Cốc trà sữa thứ mười sáu: Xin chào thầy Diệp.
- ----------------------
Buổi chiều sau khi tan học, Lê Dương đến thẳng tiệm trà sữa.
Trong tiệm rất đông người. Lê Dương nghía nghía, có tới 80% là nữ sinh.
Lý Nhiên đang ngồi sau quầy bar chơi di động, thấy Lê Dương bước vào liền chào hỏi.
“Hello bé học bá ~”
Lê Dương và Lý Nhiên cũng dần quen thân từ khoảng thời gian huấn luyện, Lý Nhiên rất hay rảnh rỗi, không có việc gì làm liền chạy qua tiệm Thiệu Nhất chơi. Nghe cách hai người họ nói chuyện, đại khái đã là bạn bè lâu năm, tiệm trà sữa này cũng nhờ Lý Nhiên hỗ trợ mới gầy dựng được.
Đến nỗi cách xưng hô “bé học bá”, cũng là hắn từng nghe Thiệu Nhất gọi cậu một lần, rồi từ đó cứ thế gọi theo.
Lê Dương vô cùng muốn túm cổ áo đánh cho hắn một trận, túm cả cổ áo Thiệu Nhất nữa.
Đcm bé học bá. Bé học bá cái lồng.
Nhưng cứ lần nào cậu định động thủ dạy Lý Nhiên người có thể ăn bậy chứ tuyệt đối không thể nói bậy, Lý Nhiên lại cực kì đứng đắn gọi tên cậu.
Chờ đến lúc Lê Dương không để ý, hắn lại bắt đầu “bé học bá bé học bá” phiền người.
Dần dà Lê Dương cứ bị gọi thành quen.
Thói quen thật là đáng sợ.
Lúc này trong tiệm trà sữa đều là học sinh trường đối diện, ngoại trừ các em lớp 10, phần lớn mọi người đều biết Lê Dương.
Hotboy mà lị, còn có scandal với một hotboy khác nữa nha ~
Hơn nữa dù khối 10 chưa biết đến Lê Dương, bằng vào khuôn mặt của cậu, cũng tuyệt đối thành tiêu điểm.
Lê Dương ngày thường không nói lời nào rất là nạnh nùng, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu là “bé học bá”, kiểu tương phản manh này luôn được lòng rất nhiều cô bé.
Lê Dương “Hừ” một tiếng, chẳng thèm phản ứng Lý Nhiên. Bởi vì quá đông người, cậu trực tiếp đi thẳng ra sau quầy bar.
Lý Nhiên vẫn còn lẩm bà lẩm bẩm: “Hic sao bé học bá không để ý anh? Nhóc con em bất lịch sự thấy muốn nhéo luôn ó.”
Mấy bạn nữ đứng gần quầy bar phụt cười thành tiếng.
Lê Dương run rẩy khóe miệng: “Nhéo ông nội* anh.”
* Từ gốc là 大爷 (đại gia), có hai cách dùng phổ thông là chỉ ông nội và chỉ người đàn ông có địa vị cao trong xã hội. Đại còn có nghĩa là “cả” (như đại ca), nên Lý Nhiên nói mình là nhị gia gia (gia gia cũng là ông nội) vì anh ta đứng thứ hai trong nhà.
Lý Nhiên lả lướt nhướng mày với Lê Dương: “Anh không phải ông nội, cùng lắm chỉ là ông nội hai thôi.”
Lê Dương: “…… Bộ bệnh hả?”
“Ể, sao nhóc còn chửi anh nữa?”
“Thích đó rồi sao.”
Thiệu Nhất đang bận pha trà sữa, nghe cuộc đối thoại như trẻ mẫu giáo của hai người kia cũng chỉ mỉm cười.
Vài cô bé đứng gần quầy bar nhịn không được nhỏ giọng “Oa” lên, kề tai nhau nói nhỏ: “Đẹp trai quá!”
Cả đám đợi trong chốc lát, Thiệu Nhất quay đầu hỏi: “Trà sữa còn thiếu mấy cốc, em lấy luôn bây giờ không? Cần anh giúp di chuyển không?”
Lê Dương nhìn nhìn hai thùng trà bên cạnh, “À không, đợi lát nữa có người giúp ấy mà.”
Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy người tiến vào, “Tới rồi.”
Người tới là Diệp Dụ và lớp trưởng.
Vì biết bọn họ nhận trà sữa cho cả hai lớp, Diệp Dụ sợ mấy đứa nhóc không bưng về hết được, xung phong muốn hỗ trợ.
Diệp Dụ là phó chủ nhiệm lớp họ, thường ngày trừ lão Tiêu ra thì y là người lo lắng cho lớp nhất.
“Thầy ạ.” Lê Dương chào hỏi.
Diệp Dụ gật đầu: “Ừ, trà sữa làm xong chưa?”
“Còn thiếu mấy cốc, thầy ngồi đợi một chút nhé ạ.” Lê Dương chỉ về một chiếc bàn trống.
Lớp trưởng đẩy mắt kính: “Ừm, làm phiền ông rồi, bạn học Lê Dương.”
Diệp Dụ và lớp trưởng đi sang kia ngồi chờ.
Lý Nhiên nhìn chằm chằm nửa ngày, đột nhiên híp mắt cười.
Hắn tiến đến cạnh Lê Dương, hạ giọng hỏi: “Bé…… Khụ, Lê Dương à, người kia……” Ánh mắt hắn đánh về phía Diệp Dụ đang ngắm người đi đường qua cửa sổ, “Là thầy của mấy đứa hả?”
Lê Dương thấy điềm không tốt: “Đúng vậy, làm sao?”
Lý Nhiên cười đến ẩn ý mưu mô: “Không có gì.”
Thiệu Nhất nhìn cái kiểu của hắn, hiểu tật xấu của bạn mình, có lòng nhắc nhở: “Đừng cua bậy.”
Lê Dương nhíu mày, nhìn Lý Nhiên: “Chẳng lẽ anh……”
Lý Nhiên thích nam, cái này cậu biết, bởi cậu từng rất nhiều lần thấy hắn mang bạn trai tới tiệm trà sữa.
Còn là mỗi lần một người nữa chứ.
So với loại fuckboy giả vờ như Tô Ngang, chân thật hơn nhiều.
Lý Nhiên cười: “Nhìn rất trẻ nha, dạy gì vậy?”
Lê Dương không đáp, Lý Nhiên này không phải ngắm trúng thầy dạy toán của các cậu đấy chứ?
“Khuyên anh quên đi,” Lê Dương mặt vô cảm, hết sức thẳng thắn nói: “Thầy em không thích nam.”
Lý Nhiên nhướng mày: “Cái đó sao em biết được?”
Hắn nói: “Anh nói em nghe, hơi thở đồng loại, anh ngửi được, hiểu không?”
“……”
Đồng loại?
Advertisement / Quảng cáo
Lê Dương muốn cười vào mặt hắn, trước mặt ông chính là đồng loại của ông đấy, nhưng ông nào có hay?
Lại không ngờ Lý Nhiên đột nhiên nháy mắt với cậu: “Ví dụ như…… Hmm ~” có hàm ý gì không cần nói cũng biết.
Sau đó cười đến là thú vị.
Lê Dương: “** má?”
Vậy cũng nhìn ra được hả?
Giọng Lý Nhiên càng ép thấp hơn: “Anh không nói đâu.”
Lê Dương tự mình biết mình, hơn nữa từ cấp 2 đã biết, tuy đến nay chỉ nói với mỗi Tô Ngang, nhưng cậu cũng không bài xích việc có người khác biết chuyện này. Với cậu, vấn đề xu hướng tính dục không phải chuyện gì to tát, nhưng cũng không cần loan báo khắp nơi.
Cứ cho là Lý Nhiên thật sự nhìn ra, cậu cũng không để bụng.
Cho nên cậu rất lạnh nhạt: “Thích nói hay không thì tùy, liên quan gì đến em.”
Lần này Lý Nhiên kinh ngạc thật: “Ây dô, thoáng thế cơ à?”
Hắn lại hỏi: “Comeout chưa?”
“Liên quan rắm gì đến anh.”
“…… Không thân thiện một chút được hả.” Lý Nhiên nhìn cậu trong chốc lát, cười nói: “Cũng tốt.”
Thiệu Nhất vẫn luôn không nói gì, an tĩnh pha trà sữa.
Sau khi làm nốt mấy cốc còn lại, anh đặt hết vào thùng, hỏi Lê Dương: “Để cũng hơi lâu, đá bên trong có khả năng đã tan bớt, không sao chứ?”
“Không việc gì.” Lê Dương gọi thầy Diệp tới.
Lý Nhiên đứng bên cạnh bỏ một câu: “Họ Diệp à……”
Lê Dương thực lòng muốn bịt cái miệng hắn lại.
Diệp Dụ lần lượt gật đầu với Thiệu Nhất và Lý Nhiên, Thiệu Nhất còn chưa có phản ứng gì, Lý Nhiên đã cười đến phong lưu đầy mặt: “Chào anh, thầy giáo Diệp.”
Diệp Dụ lại gật đầu lần nữa: “Chào cậu.”
Bởi vì có hai thùng, bọn họ liền phân ra Diệp Dụ và lớp trưởng khiêng một thùng, Lê Dương và Thiệu Nhất khiêng một thùng, Lý Nhiên trông cửa hàng.
Thiệu Nhất và Lê Dương nâng thùng đầu tiên đi ra ngoài trước.
Lớp trưởng chuẩn bị bưng thùng lên.
Lý Nhiên tiến đến vỗ vỗ vai lớp trưởng: “Bạn học nhỏ, thùng này nặng lắm đấy.”
Lớp trưởng vẻ mặt thành thật, gật đầu lia lịa: “Không sao, không sao……”
Lý Nhiên: “Tuổi của mấy đứa cơ thể đang phát triển, gắng sức quá không tốt đâu, hay để anh khiêng giúp cho?”
“Vậy không tốt lắm……”
“Không sao đâu mà,” Lý Nhiên chẳng đợi phân trần, tiếp lấy cái thùng từ tay lớp trưởng, “Chỉ có điều vẫn phải phiền bạn nhỏ một chút, trông quán hộ anh, được không?”
Diệp Dụ nhìn nhìn, cảm thấy cái thân hình bé nhỏ kia của lớp trưởng đúng là dễ hỏng thật, liền gật đầu với Lý Nhiên, “Vậy phiền cậu.”
Lý Nhiên nhếch miệng cười: “Đừng khách khí.”
Mà hai người đi đằng trước vẫn chưa hay đằng sau đã đổi người.
Thiệu Nhất: “Khiêng nổi không?”
Lê Dương liếc anh một cái: “Đừng xem thường người khác chứ ông chủ Thiệu.”
Thiệu Nhất cười cười.
Lê Dương nhớ tới lời Lý Nhiên, bèn hỏi anh: “Ông Lý Nhiên cứ thấy người đẹp là tán à?”
Thiệu Nhất lắc đầu: “Không phải.”
“…… Nhưng ổng đối với thầy bọn em?”
“Thật ra nó rất hiếm khi tán ai, đều là người khác chủ động.”
Lê Dương nhướng mày, “Nhưng mà thầy của bọn em là kiểu người đứng đắn, rất rất đứng đắn ấy.”
Diệp Dụ đúng là rất đứng đắn, dọc đường đi Lý Nhiên nói gì cũng chỉ đáp lại ừ, được, phiền cậu, cảm ơn, vừa lễ độ vừa xa cách.
Lý Nhiên nhìn y trong chốc lát, trong lòng hít sâu một hơi.
Loại tính tình này…… Thật quá mới mẻ.
Lê Dương lúc trước đã chào hỏi qua với bảo vệ trường, thế nên lúc này bọn họ khiêng một thùng đồ to đi vào cũng không ai ngăn cản, ông bác ngồi trong phòng bảo vệ thấy Lê Dương còn rất vui vẻ gọi: “Bạn học Lê!”
“Nhân khí rất cao nha, cả bảo vệ cũng quen em?”
“Thường xuyên thấy thì quen thôi, có gì lạ đâu.”
Thiệu Nhất cười cười, nhớ khi xưa học cấp 3 …… Hồi ấy chẳng hề có ai nguyện ý cùng anh chào hỏi.
Có thể là bởi hồi ấy thanh danh không tốt, lại luôn là một người độc lai độc vãng, từ ngoài nhìn vào sẽ thấy rất khó gần.
Thế nhưng cậu bạn nhỏ thoạt nhìn cũng rất lạnh lùng, nhân duyên lại khá hơn anh nhiều lắm.
“Như vậy thật tốt.”
“Cái gì tốt cơ?”
Thiệu Nhất hỏi cậu: “Nhiều bạn bè không phải tốt sao?”
Lê Dương “à” một tiếng, “Ồn ào lắm.”
Thiệu Nhất cười, “Thế ngài có thấy tôi ồn hay không?”
Lê Dương đột nhiên muốn bắt chước động tác Thiệu Nhất thường làm, chụp lấy đầu anh, tiếc là vướng phải cái tay đang bận.
“Anh cũng được, ít ồn nhất.”
“Anh có cần cảm ơn không nhỉ?”
“Không cần đâu.”
Thùng trà sữa họ đang khiêng là của lớp Ngụy Vi, phải đưa lên tận tầng bốn. Lê Dương bưng đến chân cầu thang tầng một liền dừng lại, Thiệu Nhất hỏi cậu: “Sao vậy?”
Lê Dương khẽ giương cằm, “Có người thay rồi.”
Tô Ngang nhảy phóc đến, vỗ vai Lê Dương: “Cảm ơn huynh đệ!” Sau đó liền cong lưng bưng thùng trà to đùng bò lên cầu thang.
Thiệu Nhất thấy cậu ta run run rẩy rẩy, hỏi Lê Dương: “Không cần hỗ trợ sao?”
Lê Dương cười: “Kệ nó. Làm đổ nó tự chịu.”
Hai người đợi trong chốc lát, Diệp Dụ và Lý Nhiên cũng đến nơi.
Lê Dương nhìn Lý Nhiên: “Tại sao lại là anh? Lớp trưởng đâu?”
Lý Nhiên lẽ đương nhiên nói: “Trông hàng chứ đâu.”
Thiệu Nhất bất đắc dĩ: “Vậy anh đi về trước.” Dù sao cũng không thể để lớp trưởng nhà người ta trông quán cho mình như vậy.
Lê Dương tiếp lấy thùng trà, bảo Lý Nhiên: “Anh cũng về đi, em với thầy bưng lên là được.”
Diệp Dụ cũng gật đầu: “Đúng thế, đã làm phiền các cậu rồi.”
Lý Nhiên tuy rằng tiếc nuối, nhưng vẫn tươi cười phất tay: “Vậy hẹn gặp lại.”
Sau đó hắn cùng Thiệu Nhất đi ra khỏi trường.
Lý Nhiên nhịn không được nói: “Cái thầy giáo ban nãy…… ** má nghiêm túc vãi.”
Thiệu Nhất không nhìn hắn, tiếp tục lo đi đường của mình, “Người ta là thầy giáo trường cấp ba trọng điểm mà.”
Lý Nhiên lắc đầu, khinh thường cười: “Đám người tao mang lên giường, nghề nào chưa từng có?”
Lời này của Lý Nhiên đương nhiên là nói quá. Thế nhưng tuy hắn vẫn là sinh viên, trong nhà lại có tiền có thế, tiếp xúc không biết bao người, người nào cũng biết ít nhiều, gia đình thì không quản chặt, Lý Nhiên được thể phóng túng thành quen.
Hắn lại chuyển chủ đề: “Có điều, bạn học nhỏ Lê Dương còn khiến tao rất kinh ngạc nha.”
“Là sao?”
“Mày chưa biết hả? Nhóc đó giống tao,” Lý Nhiên cảm thán, “Chậc, học bá đúng là học bá, bình tĩnh quá trời.”
“……” Thiệu Nhất hơi khựng lại, “Giống mày?”
“Ờ, nhớ trước đây bố mày biết bản thân thích đàn ông còn chết lặng một thời gian dài, cảm thấy bản thân mình bệnh hoạn, sợ người ta biết.” Lý Nhiên vui đùa nói, “Hôm nay tao nói chuyện với nhóc đó, cứ tưởng nhóc học bá phải thẹn quá hoá giận một phen, ai ngờ nó chỉ cho tao một câu, liên quan rắm gì đến tao? Ha ha ha.”
“Ây da, cậu bạn nhỏ mày quen, thật sự thú vị đó nha.”
Thiệu Nhất rũ mắt cười cười: “Ừ.”
“Đúng là rất thú vị.”
HẾT CHƯƠNG 16.
Chân thành xin lỗi vì sự update chậm trễ này..