Đau khổ đến cùng cực, Cố Hải đấm tay lên mặt bàn, quăng luôn chiếc điện thoại vào tường, chiếc điện thoại vỡ tan thành từng mảnh.Bạch Lạc Nhân cầm điện thoại lên, lắp lại pin và quyết định gọi lại cho Cố Hải, tiếng tút tút vang lên, cậu thấy trống rỗng trong lòng. Cố Hải đã gọi điện cho cậu chứng tỏ Cố Hải đang rất nhớ cậu, Bạch Lạc Nhân hiểu rõ Cố Hải, dù hắn có tỏ vẻ cao ngạo đến đâu thì tình yêu hắn dành cho cậu vẫn là không giới hạn. Hắn đã gọi điện cho cậu có nghĩa là hắn đang mong cậu quay trở về.
Bạch Lạc Nhân nhìn chiếc điện thoại thì thầm : Cố Hải, tôi chờ cậu một lời giải thích.
Tám giờ tối Cố Hải đến chỗ hẹn với Đông Triệt, quán rất đông, không khí ồn ào náo nhiệt. Từ ngày quen biết bạch Lạc Nhân đến giờ Cố Hải rất ít đến những nơi như thế này. Hắn chỉ mong đi làm về chạy nhanh về nhà để bám lấy vợ hắn. Cuộc sống có Bạch Lạc Nhân chẳng cần ở nơi nhộn nhịp hắn vẫn thấy vui. Đông Triệt đã đến từ trước, nhìn thấy Cố Hải đưa tay ra hiệu "Tôi ở đây". Vẻ mặt của Cố Hải lúc này không thể tả được, nó không hề giống như người đi đến để giải trí mà giống như người đến đây để đánh trận.
Vừa ngồi xuống bàn, Cố Hải đã vớ lấy chai rượu tu ừng ực, Đông Triệt nhìn bộ dạng này thật ngán ngẩm : "Tôi nói này Cố Tổng, cậu có thể uống từ từ cho tôi nói vài câu được không?"
Cố Hải không thèm nhìn Đông Triệt, miệng vẫn tu ừng ực. Bực quá Đông Triệt giật chai rượu ra, nhìn thẳng mặt Cố Hải : "Tôi nói này, gọi cậu ra đây là muốn nói chuyện với cậu chứ không phải tôi gọi cậu ra để cậu uống say rồi lại vác cậu về nhà đâu"
"Vậy nói đi." - Cố Hải thả chai rượu ra, hững hờ đáp.
Với vẻ mặt của Cố Hải bây giờ Đông Triệt không muốn nói gì hết, nhưng nghĩ cứ để hắn như thế này không thể được. Cậu muốn thấy lại một vị tổng tài soái khí ngời ngời, tràn đầy năng lượng chứ không phải một người sống mà không có hồn. Dù hôm nay Cố Hải có muốn hay không cậu cũng phải bắt hắn nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra.
"Cố Hải, có chuyện gì sao không cho tôi biết." - Đặt tay lên vai Cố Hải, Đông Triệt nhỏ nhẹ.
Cố Hải lim dim hai con mắt nhìn Đông Triệt: "Cậu biết rồi có giúp được gì cho tôi không?"
"Tôi không chắc nhưng tôi sẽ cố gắng."
Cố Hải cười khẩy đẩy tay Đông Triệt ra, lại vớ lấy chai rượu tu ừng ực : "Tôi nói này Đông Triệt, tốt nhất cậu nên giải quyết chuyện của mình đi, Diêm Nhã Tĩnh chờ cậu sắp hóa đá rồi đó."
Đông Triệt không thèm để ý đến lời Cố Hải nói, vẫn rất thành khẩn:
" Tôi biết Bạch Lạc Nhân không phải là người ích kỉ, vậy tại sao hai cậu lại ra nông nỗi này."
Nghe Đông Triệt nói vậy, Cố Hải nghiến răng ken két, miệng rít lên :
" Vậy ý cậu tôi là người ích kỉ hả, tôi ích kỉ mà bỏ qua mọi sĩ diện để gọi điện cho cậu ấy vậy mà cậu ấy ném điện thoại đi không thèm nghe. Cậu ta là cái người độ lượng cậu đang nói đến sao."
Tay lại cầm chai rượu tu lần nữa, Đông Triệt có thể thấy được nỗi uất ức nghẹn ứ trong lòng Cố Hải, phải khơi ra cho hắn nói để giải tỏa lòng mình. Cứ chịu vậy không phải là Cố Hải mà Đông Triệt quen biết.
"Chắc cậu làm gì để cậu ta giận quá chứ gì."
"Là cậu gọi tôi đến để chất vấn đúng không, là cậu gọi tôi đến để kết tội đúng không?" - Cố Hải hét vào mặt Đông Triệt.
Bây giờ nói gì với Cố Hải có vẻ cũng vô ích, Đông Triệt đành im lặng nhìn hắn, kệ cho hắn tu hết chai rượu này đến chai rượu khác. Khi hơi men đã lan tỏa khắp người, Cố Hải gục xuống bàn vai run lên bần bật. Là hắn đang khóc. Đông Triệt nhìn Cố Hải lúc này lại nhớ đến Cố Hải của rất nhiều năm về trước, khi mà Bạch lạc Nhân bỏ đi. Khi đó hắn cũng như bây giờ, làm việc và làm việc đến khi Bạch Lạc Nhân trở về hắn đã ôm cậu ta mà khóc. Thật sự Đông Triệt rất cảm phục và ngưỡng mộ tình yêu mà Cố Hải dành cho Bạch Lạc Nhân, nó vượt qua tất thảy tình cảm của đôi lứa thông thường. Thứ tình yêu mà Cố Hải dành cho Bạch Lạc Nhân là không giới hạn khiến người khác vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Nhìn Cố Hải khóc mà Đông Triệt thấy xót xa. Bỗng Cố Hải bám lấy vai cậu.
"Cậu có biết tôi thất vọng như thế nào không, tôi yêu cậu ấy, dù cậu ấy có làm gì tôi vẫn yêu cậu ấy. Tôi chỉ cần cậu ấy nói với tôi lời xin lỗi, chỉ cần cậu ấy ôm lấy tôi và nói " Tôi sai rồi". Nhưng cậu biết cậu ấy đã làm gì không, cậu ấy bỏ đi gặp Thạch Tuệ. Con mẹ nó, cậu ấy đi gặp tình xưa khi vừa nói lời làm tổn thương tôi.Cậu nói xem, ai là người ích kỉ, ai là người ích kỉ hả?"
Không kịp để Đông Triệt nói thêm gì, Cố Hải lại tiếp tục :"Cậu có biết bây giờ tôi đang cảm thấy thế nào không, tôi muốn chạy đến chỗ cậu ấy, chỉ cần cậu ấy nghe điện thoại tôi sẽ chạy đến đó ngay. Tôi nhớ cậu ấy, tôi nhớ cậu ấy cậu biết không hả?"
Đông Triệt ngồi chịu cho Cố Hải xả uất nghẹn trong lòng. Cậu biết khi say Cố Hải rất thành thật, nỗi lòng chất chứa cả tuần để cho hắn xả hết hôm nay đi. Cố Hải càng nói uống càng nhiều. Không hiểu sao càng uống nhiều hắn càng tỉnh táo, càng tỉnh táo hắn lại càng nói nhiều. Đông triệt nghĩ mình thật sai lầm khi đi với một kẻ đang thất tình như thế này, quả là lỗ tai bị tra tấn không thương tiếc mà.
Bạch Lạc Nhân gọi điện cho Cố Hải không được liền nghĩ đến Đông Triệt, cậu muốn biết tình hình của Cố Hải như thế nào. Lỗ tai đang bị tra tấn vì cái tên thần kinh thất tình kia, Đông Triệt nhìn thấy điện thoại của Bạch Lạc Nhân liền như chết đuối vớ được cọc.
"Alo, tôi nghe."
Nhưng không may cho Đông Triệt quán rượu ồn ào quá, Bạch Lạc Nhân nói gì cậu ta không nghe nổi. Cuối cùng cậu phải để Cố Hải lại đây đi vào nhà vệ sinh.
" Bạch Lạc Nhân, tôi nghe."
Bạch Lạc Nhân có chút ấp úng, hỏi thăm về Cố Hải qua người khác như thế này cậu có chút không quen, nhưng nếu không hỏi Đông Triệt thì cậu cũng không biết hỏi ai khác.
"Đông Triệt, Cố Hải..."
Không để Bạch Lạc Nhân nói hết câu, Đông Triệt giọng đã oang oang.
" Tôi xin cậu đó Bạch lạc Nhân, cậu giận gì hắn cũng được nhưng nhanh về đem hắn đi hộ tôi, hắn tra tấn lỗ tai tôi từ chập tối đến giờ."
"Cậu ta làm sao?"- Bạch Lạc Nhân nghe Đông Triệt nói thì có chút hốt hoảng.
"Không sao, làm việc sắp chết và uống cũng say sắp chết. Rốt cuộc hai người định hành hạ nhau đến khi nào."
Bạch Lạc Nhân lo lắng thật sự, việc cậu nghĩ đến bây giờ là nói chuyện với Cố Hải, cậu muốn biết hắn ra sao : "Cho tôi nói chuyện với Cố Hải được không, điện thoại cậu ta không liên lạc được."
"Hắn ném đi rồi, để tôi đưa điện thoại cho hắn nghe."
Đông Triệt đem điện thoại của mình quay lại chỗ Cố Hải, cái tên ngốc này đã ngủ từ lúc nào. Cậu đành nói với Bạch lạc Nhân : "Cậu ta ngủ mất rồi, để mai tôi nói cậu ta gọi lại."
Định tắt máy nhưng Đông Triệt lại nhớ ra chuyện gì đó nói với với Bạch lạc Nhân
"Bạch Lạc nhân, hôm nào cậu về có thể gặp tôi được không?"
Không biết Đông Triệt gặp có chuyện gì nhưng Bạch lạc Nhân cũng đồng ý.
Thạch Tuệ từ khi biết chuyện của Cố Hải và Tô Lệ trong lòng rất phức tạp, vừa thấy giận mà lại vừa vui. Cô giận vì Bạch Lạc Nhân hết lòng với Cố Hải nhưng hắn lừa dối mà không hề hay biết, vui vì sự lừa dối của Cố Hải lại đem lại cho chính cô cơ hội để Bạch Lạc Nhân trở lại bên mình. Thạch Tuệ nghĩ cô sẽ lấy chính việc làm mờ ám của Cố Hải để uy hiếp hắn. Cô không tin Cố Hải lại không sợ bị Bạch Lạc Nhân phát hiện. Nghĩ vậy cô liền gọi điện cho Cố Hải. Thấy số máy lạ Cố Hải nhìn phán đoán một lúc rồi đưa lên tai nghe
"Tôi Nghe."
Thạch Tuệ có chút ngập ngừng , nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình cô quyết định phải gặp Cố Hải : "Tôi Thạch Tuệ, có thể gặp cậu một lát không?"
Cố Hải thổi phù một cái, trong lòng thầm nghĩ, đang muốn tìm quỷ không ngờ quỷ tự vác xác tới. Vậy là hắn vui vẻ nhận lời, hắn muốn biết lần này Thạch Tuệ sẽ nói gì với hắn.
Cuộc gặp của Cố Hải và Thạch Tuệ diễn ra ở một nhà hàng khá đẹp nằm ngay trung tâm Bắc Kinh. Cả hai gặp nhau với tâm thế hoàn toàn trái ngược. Thạch Tuệ thì nghĩ hôm nay tôi xem anh sẽ xử lí như thế nào khi tôi vạch trần bộ mặt thật của anh. Còn Cố Hải lại nghĩ hôm nay tôi xem cô giải thích như thế nào khi cô luôn bám lấy vợ tôi như thế.
Qua màn chào hỏi xã giao, cả Thạch Tuệ và Cố Hải nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn. Thạch Tuệ không nói gì, đưa ra trước mặt Cố Hải tấm ảnh của Tô Lệ.
"Anh giải thích như thế nào về tấm ảnh này."
Cố Hải như không tin vào mắt mình nữa, tấm ảnh đó ở đâu ra, sao Thạch Tuệ lại có nó. Hắn nhìn Thạch Tuệ chừng chừng hỏi : "Cô lấy tấm ảnh này ở đâu?"
Thạch Tuệ mỉm cười trong lòng, cậu nghĩ chuyện xấu của cậu sẽ không bị ai phát hiện ra sao, không muốn ai biết tốt nhất đừng có làm.
"Cậu nhìn kĩ đi, cô gái trong ảnh là ai, sao cậu không hỏi tôi với cô ấy có quan hệ như thế nào?"
Bấy giờ Cố Hải mới nhìn kĩ lại tấm ảnh, là Tô Lệ, sao Thạch Tuệ lại quen biết Tô Lệ, sao cô ta lại có tấm ảnh này.
"Tô Lệ với cô có quan hệ gì hả?"
Thạch Tuệ nghĩ, Cố Hải, cậu đang chột dạ phải không. Với vẻ mặt đắc ý, Thạch Tuệ nhìn Cố Hải: "Tôi với Tô Lệ là chị em tốt, qua Tô Lệ mà tôi biết được chuyện tốt cậu đã làm."
Nghe Thạch Tuệ nói tai này Cố Hải bỏ ra tai khác, cái hắn đang nghĩ là tấm ảnh này ở đâu ra. Vì chụp cận mặt nên Cố Hải không biết được hoàn cảnh thật sự của tấm ảnh đó. Thạch Tuệ thấy Cố Hải không lên tiếng lại nghĩ mình đã chiếm ưu thế rồi nên được đà tấn công tiếp.
"Tôi thấy thật thương cho Bạch Lạc Nhân đã một lòng một dạ với tên sắc lang như cậu."
Câu nói của Thạch Tuệ đã kéo suy nghĩ của Cố Hải quay trở lại: "Cô nói gì?"
"Chẳng phải Bạch Lạc Nhân vẫn một lòng một dạ với cậu sao. Tôi đang nghĩ khi cậu ta biết mối quan hệ của cậu và Tô Lệ cậu ta sẽ nghĩ gì nhỉ? Thạch Tuệ vẫn đắc ý."
"Cô ta với tôi thì có quan hệ gì, cô đang ảo tưởng chuyện gì thế. Mà tôi nói cho cô biết, cô thử đưa tấm ảnh này cho cậu ấy xem?" - Mắt Cố Hải như có lửa nhìn Thạch Tuệ.
"Sao tôi không dám đưa, cậu nghĩ cậu dọa được tôi hả. Đến giờ tôi vẫn yêu Bạch lạc Nhân đấy, chỉ vì cái tên hai lòng như cậu mà cậu ta cự tuyệt tôi. Tôi nói cho cậu biết Cố Hải. Tôi đã thua cậu một lần và lần này tôi sẽ giành Bạch Lạc Nhân trở lại."
"Cô đủ năng lực không?" - Cố Hải ghé sát mặt Thạch Tuệ gầm khẽ.
Thạch Tuệ có chút bối rối, nhưng cô lấy lại trấn tĩnh rất nhanh : "Tôi tự tin. Vốn trước đây tôi thua cậu là vì Bạch lạc Nhân chọn cậu. Nhưng hôm vừa rồi ở nhà Bạch Hán Kỳ tôi thấy Bạch lạc Nhân thật tội nghiệp. Tình cờ gặp tôi và tôi muốn đến nhà cậu ấy thăm bố cậu ấy thôi mà cũng bị cậu làm cho một trận mặt cắt không còn giọt máu. Cậu yêu cậu ấy theo kiểu cưỡng bức vậy thì sẽ được lâu dài sao? Cố Hải, tôi nói thật, nếu đã không tin tưởng cậu ấy thì đừng giữ cậu ấy bên mình."
Câu nói của Thạch Tuệ làm Cố Hải như thức tỉnh, kì thật Thạch Tuệ nói đúng. Cố Hải đã quá đa nghi rồi, hắn nhớ lại ngày trước khi hiểu lầm Bạch lạc Nhân, hắn đã để Bạch Lạc Nhân phải chịu một trận đau đớn, vậy mà cậu ấy vẫn tha thứ và trở về bên hắn. Lần này chưa tìm hiểu ngọn ngành hắn lại tiếp tục nghi ngờ làm Bạch Lạc Nhân tổn thương. Vậy chẳng phải người gây ra căng thẳng lần này vẫn là hắn sao, Cố Hải trong lòng ân hận, bảo bối anh lại sai rồi.
Trong lúc Cố Hải và Thạch Tuệ đang chiến đấu nội tâm thì một giọng nói trong trẻo vang lên..
"Ô, sao lại gặp hai người ở đây. Thật trùng hợp."
Khi cả hai chưa kịp nói gì thì người kia lại tiếp tục : "Cố Hải, Bạch lạc Nhân đâu, từ lúc hai cậu kết hôn đến giờ tôi ít gặp cậu ấy quá."
Nghe từ " Kết hôn" Thạch tuệ mắt mở tròn nhìn Dương Mãnh đang vừa cười vừa nói, trong lòng chấn động, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đã kết hôn, chuyện này thật khó tin mà.
..
.
[Hết Chương 18]Thời gian up chương mới : MỖI NGÀY 1 CHƯƠNG.Up vào khung giờ : 21h - 22h.THANK FOR READING!