Phương Đình Việt tốt như Lữ Tư Nguy hy vọng, thậm chí còn tốt hơn một chút.
Hắn rất thích sạch sẽ, một năm bốn mùa trên người luôn mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái giống như cỏ xanh sau cơn mưa. Rất nhiều lần Lữ Tư Nguy như một cơn gió từ phía sau chạy tới ôm cổ của hắn, chung quy phải ló đầu ngửi một cái, sau đó hỏi: "Đây là mùi hương gì vậy, nghe thơm ghê!"
Phương Đình Việt nhấc ống tay áo lên ngửi một cái, nói: "Tớ không ngửi thấy."
Lữ Tư Nguy tròn mắt nhớ lại: "Nước hoa này tên gì, mùi hương nơi này nán lại rất lâu mà còn không ngửi thấy mùi gì?"
"Ở lâu trong phòng không nghe thấy mùi gì." Phương Đình Việt nhắc nhở, sau đó cười nói: "Có thể là mùi bột giặt."
Nếu quả thật là mùi bột giặt quần áo, đại khái Phương Đình Việt là người thích lâu dài —— sau rất nhiều năm, mùi hương trên người hắn chưa từng thay đổi, Lữ Tư Nguy cũng không nghe được mùi hương này trên người bất kỳ ai khác.
Bây giờ nghĩ lại, Phương Đình Việt không thích thay đổi, hắn như một đoàn tàu lửa, chỉ chạy trên đường ray sẵn có, theo khuôn phép cũ, nhất thành bất biến.
Lúc cười, khoé miệng kéo lên độ cong hoàn hảo, ngữ điệu khi nói chuyện cũng không nhanh không chậm, thích mặc quần áo màu trắng, cổ tay áo còn gấp chỉnh tề, đuôi tóc gọn gàng, tóc mái vĩnh viễn sẽ chạm đến mắt, trong lúc đọc sách viết bài có thể duy trì một tư thế mấy tiếng đồng hồ, ngay cả tâm tình vẫn luôn bằng phẳng, giống như một chén nước ấm, vĩnh viễn sẽ không sôi trào.
Có một lần cuối tuần, Lữ Tư Nguy hẹn Phương Đình Việt đi trượt băng, kết quả chỉ có một mình Lữ Tư Nguy xoay vòng vòng trên sân băng, Phương Đình Việt đeo nguyên một bộ bảo hộ đầy đủ, lại ngồi bên sân lật xem một quyển tạp chí kiến trúc.
Lữ Tư Nguy trượt tới trước mặt hắn, cúi đầu nhìn tạp chí trong tay của hắn, nửa ngày cũng không nhìn ra nhà thờ Sofia không khác gì nửa cái bánh bao kia có ý nghĩa gì, lấy tay gõ gõ lan can, hỏi: "Phương Đình Việt, cậu nói thật với tớ đi, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Phương Đình Việt không rõ vì sao mà trả lời: "Cùng tuổi."
Lữ Tư Nguy nói: "Cậu đừng xem tớ là người cùng trang lứa nha, tớ là mặt trời sáng sớm, thanh xuân hoạt bát, cậu nên xuống núi, mặc áo choàng đi đánh thái cực."
Phương Đình Việt nghe xong suy nghĩ một chút, cong khóe miệng nở nụ cười: "Cậu đang nói gì đó?"
Một quyền đánh vào cây bông, Lữ Tư Nguy không thèm để ý mà trượt đi.
Advertisement / Quảng cáo
Từ đó về sau, từ tiểu học đến sơ trung, Lữ Tư Nguy vẫn luôn tận sức làm cho Phương Đình Việt thoát khỏi quỹ đạo của bản thân.
Tỷ như Phương Đình Việt lên lớp nghe giảng bài nghiêm túc, Lữ Tư Nguy càng muốn truyền tờ giấy cho hắn, Phương Đình Việt không để ý tới, cậu lại viết tiếp rồi vứt qua, mãi đến tận khi trên mặt bàn Phương Đình Việt đầy giấy, không thể không đáp lại mới ngăn cản hành vi ấu trĩ của cậu.
Trên tờ giấy thông thường sẽ không viết đặc biệt, bình thường như kiểu "Trưa nay chúng ta ăn gì?", "Tớ đói quá", "Hôm nay tớ thấy có người nhét thư vào hộc bàn của cậu, hồng nhạt, có nói gì không?", "Chơi thành ngữ domino không cậu êiii?" Toàn những câu không có ý nghĩa, Phương Đình Việt đều lờ đi, nhiều lắm chỉ viết lại cho cậu một câu "Nghiêm túc nghe giảng đi", sau đó tịch thu hết giấy.
Lúc buồn chán cực độ còn có thể viết "Cổ áo cậu dính gì đó?", "Tớ rơi bút dưới ghế cậu, cậu nhìn thử coi", chờ đến khi Phương Đình Việt cúi xuống nhìn, cậu ở phía sau vì thực hiện được mà cười, Phương Đình Việt biết bị trêu chọc, cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi thẳng người, cách xa cậu một chút, miễn cho cậu tiếp tục làm loạn.
Tỷ như Phương Đình Việt rất không thích đổ mồ hôi, Lữ Tư Nguy nghĩ hết tất cả biện pháp cổ động hắn cùng nhau vận động, sau mấy lần ngang ngược kéo người đến sân bóng, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá ném vào chân mình —— Phương Đình Việt trên phương diện vận động rất có thiên phú, không bao lâu Lữ Tư Nguy đã không có cách nào thể hiện suất khí mà chạy bóng qua người, từ show thời trang của một mình cậu biến thành sân chơi của cả hai, tiếng hoan hô cổ vũ khi chơi bóng cũng bị chia làm hai.
"Dạy dỗ đồ đệ, sư phụ chết đói." Lần nào Lữ Tư Nguy chơi xong một trận bóng cũng đều ngồi trên sân phất phất vạt áo nói như vậy.
Phương Đình Việt ngồi bên cạnh cậu, mang theo dây cột tóc và bao cổ tay, mồ hôi từ trên trán của hắn chảy xuống, mùi vị thanh mới trên người bị nhiệt khí bốc hơi, quay đầu nhìn Lữ Tư Nguy, vươn tay đè áo Lữ Tư Nguy, nói: "Đừng vén, dễ bị cảm mạo."
"Phương Đình Việt, cậu là mẹ tớ hả?" Lữ Tư Nguy không chịu được mà nói.
Trên thực tế, ba mẹ Lữ Tư Nguy đối với cậu còn không dài dòng như Phương Đình Việt.
Lại tỷ như Phương Đình Việt, ngày nghỉ lễ từ nhỏ đến lớn đều dành thời gian cho lớp bổ túc, khi bé đã bắt đầu học hội họa, học dương cầm và violon, sau đó còn học toán nâng cao, lúc Lữ Tư Nguy đến nhà hắn, thấy trên giá sách của hắn vô số nhạc phổ, sách tranh cùng bài tập toán học.
Cậu đầy cõi lòng đồng tình hỏi: "Cậu không xem hoạt hình sao?"
Phương Đình Việt từ trước đến đến nay luôn có thái độ khiêm tốn đối với lĩnh vực mà mình không biết, khiêm tốn học hỏi.
"Chắc là trò chơi thịnh hành nhất ngày nay cậu cũng không biết đi." Lữ Tư Nguy cảm thấy khó mà tin nổi: "Trời ạ, nhiều năm như vậy, cậu sống thế nào thế?"
Phương Đình Việt cũng không cảm thấy mình nằm trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, Lữ Tư Nguy cho là mình làm anh em với Phương Đình Việt, có nghĩa vụ làm cho hắn lĩnh hội lạc thú của những đứa nhỏ, vỗ ngực, đặt xuống cam đoan: "Yên tâm, có anh đây, bánh mì sẽ có, hết thảy đều sẽ có!"
Lần đầu tiên Phương Đình Việt không học lớp bổ túc, cùng Lữ Tư Nguy đi dạo chơi trò chơi điện tử một ngày, sau khi về đến nhà, mẹ Phương hỏi: "Hôm nay con đi đâu vậy? Thầy Đường gọi điện thoại nói con không đi học."
Phương Đình Việt cởi ba lô, áo sơ mi trắng trên người bị Lữ Tư Nguy chà đạp đến phát nhăn, hắn thành thật trả lời: "Đi chơi điện tử."
Phương mẹ nói: "Thư giãn một chút thì có thể, thế nhưng lần sau phải nhớ gọi điện thoại báo một tiếng, biết không?"
Phương Đình Việt nhớ đến âm nhạc lượn lờ, ánh sáng chói loá trong trò chơi điện tử, đau đầu mà nói: "Biết ạ, có điều sẽ không có lần sau."
Sau đó Lữ Tư Nguy tiếp tục hẹn Phương Đình Việt đi chơi điện tử, khuyên can đủ đường hắn cũng không cảm động, cuối cùng không biết sao lại ở nhà Phương Đình Việt đọc tiểu thuyết khoa huyễn cả ngày, vừa ngẩng đầu, ngoài cửa sổ một mảnh đen, không khỏi hô to tên Phương Đình Việt, cậu không thấy đường.
Cứ như vậy, Lữ Tư Nguy khi bại khi thắng, làm không biết mệt.
Sau đó cậu nghĩ, Phương Đình Việt vẫn luôn nhẫn nại để cậu tùy hứng làm bậy, người kiên nhẫn cũng có giới hạn, cho nên cuối cùng bọn họ mới không thể làm bạn bè được.