Sáng nay , theo lời nhắn của Diêm Nhã Tĩnh, Tô Lệ đến gặp Cố Hải. Vừa mở cửa ra, cô thấy thật sự hồi hộp. Cố Hải quá đẹp khi khoác lên mình cái áo sơ mi màu tím nhạt, tóc vuốt nhẹ nhàng ra sau lộ ra gương mặt với sức hút chết người. Trong lòng cô nghĩ nếu mình có được Cố Hải, chỉ cần ngắm anh ta cả ngày cũng đủ lí do để sống trên đời rồi.
Nhìn thấy Tô Lệ, Cố Hải cũng không khách khí.
"Cô ngồi đi. Chúng ta nói chuyện một lát."
Tô Lệ theo dõi từng cử chỉ và hành động của Cố Hải, ngay cả cách hắn ta đứng lên ngồi xuống cũng làm cô ngẩn ngơ. Hắn càng hững hờ với cô càng muốn chinh phục bằng được . Người ta thường nói trong tình yêu theo tình tình chạy, đuổi tình tình theo là vậy.Ý thức được Tô Lệ đang theo dõi mình, Cố Hải cắt ngang ánh nhìn của cô ta.
"Tại sao cô lại vào đây làm. Chẳng phải cô đang có một công việc rất tốt ở Đông Bắc sao?"
" Thấy công ty anh có nhiều ưu đãi nên tôi đến, không phải ai làm công ăn lương thì cũng chỉ vì tiền thôi sao. Ở đâu có lương cao thì làm ở đó."
" Nói thật đi, cô vào đây làm là có ý gì hả?" - Cố Hải đã hết kiên nhẫn với Tô Lệ rồi.
" Tôi chẳng có ý gì cả, làm để kiếm tiền. Không phải anh sợ tôi vào đây thì anh sẽ bị tôi quyến rũ đấy chứ."
Ôi thần linh ơi ,mình gặp phải yêu quái phương nào đây, có phải ngày trước mình mặt dày để cưa cẩm Bạch lạc Nhân bây giờ gặp quả báo không vậy. Tính ra Tô Lệ mặt còn dày hơn mình. Người mình cưa cẩm là gã độc thân còn người cô ta cưa lại là gã đã có vợ.
" Thôi được, nếu cô đã nói vậy thì cô nghe rõ đây, ở công ty tôi công việc là công việc, cô chỉ cần vi phạm một lỗi nhỏ tôi sẽ sẵn sàng sa thải cô."
"Được thôi, hi vọng anh sẽ làm được việc đó trong thời gian sớm nhất. Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép về làm việc, không lại bị anh đuổi vì tội lười."
Tô Lệ đi rồi, Cố Hải thấy rất khó chịu, hắn sợ Bạch lạc Nhân hiểu lầm là mình cố tình nhận cô ấy vào đây. Trường hợp này quả là tình ngay lí gian mà. Tô Lệ về phòng làm việc với nụ cười trên môi, Cố Hải anh chờ đó, tôi không tin là không hạ gục được anh.
Cố Hải được đích thân Tổng tư lệnh Tô mời cơm vào tối ngày mai, nói là mời bữa cơm cảm ơn hôm trước đã đãi ông ấy và bàn thêm một chút về công việc. Không muốn đi nhưng Cố Hải lại không có lí do nào để từ chối, nói bận thì không đúng vì bận đêm thì bận cái gì, nói nhà có việc cũng không được vì ông ta chỉ cần hỏi Cố Uy Đình là ra. Ông ta lại còn kèm thêm chữ bàn công việc nên càng không thể từ chối. Việc này không còn là việc riêng của Cố Hải nữa, nó là việc ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình hắn, là việc sẽ làm bảo bối của hắn phiền lòng. Chỉ còn một cách nói thật với Bạch Lạc Nhân, trước sau gì cậu ấy cũng biết, chính miệng mình nói ra sẽ tốt hơn là cậu ấy nghe được từ bên ngoài. Bạch Lạc Nhân là người hiểu chuyện, hi vọng sẽ không sao. Nghĩ vậy Cố Hải quyết định hôm nay sẽ nói sự thật, vợ hắn có giận thì hắn phải chịu thôi. Ai bảo hắn tự chui vào cái động quỷ ấy chứ.
"Nhân tử, hôm nay em về sớm không?"
"Có việc gì hả? Tôi đang định về đây."
"Ừ, vậy về ở nhà chờ anh , có tí việc."
Bạch Lạc Nhân không hiểu có việc gì, nghe Cố Hải nói có chút nghiêm trọng, cậu lái xe nhanh về nhà chờ hắn. Cố Hải đi đường nhẩm tính sẽ mở lời với Bạch lạc Nhân như thế nào, chỉ sợ nói không cẩn thận cậu ấy hiểu lầm thì chết. Hắn có thể đắc tội với ai cũng được nhưng hắn không thể đắc tội với vợ mình. Bạch Lạc Nhân đón Cố Hải với vẻ mặt lo lắng, không biết có chuyện gì nghiêm trọng mà Cố Hải lại hẹn kiểu kì lạ như thế này. Nhìn thấy vợ, mặt Cố Hải lo lắng không kém, trong đầu niệm chú, vợ ơi đừng giận anh, vợ ơi......
" Nhân tử, anh có chuyện muốn nói, em phải bình tĩnh nghe đã, được không?"
Bạch Lạc Nhân nghĩ trong đầu, bệnh thần kinh của người này lại phát tác rồi. Cuối cùng là chuyện gì đây, nói nhanh đi, muốn dọa chết tôi mới vui à. Nghĩ vậy nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn làm bộ mặt tươi cười để trấn an.
"Nói, tôi sẽ im lặng đến lúc cậu nói xong."
"Em hứa rồi đấy nhé."
"Ừ, hứa."
"Tô Lệ đã vào làm ở công ty Hải Nhân." - Cố Hải bắt đầu, lời nói rụt rè, thái độ quan sát.
Nghe đến đây, Bạch Lạc Nhân nhảy dựng lên.
"Cái gì, cậu tuyển cô ta." -
Bạch Lạc Nhân làm Cố Hải hết hồn, ngồi sát lại ôm lấy cậu.
"Nói là không nóng mà, nghe anh nói đã."
Bạch Lạc Nhân mắng chửi trong lòng, không giận cái tiên sư nhà cậu, cậu đang tuyển tình địch của tôi đến bên cậu đó, khác gì cậu " Cõng rắn cắn gà nhà" . Dù trong lòng rất khó chịu nhưng Bạch lạc Nhân vẫn im lặng nghe Cố Hải nói tiếp.
" Không phải anh tuyển mà việc tuyển mới do Diêm Nhã Tĩnh làm, khi tuyển xong anh mới biết có cô ta."
"Tôi hiểu rồi, không sao đâu, cô ta tài giỏi như vậy làm việc trong công ty cũng là một điều tốt, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu léng phéng với cô ta thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa. "
Bạch Lạc Nhân nói như vậy như một lời cảnh cáo. Mặc dù cậu hoàn toàn tin tưởng Cố Hải, nếu chỉ vì một cô gái mà phản bội cậu thì đã không có đoạn tám năm kia rồi. Nhưng vấn đề ở đây là Tô Lệ, cô ta rất khác người, ai biết cô ta sẽ làm trò gì để giăng bẫy Cố Hải. Cậu lại suốt ngày ở trong doanh trại, chỉ sợ khi sự việc đã rồi cậu mới biết thì có nghĩa lí gì.
"Bảo bối, còn một việc nữa."
Nghe Cố hải nói, Bạch Lạc Nhân muốn độn thổ cho xong, chuyện đó chưa đủ nghiêm trọng sao, còn việc gì nữa chứ.
"Vậy nói nốt đi."
"Tối mai Tổng tư lệnh mời cơm, em đi với anh nhé."
Có chuyện quái gì đang diễn ra vậy, không lẽ cô ta kéo cả bố cô ấy vào khiêu chiến sao, chuyện này không bình thường được nữ rồi. Đúng là lòng dạ đàn bà kinh khủng thật.
"Vậy cậu có đi không?"
"Nếu em đi cùng thì anh đi."
" Nếu không đi thì sao?" - Bạch lạc Nhân suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
"Không sao, à mà có sao đó."
"Chuyện gì? "
" Ông ta nói vừa ăn vừa bàn thêm về hợp đồng."
Đã nói vậy, nếu không đi chẳng phải là Bạch Lạc Nhân đang cản bước kinh doanh của Cố Hải sao, cậu đã không giúp được gì nhiều cho Cố Hải thì cũng không thể cản bước cậu ta được.
" Phải đi chứ, tôi cũng muốn xem họ sẽ tán tỉnh lão công của tôi như thế nào." - Nghĩ vậy nên Bạch Lạc Nhân quay sang nhéo má Cố Hải.
Nghe vậy, Cố Hải vui quá hôn chùn chụt vào má Bạch lạc Nhân, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó hắn lại nói tiếp.
" Bảo bối, còn một chuyện nữa."
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải với ánh mắt khó chịu, con mẹ nó, lại còn chuyện gì nữa đây , đừng nói với tôi là cậu có tình ý với cô ta nhé. Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn làm bộ mặt bình tĩnh.
" Cậu bị sao vậy, nói thì nói một lúc cho xong đi."
"Tô Lệ, cô ấy thi trúng vào vị trí trưởng phòng Marketing."
Đến lúc này Bạch lạc Nhân không thể bình tĩnh được nữa, đứng phắt dậy đi thẳng vào phòng ngủ, Cố Hải chạy theo kéo cậu lại.
"Bảo bối, đã nói là không tức giận mà."
"Bảo không tức giận là không tức giận sao, mọi chuyện tốt cậu hưởng cả rồi còn muốn gì nữa. Từ giờ đừng nói chuyện công ty với tôi."
" Là do Diêm Nhã Tĩnh phụ trách, anh không biết thật mà."
"Diêm Nhã tĩnh, cái gì cũng Diêm Nhã Tĩnh, vậy giám đốc như cậu làm bù nhìn sao."
Cố Hải không nói thêm được nữa, biết như thế này thì ngày trước cậu đã không giao toàn quyền tuyển mới cho Diêm Nhã Tĩnh. Bây giờ có thanh minh kiểu gì cũng vô ích rồi. Bản thân Cố Hải cũng không biết nói sao cho Bạch Lạc Nhân hiểu cả. Đúng là ông trời thật bất công mà, muốn yên ổn yêu thương vợ cũng không được. Cố Hải gầm trong họng, Tô Lệ, nếu Bạch Lạc Nhân giận mà bỏ đi thì cô sẽ biết cái sai của mình. Đêm nay bình giấm chua của vợ chồng Cố Hải đã bị vỡ. Bạch Lạc Nhân với khuôn mặt không thể lạnh hơn đi đi lại trong nhà làm việc của mình, nào là thay đồ, đi tắm, đọc tài liệu còn Cố Hải thì đi theo phía sau lải nhải, cậu không biết nói gì ngoài câu bảo bối, anh xin lỗi, bảo bối đừng giận mà. Cuối cùng để ngăn cái tên thần kinh lải nhải kia lại.
" Nếu cậu còn đi theo tôi một bước nữa, lập tức tôi sẽ chuyển vào kí túc sống." - Bạch Lạc Nhân ném thẳng vào mặt Cố Hải một câu.
Nghe câu này, Cố Hải đang định bước liền đứng khựng lại, vợ hắn giận thật rồi. Mà không giận sao được khi ngay cả Cố Hải cũng thấy vô lí. Cậu đã đưa vào công ty một người con gái đang khiêu chiến với vợ mình lại cho cô ta giữ vị trí sẽ đi với mình trong bất cứ giao dịch nào, như vậy chẳng phải mình đang tạo cơ hội thuận lợi cho cô ta sao. Dù là do Diêm Nhãn Tĩnh tuyển nhưng công ty lại là của mình, nói mình không có quyền trong vụ này cũng vô lí, ai mà tin được. Nhưng trên thực tế là vậy, Cố Hải không có quyền trong việc tuyển mới, ở công ty Cố Hải đã phân quyền rõ ràng, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với chính công việc được giao. Diêm Nhã Tĩnh đã làm rất tốt việc tuyển mới, lần này cô còn tuyển được một nhân viên khá xuất sắc, Cố Hải không có lí do gì để sa thải cô ấy được. Tình ngay lí gian thật mà.
Cố Hải chợt nhớ ra từ lúc về đến giờ chưa nấu cơm, bảo bối chắc đói lắm rồi. Cậu ấy giận thì cũng phải ăn no mới có sức giận chứ, Cố Hải lại xuống bếp, vừa nấu vừa tự mắng chửi mình. Mình đúng là đồ gian thương, tham thì thâm, ai bảo ham hố hợp đồng lớn làm gì, bây giờ thì vui rồi a.
Bạch Lạc Nhân nằm trong phòng ngủ lật qua lật lại quyển sách cầm trên tay, cậu thực sự đang rất giận. Cố Hải biết Tô Lệ thích mình sao còn để cô ta giữ vị trí quan trọng như vậy, khác nào Cố Hải đang chọc tức . Càng nghĩ Bạch lạc Nhân càng giận. Tôi biết lấy cậu lúc nào cũng đặt trong nguy cơ bị cướp thế này, tôi thà ở mình trong kí túc cho xong.
"Bảo bối, ăn cơm thôi."
Nhìn ra cửa thấy Cố Hải đang đứng đó, mặt xị xuống cả đống, tinh thần mệt mỏi. Bạch Lạc Nhân có chút động lòng. Đến lúc này mà hắn vẫn sợ cậu đói, con người này phải làm sao để không yêu cậu ta nữa đây.
"Không đói."
"Đừng mà, em không ăn anh đau lòng lắm. " - Cố Hải vừa nói vừa định bước vào trong.
"Cậu đứng đó cho tôi, nếu bước thêm một bước tôi lập tức dọn ra ngoài."
"Bảo bối, giận anh cũng được, mắng anh cũng được nhưng ra ăn cơm đi." - Cố Hải không bước nữa, quay lại tựa cửa đứng nhìn với ánh mắt van nài.
Thấy Bạch Lạc Nhân không thèm nói gì Cố Hải đứng thêm một lúc rồi ra bỏ thức ăn vào bình ủ ấm, tiến lại sofa ngồi. Cậu thật sự mệt mỏi rồi. Rất lâu sau, căn nhà rơi vào im lặng, chỉ có tiếng tivi mở thì thầm. Bạch lạc Nhân lắng tai thăm dò xem Cố Hải đang làm gì thì điện thoại reo lên, là của Diêm Nhã Tĩnh.
"Bạch Lạc Nhân à, cậu ngủ chưa?"
"Ừ, có chuyện gì không?" - Tâm trạng đang không tốt nên Bạch Lạc Nhân cũng không hào hứng nói chuyện.
"Tôi nhờ cậu một việc, cậu có thể thăm dò xem tại sao Cố Hải lại có thành kiến với cô gái tôi vừa tuyển đến vậy. Thật sự cô ta quá tốt, nhưng Cố Hải muốn tôi sa thải cô ta. Cậu biết đấy, công ty làm ăn dựa trên uy tín, tuyển mới nhân viên cũng phải dựa theo những tiêu chuẩn hẳn hoi. Tôi thấy tôi đã tuyển được một báu vật cho công ty nhưng Cố Hải lại tỏ ra rất khó chịu. Cậu hỏi giúp tôi xem vì sao nhé. Tôi không hiểu nổi cậu ta nữa rồi."
Nghe Diêm Nhã Tĩnh nói xong, Bạch lạc Nhân đã hiểu, việc này không trách Cố Hải được. Chính cậu ta đã đặt ra các quy định trong công ty, vậy nên không thể làm trái nó. Vào công ty là ý đồ của Tô Lệ, nếu mình và Cố Hải giận nhau vì việc này chẳng phải đúng ý cô ta sao. Cuộc chiến này là của mình và mình phải có trách nhiệm giải quyết nó. Nghĩ vậy cậu thấy trong lòng nhẹ hơn.
..
.
[ Hết Chương 8 ]