(4)
" Còn không quỳ, cậu muốn chết à" Hắn thấy cậu không quỳ, nhìn bộ dạng cậu thì vô cùng tức giận càng cầm roi quất lên người cậu.
" Nếu hôm nay không quỳ, tôi đánh cậu chết..." Hắn buông lời đe dọa, nhìn cậu hắn càng căm ghét.
Cậu sợ hãi, đôi chân đau nhưng vẫn cố gắng đứng dậy mà quỳ, hai tay chống xuống đất. Cậu sợ bị hắn đánh chết, cậu không sợ chết nhưng cậu sợ chết rồi sẽ không thể trả nợ cho hắn được nữa. Cậu sợ hắn đi hại gia đình cậu, đường nào cũng phải trả nợ, thôi thì món nợ đó cậu tự bản thân mình gánh, sẽ không liên lụy đến người thân của cậu.
" Đồ vô dụng, hết yêu tôi chưa, cậu không được phép yêu tôi hiểu không?"
Hắn đưa tay nâng cằm cậu lên rồi bóp mạnh, cậu đau đớn nghiêng đầu theo tay hắn, cậu không kêu đau cũng không phản kháng cứ mặc cho hắn hành hạ mình.
" Em xin lỗi... em không thể hết yêu anh"
" Cậu không được phép yêu tôi, hiểu không? Cái thứ vô dụng này... cho cậu chết"
Hắn vừa chửi vừa quất lên tay và lưng cậu đau đớn tưởng như chết đi sống lại nhưng không đau bằng vết thương nơi trái tim rỉ máu kia... Yêu một người là sai hay sao, lần đầu rung động- tình yêu đầu của cậu, nó đau đến vậy sao?
Thấy cậu không quỳ nữa mà nằm xuống dưới đất, nước mắt không kìm được cứ thế mà rơi xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Hắn lại tức giận lôi cậu dậy, giọng lạnh lùng và sỉ nhục:
" Nói đi, có đau không?"
"............... "
" Nói? Tôi đánh có đau không? Cậu bị điếc à... đừng để mấy giọt nước mắt dơ bẩn, giả tạo ấy rớt trên nễn nhà của tôi, bẩn thỉu lắm"
Hắn nhếch mép giọng điệu toát lên vẻ khinh bỉ và sỉ nhục, hắn muốn những ai mắc nợ hắn phải sống không bằng chết.
"Em xin lỗi" Cậu ấp úng đáp, nhìn vào mắt hắn nước mắt cậu bỗng nhiên rơi, cậu không khóc vì đau mà là khóc vì những câu nói của hắn, khóc vì sự yếu đuối của bản thân.
" Đồ vô dụng cho cậu chết này, dám không trả lời tôi"
Hắn nói rồi đẩy cậu ngã xuống đất, khiến đầu cậu đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, hắn lấy lo bia đổ vào người cậu, hắn bước đi không quên ném cho cậu một câu đe dọa.
" Nhắc cho cậu nhớ cậu không được phép thích tôi... nếu cậu còn thích tôi thì đừng có trách..."
Hắn bảo cậu hết yêu hắn, cậu làm sao mà làm, cậu không thể ngăn cản nổi trái tim mình. Đến lý do tại sao lại yêu hắn cậu cũng không biết nổi thì làm sao mà tìm cách để hết yêu hắn được đây chứ? Có bị đánh chết cậu vẫn yêu hắn thôi, cậu không biết làm cách nào để hết tình cảm với hắn, bởi trái tim cậu đã dành cho hắn rồi. Bị hắn hành hạ như vậy nhưng cậu không trách mà cậu ngày càng yêu hắn, có lẽ cậu điên thật rồi.
--------------
Kể từ ngày hắn biết cậu thích hắn, hắn càng phũ phàng hơn với cậu, hằng ngày hắn luôn lôi cậu ra mà chửi bới, đánh đập, hắn xem cậu như một con súc vật để rồi mặc sức mà hành hạ. Cảm xúc của cậu bị hắn chôn vùi, nỗi đau của cậu hắn cũng không quan tâm... hắn chỉ làm để thoải mãi thú vui, bản tính tàn bạo của mình.
Hắn ăn cơm xong thì đổ hết cơm và thức ăn thừa vào thùng rác, hắn không cho cậu ăn, hắn không ném ra đường cho chó hoang thì cũng đổ vào sọt rác. Hắn bắt cậu ăn cơm hắn đổ dưới đất, cậu không ăn thì hắn dùng roi quất cậu, trên người cậu toàn vết roi của hắn.
" Anh ghét em lắm sao?"
" Thể loại vô dụng như cậu thì ai mà chẳng ghét..." Hắn cười mỉa mai.
" Anh đừng ghét em mà, em sẽ cố gắng thay đổi, em sẽ cố gắng mà..."
Hai mắt cậu rưng rưng, cậu cố gắng van xin hắn, cậu rất sợ bị hắn ghét. Bị hắn ghét đối với cậu còn đau hơn là đánh.
Hắn nghe xong thì tức giận, tát thẳng vào mặt cậu không thương tiếc:
"Chat... đừng nói cái giọng đó với tôi, cái thứ vô dụng như cậu mãi mãi không thay đổi được... con nợ thì mãi mãi là con nợ thôi."
" Em xin anh... đừng ghét em mà..."
" Cậu không có quyền van xin tôi... Trừ khi cậu trả hết nợ cho tôi trước khi cậu chết, có lẽ tôi sẽ đỡ ghét cậu..." Hắn vừa nói vừa lấy nước lạnh rửa tay, rửa xong thì cầm chậu nước tiến lại chỗ cậu.
" Nằm xuống và há miệng ra?"
" Anh... "
Cậu không hiểu hắn muốn làm gì mình nên ấp úng hỏi lại...
" Điếc à? Tôi nói cậu dám không nghe?"
Hắn nói rồi lấy chân dẫm lên tay cậu, cậu ngoan ngoãn nghe theo, cậu vừa nằm xuống thì bị hắn hắt xô nước lạnh đã rửa tay vào người, nước hòa lẫn với muối và gừng khiến nước vết thương trên người cậu vừa đau vừa xót...
Cậu không biết làm gì ngoài việc cam chịu, đau lắm, đau như từng thớ thịt trên người cậu bị dao cứa vào.
Hắn làm xong thì cũng ném chậu nhựa vào mặt cậu, hắn trừng mắt lên, điệu vừa lạnh lùng vừa mỉa mai khinh bỉ:
" Dơ bẩn, tôi không cho phép cậu đi tắm, hôm nay tôi muốn cậu đau đớn sống bằng chết"
Hắn nói xong rồi đạp mạnh vào người cậu rồi bỏ đi, cậu đau đớn đến tê dại, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi
" Anh à, đừng ghét em nữa, đừng hành hạ em nữa có được không? Anh làm vậy em đau lắm, em biết em không có quyền nói nhưng xin anh quan tâm đến cảm xúc của em một chút được không, xin anh đừng làm tổn thương em nữa... Em sẽ cố gắng trả nợ cho anh mà... Em sẽ trả anh không thiếu một xu"
---------------
Hôm ấy cậu thấy hắn đứng ôm một người trước cửa, nhìn cảnh đó tim cậu khẽ nhói lên, hắn có vẻ ôn nhu với tất cả mọi người trừ cậu. Cậu cảm thấy người kia rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Hắn và người kia cũng vào nhờ, lúc này cậu mới nhìn rõ người đi bên cạnh hắn, không ai khác chính là Vĩnh Bằng - anh trai cậu.
" Anh hai, anh về nước rồi sao, em nghe ba..."
" Thì ra cái thứ vô dụng như cậu bị ba mang ra gạt nợ sao, hóa ra cậu cũng có giá trị đấy nhỉ, cũng không vô dụng như tôi tưởng..." Không để cậu nói hết câu, anh ta đã nhếch mép mỉa mai.
" Em cứ sử dụng cậu ta đi, sẽ biết cậu ta vô dụng như thế nào? Không ngờ một người thông minh, tài giỏi như em lại có đứa em trai vô dụng đến thế?"
" Cậu ta đâu phải em trai em, em không có loại em trai như thế này..."
Anh ta nói rồi liếc mắt nhìn cậu, nhìn cậu khiến anh ta chán ghét, anh luôn xem cậu là đứa em trai vô dụng, anh chẳng bao giờ đối xử với cậu như người thân mà đối xử với cậu như người giúp việc trong nhà.
" Còn đứng đó làm gì, bộ cậu ngạc nhiên lắm sao? Không đi làm việc đi à, hay là cậu muốn bị đánh" Hắn lạnh lùng nói, khi nhìn thấy cậu cứ đứng đó nhìn hai người.
Cậu cúi đầu chào rồi đi dọn dẹp rồi nấu cơm cho hắn, hôm nay hắn không đổ cơm dưới đất cho cậu ăn nữa mà hắt hết đi, cậu đau lòng nhìn theo, sáng giờ làm việc quần quật nhưng cậu cũng chưa được ăn gì nữa.
" Đói lắm sao?"
" Em... em..." Cậu lắp bắp rồi khẽ gật đầu.
" Được thôi, có đồ ăn cho cậu đây" Hắn nói rồi bưng thùng rác để trước mặt cậu, hắn từ từ mở ra trong đó có một túi đồ ăn thừa mấy hôm nay.
" Chẳng phải cậu vô dụng hơn cả con chó sao? Cậu ăn hết chỗ thức ăn này cho tôi?"
" Nhưng... đồ ăn này..."
" Chat... tôi nói mà cậu dám cãi? Quỳ xuống và ăn hết cho tôi, hay là cậu muốn chết?"
Hắn không kìm chế được đưa tay lên tát cậu, anh trai cậu vẫn ngồi đó mỉm cười, anh ta còn lấy điện thoại quay lại cảnh em mình bị hắn ngược đãi mà không dơ tay cứu. Anh ta xem việc hắn hành hạ cậu là một thú vui cho bản thân mình, anh nghĩ rằng cậu đáng bị như thế? Hơn nữa đoạn video này anh ta quay lại còn nhằm mục đích khác của bản thân.
" Cậu đã vô dụng lại còn điếc à? Sao bao nhiêu tật xấu cứ dồn hết lên người cậu thế? Cậu không ăn nổi hay là để tôi...."
" Em sẽ ăn mà, xin anh... đừng nói..."
Cậu lặng lẽ lau nước mắt trên mặt rồi quỳ xuống ăn chỗ cơm đó. Dù không ăn nổi nhưng cậu vẫn cố gắng mà nuốt, cậu sợ hắn không vui, sợ bị hắn xúc phạm...
" Ăn hết cho tôi, vương một hạt thì tôi sẽ chặt một ngón tay của cậu..."
Bị hắn dọa cậu càng sợ hãi nên cố gắng mà ăn, cậu biết hắn là người nói được làm được nên cậu rất sợ. Biết là cuộc sống như thế này chẳng khác nào địa ngục nhưng cậu vẫn cố gắng sống cho qua ngày, cố gắng trả những gì mà cậu nợ hắn. Giống như lời hắn nói, ngày nào hắn cũng hành hạ cậu, khiến cậu sống không bằng chết nhưng cậu lại không dám chết.
Cậu càng ăn thì càng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cố gắng ăn cho hết. Cậu ăn xong thì cũng nôn hết ra, mặt mũi trắng bệch, cơn đau ở dạ dày và trên cơ thể lại hành cậu. Người cậu dường như không còn chút sức lực nào, cậu khó khăn hít thở, cậu không cho phép bản thân mình gục ngã.
Cậu cầm lọ thuốc uống rồi mệt mỏi nằm xuống giường, khắp người cậu là vất thương nên cậu không biết nằm thế nào cho thoải mái. Cậu đang trằn trọc tìm tư thế nằm thì bị hắn hắt một gáo nước lạnh vào mặt.
" Cái thứ vô dụng này? Ăn xong rồi lên giường nằm sao, cậu cũng sướng quá nhỉ..." Vừa nói hắn vừa lôi cổ áo cậu.
" Em xin lỗi anh... em hơi mệt nên..."
" Chat... tôi không nuôi nổi cái thứ ăn hại. Loại vô dụng như cậu mà cũng biết mệt sao? Còn dám cãi lời tôi? Có phải cậu muốn chết? "
Hắn theo thói quen đưa tay lên tát cậu, khiến một bên má cậu lại sưng đỏ. Không biết mệt? Hắn nghĩ cậu không biết mệt sao? Hắn xem cậu là gì khi tự cho mình quyền hành hạ cậu rồi bảo rằng cậu không biết mệt, cậu cũng là con người mà?
Nghe những lời hắn nói tim cậu lại đau thắt lại, đau đến tưởng như không thể thở nổi. Cậu biết hắn từ lâu đã không xem cậu như con người. Cho nên dù đau thế nào cậu cũng không dám than vãn, cậu vẫn cố gắng đứng dậy, lau vài giọt nước lạnh lẫn nước mắt trên mặt. Lần này nhờ gáo nước ấy mà hắn không thấy cậu khóc. Cậu cũng không dám khóc trước mặt hắn nữa vì cậu biết hắn rất tởm khi thấy nước mắt của cậu.
----------------
Dạo gần đây hắn hay dẫn anh cậu về nhà, hắn hành hạ cậu trước mặt anh trai cậu, cậu trở thành công cụ phát tiết của hắn mọi lúc mọi nơi. Có anh cậu ở đấy hắn không những không nể mặt mà còn phũ phàng hơn. Hắn cứ hành hạ để thoải mãi thú vui của bản thân mà không biết cậu đau như thế nào, cậu đã phải hứng chịu những gì...
Lúc nào cũng thế khi nhìn hắn và anh mình đi khuất cậu lại khóc, có lẽ chỉ khóc mới khiến cậu cảm thấy dễ chịu và bớt đau đớn trong lòng. Những vết thương trên người cậu rồi cũng sẽ khỏi nhưng vết thương trong lòng cậu thì làm sao mà khỏi đây?
Hôm đấy hắn về nhà, vẻ mặt hắn rất tức giận, cậu lo lắng vì biết có chuyện chẳng lành. Vừa thấy cậu hắn đã nắm áo cậu rồi kéo lên phòng, hắn hành động rất nhanh khiến cậu không kịp phản ứng. Vừa lên đến phòng hắn đã xé hết quần áo của cậu ra rồi đẩy cậu xuống giường:
" Hóa ra cậu không vô dụng, cậu làm điếm cũng tốt lắm, da dẻ trắng vậy mà..." Hắn lạnh giọng mỉa mai, khinh bỉ nhìn cơ thể trắng trẻo nhưng đầy vết thương của cậu.
" Anh nói gì thế ạ, em không hiểu..." Cậu nói nhỏ, từ nãy đến giờ cậu rất ngạc nhiên về thái độ của hắn, cậu không hiểu đã chảy ra chuyện gì?
" Cái đồ trai bao đĩ điếm, người cậu dơ bẩn đến vậy mà còn dám bỏ việc nhà đi chơi khách kiếm tiền sao? Cơ thể dẻ rách của cậu cũng tởm thật đấy..."
" Em không có... anh đừng hiểu lầm... em không phải như anh nói đâu..."
Cậu khổ sở giải thích, hắn bảo cậu là trai bao ư? Cậu đâu phải loại như vậy chứ, hắn là người đầu tiên cậu thích, cậu yêu hắn rồi thì làm sao mà trao thân thể cho người khác
" Con người cậu cũng ghê thật, không hiểu cơ thể cậu có gì mà hấp dẫn đám nam nhân đến thế, hay là không phải làm việc cho tôi nữa đâu, đi làm trai bao kiếm tiền trả nợ cho tôi đi... Chẳng phải trước khi làm con nợ của tôi cậu cũng lên giường với biết bao nhiêu thằng rồi hay sao? "
Hắn đay điếng nhìn cậu, nghe anh cậu kể về cậu khiến hắn rất ghê tởm. Hắn chỉ muốn giết cậu ngay tức khắc nhưng hắn cũng không muốn mất không món nợ.
" Em không phải như anh nghĩ đâu...."
" Câm cái miệng chó của cậu lại? Cậu không được phép lên tiếng ở đây... Hôm nay để tôi xem cái thân thể đĩ điếm của cậu nó như thế nào mà người ta mê thế...."
Hắn nói rồi đè lên người cậu, hai tay giữ chặt hai tay cậu xuống giường, cậu cố gắng van xin hắn tha cho cậu.
" Anh đừng mà... em không muốn..."
" Chết thế này chẳng phải cậu rất sướng sao, hay là phải cả đống nam nhân trên người cậu thì cậu mới sướng... Hay là sợ tôi không trả tiền? "
" Em... em không muốn... xin anh tôn trọng em một chút..."
Cậu khổ sở nhìn hắn, cậu không biết tại sao hắn lại hiểu lầm mình, tại sao hắn lại nghĩ cậu là loại người đó, hắn không thể biết dù có chết cậu cũng không thể bán rẻ bản thân mình như vậy. Hắn đánh cậu cũng không đau bằng những lời hắn nói ra, hắn hiểu lầm cậu như thế này khiến cậu đau đớn chỉ muốn chết đi. Nếu chết đi mà trả hết nợ, chết đi mà mua được danh dự trong sạch thì cậu đã chết cả ngàn lần rồi.
" Loại cậu mà cũng muốn người khác tôn trọng sao? Chẳng phải cậu nói là yêu tôi... Yêu tôi mà không muốn trao thân thể của mình cho tôi mà lại đi bán rẻ đi à... Được nếu cậu không muốn thì để tôi hủy nó đi xem cậu có làm trai bao được nữa không?"
Chưa nói dứt lời hắn đã dùng cơ thể cậu mà hành hạ, hắn cắn khắp người cậu, cậu cứ phản kháng thì bị hắn thẳng tay tát vào mặt, cả khuôn mặt cậu đỏ ửng lên. Hắn lấy dây buộc tay cậu vào giường rồi thỏa sức hành hạ, cậu cũng không chống cự nữa, cậu để hắn muốn làm gì thì làm? Với cậu hắn trở nên thô bạo, chứ không dịu dàng như những người khác hắn mặc cho cậu đau đớn đến tái mặt. Hắn hành hạ cậu suốt một đêm đến khi trời sáng.
" Sao thoải mãn chưa, có sướng hơn những người khác làm với cậu không?"
Cậu vừa đau đớn vừa xấu hổ không nói được lời nào, hắn không biết đây là lần đầu của cậu. Cổ họng nghẹn cứng lại, cậu cố gắng để bản thân không khóc.
" Điếc à? Hay là cậu chưa thỏa mãn, cậu muốn nhiều hơn nữa à"
Hắn tức giận bóp cổ cậu, cậu khó khăn hít thở, khi tưởng như không thở nổi nữa thì hắn mới buông ra.
" Em xin anh... đừng... đối xử..." Cậu khó khăn nói, từng lời nói khiến cổ họng cậu đau rát.
" Cái thứ dơ bẩn, vô dụng như cậu không có quyền van xin tôi, cậu đáng bị như thư thế..." Hắn nhếch mép nhìn cơ thể đang run rẩy của cậu rồi nói tiếp:
" À quên, chưa trả công cho cậu, tiền này xem như bố thí cho cậu vậy?"
Hắn nói rồi ném mấy đồng tiền lẻ vào mặt cậu. Cậu nhìn hành động của hắn mà không kìm được nước mắt, tim cậu đau đến không thở nổi.
" Thứ dơ bẩn, dám khóc, tôi nói cho cậu biết cái thân thể dơ bẩn của cậu chẳng đáng một xu như tôi bố thí cho cậu đấy?" Hắn nói rồi đá cho cậu một cái thật mạnh vào bụng, cậu ngã văng ra sàn, đầu đập mạnh xuống, cậu thở thoi thóp.
Hắn không quan tâm mà lôi ga giường lên ném vào người cậu
" Bỏ cái này đi, dính đến cậu là dơ bẩn rồi..." Hắn nói rồi đá vào người cậu nữa rồi bỏ đi.
Cậu cố gắng thở dốc, cơn đau từ khắp cơ thể truyền tới khiến cậu đau đến không thở được. Càng cố gắng thì cậu càng cảm thấy việc tưởng như đơn giản nhưng giờ đây nó lại rất khó khăn với cậu. Cậu đau đớn nằm đó, chỉ ước hắn có thể quay lại mà cứu cậu... Nhưng có lẽ nỗi đau thể xác này không là gì so với nỗi đau trong trái tim cậu. Bị hắn hành hạ bấy lâu nay không bằng những chuyện tối hôm qua. Trao thân cho người mình yêu nhưng tại sao cậu lại đau đớn thế này.
Bị hắn hành hạ, sỉ nhục và hiểu lầm cậu đau như muốn chết đi. Hắn nói mà chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cậu. Hắn không biết đêm qua chính là lần đầu của cậu, hắn cũng chưa từng biết những thứ hắn làm khiến cậu đau như thế nào. Nếu không nợ hắn, cậu ước mình có thể chết đi, chết để bớt yêu hắn, bớt đau vì hắn, bớt nhục khi nghe những lời hắn nói... Chết là giải thoát nhưng có lẽ cậu cũng không có quyền chết...
#Còn