Ta yêu ngươi
Buổi tối ngày hôm sau, An Dật đi vào hội trường yến tiệc, lúc sau mới phát hiện danh sách mời còn có tên Hạ Vũ .
Y không khỏi cảm giác nghi hoặc bạn thân Hạ Vũ của y gần nhất như thế nào cũng không thấy, rõ ràng yến hội này hắn cũng được mời , chính là tối hôm qua Hạ Vũ đối điều ày lại một bộ thực mờ mịt.
Qua không bao lâu, Hạ Vũ lấy thân phận bộ thiết kế Kiều Sâm đến đây.
Hai bạn thân khó khi được ở phạm vi công tác gặp nhau, hai người trong lòng đều một trận cảm thán, cảm thán đoạn thời gian cùng nhau ngồi xổm ở ban công Lam Đảo nói chuyện chọc cười ,ngày này thật sự là không còn nữa.
Hạ Vũ: “Nghe nói Trần Trăn đến đây?”
An Dật xem thường: “Nghe nói muội ngươi , ta đã muốn nhìn thấy hắn .”
Hạ Vũ: “. . . . . . Vậy nhóm ngươi không phát sinh chuyện gì?”
An Dật: “Có thể có chuyện gì?”
Hạ Vũ: “Ngươi thật đúng là bình tĩnh.”
Advertisement / Quảng cáo
An Dật: “Đây là tất nhiên.”
Chính là khi Trần Trăn mang theo một tiểu nam sinh xuất hiện ở yến hội , Hạ Vũ cảm thấy được An Dật căn bản một chút cũng không bình tĩnh.
Vì dời đi lực chú ý của An Dật, Hạ Vũ liền tìm y hàn huyên một chút chuyện gần nhất .
Bởi vì tối hôm qua đi uống rượu , đã quên quan tâm một chút vị bạn thân này gần nhất xảy ra chuyện gì.
Hàn huyên một hồi, phát giác tâm trạng An Dật thật không tốt. Hạ Vũ bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, kỳ thật hắn biết tiểu tử An Dật này đã sớm thích Trần Trăn , chính là mạnh miệng vẫn không chịu thừa nhận thôi.
Nhìn An Dật, quả thực giống như nhìn đến bóng ngược của mình. Hạ Vũ không khỏi ở trong lòng cười khổ.
“An tiểu Dật, ngươi hiện tại đằng đằng sát khí .” Hạ Vũ nhịn không được chọt y một chút.
“Hắn cướp đi trinh tiết của ta, ta có thể quên được sao! Ngươi phải biết rằng lòng ta vẫn thực rộng lớn , mỗi người đắc tội ta, ta đều có thể nhớ kỹ!” An Dật nghiến răng nghiến lợi.
“Tốt lắm tốt lắm, đến, theo giúp ta uống rượu. Ca ca ta gần nhất cũng là phiền lòng rất nhiều.” Hạ Vũ đem y kéo đến trước bàn rượu.
Vốn là muốn cho An Dật bồi hắn uống rượu, kết quả An Dật một người kính rượu hắn, hơn nữa tửu lượng vốn đã không hảo, vì thế lập tức quang vinh bỏ mình .
Hạ Vũ thằng nhãi này còn chưa có uống nhiều, sẽ chiếu cố vị bạn thân này. Nhưng mà Trần Trăn lại đến can thiệp An Dật uống rượu .
Hạ Vũ kỳ thật cũng không tính toán khó xử Trần Trăn, chính là cảm thấy được bạn thân vì nam nhân này rối rắm một trận nên có chút khó chịu thôi.
Vì thế rời đi yến hội không bao lâu, Hạ Vũ cho Trần Trăn đem An Dật mang đi . Mà chính hắn thì vô mục đích ở trên đường chao đảo.
Chao đảo một hồi lâu, Hạ Vũ lại chạy đến một quán bar, tính toán đem bản thân uống đến say.
Uống đến khi mơ hồ, Tiếu Kiệt lại làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn xuất hiện tại quán bar .
“Trời mưa thiên ngươi đi tham gia cái yến hội kia còn không uống đủ a?” Tiếu Kiệt vẫn như cũ dùng không tiếng Trung không tiêu chuẩn đối hắn.
Hạ Vũ kinh ngạc thiếu chút nữa tỉnh rượu: “Tiếu đại thiếu gia, như thế nào ta tùy tiện tìm một quán bar cũng có thể gặp được ngươi a? Thật sự là hảo khéo a.”
Nghe được hắn nói, Tiếu Kiết chỉ biết hắn đã say.
Tiếu Kiệt mới từ nước ngoài chạy về Florida, vốn nghĩ ở yến hội sẽ gặp được Hạ Vũ.
Gọi điện cho Trần Trăn mới biết y đem Hạ Vũ ném trên đường .
Vì thế Tiếu Kiệt lập tức phát động thế lực hắc đạo nhà hắn, ở Florida bên này nơi nơi đều có người Thượng Vũ Đường , chỉ chốc lát sẽ có người truyền tin tức nói Hạ Vũ đang ở trong quán bar say rượu.
“Trời mưa thiên, chúng ta về nhà.” Tiếu Kiệt đem Hạ Vũ từ quầy bar kéo ra.
Hạ Vũ một phen bỏ tay y ra: “Ngươi con mẹ nó đừng động ta!”
Quản lí quán bar nghe tiếng mà đến, vốn tưởng rằng là ai nháo sự, kết quả nhìn thấy trong đó một người là Tiếu Kiệt, vị kia quản lí lập tức làm bộ cái gì cũng chưa xuất hiện.
Tiếu Kiệt không để ý kháng nghị của Hạ Vũ , rất mạnh thế đem Hạ Vũ tha khỏi quán bar.
Rất nhiều người chứng kiến Hạ Vũ không ngừng kháng nghị, lại không ai dám tiến lên trợ giúp hắn. Bởi vì thường xuyên tới quán bar, mọi người biết Tiếu Kiệt là vị thái tử gia hắc đạo, cùng hắn đối nghịch thì phải là cùng hắc đạo đối nghịch.
Tiếu Kiệt đem Hạ Vũ tha lên xe, sau đó y cũng ngồi lên xe.
Phía trước lái xe đúng là Lí quản gia vẫn đi theo Tiếu Kiệt, y đối với hai vị trẻ tuổi này hành động sớm thấy nhưng không thể trách .
“Về nhà.” Tiếu Kiệt dùng tiếng Anh đối Lí quản gia.
Advertisement / Quảng cáo
Lí quản gia thông qua kính nhìn Hạ Vũ một lát, hỏi: “Hạ tiên sinh không có việc gì đi?”
“Hắn không có việc gì.” Tiếu Kiệt đem Hạ Vũ giam cầm ở trong lòng ngực của mình, không cho hắn lộn xộn.”Cư nhiên dám chạy đến quán bar mua rượu, hắn sao có thể có việc.”
Lí quản gia nghe ra Tiếu Kiệt nói bao hàm phẫn nộ, trong lòng vô cùng thông cảm Hạ Vũ.
Làm tức giận thiếu gia bọn họ, kết cục đều thực thảm. Đương nhiên muốn xem là mặt nào .
Sự thật chứng minh, Lí quản gia không hổ là người nhìn Tiếu Kiệt lớn lên, đối tính nết Tiếu Kiệt khó dễ vẫn là chuẩn xác.
Hạ Vũ một mình một người đi vào quán bar mua rượu ,chuyện này làm cho Tiếu Kiệt thực sinh khí, hậu quả đương nhiên cũng thực nghiêm trọng.
Đó chính là Hạ Vũ bị Tiếu Kiệt gây sức ép suốt ba ngày không xuống giường được.
Hạ Vũ đối điều này cảm thấy tương đương đau, trong lòng thẳng hô hắn lật thuyền trong mương, bị Tiếu Kiệt tìm được lấy cớ trừng phạt.
“Trời mưa thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngươi hiện tại là người của ta.” Tiếu Kiệt thực trịnh trọng đối hắn.
“Ta cũng vậy ,có tự do !” Hạ Vũ đúng lý hợp tình kêu lên.
“Hạ Vũ, ta yêu ngươi.” Tiếu Kiệt đột nhiên dùng tiếng Trung trúc trắc nói.
Hạ Vũ vừa định tiếp tục thao thao bất tuyệt tranh thủ quyền tự do , nhất thời không phản ứng lại lời nói của Tiếu Kiệt: “Gì?”
Tiếu Kiệt một phen áp đảo Hạ Vũ, sau đó hôn lên : “Ta nói ta yêu ngươi a, ngươi nghe không hiểu a?”
“. . . . . . Tiếu đại thiếu gia ngươi có lối suy nghĩ phải đo độ a, chúng ta không phải đang tranh luận quyền tự do sao?” Hạ Vũ trốn tránh Tiếu Kiệt hôn, hừ nói.
“Tự do đều là mây bay.” Tiếu Kiệt cũng nói lầm bầm, “Ngươi đã bị ta theo dõi, không có cơ hội đào thoát .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Lúc này, cửa phòng Tiếu Kiệt đột nhiên bị mở ra , vì thế hai vị này ,tư thế mờ ám bị xem trống trơn.
Người đến là mụ mụ Lị Mễ Tư của Tiếu Kiệt, chỉ thấy nàng tương đương bình tĩnh cười nói: “Ai nha, Tiểu Vũ Vũ của ta thân thể có hay không hảo một chút ?” Nàng nói được một ngụm lưu loát tiếng Trung, cùng Tiếu Kiệt giống con ngươi màu xanh biếc con tản ra ý cười.
“Tiểu Vũ Vũ?” Hạ Vũ nghe hô như thế, nheo mắt.
Tiếu Kiệt ngồi dậy, đối mụ mụ y nói: “Mẹ ngươi đừng quấy rầy chuyện tốt của ta a, ta đang tỏ tình a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Lị Mễ Tư vừa nghe trừng mắt nhìn : “A? Tiểu Kiệt Kiệt đang tỏ tình? Thực xin lỗi , mẹ không biết a!”
“Tiểu Kiệt Kiệt?” mí mắt Hạ Vũ lại nhảy dựng.
Tiếp theo Lị Mễ Tư đi đến bên giường, một phen đẩy Tiếu Kiệt ra, ngồi vào bên cạnh Hạ Vũ nói: “Tiểu Vũ Vũ, nếu Tiểu Kiệt Kiệt khi dễ ngươi nhất định phải nói cho mẹ nga!”
Hạ Vũ hoàn toàn choáng váng: “. . . . . .”
Lị Mễ Tư tiếp tục tự cố mục bản thân nói: “Tiểu Kiệt Kiệt thật vất vả đem ngươi mang về nhà , nhất định phải hảo hảo tương thân tương ái nga ~”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt ở một bên đỡ trán thở dài: “Mẹ, ngươi không phải hôm nay hẹn người đi làm hộ lý? Như thế nào còn ở nhà a?”
* hộ lý : bảo vệ quản lý / người hộ lý
Advertisement / Quảng cáo
Lị Mễ Tư vừa nghe vỗ đùi mạnh: “A nga, thiếu chút nữa đã quên! Tiểu Vũ Vũ phải ngoan ngoãn nga ~ mẹ đi ra ngoài trước ~” khi đi còn không quên hôn gió cấp Hạ Vũ.
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Nhìn Hạ Vũ một bộ dại ra , Tiếu Kiệt ho khan hai tiếng nói: “Đây là ngươi lần đầu tiên ngay mặt tiếp xúc nàng, giật mình là bình thường .” Bởi vì mụ mụ y thường xuyên không có ở nhà, lần này được cho là lần đầu tiên cùng Hạ Vũ gặp mặt.
Hạ Vũ sửng sốt hơn nửa ngày mới bừng tỉnh: “Mẹ ngươi tốt lắm!”
Tiếu Kiệt: “Muốn nói ta mẹ.”
Hạ Vũ: “Tiểu Kiệt Kiệt tiếng Trung của ngươi quả nhiên là thứ ba.”
Tiếu Kiệt: “Không cần gọi ta tiểu Kiệt Kiệt.”
Hạ Vũ : “. . . . . . Mẹ ngươi đùa thật tốt .”
Tiếu Kiệt: “Hạ Vũ ngươi là không phải đã bị kích thích quá lớn, choáng váng? Như thế nào nói năng lộn xộn ?”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
————