Tôi Gọi Điện Thoại Chứ Không Phải Nói Chuyện Với Anh
|
|
Chương 9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
tdxpkuiKhuôn mặt khinh bỉ x2
Cuối cùng Hoa Lao cũng biết con báo trong mơ từ đâu tới…
Cả đêm qua anh bị Ngao Giao đè lên người ngủ. Hiện tại toàn thân đau nhức, mắt thâm quầng đến độ có thể gia nhập “Hội cú đêm sành điệu”. Điều khác biệt duy nhất chắc là anh không bị cắn cho dớt dãi đầy mặt, cúc hoa cũng bảo vệ được sự trong trắng…
Hoa Lao đứng trong bếp vừa ngáp vừa nấu cháo, cùng khi đó Ngao Giao khoan khoái bước ra từ nhà vệ sinh. Hắn hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh, chủ động chào buổi sáng.
Hoa Lao híp mắt gật đầu, gãi tóc múc cháo ra bát.
Hai người ăn sáng được một nửa thì Ngao Giao bỗng mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua tôi… không làm gì chứ?”
Hoa Lao đang buồn ngủ rũ rượi, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý của đối phương, theo bản năng lắc đầu.
Ngao Giao có vẻ thoáng nhẹ nhõm, sau đó nghiêm mặt nói một cách lạnh nhạt: “Hôm qua tôi say quá, có làm gì chăng nữa cậu cứ xem như trò hề là được, đừng hiểu lầm.” Nói xong nhanh chóng liếc nhìn anh, giả vờ như không thèm để ý tiếp tục: “Cậu yên tâm, mặc dù tôi là… Nhưng tôi không hề có cảm xúc gì khác với cậu.”
Tay cầm đũa của Hoa Lao khựng lại một chút, anh cảm giác hình như mình thiếu ngủ thật rồi, ngực đột nhiên đau gắt, nhất thời cũng mất hết hứng ăn. Anh rầu rĩ đáp: “Tôi không hiểu lầm… Tôi no rồi, đến công ty trước đây, sếp cứ ăn từ từ.”
Ngao Giao xin nghỉ nửa ngày. Hoa Lao cũng trải qua một buổi sáng trong trạng thái tâm thần không yên, rốt cuộc đến trưa thì anh chịu không thấu, trốn vào WC gọi điện thoại cho em trai Hoa Động.Hoa Lao ấp ủ hồi lâu, cuối cùng đành hỏi thẳng: “Anh hỏi mày, làm sao mày biết mình là đồng tính vậy?”
Hoa Động rõ ràng nhạy cảm hơn anh gấp bội, dứt khoát nói: “Anh crush ai rồi à?”
Hoa Lao lòng rối bời: “Anh cũng không chắc lắm…”
Hoa Động nghĩ ngợi, trực tiếp “đánh quả bóng thẳng”: “Thế em hỏi anh, nếu như người kia không thích anh thì anh có cảm thấy khó chịu không?”
Hoa Lao há miệng suy nghĩ một thời gian dài, bật thốt ra tiếng “Có”.
Hoa Động hít sâu một hơi: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Anh đi tỏ tình người ta luôn đi!”Hoa Lao ngớ người: “Tỏ tình như thế nào?”
Hoa Động: “Thì nói em thích anh!”
Hoa Lao không tin: “Thế thôi?”
Hoa Động: “Tất nhiên! Nào, đọc theo em, em thích anh!”
Hoa Lao: “Em thích anh!”
Hoa Động: “Em yêu anh!”
Hoa Lao: “Em yêu anh!”
Hoa Động: “Tốt lắm, anh tự luyện tập một lúc đi!”
Hoa Lao nắm chặt tay, chuẩn bị lặp lại một lần nữa thì nghe thấy tiếng gõ vách nhè nhẹ từ buồng bên cạnh. Đối phương có vẻ do dự rất lâu mới hơi thẹn thùng nói một cách nũng nịu: “Ngại quá cơ… Mình đã có bạn trai rồi~ Ứ ừ… Trong giới không dễ gì mà dám come out, mình ‘bồ kết’ bạn rồi đấy~”
Hoa Lao: “…”
|
Chương 10 Tỏ tình không phải cứ muốn là làm được… Đặc biệt đối với một tên lắm lời mà nói, căng thẳng quá có khi lại từ tỏ tình tổ lái sang chuyện khác cách xa vạn dặm, càng nói càng xa, càng nói càng nhiều, lạc trôi không lối về…
Rốt cuộc Ngao Giao cũng chịu hết nổi nữa, đỡ trán kêu: “Hôm nay cậu nói nhiều quá đấy, có thể đi nghỉ một lát được không?”
Hoa Lao ngượng ngùng ngậm miệng lại: “Vâng…”
Kết quả hai người vừa mới yên tĩnh một lúc, Ngao Giao lại không nhịn được trước, giả bộ tùy ý nói: “Hôm nay đến nhà tôi ăn cơm nữa không? Hôm qua tôi mới mua phô mai, giờ không biết nên nấu món gì.”
Hoa Lao định đồng ý theo bản năng nhưng chợt nghĩ đến gì đó mà lắc đầu dữ dội, nghiêm túc nói: “Sếp Ngao, tôi không thể đến nhà sếp được.”
Ngao Giao ngẩn người, giây tiếp theo trên mặt hiện lên chút bối rối. Hắn kiên nhẫn hỏi: “Vì sao?”
Hoa Lao đỏ bừng mặt, nói không ra ba chữ “Em thích anh”, chỉ ấp a ấp úng: “Không là không, ừm… Sếp còn gì không… Không thì tôi… Nói chung là không được!”
Ngao Giao im hơi lặng tiếng, hồi lâu sau mặt không cảm xúc nói đầy trào phúng: “Sao, giờ thấy đồng tính như tôi buồn nôn rồi hả?”
Hoa Lao không đáp trả, anh hoàn toàn không hiểu đang yên đang lành vì sao Ngao Giao lại nổi giận, anh nói đồng tính buồn nôn lúc nào chứ?
“Kìa, ý của tôi là…” Hoa Lao nhắm mắt nhắm mũi tính giải thích nhưng Ngao Giao chưa để anh nói hết đã hất văng cốc cà phê trên bàn xuống dưới đất.
Chiếc cốc đó là Hoa Lao mới vừa pha, còn vẽ hình Chopper mà đối phương thích nhất.
Hoa Lao ngây người nhìn cà phê đổ lênh láng, viền mắt bỗng nóng lên. Anh mấp máy môi mấy lần nhưng giọng nghẹn trong cổ họng không phát ra, chỉ nghe Ngao Giao lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp cậu nữa.”Lúc Hoa Động về nhà có đi ngang qua phòng anh trai, thấy ông anh mình đang cuộn người trùm chăn kín mít thành một gò đống tròn căng trên giường…
Hoa Động co giật khóe miệng, gọi với vào: “Anh ơi.”
Cái đống kia động đậy, sau đó sột soạt lộ ra nửa gương mặt của Hoa Lao, giọng ồm ồm nói: “Đừng quan tâm anh, đừng nói chuyện với anh, anh mày đang rất buồn… Hôm nay không nấu cơm đâu, không tâm tình, không ăn…”
Hoa Động thở dài, ngồi vắt chân trên giường Hoa Lao rồi cưỡng chế lôi anh ra khỏi chăn, kiên nhẫn hỏi thăm: “Làm sao, có chuyện gì không vui thì cứ nói ra đi, nói ra là vui liền!”
Hoa Lao nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực: “… Ý mày là nói ra sẽ làm mày vui liền đúng không?”
Hoa Động: “…” Hoa Lao khịt mũi, vẫn quyết định giãi bày: “Anh mày thất tình rồi… Ngao Giao không cần anh nữa.” Lúc nói đến bốn chữ cuối mắt Hoa Lao lại đỏ lên, anh dồn chăn thành một cục ôm trong lòng, vô cùng đáng thương nhìn em trai.
Hoa Động nhẫn nhịn một chút, tức giận nói: “Anh nhắc đến ông sếp bốc đồng như trẻ con đấy của anh hả?”
Hoa Lao chớp mắt, phản bác: “Ngao Giao rất man nhá, ảnh cao 1m88 lận!”
Hoa Động câm nín: “… Em không bảo về chiều cao, được rồi, vóc dáng anh ta rất đẹp à?”
“Hừm… Ảnh có sáu múi…” Hoa Lao ráng nhớ lại rồi đáp, đột nhiên anh cảnh giác nhìn em trai mình: “Ê, trọng điểm không phải cái này được không, mày hỏi nhiều thế làm gì? Anh nói cho mày biết, ảnh là người anh trai mày thích, mày không được nhăm nhe! Huynh đệ chi thê bất khả khi(*) nhá!”
(*) Tạm dịch: Vợ của anh em không thể ức hiếp
Hoa Động lườm anh: “Hai người ai vợ ai chồng còn chưa chắc đâu.”
Hoa Lao nghĩ đến việc này lại sầu: “Chắc hay không chắc thì anh cũng hết hi vọng rồi…”
Hoa Động an ủi anh: “Không nhất định, biết đâu vẫn còn cơ hội. Không chiếm được tâm có thể chiếm thân trước. Anh tìm lúc nào chỉ có hai người ở chung với nhau rồi hiến thân đi, nói không chừng lại gạo nấu thành cơm được!”
Hoa Lao: “… Mày có chắc là đàn ông mang thai được không?”
Hoa Động: “… Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ đang ví von thôi…”
|
Chương 11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
12393343-1Khuôn mặt anh hùng cứu mỹ nhơn
Cơ hội ở chung hiển nhiên không dễ tìm. Hoa Lao lại chẳng phải kẻ ngốc, Ngao Giao đang đơn phương chiến tranh lạnh với anh quả thực thể hiện rất rõ ràng. Cho dù anh có cố gắng lảm nhảm hay pha cà phê, vẽ bọt sữa cho đối phương đến đâu thì Ngao Giao cũng tỏ ra thờ ơ như không.
Hoa Lao thở than chống cằm lên bàn, vừa lúc Andy bước giày cao gót cộp cộp đi ngang qua, thấy anh bèn thần thần bí bí lùi lại cười hỏi: “Hoa Lao, dạo này cưng với Mr.Ngao đang giận nhau hả?”
Hoa Lao mặt chấm hỏi cộng chấm than nhìn cô.
Andy vén tóc, hồn nhiên chớp mắt một cái: “Trước đây bầu không khí giữa hai người hài hòa như thế, hiện giờ ai không nhìn ra là có vấn đề.”
Hoa Lao lòng đau tựa cắt, cụp mắt tiếp tục dùng cằm đụng bàn. Andy thương hại vỗ vỗ vai anh: “Sớm làm lành với nhau đi, hai người như thế đám người ngoài chúng tôi cũng sống không dễ dàng, Mr.Ngao khó chiều lắm.”
Hoa Lao: “…”
Cuối năm nhanh như chớp đến, offer lớn cần làm cũng đã làm, money cần kiếm cũng đã kiếm, vậy bất luận thế nào cũng phải HAPPY một bữa rồi. Lần này cấp trên quyết định cho đi du lịch ở Hokkaido, Nhật Bản. Ban đầu Hoa Lao tưởng rằng mình chẳng được xơ múi gì, kết quả không ngờ lúc dán danh sách tên của anh lại nằm chình ình ngay đầu bảng… Ừm, tuy bị ghi chú là hậu cần…
Kế hoạch du lịch kỳ thực rất đơn giản: ăn cua, trượt tuyết, tắm suối nước nóng. Ngoài việc không thích trượt tuyết cho lắm thì Hoa Lao vẫn ôm đầy chờ mong với hai mục còn lại.
Cuối cùng vào ngày check in, cũng không biết vị trí chỗ ngồi được chọn ra sao mà lúc anh đang cắm mắt cắm mũi thắt dây an toàn thì trông thấy Ngao Giao đầy mặt thiếu kiên nhẫn cúi đầu nhìn mình: “Tránh ra, tôi ngồi bên trong.”
Thế là Hoa Lao run rẩy lẩy bẩy ngồi cạnh Ngao Giao. Thực ra trong lòng anh có cả bụng lời muốn nói nhưng lại sợ làm phiền đến hắn, dọc đường nhẫn nhịn vất vả khôn cùng, chỉ có thể hóa ngôn ngữ thành hành động chăm sóc Ngao Giao từng li từng tí khắp mọi mặt. Đối phương khát nước thì gọi tiếp viên rót nước, buồn ngủ thì giúp xin chăn để đắp, nói chung làm sao cho hắn thoải mái thì cứ thế làm.
Có đôi khi Ngao Giao sẽ chăm chú nhìn anh một khoảng lâu, làm Hoa Lao kìm lòng không đặng mà che mặt mình…
Ngao Giao hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cậu che mặt làm gì, sợ tôi nhìn cậu?”
Hoa Lao thầm thì đáp: “Không phải thế… Chẳng phải sếp Ngao bảo không muốn gặp tôi nữa sao…”
Ngao Giao hết nói nổi, lâu sau đó mới cắn răng kêu: “Lẽ nào tôi không biết tự mình nhắm mắt hả?! Không cho che mặt! Bỏ tay xuống!”
|
Chương 12 Mùa trượt tuyết ở Hokkaido bắt đầu từ tháng 10 và có thể kéo dài cho tới tháng 5 năm sau. Kì này đoàn của Hoa Lao chọn điểm đến là một bãi trượt hơi dốc nằm gần sườn núi, người ít mà sân bãi lại rộng.
Hoa Lao mặc bộ đồ trượt tuyết, cẩn thận dang rộng hai tay để giữ thăng bằng. Đôi chân run bần bật mới trượt được vài chút đã bị hai tiếng hét thất thanh ở không xa dọa xém xíu bay hồn.
Ngao Giao thì đang trượt ván. Hắn làm một cú bay vọt như chim trên không trung rồi hạ cánh vững vàng xuống nền tuyết, tay mang găng tháo kính chắn gió một cách rất ngầu lòi đẹp trai. Lòng Hoa Lao nóng lên, vụng về muốn trượt qua bên kia nhưng nhìn thấy đã không ít người vây quanh hắn, nghĩ thầm tốt nhất là đừng sang cho xấu mặt…
Suốt một buổi sáng Hoa Lao chỉ tập đi tập lại tư thế cơ bản, đợi đến khi có thể nắm sương sương cách giữ vững thăng bằng rồi thì giờ cơm đã điểm. Hoa Lao nóng lòng muốn tự trượt một vòng, bèn nói bô bô một tràng kết hợp khoa chân múa tay với thầy hướng dẫn người Nhật của mình. Người ta tóm lại cũng hiểu, không ngừng kêu anh chú ý an toàn mới ung dung về nơi cắm trại nghỉ ngơi, ăn cơm.
Hoa Lao hít một hơi thật sâu, tự gióng một hồi trống tinh thần cổ vũ bản thân rồi chậm rãi mở rộng tứ chi khom lưng trượt về phía trước.
Bất ngờ là mọi chuyện hết sức suôn sẻ.
Hoa Lao đã lĩnh hội sâu sắc cái gì gọi là “Trời không phụ người có lòng”, quả nhiên nỗ lực rồi sẽ được đáp trả…
Đang vui sướng trượt về trước thì nhận ra tốc độ hình như nhanh quá, Hoa Lao cố nhớ lại tư thế giảm tốc rồi làm thử nhưng mãi chẳng có tác dụng. Anh đớ đờ, hít sâu rồi lẩm nhẩm: “Bình tĩnh nào, tỉnh táo…” Thử lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy chậm lại tí nào, cảnh vật xung quanh thì đã trở nên hoàn toàn xa lạ.
Hoa Lao hoảng sợ, trong chốc lát quên hết các quy tắc, quên cả cách chuyển hướng. Cứ thế anh đâm thẳng vào rừng cây, cũng may rừng tùng bách không mọc rậm rạp. Anh mạo hiểm sượt qua vài cây, song vẫn bị cành cây đập vào không ít lần, cảm giác hai má cũng bị cọ chảy máu.
Hoa Lao mồ hôi mồ kê đầy mình nhìn chòng chọc đằng trước. Chờ đến lúc trông thấy đường ra, niềm hi vọng mới thắp lên ngay lập tức rơi xuống đáy vực, hận không thể tối thui con mắt té xỉu…
Chết không cơ chứ, đằng trước chính là cái vách núi chỉ hay xuất hiện trong tiểu thuyết đó.
Mấy lần Hoa Lao túm lấy cành cây định cưỡng chế dừng lại mà không thành công, thậm chí còn ngã ngửa ra sau đáp mông trên mặt đất. Kết quả anh quên mất mặt đất toàn là băng và tuyết, theo quán tính tốc độ của anh không hề dừng lại mà cặp mông còn góp thêm phần khi trở thành một chiếc xe trượt loại nhỏ trơn tru hướng về phía trước, căn bản không khống chế được. Mắt thấy càng ngày càng gần với vách núi, Hoa Lao dường như nghe thấy giọng nói của Ngao Giao.
Hoa Lao lắc lắc đầu, lòng nghĩ: Sắp chết đến nơi mà mình vẫn nhớ tới ảnh được, quả nhiên là yêu cuồng si rồi… Làm sao bây giờ, mình còn chưa tỏ tình nữa, không muốn chết đâu a a a a!!!
“Hoa Lao!!!” Vào khoảnh khắc trước khi Hoa Lao rơi xuống, Ngao Giao bỗng nhào tới với một sợi dây leo núi buộc bên hông, đầu kia quấn quanh thân cây tùng bách gần nhất. Phần lớn cơ thể hắn lơ lửng ngoài vách núi, bàn tay duỗi dài bắt lấy cánh tay Hoa Lao. Cả người Hoa Lao lơ lửng giữa không trung, ngửa mặt lên nhìn hắn ngơ ngác.
Ngao Giao cắn răng, thử kéo Hoa Lao lên nhưng mặt băng trơn trượt không chịu nổi lực, hắn không dám mạnh bạo sợ tầng băng dưới thân không chống đỡ được mà nứt vỡ, vậy cả hai người đều đi đời.
Hoa Lao treo ở phía dưới run rẩy mở miệng, mãi cũng chỉ thốt được hai chữ: “Sếp Ngao…”Ngao Giao không nói chuyện. Hắn dùng răng cởi một chiếc găng ra, bàn tay rảnh rang kia kéo một đầu dây cột chắc cánh tay hai người vào nhau.
Hoa Lao không kìm lòng gọi thêm lần nữa: “Sếp Ngao…”
“Im miệng!” Ngao Giao không ngừng tay, buộc dây thừng thành nút chết rồi kiểm tra kĩ nó sẽ không tuột ra mới thu tay về nói: “Thế này thì dù thả tay cậu cũng sẽ không rơi xuống, tôi sẽ ráng chống đỡ đến khi có người cứu chúng ta.”
Hoa Lao vừa định nói gì thì cảm giác có chất lỏng ấm nóng nào đó nhỏ xuống mặt mình. Anh đưa tay còn lại lên quệt, hoàn toàn hoảng hồn.
Hai bên vai của Ngao Giao đều đã bị va vỡ, máu chảy ra nhuộm đỏ bộ đồ trượt tuyết sắc tím của hắn.
Bản năng làm Hoa Lao vươn tay muốn cởi sợi thừng đang buộc chặt cánh tay hai người, bị Ngao Giao một phát bắt được. Đối phương cắn răng gào vào mặt anh: “Cậu là thằng ngốc hả?!”
Hoa Lao sốt ruột đến mức cà lăm: “Sếp, sếp Ngao… Thả, thả ra đi… Máu, máu đầy người, sếp không chịu được… Tuyết, tuyết dày lắm, rơi không chết, chết được…”
Ngao Giao mím môi không nói gì, chỉ nắm chặt không buông tay của đối phương. Hắn đột ngột dùng sức kéo Hoa Lao lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương nói dữ tợn: “Cậu nghĩ cũng đừng hòng! Đến chết tôi cũng không buông cậu ra đâu! Tôi điên hay sao tận mắt nhìn cậu rơi xuống? Hả?! Nếu cậu dám rơi xuống như thế thì giây sau tôi sẽ nhảy theo cậu! Cậu tin không?!”
Hoa Lao run tay, một câu cũng chẳng nói được. Khẽ lau đôi mắt, vành mắt đã đỏ hồng tự bao giờ.Ngao Giao hừ một tiếng. Bên trong cùng đồ trượt tuyết mặc áo sơ mi, hắn trực tiếp xé một mảnh vải từ vạt áo, dùng một tay vụng về băng bó một bên vai bị thương khá nặng để cầm máu. Hắn trông Hoa Lao cúi đầu im ắng, không nhịn được tức giận nói: “Nói gì đi, chẳng phải bình thường cậu nhiều lời lắm sao.”
Hoa Lao ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn chăm chú gương mặt Ngao Giao. Anh ngắm kĩ từng chi tiết nhỏ, mất một thời gian rất dài, giống như muốn đem ngũ quan của đối phương in sâu vào trong mắt, khắc chặt vào trong lòng.
Ngao Giao hiển nhiên không quen bị nhìn một cách nồng nhiệt như thế, rất khó xử cau mày nhưng cũng may nhịn được không lên tiếng.
Cuối cùng Hoa Lao cũng ngắm đủ, anh hít sâu một hơi rồi cúi đầu bình tĩnh nói: “Em thích anh.”
Ngao Giao: “…”
“Em thích anh.” Hoa Lao lặp lại lần nữa, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như giữa chừng sếp chịu không được… Tôi cũng rất thỏa mãn rồi, có thể vào lúc này nói với sếp những lời này thì thực sự tôi đã không nuối tiếc gì nữa, ừm, đây có thể xem là di ngôn không…?”
Hoa Lao đợi rất lâu cũng không thấy đối phương trả lời. Đang nghi hoặc, trên đầu chợt vọng xuống giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Ngao Giao: “Cậu mơ đẹp lắm!”
Hoa Lao không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngao Giao bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu nghĩ rằng tỏ tình xong là có thể chết trong viên mãn hả?!”
Hoa Lao: “…?”
Ngao Giao càng cười càng hung dữ: “Còn di ngôn?! Ha! Tôi còn chưa nói tôi cũng thích cậu làm sao cậu dám đi chết cho tôi hả?!”
Hoa Lao: “… Vậy sếp Ngao, sếp cũng thích tôi ư?”
Ngao Giao: “… Hừ! Cậu nghĩ tôi sẽ ngu tới mức nói ra rồi sau đó để cậu đi chết một cách vui vẻ sao?! Cậu mơ đẹp lắm!”
Hoa Lao: “…”
|
Chương 13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cat-1454227_640-1Khuôn mặt khinh bỉ xN
Hầu như cứ cách mười phút Hoa Lao lại hỏi Ngao Giao một lần, rằng hắn có mệt hay không, có đau hay không; Ngao Giao bị hỏi phát phiền liền ngậm miệng không thèm nói nữa, song tay vẫn siết chặt dây thừng không buông.
Hoa Lao cũng đã đau rát cổ họng, đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ vì nói nhưng cứ hễ ngừng là lại bị Ngao Giao giục giã: “Nói gì đi, nếu không sẽ buồn ngủ.”
Hoa Lao: “…” Buồn em gái anh mà buồn…
Ngao Giao tiếp tục giục anh: “Nói đi.”
Hoa Lao bị giục cuống lên, bất đắc dĩ hỏi: “Sếp muốn nghe gì?”
Ngao Giao nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: “Cậu gọi tên tôi đi.”
Hoa Lao: “Ngao Giao.”
Ngao Giao: “Gọi thêm lần nữa.”
Hoa Lao: “Ngao Giao…”
Ngao Giao rất thỏa mãn: “Gọi chồng đi.”
Hoa Lao: “…”Ngao Giao: “Gọi mau, không phải cậu thích tôi sao.”
Hoa Lao: “……”
Mặt trời chầm chậm xuống núi. Hoa Lao nãy giờ vẫn luôn ngó lên trên nhìn quanh quất, nhưng một bóng người cũng không thấy. Ngao Giao trái lại rất điềm tĩnh, ngay cả nói cũng nhiều hơn ngày thường gấp bội.
“Trở về phải tiếp tục vẽ bọt sữa cho tôi.” Ngao Giao đưa yêu cầu, lúc lắc bàn tay đang nắm lấy Hoa Lao: “Nghe thấy không.”
Hoa Lao vâng dạ gật đầu: “Nghe thấy nghe thấy.”
Ngao Giao tâm tình rất tốt nói tiếp: “Phải vẽ trái tim tình yêu cho tôi.”
Hoa Lao: “…” Ngao Giao: “Mỗi ngày đều vẽ, một ngày vẽ mười cái.”
Hoa Lao: “… Uống nhiều cà phê không tốt đâu, một ngày mười cốc nhiều quá…”
Ngao Giao sầm mặt: “Rốt cuộc cậu có đồng ý không?!”
Hoa Lao vội vàng la: “Đồng ý đồng ý!”
Ngao Giao thỏa mãn nở nụ cười, tựa cằm lên cánh tay rảnh rỗi rồi cúi xuống nhìn chăm chú vào Hoa Lao. Hoa Lao bị hắn nhìn ngượng chín người, mặt đỏ khủng khiếp, vừa định bảo hắn dừng lại thì bỗng nghe xa xa truyền tới tiếng người thưa thớt.
Hoa Lao phấn khởi hét lớn: “Ở đây ở đây!!! Cứu với cứu với!!!!”
Ngao Giao: “…”
Giây phút được người ta kéo lên, cả người Hoa Lao như mềm nhũn, gục xuống đất thở hổn hển rồi lảo đảo đứng dậy muốn chạy về phía Ngao Giao. Đối phương đang bị một nhóm nhân viên y tế vây quanh, từ vai đến cánh tay đầm đìa máu chảy trông vô cùng thê thảm.
Hoa Lao mãi mới đi được vài bước thì thấy Ngao Giao đã đẩy đám người xung quanh ra để xông tới bên anh. Anh vừa há miệng gọi “Ngao…”, tiếng “Giao” còn chưa thốt ra đã bị đối phương ôm vào lòng.
Hoa Lao bị ôm chặt hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ, mãi nửa ngày mới bật được một câu: “Thể lực của sếp tốt thật… Chịu đựng suốt hơn bốn tiếng còn mạnh như thế… Tay không đau sao?”
Ngao Giao nói đầy mỏi mệt bên tai anh: “Hừ, thể lực không tốt sao làm chồng em được.”
Hoa Lao: “…”
|