JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng Thúc Của Hắn
|
|
Chương 25: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển[EXTRACT]Thất
Tháng bảy.
Mây đen áp thành, mưa to tầm tả.
Vừa mới chấm dứt đại chiến.
Một khắc thành bị hạ, áp lực bên trong khiến người hít thở không thông.
Vương gia mang theo kỵ binh từ bên ngoài chạy về, dưới cơn mưa to gấp gáp xuống ngựa, thiếu chút nữa té ngã, chật vật vạn phần, lại bất chấp nhiều hơn nữa, vội vàng đi vào phủ đệ tốt nhất trong thành.
Một khắc hắn nghe được Tiêu Ngôn bị trúng tiễn, đại não chợt trống rỗng.
Mà khi tiến vào phòng, nhìn thấy thanh niên lẳng lặng nằm im giữa đám người đang quỳ, tiễn vĩ (đuôi mũi tên) còn cắm trên ngực, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trái tim như ngừng đập!
Vương gia lảo đảo chạy vội đến trước giường, thanh âm run rẩy: “A Ngôn? ! A Ngôn? !” .
Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, một khắc nhìn thấy người tới liền hiện ra tia cười nhợt nhạt: “Tiểu thúc…”
Vương gia đưa tay run rẩy vuốt ve hai má của thanh niên, lau đi mồ hôi trên trán, mày nhăn lại, ngữ khí cực độ phẫn nộ: “Là ngươi nói sẽ không đẻ thúc lo lắng! Nhưng hiện tại biến thành như vậy lại tính cái gì? ! Hả? ! Đem mình biến thành như vậy thì tính sao hả —— ”
Người bên ngoài tiến lên kéo ra: “Vương gia, ngài bình tĩnh! Không thể đối với bệ hạ như thế!” .
Vương gia quay đầu ngoan trừng: “Cút ngay!” .
Tướng quân lạnh giọng: “Vương gia! Nếu ngài còn như vậy chớ trách bọn thần vô lễ!”
Nói xong, vài vị tướng quân đã tiến lên kéo Vương gia ra, lại bị Hoàng đế chậm rãi lên tiếng ngăn lại.
Vương gia quay về ngồi chồm hỗm bên giường, gắt gao cầm lấy tay thanh niên, quay đầu rít gào: “Thái y đâu? ! Sao cứ để bệ hạ nằm như vậy? !”
Thái y giữa một đám người quỳ xuống: “Mũi tên vốn có thể rút ra, chính là vị trí rất gần tim. . . Bệ hạ tạm thời không cho…”
Vị trí rất gần tim, rút ra là mạo hiểm tới mức nào cũng có thể nghĩ.
Hoàng đế không cho, ai cũng biết đế vương chính là công đạo.
Ai cũng biết đạo lý này .
Nhưng áp lực vẫn khiến người khó chịu.
Quỳ xuống đất mọi người, một mảnh yên lặng. .
Thanh niên khẽ siết chặt lấy tay hoàng thúc, than nhẹ: “Tiểu thúc…” .
Vương gia được gọi tan nát cõi lòng, vội vàng cúi người thấp xuống, nói năng lộn xộn: “Không cần nói, ngươi cứ yên tâm rút tiễn, cái gì cũng đừng nghĩ, được không? Yên tâm, ngươi quý vi thiên tử, nhận hết thiên sủng, sẽ không có việc gì!” .
Thanh niên nhíu mày, vô tận nan xá (nan xá = khó xử), thấp giọng: “Chính là. . . Tiểu thúc… Ta thích ngươi… Thích đến tâm cũng sắp nát …”
.Vương gia nghe được lời này, chỉ cảm thấy thứ gì đó đã được cực lực áp chế lại vỡ ra, tuôn trào: “Được được, tiểu thúc đã biết, tiểu thúc luôn đặt ngươi ở trong lòng, ngươi cứ an tâm rút tiễn…” .
Thanh niên thống khổ nhíu mày, lồng ngực phập phồng đến lợi hại, thấp giọng: “Ngươi không biết. . . Ta từ rất nhỏ. . . liền thích ngươi . . . Muốn cùng tiểu thúc qua một đời. . . Loại thích này…”
Vương gia mắt thấy thanh niên hô hấp khó khăn, tâm cũng theo đó mà co rút đau đớn, nghẹn ngào: “Ta biết, ngươi đã nói rồi, ta đều biết, a Ngôn ngoan, trước hảo hảo rút tiễn a.”
Thanh niên ánh mắt đau thương, thấp giọng: “Chỉ là…ta muốn hảo hảo nhìn ngươi…” .
Vương gia nghẹn ngào: “Về sau, về sau lại nhìn được không? Về sau thúc sẽ ở bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi muốn, thúc sẽ cả đời ở bên cạnh ngươi, để ngươi nhìn, được không?” .
Thanh niên khẻ nhếch khóe miệng, có chút khó nói thành lời, chỉ cố hết sức nắm lấy ngón tay tiểu thúc: “…”
Thừa tướng ở nơi Hoàng đô xa xôi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người vội vàng tiến vào.
Nếu không phải phụng hoàng mệnh đến trước so với thời gian trong kế hoạch, hiện tại cũng không kịp nhìn thấy tình hướng cấp bạch này.
Thừa tướng cả người ướt đẫm, quỳ ở trước giường: “Bệ hạ, thần đến chậm.” .
Hoàng đế như không nghe thấy, chỉ kiên định nhìn về phía hoàng thúc, gian nan than nhẹ: “Tiểu thúc. . . ngọc phì…của ta. . . cho ngươi…”
Nói xong, hoàng đế chậm rãi khép mắt lại, thấp giọng nói: “Chỉ Sầm. . . Bảo Cửu vương gia lui xuống trước đi.” .
Thừa tướng nhận mệnh, chỉ ngẩng đầu hướng hai vị tướng quân Trương Cố liếc mắt.
Mặc cho Vương gia phản kháng như thế nào cũng vị vô tình kéo ra ngoài, ra ngoài cài có vài tướng lãnh cận thần.
.
Chỉ chừa lại Thái y, Thừa tướng. .
Vương gia thất hồn đứng dưới màn trướng, vẫn không nhúc nhích. .
Đứa bé kia… .
Cho dù là thời điểm như thế, cũng tận lực không hắn quan tâm. .
Tiểu hài tử năm ấy lớn mật nói yêu hắn, bất quá chỉ là nghĩ muốn hắn sinh khí, khiến hắn rời đi. .
Sau đó, một mình đối mặt. .
Thật sự trưởng thành… .
Trong bất tri bất giác .
Nước mắt Vương gia rơi như mưa, che mặt mà khóc. .
|
Chương 26: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển[EXTRACT]Bát.
Đêm lạnh như nước. .
Thanh niên lẳng lặng nằm ở trên giường, toàn thân đã cứng nhắc, lạnh như băng.
Vương gia ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt vô thần.
Thế giới bên ngoài, phong ba nổi lên. .
Thừa tướng cùng trung thần, độc chắn hết thảy. .
Dương Đình tướng quân bị tra ra là tay trong của Trường Chiêu, đã công nhiên làm phản. .
Càng khiến người khó có thể chấp nhận chính là An Vương – Thất ca hiền lành của hắn đã cùng địch quốc cấu kết nhiều năm, ngủ đông nhiều năm, không ngờ là vì ngôi vị kia… .
Hắn nhớ đến, những huynh đệ mơ ước đến ngôi vị kia đã sớm bị hoàng huynh giết chết .
Không nghĩ tới vẫn có người giấu trong lòng nỗi oán hận nan giải.
Đại quân còn tại địa vực Kỳ Tây, An Vương chưa công nhiên tạo phản. .
Thanh niên… lại nằm ở nơi này, lạnh như băng.
Cảm giác đầy trời tuyệt vọng bao phủ đến thiên toàn địa chuyển đã biến mất.
Tâm Vương gia cũng đau đớn đến chết lặng.
Quá mức thương tâm, đại não ngược lại trống rỗng, không biết phản ứng như thế nào .
Chỉ cảm thấy tất cả là giả, đây không phải là thật sự.
Thanh niên vẫn như trước kia ở bên cạnh hắn, sảo hắn, nháo hắn, gây phiền cho hắn.
Nói nói cười cười, mặt mày rạng rỡ. .
Tràn đầy sức sống. .
Tuyệt sẽ không như bây giờ, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh băng nằm ở đây.
Bộ dáng xa lạ kia khiến Vương gia cảm thấy hình như chưa từng biết người này, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tay thanh niên, băng lãnh, cứng ngắc. .
Chỉ phải tự mình cúi đầu, dùng hai má vuốt ve bàn tay kia .
Thật lạnh.
Nước mắt ấm áp từ khóe mắt chảy xuống nhưng cũng không đủ làm ấm lại bàn tay kia.
Bỗng nhớ tới hài tử này lúc nhỏ.
Tiểu hoàng đế mở to đôi mắt trong veo như nước: “Tiểu thúc, người sau khi chết sẽ như thế nào?”
Vương gia đang đọc sách, không kiên nhẫn: “Chết chính là chết, cái gì cũng không biết” .
Tiểu hoàng đế nhíu mày: “Chính là, Phùng Chính nói người ta sau khi chết sẽ tới âm phủ, sau đó chuyển thế.”
Vương gia liếc tiểu hài tử một cái: “Tùy ngươi, ngươi muốn tin người nào thì theo người đó.”
Tiểu hoàng đế ánh mắt đầy mong chờ: “Ta đây vẫn cảm thấy là Phùng Chính nói đúng hơn, nếu có thể chuyển thế, ta vẫn được ở bên cạnh tiểu thúc rồi.”
Vương gia cười nhạo: “Quái lực loạn thần.”
Tiểu hoàng đế đô miệng: “Mới không phải, ta chỉ là muốn cùng tiểu thúc ở bên nhau thực lâu.”
Vương gia đưa tay nhéo hai má thịt thịt của tiểu hài tử, nhướn mi: “Nga? Ở cùng ta tốt lắm sao? Ngươi không phải luôn nói ta hung hăng với ngươi sao?”
Tiểu hoàng đế đô miệng: “Ta biết tiểu thúc là tốt với ta nhất.” .
Vương gia vừa lòng gật đầu: “Ân, coi như ngươi còn biết nói chuyện, như vậy kiếp sau ta sẽ miễn cưỡng tiếp tục nhận ngươi làm cháu ta.”
Tiểu hoàng đế đô miệng: “Ta mới không cần.” .
Vương gia chọn mi, ánh mắt uy hiếp: “Ân?” .
Tiểu hoàng đế rụt cổ, thật cẩn thận nói: “Kiếp sau ta mới không cần làm cháu của ngươi nữa.”
Vương gia cảm thấy thực buồn cười: “Vậy ngươi muốn làm cái gì của ta?” .
Tiểu hoàng đế cúi đầu trầm ngâm: “Ta cũng không biết… Dù sao không thể lại làm cháu của ngươi… Ngươi mỗi ngày đều hung hăng với ta…”
Vương gia cười nhạo: “Ôi! Hiện tại lại oán giận ta hung hăng với ngươi !” .
Cuộc đối thoại sau đó liền mơ hồ.
|
Chương 27: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển[EXTRACT]Cửu
Bóng đêm sâu dần.
Vương gia đơn độc rời khỏi căn phòng kia.
Trong đêm.
Một người đang đứng, thân thể tiêm gầy gánh vác hết thảy hỗn loạn của Bích Nguyệt đế quốc.
Thừa tướng tiến lên vài bước: “Vương gia, nén bi thương.”
Vương gia nâng mắt nhìn hắn một cái, vô cảm đáp: “Thừa tướng, khi nào sẽ phát tang?”
Thừa tướng sắc mặt trầm trọng: “Ngày mai là được. An Vương đã đem tin tức bệ hạ băng hà truyền ra, hai ngày sau, xin Vương gia hãy mang thân binh hộ tống di thể bệ hạ hồi kinh.” .
Vương gia có chút trì trệ gật đầu: “Đó là đương nhiên… Ta sẽ đi hết đoạn đường này cùng hắn.”
Thừa tướng vuốt cằm: “Tạ Vương gia lấy đại cục làm trọng.”
Vương gia thất hồn khoát tay, không nói: “…” .
Thừa tướng thoáng do dự, liền thản nhiên: “Kỳ thật một chuyến hung hiểm này, mọi người đều biết, bệ hạ. . . trước khi lâm chung cũng từng dặn dò thần rằng không được để Vương gia hộ tống…” .
Vương gia nhỏ giọng: “Ta hiểu.”
Thừa tướng gật đầu, cũng không nói gì .
Vương gia ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh đến dọa người: “Chuyện sau đó, đều đã chuẩn bị tốt?”
Thừa tướng chân thành: “Đó là tất nhiên.”
Vương gia bình tĩnh gật đầu: “Vậy thì tốt, bệ hạ tín nhiệm ngươi, cho dù hắn không còn cũng đừng để kế hoạch của hắn thất bại.”
Thừa tướng gật đầu tuân mệnh.
U ám thảm đạm, trăng tàn cuối tháng, khuất bóng sau rạng mây đen .
Hai người đều im lặng không nói.
|
Chương 28: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển[EXTRACT]Thập
Tháng tám, Hoàng đô. .
Hoa sen nở rộ khắp hồ, dưới ánh trăng thướt tha lay động. .
Tất cả đều đã chấm dứt.
Phản tặc đã trừ, An Vương đền tội.
Trường Chiêu bị giết, Bích Nguyệt lui binh. .
Vương gia tĩnh tọa trong viện của Vương phủ, ngắm nhìn hoa sen nở rộ trong hồ.
Thân ảnh Hoàng đế dưới ánh trăng xuất hiện phía sau cánh cửa .
Chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, quỳ xuống một gối, vô cùng dịu ngoan ngồi xổm bên người hoàng thúc, ngửa đầu nhìn hắn.
Vương gia chậm rãi chuyển mắt nhìn thanh niên, thanh âm lạnh lùng, mặt không chút thay đổi: “Trở về khi nào?”
Hoàng đế trong lòng không yên, trên mặt lại nhu thuận mỉm cười: “Vừa mới.” .
Vương gia mặt không chút thay đổi: “Tất cả đều thu xếp sạch sẽ ?”
Hoàng đế nhu thuận gật gật đầu, ủy khuất hề hề: “Ân, ta bệnh nặng chưa tốt liền chạy đến, vừa phí sức vừa hao tổn tinh thần a.”
Vương gia khẽ chọn mi: “Nga? Bản lãnh ngươi không phải rất lớn sao? Chết còn có thể sống lại ! Phản tặc này thì tính là cái gì? !”
Hoàng đế thầm nghĩ quả nhiên vẫn tránh không khỏi, vội vàng nắm chặt tay hoàng thúc giải thích: “Tiểu thúc, việc kia cũng không phải do ta bày mưu tính kế, ta cũng không biết Diệp Chỉ Sầm lại không đem chuyện ta còn sống nói cho ngươi biết. Ta hôn mê đến năm ngày, thật sự cái gì cũng không biết a.”
Vương gia khó có được mà không tiếp tục chỉ trích, ánh mắt bình tĩnh nhìn thanh niên, rút ra cánh tay bị thanh niên cầm lấy, sau đó rộng lượng vỗ vỗ mu bàn tay thanh niên: “Ta biết, ta biết ngươi sẽ không lừa thúc như vậy, cũng hiểu Thừa tướng làm vậy là lấy diễn làm thực, ngươi chớ chỉ trích hắn.”
Hoàng đế ánh mắt bất an: “Tiểu thúc, ngươi… thật sự nghĩ như vậy?” .
Vương gia chọn mi: “Chẳng lẽ đây không phải là sự thật?” .
Hoàng đế đau lòng lại áy náy: “Đây đúng là sự thật, nhưng… ngươi không trách ta sao?” .
Vương gia lắc đầu, ánh mắt nhu hòa thập phần khó có được, đưa tay vuốt lên hai má thanh niên: “Trách ngươi làm cái gì, giống như ngươi nói, bệnh nặng chưa lành sẽ vừa phí sức vừa hao tổn tinh thần, mặt cũng gầy đi rồi, thúc nhìn thấy… rất đau lòng.” .
Hoàng đế trong mắt tràn ngập khó tin, người trước mắt ôn nhu đối đãi với hắn như vậy, thực chính là tiểu thúc của hắn sao? !
Tay Vương gia còn đang chậm rãi vuốt ve trên hai má thanh niên: “Kỳ thật, thúc ở ngày thứ ba đã biết ngươi không chết. Thế thân ngụy trang mặc dù giống, cũng không cách nào giống đến chi tiết. Trong lòng tay trái ngươi có một nốt ruồi màu nâu, ta nhớ rõ đó là vào lúc ngươi mười một tuổi không hiểu vì sao lại xuất hiện, khi đó ngươi không phải mỗi ngày đều hướng ta kể rằng nó thay đổi màu sắc như thế nào sao?”
Hoàng đế khẽ vuốt cằm: “Thật có việc này, không nghĩ tới tiểu thúc ngươi còn nhớ rõ.”
Vương gia nhếch môi cười yếu ớt: “Chuyện có liên quan tới ngươi, thúc luôn luôn nhớ rõ.”
Tiểu thúc mà mình yêu thương cười đến phá lệ ôn nhu như vậy, phong tình đến say lòng người, quả thực rực rỡ hơn cả trăng sáng trên trời.
.Hơn nữa lời nói này tựa như đang thừa nhận tình cảm của mình.
Hoàng đế cảm thấy miệng vết thương ở ngực còn chưa kết vảy như đang nứt ra, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra! .
Chỉ cảm thấy hốc mắt đã ươn ướt, thanh âm cũng yếu ớt đến đáng thương: “Tiểu thúc…” .
Miệng thì gọi, đầu đã nghĩ muốn đưa tay ôm lấy hoàng thúc.
“Ba ——” cái tát vang dội! .
Hành động muốn ôm kia đổi lại một cái tát hung hăng của Vương gia! .
|
Chương 29: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển[EXTRACT]Thập nhất
Hoàng đế ôm mặt mình, ủy khuất: “Tiểu thúc…” .
Vương gia buông tay thanh niên, mặt lạnh giọng cũng lạnh: “Tránh ra!”
Hoàng đế ủy khuất, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta biết sai rồi.” .
Vương gia vẻ mặt tức giận, cười lạnh: “Ngươi sai hay không có liên quan gì tới ta? ! Tránh ra! Ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi!”
Nói xong muốn đứng dậy, lại bị Hoàng đế đưa tay ôm chân, nhất thời khó đi được.
Vương gia lúc này mới hoàn toàn nổi giận, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt hung ác, quát lớn: “Tiêu Ngôn! Ngươi lại làm gì nữa? ! Đứng lên cho ta!”
Hoàng đế mắt thấy đã đêm tiểu thúc chọc đến cực điểm, cũng không lại khoe mã đáng thương, vô lại nói: “Không đứng dậy! Trừ phi tiểu thúc tha thứ cho A Ngôn! Bằng không A Ngôn vẫn sẽ ôm như vậy!”
Vương gia tức giân, ngón tay run rẩy chỉ vào thanh niên: “Đừng cho là ta không dám đá ngươi!”
Hoàng đế ngẩng đầu ngạnh cổ, vẻ mặt quật cường: “Cho dù ngươi đá ta, ta cũng không buông tay!”
Vương gia nghe xong lời này, lửa giận cháy lan đồng cỏ đốt sạch toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn. Chỉ cảm thấy tiểu hài tử càng càng lớn là càng đáng giận! Vừa chọc hắn, lại vừa lừa hắn! Hại hắn lo lắng, khiến hắn sợ hãi! Bây giờ còn mang một bộ không hề có thành ý mà giải thích với hắn, ở trước mặt hắn cố tình gây sự! .
Nhấc chân liền thật sự đạp một cái .
Nhất thời cũng mất nặng nhẹ, đá vào vết thương ở ngực thanh niên.
Thanh niên bị đá đau đến rên rỉ một tiếng, thống khổ ôm ngực, cuộn mình trên mặt đất: “Tiểu thúc…” .
Vương gia bị dọa, lửa giận biến mất, vội vàng cúi xuống, sắc mặt khẩn trương, nói năng lộn xộn: “A Ngôn! Đau không? Là thúc không tốt! Giận đến hư đầu óc ! Mau để ta xem miệng vết thương có phải nứt ra rồi hay không!”
Vương gia vừa nói, một bên thật cẩn thận đem thanh niên ôm vào trong ngực, muốn kiểm tra miệng vết thương của hắn lại bị thanh niên bắt lấy cổ tay .
Hoàng đế nhỏ giọng: “Tiểu thúc, không nên nhìn , hẳn là không có việc gì.”
Vương gia đầu óc còn loạn , lo lắng: “Vậy tuyên thái y?” .
Hoàng đế đem đầu cọ cọ vào trong lòng Vương gia, nhỏ giọng: “Tiểu thúc, ta không sao. Chỉ cần ngươi vẫn ở bên cạnh ta, ta có thể kiện khỏe mạnh khang, sống đến trường mệnh trăm tuổi.” .
Vương gia lúc này mới chậm rãi hồi thần, im lặng không nói gì, thân thể cứng ngắc, đối với thanh niên trong lòng ôm cũng không được mà buông cũng không xong.
Hoàng đế hít vào hương thơm thản nhiên trong ngực hoàng thúc, lại tiếp tục say mê cọ cọ: “Tiểu thúc, đừng tức giận nữa được không, A Ngôn đáp ứng ngươi, về sau sẽ ngoan ngoãn ở trong cung, không để mình lâm vào nguy hiểm .”
Vương gia vốn tức giận vì hành vi ấu trĩ của thanh niên, giờ phút này lại không hiểu vì sao cảm thấy hưởng thụ, chỉ phải lạnh mặt, mơ hồ đáp: “… Tốt nhất ngươi hãy nhớ kĩ lời hôm nay ngươi đã nói.”
|