Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
|
|
Chương 78: Che khuất bầu trời Như Phong Liên Trúc dự đoán, cậu và người phản tổ chờ nổi nhưng Thượng tướng Laurie bị nhốt trên Sao Lameil thì không.
Sau khi cậu tới khách sạn mà người phản tổ đang ở, đại sảnh nghị viện Liên Minh ở Sao Lameil bị tập kích, năm nghị viên bị bắt đi, hai phần ba chiến sĩ của một đội đặc chủng mới gắng gượng cứu được Thủ tướng Liên Minh đang bị thương.
Ngay ngày tập kích đó, Thượng tướng Laurie kè súng uy hiếp năm nghị viên và phát biểu với tất cả tinh cầu của Liên Minh trên trang web chính thức của đại sảnh nghị viện.
Lúc ấy cả đám Phong Liên Trúc đang xem TV ở khách sạn, Liên Minh cấm họ lên mạng, nhưng mấy kênh tin tức chính phủ này thì vẫn được chiếu trên kênh công cộng.
Mấy người phản tổ từng thấy Thượng tướng Laurie và biết hắn là người của Phong Liên Trúc, chỉ là họ không hiểu tại sao một vị thượng tướng của đế quốc như vậy lại ùa tới Sao Nguyên Thủy, song bị Kirates đại nhân bắt cóc và buộc phải nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy.
Câu đầu tiên của Thượng tướng Laurie là: "Dám ngắt mạng thì ta sẽ băm hết móng tay của mấy tên nghị viên này, ngừng một phút băm một ngón, tay không đủ thì băm tới chân, để xem họ có thể kiên trì trong bao lâu nhé."
Mấy nghị viên trong video còn ráng giữ thể diện và vẻ mặt bình tĩnh khi bị mấy cây súng năng lượng nhắm ngay vào đầu.
Trong tay Thượng tướng Laurie là một con dao hợp kim mỏng như cánh ve, hắn lắc nó trên đầu ngón tay như một món đồ chơi, ai cũng sợ hắn sẽ cắt trúng tay mình. Hắn mặc đồ lính, nút áo bị gỡ ra, tùy tiện ngồi trên bàn, vừa bảnh trai vừa lưu manh.
Tất cả người phản tổ, nhất là Thằn Lằn, thẩn thờ nhìn người trên TV. Hắn còn nhớ rõ trước đây khi mình và Thượng tướng Laurie bị Phong Liên Trúc đầu đinh đập, hắn còn ổn vì có vảy che chắn, Laurie thì trực tiếp thành đầu heo luôn. Ai ngờ xoay một vòng người ta lại biến thành một vị thượng tướng trẻ trung và đẹp trai của quân đế quốc thế này.
Laurie nói với màn hình: "Xem ra mấy người không định ngắt mạng nhỉ, vậy ta sẽ bắt đầu phát biểu đây."
Hắn gấp lưỡi dao lại, cài hết nút áo rồi nhảy trên bàn xuống, biến thành một vị thượng tướng quân đế quốc tươm tất.
Hai mặt, cái nào cũng có điểm đẹp riêng, nhiều dân chúng Liên Minh cảm thấy tiếc cho khuôn mặt này.
Mục đích của Laurie là đây. Từ lúc xem được cảnh Phong Liên Trúc gỡ mặt nạ, đập nát võ đài dưới mặt đất và tuyên bố một cách kiêu hùng "muốn đánh bố thì cứ đánh thử đi", hắn hiểu rằng lời nói của mình sẽ có một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt nếu mình có đủ nhận thức, khí chất, nhan sắc và giọng điệu. Lần này liều mình nói ra quan điểm của mình trước mặt Liên Minh, hắn phải chưng diện cho thật đẹp mới được.
Ý của Laurie đơn giản là vạch trần góc tối của Liên Minh, dù ai thống trị thì cũng không thể mang đến sự công bằng, đế quốc hay Liên Minh gì cũng vậy. Mấy nghị viên này người nào cũng nhuộm đầy máu tươi trên tay, Laurie công bố chuyện này với dân chúng và dẫn tới một trận xôn xao.
Sau đó hắn lại đưa ra không biết bao nhiêu là ví dụ, chỉ ra sự khác biệt trong khía cạnh sống giữa người phản tổ và người thường ở Liên Minh, chứng minh rằng bây giờ Liên Minh đã khá bẩn, một lãnh đạo như vậy không hề thích hợp với một tập thể khổng lồ trong tinh tế.
Thượng tướng Laurie cũng không hề phủ nhận lỗi sai của đế quốc trước đây. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế suốt hơn một nghìn năm đã tạo ra quá nhiều thương vong, bao nhiêu là dân chúng bình thường đã bị liên lụy. Nhưng hơn 1700 năm đã trôi qua, trong mắt người Liên Minh, những chuyện đó đã trở thành ghi chép trong sách lịch sử.
Sau khi thừa nhận sai lầm, hắn lại lấy ra chứng cứ rằng thật ra cuộc khởi nghĩa của Liên Minh năm đó đã đổ thêm dầu vào lửa vào vụ việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Nếu không bị thúc đẩy bởi mấy kẻ sáng lập Liên Minh, dân chúng đế quốc hơn một nghìn năm trước sẽ không mất mạng nhiều tới cỡ đó. Liên Minh của bây giờ cũng chẳng khác gì trước đây hết, chính sách của họ chỉ đang lừa lọc con dân thôi. Hiện giờ Liên Minh không còn thích hợp làm người lãnh đạo nữa, nhưng về phần đế quốc sau khi rút được bài học của năm đó, vấn đề kế vị hoàng tộc sẽ để cho dân bầu, tình huống chiến tranh giành lấy ngôi vị hoàng đế tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Giữa một chính quyền đã thối mục từ trong gốc rễ và một chính quyền đã quyết tâm sửa đổi lỗi lầm nhờ bài học kinh nghiệm của quá khứ, dân chúng sẵn lòng chọn cái nào đây?
Đương nhiên quan chức Liên Minh không muốn bài phát biểu dễ kích động lòng dân như vậy được phát sóng trực tiếp trên cả phạm vi Liên Minh, nhưng Laurie đã chụp mũ họ ngay từ giây đầu tiên. Nếu lời nói này bị ngắt đứt giữa đường, điều này biểu thị Liên Minh đang chột dạ, thể hiện rằng họ đang bảo vệ thể diện của đám nghị viên mà không tôn trọng dân chúng ở Lameil, có nghĩa là mọi thứ hắn nói đều là sự thật hết.
Laurie là một chàng trai tóc vàng mắt xanh với một khuôn mặt khôi ngô và giọng nói có tính mê hoặc khủng khiếp, lúc hắn đang phát biểu, có rất nhiều tiếng nói trên mạng bắt đầu nghi ngờ về Liên Minh. Dù bên chính phủ Liên Minh liên tục chặn bài đăng để khống chế dư luận nhưng những lời nói như vậy vẫn bị lan truyền tới khắp nơi.
Laurie còn nói sự kiện đào đất ở Lameil lần này cũng tượng trưng một điều là Liên Minh không hề để ý tới dân chúng chút đỉnh nào cả. Họ móc đào ôm xồm ở Sao Thủ Đô, bắt đi không biết bao nhiêu cư dân với lý do là để điều ra phần tử khủng bố, khu tạm giam của cục cảnh sát đã kín người hết rồi. Họ vốn chẳng quan tâm tới cuộc sống của dân chúng, còn đóng kín cả cảng tinh tế của Lameil, mang đến rất nhiều rắc rối cho cuộc sống của nhân dân ở thủ đô.
Liên Minh làm vậy để cố tìm mẫu xét nghiệm rồng non đã bị trộm mất, nhưng họ không dám công bố chuyện này nên đành phải tìm một lý do qua loa để nói với dân chúng, nhưng khổ cái bà con lại bắt đầu kêu ca, Laurie cũng lợi dụng chuyện này để vạch trần.
Sau khi Laurie phát biểu xong, quan nắm quyền cấp cao ở 17 tinh cầu lập tức hưởng ứng lời kêu gọi của quân đế quốc và tuyên bố độc lập không còn lệ thuộc vào Liên Minh nữa. Đây là những tinh cầu mà quân đế quốc đã thẩm thấu suốt nhiều năm qua. Khi Sao Lameil bị bắt thực hiện tình trạng giới quân luật, họ nhân cơ hội này mà bắt giữ và khống chế quyền phát biểu của nhân viên cầm quyền. Họ đã chuẩn bị để hành động như vậy nhưng Liên Minh lại chẳng nghe ngóng được điều gì.
Dù cũng có vài người quấy loạn, nhưng điều này chứng mình quân đế quốc đã bày mưu tính kế từ lâu.
Đám người Laurie dám làm ra một chuyện to gan như vậy cũng vì Lameil không có đủ nhân viên. Họ đã dùng hết binh lực lên chuyện đào móc để tìm kiếm mẫu xét nghiệm của rồng non, song khiến trung ương trở nên trống không và bị dám người Laurie luôn ẩn núp tóm được chỉ sau một lần. Không bắt được Thủ tướng thì tiếc thật, nhưng có mấy tên nghị viên biến thành con tin này, đám người Laurie cũng không quá lo về sự an toàn của mình.
Bài phát biểu với cả Liên Minh của hắn là một tín hiệu báo rằng quân đế quốc đang phát động chiến tranh với Liên Minh bằng vị trí đổ bộ là 17 tinh cầu mà bọn họ đã lén thâm nhập.
Ngoài quặng tinh và Sao Nguyên Thủy, Liên Minh có tất cả 89 tinh cầu có người cư trú. Trong đó, 17 cái đã bị đế quốc chiếm lấy, Lameil đang rối tung, 71 tinh cầu còn lại đều nhận được tín hiệu quyết định phát động chiến tranh của quân đế quốc.
Quân đế quốc hứa hẹn mình tuyệt đối sẽ không tấn công tinh cầu bằng vũ khí hạng nặng và không làm tổn hại tới nhà cửa hoặc cư dân trên tinh cầu, họ chỉ muốn giải cứu dân chúng đang bị áp bứt bởi sự thối nát của Liên Minh thôi.
Trong lúc nhất thời, người ở Lameil cảm thấy bất ổn, ngay cả chiến sĩ phụ trách canh giữ người phản tổ cũng mất hồn trong chớp mắt.
Trưởng quan trông coi đám người Phong Liên Trúc lên tiếng: "Tắt TV đi, về phòng nhanh lên, không được xem nữa, đừng tụ lại một chỗ!"
Vào thời khắc bất thường như giờ, họ nhất định phải canh giữ đám người phản tổ này thật nghiêm ngặt để tránh họ tìm cơ hội lên mạng khiến dân chúng trở nên kích động.
Ai ngờ Phong Liên Trúc lại đứng dậy, cánh tay biến thành cành trúc và nói với trưởng quan: "Xin hãy đưa cho tôi một trí não, tôi muốn đăng chút thông báo bằng tài khoản cá nhân ạ."
"Không được!" Thấy Phong Liên Trúc biến đổi, con ngươi của trưởng quan co lại, tinh thần rất khẩn trưởng, hắn giơ súng nhắm ngay vào người Phong Liên Trúc, "Bây giờ không phải là lúc phải quan tâm tới bọn quái vật tụi bây đâu, tụi bây đàng hoàng một chút thì tốt, còn không thì tao chuyển hết cả đám tới Sao Ngục Giam đấy!"
"Quái vật à?" Phong Liên Trúc lẩm bẩm, "Dù Liên Minh có nói với bên ngoài là mình đối xử công bằng với người phản tổ như thế nào, trên thực tế trong lòng mấy người vẫn xem bọn tôi là đám khác loài thôi."
Trưởng quan tự giác mình đã nói lỡ lời, nhưng có sao đâu, bọn họ điều khiển máy theo dõi mà, hoàn toàn có thể cắt bớt một đoạn.
Phong Liên Trúc nói với một vẻ mặt nghiêm túc: "Nói lại một lần nữa, đưa cho tôi một thiết bị lên mạng để tôi đăng một thông báo mới, nếu không đồng ý thì bên tôi phải sử dụng vũ khí giới hạn."
Vũ khí giới hạn... Người phản tổ tao nhìn mày mày nhìn tao rồi cùng nhau lùi về sau, cách Phong Liên Trúc càng xa càng tốt.
Trưởng quan vẫn chưa nhận ra mình sắp phải đối mặt với điều gì, hắn nói với mấy tên chiến sĩ khác: "Thằng này là một phần tử nguy hiểm, đeo vòng cổ lên cho nó!"
Vòng cổ hắn nói chỉ được đeo lên người tình nghi dễ tấn công người khác hoặc tù nhân đã được định tội, nó không nên xuất hiện ở nơi canh giữ người phản tổ, ai ngờ bọn lính lại lấy ra rất nhiều vòng cổ đó. Ngay từ đầu, Liên Minh đã định ép buộc người phản tổ phải tuân theo sự chi phối và điều khiển rồi.
Nếu mấy người bất nhân thì cũng đừng trách Phong Liên Trúc thả ra con thú dữ cấp vũ trụ nhé.
"Hệ thống, để lại một lời nhắn cho Pang Kirates giùm tôi, tôi sẽ lập tức trao đổi thế giới với anh ấy, nhớ kêu anh ấy làm theo đúng lời nhắn của tôi nhé." Phong Liên Trúc nói.
Sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ liên tục, cậu và rồng béo đã có thể trao đổi thế giới bất cứ lúc nào. Phong Liên Trúc lại chưa sử dụng năng lực này chủ yếu là vì hồi trước Lameil còn có rất nhiều nguy hiểm, cậu lại không mong rằng rồng béo vị thành niên sẽ gặp phải điều gì bất trắc.
Hiện giờ rồng béo đã hoàn toàn trưởng thành, họ không còn sợ bất cứ ai trên tinh tế này nữa.
Một luồng sáng dữ dội chợt tỏa ra trên người Phong Liên Trúc, bọn lính chỉ mới chớp mắt một cái mà người trước mặt đã biến mất, thế vào chỗ đó là một con rồng đang ngày càng bự lên.
Nhận được lời nhắn lại của Phong Liên Trúc ở Núi Đồng Vàng, Pang Kirates được dịch chuyển ngay tới khách sạn, nhưng vẫn không thấy Phong Liên Trúc đâu hết. Lúc biết A Trúc đã trở về thế giới game, anh chả thấy vui gì hết trơn, thò tay vô túi gấm lấy đại ra mấy chiến hạm ném cho đám người Thằn Lằn, bản thân thì vẫy cánh rồng tùm lum và xô đẩy đám lính đang bắn đùng đùng lên người anh trong sợ hãi.
Sau khi trưởng thành, mấy vũ khí này chỉ đang gãi ngứa cho Kirates thôi nhé.
Anh ngửa mặt lên trời rống giận một hơi, đẩy mười mấy tên chiến sĩ ra, rồi dang rộng đôi cánh, phía trên khách sạn còn hơn bốn mươi mấy tầng vậy mà anh lại trực tiếp vọt thẳng lên.
Đám người Thằn Lằn lúng ta lúng túng bò vào trong chiến hạm, chậm một bước nữa thôi là bị đập chết tươi rồi.
Lúc này, thân hình của Pang Kirates càng lúc càng lớn, cả bầu trời chưa từng tối lại vì có hai ông mặt trời của Lameil chợt đen thui.
Vô số cư dân hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn thấy một con rồng lớn đang dang đôi cánh lớn đến nỗi có thể phủ hết cả bầu trời và ngửa mặt hét lớn. Sóng âm của tiếng rồng ngâm đánh thẳng vào tai của những kẻ với cấp gien C trở xuống, họ che lỗ tai lại trong đau khổ.
"Hắn còn lớn hơn nữa kìa!" Đám người Thằn Lằn đang ngồi trong chiến hạm, cả đám giật mình nhìn con rồng đen này, nó còn lớn hơn gấp mười lần so với lúc xuất hiện ở Sao Nguyên Thủy nữa cơ!
"Trời ơi! Là Kirates trưởng thành đó!" Vẻ mặt của mấy kẻ biết chuyện ở Liên Minh trở nên trắng bệch, họ có gan nghiên cứu mẫu xét nghiệm của Kirates non đã chết nhưng không dám đối đầu với rồng Kirates trưởng thành đâu.
Càng nghiên cứu nhiều mới biết rõ loài sinh vật này đáng sợ tới cỡ nào.
Sau một tiếng thét dài, một giọng nói hùng hồn ập xuống từ trên bầu trời và truyền vào trong tai của từng người Liên Minh: "Loài người... bé nhỏ... như đàn kiến... dám ngông cuồng... có được... sức mạnh thần thánh, phải... trả giá thật lớn."
"Giá, giá gì cơ?" Dân chúng khóc thét lên, tận thế đã đến rồi sao?
Đầu tiên là quân đế quốc phát động tấn công mọi mặt trận, sau đó lại có một con rồng đen bự chảng xuất hiện trên trời khiến ban ngày của Lameil chẳng khác gì đêm tối.
Dù Cá Heo 66 đang ở trong Sao Nguyên Thủy nhưng luôn chú ý tới mọi việc xảy ra tại Lameil bằng thiết bị lên mạng tinh tế, hắn quả quyết đăng hết mọi chuyện về Liên Minh can thiệp vào gien bằng Kirates, sự xuất hiện của người phản tổ, cấp gien cũng như thuốc tăng cường gien lên mạng theo lời căn dặn của Phong Liên Trúc.
Lần đầu tiên, hàng nghìn bí mật mà đế quốc và Liên Minh vất vả che giấu bị vạch trần cho thiên hạ xem.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Lời nhắn mà A Trúc để lại cho ta sao mà khó đọc quá vậy nè, ta lắp bắp hết cả câu luôn. Nhưng cuối cùng tại sao lại tập trung lên vấn đề bắt họ trả giá mà lại không cho ta nêu ra trọng điểm về chuyện đồng vàng vậy? Tại sao lại không thể muốn đồng vàng cơ chứ?
Nhưng vẫn phải nghe lời A Trúc thôi, tủi thân oa oa.
|
Chương 79: Ngẫu nhiên nhưng lại tất nhiên Cấp dưới của Laurie thấy được tin tức mà Cá Heo 66 đăng lên trước và gửi ngay cho Laurie, Laurie thấy xong vội ngắt ngay livestream, vỗ đùi mạnh một phát và nói: "Đệt, trúng kế rồi!"
Hắn biết rõ về kỳ lột xác của Kirates, dù là đế quốc hay Liên Minh, chưa có bất cứ tư liệu tuyệt mật nào đề cập tới chuyện Kirates của kỳ lột xác sẽ xuất hiện trên bầu trời với dáng vẻ như bây giờ cả. Rõ ràng con rồng lớn đang dang rộng đôi cánh bao trùm muốn nửa tinh cầu đó là một con Kirates đã trưởng thành, trông nó còn đáng sợ hơn lúc bọn họ nhìn thấy ở Sao Nguyên Thủy nữa. Nếu đã có một con rồng Kirates trưởng thành như vậy, Phong Liên Trúc còn muốn mẫu xét nghiệm của rồng non làm gì nữa, cái đống đó cũng vô dụng thôi! Nếu không phải vì muốn lợi dụng mấy mẫu xét nghiệm đó, Phong Liên Trúc lẻn vào Viện Khoa Học chỉ vì một lý do thôi —— phá hủy mẫu xét nghiệm, không cho phép gien của Kirates trôi dạt ở bên ngoài.
Cái vụ trao đổi mẫu xét nghiệm bằng vật liệu cả hai đã bàn trước đó chỉ là hắn nằm mơ giữa ban ngày thôi!
Sau khi biết mình đã bị tính kế, Laurie tức đến nỗi muốn hộc máu luôn, nhưng ngay cả sức lực để hộc máu cũng chẳng có nữa. Con rồng kia đang ở tít trên cao ít nhất chục nghìn mét, cách xa nó như vậy nhưng hắn lại cảm thấy hai chân nhũn ra, cả người không còn sức, đây là một chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.
Dường như bản năng của gien di truyền đang nói với Laurie, đây là bản năng nằm sâu trong gien khiến con người ta tự khuất phục và chỉ có thể quỳ lạy khi đối diện với vua chúa. Những người Liên Minh vẫn có thể đứng thẳng là mấy kẻ tầm thường không có tư cách quỳ lạy dưới chân vua.
"Đụi đụi" vài tiếng, trong số những nghị viên được binh lính của quân đế quốc canh giữ, có bốn người không thể tự chủ mà quỳ rạp tay chân xuống đất. Laurie nhìn thấy dáng vẻ của họ mà cắn răng nói với tên chiến sĩ kế bên: "Đỡ ta ngay, bằng bất cứ giá nào cũng không được để ta quỳ xuống."
"Mấy người, mấy người bị sao vậy?" Nghị viên vẫn còn đứng thẳng duy nhất ngạc nhiên hỏi.
Nghị viên Liên Minh có thể tiêm một lượng thuốc tăng cường gien không giới hạn, đa số nghị viên đều là cấp A trở lên. Trong số năm nghị viên bị bắt giữ, có một người là cấp A, bốn gã còn lại đều là cấp A+, người cấp A này hoàn toàn không hiểu được cảm nhận của cấp A+.
Đó là những tên điên cuồng tưởng mình đã trở thành người siêu nhiên, có thể xông lên trời cao và khiêu chiến thần linh bằng chút sức mạnh ít ỏi. Nếu để cho đôi cánh đang rực lửa trên những tầng mây kia khơi dậy cơn đau trong người, điều họ có thể cảm nhận được là một nỗi tuyệt vọng vô lực thôi.
Hiện tượng này không chỉ xảy ra ở đại sảnh nghị viện Liên Minh thôi, ngay giây phút này, 3% những kẻ xuất sắc của các ngành đang đứng trên đỉnh cao của loài người ở Sao Lameil đều đang nằm sấp xuống, trán kề sát lên mặt đất và lắng nghe lời dạy bảo của vua chúa.
Bọn họ không dám ngẩng đầu và cũng không thể ngẩng đầu, bản năng trong dòng máu đang nói rằng bọn họ không thể dòm ngó sức mạnh thần thánh này!
Những ai còn lại cảm thấy tê dại cả người vì tiếng rồng ngâm, nguyên cả Sao Lameil rơi vào bể tuyệt vọng.
"Đệt, gớm chết tao rồi! Cuối cùng con rồng kia muốn làm gì thế?" Thằn Lằn đang lái chiến hạm lên trời hỏi.
Độc Giác vừa che lại chiếc sừng trên đầu vừa nói: "Hắn nói hắn muốn A Trúc, hắn muốn đồng vàng, hắn muốn ôm A Trúc nằm trên đồng vàng."
"Hớ?" Một đám người phản tổ đang cố chịu đựng sự khó chịu trước uy lực của rồng nhìn về phía Độc Giác.
"Tao có biết gì đâu! Lời hắn nhắn lại là vậy mà. Tao hâm mộ tụi bây muốn chết luôn đó, mày biết lực ý thức của hắn đáng sợ tới cỡ nào không? Bị ép phải đọc sóng điện não của hắn thôi mà đầu của tao như bị ai đó mổ ra rồi rót dung nham vào luôn đây nè, thằng nào lại đánh ngất tao giùm cái coi!" Độc Giác quỳ hẳn xuống sàn và chỉ còn biết che lại chiếc sừng của mình.
Không hổ là tuyển thủ với lực phòng ngự mạnh nhất võ đài dưới mặt đất, lúc này rồi mà Thằn Lằn vẫn có thể điều khiển chiến hạm và thông báo cho những chiến hạm khác phải sử dụng kiểu lái trí năng ngay, kẻ duy nhất có thể điều khiển được chiến hạm hiện giờ cũng chỉ còn lại Thằn Lằn mà thôi.
Lúc này, rồng béo đang lén xem tờ giấy nhỏ mà Phong Liên Trúc để lại, lặp lại mấy lần trong lòng. Chờ nửa tiếng sau để Liên Minh có thời gian tiêu hóa xong những tư liệu mà Cá Heo 66 đã đăng, anh lại nói bằng một chất giọng có thể truyền khắp cả tinh cầu: "Người phản tổ là... những kẻ... có chút gien... của ta, phải phục tùng... dưới chân ta, Liên Minh... không có quyền... quản chế. Ta... là kẻ dẫn đầu... người thân... của ta, ta sẽ dẫn dắt người phản tổ xây dựng... một đất nước mới, Liên Minh và đế quốc phải... cho tiền... và vật liệu, vẽ ranh giới trong vũ trụ, không được phép quấy rầy để người phản tổ có thể lập nước, nếu không, loài người, nhẽ... sẽ phải đối đầu với sức mạnh của rồng ta đây."
Để giúp rồng béo nói nghe thật truyền cảm, Phong Liên Trúc cố ý viết ra đoạn văn này bằng ngôn ngữ đế quốc của ba nghìn năm trước. Cậu học được thứ này từ trong trí nhớ mà Kirates truyền lại cho mình, vậy mà rồng béo lại đọc một cách khổ sở như thế.
Vừa nói xong, rồng đen khổng lồ dẫn những chiếc chiến hạm nhỏ bằng phân tử bên cạnh bay tới cảng tinh tế, cướp thêm mấy chiếc nữa, sau đó lại vọt tới viện mồ côi ở Sao Lameil rồi để đám người Thằn Lằn trực tiếp kéo tất cả người phản tổ trong đó lên chiến hạm, ngay cả đứa trẻ ba tháng tuổi cũng không tha.
Họ không quên mang những người phản tổ cải tạo đang được nuôi dưỡng ở bệnh viện theo luôn, rồng béo cũng cố ý chia cho họ chút năng lượng sinh mệnh để mấy người này có thể chịu nổi hành trình ngoài tinh tế.
Lăn lộn suốt nửa ngày, cướp một đống vật liệu, ngay cả công cụ dùng để đào đất của quân đội đóng giữ ở Viện Khoa Học cũng lấy đi mất, rồng béo dẫn thần dân là người phản tổ của mình rời khỏi Sao Lameil, còn tuyên bố tinh cầu tiếp theo mà mình sắp càn quét —— Sao Dagart, trung tâm thương nghiệp gần Lameil nhất.
Pang Kirates chăm chỉ tờ giấy nhỏ mà Phong Liên Trúc đã để lại cho mình, trên đó có viết anh phải đi một vòng từng tinh cầu của Liên Minh và mang hết tất cả người phản tổ về nhà.
Đây là một công việc rất lớn, làm mệt dữ lắm đó, ít nhất phải bay suốt mấy tháng trời, còn không được đòi lấy đồng vàng nữa chứ.
Giữa lúc bay lượn trong vũ trụ, rồng béo nhờ hệ thống gửi một tin nhắn cho Phong Liên Trúc: Chờ lúc em trở về, em phải xây lại cho ta một núi đồng vàng nữa, nói rõ rồi đó nha.
Phong Liên Trúc đang ở thế giới game xa xôi cười cười khi nhìn thấy tin nhắn này. Lúc bấy giờ, cậu đang đứng trong U Trúc Cốc của Núi Đồng Vàng và ngắm nhìn rừng trúc mà rồng béo đã trang trí cho mình.
Anh đã trả cho tôi một rừng trúc, tôi sẽ tạo ra một ngọn núi vàng hoe cho anh ngoài đời thực nhé.
Gió thổi lá trúc "sàn sạt", cuốn mái tóc dài của Phong Liên Trúc lên, để lộ khuôn mặt hơi cô đơn của cậu.
Lại phải xa rồng béo mấy tháng rồi...
[Kí chủ Phong Liên Trúc, về phần nhiệm vụ cuối cùng của ngài, hệ thống không hiểu rõ tại sao ngài lại muốn hoàn thành nó bằng một cách phiền phức như vậy. Nếu muốn sức mạnh của Pang Kirates, ngài cứ cướp lấy bằng vũ lực ngay từ đầu là được mà. <Luật Bảo Vệ Người Phản Tổ> chỉ là giấy vụn khi đối đầu với sức mạnh của bộ tộc Kirates thôi.]
Phong Liên Trúc lắc đầu rồi khẽ nói: "Tôi tưởng hệ thống cậu biết hết mọi thứ, không ngờ cậu lại không hiểu được lòng người." Cậu để tay lên ngực mình và nói tiếp: "Tôi, Phong Liên Trúc, một NPC của game online, có hệ thống, có thể rời khỏi thế giới game và có một cơ thể chân chính thì đã được tính là một người hoàn chỉnh rồi à?"
[Không được tính, kí chủ Phong Liên Trúc phải nếm trải hàng trăm cung bậc cảm xúc của cuộc đời thì mới có được nhân tính ạ.]
"Cậu cũng nói được vậy rồi thì tại sao cậu lại cảm thấy tôi mang những người từ viện mồ côi đi bằng vũ lực như thế sẽ được tính là đã lập nước thành công cơ chứ?" Phong Liên Trúc hỏi ngược lại.
Hệ thống không trả lời lại.
Phong Liên Trúc nói: "Lý do là vì tôi là một NPC được tạo ra từ những quy tắc nên tôi biết rõ quy tắc và chế độ sẽ trói buộc một người tới cỡ nào. Người phản tổ cứ cho rằng mình là người Liên Minh trong khi lại bị giới hạn bởi <Luật Bảo Vệ Người Phản Tổ>, dù đưa họ tới Sao Nguyên Thủy, họ cũng tưởng rằng mình chỉ vừa bị bắt cóc thôi.
Rõ ràng quân đế quốc đã mất đi quốc gia nhưng vẫn cứ cho rằng mình thuộc về đế quốc và sẵn lòng đập đầu chảy mới để dựng lại đế quốc.
Nếu trái tim không được tự do thì bất cứ nơi nào cũng là ngục tù; nếu trái tim thoát khỏi trói buộc thì NPC cũng có thể là người thôi.
Tôi để đám người Thằn Lằn kể ra cách người phản tổ bị đối xử trước mặt công chúng, nộp đơn xin bãi bỏ <Luật Bảo Vệ Người Phản Tổ>, công bố lý do tại sao người phản tổ lại xuất hiện, kêu Pang Kirates tuyên bố người phản tổ ở Liên Minh có huyết thống của rồng, tất cả chuyện này đều có chung một mục đích thôi, đó là đập vỡ bức tường cao mà Liên Minh đã ép xây lên trong trái tim của những người phản tổ.
"Tôi hi vọng mỗi người phản tổ trên Sao Nguyên Thủy sẽ không bị ép phải đặt chân lên tinh cầu đó, mong rằng họ có thể cảm thấy bản thân độc lập, bình thường và có thể điều khiển số phận của mình từ trong tận trái tim. Chỉ có thế thì người phản tổ mới có thể tụ hợp và thành lập một quốc gia mới chứ sẽ không có tình trạng mỗi người một ngã.
"Nếu không, dù được Pang Kirates bảo vệ, quốc gia của người phản tổ cũng chỉ là một tòa lâu đài hư ảo được tạo nên từ mây bay, gió thổi vô một phát là tản ra bốn hướng, mưa rơi ào xuống thì đám mây đó sẽ biến thành những giọt nước thôi."
Phong Liên Trúc nghĩ đây đúng là nhiệm vụ cuối cùng của cậu rồi. Nếu không phải là cậu, người khác chắc sẽ không hiểu được cảm giác này đâu.
Đi ra khỏi U Trúc Cốc và nhìn tới công viên trò chơi đồng vàng mà rồng béo chơi đùa hằng ngày, Phong Liên Trúc xác định ngay lúc này đây rằng mình không còn là một con Boss trong U Trúc Cốc của <Ngao Du Thái Hư> nữa, cậu là một con người độc lập.
Người phản tổ cũng vậy, nếu không có ai đánh thức họ thì làm sao họ có thể tỉnh lại được đây?
Trong lúc đánh thức nguyện vọng độc lập của người phản tổ, bản thân Phong Liên Trúc cũng dần cảm nhận được rằng cậu là một cá thể riêng biệt và hoàn chỉnh, thuộc về chính cậu.
Khi hoàn thành nhiệm vụ cùng với rồng béo, cậu cũng tìm được cách duy nhất để trở thành người —— có một trái tim độc nhất vô vị.
Cậu không phải là một con Boss trong U Trúc Cốc mà là một sinh mệnh mang tên Phong Liên Trúc đang tự do rong ruổi trong lãnh thổ.
[Chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc đã trả lời chính xác, mặc dù chuyện lập nước sẽ cần nhiều thời gian, nhưng ngài đã trở thành một "con người" chân chính rồi ạ.] "Vậy tôi có tư cách biết được tên của cậu rồi hả?" Phong Liên Trúc nói.
[Có vẻ ngôn ngữ của mấy ngài sẽ không thể miêu tả được hết bản thân hệ thống đâu ạ.]
"Vậy để tôi đoán thử một lần nhé. Nếu miêu tả bằng ngôn ngữ quốc tế Trung Quốc, chắc cậu sẽ được gọi là hệ thống Möbius, hệ thống độc đáo hoặc là hệ thống ngẫu nhiên nhưng lại tất nhiên phải không nhỉ?" Phong Liên Trúc nói.
[Kí chủ Phong Liên Trúc làm cho hệ thống ngạc nhiên lắm nhé, xem ra ngài đã hoàn toàn hấp thu được hết ký ức thừa hưởng của Kirates rồi đây, vậy mà cũng đoán được.]
Dải Möbius, cầm một tờ giấy xoắn nó 180° rồi nối hai đầu giấy lại với nhau để tạo thành một vòng, nó sẽ trở thành dải Mobius, hay còn được gọi là mặt cong đơn. Nó có một tính chất kỳ diệu, vòng giấy như vậy chỉ có một mặt chứ chẳng phân biệt trái phải, một con sâu nhỏ bò hết cả mặt cong mà không cần phải vượt mép
*giả sử lúc đầu mình không xoắn tờ giấy thì nó chỉ là một chiếc vòng hình trụ thông thường, con sâu đang ở mặt ngoài mà muốn bò hết mặt trong thì bắt buộc phải leo tường, nhưng với dải Möbius, con kiến có thể bò từ mặt ngoài vào mặt trong mà không cần phải leo tường vượt mép các kiểu nữa – các mẹ thử thực hành và nhớ đánh dấu đầu giấy để dễ hiểu hơn nhé (credit:Toán Mô hình Hà Nội).
Có người gọi nó là một lời nguyền, một cái vòng không thể nào thoát ra, nhưng cũng có người gọi nó là hình chiếu của một không gian bốn chiều trong thế giới 3D.
Còn Phong Liên Trúc lại cho rằng nó chỉ có một, một thứ độc đáo có thể vượt qua không gian và thời gian.
Sau khi có hệ thống, Phong Liên Trúc gặp được rồng béo. Rồng béo cộng hưởng cùng một hệ thống với Phong Liên Trúc, anh tới thế giới game và sử dụng năng lượng sinh mệnh trong lịch sử để trao hết ý thức cho Phong Liên Trúc. Họ là hai đầu cuối của mặt cong có thể vượt qua không gian và thời gian, đúng ra sẽ không thể nào gặp nhau, nhưng bởi vì tính chất độc đáo này, họ lại cộng hưởng cùng một hệ thống và tạo nên một cái vòng như vậy trong không gian và thời gian.
Nhiệm vụ cuối cùng của Phong Liên Trúc là rồng béo, nhiệm vụ cuối cùng của rồng béo là Phong Liên Trúc. Khi và chỉ khi họ đều làm xong nhiệm vụ cuối cùng và cùng đạt được thành tựu, cái vòng tình cảm không thể bị hóa giải và đã được vận mệnh an bài là phải dây dưa với nhau đời đời kiếp kiếp này mới có thể giúp hai người ở bên nhau mãi mãi.
Nếu hai người họ không thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của đối phương thì sẽ không đủ để tạo nên dải Möbius, hệ thống vốn xuất hiện để cho hai người có thể gặp nhau sẽ biến mất. Cứ như vậy, kết cục sẽ biến thành rồng béo thất bại trong việc trưởng thành, còn Phong Liên Trúc sẽ mãi mãi là một NPC của game online mà thôi.
Họ sẽ trở lại thế giới của mình, ở một không gian và thời gian cách xa nhau và không còn dính líu gì tới nhau nữa.
Dường như chưa có điều gì từng xảy ra, mọi thứ sẽ biến mất.
"Tôi và Pang Kirates là một trường hợp tất nhiên giữa vô vàn điều ngẫu nhiên," Phong Liên Trúc nắm chặt tay lại, "Nhưng may thay, anh ấy thu hút tôi, tôi cũng bắt sóng với anh ấy và hấp dẫn được cậu."
Ký ức thừa hưởng của Kirates nói với Phong Liên Trúc rằng thời gian vốn là một khái niệm một chiều về sinh mạng ngắn ngủi của loài người, chưa chắc gì nó đã là một đường thẳng, cũng chưa biết được có phải là hình vòng hay không, hình dạng của nó toàn tùy vào cảm nhận của bản thân ta thôi.
Còn về phần thời gian của Phong Liên Trúc và Pang Kirates, họ nhất định phải tạo nên một chiếc vòng không bao giờ kết thúc, vì bản thân họ cũng là hai đầu cuối nối tiếp với nhau nên họ tuyệt đối sẽ không buông đối phương ra.
"Cậu sẽ biến mất sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ hả?" Phong Liên Trúc hỏi.
[Nếu đã là vô tận thì dù hệ thống sẽ biến mất hay vẫn còn tồn tại, chỉ cần ngài có thể cảm nhận được hệ thống, hệ thống sẽ tồn tại, ngài không cảm nhận được thì có nghĩa là hệ thống không hề tồn tại thôi ạ.]
"Tôi hiểu rồi," Phong Liên Trúc gật đầu, "Thứ gọi là cơ sở dữ liệu và dữ liệu lớn là cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống trông vô vàn điều ngẫu nhiên. Tôi và Pang Kirates có thể cảm nhận được hệ thống cũng là ngẫu nhiên, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ nên giúp điều ngẫu nhiên trở thành tất nhiên, thế là chúng tôi cùng nhau tạo nên một điểm độc đáo. Chỉ khi điểm độc đáo đó sắp được tạo ra hoặc sắp biến mất, chúng tôi mới có thể cảm nhận được cậu thôi."
Phong Liên Trúc suy nghĩ một lúc lâu, tìm tòi vô số kiến thức lý luận trong đầu, nghĩ đến nỗi đầu óc choáng váng, càng nghĩ càng hiểu rõ, song cũng ngày càng mơ hồ.
Cậu lắc lư cái đầu, thôi không nghĩ nữa, bao nhiêu từ ngữ gói gọn trong một câu, cuộc gặp gỡ giữa cậu và Pang Kirates là một điều tất nhiên, ngay cả không gian và thời gian cũng không thể ngăn cản, như vậy là đủ rồi.
Tiếp theo, cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trong thế giới game, đợi rồng béo làm xong việc gom người ở khắp tinh tế và tới thế giới game đón mình thôi.
Đang ngồi trên buồng đu quay bằng vàng, Phong Liên Trúc điều khiển gió thổi mình tự bay lên thật cao để cảm nhận được cảm giác chơi trò này một mình và nỗi cô đơn của rồng béo.
Cậu chờ mong hai đầu cuối sẽ gặp lại nhau trong không gian và thời gian.
Lúc bay lên tới đỉnh, Phong Liên Trúc lướt nhanh qua buồng đu quay và chợt thấy có hai người đang bị cột lại trong một chiếc buồng ở chỗ cao nhất của cái vòng đu quay ngừng hoạt động này.
Phong Liên Trúc: "..."
|
Chương 80: Đại sứ tình yêu "Sao anh còn chưa offline nữa!" Người chơi nữ bị trói tức giận nói.
"Thì em cũng offline đi!" Người chơi nam bị trói trả lời.
Phong Liên Trúc nhận ra hai người này, Kiếm Chỉ Trời Cao và Lăng Vân Cửu Tiêu, họ khá nổi tiếng trong game. Thật ra có người từng tám chuyện về cuộc tình yêu hận của cả hai ở U Trúc Cốc, lúc đó Phong Liên Trúc nghe xong cũng quên mất, vậy mà bây giờ lại nhớ ra, thấy hơi tò mò.
Cậu thay skin vàng hoe mạnh nhất của mình, bay tới trước buồng đu quay, trực tiếp điều khiển buồng để hai người rớt xuống, cứ bị cột lại trong trạng thái không trọng lực như vầy cũng rất khó chịu.
Phong Liên Trúc còn mở trói giúp hai người, cậu có thể khống chế cả Núi Đồng Vàng, rồng béo và cậu có chung một quyền hạn.
"Cuối cùng cũng xuống được rồi, cảm ơn cậu." Kiếm Chỉ Trời Cao lễ phép nói cảm ơn rồi lại ngây người khi nhìn thấy mặt của Phong Liên Trúc, "Cậu đang sử dùng skin Phong Liên Trúc hả?"
"Cảm ơn cậu." Lăng Vân Cửu Tiêu cùng nhìn Phong Liên Trúc và lộ ra một vẻ mặt hoang mang.
"Có thể xem là vậy," Phong Liên Trúc không phủ nhận điều này, cậu chỉ nói ngắn gọn, "Tôi có chút quan hệ với công ty game, nhưng không thể gọi là quản lý được. Tôi chỉ tình cờ dạo chơi trên bản đồ trong game thôi chứ không chơi."
Cậu cũng không nói dối, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho người ta bổ não ra nhiều thứ khác rồi.
"Tôi biết hai người, Kiếm Chỉ Trời Cao và Lăng Vân Cửu Tiêu. Hình như hai người từng quen nhau, nhưng đã chia tay khoảng mấy tháng trước." Phong Liên Trúc nói.
"Há." Lăng Vân Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng, trợn trắng mắt lên với Kiếm Chỉ Trời Cao.
Kiếm Chỉ Trời Cao lại nói rất ngượng ngùng: "Toàn là lỗi của tôi hết. Nhưng mà Tiểu Vân, em đã nói ai dẫn em đi chơi ở công viên trò chơi trong Núi Đồng Vàng và thổ lộ trên đỉnh của vòng đu quay thì em sẽ đồng ý với người đó mà."
Lăng Vân Cửu Tiêu xém nữa đã gọi triệu hoán thú ra đâm một kiếm thật mạnh vô người Kiếm Chỉ Trời Cao, tức giận bảo: "Anh gọi đây là chơi hả?"
Phong Liên Trúc nhớ rõ có tin đồn nói hai người này yêu nhau qua mạng, tình cảm rất ổn, nhưng hình như gặp mặt nhau xong lại biết mình bị lừa, thế là hai người chia tay nhau luôn. Cậu nghĩ ngay tới mình và rồng béo cũng chẳng tiếp xúc với nhau được mấy ngày ngoài đời, hai người luôn trò chuyện và gọi video với nhau nhờ vào hệ thống. Phong Liên Trúc cũng không biết rồng béo có suy nghĩ gì về phương diện đó không, nhưng cậu thì có.
Sau này tất nhiên cậu muốn sống ở thế giới tinh tế cùng với rồng béo rồi. Ngoài ra cậu còn muốn cố gắng kiếm đồng vàng để xây núi cho anh, trồng cây trúc Linke ở khắp Tinh hệ Xanh Thẳm và làm bạn với nhau cả đời. Nếu có thể chung sống thân thiết như hai người Kiếm Lăng trên mạng thì tốt rồi. Nếu không thể ở bên nhau ngoài đời thì không xong, hỏi rõ nhau trước để sau này tránh chuyện đó xảy ra khi đang ở bên nhau sẽ ổn hơn.
"Tôi cũng nghe chút điều về tin đồn của hai người. Tôi cứ thấy khó chịu tại sao hai người lại chia tay ngay sau khi gặp mặt." Phong Liên Trúc hỏi.
"Cậu hỏi anh ta đi." Lăng Vân Cửu Tiêu đá Kiếm Chỉ Trời Cao một cái.
Ơ? Không phải tin đồn nói hai người chia tay nhau vì Lăng Vân Cửu Tiêu chơi nick nhân yêu lừa tình các kiểu hả? Sao bây giờ lại có cảm giác Kiếm Chỉ Trời Cao mới là người làm sai vậy? Phong Liên Trúc thắc mắc.
"Là lỗi của tôi, tôi đã giấu đi giới tính thật của mình." Kiếm Chỉ Trời Cao xấu hổ nói.
"Chẳng lẽ anh là nữ?" Phong Liên Trúc nhìn dáng vẻ nam kiếm tu đẹp trai dữ dội của Kiếm Chỉ Trời Cao và nói. Nếu là vậy thật thì cũng khó trách Lăng Vân Cửu Tiêu lại tức giận.
"Không phải, tôi là nam." Kiếm Chỉ Trời Cao nói.
"Vậy tại sao..."
Lăng Vân Cửu Tiêu không chờ nổi nữa và giải thích ngay: "Sau khi anh ta thổ lộ và nói muốn quen tôi, tôi đã nói với anh ta tôi là một thằng con trai đang chơi nick nữ, anh ta đừng thổ lộ sai người. Tôi chơi nick nhân yêu đường đường chính chính như vậy chứ không phải loại người giấu giếm người khác đâu. Kết quả anh ta đã nói gì nhở? Anh ta nói mình cũng là con gái chơi nick nam. Anh ta là nữ nên tôi luôn cưng chiều anh ta như bà xã của mình. Lúc luyện cấp, tôi thà chết cũng không nỡ để anh ta chết. Ai dè vừa thấy mặt nhau, anh ta lại là một thằng con trai cao hơn cả tôi, làm tôi tức muốn chết luôn..."
Nói tới đây, Lăng Vân Cửu Tiêu lại giận lên và đá Kiếm Chỉ Trời Cao, mỗi chân một cú. Dù sao cũng là nick trong game, hắn hoàn toàn không nể tình chút nào.
Kiếm Chỉ Trời Cao cũng không né, ôm đầu để Lăng Vân Cửu Tiêu muốn đánh gì thì đánh, hắn nói rất đáng thương: "Không phải tại anh sợ em sẽ từ chối nên chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm một lúc rồi mới nói thật với em à?"
"Bớt xạo ke!" Lăng Vân Cửu Tiêu nói, "Anh là nam thì tôi bồi dưỡng anh theo kiểu đàn ông; anh là nữ thì tôi cưng chiều anh như bà xã mình. Kết quả anh lừa tôi sang mối tình khác tính xong rồi cuối cùng lại nói mình là con trai. Sao hồi trước tôi lại không đánh chết anh chứ!?"
Đấm đá bằng tay chân thôi hình như vẫn chưa đủ hả giận, Lăng Vân Cửu Tiêu gọi triệu hoán thú gấu gầm ra và nói: "Đập hắn cho ta!"
Gấu gầm là một triệu hoán thú cấp 50, cấp bậc không cao mà cũng chỉ có một chiêu duy nhất -- đó là núi đè, đặt mông ngồi lên cơ thể người ta rồi giành được thắng lợi nhờ cân nặng.
Lăng Vân Cửu Tiêu... biết chọn triệu hoán thú ghê.
Phong Liên Trúc lặng lẽ gật đầu sau khi nghe xong câu chuyện của hai người và viết vào văn bản trong lòng mình: Điều quan trọng nhất khi ở bên nhau là phải thẳng thắn, không thể nói ra những lời bịa đặt không cần thiết và làm tổn thương tới tình cảm của cả hai. Cậu nghĩ lại quá trình mình và rồng béo ở bên nhau. Cậu xác định mình luôn thẳng thắn, rồng béo cũng vậy, hai người không hề giấu nhau điều gì. Phong Liên Trúc nắm lấy đồng vàng có khắc hình rồng nhỏ trong lòng bàn tay và cười nhẹ.
"Anh bị đánh ra nông nỗi này mà còn kêu tôi offline đi hả? Offline rồi tôi đi đánh anh ở ngoài đời!" Bản thân Lăng Vân Cửu Tiêu cũng không log out, hắn liều mạng với Kiếm Chỉ Trời Cao luôn.
Phong Liên Trúc không hứng thú quan tâm tới mối quan hệ của cả hai, hỏi xong rồi thì họ chẳng còn tác dụng gì nữa. Cậu giơ tay áo lên, đẩy hai người ra khỏi công viên trò chơi, ném họ trước cổng truyền tống rồi để lại một câu: "Ngày hai người làm lành với nhau, Phong Liên Trúc sẽ mời cả hai tới công viên trò chơi."
Hai người đang ẩu đả từ một phía nhìn nhau, ánh mắt của Lăng Vân Cửu Tiêu lộ ra nỗi khát vọng. Nhìn tài khoản lấp lánh đủ màu trong game của hắn là biết, hắn thích kiểu bản đồ vừa mới lạ vừa xinh đẹp như công viên trò chơi này. Lúc trước hắn liều mạng luyện cấp để trở thành kẻ mạnh nhất cũng để đi khắp tất cả bản đồ của game thôi.
Kiếm Chỉ Trời Cao nhìn thấy tia hi vọng, đầu cụng lên người gấu gầm rồi đi tới trước mặt Lăng Vân Cửu Tiêu nói: "Tiểu Vân..."
"Bấm nút! Thà ông tìm tình mới cũng không làm lành với anh đâu!" Nói xong, Lăng Vân Cửu Tiêu nhảy vào cổng truyền tống, Kiếm Chỉ Trời Cao cũng nhảy theo sau.
Phong Liên Trúc nghĩ về nỗi thăng trầm giữa hai người họ rồi chợt nhận ra mình có thể điều tra chút chuyện trong lúc đợi rồng béo.
Vì là một trò chơi cổ phong, nhân vật đẹp đẽ, lại có giả thiết Nguyệt Lão và vài kiểu chơi rất lãng mạn nên cũng có rất nhiều cuộc câu chuyện tình yêu. Đa số mấy người này toàn yêu nhau qua mạng thôi, cậu có thể đi tìm họ. Dù tình cảm còn tốt hay đã đổ vỡ cũng được, cậu chỉ muốn lấy kinh nghiệm và đề phòng trước khi tình huống tan vỡ xảy ra thôi.
Đây cũng là một biện pháp không tồi, Phong Liên Trúc lấy tay trái gõ nhẹ lên lòng bàn tay phải để gọi quản lý game.
Trước đây sau khi đưa kỹ thuật của chiến hạm cho công ty game, họ từng để lại phương thức liên hệ để sau này còn liên lạc với nhau, dù sao hiện giờ hai bên cũng đang hợp tác mà.
Máy truyền tin nằm trong công viên trò chơi đồng vàng, Phong Liên Trúc nhấn xuống nút gọi và chờ người tới.
Trong phút chốc, một chàng trai đeo kính tướng mạo thông thường đã đăng nhập vào game: "Đại, đại thần, ngài muốn căn dặn điều gì ạ?"
Phong Liên Trúc nhìn người này từ trên xuống dưới, biết hắn là tổ trưởng tổ hạng mục game tinh chiến cũng như , quyền hạn của hắn cũng rất lớn, cậu nói ngay: "Tôi muốn có danh sách tất cả những mối tình từ lúc game lên sàn tới nay, bao gồm cả kết hôn và đã ly hôn."
"Hả?" Chàng trai đeo kính ngây người.
Phong Liên Trúc liếc hắn một cái và nói: "Đừng hỏi tại sao, chỉ vì nó có ích thôi. Tôi sẽ trao đổi với anh bằng một mô hình biểu đồ của một tinh cầu với nền khoa học kỹ thuật phát triển cao."
Tinh cầu này đương nhiên là Sao Lameil mà Phong Liên Trúc khá quen thuộc.
"Chốt! Tôi cho ngài cả hệ thống Nguyệt Lão luôn cũng được!" Chàng trai đeo kính chẳng hỏi tại sao mà lập tức đớp ngay. "Không cần đưa cả hệ thống Nguyệt Lão phiền phức như vậy đâu, tôi chỉ cần danh sách và định vị trong game là được." Phong Liên Trúc nói.
Hai bên có được thứ mình muốn, chàng trai đeo kính không thể nhịn nổi mà mở ngay mô hình biểu đồ 3D của Sao Lameil ra. Hắn chỉ vào hai ông mặt trời xung quanh và nói: "Tinh cầu này có tới hai mặt trời hả?"
"Ừ," Phong Liên Trúc nói, "Nó được gọi là tinh cầu không đêm. Còn có cả tinh cầu ba mặt trăng nữa. Thế giới tinh tế thứ gì cũng có hết."
"Vậy tốt quá rồi!" Chàng trai đeo kính nói một cách kích động, "Bản đồ tinh chiến mà mình từng thiết kế còn non tay quá, tinh cầu nào cũng được làm dựa theo địa cầu. Như vậy thì qua loa lắm, mình có thể sửa nó thành thế này rồi! Đêm nay mình phải tăng ca để làm lại ngay!"
Hắn vừa lẩm bẩm vừa rời khỏi game, Phong Liên Trúc thì lại nhìn ba ba trên danh nghĩ của mình bằng một ánh mắt đầy yêu thương.
Theo cậu biết, chàng trai đeo kính này đã bắt đầu đội tóc giả, đầu trọc như vậy rồi mà còn phải giả trang nữa, vất vả cho hắn và các mẹ quá.
Nhưng Phong Liên Trúc không có lòng dạ nào đi quan tâm tới chuyện tăng ca, rụng tóc và gút mắt trong vấn đề tiền lương tăng ca của nhóm cha mẹ, cậu cần phải học thêm nhiều cảm xúc nữa.
Cậu lướt dọc qua danh sách và nhìn thấy một cái tên quen thuộc -- Bàn Long - Tiểu Nhiếp.
Phong Liên Trúc nhướng mày, cậu nhớ lại bây giờ mình cũng chỉ tương đương với Boss cấp 90 thôi, nhưng nếu tính thêm cả mũi tên vảy đen thì sao?
Đó là sức mạnh ∞+1 mà rồng béo đã cộng hưởng với mình, bang chủ bang Bàn Long sẽ không phải là đối thủ của cậu đâu nhỉ?
Còn người này... hình như Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm cũng từng có một mối tình không đẹp nhỉ. Ủa lộn, ba mối tình mới đúng, hình như anh chàng này cũng có chút kinh nghiệm đây mà.
"Hệ thống, tôi có thể tạm thời không cho người chơi offline không?" Phong Liên Trúc hỏi.
[Một phút trừ 100 điểm.]
100 điểm, ít thế! Hình như hệ thống cũng thiên vị cậu lắm, Phong Liên Trúc vừa lòng gật đầu nói: "Vậy tôi mời vài người chơi tới U Trúc Cốc nhé."
Ba tháng sau.
Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm: Đệt! Sao còn chưa dứt nữa! Quản lý game ra đây coi, ông nói xem có phải công ty game vừa thiết kế ra một cách trừng phạt mới cho mấy thằng bạc tình và cho con Boss là Phong Liên Trúc không vậy, sao cứ bắt người ta hoài thế!
Đồ Khâm Nguyên Hóa: Trừng phạt cho mấy thằng bạc tình... Bằng Thần ơi, anh nói cái chuyện bị bắt hoài vậy mà không thấy xấu hổ hả? Tôi chỉ nghe thôi mà cũng muốn xấu hổ với người ta giùm anh luôn đó.
Tôi Không Phải Bàn Long: Nói về bang chủ của tụi tôi đi... à quên, thế giới này đã không còn bang phái Bàn Long. Phong Liên Trúc áo vàng kia còn đáng sợ hơn cả Phong húi cua nữa cơ! Phong húi cua nhiều nhát cũng chỉ đánh người thôi, Phong Liên Trúc áo vàng thì tra tấn từ cơ thể cho tới tâm hồn luôn. Sau khi trờ về từ công viên trò chơi ở Núi Đồng Vàng, Bàn Long - Tiểu Nhiếp chỉ biết nói một câu "Tôi sai rồi, lúc đầu tôi không nên bắt cá hai tay. Nếu tôi không bắt cá hai tay, tôi đã không ngược đãi Phong Liên Trúc. Nếu tôi không...".
Thiên Nữ Phóng Yên Hoa: Được rồi được rồi, ba tháng trước bang chủ nhà mấy người đã đăng trên loa thu phí suốt nguyên ngày rồi. Cả tôi cũng thuộc lòng tới nơi, mấy người không cần lặp lại nữa đâu!
Tình Yêu Là Cái Chi: Bách Điểu Triều Phượng, thấy tra nam bị đại sứ chính nghĩa ngược tơi tả như vậy, bà sảng khoái chưa?
Bách Điểu Triều Phượng: Để ý mới thấy sảng khoái, không thèm để ý thì chỉ cảm thấy hắn spam như vậy hơi phiền thôi. Với lại tôi cung cảm thấy Phong Liên Trúc áo vàng không phải là Boss trừng phạt mấy thằng bạc tình đâu, cậu ấy là thần bảo hộ tình yêu mới đúng.
Bố Hiểu Rồi: Nói vậy cũng được hả man?
Đồ Khâm Nguyên Hóa: Hỡi tất cả người chơi, 8 giờ tối nay tới tham gia lễ kết hôn của tôi và Bách Điểu Triều Phượng nhé, địa điểm là công viên trò chơi ở Núi Đồng Vàng, người chứng hôn là Phong Liên Trúc áo vàng [đỏ mặt ngượng ngùng]
Kiếm Chỉ Trời Cao: Vụ gì thế này? Nguyệt Lão đâu?
Lăng Vân Cửu Tiêu: Anh coi người ta xong nhìn lại bản thân mình giùm cái. Haiz, sao tôi còn chưa tìm được người đưa tôi tới công viên trò chơi để cầu hôn vậy mọi người ơi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Liên Trúc: Đã học xong, có thể về tinh tế dạy rồng béo rồi.
|
Chương 81: Có em là có nhà Trong vòng ba tháng, Pang Kirates dẫn đám người Thằn Lằn quét sạch từng viện mồ côi có người phản tổ ở Liên Minh.
Theo lời của Phong Liên Trúc, anh mang đi hết tất cả người phản tổ nhỏ tuổi. Còn những ai đã lớn, họ có chủ kiến riêng của mình, nếu không muốn rời khỏi thì cứ để hắn ở lại Liên Minh. Phong Liên Trúc đã chuẩn bị xong mọi thứ, nếu biết được tất cả nhưng vẫn chọn không đi, cậu sẽ tôn trọng lựa chọn của họ.
Trong ba tháng này, Liên Minh và đế quốc đấu tranh khủng khiếp trong tinh tế. Lỡ đụng phải Pang Kirates và phi thuyền chở người phản tổ, họ sẽ tránh đường rồi lại đánh tiếp. Sau khi bị đập và cướp mất rất nhiều chiếc chiến hạm chở người cỡ bự, họ đã rút kinh nghiệm. Sau này dù đánh nhau túi bụi tới cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy con rồng đen khổng lồ xuất hiện ở đằng xa, họ sẽ bắt tay làm hòa, tạm thời né sang một bên, chờ Pang Kirates và hạm đội của anh rời khỏi mới tiếp tục đánh nhau.
Trước khi rời khỏi Sao Lameil, tuy Pang Kirates không đòi đồng vàng nhưng anh vẫn không quên lấy đi tám mươi triệu thuộc về mình. Đống đồng vàng này được trưởng công tố viên đó chất trong kho hàng. Rồng béo đi tìm Thượng tướng Laurie để hắn dẫn mình đi lấy đồng vàng, sau đó anh há mồm nuốt xuống, giấu chúng vô không gian trong cơ thể mình.
Nhân dịp này, đám người của Thượng tướng Laurie cũng theo rồng béo thoát khỏi Lameil.
Đôi mắt xanh của rồng đen lướt qua chiến hạm của đám Laurie, anh lén mở tờ giấy nhỏ của Phong Liên Trúc ra: Laurie chắc chắn sẽ đi theo anh, anh có thể dẫn hắn theo, nhưng phải đổi lại bằng tình báo. Cứ kêu hắn đưa ra vị trí phòng thí nghiệm nơi tất cả người phản tổ đang bị nhốt, chúng ta phải mang hết mọi người đi.
Người phản tổ cũng không chỉ là những người ở viện mồ côi mà còn bao gồm cả những ai đặc biệt ngay từ lúc sinh ra và bị Liên Minh kéo tới phòng thí nghiệm để nghiên cứu giống như Cá Heo 66, Thằn Lằn và Độc Giác. Lúc những người phản tổ này vừa chào đời, bệnh viện đã báo với cha mẹ họ rằng bọn nhỏ đã không chịu nổi gien phản tổ và mất mạng, ngay cả cơ hội tới viện mồ côi cũng không có.
Chính sách của Phong Liên Trúc đối với số người phản tổ này là dù họ có bằng lòng hay không, cậu phải mang hết về. Vấn đề tâm lý thì giao cho đám người Thằn Lằn giải quyết, họ có kinh nghiệm mà.
Người phản tổ bao gồm Thằn Lằn: "..."
Họ có kinh nghiệm gì vậy? Biết viết văn? Hay là đọc diễn cảm bài văn họ từng viết đây?
Cả quá trình rất vất vả, thời gian cũng lâu lắc, tính nhẫn nại của rồng béo đã cứu lấy anh. Nếu là hồi đó, có lẽ anh đã quẳng gánh bỏ việc ở ngay tinh cầu thứ hai rồi.
Nhưng tưởng tượng rằng đây là nhiệm vụ để biến thành người cuối cùng của Phong Liên Trúc, họ sẽ không còn cần phải ở hai nơi khác nhau sau khi hoàn thành nó, Pang Kirates lại đè cơn bực bội vì muốn đánh lộn xuống và nghiêm túc quét sạch từng tinh cầu.
Ba tháng sau, hạm đội đã phát triển tới một mức độ khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.
Mật độ dân sống trên các tinh cầu của Liên Minh cũng không cao cho lắm. Số dân ở mỗi tinh cầu là khoảng 1 tỷ. Nhưng dù vậy, 89 tinh cầu cũng có hơn trăm tỷ rồi. Theo lý thuyết, tỉ lệ sinh đẻ của người phản tổ là 3%, thế nên có khoảng 3 tỷ người phản tổ.
Trong quãng đường tới Tinh hệ Xanh Thẳm, hạm đội cứu người phản tổ của Kirates chỉ có hơn hai mươi triệu người thôi. Hạm đội phía sau rồng đen biến thành một phi thuyền to lớn, tổng cộng một nghìn phi thuyền với số lượng người nhiều nhất là 30,000 bay theo sau lưng Pang Kirates. Suốt hành trình trong tinh tế, người phản tổ như Thằn Lằn đã thích ứng với uy lực của rồng Kirates. Hơn một trăm người phản tổ, mỗi người trở thành tiểu đội trưởng của mười phi thuyền. Thằn Lằn và Độc Giác lại là tổng chỉ huy của chiến hạm.
Thằn Lằn điều khiển, những phi thuyền khác lái theo. Độc Giác phụ trách trấn an cảm xúc căng thẳng của hơn một nghìn thuyền trưởng.
Lúc đầu, ai điều khiển phi thuyền cũng toàn mới được dạy lần đầu thôi. Con rồng bự kia chỉ lo càn quét, đòi người và vật liệu các thứ, đứng ăn vạ trước cửa ngân hàng kho vàng của người ta chứ không chịu đi, còn lại việc gì cũng mặc kệ, nào có thoải mái như lúc đi theo Phong Liên Trúc đâu.
May thay đám người Thằn Lằn cũng từng trải sự đời. Cả đám chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu, vừa gặp được người phản tổ có thiên phú thì sẽ dạy họ cách điều khiển phi thuyền. Họ có tận ba tháng đi lại, dành ra cả ba tháng này và cuối cùng cũng gom đủ số lượng thuyền trưởng.
Trong ba tháng này, đám người Thằn Lằn xém nữa đã mệt chết. Nếu không nhờ từng được võ đài dưới mặt đất huấn luyện với cường độ cao và cũng từng thi đấu, có lẽ họ đã không chịu nổi rồi.
Rắn Nữ mệt và lười tới mức lè cả lưỡi ra, cô thở dài nói: "Lúc trước cảm thấy sao mình sống khổ sở quá, giờ lại cảm thấy may mắn vì mình từng sống khổ như thế, nếu không sao mà gắng gượng tiếp được nhỉ? Chẳng lẽ phải ném bấy nhiêu người phản tổ đó xuống khỏi phi thuyền à? Còn có trẻ em nữa chứ, mệt thấy mẹ luôn. Ong Độc đâu rồi? Sao chả thấy mặt bả luôn vậy?"
"Đi chăm con nít rồi, bả nói bả có kinh nghiệm chữa bệnh." Cá Sâu nói trong buồn bực và ngộp hơi.
"Kinh nghiệm chữa bệnh của quỷ thì có. Chẳng phải bả có thể phân bố nọc ong để giải độc trong máu à? Cái này cũng có thể xem là kinh nghiệm chữa bệnh đó." Rắn Nữ giận sôi máu, phân công cho cô ta tới khoang lái giúp mà hôm nào cũng vắng mặt không phép hết.
"Bả nói lúc giải phẫu cải tạo, bả từng học được vài cách chữa bệnh. Mật ong có thể tăng cường năng lực chịu đựng của bọn nhỏ." Trâu Rừng nói, "Bả còn kiêu căng lắm cơ, không cho tôi đụng vào đứa nhỏ luôn, nói tay tôi thô quá."
"Nhưng bả có thể đang khoác lác thôi, đây mà là chuyện tốt à?" Rắn Nữ rít lên.
"Không phải chuyện tốt hả?" Độc Giác liếc cô một cái, sờ lên chiếc sừng trên đầu mình và cảm thấy hơi kiêu ngạo.
Ba tháng trong tinh tế, cảm xúc của tất cả người phản tổ rất bất ổn, họ đều phải dựa vào năng lực trấn an của hắn thôi. Hiện giờ có rất nhiều người phản tổ sẽ bày ra vẻ mặt hâm mộ khi nhìn thấy chiếc sừng hắn nhé.
Đúng vậy, không phải hâm mộ vẻ ngoài gần giống với người thường của hắn mà là hâm mộ chiếc sừng có thể giúp người ta thả lỏng chỉ bằng một lần chạm nhẹ đó.
Đây là một loại tán thành đối với con người và đặc điểm phản tổ của hắn.
Hắn từng hận vì không thể bẻ gãy chiếc sừng, bây giờ nó lại là niềm kiêu hãnh của hắn.
Rắn Nữ nhớ lại dáng vẻ cực kỳ đắc ý lúc đút mật ong cho bọn con nít của Ong Độc, cúi đầu giấu đi nụ cười trên mặt rồi khẽ nói: "Trước đây tao cảm thấy tại sao mình lại thảm tới vậy, tại sao cũng là người phản tổ nhưng họ lại có thể sống trong viện mồ côi, còn tao lại phải chịu đựng sự đau khổ này. Hiện giờ tao lại thấy cũng may là tao đã từng có những trải nghiệm đó nên tao mới mạnh mẽ hơn, trở thành một vị thuyền chở ba mươi nghìn người đi giữa tinh tế như vầy."
Cô từng chịu đựng sự đau khổ đó, nhưng đổi lại cô có được sự can đảm và sức khỏe để gánh ba mươi nghìn mạng người trên lưng.
"Mày còn muốn giết người nữa không? Lúc nhìn mấy người phản tổ ngu ngơ của viện mồ côi đó, mày còn nảy lên suy nghĩ muốn tổn thương họ không?" Độc Giác hỏi.
"Thì cũng có chút ít," Rắn Nữ suy nghĩ rồi nói, "Nhạt nhạt thôi. Tôi có thể cảm giác rằng chỉ cần qua một thời gian nữa, chúng sẽ tự biến mất."
"Phong Liên Trúc đúng là một người lợi hại nhỉ?" Cá Sấu trầm giọng nói.
Đúng vậy, nỗi hận mà họ từng tưởng mình sẽ không bao giờ quên được, lúc này chẳng biết nó đã bay tới chỗ nào nữa rồi.
Có lẽ có người vẫn chưa thể buông xuống, vài người bẩm sinh dễ để ý tới việc vụn vặt, lòng ghen tị hơi lớn, nhưng đó chỉ là thiểu số thôi.
Rất nhiều người của võ đài dưới mặt đất như họ đã dần được cứu thoát.
"Có lẽ chỉ có bản thân chúng ta mới có thể cứu được chỗ này thôi." Độc Giác chỉ lên ngực và nói.
Trái tim đã bị chặn mất. Nếu bản thân không quả quyết mở đường thì cũng chẳng ai làm giúp được đâu.
"Grào!!" Tiếng rống của rồng bự từ bên ngoài truyền vào. Trong vũ trụ thì không thể dẫn âm, không biết Kirates đã dùng năng lực gì mà lại có thể khiến mỗi chiếc phi thuyền nghe được tiếng rống của mình nữa. "Sắp tới Sao Nguyên Thủy rồi, mười phút nữa hạm đội sẽ hạ cánh." Giọng nói của Thằn Lằn truyền ra từ trong máy phát thanh.
"Hắn cũng ra dáng ghê nhở." Rắn nữ trợn trắng mắt, điều khiển phi thuyền đáp xuống theo Thằn Lằn.
Trên phi thuyền của họ vừa có người vừa có vật liệu lấy được từ Liên Minh. Vì đang giao chiến với đế quốc nên Liên Minh cũng không muốn đưa ra nhiều vật liệu như thế đâu. Nhưng kẻ mạnh là vua, Pang Kirates lại nằng nặc đòi thêm lượng thức ăn và vật liệu xây dựng cũng như năng lượng cho phi thuyền để hai mươi triệu người kia gánh vác. Cả đám bay cồng kềnh tới Sao Nguyên Thủy.
Giai đoạn xây dựng đầu tiên luôn khó khăn. Người nào 16 tuổi trở lên cũng phải trở thành sức lao động, khai hoang và mở rộng đất đai từng chút để thành lập đất nước của mình.
Điều Phong Liên Trúc và Pang Kirates có thể giúp họ là tìm cách để đổi vật liệu thôi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đỡ nổi ba tới mười năm thôi, còn lại phải dựa vào sự nỗ lực của người phản tổ rồi.
Sau khi hạ cánh, hơn hai mươi triệu người phải chờ rất lâu mới có thể bước xuống phi thuyền. Sao Nguyên Thủy vẫn chưa có cảng tinh tế, họ hạ cánh tạm thời ở một vùng hoang vu, bước xuống phi thuyền và nhìn thấy cảnh tượng vắng vẻ mà chợt thấy lạnh buốt trong lòng.
Lúc này, mọi người thấy được một người đang vững trên một chiếc cơ giáp lơ lửng giữa trời, chiếc đuôi to màu trắng được xõa tung đang tung bay theo gió.
Hắn cầm máy phóng thanh nói với mọi người: "Chào mừng mọi người đến với Sao Nguyên Thủy. Tôi rất vui khi chúng ta có thể có nhiều người phản tổ tràn đầy vẻ tự tin như thế này đây. Tôi tin rằng chúng ta sẽ có thể tạo ra một đất nước thuộc về người phản tổ bằng chính đôi tay của mình. Tôi cũng tin chắc là mười năm sau, từng người đang đứng ở đây sẽ có thể ưỡn ngực nói với người phản tổ mới lớn rằng đô thị phồn thịnh này có mồ hôi của ta."
Những lời này khiến tất cả người phản tổ trở nên phấn chấn, càng là vì cái người có thể đứng ngạo nghễ phía trên cơ giáp mà chẳng sợ gió lạnh thấu xương giữa trời này. Thử hỏi xem ai có can đảm như vậy, ai lại quả quyết như thế đâu.
Chúng ta rất nhỏ yếu, tinh cầu của chúng ta rất lạc hậu. Nhưng chúng ta thì tự do, chúng ta đứng dưới bầu trời xanh và thổi bay làn gió của sự tự do.
"Lập nước, lập nước, lập nước!" Có không biết bao nhiêu người phản tổ bị lây cảm xúc của Phong Lang giơ tay hô to.
Tiếng hô của hơn chục triệu người có thể sánh vai với tiếng rống của Pang Kirates rồi.
Tiếng hô phá tan ngày dài tuyên bố đất nước độc lập của người phản tổ sẽ được thành lập vào hôm nay.
Tại công viên trò chơi ở Núi Đồng Vàng trong , Phong Liên Trúc đang phát đồng vàng chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới thì lại cảm thấy cơ thể hơi chấn động.
[Chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, ngũ hành dung hợp, từ bây giờ sẽ thoát khỏi sự ràng buộc của game. Ngài có thể đến bất cứ thế giới nào mà mình muốn, chỉ cần trả đủ số điểm là được.]
[Chúc mừng hai kí chủ cộng hưởng, Phong Liên Trúc và Pang Kirates, đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, nắm lấy sự tất nhiên trong vô vàn điều ngẫu nhiên của mình.]
[Chương trình tuyên bố nhiệm vụ đã đóng. Kênh nhận điểm đã đóng. 90% chức năng của hệ thống đã đóng. Số điểm còn lại có thể sử dụng trong hệ thống mua sắm. Sau khi kí chủ đổi hết điểm, tất cả chức năng của hệ thống sẽ bị đóng.]
"Hệ thống?" Phong Liên Trúc hỏi trong lòng, nhưng lại không nhận được đáp án.
Chức năng trả lời cũng đã đóng mất.
Phong Liên Trúc nhìn đôi tay của mình, một cảm giác không nói nên lời nổi lên từ tận đáy lòng. Giờ phút này, dường như cậu nghe thấy tiếng hô của tất cả người phản tổ trên Sao Nguyên Thủy số 419 của Tinh hệ Xanh Thẳm. Khi những tiếng hô này tụ lại một chỗ, linh hồn bay ra khỏi cơ thể của cậu để cậu cũng có được tự do.
Cơ thể, tinh thần, và linh hồn. Cơ thể và tinh thần là Pang Kirates cho, linh hồn lại là thứ được tạo nên trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, nó từ từ trưởng thành, cuối cùng hoàn toàn tụ lại với nhau nhờ sự tín nhiệm của tất cả người phản tổ. Cậu đã trở thành một mạng sống hoàn chỉnh.
Gió nhẹ vờn quanh cả người Phong Liên Trúc như đang chúc mừng cho cậu.
Nếu lúc này con rồng đó cũng đang chúc mừng cho cậu thì tốt rồi. Vừa nghĩ như thế, Phong Liên Trúc nghe thấy một tiếng động truyền xuống từ trên trời: "Grào!!!!" Một con rồng lớn đủ để bao trùm cả công viên trò chơi ở Núi Đồng Vàng đang lơ lửng trên không trung, trong đôi mắt màu xanh biển toàn là bóng dáng của Phong Liên Trúc mà thôi.
Vô số người chơi đến dự lễ cưới sợ ngây người. Họ biết Boss của công viên trò chơi ở Núi Đồng Vàng là một con rồng cấp ∞+1, nhưng không ngờ con rồng này lại đáng sợ tới vậy.
Kiếm Chỉ Trời Cao, người có thể khiêu chiến trực tiếp với con rồng này rồi để bị trói trong Núi Đồng Vàng, là một người đàn ông đích thực, không hề mất mặt chút nào hết!
Phong Liên Trúc nở một nụ cười ôn nhu nhất với rồng béo, cậu dang hai tay ra chờ rồng béo bay xuống.
Ai ngờ Pang Kirates lại không bay xuống, anh nói giữa trời bằng một âm lượng có thể truyền khắp cả game: "Loài người. Ta, Pang Kirates, cảm ơn các ngươi đã mang lại niềm vui cho ta trong suốt khoảng thời gian này, cũng như tạo ra một người quan trọng nhất đối với ta."
Phong Liên Trúc hơi giật mình. Cậu chưa từng dạy Pang Kirate nói mấy lời này, đây là những gì rồng béo tự muốn nói ra.
"Suốt khoảng thời gian ở trong game, có vẻ ta đã mang đến rất nhiều rắc rối cho các ngươi. Tất cả những ai đã tương trợ ta, mang niềm vui đến cho ta và giúp ta trưởng thành, nhân danh Kirates, ta sẽ tặng cho các ngươi vài món quà nhỏ."
Rồng đen mở đôi cánh ra, vệt sáng màu vàng nhiều không đếm xuể tiến vào trong cơ thể của rất nhiều người chơi. Tất cả thành viên của bang Hữu Phượng Lai Nghi, Kiếm Chỉ Trời Cao, Lăng Vân Cửu Tiêu cùng với vô số người từng có xích mích với Pang Kirates trong game (không bao gồm bang phái Bàn Long và Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm) cùng cảm nhận được cơ thể ấm lên. Dường như trong khoảnh khắc này, có rất nhiều thay đổi xuất hiện trên cơ thể của họ.
Trong văn phòng tổ kế hoạch của , mấy nhân viên đang thức đêm tăng ca "ối" một tiếng, vội lấy gương nhìn phải ngó trái rồi đột ngột rống to: "Á á á á á!!!"
"Ồn ào gì thế cha!" Đồng nghiệp cáu kỉnh vì tăng ca tức giận nói.
"Tóc, tóc của tôi!" Người nọ chỉ lên đầu mình rồi nói giọng kích động, "Mọc dài ra rồi! Ối? Ông cũng dài ra rồi kia. Mấy cậu, mấy cậu cũng mọc hết luôn hả?"
Người của tổ kế hoạch sôi nổi đứng dậy lấy gương ra xem đầu. Anh tổ trưởng đeo kính gỡ mái tóc giả của mình ra và nhìn thấy quả đầu đầy tóc.
"Á á á á á á!" Cả văn phòng tổ kế hoạch chìm trong tiếng khóc la inh ỏi, mọi người ôm đầu gào khóc.
Lúc này dường như cơ thể họ đang tràn đầy năng lượng, tăng ca thêm ba ngày ba đêm cũng không hề hấn gì đâu!
Năng lượng sinh mệnh của Kirates đã vượt qua nhà mạng và truyền vào trong cơ thể của từng người đã tốt bụng với Pang Kirates. Có lẽ tác dụng sẽ không hiện rõ với vài người giống như hiện trạng của thành viên tổ kế hoạch, nhưng sau này họ nhất định sẽ biết được mình đã có được một món đồ quý giá tới cỡ nào.
Phong Liên Trúc nhìn rồng béo, cười thoải mái rồi bay lên sóng vai với anh.
Núi không đến với cậu thì cậu đành phải đi tìm núi thôi.
"Ta tới đón em về nhà đây." Pang Kirates nói, hai vuốt chân trước chà nhau trong hồi hộp, "Em đồng ý theo ta chứ?"
Từ trước tới nay anh làm gì với cậu cũng ngang ngược, giờ lại nhận ra Phong Liên Trúc xuất thân từ thế giới game, có lẽ cậu sẽ không muốn tới thế giới tinh tế, anh thấy hơi lo rồi. Anh tốn hai mươi nghìn điểm để mở lối qua lại giữa thế giới game và thế giới tinh tế rồi trở lại thế giới game để tìm Phong Liên Trúc.
"Nhà ở đâu?" Phong Liên Trúc hỏi.
Rồng bị cậu hỏi mà nghẹn họng. Phải rồi, nhà ở đâu đây? Sao Nguyên Thủy hả? Nhưng nơi đó đâu phải nhà, chỉ là chỗ chào đời thôi. Nhà của Kirates là cả vũ trụ này, anh có thể chiếm lấy bất cứ tinh cầu nào anh muốn.
Có nhà nhưng lại không có nhà.
Phong Liên Trúc sờ lên cái mũi của rồng béo đang cảm thấy cô đơn, đặt một nụ hôn lên đó rồi dịu dàng nói: "Đối với tôi, nơi nào có anh, nơi đó sẽ là nhà."
Mắt của rồng béo sáng lên: "Ta cũng vậy!"
"Mang tôi tới thế giới tinh tế xem thử tình huống của người phản tổ trước đi. Dù sao cũng phải chăm sóc họ một chút, còn phải trồng cây trúc trên Sao Nguyên Thủy nữa." Phong Liên Trúc vừa ngồi lên lưng rồng béo vừa bảo.
"Tới thế giới game thì cần sử dụng điểm, cũng may chúng ta còn dư rất nhiều điểm. Sau này muốn tới chơi thì cứ tới, chỗ này còn có công viên trò chơi ở Núi Đồng Vàng của anh nữa mà." Phong Liên Trúc nói.
"Grào!!!" Rồng béo vui mừng nhổng đuôi lên.
Anh nhìn đám người đang thấy kinh ngạc ở trước mắt rồi chở Phong Liên Trúc vào trong hư vô.
Tương lai có tinh cầu của người phản tổ, có Núi Đồng Vàng trong thế giới game, có cây trúc mà họ muốn trồng trên mỗi tinh cầu, có Núi Đồng Vàng mà Phong Liên Trúc đã hứa sẽ xây nên cho Pang Kirates.
Tương lai của họ không hề hiu quạnh.
À, còn có một thầy giáo rồng xanh nữa. Để hôm nào giới thiệu cho Pang Kirates làm quen mới được. Không biết hai người họ sẽ chụm thành đóm lửa gì nữa.
Phong Liên Trúc nằm trên lưng Pang Kirates, vui vẻ nghĩ.
Có quá nhiều chuyện đáng mong đợi. Kiến thức mà cậu học được và sức mạnh của rồng béo sẽ mang đến thay đổi gì cho hai thế giới đây?
Điều đó không quan trọng, quan trọng là tất cả sự thay đổi này là dấu chân mà cậu và Pang Kirates đã để lại, từng bước từng bước nhỏ, mọi thứ đều là kỷ niệm.
Sau này vui thì họ ra ngoài quấy rối, không có việc gì thì cứ tìm đại một tinh cầu nào đó, tựa vào nhau để an nghỉ và bên cạnh nhau thêm rất nhiều tháng năm nữa.
- Chính Văn Hoàn-
|
Chương 82: Phiên ngoại Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Phong Liên Trúc đã nhờ hệ thống hỏi giùm ý kiến của thầy giáo rồng xanh xem hắn có chịu dạy một đám học sinh có nền tảng không vững cho lắm, tốc độ học tập lại chơi chậm, mà tính tình cũng rất bộp chộp hay không.
Hệ thống chặn hệ thống theo dõi trên mạng, thầy giáo rồng xanh cũng không tự có ý thức của mình, hắn chỉ vỗ cái đuôi to dài "bẹp" một cái theo giả thiết và nói: "Giáo viên thích dạy học sinh dốt nhất, để xem ai mới là lão đại!"
Thế là Phong Liên Trúc ngầm coi như thầy giáo rồng xanh đã đồng ý. Cậu nói với hệ thống, chờ sau khi người phản tổ lập nước, nó cứ trộm thầy giáo rồng xanh tới là được.
Sau khi cậu và rồng béo trở về thế giới tinh tế, thầy giáo rồng xanh đã dạy học yên ổn trong hệ thống mạng thuộc đất nước độc lập của người phản tổ.
Tất cả ghi chép về thầy giáo rồng xanh trong hệ thống dạy học trên mạng của liên minh đều bị hệ thống xóa sạch, liên minh không còn tìm thấy bất cứ thông tin gì về thầy giáo rồng xanh nữa.
Thầy giáo rồng xanh cầm một đống kiến thức tới Sao Nguyên Thủy. Sau khi nhận được sự cho phép của thầy giáo rồng xanh, Phong Liên Trúc chép ra rất nhiều bản sao của thầy giáo rồng xanh. Dù sao cũng có quá nhiều học sinh, chỉ một thầy giáo rồng xanh sẽ không chịu nổi đâu.
Thầy giáo rồng xanh khác nhau sẽ dạy những nội dung khác nhau, chia thành phiên bản nhập môn, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, khối xã hội và khối tự nhiên, sau đó sẽ là phiên bản về các chuyên ngành của đại học.
Thầy giáo rồng xanh bản chính sẽ phụ trách dạy dỗ những học sinh đúng ý của Phong Liên Trúc. Thầy giáo rồng xanh sẽ tự dạy những người như Thằn Lằn và đám người Chó 16, truyền thụ kiến thức cho họ để họ có thể cố gắng hết sức trở thành nhân tài trụ cột cho đất nước độc lập của người phản tổ.
Ngày nào đám người Thằn Lằn cũng gỡ thiết bị lên mạng xuống với một vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên cả đám đã bị thầy giáo rồng xanh dạy dữ dằn lắm đây.
Trong thế giới hiện thực, đúng là họ rất mạnh, nhưng ở trên mạng, thầy giáo rồng xanh mới là kẻ khủng bố nhất, dù mọi người biết hắn là giả nhưng cũng sẽ thấy sợ.
Giống hệt như phim kinh dị biến thành một trải nghiệm thực tế ảo áp dụng lên toàn thân. Quái thú trong đó sẽ gào vô mặt bạn, đập đuôi điên cuồng, bắt bạn học thuộc lòng một đống từ đơn và làm bài tập toán lý hóa. Làm bài tập không đúng còn bị tặng hoa đen.
Mấy đóa hoa đen đó sẽ bị dán lên trán học sinh, sau đó ai cũng biết là hắn đã không làm xong bài tập đàng hoàng và bị thầy giáo rồng xanh trừng phạt. Dù offline cũng phải dán tiếp ba ngày, cứ như vậy, ai nào dám không làm bài tập nữa.
Học sinh mà thầy giáo rồng xanh thích nhất là Phong Lang và Độc Sừng. Hai người này thường được nhận hoa hồng và hoa hồng phấn, nhưng từ trước tới nay, họ lại chưa từng nhận được đóa hoa bảy màu luôn nở rộ trên đầu thầy giáo rồng xanh.
"Thầy ơi, phải làm sao mới có thể nhận được hoa bảy màu vậy thầy?" Độc Giác nhấc tay hỏi, hắn thật sự rất muốn được đến kia đóa hoa.
Độc Giác cứ tưởng mình không thích học hành, ai ngờ sau vụ án võ đài dưới mặt đất, quá trình bãi bỏ và dẫn dắt người phản tổ trở về Sao Nguyên Thủy, hắn phát hiện chính trị là một thứ hay ho. Pháp luật cũng cần phải học tập, lịch sử cũng bao gồm rất nhiều sự kiện đáng để suy ngẫm. Thế là hắn từ mâu thuẫn biến thành chủ động học tập và là một cậu học trò giỏi của thầy giáo rồng xanh.
Cứ thế, hướng học của Độc Giác phải trùng với Phong Lang Chó 16. Phong Lang đã bắt đầu tiếp thu kiến thức về phương diện này từ lâu, thành tích cũng tốt hơn hắn nhiều lắm. Lần nào Phong Lang cũng nhận được hoa hồng trong khi của Độc Giác chỉ là hoa hồng phấn thôi.
Giữa những người phản tổ, Phong Lang cũng có uy tín hơn Độc Giác nhiều. Rõ ràng Độc Giác mới là người ở bên và trấn an người phản tổ liên tục suốt ba tháng. Ai ngờ sau khi tới Sao Nguyên Thủy, Phong Lang chỉ đứng giơ tay hô mấy tiếng trên cơ giáp mà đã lập tức chiếm lấy tim mọi người. Địa vị của Độc Giác trong lòng người phản tổ rớt xuống hạng hai, hạng nhất biến thành Phong Lang.
Độc Giác luôn gào to trong lòng, hắn tưởng mình có nhiều kinh nghiệp ở võ đài dưới mặt đất như vậy, nhìn thế nào cũng phải mạnh hơn Phong Lang chứ. Học theo không kịp chỉ là vì nền tảng của hắn không vững thôi. Hắn cố gắng học tập gấp đôi nhưng vẫn chỉ có thể nhận được hoa hồng phấn thôi.
Thay vì nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng, thà là hắn xác định mục tiêu là hoa bảy màu. Nhận được hoa hồng thì sẽ cùng bậc với Phong Lang, hoa bảy màu mới có nghĩa là chiến thắng cậu ta hoàn toàn!
Thầy giáo rồng xanh nghe thấy lời của Độc Giác, hoa bảy màu trên đầu lắc lư. Hắn ưỡn ngực đầy kiêu ngạo, vẫy đuôi nói: "Mấy cậu không thể nào nhận được đóa hoa này đâu, người duy nhất đã nhận được hoa bảy màu là học sinh xuất sắc nhất của tôi."
Sau khi trở lại Sao Nguyên Thủy, Phong Liên Trúc và rồng béo luôn ở mãi trong hang ổ và chưa từng lộ diện. Cậu quyết định dần tách khỏi người phản tổ để họ tự phát triển. Cậu và rồng béo chỉ giải quyết một vài chuyện lớn mà hiện giờ người phản tổ không có năng lực để thực hiện thôi. Còn về phần phát triển và mở rộng, xây dựng tinh cầu, tìm kiếm và chiếm lấy những vì sao năng lượng gần mình và dần hoàn thiện các quy định thì cần tất cả người phản tổ phải tự khổ rồi.
Nếu giờ nhúng tay vào, cả đời sau sẽ phải như vậy mãi. Thà nhẫn tâm để họ tự làm ngay từ đầu, như vậy họ mới có thể từ từ trưởng thành được.
Nhưng Phong Liên Trúc cũng không phải bỏ ngang luôn, có khi cậu sẽ lén đăng nhập vào mạng tinh cầu của người phản tổ, trở thành một giáo viên dự thính dưới sự cho phép của thầy giáo rồng xanh để xem thành thích của đám người Phong Lang ra sao rồi.
Lúc Độc Giác hỏi chuyện, Phong Liên Trúc và rồng béo đang đứng nghe giảng ngoài cửa kính của phòng học, cửa kính có thể nhìn vào trong, nhưng đám người Phong Lang lại không nhìn thấy cậu. Rồng béo tới cùng một là vì Phong Liên Trúc cũng hi vọng anh có thể học được chút điều, hai là vì rồng béo rất đeo theo cậu, dù lên mạng cũng muốn ở bên nhau. Trước đây họ từng nghe rất nhiều bài giảng, rồng béo cũng rất hài lòng với thầy giáo rồng xanh. Anh không biết lai lịch của thầy giáo rồng xanh, chỉ cảm thấy có một giáo viên hình rồng ở đất nước độc lập của người phản tổ mà anh thành lập như vầy đúng là tốt khủng khiếp.
"Học sinh xuất sắc nhất của ngài?" Độc Giác hỏi lại một câu.
"Đương nhiên là Phong Liên Trúc rồi," Nhắc tới cái tên này, thầy giáo rồng xanh vui đến nỗi đóa hoa bảy màu luôn chụm lại trên đầu cũng bung mở, "Nó là học sinh đầu tiên của tôi, nó cũng là người đã cài đặt ra nhân cách của tôi đấy. Nó trở thành thủ khoa đại học chỉ trong vòng mấy tháng, năng lực học hành mạnh dữ dội. Tôi chỉ tặng hoa bảy màu của mình cho một mình nó thôi, những người còn lại khó có được lắm nhé."
"Phong Liên Trúc đại nhân?" Chiếc đuôi của một Phong Lang đã dần tu luyện tới mức không thể hiện bất cứ vẻ mặt nào lại không thể điều khiển được mà đung đưa, "Làm sao mới có thể chạm tới quang vinh tựa như Phong Liên Trúc đại nhân vậy ạ?"
Phong Lang là fan trung thành của Phong Liên Trúc. Lúc không có ai, hắn sẽ sưu tầm những thứ có liên quan tới Phong Liên Trúc, hành vi và khí chất cũng ở dần bắt chước cậu. Ngày lập nước đó, hành động đứng trên cơ giáp của Phong Lang cũng học theo Phong Liên Trúc thôi. Dáng vẻ đứng trên chiến hạm với tình trạng máu thịt nguyên vẹn để dọa sợ đám quân đế quốc, bao gồm cả Laurie, trước đây của Phong Liên Trúc trông đẹp trai muốn chết luôn, Phong Lang không thể nhịn được mà học theo.
Hiệu quả làm vậy cũng không tồi, nhưng hai chân hơi bủn rủn. Hôm đó sau khi diễn thuyết xong, Phong Lang quỳ rạp xuống đất run rẩy một lúc lâu và còn khẽ nức nở ở chỗ không người, Cá Heo 66 dỗ rất lâu hắn mới ổn lại.
"Tôi sẽ không tặng đóa hoa bảy màu này," thầy giáo rồng xanh keo kiệt nói, "Tôi muốn để tất cả người phản tổ trên Sao Nguyên Thủy biết rằng hoa bảy màu là Phong Liên Trúc. Dù sao nó là học sinh mà tôi thích nhất, sau này sẽ không thích ai hơn nữa."
"Ồ." Độc Giác hừ nhẹ một tiếng, liếc Phong Lang một cái, thầm nghĩ xem ra sau này không thể vượt qua thằng ranh này rồi, chỉ có thể miễn cưỡng ngang hàng thôi.
Sau khi tan học, Phong Lang lén đi tìm Độc Giác và nói thản nhiên: "Tôi rất vui khi anh có lòng học theo con đường làm quan. Những việc bị bỏ dở ở Sao Nguyên Thủy cần phải được hoàn thành, mặc dù chúng ta vẫn còn thiếu nhân tài ở mọi mảng, nhưng học gì cũng sẽ có lợi cho sự độc lập của đất nước, tôi hi vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau."
Hắn lễ phép đưa tay về phía Độc Giác, Độc Giác đập bay tay của Phong Lang đi và nói: "Tôi thấy cậu nghĩ sai rồi đấy, chúng ta cứ xem nhau là đối thủ đi, sau này sẽ là đối thủ của nhau."
"Đối thủ cũng được thôi," Phong Lang không hề tức giận, hắn bắt chước dáng vẻ chín chắn của Phong Liên Trúc và nói, "Nếu một quốc gia chỉ có một tiếng nói thì mới là tai họa đấy. Tôi không phải thánh nhân, không thể chu toàn mọi việc. Nếu anh có ý tưởng gì tốt hơn thì nhất định phải nói ra, tôi sẽ nhún nhường sửa chữa."
"Hừ, cậu không phải thánh nhân chỗ nào? Hôm lập nước đó, không ít người phản tổ đã xem cậu là thần tượng và cúng bái các kiểu rồi." Giọng điệu của Độc Giác hơi chua.
Phong Lang hơi sửng sốt nói: "Toàn làm màu thôi, đứng trên chỗ cao khó chịu lắm, áp lực trong lòng lớn khủng khiếp, tôi cứ sợ mình làm gì đó sai và hại Sao Nguyên Thủy không thể phát triển tốt nữa." "Tôi đến từ võ đài dưới mặt đất, năng lực của tôi mạnh bẩm sinh rồi, nếu cậu không kiên trì nổi thì có thể đổi chỗ cho tôi." Độc Giác nhướng mày nói.
"Nếu anh làm tốt hơn tôi thật, anh có thể thử chút đấy." Phong Lang cầm đóa hoa hồng trong tay và nói.
"Giữ lời hứa đấy." Độc Giác nhìn đóa hoa hồng phấn của mình rồi xoay người bước đi.
Bước đầu trong mối quan hệ của hai vị đại lão tương lai vừa là địch vừa là bạn trong giới chính trị tại đất nước độc lập của người phản tổ đã thành lập từ lúc này đây.
Thánh địa của Sao Nguyên Thủy, trong rừng trúc gần hang ổ của Kirates, Phong Liên Trúc đang đứng dỗ một nhóc rồng đen ngồi xổm trên cây trúc Linke và không chịu đi xuống: "Anh đừng nóng giận mà, thầy giáo rồng xanh là vị ân sư đã giảng dạy cho tôi, tất nhiên ngài ấy rất quan trọng rồi, đương nhiên là anh cũng quan trọng mà."
Phong Liên Trúc cảm thấy rất đau đầu. Cậu không ngờ rồng béo lại giận dữ vậy. Anh muốn đập cửa kính đánh tay đôi với thầy giáo rồng xanh ngay tại chỗ, dọa Phong Liên Trúc sợ tới mức vội ôm lấy anh, và rồi hai người offline cùng với nhau.
Sau khi offline, rồng béo biến ngay thành rồng nhỏ, dang cánh rồng ra và bay đi. Phong Liên Trúc cũng đuổi theo liền, hơn nửa ngày sau mới tìm được anh trong rừng trúc, lúc này rồng béo đang ngồi xổm trên cây trúc, mông xoay về phía Phong Liên Trúc.
Phong Liên Trúc cảm thấy mình cần phải dạy những loại tình cảm cho rồng béo. Cậu bay lên đầu cành, lấy gió đỡ người, ngồi cẩn thận bên cạnh rồng đen và hướng dẫn từng bước: "Anh từng tiếp xúc với quá ít người. Người anh thích chắc cũng chỉ có một mình tôi nên mới không biết tình cảm được chia ra thành rất nhiều loại: tình thân, tình bạn, tình yêu, tình thầy trò, vân vân... Tôi với thầy giáo rồng xanh là tình thầy trò, tôi chỉ có một sư phụ thôi, đương nhiên tôi sẽ kính trọng và yêu thích ngài ấy như thầy, như cha rồi.
Còn với anh thì lại là một loại tình cảm khác."
Phong Liên Trúc vừa nói vừa đặt bàn tay lên chóp đuôi của nhóc rồng đen, thấy anh không rụt đuôi lại thì nói tiếp: "Tôi khát vọng ở bên cạnh anh, ước gì có thể ở bên anh mọi giây mọi phút. Dù tôi mệt mỏi tới cỡ nào, chỉ cần nhớ tới anh, tôi sẽ cảm thấy thoải mái. Tôi để anh trên đầu quả tim. Đại não, mạng sống và linh hồn của tôi đều cộng hưởng với anh. Tình thầy trò cũng giống như tình thân và tình bạn thôi, hay dù là bất cứ loại quan hệ tình cảm nào đi chăng nữa, anh cũng không thể đặt hai thứ khác nhau hoàn toàn lên bàn cân để so sánh."
Cậu lấy đồng vàng có khắc hình rồng nhỏ ra, đưa tới bên môi và hôn một cái: "Hoặc đối với anh, tôi còn chả bằng đồng vàng nữa."
"Cho em, cho em hết mà!" Nhắc tới đồng vàng là rồng béo lại bùng nổ. Anh lấy 80,000,000 đồng vàng được lấy từ liên minh và luôn nằm trong không gian ra rồi đổ đầy cả rừng trúc.
Phong Liên Trúc chả biết tại sao lại bị xối lên người cả một đống đồng vàng, tại sao rồng béo lại đột ngột ném đồng vàng ra như thế.
Rồng đen xoay sang, hóa thành hình người và ôm lấy Phong Liên Trúc, anh nói với vẻ buồn bực: "Em quan trọng hơn đồng vàng, ta đưa hết đồng vàng cho em đó, em không được nhìn con rồng khác đâu."
Trái tim của Phong Liên Trúc mềm nhũn luôn rồi, cậu ôm lại rồng béo: "Trong mắt tôi, anh cũng là người quan trọng nhất, quan trọng hơn cả vũ trụ luôn. Chỉ là tôi vẫn chưa xác định được anh có tình cảm gì với tôi thôi."
"Tình yêu, em dạy ta đi." Rồng béo ủi ủi đầu vô cổ của Phong Liên Trúc.
"Vậy... không bằng chúng ta thử chút nhé?" Phong Liên Trúc hôn lên môi rồng béo, hai người từ trên cây lăn xuống và rớt lên đồng vàng.
Gió khẽ thổi qua, không biết bao nhiêu lá trúc rơi lên đồng vàng, quyến luyến không chịu bay đi.
Phong Liên Trúc bụm eo nằm trên đống đồng vàng, nghĩ thầm may là rồng béo có năng lượng sinh mệnh, nếu không dù có là cậu đi chăng nữa cũng phải vỡ thành trăm mảnh.
Bàng Kirates ôm lấy Phong Liên Trúc, hài lòng cọ cọ và nói: "Là tình yêu."
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Ngày mai thừa dịp A Trúc không chú ý, ta sẽ đi bứt đóa hoa trên đầu con rồng xanh lè kia!
|