Trọng Sinh Chi Bùi Vũ
|
|
Chương 5[EXTRACT]Nghe một câu như thế, Hạng Hải ước chừng có ba giây không kịp phản ứng lại, ngay sau đó chính là gầm lên giận dữ, tiến lên nắm cổ áo Bùi Vũ.
“Ngươi thử nói lại một lần?” Kỳ thật Hạng Hải hiểu sai ý câu nói kia của Bùi Vũ, hắn nghĩ Bùi Vũ là đang chất vấn hắn: [ngươi tự cho mình là ai? Ngươi có quyền lợi gì can thiệp chuyện của ta?]
Cảm xúc kích động, gương mặt nổi giận, hơn nữa động tác lúc này của hắn nhất thời khiến Bùi Vũ bị dọa, nước mắt thoáng chốc phủ kín gương mặt, cả người đều không ngừng phát run.
“Ta, ta sai lầm rồi, cầu, cầu ngươi tha ta đi.” Cái loại cảm giác sợ hãi nhiều năm qua nhất thời tràn ngập trong lòng, Bùi Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trắng bệch.
Một Bùi Vũ như vậy là Hạng Hải chưa bao giờ gặp qua, ở trong ấn tượng của hắn, Bùi Vũ cho tới nay đều là vô tâm vô phế, phỏng chừng phụ thân chết cũng sẽ không rơi nước mắt. Nhưng mà hôm nay hắn chẳng những nói chuyện cùng động tác kỳ quái, thậm chí cả phản ứng thân thể cũng thực khác bình thường, hơn nữa thế nhưng ở trước mặt hắn khóc. Hạng Hải bắt đầu nghi hoặc, theo lý thuyết Bùi Vũ tuy rằng thích chọc ghẹo người, nhưng hành động cũng chưa từng tốt như vậy, biểu tình kia hoàn toàn không giống như giả vờ.
“Bùi Vũ, ngươi không phải đập đầu vào đâu chứ.”
Bùi Vũ khô khốc nuốt một chút, thấy hắn vươn tay liền nhanh chóng hướng góc tường xê dịch, ánh mắt hoảng sợ trừng lớn nhìn Hạng Hải. Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì chính mình đột nhiên có thể nói chuyện, lại vì cái gì sẽ ở địa phương xa lạ này, vừa rồi thời điểm ngất xỉu đầu rất đau rất đau, rất nhiều chuyện loạn thất bát tao giống như đại hồng thủy ào ạt kéo tới.
Chữ nghĩa, tri thức, lễ nghi, lễ phép, còn có một ít địa phương giống như trống rỗng một mảnh, một vài khuôn mặt mơ hồ, những hình ảnh khác biệt chắp vá nhau, hắn cảm thấy đầu óc bản thân cứ như đột nhiên phong phú thêm rất nhiều, nhưng cũng dường như đã đánh mất rất nhiều chuyện. Hết thảy, hết thảy đối với Bùi Vũ mà nói đều rất bất khả tư nghị. (không thể tưởng tượng)
Thấy hắn bộ dáng đặc biệt sợ hãi, Hạng Hải chậm lại ngữ khí của mình: “Bùi Vũ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, cùng ta nói đi.”
Tên của ta dường như kêu Tiểu Phàm, vì cái gì hắn gọi ta Bùi Vũ? Không, không, không, Bùi Vũ dường như cũng là tên của ta, trong trí nhớ dường như có cái tên này! Suy nghĩ quá loạn khiến hắn căn bản phân không rõ ràng giới tuyến hai đoạn trí nhớ, vô số chuyện trộn lẫn với nhau, tựa như một mớ hỗn độn.
“Đại ca ca, ngươi, ngươi là ai?”
Hạng Hải thiếu chút nữa một búng máu phun ra, Bùi Vũ luôn ở trước mặt mình bày ra vẻ một người anh lớn, thế nhưng bây giờ chủ động gọi mình là ca, còn là đại ca ca.
“Bùi Vũ, ngươi sẽ không thật sự không biết ta đi?”
Bùi Vũ lắc lắc đầu, Hạng Hải tâm lý có điểm hốt hoảng, thân thủ sờ trán hắn, kết quả tay còn chưa đụng tới, Bùi Vũ liền phản xạ có điều kiện kinh ngạc né ra. Hạng Hải lúc này tin tưởng, đầu Bùi Vũ phỏng chừng là bị thương thật.
“Đừng sợ, ta là bạn tốt của ngươi, ta gọi là Hạng Hải, ngươi hảo hảo ngẫm lại nhất định có thể nhớ tới.”
“Hạng Hải?” Bùi Vũ cặp mắt to xinh đẹp thành thật nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu. Hạng Hải chán nản, ở trong phòng đi vài vòng, vò đầu bứt tóc suốt nửa ngày.
“Chẳng lẽ là não chấn động ”
Ngay tại thời điểm Hạng Hải đoán lung tung, Bùi Vũ thật cẩn thận nhìn chung quanh đánh giá căn phòng, rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đôi, cùng mấy thứ gia cụ đơn giản, bất quá thực gọn gàng sạch sẽ. Trừ bỏ căn “nhà” kia, hắn chưa từng đi qua địa phương nào khác, nơi này khẳng định cũng chưa bao giờ tới.
“Làm sao vậy, cả nhà mình cũng không nhận thức?”
Hạng Hải chú ý tới phản ứng của hắn, thử hỏi câu, không nghĩ Bùi Vũ thế nhưng gật gật đầu: “Đây là chỗ nào?”
Trời ơi, sẽ không bị ngớ ngẩn luôn rồi chứ? Hạng Hải lông mày càng nhíu càng chặt: “Không biết ta, không biết nhà của chính mình, vậy ngươi còn nhớ rõ bản thân là ai chăng?”
Bùi Vũ gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc lắc đầu. Hạng Hải nhanh chóng bổ nhào vào trên giường, một tay kéo Bùi Vũ đến, mở ra ngăn kéo chỉ vào một đống giấy chứng nhận bên trong hỏi: “Nếu vậy mấy thứ này ngươi còn nhận thức hay không?”
Kết quả thực rõ ràng lắc đầu. Hạng Hải triệt để choáng váng, trong lúc nhất thời nửa chữ cũng không nói ra được. Ngay tại lúc bị kéo chồm qua này, Bùi Vũ vô ý nhìn thấy bản thân trong gương, một nam hài nhi rất được, không có nguyên do khiến người nhìn vào liền cảm thấy tâm lý thoải mái, chỉ là quần áo có chút bẩn.
Bùi Vũ đương nhiên nhớ rõ khối thân thể kia của mình, mang đầy vết thương, tàn phá không chịu nổi, cả bản thân nhìn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng còn lúc này, chẳng lẽ người trong gương thật sự là mình sao?
“Đây là ta sao?” Bùi Vũ ngây ngốc hỏi Hạng Hải một câu. Một câu này triệt để đem Hạng Hải chấn động, hung hăng gõ lên đầu vài cái.
“Ta xem ra là mang ngươi đến bệnh viện đi!”
Trải qua một loạt kiểm tra, sau bác sĩ chỉ vào bức ảnh chụp CT não nói cho Hạng Hải, Bùi Vũ đầu óc xác thực bị thương, hơn nữa có tụ huyết, khả năng xuất hiện trướng ngại trí nhớ tạm thời.
“Ý ngươi là nói hắn mất trí nhớ?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Đùa cái gì chứ, ta tưởng mấy sự tình mất trí nhớ này chỉ có trong phim mới có thể xuất hiện.”
Bác sĩ kia đẩy đẩy kính mắt nở nụ cười: “Dựa theo góc độ y học mà nói, mất trí nhớ là bởi vì não bộ bị thương cùng đả kích, làm cho ý thức, trí nhớ, thân phận, hoặc đối với hoàn cảnh bình thường đều rơi vào tình trạng hư hỏng, cho nên tạo thành phức tạp, mà bệnh trạng này lại không thể lấy nhân tố sinh lý mà nói rõ. Mất trí nhớ có thể chia làm nhiều loại hình cùng mức độ bất đồng, nhưng tựu chung lại mất trí nhớ vẫn có thể trị liệu.”
“Nhưng hắn như thế nào cả bản thân cũng không nhận thức?”
“Mất trí nhớ phân ra rất nhiều loại, có loại sẽ quên những chuyện phát sinh gần đây, có loại sẽ quên những chuyện phát sinh trong quá khứ, cũng có loại sẽ đánh mất toàn bộ trí nhớ.”
“Nếu vậy hắn khi nào thì có thể khôi phục bình thường ?”
“Cái này cũng khó mà nói, cần nằm viện quan sát một đoạn thời gian.”
Hạng Hải âm thầm suy nghĩ một chút tiền trong túi, mặc dù có điểm thiếu thốn, bất quá hắn vẫn là quyết định để Bùi Vũ nằm viện trị liệu. Nhưng đợi thời điểm giao phí, hắn mới biết được bản thân thật sự đã xem nhẹ giá cả dịch vụ thời nay, tiền nằm viện phí thật sự cao đến dọa chết người.
Rơi vào đường cùng, Hạng Hải đành phải quyết định đem Bùi Vũ mang về nhà.
“Bùi Vũ, thực xin lỗi, tiền trong tay ta không đủ, không có biện pháp cho ngươi nằm viện, chúng ta về nhà dưỡng bệnh được không?”
Hạng Hải nói thực áy náy, trong ánh mắt tràn ngập xin lỗi, lại khiến Bùi Vũ đột nhiên đối với người trước mắt sinh ra một cảm giác tín nhiệm, không biết vì sao, hắn cảm thấy người này dường như sẽ không thương tổn chính mình, huống chi vài giờ qua, hắn đối với mình rất tốt, cả băng qua đường đều thật cẩn thận che chở chính mình, khiến hắn vốn đã nhận hết thảy lạnh lùng nay cảm thấy thực ấm áp.
Thấy Bùi Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu, Hạng Hải nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bờ vai của hắn hướng đại môn đi đến. Bùi Vũ nhanh chóng chạy theo, giống một hài tử lẽo đẽo phía sau.
Hạng Hải quay đầu lại, thế này mới nhớ tới lời bác sĩ, hiện tại Bùi Vũ mất toàn bộ trí nhớ, thậm chí khả năng cả chỉ số thông minh đều thụt lùi. Tâm lý nghĩ như vậy sẽ vô ý thức dâng lên một cỗ thương tiếc, hướng Bùi Vũ vươn một bàn tay.
“Đi, ta mang ngươi về nhà.”
Bùi Vũ nhìn hắn vài giây, sau đó chậm rãi nắm tay đi lên, nhiệt độ ấm áp làm cho hắn không hiểu vì sao lại an tâm.
Hạng Hải nắm tay hắn cùng nhau ra khỏi bệnh viện, nhẹ giọng đối hắn nói: “Tiểu Vũ, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi.”
——————–
|
Chương 6[EXTRACT]Nhưng vấn đề này nói thì thực dễ dàng, đợi khi làm thật mới thấy không đơn giản như vậy, hiện tại Bùi Vũ tựa hồ thật sự mất đi năng lực tự chiếu cố, hơn nữa lá gan thần kỳ nhỏ, nhìn thấy người xa lạ liền sợ hãi, cả hàng xóm phụ cận chào hỏi, hắn đều vẫn hướng phía sau Hạng Hải trốn.
Một hồi về nhà, Bùi Vũ liền ngoan ngoãn đứng ở góc, nửa câu cũng không nói, Hạng Hải thật sâu thở dài, nắm tay hắn kéo lên trên ghế.
“Ngươi một ngày chưa ăn gì cả, nhất định đói bụng đi, ta nấu cho ngươi chút mì để ăn.”
Bùi Vũ sờ sờ bụng, ngoan ngoãn gật đầu.
Không bao lâu sau, Hạng Hải đem hai chén mì đã nấu hảo đặt ở trước mặt Bùi Vũ, hương vị mê người nhất thời khiến bụng một trận kêu vang, Bùi Vũ khô khốc nuốt một chút, không dám đi ăn bát mì kia.
“Ngươi như thế nào không ăn?”
Bùi Vũ nâng mắt lên thấy Hạng Hải từng ngụm từng ngụm ăn vào, thật cẩn thận hỏi một câu: “Ta, ta thật sự có thể ăn sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Nhận được đồng ý, sau Bùi Vũ vội vàng bưng lên cái bát kia đứng dậy đi về góc tường, ngồi xổm trên đất lấy tay cầm mì liền hướng miệng uy vào. Ngay cả ngón tay bị nóng đều không để ý tới, một bàn tay kích động liên tục cầm lấy mì nhét vào miệng. Một bên Hạng Hải trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt, bị một loạt động tác của hắn làm hồ đồ, nửa ngày không phản ứng lại.
“Bùi Vũ, ngươi đang làm gì?”
Bởi vì nói quá lớn, khiến Bùi Vũ nhất thời kinh ngạc một chút, run run nâng mắt lên nhìn hắn. Vừa thấy biểu tình đáng thương kia, Hạng Hải thoáng chốc không đành lòng, ngữ khí chậm lại hỏi hắn:
“Tiểu Vũ, ngươi không biết ăn cơm phải ngồi ở trên bàn sao?”
Hắn đương nhiên biết ăn cơm ngồi ở trên bàn, chỉ là suốt bảy năm hắn cũng chưa hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy, đã dưỡng thành thói quen: “Phải, thực xin lỗi, ta……”
Hạng Hải bất đắc dĩ thở dài, đi qua đem Bùi Vũ từ dưới đất túm lên: “Người khác mất trí nhớ đều là quên người hoặc sự việc, ngươi thì hay rồi, đem toàn bộ này nọ đều quên sạch sẽ, trực tiếp trở lại thời cổ đại. Nhìn xem ngươi giống bộ dáng gì, Tarzan sao?” Hạng Hải một bên lau tay cho hắn một bên thầm oán: “Người biết thì hiểu đầu óc ngươi có vấn đề, người không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi nữa chứ.”
Bùi Vũ ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế, lại định hạ tay xuống bốc mì, Hạng Hải nhanh chóng ngăn trở động tác của hắn, đem chiếc đũa đưa tới trong tay: “Ngươi sẽ không đến nỗi cả chiếc đũa cũng không biết dùng đi ?”
Hắn cũng biết ăn cơm phải dùng chiếc đũa, lúc trước ba ba mụ mụ đệ đệ thời điểm ăn cơm đều dùng đũa, nhưng mà chính mình không được đụng đến. Bùi Vũ hồi tưởng phương pháp sử dụng trong đầu, sau đó ngây ngốc đùa nghịch hai thanh gỗ kia. Nhưng cố gắng thật lâu vẫn không thể đem mì gắp lên.
Hạng Hải ôm cái trán thật mạnh ai thán một tiếng, tâm lý thầm nghĩ: Sợ là từ nay về sau bên người lại nhiều hơn một đứa con, hết thảy đều phải dạy lại từ đầu. Cuối cùng vẫn là đi phòng bếp tìm một chiếc nĩa để ăn.
“Trước dùng cái này đi.”
Nhưng Bùi Vũ vừa rồi còn nhu thuận, thời điểm nhìn thấy chiếc nĩa ăn kia biểu tình đột nhiên biến thành phi thường sợ hãi, hai ánh mắt gắt gao trừng to, mắt thấy Hạng Hải cầm nĩa ăn càng lúc càng gần, Bùi Vũ bùm một tiếng rơi xuống đất, không ngừng lê thân thể về phía sau: “Ta, ta sai lầm rồi, ta lần sau sẽ không dám nữa, không cần đâm ta, cầu, cầu ngươi tha ta đi!”
“Bùi Vũ, ngươi lại làm sao vậy?”
Hạng Hải bị hắn làm nghi hoặc, vừa hỏi vừa đi qua, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vũ càng ngày càng tái nhợt, tựa hồ thực sợ hãi bộ dáng của mình, nhất thời ngừng chân không dám bước tiếp. Sau khi cẩn thận quan sát mới hiểu được hắn sợ không phải mình, mà là chiếc nĩa ăn trong tay. Rõ ràng là một chiếc nĩa thủ công khéo léo tinh xảo, như thế nào ở trong mắt hắn tựa như một khối bàn ủi đỏ hồng, tùy thời đều có thể làm phỏng hắn.
“Bùi Vũ, ngươi sợ cái này?” Hồi tưởng cảnh tượng khi tìm thấy y, Hạng Hải truy vấn: “Có phải hay không có người đối với ngươi làm cái gì, Bùi Vũ ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai tổn thương ngươi?”
Bùi Vũ vẫn như trước khiếp đảm nhìn nĩa ăn trước mắt, thoáng thấy nó hơi chút lại gần liền bị dọa, dùng sức lui về sau, Hạng Hải bất đắc dĩ một tay lấy nĩa ăn ném vào thùng rác, Bùi Vũ lúc này mới dần dần tỉnh táo lại.
Nếu không phải gương mặt kia giống nhau như đúc, Hạng Hải thật đúng là nghĩ đến đã tìm lầm người. Trước kia Bùi Vũ mỗi ngày đều cợt nhả, như thế nào hiện tại biến thành cái dạng này, rốt cuộc là chịu kích thích gì? Nhớ tới hắn mất trí nhớ, chỉ sợ truy vấn cũng không hỏi ra kết quả, Hạng Hải đành phải gác sang một bên.
“Tiểu Vũ ngoan, chúng ta đi ăn cơm được không, ngươi không phải đói bụng sao?”
Bùi Vũ nhìn bát mì xa xa, nuốt một chút nước miếng, gật gật đầu. Hạng Hải bây giờ mới dám tới gần hắn, nửa ôm nửa dìu đem hắn mang về bên bàn. Không biết dùng đũa, không dám dùng nĩa ăn, nếu vậy mì này còn ăn như thế nào, bất quá cũng không cần đến vài thứ kia, mì này rất mềm, dùng muỗng kẹp một cái liền đứt.
Cuối cùng Bùi Vũ dùng một chiếc thìa ăn xong bát mì, tuy rằng động tác thực ngốc, bất quá hoàn hảo lần này không có xảy ra dị trạng gì. Hạng Hải thấy hắn ngoan ngoãn ăn, thật sâu thở dài, không yên lòng ăn xong thức ăn của mình.
Mà liên tiếp động tác sau đó của Bùi Vũ càng làm Hạng Hải nghẹn họng nhìn trân trối, bát mì chẳng những bị hắn ăn sạch sẽ, hơn nữa cả nước cũng không còn lại, thậm chí còn nâng bát đem cặn bên trong đều liếm sạch sẽ, phỏng chừng cái bát kia cũng không cần đem rửa lại.
“Cái này, có thể cho ta sao?” Bùi Vũ thấy Hạng Hải ăn xong rồi, chỉ vào bát canh nóng, mặt khiếp đảm hỏi, Hạng Hải ngây ngốc gật đầu một cái, sau đó liền nhìn Bùi Vũ đem bát canh kia hướng lên trời để uống, tựa như quỷ chết đói sắp đầu thai giống nhau.
Sau Bùi Vũ liền cực kì nhanh chóng bưng hai cái bát không còn một mảnh đi vào phòng bếp, không đến năm phút đồng hồ liền đem phòng bếp quét tước không còn một hạt bụi, cái này cũng chưa tính, hắn lại cầm khăn lau đem toàn bộ phòng cũng triệt để quét tước một lần, thậm chí quỳ trên mặt đất đem gạch men lau đến sáng như tuyết, tốc độ lại quả thực kinh người.
Bùi Vũ trước đây thế nhưng chán ghét nhất là làm gia vụ (công việc nhà), bằng không cặp tay nhỏ đó như thế nào bảo dưỡng tốt như vậy, trắng trắng mềm mềm, phấn nộn hoạt hoạt.
Hạng Hải tựa như nhìn thấy quái vật, ánh mắt gắt gao theo dõi thân ảnh kia, thẳng đến khi Bùi Vũ thu thập tốt mọi thứ, mới đứng ở trước mặt hắn: “Đại ca ca, ta đều thu thập tốt lắm.”
Hạng Hải lúc này mới lấy lại tinh thần, nga một tiếng: “Bùi Vũ, có thể hay không không cần gọi ta, ngạch, đại ca ca?” Tuy rằng thân thể cao hơn một vòng, bất quá hắn chỉ so với Bùi Vũ lớn hơn hai tháng. Nghe nói hắn xưng hô như thế, Hạng Hải tổng cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên.
“Thực xin lỗi, vậy ta phải gọi ngươi là gì?”
“Giống như phía trước vậy, gọi ta Hải, hoặc trực tiếp gọi ta Hạng Hải cũng được.”
“Hạng Hải.” Bùi Vũ nói thầm một lần, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ, ta đã biết.”
Bùi Vũ nghe lời như vậy vẫn là khiến Hạng Hải trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng, vò đầu bứt tóc vài lần, lại nhìn nhìn Bùi Vũ một thân chật vật: “Đi tắm rửa đi, nhìn ngươi thực bẩn.”
“Nga.”
Để tránh xuất hiện phiền toái, Hạng Hải cố ý đem mọi thứ trong phòng tắm giảng giải cho hắn một lần, cũng vì hắn tìm sẵn một cái áo ngủ. Thẳng đến khi bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Hạng Hải mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, lời này tuyệt không giả. Thay đổi một thân trang phục, mái tóc ẩm ướt còn nhỏ nước, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi ửng đỏ, Bùi Vũ thoạt nhìn đều tốt hơn so với vừa rồi. Cả Bùi Vũ chính mình đều nhịn không được ở trước gương nhìn nhiều thêm vài lần. Tuy rằng không biết vì cái gì bản thân đột nhiên biến thành như vậy, nhưng có thân thể tốt, lại có cái ăn, hắn cảm thấy thực thỏa mãn, thực thỏa mãn.
Hạng Hải sớm đã đổi một tấm drap trải giường mới, thấy hắn đi ra thì dặn một câu: “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, ta tắm rửa trước.”
“Nga.”
Nằm ở bồn tắm lớn, Hạng Hải đem toàn bộ sự tình hôm nay đều ngẫm lại một lần, vẫn là nghĩ không ra nguyên cớ. Bất quá Bùi Vũ hiện tại bộ dáng này kỳ thật cũng rất tốt, tuy rằng có chút nhát gan, còn cần người khác chiếu cố, nhưng so với lúc trước không có việc gì liền đi ra ngoài gây chuyện đều hảo. Ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Tắm rửa thật lâu, Hạng Hải mới lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, vốn tưởng rằng tiểu tử kia nhất định đang ngủ, còn cố ý làm động tác nhẹ nhàng, kết quả hướng trên giường vừa nhìn thì thấy: “Người đâu?”
——————–
|
Chương 7[EXTRACT]“Người đâu?” Trên giường trống trơn vẫn giống y như vừa rồi, động một chút cũng chưa động qua. Hạng Hải hướng bốn phía nhìn lướt qua, không thấy, phòng vốn không lớn lắm, liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng.
“Bùi Vũ?”
Vẫn là một mảnh trầm mặc, Hạng Hải bắt đầu lo lắng, cũng không quản tóc còn chưa khô, ngay tại trong phòng đảo mắt lần nữa, xác nhận phòng bếp cũng không có, sau Hạng Hải mở ra cửa ban công, ngoài ý muốn thấy Bùi Vũ cuốn lui nằm trên mặt đất, tựa hồ đã ngủ.
Vừa rồi quần áo bẩn thay ra đã bị cuốn thành một khối làm gối đầu, trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng manh, cả chăn cũng không đắp, tựa hồ cảm giác được chung quanh rét lạnh, trong lúc ngủ mơ vẫn gắt gao ôm bả vai chính mình, toàn bộ thân thể cuộn lại thành một đoàn.
Bộ dáng này nhất thời khiến Hạng Hải một trận đau lòng: “Tiểu Vũ, mau tỉnh lại.”
Bùi Vũ cả kinh, cọ cọ mở mắt, đợi nhìn rõ ràng người tới, sau mới thu hồi tâm thần bị dọa: “Đại ca ca, không, Hạng, Hạng Hải, có phải hay không có nơi nào ô uế, ta, ta lập tức đi lau.”
Hạng Hải sờ sờ tóc của hắn: “Ngươi vì cái gì ngủ ở nơi này?”
“Nơi này, nơi này không thể ngủ sao? Thực xin lỗi, nếu vậy, ta sẽ không ngủ.”
“Đứa ngốc, ngủ đương nhiên phải ngủ trên giường.”
“Ta ngủ nơi này là được.”
“Ngoan ngoãn nghe lời, đi ngủ trên giường được không, ở trong này ngủ sẽ cảm mạo.”
Bùi Vũ có điểm không thể tin được, cảm thấy chính mình đột nhiên từ Địa Ngục lên thẳng thiên đường, hôm nay chẳng những có cơm ăn, có quần áo mặc, còn có thể ngủ ở trên giường? “Thật sự có thể chứ?”
Hạng Hải sợ dọa đến hắn, không dám hung dữ nửa câu, cho dù trong bụng đã tức muốn nghẹn: “Nghe lời!” Ngữ khí nói chuyện nặng thêm vài phần, Bùi Vũ lập tức liền đứng lên, không dám dài dòng ngoan ngoãn đi theo hắn trở về phòng ngủ.
Hạng Hải nằm trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đi lên ngủ.”
Bùi Vũ thật cẩn thận trèo đến trên giường, sau đó tiến vào cái chăn thực nhuyễn thực nhẹ, sờ vào thực thoải mái, giường này ban ngày cũng nằm qua, chỉ là lúc ấy tình huống rất loạn hắn không có thời gian để ý, hiện tại mới cảm giác được, giường thật sự hảo mềm nằm trên đó thật thoải mái, tựa như được hãm ở trong bông gòn.
Vẻ mặt biểu tình thỏa mãn bên cạnh khiến Hạng Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay phủi đi mấy sợi tóc phủ trước trán Bùi Vũ nói: “Nhắm mắt lại ngủ đi, ngoan.”
“Ân.”
Nâng tay tắt đèn, Hạng Hải lại ngủ không được, hai tay gác ở sau đầu, miên man suy nghĩ. Thật sự không rõ vì cái gì một người mất trí nhớ, sau tính cách sẽ biến hóa lớn như vậy, hay là nói Bùi Vũ mất tích mấy ngày nay bị người ngược đãi, chịu kích thích rất lớn, rốt cuộc mấy ngày nay hắn gặp chuyện gì. Hơn nữa là người nào sẽ đối Bùi Vũ xuống tay?
Nghĩ đến bọn họ nhận thức cũng chỉ có hơn hai năm, khi đó Hạng Hải không nhà để về, thời điểm đang tìm công tác thì nhận thức Bùi Vũ. Tiểu tử kia tuy rằng vẻ mặt giống như thư sinh, lại thực có nhiều thói xấu, thích đánh nhau gây chuyện thị phi.
Sau đó hai người tiếp xúc lâu hơn, Bùi Vũ nghe nói hắn không nhà để về, lập tức đem hắn đưa tới nhà mình, hơn nữa cả tiền thuê nhà cũng không chịu thu của hắn một xu. Dần dần hai người trở thành bạn tốt, Hạng Hải mới hiểu biết được cách làm người của hắn, tâm địa thiện lương, sáng sủa lạc quan, đối bằng hữu đủ nghĩa khí.
Bên cạnh Bùi Vũ không có thân nhân gì, chỉ có một mẫu thân nằm ở bệnh viện, trong nhà cũng không giàu có, Bùi Vũ mỗi tháng kiếm được tiền cơ hồ đều đưa tới bệnh viện, bên người trừ bỏ căn phòng này cái gì cũng không có.
Dựa theo tính cách Bùi Vũ hắn không có khả năng đắc tội người nào, nếu vậy rốt cuộc là ai sẽ đối hắn xuống tay, khi vừa trở về Hạng Hải đã kiểm tra qua thân thể cho hắn, có chút dấu vết bị thương, còn có sau gáy tụ huyết, hơn nữa một thân chật vật, xem ra những người đó thật sự hạ tử thủ.
Hạng Hải cảm thấy tâm lý bất an, hối hận chính mình lúc ấy không có bồi ở bên người Bùi Vũ, bằng không cũng sẽ không khiến hắn biến thành như bây giờ.
“Ta sai lầm rồi, ta lần sau sẽ không dám, cầu ngươi tha ta đi……”
Mấy câu nói đó nhất thời làm Hạng Hải hồi thần, cẩn thận nghe ngóng, thật là Bùi Vũ đang nói mớ, thân thể cuộn thành một khối còn không ngừng phát run, Hạng Hải nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn: “Ngoan, không sợ, không sợ.”
Tựa hồ chiếm được tha thứ, Bùi Vũ thế nhưng thật sự im lặng, thân thể cũng chậm rãi thả lỏng. Tình huống như vậy cả đêm xuất hiện vài lần, Hạng Hải cũng dỗ hắn suốt một đêm, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười: “Xem ra ta thật giống như đang làm cha.”
Thẳng đến rạng sáng, Hạng Hải mới đi vào giấc ngủ, mà người bên cạnh thủy chung giống như một con thỏ nhỏ, đem cả người cuộn lại thành một đoàn, đầu gối gắt gao ôm ở trước ngực, cả một đêm chuyển thân cũng chưa từng xoay một cái.
Ngày hôm sau buổi sáng chín giờ, Hạng Hải mơ mơ màng màng mở mắt, thân thủ hướng bên cạnh sờ soạng một phen lại thấy trống rỗng, trợn mắt vừa nhìn, tiểu tử kia chính là đang quỳ trên mặt đất cẩn thận tỉ mỉ lau sàn. Lau đến thành thật như vậy, hận không thể đem các khe hở của gạch men đều chà đến trắng toát mới an tâm.
“Tiểu Vũ, ngươi mấy giờ thì thức?”
Bùi Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm bị mồ hôi thấm ướt, tóc dán trên trán, bị dương quang chiếu vào có chút lấp lánh dễ nhìn: “Năm giờ thì thức.”
“Như thế nào không ngủ nhiều hơn một lát?”
“Ta muốn quét tước vệ sinh.”
Bùi Vũ như vậy thật đúng là khiến người không quen, Hạng Hải dụi mắt ngồi dậy, hướng chung quanh tìm kiếm, phát hiện quần áo của mình không thấy.
“Quần áo của ta đâu?”
“Ta đều giặt sạch, phơi ở ban công.”
Hạng Hải nhìn xem trên ban công đang treo một đống quần áo, tất cả quần áo bẩn hắn thế nhưng giặt sạch toàn bộ, rất kinh người: “Tiểu Vũ, thân thể ngươi còn chưa hảo, hẳn là nghỉ ngơi nhiều một chút, về sau mấy cái này để ta làm là được.”
Bùi Vũ vội vàng lắc mạnh đầu: “Không, không, không, ta có thể làm, ngươi yên tâm, ta giặt quần áo đều thực sạch sẽ. Nếu, nếu ngươi cảm thấy không sạch, ta có thể tẩy lại một lần.”
Hạng Hải bứt tóc vài cái, quyết định không tiếp tục thảo luận vấn đề rối rắm đó nữa, tiểu tử này không chỉ đầu óc không bình thường, cả tư duy dường như cũng rất không bình thường. Đứng dậy từ ngăn tủ tìm một bộ quần áo mới, mở cửa ra liền thấy, trong đó được xếp rất chỉnh tề, toàn bộ quần áo đều được ủi phẳng giống như bề mặt một khối đậu hủ.
Hạng Hải khô khốc nuốt một chút, không biết người này còn muốn cấp mình thêm bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn.
“Tiểu Vũ, ngươi sẽ không đến mức cả chữ Hán cũng đã quên đi?” Nếm xong điểm tâm, Hạng Hải quyết định cấp Bùi Vũ một đợt kiểm tra, xem hắn rốt cuộc đã quên bao nhiêu này nọ.
Một quyển tạp chí được đưa qua, Bùi Vũ cầm trên tay nhìn nhìn, rất kỳ quái, hắn rõ ràng chưa từng đi học, nhưng vừa thấy văn tự liền há mồm đọc được ra, cái này khiến Hạng Hải an tâm không ít. Trải qua vài cuộc kiểm tra đến giờ Ngọ, Hạng Hải tổng kết, hiện tại Bùi Vũ trừ bỏ văn hóa tri thức từ tiểu học đến trung học, những cái khác đều đã quên không còn một mảnh. Bao gồm toàn bộ người, toàn bộ sự vật, sự việc, thậm chí bao gồm thân phận của chính hắn.
Qua vài ngày tiếp xúc, Hạng Hải cảm thấy vô cùng kỳ quái, vô luận chính mình ngăn cản bao nhiêu lần, Bùi Vũ vẫn giống như bảo mẫu, tay không ngừng nghỉ quét tước vệ sinh, mỗi ngày ba lượt, mỗi lượt hai giờ. Hiện tại trong nhà đã bị hắn lau đến một cọng tóc cũng tìm không ra, đồ đạc thủy tinh thì trong suốt đến gần như vô hình, bởi vì nơi nơi đều rất sạch sẽ, làm cho Hạng Hải cũng không thể không biết xấu hổ mà ở trong phòng hút thuốc .
Nhưng còn tất cả thời điểm khác, Bùi Vũ lại giống như tiểu hài tử làm sai bị phạt, mỗi lần về nhà đều phát hiện hắn cuốn lui ngồi xổm ở góc tường, nếu không thì chính là tránh ở ngoài ban công. Nếu hắn không chủ động mở miệng, Bùi Vũ thậm chí có thể cả ngày cũng không phun một chữ, im lặng đến hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy Bùi Vũ như vậy, Hạng Hải đều cảm thấy tâm lý ê ẩm khó chịu, thân ảnh nhỏ kia luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cô đơn cùng tịch mịch.
Nhưng đối với Bùi Vũ, sinh hoạt hiện tại lại như là ở trong mộng đẹp, không ai mắng mình, không ai đánh mình, hơn nữa mỗi ngày đều có thể ăn cơm no. Còn có người kia, hắn đối với mình tốt lắm, nói chuyện thực ôn nhu, thời điểm ăn cơm luôn gắp thịt gắp thức ăn cho mình, thời điểm ngủ còn có thể giúp chính mình đắp chăn.
Chỉ là Hạng Hải dường như mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, sáng sớm đã xuất môn, tới khuya mới trở về, thoạt nhìn luôn là bộ dáng mệt chết đi, Bùi Vũ không dám quấy rầy hắn, thậm chí không dám cùng hắn nói chuyện, sợ hắn có một ngày cảm thấy mình phiền toái, tựa như phụ thân lúc trước vậy.
“Tiểu Vũ, ngươi làm sao, có phải hay không ở nhà rất buồn?”
Bùi Vũ lắc đầu, nhu thuận ngồi ở một bên vẫn là không nói lời nào, Hạng Hải cảm thấy hắn dường như thực không vui, nhiều ngày như vậy, cũng chưa thấy hắn cười qua, có lẽ thật sự ở nhà ngây ngốc rất buồn.
“Ngày mai là cuối tuần, ta mang ngươi ra đường đi dạo được không?”
Bùi Vũ nhìn qua cửa sổ bên ngoài, không biết vì sao tâm lý cảm thấy có điểm sợ hãi, cũng có điểm chờ đợi. Hạng Hải đưa tay ở trên đầu hắn xoa nhẹ một phen: “Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám thương tổn ngươi.”
———————-
|
Chương 8[EXTRACT]Suốt bảy năm Tiểu Phàm đều chưa từng bước ra khỏi “nhà” kia nửa bước, thế giới bên ngoài khiến hắn cảm thấy đặc biệt xa lạ. Hai mắt hiếu kỳ mở to không ngừng nhìn quét cảnh sắc chung quanh, luôn bị những thứ mới lạ gì đó hấp dẫn tầm mắt, mà quên đi cước bộ.
Hạng Hải vẫn tiếp tục đi tới, ngẫu nhiên quay đầu lại phát hiện người không thấy, hướng xa xa nhìn mới phát hiện Bùi Vũ đang đứng ở trước một cửa hàng đồ chơi ngẩn người.
“Bùi Vũ, ngươi xem cái gì đâu?”
Bùi Vũ chỉ chỉ con Gấu Teddy nhồi bông phía sau lớp kính thủy tinh: “Hảo khả ái.”
Hạng Hải phì một tiếng nở nụ cười, thân thủ ở trên tóc hắn xoa nhẹ một phen: “Ngươi đều đã lớn như vậy, còn thích mấy thứ này. Đi nhanh đi.”
“Nga.”
Bùi Vũ ngoan ngoãn đi theo Hạng Hải, chỉ là ánh mắt còn nhìn chằm chằm về phía món đồ chơi kia, lông mượt màu nâu, mắt to đen bóng, chỉ là nó dường như thực không vui, vài móng vuốt nhỏ còn đặt ở trên mặt lau nước mắt, bộ dáng vừa ủy khuất vừa đáng yêu lại khiến người đau lòng.
Hạng Hải quay đầu lại nhìn thấy hắn bộ dáng lưu luyến, âm thầm cười cười: “Nếu thích ta mua cho ngươi?”
Bùi Vũ vội vàng lắc lắc đầu: “Không không, ta không cần.”
“Thật sự không cần?”
Bùi Vũ gật gật đầu, cắn môi ừ một tiếng.
Hạng Hải cũng không nói thêm cái gì, nắm tay hắn cước bộ nhanh hơn.
Nếm qua cơm trưa, sau Hạng Hải vốn định dẫn hắn đi khu trò chơi vui vẻ một chút, lúc trước Bùi Vũ thực đam mê mấy thứ này, chỉ là hắn rất ít khi đến, mỗi tháng nhận tiền lương cơ bản đều thay mẫu thân trả tiền viện phí, tiền còn dư lại hắn tự nhiên sẽ không xài phung phí.
Nhưng là Bùi Vũ lại ở ngay trước khi tiến vào khu trò chơi cải biến chủ ý, được Hạng Hải đồng ý liền xoay người đi đến nhà sách bên cạnh.
Suy nghĩ trong đầu nói cho hắn, nếu muốn bổ sung kiến thức nhất định phải xem nhiều sách mới được (Editor: đọc danmei có xem là bổ sung kiến thức không nhỉ?), Bùi Vũ tùy tay cầm lấy một quyển tiểu thuyết, nhìn nhìn một chút thế nhưng lâm vào say mê. Không phải tiểu thuyết kia có bao nhiêu kinh điển, chỉ là cố sự bên trong đã hấp dẫn hắn.
Trọng sinh xuyên qua, ở trong mắt người khác xem ra chỉ là điển hình cho loại tiểu thuyết giải trí vô nghĩa, bất quá lọt vào trong mắt Bùi Vũ tất nhiên hoàn toàn khác biệt, bởi vì loại sự tình này hắn thế nhưng tự mình trải qua.
“Hạng Hải?”
Hạng Hải quay đầu nhìn hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Bùi Vũ nắm cuốn sách đưa tới trong tay hắn, chớp mắt hỏi hắn: “Sách này viết là thật sao?”
Hạng Hải tiếp nhận nhìn một chút giới thiệu vắn tắt, sau đó thân thủ ở trên đầu hắn gõ một cái: “Đứa ngốc, như thế nào có thể là sự thật, nếu thực sự có linh hồn chuyển hoán, thế giới còn không lộn xộn sao.”
Bùi Vũ há mồm muốn biện giải, nhưng không biết vì sao vẫn là ngậm miệng, ánh mắt nhìn sách trong tay, tâm lý đã có điểm hỗn loạn.
“Thật không biết ngươi khi nào thì mê xem tiểu thuyết, lúc trước ngươi cả báo chí còn lười đọc.” Hạng Hải bước đi một lát, khi quay đầu thấy hắn vẫn còn ôm quyển sách kia, xoay người lại đi trở về, tiếp nhận sách nhìn nhìn giá ở mặt sau, cảm thấy còn có thể mua.
“Mua quyển sách xem cũng tốt, dù sao ngươi ở nhà ngồi không rất nhàm chán.”
“Không, không cần, ta, ta chỉ là tùy tiện nhìn xem mà thôi.” Bùi Vũ sợ hắn phải tiêu tiền vì mình, nhanh chóng đem sách trả lại chỗ cũ, Hạng Hải vỗ vỗ đầu hắn, ở trên giá chọn lấy một quyển còn mới, lôi kéo tay hắn tới quầy thu ngân.
Thời điểm hai người ra khỏi nhà sách, Bùi Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa khôi phục bình thường, vẫn đỏ như trái cà chua, Hạng Hải đột nhiên cảm thấy Bùi Vũ hiện tại hảo khả ái, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn đặc biệt gợi lên cảnh sắc. Sau một lúc lâu Hạng Hải mới lấy lại tinh thần, âm thầm mắng chính mình một câu: Bệnh thần kinh, thế nhưng xem một nam nhân đến thất thần.
Quyển sách kia rất dầy, phỏng chừng không đến mười ngày nửa tháng cũng sẽ không xem xong, Bùi Vũ đã bị cố sự trong tiểu thuyết hấp dẫn, một đường đi tới đều không ngừng đọc sách.
Từ trong sách này Bùi Vũ đại khái hiểu được hiện trạng chính mình, cùng nhân vật chính bên trong truyện có chút đồng dạng, chết đi rồi mạc danh kỳ diệu biến thành người khác, chiếm thân thể người khác, thân phận người khác, hơn nữa xem ra còn đi tới tương lai. Chỉ là không biết rốt cuộc đã bao nhiêu năm về sau. Những người trước kia còn sống hay không, còn có mẫu thân chính mình, còn có thể hay không nhìn thấy nàng?
“Bùi Vũ, về nhà hãy đọc tiếp, đi ăn này nọ trước.”
“Nga.”
Bùi Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, trước mặt không biết khi nào đã thả xuống một đống hamburger cùng khoai tây chiên, mấy thứ này Bùi Vũ chưa từng nếm qua, xem như vậy liền biết nhất định ăn rất ngon, nhưng Bùi Vũ vẫn như trước không thay đổi được tâm lý khiếp đảm, thật cẩn thận nhìn Hạng Hải cũng không dám vươn tay ra lấy.
“Mau ăn đi, lạnh sẽ không ngon.” Hạng Hải cầm lấy một cái hamburger đưa tới trong tay hắn, Bùi Vũ cắn một miếng nhỏ tinh tế thưởng thức, trong mắt dần dần lộ ra một tia thần sắc vô cùng thỏa mãn.
“Ăn được không?”
“Ân !”
Bùi Vũ dùng sức gật đầu một cái, giống một hài tử ngây thơ, trong ánh mắt xuất hiện một chút tiếu ý đã hồi lâu không thấy. Hạng Hải cảm thấy mục đích hôm nay đạt được, sang sảng cười, ôn nhu vỗ vỗ đầu hắn.
Đương lúc này ngoài cửa tiến vào một đôi phụ tử, hài tử kia thoạt nhìn chỉ có ba bốn tuổi, trông thực khả ái. Phụ thân nắm tay hắn đi đến chỗ gọi thức ắn, vẻ mặt sủng ái hỏi nhi tử muốn ăn cái gì. Tiểu gia hỏa nhón chân muốn nhìn xem menu đồ ăn, đáng tiếc vóc dáng còn nhỏ với không đến. Phụ thân kia liền đưa tay đem nhi tử ôm lên, ôm vào trong ngực để hắn gọi đồ ăn.
Hình ảnh như vậy tựa hồ phi thường dễ gặp, người bình thường nhìn có lẽ cũng không có bất cứ phản ứng nào, nhưng vào trong mắt Bùi Vũ lại chậm rãi ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng kia, cả thứ cầm trong tay đều quên ăn.
“Như thế nào không ăn?” Hạng Hải có chút nghi hoặc, quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua lại không phát hiện cái gì. Thân thủ ở trước mắt Bùi Vũ quơ quơ: “Nhìn cái gì đâu?”
Bùi Vũ lấy lại tinh thần cúi đầu, tâm lý đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu, vô số hình ảnh kiếp trước chậm rãi xuất hiện ở trong đầu. Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, hai tròng mắt đã sớm tràn ngập chất lỏng thương tâm.
Thấy hắn bộ dáng kia, Hạng Hải chậm rãi nhăn lại mi, buông thức ăn trong tay lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không có nơi nào không thoải mái ?”
Bùi Vũ ngẩng đầu, một giọt nước mắt thật mạnh nhỏ xuống dưới: “Hạng Hải, ngươi có ba ba mụ mụ không?”
Không biết vì sao thần sắc Hạng Hải đột nhiên ảm đạm xuống, sau một lúc lâu mới đáp: “…… Đương nhiên là có.”
“Bọn họ, đối với ngươi tốt không?”
Hạng Hải đột nhiên không còn chút khẩu vị, bưng lên cái cốc uống một ngụm Coca, có cái gì đó như nghẹn ở ngực, khiến người hít thở không thông. Hạng Hải không yên lòng gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn về nơi khác, tựa hồ đang trốn tránh cái gì.
Thấy Hạng Hải tựa hồ thực mất hứng, Bùi Vũ biết điều không hỏi tiếp, chỉ là không rõ, vì cái gì cha mẹ đối tốt với hắn, hắn lại lộ ra loại vẻ mặt này, tựa hồ thực không muốn nhắc tới bọn họ. Bùi Vũ chậm rãi cúi đầu, cũng không dám ăn tiếp, tựa như tiểu hài tử làm chuyện sai, im lặng ngồi ở kia một câu cũng không nói.
Hai người trong lúc đó thoáng chốc lâm vào một loại tĩnh mịch trầm mặc, không biết qua bao lâu, Hạng Hải tựa hồ khôi phục tâm tình, gõ bàn một cái: “Như thế nào không ăn?”
“Ta, thực xin lỗi.”
“Tại sao nói thực xin lỗi, hôm nay là cùng ngươi đi ra giải sầu, như thế nào ngươi ngược lại càng ngày càng không vui?” Hạng Hải nói xong, Bùi Vũ thật cẩn thận nhìn hắn một cái, sợ hắn sẽ vì mình mà sinh khí, sẽ chán ghét chính mình, thấy hắn vẫn như trước lộ ra vẻ tươi cười thường lệ, tâm lý mới hơi chút thả lỏng. Chỉ là chung quanh vẫn không khôi phục được loại không khí hài hòa vừa rồi.
Hạng Hải tâm lý có chút áy náy, vừa rồi còn hoàn hảo, lại vì chính mình mà trở thành trầm mặc. Đều do bản thân không cẩn thận, biết rõ hắn hiện tại quá mức mẫn cảm, còn muốn đem mấy biểu tình không vui hiện lên trên mặt.
“Tiểu Vũ, ta đi ra ngoài có công việc một lát, rất nhanh sẽ trở lại, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta được không?”
“Ân !”
Hạng Hải thoạt nhìn có điểm sốt ruột, mặc áo khoác liền bỏ chạy ra cửa. Bùi Vũ xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía bên ngoài, trời đã tối rồi, chung quanh đều sáng lên ánh đèn nê ông, dòng người như nước chảy khiến thân ảnh Hạng Hải rất nhanh liền biến mất ở bên trong.
Ai ngờ Hạng Hải vừa đi một cái, thế nhưng hai canh giờ cũng chưa trở về!
Cửa hàng bắt đầu đóng cửa, Bùi Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy rời đi, người càng đến càng ít, xe cũng càng ngày càng ít, ngã tư đường ồn ào cả ngày đang dần dần khôi phục yên tĩnh.
Gió đêm nổi lên bốn phía, Bùi Vũ lui bả vai một mình đứng ở góc, tâm tựa như gió đêm giống nhau, càng ngày càng lạnh: Hắn có phải hay không sinh khí? Có phải hay không chán ghét ta? Có phải hay không không cần ta? Có phải hay không liền như vậy đem ta bỏ lại?
Bùi Vũ vuốt cuốn sách trong tay, đột nhiên cảm thấy bản thân cùng nhân vật chính trong sách thật sự giống nhau, nếu chính mình có thể hay không giống hắn, ở thời điểm đang bất lực lại vừa vặn gặp một bọn cướp bóc?
Thật sự điều tốt không linh, điều xấu linh, vốn đang sợ hãi, nhìn đến xa xa lại cố tình có một nam nhân hút thuốc, đang từng bước một hướng hắn đi tới, trong ánh mắt tựa hồ mang theo ác niệm. Bùi Vũ nhất thời hoảng hốt không thôi, liền chạy đi về hướng ngược lại……
———————
|
Chương 9[EXTRACT]Dù sao linh hồn chỉ có mười tuổi, hơn nữa chưa bao giờ một mình ra tới bên ngoài, Bùi Vũ có loại phản ứng này coi như bình thường, chỉ là tâm hoảng ý loạn hoàn toàn không có lưu tâm hoàn cảnh chung quanh, đợi cho phía sau không còn ai, Bùi Vũ thế nhưng phát hiện chính mình lạc đường.
Liền như vậy cô độc đứng ở trên đường cái, ôm lấy quyển sách nhìn vài chiếc ô tô ngẫu nhiên phóng qua bên người. Cái loại cảm giác cô độc kiếp trước chậm rãi bao phủ tâm hắn. Trong khoảng thời gian qua có Hạng Hải, hắn vẫn chưa từng cảm thụ lại loại cảm giác này, mặc kệ lúc nào hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình, cho dù là ban đêm bị ác mộng làm tỉnh lại, cuối cùng cũng sẽ có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Nhưng mà lúc này……
Bùi Vũ ngồi xổm ở một góc sáng sủa, tựa như hài tử bị bỏ rơi giống nhau, ủy khuất khóc.
Hồi lâu sau bên tai truyền đến một thanh âm lo lắng, Bùi Vũ trong lúc sửng sốt còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, theo thanh âm nhìn lại quả nhiên thấy thân ảnh quen thuộc kia, một đường chạy một đường tìm kiếm chung quanh.
“Bùi Vũ ! Bùi Vũ !”
Bùi Vũ ngây ngốc đứng lên, nước mắt ngừng cũng không ngừng được lăn xuống dưới, trong tầm mắt mơ hồ không rõ chỉ biết người kia đang rất nhanh hướng mình chạy tới.
Hạng Hải khi thấy Bùi Vũ, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân thần kinh đang buộc chặt đều thả lỏng, một lát sau lại đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, vài bước chạy đến bên người hắn, nắm chặt đầu quyền thiếu chút nữa liền như vậy đánh qua. Lại thấy Bùi Vũ gương mặt đầy lệ thì bàn tay vô thức dừng lại ở giữa không trung.
“Vì cái gì không đợi ta, vì cái gì tự mình chạy loạn, ngươi có biết hay không ta vừa rồi có bao nhiêu lo lắng?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, vừa rồi, ta nghĩ đến, ta nghĩ đến……” Bùi Vũ tầm mắt dừng ở trên tay Hạng Hải, tâm lý càng phát ra áy náy. Một con Gấu Teddy đang được hắn ôm lấy, móng vuốt nhỏ còn đặt trên hai mắt của mình, ánh mắt ủy khuất tựa như đang đối Bùi Vũ oán giận: [vì cái gì ngươi không tin ta? Vì cái gì ngươi hoài nghi ta ?]
“Ngươi nghĩ cái gì? Nghĩ rằng ta không cần ngươi? Nghĩ ta đem ngươi bỏ rơi? Có phải hay không ?”
Bùi Vũ vốn định nói dối, lại ma xui quỷ khiến thừa nhận, Hạng Hải hung hăng cắn chặt răng, tùy tay đem con Gấu Teddy ném ra xa, xoay người không để ý đến hắn.
“Thực xin lỗi, ngươi không cần sinh khí được không, lần sau ta sẽ không chạy loạn.”
Tuy rằng đã thừa nhận sai lầm, bất quá lại không nói đến trọng điểm, Hạng Hải cơn tức trong tâm lý vẫn không tiêu. Vì tiết kiệm tiền, một đường chạy bộ tới cửa hàng đồ chơi kia, kết quả tiền trong tay không đủ, cùng lão bản thương lượng hồi lâu, thiếu chút nữa còn phải quỳ xuống, thật vất vả mới mua được con Gấu Teddy đó, liền nhanh chóng chạy trở về, vốn định cấp Bùi Vũ một cái kinh hỉ khiến hắn cao hứng, kết quả đợi đi đến nơi, một bóng người cũng không thấy.
Hạng Hải vì bản thân sơ ý tự trách hồi lâu, bảng thông báo ở ngoài cửa có ghi rõ thời gian buôn bán, chính mình như thế nào không nhìn thấy. Vốn nghĩ Bùi Vũ nhất định sẽ ở phụ cận chờ hắn, đợi tìm một vòng không thấy bóng dáng, sau mới thật sự sốt ruột, vừa nãy Hạng Hải thậm chí còn có cảm giác muốn giết chính mình. Bùi Vũ đầu bị thương, hiện tại giống như một tiểu hài tử, vạn nhất đi lạc thì phải làm sao, vạn nhất gặp người xấu thì phải làm sao, vạn nhất qua đường bị xe đụng thì phải làm sao.
Vô số suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu, nhưng không có một cái nào là tốt, Hạng Hải đều gấp đến sắp phát điên rồi, kết quả thật vất vả tìm được người, hắn lại nghĩ đến mình không cần hắn. Nói không buồn bực là giả, trong khoảng thời gian này chiếu cố hắn như vậy, hắn thế nhưng vẫn không tin mình.
Nói thật nhiều câu thực xin lỗi, nhưng Hạng Hải vẫn không chịu xoay người. Bùi Vũ quay đầu nhìn xem con gấu nhỏ nằm trên mặt đất, tâm lý lại cảm thấy ấm áp, đi qua nhặt lên yêu quý ôm vào trong lòng. Trở lại phía sau Hạng Hải, nhìn hắn, lại nhìn con gấu nhồi bông.
“Không cần sinh khí được không, ta lần sau không dám nữa.”
Bùi Vũ thân thủ giữ chặt góc áo Hạng Hải, túm túm: “Thực xin lỗi, ta không nên không tin ngươi, ta không nên hoài nghi ngươi.”
Sau một lúc lâu, Hạng Hải thật sâu thở dài, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ: “Về nhà đi, ta mệt mỏi.”
Nói xong một mình đi về phía trước, Bùi Vũ nhanh chóng chạy theo, ôm con gấu cùng quyển sách kia thật cẩn thận theo ở phía sau, một bước cũng không dừng lại.
Hạng Hải người này, cảm xúc rất dễ thay đổi, có chuyện gì đều biểu hiện lên mặt, giận cũng mau, vui cũng mau, rất nhanh chóng tiêu khí. Đi tới đi lui đột nhiên dừng lại, không hề báo động trước liền xoay người, Bùi Vũ không kịp phanh lại nhất thời đâm vào lòng hắn. Kết quả thuận thế bị người kéo luôn vào trong lòng.
Đối diện cặp ánh mắt sưng đỏ, Hạng Hải một chút cơn tức còn sót lại trong tâm cũng biến mất vô tung vô ảnh: “Thích không?” Hạng Hải nhìn nhìn con Gấu Teddy, lại nhìn nhìn hắn.
Bùi Vũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, đây là nụ cười đầu tiên sau khi hắn trọng sinh, cũng là nụ cười chân tâm sau nhiều năm qua như vậy: “Ân, cám ơn ngươi.”
“Rốt cục nở nụ cười, cuối cùng không uổng phí một phen tâm ý của ta. Đứa ngốc, lần sau không cho phép chạy loạn, nghe rõ không?”
“Ân ~”
Sau khi bị thương, Bùi Vũ tựa hồ có một loại ma lực đặc thù, luôn khiến người khác nhịn không được mà quan tâm hắn, đau cho hắn, ít nhất Hạng Hải cảm thấy như vậy.
Hạng Hải giúp y thắt lại cổ áo, ôm bờ vai của y cùng đi về nhà.
Từ sau ngày đó, Bùi Vũ chậm rãi thay đổi, không còn trầm mặc, không còn cô độc, tươi cười xuất hiện ở trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Thời điểm Hạng Hải không có ở nhà, hắn liền thích ngồi trên sô pha ôm con Gấu Teddy đọc tiểu thuyết. Những ngày bình yên cùng bình tĩnh chậm rãi trôi qua.
Nếu ngày đó Bùi Vũ không đi dọn dẹp nhà dưới, nếu hắn không mở ra cái hộp sắt phủ đầy tro bụi kia, có lẽ sinh hoạt của hắn sẽ vĩnh viễn bình tĩnh như vậy. Hiện thực vốn là tàn nhẫn, luôn ở thời điểm ngươi không hề phòng bị, mang đến cho ngươi một đả kích trầm trọng.
Dưới việc Hạng Hải không ngừng chỉ bảo, Bùi Vũ đã sửa lại rất nhiều tật xấu, không còn lấy tay bốc đồ ăn, không còn chạy tới ban công ngủ, cũng không giống như bảo mẫu theo đúng hạn thu thập vệ sinh. Chỉ là đôi khi nhìn có chỗ nào ô uế vẫn là nhịn không được chạy tới lấy khăn lau. Bùi Vũ không biết dưới lầu còn có một nhà dưới, nếu biết hắn đã sớm chạy đi thu thập sạch sẽ.
Ngày hôm qua Hạng Hải đột nhiên muốn tìm gì đó mới dẫn hắn đi vào căn phòng nhỏ âm u dùng chứa đồ này, nhận thấy bên trong bẩn không được, Bùi Vũ liền cảm thấy không thoải mái, hôm nay thừa dịp Hạng Hải không có ở nhà, Bùi Vũ cầm chìa khóa mở cửa phòng. Chung quanh treo đầy mạng nhện, tro bụi sặc người quả thực không thể hô hấp, xem ra ít nhất đã hơn một năm chưa có ai dọn dẹp.
Quét tước hết bụi đất ở mặt ngoài, sau Bùi Vũ bị một chiếc hộp sắt ở một góc hấp dẫn ánh mắt, hộp kia rất nhỏ, bên ngoài còn gài khóa, chỉ là đầu khóa hình như hỏng rồi, dùng sức một chút liền mở được dễ dàng. Bên trong xếp chỉnh tề ngay ngắn một chồng lớn báo chí. Cuốn tiểu thuyết đã sớm xem xong, Bùi Vũ quyết định đem mấy tờ báo này cầm lại nhìn, giết thời gian.
Dương quang ấm áp thích ý tràn đầy trong phòng, nhưng Bùi Vũ lại toàn thân băng lãnh, hai mắt hoảng sợ thẳng tắp nhìn chằm chằm tiêu đề lớn trên báo, là nhật báo của thành phố mười năm trước, trên một bức ảnh chụp đen trắng rất lớn là một nam một nữ, hai gương mặt kia từng gây cho hắn vô số ác mộng, hắn như thế nào không nhận biết.
Mười năm, thẳng đến lúc này Bùi Vũ mới biết được, chính mình thế nhưng đã ngủ một giấc suốt mười năm. Chậm rãi đọc từ trên xuống dưới, thẳng đến những dòng tin tức bình luận cuối cùng, một cảm giác không cách nào hình dung không thể áp chế khiến hắn dùng hai tay run rẩy hung hăng siết chặt tờ báo kia, sợ hãi, phẫn nộ, e ngại, không cam lòng……
Hạng Hải tan tầm về nhà, vừa mở cửa liền phát hiện dị trạng của Bùi Vũ, cuốn lui ở góc tường, hai ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, cả bản thân mở cửa hắn cũng không hề phát hiện. Đảo mắt nhìn về phía chung quanh, mấy tờ báo chí phân tán, một số chỗ bị vàng ố ám chỉ niên kỉ của chúng nó.
Hạng Hải nhất thời trừng lớn hai mắt, một phen chạy tới thất kinh nhặt lại mấy tờ báo này: “Ngươi như thế nào tùy tiện đụng đến đồ của ta!”
Trừ bỏ một lần hơn nửa năm trước, Hạng Hải vẫn là lần đầu hướng hắn bạo phát như vậy, báo chí bị hắn nhặt lên trong tay, lại rơi xuống đất, rồi lại bị nhặt lên, hết thảy động tác đều mang theo bối rối che dấu không được.
Bùi Vũ lẳng lặng quay đầu, đột ngột hỏi hắn một câu: “Bọn họ không có chết sao?”
Hạng Hải cả người cứng đờ, đột nhiên có một loại cảm giác bối rối như bị người lột sạch quần áo. Bùi Vũ đợi không được câu trả lời, chỉ vào ảnh chụp bên cạnh lại truy vấn tiếp: “Bọn họ ngược đãi trẻ em, không bị phán tử hình sao?”
Hạng Hải nhanh chóng đem hết báo chí đoạt lại trong tay, hoang mang rối loạn xoay người đem chúng nó nhét trở về hộp sắt, qua một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: “Không có.”
“Vì cái gì?”
“Có lẽ, có lẽ là bỏ tiền mua mệnh đi!”
Bỏ tiền mua mệnh? Bùi Vũ nhẹ giọng lập lại một lần, không phát ra tiếng, tâm lý lại giống như bài sơn đảo hải, bọn họ còn sống, bọn họ không bị bất cứ trừng phạt nào, bọn họ dùng tiền để mua lại mệnh, thế giới này còn có công lý tồn tại sao?
Hạng Hải dùng thời gian rất lâu mới khống chế được tâm tình, trở lại bên người Bùi Vũ nhẹ nhàng đem hắn ôm trở về giường, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cả người phát run lại đem quần áo chính mình khoác ở trên người hắn.
“Đó đều là báo chí mười năm trước.”
Thấy Bùi Vũ không nói gì, Hạng Hải tiếp tục khuyên giải an ủi: “Tiểu Vũ, ta nói cho ngươi, mặc kệ vui cũng tốt, buồn cũng thế, đều đúc kết trong hai chữ: Quá khứ! Không bỏ được quá khứ thì cả đời cũng sẽ không vượt qua được, cuộc sống nên nhìn về phía trước mới đúng. Hài tử được viết trên mấy tờ báo này xác thực rất dễ khiến người đau lòng, nhưng dù sao chuyện đó đã qua đi mười năm, ngươi cần gì phải vì một chuyện không liên quan tới ngươi mười năm trước mà khổ sở? Hơn nữa, có lẽ hài tử kia đã chuyển thế đầu thai, ta nghĩ hắn kiếp sau nhất định sẽ sống thực hạnh phúc, rất khoái nhạc đi, ngươi nói đúng không?”
Không bỏ được quá khứ thì cả đời cũng sẽ không vượt qua được? Bùi Vũ trầm mặc hồi lâu khẽ gật đầu, mặc kệ như thế nào đó cũng là chuyện kiếp trước, nếu lão thiên gia cho mình sống lại một lần, vì cái gì muốn đem chính mình khóa ở trong bóng ma quá khứ, nhân sinh thật sự hẳn là nhìn về phía trước mới đúng.
Được ấm áp bao vây, Bùi Vũ nội tâm yếu ớt dần dần bình tĩnh lại, trong đầu lại sinh ra một nghi vấn khác: “Hạng Hải, ngươi vì cái gì lưu giữ báo chí mười năm trước?”
“…… Trước kia có thói quen thu thập báo chí, cho nên bảo lưu lại rất nhiều.” Nói là nói như vậy, nhưng Hạng Hải thong thả nghiêng bả đầu sang một bên, thần sắc phức tạp.
———————
|