[Lous Family Hệ Liệt Bộ 2] Cuộc Chiến Giữa Cáo Và Sói
|
|
Chương 3: Anh đúng là đồ "ngựa giống" Chiếc áo sơ mi đắt tiền được đặt may thủ công dưới sự bạo lực của Fie, chỉ vài giây sau đã thành một đám vải rách tả tơi, rơi vãi xuống đất. Fie cảm thấy trong lòng rất hả hê: "Cho anh lừa tôi này, đồ ngựa giống!". Gino mặc kệ cậu trút giận lên chiếc áo đáng thương của mình, hắn lười biếng ngửa ra ghế, bàn tay như vô ý đụng chạm khắp cơ thể cậu, châm lửa khắp nơi. Fie hổn hển cởi xong áo hắn, nhìn lại mình mới biết chiếc áo đã mở toan lộ ra cơ bụng vì béo mà không còn săn chắc nữa. Gino thích thú chọt chọt phần bụng mỡ dư ra của cậu, thật mềm mại a...
-Nha... đừng ngắt... - cậu xấu hổ đánh văng cái móng sói của hắn.
-Sao vậy? Sờ rất thích mà!
-Hừ hừ... - cậu câm hận, nhầm ngay cơ bụng cứng ngắt như sắt của hắn sờ soạn, ngắt nhéo, Gino chẳng thèm phản ứng, chỉ có vật nóng như sắt nung dưới mông cậu là cho biết hắn được cậu sờ rất thích thôi.
Fie thèm thuồng nhìn cơ bắp đàn hồi dưới tay mình, thật ghen tị mà. Biết bao giờ cậu mới có được thân hình như thế này để đi cua trai đây?
-Sờ thích không? – Hắn vuốt ve hai đóa hoa trên ngực cậu hỏi.
-Thích... - cậu bất giác thốt lên, sau đó giật mình trừng hắn.
-Thích thì em cứ sờ... nhưng đợi một lúc đã...
Vừa dứt lời hắn đã đè cậu ngã ra ghế, phần lưng tiếp xúc với mặt da láng mịn của chiếc đệm ghế khiến cậu không tự giác được thở một hơi. Gino tà mị nhìn bộ dáng thoải mái của cậu, bàn tay như ảo thuật gia thoáng chốc đã tuột sạch trơn những gì còn sót lại trên người Fie, khi cậu ý thức được thì đã trần như nhộng, còn hắn ngoài thân trên để trần thì bên dưới còn y thinh.
-Nha... đáng ghét... sao cởi nhanh như vậy chứ?
-Hửm? – Gino nhướng mày, Fie lúc này bốc đồng như đứa trẻ, chỉ không muốn thua kém hắn mà vùng vẫy lột cho bằng được quần hắn xuống, sau đó mới vừa lòng ngắm nghía "nơi nào đó" đã sưng to đồ sộ của hắn mà hít thở dồn dập. Gino một lần nữa vật cậu xuống, thân hình 1m88 cưỡi ngang người cậu, khiến cậu đối diện với vật kia của hắn. Gino từ trên cao nhìn xuống như đấng bề trên nhìn tôi tớ của mình, kiêu ngạo ra lệnh:
-Liếm đi! Liếm ngoan tôi sẽ thỏa mãn cái miệng đói khát của em...
Bị lời hắn kích thích, phân thân cậu dựng đứng lên, bất giác há miệng đem đỉnh dục vọng kia hàm trụ. Mùi xạ hương tràn ngập khứu giác cậu khiến cậu mê muội. Phân thân quá lớn nên không thể hàm trụ hết, cậu đành nhả ra, liếm mút từng phần, lâu lâu lại mút vào một cái, đầu lưỡi đảo qua lổ nhỏ đã rỉ nước trên đỉnh làm Gino hít sâu, thân mình khẽ run động.
-Ưm...mm...
-Sâu một chút... đúng vậy... - Gino nhắm mắt hưởng thụ, phần hông không tự giác đẩy sâu vào làm Fie nhíu mày vì nghẹt thở.
-Ư...ư...
Gino mở mắt ra, thấy mặt cậu đỏ bừng thì hoảng hốt lui lại. Fie nhả phân thân đã ướt đẫm nước miếng của cậu ra, khóe mắt vì ngợp thở mà vương lệ, oán hận liếc hắn một cái. Gino như ngừng thở, nhắm ngay môi cậu hôn xuống. Bàn tay hắn cũng không chần chừ tìm kiếm tiểu huyệt cậu, đẩy vào hai ngón tay.
-A...bỏ ra...đau quá...
-Em nhịn một chút ah!
Hắn đưa đẩy ngón tay theo tiết tấu chậm rãi đến nhanh dần, đợi khi Fie thả lỏng hoàn toàn mới cho vào thêm những ngón khác. Fie bị hắn đụng chạm bên trong mà ngứa ngáy toàn thân. Chưa một ai có thể mang lại cho cậu những rung động này dù là làm thật sự, chỉ với những ngón tay hắn thôi mà cậu đã muốn lên thiên đàng rồi.
-Ư...ân...đủ rồi....nhanh vào...
Gino rút tay ra, cố định mông cậu, vừa cúi đầu hôn lên môi cậu vừa cường thế đẩy phân thân to lớn đi vào. Bên dưới đau đớn khiến người Fie cứng ngắt, cậu dồn dập hô hấp, cố gắng thả lỏng bản thân làm dịu cơn đau, phân thân cậu vì đau mà ủ rủ hẳn. Gino hôn lên trán cậu, dịu dàng trấn an:
-Ngoan, xong rồi! Một lát lại tốt...
-Gạt người...hức...
Khi cảm thấy bên dưới không còn quá đau nữa, cậu mới hít thở sâu vặn vẹo người. Gino hiểu ý chậm rãi rút ra rồi lại đi vào, đau đớn nhanh chóng được thay thế bằng khoái cảm khiến Fie kẹp chặt eo hắn, rên rỉ từng chập. Gino cũng thả lỏng bản thân, đâm vào rút ra lại đâm vào... làm mọi bản tính dâm đãng của Fie đều bị bức ra, thở dồn dập, rên rỉ, la hét, khóc thét...
Hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cậu. Khi cậu bị dục vọng tra tấn mê đắm, đúng là chẳng còn biết phân biệt hoàn cảnh a...
-A...a...đâm sâu vào...ư...
-Cho em! Đừng kẹp chặt như vậy!
Gino nâng hai chân Fie lên vai, mỗi lần đi vào đều giống như muốn xuyên thủng cậu khiến Fie vừa rên rỉ vừa thở gấp, nước mắt sinh lí cũng bị bức chảy ra, ướt đẫm gương mặt cậu.
-Hu...sâu quá...ân...sẽ hỏng mất...
-Không đâu...em rất giỏi...
-Ư...ư...đừng...ân...
Hô hấp của Gino cũng càng lúc càng dồn dập. Phân thân hắn được cậu bao lấy vô cùng thoải mái, làm hắn không nhịn được muốn động nhanh hơn, muốn khiến cậu vì hắn mà đạt cao trào trong cực hạn.
-A...a...nhanh lên...muốn...ư...
-Em muốn gì? – hắn nặng nề thở, phân thân đâm rút kịch liệt, khoái cảm lên như bão táp, nhưng hắn vẫn muốn cậu cầu xin.
-A...a...muốn bắn....ư...cho em bắn...
-Cầu tôi! Gọi tên tôi...
Fie bấu chặt lấy lưng hắn, móng tay để lại từng vết dài đỏ tươi. Cậu lắc đầu la hét, đau khổ cầu xin...
-Gino...Gino...cho em bắn...mau sáp bắn...
Hắn mạnh mẽ đâm một phát cuối cùng, và cậu hét lên, thấy ánh sáng chói lóa trước mắt, phân thân vì điểm bên trong bị ma sát mà bắn ra, bên trong cậu cũng bị Gino tưới ướt, căng lên và nóng ấm. Giờ phút này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Gino là "thần" của cậu! Chưa ai đem lại cho cậu những cảm giác cháy bỏng này...
Gino bình ổn hô hấp, hôn lên môi Fie, sau đó chậm rãi rút ra ngoài, tinh dịch theo phân thân chảy xuống, mùi vị hoan ái tràn ngập khắp phòng.
-Khỏe không? – hắn ngồi ngửa ra ghế, quan tâm hỏi cậu. Fie lười đáp, cho hắn ánh mắt mệt mỏi rồi thiếp đi. Gino cũng không đánh thức cậu, dùng khăn giấy lau sơ cho cả hai mới nhặt quần mặc vào, ra bên ngoài tìm Tô Lị.
-Đưa áo khoác cậu cho ta!
Tô Lị sửng sốt cởi áo măng tô đưa cho hắn, Gino trở vào phòng, dùng áo khoác bọc thân thể xích lõa của Fie lại, yêu thương ôm trong lòng, sau đó dẫn đầu rời khỏi Craven, để lại biết bao ánh mắt vì cơ bắp và tấm lưng đầy hình xăm của hắn mà thèm khát.
—————oOo—————
Fie ngủ một giấc thật ngọt ngào, cậu nằm mơ thấy mình được đắm mình trong một hồ nước bốc khói. Tất cả lỗ chân lông trên cơ thể đều như giãn cả ra...
Gino bị sức nóng tỏa ra bên cạnh làm tỉnh, hắn nhíu mày nhìn ai kia cả tứ chi lẫn người đều bò lên người hắn, vẻ mặt thỏa mãn như nhìn thấy trai khiến hắn bật cười. Hắn cũng chẳng biết tại sao lần nào cậu ngủ với hắn cũng dính người như vậy, chẳng biết trước kia có như thế không? Suy nghĩ này làm hắn hậm hực. Hắn gở tay chân cậu ra, khiến cậu bất mãn lên tiếng nhưng không mở mắt. Gino ra ngoài phòng, đôi mắt xám nhìn một trong hai tên đàn em đang bị hắn nhìn mà không dám thở mạnh.
-Cậu! Vào đây!
Tên bị điểm danh thiếu điều chỉ muốn òa khóa, níu tên còn lại nhưng vẫn phải run rẩy đi theo vào. Tên còn lại lẩm nhẩm: "Chúc mi được chết toàn thây!".
Gino dắt người đến bên giường, ra lệnh cho hắn ta cởi áo ra rồi leo lên vị trí của mình nằm khi nãy, nằm xuống. Sau đó hắn đứng bên cạnh chăm chú nhìn. Tên kia nhắm mắt chờ mình quy thiên nhưng nằm mãi cũng không có gì xảy ra, hắn ta mở mắt, thấy Boss cười thật tươi ra hiệu cho hắn đi ra ngoài, hắn sung sướng chạy mất, trong lòng hô may mắn.
Gino nằm trở lại vị trí của mình, nhớ lại ban nãy mà mỉm cười ngủ tiếp. Và ai kia lại sáp qua, tứ chi quấn chặt.
—————oOo—————
Sau khi tên đó nằm lên, cái mũi Fie như bắt được mùi, nhúc nhích vài cái rồi như gặp phải ôn dịch mà tránh xa, né tận cạnh giường, chỉ hận không thể xa hơn nữa. Gino đứng bên cạnh nhìn là sung sướng tợn.
|
Hôm sau Fie tỉnh dậy đã muốn giữa trưa, cậu biếng nhác quan sát xung quanh...
-Chậc! Mafia có khác, cái gì cũng xa xỉ khác người thường.
Cậu than thở mất một lúc mới vào phòng tắm, tắm gội sạch sẽ, khoát tạm chiếc áo choàng tắm bên trong rồi lửng thửng ra ngoài. Đây là một biệt thự hai tầng được xây dựng theo phong cách châu Âu tao nhã với màu trắng là chủ đạo. Bên trong được trang trí xa xỉ nhưng không thừa không thiếu tạo nên một không gian hài hào, sang trọng mà không cầu kì.
Fie tìm thấy người ở đại sảnh phòng khác, cái tên mặt bún ra sữa kia đang nhàn nhã uống café và đọc báo. Trên người đã được hắn đắp lên một đống đen xì khác.
Nghe tiếng bước chân mặc dù thật khẽ nhưng Gino vẫn biết là Fie đã tỉnh. Hắn ngước lên nhìn cậu đang đứng trên cầu thàng, mái tóc đỏ vẫn còn rỏ nước. Hắn tặng cậu một nụ cười khiến Fie đỏ mặt.
-Lại đây!
Fie đi xuống, làm như không có chuyện gì ngồi bên cạnh hắn. Tô Lị đang đứng bên đưa mắt đánh giá người đàn ông có thể gợi lên hứng thú của thiếu gia y.
-Em muốn uống gì không?
-Cà phê đi!
Tô Lị nhận lệnh vào bếp lấy cà phê. Thật ra y cũng rất tò mò ở Fie có điều gì đặc biệt mà khiến thiếu gia y – từ một người đàn ông không ham mê tửu sắc có thể lên giường với cậu ta những hai lần mà lúc này còn có ý định chiếm hữu. Fie không xinh đẹp như thiếu gia, chỉ thanh tú với một chút ranh mãnh, chẳng hiểu làm sao mà thu hút được thiếu gia? Mang theo nghi hoặc không lời đáp, y mang cà phê ra ngoài.
Lúc này Fie đã bị Gino trêu đến mặt mày đỏ bừng, tức mà không làm được gì hắn.
-Ha...ha... thôi... không chọc em nữa! Cà phê đến rồi kìa, mau uống đi.Tô Lị sửng sờ đặt cà phê lên bàn. Lần đầu tiên y thấy thiếu gia cười vui đến vậy. Fie mặc kệ hắn, bưng cà phê lên uống. Hương cà phê thơm nồng làm cậu thoải mái thở hắc ra một hơi. Tô Lị nhìn đồng hồ, thấp giọng nói:
-Thiếu gia, đã đến giờ!
Gino gật đầu, quay qua dặn dò Fie:
-Một lát sẽ có người đưa em về, tôi có việc nên đi trước!
-Tạm biệt! Không tiễn! – Fie oán hận nói.
Gino bật cười xoa đầu cậu rồi dẫn đầu đi ra ngoài. Thấy Tô Lị vẫn đứng bên cạnh mình, cậu lại nổi máu dê.
-Anh đẹp trai, lại đây trò chuyện một chút!
Tô Lị liếc nhìn cậu, lễ phép nói:
-Fie tam thiếu, có chuyện gì à?
-Này... hắn ta đi đâu thế?
-Thiếu gia đi bàn hợp đồng làm ăn với anh trai ngài!
-Adam? Bọn họ thì có cái gì mà làm ăn chứ?
Nhắc tới Adam, Fie lại tức giận, tên nhỏ mọn đó dám bán cậu đi, cậu phải phá Louis nhà hắn để hắn bực mình đến chết.
-Đưa tôi về công ty!
Tô Lị gật đầu, cho người đưa cậu đi thay quần áo rồi lái xe đưa cậu về công ty. Đợi cậu mất hút trong công ty, y mới gọi điện cho Gino. Bên kia thật lâu mới bắt máy, bên đó là âm thanh hỗn tạp, thỉnh thoảng xen vài tiếng súng. Tô Lị lo lắng quýnh lên.
-Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?
-Tạm thời không có việc gì! Chỉ bị tập kích. Cậu mau gọi cho Sara, người đừng sau Buto mà Maliac Soryph, bảo nàng báo cho Bố chuẩn bị cử người sang đối phó.
-Vậy còn ngài?
-Tối mai gặp nhau ở dạ tiệc! không cần lo lắng.
-Vâng...ngài cẩn thận!
Bên kia cúp máy, Tô Lị cũng kiềm chế lo lắng gọi cho Sara thông báo tình hình. Sara sau khi nghe xong thì trầm mặc một lúc, Tô Lị biết cô ấy đang tức giận đến rung người. Một lúc sau mới lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thường.
-Đã biết! – rồi cúp máy.
Tô Lị biết, mặc dù không nói gì nhưng Sara sẽ khiến trời long đất lỡ a. Ai biểu thiếu gia nhà y là bảo bối do nàng nuôi lớn chứ. Tô Lị mang tâm trạng lo lắng mà chờ đợi đến buổi dạ tiệc đêm mai...
Fie sau khi vào công ty thì vội vàng gọi điện cho Louis than thở, khiến anh đau hết cả đầu. Adam ngồi bên cạnh nhịn không được nữa giật lấy điện thoại chỉ đáp một câu: " Dạ tiệc đêm mai 7h ở Diamonds Lous, đến hay không thì tùy!" rồi cúp máy tháo pin ném sang một bên. Louis có thể tưởng tượng được bộ dạng Fie nhìn điện thoại đăm đăm rít gào mắng: " Adam anh là tên khốn kiếp!" thì không khỏi nhoẻn miệng cười.
-Em cười gì thế? – Adam khó hiểu hỏi.
-Em đang tưởng tượng bộ dáng của Fie khi mắng anh.
-Hừ! Nó chỉ được cái miệng.
-Sao trông anh có vẻ lo lắng vậy?
-Gino bị tập kích, sống chết chưa rõ!
Louis sửng sốt:
-Sao anh không cho Fie biết?
-Cho nó biết chỉ tổ vướng bận thêm!
-Thế không sao chứ?
-Bố Rick đã cho người đi tiếp ứng, mấy năm nay mặc dù ông sống rất nhàn nhã nhưng vẫn không ngừng huấn luyện tinh anh. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi.
-Vậy bố Ray biết không?
Adam bật cười:
-Em nghĩ bố Ray có biết không? Đừng ngay thơ thế! Bạn đời của mình xuất thân từ đâu mà không biết nữa thì không xứng làm đàn ông, bố biết nhưng giả ngốc thôi, đôi khi đó cũng là một cách nắm giữ hạnh phúc.
-Ừm...
|
Chương 4: Thật may vì hắn không sao Diamonds Lous – một khách sạn năm sao được xây dựng bởi tập đoàn Lous, tối nay diễn ra một buổi dạ tiệc sang trộng nhằm ra mắt bộ sưu tập trang sức mang tên "Devil "s Heart", được thiết kế bởi Rick Cassie. Buổi tiệc thu hút rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở nhiều lĩnh vực. Bộ trang sức này sẽ được bán đấu giá trực tiếp nên mọi an ninh ở khách sạn đều được triển khai chặt chẽ.
Adam đang đứng ở một góc hội trường, trên người là một bộ vest Armani sang trọng làm tôn lên vóc dáng anh. Bên cạnh là Louis với bộ vest trắng tinh tế khiến y lại càng thêm mị hoặc. Một người đàn ông đứng đối diện họ, đôi mắt hổ phách lấp lánh ý cười dịu dàng, nhìn vẻ bề ngoài thư sinh này chẳng ai có thể nghĩ ông đã lớn lên trong một gia tộc khét tiếng ở Ý – Rick Cassie.
-Ta đã lo liệu xong bên đó! Gino an toàn rồi.
-Vậy thì may quá!
-Đúng là ta đã quá xem nhẹ năng lực của con rồi, Adam. Con biết từ bao giờ? –
Rick cười khổ nhìn con trai cả.
-Lúc con tiếp nhận một số sự vụ của tập đoàn. Con đoán bố Ray cũng biết, chỉ là ông ấy giả vờ thôi!
-Haiz, cái tên ngốc đó! Mà tại sao thằng Fie lại biết Gino vậy? Chuyện này khiến ta bất ngờ. Với tính cách của nó sẽ không thích dáng người "mảnh khảnh" (bên ngoài) của Gino mới phải?
Adam đưa mắt nhìn tên ngốc nào đấy đang nổi máu "mê trai" chạy lung tung khắp nơi kia, thở dài.
-Con nghe Gino nhìn trúng nó, rồi tới chỗ con đòi người, con bán nó luôn, cho bỏ cái thói long bong! Bố nhìn nó mà xem, chẳng chút hình tượng, con thật chẳng biết tên kia nhìn trúng nó chỗ nào.
Rick cũng nhìn theo, Fie lúc này đang thẹn thùng trước một anh chàng đô con đang gác cửa. Nếu không phải bây giờ đang đông người, Rick có thể tưởng tượng được cảnh nó nhảy bổ vào người ta thế nào...
Lúc này Tô Lị vừa lúc bước vào khiến Fie chú ý, cậu ném vẻ mê trai qua một bên, đi đến cạnh Tô Lị, nghi hoặc hỏi:
-Gino đâu?
-Thiếu gia đang đến!
-Sao cậu không đi cùng hắn?
-Thiếu gia đi đón một người!
Fie nhíu mày, ai quan trọng đến nỗi chính hắn phải đi đón chứ? Fie đang xoắn xuýt thì Gino đã dắt tay một người phụ nữ xinh đẹp bước vào khiến mọi người xôn xao. Fie sửng sốt nhìn hắn, hắn ta cũng đảo mắt nhìn cậu rồi nhanh chóng dời đi, cúi đầu nói khẽ gì đó với người bên cạnh. Người phụ nữ nghe xong thì nhìn Fie một cái rồi không chú ý nữa.
Tô Lị đứng bên cạnh Fie có thể thấy cả người cậu đang run lên, y nghe Fie mắng khẽ:
-Chết tiệt! Anh dám lơ tôi à? Còn ả kia là thế nào?
Tô Lị thật có xúc động ném bay cái hình tượng nghiêm túc của mình mà ôm cột cười, nhưng y vẫn phải nhịn đến đau khổ. Người phụ nữ đi bên cạnh thiếu gia không ai khác ngoài người đã nuôi lớn ngài – Sara, vì bộ dáng nàng trẻ hơn số tuổi của nàng rất nhiều nên chẳng ai biết thật ra nàng đã gần 50 tuổi. Là người phụ nữ Gino kính trọng nhất và là người phụ nữ Bố già yêu thương mà kiên kị nhất.
Fie cảm thấy thật ủy khuất, cậu đã đến sớm chỉ để đợi hắn tới, này thì hắn tới mà còn đem theo phụ nữ, coi cậu là người chết à? Không nhìn bọn họ được nữa, cậu xoay người đi chỗ khác, khi đi ngang qua chỗ anh bồi bàn thì túm luôn chai rượu của anh ta cùng một cái lý rồi biến mất sau một cánh cửa. Cậu quyết định phải uổng thật say rồi ném cái tên trăng hoa kia ra khỏi đầu.
Gino đưa Sara đến chỗ Rick, sau đó đảo mắt tìm Fie nhưng chỉ thấy Tô Lị - đang ra dấu về phía cánh cửa đằng kia. Hắn thở dài, một lát phải đi dỗ ngọt cậu rồi.
-Sara, em càng ngày càng xinh! – Rick cho bà một cái ôm thân thiết.
-Anh cũng không thua kém đâu! – Sara mỉm cười.
-Lần này mắc công em sang tận đây coi bộ việc không nhỏ?
-Hừ, tên đó ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám tập kích bảo bối của em, chuyện này cũng tại tên ngốc Damio (Bố già) kia làm việc tấc trách, em về sẽ cho hắn biết tay!
-Cũng chỉ có em mới dám nói hắn ta như vậy! – Rick bật cười.
Adam nhìn Gino đang sao lãng, cười khẽ. Tên này 8 phần là hồn bay theo tên ngốc kia rồi.
-Chào cô, cháu là Adam!
-Cháu là Louis!
Sara nhìn 2 chàng trai ưu tú trước mắt, hài lòng mỉm cười:
-Không tện, anh có 2 đứa con tốt đấy!
-Em quá khen rồi! Bọn chúng còn phải cố gắng rất nhiều.
-Gino, con nên tìm chỗ nào đó mà nghỉ một chút đi! Ta sẽ trò chuyện với Rick.
-Vâng!
Gino gật đầu với mọi người rồi đi theo hướng Tô Lị chỉ. Fie đang vô cùng bực tức trốn ra ban công uống rượu một mình.
-Gino chết tiệt! Hắn ta xem mình là gì chứ? Gọi thì đến, đuổi thì đi à? Tôi chả cần, hôm nay tôi đi tìm trai cho anh biết, cho anh tức chết... đồ khốn...
-Vậy em muốn tôi một phát bắn chết hắn hay một dao cắt đi cái đó của em để em không còn ra ngoài dụ dỗ trai được nữa?
Giọng nói trầm thấp cùng mùi hương quen thuộc bao trùm lấy Fie khiến cậu run lên, cơn tức lại càng sôi sục. Cậu quay ngay người lại, đập vô ngực Gino một cú thật mạnh, hắn nhíu mày nhưng vẫn chăm chú nhìn cậu, đôi tay rộng lớn giam cậu vào trong ngực.
-Hết giận chưa?
-Hứ! Tôi không giận.
-Thế em ở đây uống rượu một mình làm gì?
-Thích!
Gino thở dài, kéo cậu vào ngực, cúi đầu hôn xuống. Thấp giọng giải thích:
-Người đó mà người nuôi anh lớn, có thể coi như mẹ nuôi của anh đi!
Fie đang vùng vẫy nghe xong thì sựng lại, tiếp tục làm sâu nụ hôn của hai người, bị hắn hôn đến cả chân cũng nhuyễn đành dính chặt lấy hắn. Gino lần mò kéo tuột quần cậu xuống, cảm giác mát lạnh nơi mông làm Fie hoảng hồn:
-Này, anh làm gì?
-Làm em chứ làm gì! – Bàn tay hắn xoa nắn hai gò mông đàn hồi vô cùng tốt của cậu, môi lưỡi cũng không nhàn rồi bắt đầu châm lửa khắp nơi. Chúa biết một ngày rồi hắn không được chạm vào cậu nên có bao nhiêu nhớ...
-Dừng...ưm... đây là bên ngoài đó... sẽ có người nhìn thấy... - Cậu kháng nghị.
-Mặc kệ bọn họ! – Gino cắn lên đầu v* cậu bên ngoài áo sơ mi khiến Fie rên khẽ một tiếng vì đau, ngón tay hắn cũng thừa cơ chen vào phía sau khiêu khích dục vọng cậu.
-A...nhẹ chút... Bị hắn vừa cắn vừa đâm, chẳng mấy chốc cậu đã buông vũ khí đầu hàng. Hai chân vòng quanh eo hắn, đôi mắt mơ màng thúc giục.
-Mau vào...ân...
Gino rút tay ra, đôi mắt như xám hơn chăm chú nhìn bộ dạng câu nhân của cậu, vật sưng to bên dưới được hắn thả ra chạm vào cậu khiến Fie càng khó nhịn bởi sức nóng nó tỏa ra.
-Ân... cho em... Gino, mau vào...
-Như thế nào?
-Ân...đáng ghét...thật khó chịu...
-Em thật dâm đãng a!
Hắn cười khẽ đỡ lấy hông cậu đặt lên lan can, Fie ôm chặt cổ hắn nhìn hắn đầy khao khát. Không để cậu chờ lâu, hắn đỡ ngay phân thân đâm vào bên trong cậu, lồi lõm khích chặt khiến hai người đều thở ra sung sướng.
-Thích không?
-Thích...nóng quá...ân...anh mau động...
Hắn chậm rãi động, cảm nhận cậu bao bọc lấy hắn, cảm giác thỏa mãn bao trùm khiến hắn càng điên cuồng chiếm lấy cậu. Fie cũng thỏa mãn đến quên mất hiện tại mình ở đâu...
-A...sâu quá... thoải mái...ân...
-Hắc, cục cưng, em la nhỏ thôi kẻo mọi người kéo vào xem "xuân cung sống"
đấy! – Hắn cắn khẽ vành tai cậu trêu chọc.
Câu nói của hắn làm cậu tỉnh táo lại, cậu hoảng sợ nhìn ra sau hắn, bên dưới co chặt lại khiến hắn rên lên.
-Em...thả lỏng...
-Anh...nhanh chút...ân...
Cảm giác lo sợ khiến cậu càng mẩn cảm, mỗi lần đâm rút của hắn gần như rút theo linh hồn cậu khiến Fie khoái hoạt muốn hét chói tai, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, cắn chặt chiếc áo vest Gino mặc, chịu đựng tần suất ra vào ngày càng nhanh của hắn cho đến khi đạt cao trào mà không có bất cứ đụng chạm nào. Fie cả người ướt sủng mồ hôi, thở hồn dập chờ khoái cảm đi qua, chiếc mũi lúc này mới cảm giác được điều bất thường. Cậu nghe được mùi tanh nồng của máu lẩn quẩn xung quanh, cậu nhíu mày đẩy hắn ra, bàn tay sờ lên ngực hắn, sự nhớp nháp và nóng hổi khiến cậu phát điên, trừng mắt nhìn hắn mắng to:
-Chết tiệt, Gino! Anh là kẻ điên à, bị thương nặng như vậy còn động dục?
-Nhìn em anh không nhịn được!
|
Fie vừa hạnh phúc vừa giận đẩy hắn ra, nhảy xuống lan can. Đôi chân run rẩy giữ thăng bằng, mặc kệ chất lỏng ai kia để lại chảy ra ngày một nhiều, kéo quần lên rồi túm lấy cái tên không biết sống chết kia hùng hổ lôi đi.
Tô Lị sửng sốt thấy Fie mặt hung thần ác sát kéo thiếu gia nhà mình đi như bay, muốn chạy theo nhưng bị Gino trừng đành phải đứng yên một chỗ. Sara đưa mắt nhìn qua, khẽ nhíu mày. Adam hiểu ý lên tiếng:
-Đó là Fienis, em trai cháu!
-Ồ!
Rick nhìn nàng chỉ thầm lắc đầu, có thể nghĩ được sắp tới Fie sẽ bị nàng huấn luyện thành "con dâu" mình đồng da sắt.
-Sara, nó là con anh!
-Uầy, anh đừng lo! Em sẽ không làm gì nó đâu mà, anh nhìn Gino thì biết, bị nó nắm cổ lôi đi như vậy mà còn vui vẻ cười thì em còn có thể làm gì.
-Hi vọng là vậy!
Ray đi đến cạnh ông, hôn lên má một cái rồi thì thầm:
-Thằng Fie làm sao mà vội vàng vậy? -Em cũng không biết?
Sara đánh giá người đàn ông điển trai trước mặt, âm thầm gật đầu. Ông quả không phải người tầm thường, đáng để Rick yêu thương.
-Xin chào, Sara Clayden!
-Raymond Lous! Hân hạnh được gặp em.
-Chúng ta nên ăn chút gì đó, em vừa xuống máy bay vẫn chưa có gì bỏ bụng... - Sara than thở.
-Cô Sara, mời đi bên này!
Mọi người cùng kéo nhanh qua một chiếc bàn, Sara quay qua nói với Adam.
-Cháu có thể mời một bác sĩ đáng tin đi xem Gino không?
-Làm sao ạ? – Louis bên cạnh hỏi.
-Nó bị thương!
Adam và Louis sửng sốt:
-Để cháu đi xem!
-Louis là bác sĩ ngoại khoa! – Adam giải thích.
-Vậy ta yên tâm rồi!
Sara mỉm cười ngồi vào bàn bắt đầu ăn uống. Louis vội vã đi tìm Fie – lúc này đang đè Gino xuống giường, xé toạt mấy mảnh vải trên người hắn ra. Gino mặc kệ cậu xé, như không có gì lên tiếng:
-Em có thể cởi mà, đây là chiếc thứ ba bị em xé rồi đó! =)))))
-Câm miệng!
Fie ném chiếc áo đi, nhìn mảnh vải quấn trên ngực hắn ước đẫm máu, cậu vừa đau lòng vừa tức giận trừng hắn. Gino xoa đầu cậu an ủi:
-Không sao đâu! Chỉ bị thương ngoài da.
-Như thế này mà là ngoài da hả? Gần tim này, sẽ chết đó biết không?
Fie hét lên với hắn, đôi mắt đỏ hồng cố nén nước mắt trừng hắn, cả thân hình run lên vì kích động. Gino nhìn cậu như vậy đau lòng muốn chết.
-Được rồi... anh xin lỗi mà! Đừng khóc, ngoan...
-Gino chết tiệt! Anh là đồ khốn... hic...
Fie nhìn hắn bật khóc như một đứa trẻ, khi thấy máu đỏ tươi trên người hắn, cậu thật sợ hãi cũng cảm thấy thật may mắn vì hắn vẫn còn xuất hiện trước mặt cậu. May mà hắn không sao!
-Fie, ngoan...đừng khóc...
Gino kéo cậu lại, hôn lên khắp mặt cậu trấn an. Louis đứng ngoài cửa mỉm cười, xem ra Fie nhà ta đã tìm được người gởi gắm.
-Khụ... - Louis đánh tiếng ho một cái.
Cả hai người trong phòng đều nhìn y, Fie càng kích động hơn:
-Anh hai, xem hắn!
-Rồi, chẳng phải anh đến xem đây sao? Không chết được đâu!
Gino túm chặt tay cậu, nói khẽ:
-Em nên ra ngoài đi, một lát hãy vào!
-Không!
Louis mặc kệ bọn họ liếc mắt đưa tình, y dùng kéo cắt băng vải đã ướt đẫm máu ra, nhìn vết thương sâu hoắm chỉ cách tim vài phân thì mày nhíu chặt, chú tâm xử lí vết thương đâu vào đấy mới dặn dò:
-Chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, cấm chuyện phòng the và hoạt động mạnh! Lần này cậu thật may mắn a, chỉ kém có một xí là đi đời nhà ma!
-Tôi biết! – Gino cười khẽ, vẫn nắm chặt tay người nào đó đang muốn lồng lộn lên: - anh không sao mà!
-Vậy còn bảo không sao? Chết tiệt! – Fie đau lòng mắng khẽ.
-Nghỉ ngơi đi! Xem ra hai người không dự tiệc được, tôi sẽ thông báo lại với bọn họ.
-Cám ơn anh, anh hai!
Louis sửng sốt rồi mỉm cười đi ra ngoài, lịch sự đóng cửa lại. Gino nhìn Fie, mệt mỏi lúc này kéo về khiến hắn buồn ngủ.
-Em nên đi tắm một chút...
-Sao chứ?
-Rửa sạch bên trong đi, để vậy không tốt... mặc dù anh rất thích! – Hắn dùng vẻ mặt đứng đắn thốt ra những lời đó khiến Fie vừa tức vừa xấu hổ.
-Mặc kệ anh! Đáng ghét...
Fie trừng hắn một cái khiến hắn cười hắc hắc, rồi chạy tuốt vào phòng tắm đóng cửa lại, nghe lời hắn tắm rửa. Gini mỉm cười, lúc ấy bị tập kích, hắn hoàn toàn không sợ hãi. Bản thân từ bé đã là người thừa kế của gia tộc Cavallone tiếng xấu vang xa, mỗi ngày đều sống trong sự ám sát từ tứ phía khiến từ lâu hắn đã xem nhẹ sống chết, nhưng khi hắn trúng đạn, hắn đã sợ hãi. Hắn sợ mình sẽ không còn trông thấy cậu, thấy được vẻ ranh mãnh tinh nghịch của cậu, người mà lần đầu tiên gặp mặt đã thu hút hắn. Vậy nên hắn muốn quý trọng mạng sống của mình, không lựa chọn đối đầu trực tiếp mà chờ người đến cứu. Và hắn sống chỉ trong đường tơ kẻ tóc. Hắn đã cười thật to trước khi ngất đi vì mất máu, chỉ vì hắn được sống mà về gặp cậu.
Khi Fie trở ra thì Gino đã mệt mỏi ngủ say. Cậu leo lên nằm cạnh hắn, bao nhiêu tức giận lúc này đều chạy biến hết, chỉ còn sự đau lòng. Fie vuốt ve tóc hắn, mái tóc bạch kim thật dài chảy qua từng kẻ tay cậu khiến Fie xúc động muốn khóc. Thật may hắn không sao cả! Mặc dù hắn và cậu chỉ mới quen biết không lâu nhưng Fie thừa nhận cậu bị hắn đánh gục, trái tim 30 năm qua chưa có ai chạm vào đã vì hắn mà rung động nên cậu sẽ sợ hãi nếu hắn mất đi...
Fie nằm ghé vào hõm vai hắn, trái tim vì xúc động cũng bình ổn trở lại, an tường ngủ say cạnh hắn...
|
Chương 5: Hình xăm định ước -Sao hắn ta vẫn chưa tỉnh? - giọng Fie sốt sắn vang lên.
-Em bình tĩnh chút coi! Bị thương nặng như thế thì ngủ lâu một chút có sao đâu? - Louis bực mình mắng khẽ.
-Ngủ hai ngày liền mà anh bảo là một chút? Có khi nào ngủ không dậy luôn không? - Fie tự làm mình rối lên, nhăn nhó nhìn Gino.
-Fie, câm miệng! - Adam nhìn không được nữa gầm lên. Ngồi cạnh anh là một cậu thiếu niên có vẻ đẹp bất lương đang cười khúc khích.
-Lần đầu em thấy anh ba ngốc như vậy!
-Còn em nữa, vừa từ trại cải tạo về vinh quang quá nhỉ? - Fie châm chọc.
-Em nào có! - Rei bất mãn bặm môi.
-Haiz, mọi người trật tự coi! Gino sắp tỉnh! - Louis vừa lúc ổn định tình hình.
-Thật không? - Fie vui mừng nhảy tót lên giường, giương mắt chăm chú nhìn ai kia đang động đậy.
Gino bị cái giọng oan oan của Fie làm tỉnh. Hắn cố mở mắt nhưng không được, đành mở miệng, khàn khàn nói:
-Fie, em ồn chết đi được!
-Anh... - Fie căm tức muốn đánh người nhưng ngại ai đó bị thương nên nhịn.
Mọi người trong phòng cười vang. Đôi mắt Gino từ từ mở ra, vì quá lâu không thấy ánh sáng nên mất một lúc hắn mới thấy rõ mọi thứ. Đối diện tầm mắt hắn là gương mặt đỏ hồng vì tức giận của Fie, nhưng hắn vẫn thấy được niềm hân hoan của cậu khi hắn tỉnh lại...
-Anh thấy thế nào?
-Khát nước...
-À, nước đây! - Fie lấy nước lọc trên tủ đầu giường giúp hắn uống.
Louis thở phào lên tiếng:
-Vậy là tốt rồi! Cậu mà không tỉnh lại chắc Fie đập bản hiệu của tôi mất. Ăn uống tẩm bổ vài ngày là trở lại như xưa, tôi cũng đỡ phải nghe nó cằn nhằn.
Gino cười khẽ, động đến vết thương khiến hắn nhíu mày. Fie mắng:
-Cười gì mà cười? Đau chết anh bây giờ!
-Thật muốn hôn em liền một cái...
Fie đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, bên kia Rei thấp giọng than thở với Adam: "Trúng độc nặng quá rồi, không cứu được nữa!". Adam chỉ nhếch môi, cùng Louis kéo theo Rei đi ra ngoài.
Lúc này Fie mới bình ổn được sắc mặt, nhìn Gino hỏi han:
-Anh đói bụng không?
-Không vội! Anh đang ở đâu đây?
-Biệt thự của bố Ray! Anh ngủ tận hai ngày.
Gino nhíu mày, không ngờ vết thương nhỏ vậy mà làm hắn nằm giường mê man những hai ngày. Lần này coi bộ Sara sẽ san bằng trụ sở bọn chúng để trả thù rửa hận a...
-Tô Lị đâu?
-Sara sai đi làm việc rồi! Còn bị một tên tóc vàng hoe đeo bám ghê lắm!
-Hắc... tên Ian đó cũng được Bố điều về thì lần này chấn động nước Mỹ đây!
-Anh...sẽ không tham dự chứ?
Gino thấy vẻ mặt lo lắng của Fie thì lòng ngọt muốn chết, kéo cậu lại hôn một cái rồi mới lên tiếng:
-Chỉ sợ Sara sẽ không cho anh bước xuống giường trước khi vết thương lành hẳn. Bà ấy mà nổi giận thì đáng sợ lắm!
-Ưm...em... đã đáp ứng Sara sang Ý một thời gian rồi! - Cậu lí nhí nói.
-Cái gì? Sao em lại đáp ứng? Không được, anh phải nói chuyện với bà ấy. Chẳng biết bà ấy muốn em sang đó làm gì nhưng chắc chắn không phải việc tốt lành.
-Anh từ từ! Anh đang bị thương đó!
Fie ngăn hắn đang muốn xuống giường:
-Anh nằm yên cho em!
-Fie...
-Em mặc kệ! Em sẽ đi, ra sao thì ra. Anh không tin em chẳng lẽ không tin người nuôi anh lớn sao?
-Anh chỉ lo lắng thôi!
Fie "hừ" một tiếng rồi leo xuống giường đi ra ngoài. Gino hoảng hốt gọi theo.
-Fie, em muốn đi đâu?
-Còn đi đâu nữa! Lấy cháo cho anh ăn.
Fie vừa tức vừa buồn cười trừng hắn một cái rồi ra ngoài. Gino cười khổ, bao giờ mà hắn đã lo trước sợ sau như thế này...
-----oOo-----
Gino ở lại biệt thự nhà Lous một tuần rồi cũng kéo quân về nhà mình. Fie ngoài lúc đến công ty ra thì dính chặt lấy hắn khiến Ian - đang làm khách nhà hắn hâm mộ không thôi. Mỗi lần gã ta than vãn sẽ bị Tô Lị trừng cho một cái đành ngậm ngùi ao ước.
Sara vẫn ngày ngày shoping, vui chơi dạo phố chẳng để chuyện gì vào mắt nếu không phải thủ hạ vẫn thương chạy về báo cáo chiến sự thì chẳng ai biết bà đã đánh phe Maliac tơi bời hoa lá.
Gino đã có thể hoạt động bình thường, chỉ là vẫn bị cấm hoạt động mạnh, cả người hắn mỗi ngày thấy Fie đều ngứa ngáy muốn chết nhưng Fie thấy hắn có ý định động dục thì bóp chết từ trong trứng nước, trốn ở công ty cả ngày không về.
Mắt thấy vết thương sắp lành, ngày có thể lăn giường cùng cậu không xa, Sara lại đột nhiên thông báo bà phải về Ý tiếp Bố già và muốn mang Fie theo cùng. Vì việc đó mà hắn với bà tranh chấp cả đêm.
-Thật ra mẹ muốn làm gì? - Hắn đau đầu nhìn Sara.
-Chẳng làm gì cả! Ta chỉ muốn Fie biết được hoàn cảnh con lớn lên cùng những
nguy hiểm mà nó phải đối mặt nếu nó muốn ở bên con.
-Nhưng điều đó đâu cần thiết! Con có thể bảo vệ em ấy!
-Gino, con cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Nếu hai đứa đã quyết định bên nhau cả đời thì nó cũng cần trang bị những kỹ năng có thể giữ mạng nó trong nguy hiểm mà không liên lụy đến con. Trừ phi con với nó chỉ là vui đùa thì ta không cần phải làm việc này. -Không phải... con chỉ sợ em ấy lui bước...
-Thế thì nó càng không xứng đáng để con yêu! Gino, hãy thử tin nó một lần cũng như tình yêu của con dành cho nó đủ khiến Fie không thay đổi đi! Ta và bố con chỉ có yêu cầu như vậy thôi.
-Được rồi... con đồng ý!
Sara vỗ vai hắn rồi ra ngoài, bắt gặp Fie đang nghe lén ngoài cửa. Sara nhìn cậu nhếch môi:
-Nghe hết rồi? Vậy chuẩn bị hành lí đi, ngày mai chúng ta lên đường, tôi hi vọng cậu không để tôi có lý do xóa sổ cậu chỉ vì một phút chần chờ nào đó...
-Sẽ không! - Fie cười khẽ đáp lại.
Sara không nói gì đi mất. Cậu thở ra một hơi, người phụ nữa này thật đáng sợ! Fie rón rén vào phòng, Gino đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Gió đêm thổi vào khiến mái tóc hắn tung bay như mộng ảo. Fie lặng im đứng nhìn, trong lòng tặc lưỡi không thôi... Cơ bắp này, thắt lưng này, cả cái đó nữa... mọi thứ đều khiến máu mũi cậu có nguy cơ phun trào. Thật ra cậu cũng nhịn đến khổ, mỗi ngày cứ nhìn hắn thỏa thân nằm cùng, cậu chỉ muốn một phát đè hắn ra "hấp diêm", nhưng hắn bị thương nên phải giả bộ không hứng thú. Sắp tới lại xa hắn một thời gian, sao cậu nhịn nổi đây?
Gino biết Fie vào phòng, yên lặng chờ cậu lên tiếng mà đợi mãi không thấy, hắn nhíu mày quay lại, thấy cậu đực mặt ra nhăn nhó làm hắn buồn cười:
-Sao thế?
-Haiz... chỉ đang nghĩ, xa anh tận mấy tháng sao sống nổi?
Gino nhướng mày:
-Anh có thể hiểu là em đang nói: "Em yêu anh, không có anh em sẽ chết"?
-Xì, làm gì sến vậy!
-Hắc... không nỡ à?
-Có một chút!
-Anh có thể về thăm em! Dù sao Sara chỉ muốn em đi cùng bà sang Ý cũng không có nói anh không được về.
-A, tốt quá!
Gino bật cười, ngồi lên chiếc ghế bành ngày cửa sổ:
-Qua đây!
|