Cậu làm như không có gì tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại. Nhưng vành tai hơi đỏ đã bán đứng cậu.
Anh ta khi nào cũng mỉm cười dịu dàng như vậy sao? cậu hơi bực mình nghĩ.
Sau khi nghe câu kết thúc buổi khai giảng giáo viên lần lượt đi đến lớp mình chủ nhiệm để lại sau là tiếng hò hét, hoan hô của học sinh.
Cậu lúc này cũng đi về lớp của mình.
10a1! Lớp dành cho học sinh giỏi của khối.
Cậu tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Lôi quyển sách nâng cao tiếng anh trong cặp ra đọc. Chiếc áo khoác của anh vẫn ở trong cặp cậu.
Mình nên trả lại nó. Cuối giờ vậy. Cậu nghĩ.
"Chào cậu, mình tên Dương Diệp, cậu tên gì?"
Một giọng nam vui vẻ nói, đôi mắt đầy chờ mong.
Cậu quay đầu qua lạnh lùng nhìn người mới chào mình kia một lúc. Người bắt chuyện với cậu là một chàng trai da ngăm đen, tóc đen hơi dài, thân hình cân đối, đôi mắt đen biết cười đang nhìn cậu.
Dương Diệp cứ nghĩ rằng minh sẽ không được trả lời thì cậu lãnh đạm lên tiếng:
" Bảo Kỳ"
Nói xong cậu lại cúi đầu xuống đọc sách. Dương Diệp cười vui vẻ, bắt đầu luyên thuyên với cậu.
Cậu thỉnh thoảng sẽ trả lời một, hai câu. Cậu thấy nghi hoặc, cậu ta thích nói tới vậy sao.
Kết thúc màn đối thoại cậu cho là tẻ nhạt này là khi thầy Giáo bước vào.
Thầy giáo lớp cậu rất trẻ, 25 tuổi tên An Hạo, chuyên môn của thầy là toán. Khá đẹp trai, tóc đen, da trắng, môi mỉm cười dịu dàng nhưng đôi mắt hổ phách lạnh nhạt.
Nhìn đôi mắt đó cậu bất giác nghĩ đến người tên Mộc Phong kia. Khi cười, đôi mắt anh cũng cười, làm người đối diện cảm thấy an tâm, hạnh phúc. Cậu giật mình khi mình lại nghĩ đến anh.
Hôm nay cậu đã thất thần vì anh rất nhiều. Thật kỳ lạ. Ném những suy nghĩ đó ra sau đầu, cậu bắt mình phải tập trung vào lời nói của giáo viên.
***
"PHONGGG..." Trong phòng dành riêng cho hội trưởng phát ra một tiếng hét khiến những giáo viên, và học sinh ở gần đó giật mình.
Will hét lên với vị hội trưởng đang ngồi trên bàn làm việc mà tâm hồn đang bay xa vừa mỉm cười một mình kia.
Anh giật mình tỉnh lại rồi nhìn thằng bạn thân cũng là phó hội trưởng_ Will đang tức đỏ mặt ngồi đối diện.
"Xin lỗi" Anh nhìn Will cười hối lỗi.
"Phong, mày sao vậy. Làm gì mà cười một mình như thằng điên vậy" Will nhìn anh nghi hoặc.
" Không lẽ mày rơi vào lưới tình của ai rồi?"
Will vừa nói vừa vứt cho anh một ánh mắt khinh bỉ.
Hai năm trước Will là du học sinh từ Anh về thủ đô này. Vì lúc đó mới 16 tuổi, quá ngây thơ nên bị lừa hết tiền. Nếu không có anh thì Will cũng không biết mình về nhà bằng cách nào.
Will nhớ lúc ấy anh đã mỉm cười hỏi mình rằng:
"Cậu muốn theo tôi không?"
Rồi nhờ anh mà Will có thể về nhà, đi học và hai người trở thành bạn thân của nhau. Đến giờ cũng gần được 3 năm rồi.
Vì vậy nên Will biết, anh luôn dịu dàng với bất kỳ ai. Will cũng chưa bao giờ thấy anh thích ai.
Nên thấy anh như vậy, Will vẫn như mọi lần chế nhạo anh.
" Lưới tình!?" Anh trầm ngâm rồi bỗng mỉm cười nhìn Will.
" Có lẽ a"
Will cứng đờ, ly trà trên tay khẽ run tạo lên lớp sóng lăn tăn.
Will nhìn anh cười rồi khẽ cúi đầu che đi biểu cảm âm trầm của mình.
Lúc lâu sau, Will mới nắm chặt lý trà lạnh, cố tỏ ra tự nhiên nhất hỏi anh:
" Đó là ai vậy, tao quen không?"
"Là một nhóc lạnh lùng a."
Nghĩ lại lúc nãy ở sân, lúc anh chạm mắt với cậu, anh thấy cậu bối rối a. Nghĩ đến biểu cảm khi đó của cậu, anh bật cười.
Will cảm thấy mình sắp không kiềm chế được mà thất thố nên đứng lên:
" Tao nhớ ra mình còn việc quan trọng, tao đi làm việc đây"
Nói rồi Will bước nhanh ra khỏi phòng. Vì không để ý nên Will đụng trúng cậu ở cửa phòng.
Anh còn chưa kịp thắc mắc sao Will lại kỳ lạ như vậy. Thì nghe tiếng rên của Will.
Anh bước nhanh ra ngoài. Cảnh anh thấy là cậu và Will đang ngồi trên nền.
Anh đỡ hai người dậy hỏi:
"Hai người không sao chứ?"
"Cậu có bị thương ở đâu không?" Anh hỏi cậu bằng giọng nói lo lắng.
"Không sao" Cậu lạnh lùng nói.
Will nhìn anh lo lắng cho cậu như vậy, khuôn mặt càng âm trầm.
"Mình đi trước" Will nói rồi bước nhanh rời khỏi.
Anh nhìn theo Will nghi hoặc. Nhưng anh liền bị vết đỏ ở chân của cậu thu hút.
"Chân cậu bị thương rồi" Nói rồi anh cúi người bế cậu lên.
"Bỏ tôi xuống" Cậu thoáng cứng đờ vì hành động của anh.
Và quan trọng nhất là anh đang bế cậu kiểu công chúa a. Quá mất mặt. Cậu giãy dụa, lạnh lùng nói.
Anh làm như không thấy cậu phản kháng mà bế cậu đi vào phòng. Đặt cậu xuống chiếc ghế sofa, anh nhẹ giọng nói:
" Cậu ngồi đây đợi tôi chút"
Nói rồi anh bước đi ra ngoài. Một lúc sau, anh quay lại với hộp cứu thương trên tay.
Anh đi lại gần cậu, khụy gối trước mặt cậu. Nâng chân đau đặt lên chân mình rồi băng lại.
Còn cậu, từ khi được anh bế vào đến giờ, cậu chỉ biết cứng ngắc mặc anh bài trí.
Là một thằng con trai lại bị bế công chúa quả thực rất mất mặt.
Nhưng cậu lại luyến tiếc sự dịu dàng của anh. Có lẽ với ai anh cũng dịu dàng như vậy nhưng với cậu anh là người duy nhất. Trong những năm qua, cậu luôn dùng sự lạnh lùng che giấu sự yếu đuối của mình.
Suy nghĩ bay xa nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh băng bó vết thương nhỏ của cậu.
Sử lý xong vết thương, anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt xám đau đớn kia. Anh giật mình đứng lên đau lòng ôm lấy cậu.
Bây giờ cậu mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Thấy mình đang được anh ôm lấy, đầu mình dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh.
"Anh làm gì vậy. Buông tôi ra" vừa quát vừa đẩy Anh ra.
RẦM
Nhưng vì dùng sức quá lớn nên Anh bị đẩy ngã xuống nền nhà.
Tư thế hai người bây giờ rất mờ ám. Cậu nằm đè lên anh, tay anh đặt ở eo cậu.
Mặt sát mặt, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, môi hai người cách nhau khoảng 2cm. Không gian như lắng đọng ở khoảng khắc này.
***