Cấm Cung
|
|
Tháng ba năm Khai Nguyên thứ mười lăm, tướng lĩnh Tây Địch là Nặc Tháp suất hai mươi vạn quân công chiếm biên cảnh Đồng Quan của hoàng triều Thiệu Thị, đại quân Thiệu thị bị bức lui đến trăm dặm ngoài Lạc Hà Quan. Tháng sáu, Lạc Hà Quan thất thủ, quốc thổ lần lượt bị chiếm cứ, quân đội Thiệu thị bị tổn thất thảm trọng, nhất thời triều đình chấn kinh, cả nước hoảng loạn. Hạ tuần tháng sáu, hoàng cung phái sứ giả ngày đêm ra roi thúc ngựa suốt ngàn dặm, thay vô số ngựa mới đến được Mộ Dung gia ở phương bắc. Đầu tháng bảy, Mộ Dung gia chủ cùng trưởng tử và ba hạ nhân tiếp nhận hổ phù điều binh, đi tới chiến trường.
Tháng tám, trải qua một tháng dụng kế ngươi đánh ta chạy, giả vờ yếu thế đối quân Tây Địch, đến ngày mười bảy tháng tám, dụ quân Tây Địch đang chủ quan đắc ý sa vào ổ mai phục, tiêu diệt sạch sẽ quân địch, giành được đại thắng, đoạt lại Lạc Hà Quan, bắt giữ ba vạn tù binh, tiêu diệt gần một vạn địch quân, phó tướng Tây Địch tử trận, tướng quân Nặc Tháp may mắn thoát chết, còn quân đội Thiệu thị thương vong tổng cộng ba nghìn binh sĩ.
Sau sáu ngày nghỉ ngơi dưỡng sức tại Lạc Hà Quan, đêm ngày hai mươi ba, quân Thiệu thị chia làm ba đường tập kích Đồng Quan, quân địch trở tay không kịp, mặc dù nhanh chóng điều chỉnh, nhưng vẫn không thể địch lại hai mươi vạn đại quân đang sĩ khí bừng bừng sau khi giành được đại thắng dưới sự dẫn giắt của Mộ Dung gia chủ. Cuối cùng, quân đội Tây Địch đóng ở Đồng Quan, bị quân hoàng triều ba mặt giáp công, trước sau thụ địch, vào buổi trưa ngày thứ hai bị vây đánh, quân tâm tan rã, không chịu nổi một kích. Trận này đại thắng, tướng địch Nặc Tháp dẫn chưa đến hai vạn tàn binh còn lại lùi về biên giới Tây Địch, phía bên kia sông lớn ngăn cách lãnh thổ hai nước.
Quân Thiệu thị thừa thắng xông lên, đánh thẳng vào biên cảnh địch quốc, liên tiếp đoạt được ba cứ điểm quan trọng. Đối chúng binh sĩ lòng mang phẫn hận vì quốc thổ từng bị xâm chiếm, quốc gia dân chúng bị lăng nhục, Mộ Dung gia chủ nghiêm khắc ra lệnh không được trả thù người dân địch quốc vô tội, bất luận kẻ nào dám vi phạm quân lệnh, giết không tha!
Từ đó, quân đội một đường đại thắng, đánh thẳng tới kinh đô địch quốc, buộc Tây Địch quốc chủ phải phái sứ giả tới cầu hòa. Trải qua hơn một tháng thương lượng, Tây Địch quốc chủ nguyện ý cắt đất bồi thường, cùng hàng năm tiến cống một lượng lớn bảo vật cho Thiệu thị hoàng triều, đổi lấy nhiều năm hòa bình tương giao.
Chiến loạn gần nửa năm, từ lúc bắt đầu liên tiếp bại lui đến sau này một đường đại thắng, buộc Tây Địch quốc chủ chủ động cầu hòa mà chấm dứt.
Bởi vì thảm án đoạt quyền dẫn đến việc chém giết vô số sĩ phu hữu chí, tạo thành quốc nạn ngày sau, do đó, sự kiện lần này được sử sách gọi là tứ sĩ chi nan.
Trải qua sự kiện này, và cũng vì mong muốn hoàng triều mãi mãi được hòa bình, ổn định, tháng mười hai cùng năm, Long Khánh đế sửa niên hiệu thành Bình An.
Tháng mười năm Khai Nguyên thứ mười lăm, Long Khánh đế hạ lệnh nới lỏng điều kiện thi cử, trước đây ba năm một lần thi hội, giờ đổi thành một năm một lần, võ khảo cũng tương tự.
Việc làm này của Long Khánh đế khiến người trong thiên hạ trầm trồ ca tụng không ngớt, Thiệu thị hoàng triều trước đó đều do bốn vị phụ chính đại thần nắm giữ, hoàng đế không có thực quyền, khoa cử chỉ là thùng rỗng kêu to. Người nào có một chút tài hoa lại muốn ra làm quan thì chỉ cần đút tiền nhờ người tiến cử, trực tiếp theo phe của một trong bốn vị đại thần; làm cho vô số môn sinh có chính khí, không muốn thông đồng làm việc hại nước hại dân chỉ có thể quăng sách, ngửa mặt lên trời thở dài.
Về phần Mộ Dung gia chủ, sau khi chiến cuộc ổn định, lại kiên quyết không tiếp nhận công danh cùng ban thưởng, càng không để ý đến việc Long Khánh đế hết lần này tới lần khác mời lưu lại, mà trả lại binh phù, quay về Mộ Dung gia tiếp tục cuộc sống ẩn dật. Trưởng tử của hắn cùng ba tùy thị thì ở lại bồi dưỡng các tướng lĩnh cho đến khi có đủ khả năng cầm quân, sau đó, cũng tức khắc hồi Mộ Dung gia.
Long Khánh đế bất đắc dĩ, đành hạ lệnh từ nay về sau, bất luận là ai cũng không được phép quấy nhiễu cuộc sống thanh tĩnh của Mộ Dung gia.
Long Khánh đế mười bảy tuổi trải qua chuyện lần này, xử lý chính vụ về sau cũng càng thêm cao minh khôn khéo, cuối cùng trở thành một minh quân lưu danh thiên cổ.
Tống Bình An vừa xuất cung đã đi tìm kẻ điên Trịnh Dung Trinh, biết rõ tên điên này mê uống rượu, Tống Bình An thỉnh thoảng sẽ mang cho hắn một bình, chẳng qua chỉ là một bình rượu gạo bình thường, lại thực sự làm cho cái tên Trịnh Dung Trinh cả ngày không biết làm gì kia mừng rỡ như vớ được vàng.
Chỗ ở của kẻ điên Trịnh Dung Trinh còn rách nát hơn cả nhà của Tống Bình An, trời hơi mưa một chút, nhà hắn đã dột lên dột xuống. Tống Bình An từng muốn giúp hắn sửa sửa nóc nhà, nhưng Trịnh Dung Trinh lại thần bí cười hề hề, nói: “Sửa cái gì, đây gọi là cùng trời chung vui hiểu không?”
Tống Bình An thành thật lắc đầu, nói: “Ta chỉ biết nếu buổi tối nước mưa cứ nhỏ tong tong xuống giường, ta chắc chắn sẽ không ngủ được.”
Trịnh Dung Trinh nghe xong, cất tiếng cười to.
Tống Bình An thật sự không biết hắn điên thật hay điên giả, có đôi khi cảm thấy hắn không điên, có đôi khi lại cảm thấy hắn quá mức điên khùng.
Cả ngày hắn lẩm bẩm cằn nhằn, cũng không giống người thường đi tìm việc kiếm tiền để sống hay làm gì đó, hơn nữa, miệng hắn đầy đạo lý thật đúng là có thể dọa người, tỷ như hiện tại___
“Nới lỏng điều kiện thi cử đúng thật là đánh vào điểm trọng yếu, thế nhưng nó lại chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc nha.”
Tống Bình An rót rượu cho hắn, nghe hắn nói vậy, liền buông bình rượu hỏi: “Vì cái gì?”
Nội dung thảo luận hôm nay của bọn họ hiện quay quanh chuyện đang khiến cho sĩ tử khắp thiên hạ vô cùng phấn khởi này. Tống Bình An không biết chữ, vốn không hiểu được gì nhiều, nhưng khi bảng thông cáo dán hoàng lệnh trên thì vẻ hưng phấn khó nén trên mặt mọi người cũng không khỏi nhiễm sang hắn, lúc về nói với Trịnh Dung Trinh, kẻ từ trước đến nay cực kỳ ghét bỏ triều đình như hắn cũng không khỏi gật gật đầu, thế nhưng lời nói rất nhanh đã đảo ngược, lại bắt đầu bới lỗi của triều đình.
“Hoàng đế nới lỏng điều kiện thi cử là vì cái gì gì? Chẳng qua là vì muốn tìm thêm nhân tài cho triều đình, có điều nhân tài phải trải qua rèn luyện, trải qua bồi dưỡng mới có thể dần dần hình thành. Năm đó hoàng đế ra lệnh một tiếng, chém giết bao nhiêu sĩ tử? Hiện giờ người có thể dùng quả thực quá ít a, cách này, sợ rằng chỉ có thể tìm được mấy kẻ tài trí bình thường, nếu muốn tìm thêm vài người có bản lĩnh đích thực, còn phải chậm rãi bồi dưỡng.”
Trịnh Dung Trinh cầm lấy chén rượu, một ngụm uống cạn, sau đó buông cái chén ý bảo Tống Bình An rót thêm.
Tống Bình An đành phải rót đầy cho hắn.
“Vậy ngươi nói, làm thế nào mới có thể trị tận gốc?”
|
Chén rượu tới bên môi lại dừng lại, rồi mới một ngụm uống vào: “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Mở thêm trường học ở khắp nơi, nhận nhiều trẻ em vào học. Chiến loạn mới kết thúc hơn mấy chục năm, đa số mọi người đều cho rằng đọc sách không ích lợi bằng cày cấy, hoàng đế tốt nhất vẫn nên nghĩ cách chấn hưng quốc gia trước tiên, dân chúng ăn no mới có thể nghĩ tới cái khác, đến lúc đó học sinh tự khắc sẽ nhiều lên.”
Tống Bình An tiếp tục rót rượu cho hắn, lại âm thầm đem những lời này ghi tạc trong lòng.
Về sau hắn đem nguyên lời của Trịnh Dung Trinh nói với hoàng đế, thiếu niên hoàng đế suy tư thật lâu, cảm khái nói: “Chủ ý này của bằng hữu ngươi quả thực rất hay. Có điều trước mắt chiến sự vừa kết thúc, quốc khố hư không, ta hỏi một đám đại thần trong triều, lại có vài kẻ nêu ý kiến định tăng thuế nhiễu dân, thật là một lũ ngu ngốc.”
Kế đó hoàng đế lại hỏi Bình An: “Bằng hữu của ngươi tên là gì, có nguyện ý vào triều làm quan, vì triều đình cống hiến sức lực hay không?”
Tống Bình An nghe xong, lắc lắc đầu.
Hoàng đế hỏi hắn vì sao, hắn lại ấp úng không đáp được, hoàng đế nhìn hắn vẻ mặt bối rối, suy nghĩ một chút nói: “Là hắn không muốn?”
Tống Bình An do dự nói: “Hắn thường điên điên khùng khùng, tiểu nhân sợ hắn khó có thể đảm nhiệm trọng trách.” Bình An không dám nói Trịnh Dung Trinh đối triều đình cực kỳ bất mãn.
“Nga.” Hoàng đế khẽ nói một tiếng, lâm vào trầm tư.
Sau đó Tống Bình An lại nói với Trịnh Dung Trinh về việc quốc khố hư không sau chiến sự, mặc dù những lời Trịnh Dung Trinh nói không phải lúc nào người khác cũng có thể hiểu được rõ ràng, nhưng nếu thật sự phân tích vấn đề, xác thực có thể chỉ rõ từng điểm, huống chi hoàng đế nói chủ ý của hắn rất hay, có điều những lời đó cũng không biết có phải là hoàng đế chỉ tùy tiện nói nói hay không.
Lại là một bình rượu, một lần nữa khiến Trịnh Dung Trinh mừng rỡ như vớ được vàng.
Chờ Tống Bình An nói hết, Trịnh Dung Trinh cười meo meo vỗ vai hắn, nói hắn bất quá là một thủ vệ nho nhỏ, lại quan tâm tới quốc gia đại sự như vậy, chỉ bằng một phần tâm ý này mà nói, coi như là đáng quý.
“Nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại triều cục ổn định, Tây Địch tổn thất nghiêm trọng, ít nhất ba đến năm năm nữa cũng không dám xâm phạm, thời kỳ đầu xây dựng, quốc gia nào chẳng phải đối mặt với hậu quả của chiến tranh? Tuy nhiên, tình hình hoàng triều hiện giờ có phần đặc biệt hơn một chút, nhưng không phải không có biện pháp. Tây Địch cầu hòa tiến cống, quốc khố tuy nói là hư không, nhưng nhất định vẫn phải còn, nếu dùng vào đúng chỗ chắc chắn vẫn có thể đạt được hiệu quả lớn. Ân, giờ số dân ở nhiều nơi rất thưa thớt, phần lớn đất đai bị bỏ hoang, ta nghĩ, nếu triều đình có thể dùng một phần ngân lượng chuẩn bị tốt lương thực, nông cụ phân cho nông hộ khắp cả nước, cũng miễn đi một phần sưu thuế nhất định, khuyến khích dân chúng khai khẩn đất hoang, trồng thêm nhiều loại cây lương thực. Số tiền thu được từ tiền thuế của dân nhìn như giảm bớt, nhưng bởi vì số lương thực thu hoạch của nông hộ tăng cao, thực tế mức thuế không những không giảm mà ngược lại còn tăng thêm rất nhiều. Dân chúng có thể ăn no mặc ấm, quốc khố lại có thể gia tăng, nhất cử lưỡng tiện. Đến lúc đó, tiếp tục phát triển việc xây dựng thành trấn, khởi công xây mới, tu sửa thủy lợi, quốc gia chắc chắn sẽ trở nên hưng thịnh.” (nhất cử lưỡng tiện: đại ý = một mũi tên trúng hai đích)
Tống Bình An nghe đến sững sờ, quay lại cung đợi đến khi gặp được hoàng đế, liền vội vàng nói lại lời của hắn, hoàng đế lại thêm một hồi trầm tư.
“Người này thật là kẻ điên?” Sau một lúc trầm tư, hoàng đế không khỏi thở dài.
“Hoàng thượng, cách này có thể chứ?” Đôi mắt Tống Bình An chờ mong hỏi.
Hoàng đế hướng hắn nở nụ cười: “Đáng giá suy tính.”
Tống Bình An thả lỏng một hơi. Cái gì hắn cũng không hiểu, không thể vì hoàng đế phân ưu, nếu biện pháp hắn tìm được có thể giúp được y thì thật quá tốt rồi. Dù sao hoàng đế phiền não chính là quốc sự, quốc sự cũng là đại sự của dân chúng thiên hạ, hoàng đế thông thuận, thiên hạ cũng sẽ thông thuận theo.
Hoàng đế bị bộ dáng thành thực của hắn chọc cười, bất ngờ ôm lấy hắn, nhân cơ hội hắn không phòng bị hôn lên mặt hắn một cái.
“Hoàng thượng!” Mặt Tống Bình An tức thì đỏ như gấc chín.
Mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng trong khoảng thời gian này hoàng đế vẫn một mực lo lắng quốc sự, rất ít khi sai Tần công công đưa Tống Bình An tới, cho dù hắn đến, cũng chỉ là cùng hắn nói đôi câu chuyện, cùng ngủ một lát mà thôi. Tống Bình An từ trước đến nay không có tâm tư gì khác, kỳ thật là kiểu người gặp qua là quên, không hay để bụng, thấy hoàng đế cử chỉ bình thường, không có quá nhiều hành vi ‘gây rối’, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, không mấy phòng bị, lúc này bị hoàng đế ôm vào lòng, mãnh liệt hôn môi, mới đột nhiên nhớ tới, người trước mắt này không phải cừu non mà chính là ác hổ.
Thế nhưng Tống Bình An cũng thực quên mất một điều, người trước mắt là đương kim thiên tử, là hoàng đế thống trị cả thiên hạ, cho dù hắn cảnh giác phòng bị, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, ngoan ngoãn nghe lệnh.
Bất quá hiện tại hoàng đế tựa hồ cũng không muốn dùng thân phận của mình ép buộc hắn, mà là nổi lên hứng thú cùng hắn chơi trò trốn tìm. Tống Bình An trốn, hoàng đế truy. Tống Bình An là thật sự chạy trốn, chẳng qua hắn rất nhanh đã phát hiện đại môn tẩm cung bị người bên ngoài đóng chặt, muốn trốn cũng không thể trốn. Hoàng đế cũng thật sự đuổi theo, cười hì hì một phát bắt được người đang cố sức mở ra đại môn, vòng tay thoải mái ôm lấy, đi vào nội cung, trực tiếp ném thẳng lên giường.
Về phần kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, hiển nhiên là thanh âm kiều mị của ai đó ngượng ngùng ngân nga dưới ánh trăng…
|
Chương 6 – thượng:
Sáng sớm, gió Bắc nổi lên, tùy theo hạ một trận mưa. Tại phía nam, mưa rơi tháng mười, là dấu hiệu trời sắp chuyển lạnh.
Mùa mưa tới luôn khiến Diệp Hoa nhớ tới rất nhiều chuyện, chuyện quá khứ, chuyện hiện tại. Nhớ rõ, ngày đó cũng là một ngày mưa, tâm tình không vui, ngồi một mình nhìn ngọn đèn trên bàn nghĩ trước nghĩ sau, rốt cục vẫn hướng Tần Nghi hạ mệnh lệnh kia.
Dẫn hắn đến đây.
Tới giờ, y vẫn còn nhớ vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Nghi lúc ấy, y không hề nói “Hắn” là ai, nhưng Tần Nghi biết rõ, bởi vì Tần Nghi cũng đã gặp “Hắn”.
Khi Tần Nghi được Thái hậu phái tới bên cạnh y, hắn đã hơn ba mươi tuổi. Ngay lúc đó, Tần Nghi chưa để lại quá nhiều ấn tượng với y, chẳng qua chỉ là một trong số những người Thái hậu phái tới giám thị y mà thôi, khi ấy, y cũng vừa mới sáu tuổi.
Tần Nghi không biết cuộc sống của một đứa bé sáu tuổi khác trôi qua như thế nào, nhưng đối hắn mà nói, cuộc sống của y luôn khiến người ta cảm thấy tối tăm.
Nghĩ tới chuyện khi còn bé, hôm nay, thậm chí cả sau này, Diệp Hoa chỉ có thể thở dài, âm thầm nói một câu, nữ nhân lòng mang oán hận quả thực rất đáng sợ.
Thù hận đã trả, hai nữ nhân biến y thành công cụ báo thù, một người dốc lòng tu Phật, một người ngày ngày chăm hoa chăm cỏ, nhìn như vô hại, nhưng kỳ thực, các nàng chưa từng buông ra sợi dây khống chế y trong tay.
Tứ sĩ chi nan chính là một sự cảnh cáo các nàng dành cho y. Bất kể y đã nắm giữ hoàng quyền, nhưng không có các nàng, y cũng chỉ là kẻ vô dụng. Khi y chưa có bất cứ thế lực gì, tại nơi không ai ngờ tới, các nàng đã tự tay xây dựng đế quốc của riêng mình. Ám vệ, những kẻ trung thành với các nàng, thậm chí một phần lớn quan viên hiện nay, hay cả Mộ Dung gia đẩy lùi quân Tây Địch cũng có quan hệ với các nàng. Mà kẻ nhìn như quyền khuynh thiên hạ là y, trừ bỏ hoàng quyền trong tay, còn lại có cái gì?
Trong ký ức của y, chưa từng một lần được các nàng ôm ấp, y nhớ rõ lần đầu tiên được ôm, là người kia ôm y, ôn hòa, ấm áp, khiến người ta quyến luyến không muốn rời xa.
Đêm hôm đó, người kia nói với y có thể thường xuyên đến tìm hắn, nhưng sau, y vẫn không thể tìm được thời cơ thích hợp, bởi Tần Nghi lúc nào cũng như hình với bóng theo sát phía sau.
Hai nữ nhân không cho phép bên cạnh y xuất hiện bất cứ thứ gì khiến y quan tâm. Trong nội cung đã từng có một con chó nhỏ, cũng không biết là cung nữ nào lén lút chăm nuôi, không hiểu sao lại rất thân thiết với y, mỗi lần ngủ không được nếu ôm nó thường có thể ngủ ngon giấc.
Thế nhưng một ngày tỉnh lại, trong tảo thiện thái giám bưng lên có thêm một món thịt chó, từ đó về sau, con chó nhỏ thường trộm chạy vào tìm y chơi đùa không thấy đâu nữa. (tảo thiện: bữa hay đồ ăn sáng)
Các nàng nói với y, thân là đế vương, tọa ủng thiên hạ, tuyệt đối không thể quá quan tâm tới bất cứ thứ gì, nếu như quá quan tâm, sẽ dễ mất tự chủ. Kẻ đứng đầu thiên hạ, có thể bác ái, nhưng không thể độc sủng.
Các nàng không cho phép y được chấp nhất, nếu có dấu hiệu như vậy xuất hiện, sẽ nghĩ tất cả biện pháp hủy diệt.
Lúc ấy y còn nhỏ, không hiểu tưởng niệm đối người kia là gì, chỉ biết là muốn đi tìm hắn, muốn nhìn thấy hắn, muốn để hắn ôm ôm mình một cái. Nhớ rõ lồng ngực ấm áp kề sát, khiến cho đau đớn cùng giá lạnh trên người tan đi.
Chờ khi y cuối cùng tìm được cơ hội chuồn đi tìm hắn, cũng đã qua hơn nửa năm. Khi đó thời tiết nóng bức đến mức hận không thể cả ngày ngâm mình trong nước đá mát lạnh, cho dù là đêm khuya, gió thổi tới cũng mang theo oi bức.
Y đợi tại nơi lần đầu gặp mặt mãi vẫn không thấy người, nhịn không được đi tìm, dọc theo tường thành cao cao đi đến một tiểu viện vắng vẻ, ngang qua cánh cửa khép hờ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vang, không khỏi xuyên qua khe hở nhìn vào, thấy được hình ảnh cả đời y không bao giờ quên.
Dưới ánh trăng bàng bạc, người nọ trần nửa thân trên, nghiêng người quay lưng về phía y, trước múc từ giếng lên một thùng nước, sau đó giơ cao lên đỉnh đầu, từ từ đổ xuống, nước giếng trong mát xối qua thân thể hắn, như mặt gương phản chiếu ánh trăng tạo thành một quầng sáng nhu hòa bao quanh người hắn. Nước giếng mát lạnh hòa tan nhiệt độ nóng bức trong người, mặt của hắn lộ vẻ thỏa mãn, rất nhanh, lại thêm một thùng nước đổ xuống, lướt qua cơ bắp rắn chắc, tụ lại tại hạ thân, lóc tóc chảy xuống.
Chiếc quần ướt đẫm dính sát vào da, làm hiển hiện đầy đủ nét căng tròn của cặp mông. Tựa hồ cảm thấy như vậy không thoải mái, hắn dùng tay vuốt đi nước đọng trên mặt, ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai, mới bỏ đi cái quần duy nhất còn sót lại trên người.
Ánh trăng sáng rõ dần dần phác họa những đường nét khúc khuỷu, lên xuống của cơ thể hắn trên cái nền tối sẫm của màn đêm, tạo thành bức họa tuyệt mỹ trong mắt y. Lúc ấy, hắn mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy hơn chút ít so với nam tử đồng lứa, nhưng nhiều năm làm việc tay chân nặng nhọc cũng khiến người hắn khá săn chắc, tráng kiện. Đôi chân thon dài, cân xứng lần lượt rút ra khỏi ống quần, sau đó đứng thẳng, nâng thùng nước tiếp tục dội ào lên đầu.
Làn nước trong lạnh nhanh chóng chảy xuống, ánh trăng bàng bạc tiếp tục điểm tô thêm những vệt sáng loang loáng trên thân thể sũng nước của hắn, khắc họa cảnh đẹp đến cực hạn.
Diệp Hoa không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân nóng lên, không phải do thời tiết oi bức, mà là từ đáy lòng tràn ra một luồng nhiệt khó kiềm chế.
Người kia cuối cùng lau khô thân thể một lượt, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi rời đi, mà y cũng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, xoay người định quay về, nhưng vừa quay đầu lại, lại sợ tới mức ngay tại ngày trời vô cùng nóng bức mà ra một thân mồ hôi lạnh.
Tần Nhi tựa như u hồn, lẳng lặng đứng phía sau y, đôi mắt cụp xuống, không biết đã tới được bao lâu, cũng không biết đã thấy được nhiều ít.
Trong nháy mắt đó, rất nhiều chuyện xẹt qua đầu y, kể cả con chó nhỏ sau cùng trở thành một món đồ ăn kia, nghĩ đến người ấy có khả năng sẽ chết, y tức thì nổi lên sát tâm.
Tần Nghi phát giác, hắn thậm chí không chút mảy may biến sắc, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, nếu ngài muốn tiểu nhân chết, tiểu nhân tuyệt đối không phản kháng. Nhưng tiểu nhân dẫu sao cũng là do Thái hậu phái tới, ngày sau Thái hậu biết được, chắc chắn sẽ tra rõ việc này, đến lúc đó, thật là ai cũng không trốn được.”
“Ngươi uy hiếp trẫm?”
“Không, tiểu nhân là muốn nói với Hoàng thượng, xin người tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này.”
Bất luận là tin hay không tin, ngay lúc ấy y chỉ có một lựa chọn, không thể trực tiếp giết chết Tần Nghi, dù sao hắn nói cũng đúng, Tần Nghi là người do Thái hậu phái tới, nếu hắn đột ngột chết đi, sự tình sẽ không dễ dàng chấm dứt.
Khi ấy y mới chỉ có tám tuổi, là con rối không có hoàng quyền, bị hai nữ nhân thao túng trong tay, cho tới bây giờ y đều im lặng thừa nhận, nhưng một khắc đó, cảm thấy hàn ý lan ra toàn thân. Y ngơ ngác nhìn Tần Nghi trước mắt, lần đầu tiên vì sự bất lực của chính mình mà thống khổ, bi ai.
Tần Nghi không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, từ đó, y cũng dần dần bắt đầu tin tưởng Tần Nghi, đồng thời từng bước bắt tay vào việc bồi dưỡng thân tín cùng ám vệ của riêng mình, một điểm một điểm, cẩn cẩn dực dực, tại nơi không ai có thể phát hiện.
Chờ Diệp Hoa từ trong chuyện cũ hồi thần, dưới triều, chúng đại thần còn đang một câu, thần cho rằng…thần cho rằng…
Long Khánh đế không thể nhịn được nữa, quát lớn một tiếng: “Tất cả đều câm miệng cho trẫm!” Toàn triều văn võ lập tức lặng ngắt như tờ.
Long Khánh đế chỉ vào bọn họ mắng: “Các ngươi trừ một câu ‘thần cho rằng’ ra còn có thể nói cái gì khác! Phế vật! Vô dụng! Quốc sự trước mắt, trẫm cần các ngươi đề ra một ít biện pháp có thể lợi nước lợi dân, các ngươi lại đứng ở đây la ó, không một ai có chủ ý, ý kiến phản đối lại có cả đống, giảm một phần thuế thu từ nông hộ thì đã làm sao, cho dù đó là tổ chế, nhưng nếu không phù hợp với tình hình hiện tại thì đương nhiên phải thay đổi! Các ngươi sợ rằng tiền thu thuế giảm bớt thì lương bổng của các ngươi cũng giảm theo có phải hay không!”
Chư vị đại thần bên dưới bị y mắng đến không còn mặt mũi, hàng hàng cúi đầu cả lượt, Long Khánh đế thấy vậy càng thêm tức giận, một câu bãi triều liền phất tay áo rời đi.
|
Đi ra ngoài điện, gió lạnh tạt vào mặt làm thiếu niên hoàng đế tức thì tỉnh táo không ít, y thực sự cần một ít nhân tài hữu dụng có thể dâng ra lương kế trị quốc, hơn nữa những người này còn phải tuyệt đối không có quan hệ với hai nữ nhân trong hậu cung, nhưng trước mắt….
Long Khánh đế mệt mỏi nhắm mắt nhu nhu huyệt thái dương.
Bình An từng nhắc đến một người tên là Trịnh Dung Trinh, tuy Bình An nói hắn là kẻ điên, nhưng mỗi lần đưa ra đề nghị đều thực hữu dụng, khiến người ta không thể không lưu tâm.
Long Khánh đế nghĩ nghĩ ___ hay là tự mình đi gặp một lần.
Quay về tẩm cung, nghe Tần Nghi bẩm báo Bình An còn đang ngủ, biết hắn còn ở bên trong, tâm tình vốn nôn nóng lập tức trở nên nhẹ nhõm. Đẩy cửa bước nhanh vào, quả nhiên trông thấy người nằm ngủ say trên giường.
Người đang ngủ so với phi tử cùng nam sủng trong hậu cung, thật sự quá mức bình thường vô vị, tính tình vừa ngu dốt vừa chất phác, thế nhưng lại là người duy nhất y thương nhớ suốt từ năm tám tuổi đến nay. Từ sau khi bị Tần Nghi phát hiện, y một mực khắc chế bản thân không đi nhìn hắn, nhưng lại không có cách nào ngăn trái tim thôi không nhớ đến.
Khi y mười ba tuổi, dưới sự an bài của Thái hậu, cùng một nữ nhân diễm lệ đã trải qua giáo huấn làm chuyện đó. Lúc ấy, y để mặc nữ nhân đó tùy ý khiêu khích nhưng vẫn không hề nổi lên dục vọng, chỉ khi nữ nhân quay lưng lại cởi bỏ y phục để lộ tấm lưng trần, lập tức làm y nhớ tới thân hình tráng kiện dưới ánh trăng đêm đó, hạ thân tức thì ngạnh lên.
Thời điểm phát tiết trong người nàng, y đồng thời cũng hiểu rõ một điều, y đối người kia, cho tới bây giờ đều không phải là nhớ nhung đơn thuần.
Dục vọng không thể đạt được thỏa mãn, rất nhiều lúc, phải nhớ lại hình ảnh ngày ấy mới khiến y có hào hứng, cũng càng thêm mãnh liệt muốn tìm được người kia.
Đến khi cuối cùng có thể nhấm nháp được hương vị của hắn, y mới chính thức cảm nhận được, thể xác và tinh thần đạt được thỏa mãn là chuyện khoan khoái đến thế nào. Không còn là phát tiết đơn thuần, lại càng không phải vì lưu lại người nối dõi mà tùy tiện ứng phó, đó là chân chính thỏa mãn.
Từ đó về sau, thực tủy biết vị, càng thêm mê luyến. (thực tủy biết vị: ăn vào mới biết ngon ra sao)
Vừa nghĩ, vừa đưa tay chậm rãi kéo xuống chăn bông đắp trên người Bình An, hiện ra trước mắt là mảnh lưng trần màu nâu đồng lấm tấm vết hoan ái, đêm qua đã mãnh liệt yêu thương, làm hắn đến giờ này còn chưa tỉnh lại được, nhưng bây giờ y bất giác lại rất muốn cảm thụ hắn.
Nhớ tới hôm nay là ngày nghỉ của Bình An, hoàng đế cuối cùng quyết định thỏa mãn chính mình, cởi đế miện cùng long bào trên người, bỏ lên giường áp mình lên lưng hắn, nâng lên một chân, nhẹ nhàng vuốt ve cái mông căng tròn, lại từ từ lần mở huyệt khẩu sưng đỏ, hơi nhấn một chút, từ đó còn có thể chảy ra kết quả của một đêm miệt mài quá độ.
Long Khánh đế không mấy do dự, lấy dục vọng sớm đã bừng bừng phấn chấn của mình xuyên thẳng vào chỗ mềm mại ướt át của hắn, cảm thụ một lát, lại thong thả, ôn nhu bắt đầu luật động.
Tống Bình An bị động tỉnh, chớp chớp mắt, sau lưng có chút đau đớn cùng vô cùng đau nhức nơi hạ thân, hơi giãy dụa vài cái mới phát hiện, hoàng đế đang chôn sâu trong thân thể hắn, ôn nhu hơn trước mà đoạt lấy.
“Hoàng thượng….”
Tống Bình An không khỏi kinh gọi, có điều thanh âm đã sớm trở nên khàn khàn khó nghe.
“Bình An tỉnh.” Hoàng đế đã sớm biết hắn tỉnh mà giờ mới dừng lại, nâng thân trên, hôn nhẹ lên mặt hắn, nắm chặt phần eo, tiếp tục công chiếm thân thể hắn.
“Đủ rồi….”
Toàn thân thật sự rất khó chịu, người tối hôm qua không ngừng cầu xin tha thứ còn học không ngoan tiếp tục cầu xin.
“Không đủ, không đủ.”
Đúng vậy, sẽ không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, vừa buông ra, thân thể sẽ lập tức cảm thấy trống rỗng, là ngươi khiến ta sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy, ngươi phải dùng cả đời, thậm chí vĩnh sinh vĩnh thế đến bồi thường.
Hoàng đế vươn một tay cầm chặt tay phải Bình An đang vò kéo đệm giường, sau đó đan ngón tay vào nhau, tại thời điểm mãnh liệt nhất, thì càng thêm nắm chặt.
Thân thể liên tục bị cường lực kiên định xâm phạm, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh lại đã sắp sửa lâm vào hắc ám. Lúc này, nhờ tay phải truyền đến đau đớn mà khôi phục được một chút ý thức, tầm mắt dời đến bàn tay đang đan chặt vào nhau, làn da trắng noãn như ngọc của hoàng đế cùng làn da ngăm đen của hắn tạo thành một bức tranh kỳ dị.
Tống Bình An không hiểu sao lại nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hoàng đế ném hắn lên giường, hắn xấu hổ toan bò xuống, nhưng hoàng đế nhìn có vẻ nhỏ bé, yếu ớt rất nhanh đã chặn hết tất cả đường lui của hắn.
|
Chương 6 – hạ:
Không có đường để trốn, hắn chỉ có thể lo lắng quỳ gối trên giường, càng không ngừng cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng, xin người buông tha tiểu nhân a, tiểu nhân bộ dạng xấu xí, lại không biết cách hầu hạ, thật sự là…Thật sự là không có cách nào….”
Hoàng đế không buồn nhìn hắn, chậm rãi cởi từng lớp y phục trên người: “Bộ dạng ngươi thế nào, mắt trẫm đương nhiên thấy được. Về phần có thể hầu hạ hay không, là trẫm định đoạt.”
“Nhưng mà…Nhưng mà….”
“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn hầu hạ trẫm?” Hoàng đế cởi bỏ đai lưng, đồng thời nghiêng người liếc qua.
“Tiểu nhân…tiểu nhân…” Thấy y phục trên người hoàng đế càng ngày càng ít, Tống Bình An gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Ngươi không muốn đến vậy sao___Như thế nào, là ghét bỏ trẫm cho nên mới không muốn?”
“Không!” Tống Bình An sợ tới mức sắc mặt đại biến, liên tục dập đầu, “Hoàng thượng, tiểu nhân tuyệt đối không phải có ý này, chỉ là…chỉ là…tiểu nhân là….là nam nhân……”
“Nam nhân?” Thiếu niên hoàng đế nhếch môi, tà cười, “Chẳng lẽ Tống hộ vệ không biết thế gian này có cái gọi là luyến đồng nam sắc? Trong hậu cung của trẫm, nam sủng cũng không ít.”
Hoàng đế để trần thân trên chậm rãi bò lên giường lớn được làm từ gỗ đàn hương, đệm giường là Tô Châu chức cẩm màu vàng có thêu họa đồ tường long, “Bình An, nói cho trẫm, ngươi rốt cục là sợ cái gì?”
Bị hoàng đế từng chút tới gần, Bình An không thể thối lui, lưng tựa sát vào thành giường khảm phi long du vân tinh mỹ, hoa lệ. Dưới cái nhìn gần kề uy nghiêm mà lạnh lùng của hoàng đế, không biết sao hắn lại khẽ cắn môi, nói: “Tiểu nhân sợ chết!”
“Chết?” Hoàng đế vẻ mặt khó hiểu.
“Là.” Bình An rũ mắt, vẻ mặt đau thương, “Tiểu nhân chỉ là một giới thảo dân, khinh nhờn long thể là tử tội, cả nhà chỉ có một mình tiểu nhân, tiểu nhân mà chết, lão phụ lão mẫu chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng…Tiểu nhân không muốn chết, Hoàng thượng, van ngài tha tiểu nhân a.”
Mặc dù chỉ là hộ vệ nho nhỏ canh giữ cửa cung, nhưng chuyện phải biết Bình An vẫn biết, bất kể khinh nhờn long thể có phải do hắn tự nguyện hay không, hoàng đế là tuyệt đối không sai, có sai cũng là người khác sai. Hoàng đế nổi hứng muốn chơi đùa cung nữ thị vệ đương nhiên không ai dám nói, nhưng nếu hoàng đế chán ghét, những cung nữ, thị vệ địa vị ti tiện đó chỉ có một con đường chết, bởi bọn họ đã vi phạm cung quy, dĩ sắc thị sủng, khinh nhờn long thể.
Mỗi điều trên đều là dùng cực hình trừng phạt, đến lúc đó nếu có thể được dây thừng siết chết vẫn còn là tổ tiên tích đức.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn Bình An hồi lâu, đột nhiên kéo hắn ôm vào lòng.
“Bình An, trẫm nên nói ngươi nghĩ quá nhiều, hay nên nói ngươi quá mức hồ đồ? Ngươi đã là người của trẫm, đây không phải là làm mấy lần hay chỉ làm một lần là có thể thay đổi, từ ngày đầu tiên trẫm muốn ngươi thị tẩm, thì đã trở thành sự thật không thể trốn tránh. Đừng nghĩ nhiều quá, ngoan ngoãn làm người của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.”
Hoàng đế nhẹ nhàng đặt Bình An đang bối rối, tim đập loạn nhịp xuống giường, thân thủ giúp hắn cởi quần áo. Đến khi sắp bị cởi sạch, Bình An lại bắt đầu giãy dụa lộn xộn.
“Lại làm sao vậy?” Hoàng đế từ trước đến nay không mấy nhẫn nại hơi hơi cau mày.
Bình An quẫn bách cắn cắn môi, lúng ta lúng túng nói: “Tiểu nhân còn chưa tắm rửa….” Nhớ rõ hoàng đế từng nói với hắn, trong nội cung có quy định này, rất nhiều người từng căn dặn hắn, làm việc trong hoàng cung, không tuân thủ quy củ thì sẽ chết rất nhanh, cho nên Bình An từ trước đến nay luôn luôn nhất mực tuân theo quy củ.
Hoàng đế không ngờ hắn lại nói vậy, chọn mi: “Như thế nào, ngươi hy vọng bị rót nước vào bụng?”
Vừa nghe vậy, Tống Bình An lập tức sợ tới mức liên tục lắc đầu, hoàng đế bị bộ dáng ngốc nghếch của hắn chọc cười, nhịn không được vân vê bên hông rắn chắc nhu nhận.
“Ngươi đã không thích, từ giờ sẽ không tẩy nữa.”
“Thế nhưng….” Mặc dù bởi vì hoàng đế hào sảng mà có chút bất ngờ, nhưng nội tâm Tống Bình An vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp. Đúng rồi, nếu không tẩy rửa, không phải sẽ rất bẩn?
“Không có ‘thế nhưng’. Trẫm cũng không quan tâm thì ngươi sợ cái gì?” Dứt lại, đem hạ thân đã sớm trướng đến phát đau cọ vào eo hắn, dùng hành động nói cho hắn biết tình trạng hiện tại của mình, để hắn khỏi phải lại suy nghĩ miên man. Quả nhiên, động tác này lập tức làm Bình An sợ tới mức dùng sức hít sâu một hơi.
Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hoàng đế nghĩ lại, thiện tâm nói với hắn: “Lâu như vậy không làm, phía sau ngươi hẳn là sẽ bị chút tổn thương, nhưng trẫm giờ đã như tên đã lên dây, nhịn rất khó chịu, không bằng, Bình An ngươi trước tiên giúp trẫm đi.”
“Giúp như thế nào?” Tống hộ vệ vô cùng ngốc nghếch hỏi lại.
Hoàng đế tà cười, dùng ngón tay chỉ miệng của hắn, nói: “Dùng miệng giúp trẫm, giống như lúc trước ngươi từng làm.”
Bị hoàng đế nhắc nhở, sắc mặt Tống Bình An lại trắng thêm vài phần. Hoàng đế không buông tha hắn, tiếp tục ác ý dùng hạ thân cọ cọ vào chỗ mẫn cảm nhất trên người hắn.
“Trẫm thật ra rất muốn đi vào ngay tức khắc, bất quá của trẫm lớn như vậy, ngươi lại nhỏ như thế, trực tiếp đi vào nhất định sẽ vỡ ra, sẽ chảy rất nhiều máu, Tống hộ vệ nếu muốn xuống giường hoạt động trong vòng mười ngày, nửa tháng e chỉ là vọng tưởng.” Hoàng đế cúi xuống bên tai hắn, cố ý thấp giọng nói, “Nghỉ nhiều ngày như vậy, đội trưởng của ngươi sẽ trừ đi không ít lương tháng của ngươi a?”
Nếu câu nói phía trước đã đem Tống Bình An đả kích đến trở tay không kịp, thì câu cuối cùng thật sự là trực tiếp đâm thẳng vào tử huyệt của hắn.
Trước đó một lần quyên ra một nửa tháng lương, khiến cho lão phụ lão mẫu theo mình ăn hơn một tháng chỉ toàn dưa muối với cháo loãng đã làm hắn áy náy muốn chết, lần này nếu nghỉ ngơi bị trừ đi nhiều tiền lương như vậy, đến lúc đó không chỉ bắt cha nương hắn chịu khổ, người nhà cũng nhất định sẽ lo lắng hắn có phải hay không ở trong cung đã làm sai việc gì.
“Hoàng thượng….” Bình An nhìn người phía trên mình, khóc không ra nước mắt.
“Ân?” Hoàng đế dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.
Tống Bình An thành thật hàm hậu từ nhỏ làm sao có thể đối phó nổi hoàng đế đã bị huấn luyện thành tinh, cuối cùng hắn không thể không thỏa hiệp, cũng dưới ý bảo hiệp trợ của hoàng đế, hai người bày ra một tư thế khiến Tống Bình An hận không thể lập tức đâm đầu mà chết.
|