Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
|
|
Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Thể loại: Chủ thụ, hiện đại, điềm văn, nhiều CP
Tình trạng bản gốc: hoàn 62 chương + 11 phiên ngoại
Editor: Mắm
Vai chính: Lý Lan Phong X Vương Tiểu Khê, Cố Thanh Mạnh X Lâm Tinh Hà, Vương Đại Hải X Thẩm Ngôn
Giới thiệu sơ lược
Có vài câu chuyện nhỏ trong đây, mỗi câu chuyện có một CP. Các câu chuyện đều có mạch nội dung của mình, liên hệ khá nhỏ, mỗi CP đều là nhân vật chủ chốt trong câu chuyện nên không chia CP chính hay phụ.
Điều quan trọng nhất, câu chuyện ngọt ngào, vui vẻ, vườn trường + đô thị, cường công nhược thụ, 1V1, không pháo hôi, thiên về chủ thụ.
Câu chuyện 1: giai đoạn đầu trung khuyển giai đoạn sau chó điên công X một thân chính khí nữ trang đại lão thụ
Câu chuyện 2: cần cù làm giàu vua nấm công X nũng nịu tận trời hoàng tử đậu hà lan thụ
Phiên ngoại: phúc hắc thánh thả thính nha sĩ công X vừa dính thính liền nhảy dựng mềm mại ngoan ngoãn thụ
Giới thiệu tóm tắt câu chuyện 1:
Ở trong game thụ bị người ta bắt nạt nhục mạ, dấy lên lòng trả thù tăm tối, chơi acc nữ giả làm con gái trêu đùa đối phương, kết quả… sau khi đối phương động lòng thụ lại phát hiện mình trả thù sai người… Kinh khủng hơn chính là, thụ phát hiện đối phương là bạn cùng trường với mình…
|
Chương 1: CP thứ nhất: Quần áo thủy thủ và giày chơi bóng màu trắng ☆1. Vương thiếu hiệp và lễ rụng tóc[EXTRACT]Giờ cao điểm buổi chiều, thùng xe tàu điện ngầm.
Không khí ngột ngạt, người người chen chúc, mùi mồ hôi thối hoắc và mùi nước hoa giá rẻ bắt cặp chém giết nhau, khó phân cao thấp.
Một cô gái ăn mặc đồng phục cấp ba hệt như bị hoàn cảnh chẳng ra sao chọc cho bức bối, cau mày dịch sang phía cửa một bước, thân thể dán chặt ở trên cửa, như muốn lập tức thoát khỏi thùng xe này.
Qua vài giây, cơ thể cô gái chợt run lên, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.
Phía sau cô gái là một người đàn ông.
Người đàn ông ấy mặt mũi đáng khinh, cha con cọng tóc bôi sáp sáng lòe phí công trấn giữ trên da đầu đang bị thất thủ từng tấc một, cả người ngấy mỡ hệt như xúc xích nướng thành tinh, cơ thể béo lùn dính sát vào người cô gái rung động theo quy luật.
Giữa hai người đã xảy ra gì có thể nói là vừa xem hiểu ngay, nhưng người xung quanh đều giả bộ như không phát hiện.
Lúc này, một cô gái khác vốn dĩ đứng ở chỗ cách cửa xe ba mét có hơn cố chen qua mọi người, xách theo bịch lớn bịch nhỏ cắn răng mở một đường máu, đứng ở bên cạnh cô gái văn tĩnh.
Ngoại hình cô gái xinh đẹp mới chen qua tương đối đáng chú ý, ngũ quan cô xuất chúng, trang điểm tinh xảo, gương mặt nhỏ bằng bàn tay tựa như một mảnh cánh sen trắng hồng.
Trong tích tắc cô xuất hiện, không khí ngột ngạt xung quanh phảng phất mùi hương thoang thoảng tươi mát của rừng rậm sau cơn mưa.
Cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, còn cao hơn gã đàn ông đáng khinh kia non nửa cái đầu.
Cô lộ ra một nụ cười có thể nói là ngọt ngào với gã đàn ông đáng khinh nhìn chằm chằm mình ngây ngốc, ngay sau đó hơi hơi khom người, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay gã đáng khinh.
Gã đáng khinh cười một tiếng, đang muốn nói chút gì đó, cô gái xinh đẹp liền giành trước há miệng nói: “Người anh em, chơi lưu manh sướng lắm hả?”
Là giọng thiếu niên trong sáng, mang theo tràn đầy trào phúng.
“A……” Tròng mắt gã đáng khinh gần như rớt khỏi hốc mắt.
Gã đang ngây ngốc, thiếu niên giả gái bỗng nhiên hất tóc giả trước ngực ra sau đầu, hất cằm lên lộ ra hầu kết không thể làm giả.
Biểu cảm của gã đáng khinh hoảng sợ đến độ hệt như bị sàm sỡ: “Đờ mờ!”
Cổ tay cậu trai xoay một cái, ép ngón giữa thô ngắn của gã đáng khinh cong về phía sau theo một góc độ khoa trương.
Gã đáng khinh đau đến hai chân mềm nhũn, ngũ quan vặn vẹo quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh nhỏ giọt chảy xuống.
“Về sau còn dám bắt nạt con gái không?” Cậu trai hỏi.
Gã đáng khinh đau đến gương mặt tím lên, nước miếng tung bay: “Không dám không dám! Buông tay, mau buông tay! Sắp gãy rồi!”
Cậu trai thả nhẹ sức lực, lại không buông tay, chỉ ra lệnh ngắn gọn: “Xin lỗi.”
Gã đáng khinh hơi giảm đau đớn, tìm về năng lực ngôn ngữ, gấp gáp xin lỗi cô gái chân tay luống cuống bên cạnh: “Rất xin lỗi, xin lỗi……”
Cậu trai quay đầu nhìn cô gái kia, trưng cầu ý kiến: “Muốn báo cảnh sát không? Tôi có thể làm chứng.”
Cô gái ôm cặp sách run rẩy co rụt một chút, nhỏ giọng nói: “Không cần…… cảm ơn cậu.”
Lúc này, tàu điện ngầm đến trạm, cửa mở.
Cậu trai dời bước nhường ra con đường, góc váy vừa vén lên, nâng chân đá một phát mạnh vào mông gã đáng khinh, giọng lạnh lùng nói: “Biến.”
Gã đáng khinh bốn chân chấm đất, bịch bịch bò đi.
Lúc này cả thùng xe đều đang nhìn chằm chằm thiếu niên giả gái này, trong những ánh mắt đó có tán thưởng, chán ghét, tò mò, hờ hững…… cậu trai ở trung tâm ánh nhìn lại mang dáng vẻ không thèm để ý, đôi mắt nhìn về phía cô gái lộ ra sự độc hữu của thiếu niên, ngây thơ mà không mất sắc bén. Lúc này cô gái vẫn không được tự nhiên đỏ bừng mặt, thấy cậu trai nhìn về phía mình, lại vội vàng nói cám ơn. Khóe môi cậu trai cong lên, lộ ra một nụ cười thân thiện mang chút giảo hoạt, nâng một tay đặt lên đỉnh đầu mình, năm ngón tay hơi cong bắt lấy tóc giả nhấc lên, làm một cái lễ ngả mũ thân sĩ ver rụng tóc, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đừng khách khí.”
Đầu tiên là cô gái sửng sốt, sau đó cười phì ra tiếng, không vui khi bị gã đáng khinh sàm sỡ thoáng chốc trở thành hư không.
Thùng xe sắp đóng cửa, cậu trai ụp tóc giả về lại, xách mấy cái túi mua sắm mới nãy đặt ở bên chân lên, vội vàng nhảy ra khỏi cửa xe.
Thiếu niên giả gái này tên là Vương Tiểu Khê.
Mùa hè năm trước, cậu lấy ưu thế một điểm may mắn trúng tuyển đại học S trong công trình 211 duy nhất của thành phố, trước mắt đang học năm nhất.
Cái tên Vương Tiểu Khê, chợt nghe liền cảm thấy cha mẹ người này hình như không quá để tâm đến chuyện đặt tên, mà trên thực tế…… cặp cha mẹ này quả thật chính là không quá để tâm. Nguyên tắc bọn họ đặt tên cho con cái là thuận miệng là được, con trai lớn thuận miệng kêu Vương Đại Hải, con trai út liền thuận miệng kêu Vương Tiểu Khê, vừa nghe liền cảm thấy hai anh em này cứ như là ngũ hành thiếu thủy.
Hôm nay Vương đại hiệp cũng thành công giữ gìn chính nghĩa của thành phố này!
Vương Tiểu Khê xách theo bao lớn bao nhỏ túi mua sắm, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh như gió, ngay cả góc váy cũng kiêu ngạo đến tung bay, dọc theo đường đi thu hoạch vô số ánh mắt chăm chú của phái nam.
Thật ra Vương Tiểu Khê không phải nghiện giả gái.
Tính đến một năm trước, Vương Tiểu Khê còn chưa có sở thích mặc đồ nữ.
Năm nhất cậu gia nhập câu lạc bộ cosplay trong trường học, ngày nọ lúc hoạt động câu lạc bộ bị một đàn chị chơi ác khuyến khích thay một bộ đồ cos nhân vật nữ anime, còn kèm tóc giả thêm trang điểm.
Bởi vì thật sự quá đẹp, trong phòng hoạt động bùng nổ tại chỗ.
Vương Tiểu Khê cảm thấy phản ứng của họ thú vị, dưới sự khuyến khích của đàn chị, chính thức cos nhân vật nữ một lần, bộ ảnh của cậu lúc ấy còn thoáng rầm rộ trên mạng một phen.
Vì thế, cánh cửa thế giới mới ầm ầm mở rộng trước mặt Vương Tiểu Khê.
Vương Tiểu Khê cao một mét bảy tư, ở thành phố phương bắc này con gái một mét bảy trở lên cũng không hiếm thấy, hơn nữa khung xương Vương Tiểu Khê nhỏ, đường cong gương mặt cũng nhu hòa, mặc quần áo con gái vào lại trang điểm đẹp đẽ, chỉ cần không mở miệng thì người qua đường thật đúng là nhìn không ra cậu là nam.
Sau khi phóng túng chính mình, không đến nửa năm ngắn ngủi, nick weibo Vương Tiểu Khê đăng ảnh selfie đồ nữ đã tích lũy mười vạn fan, xem như có chút danh tiếng, mà Vương Tiểu Khê cũng theo đó càng lún càng sâu, phần lớn tiền sinh hoạt mỗi tháng anh trai gửi tới đều bị cậu cầm đi mua váy.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đối với Vương Tiểu Khê mà nói thì đồ nữ vẫn luôn chỉ là một sở thích để giải trí thể xác và tinh thần.
Trong cái nhìn của Vương Tiểu Khê, sở thích này ngoại trừ hiếm thấy và hơi dị, thì bản chất cũng không có gì khác chơi game du lịch đọc sách, phần lớn thời gian của cậu vẫn lấy đồ nam gặp người, một không cảm thấy mình là con gái, hai không cảm thấy mình cong, có đôi khi cậu nhìn hình nữ của mình cũng hận không thể tự thẩm du với mình một phen.
Vương Tiểu Khê huýt sáo trở lại phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng quản lý, ông bác ló nửa cái đầu ra, cảnh giác hỏi: “Ai? Tiểu Khê hả?”
—— Hiển nhiên là đã quen có một người như vậy.
Vương Tiểu Khê lại làm một cái lễ rụng tóc với ông bác, cười ha ha nói: “Là cháu.”
Ông bác quản lý xua xua tay, Vương Tiểu Khê liền phe phẩy góc váy trong cái nhìn tiêu tan ảo tưởng của mấy chàng trai qua đường, hai bước hai bước nhảy lên cầu thang như cơn lốc xoáy quét lên tầng năm.
Vào phòng ngủ, Vương Tiểu Khê để túi mua sắm lớn lớn nhỏ nhỏ xuống, móc di động ra click mở một ứng dụng thần kỳ tên là máy đổi giọng, cài tham số, sau đó mở wechat ra gửi tin nhắn thoại cho một người được lưu tên là “SB”. (SB nghĩa là đồ ngốc)
—— “Sư phụ đang làm gì đó? Em đi dạo phố mới vừa về phòng ngủ, mệt mỏi quá.”
Gửi xong, Vương Tiểu Khê click mở ghi âm kiểm tra, một giọng loli nũng nịu phát ra.
—— “Sư phụ đang làm gì đó? Em đi dạo phố mới vừa về phòng ngủ, mệt mỏi quá.”
SB lập tức hồi âm: “Tổ đội cày phó bản, tới không?”
Thoạt nhìn tám phần là SB cũng không biết mình bị lưu tên thành SB đâu.
Vương Tiểu Khê đãi giọng làm nũng mềm như bông: “Chờ em năm phút, em thay quần áo.”
SB: “Ừm, từ từ thay, không nóng vội.”
Vương Tiểu Khê buông di động, cười trộm cởi bộ đồ nữ có hơi ôm người ra, ở trần tung xõa bản thân.
Vương Tiểu Khê giả gái lừa gạt một người, chính là cái tên xui xẻo bất hạnh bị lưu là SB trong danh sách wechat này.
Có điều, Vương Tiểu Khê không phải là vì thú vị, cậu làm như vậy thuần túy là để trả thù.
Mà ngọn nguồn sự việc, phải quay ngược về ước chừng nửa tháng trước.
Lúc ấy đúng là nghỉ đông sau khi kết thúc học kỳ một năm nhất, mấy ngày nghỉ cuối cùng, Lâm Tinh Hà đến nhà Vương Tiểu Khê chơi.
Lâm Tinh Hà là bạn cùng bàn Vương Tiểu Khê từ hồi lớp 7.
Sau ba năm cấp hai ngồi cùng bàn, hai người thi cùng trường cấp ba khác lớp.
Sau khi làm bạn cùng trường cấp ba ba năm, hai người lại trúng tuyển cùng trường đại học học ngành khác nhau.
Hai người nhìn như rất có duyên phận, nhưng mà trên thực tế đây cũng không hoàn toàn là bởi vì trùng hợp —— thành tích của Vương Tiểu Khê và Lâm Tinh Hà đều không tồi, còn đều không muốn rời nhà quá xa, thi cấp ba thi đại học hiển nhiên đều hướng về phía trường cấp 3 hạng nhất thành phố A và trường đại học 211 duy nhất thành phố A, hai người có thể luôn làm bạn cùng trường, cũng coi như là lẽ hiển nhiên trên trình độ nhất định.
Ngày đó hai người bọn họ một người ôm một cái laptop, ở trong thư phòng phân công nhau chơi một game online cổ trang.
Chơi chơi, Vương Tiểu Khê liền phát hiện Lâm Tinh Hà cuộn tròn trên sofa không ổn lắm —— mặt cậu ấy đỏ rực, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón tay đặt ở trên bàn phím hơi hơi phát run, dường như đang tức giận.
“Làm sao vậy?” Vương Tiểu Khê thò lại gần xem.
“…… Không có gì.” Lâm Tinh Hà nhẹ giọng đáp một câu, lại cúi đầu đánh chữ.
Trên màn hình máy tính, nhân vật trò chơi của Lâm Tinh Hà chết dưới đất, trang bị đỏ rực, độ bền rớt hết thành 0, mà đếm ngược sống lại còn hơn mười phút.
Thời gian đếm ngược sống lại này, tăng theo số lần nhân vật tử vong trong một khoảng thời gian, có thể tích lũy ra hơn mười phút, hiển nhiên là bởi vì nhân vật của Lâm Tinh Hà trong khoảng thời gian ngắn bị giết rất nhiều lần.
Trong khung chat của game, một ID đang điên cuồng chat riêng với Lâm Tinh Hà.
Ỷ kiếm túy thiên thương: “***, rác rưởi dám đánh ba mày, dưới đất có lạnh không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “SB, tay não song tàn, mẹ mày có phải *** sinh mày hay không?”
Vương Tiểu Khê xem hai câu liền tức giận đến giậm chân, kêu lên: “Mắng hắn! Mắng chết hắn!”
Lâm Tinh Hà tức giận đến đỏ mặt ngồi cứng đờ trên sofa, cả người rất giống một bức tượng sắt bị nung nóng đỏ, tận đến khi Vương Tiểu Khê hùng hùng hổ hổ duỗi tay đoạt bàn phím của cậu, cậu mới hoàn hồn lại bảo vệ bàn phím, không quá nhanh nhẹn gõ chữ đánh trả: “Bạn có thể có chút tố chất không?”
Giống Vương Tiểu Khê, Lâm Tinh Hà cũng là loại hình mỹ thiếu niên, cơ mà phong cách khí chất hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Mắt Vương Tiểu Khê tròn xoe, biểu tình sáng ngời linh động, dường như mỗi một tế bào toàn thân trên dưới đều rót đầy nguyên khí, ngày thường có vẻ đáng yêu, lúc phát hỏa lại không thua khí thế.
Còn Lâm Tinh Hà, ánh mắt cậu thoạt nhìn rất giống một bé mèo con chưa cai sữa, môi cười bẩm sinh luôn cong lên mềm mại, lại dễ dàng đỏ mặt, lúc nổi giận quả thực không hề có lực uy hiếp gì đáng nói.
Ỷ kiếm túy thiên thương lại mắng ba câu, Vương thiếu hiệp chân thực nhiệt tình, ở bên cạnh giúp Lâm Tinh Hà nghĩ ra lời mắng, một câu xuất sắc hơn một câu.
Nhưng Lâm Tinh Hà lại không mắng, chỉ nề nếp gõ chữ: “Bạn mắng mình thì thôi, đừng có mắng mẹ mình.”
Ỷ kiếm túy thiên thương nghe vậy, tiếng ác như nước, quyết đoán chửi mẹ năm câu.
“Cậu đừng đáp lại, chờ tớ xử hắn!” Vương Tiểu Khê bịch bịch chạy về bàn, lấy tư thế lôi đình vạn quân đặt mông ngồi ở trên ghế xoay, dùng một lá bùa truyền tống di chuyển tới bản đồ của Lâm Tinh Hà, chuẩn bị chi viện người bạn tốt mềm moe dễ khinh.
Lâm Tinh Hà tức giận đến lồng ngực phập phồng, run rẩy đưa tay gõ chữ, dùng lý lẽ biện luận: “Mình không có muốn đánh bạn, mình chỉ đánh dã quái, kỹ năng AOE không cẩn thận lan đến gần bạn, hơn nữa mình đã xin lỗi bạn trước rồi, hiện tại mình cũng yêu cầu bạn xin lỗi mình.”
Nhưng mà Ỷ kiếm túy thiên thương đã bắt đầu mở miệng khai quật phần mộ tổ tiên Lâm gia.
Lâm Tinh Hà tức giận trong lòng, càng ngày càng nóng, thở phì phì đẩy bàn phím một cái, dùng ngôn ngữ có tính công kích nhất đối với cậu để phát tiết lửa giận: “Người này, hình như bị bệnh.”
“Cậu không thể mắng câu nào tàn nhẫn chút hả!” Vương Tiểu Khê tức giận đến đá chân, xoay ba vòng trên ghế xoay!
Hết chương 1
|
Chương 2: Ngực giả và váy đầm[EXTRACT]Nhân vật của Vương Tiểu Khê là một đao khách, mấy ngày trước cậu vừa vặn tìm được một vũ khí màu tím hi hữu trong phó bản, đang muốn tìm người luyện một chút.
Sau khi truyền tống đến bên cạnh Lâm Tinh Hà, Vương Tiểu Khê không nói hai lời liền điều khiển nhân vật đánh về phía bình xịt*.
*Bình xịt: ý chỉ những người thích chửi mắng chỉ trích người khác lung tung mà không thông tình đạt lý.
Nhưng mà mười giây đồng hồ sau, nhân vật của Vương Tiểu Khê và Lâm Tinh Hà song song nằm dưới đất, cầm tay nhìn nhau rưng rưng, thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Tiểu Khê lúng túng hắng giọng một cái, nói: “… Bất cẩn rồi, tên này từ đầu đến chân đều là đồ cam.”
Đồ cam cũng chính là trang bị cấp bậc cao nhất trong game, thuộc tính tốt hơn đồ tím của Vương Tiểu Khê không ít, chế tạo ra một bộ này phải tốn không ít tiền.
Bình xịt mặc một cây nhân dân tệ, đạp trên thi thể nhân vật của Vương Tiểu Khê, phát ra một biểu tình trào phúng, cũng trắng trợn phát biểu một phen “nghèo mạt thì không có tư cách chơi game, nghèo mạt chỉ có thể coi là NPC game, ý nghĩa tồn tại của nghèo mạt chính là để người ta giết chơi”.
Vương Tiểu Khê: “Ồ, khinh thường ông đây không có tiền à?”
Lâm Tinh Hà: “Tiểu Khê cậu đừng để ý đến hắn…”
Vương Tiểu Khê: “Cái thứ này có biết váy đầm trong tủ quần áo của ông đắt bao nhiêu không?”
Vương Tiểu Khê cũng không phải không có tiền, là một sinh viên, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cậu quả thực nhiều đến độ làm người ta giận sôi, nhưng phần lớn tiền sinh hoạt của Vương Tiểu Khê đều dùng để mua váy đầm và phụ kiện tương ứng với váy đầm, trong game cậu chỉ bỏ ra chút tiền, lâu lâu mua thời trang thương thành, trang bị chỉ ở trình độ bình thường, có điều thao tác của cậu coi như sắc bén, cho nên chơi cũng rất vui vẻ.
Vương Tiểu Khê bị mắng tức giận, tìm kiếm trợ giúp trên kênh bạn tốt, có điều giờ cơm tối người onl không nhiều, Lâm Tinh Hà lại mới vừa max cấp, trong game ngoại trừ Vương Tiểu Khê căn bản không có bạn bè. Hai ba người bạn của Vương Tiểu Khê nghe tin lục tục đuổi đến, người này tiếp nối người kia bị bình xịt đánh ngã dưới đất, Vương Tiểu Khê chờ thời gian mọi người phục sinh đều đến, liền tổ chức một đợt quần ẩu, mà bình xịt này không chỉ trang bị cực phẩm, thao tác cũng tương đối phong tao mà vô lại, không bao lâu đã dây dưa cả đám bọn họ đến chết.
Bởi đợt này bình xịt thắng hiểm, cho nên sau khi dọn map xong bình xịt liền lấy ra một lá bùa truyền tống bay đi mất.
Vương Tiểu Khê thấy hắn ta chạy, liền nhấn chat mật với bình xịt nã pháo với hắn, lúc thường Vương Tiểu Khê đối nhân xử thế đều rất có lễ phép, nhưng đụng phải rác thải thì Vương Tiểu Khê cũng chỉ có thể dùng đạo của rác thải trả lại cho rác thải. Ở phương diện mắng người bình xịt cũng không hề kinh sợ, hai người mắng một hồi lâu, bỗng nhiên một hộp cơm đùi gà nóng hổi và một ly trà sữa từ trên trời giáng xuống trong tay Vương Tiểu Khê, giọng nói đầy lòng áy náy cẩn thận dè dặt của Lâm Tinh Hà từ phía sau Vương Tiểu Khê truyền đến: “Tiểu Khê, xin lỗi nhé, làm hại tâm trạng cậu cũng không tốt theo… tớ mới vừa đến cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu mua, cậu ăn cơm trước đi.”
“Không có gì, mắng bình xịt tâm trạng tớ tốt, để hắn tự mình mắng một chút đi, tớ ăn no rồi lại trừng trị hắn.” Vương Tiểu Khê đóng nắp máy tính lại, mở nắp hộp cơm lên, bên trong bày hai cái đùi gà lớn béo ngậy.
Lâm Tinh Hà mặt mày cong cong nở nụ cười: “Cho cậu thêm đùi gà.”
Vương Tiểu Khê gắp đùi gà đắc ý gặm, vừa gặm vừa nói: “Hắn lại còn nói muốn giết cho chúng ta cụp đuôi, quá kiêu ngạo.”
“Tiểu Khê, chúng ta vẫn đừng nên để ý đến hắn.” Lâm Tinh Hà ân cần cắm ống hút cho Vương Tiểu Khê, giọng mềm mại đề nghị, “Cái đó, qua mấy ngày nữa khai giảng sẽ không còn tự do, chút nữa tớ mời, chúng ta đi ra ngoài thả lỏng một chút, cậu muốn ca hát hay là đánh bi-a? Nếu không thì tớ dạo phố với cậu, mua vài món… à… đồ nữ?”
Vương Tiểu Khê bình tĩnh nói: “Được đó, tớ liền nói với nhân viên cửa hàng là mua cho cậu.”
Lâm Tinh Hà nghẹn một chút, nhẫn nhịn nhỏ giọng nói: “… Được, dù sao thì vóc dáng chúng ta không khác nhau lắm, tớ thử giúp cậu.”
Vương Tiểu Khê cười đến suýt nữa lật ngửa: “Ha ha ha ha tớ chọc cậu chơi thôi!”
Lâm Tinh Hà tốt tính cười cười, động tác văn nhã mở nắp hộp cơm của mình lên, nói: “Vậy nói rồi nha, cơm nước xong ra ngoài chơi.”
“Không đi.” Vương Tiểu Khê lắc đầu một cái, vẫn cứ kéo đề tài trở về, “Cái người vừa nãy thừa dịp tớ lạc đàn lại giết tớ nhiều lần, sợ tớ kêu thêm người còn giết xong bỏ chạy, cậu từng gặp ai không biết xấu hổ vậy chưa?”
Thỏ trắng nhỏ họ Lâm vội vàng phụ họa bạn tốt, lắc đầu gần như lắc ra cả tàn ảnh: “Chưa từng thấy, thật là không có mặt mũi.”
Vương Tiểu Khê vùi đầu ăn đùi gà: “Nhất định phải cho hắn chút giáo huấn.”
Lại nói, tính cách thích xen vào chuyện người khác của Vương Tiểu Khê thuần túy là học theo anh cậu Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải lớn hơn Vương Tiểu Khê mười tuổi, có lẽ là khi còn bé xem truyện Thủy Hử nhiều, bình sinh thích nhất là gặp chuyện bất bình rống lên một tiếng. Trên có thể leo cây đưa chim nhỏ về tổ, dưới có thể nhảy sông cứu nhi đồng đuối nước, tiến có thể lên xe buýt bắt tên móc túi, lùi có thể ở cửa khu đấu đá với lưu manh, từng vì người tốt chuyện tốt mà lên báo địa phương hai lần, đặt ở thời cổ đại nhất định chính là Vương đại hiệp đánh mạnh giúp yếu.
Từ nhỏ Vương Tiểu Khê mưa dầm thấm đất, tính cách bị anh cậu ảnh hưởng, có điều dáng vóc anh cậu một mét tám tám lại luyện một thân bắp thịt rắn chắc, rất có vốn liếng để thấy việc nghĩa hăng hái làm, mà cái thân thể nhỏ bé giả làm con gái cũng không chút nào không ổn của Vương Tiểu Khê, thấy việc nghĩa hăng hái làm dựa cả vào một thân chính khí.
Về phần Lâm Tinh Hà, cậu xuất thân thư hương thế gia, cha mẹ đều là giáo viên, gia giáo tương đối nghiêm ngặt, hơn nữa ở trên cậu còn có một người chị vô cùng mạnh mẽ, nhiều phương diện nhân tố tạo cho Lâm Tinh Hà tính cách mềm mại đến độ một chữ thô tục cũng không nói ra được.
Lâm Tinh Hà không chơi cùng với đám con trai bình thường được, bởi vì lúc đám con trai chơi chung với Lâm Tinh Hà luôn có ảo giác là đang chơi chung với một cô gái đáng yêu, có điều chẳng biết vì sao, Vương Tiểu Khê lại khá hợp với Lâm Tinh Hà, trò chơi này cũng là cậu khuyến khích Lâm Tinh Hà chơi, chính là muốn cho Lâm Tinh Hà có thể có chút tiếng nói chung với những bạn học khác, đừng để luôn bị người ta xem là con mọt sách.
Vương Tiểu Khê ăn uống no đủ, nhấc nắp máy tính lên, lúc này đã gần tám giờ, nhân số online trên danh sách bạn tốt của cậu nhiều hơn không ít.
Vương Tiểu Khê làm nóng người, chuẩn bị tập kết nhân mã đi quần ẩu bình xịt, nhưng cậu mở danh sách báo thù ra lại phát hiện bình xịt đã logout, mà trên đầu cậu thì đang đeo ký hiệu bị treo giải thưởng bự bự.
Người chơi có thể dùng linh thạch —— cũng chính là tiền game —— tuyên bố treo giải thưởng với người chơi khác, ai giết người bị treo giải thì có thể nhận được tiền treo giải, cho nên người bị treo giải thưởng thường sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.
Nếu như bình xịt thật sự là tên đại gia, vậy hắn hoàn toàn có thể treo giải Vương Tiểu Khê không ngớt, khiến Vương Tiểu Khê không có cách nào chơi game yên ổn.
“Tinh Hà cậu nhanh giết tớ nhận lấy giải thưởng của tớ này… A, đờ mờ!” Vương Tiểu Khê còn chưa kịp tìm chỗ an toàn trốn đi, đã bị hai người qua đường xa lạ bắt được giết mất.
Vương Tiểu Khê đeo cái debuff suy yếu sau khi phục sinh điều khiển nhân vật đứng dậy, ánh mắt như hai mũi khoan đóng chặt trên cái tên “Ỷ kiếm túy thiên thương” trong danh sách báo thù, hận đến nghiến răng.
Lâm Tinh Hà tự thấy đã chọc vào một rắc rối lớn, vắt hết óc muốn dỗ Vương Tiểu Khê vui vẻ.
Vì thế cậu mở weibo ra, nhấn vào trang cá nhân của một po chủ khôi hài, muốn tìm mấy câu chuyện cười kể cho Vương Tiểu Khê nghe, phân tán lực chú ý của cậu ấy.
Qua chốc lát, Lâm Tinh Hà tìm thấy một chuyện thú vị, vội vàng đưa điện thoại di động tới trước mắt Vương Tiểu Khê như hiến vật quý: “Tiểu Khê cậu xem cái này này, cười chết.”
Trên màn hình điện thoại của Lâm Tinh Hà là một tấm hình, trong bức hình là một cái áo ba lỗ bằng nhựa.
Màu sắc chiếc áo này tương tự cao độ với màu da cơ thể người, mà ở chỗ trước ngực, còn có hai gò phồng lên đẫy đà mềm mại… Nếu híp mắt nhìn từ xa, chiếc áo này quả thực rất giống một cô gái trần nửa người trên.
Status của po chủ là: “Tìm hiểu về ngực giả một chút, giờ mấy tên đàn ông giả gái đều chơi thế này sao?”
Vương Tiểu Khê liếc nhìn ngực giả có độ chân thực cực cao trên màn hình điện thoại, đầu tiên là mắng câu đờ mờ, xong tròng mắt hơi xoay chuyển, lộ ra một nụ cười kiểu bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóe mắt đuôi mày vui sướng lộ ra mấy phần gian trá như hồ ly.
“Tiểu Khê cậu…” Lâm Tinh Hà ực một tiếng nuốt nước miếng, trong lòng lướt qua một dự cảm không ổn, “Đang suy nghĩ gì?”
Hai tay Vương Tiểu Khê đặt ở hai bên trái phải liều mạng đẩy cơ ngực mỏng mảnh của mình vào chính giữa, cưỡng ép tạo ra một cái khe nhợt nhạt, tự nhủ: “Sau này ông đây có ngực rồi há há!”
“Cậu đừng, tớ, tớ không phải đưa cho cậu mua, tớ chỉ cho cậu xem xem buồn cười hay không thôi.” Lâm Tinh Hà lắp bắp giải thích, mơ hồ cảm thấy hình như mình chọc vào một rắc rối còn to lớn hơn nữa rồi.
Vương Tiểu Khê hừ hừ cười lạnh hai tiếng, nhìn chằm chằm danh sách báo thù, nói: “Nhóc con, còn muốn giết bọn tao đến cụp đuôi hả?”
Lâm Tinh Hà: “…”
Vương Tiểu Khê chống nạnh, ưỡn ngực một cái, vểnh tay hoa lan: “Bà đây làm cho mai sau hắn nhìn thấy game này liền muốn nôn!”
Lâm Tinh Hà cực kỳ hối hận bụm mặt, cuộn mình thành một con rùa nhỏ.
Vương Tiểu Khê vốn có một acc nữ chưa max cấp, luyện nữ y tiên, ngoại hình xinh đẹp lại có thể trị liệu, được đông đảo người chơi nam hoan nghênh sâu sắc, vốn dĩ cái acc này Vương Tiểu Khê chỉ mua mấy bộ thời trang rảnh rỗi login liếm liếm một chút, đến chỗ phong cảnh đẹp cap hình lại, chứ không có chơi đàng hoàng, nhưng lần này lại phát huy được tác dụng.
Mắt thấy Vương Tiểu Khê đặt mua ngực giả ở trên mạng, ngăn cũng ngăn không được, Lâm Tinh Hà có lòng ngăn cản mọi chuyện nghiêm trọng, suốt ngày như Đường Tăng lải nha lải nhải bên tai Vương Tiểu Khê, nỗ lực khuyên cậu thả vếu xuống lập địa thành Phật.
Vương Tiểu Khê vốn dĩ đã sắp được Lâm Tinh Hà dỗ yên, ai biết bình xịt lại không phối hợp —— bắt đầu từ ngày đó, bình xịt kia liền liên tiếp không ngừng dùng linh thạch treo giải thưởng Vương Tiểu Khê và bạn bè Vương Tiểu Khê, làm cho bọn họ căn bản không có cách nào chơi game bình thường, lần này Vương Tiểu Khê muốn lập địa thành Phật cũng khó.
Vương Tiểu Khê tay không xé bao chuyển phát nhanh ngực giả, oán hận nói: “Đây đều là hắn ép mình.”
Một ngày trước khai giảng, acc nữ y tiên của Vương Tiểu Khê max cấp, Vương Tiểu Khê bỏ ra ba mươi đồng sửa lại tên, thoả thuê mãn nguyện thêm bạn với Ỷ kiếm túy thiên thương, mặc một thân thời trang thương thành đẹp đẽ, gửi qua hai cái icon bán manh.
Ỷ lâu không họa phiến: “[bán manh] [bán manh] ”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “?”
Vương Tiểu Khê nhẫn nhịn buồn nôn gõ chữ: “Tên của chúng ta khá giống nhau hén, chữ đầu tiên đều là ỷ.”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “À, vậy à.”
Vương Tiểu Khê: “Anh có nhận đồ đệ không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Thật ngại quá, không nhận.”
Cái tên miệng thối như nhà vệ sinh công cộng này lại còn biết nói ba chữ “thật ngại quá” nữa?
Vương Tiểu Khê liếc mắt tới tận trời, hỏi: “Tại sao? QAQ ”
Ỷ kiếm túy thiên thương lễ phép hồi âm: “Bởi vì có lẽ tôi không có quá nhiều thời gian dẫn bạn.”
Vương Tiểu Khê cong môi lên, lòng nói còn không phải là mi không có thời gian sao, mỗi ngày vội vàng chửi người ta và treo giải ba mi, trên tay lại đánh chữ: “Em không cần dẫn, em đã max cấp rồi, cũng đã vào hội, sư phụ chỉ cần rãnh rỗi nói chuyện phiếm với em là được rồi.”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “…”
Vương Tiểu Khê: “Có được không? Em mới vừa max cấp, không có một người bạn nào. QAQ ”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Được rồi.”
Một lời mời tổ đội nhảy ra, Vương Tiểu Khê mhấn xác nhận, hai phút sau, Ỷ kiếm túy thiên thương truyền tống đến bên cạnh nữ y tiên của Vương Tiểu Khê.
Vương Tiểu Khê khéo léo gọi: “Sư phụ ~ ”
Còn rất có tâm cơ gõ thêm một đường cuộn sóng nũng nịu!
Ỷ kiếm túy thiên thương trả lại sự im lặng tuyệt đối, nhấn giao dịch với Vương Tiểu Khê, trong ô giao dịch có một túi trang bị người mới cấp bậc không tệ, các loại đồ ăn và thuốc thêm buff, còn có mười vạn viên linh thạch.
Linh thạch trong trò chơi này có thể dùng nhân dân tệ mua, mười vạn viên linh thạch đổi thành nhân dân tệ, đối với hai người mới quen vẫn chưa tới năm phút mà nói, có thể tính là một món quà lớn.
Ỷ kiếm túy thiên thương lời ít ý nhiều: “Quà ra mắt.”
Vương Tiểu Khê quyết đoán ấn hủy: “Không cần đâu, sư phụ, em mua rất nhiều linh thạch rồi.”
Ông đây cũng đâu có muốn lừa tiền của mi, toàn bộ mục đích của ông chính là khiến tên cặn bã mi khóc ròng! Vương Tiểu Khê vô cùng thù dai hận hận nghĩ.
Hết chương 2
Công hôm nay: Lại có gái thả thính mình. (#^_^#)
Công sau này: Không phải gái.
|
Chương 3: Quả táo nhỏ và con nhím nhỏ[EXTRACT]Ỷ kiếm túy thiên thương không từ bỏ lại gửi sang một lời mời giao dịch, bỏ vào ô giao dịch mười vạn linh thạch, nói: “Nhận đi, không thể để em kêu tôi là sư phụ không công được.”
Vương Tiểu Khê bỏ hai mươi vạn linh thạch vào trong ô giao dịch.
Ỷ kiếm túy thiên thương: “…”
Vương Tiểu Khê: “Em thật sự có mà, sau này không đủ rồi lại hỏi xin sư phụ.”
Ỷ kiếm túy thiên thương hủy bỏ giao dịch, đứng tại chỗ, không nói một lời, không nhúc nhích.
Lúng túng im lặng giằng co một chốc, Vương Tiểu Khê chọc hắn: “Sư phụ, anh đang ngẩn người à?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Đang treo giải thưởng.”
Đang treo giải ba mi đấy à? Trong lòng Vương Tiểu Khê mắng vậy, ngoài miệng lại nói: “Sư phụ treo giải ai đó?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Mấy cái bình xịt.”
Quả nhiên là đang treo giải mình với bạn bè mình! Vương Tiểu Khê rít gào trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: “Tại sao họ lại mắng anh?” Trong lòng anh không chút tự biết sao?
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Chắc rảnh.”
Rảnh em gái mi! Rõ ràng là mi mắng người ta trước, người ta mắng lại là tự vệ! Vương Tiểu Khê hận đến nghiến răng, để nhóm bạn bè không bị treo giải không ngớt, rất có tâm cơ khuyên nhủ: “Sư phụ đừng chấp nhặt với họ, treo giải còn lãng phí linh thạch, rất không đáng, hôm nay anh làm hằng ngày chưa? Không thì cùng làm hằng ngày với em đi. [đáng thương] [bán manh]”
Ỷ kiếm túy thiên thương im lặng chốc lát, nói: “Ừm, kéo vào sổ đen hết rồi.”
Trước mặt gái thì giả bộ rất có tố chất, gặp phải gamer nam thì ra sức bắt nạt, người này thật đúng là nát đến tận gốc rễ… Vương Tiểu Khê liếc trắng mắt, ngay cả đầu cũng xoay một vòng theo tròng mắt.
Ỷ kiếm túy thiên thương bắt đầu dùng bùa truyền tống, nói: “Đi, dắt em đi hằng ngày, trước hết về chủ thành nhận nhiệm vụ đã.”
Vương Tiểu Khê vội hỏi: “Được, đúng rồi, sư phụ anh có YY không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương gửi tới một chuỗi số.
Vương Tiểu Khê lén lút đăng nhập acc YY mình đặc biệt chuẩn bị để trừng trị bình xịt, mà avatar acc clone đó chính là một tấm ảnh selfie trang điểm tinh xảo của Vương Tiểu Khê.
Lúc chụp ảnh, Vương Tiểu Khê rất có tâm cơ dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, khiến đôi môi trở thành tiêu điểm kết cấu của tấm ảnh. Đôi môi cậu rất đẹp, đẫy đà không thiếu thịt, nhưng cũng không có vẻ quá dày, viền môi tinh xảo khiến hai cánh môi hoa có cảm giác lập thể, lên hình có hiệu quả rất tốt, lại thêm một lớp son bóng lộ ra ánh sáng nhạt trơn mượt, hai cánh môi liền sinh ra một loại cảm xúc duy mỹ như rau câu, Vương Tiểu Khê tự nhìn tấm hình này cũng hận không thể xông tới cắn một cái trên môi mình, càng không cần phải nói người khác.
Bởi chụp quá đẹp, Vương Tiểu Khê sợ đối phương tưởng mình tùy tiện tìm ảnh ở trên mạng, liền cố ý dùng phần mềm pts gắn thêm vài sticker hoạt hình ở trên góc, để tăng cường ấn tượng “đây là hình của tôi”.
Để trả thù bình xịt, thực sự là nhọc cả lòng!
Quả nhiên, sau khi kết bạn với nhau, đầu tiên là Ỷ kiếm túy thiên thương dặn dò một vài hạng mục cần chú ý khi làm nhiệm vụ hàng ngày, lập tức có vẻ như lơ đãng hỏi một câu: “Avatar của em, là chính em à?”
Vương Tiểu Khê: “Phải đó.”
Ỷ kiếm túy thiên thương thẳng thắn tán dương: “Rất đẹp.”
Vương Tiểu Khê thuận thế trèo lên: “Sư phụ, em có sư nương không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Không có.”
Vương Tiểu Khê lại hỏi: “Sư phụ anh có ảnh không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương đơn thuần trả lời vấn đề này: “Có.”
Vương Tiểu Khê: “…”
Vương Tiểu Khê: “Gửi một tấm xem có được không vậy? Em hiếu kỳ.”
Ỷ kiếm túy thiên thương cũng không lề mề, thoải mái gửi tới một tấm.
Chàng trai trong bức ảnh có sắc đẹp khá cao, ngũ quan tinh xảo lại không có vẻ nữ tính, mà là một loại anh tuấn đường nét rắn rỏi, tự mang ba phần lạnh lùng, trong bức ảnh hắn mặc áo cầu thủ, trong tay cầm một quả bóng rổ, vai và cơ bắp cánh tay rắn chắc vừa phải.
Vương Tiểu Khê sửng sốt một chút, nghĩ thầm tám phần là ảnh giả, tay không ngừng đánh chữ: “Sư phụ lừa người, nếu anh thật sự đẹp trai như vậy, thì sao em lại không có sư nương?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Hình thật mà, anh học đại học khoa học công nghệ, ít con gái.”
Lời hắn nói Vương Tiểu Khê tán thành bằng cả máu và nước mắt, S đại chỗ Vương Tiểu Khê học cũng là một đại học khoa học công nghệ, từ sau khi lên đại học thì xung quanh cậu toàn là sói đói rình quanh, con gái cực kỳ ít ỏi, trong trường học thậm chí còn có mấy ngành hòa thượng thuần một sắc nam giới. Trong đám bạn học của Vương Tiểu Khê cũng có mấy người không phải chó FA, nhưng đa phần đều là yêu xa hoặc là yêu khác trường, một người bạn cùng phòng nào đó của Vương Tiểu Khê thậm chí còn từng cảm thán còn tiếp tục như vậy thì mình cũng sắp cong luôn rồi.
Đợt thả thính đầu tiên của Vương Tiểu Khê dừng lại ở đây, một quãng thời gian kế tiếp cậu chỉ mỗi ngày đúng hạn đăng nhập acc nhỏ, thành thật làm nhiệm vụ hàng ngày với bình xịt, để bình xịt dẫn mình đi cày mấy cái phó bản nhỏ. Lúc tám chuyện Vương Tiểu Khê tương đối có chừng mực, không thả thính lung tung, chỉ là thỉnh thoảng cố ý phạm một ít sai lầm nhỏ không làm lỡ chuyện, chẳng hạn như không cẩn thận chạy sai đường, trượt tay hủy một vật phẩm có thể nhận thêm nhiệm vụ… kiểu mấy việc nhỏ không phiền phức mà bình xịt có thể giúp cậu, sau khi nhận được trợ giúp, Vương Tiểu Khê lại nũng nịu bán manh và cảm ơn sư phụ.
Về phần acc chính của Vương Tiểu Khê, vào ngày acc nhỏ bái sư liền bị bình xịt kéo vào sổ đen, treo giải cũng bắt đầu ngừng từ ngày đó, Vương Tiểu Khê cảm thấy phương thức dùng acc nhỏ đi đường cong cứu nước của mình có thể nói là hiệu quả thần kỳ, lại thêm nghề nghiệp nữ y tiên mới chơi cũng rất có lạc thú, cho nên Vương Tiểu Khê liền dứt khoát chơi luôn cả hai acc.
Sau khi dùng thân phận sư đồ chung sống với bình xịt nửa tháng, Vương Tiểu Khê cảm giác rõ ràng đối phương đã quen thuộc với mình, bình xịt vốn dĩ có chút cao lãnh bắt đầu mỗi ngày kêu Vương Tiểu Khê cùng làm hằng ngày trên YY, còn kêu Vương Tiểu Khê rời khỏi bang hội tiện tay gia nhập, vào bang hội chỗ hắn. Vì vậy, hôm qua Vương Tiểu Khê mượn cớ YY liên lạc không tiện mà thêm wechat của bình xịt, chuẩn bị bắt đầu đợt tiến công thứ hai.
Trong trang cá nhân của acc wechat này đều là các loại selfie và ảnh hằng ngày đáng yêu mà Vương Tiểu Khê tỉ mỉ tuyển chọn, giới hạn selfie đều rất thấp, nhiều nhất chỉ lộ đến xương quai xanh, xương quai xanh trở xuống đều che kín.
Đầu tiên là bởi vì Vương Tiểu Khê không muốn để cho đối phương cảm thấy mình quá lẳng lơ, Vương Tiểu Khê hiểu rất sâu sắc, lẳng lơ tất nhiên là đức tính đẹp, nhưng chỉ lẳng lơ với riêng một người mới là đức tính đẹp chung cực.
Thứ hai, Vương Tiểu Khê lười lần nào selfie cũng phải mang ngực giả —— ngực giả cup E thật sự rất nặng nề, mỗi lần Vương Tiểu Khê mang vượt quá nửa giờ liền cảm thấy xương cổ không chịu được, hiện tại Vương Tiểu Khê nhìn thấy mấy cô gái ngực bự, trong đầu không có chút tà niệm nào, trong lòng toàn là dâng lên sự sùng kính trang nghiêm!
Bởi Vương Tiểu Khê dự định chút nữa đánh phó bản xong kiếm cớ chat video với bình xịt, bắt đầu đợt thả thính giai đoạn hai, cho nên Vương Tiểu Khê không tẩy trang, đi thẳng tới trước bàn đọc sách mở máy tính ra đăng nhập game.
Ba người khác cùng phòng ngủ với Vương Tiểu Khê lục tục trở về, độ chấp nhận của ba người này đối với thứ mới mẻ đều rất cao, đối với việc trong phòng ngủ có một tên giả gái cũng không có ý nghĩ gì, càng không thành kiến nhìn Vương Tiểu Khê, chỉ có điều Vương Tiểu Khê giả gái thực sự không chút nào không hợp, đôi khi có người mơ mơ màng màng quên mất chuyện này, bất thình lình nhìn thấy trong phòng ngủ có một cô gái đẹp đẽ, vẫn sẽ giật mình.
Trưởng phòng Lưu Hạo cần cù dũng cảm thả nước nóng mới vừa lấy xuống, hỏi ba tên lười biếng khác: “Giờ tao đến căn tin nè, có cần mang cơm không?”
“Cơm đùi gà với coca, cám ơn lão đại nhiều.” Trương Diệp đáp.
“Súp cay thập cẩm, căn tin phía tây lầu hai đó, lão đại uy vũ!” Lý Nhất Thần nói.
Vương Tiểu Khê xoay người lại, mang khuôn mặt trang điểm tinh xảo và một đầu tóc giả đen dài thẳng mượt, ở trần mặc quần cộc, vừa cạo lông chân vừa nói: “Tao muốn cơm thịt bò, cám ơn lão đại.”
Tương phản thị giác quá mãnh liệt, chân Lưu Hạo mềm nhũn, suýt quỳ mọp.
Lưu Hạo vẻ mặt hốt hoảng xuống lầu mua cơm, Vương Tiểu Khê thả dao cạo lông xuống, một chân đạp ghế xoay, cằm đặt trên đầu gối, mang theo đầy ắp kiểu cách ông chú móc chân, quen thuộc tiến vào phòng YY bang hội, chỉnh tham số máy biến giọng, hắng giọng một cái mềm mại hô: “Sư phụ, em tới rồi.”
Trong kênh tức khắc bùng nổ, mấy tên đàn ông cô quạnh khó nhịn hóng hớt hỏi đây là em gái ở đâu ra, Ỷ kiếm túy thiên thương ho nhẹ một tiếng nói: “Đồ đệ của tôi.” Dứt lời, hắn đổi chủ đề, “Đúng rồi, đội 2 thiếu một trị liệu, lên thế giới kêu đi.”
Mặc dù Vương Tiểu Khê phiền cái tên bình xịt này vô cùng, một lòng chỉ muốn nhìn hắn ta xấu mặt, nhưng cũng không thể không thừa nhận giọng bình xịt thật ra rất êm tai, âm sắc thấp cảm giác từ tính, như bàn tay bé nhỏ ghẹo người, gãi lỗ tai người ta ngứa ngáy.
Mỗi lần nghe hắn gửi tin nhắn thoại tới, Vương Tiểu Khê đều yên lặng tiếc hận ở trong lòng, sao phía sau một chàng trai vừa ngầu vừa có tiền giọng nói lại dễ nghe lại là tố chất thấp như vậy chứ? Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, thật ra đây cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu, những kẻ trong cuộc sống hiện thực nguỵ trang ra dáng ra hình, lên mạng liền ỷ vào việc người xa lạ không biết mình lập tức đổi bộ mặt khác cũng không hiếm thấy, cái anh bạn mặt ngoài nam thần này cũng bất quá chỉ là một trong số đó thôi.
Trong quá trình cày phó bản, Vương Tiểu Khê vẫn duy trì tần suất năm ba phút một lần ở trên YY dùng giọng điệu mềm nhũn hỏi một ít vấn đề nhỏ liên quan tới cơ chế phó bản, mỗi tiếng một sư phụ đều vừa ngọt vừa mềm, đám đàn ông độc thân trong kênh bị giọng loli giả tạo của Vương Tiểu Khê thả thính đến hết biết phương hướng, có mấy gamer nam vẫn luôn nỗ lực tiếp chuyện với Vương Tiểu Khê, nhưng đều bị Ỷ kiếm túy thiên thương giành đi.
Ý thức được cô bé đồ đệ mình mới nhận quá được phái nam hoan nghênh, Ỷ kiếm túy thiên thương còn dùng giọng điệu nửa vui đùa nửa nghiêm túc nhiều lần nhắc các đồng đội rằng đây là đồ đệ của hắn và đồ đệ của hắn không cần sư phụ khác, để tuyên bố chủ quyền.
Đánh phó bản xong, giải tán tổ đội, đám đàn ông dụ gái không thành phẫn nộ lục tục lui kênh YY, nhưng có mấy người trong đó thêm bạn với Vương Tiểu Khê ở trong game.
Vương Tiểu Khê lần lượt chấp nhận lời mời kết bạn, quay đầu liền méc với sư phụ, nỗ lực tăng cường cảm giác nguy hiểm của bình xịt: “Sư phụ, quá trời người gửi lời mời kết bạn cho em nè.”
Ỷ kiếm túy thiên thương khinh thường nói: “Đám người đó… em chấp nhận rồi à?”
Vương Tiểu Khê ngoan ngoãn nói: “Vâng, chấp nhận rồi, họ không phải đều là bạn của sư phụ sao?”
Ỷ kiếm túy thiên thương gửi một cái icon đổ mồ hôi, lập tức gửi tin nhắn thoại: “Không quen gì lắm, chỉ đôi khi cùng đánh phó bản thôi… thôi, thêm thì thêm vậy.”
Dứt lời, Ỷ kiếm túy thiên thương dáng vẻ tẻ nhạt điều khiển nhân vật nhảy tới nhảy lui bên cạnh Vương Tiểu Khê, hai người im lặng một lát, Ỷ kiếm túy thiên thương bỗng nhiên chủ động hỏi một câu: “Đồ đệ, chờ lát nữa làm gì?”
Vương Tiểu Khê: “Không làm gì cả, sư phụ thì sao?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “Anh cũng không làm gì.”
Vương Tiểu Khê: “Làm hằng ngày xong, phó bản cũng đánh xong… trò chơi này còn có gì thú vị không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương im lặng chốc lát, hỏi: “Chụp hình ngắm phong cảnh, đi không?”
Vương Tiểu Khê: “Chơi không vui, còn có gì khác không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương ho nhẹ một tiếng, đề nghị: “Dù sao thì cũng không có chuyện gì, nếu không… chat video một lát nhé?”
Vương Tiểu Khê đang suy nghĩ làm sao mới có thể đưa ra yêu cầu chat video một cách tự nhiên vỗ đùi cái chát, gõ chữ nói: “Được á.”
Gõ xong, Vương Tiểu Khê nhanh như chớp vọt tới trước tủ quần áo, lấy cái áo lót giả ngực bằng nhựa tròng lên trên người, tức tốc cởi cái quần cộc rộng thùng thình, tròng một cái đầm ngủ phấn nộn mà sexy lên, lại cầm cây son YSL bản limited của cậu chạy đến trước gương bổ trang chỉnh sửa tóc giả.
Làm xong chuẩn bị trước khi chat, lời mời chat video của Ỷ kiếm túy thiên thương đã gửi tới, Vương Tiểu Khê nâng hai cục ngực bự nặng trình trịch, như chọn dưa hấu vỗ vỗ áng chừng một chút, xong hỏi đám bạn cùng phòng chịu đủ tàn phá của mình: “Ê, bọn mày xem tao xem, thế nào? Nhìn có được không?”
Trương Diệp và Lý Nhất Thần nhiệt liệt vỗ tay biểu thị mình sắp cứng luôn rồi, mà trưởng phòng Lưu hàm hậu thành thật thì lại đỏ mặt vội vàng nghiêng đầu đi, vô cùng nói rõ hiệu quả.
Vương Tiểu Khê sung sướng lấy điện thoại di động bò lên trên giường, nằm nhoài trên cái chăn in hình quả táo nhỏ và con nhím nhỏ, phần ngực to lớn hơi biến hình dưới áp lực nằm úp sấp của Vương Tiểu Khê, hiệu quả thị giác càng có vẻ gợi tình. Trước khi nhận lời mời chat video của Ỷ kiếm túy thiên thương, Vương Tiểu Khê tha thiết dặn dò ba tên bạn cùng phòng: “Đừng ai lên tiếng nha, muốn nhận điện thoại thì đi ra ngoài nhận, cảm ơn mọi người, mai mời bọn mày uống trà sữa.”
Ba cậu trai dồn dập biểu thị không thành vấn đề, đồng thời trong lòng thầm hạ quyết tâm —— đời này thà rằng cô độc cuối đời, cũng tuyệt đối không dính đến cọng cỏ độc là yêu qua mạng!
Chuẩn bị xong xuôi, Vương Tiểu Khê nhận lời mời…
Hết chương 3
Công hôm nay: Đồ đệ thật đáng yêu, làm hại mình có chút rục rịch. (*^▽^*)
Công sau này: Không phải đồ đệ, là đệ.

|
Chương 4: Thỏ trắng giả và thuốc an thần[EXTRACT]Phút chốc video được nhận, trong một phòng ngủ nam cách phòng Vương Tiểu Khê khoảng chừng 20 mét.
Một chàng trai tên Lý Lan Phong đang nâng điện thoại di động, ánh mắt không thể tự chủ dính vào cặp thỏ trắng bự vô cùng sống động ngay chính giữa màn hình, cảm xúc vạn phần dâng trào.
Năm nay hắn mười chín tuổi, chính là cái tuổi khí huyết tràn đầy, rục rà rục rịch, muốn tác oai tác quái.
Lúc này Lý Lan Phong cũng không biết, làm cho hắn rục rà rục rịch, thật ra là một cái áo bằng nhựa.
Khuôn mặt Lý Lan Phong rất anh tuấn, đối đầu với quần hùng trong học viện S đại tính đâu ra đấy chỉ có mười cô gái, ngồi chắc bảo tọa hot boy trường.
Hai hàng lông mày chênh chếch hướng lên mười phần anh khí, lông mi dài mà đen rậm, sống mũi cao mà thẳng có vẻ không dễ thân cận, mà đôi môi hơi mỏng và đường nét khuôn mặt gọn gàng đến độ có phần giống như bút máy vẽ ra càng làm sâu thêm ấn tượng ấy, làm cho lúc hắn không cười mặt mày tự mang ba phần lạnh lùng.
Nhưng vào giờ phút này, hắn lại cười rộ ấm áp như mùa xuân, lại dập dờn như uống xuân dược.
Không ngờ được, thật sự là người thật… vốn dĩ bởi vì ảnh đồ đệ quá đẹp nên lo lắng bị lừa gạt, Lý Lan Phong oán thầm, được uống một viên thuốc an thần.
Thẩm mỹ Lý Lan Phong thiên về kiểu mỹ thiếu nữ trong manga Nhật ngoan ngoãn đáng yêu, mà bé dễ thương trong màn hình từ tướng mạo đến khí chất đều đánh trúng toàn bộ yếu điểm của Lý Lan Phong, Lý Lan Phong hưng phấn khó đè nén, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, hắng giọng một cái kêu lên: “Khụ, đồ đệ.”
Bé dễ thương trong màn hình dường như rất ngại ngùng, kéo kéo vải áo hồng nhạt, dường như nỗ lực kéo lên che lại một ít, nhưng mà đối với cái váy ngủ sử dụng vải vóc cực kỳ tiết kiệm này mà nói, đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng bừng kéo kéo như thế, ngược lại càng chọc cho Lý Lan Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm ngực cô.
Để xây dựng hiệu quả hay đỏ mặt e thẹn, Vương Tiểu Khê cố ý đánh má hồng, cũng cố ý thông qua việc kéo cổ áo hấp dẫn tầm mắt, trong lòng cười trộm không thôi.
Thích xem ngực như thế, cặp ngực giả của ông cho mi xem đã đời, không chỉ có thể xem, còn có thể sờ vô cùng sướng nữa.
“Sư phụ, anh gọi video nhanh quá, em còn chưa kịp thay quần áo nữa.” Một giọng loli mang theo vài phần oán trách từ trong điện thoại di động truyền tới, Lý Lan Phong vốn đang đứng, nghe xong câu nói mềm nhũn này, hắn bộp một tiếng ngồi phịch xuống.
Bé dễ thương trong màn hình che miệng cười, hỏi: “Sư phụ anh làm sao thế?”
Lý Lan Phong cong môi, cười giỡn nói: “Chân hơi mỏi.”
Thời cấp ba Lý Lan Phong học hành rất liều mạng, vẫn luôn nhẫn nhịn không yêu đương, nghĩ lên đại học rồi lại yêu, nhưng vạn vạn không ngờ con gái S đại lại ít đến độ làm người ta giận sôi như vậy.
Con gái ít còn chưa tính, càng muốn chết là ánh mắt Lý Lan Phong lại khá cao thà thiếu chứ không ẩu, con gái xinh đẹp bình thường không cua nổi hắn, hắn cũng không muốn vì giải sầu cô đơn mà không chịu trách nhiệm tùy tiện tìm một người. Mà ngẫu nhiên gặp phải hai ba cô gái cấp bậc nữ thần thì hoặc là đã có bạn trai, hoặc là người theo đuổi đi theo kết bè kết lũ phía sau, Lý Lan Phong có mấy phần lười biếng kiêu ngạo kiểu công tử, không muốn khổ sở lu mờ thành một tiểu tuỳ tùng anh tuấn phía sau đại quân người theo đuổi của nữ thần, nên đành phải thôi.
Vì vậy, ở thời kỳ thanh xuân nóng bỏng nhất Lý Lan Phong vẫn luôn cô đơn như vậy, gần như sắp nghẹn đến cong luôn, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mi thanh mục tú cũng không nhịn được hơi hơi cứng lên xíu.
Lúc này, phía sau Lý Lan Phong truyền đến một chuỗi tiếng chửi đổng, hắn cau mày quay đầu lại thoáng nhìn, thấy bạn cùng phòng Cao Tường vì chơi game thất lợi mà há miệng đào móc mồ mả tổ tông đồng đội, Cao Tường đối diện micro nước bọt tung tóe dốc ra lời thô tục khó nghe, đậu thanh xuân trên mặt kích động từng viên viên từng viên lóe sáng lòe lòe, phụ trợ cho gương mặt xấu xí kia tăng thêm mấy phần ngu xuẩn.
Lý Lan Phong không muốn để cho đồ đệ đáng yêu của mình nghe thấy bạn cùng phòng chửi đổng, vội vàng che chỗ thu âm phía dưới điện thoại, giọng điệu bất thiện rống lên một câu với Cao Tường: “Mày nhỏ giọng chút coi!”
“Làm sao vậy? Mày làm gì đó?” Da mặt Cao Tường dày mo, bị bạn cùng phòng dùng loại giọng điệu này mắng cũng không chút nào thấy xấu hổ, gã lấy tai nghe xuống, dùng cặp mắt ti hí lóe sáng thoáng nhìn sang hướng Lý Lan Phong, ngay sau đó tựa như chó ngửi thấy mùi thịt một bước vọt đến bên cạnh Lý Lan Phong, kéo cổ họng như cái chiêng vỡ thở dài nói năng không sạch sẽ: “Oa phắc, ây tao đệt! Con bé này ngon dữ!”
“Mắc mớ gì tới mày.” Lý Lan Phong lạnh lùng liếc gã một cái, xoay tay một cái khiến màn hình hướng xuống đất, xong cầm tai nghe lên động tác nhanh nhẹn leo lên giường trên ngồi dựa vào tường, hướng camera vào mình và bức tường trắng, bảo đảm Cao Tường không nhìn thấy màn hình điện thoại di động.
Cao Tường ở phía dưới bĩu môi, nói: “Đệt, trốn cái gì chứ, nhìn cái thì làm sao?”
Lý Lan Phong phiền gã muốn chết, dứt khoát đeo tai nghe lên giả vờ không nghe thấy.
Cao Tường không được đáp lại, nhưng cũng không lập tức rời đi, gã đứng một chốc trước bàn Lý Lan Phong, dùng ánh mắt hâm mộ xen lẫn oán độc quét mắt nhìn từng món đồ trên bàn Lý Lan Phong một lần, laptop tạo hình ngầu lòi, tai nghe thoạt nhìn rất đắt giá, bàn phím cơ đặt làm ở nước ngoài… ngay cả con chuột cũng là bản limited đặc biệt, Cao Tường biết kiểu dáng này, trên web bán tới hai ngàn, bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của gã rồi.
Cao Tường ngửa đầu quét nhìn Lý Lan Phong một cái, thấy hắn đeo tai nghe nhìn màn hình mỉm cười, nghĩ thầm con nhỏ đẹp như trong màn hình có lẽ cả đời này gã chỉ sờ tay chút thôi cũng đã là vọng tưởng, mà Lý Lan Phong thì không chỉ có thể sờ tay, đập chút tiền dơ bẩn nói không chừng còn có thể một hơi ngủ hai đứa, bùn đen trong lòng càng dày đặc, lòng đố kị càng sâu nặng, dùng âm lượng mà Lý Lan Phong đeo tai nghe 80% là không nghe thấy nhỏ giọng mắng: “Thật mẹ nó biết làm màu.” Xong xoay người về vị trí của mình, tiếp tục ở trên mạng thoả thích phát tiết bất mãn trong hiện thực.
Tên Cao Tường này lúc thường ở trong phòng ngủ đã không được người khác thích, là hỗn hợp của cái loại bạn cùng phòng quái đản trên topic diễn đàn «818 về bạn cùng phòng cực phẩm quái đản của tôi», không vệ sinh, lười biếng cực kỳ, mở mồm là nói tục, thích tham mấy món lợi nhỏ, ngay cả đồ dùng hàng ngày cũng xài ké của người khác, còn chuyên môn chọn Lý Lan Phong mà ké, bởi vì đồ của Lý Lan Phong tương đối cao cấp, còn mấy thứ như trái cây đồ ăn vặt thì còn hơn thế, lần đó Lý Lan Phong mua về năm cân cherry chia cho mọi người cùng nhau ăn, trong lúc chuyện trò vui vẻ một mình Cao Tường đã tiêu diệt ít nhất ba cân.
Có điều tính cách Lý Lan Phong luôn luôn phóng khoáng hào sảng, chuyện như kiểu bạn cùng phòng tham món lợi nhỏ chưa chọc tới điểm phẫn nộ của hắn, hắn căn bản không để ý mấy việc ai xài nhiều một chút dầu gội đầu của hắn ai ăn nhiều một cân cherry của hắn, đối với Lý Lan Phong thì tính toán loại chuyện vặt vãnh này cũng hơi mất mặt, lại thêm Cao Tường lúc thường ngoại trừ thích chiếm lợi thì cũng chưa từng gài Lý Lan Phong cái gì khác, cho nên nửa học kỳ đầu năm nhất Lý Lan Phong cũng không có phân biệt đối xử với Cao Tường.
Lý Lan Phong triệt để không còn thiện cảm với người bạn cùng phòng này là bắt đầu từ sau khi khai giảng học kỳ hai năm nhất.
Kỳ nghỉ đông sau khi học kỳ một kết thúc, Lý Lan Phong đến Hokkaido ở hơn nửa tháng, du lịch giải sầu. Ở nước ngoài lên game cực kỳ lag, không thể nào chơi như bình thường, nên Lý Lan Phong liền tạm rời xa.
Vốn dĩ hắn có thể mời người luyện thay để làm nhiệm vụ hằng ngày cho mình, nhưng ba người bạn cùng phòng của hắn cũng đều chơi cùng game với hắn, một thân đồ cam đỉnh cấp dùng số tiền lớn đập ra của hắn tất cả mọi người đều muốn trải nghiệm thử, quan hệ của Lý Lan Phong với hai người bạn cùng phòng khác trừ Cao Tường tương đối tốt, vì thế hắn liền hào phóng công khai mật mã tài khoản trong phòng, để các anh em cũng có thể lên acc của mình chơi cho sảng khoái.
Vốn dĩ cân nhắc đến Cao Tường, Lý Lan Phong cũng có do dự một chút, nhưng nghĩ mật mã tài khoản chỉ gạt mỗi mình Cao Tường, sau này lỡ bị Cao Tường biết, Lý Lan Phong sợ tổn thương tình cảm, dù sao thì Cao Tường xác thực cũng không có làm chuyện gì không thể tha thứ. Thứ hai là trang bị của trò chơi này đều buộc định với tài khoản, coi như bị người nào trượt tay hủy đi cũng có thể liên hệ customer service tìm về, còn những thứ đồ khác và linh thạch trong acc, đối với Lý Lan Phong đều không đáng giá, cho nên sau khi do dự hắn vẫn quyết định không dối gạt Cao Tường.
Lý Lan Phong vạn vạn lần không ngờ, lúc chuyến du lịch kết thúc lấy lại acc game, làm cho hắn nhức đầu nhất cũng không phải vấn đề trang bị và linh thạch bị xài thấy đáy, mà là báo thù và công kích nhân thân che trời lấp đất.
Một ngày trước khai giảng, Lý Lan Phong vừa lên net lập tức bị hai gamer mắng thối đầu, hắn mặt mày mờ mịt kéo đen hai người kia, còn giết ngược lại mấy gamer nỗ lực giết hắn, tóm một người lại hỏi, mới biết mấy ngày trước acc của hắn giết người lung tung khắp nơi, giết người xong miệng phun đầy shit không nói còn treo giải thưởng người ta.
Lý Lan Phong lập tức hiểu được đây là chuyện tốt Cao Tường làm, ban đầu hắn kiên nhẫn giải thích và xin lỗi mấy gamer tới báo thù, sau đó hắn cũng mặc kệ, đến một người kéo đen một người, dù sao thì hắn cũng không quen biết những người kia, hắn tự thấy không có nghĩa vụ lần lượt giải thích với từng người.
Chuyện này Lý Lan Phong từng âm thầm tìm Cao Tường đối chất, nhưng Cao Tường một mực chắc chắn mình không làm gì cả, Lý Lan Phong không có chứng cứ, không làm gì được gã, chỉ đành tự nhận xui xẻo đổi mật mã tài khoản.
Lòng dạ Lý Lan Phong rộng lớn thì rộng lớn, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn cảm thấy phàm là người không thù không oán với mình, đều không đến nỗi hại mình như vậy, liên hệ với một vài hành động nhỏ ngày xưa và mấy lời nói chua lè của Cao Tường lúc trước mà mình không để trong lòng, Lý Lan Phong cảm thấy tám phần là Cao Tường có địch ý với mình, lần này chính là nghẹn đã lâu cố ý gây chuyện khiến mình lúng túng.
Vì vậy Lý Lan Phong quyết đoán lần lượt khóa hết ngăn kéo tủ mình lại, khóa hết toàn bộ những thứ mà Cao Tường có thể xài ké, không tiếng động biểu đạt sự từ chối, hơn nữa từ sau lúc đó hắn không còn để ý tới Cao Tường, coi gã là một cục không khí hình người biết đi, sau đó, chuyện này liền coi như lật trang trong lòng Lý Lan Phong.
…
Ngược lại với Lý Lan Phong cảm xúc dâng trào, lúc này nội tâm Vương Tiểu Khê không chút gợn sóng, cậu nắm tóc giả, gom chúng lại trước ngực, che lại đường nối giữa áo ngực và cổ vốn cũng không rõ ràng.
Soái ca trong màn hình ánh mắt nóng rực, dáng vẻ rục rà rục rịch, đều là nam, Vương Tiểu Khê vừa nhìn liền biết hiện tại đối phương đang nghĩ gì.
Trong lòng Vương đại hiệp chính trực ngay thẳng nhất thời tràn đầy xem thường!
Hai người nói đông nói tây trò chuyện một lát, Vương Tiểu Khê âm thầm cười trộm, phát động đợt tiến công tiếp theo: “Sư phụ, em thấy tuổi anh hẳn là không hơn kém em nhiều nhỉ?”
Lý Lan Phong đáp lại: “Anh 19, học năm nhất, em thì sao?”
Vương Tiểu Khê nói: “Trùng hợp thế, em cũng vậy… sư phụ ơi anh cung gì thế?”
Lý Lan Phong: “Bạch Dương, còn em?”
“Em Thiên Yết, ” bé bò cạp họ Vương lộ ra một nụ cười báo thù ngọt ngào, lắc lắc cái đuôi độc sau mông, dịu dàng nói, “Nhỏ hơn anh nửa năm á.”
Lý Lan Phong không yên lòng ồ một tiếng, chuyên chú thưởng thức khuôn mặt đẹp đẽ và ngực giả của Vương Tiểu Khê, khóe môi hơi cong lên như cười như không, làm cho hắn thoạt nhìn có chút đẹp trai hư hỏng.
“Vậy… sau này em không gọi anh là sư phụ có được không?” Vương Tiểu Khê chầm chậm hỏi.
Lý Lan Phong: “Không kêu sư phụ kêu gì?”
Vương Tiểu Khê nén cơn buồn nôn, ngọt ngào nói: “Kêu ca ca nha.”
Để đạt thành hiệu quả lên nòng súng lớn nhất, Vương Tiểu Khê còn tận lực đọc hai chữ ca thành một chữ, tự Vương Tiểu Khê cảm thấy kêu như vậy còn quyến rũ hơn là chữ ca thứ hai đọc nhẹ giọng, lộ ra một loại thanh thuần ngây thơ độc hữu của cô gái nhỏ.
Quả nhiên, Lý Lan Phong bị tiếng ca ca này trêu tới không nhịn được nở nụ cười xấu xa, cười một chốc, hắn mới nói: “Được đó, gọi đi.”
Cười dâm đãng như thế, quả nhiên không phải thứ gì tốt, Vương Tiểu Khê oán thầm, trong lòng liếc trắng mắt!
Hết chương 4
Editor: về việc giữ nguyên chữ ca ca, tui đã phân vân rất lâu, mới đầu tui định edit thành anh, nhưng lúc sau còn có rất nhiều đoạn tranh cãi của các nhân vật về việc kêu “ca ca” hay “ca”, mà “ca ca” hay “ca” thì đều chỉ có thể dịch là “anh”, tui không biết làm sao cả nên đành giữ nguyên vậy, có ai có ý kiến gì hay thì góp ý cho tui nhé.
|