đã sớm lan tràn hết cả Lạc Thành, rất nhanh thôi sẽ trở thành một tòa thành chết.” Ôn Như Ngọc nhìn động tác theo bản năng của La Tuyết, cười một chút, lắc lắc đầu, “Ta chính là tiến vào muốn cứu các ngươi, ta tin tưởng, chứng bệnh này chỉ cần trị liệu ngọn nguồn, tất cả mọi người đều sẽ bình phục.” Thai phụ kia tựa hồ không dám tin còn có người nguyện ý tiến vào chữa khỏi cho bọn họ, cô nhìn Ôn Như Ngọc nét mặt rạng rỡ, đầu gối liền quỳ xuống, hướng về phía Ôn Như Ngọc dập đầu nói: “Cám ơn công tử, cảm tạ trời xanh, còn có người nguyện ý chữa trị cho chúng ta.” Ôn Như Ngọc vội vàng nâng dậy La Tuyết, ngượng ngùng nói, “Không cần đối ta hành lễ lớn như vậy, ta chịu không nổi. Ta ôm hi vọng này mà tiến vào, chỉ là y thuật của ta cũng không thực tinh thông……” Lắc đầu, La Tuyết nở nụ cười, tuy rằng trên mặt tái nhợt khuôn mặt ốm yếu, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được, bộ dáng cô thanh tú, “Không, công tử, phần chân tâm của người như thế là đủ rồi, chỉ là công tử người vẫn nên rời đi đi, nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mệnh người a ——“ Ôn Như Ngọc nhàn nhạt cười, bạch y phiêu phiêu tu thân đứng, ánh mặt trời chiếu vào trên người y, như có như không tản ra quang mang, y nói: “Đại tỷ, nếu tỷ không chịu nói, ta không có cách nào trị liệu bệnh trên người tỷ được.” Trên mặt La Tuyết hiện lên vui sướng, “Ngươi là nói, ta còn có thể cứu chữa phải không? Đáng thương hài tử con ta, chỉ còn một tháng là phải sinh ra, ta thật sự hi vọng, có thể chờ đứa nhỏ này được sinh ra……” Vuốt bụng mình, biểu tình trên mặt nữ nhân là dáng vẻ người mẹ từ ái. …… La Tuyết dẫn Ôn Như Ngọc về nhà, nhà cô ở tại con ngõ cuối phố căn nhà chỉ có một phòng ở, là một tòa tiểu tứ hợp viện, vì Ôn Như Ngọc dọn dẹp một gian phòng ở, trên mặt cô hiện lên một tia hi vọng, “Công tử, thân thể ta còn có hi vọng có thể chữa khỏi sao?” “Ta có thể bảo đảm chính là, cố làm hết sức.” “Cám ơn, như vậy là đủ rồi.” La Tuyết cười, nước mắt lại chảy xuống, “Nếu tướng công ta cũng có thể gắng gượng chờ công tử đến, thế thì tốt biết bao nhiêu……” Ôn Như Ngọc nhìn La Tuyết rời đi, buột miệng thốt ra nói: “Đại tỷ, tỷ và hài tử, nhất định sẽ bình an” …… Buông xuống tay nải mình, Ôn Như Ngọc đi tới tiểu viện, La Tuyết đang ngồi ở trong tiểu viện, ánh mắt bi thiết nhìn địa phương cách đó không xa. “Đại tỷ, tỷ có thể cho ta bắt mạch được không?” La Tuyết gật gật đầu, vươn tay chính mình, Ôn Như Ngọc duỗi ba ngón tay đặt ở trên cổ tay, cảm thụ được mạch đập kia nhảy lên, y nhíu mày…… Thu hồi tay, Ôn Như Ngọc hỏi: “Đại tỷ, Lạc Thành này người đầu tiên nhiễm ôn dịch là ai? Hiện tại có còn sống không?” Lắc đầu, La Tuyết nói: “Đã chết, ôn dịch này đã bắt đầu hơn hai tháng, người đầu tiên nhiễm ôn dịch này, là một đại phu người ở Thành Tây, hắn nhiễm dịch đến ngày thứ mười liền chết, thời điểm ban đầu, mọi người cũng không có ý thức được đây là ôn dịch, chỉ cho rằng hắn đột nhiên nhiễm bệnh tật rồi qua đời. Chính là từ sau khi hắn qua đời, người trong thành, liên tục bắt đầu ngã bệnh, bọn họ cũng rất nhanh chóng liền lần lượt qua đời, mọi người bắt đầu sợ hãi, muốn rời đi Lạc Thành, lại không nghĩ đến tri phủ hạ lệnh phong thành, không lâu sau đó, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, tất cả mọi người đều bắt đầu phát hiện chính mình cũng nhiễm bệnh, người tử vong càng ngày càng nhiều, cứ cách mỗi ngày đều có thi thể phải mang đi thiêu đốt……” Nghe xong La Tuyết nói, Ôn Như Ngọc lại hỏi: “Trong nhà vị đại phu kia, có người còn sống không? Trong thành còn ai chưa bị nhiễm bệnh?” La Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, trên mặt nổi lên một tia nghi hoặc, “Trong thành xác thật vẫn còn người chưa nhiễm bệnh, bọn tiểu khất cái trú trong miếu phá ở tại phía Thành Tây, mà trong nhà vị đại phu kia, hình như cũng còn một tiểu nhi tử, thường xuyên cùng tụi nhỏ vui đùa chơi cùng nhau, cũng vẫn chưa nhiễm bệnh.” Ôn dịch thế tới rào rạt, trong khoảng thời gian ngắn cả tòa thành trì không một ai may mắn thoát khỏi, nhưng xác thật còn có năm sáu tiểu hài tử là ngoại lệ, nhưng mà, mọi người lúc này đều đã lâm vào tuyệt vọng, còn có ai đi tự hỏi nguyên nhân trong đó là vì sao đâu? Chỉ là nghe Ôn Như Ngọc nhắc tới, bỗng nhiên cô liền nghĩ tới, từ lúc bắt đầu ôn dịch bọn họ đều sợ hãi, vẫn chưa đi tìm hiểu vì sao tiểu khất cái ở Thành Tây còn có tiểu nhi tử kia vẫn chưa nhiễm bệnh, có lẽ, trên người chúng nó có thể tìm được phương pháp trị liệu cho mọi người. “Đại tỷ, có lẽ ôn dịch này, có thể chữa được.” Nghe xong La Tuyết nói, trên mặt Ôn Như Ngọc hiện lên ý cười, y đứng lên, nói: “Ta đi một chuyến đến ngôi miếu Thành Tây.” Vội vàng hướng tới ngoài cửa chạy đi, Ôn Như Ngọc dựa theo lời La Tuyết một đường chạy tới phá miếu, trên mặt là biểu tình gấp không thể chờ nổi. Tình huống Lạc Thành quá nghiêm trọng, y cần phải nghĩ cách ngăn lại. …… Thở hổn hển đi vào trong phá miếu, Ôn Như Ngọc thấy được bốn năm nhóc tì chụm lại ở bên nhau, ánh mắt đề phòng nhìn y. Ôn Như Ngọc mỉm cười ôn hòa, đứng yên cách tụi nhỏ một mét. “Ta tới nơi này chỉ là muốn hỏi một chút, mấy ngay nay các đệ đã tiếp xúc qua thứ gì? Hoặc là, các đệ đã ăn cái gì đó, các đệ có thể nói cho ta biết được không?” Cầm đầu là tiểu nam hài lớn nhất đánh giá Ôn Như Ngọc một chút, phát hiện vị đại ca ca này khí chất trên người rất là ấm áp, vì thế dần dần buông xuống tâm phòng bị. Mấy ngày nay chúng nó luôn bị người lớn hãm hại, chúng nó còn có một tiểu đồng bọn thiếu chút nữa liền bị thương, bởi vì những người lớn đó đều mắc phải ôn dịch, mà chúng nó lại không có…… Nhân tính ích kỷ, mấy ngày nay chúng nó đã thực thông thấu minh bạch, chúng nó sợ hãi có người tới đây khi dễ chúng nó, lại phát hiện người này tới đây, không có giống như những người lớn ác ý khác, vì thế, một hơi thở dài nhẹ nhõm. “Ngươi là ai?” Nói chuyện chính là hài tử nhỏ nhất trong nhóm, ánh mắt bé rất lớn, cũng rất sáng, tròn xoe nhìn y, điều này làm cho Ôn Như Ngọc nhớ tới thời điểm ban đầu nhìn thấy Vũ Văn Bùi. Vì thế, nụ cười càng thêm ôn nhu, y ngữ khí thực nhẹ, “Ta là đại phu, không cần sợ, ta sẽ không thương tổn đến các đệ.” “Đại phu? Ngươi cùng cha ta giống nhau sao?” Một tiểu hài tử sắc mặt có chút tái nhợt đôi mắt đỏ hồng nhìn Ôn Như Ngọc, thanh âm khóc nức nở hỏi. Đã biết tiểu hài tử này chính là tiểu nhi tử của đại phu kia trong lời La Tuyết nói, vì thế, y gật gật đầu, “Đúng vậy, ta cùng cha đệ là giống nhau. Ta muốn biết, trước kia các đệ đã dùng gì giải trừ được ôn dịch, bởi vì toàn bộ Lạc Thành chỉ có các đệ chưa nhiễm ôn dịch, có lẽ lúc trước các đệ ngẫu nhiên đã từng tiếp xúc qua, chính nó có thể chữa trị ôn dịch này.” Mấy tiểu hài tử cau mày suy tư, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, đứa lớn nhất kia nói, “Chúng ta không nhớ rõ.” Bỗng nhiên, hài tử của đại phu kia nói: “Chúng ta mỗi ngày đều ăn một loại rau dại, bởi vì, chúng ta không có đồ ăn.” Ôn Như Ngọc vừa nghe, mắt sáng rực lên, “Có thể mang ta đi nhìn xem rau dại kia trông như thế nào không?” Mấy tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu. …… Mấy tiểu hài tử dẫn theo Ôn Như Ngọc tới phía sau phá miếu, chỉ vào cách đó không xa mọc lên sum xuê đám cỏ màu xanh lục nói, “Chính là cái này, chúng ta mỗi ngày đều dùng loại rau dại này để ăn, bởi vì không có đồ ăn, tuy rau dại này có chút đắng, nhưng cũng có thể đủ no.” Ôn Như Ngọc nhìn theo hướng tay chỉ xem qua, đôi mắt trừng lớn, ai bảo cái này là rau dại, rõ ràng đầy đất chính là thảo dược nha —— Khom lưng hái một cây dược liệu đặt lên mũi, y biết đây là vật gì —— Y quay đầu nói với bọn nhỏ: “Các đệ xác định mỗi ngày đều dùng loại thảo dược này?” Cùng nhau gật đầu, năm hài tử đều xác thực trả lời: “Đúng vậy.” Phức tạp nhìn thảo dược sum xuê này, rõ ràng chỉ là thảo dược thường thấy nhất, công hiệu chỉ dùng để thanh nhiệt giải độc, tên khoa học gọi là: Thăng ma* ……. “Các đệ có bằng lòng giúp ta một việc không.” “Việc gì ạ?” Bọn nhỏ lúc này vẫn chưa phân biệt được thiện ác, chúng nó biết Ôn Như Ngọc là người tốt, sẽ không bủn xỉn để mình đi trợ giúp. “Giúp ta hái một ít thảo dược này, có lẽ, thảo dược này, có thể chữa trị ôn dịch.” Ôn Như Ngọc cười cười, ôn hòa nói, y nhìn bọn nhỏ kinh ngạc há to miệng, hảo tâm nói, “Các đệ, có bằng lòng theo ta không? Giúp ta nhé.” Mấy tiểu hài tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều vây quanh đi lên bắt đầu trích thảo dược. Kết quả cuối cùng là, một người lớn dẫn theo năm tiểu hài tử, trên người tất cả đều là bùn sau đó trong tay ôm một đống cỏ màu xanh lá —— tất cả đều là thảo dược, ở trên đường phố không người qua lại. Ôn Như Ngọc dẫn theo năm tiểu hài tử đi tới trong nhà La Tuyết, nhìn La Tuyết có chút ngượng ngùng nói: “Có thể cho chúng nó ở cùng với ta không? Ta nghĩ, ta đã tìm được dược vật có thể chữa trị ôn dịch, đều do chúng nó chỉ cách.” “Tất cả đều ở lại đây đi, ngôi nhà này, náo nhiệt một ít cũng tốt chứ sao.” La Tuyết nở nụ cười, “Công tử ngươi nói chính là sự thật, ôn dịch này, có thể trị sao?” Ôn Như Ngọc cúi đầu cùng năm tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, ôn thanh giảng đạo: “Ừm, có thể trị.” Hết chương 25
*Cây thảo dược, sống lâu năm, cao độ 1-1,3m, lá kép hình lông chim, lá chét thuôn, có chỗ khía và có răng cưa, đầu nhọn. Hoa hình chùm. Trục hoa mang nhiều hoa màu trắng, có cuống. Mọc ở miền núi thuộc các tỉnh Thiểm Tây, Tứ Xuyên và các vùng đông bắc Trung Quốc. ( Nguồn: Thầy thuốc của bạn.)
|
Chương 26: Có thể chữa khỏi[EXTRACT]Đặc thù của ôn dịch trước đó là do thân thể không khỏe dẫn đến toàn thân bắt đầu chậm rãi thối rữa cuối cùng là tử vong, toàn bộ chu kỳ không vượt quá một tháng. Mà La Tuyết thân thể đã bắt đầu thối rữa, tuy rằng chỉ có vùng tay và chân hai nơi ấy mà thôi. Y tự hỏi, năm tiểu hài tử nếu vẫn luôn ăn loại thảo dược này hơn nữa hoàn toàn né tránh lần ôn dịch này, nếu như dược vật ngao chế trở thành nước thuốc sau đó vừa dùng uống đồng thời dùng ngoài da, có lẽ dược hiệu có thể càng nhanh chóng phát tác, hẳn là công hiệu trị liệu sẽ nhanh hơn. Ôn Như Ngọc bảo năm tiểu hài tử hỗ trợ ở trong sân nấu một nồi nước thật to, bọn họ đem thảo dược cùng nhau hái về thả vào trong, bắt đầu ngao chế. Đại khái một giờ sau, bọn họ đem toàn bộ thảo dược ngao thành một cái nồi nước thật to, lại đem nước thuốc này một thùng hết một thùng tiến vào trong phòng La Tuyết đổ vào bên trong thau tắm, sau đó nói với La Tuyết: “Tỷ vào thùng gỗ này ngâm mình khoảng nửa canh giờ, mỗi ngày một lần như vậy liên tục trong ba ngày thử xem hiệu quả như thế nào.” Thấy La Tuyết có vẻ hiểu rõ, Ôn Như Ngọc lại tiếp tục nói: “Tỷ hiện tại đem hết quần áo ném vào nồi to phía bên ngoài, ta đã kêu chúng nó cho một ít giấm trắng, nước nóng này có thể sát trùng tiêu độc. Quần áo tỷ nhất định còn lưu lại vi khuẩn, phải hoàn toàn tiêu độc về sau mới có thể mặc lại lần nữa.” La Tuyết chưa từng nghe nói qua dùng phương thức tiêu độc này, nhưng ngựa chết còn làm cho sống lại, cô cũng chấp nhận, chỉ cần có một tia cơ hội như vậy, cô phải nắm chặt. Cô dựa theo phân phó, đem quần áo đều ném vào thùng nước dấm Ôn Như Ngọc đặt ở trong đại viện, sau đó chính mình về tới phòng cởi quần áo ngâm mình trong làn nước thuốc, tuy rằng rất đau, nhưng xác thật có chút cảm giác, dường như thân mình không còn khó chịu nữa. Ôn Như Ngọc đứng bên ngoài viện bảo năm tiểu hài tử tiếp tục đun lửa thật lớn, nhiệt cao đến sôi trào, toàn bộ sân bay đầy mùi acid acetic, Ôn Như Ngọc chỉ biết phương thức tiêu độc đơn giản nhất, y chỉ có thể cầu nguyện, nếu có công hiệu thì quá tốt. …… Thừa dịp này, Ôn Như Ngọc trở lại phòng cầm lấy giấy bút, viết thư tín, y phải nhanh chóng đem tình huống bên trong Lạc Thành hội báo cho Vũ Văn Bùi biết, hơn nữa, y muốn Vũ Văn Bùi đem một ít đại phu tiến vào nơi này, rốt cục, dân cư Lạc Thành quá nhiều, y chỉ có một mình thêm năm tiểu hài tử, chuyện chỉ có thể làm, lại rất hữu hạn. Huống chi, y cũng không phải đại phu chân chính, hơn nữa bọn họ yêu cầu thăng ma với dấm ăn cùng các vật phẩm linh tinh khác, Lạc Thành lượng cung ứng hữu hạn, đặc biệt là thăng ma. Khi đứa bé lớn nhất trong năm tiểu hài tử kia đem thư tín đưa đến binh lính thủ thành, Ôn Như Ngọc biết, phong thư này rất nhanh sẽ đưa đến trong tay Vũ Văn Bùi. Thừa dịp thời gian nhàn rỗi này, Ôn Như Ngọc nhất nhất dò hỏi tên họ của bốn tiểu hài tử còn lại, hài tử nhỏ nhất cùng hài tử lớn nhất vừa vặn là hai huynh đệ, đứa lớn gọi là Doãn Gia Tĩnh đứa nhỏ gọi là Doãn Gia Lạc. Tiểu nhi tử có cha là đại phu tên là Thương Sơn còn lại hai đứa nhỏ khác một đứa kêu Hoàng Hâm một đứa kêu Vương Nhị, đều là những hài tử đáng thương. Khi đã biết rõ tên của năm tiểu hài tử, Ôn Như Ngọc cũng tự giới thiệu chính mình. Vương Nhị cùng Hoàng Hâm đều không lớn, bộ dáng bảy tám tuổi không sai biệt lắm, cả hai ánh mắt thanh triệt đơn thuần nhìn Ôn Như Ngọc, hỏi: “Châu Thành có phải là nơi giàu có nhất không ạ?” Ôn Như Ngọc cũng không chê trên người tiểu hài tử dơ bẩn, sờ sờ đầu nó, “À, rất phồn hoa nha, chờ các đệ trưởng thành, có thể đi đến đó nhìn.” “Thật vậy chăng? Đệ rất muốn mình nhanh lớn lên.” Tiểu hài tử luôn luôn đáng yêu, Vương Nhị cùng Hoàng Hâm hai người tay nắm tay, khuôn mặt nhỏ treo lên nụ cười thỏa mãn cùng khát khao, “Chờ chúng ta trưởng thành, nhất định sẽ biến thành kẻ có tiền.” Ôn Như Ngọc không nói lời nào, y vẫn luôn duy trì mỉm cười nhàn nhạt trên môi. Hai đứa nhỏ khác cũng thật yên lặng, Doãn Gia Lạc cùng Thương Sơn đều lẳng lặng ngốc bên người Ôn Như Ngọc, Doãn Gia Lạc ánh mắt tròn xoe nhìn Ôn Như Ngọc, bé vươn tay, bắt được mảnh góc áo Ôn Như Ngọc. …… Thời điểm La Tuyết đi ra, lửa trong viện đã tắt, những quần áo kia cũng được đưa vào bồn tẩm nước, Ôn Như Ngọc gặp người đi ra, y vội vàng đứng lên dò hỏi: “Như thế nào, có cảm giác thoải mái một chút nào không?” Nghe xong nhẹ gật đầu, La Tuyết lại phải quỳ xuống, lại bị Ôn Như Ngọc kịp thời đỡ, “Ta nói rồi, ta cũng không xác định, tỷ không cần đối ta hành lễ lớn như vậy, ta chịu không nổi.” La Tuyết nghe vậy gật gật đầu, vui vẻ nói: “Ta cảm thấy chính mình thoải mái hơn rất nhiều, thật tốt quá, dược vật này xác thật có thể trị liệu ôn dịch!” “Thế thì tốt, bá tánh Lạc Thành được cứu rồi.” Nghe xong La Tuyết nói, Ôn Như Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mày nhăn liền giãn ra, cả người đều tỏa sáng rực rỡ. X Lại nói đến bên này, Doãn Gia Tĩnh dựa theo Ôn Như Ngọc nói đem thư tín trong tay giao cho binh lính thủ thành, không đến trong chốc lát, nó nhìn thấy một nam hài không sai biệt tuổi tác so với nó đi đến trước mặt, trên mặt đều là thần sắc nôn nóng, trong tay cầm thư tín chính mình vừa rồi đưa cho binh lính. “Đây là thư tính do tiên sinh gửi, không biết liệu người có khỏe mạnh hay không?” Vũ Văn Bùi từ lúc Vũ Văn Lãng đi tới hoa huyện, liền đem toàn bộ sự tình thống trị Lạc Thủy giao cho hắn, mà chính mình mang theo thị vệ ở cửa thành Lạc Thành đồn trú ở bên ngoài. Bên người cậu mang theo mười mấy thái y Vũ Văn Lãng mang đến đây, thật vất vả chờ thư tín Ôn Như Ngọc tới, liền bỏ xuống những thái y ở đây vội vàng tới gặp người truyền tin này. Nhìn người trước mắt, Doãn Gia Tĩnh đánh giá, trong ánh mắt có đề phòng. Vũ Văn Bùi nôn nóng khó nhịn, thấy Doãn Gia Tĩnh không nói một lời, mày nhăn cao, ngữ khí cậu trở nên lạnh băng đông cứng, âm điệu đề cao không ít, một lần nữa lên tiếng nói: “Bổn điện hạ hỏi ngươi, người đưa cho ngươi phong thư này có khỏe mạnh hay không!” Bị khí thế kinh hách, Doãn Gia Tĩnh vội vàng trả lời: “Ta thấy người đó vẫn còn rất tốt.” Nghe được Ôn Như Ngọc hiện tại vẫn còn tốt, Vũ Văn Bùi một hơi thở dài nhẹ nhõm, cậu phất phất tay bảo Doãn Gia Tĩnh trở về, mà chính mình đứng ở đây mở ra thư tín, nhìn xem. Càng xem ánh mắt càng sáng, Vũ Văn Bùi lại lần nữa bội phục tiên sinh nhà mình, thật là người ghê gớm a. Cầm thư tín, Vũ Văn Bùi xoay người về tới trong trướng, đối với các thái y vẫn như cũ nhiệt liệt thảo luận làm như thế nào để thoái thác tiến vào Lạc Thành, liền cười lạnh một tiếng, đem thư tín hung hăng vỗ mạnh lên bàn. Cậu liếc mắt nhìn các thái y, thanh âm lạnh băng vô tình, “Thay vì ở chỗ này thảo luận, không bằng các ông đi vào hiện trường Lạc Thành khảo sát một chút, nhìn bá tánh Lạc Thành, như thế nào?” Thái y vừa nghe, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch. Rốt cục, ai nấy cũng đều là người ích kỷ, đề cập đến vấn đề tánh mạng chính mình, đều sẽ tránh né rất xa. “Như thế nào, hiện giờ sao ai không nói gì?” Nhìn các thái y đều cúi đầu không nói một lời, ánh mắt Vũ Văn Bùi lạnh lùng vô cùng, trên mặt không có chút biểu tình nào. Lúc này, một lão thái y tuổi đã cao thanh âm run rẩy lên tiếng nói: “Lục điện hạ, không phải các lão thần không muốn đi vào, thật sự chúng thần cũng đối với ôn dịch này không có đầu mối cũng không biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu, tùy tiện tiến vào như vậy, sẽ chỉ làm chúng thần không duyên cớ mất đi tánh mạng thôi……” Nghe xong lời này, Vũ Văn Bùi nhớ tới bộ dáng Ôn Như Ngọc dứt khoác bước vào bên trong thành, lạnh lùng liếc mắt nhìn thái y một cái, cười lạnh: “Một đám người tham sống sợ chết.” “Điện hạ, thần nguyện thỉnh đi Lạc Thành trước.” Trong góc có một giọng nam trẻ tuổi truyền tới, mọi người cả kinh toàn bộ quay đầu lại xem là ai muốn đi tìm chết, xem nhẹ tiếng người phát ra, toàn bộ thay bằng biểu tình cười nhạo, quả nhiên là người trẻ tuổi, không tự lượng sức chính mình. Ánh mắt Vũ Văn Bùi cũng rơi xuống trên người phát ra tiếng, hỏi ngược lại: “Ngươi không sợ chết sao?” Người nọ trả lời bằng phẳng: “Sợ chứ, nhưng thần lại càng sợ hơn, thân là y giả đối với người khác lại vô tâm, chỉ lo sống chết chính mình.” Lời này khiến trên mặt các thái y trở nên rất khó coi, ai cũng có thể hiểu rõ, lời này chính là nói với bọn họ, mắng bọn họ không có y đức lại sợ chết. Chỉ là, bọn họ vẫn như cũ vô pháp phản bác, một đám đều mặt đỏ lên, xấu hổ và giận dữ muốn chết. Vũ Văn Bùi đánh giá hồi lâu, rồi sau đó trong đầu hiện lên đã từng có một màn này, nghi hoặc lên tiếng: “Ngươi là thái y năm đó.” Nhớ tới việc này, cậu mới hơi lộ ra tia mỉm cười, “Thực tốt, tiên sinh trước đã tiến vào Lạc Thành tìm được phương pháp cứu trị ôn dịch, tiên sinh hiện tại chỉ yêu cầu một ít người tiến vào trợ giúp tiên sinh trị liệu ôn dịch cứu giúp bá tánh, nếu các ngươi không muốn đi trước, như vậy bổn điện hạ càng muốn các ngươi đi.” Các thái y sắc mặt tái nhợt, vô pháp phản bác, chỉ đành lĩnh mệnh đi thu thập quần áo tiến vào Lạc Thành. Vũ Văn Bùi gọi lại Lý Vang đang muốn cùng nhau rời đi, nói: “Ngươi lưu lại, bổn điện hạ có nhiệm vụ khác giao cho ngươi.” Lý Vang xoay người, dò hỏi: “Điện hạ?” Vũ Văn Bùi quơ quơ trang giấy trên tay, nói: “Tiên sinh gửi thư báo cho bổn điện hạ, ôn dịch này chỉ cần một loại thảo dược tên là Thăng ma liền có thể trị liệu, mà bên trong Lạc Thành thảo dược khan hiếm, ngươi nhanh chóng đi xuống nghĩ cách, trong vòng hai ngày tìm được thật nhiều Thăng ma, đem tai ương ôn dịch tiêu diệt triệt để. Lý Vang nghe xong, quỳ xuống nói: “Thần lĩnh mệnh, tất không phụ điện hạ gửi gắm.” Gật gật đầu, Vũ Văn Bùi phất phất tay ra hiệu Lý Vang lui ra ngoài, cầm lấy thư tín trên tay, một lần lại một lần nhìn, trên mặt hiện ra ý cười ấm áp, “Tiên sinh, cám ơn ngươi.” ……. Mà lúc này, Vũ Văn Lãng đang ở bờ sông Lạc Thủy giám sát tu sửa công trình trị thủy nghe được có người bên người nói xong, nheo lại đôi mắt. A, quả nhiên Ôn Như Ngọc, thật sự không hổ là hài tử Ôn Cát. Dũng khí thật khiến hắn kính nể, một mình tiến vào Lạc Thành nơi có ôn dịch, người can đảm như thế, hắn thật phi thường muốn gặp một lần a. Chỉ là, người như vậy, thật không nên đặt ở bên người Lục hoàng đệ, nếu là ở bên người hắn mà nói, đối với hắn kế hoạch bá nghiệp nhất định như hổ thêm cánh, nghĩ như vậy, hắn tự hỏi phải làm như thế nào mượn sức Ôn Như Ngọc. Cổ ngữ có câu, chim khôn lựa cành mà đậu, lương thần chọn chủ mà hầu, hắn tin tưởng, phân tích ra lợi và hại cùng với các đạo lý trong đó, Ôn Như Ngọc nhất định sẽ đưa ra lựa chọn. Hắn, đã bắt đầu mong đợi.
|
Chương 27: Muốn lưu lại[EXTRACT]Các thái y tiến vào Lạc Thành, thấy được trước mắt thành trấn hoang tàn, có một ít y giả ích kỷ vẫn là có chút áy náy, bọn họ ở bên ngoài có hành vi khắc khẩu, có lẽ đã hại chết đi biết bao nhiêu bá tánh. Bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ý bảo một thái y trong đó lên tiếng nói: “Lục điện hạ nói Ôn Như Ngọc đã tìm được biện pháp trị liệu ngăn cản ôn dịch, như vậy, y hiện tại ở nơi nào, chúng ta phải làm thế nào để tìm y?” “Này……” Một đám các thái y có bình quân tuổi đã vượt qua năm mươi tuổi hai mặt nhìn nhau, sôi nổi lắc đầu. Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên có một thái y vươn tay chỉ về phía trước, kích động nói: “Các ngươi xem, cái kia có phải là lão sư đã dạy dỗ Lục hoàng tử Ôn Như Ngọc?” Lời ông nói dẫn tới đại đa số mọi người đều nhìn qua, một thái y dùng sức vỗ đùi, la lớn: “Ôn công tử ——” một tiếng kêu to này chính là muốn gọi Ôn Như Ngọc, y quay đầu, nhìn mười mấy lão nhân đã hơn năm mươi tuổi trên mặt đầy kinh hỉ nhìn y, y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhận ra trong đó có một vị thái y trong cung, liền hiểu rõ thân phận những người này. Nói cũng thật khéo, y vừa lúc đi ra muốn tới nha môn tìm tri phủ bảo hắn hỗ trợ mình, bằng không cũng sẽ không gặp các thái y vừa vặn tiến vào Lạc Thành. Các thái y bước chân chạy nhanh, mấy chục lão nhân vội vã chạy lại đây cũng coi như là cảnh tượng đồ sộ, Ôn Như Ngọc nỗ lực vẫn duy trì độ cung trên khóe miệng, không cần phải quá lớn…… Chỉ là, nội tâm đã muốn cười bò, y vốn dĩ không thích các thái y luôn cố làm ra vẻ, ỷ vào tư lịch của mình khinh thường người khác, lúc này, xem như cũng khiến y hả dạ. Thở hổn hển chạy tới trước mặt Ôn Như Ngọc, mấy thái y tuổi lớn hơn một chút tóc trắng bệch, sắp thiếu nữa trợn trắng mắt miệng sùi bọt mép. Trong đó có một ít thái y trẻ tuổi một chút, thở không nổi, mới dùng ngữ khí cung kính đối Ôn Như Ngọc nói: “Thần nhận mệnh lệnh từ Lục điện hạ tiến vào hiệp trợ Ôn công tử diệt trừ ôn dịch, nghe nói Ôn công tử đã tìm được biện pháp chữa khỏi ôn dịch, không biết là dùng đến những loại dược liệu gì?” Ôn Như Ngọc cười cười, “Các ngươi tới vừa đúng lúc, ta đang muốn đi nha môn gặp tri phủ một lần, thỉnh hắn hỗ trợ lần ôn dịch này, các ngươi cũng cùng ta đi trước thôi.” Sau đó, y như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhắc nhở nói: “Hiện giờ bên trong Lạc Thành toàn bộ bá tánh đều nhiễm ôn dịch, các ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút, không nên tiếp xúc quá gần bọn họ. Triệu chứng của ôn dịch này, sẽ từ ngoài da tiếp xúc vào bên trong người.” Khi lời này nói ra khiến các thái y kinh hồn táng đảm, bọn họ còn chưa tiến về phía trước, căn bản không dự đoán được triệu chứng của ôn dịch này lại có thể theo tiếp xúc trên da mà lây lan, cái này phải làm thế nào để bọn họ có thể bắt mạch thăm khám? Vấn đề này chính là làm khó các thái y bọn họ mà, mỗi người đều mặt ủ mày ê. Ôn Như Ngọc cười tủm tỉm nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, sau đó xoay người chậm rì rì hướng tới đi đến nha môn, đám thái y kia thấy Ôn Như Ngọc đã đi rồi, liền sầu muộn sợ hãi sôi nổi đi theo —— …… Bên trong Lạc Thành, nha môn sớm đã bỏ hoang phế, vốn dĩ tri phủ Lạc Thành tuy rằng không xem là một vị quan tốt, nhưng cũng xem như công chính liêm minh, chỉ là lần này ôn dịch bắt đầu là lúc hắn căn cứ ra mệnh lệnh phong thành làm bá tánh đối với hắn hận thấu xương. Thời điểm ban đầu, mỗi ngày đều có bá tánh sẽ ở trước cửa nha môn chửi bậy, dù sao cũng là con đường chết nên bọn họ cũng không e ngại, nhưng thời gian trôi qua, thân thể dần không ổn, dần dần, tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, ngay cả những người ôm một tia hi vọng có thể đi ra ngoài cũng tuyệt vọng theo. Tri phủ Lạc Thành tên là Lý Diệu, vốn là quan viên tứ phẩm trong triều đình lại bởi vì không cẩn thận đắc tội một vị đại thần trong triều khiến bị điều đi đến Lạc Thành làm một tri phủ nho nhỏ, hắn là dòng dõi thư hương, làm người quá mức cổ hủ. Cho rằng thượng cấp mệnh lệnh chính là không thể phản kháng, liền cũng giống như lần này, rõ ràng là một mệnh lệnh hoàn toàn không hợp lý lại bởi vì là mệnh lệnh thượng cấp nên phải vâng theo. Khiến cho bá tánh trong Lạc Thành khổ không nói nổi, nếu lũ lụt Lạc Thủy tràn vào trong đây, chỉ sợ Lạc Thành đã hoàn toàn trở thành một tòa thành chết Vũ Văn đế sẽ không hoàn toàn hiểu được. Ôn Như Ngọc bước vào bên trong nha môn, đi vào nội đường, liền thấy địa phương nơi Lý Diệu trụ sớm đã mọc cỏ hoang thành cụm, nhíu mày tiếp tục hướng tới đi đến đại sảnh cách đó không xa, xung quanh thật yên tĩnh, không một tia nhân khí. Thẳng đến khi Ôn Như Ngọc đẩy ra cửa phòng, mới nghe được âm thanh vô cùng suy yếu. Tìm theo tiếng mà tới, Ôn Như Ngọc đi tới mép giường, lọt vào trong tầm mắt chính là một nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, da thịt ông đã bắt đầu thối rữa. Các thái y đi phía sau Ôn Như Ngọc thấy tình cảnh như vậy, sôi nổi lắc đầu, cảm khái tri phủ này đúng là tự làm bậy, mới rơi vào kết cục như thế. Ôn Như Ngọc không có dự đoán được, Lý Diệu sẽ có bộ dáng như vậy, nhìn dáng vẻ đã tiến vào thời kỳ cuối, y thở dài một hơi, quay đầu đối với các thái y phía sau phân phó nói: “Các ngươi đi tìm thăng ma sau đó ngao chế trở thành nước thuốc đổ vào bên trong thùng gỗ sau đó đưa tri phủ này đặt vào trong thùng gỗ ngâm trong nửa canh giờ, phương pháp này ta cũng không xác định đối với ông ta còn có tác dụng hay không, hiện tại chỉ có thể mặc cho số phận.” Các thái y liếc mắt nhìn nhau một cái, đối Ôn Như Ngọc hành lễ sau đó lui xuống. Chỉ còn lại hai thái y còn đứng phía sau Ôn Như Ngọc, bọn họ đối với phương pháp Ôn Như Ngọc rất là tò mò, liền hỏi: “Ôn công tử, thăng ma này chẳng lẽ là thuốc có thể trị liệu ôn dịch?” Ôn Như Ngọc chỉ có thể giảng lúc trước chính mình nhìn thấy nghe thấy, lúc này hai thái y mới gật đầu tỏ vẻ mình minh bạch. Bọn họ cung kính nói: “Ôn công tử thiện lương như thế, vì bá tánh thiên hạ quả thật là chuyện may mắn a.” Ôn Như Ngọc khoanh tay mà đứng, ôn hòa cười, “Không, ta không phải hạng người thiện lương, chỉ là không quen nhìn bá tánh vô tội chịu khổ mà thôi.” “Công tử khiêm tốn, nếu người không thiện lương, như thế nào lại có thể một mình mạo hiểm tiến vào nơi ôn dịch này? Phẩm tính của người, thật khiến chúng ta hổ thẹn!” Đối với những lời này, Ôn Như Ngọc không có phản bác nữa, chỉ là trên mặt y treo tươi cười nhàn nhạt, bình tĩnh mà xa cách, trong ánh mắt không hề gợn sóng mà lại phập phồng bình tĩnh. Hai lão thái y thấy lời nịnh hót của mình không có làm Ôn Như Ngọc biểu tình trên mặt thay đổi tí nào, vì thế không lên tiếng nữa, an tĩnh chờ đợi đồng liêu khác trở về. …… Đại khái qua một canh giờ sau, những thái y đã ra ngoài mới sôi nổi trở về, xoa xoa mồ hôi trên trán, đối Ôn Như Ngọc nói: “Công tử, đã phân phó chuẩn bị tốt cho người, chính là này……” Nhìn thoáng qua Lý Diệu nằm trên giường đã không còn có thể nhúc nhích, “Phải làm như thế nào mới động vào được hắn?” “Nâng.” Ôn Như Ngọc chỉ hộc ra một chữ, liền xoay người đi ra ngoài, lưu lại mười mấy thái y đứng đó cạn lời. Phí sức lực nửa ngày, bọn họ mới hợp lực đem Lý Diệu bỏ vào trong thùng gỗ. Lúc này, Ôn Như Ngọc mới lên tiếng đối với những thái y khuôn mặt đã có chút mệt mỏi, “Các ngươi ra ngoài dùng giấm trắng nung lên rồi nhanh chóng chà xát tay đi, miễn cho ôn dịch này nhiễm lên người.” Loại phương pháp này bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua, ánh mắt nghi hoặc dừng lại ở trên người Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc chỉ có thể giải thích nói: “Giấm trắng này có thể sát trùng tiêu độc rất tốt.” Tạm dừng một chút, y nhìn những thái y hoảng hốt liếc mắt một cái, lại nói: “Sau này, các ngươi mỗi lần trị liệu các bá tánh nhiễm ôn dịch, tốt nhất nên nung giấm trắng thấm ướt vào băng vải bịt chặt mũi miệng, nếu như có đụng vào người bệnh thì phải nhanh chóng rửa tay, mỗi ngày đều phải uống thăng ma ngao thành nước thuốc, tất cả đều là vì muốn phòng ngừa các ngươi nhiễm phải ôn dịch. Đã nhớ kỹ chưa?” Đây là biện pháp bảo mệnh, bọn họ đương nhiên đều nhớ rõ ràng rành mạch. Lúc này, nhóm người tự cho mình là thái y chân chính liền bội phục người thanh niên trước mắt này, thật không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, bọn họ xác thật hổ thẹn không bằng. X Thời gian trôi qua thật là mau, nhóm người đầu tiên đem dược liệu cùng vật chất mà nhóm Ôn Như Ngọc yêu cầu đã đưa vào Lạc Thành, lúc này, La Tuyết là người bệnh đầu tiên đã được trị liệu và bình phục. Có La Tuyết là một ví dụ, bá tánh đều có hi vọng, liền nghe theo Ôn Như Ngọc nói về nhà dùng giấm trắng nung lên giặt sạch quần áo đem tất cả mọi vật dụng trong nhà đều tiêu độc khử trùng, hơn nữa mỗi ngày đều xếp hàng lãnh dược trở về ngao chế thuốc uống, không ít bá tánh đều rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp. Năm hài tử đi theo bên người Ôn Như Ngọc giúp đỡ hỗ trợ, mọi người từ Ôn Như Ngọc mới biết được rằng lần này có thể tìm được dược liệu trị liệu ôn dịch đều là do công lao của mấy tiểu hài tử này, các bá tánh sôi nổi đều đối với những tiểu khất cái chướng mắt nói ra lời cảm tạ. Lúc này quần chúng nhân dân đều trở lại thiện lương bình thường, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn bởi vì bị lợi ích mà che đi hai mắt, nhưng bọn họ vẫn phân biệt được rõ ràng đâu là thiện ác đúng sai, sẽ vì ngôn hành cử chỉ của chính mình mà nhận lỗi xin lỗi. Năm tiểu hài tử rốt cục không hề đối với người lạ lộ ra ánh mắt cảnh giác lạnh băng, trên mặt của chúng nó tươi cười càng ngày càng nhiều hơn. Cứ như vậy, bọn họ nghênh đón nhóm thứ hai mang dược liệu đến. Mà Ôn Như Ngọc thấy được một người vốn không nên xuất hiện ở trong Lạc Thành —— Vũ Văn Bùi. Thời gian này, Ôn Như Ngọc tiến vào Lạc Thành, vừa lúc là đúng nửa tháng. Nhìn thiếu niên đi vào trước mặt mình, Ôn Như Ngọc mày khẽ nhíu lại, rửa tay tiêu độc lúc sau kéo Vũ Văn Bùi đi tới một bên an tĩnh, nhẹ giọng trách cứ nói: “Bùi Nhi, ngươi sao lại có thể tiến vào nơi này, mau nhanh chút rời đi, đi ra ngoài nhớ rõ uống thăng ma ngao chế nước thuốc hơn nữa dùng giấm trắng nung lên lau mình……” Vũ Văn Bùi bình tĩnh nhìn tiên sinh trước mắt rõ ràng là thập phần quan tâm chính mình, ánh mắt nhộn nhạo ý cười ôn nhu, cậu đánh gãy lời Ôn Như Ngọc nói, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi nhớ ngươi……” Thanh âm Ôn Như Ngọc ngừng lại, y mở to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt đối phương là biểu tình ôn nhu, y có chút sợ hãi, buông ra tay kéo Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi, ngươi là Lục hoàng tử, mau nhanh chút rời đi nơi này đi, tiên sinh sẽ nhanh chóng chữa khỏi lần ôn dịch này.” Lắc lắc đầu, Vũ Văn Bùi thấy Ôn Như Ngọc xoay đầu sang chỗ khác không nhìn thấy ánh mắt của chính mình hiện lên tia dị sắc, “Tiên sinh, ngươi biết Bùi Nhi không có khả năng để cho ngươi một người ngốc tại Lạc Thành này, ngươi đi cùng Bùi Nhi, bằng không, Bùi Nhi sẽ lưu lại bồi ngươi.” Ôn Như Ngọc há miệng, đối diện Vũ Văn Bùi biểu tình cùng ánh mắt kiên định, vẫn là người bại trận, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: “Bùi Nhi, ngươi mỗi lần đều khiến tiên sinh bại trận, ngươi……” Vũ Văn Bùi chỉ là nhàn nhạt cười.
|
Chương 28: Bí mật ô sơn[EXTRACT]Lại qua bảy tám ngày, khi nhóm thứ ba đem dược liệu vật tư lại lần nữa tiến vào Lạc Thành, đại bộ phận bá tánh đều đã khỏi hẳn, từ chỗ Ôn Như Ngọc biết được Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi cũng không màng an nguy cá nhân lúc này đang ở bên trong Lạc Thành theo chân bọn họ cùng nhau đối kháng bệnh dịch, khiến mọi người cảm động không thôi. Có thể nói, Ôn Như Ngọc không có lúc nào đều phải xuy sét thế Vũ Văn Bùi, thế cậu mua chuộc dân tâm. Một màn này, vừa vặn giúp Lục điện hạ lấy được tiếng vang. Lý Vang cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Ngọc, giống như Vũ Văn Bùi lần đầu tiên dò hỏi, thời điểm nhìn thấy Ôn Như Ngọc, là lúc y chỉ mới mười lăm tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường làm hắn bắt mạch xem bệnh. Hắn nhìn chăm chú vào Ôn Như Ngọc, kỳ thật hắn có chút không hiểu người này, rõ ràng chính mình cũng là một thiếu niên, hành vi động tác lại thập phần không tương xứng tuổi tác, y trả giá vì Lục hoàng tử, khiến hắn rất khó hiểu. Chỉ là, hắn không phải là người chuyên lo chuyện bao đồng, cho nên cũng chỉ là nghi hoặc, lại không có nghĩ đến phải biết rõ ràng tường tận. …… Đợi cho bá tánh đều đã ổn thỏa, lúc này Ôn Như Ngọc mới đáp ứng Vũ Văn Bùi cùng nhau rời đi, chỉ là trước khi y rời đi, còn cần thiết phải đi một chỗ. Y kỳ thật rất nghi hoặc, ôn dịch này tới không bình thường, hơn nữa còn không phải là ngẫu nhiên phát sinh, mà là tình huống tất nhiên, hơn nữa sau khi ôn dịch phát sinh các tướng lãnh đều phong thành phong tỏa tin tức, càng làm cho y trong lòng có suy nghĩ muốn xác định. Vì chứng thực trong lòng, y cần thiết phải đi đến chỗ đại phu đã từng đến nơi nhiễm bệnh kia, y đã hỏi qua Thương Sơn biết rằng phụ thân nó thường xuyên đi đến nơi ấy hái thuốc. Vũ Văn Bùi từ trước tới nay chính là một người thông minh, khi Ôn Như Ngọc nói ra liền đã minh bạch ý tứ trong đó, chẳng qua, cậu cũng không yên tâm tiên sinh một mình đi đến đó, cho nên cuối cùng quyết định là, cậu muốn cùng tiên sinh cùng nhau đi trước, cậu phải hảo hảo điều tra cho rõ, là người nào, dám can đảm phạm hoàng uy Kiến Nguyên, dao động cơ nghiệp trăm năm Kiến Nguyên! X Trước khi ôn dịch xuất hiện, mỗi ngày Thương Lâm đều đi ra ngoại thành tiến vào ô sơn đi hái thuốc, Thương Sơn nói cho Ôn Như Ngọc biết, cha nó đã từng nói qua, mỗi một chỗ ô sơn này đều có bảo địa, tuy rằng quanh năm sương mù dày đặc, nhưng bên trong lại có rất nhiều thiên linh địa bảo. Đứng ở chân núi, Ôn Như Ngọc nhìn địa thế ô sơn, đỉnh núi mây mù lượn lờ, xác thật đẹp không sao tả xiết, nói rằng nơi này có phong thủy rất tốt, quả thật đúng là như vậy. Vũ Văn Bùi lại nhìn địa thế phương diện này, hơi hơi nhíu mày. Cậu luôn có một loại cảm giác, trong núi này, nhất định ẩn dấu cái gì đó. Vì an toàn, Vũ Văn Bùi nắm tay Ôn Như Ngọc, quay đầu nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, theo sát Bùi Nhi, trong núi này, tựa hồ có chút cổ quái.” Ôn Như Ngọc khó hiểu nhìn Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi ngươi nhìn thấy gì?” Lắc lắc đầu, Vũ Văn Bùi ánh mắt vững vàng bình tĩnh, “Bùi Nhi chưa nhìn thấy cái gì, chỉ là nơi này khiến Bùi Nhi cảm giác không ổn cho lắm.” Một khi đã như vậy, Ôn Như Ngọc tin tưởng Vũ Văn Bùi, vì thế trở tay nắm chặt chẽ tay Vũ Văn Bùi, ôn hòa nói: “Đã như vậy, tiên sinh sẽ nắm thật chặt tay Bùi Nhi là tốt rồi.” Vũ Văn Bùi nghe vậy liền sửng sốt, ngực tựa hồ như có cái gì đó nhảy nhót sinh động, nhưng lại căn bản không biết là cái gì, nghi hoặc sờ sờ vị trí ngực mình, mi liền nhăn lại. …… Bọn họ tiến vào trong núi, bởi vì ngày thường đại khái có nhiều người hành tẩu, đã hình thành một đường đi lên núi, cũng không hẳn khó đi, Ôn Như Ngọc được Vũ Văn Bùi nắm tay, trong khoảng thời gian ngắn ngắm nhìn chung quanh, trong lòng lại đối lời nói của Thương Sơn, càng tin tưởng hơn. —— ô sơn này, xác thật là một địa bảo. Lúc bọn họ tiến vào trong núi đã bắt đầu tính, nhìn thấy được không dưới vài chỗ kỳ trân dị thảo, nhân sâm, linh chi dược liệu thường thường có thể thấy được, y không biết nguyên nhân gì hình thành được ngọn núi rừng như vậy, nhưng nếu y là một đại phu, nhất định ô sơn sẽ là phúc địa mà y suốt đời sở cầu. Đi một hồi lâu, hai người nắm tay nhau đều có chút mướt mồ hôi, hai người vẫn chưa tìm được vật đặc biệt gì, Ôn Như Ngọc nhăn mày lại, theo đạo lý, y không có khả năng phỏng đoán sai lầm. Khi Ôn Như Ngọc cúi đầu tự hỏi, trên mặt đất có bột phấn nho nhỏ màu vàng hấp dẫn y chú ý, kéo lại Vũ Văn Bùi muốn tiếp tục hành tẩu, y ngồi xổm người xuống, cẩn thận dùng tay vê một ít bột phấn đặt ngay phía dưới mũi ngửi một chút, rồi sau đó, mày nhăn lại rốt cục thả lỏng ra. —— tìm được rồi, y muốn tìm, chính là cái này. Vũ Văn Bùi nhìn động tác Ôn Như Ngọc, thấy tiên sinh nhà mình lộ ra tươi cười, liền biết đã tìm được rồi, cậu cũng ngồi xổm người xuống dưới, dò hỏi: “Tiên sinh, đây là vật gì?” Ôn Như Ngọc không trả lời vấn đề Vũ Văn Bùi hỏi, mà là cười tủm tỉm kéo tay cậu, “Bùi Nhi, cách nơi này không xa sẽ có ôn tuyền, đi, theo tiên sinh đến nhìn xem.” Bị kéo đi tầm mắt Vũ Văn Bùi dừng ngay cạnh trên tay được Ôn Như Ngọc dắt đi, lại không biết suy nghĩ đến cái gì. Lại đi ước chừng khoảng mười lăm phút, đứng ở trên bờ, Ôn Như Ngọc nhìn ôn tuyền tỏa ra nhiệt khí, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, y đã hiểu rõ, trận ôn dịch này ngọn nguồn bắt đầu từ nơi nào, lại vì sao mà bắt đầu. Hiện tại bọn họ phải làm, chính là ở chỗ này chờ đợi cái người đã chế tạo trận ôn dịch này xuất hiện là được. Thấy Ôn Như Ngọc trên mặt lộ ra vẻ mặt hiểu rõ cảm kích, Vũ Văn Bùi kiềm chế không được tò mò, hỏi dò, “Tiên sinh, này……” Ôn Như Ngọc vươn một ngón tay ấn vào trên môi Vũ Văn Bùi, hướng về cậu chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Suỵt, Bùi Nhi yên lặng chút, chúng ta ở tại nơi đây chờ một lúc, đợi lát nữa nhất định sẽ có thu hoạch.” Cảm thụ trên môi truyền đến xúc cảm rất nhỏ, Vũ Văn Bùi đôi mắt ám lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng bình thường, cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lôi kéo Ôn Như Ngọc, trốn vào bên cạnh phía sau cây cối. Thân cây cao lớn chặn thân hình hai người, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi ôm ở trước ngực, trong khoảng thời gian ngắn, có chút cảm giác xấu hổ. Có điều nghĩ lại, hai người đều là nam nhân, liền không còn suy nghĩ miên man nữa. Chẳng được bao lâu, quả nhiên gặp được có người lại đây, người đến là một nữ tử, Ôn Như Ngọc nhìn người này, trong ánh mắt hiện lên một tia mạc danh cảm xúc, y bình tĩnh nhìn, gắt gao mím đôi môi. Mà đứng ở phía sau Vũ Văn Bùi híp mắt nhìn nữ nhân, ánh mắt trở nên nguy hiểm —— Người tới không phải ai khác, là người đầu tiên được Ôn Như Ngọc cứu chữa, La Tuyết. …… La Tuyết cũng không có ở chỗ này dừng lại nhiều làm gì, mà là dọc theo ven bờ suối nước nóng hướng tới cách đó không xa đi đến một chỗ ẩn nấp trong sơn động, bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, có thể thấy được võ công cũng không thấp. Thấy La Tuyết đi xa, Vũ Văn Bùi kéo Ôn Như Ngọc đi theo phía sau nàng, cũng đi vào sơn động. Trong sơn động thực tối, cũng không có ánh sáng, con đường cũng đủ độ rộng cho một người hành tẩu, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi nắm tay đi ở phía sau cậu, dần dần, sơn động này càng ngày càng rộng, tiếp đó bọn họ thấy được một chút ánh sáng. Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi đều liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu lẫn nhau, hướng tới ánh sáng kia đi đến, đứng ở phía cuối sơn động, hai người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến sợ cả ngây người. Địa phương hiện ra ở trước mặt bọn họ, rõ ràng chính là luyện binh tràng, sân rộng lớn, hơn nữa còn có binh lính tới tới lui lui tuần tra, bọn họ đều chú ý tới phục sức của đám binh lính này, liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều treo lên thần sắc nghiêm túc. —— đây chắc chắn là, không phải binh lính Kiến Nguyên bọn họ. Cũng không nhìn đến bóng người La Tuyết, hai người bọn họ lập tức xoay người rời đi nơi đây, nếu lỡ trong lúc vô tình, bọn họ sẽ đánh vỡ một lần luyện binh quy mô lớn như vậy. Chuyện này phi thường nghiêm túc, bọn họ cần thiết phải nhanh chóng báo cho Vũ Văn đế biết, tìm tới chi viện. Vội vàng rời đi hai người cũng không biết, lúc bọn họ rời đi, thân ảnh La Tuyết xuất hiện ở địa phương mà nơi bọn họ vốn dĩ đã đứng, nét mặt nàng nhàn nhạt ưu thương, một tay đặt trên bụng bầu, lẩm bẩm nói nhỏ: “Bảo bảo, mẫu thân rất nhanh thôi sẽ phải đi tìm cha, tương lai phía trước, mẫu thân nhất định phải vì con tìm được một người sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố cho con a……” Không sai, La Tuyết sớm đã phát hiện Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi hai người bám đuôi theo, nàng là cố ý. Nàng vốn là do thám Đột Quyết vào lúc năm năm trước tiến vào Kiến Nguyên trợ giúp bọn họ chế tạo thời cơ khiến cho bá tánh đối Kiến Nguyên dâng lên oán hận, vừa vặn chính là lần này đánh bậy đánh bạ suýt chút nữa đánh vỡ bí mật nơi này, vì thế, phụng mệnh lệnh phía trên, nàng chế tạo trận ôn dịch này, khiến cho bọn họ xếp do thám vào trong triều đình hạ lệnh phong thành, làm cho bá tánh đối Kiến Nguyên dâng lên tâm tư oán hận, mất đi dân tâm, ai có thể trị lý thiên hạ? Chính là nàng không có dự đoán được ái nhân chính mình, lại bởi vì nàng mà mất đi sinh mệnh, nàng nhiều lần thỉnh cầu cứu chữa tánh mạng tướng công nhưng không được giúp vì thế liền chết đi, như thế nào lại khiến nàng không oán hận. Cũng nhờ như thế, nàng gặp được Ôn Như Ngọc, mệnh không tuyệt nên không chết do chính hậu quả của mình, một khi đã như vậy, nàng phải liền báo thù, cái địa phương này coi như là lễ vật mà cô đưa cho bọn họ còn hài tử cô sắp sửa sinh ra sẽ đưa cho Ôn Như Ngọc coi như là lễ gặp mặt đi. Khóe miệng nhẹ nhàng hơi giương lên, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển chậm rì rì rời đi sơn động, quay trở về Lạc Thành. Nàng biết lần này trở về nhất định sẽ bị bắt được, nhưng có làm sao, trên đỉnh đầu còn nắm giữ một ít tư liệu, so sánh với có thể cùng Ôn Như Ngọc cùng với cái vị gọi là Lục hoàng tử kia, hảo hảo nói chuyện đặt một bút vào phần giao dịch này. …… Vũ Văn Bùi sau khi tới Lạc Thành, đã hạ xuống mệnh lệnh tập nã La Tuyết, chính là cậu không nghĩ tới, La Tuyết cư nhiên tự tìm tới cửa, không sợ đứng trước mặt cậu, nói cho cậu biết, trong tay có đồ vật mà cậu muốn, hiện tại, cô chỉ nghĩ muốn cùng Ôn Như Ngọc, nói chuyện. Ánh mắt phức tạp nhìn La Tuyết, Vũ Văn Bùi hung hăng nói: “Ngươi nếu dám làm tổn thương tiên sinh, bổn điện hạ nhất định khiến ngươi chết không toàn thây.” Lời này, chỉ đổi lấy ý cười đạm mạc từ La Tuyết, cô hơi hơi nhướng mày, hộc ra một câu nói làm Vũ Văn Bùi nghi hoặc: “Lục điện hạ, kỳ thật, ngươi cũng không rõ tâm chính mình đi? A, chỉ mong, ngươi về sau sẽ không làm ra chuyện chính mình hối hận cả đời.” Tuy rằng không hiểu, tuy rằng nghi hoặc, nhưng Vũ Văn Bùi tự nhận tâm ý của chính mình rất minh bạch, vì thế cười nhạo một tiếng, quăng tay áo xuống ném một câu: “Ngươi vẫn là tự giải quyết cho tốt đi.” La Tuyết vẫn luôn cười, lại hơi thở dài một hơi. Không lâu sau, Ôn Như Ngọc đi tới trước mặt La Tuyết, ánh mắt y phức tạp nhìn La Tuyết, hỏi: “Vì sao ngươi phải làm chuyện như vậy, bá tánh Lạc Thành vô tội đến nhường nào?” La Tuyết nhàn nhạt cười nói: “Cũng vì mệnh lệnh thôi.” Sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt khó lộ ra được một tia thỉnh cầu, “Ta hiện tại kỳ thật không có tưởng niệm gì, hôm nay ta biết các ngươi đã phát hiện ra bí mật ô sơn, đây là ta cố tình làm điều này, ta chỉ muốn thỉnh cầu ngươi, sau khi ta rời khỏi, hảo hảo chiếu cố hài tử ta.” Nói xong, ánh mắt cô từ ái cúi xuống nhìn cái bụng tròn vo của mình, biểu tình rất là ấm áp. “Vì sao ta phải chiếu cố nó?” Nhìn thoáng qua bụng La Tuyết, Ôn Như Ngọc nói. “Bởi vì, thời điểm lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta liền biết, ngươi là một người thiện lương, hơn nữa, ta có thể đem chủ nhân của ta an bài ở bên trong Kiến Nguyên bao gồm tất cả danh sách gian tế đưa đến cho ngươi.” “Chủ nhân của ngươi?” Nghe được Ôn Như Ngọc hỏi như vậy, La Tuyết gợi lên mạt mỉm cười trào phúng, môi đỏ chậm rãi hộc ra bốn chữ, “Đột Quyết Khả Hãn.” Thật lâu sau, Ôn Như Ngọc mới gật gật đầu, “Tốt, liền như lời ngươi nói, sau khi ngươi đi, ta sẽ chiếu cố tốt hài tử của ngươi.” Lúc này, La Tuyết mới lộ ra tươi cười chân thành, cảm kích nói: “Cám ơn ngươi. Nếu nó có trưởng thành, không cần phải nói cho nó biết có một người mẫu thân như ta vậy.” “Được.” La Tuyết lúc này mới hoàn toàn yên lòng, nói: “Sau khi ta sinh hạ nó xong, ta liền rời đi ngay, trong khoảng thời gian này, vẫn là muốn làm phiền các ngươi.” Lúc xoay người muốn rời đi, La Tuyết lại hỏi: “Như thế nào ngươi biết được lần ôn dịch này cùng nước ôn tuyền kia có quan hệ?” Ôn Như Ngọc trả lời: “Bởi vì, ngươi hạ dược lên người Thương Lâm, chỉ có nước ôn tuyền mới có thể giúp nó phát huy tác dụng không phải sao? Ta đoán rằng, là bởi vì Thương Lâm vô tình phát hiện chỗ ôn tuyền kia, các ngươi sợ hắn sẽ biết được bí mật nơi này nên mới nghĩ ra kế sách này đúng không?” “Đúng.” Biết được đáp án của chính mình, La Tuyết cũng không hề dừng lại quá lâu, nâng lên bước chân rời khỏi phòng. Mãi cho đến khi thân ảnh La Tuyết biến mất không còn nhìn thấy, Ôn Như Ngọc mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: Hỏi thế gian, tình ái là chi. Y từ đầu chí cuối đều biết rõ, La Tuyết nhất định sẽ làm như vậy, bởi vì một ngày kia, y từ trong mắt La Tuyết, thấy được ái niệm thật sâu còn có oán hận sâu đậm…… Hết chương 28
|
Chương 29: Một tiếng cảm khái[EXTRACT]Vũ Văn Bùi đưa sự tình bọn họ phát hiện ở ô sơn viết tấu chương đưa lên hoàng thành. Tấu chương đưa đến Châu Thành trước mặt Vũ Văn đế, Vũ Văn đế giận dữ, lập tức hạ lệnh Vũ Văn Bùi tự điều động quân đội đóng quân tại Lạc Thành, phải nhanh chóng dọn sạch sẽ chỗ luyện binh tràng kia, cho bá tánh Lạc Thành một cuộc sống an bình. Nhận được mệnh lệnh thư tín từ Vũ Văn đế, Vũ Văn Bùi đưa cho Ôn Như Ngọc xem, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, nói: “Tiên sinh, ngươi là phúc tinh của Bùi Nhi.” Đúng vậy, ba lần cơ hội liên tiếp, Vũ Văn Bùi lần này còn không thể thanh danh truyền xa sao? Nói vậy không lâu sau, tên của cậu sẽ một truyền mười mười truyền trăm…… Thậm chí bên trong Kiến Nguyên, bá tánh nghe danh sẽ vui vẻ gật đầu, vẻ mặt lộ ra mỉm cười sâu sắc. Bọn họ sẽ nói: Đây là một người thông minh có lá gan lớn, hoàng tử ái dân gần dân, tuổi tác hắn tuy nhỏ, lại thông minh hơn người, giải cứu Lạc Thành thoát khỏi thủy tai nguy hiểm, lại có đủ gan dạ sáng suốt yêu dân tâm, trong lúc Lạc Thành còn đang ôn dịch, không sợ bệnh, lấy thân phạm hiểm…… Buông thư tín trong tay, Ôn Như Ngọc sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, ôn nhu cười: “Bùi Nhi, ngươi phải nhớ cho kỹ, vô luận dù cho khi nào, ngươi vẫn phải duy trì trái tim như lúc ban đầu, không cần bị hiện thực phù hoa dụ hoặc quấy nhiễu, đã hiểu chưa?” “Bùi Nhi hiểu rõ.” …… Tin tức này truyền tới tai Thân vương Vũ Văn Lãng, hắn khiếp sợ thiếu chút nữa đem văn kiện trong tay ném tới trên người báo tin, không thể tin được trừng đôi mắt thật lớn, hình tượng ưu nhã ngày thường đột nhiên biến mất. “Ngươi xác định vừa rồi là tin tức thật sự?” Người tới không dám ngẩng đầu, chỉ có thể ôm quyền trả lời lại một lần nữa: “Hồi Vương gia, thuộc hạ nói những câu này đều là sự thật.” Vũ Văn Lãng ngàn tính vạn tính, như thế nào cũng không có nghĩ đến bên trong Lạc Thành cư nhiên cất dấu âm mưu lớn đến như thế, hơn nữa còn bị Lục hoàng đệ kia phá giải, vị trí của nó trong lòng phụ hoàng, lần này qua đi, tất sẽ tăng lên rất nhanh. Chậc chậc, lúc này, hắn mới phát hiện, đối thủ lớn nhất của hắn, không phải là Thái Tử Vũ Văn Hoằng cũng không phải Vũ Văn Nhạc chơi bời lêu lổng không biết thật giả, cư nhiên lại là đệ đệ nhỏ tuổi Vũ Văn Bùi mà hắn vẫn luôn bỏ qua. —— giấu tài, thật là cao minh. Có điều, hươu chết về tay ai còn chưa biết, hắn cùng Vũ Văn Bùi tranh đấu, chỉ mới bắt đầu mà thôi. Tư Không Vũ vẫn luôn đứng bên người Vũ Văn Lãng thấy hắn sắc mặt biến hóa, trên mặt vẫn luôn treo biểu tình sớm đã đoán trước, đôi mắt y thâm thúy, ánh mắt dừng trên người Vũ Văn Lãng hiện lên mạt cảm xúc, nhưng rất nhanh liền che dấu đi. Đem sự tình giải quyết rõ ràng một lần, Vũ Văn Lãng phất tay đối với người quỳ xuống nói: “Ngươi đi xuống đi, tiếp tục giám thị Lục hoàng tử.” Ôm quyền hành lễ, người nọ cung kính nói: “Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Đợi người rời đi, Vũ Văn Lãng đã khôi phục lại hình tượng ôn tồn lễ độ, hắn đối Tư Không Vũ đứng ở phía sau nói: “Chúng ta, phải đi xem Lục hoàng đệ.” Tư Không Vũ khẽ cười một tiếng, trả lời: “Dạ, vương gia.” X Lúc này, Lạc Thành phủ đệ Lý Diệu, bên trong thư phòng. Vũ Văn Bùi yên lặng ngồi ở trên ghế suy tư hồi lâu, Ôn Như Ngọc thì ở một bên khác, lật xem thư tịch trong tay thường thường ngẩng đầu xem học trò đang tĩnh tư. Hồi lâu sau, trên mặt Vũ Văn Bùi dâng lên mạt tươi cười bày mưu tính kế, mọt đôi mắt lập lòe quang mang, kế này nếu thành, sẽ làm cho trận tuyến bọn họ tự khắc rối loạn. Nghĩ như vậy, cậu lập tức gọi người hầu tới, bảo hắn gọi tới tướng lãnh trú binh, phía trước đã bị Vũ Văn đế hạ lệnh tróc nã, mà tướng lãnh này, chỉ mới phái xuống thôi, là người bè phái không thuộc về ai. Rất nhanh, tướng lãnh liền nghe lệnh đi tới trước mặt Vũ Văn Bùi, hắn vóc người cao lớn cường tráng vô cùng, diện mạo cực kỳ cuồng thô, hắn thấy Vũ Văn Bùi, lập tức quỳ xuống cung kính hành lễ nói: “Mạt tướng Phan Giang kiến quá Lục điện hạ.” “Miễn lễ, ngồi xuống đi, bổn điện hạ tìm tới ngươi, là có một chuyện quan trọng yêu cầu ngươi đi làm.” Vũ Văn Bùi từ trên ghế đứng lên, dạo bước đến trước mặt Phan Giang. Một bên Ôn Như Ngọc an an tĩnh tĩnh ngồi, không nói một từ, Bùi Nhi của y, sớm đã có thể xuất sư, so với y tới, đã càng tốt hơn. “Lục điện hạ cứ việc phân phó, chỉ cần Phan Giang ta có thể làm ra sự tình, vượt lửa qua sông, sẽ không tiếc mạng mình.” Hắn kích động lại quỳ xuống, lại bị Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng đỡ miễn đi một màn đại lễ này, “Không cần hành lễ nhiều như vậy, chuyện này, ngươi có thể làm được.” Nói xong lời này, Vũ Văn Bùi đem kế hoạch tinh tế của chính mình từ từ kể ra, Phan Giang nghe được đôi mắt mở càng to càng lớn, sau khi nghe xong, cười ha ha lên, “Kế sách này thật là tuyệt diệu, Lục điện hạ thông tuệ mạt tướng bội phục, liền nhanh chóng đi xuống chuẩn bị ngay, nhất định viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.” Gật gật đầu, Vũ Văn Bùi bảo Phan Giang có thể đi xuống. Đợi cho người rời đi, Ôn Như Ngọc mới mở miệng nói: “Bùi Nhi, kế sách này tuy tốt, nhưng đem lại thương vong rất lớn.” Y nghe xong xuôi mưu kế Vũ Văn Bùi từ đầu đến cuối, lại ở trong đó tìm được kẽ hở không lớn không nhỏ. “Tiên sinh, Bùi Nhi biết, nhưng trận này, trừ bỏ kế sách này, không còn cách nào khác, nơi đó ngươi và ta đều đã đi qua, sơn động một lần chỉ có thể đủ chứa một người trưởng thành ra vào, nếu như cả một đội quân không thể tiến lên, chỉ có thể dùng kỳ tích khác, kiếm đi nét bút nghiêng.” “Là tiên sinh sai rồi.” Ôn Như Ngọc nghe xong lời nói này, đã biết được đây là kế sách cùng đường, y đứng dậy, sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi cao lên không ít, nhẹ nhàng cảm khái: “Thời gian sao mà qua nhanh đến như vậy, Bùi Nhi so với tiên sinh còn muốn cao hơn a.” Vũ Văn Bùi cầm lấy tay Ôn Như Ngọc duỗi về mình, ánh mắt lộ ra mạt ôn nhu, “Tiên sinh, Bùi Nhi cũng nên trưởng thành.” Phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, Ôn Như Ngọc nhàn nhạt thở dài, đúng vậy, cũng nên trưởng thành. Chính là, vì cái gì trong lòng y, luôn có một tia buồn bực không đâu, chẳng lẽ là bởi vì, do đứa bé đã trưởng thành lại hiểu chuyện, làm gia trưởng, đều sẽ có tâm tình như vậy sao? Đúng lúc này, có người hầu thông báo Vũ Văn Lãng đã đến, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi liếc mắt nhìn nhau, ý tứ trong ánh mắt đều đã minh bạch lẫn nhau, Vũ Văn Lãng lúc này đến đây, tất là bởi vì chuyện này, bọn họ còn phải có tâm ứng đối. …… Đi đến đại sảnh, Ôn Như Ngọc liền thấy hai gã nam tử đứng ở nơi đó, một người nam tử mặc quần áo có hoa văn phức tạp rườm rà, một người khác đứng ở một bên mặc bố y màu lam mộc mạc, chỉ cần nhìn trang phục của hai người thôi cũng biết đây là Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng mới vừa được phong làm Thân vương. Cẩn thận nhìn qua Vũ Văn Lãng, Ôn Như Ngọc đi ở phía sau Vũ Văn Bùi đi tới trước mặt hắn. Vũ Văn Bùi nhiệt tình mà lại thân thiết kêu to một tiếng nhị hoàng huynh, sau đó phân phó hạ nhân dâng lên nước trà điểm tâm lúc sau mới bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện với nhau. Ôn Như Ngọc ngồi ở bên người Vũ Văn Bùi, y nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nam tử áo lam vẫn luôn nhìn chăm chú vào chính mình, lên tiếng dò hỏi: “Xin hỏi, trên mặt ta có cái gì sao?” Tiếng nói mềm nhẹ ôn hòa làm tầm mắt Vũ Văn Lãng vẫn luôn không nói lời nào rơi xuống trên người Ôn Như Ngọc. Hắn nhìn Ôn Như Ngọc, hỏi: “Ngươi là ấu tử Ôn thừa tướng Ôn Như Ngọc?” Trong thanh âm có khí thế phát ra uy nghi hoàng tộc. “Vi thần đúng là Ôn Như Ngọc, kiến quá Vương gia.” Vũ Văn Lãng đã thụ phong thành Thân vương, nếu theo quy pháp, đương nhiên là từ nhị điện hạ đổi thành Vương gia, bên trong hắn không ra cái tật xấu gì. Vũ Văn Lãng trên dưới đánh giá Ôn Như Ngọc một lần, khẽ cười nói, “Quả nhiên là người như ngọc, khí chất trên người quả nhiên không thể nào bằng được so với thường nhân.” Sau khi nói xong với Ôn Như Ngọc, lại quay đầu cùng Vũ Văn Bùi nói: “Hoàng đệ, phụ hoàng thật thiên vị ngươi, vì ngươi tìm một tiên sinh ưu tú đến dạy dỗ ngươi, hoàng huynh thật là hâm mộ ngươi a.” Nghe ra lời nói Vũ Văn Lãng đầy ẩn ý, Ôn Như Ngọc khiêm tốn trả lời: “Vương gia quá khen, vi thần chỉ là một người đọc sách không hiểu chuyện mà thôi, sao lại có thể so sánh với lão sư ưu tú cho được.” Lời này làm ánh mắt Vũ Văn Lãng lại trở về bên người Ôn Như Ngọc, “Ngươi không cần khiêm tốn, phải biết rằng, đại thần trong triều đều sôi nổi cảm khái, hoàng đệ chính là bởi vì có tiên sinh như ngươi, mới có thể đạt được thành tựu như hiện tại……” Hai người ngươi tới ta đi không dưới hơn mười câu, không một ai chiếm tiện nghi lẫn nhau, ngược lại bị một tiếng cười nhạo đánh vỡ, “Vương gia, hai người các ngươi cứ ngươi tới ta đi như vậy, vi thần cùng Lục điện hạ làm nền cho hai người rồi.” Đến tận đây, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Lãng lần đầu tiên so chiêu mới xem như là kết thúc. Vũ Văn Lãng quay đầu đối Vũ Văn Bùi nói lên chuyện chính sự. “Hoàng đệ, ôn dịch trong Lạc Thành này cũng đã giải trừ, không biết khi nào mới khởi hành trở về Châu Thành đây?” Vũ Văn Lãng trên mặt treo tươi cười nhàn nhạt, trong ánh mắt cũng là ý cười, thoạt nhìn hiền lành vô cùng. “Khiến hoàng huynh bất mãn, ôn dịch Lạc Thành này còn có huyền cơ khác, chuyện là có người chế tạo trận ôn dịch này vì mục đích làm cho Kiến Nguyên bá tánh khủng hoảng, hơn nữa, thần đệ ở ô sơn phát hiện bí mật luyện binh tràng kia, đã đăng báo phụ hoàng, phụ hoàng mệnh ta tiêu diệt tràng luyện binh này mới có thể trở về Châu Thành.” Đem sự thật nói hết, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đều biết, bên người bọn họ đều có những đám người sắp xếp cài vào, chuyện này căn bản không thể nào che dấu, đơn giản cứ liền nói ra là được. Âm thanh cậu rơi xuống, liền nghe được Vũ Văn Lãng dùng ngữ khí quan hệ nói: “Nếu yêu cầu hoàng huynh hỗ trợ thì cứ nói, hoàng huynh chắc chắn sẽ dốc hết sức lực.” Vũ Văn Bùi gật gật đầu, cảm kích cười: “Cảm ơn hoàng huynh.” …… Lúc rời đi, Vũ Văn Lãng hỏi, “Tư Không, ngươi cảm thấy, trong trận này, bổn vương cùng Lục hoàng đệ ai thắng ai thua?” Tư Không Vũ châm chước hồi lâu, mới nói: “Vi thần cho rằng, Lục hoàng tử tất thắng không thể nghi ngờ.” Y nhớ tới vừa rồi thấy Lục hoàng tử, ánh sáng trong ánh mắt lập lòe trí tuệ, hơn nữa còn có Ôn Như Ngọc thông thấu nhân tri trợ giúp, thắng lợi, là khẳng định. Vũ Văn Lãng cũng không nổi giận, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi nói không tồi, bổn vương cũng cho rằng, trong trận này, tất thắng.” Hết chương 29
|