Cách xa trung tâm thành phố phồn hoa, gần như ở tất cả các thành phố vẫn luôn có một khu nhà cũ không hề xa hoa sang trọng.
Trị an nơi này rất hỗn loạn, cướp giật cùng đánh nhau phát sinh như cơm bữa, hoàn cảnh thoạt nhìn rất tệ. Ngoại trừ cư dân bản địa vốn đã quen sống ở nơi này, du khách bình thường tuyệt đối không thích lưu lại lâu.
Ngoại trừ du khách không hề hay biết gì về hoàn cảnh nơi này lại đặc biệt thiếu ý thức an toàn.
Lúc này Diệp Văn Hiên đang đứng trước một cửa hàng tạp hóa, thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, nhất thời có chút không quá chắc chắn.
Thẳng đến khi có người vỗ vỗ ván cửa ở phía sau, Diệp Văn Hiên mới quay đầu nhìn lại, ông chủ thô kệch của tiệm tạp hóa ngậm điếu thuốc nhìn cậu: "Nhóc, có vô mua đồ không?"
Diệp Văn Hiên liếc nhìn sạp hàng nhỏ bừa bộn lộn xộn của hắn: "Không mua."
Ông chủ: "Không mua thì cút, đừng có xớ rớ cản đường cản lối trước tiệm của ông mày, chướng mắt!"
Diệp Văn Hiên suy nghĩ một chút: "Vậy tôi mua đồ."
Ông chủ phun điếu thuốc về phía cậu: "Mua cái gì, nhanh một chút."
Diệp Văn Hiên nhìn một vòng rồi chỉ cây dù: "Cái này đi."
Trả tiền xong, cậu vừa nhận dù vừa hỏi đối phương: "Ông chủ, hỏi một chuyện."
Ông chủ hùng hùng hổ hổ hỏi: "Cái gì?"
"Làm phiền ông xem vị trí này trên bản đồ giùm tôi, này là nơi nào vậy?" Diệp Văn Hiên đưa màn hình di động qua: "Tôi không rành đường ở đây lắm."
Ông chủ xem một chút rồi túy ý chỉ một nơi.
Rời khỏi tiệm tạp hóa, quẹo vào một con hẻm, Diệp Văn Hiên thả chậm nhịp bước, nhẹ nhàng chà chà ngón tay.
Bụp một tiếng, bóng đèn chiếu sáng trên trần nhà tiệm tạp hóa nổ tung.
Ông chủ lớn tiếng mắng chửi, Diệp Văn Hiên hừ lạnh, cúi đầu nhìn điện thoại, rốt cuộc vẫn theo phương hướng ông chủ kia chỉ thong thả đi tới.
Ánh đèn trên đường u ám, vài cô gái đứng đường túm tụm dưới đèn đường cười đùa hi hi ha ha, thấy có người tới liền hất mái tóc dài, nháy nháy mắt.
"Anh trai, có muốn thử một chút không? Đảm bảo một đêm thoải mái a~"
"Vóc dáng khá thật nha, hì hì.... chơi với tôi đi, tính rẻ cho..."
Diệp Văn Hiên còn đeo kính mát, cậu cụp mũ xuống rất lấp, lúc này liền thuận tay chống chiếc ô xuống đất, mắt điếc tai ngơ đi tới.
Nhóm cô gái nhìn nhau: "Người này.... mù hả?"
Cây dù che mưa bị cậu dùng làm gậy, nhóm cô gái đứng đường có chút mất hứng thú, thấy cậu đi thẳng tới đầu khác của con phố thì không dây dưa nữa.
Lại đi hơn 100m, cậu rốt cuộc dừng lại trước một khách sạn thanh niên* tên là Matt. [khách sạn 3* bình dân, phải dùng phòng tắm chung]
Ông chủ tiệm tạp hóa kia tuy hơi nóng nảy một chút, bất quá vẫn chỉ ra phương hướng chính xác cho cậu.
Những hộ gia đình hàng xóm ở xung quanh cùng không tính là đặc biệt cũ nát, chỉ là xây dựng đã lâu nên công trình có chút bị lão hóa, không theo kịp tốc độ phát triển của thành thị, khu nhà cũ này cứ từng chút từng chút mai một.
Thế nhưng chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ này vẫn có thể cảm nhận được mỗi căn nhà nơi này đều tràn đầy phong cách của kiến trúc Georgian.
Khách sạn Matt không chút bắt mắt ở trước mặt có vẻ ngoài không có gì khác biệt với các căn nhà xung quanh, mặt ngoài dán gạch đỏ, mái nghiêng, khung cửa sổ sơn trắng, thoạt nhìn có vài phần ưu nhã.
Chỉ cần không nhìn tới nước sơn tường bị bong tróc, cửa sổ thủy tinh không quá sạch sẽ cùng biển số nhà rỉ sét lâu năm.
Diệp Văn Hiên suy đoán, phần lớn khách nơi này hẳn là Tây ba lô thích giá cả phải chăng cùng khách trọ ngắn hạn làm việc ở gần đây.
Dựa vào tọa độ trên di động thì Hình Uyên đang ở trong khách sạn này.
Cậu hít sâu một hơi, chống ô xuống đất, bước vào.
Sau khi vào cửa, bên tay phải là một cái quầy dài, một em gái tóc nâu vẽ mắt khói đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe thấy âm thanh có người vào cửa liền nói: "Phòng mười người 4.6 bảng, phòng tám người 6.9 bảng, phòng ba người có phòng tắm 9.2 bảng, phòng đơn chỉ còn một phòng, phòng khác đầy cả rồi."
Diệp Văn Hiên mày mò đi tới trước quầy, cô gái liếc nhìn cậu một cái: "Mắt không tốt à?"
"Vâng." Diệp Văn Hiên mỉm cười: "Người đẹp, muốn nhờ cô giúp một chuyện."
Âm thanh của cậu rất trầm thấp êm tai, cho dù đeo kính mát giả làm người mù nhưng khí chất vẫn rất hấp dẫn. Cô gái ném di động qua một bên, đứng dậy dựa người vào quầy, áp sát người về phía cậu: "Không phải mắt không tốt à, làm sao biết tôi có phải người đẹp hay không?"
"Nghe âm thanh là có thể hình dung dáng vẻ của cô trong đầu. Ừm.... nhất định là cô có mái tóc xoăn nâu đỏ, rất đẹp." Diệp Văn Hiên để mặc cô gái quan sát mình: "Hơn nữa, mùi nước hoa trên người cô cũng rất dễ chịu."
Lời này quả nhiên lấy lòng được đối phương, cô gái cười hì hì nói: "Anh trai nhất định rất được con gái thích. Nói đi, muốn tôi giúp cái gì?" Cô gái chống tay, thân người nhướng tới hơn phân nửa quầy tiếp tân: "Hôn môi cũng được nha."
Diệp Văn Hiên làm bộ như không nghe thấy: "Mắt của tôi không tốt lắm nên muốn tìm một người Hoa quốc ở chung phòng, không thì ở kế bên cũng được, ít nhiều gì cũng có thể chiếu cố một chút. Ừm... không biết có được không?"
Cô gái liếc nhiền chiếc máy tính bên cạnh quầy: "Chỗ bọn tôi gần nhất không nhiều người Hoa lắm, hừm, phòng mười người có hai người, buổi chiều có một người ở phòng đơn. Anh đẹp trai, nếu sợ ở phòng chung không an toàn thì ở phòng đơn đi, chỗ bọn tôi còn một phòng, kế bên chính là người Hoa." Nói xong, cô gái lại cười ha hả: "Cũng là anh đẹp trai đấy, nhất định rất sẵn lòng giúp đỡ anh."
Nếu Hình Uyên thật sự tới nơi này, Diệp Văn Hiên thật sự không thể tưởng tượng được hình ảnh anh chen chúc với người khác trong phòng mười người, ngược lại người ở phòng đơn mới tới chiều nay nghe rất có khả năng.
Vì thế cậu liền thuận theo gật đầu: "Rất cám ơn, xin giúp tôi đăng ký một chút, tôi ở phòng đơn."
Cô gái khẽ nhấc cằm cậu: "Tính rẻ cho anh đó, một ngày mười bảng, ở lâu thì chỉ cần tám bảng thôi."
"Vậy mười bảng đi." Cậu bình tĩnh nhích qua bên cạnh một chút, đồng thời móc ví tiền ra trả tiền phòng một ngày cho đối phương.
"Oh, được rồi. Đây là chìa khóa phòng của anh, phòng trong cùng phía bên trái lầu ba, nếu anh không tìm được thì quay xuống đây tìm tôi, tôi sẽ giúp anh mở cửa." Cô gái thu ngân đưa chìa khóa vào tay cậu, lại nhịn không được cào khẽ lòng bàn tay cậu một chút: "Tôi tên là Sasha, có nhu cầu gì có thể xuống tìm tôi."
Diệp Văn Hiên thu tay lại: "Cám ơn Sasha." Nói xong cậu xoay người rời đi, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội tiếp tục thả thính.
"Con gái nơi này thật là, cũng quá cởi mở đi." Cậu vừa lầm bầm vừa đi lên cầu thang, thuận tay lật chìa khóa, trên chìa có khắc số phòng 312.
Lên lầu quẹo trái, trong hành lang có vài người đi lại, Diệp Văn Hiên liền tiếp tục dùng cây dù làm gậy, giả vờ làm người mù mày mò đi tới.
Có người trẻ tuổi chạy tới hỏi cậu có cần giúp đỡ hay không, Diệp Văn Hiên liền đưa chìa khóa qua: "À vâng, tôi nhìn không rõ rắm... cô gái quầy tiếp tân bảo, phòng của tôi ở trong cùng...."
Cậu trai kia nhìn thoáng qua rồi đỡ cậu đi tới: "Tôi giúp cậu mở cửa, sao cậu lại tự mình ra ngoài thuê phòng như vậy? Nơi này không an toàn lắm đâu, cậu không nhìn thấy, rất dễ bị cướp."
Lúc đang nói chuyện thì đã đi tới nơi, người nọ cắm chìa khóa vặn một cái: "Chính là phòng này, cậu tự vào đi, đừng quên lấy chìa khóa ra."
"À vâng, cám ơn." Diệp Văn Hiên xuyên qua kính mát nhìn đối phương, lại thuận miệng nói: "Tôi nghe nói sát vách có người Hoa giống như tôi, cũng mới vào ở hôm nay, cậu có thấy người đó không?"
"À, ban ngày tôi ra ngoài làm việc nên không rõ lắm." Người nọ gãi đầu: "Nơi này cách âm không tốt lắm, tối giờ tôi không nghe thấy động tĩnh gì cả, nói không chừng là đi ra ngoài rồi."
Thiết bị định vị vẫn luôn dừng lại ở đây, không hề di động, Hình Uyên có lẽ vẫn ở trong phòng, hoặc là, mắt kính của cậu bị đặt trong phòng.
Không hỏi được tin tức gì hữu dụng, Diệp Văn Hiên lịch sự nói cám ơn, sau đó nhìn người tốt bụng kia rời đi.
Đóng cửa lại, cậu thuận lây gỡ kính râm, lại ném cây dù cùng ba lô lên giường rồi tìm cái ghế, ngồi xuống chậm rãi thở phào một hơi.
Lấy di động ra một lần nữa xác nhận, điểm đỏ kia vẫn không di động, Diệp Văn Hiên suy nghĩ, sau đó dứt khoát đeo kính vào, đi ra ngoài quẹo phải rồi dùng tay mò tới cửa phòng sát vách.
Cậu gõ nhẹ cửa phòng, đợi chừng hai phút cũng không nghe thấy bên trong truyền tới động tĩnh gì.
Chẳng lẽ thật sự không có người?
"Cái kia, trong phòng có ai không?" Cậu đưa tay dán lên ván cửa, cách một lúc lâu lại gõ nhẹ một cái: "Có... có ai không?"
Lại chờ một hồi, Diệp Văn Hiên rốt cục bỏ qua.
Thừa dịp những khách nhân khác không chú ý tới mình, cậu nhanh nhẹn quay trở lại phòng rồi đóng cửa, khóa lại.
Phòng đơn của khách sạn này có kèm theo phòng tắm, bởi vì đã xây dựng rất nhiều năm rồi nên tường cùng đồ đạc đều lộ ra khí tức cũ kỹ.
Diệp Văn Hiên đứng ở vị trí huyền quan ngắm nhìn bốn phía, phía bên trái cửa ra vào chính là phòng vệ sinh, đi vào trong vài bước là chiếc giường đơn nằm sát tường, bên phải đặt một chiếc tủ quần áo, còn có một cái bàn dài không quá lớn.
Cửa sổ ở đối diện cửa ra vào, Diệp Văn Hiên liếc nhìn thấy căn nhà đối diện cũng đang sáng đèn.
Giường chiếu cùng đệm chăn có chút ố vàng, sàn nhà bằng gỗ, đi bên trên sẽ phát ra tạp âm kẽo kẹt kẽo kẹt, còn có vài nơi bị thấm nước vểnh lên, phỏng chừng là do các vị khách trọ trước đó vô ý lại nhỏ nước.
Trước tiên cậu kéo rèm, sau đó vừa cởi nút áo vừa đi vào phòng vệ sinh, vốc nước tát lên mặt để xua tan đi uể oải cả ngày hôm nay.
Đưa tay chống trên bệ rửa mặt, Diệp Văn Hiên ngẩng đầu chăm chú nhìn chính mình trong gương, đặc biệt quan sát tới đôi mắt lóe điện quang.
"Rốt cuộc phải tốn thời gian bao lâu tao mới có thể hoàn toàn khống chế được mày." Cậu lẩm bẩm.
Mười phút sau, sau khi tắm rửa một phen, lại thay quần áo sạch sẽ, Diệp Văn Hiên lau tóc rồi ngã xuống chiếc giường đặt sát tường, không nhúc nhích.
Cầm di động lên xem giờ, đã là mười một giờ đêm.
Chấm tròn đỏ vẫn không hề di động.
Diệp Văn Hiên có chút bực bội dùng khăn mặt quấn lấy cả đầu, sau một lúc thì nhấc lên một góc, lộ ra mũi hít thở hai hơi.
Cậu đưa di động tới trước mặt, loát xem tin tức mới nhất.
[Tổng tài tập đoàn Hình thị Hình Uyên mất tích ở Anh Quốc, nghi ngờ bị cuốn vào vụ khủng bố liên hoàn.]
[Hình Kiến Minh tái xuất trấn giữ tập đoàn Hình thị, giang sơn Hình gia có phải đã lung lay sắp đổ?!]
[Cảnh sát Anh Quốc thông báo: Hiện giờ còn quá sớm để khẳng định Hình Uyên đã chết.]
Diệp Văn Hiên nhanh như gió đọc lướt qua những tin tức này, càng xem lại càng buồn bực, dứt khoát tắt đi, mở game ra chơi.
Cậu chơi cửa ải vô hạn, tuy không hạn chế thời gian nhưng lại có xen lẫn rất nhiều đạo cụ nhỏ, cho dù là người có ánh mắt không tốt cũng có thể thắng ba ngày ba đêm. Cậu nghiêng người vùi mình trên nệm giường mềm mại, tắt toàn bộ âm thanh trò chơi, sau đó bắt đầu chơi hết vòng này tới vòng khác.
Quả thật giống như người trẻ tuổi kia nói, hiệu quả cách âm thật sự không tốt, tiếng sàn hành lang kẽo kẹt khi có người qua lại, còn cậu trai ở phòng đơn đối diện đang khe khẽ gảy đàn ghita.
Mười một giờ rưỡi.
Nửa gương mặt Diệp Văn Hiên vùi trong gối đầu, lúc này cậu đã mệt tới không chịu nổi nhưng vẫn gắng gượng nhấn trên màn hình, để đống đồ vật trên màn hình từng chút từng chút tan biến.
Bên tai truyền tới tiếng bước chân khe khẽ.
Có người mở vòi sen, dòng nước từ vòi sen phun ra, tiếng nước ào ào trong ban đêm an tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Diệp Văn Hiên khựng lại động tác điểm màn hình.
Cậu đặt tay dán lên tường, sau đó cả người áp sát tới, lắng nghe một hồi rồi chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Bên phải phòng 312 không có phòng, sát bên trái là phòng 310, cũng chính là phòng cậu gõ cửa cả nửa ngày vừa nãy.
Chấm tròn đỏ khẽ di động một chút rồi lại an tĩnh.
Diệp Văn Hiên nhìn chằm chằm chấm tròn kia hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Thì ra anh không vứt nó đi."
Rất nhanh, một tin tức đơn giản được gửi đi, người nhận tin là thực nhân hoa ở xứ Wales xa xôi.
Pháp sư: [Tôi đã tìm được anh ta.]
Thực nhân hoa: [An tĩnh ngủ đông, đừng lạm dụng năng lực.]
[end 34]
[TKT] Trước mắt chiến trường chính không ở quốc nội, chỉ là chút nước sốt kèm theo thôi
Diệp Văn Hiên biểu thị: lén theo dõi tính là cái gì chứ, đương nhiên phải chọn đối mặt trực diện rồi!
X x x x
X x x x
[Bộ đặc biệt căn dặn]
Trịnh Hưng Quốc: "Ra tới nước ngoài, nếu không phải bất đắc dĩ, đừng dùng sấm sét.]
Diệp Văn Hiên: "Rõ."
Sau đó Diệp Văn Hiên bổ chín đạo sấm sét xuống xứ Wales.
Thực nhân hoa: [Tránh sử dụng năng lực phạm vi rộng!]
Diệp Văn Hiên: [Hiểu rồi.]
Sau đó Diệp Văn Hiên ở bên ngoài lầu dạy học dùng tia điện giật chết một đống tay súng bắn tỉa.
Thực nhân hoa: [Cậu an tĩnh ẩn núp bên cạnh mục tiêu, không được giật sét! Nhất định không được giật sét! Tuyệt đối không được giật sét!]
Diệp Văn Hiểu: [Rõ.]
Bộ đặc biệt: Không, bọn tôi không tin, cậu nhất định sẽ giật sét.
Diệp Văn Hiên (đã không còn uy tín): "..."