Phượng Hoàng, Gà Tây
|
|
Chương 14[EXTRACT]Khi Phượng Thiên Lăng…tỉnh lại, quả thực bị dọa sợ không nhẹ. Cũng không kỳ quái.
Bởi vì thứ hắn thấy đầu tiên khi tỉnh lại, chính là tỷ tỷ đã đoạt phượng linh của hắn, đầu sỏ làm hắn hôn mê đến giờ — Phượng Thiên Nghi.
Cơ hồ gần như ngay lập tức, Phượng Thiên Lăng như con mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân tóc gáy dựng thẳng lên, còn hướng địch nhân vươn móng vuốt.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Phượng Thiên Nghi thấy thế, lãnh đạm nói: “Phượng linh ta đã trả lại cho ngươi. Cái này, chúng ta thật sự đã không còn thiếu nợ nhau.”
Phượng Thiên Lăng hồ nghi, âm thầm vận khí, phát hiện phượng linh của mình quả nhiên đã trở lại. “Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?” Hắn nghi hoặc hỏi. Tốn công sưc đoạt phượng linh của hắn như
thế, sao giờ lại dễ dàng buông trả?
“Vốn ta cướp đi phượng linh bất quá là vì chặt xiềng xích giam cầm ta. Nay ta đã thoát tự nhiên không cần nữa.”
“Ngươi cũng không có điều kiện sao?” Phượng Thiên Lăng không sao tin được. Phượng Thiên Nghi cười lạnh.
“Có tin hay không là tùy ngươi.”
Nói xong những lời này, nàng xoay người rời đi, không chút nào dừng lại.
Thấy nàng đi, tinh thần thoáng cái thư giãn, Phượng Thiên Lăng mới cảm giác được quanh thân vô lực, xụi lơ.
Ngay sau đó, phụ thân của hắn — Phượng Tường Không thần sắc phức tạp tiến đến. “Phụ vương.” Phượng Thiên Lăng cung kính nói.
“Trước nằm xuống a.” Phượng Tường Không ngồi xuống mặt ghế bên giường. “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Biết rõ sự tình kỳ quặc, Phượng Thiên Lăng liền vội mở miệng tìm hỏi, đột nhiên, hắn giật mình thoáng cái, “Đúng rồi! Hắn? Hắn thế nào?”
“Đừng nóng vội, phụ vương sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết.” thở dài, Phượng Tường Không có chút ít mỏi mệt nói.
Lúc này Thiên Lăng mới chú ý tới, phụ thân của mình thoáng cái như già đi mấy trăm tuổi, vì vậy không hề lên tiếng.
“Ngày ấy sau khi ngươi hôn mê……”
Phượng Tường Không chậm rãi nói, đem toàn bộ chuyện đã phát sinh từng kiện từng kiện nói cho Phượng Thiên Lăng, cuối cùng, hắn nói:
“…… Mặc kệ ngươi từ nay về sau sẽ làm như thế nào, nhớ kỹ, nàng là tỷ tỷ ngươi.”
Mấy ngày nay trường đại học như sắp nổ tung. Từ trên xuống dưới, từ giáo sư đến đệ tử, rồi đến thím quét rác cùng a di (dì) quầy bán quà vặt, mọi người đều nghị luận sôi nổi.
Mà hết thảy oanh động này đều tại Phượng thiên Lăng vừa chuyển đến.
Khi Lâm Úc nhìn thấy lão sư trên bục giảng giới thiệu đồng học mới Phượng Thiên Lăng, hắn lập tức sản sinh một loại xúc động khó hiểu to lớn — chuyển trường.
Đương nhiên, bị rung động không ngừng ngoại trừ Lâm Úc còn một người, lúc này trong nội tâm Khang Đức cũng dâng lên cơn sóng gió động trời.
Người kia rõ ràng cùng Phượng Thiên Nghi giống như đúc, bọn họ là tỷ đệ sao?
Cảm giác ánh mắt tức giận của người nọ chạm phải mình, Khang Đức không hiểu sao chột dạ một chút. Có loại cảm giác kỳ diệu…… Ta đã từng ở nơi nào đắc tội hắn sao?
Vì vậy Khang Đức bắt đầu cố gắng tìm kiếm trong đầu.
Nhìn mục quang lạ lẫm của đối phương, Phượng Thiên Lăng trong nội tâm ủy khuất không thôi.
Mặc dù biết rõ mất trí nhớ không phải lỗi của hắn, có thể…… Dù sao Phượng Thiên Lăng cũng thật tức giận a!
Đặc biệt khi hắn phát hiện Phượng Thiên Nghi ngồi bên cạnh Khang Đức, mỉm cười nhìn mình, bộ dáng như đang thị uy, Phượng Thiên Lăng lại bắt đầu nghẹn khí.
Kết quả nghĩ cũng biết, tức giận này toàn bộ đổ lên đầu Khang Đức, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể cảm thán, Khang Đức vô tội a.
Phượng Thiên Lăng một bên dùng mục quang hung hăng quét mắt “gian phu *** phụ”, vừa đi đến bên cạnh Lâm Úc đặt mông ngồi xuống.
“Hừ!”
Rốt cục bắt đầu đi học, đáng tiếc dù lão sư phấn khích giảng thế nào, cũng không thể đè được sự chú ý của mọi người đối với đôi tỷ đệ kia.
Ngoài cửa sổ mây đen bắt đầu cắn nuốt bầu trời xanh thẳm. Mưa gió nổi lên.
|
Chương 15[EXTRACT]“Khang Đức đồng học, có thể ngồi bên cạnh ngươi không?” “Tránh ra! Vị trí này là của ta!”
“Khang Đức đồng học, vị trí này là của Thiên Lăng đồng học?” “Ngươi thật là nói nhiều a!”
Trên lớp học, Khang Đức “mọi việc đều thuận lợi”, bất hảo mệnh khổ. “Khang Đức đồng học, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
“Bổn thiếu gia muốn ăn chân cánh gà!”
“Ha ha, người mua nhiều thế, Thiên Lăng đồng học nên nhanh đi chen chúc để còn kịp nha.” “Ai nói ta đi? Khang Đức! Giúp ta mua!”
“Ách……”
“Ha ha a, Thiên Lăng đồng học rất biết nói giỡn. Nam tử hán đại trượng phu, muốn cái gì gì đó tự mình đi lấy không phải sao?”
“Ngươi đừng nói nhảm! Khang Đức ngươi đi hay không?” “Ách……”
Chỉ tội, Khang Đức bên này “nuốt không trôi”, gầy đến ba vòng. “Cám ơn ngươi đã trễ như vậy còn đưa ta trở lại ký túc xá.”
“Không khách khí. Mau vào đi thôi, cửa kí túc xá cũng sắp đóng lại.” “Ân, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
“Ngươi như thế nào muộn vậy mới vừa về? Có phải là cùng một chỗ với nữ nhân kia?”
Mới bước vào cửa chính phòng ngủ Khang Đức kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Lăng không biết đã đứng đó bao lâu.
“Ngươi, ngươi như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?” Chỉ thấy Phượng Thiên Lăng trợn tròn đôi mắt.
“Đương nhiên chưa! Chẳng lẽ ngươi hy vọng người đứng đây là nữ nhân kia?” “Ta không có a……”
Trong phòng ngủ, Khang Đức “đêm không thể ngủ”, thành công biến thân thành gấu trúc quốc bảo.
Qua vài ngày cuộc sống thay đổi, Khang Đức cuối cùng cũng có cơ hội, vụng trộm chuồn khỏi ánh mắt hai vị Phượng đồng học, hơn nữa còn ngẫu nhiên gặp được đồng dạng gấu trúc quốc bảo nhiều ngày không thấy — Lâm Úc đồng học.
Đây là anh không ra anh, em không ra em, tương kiến thật khó, vừa thấy liền bi thương nhào đến. “Mệt mỏi quá a!”
“Thật khổ a!”
Khang Đức là bị một đôi tỷ đệ làm khổ không thể tả, mà Lâm Úc thì không cần nói cũng biết, là bị hai tên tiểu tử trong nhà nhiều ngày cấm dục phối hợp chà đạp.
Hai người đi vào McDonald, mỗi người một ly coca lớn, ngồi suốt một buổi chiều. “Lâm Tử, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
Khang Đức nhíu mi đến sắp khép lại, “Nếu cứ như vậy, ta sớm muộn cũng điên mất a.”
Lâm Úc phi thường đồng tình nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn: “Hyunh đệ nói thật, ta cũng không biết. Bất quá, bản thân ta là muốn hỏi ngươi một câu.”
“Nói đi.”
“Ngươi đối Phượng Thiên Nghi, đến tột cùng là cảm giác gì?”
“Cảm giác gì?” Khang Đức sửng sốt một lát, “Không có cảm giác gì a.”
“Không có cảm giác vẫn cùng người ta thân cận?” Lâm Úc nghiêng nhìn hắn một cái, “Ngươi như vậy, chính là rất dễ dàng bị người khác hiểu lầm.”
Khang Đức vặn vặn lông mày: “Chỉ cần nghĩ tới nàng sẽ khóc vô cùng thương tâm, ta có điểm không nỡ.”
Trở mình mắt trợn trắng, Lâm Úc rất là bất đắc dĩ: “Ngươi này chính là như vậy, luôn luôn không dứt khoát. Yêu một người nên nói ra, không yêu liền cự tuyệt. Kết quả hiện tại thì tốt rồi, yêu mến người ta a, nhưng chết sống không chịu nói, cho rằng chỉ cần sủng ái là đủ, làm hại hiện tại người tiến thoái lưỡng nan. Nếu đã không thích, sao không để cho người ta một cái kết thống khoái. Ai, ngươi nói ngươi có hay không giống cái yêu tinh hại người!”
Khang Đức vừa nghe, dần dần hổ thẹn cúi đầu……
“Đợi một chút, ta khi nào thì yêu mến người khác? Ta như thế nào không biết?” Ách…… Nói, nói lộ ra ……
“Đây là giả thiết, giả thiết ngươi không hiểu a!” Lâm Úc dùng âm thanh cực đại để che dấu chột dạ. “Thiệt là! Ta xem ngươi nhanh quyết định đi! Miễn cho sau này hại người hại mình!”
Nói xong Lâm Úc liền mạnh mẽ đứng dậy, đi ra khỏi McDonald. Còn lại Khang Đức vẫn ngồi tại chỗ sững sờ.
“Quyết định? Cái gì quyết định?”
Trở về phòng ngủ, chính là trông thấy nam hài thần tình tức giận. “Ngươi cả ngày chạy đi nơi đâu!”
Đối mặt loại chất vấn không hiểu ra sao, Khang Đức rốt cục nhịn không được, ngữ khí không tốt nói: “Ta đi đâu cần nói cho ngươi sao? Ngươi là gì của ta?”
“Ta đương nhiên là của ngươi…… Phòng, bạn cùng phòng a……” Thanh âm dần dần thu nhỏ.
Phượng Thiên Lăng đột nhiên ý thức được, Khang Đức trước kia cho tới bây giờ cũng không có nói yêu mình.
Nói tóm lại, mình và hắn đến giờ cũng không phải là quan hệ tình nhân.
Mà hôm nay Khang Đức mất trí nhớ đã quên chuyện hai người ở chung, càng không đề cập đến cái khác.
Trong nội tâm lập tức dâng lên một hồi khủng hoảng, Phượng Thiên Lăng mặt cũng dần trắng bệch. Chính mình trước kia, có lập trường gì để kiểm soát đối phương?
Mình của hiện tại, càng có thể dựa vào cái gì để cuốn lấy đối người kia? Thậm chí cả hai người cũng chỉ mình hắn nhớ kĩ tất cả.
Người này……
Người này……
Không có phản bác như dự liệu, Khang Đức có chút ngoài ý muốn. Lại nhìn mắt Phượng Thiên Lăng, nguy!
Khuôn mặt tái nhợt, cả người như là bị đánh yêm nhân gia tử, chưa gượng dậy nổi.
yêm nhân gia tử: chính là bị đánh ngay bộ vị quan trọng thành… giống thái giám (yêm nhân) ấy.:”>
“Nói cũng đúng……”
Bỏ đi tiếu dung chính là lời nói như u hồn này, Phượng Thiên Lăng cởi giày cùng áo ngoài, im lặng đi ngủ.
Biểu hiện khác thường của hắn khiến Khang Đức khó hiểu, khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn kia khiến tâm hắn không khỏi đau đớn.
Hắn hẳn phải phấn khởi cười! Hắn hẳn phải kiêu ngạo cười! Hắn hẳn phải tự cao tự đại cười!
Tóm lại, hắn tuyệt không nên cười ủy khuất như vậy, mất mát như vậy, bi thương như vậy……
Thân thể so với tư tưởng phản ứng nhanh hơn, Khang Đức còn chưa ý thức mình đã làm cái gì, người đã chạy vào trong chăn của người ta.
Phải biết rằng, giường ở kí túc xá của trường là chia trên dưới, tất cả đều là mỗi người một giường. Một người ngủ vừa vặn, nếu lại thêm nữa…… Không có biện pháp Khang Đức đành phải đem Phượng Thiên Lăng đặt trên người mình, đảm đương nệm thịt người miễn phí.
Ghé vào người Khang Đức, Phượng Thiên Lăng tại một khắc trước còn buồn bực ở trong chăn nho nhỏ rơi lệ, sao ngờ được khắc kế tiếp, dưới thân đã là một thân thể nam tính, không khỏi ngây người nửa ngày.
Khang Đức bắt đầu ý thức được không ổn, vốn xấu hổ muốn chết, nghĩ thầm mình tại sao lại hành động như thế.
Nguyên tưởng rằng sẽ bị quyền đấm cước đá, còn đang thầm nghĩ chính mình may mắn da dày thịt béo chịu nổi nấm đấm. Kết quả trông thấy lại là đôi con ngươi không có tiêu cự đang ngơ ngác nhìn hắn.
Thật sung sướng a.
Bình thường ương ngạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến, hiện tại Phượng Thiên Lăng không chỉ mang một phong tình khác, lại còn rất mị hoặc, khiến Khang Đức tâm ngứa ngáy, hận không thể một ngụm ăn người kia.
Phượng Thiên Lăng thân hình so với Khang Đức nhỏ rất nhiều, cho nên Khang Đức có thể toàn bộ ôm hắn vào trong ngực, hai người mặt đối mặt, gần gũi đến Khang Đức cơ hồ có thể đếm rõ Phượng Thiên Lăng có bao nhiều lông mi.
Đương nhiên không tránh khỏi dụng phải súng hỏa, (Viêm: chậc!:”>. Tiểu Lang: cút! đang đoạn cao trào lại gặp nàng =A=) Khang Đức lập tức đem đầu Phượng Thiên Lăng áp sát ngực mình, có chút bối rối nói: “Trời lạnh, nhanh ngủ đi.”
Đến khi nghe rõ tiếng tim đập cấp tốc bên tai, Phượng Thiên Lăng mới phục hồi tinh thần. Tim cơ hồ muốn cháy bung ra.
Người này…… Là của ta……
Cho nên việc này đã chứng minh, cận thủy thai lâu tiên đắc nguyệt (nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng), không phải là không có đạo lý.
|
Chương 16[EXTRACT]Không quá vài ngày, Phượng Thiên Nghi sinh bệnh.
Khi đi học, nàng đột nhiên té xỉu trên ghế, được mọi người luống cuống tay chân tranh thủ đưa đến phòng y tế, sau đó hôn mê bất tỉnh một thời gian dài.
Không có biện pháp, cuối cùng Khang Đức chỉ có thể đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Trải qua kiểm tra toàn thân kỹ càng, bác sĩ thở dài nói với Khang Đức cùng Phượng Thiên Lăng đưa nàng tới, các cơ quan nội tạng trong cơ thể Phượng Thiên Nghi đang suy kiệt toàn diện, cả bác sĩ cũng chưa bao giờ thấy qua loại bệnh này. Theo tình hình bây giờ, nếu còn phát triển thêm nữa, phỏng chừng người bệnh sống không qua nửa tháng.
Nghe xong lời của bác sĩ, Phượng Thiên Lăng sợ ngây người.
Tuy không rõ ràng lắm đến tột cùng là vì cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết có người nhất định biết rõ. Vì vậy, hắn lập tức ly khai bệnh viện, trở lại huyễn giới.
“Đây là chuyện gì?”
Đối mặt phụ vương, hắn chất vấn.
Phượng Tường Không nhìn thẳng hắn nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói ra nguyên nhân.
“Biết rõ năm đó vì cái gì mẹ ngươi đem Thiên Nghi phong ấn tại thạch động khảm minh châu kia không? Đây là vì kéo dài tính mạng của nàng. Ngươi cũng biết, phượng linh đối với phượng tộc mà nói, cũng không chỉ là một thần khí, mà là tất cả căn nguyên sức mạnh. Thiên Nghi lúc sinh ra trong cơ thể đã không có phượng linh, sau này dù như thế nào nàng cũng sẽ vì suy kiệt sức mạnh mà chết. Mẹ của ngươi dùng hết tất cả pháp lực vì nàng tạo thạch động kia. Nàng không ly khai thì thôi, một khi nàng rời đi, Thiên Nghi sẽ bởi vì không có phượng linh duy trì, suy kiệt sức mạnh mà chết.”
“…… Cho nên, lúc nàng đem phượng linh trả cho ta, cũng có nghĩa……” Phượng Thiên Lăng gian nan mở miệng, ngữ khí chua xót.
“Đúng vậy. Đây là chính cô ta lựa chọn.”
Sau khi rời khỏi huyễn giới, Phượng Thiên Lăng mất hồn mất vía trở lại trường học.
Trong phòng ngủ không có người, Khang Đức hẳn là còn đang trong bệnh viện cùng Phượng Thiên Nghi.
Giờ phút này Phượng Thiên Lăng không biết mình đến tột cùng nên làm như thế nào. Hắn cảm giác mình thật nhỏ bé.
Nàng vì Khang Đức, rõ ràng có thể hi sinh cả tính mệnh!
Hắn so ra kém nàng…… Hắn đối người kia yêu nhưng vẫn không sâu bằng nàng. Hổ thẹn sao? Áy náy sao?
Bất tri bất giác, nước mắt giọt giọt rơi xuống. Tỷ tỷ……
Tại bệnh viện trông coi một ngày dĩ nhiên sức cùng lực kiệt Khang Đức rốt cục trở về phòng ngủ. Thời điểm hắn rời đi Phượng Thiên Nghi còn chưa có tỉnh, nhưng tốc độ suy kiệt thân thể đã chậm lại,
tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng. Vì vậy Khang Đức buông lỏng cơ thể, mệt mỏi không chịu nổi trở về nghỉ ngơi.
Gian phòng đen kịt khiến hắn cảm thấy là lạ.
“Thiên Lăng?” hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, nhưng cũng không có người trả lời.
Tìm được chốt mở đền, chỉ thấy cái búp bê tùy hứng kia đang quấn chăn bịt kín thành một khối. “Thiên Lăng?” gọi thử, Khang Đức đến gần bên giường kéo ra một góc chăn.
Chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của Phượng Thiên Lăng cùng đôi mắt đỏ hoe nhìn qua hắn.
“…… Đừng lo lắng, nàng sẽ không có việc gì.” Phượng Thiên Lăng khó được biểu tình yếu ớt làm cho Khang Đức trong nội tâm bất giác lo sợ.
“…… Khuya hôm nay cùng ta cùng ngủ một chỗ được không?”
Khi Phượng Thiên Lăng dùng ngữ khí bốc đồng đưa ra yêu cầu này, Khang Đức phát hiện mình căn bản sẽ không có khả năng cự tuyệt.
Sau khi cởi quần áo vớ giày đơn giản rửa mặt, Khang Đức lên giường, đem Thiên Lăng bao trong ngực mình, khẽ vuốt đầu của hắn, muốn an ủi hắn, thậm chí còn muốn hôn lên mặt của hắn……
Vào đêm, nương theo ánh trăng yếu ớt xuyên ngoài cửa sổ, Khang Đức phát hiện Thiên Lăng ngủ trong ngực lông mày như trước nhẹ nhăn.
Đứa nhỏ này đang bất an? Là vì Phượng Thiên Nghi sao?
Mặc dù hắn chưa từng nói qua cùng Phượng Thiên Nghi là quan hệ gì, nhưng chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra quan hệ bọn họ trong đó.
Tuy nhiên không biết hai tỷ đệ này đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến hai người đối đầu gay gắt thế, bọn họ là có quan hệ huyết thống không phải sao?
Ai……
Khang Đức làm sao biết được, nguyên nhân khiến cho Thiên Lăng uể oải là bởi vì hắn đã quyết định, từ giờ cho đến khi tính mạng Phượng Thiên Nghi chấm dứt, đem Khang Đức tạm thời tặng cho nàng.
Có lẽ đây là quyết định lớn nhất trong đời Phượng Thiên Lăng, cũng là quyết định thống khổ nhất. Đơn giản là hắn không có tự tin, tình yêu của mình liệu có thể sao sánh với Phượng Thiên Nghi. Hắn đang áy náy, là hắn cướp đi hết thảy của nàng, thậm chí kể cả tính mạng.
|
Chương 17[EXTRACT]Người đầu tiên nhìn ra sự tình không đúng tự nhiên là Lâm Úc. Bởi vì hắn phát hiện, chính mình đột nhiên biến thành lá chắn tuyệt hảo của Phượng Thiên Lăng. Hơn nữa, người muốn chắn không phải ai khác mà là tên Khang Đức đầu óc như hòa thượng.
Đương nhiên, người không rõ ràng tình huống này đâu chỉ mình Khang Đức? Lâm Úc cũng là trong đầu đầy dấu chấm hỏi a!
“Lâm tử, đi thôi, đi học.”
“Lâm tử, cơm trưa đến nhà của ngươi ăn.”
“Lâm tử! Khuya hôm nay đến nhà ngươi chơi game!” “Lâm tử……”
Lâm Úc bây giờ là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, khổ không thể tả. Không nói đến việc ứng phó tiểu phượng hoàng tính tình khó chịu, chỉ cần việc trấn an hai cái tiểu tử ở nhà cũng đủ khiến hắn khổ mấy ngày liền. Thử hỏi, tiểu thế giới của ba người bị kẻ khác vô tình phá hư, cũng đủ tưởng tượng sắc mặt của hại vị “tướng công” nhà này rồi.
Tiểu Lâm tử không thoải mái, Khang Đức cũng chẳng khá hơn.
Từ lúc trở về từ bệnh viện, hắn có thể cảm thấy trường học thật có điều không ổn. Người mà bình thường đuổi cũng không đi, hiện tại chỉ cần mình mới mở miệng cùng hắn nói chuyện…… Không, mà ngay cả đi trên đường ngẫu nhiên ánh mắt tương giao, nháy mắt tiểu nhân gia kia đã không thấy tâm hơi, chạy so với thỏ…… Không không, là so với hỏa tiễn còn nhanh hơn.
Khang Đức hôm nay một cái đầu hai nỗi lo a.
Lúc Phượng Thiên Nghi nằm viện, như thế nào cũng không chịu liên lạc người nhà, duy nhất Phượng Thiên Lăng cùng nàng có quan hệ huyết thống quan hệ lại chết sống không chịu đến bệnh viện.
Khang Đức hảo tâm, sợ nàng một mình cảm thấy quá cô đơn, xung phong nhận việc ở bệnh viện chăm sóc nàng.
Phiền toái chính là, mỗi ngày sau khi trở về hắn còn phải chạy khắp nơi tìm Phượng Thiên Lăng. Mặc dù biết Phượng Thiên Lăng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chính là lo lắng, cần phải rõ ràng cụ thể hành tung người kia, nếu không cả ngủ cũng không an ổn.
Cứ như vậy giằng co hơn mười ngày, cả người đã gầy đi một vòng lớn. “Thực xin lỗi.”
“Ân?” Khang Đức chuyên tâm gọt quả táo ngẩng đầu, không hiểu ra sao nhìn Phượng Thiên Nghi trên giường bệnh gương mặt tái nhợt cơ hồ như trong suốt.
“Ngươi xem ra là rất mệt đi.” Phượng Thiên Nghi tràn đầy áy náy.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thân thể của ta rất tốt.” Khang Đức chẳng hề để ý cười cười. Lại là nửa khắc trầm mặc.
“Khang đức đồng học……” Phượng Thiên Nghi nhìn chằm chằm vào cái trán, chiếc mũi thẳng tắp của Khang Đức, “Ngươi yêu thích ta sao?”
Nghe vậy, Khang Đức ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt của nàng, nói: “Trong lòng ta, ngươi tựa như muội muội của ta.”
Phượng Thiên Nghi nghe xong, nhàn nhạt cười, chỉ là trong mắt có chút ướt át, thở dài: “Ngươi nói thật đúng là trực tiếp a.”
“Bởi vì ta không muốn lừa dối ngươi.” Khang Đức cười.
Kỳ thật, hắn làm sao không biết tâm ý của nàng? Chỉ là…… Tâm không động, sao có tình yêu? Phượng Thiên Nghi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Thôi, dù sao đời này ta đều không sánh bằng hắn ……” “Cái gì?” Khang Đức mặt mang nghi hoặc.
Một lần nữa thả ra một nụ cười mỉn, Phượng Thiên Nghi mở miệng nói: “Không có gì. Khang Đức
đồng học, có thể phiền toái ngươi một việc?” “Đương nhiên!”
“Giúp ta đem Thiên Lăng đến đây, ta muốn thấy hắn.”
“Kỳ thật ta cũng muốn biết, ngươi cùng Thiên Lăng đến tột cùng là quan hệ gì?” Khang Đức đưa ra chuyện hắn không rõ nhất. Hắn muốn cho suy đoán của mình một đáp án chính xác.
“Song sinh.”
“…… Ta đến đây.”
Đứng ở ngoài cửa nhăn nhó nửa ngày, khi cảm giác tâm lý kiến thiết hảo, Phượng Thiên Lăng đẩy cửa vào.
Khi vừa bước vào, hắn không nhìn đến người đang trên giường bệnh.
Nàng rõ ràng biết, mình tuyệt đối sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Khang Đức. Nàng cũng biết, chính mình không cách nào đối mặt với nàng.
Nàng là tỷ tỷ song sinh của hắn, nhưng nàng đã từng muốn giết hắn và cả Khang Đức. Cuối cùng vì Khang Đức, nàng tình nguyện buông tha tự do cùng tính mạng không dễ gì có được.
Nàng là tỷ tỷ của hắn, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không hiểu nàng. Còn nàng lại biết hết thảy nội tâm của hắn, kể cả những điều mà bản thân hắn cũng chẳng rõ.
Hắn sợ hãi người này, thật sự sợ hãi.
Nếu như lúc trước lưu lại chính là nàng, tất cả những điều mình có sẽ là của nàng. So về chính mình tùy hứng làm bậy, thậm chí còn một lần làm hại tính mạng Khang Đức, nàng tốt hơn, có lẽ…… Càng thích hợp bên cạnh Khang Đức……
“Đừng nghĩ như vậy.”
Nằm trên giường bệnh Phượng Thiên Nghi thoáng đoán được suy nghĩ của đệ đệ. Nàng tinh tường, Phượng Thiên Lăng rất áy náy.
Khi hắn biết mình sắp chết, hắn tình nguyện buông tay để Khang Đức tới chiếu cố mình. Nàng hiểu, đây là nhượng bộ lớn nhất mà Phượng Thiên Lăng dành cho nàng.
“Ngươi không có bất luận sai lầm gì.”
Phượng Thiên Lăng kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn Phượng Thiên Nghi trên mặt dị thường bình tĩnh.
“Có một số việc không phải ta và ngươi có thể giải quyết, ông trời đã định vận mệnh của chúng ta, sẽ không có cơ hội giãy dụa. Ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy, cảm thấy thay thế ta. Bởi vì ta vốn nên là một bộ phận của ngươi.”
“Một, một bộ phận?” Phượng Thiên Lăng mở to hai mắt.
“Ta có thể cảm giác được nội tâm của ngươi, có thể thông qua mắt của ngươi xem thế giới bên ngoài, cái này nói rõ ta vốn nên là bóng dáng của ngươi.”
Phượng Thiên Nghi thở dài: “Chúng ta tách rời, có lẽ là một trò đùa nho nhỏ của lão thiên gia.” “Cái gì chó má vui đùa!” Phượng Thiên Lăng giận dữ, “Đây là chuyện có thể lấy ra đùa sao!” Phản ứng trong dự liệu, Phượng Thiên Nghi vui vẻ nở nụ cười.
“Đệ đệ.”
Phượng Thiên Lăng ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn “đệ đệ”. Tâm thoáng cái mãnh liệt nhảy lên, mũi có chút ê ẩm. Liễm hạ mắt, Phượng Thiên Lăng hỏi ra một việc hắn luôn cất giấu trong lòng.
“…… Tỷ tỷ…… Mẫu thân…… Mẫu thân…… Nàng, nàng xinh đẹp sao?”
“Rất đẹp. Nàng là phượng hoàng xinh đẹp nhất, tối cao quý nhất trên thế giới.” “Ân……”
Phượng Thiên Lăng không khỏi rơi nước mắt. Hắn và tỷ tỷ kỳ thật đều đồng dạng, bất đồng duy nhất chính là, hắn là phụ thân yêu nhất, tỷ tỷ là mẫu thân yêu nhất.
“Tốt lắm, hết thảy đều đã trôi qua. Thân là tỷ tỷ đích cần phải nhắc nhở ngươi.” Phượng Thiên Nghi mỉm cười, “Từ nay về sau làm việc ngàn vạn không cần phải quá xúc động. Ngươi là không quan hệ, nhưng
nếu có người vì sự tùy hứng của ngươi mà nguy hiểm thật không tốt.”
“Biết rõ.” Phượng Thiên Lăng ngoan ngoãn tiếp nhận tỷ tỷ dạy bảo, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thật ấm áp.
“Còn có, hắn rất thích ngươi, nên đối chính mình có lòng tin. Mất trí nhớ cũng không sao. Trí nhớ đều dựa vào chính mình sáng tạo. Nếu hắn cả đời đều không nhớ tới chuyện trước kia, vậy không nên ép buộc, dù sao ngươi cũng có thể khiến hắn thích ngươi lần nữa đúng không?”
“A.” Phượng Thiên Lăng ửng đỏ mặt. “Thiên Lăng.”
“Ân.”
“Nếu như ngươi cảm thấy áy náy, vậy đáp ứng ta, nhất định phải quý trọng hết thảy hiện tại, nhất định phải trôi qua hạnh phúc. Như vậy, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.”
“……” nghe những lời như di ngôn này, Phượng Thiên Lăng cảm giác yết hầu như bị vật gì đó gắt gao ngăn chặn.
“Đã không còn sớm, ngươi mau trở về thôi.”
Mắt thấy Phượng Thiên Nghi thân thể dưới ánh trăng càng phát ra trong suốt, Phượng Thiên Lăng không còn cảm thấy tim đập nhanh.
“…… Thân thể của ngươi……”
“Đi thôi, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình.”
Một nụ cười nhạt đưa đến Phượng Thiên Lăng — nàng từng oán từng hận, nhưng mà như trước không bỏ xuống được.
“Phụ thân.” hắn rốt cuộc đã tới.
“Thực xin lỗi…… Mặc dù biết những điều ta nói hôm nay ngươi sẽ không tin, nhưng ta và mẫu thân ngươi là rất yêu ngươi.”
“Ta hiểu. Nếu không có phụ thân cùng mẫu thân, ta cũng sẽ không sống lâu như vậy a. Đã đủ rồi. Ta vốn là một phần của Thiên Lăng, hiện tại, nên trả lại cho hắn ……”
An tường khép lại hai mắt, người trên giường một mảnh hảo hồng dần trở nên trong suốt như trong lễ rửa tội, ngưng kết thành một viên huyết phách châu.
Phượng Tường Không đem hạt châu cầm lấy, ngốc lăng đứng đấy. Một giọt nước rơi trên huyết phách châu.
Thực xin lỗi…… Hài nhi……
“Tỷ tỷ ngươi nàng thế nào?” thấy Phượng Thiên Lăng mang bộ dạng ngây ngẩn mất hồn, khiến Khang Đức phi thường lo lắng.
“Tỷ tỷ……” Phượng Thiên Lăng chậm rãi đến trước mặt Khang Đức, ôm lấy hắn, sau đó tựa đầu chôn thật sâu vào ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Nàng đã đi……”
Hắn có thể cảm giác, một nơi nào đó trên thân thể đã tách ra khỏi mình.
Khang Đức cái gì cũng chưa nói, chỉ là ôm chặt lấy người trong ngực. Ngực cảm giác có chút ướt át. “Khổ sở thì cứ lớn tiếng khóc lên a, không cần phải kìm nén, đối thân thể không tốt.”
“Ân……”
“Ta sẽ cùng ngươi……” nói còn chưa dứt lời, đột nhiên Khang Đức cảm thấy mọi thứ hỗn độn, một hồi đầu váng mắt hoa.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy!”
Cảm giác được không đúng, Phượng Thiên Lăng vội vàng ly khai ngực Khang Đức. Nhìn bộ dáng hắn rất khó chịu, sợ tới mức Phượng Thiên Lăng mặt trắng bệch tại chỗ.
“Đầu, đầu hảo……” chóng mặt……
Không thể nói hết, Khang Đức liền tựa đầu trên người Phượng Thiên Lăng, hôn mê bất tỉnh.
“Khang Đức!”
|
Chương 18[EXTRACT]Như đang ngồi ở rạp chiếu phim, phía trước là bộ phim khoa học viễn tưởng phổ biến, cảnh quay chân thật sống động, chỉ là diễn viên biến thành hình dạng của mình.
Trải nghiệm kỳ diệu nhất là chính mình biến thành gà tây còn cùng một đám gà tây khác làm bạn tốt? Mò trăng dưới nước.
mò trăng dưới nước: chỉ chuyện không thực
A a…… Ngô…… Đau nhức…… Chẳng lẽ những điều này không phải mộng? Loại cảm giác chân thật không thể tưởng tượng nổi, đau nhức cả thể xác và tinh thần……
Nhìn hắn vẻ mặt vô cùng thống khổ, đầu đầy mồ hôi lạnh, Phượng Thiên Lăng lòng nóng như lửa đốt lại không có biện pháp nào. Khi hắn trông thấy Khang Đức mí mắt chậm rãi mở ra, liền lập tức tiến đến.
“Uy! Ngươi không sao chứ?”
Trợn tròn mắt, chỉ thấy Phượng Thiên Lăng đang lo lắng nhìn mình.
Ngừng nghỉ chỉ chốc lát, Khang Đức nâng lên một tay, lật qua lật lại cẩn thận nhìn.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?” nhìn hắn hành động cổ quái, Phượng Thiên Lăng nội tâm càng thêm không yên. Không phải là đầu óc bị hư đi?
Nửa ngày sau.
“Ha ha a…… Cuối cùng cũng trông thấy ngón tay……” Khang Đức nhếch môi, nở nụ cười. “Ngươi……”
Quay đầu, Khang Đức nhìn chằm chằm Phượng Thiên Lăng, nói khẽ: “Hiện tại ngươi có thể ôm ta nga……”
Phượng Thiên Lăng trừng lớn hai mắt.
Khôi phục…… Trí nhớ khôi phục…… Hắn nghĩ tới……
“Ô ô ô ô……”
Không biết là kích động hay là như thế nào, Phượng Thiên Lăng thật sự nhịn không được, thoáng cái khóc lên.
Thở dài một hơi, đem cái tiểu tử bị ủy khuất suốt thời gian qua một phen kéo lên giường, Khang Đức vận dụng tứ chi gắt gao ôm chặt hắn.
Không chịu đối mặt hắn, Phượng Thiên Lăng ra sức đem thân quay sang nơi khác, thành ra đưa lưng về phía hắn.
“Thực xin lỗi……” kề bên tai Thiên Lăng, Khang Đức chỉ có thể đối vành tai nhỏ nhắn đầy đặn sinh ra hứng thú rất lớn, nóng lòng muốn tiếp cận rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Không nghĩ cùng hắn trong lúc đó là loại quan hệ mập mờ không rõ này.
Trước kia không có quyết định, cảm giác thấy đứa nhỏ này tham muốn độc chiếm quá mạnh mẽ, hoài nghi một kẻ yêu thích tự do như mình thật phải cùng hắn ở một chỗ?
Bất quá Khang Đức hiện tại rốt cuộc đã minh bạch, trong lòng mình, tự do kia cũng không bằng một giọt nước mắt của Thiên Lăng.
Cam tâm tình nguyện bị hắn trói buộc.
Cường thế đem thân thể Phượng Thiên Lăng kéo lại, mặt đối mặt.
Nhìn thấy đối phương đỏ bừng chóp mũi, Khang Đức kìm lòng không được cũng dùng chóp mũi cọ cọ. “Ta thích ngươi Thiên Lăng.”
Đôi mắt đang rủ thấp xuống nhất thời trợn tròn, sáng ngời như tiểu đăng phao (bóng đèn). “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vừa mới, vừa mới nói……”
Thấy đối phương bộ dáng đáng yêu đến cực điểm khiến khóe miệng Khang Đức khẽ nhếch lên. “I love you.”
Vừa dứt lời, Khang Đức chuẩn xác hướng bờ môi đối phương phát động công kích, dây dưa không dứt. Hương vị ngọt ngào này thuộc về tiểu tử tùy hứng đáng yêu của hắn.
“Ngô……”
Hắn, hắn, hắn đang hôn ta……
Phượng Thiên Lăng mũi đau xót, không biết nên làm ra phản ứng gì, nội tâm tăng thêm buồn phiền, liền một ngụm cắn lên thần biện kia.
thần = môi, biện = cánh hoa
Cho ngươi mấy ngày nay không đếm xỉa ta, hừ!
Khang Đức vội vàng thối lui, nhìn đối phương hốc mắt hồng hồng, con ngươi đen nhánh như trân châu mang theo nho nhỏ ủy khuất cùng quật cường.
“Ha ha…… Ngươi là tiểu báo con sao?”
“Coi chừng ta!” Phượng Thiên Lăng ngoài miệng cậy mạnh, nhưng vẫn là đến gần liếm hôn bờ môi bị hắn cắn đến xuất huyết, biểu đạt áy náy. Ân…… Có mùi vị của máu……
Bị đối phương chủ động khiến nội tâm nhen nhóm liệt hỏa, Khang Đức xoay người áp lên, không chỉ đoạt lại quyền chủ động, còn như nhịn đói nhiều ngày hung hăng hôn trụ đối phương, tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu với vào trong quần áo Phượng Thiên Lăng, nhiệt tình vuốt ve.
Cảm giác như có chỗ nào không đúng, Phượng Thiên Lăng khó khăn đem miệng chưa ra khoảng không: “Đợi một chút! Tại sao ngươi lại ở phía trên?”
“Ân?” đang bề bộn bốn phía châm lửa cộng thêm thay đối phương thoát y, Khang Đức bớt thời giờ lên tiếng, sau đó tiếp tục động tác.
“Ngươi là vương……” phi của ta mới đúng a……
Đáng tiếc ý kiến còn chưa đưa ra, thanh nộn Phượng Thiên Lăng rất nhanh liền rơi vào tay giặc giữa dục vọng không cách nào tự kiềm chế.
Dưới thân là thân thể bạch ngọc của người kia khiến Khang Đức như gặp phải ma, không cách nào tự chủ được, tự động hôn khắp từng bộ phận trên thân thể Phượng Thiên Lăng.
“Ô ô…… Không, không cần phải…… Cái chỗ kia……”
Phượng Thiên Lăng toàn thân nóng cơ hồ như vào cõi niết bàn, lại phát hiện Khang Đức rõ ràng hôn lên…… phía sau của hắn……
“Ô ô ô ô…… Ngươi khi dễ, khi dễ ta……”
Rất không chịu thua kém, Phượng Thiên Lăng nghẹn ngào vùng lên, nước mắt nhẹ rơi. Chỉ có điều, Khang Đức lần này cũng không bởi nước mắt của hắn mà hạ thủ lưu tình. Thích khi dễ vợ, thích nhìn vợ bị ủy khuất đối với mình giương nanh múa vuốt.
Khang Đức đột nhiên giác ngộ, nguyên lai chính mình trước kia không chịu thành thật nói ra tình cảm của mình đối với hắn, chỉ vì muốn nhìn nhiều hơn biểu tình Phương Thiên Lăng lo sợ hắn bị người khác cướp đi, khiến hắn cảm nhận mình trong tâm Phương Thiên Lăng thật quan trọng, không thể thiếu được.
Ha ha……
Lại một lần thật sâu hôn trụ đối phương, rốt cục xâm nhập thân thể mềm mại, ấm ấp của ái nhân.
Tiểu tử kia, đã chui đầu vô lưới trêu chọc của ta, không nên trách người khác a…… Khi dễ nho nhỏ, hẳn là không quan hệ a?
Kết quả, cái này khi dễ, chính là cả một đêm.
Vậy Khang Đức như thế nào đột nhiên khôi phục trí nhớ? Trên thực tế nguyên nhân ở chỗ —
Thiên đình
“Thế nào? Xem ra đường phản công của con ngươi vẫn còn dài đằng đẳng a……” Ngọc Hoàng đại đế cười tủm tỉm nói.
Phượng Tường Không vẻ mặt trấn định tự nhiên.
“Bệ hạ trước kia không phải nói muốn cho Khang Đức chính mình khôi phục trí nhớ sao? Như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý?”
“Ha ha a…… Chuyện Phượng Thiên Nghi đã xong xuôi, sớm một chút khôi phục trí nhớ đối hai người đều tương đối tốt, nếu không loại trò đùa này còn phải chờ bao lâu a! Ha ha ha…… Uy, nếu không chúng ta đánh cuộc đi, đứa con nhà ngươi rốt cuộc chờ bao lâu mới có thể phản công thành công, sao?” đứng ở thiên đình cả ngày thật đúng là rất dễ nhàm chán.
“Hảo, bệ hạ. Thần đánh cược ba trăm năm.”
“Ha ha ha…… Phượng Vương cũng quá tự tin đi, trẫm thấy muốn năm trăm năm mới được.” “Nếu thần thắng, khiến Thiên Lăng tiếp nhận vị trí Phượng Vương đi.”
“Tốt, không có vấn đề!”
Giờ phút này, trong gương lớn trước mặt hai người, một đôi tân nhân đang triền miên, vô hạn xuân quang……
Đáng thương hai người đêm đầu không những bị nhìn trộm triệt để vẫn không biết, mà cả chuyện tư mật trên giường nhà mình cũng bị đem đi đánh đố tiêu khiển.
Ai…… Không khỏi cảm thán, lão thiên gia con mắt lưu loát vô cùng a.
|