(ABO) Anh Yêu Vị Ngọt Của Em
|
|
(ABO) Anh Yêu Vị Ngọt Của Em
Tác giả: Tui tên H
Là Alpha đứng đầu của của tập đoàn lớn nhất nước X,biết bao Omega xinh đẹp muốn trèo lên giường của anh,thế nhưng suốt hơn 11 năm nay ,anh vẫn luôn chờ đợi 1 người trở về , để bù đắp là tất cả khoảng trống trong trái tim sắt đá kia,để cùng nhau nếm trải hương vị ngọt ngào.
Nhớ em Rầm rầm Cái bàn đc làm bằng gỗ quý cũng không chống đỡ nổi sức lực của vị alpha này mà lung lay " Tôi không đồng ý " Vị trợ lý run rẩy: " Thưa ngài vị omega này do chính ông chủ và bà chủ chọn lựa, đã từng đấy năm , chắc gì vị kia sẽ trở về , ngài nên quên đi thôi, lấy vợ sinh con không phải sẽ tốt hơn sao?" Hoàng Diệp gầm lên : " Anh thì hiểu cái khỉ khô gì , tôi đã nói rồi , cả đời này tôi chỉ yêu em ấy ,nếu ko phải Dương tôi sẽ ko lấy ai hết, anh mang về đi" Nói rồi anh ném tập ảnh xuống đất. Đã quá hiểu tính cách của anh , người kia cũng im lặng ra khỏi phòng. " Dương ,10 năm qua em ở đâu , anh nhớ em , anh nhớ em phát điên rồi, trở về với anh đi , anh mệt lắm rồi, Dương à" ------------------------------------------------------------------------ Tại nước Mỹ xa xôi, có 1 bóng người dựa vào cửa sổ ,ngắm nhìn từng bông tuyết rơi, tự hỏi lòng mình rằng giờ đây người đó có ổn không, đang sống thế nào , đã quên mình chưa. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống hai gò má xinh đẹp , từng giọt từng giọt , nóng hổi , đong đầy như tình yêu mà 2 con người kia dành cho nhau. Dẫu biết là ngu ngốc đấy , khờ dại đấy , nhưng biết làm sao để quên , làm sao để ngừng nhung nhớ. Kẻ ngu ngốc là kẻ đang yêu , kẻ điên dại cũng là kẻ đang yêu.
6 THÁNG SAU Tại sân bay quốc tế của thành phố M 1 thân hình mảnh khảnh mềm mại thu hút mọi ánh nhìn , đang đứng chờ người đón. Hôm nay là ngày cậu trở về nơi cậu yêu mến nhất , nơi có người cậu thương.
TẬP ĐOÀN HOÀNG DIỆP Chủ tịch của tập đoàn Vương Hoàng Diệp Vị alpha đứng đầu của thành phố Mang tiếng là ác độc ,lạnh lùng , giờ đây đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ về 1 cậu học sinh năm nào " Diệp ,nhìn em này" "Diệp , em nhớ anh" " Diệp em thích anh" " Diệp , chờ em" Dương , em có thấy không, anh vẫn chờ em này , vậy em đang ở đâu. 8 năm qua , chẳng ngày nào anh ngừng tìm kiếm em , chẳng ngày nào anh ngừng nhớ em . Nhớ nụ cười ngây thơ , nhớ khuôn mặt xinh xắn , nhớ cái tính lí lắc , nghịch ngợm của em,nhớ mùi đào ngọt của em, nhớ tình yêu của em.Vì em , anh chống đối cả sự ép hôn của gia đình, anh từ chối mọi omega, anh sẵn sàng gia nhập hắc đạo để tìm kiếm em , anh chỉ cần em thôi.Em bảo anh chờ em, vậy khi nào em mới trở về... Trước cổng tập đoàn, 1 omega xinh đẹp kéo theo chiếc vali vào đại sảnh, " Tôi muốn gặp chủ tịch của tập đoàn. " " Thưa , cậu đã hẹn trước chưa ạ?" "Phải hẹn trước sao"- Dương nghĩ thầm " Vậy thôi , chị tiếp tục làm việc đi , cảm ơn." Đi ra khu ghế chờ, cậu suy nghĩ làm thế nào để gặp được anh , nếu không hẹn thì không thể vào được, chi bằng ngồi đây đợi anh tan ca, rồi tạo bất ngờ cho anh ấy, quả là chí phải, cậu tự tán dương bản thân. Sau 3h đồng hồ chờ đợi thì cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Cậu chăm chú nhìn về phía thang máy riêng của chủ tịch, ngóng đợi bóng hình mà cậu luôn nhung nhớ. Ting, cửa thang máy mở ra ,đôi chân dài sải rộng, tiến về phía cổng, đột nhiên,Diệp ngừng lại , ngoái đầu ra sau . "Haiz, lại là ảo tưởng nữa rồi" nói rồi anh định cắt bước đi tiếp thì tự nhiên , 1 đôi tay trắng trẻo , mềm mại ôm lấy vòng eo săn chắc của anh . Đây là đôi tay mà anh luôn luôn tâm niệm , nhớ đến phát điên , mang theo hương đào ngọt ngào , mang theo người anh yêu trở về lấp đầy khoảng trống trong trái tim dường như đã nguội lạnh của anh. Làm sao mà anh lại không nhận ra đôi tay ấy , đôi tay đã từng vuốt ve khuôn mặt của anh , đã từng sưởi ấm cho anh , đã lấp đầy anh bằng 1 tình yêu thuần khiết, đẹp đẽ mà anh cứ ngỡ là anh không thể có. Xoay người lại, để mặt đối mặt, chính xác, đây là người anh yêu bằng da bằng thịt, không phải qua nhưng bức ảnh sờn cũ ,hay là những giấc mộng anh thường mơ. Đưa tay áp lên má người, lau đi giọt nước mắt kia, anh ghì chặt cậu vào lòng , như sợ cậu sẽ tan mất , như là những giấc mơ. " Dương, là em sao? Em về thật rồi sao? Em ...tại sao em ...lại ...lại đi lâu như vậy chứ? Có biết anh nhớ em thế nào không? Dương..." " Anh, em về rồi đây, em hứa sẽ không đi đâu nữa , em sẽ là con bạch tuộc bám anh cả ngày, anh đi đâu em đi đấy , được không anh?" "Được ,được chứ , em không phải đi làm gì cả,cứ đi theo anh , ở lại cạnh anh, em chỉ cần yêu anh thôi, còn lại để anh lo, được không em?" Cậu khẽ đẩy anh ra, để mặt 2 người đối nhau ,khẽ mỉm cười gật đầu.
Đây là bộ truyện đầu tiên mình viết nên còn nhiều bỡ ngỡ, mong các bạn thông cảm , nếu còn j sai sót mong các bạn chỉ ra để mình cố gắng sửa chữa, cảm ơn các bạn rất nhiều:)))
|
Gặp phụ huynh
Dù thầm oán trách trong lòng nhưng anh vẫn ra mở cửa, khôi phục lại vẻ băng lãnh của mình , anh hỏi: " họ đến có việc gì không? " Quản gia vô cùng có phép tắc mà thưa rằng:" Ông bà chủ muốn xem mặt con dâu." Nghe xong , tự nhiên cậu giật thót của người, khẽ nhìn anh. Anh không nói gì, mỉm cười nhẹ nhàng, xoay qua chỉnh áo cho cậu , khẽ thì thầm vào tai cậu :" Bé cưng , ba mẹ cũng muốn có cháu rồi , hay là chúng ta ...kết hôn nhỉ, dù gì cũng 11 năm rồi" nói xong còn trưng ra cái vẻ vô cùng biến thái. Cậu nghĩ thầm" tại sao ai cũng nói tên này vừa điển trai như phim Hàn Quốc ,lại tài giỏi mà vô cùng lạnh lùng , nhưng cậu chỉ thấy là 1 tên biến thái đáng đánh là sao nhỉ???" . Nghĩ gì thì nghĩ, cậu vẫn vô cùng ngoan ngoãn theo anh xuống lầu gặp ba mẹ. Phải nói rằng ba mẹ Diệp tuy cũng đã tuổi tứ tuần nhưng vô cùng trẻ đẹp , chắc chắn là bảo dưỡng sắc đẹp tốt. Vừa nhìn thấy cậu , Ngọc mama đã đứng dậy , chạy về phía 2 người , quan sát đánh giá ngoại hình cậu . Dương vô cùng lo lắng, tuy cách nhìn của bà ko lỗ mãng hay bất lịch sự ,nhưng tâm lí gặp mẹ ck vẫn khiến cậu lo lắng. Thế mà trái với tâm trạng lo sợ của cậu, bà vô cùng vui mừng , xoa đầu cậu ,tấm tắc khen ngợi" Wow ,cậu bé này bao nhiêu tuổi mà trông trắng trẻo non nớt thế này, Diệp thối nhà con sẽ không lừa trẻ vị thành niên đấy chứ?" Sắc mặt Hoàng Diệp đen sì , trả lời bà" Mẹ à , Tiểu Dương đã 26 tuổi rồi, không phải trẻ vị thành niên đâu" Tiểu Dương cũng gật đầu ,nói theo anh:" Đúng rồi đó thưa bác, năm nay cháu đã 26 tuổi rồi" Thấy hai đứa nói vậy, Tĩnh Ngọc cũng vui vẻ quay lại nói với chồng: " Ông xã coi nè, thấy con dâu em không , thật là xinh đẹp quá đi!" Thấy vợ nói vậy, ông nhìn sắc mặt đỏ ửng của nhóc con, cũng gật đầu tán thành.Rồi cả 4 người cùng ngồi vào bàn vừa ăn cơm vừa nói chuyện: " Tiểu Dương, con tên thật là gì vậy?" " Dạ là Cố Tiểu Dương ạ" Ba mẹ con ở đâu, làm nghề gì ?" " Dạ mẹ con đang ở cùng với anh trai con tại Mỹ, hiên đang kinh doanh ạ" Thấy bà hỏi nhiều như vậy , Hoàng Diệp lên tiếng: " Mẹ à, có phải lần đầu gặp đâu ,sao mẹ lại hỏi nhiều vậy" Khải papa và Ngọc mama nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại:" Diệp , con nói vậy là sao?" " mẹ không nhớ Dương sao, em ấy và con yêu nhau từ hồi cấp 3, đã đưa về cho bói mẹ gặp rồi, suốt từng đấy năm qua con không yêu đương cũng là để chờ em ấy" Nghe anh nói xong , papa mama mới nhớ ra, liền gật đầu cười với cậu:" Tiểu Dương à, 2 đứa yêu nhau cũng lâu vậy rồi, đã định kết hôn chưa? Bố mẹ cũng có tuổi rồi, các con cũng phải cho bố mẹ bế cháu đi chứ?" Cậu chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói:" Mẹ à , tụi con vừa mới gặp lại, con muốn có thêm thời gian để bồi đắp lại tình cảm suốt 8 năm qua, nếu bây giờ có con thì sao mà hâm nóng lại tình cảm trong thế giới của hai người được? Nên ba mẹ đừng hối nữa , khi nào chúng con sẵn sàng sẽ nói lại với ba mẹ, lúc đó dù muốn ngăn cản cũng không được đâu!" " Nhưng tỷ lệ tương thích của 2 đứa đến tận 95%, là định mệnh của nhau, dù xa cách từng đấy năm nhưng chắc chắn sống với nhau vẫn sẽ hạnh phúc, kết hôn trước rồi khi nào săn x sàng thì mang thai cũng được mà, chứ con cứ sống một mình mãi mẹ cũng lo!" Cậu bây giờ mới lên tiếng: " Thưa bác, tụi con vẫn còn trẻ, vả lại bây giờ con cũng về hẳn rồi, sẽ ở lại cạnh anh ấy, Diệp sẽ không phải một mình nữa, còn việc kết hôn thì từ từ rồi chúng ta tính, được không bác?" Nghe cậu nói vậy, Tĩnh Ngọc mới an tâm hơn ,khẽ gật đầu:" Thôi được, dù gì thì cũng là việc của 2 đứa, ta không can thiệp nữa.Nào , ăn đi, con gầy lắm đó, Tiểu Dương à!" Bữa ăn cứ thế suôn sẻ trôi qua.
|
H nhè nhẹ
Tối đó, sau khi tiễn ba mẹ về, cậu theo anh lên phòng nghỉ ngơi. Thấy cậu cứ ngồi bần thần nghĩ ngợi , gọi mãi cũng không thấy thưa, anh liền vỗ nhẹ vai cậu, hỏi:" Bé cưng, em đang nghĩ gì vậy?" Cậu giật mình nhìn vào mắt anh, lắc đầu " Không....không có gì đâu ạ!" Nhìn thái độ của cậu, anh ngồi xuống bên cạnh,ôm cậu vào lòng,hỏi:" Sao vậy ,có chuyện gì không thể nói với anh sao? Hay là em hết tin tưởng anh rồi?" "Làm j có chứ? Chỉ là em...chỉ là..." Khẽ vò vạt áo ngủ của anh, cậu hít 1 hơi thật sâu rồi tiếp tục nói:" Anh...anh không muốn cưới em sao, tại sao vừa nãy ba mẹ hỏi anh lại...." Không để cậu nói hết câu, anh nhẹ đặt môi mình lên môi cậu, hôn nhẹ nhàng,như đang âu yếm báu vật của mình. Khi cậu đỏ bừng mặt vì thiếu không khí, anh mới nhả môi cậu ra " Bảo bối à, anh chỉ mong là hiện tại anh có thể cùng em kết hôn ngay lập tức thôi, làm gì có chuyện anh không muốn chứ, anh từ chối ba mẹ vì anh sợ em không thích phải lấy chồng sớm, không tự do tự tại được như bây giờ, khi nào em chơi chán rồi thì tóm em về vẫn kịp mà.Với lại,chúng ta trời sinh ra để dành cho nhau, em không thể tìm được ai khác có độ tương thích cao hơn anh đâu!" " Ai nói với anh là em không muốn kết hôn sớm chứ...chẳng qua...anh nói vậy nên em phải hùa theo thôi..." "Vậy là em cũng thèm khát anh lắm rồi chứ gì, cứ nói sớm thì có phải anh đã cho em rồi không, thôi nếu như bỏ lỡ đám cưới rồi thì chúng ta cứ kiếm baby trước, rồi cưới sau, cũng được mà,vợ nhỉ?" Nghe anh nói vậy, mặt cậu đỏ bừng, thế nhưng lại quàng tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi lành lạnh, không ngừng lan toả chất dẫn dụ mùi đào của mình. Vừa ngửi thấy mùi đào ngọt, cậu nhỏ dưới háng anh đã bắt đầu rục rịch, không kiềm chế bản thân nữa, mùi trà đặc cũng theo đó mà được giải phóng, mùi đào ngọt quyện lấy hương trà đặc, như 2 con người kia đang cuốn lấy nhau.2 chiếc lưỡi, một mềm mại ,một mạnh mẽ đang đưa đẩy qua lại,dòng nước trong suốt, ngọt ngào chậm rãi lăn xuống bên khoé miệng, đôi mắt nhắm hờ lại, hưởng thụ hành động yêu thương săn sóc của người yêu.Hậu huyệt dưới tác động của chất dẫn dụ khẽ mấp máy,chất lỏng bắt đầu rỉ ra, mùi đào lại càng nồng hơn, vô cùng dụ người.Từ nãy đến giờ ngửi mùi thơm của cậu, cậu nhỏ của anh đã cứng phát đau, rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, anh dời tới bên cần cổ trắng ngần, hôn mạnh ,thành công tạo một dấu hôn đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng sứ. Sự nhẫn nhịn đã đến cực điểm, anh lần lượt cởi bỏ đồ của anh và cậu,chậm rãi quan sát từng tấc da thịt của bé cưng. Từ xương quai xanh tinh xảo xuống đến hai viên đậu đỏ hồng hồng,chiếc bụng thon thả hay là tiểu kê kê xinh xắn đều được ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến. Người bên dưới đã không chịu đựng nổi, khẽ rên rỉ:" Ưmm...anh...em khó...chịu" Nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng vì dục vọng của cậu, anh cười gian xảo:" Được cục cưng, cho em ngay đây!" Nói rồi anh ngậm lấy 1 hạt đậu đỏ trước ngực cậu,**** *** nó, một tay thì xoa nắn viên còn lại, cậu không chịu nổi kích thích đột ngột,miệng nhỏ lại phát ra tiếng rên: "A...a...ưm ....sư..ớng...quá ....anh ơi!" "Mới vậy thôi mà em đã chịu không nổi rồi hả, cục cưng à,lát nữa anh sẽ đưa em lên thiên đường!"
|
C5
Thế là ,đêm hôm đó cậu bị anh dày vò đến cạn kiệt sức lực,ngất xỉu từ lúc nào không hay.Sau khi cậu lên đỉnh,anh liếm tuyến thể sau gáy,cắn một cái thật mạnh để đánh dấu ,cả đời này trói chặt cậu bên người, để cậu chỉ là của một mình anh. Sáng hôm sau,ánh nắng chiếu vào làm anh tỉnh giấc. Nhìn người bên cạnh đang ngủ say,anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cậu,không kìm được mà bẹo má véo mũi cậu.Vì lỡ tay véo mạnh quá mà đánh thức cậu luôn.Bé cưng nào đó đang say giấc nồng bỗng bị véo má tỉnh dậy, khó chịu dụi đầu vào ngực anh,cắn một cái cho bõ tức.Anh bị cắn không những không thấy đau,mà còn bật cười ôm ấp hôn hít cậu,vui tay khẽ chạm vào cặp đào đằng sau. "Aaaaaaaaa cái đồ biến thái nhà anh,đêm qua anh hành tôi chưa đủ hả, đánh chết cái đồ dê xồm d*m tặccccc, cho anh chừa!" Tiểu Dương vớ lấy cái gối nhỏ trên đầu giường, đập túi bụi vào người anh.Thế nhưng chút sức lực của cậu chẳng đủ gãi ngứa chứ đừng nói làm anh đau,ngược lại còn làm cậu mệt thêm. "Phải anh là đồ biến thái,được chưa? Nào lại đây,cẩn thận làm đau phía dưới đó!" Anh nhẹ nhàng vòng tay qua khoác áo choàng cho cậu,rồi bế bổng cậu lên,đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cho cả hai. Anh lấy cái bàn chải nhỏ mềm ra,khẽ bóp má để cậu há miệng, rồi đưa vào cọ ,chải răng,rồi lại lấy khăn mặt lau thật nhẹ nhàng tránh làm cậu đau.Xong xuôi còn hôn lên môi cậu một cái rồi mới mỹ mãn xuống ăn sáng.Vì còn giận nên cậu ngồi cách ăn thật xa,hậm hực lấy dao cắt miếng trứng. Thấy cậu vậy ,anh khó chịu ,kéo ghế cậu lại gần rồi nhấc bổng đặt lên đùi. "Anh thả em xuống,đồ độc ác đồ dâm dê đồ ngựa đực , đã hành người ta cả đêm mà không cho ngủ nướng, mà sao anh còn dám đánh dấu em hả,nhỡ có thai rồi sao?" "Phải phải ,là anh độc ác anh hư đốn,nhưng mà trễ vậy rồi em ngủ nữa thì không ăn sáng luôn hả?Em không ăn sáng thì sao đủ dinh dưỡng được? Còn việc đánh dấu không phải là đã rõ ràng rồi sao,anh yêu em ,em yêu anh vậy thì đánh dấu thôi,mang thai thì anh nuôi em,nuôi con. Hay là em vẫn chưa đặt toàn tâm toàn ý vào anh?" Đột nhiên anh nói vậy rồi lại trưng ra cái mặt buồn thiu,cậu hối hận vì vừa nãy đã nói những điều như vậy. "Em...em làm gì có ý đó chứ!Em nói vậy thôi chứ em cũng muốn mang thai rồi sinh con của anh mà,chẳng qua em còn chưa dắt anh về gặp mẹ mà đã mang thai, em sợ mẹ giận thôi! Chứ em lúc nào cũng yêu anh hết,chỉ yêu mình anh thôi!" Nhìn cậu hốt hoảng giải thích như vậy, anh phì cười,hôn lên má,vuốt ve lưng cậu "Hay là em sắp xếp đưa anh về ra mắt mẹ đi, chứ anh cũng muốn kết hôn rồi!" Nhìn vào đôi mắt nhu tình của anh,cậu khẽ gật đầu đồng ý. Cứ như vậy,buổi sáng của hai người trôi qua thật ngọt ngào và vui vẻ. Buổi chiều anh phải đi làm nên ăn trưa xong cậu chuẩn bị quần áo giúp anh.Thế mà ai đó được voi lại đòi thêm hai bà trưng, bắt cậu phải mặc áo giúp mới chịu.Trong khi cậu cài cúc áo thì bàn tay không yêu phận lại vuốt ve từ lưng xuống bụng rồi cặp đào tròn trĩnh. Nhiều lần ngăn cản mà không được nên cậu cũng mặc kệ,cố cài cho nhanh rồi tiễn anh đi làm.
|
C6
Tiễn anh đi làm xong,cậu lên phòng thay một bộ đồ màu đen,đặt ống thuốc ức chế vào trong bắp tay phải rồi lái xe đến vùng ngoại ô của thành phố. Đến một căn nhà rộng lớn vững chãi nằm sâu trong rừng, cậu dừng lại,nhận diện khuôn mặt để mở cửa.Cánh cửa to lớn lập tức di chuyển để cậu vào ,rồi nhanh chóng khép lại. "Mọi việc xử lí đến đâu rồi?" "Thưa boss ,tụi em đã tra hỏi xong,những điều anh muốn nghe đã ghi âm lại,còn cậu ta boss muốn xử thế nào?" Khoé môi cậu khẽ cong lên như đang cười, thế nhưng đôi mắt lại lộ ra sự buồn bã,tuyệt vọng. Nhấc chân đi vào gian phòng được bao quanh bởi song sắt,lấy chìa khoá mở cánh cửa,cậu bước đến bên người thanh niên bị xích tay chân,người đầy máu me và sẹo do những cuộc tra tấn tàn độc.Đây chính là bạn thân,người mà cậu luôn yêu thương, tin tưởng ,giờ đây , lại bị chính cậu hành hạ.Buồn lắm chứ,đau lắm chứ,cứ ngỡ là sẽ luôn bên cạnh nhau ,cứ thế sống thật hạnh phúc ,dù nghèo khổ khó khăn đến đâu cũng sẽ cùng nhau vượt qua được, thế mà chỉ vì một tên alpha đốn mạt mà cậu ta lại dẫm đạp lên tình bạn của hai người, dẫm đạp lên Tiểu Dương cậu.Cậu đã cho hắn ta rất nhiều cơ hội để giải thích, cũng như cho tình bạn của hai người có cơ hội để hàn gắn lại. Bao nhiêu hình thức tra hỏi,thế nhưng cậu chẳng bao giờ tin đó là sự thật.Cậu luôn trốn tránh, luôn tự lừa dối chính mình,cậu biết người ta là phản bội,là lừa dối,là lợi dụng cậu.Nhưng làm sao bây giờ,đó là người ở bên cậu từ lúc còn mặc tã đến lúc mặc áo cử nhân,cùng cậu trải qua nhiều kỷ niệm,nhiều khoảnh khắc quan trọng, nói quên là quên sao,nói buông là buông sao? Cậu không làm được, cậu không tin là hắn lừa dối cậu,chắc chắn là có uẩn khúc, chắc chắn là vậy!Đứng lặng im nhìn một lúc lâu,cậu dứt khoát gạt đi giọt nước đọng ở khoé mắt,tự dưng hôm nay cậu lại yếu đuối một cách kì lạ. Quay lưng cất bước ra khỏi căn nhà đó,lên xe lái về nhà thay đồ rồi đến công ty anh.Từ một con người lạnh lùng,quyết đoán như ban nãy,cậu bây giờ lại trở thành omega mềm mại mà ai cũng muốn bao bọc.Đi đến sảnh chờ, cậu cầm điện thoại gọi cho anh ,nói cậu đến công ty xem anh làm việc.Chỉ vài phút sau,một chị nhân viên đã đến trước mặt dẫn lối đưa cậu đến phòng làm việc của anh.Thang máy lên đến tầng 60 thì dừng,chị nhân viên lễ phép: " Thưa cậu, Vương tổng ở phòng thứ hai từ trái sang,nếu cậu cần gì thì cứ gọi cho tôi,tôi rất vui lòng đón tiếp cậu!" Cậu khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ làm chị điêu đứng: " Em biết rồi ,chị trở về làm việc đi ạ,cảm ơn chị rất nhiều!" Đợi chị gật đầu trả lời lại, cậu đi đến phòng vừa được chỉ,khẽ gõ cửa.Vừa gõ dứt tiếng thứ ba, cánh cửa bật mở,đôi tay rắn chắc lôi kéo cậu,ép vào cửa: " Bé cưng à ,mới có vài tiếng mà anh đã nhớ em muốn chết,đang định trốn làm thì em lại đến,có phải em nhớ anh rồi không? " " Cái tên vô sỉ này,làm như ai cũng như anh không bằng, em chỉ muốn xem anh làm việc thế nào thôi,nếu không làm nghiêm túc em sẽ mách ba mẹ!" Cậu cười cười xoa đầu anh,mặc cho anh hôn hít .Đến khi anh buông ra,cậu mới ngồi xuống ghế sofa trong phòng,vừa uống trà vừa hỏi anh: " Anh,anh có biết Tiêu Nam không? "
|