Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật
|
|
Chương 65[EXTRACT]— Nếu thời gian có thể lược bớt, vậy thì thật hy vọng bây giờ đã là lúc mái đầu bạc trắng. Ôm nhau, làm tình, và có thể an tâm ở bên một người. —
﹋﹋﹋﹋
Buổi tối chín giờ, Tăng Thác mệt mỏi đầy người đứng trước cửa nhà, bấm chuông cửa.
Tăng ca rồi lại tăng ca, ở phòng cấp cứu một thời gian dài bị cái sự bận đến không còn tay chân khiến cho đầu muốn nổ tung. Một ngày bận bịu trôi qua, sau khi cởi bỏ chiếc áo blu, chuyện mà hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng về nhà tắm nước ấm một phen, sau đó ngồi ở đầu giường cùng người kia trò chuyện. Cho dù không nói gì cả, nhưng chỉ cần ngồi bên nhau xem phim cũng tốt.
Chuông cửa vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có người đáp lại.
Đâu rồi… ?
Tăng Thác biếng nhác lấy chìa khóa ra, sau khi cửa mở, nghênh đón hắn không phải là khuôn mặt tươi cười ấm áp như trong dự đoán, mà ngược lại là một mảnh tối mịt.
Bật công tắc đèn ở cạnh lối vào, Tăng Thác xả cà-vạt ra.
Khi đã xác định người nọ không ở nhà, hắn nghi hoặc duỗi tấm thân rã rời.
Ngửa đầu nhắm mắt dựa vào ghế salon, âm thanh chờ trong điện thoại vang lên bên tai một hồi, cuối cùng người bên kia cũng bắt lên nghe, “Anh về nhà rồi ?”
“Cậu ở đâu ?”
“Ác, tôi ở bên ngoài với bạn. Lúc chiều đi ăn có gửi tin nhắn cho anh rồi mà, không xem sao ?”
Tăng Thác mở mắt ra, cầm lấy di động, không có một tin nhắn nào chưa đọc. Mệt nhọc làm cho tâm trạng của hắn trở nên không được tốt, “Cậu ở cùng ai ?”
Có thể là ngửi được mùi ngữ khí không khoan nhượng của nam nhân, đầu kia ngẩn người rồi mở miệng nói: “Anh không biết đâu, khi nào về kể cho anh, tôi sẽ mau về thôi.”
Một lần nữa khép mắt, song lông mi lại hơi nhíu, “Mau là bao lâu ?”
“… Ôi dào thì chính là rất mau, tôi cúp đây, về nhà nói sau.”
Cậu đang ở cùng ai, ở nơi đâu, làm cái gì, cư nhiên hắn đều không được biết. Tăng Thác nhất thời mất kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát ngắt điện thoại.
Khi tâm tình phức tạp liền hy vọng người kia ở bên cạnh, trước nay dường như chưa từng ỷ lại một người như vậy.
Tăng Thác ngồi trong bồn tắm nóng hầm hập, mặc ý dòng nước đánh vào vai mình. Giữa lúc nhiệt khí bốc lên mịt mù, nghĩ đến người kia có lúc chơi xấu ôm chặt lấy mình luôn miệng gọi “Tiểu Sách, Tiểu Sách” ; nghĩ đến khi cậu bóc vỏ hạt dẻ đưa đến trước miệng mình, cùng với nụ cười trên gương mặt…
Cảm giác được sự biến hóa nơi hạ thân, liền tự nhiên cầm lấy dục vọng bừng bừng phấn chấn mà máy móc bộ lộng. Dạo này bận quá, mệt mỏi nên lơ đãng mọi chuyện. Khoái cảm đến rất nhanh, Tăng Thác một tay gác trên vách bồn, một tay rất nhanh bộ lộng thứ hung khí đang giương cung bạt kiếm kia.
Từ từ nhắm hai mắt, cư nhiên đều là cậu.
Nghĩ đến gương mặt cậu khi bị áp đảo, nghĩ đến cậu sau khi bị tiến nhập liền nhịn không được rên rỉ ra miệng, nghĩ đến cậu khi run rẩy đạt cao trào…
Mạnh mẽ vài cái, rốt cục phóng thích vào tay mình.
Tăng Thác thở gấp vài hơi, nhìn dấu vết tội ác từng chút một bị dòng nước cuốn trôi.
Hóa ra, cuộc sống của hắn đã tràn ngập bóng dáng cậu. Khi tịch mịch nhớ đến cậu, khi không tịch mịch cũng nhớ đến cậu. Người rơi vào lưới tình trước, chẳng phải là cái tên luôn ồn ào “Chỉ cần gặp nhau vào mỗi Kim Diệu Nhật cũng rất thỏa mãn” sao ?
Tăng Thác tắt nước, lau lau mái tóc vừa mới gội, lắc lắc đầu.
Nhất định là hôm nay quá mệt mỏi mới có thể nghĩ nhiều chuyện không đâu như vậy.
Sau khi đã hoàn toàn lau chùi sạch sẽ phòng tắm, đã là gần mười một giờ.
Hắn khoác áo choàng tắm ngồi vào giường, mở đèn đầu giường lên xem tạp chí. Không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Người nọ thay dép rồi lập tức đi về phía phòng ngủ, ló đầu qua cửa phòng ngủ: “Tiểu Sách.”
Tăng Thác hạ quyển tạp chí xem hồi lâu vẫn còn ở trang 49 trên tay xuống, “Ừ” một tiếng.
Người nọ cười hì hì đi tới, “Chờ tôi à ? Xin lỗi đã về trễ.”
Nam nhân khiết phích có cái mũi cực kỳ linh mẫn, “Uống rượu ?”
“A ừm,” Gia Y có chút ngượng ngùng, “Có điều chỉ uống chút xíu mà thôi, tôi đi tắm trước.”
“Nhanh lên.”
Gia Y moi một bộ đồ trong tủ quần áo ra, “Ừ” một tiếng rồi lao vào phòng tắm.
Đối với lời Tăng Thác nói, cậu luôn luôn tôn kính như thánh chỉ.
Tốc độ quả thực rất nhanh, chưa tới mười phút đã xong.
Nam nhân vẫn đang nhàn nhã ngồi tựa vào đầu giường, chỉ có điều tạp chí trong tay vẫn dừng ở trang 49.
“Hôm nay ăn tối cùng ai ?”
“Ác, khách hàng thôi, mà thật ra coi như là bạn bè.” Gia Y như một con cá chạch chui vào trong chăn, “Còn nhớ tôi đã nói với anh về đơn đặt hàng của trường ngoại ngữ vì cuộc tọa đàm không ? Người phụ trách là James, chính là một người bạn quen được trong lúc tôi học ở Canada. Thật tình cờ a.”
“Buổi chiều không phải cậu đã ở cùng hắn rồi sao ?”
“Ưm đúng vậy, đó là đàm công sự thôi. Cậu ấy hỏi tôi buổi tối có thời gian không, có thì ăn một bữa cơm để ôn chuyện. Dù sao anh cũng không về nhà ăn.”
Thấy Tăng Thác không có biểu tình gì, Gia Y liền tiếp tục nói: “Anh gọi điện thoại cho tôi là lúc vừa về đến nhà sao ? Hôm nay có mệt không ?”
“Ừm,” Tăng Thác buông tạp chí, vươn tay tắt đèn, “Ngủ.”
Cảm nhận được người bên cạnh nhích lại gần, bàn tay tiến vào trong lớp áo ngủ mỏng manh của mình vuốt ve, cậu liền theo bản năng ôm lấy, khi miệng lưỡi chạm vào nhau nói thầm: “… Nói ngủ mà.”
Tăng Thác chỉ lo chậm rãi nhắm mắt hôn cậu, “Không phải đang ‘ngủ’ sao ?”
Điểm nổi lên ngay ngực bị vuốt ve như có như không, Gia Y mẫn cảm cong người, nhịp thở trong lúc đó không giấu nổi dồn dập. Cái cảm giác bộ vị trọng yếu bị phớt lờ luôn khiến người ta khổ sở, mãi đến khi thấy Tiểu Sách chỉ hoàn toàn hoạt động ở phần thân trên của mình, Gia Y mới nhịn không được mở miệng: “… Tiểu Sách, sờ chỗ đó…”
Tăng Thác lưu luyến ở cổ cậu mãi không dời, thật sâu mút vào, biết rõ ràng nhu cầu của người dưới thân nhưng vẫn vờ như không rõ: “Làm sao ?”
Định vươn tay ý đồ muốn cọ xát phía dưới, lại bị Tăng Thác áp chế. Gia Y hé ra khuôn mặt đã đỏ bừng, “Ư… ừm, phía dưới…”
Quần áo đã hoàn toàn cởi sạch, cánh môi Tăng Thác du đảo quanh ngực cậu, đầu v* bị liếm lộng đến hoàn toàn cứng lên, cánh tay thì vẫn luôn dừng tại bên hông nhưng không chịu dời xuống, thế rồi chợt nghe thấy Gia Y tước vũ khí đầu hàng như muốn năn nỉ.
“Lần sau còn về muộn nữa không ?”
Gia Y chưa bao giờ biết, nam nhân lạnh như băng này không ngờ lại để ý chuyện ngày hôm nay như thế, cậu đành phải ôm thật chặt Tiểu Sách, “Sẽ không… lần sau nhất định sẽ gọi cho anh…”
Biết nghe lời, mới cho ăn kẹo. Ngay một khắc tính khí bành trướng bị cầm lấy, cậu sảng khoái rên hừ hừ.
Màn dạo đầu làm đủ, cho nên khi bị tiến nhập có thể thích ứng rất nhanh.
Thời điểm bị ôm đến mặt trên có chút luống cuống, chỉ nghe Tiểu Sách nói: “Tự mình động xem.”
Đã vài ngày không làm, cả hai cũng đều không muốn nhẫn nại làm chuyện vô ích nữa. Gia Y kiên trì khởi động thắt lưng, chính mình tự chủ cuộc làm tình tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng rất có khoái cảm.
Thời điểm cao triều ập tới, Gia Y thở hào hển run rẩy, chợt được Tiểu Sách ôm vào lồng ngực.
.
Nếu thời gian có thể lược bớt, vậy thì thật hy vọng bây giờ đã là lúc mái đầu bạc trắng.
Ôm nhau, làm tình, và có thể an tâm ở bên một người.
|
Chương 66[EXTRACT]— Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông. —
﹋﹋﹋﹋
Khi Tăng Thác nhận được một cú điện thoại, biểu tình trên mặt hắn còn rét lạnh hơn bất kỳ lúc nào khác.
Trịnh Dịch Tắc đang nghỉ trưa trên salon phòng khám, thích ý híp mắt, thấy Tăng Thác bắt điện thoại rồi nói một câu: “Đúng, là tôi.” Sau đó trầm mặc. Nhìn không rõ được biểu tình của Tăng Thác, chỉ nghe cuối cùng hắn trầm giọng nói: “Tôi lập tức qua.” Rồi lưu loát cúp điện thoại.
“Hửm ? có chuyện gì vậy ?”
Tăng Thác không liếc hắn lấy một cái, lập tức ra khỏi phòng nghỉ, hấp tấp cất bước.
Đoạn đường đến bệnh viện nhỏ kia không mất bao nhiêu thời gian, nhưng khi ngồi trên taxi lại nóng vội khó hiểu. Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hâm nóng đến khiến da đầu hắn tê dại.
Cứ nghĩ sắp đến mùa hè rồi, chắc cậu sẽ không phát bệnh thường xuyên.
Thế nhưng hôm nay đến tột cùng là trạng huống nào đây ?
Phó Gia Y, em lại ăn lung tung gì nữa vậy ? Hay là làm gì ?
Giờ phút này, chân mày Tăng Thác gắt gao nhíu chặt vào nhau, nóng vội đến mức hận không thể ngay tức khắc nhìn thấy cậu.
Lúc tìm được cậu trong bệnh viện tư nhân kia, cậu đang ngồi trên ghế ở đại sảnh, sắc mặt thoạt trông không được tốt lắm.
Vội vàng đi qua, phát hiện có Trác Dật ngồi bên cạnh cậu.
Tăng Thác lúc này không còn lòng dạ nào bận tâm những chuyện khác, chỉ đứng trước mặt Gia Y, “Cậu sao rồi ?”
Gia Y nhìn thấy hắn đến, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười gọi hắn một tiếng, nhưng đó là thật lòng vui vẻ: “Tiểu Sách.”
“Còn cười.” Tăng Thác tức giận trách cứ, tay phải vươn tới sờ sờ mái tóc đen trên đỉnh đầu Gia Y.
Sau đó lại đối diện với Trác Dật, Tăng Thác máy móc chào một tiếng.
Bây giờ mới nhớ ra, người khi nãy gọi điện cho hắn, nghe kĩ thì rõ là Trác Dật.
“Nghe James nói, lúc đang định bố trí hội trường thì bệnh sỏi mật của cậu ấy lại phát tác, đau rất kịch liệt, đến mức phải nằm lăn trên mặt đất, cho nên phải đưa đến bệnh viện gần đây.” Trác Dật mở miệng giải thích vài lời, “James đang giúp đi lấy thuốc.”
Ác, thì ra còn cái người tên James nữa. Tăng Thác âm thầm chửi trong lòng.
“Bác sĩ nói thế nào ?”
“Ừm, không được ăn trứng gà.”
“Cậu hôm nay ăn ?”
“… Ừm.” Lúc đang nghỉ ngơi giữa trưa, có James đến… Có điều điểm này Gia Y không dám nói ra miệng.
Người bị sỏi mật phải tránh ăn trứng gà với những thứ quá nhiều dầu mỡ, những điều này Tăng Thác đều đã căn dặn kĩ càng. Nhưng mình lại tham ăn, kiềm không được cái miệng. Bệnh vừa chuyển biến tốt một chút liền lén ăn.
Tiểu Sách thở dài, hung dữ nói: “Phó Gia Y cậu bỏ ngoài tai những lời của tôi đúng không !”
Gia Y cắn cắn miệng, trưng vẻ mặt đáng thương: “Được rồi mà, lần sau không vậy nữa.”
Hết cách với cái người mang bệnh đáng thương trước mắt này, Tăng Thác dù tính tình có khó khăn cách mấy cũng đành bỏ qua.
Lúc này, James đi tới, trên tay cầm một bịch thuốc vừa lấy: “Ồ, đều ở đây cả à. Cái này một ngày uống ba lần, một lần hai viên… Cái này mỗi ngày một lần, phải nhớ uống đó.”
Biết Tiểu Sách đang đứng bên cạnh, cho nên sự nhiệt tình của James lúc này chỉ làm Gia Y thêm phần xấu hổ: “… A tớ biết rồi, cám ơn.”
“Đừng khách sáo. Chuyện hội trường tọa đàm cậu không cần phải gấp, thân thể quan trọng hơn.”
Người ngoại quốc ngay thẳng nào đó không hề nhận ra sự kỳ quái trong không khí. Cho đến khi Trác Dật nhịn không được mở miệng: “Làm tốt lắm James, kế tiếp cứ giao cho Tăng Thác đi. Anh ta cũng là bác sĩ nên biết phải xử lí như thế nào.”
James nghiêng mặt sang nhìn, vừa định giới thiệu một phen đã bị Tăng Thác một câu chặn lại: “Đã phiền các cậu vất vả bôn ba một chuyến, cám ơn nhiều.” Khi nói chuyện rất tự nhiên ôm vai Gia Y, “Tôi sẽ đưa cậu ấy về.”
Trác Dật cũng không phải người hồ đồ. Hiểu được ý tứ trong lời nói của Tăng Thác, gã vỗ vỗ vai Gia Y, “Bọn tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Gia Y vẫy tay chào bọn họ, “Ừm, cám ơn các cậu.”
Vốn đã có một Trác Dật, nay lại thêm một tên người Canada, thật đúng là “náo nhiệt”.
Tăng Thác tự hiểu trong lòng, nhưng cũng không vạch trần thẳng. Bàn tay ấm áp sờ sờ bên tai Gia Y, “Đi được chưa ?”
Gia Y gật gật đầu, đứng lên, đi theo sau Tiểu Sách. Bởi vì đau, cho nên đi không được nhanh. Tiểu Sách hiểu được cho nên cũng cố ý thả chậm bước chân. Thế nhưng vẫn nghe thấy người phía sau nhỏ giọng kêu: “Tiểu Sách, anh chậm một chút… Theo không kịp…” Hắn quay đầu lại, liếc nhìn Gia Y, trên mặt hiện biểu tình không kiên nhẫn, sau đó nhanh chóng chìa một bàn tay ra trước mặt cậu, “Lại đây.”
Hai người đi rất sát nhau, nên không ai chú ý đến hai bàn tay giao nhau của họ.
Gia Y ngậm miệng không hề giải thích vì bầu không khí ngượng ngập vừa nãy, chỉ là bàn tay nắm lấy Tiểu Sách ngày càng chặt, giống như muốn an ủi hắn rằng: Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông.
|
Chương 67[EXTRACT]— Vì anh quan tâm em, cho nên điệu bộ khi ghen là đáng yêu nhất. —
﹋﹋﹋﹋
Đại sự mà dạo này Gia Y tâm tâm niệm niệm nhất, đó là phải làm gì trong ngày sinh nhật của Tăng Thác, làm thế nào để tặng cho hắn sự kinh hỉ lớn nhất.
Mùa xuân ở Thượng Hải rất ngắn ngủi, mỗi một năm gần như là hết mùa đông rồi trực tiếp sang mùa hè. Các quầy sạp bán hạt dẻ dần dần mờ nhạt khỏi tâm trí người ta, trong khi đó các quầy trái cây thì bắt đầu tung dưa hấu ra thị trường.
Vào thời gian này năm ngoái, Gia Y còn bạo gan lái xe máy vòng vòng dưới trời nắng gay gắt gần bãi biển.
Sau đó tình cờ biết được Tiểu Sách làm việc ở bệnh viện Hoa Thiện, số 900 đường Urumsi liền trở thành một địa chỉ khiến cậu ghi khắc trong lòng.
Chuyện dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Lúc đó còn có Trác Dật mỗi lần trở lại cửa hàng liền ngồi trên bậc thang nhà bếp, híp mắt hút thuốc.
Hiện giờ, lại là mùa hè.
Có lẽ người khác không tin số mệnh, nhưng ít nhất có Gia Y tin.
Trong hàng ngàn hàng vạn con người, duy chỉ có khi gặp được hắn, yêu hắn, cuối cùng bước đến bên cạnh hắn, bước đi cùng hắn, không phải vận mệnh thì là cái gì đây ? Người đời luôn nói chúng ta sẽ gặp được người thích hợp của mình vào một thời điểm thích hợp, lời ấy tuyệt đối không sai.
Ngày hôm nay đã thật sự tới sinh nhật Tăng Thác, Gia Y tỏ ra rất trịnh trọng, giống như thật sự muốn lo liệu một sự kiện lớn kinh thiên động địa vậy.
Buổi chiều trở về từ Tịch Thiêu trước thời gian, chuẩn bị xong xuôi hết thảy rồi chỉ chờ Tiểu Sách tan tầm.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là một phần quà sinh nhật, với cả một bàn đồ ăn mà thôi.
Không phải là không nghĩ đến những ý tưởng lãng mạn, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, có hoa lệ lãng mạn cũng thế, làm ra những hành động bất ngờ cũng thế, vậy thì không bằng chờ đợi hắn với những ngọn nến rồi cùng nhau dùng một bữa tối ấm áp.
Trong tủ lạnh phòng bếp, có một hộp ô mai được James mang tới.
Đoạn thời gian từng ở Canada kia, chỉ cần nhìn thấy ô mai liền phá lệ can đảm, vì thế cho đến tận bây giờ, James mỗi lần nhìn ô mai sẽ nhớ tới cậu.
Hôm qua khi mang hộp ô mai đến, thái độ của Tăng Thác luôn kỳ lạ trước sau không đổi.
Vừa nghe nói là James tận tay đưa đến, hắn trầm mặc nhướn mày, không lên một tiếng. Biết là vò giấm chua của hắn lại đang ồ ồ phát tác, Gia Y hì hì ngồi xuống sô pha, chọt chọt khuôn mặt trông lạnh băng của hắn: “Có muốn ăn một chút không ? Nếu không thì lãng phí lắm.”
Còn kém mỗi việc đưa một quả tới tận miệng hắn. Tăng Thác vẫn trưng cái bộ mặt lãnh đạm: “Không cần.”
Bất quá, cho dù thật sự đút cho hắn ăn, hắn nhất định vẫn sẽ không tự nhiên mà ngó mặt sang chỗ khác thôi.
“Ôi chao, Tiểu Sách ~”
“Làm gì.”
“Ăn một chút thôi.”
Biết hắn cư xử như vậy là vì ghen, nhưng vẫn nhịn không được muốn ghẹo hắn. Đấy cũng là do ở cùng nhau lâu ngày mới dám làm, biết rằng biểu tình giận dữ vểnh râu trừng mắt kia chẳng qua là hòng dọa mình thôi, cho nên mới dám muốn gì làm nấy như vầy.
“… Bớt nói nhảm đi.” Cặp mắt tối trầm của hắn vẫn thủy chung hướng về phía khác, những lúc tỏ vẻ rầy rà như này, trông buồn cười hệt như một thiếu niên trung học vẫn chưa lớn.
Gia Y ha ha cười, rướn người qua ôm cổ Tiểu Sách, hôn một phát thật kêu trên mặt hắn.
Tự bản thân nam nhân có lẽ không biết rằng, bộ dáng của mình khi vì Gia Y mà ghen rất… đáng yêu.
Tiếng thang máy mở cửa ngoài hành lang vang lên có thể nghe rõ ràng, rồi sau đó chính là tiếng bước chân quen thuộc.
Tăng Thác mở cửa, liền nhìn thấy Gia Y đi ra từ phòng bếp, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Phải nói đây mới đúng là một căn nhà chân chính.
Bước vào nhìn kĩ một lượt, thì ra không chỉ có buồng vệ sinh, mà ngay cả phòng khách, các phòng khác cũng đều được quét dọn tinh tươm, mang lại cho người ta một cảm giác sạch sẽ, thanh mát, thoải mái. Tâm trạng bất giác tốt lên nhiều, nhất là khi biết người này có lẽ là vì sinh nhật của mình cho nên mới bận bịu một chập lâu như vậy.
Một bữa tối phong phú, một cái bánh sinh nhật, và cả một hộp quà được gói lại tinh tế.
Nhân lúc sau bữa ăn, khi Gia Y chủ động yêu cầu để mình rửa chén, hắn cầm gộp quà vẫn chưa mở ra suy nghĩ, “Là cái gì ?”
Người đang rửa chén trong bếp cũng không muốn nói ra đáp án: “Tự mở ra xem đi.”
Thần bí ghê vậy.
Sau những tiếng xé giấy gói roạt roạt, cậu cẩn thận nghe ngóng phản ứng của nam nhân.
“Có hàm nghĩa gì đặc biệt không ?”
Sau khi mở hộp quà, hiện ra là một sợi dây nịch hàng hiệu nhưng kiểu dáng đơn giản. Có điều bản thân hắn cũng đâu thiếu dây nịch, với hiểu biết của mình về Gia Y, chỉ sợ là cậu có dụng ý khác.
“Có.”
“Là gì ?” Phó Gia Y, đừng có thừa nước đục thả câu với tôi.
Người nọ cười như một đứa con nít di chuyển lại gần: “Có thể buộc anh lại a.”
Tăng Thác ngẩn người, đi về phía cậu, hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng có vẻ gầy yếu của cậu, “Phải dựa vào cái này mới được ?”
Trước đó đã bị người trước mặt nhìn thấu sự thật không muốn mở miệng, nam nhân không được tự nhiên muốn dùng việc này cười ngược lại Gia Y.
Gia Y cười rộ lên, giống như vui đùa nói: “Đã nói dây nịch này là đồ tốt mà, nếu ngày nào đó anh gian dối tôi đi trèo tường, thì ít nhất khi cởi quần còn có thể nghĩ đến tôi.”
Vừa dứt lời, Gia Y liền cảm thấy cái ót mình bị gõ một phát không nặng không nhẹ. Nam nhân trách cứ: “Này mà cũng tính toán.” Ngữ điệu oán giận giờ phút này nghe qua khiến người ta càng thêm ức chế.
“Tiểu Sách.”
“Ừ.” Nam nhân từ phía sau lẳng lặng ôm cậu.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“…”
“Tiểu Sách.”
“Ừ.”
“Em yêu anh.”
“… Ừ, tôi biết.” Ngữ khí nhàn nhàn, nhưng chưa để người trước mắt bùng nổ đã bất ngờ xuất một câu: “Tôi… cũng yêu em.”
|
Chương 68[EXTRACT]— Ánh mắt ôn nhu của anh trong bóng đêm, rất sáng rất sáng, hệt như một vì sao. —
﹋﹋﹋﹋
Tiểu Sách hiếm khi dịu dàng khiến người ta cứ cảm thấy như không phải sự thật.
Gia Y thích nhất ánh mắt trong bóng đêm của Tiểu Sách, rất sáng, có đôi chút khác biệt so với sự lãnh đạm tản ra ngày thường. Mỗi khi nằm bên nhau, nam nhân luôn có thói quen vuốt ve xương bả vai gầy gò của Gia Y, động tác không lớn, nhưng vô cùng thân thiết tựa như đang dỗ dành một chú mèo. Gia Y rất thích Tiểu Sách những lúc ấy.
Máy lạnh trong phòng ngủ dần điều chỉnh thành một độ ấm vừa phải, Gia Y nằm trong tấm chăn mỏng rên hừ hừ nhích vào gần lồng ngực Tiểu Sách, dán lưng vào ngực Tiểu Sách, chính nhờ thế mà trái tim cũng như áp chặt vào nhau.
“Tiểu Sách này.”
“Ừm ?”
“…” Gia Y suy nghĩ nửa ngày, mới nghiêm túc nói: “Kỳ thật anh rất tốt.”
Nghe được một câu không đầu không đuôi như vậy, nam nhân tuy buồn cười nhưng vẫn cố xụ mặt: “Đừng nói những lời vô nghĩa.”
Gia Y xoay người, đối mặt với Tiểu Sách, ngón tay chọt chọt trên gương mặt hắn, “Cười cái đi.”
Tăng Thác không chịu nổi sự quấy rối này, túm tay Gia Y ra, bất mãn “Sách” một tiếng, chuyển hướng đề tài: “Dây nịch, là ai ra chủ ý cho em ? Đừng nói là Lâm Cát Cát đấy ?”
“Đương nhiên không phải,” Gia Y bĩu môi, “Anh không thích à ?”
“Vậy vì sao ?”
“Sao là sao ? Chẳng phải đã nói cho anh rồi sao.”
Tăng Thác lúc bấy giờ tuy rằng không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt vừa thấy là biết ngay: vẻ mặt đắc ý, giống như muốn khoe khoang là ‘Sao hả ? Sợ ngày nào đó tôi rời bỏ nên mới nghĩ cách trói buộc tôi ?’
Gia Y cũng không kiêng dè, “Đúng thế đúng thế… Người mặt ngoài lãnh đạm nội tâm muộn tao như anh, e rằng ngày nào đó có người bắt cóc thì em phải làm sao đây. Em phải mất biết bao công sức mới theo đuổi được anh mà, nếu anh thật sự đi theo người khác thì em còn có cái níu giữ.”
Đối với việc được và mất, vốn dĩ không nên quá mức cố chấp. Dẫu sao cũng là mệnh trời, cho dù có trốn tránh cách mấy cũng không thể chạy thoát. Thế nhưng, nếu liên quan tới Tiểu Sách thì đó lại là một chuyện cực kì nghiêm trọng. Làm sao có thể cam tâm buông tay để bản thân đánh mất ?
Hao hết toàn lực, thật vất vả mới tiến vào thế giới của Tiểu Sách được, Gia Y quả thật rất lo lắng một khi mình thất thủ sẽ mãi mất đi hắn.
Tăng Thác chưa bao giờ thấy một người có thể thoải mái nói ra lời trong lòng như vậy. Đối với Gia Y, chưa bao giờ có chuyện dám nói hay không, cũng như có ngại nói hay không, mà chỉ có muốn nói hay không, có thể nói hay không thôi.
Có điều Tăng Thác bỗng nhận ra có gì đó kỳ quái: Hiện giờ người nên lo lắng chẳng phải là hắn mới đúng sao ? Ban đầu có một Trác Dật đã đủ làm hắn bất an rồi, hiện giờ lại lòi ra thêm một kẻ tên James. Tuy hiểu rằng đây không phải lỗi của Gia Y, cũng tin tưởng cậu sẽ không dễ dàng thay lòng như thế, nhưng mà, vẫn thấy bồn chồn, thậm chí vừa nghĩ tới đã cảm thấy loạn tâm.
Lo được lo mất, chính hắn chưa bao giờ như vậy.
Nghĩ như thế, Tăng Thác có chút ủ rũ nhắm mắt lại, “Em lo lắng làm gì.”
Sự bất mãn và giận dỗi khó mà giải thích chuyển hóa thành một nụ hôn trừng phạt đặt lên môi Gia Y, yên lặng mà kịch liệt.
Giữa lúc nụ hôn dài đằng đẵng diễn ra, Tăng Thác kề sát người vào Gia Y. Trong khi môi lưỡi đụng chạm, cảm nhận được người kia lập tức dùng hai tay ôm lấy mình. Cảm giác được ôm chặt như vậy làm cho Tăng Thác vô cùng hưởng thụ, bởi vì vào thời khắc này, hắn cảm nhận được rõ ràng người trước mắt chỉ thuộc về mình.
Hơi thở nóng rực cố ý phả vào bên tai rất rõ ràng. Lỗ tai mẫn cảm nhẹ nhàng bị ngậm lấy, sau đó bị đầu lưỡi mềm mại ướt át tập kích.
Cánh tay vòng trên cổ hắn siết chặt hơn, cơn thỏa mãn cùng kiêu ngạo của Tăng Thác cũng trở nên bành trướng theo đó. Tay trái nhẹ vén lên chiếc áo ngủ màu trắng của Gia Y, nụ hôn từ môi kéo dài thẳng xuống ngực.
Cánh tay ôm Tiểu Sách vẫn không buông ra, Gia Y chỉ nằm yên tùy ý hắn bài bố.
Dục vọng từng chút một bị hắn khơi mào, mãi đến khi hơi lạnh trong phòng đã không đủ xua tan cái nhiệt khí. Cậu từ từ nhắm lại hai mắt, chỉ cảm thấy Tiểu Sách hôm nay kiên nhẫn đến mức thần kỳ, hôn môi, vuốt ve, bất luận chính mình có ra hiệu cỡ nào cũng vẫn không có ý tiến vào.
Cổ, xương quai xanh cùng ngực bị mút đến mức phát đau, nhưng nam nhẫn vẫn không hết siêng năng.
“Ưm a… Tiểu Sách… !” đầu v* bị ác ý liếm cắn, Gia Y cảm thấy đau mở mắt ra, trên trán hiển nhiên đã thấm một lớp mồ hôi mỏng. Đáng tiếc bộ dáng khiêu gợi kia Tăng Thác không kịp xem, hắn chỉ lo vùi đầu trước ngực cậu, cố ý muốn lưu lại ấn ý chỉ thuộc về hắn trên đó.
“Đủ rồi, từ từ… Đau ! Tiểu, Tiểu Sách…” Cánh tay vươn ra cũng không thể ngăn cản sự xấu tính của nam nhân.
Giằng co hơn nửa ngày, Tăng Thác cuối cùng cũng thỏa hiệp dời trận địa đi.
Chính vì màn dạo đầu hơn cả đầy đủ, cho nên khi sáp nhập cũng rất dễ dàng. Tính khí rục rịch thẳng tiến vào huyệt khẩu, thong thả, nhưng cũng giống như một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái.
Cảm giác bị lấp đầy làm cho Gia Y thỏa mãn ‘ưm’ một tiếng. Cậu nắm chặt cánh tay của Tiểu Sách, chờ đợi động tác của nam nhân. Cũng giống như lần vừa qua, biết cậu đã thích ứng được, cho nên không hề trì hoãn. Tốc độ trước sau xuất nhập cũng không nhanh, có điều mỗi lần đều rút ra muốn hết toàn bộ, rồi lại đâm vào toàn bộ. Cùng với khoái cảm chồng chất, tốc độ ôn nhu như vậy cũng biến thành một loại tra tấn lòng người.
Những lúc ngẫu nhiên đỉnh tới một nơi nào đó, khoái cảm run rẩy liền xông thẳng vào đại não.
Cậu đã phải ảo não rất lâu là tại sao lực nhẫn nại của Tiểu Sách có thể lớn như vậy, còn mình thì lại không chống đỡ nổi.
Tăng Thác cũng không vội tăng tốc độ, phải nói là lực nhẫn nại thật tốt, hoặc chẳng bằng nói là cố ý ức hiếp. Vùi đầu vào bên cổ Gia Y, lần lượt tạo ra từng dấu hôn.
Gia Y bị khi dễ đến mức sắp khóc, đại não hỗn độn chỉ nhớ rõ cuối cùng bị nam nhân dồn sức thúc vài cái mà đạt đến cao trào.
Thời điểm bị khoái cảm bao phủ, áp chế không được rít nhẹ một hơi, run rẩy bắn ra.
Ngón tay Tăng Thác nhẹ nhàng xoa nơi xương quai xanh và cổ của cậu.
Cậu biết nếu vừa hôn vừa mút như thế, việc lưu lại dấu vết là không tránh được. Nhưng không ngờ nam nhân lại dùng ngữ khí trẻ con nói rằng: “Chẳng phải thích ô mai sao. Tôi cho em a.”
|