Sống Sót (Quỷ Sửu)
|
|
Chương 10: Kích động
Tôi đổi dép, đi vào trong phòng tắm, hơi nước nóng hổi ùn ùn vọt đến bên cạnh tôi. Sàn nhà phòng tắm có chút trơn, tôi đi rất chậm. Phòng tắm hồi âm rất lớn, tôi có thể nghe được tiếng hít thở của Mạnh Khung. Hô hấp của anh có chút nặng, mang theo tâm tư tôi không biết đến. Lúc tôi xuyên qua khăn tắm đụng phải thân thể ấm áp của Mạnh Khung thì tôi cảm giác được bắp thịt của Mạnh Khung căng thẳng. Anh dùng tay đỡ tường, đem cả tấm lưng bạo lộ ra, tôi chà xát hai cái, sau lưng anh liền đỏ một mảng. Hô hấp của anh trở nên rất nhẹ, tôi biết anh đang đè nén hô hấp của mình. “Đau, đại ca.” Mạnh Khung đột nhiên nói, “Nhẹ một chút thôi.” Đau lắm hả? Tôi ngẩng đầu nhìn mặt của Mạnh Khung, anh vừa khéo cũng quay đầu nhìn tôi. Tôi thấy được lông mày của anh hơi nhíu, mím môi như đang nhẫn nại. Ánh mắt này khiến tôi sửng sốt. Ánh mắt này, làm tôi nhớ lại Mạnh Khung kiếp trước, khi đó anh cũng sẽ nhìn tôi như vậy. Đêm hôm đó lúc ngủ, có lẽ là bởi vì thi cả ngày, tôi vô cùng mệt nhọc, nằm vật xuống giường liền ngủ mất. Nhưng chất lượng giấc ngủ lại không tốt, tôi cảm giác vô cùng nóng, nóng ran không cách nào nhịn được. Tôi còn nhắm mắt lại, tôi biết tôi đang ngủ, nhưng suy nghĩ lại giãy dụa giữa mê mang cùng thanh tỉnh, tôi không xác định tôi có thật ngủ thiếp đi hay không, loại cảm giác đó vô cùng khó chịu. Nóng bức như vậy, tôi đạp chăn, Mạnh Khung cũng bị tôi thức tỉnh, anh lặng lẽ giúp tôi đắp mền lên, lại nằm xuống. Tôi chảy không ít mồ hôi, cặp chân bị chăn đắp lên rất nóng, có mồ hôi từ chân của tôi trượt xuống, hơn nữa đều tụ tập đến giữa hai chân. Tôi khó chịu lăn qua lộn lại, Mạnh Khung hỏi tôi: “Đại ca, sao thế?” Chính tôi trong đêm tối nhìn chằm chằm ánh mắt của Mạnh Khung, tôi nói: “Mạnh Khung, cháu nóng.” Mạnh Khung một tay chống thân thể, ngồi dậy, anh dùng tay sờ trán của tôi, giúp tôi lau đi mồ hôi phía trên. Anh dùng giọng ôn hòa nói: “Đại ca, ngày mai chúng ta đi mua máy điều hòa về đi.
Tôi nói: “Cháu không có ý đó. Cháu khó chịu.” Lần này Mạnh Khung ngồi cả người dậy, anh nhíu mày, một tay thả lên đầu tôi, một tay khác thả vào đầu gối của tôi, như muốn ôm tôi lên. Anh nói: “Đại ca, chúng ta đi bệnh viện.” Hai chân tôi dùng sức ép một chút, Mạnh Khung không có biện pháp ôm tôi, ở nhà Mạnh Khung tôi đã cao hơn rất nhiều, anh đã không dễ dàng ôm tôi lên như vậy nữa. Tôi nói với anh nói: “Không đi bệnh viện. Cháu chỉ nóng.” Tôi cảm giác mồ hôi giữa hai chân càng ngày càng nhiều, tôi nhẫn nhịn không được thò tay vào trong quần, mưốn lau lau. Tay của tôi không cẩn thận đụng phải quần lót, tôi phát hiện trong đó có gì đó vừa nóng lại vừa cứng, phát hiện này khiến tôi kinh hãi, năm nay tôi gần mười hai tuổi, tôi đã dậy thì rồi sao? Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Khung. Mạnh Khung đang nhìn chằm chằm tay tôi, vừa thấy tôi ngẩng đầu, liền lúng túng chuyển đi. Anh dùng tay cọ xát mũi, suy nghĩ một chút, nói: “Đại ca, cháu đây là dậy thì.” Anh bối rối vò đầu, nói, “Là đàn ông đều biết, chuyện này. . . . . . Rất bình thường.” Tôi đương nhiên biết chuyện này rất bình thường. Tôi trầm mặc một hồi, đắp chă, nằm trên giường, nói: “Ngủ đi.” Mạnh Khung có chút ngạc nhiên. Anh không ngờ tôi sẽ lãnh tĩnh như vậy. Tôi vẫn rất khó chịu. Vừa mới đầu không phát hiện, bây giờ mới phát giác được phía dưới cứng rắn giống như hòn đá, nhiệt độ giữa hai chân càng ngày càng cao, chảy không ít mồ hôi, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xê dịch chân một chút, tôi sẽ bị mồ hôi cực kỳ trơn trượt bao vây, cảm giác kia khiến tôi càng không ngừng run rẩy. Mạnh Khung cũng không ngủ được. Anh lăn qua lộn lại, tôi cảm giác tiếng thở của anh còn gấp rút hơn tôi. Tôi nhắm mắt lại chờ đợi cảm giác mãnh liệt này qua đi, chắc là qua hai ba phút, Mạnh Khung đột nhiên xoay người, nhìn tôi chằm chằm. Trong đêm đen, tôi thấy được hốt hoảng cùng bối rối trong đôi mắt Mạnh Khung. Tôi cảm giác anh cách tôi thật sự quá gần, khoảng cách như vậy, chỉ cần tôi vừa ngẩng đầu đã có thể hôn lên cằm anh. Anh nói: “Đại ca, cháu đừng chịu đựng.” Anh nhìn ánh mắt của tôi ướt nhẹp, dùng giọng thương lượng nói, “Đại ca, để chú giúp cháu đi.” Nói xong, anh liền vén chăn của tôi, tay run rẩy run rẩy đưa đến giữa hai chân tôi. Tôi sửng sốt, vốn không kịp tránh, nhiệt độ nơi đó khiến Mạnh Khung khẩn trương, tay của anh không biết nặng nhẹ đắp lên hạ thể của tôi. Hô hấp của Mạnh Khung trở nên dồn dập mà hốt hoảng. Tôi cau mày nhìn chằm chằm Mạnh Khung.
Rất kỳ lạ là, suy nghĩ bây giờ của tôi trở nên rõ ràng hơn, nhưng tôi lại nghĩ, trước kia tôi cho rằng lên cấp ba Mạnh Khung mới thích tôi, không ngờ bây giờ anh cũng đã. . . . . . Nhưng giờ phút này nét mặt Mạnh Khung thật sự là quá khủng hoảng, khiến tôi vốn không biện pháp nào nói ra ‘ chú buông tay ’ … . Tôi ngồi dậy, thân thể tựa vào tường, muốn cách Mạnh Khung xa một chút. Mạnh Khung cầm vật cứng giữa hai chân tôi, thử dò xét trên dưới hoạt động, tôi lui về phía sau một chút, Mạnh Khung cho là tôi xấu hổ, vì vậy anh há mồm an ủi tôi: “Đừng sợ, đại ca.” cổ họng Mạnh Khung nghẹn lời, “Chuyện này rất bình thường.” Bình thường sao? Tôi rất muốn lay tỉnh Mạnh Khung mà nói với anh, chuyện này không bình thường, một chút cũng không bình thường. Không có hai cha con nào giống chúng ta như vậy. Nhưng nét mặt Mạnh Khung rất hốt hoảng. Tôi biết anh cũng hiểu, những chuyện này không cần tôi nói, anh đều hiểu. Tay Mạnh Khung dừng lại một chút, tôi cảm giác anh nín thở, sau đó từ từ dò vào trong quần lót của tôi, lấy vật cứng của tôi ra. Trên vật kia có rất nhiều mồ hôi nóng, tay Mạnh Khung cứ run run, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Anh không hiểu sao tôi lại lãnh tĩnh như vậy, anh không hiểu vì sao tôi lại cau mày nhìn anh. Tay Mạnh Khung rất thô tháo, lòng bàn tay rất nóng, anh ngồi ở giữa hai chân tôi, rất nghiêm túc triệt cho tôi, nhưng tôi lại cảm giác nhiệt độ chung quanh từ từ hạ xuống, nơi vốn trướng đến phát đau thế mà lại mềm nhũn. Bàn tay Mạnh Khung run rẩy nắm tôi…tôi nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi có thể nhìn ra luống cuống trong mắt anh, tôi thở dài, nói: “Ngủ đi.” Tôi không có dục vọng với Mạnh Khung, tôi chỉ cảm kích anh, còn với người cha khiến tôi tôn kính, tôi không cứng nổi. Đêm nay, tôi cùng Mạnh Khung đều không ngủ. Trong lòng tôi rất nặng nề, tôi biết, tôi và Mạnh Khung còn có rất nhiều vấn đề phải giải quyết. Qua một kỳ nghỉ hè khá dài, tôi vào trung học cơ sở, đều đầu tiên phải đối mặt chính là quân huấn. Vừa đến trường học, tôi thấy được giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Đó là một phụ nữ trung niên mập mạp, nhìn cô cười lên, tôi cảm thấy được vô cùng không thoải mái, cô nói cho chúng tôi nói yếu điểm của quân huấn, phát danh sách thứ cần chuẩn bị rồi để cho chúng tôi đi về. Buổi tối Mạnh Khung giúp tôi dọn dẹp túi sách. Anh rất cẩn thận, đem thứ có thể mang theo đều cho tôi mang tất cả, ngày hôm sau lúc đi anh còn kín đáo đưa cho tôi 200 tệ. Trường học cho phép mang 10 tệ, anh làm như vậy khiến tôi khó khăn vô cùng. Mạnh Khung lấy tiền ở đâu ra? Anh đây là nặn tiền từ trong kẽ răng ra, tất cả đều cho tôi. Tôi nói với Mạnh Khung nói: “Đừng cho cháu nhiều như vậy.” “Không có gì, ” Mạnh Khung nhét tiền vào trong túi quần của tôi, cười nói, “Ngươi về sau trả lại cho chú là được.” Về sau trả lại cho chú là được. Lời này khiến tôi sửng sốt. Tôi biết Mạnh Khung đang nói đùa, anh muốn tôi nhận tiền. Nhưng tôi đột nhiên phát hiện, tôi đã từng nói với Mạnh Khung, tiền nợ chú, cháu sẽ trả lại cho chú. Tôi đứng tại chỗ, thật lâu cũng không hề nhúc nhích. Tôi tại nghĩ, tôi lúc đó nhất định khiến Mạnh Khung đau thấu lòng. Tôi lúc đó, tại sao có thể nói những lời khốn kiếp này. Mạnh Khung không bỏ được tôi, anh ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy bả vai của tôi, tôi cao lên, anh ngồi cạnh như vậy phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào đôi mắt của tôi. Mạnh Khung nói: “Đại ca, chú thật sự nhớ cháu đó.” Tôi còn chưa đi, anh đã bắt đầu nhớ tôi.
Anh ngẩng đầu, thâm tình nhìn tôi, đáy mắt anh phản xạ ánh mặt trời ngoài cửa, có vẻ cực kỳ trong suốt. Tôi nhìn anh, nói: “Mạnh Khung, cháu cũng sẽ nhớ chú.” Mạnh Khung mím môi cười, tôi thấy được đáy mắt anh có chút ướt át. Anh cứ ngồi cạnh như vậy, luôn nói chuyện cùng tôi. “Huấn luyện quá mệt mỏi không cần giặt quần áo, chú đem túi ny lon cho cháu, cháu buộc quần áo dơ vào bên trong, trở về chú giặt cho. Không có gì đáng ngại.” “Phải làm thân với các bạn học, nếu như bọn họ dám bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói cho chú biết.” “Không cần chống đối huấn luyện viên, có thể nhịn chuyện gì thì tận lực nhịn một chút.” “Ăn cơm no vào, không cần mệt đến mình. . . . . .” Tôi rất nghiêm túc nghe lời anh nói, không phải không biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ không nỡ không nghe. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc Mạnh Khung đứng lên, anh ngồi chồm hổm quá lâu, chân cũng đã tê rần. Mạnh Khung vuốt vuốt chân, giúp tôi mang túi, đi ra khỏi cửa nhà. Tháng tám ánh mặt trời vô cùng chói mắt, đi ra cửa trong nháy mắt mở mắt không ra, tôi ngửi thấy mùi lá cây cháy trong không khí, tôi hít sâu một hơi, híp mắt, lấy tay che ánh mặt trời. Dưới bóng cây, Mạnh Khung đem balo thả lên xe đạp, một chân chống đất, quay đầu lại nhìn tôi. Tiếng ve kêu om sòm, thỉnh thoảng có con gió nóng thổi qua. Có một người, anh vẫn một mực chờ đợi tôi. Màn này, để tôi nhớ cực kỳ lâu, nhắm mắt cũng có thể thuật lại. Một chi tiết cũng không quên. Mạnh Khung cưỡi xe chở tôi…tôi ngồi ở phía sau anh ôm chặt hông của anh. Mạnh Khung rất gầy, nhưng bắp thịt trên bụng rất chắc, mỗi khi anh động chân sẽ khiến bắp thịt trên bụng anh nhúc nhích, đường cong lưu loát càng không ngừng hoạt động dưới cánh tay tôi. Lúc gần tới trường học, Mạnh Khung đột nhiên ngừng lại. Anh dùng giọng thương lượng nói với tôi: “Đại ca, xuống đây đi.” Tôi từ trên ghế sau xe nhảy xuống, có chút nghi ngờ nhìn anh. Mạnh Khung đưa ba lô cho tôi, nói: “Cháu đi đi.
Tôi nhìn về phía trước, chỉ thấy cửa trường học đều phụ huynh đưa đón con em, xe chặn hết cửa trường học, có mấy phụ huynh thiếu kiên nhẫn không ngừng ấn còi, tiếng chửi đổng chói tay kéo dài không ngừng. Tôi lại ngồi lên xe lần nữa, như đứa nhóc hơn 10 tuổi nhàn nhã lắc hai chân. Mạnh Khung có vẻ cực kỳ lúng túng, chân sau chống đất quay đầu lại xem tôi. Tôi nói: “Mạnh Khung, đưa cháu tới cửa trường đi.” Mạnh Khung sửng sốt, anh mở to hai mắt nhìn tôi. Một hồi lâu, anh từ từ cưỡi xe, xuyên qua đám người chật chội, xuyên qua xe cộ ồn ào không ngừng. Tôi một tay ôm anh, cảm giác như ôm lấy toàn bộ thế giới.
|
Chương 11: Quân huấn
Quân huấn còn nhẹ nhõm hơn so với tôi tưởng tượng. Trước kia quân huấn trung học cơ sở rất nghiêm khắc, đi nghiêm bị đá chân đều sưng lên, bây giờ chỉ hành quân dưới mặt trời, trừ phơi nắng ra sẽ không mệt, đứng 20′ là có thể nghỉ ngơi, thong thả vô cùng. Ngày đầu tiên học đi đều tại chỗ, nghỉ đứng nghiêm, không có chút mệt mỏi, buổi tối lúc ăn cơm thức ăn cũng rất được, còn có thể tắm. Cấp hai đa số trẻ em còn chưa có bắt đầu lớn, phần lớn đều cao như tôi, bởi vì tôi nhảy hai lớp, cho nên không có quen ai, nhưng bọn họ cũng rất thân thiện. Tôi ôm một bồn lớn, bên trong chứa dầu gội đầu cùng khăn lông, đi theo đại bộ đội đi tắm. Trong trụ sở có một phòng tắm rất lớn, có thể đồng thời chứa hơn năm mươi người, không phải vòi hoa sen thường dùng, mà là ống nước thông xuống, nước lạnh nước nóng hòa cùng nhau, cột nước lớn nện lên đầu có chút đau. Huấn luyện viên còn ở bên ngoài hắng giọng rống: “Tắm nhanh lên một chút! Tắm nhanh lên một chút!” Tôi đổi quần áo, lau sạch sẽ liền đi ra ngoài. Buổi tối gió rất lạnh, không đi hai bước đã có giọt nước rơi xuống cần cổ. Lúc đầu tôi cho là nước tắm, sau lại phát hiện là trời mưa. Vốn cho rằng mưa chỉ trong chốc lát, ai ngờ thời gian thật dài, hơn tám giờ vẫn còn mưa. Vì vậy tôi không giặt quần áo, vốn định chờ ngày mai tự giặt, không ngờ trời mưa liên tiếp ba ngày, nơi nào cũng ướt, tôi không thể làm gì khác hơn là cầm quần áo cho vào túi ny lông, chờ về nhà lại giặt. Các huấn luyện viên mừng rỡ thanh nhàn, ban ngày chơi điện thoại di động, chơi chơi sẽ cầm cái ô chạy ra ngoài, trước khi đi còn nghiêm túc rống chúng tôi một câu: “Không cho phép chạy loạn, bị người bắt được ai làm càn, xem tôi trở về có xử lý đẹp kẻ đó không!” Nói xong đội mưa chạy ra ngoài chơi. Mấy đứa bé cũng rất hưng phấn, bọn họ ríu ra ríu rít làm thành một hội nói chuyện, tôi tựa vào bên cạnh ngủ, thật sự ngủ không được lại ngồi ngẩn người. Quân huấn ngày thứ tư có thể gọi điện thoại cho người nhà. Ngày hôm nay chính là ngày đó, toàn trường gần cả ngàn người muốn gọi điện thoại, xếp hàng có thể đứng cả ngày, chỉ cần những học sinh này không làm ra chuyện gì, muốn gọi điện thoại thì gọi điện thoại, muốn chơi liền chơi. Ngày thứ tư từ sớm đã có rất nhiều học sinh chen chúc đến trước buồng điện thoại, chỉ cần bỏ 10 xu là có thể gọi được. Ngày này rốt cuộc tới, tôi rót một chai nước ngồi dưới bóng râm, chậm rãi chờ. Dù sao những đứa bé này gọi mấy phút là xong, tối nay đi gọi không cần chen lấn. Tôi tùy ý nhìn bên cạnh một chút, chỉ thấy hai người cao không khác nhau mấy đang len lén nói chuyện. Hai bọn họ nói không tính là nhỏ, tôi nghe xem. Nam sinh nói: “Thật, anh rất muốn đi xem một chút.” Nữ sinh: “Không tốt lắm. . . . . .” Nam sinh: “Em theo anh đi xem một chút đi.” Nữ sinh: “Nhưng. . . . . .” Nam sinh: “Dù sao bây giờ không có huấn luyện viên.” Tôi nhìn hai người. Đây là một cặp anh em sinh đôi, dáng dấp hai người không giống nhau lắm, nhưng tình cảm lại rất tốt. Cô bé kia bị nam sinh thuyết phục, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi về một phương hướng. Vừa nhìn hướng bọn họ đi tôi biết ngay hai người bọn họ muốn làm gì. Căn cứ phân làm hai khu, một nửa là nơi chúng tôi huấn luyện, một nửa là quân nhân huấn luyện, trung gian có một cái rãnh nước, chỉ có một cái cầu nhỏ để đi, hơn nữa trên cầu không có ai trông chừng. Nam sinh kia đoán chừng muốn đi nhìn trộm cảnh quân nhân huấn luyện. Tôi quay đầu, không để ý bọn họ, chỉ nhìn đám người bên cạnh suy nghĩ tới lúc nào người mới ít một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đột nhiên nghĩ đến, trại lính bên kia có tường cao cửa lớn, hai người bọn họ làm thế nào để xâm nhập vào? Tôi có chút tò mò, liền đi bên kia nhìn một chút. Rãnh nước cách nơi gọi điện thoại có chút xa, chạy cũng hơn mười phút, tôi nhón chân lên mới có thể thấy bọn họ. Vừa nhìn, tôi lại phát hiện vốn là hai người giờ chỉ còn lại một người. Nam sinh hốt hoảng chạy tới, bởi vì lộ trình hơi dài, cậu rất kinh hoảng, chạy hai cái liền té ngã. Đám người gọi điện thoại xôn xao, tôi vốn nghe không rõ nam sinh nói cái gì, nhưng vừa nhìn tình trạng này tôi biết ngay đã xảy ra chuyện. Do dự một chút, tôi chạy tới chỗ nam sinh. Bé trai thật vất vả đứng lên, khập khiểng chạy tới chỗ tôi, chạy tới gần rốt cuộc tôi nghe được lời cậu bé nói:
“Tiểu Hiên. . . . . . Rơi xuống nước.” Tôi sững sờ. Chẳng lẽ cô bé đó rơi vào trong rãnh nước? Mấy ngày nay trời vẫn mưa, mực nước dâng cao không ít, ngộ nhỡ không biết bơi sẽ chìm ngay. Tôi hỏi: “Cô ấy biết bơi sao?” Nam trả lời: “Biết, nhưng mà. . . . . .” “Câm miệng.” Tôi ngắt lời, nói: “Cậu, đi liên lạc với huấn luyện viên, để bọn họ qua đây nhanh lên, tôi đi xem em của cậu, nhanh lên một chút!” Nam sinh mím môi một cái, dường như muốn khóc. Tôi không để ý cậu ta, trực tiếp chạy tới rãnh nước. Rãnh nước rất hôi, cách xa như vậy còn ngửi thấy mùi tanh, hai trại huấn luyện cách quá xa, tôi chạy mấy phút mới đến, cách thật xa liền nghe thấy có tiếng nữ sinh gào khóc. Tôi vừa nghe cô bé còn có thể khóc cũng biết cô ta không sao, từ bên bờ tuột xuống, tôi nói với cô bé: “Bạn không sao chứ?” Nữ sinh luôn khóc, khóc đến run rẩy không nói được lời nào. Tôi có chút phiền, trực tiếp rống: “Bạn mà khóc nữa thì tôi đi đó!” Trên đầu nữ sinh đều là nước bùn, cô thút tha thút thít lau nước mắt, quét gương mặt đều là nước dơ. Cô bé ngừng tay, khóc nói, “Nước thối, tớ lạnh quá, tớ tới kỳ kinh nguyệt, đau bụng không chịu được.” “Nhịn được sao?” Tôi hỏi. Nữ sinh đau đến run run không nói chuyện, một lát sau nôn mửa liên tục, trên người cũng không còn hơi sức, mắt thấy sẽ chìm xuống nước. Tôi thở dài, dọc theo đập lớn mà đi, chọn nơi tương đối gần xuống nước, bơi đến bên cạnh nữ sinh. Mặt nước đều là thứ nữ sinh kia nôn ra, ghê tởm tôi cũng muốn nôn, nước vừa thối lại lạnh, bên cạnh còn có cá chết, cảm giác kia thật là ghê tởm cực kỳ. Tôi cầm tay nữ sinh, nói: “Cậu đạp lên vai của tôi rồi bò lên đập nước, để bụng cậu thoát khỏi mặt nước, được không?” Nữ sinh siết tay tôi không thả, cô liều mạng ôm cổ của tôi, tôi phiền chết được. Toàn thân nữ sinh đều run run, ôm tôi ói, tôi rống lên: “Cô buông tay. . . . . . cô buông tay ra, mẹ kiếp.” Cô chết sống không buông tay, tôi để cô nhảy lên bờ, cô cũng không nhảy, toàn thân dính vào người của tôi. Tôi có thể cảm thấy ngực cô gái dán lên ngực tôi, cảm giác mềm mại kia khiến cả người tôi nổi da gà. Tôi im lặng, một tay ôm thắt lưng cô ta, một tay níu lấy cổ áo kéo cô lên bờ đê. Nữ sinh vừa nằm xuống liền bắt đầu ói nước thối, thấy vậy tôi cũng muốn ói, cách cô xa một chút cô ta sẽ khóc, sợ tôi ném bỏ mình. Tôi mệt mỏi chết, cô gái này thật đúng là nặng, tôi túm cô lên bờ nửa cái mạng cũng bị mất. Những huấn luyện viên chơi điên rồi bây giờ mới đến, thật bất hạnh chính là liên trưởng cũng bị kêu tới đây, huấn luyện viên túm chúng tôi lên, mỗi một cái đều bị phê bình. Tôi được sắp xếp tắm riêng, sau khi tắm xong còn có thể đến phòng nghỉ của liên trưởng gọi điện thoại, quần áo cũng đổi mới, không cần mặc quân trang đã mặc cả bốn ngày. Tôi gọi điện thoại cho Mạnh Khung, chờ điện thoại thông tôi vô cùng nóng nảy, cho đến lúc nghe được giọng ôn hòa của người nọ ‘ A lô, xin hỏi ai đấy ạ? ’ tâm mới bình tĩnh một chút. “Mạnh Khung, ” tôi ôm ống nghe nói với anh, “Là cháu.” “Đại ca?” giọng của anh vô cùng vui mừng, lời nói liên tiếp không cần nghĩ liền bật thốt lên, “Sao đột nhiên gọi điện thoại, không sao chứ? Có mệt hay không? Cơm nơi đó có hợp khẩu vị không? Có chịu khổ không? Nơi cháu gần đây trời luôn mưa, chú lo lắng gần chết. . . . . .” “Mạnh Khung, ” tôi cắt đứt lời của anh, nói, “Cháu không sao, không mệt mỏi chút nào, cơm ăn rất ngon, trời mưa cháu có thể rãnh rỗi một chút.” Đây là lần đầu tiên tôi nói nhiều lời với anh như vậy, Mạnh Khung ở bên kia điện thoại ngừng thở, cẩn thận nghe tôi nói. Tôi nói: “Chú đừng lo lắng…cháu sắp về rồi.” Mạnh Khung thở dài. Trong điện thoại trầm mặc một hồi, Mạnh Khung mở miệng nói: “Đại ca, chú rất nhớ cháu.” “Ừ.” Tôi đáp một tiếng, nói: ” Cháu biết.” Tôi nghe bên kia điện thoại có âm thanh huyên náo, vì vậy hỏi: “Chú đang làm gì đó?” Mạnh Khung nói: “Lau xe, hôm nay người rất nhiều . Cháu nhanh trở về, chú làm đồ ăn ngon cho cháu. . . . . .” Tôi mới nhớ tới, hôm nay là ngày đi làm, Mạnh Khung đang làm việc. Vì vậy tôi nói: “Sắp về rồi, chú bận thì cúp máy đi.” “Không vội không vội, cháu ngàn vạn đừng treo.” Mạnh Khung nói, “Chú quá nhớ cháu. . . . . . cháu ở đây không có cảm nhận được. Vừa đi rồi. . . . . . Trong lòng rất khó chịu.” Tôi trầm mặc. Đây là lời Mạnh Khung bây giờ nói với tôi, không phải Mạnh Khung kiếp trước nói với tôi. “Chú chờ.” giọng của tôi có chút khàn khàn, “Cháu lập tức sẽ trở về.” “Ừ.” Mạnh Khung dịu ngoan đáp lại, “Chú chờ cháu.” Không may, kể từ ngày xảy ra chuyện kia, mỗi huấn luyện viên đều bị gọi lên nói chuyện với Liên trường, bị hung hăng phê bình một trận, lúc đi ra đôi chân đều như nhũn ra. Trời bắt đầu trong, ba ngày cuối cùng các huấn luyện viên bắt đầu hung ác, huấn luyện chúng tôi vô cùng nghiêm khắc. Tôi còn có thể chịu, mặc dù tố chất thân thể rất kém cỏi, nhưng thắng ở tinh thần kháng được. Không ít nữ sinh đứng đứng liền nói với huấn luyện viên ‘ báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn ói. ’ Lời này có ý là muốn đến bên cạnh nghỉ ngơi. Đã đến cuối kỳ, bình thường huấn luyện viên sẽ bỏ qua cho nữ sinh đi nghỉ ngơi, nhưng huấn luyện viên bị chửi nóng nảy mới mặc kệ, chỉ cho một chữ, ‘ ói! ’ Trừ lần đó ra, sáng sớm mỗi ngày trước khi ăn cơm chúng tôi đều phải chạy bộ, luyện tập thân thể bằng cách chạy 2000m. Nếu như tôi mười tám tuổi đương nhiên không có vấn đề, nhưng rất đáng tiếc bây giờ tôi chạy 1000m đã có chút thở không nổi, lại cắn răng chạy. Lúc huấn luyện mệt nhất, tôi chỉ nghĩ đến Mạnh Khung, tôi nghĩ anh đang làm gì, nhớ chuyện của anh, chịu đựng qua thời điểm khó chịu nhất. Cuối cùng đã tới ngày về nhà. Ngồi lên xe buýt trở về, mặc dù hưng phấn, nhưng tôi lại ngủ thiếp đi rất nhanh. Mơ mơ màng màng xuống xe, tôi ngắm nhìn bốn phía, thế nhưng không thấy Mạnh Khung. Đúng lúc này có người đột nhiên từ phía sau ôm lấy tôi. Người nọ ghìm chặt eo của tôi, khiến tôi có chút thở không nổi. Anh lẳng lặng đặt cằm lên vai tôi, thật lâu mới nói: “Đen.”
|
Chương 12: Thẳng tanh
“Ừ.” Tôi xoay người lại, ngẩng đầu để Mạnh Khung xem mặt tôi, sau đó nói, “Chú xem.” Ngón tay ấm áp của Mạnh Khung từ mặt của tôi tuột xuống, vừa sờ anh vừa hít khí, rất đau lòng nói: “Đều lột da rồi. . . . . . không phải cháu có mang theo phấn rôm sao? Sao trên cổ nhiều rôm như vậy. . . . . .” “Được rồi.” Tôi ngăn tay Mạnh Khung còn muốn sờ tôi lại, nói, “Về nhà trước, cháu sắp chết đói rồi đây.” Sau khi về nhà tôi tắm một trận sảng khoái. Lúc huấn luyện đều lo tắm cho nhanh nên sẽ không được sạch, về đến nhà lại không giống, tôi tắm ước chừng nửa giờ mới ra ngoài. Bởi vì nóng, tôi chỉ mặc một cái quần lửng liền đi ra ngoài, dép cũng không mang. Buổi tối rồi Mạnh Khung không muốn cho tôi ăn nhiều nên múc cho tôi tô cháo thịt gà, tôi đi ra Mạnh Khung đã dùng cơm nước xong xuôi, đang lật balo của tôi đem mấy cái túi ny lon bọc quần áo dơ ra ngoài. Tôi nói: “Đặt đó đi, một lát cháu giặt.” “Không có gì.” Mạnh Khung nói, “Chú thuận tay giặt luôn.” “Ở trong đó còn có đồ lót của cháu nữa.” Tôi kiên trì nói, “Tự cháu giặt là được.” Mạnh Khung rất cố chấp nói: “Cùng giặt luôn, không phí sức.” Đã nói đến trình độ như vậy tôi cũng không có cách từ chối nên đành hơi xấu hổ nhìn Mạnh Khung cầm quần áo dơ của tôi đi tới phòng tắm. Phòng tắm có một cống thoát nước, trước kia nhà trệt còn có máy giặt nhưng lúc dọn nhà không mang qua, trước khi mua máy giặt quần áo mới Mạnh Khung chỉ có thể giặt tay. Bình thường Mạnh Khung giặt quần áo đều vào phòng tắm, nước dơ trực tiếp chảy xuống cống ngầm. Tôi không thích ăn cháo thịt gà, cảm giác rất tanh, nhưng Mạnh Khung nấu cháo rất dễ ăn, không có mùi tanh mà thịt gà lại nêm nếm vừa vặn. Tôi đói cực kỳ, cảm giác này khiến tôi cảm thấy mình đang tiến vào thời kỳ trưởng thành. Chắc là tôi sắp bắt đầu trổ mã, bây giờ mỗi ngày tôi đều đói, mỗi ngày đều ăn không đủ no. Mạnh Khung múc cho tôi một tô cháo to, nhưng tôi ăn xong vẫn đói, vì vậy tôi đứng lên đi tới phòng bếp muốn lấy thêm một tô. Phòng bếp cùng phòng tắm chung lối, tôi cầm tô cháo chưa đi tới cửa phòng tắm liền nghe thấy tiếng giặt quần áo sột soạt bên trong. Theo bản năng tôi nhìn vào bên trong một cái, chỉ nhìn một cái như vậy lại khiến cho tôi giật mình suýt chút nữa làm rớt tô. Tôi thấy được Mạnh Khung ngồi trước cái thau lớn giặt quần áo, trong thau đều là quần áo dơ của tôi, trong tay anh cầm một cái quần lót của tôi, lặng lẽ đưa xuống dưới mũi, sau đó khó nhịn hít sâu một hơi. Cánh tay của anh đang run rẩy nhưng động tác lại vô cùng kiên định. Tôi tận lực cố gắng giữ tỉnh táo, trầm mặc không phát ra tiếng động nhưng bàn tay bưng cái tô siết thật chặt, cánh tay cũng có chút phát run. Tôi thấy được thái độ của Mạnh Khung vô cùng xấu hổ, khó nhịn, còn mang theo chút thỏa mãn tôi xem không hiểu. Đầu của anh chôn thật sâu vào trong quần lót của tôi, cả người co rúc lại, sống lưng khom giống như một con tôm, tôi nhìn anh hồi lâu anh cũng không ngẩng đầu lên. Tôi không tiếng động mà đi đến phòng bếp, bưng một tô cháo, im ắng mà trở về bàn ăn, máy móc từng muỗng từng muỗng húp cháo. Chờ tô đã trống không tôi mới cảm giác, hình như tôi ăn nhiều rồi. Lại một lát sau, Mạnh Khung mới đi ra khỏi phòng tắm, anh lấy cái tô của tôi vào phòng bếp rửa, sau đó nói: “Chú đi tắm.” “Ừ.” Tôi ngồi ở trên ghế sa lon, mơ hồ nghe ra tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm. Tôi nghe anh thở hổn hển, cảm giác tiếng thở của anh càng lúc càng nhanh. Tôi trầm mặc. Chờ Mạnh Khung ra ngoài tôi mới vào trong phòng tắm đánh răng, ngửi thấy mùi hơi nước nóng hổi hơi bên trong cùng tư vị khó tả. Tôi ngẩng đầu nhìn mặt của mình, tôi thấy khuôn mặt đó phức tạp, bàng hoàng. Ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi một ngày rồi bắt đầu đi học. Tôi đang suy nghĩ có nên nói cho Mạnh Khung biết tôi lại muốn nhảy lớp hay không. Tốt nhất có thể cho tôi học xong đại học trước mười sáu tuổi, như vậy tốt nghiệp xong tôi đã có thể đi làm việc rồi. Lúc tôi đang suy tính thì có một đôi vợ chồng tới nhà, bọn họ xách theo quà tặng đi tới nhà Mạnh Khung, mặt mày hồng hào. Mạnh Khung có chút nghi ngờ nhìn bọn họ, hỏi: “Các vị là ai?” “Anh là phụ huynh của Trần Khải Minh đúng không?” Phu nhân lễ phép cười với Mạnh Khung, “Chúng tôi là cha mẹ của Hứa Chi Vĩ, Hứa Chi Hiên, đặc biệt tới cảm tạ đứa bé nhà anh. . . . . .” Mạnh Khung cảnh giác nhìn bọn họ, nửa ngày mới xoay người gọi tôi: “Đại ca, cháu xem thử đây có phải bạn học của cháu không?” Tôi thức dậy trễ vẫn còn đang đánh răng, nghe Mạnh Khung nói nhanh chóng súc miệng, từ phòng tắm đi ra, hỏi: “Cái gì?” Tôi vừa nhìn liền thấy hai bạn học cùng lớp. Là đôi anh em song sinh, đúng là hai vị khiến cho tôi vô cùng không có hảo cảm kia. Phu nhân nhìn thấy tôi, đầu tiên là bật cười: “Cậu nhóc này sao lại phơi đen như thế?” Tôi không có trả lời mà kéo quần áo Mạnh Khung, nói: “Cháu biết, cho bọn họ vào đi thôi.” Mạnh Khung nhìn tôi, có chút muốn nói lại thôi, nửa ngày thở dài cho bọn họ đi vào. Mạnh Khung nhìn thật thận trọng, nhà của hai anh em này xem ra tương đối giàu có, tặng cho tôi rất nhiều đồ. Trong lúc nhất thời Mạnh Khung không tìm được bốn cái ly, đành phải dùng ly giấy rót nước trà vào. Mẹ của họ một mực ngỏ ý cảm ơn tôi, nói nếu như không có tôi bọn họ sẽ mất đi một đứa con gái rồi. Tôi đột nhiên nhớ lại cô gái hôm đó nôn mửa trong rãnh nước thối, mang theo nhạo báng muốn nhìn cô ta. Ai biết tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái kia cũng mỉm cười nhìn tôi, thấy tôi nhìn mình liền đỏ mặt cúi đầu. A, biết ngày đó ói lên cả người tôi sao? Mạnh Khung nghe vợ chồng kia nói những lời này, mặt sầm lại hỏi, cái gì? Chuyện gì? Vợ chồng đó hỏi anh không nghe con anh nói sao? tiểu Hiên nhà tôi rơi xuống nước, là con anh cứu con gái nhà tôi lên! Mặt Mạnh Khung một hồi xanh một hồi trắng, anh cố nén không đi chất vấn tôi, tôi nhìn ra anh có lời muốn nói cùng tôi, vì vậy liền nói qua loa đôi câu muốn cho đôi vợ chồng kia đi nhanh một chút. Ai biết đôi vợ chồng kia không biết nhìn sắc mặt người khác chút nào, càng nói không ngừng, ai nha anh trẻ tuổi như thế thật không giống cha của Trần Khải Minh, nhà của anh rất gần trường học, nhà này là nhà của anh mua à. . . . . . . . . . . . Một câu Mạnh Khung cũng không nói, anh ngồi ở góc ngoài cùng ghế sa lon, buồn bực hút thuốc lá. Từ lần trước tôi nói với anh đừng hút thuốc, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc, không biết vì sao lúc này lại đột nhiên hút, hơn nữa còn ở trong phòng khách. Hai vợ chồng nhìn Mạnh Khung mấy lần, sau đó liền dắt cô gái tên là tiểu Hiên kia đến để cô ta quỳ gối trước mặt tôi, nói tôi là ân nhân cứu mạng của cô ta. Trong lòng tôi cảm thấy chán ghét, không nói đống nghi thức vô dụng này mà là họ để một cô gái quỳ gối trước mặt của tôi thì còn ra thể thống gì? Tôi đưa tay định đỡ cô ta dậy. Nhưng tay còn chưa đụng phải cánh tay cô gái kia Mạnh Khung đã đột nhiên vọt dậy đi tới vỗ lên tay tôi, đẩy cô gái kia một cái, thuận thế để cô ta đứng lên. “Đứa bé ngày mai còn phải đi học.” Mạnh Khung dùng ngón tay vuốt vuốt nơi mày nhíu lại của mình, sắc mặt của anh thoạt nhìn rất không xong, ngón tay cầm thuốc cũng có chút run rẩy, anh nói tôi còn có lời muốn nói với nó, các người đi về trước đi. Lời này đã rất rõ ràng, đây chính là đuổi người. Khuôn mặt tươi cười của đôi vợ chồng cứng ngắc rồi trầm xuống, họ cũng nhìn ra Mạnh Khung không bình tĩnh, vì vậy nói khách sáo mấy câu liền không dây dưa nữa, cười cười đi ra ngoài. Tôi không biết Mạnh Khung làm sao, cũng không biết nói gì, bưng ly giấy lên muốn ném trong thùng rác phòng bếp. Mạnh Khung vốn trầm mặc đứng ở bên cạnh bàn, vừa thấy tôi cầm ly giấy của bọn họ thì đột nhiên đi tới đây, anh dùng lực kéo những cái ly giấy kia đi, bởi vì ly giấy rất dễ biến dạng nên nước nóng bên trong cũng vẩy ra ngoài. Tôi nói: “Mạnh Khung, chú làm gì vậy?” “Cháu đừng đụng vào những thứ này!” Giọng Mạnh Khung rất lớn, tôi còn thấy được bắp thịt trên mặt anh đang run rẩy, anh cắn răng nói chuyện với tôi, “Tại sao cháu lại cứu người? Xuống nước cứu người ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao? !” Tôi cau mày, cảm thấy anh có chút cố tình gây sự, ngồi xuống trên ghế sa lon muốn nhìn anh rốt cuộc làm thế nào. Mạnh Khung đem cái trán đặt trên tường, nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, một lát sau anh đột nhiên mở cửa, dùng sức ném hết những quà tặng đôi vợ chồng kia đưa tới ra ngoài. Những thứ đó đều bể ở trên cầu thang, đôi vợ chồng tặng một chai rượu đỏ, mãnh vở chai rượu văng tung tóe. Trong hành lang truyền đến hồi âm rất lớn, tôi kinh ngạc đứng lên kéo Mạnh Khung về, tôi nói: “Mạnh Khung, chú làm sao vậy?” Hốc mắt Mạnh Khung đỏ lên, anh nói: “Tại sao cháu không nói cho chú?” Tôi nói: “Cháu sợ chú lo lắng.” Mạnh Khung cứng cổ, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, anh nói không đúng, anh nói cháu gạt chú, cháu ghét bỏ chú, có phải cháu muốn đi cùng bọn họ hay không? Cháu đi! Cháu đi đi! ! Tôi kéo cánh tay Mạnh Khung nói chú đừng đoán mò, cháu đã nói với chú, chú ở đâu thì cháu ở đó rồi mà. Mạnh Khung khóc hu hu, anh đưa tay lên xoa huyệt thái dương, nói Đại ca, cháu vốn không quan tâm chú, nếu quan tâm chú tại sao cháu lại xuống nước cứu người, cháu chết thì chú con mẹ nó phải làm sao đây? Mạnh Khung ngồi trên mặt đất. Tôi đóng cửa lại, quỳ trên mặt đất nhìn thẳng vào anh rồi nói dưới tình huống đó chú cũng sẽ xuống nước. Mạnh Khung lắc đầu – cái gì cháu cũng không nói cho chú biết, cháu lừa chú, cháu vốn không xem chú là ba cháu, một ngày nào đó cháu sẽ đi. Tôi nhìn ánh mắt của anh, dán trán tôi vào trán anh, nghe tiếng anh nức nở mà nói Mạnh Khung, chú xem cháu là con trai của chú sao? Mạnh Khung sửng sốt, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tôi, trong đôi mắt có phức tạp, bàng hoàng giống như tôi. Tôi nói chú đừng lừa mình, chú muốn cháu làm thế nào, chú muốn cháu trở thành ai của chú? Mạnh Khung không lên tiếng. Tôi nói muốn cháu cùng với chú sao? Bây giờ cháu đã cùng với chú. Vậy tại sao chú lại tức giận khi cháu cứu người khác mà không nói với chú? Tại sao chú lại nổi điên khi cháu đụng qua ly giấy người khác đã dùng? Tôi nói Mạnh Khung chú đừng gạt mình nữa, chú vốn không xem cháu là con trai của chú. Tôi dùng một tay kéo ót Mạnh Khung, để anh ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi. “Mạnh Khung.” Tôi gọi tên tuổi anh, “Chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý. Chúng ta cùng đi, có được không?”
|
Chương 13: Trong mộng
Trong đầu tôi trống rỗng, mê mang nhìn chung quanh một lần, một giây sau tôi cảm giác như đang bước hụt, áp lực chung quanh chợt giảm xuống, run một cái, tôi mở mắt. Bốn phía có chút mờ, Mạnh Khung ngồi bên cạnh tôi xem ti vi, TV bị chỉnh thành không tiếng, thấy tôi ngồi dậy, Mạnh Khung tắt tv chào hỏi: “Đã tỉnh rồi?” Tôi còn có chút sững sờ cho nên không nói gì. Mạnh Khung đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời phía bên ngoài đột nhiên xông vào chiếu sáng trưng phòng khách đen kịt. Đang là buổi trưa, ánh mặt trời khiến tôi dường như mở mắt không ra. Tôi híp mắt cúi đầu xem xét, nhìn thấy một cái chăn mỏng đang đắp trên người tôi. “Hai vợ chồng đó về rồi.” Mạnh Khung nói thẳng, “Bọn họ đang nói chuyện thì cháu ngủ thiếp đi nên chú để bọn họ đi về trước.” Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy đồ hai vợ chồng kia đưa tới đều chồng chất trong phòng bếp, trên bàn còn có nước trà đã lạnh. Thì ra là nằm mơ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoạt động hai chân cứng ngắc đứng dậy đi vào toilet, nói: “Mạnh Khung, cháu đói.” Mạnh Khung dọn đồ trên bàn, nói: “Lập tức có cơm ngay, chờ một chút.” Tôi dùng nước lạnh hất vào mặt, cẩn thận nhớ lại giấc mộng kia. Giấc mộng kia ly kỳ lại hoang đường, đầy xung đột nóng nảy nhưng không khó nhìn ra, tôi lẫn lộn Mạnh Khung giữa hai đời. Tôi đương nhiên cho rằng Mạnh Khung bây giờ cũng sẽ yêu thích tôi như trước, anh sẽ nổi điên vì tôi đụng vào cô gái. Nhưng thật sự là vậy sao? Xuyên qua gương toilet, tôi thấy Mạnh Khung đang vui vẻ dọn cơm. Cầm khăn lông lên lau mặt. Tôi chôn vùi giấc mộng này vào trong lòng. Đi học. Lúc quân huấn tôi đã biết tôi sẽ là đại biểu của khối, tôi phải thay mặt tất cả học sinh lên đọc tuyên thệ ở buổi lễ tựu trường. Công việc này vô cùng nhàm chán nhưng Mạnh Khung lại rất hưng phấn, ngày đầu tựu trường anh cẩn thận giúp tôi sửa sang lại đồng phục học sinh, ủi cổ áo của tôi vô cùng phẳng, thậm chí kiểm tra ba lượt xem tôi có mang theo bản thảo không, còn đặt nó vào tầng đầu tiên của balo. Anh nói: “Nếu như chín giờ không có việc gì chú sẽ tới trường thăm cháu.” Tôi nhìn anh nói: “Ừ.” Chín giờ là buổi lễ tựu trường của chúng tôi. Tôi nói: “Cứ từ thôi, hiệu trưởng còn lên nói chuyện trước đó nữa.” Mạnh Khung không nói gì, đáy mắt anh đều là nụ cười, anh giúp tôi bẻ lại cổ áo đồng phục, vỗ vỗ sau lưng tôi, sau đó cùng tôi đi đến trước bàn cơm. Tôi thật sự bắt đầu trổ mã. Lượng cơm của tôi biến rất lớn, mỗi bữa cơm đều muốn ăn hai chén, cho dù như vậy buổi tối tôi cũng thường bị đói tỉnh, ngồi ở trên giường nhìn bầu trời đêm đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Tôi chỉ ngồi hai phút Mạnh Khung sẽ phát giác, hơn nửa đêm anh chạy đến phòng bếp nấu cơm cho tôi, rất giày vò người. Cho nên buổi tối Mạnh Khung không hề để tôi húp cháo không nữa, anh sẽ chưng bánh màn thầu rất mềm, ở bên trong cho thêm khoai tây để tôi ăn từ từ với cháo. Đây là biện pháp Mạnh Khung nghe bác sĩ nói sẽ tốt cho dạ dày. Cho dù như vậy tôi vẫn đói, khẩu vị lớn khiến Mạnh Khung cũng giật mình. Bây giờ, trên bàn bày bốn quả trứng gà, hai tô cháo còn có bốn bánh bao. Tôi lấy cầm một cái bánh bao ăn với cháo, Mạnh Khung ngồi bên cạnh bóc trứng gà cho tôi. Tôi không còn dư tay để cầm, anh liền đem trứng gà đến bên miệng của tôi, từng miếng từng miếng đút cho tôi. Tôi thật sự quá đói, bốn quả trứng gà tôi ăn ba quả, bánh bao cũng thế, Mạnh Khung nhìn tôi ăn cơm, anh sợ bệnh bao tử của tôi lại tái phát. Ăn xong tôi chà lau tay, nói: “Được rồi, đi học được chưa?” Mạnh Khung dọn vỏ trứng gà trên bàn, vỗ tay một cái ra cửa đẩy xe đạp. Tôi còn chưa đổi giọng, cho dù nét mặt của tôi lạnh lùng nhưng giọng vẫn rất non nớt, âm thanh kia có thể che dấu sự vô tâm trong giọng nói của tôi, đọc xong bài giảng, hiệu trưởng còn quay đầu cười híp mắt nhìn tôi một cái. Tôi từ đài cao đi xuống, nhìn chung quanh một lần nhưng không thấy Mạnh Khung. Chắc là quá bận rộn? Tôi không thèm để ý nữa, đứng ở trong đội ngũ khối của mình, lơ đãng nhìn ra ngoài liền thấy bóng dáng Mạnh Khung đạp xe đi xa phía bên ngoài cổng trường. Không biết vì sao tôi và Mạnh Khung cách xa như vậy, chung quanh Mạnh Khung cũng có rất nhiều người, nhưng tôi lại nhìn một cái là có thể nhận ra, người kia chính là Mạnh Khung. Ngày đầu tiên tựu trường đều là giáo viên tự giới thiệu mình. Một đám trẻ tan học mệt muốn chết, gần đây tôi luôn buồn ngủ, nói chuyện với người ta cũng có thể ngủ. Lúc này tôi mở mắt ra lúng túng phát hiện giáo viên tiếng Anh đã đi rồi, tiến vào hẳn là giáo viên môn toán. Tan lớp, giáo viên toán đưa cho cả lớp tờ tuyên truyền, hơn nữa còn dán vào phía sau phòng học. Bởi vì tôi lùn cho nên ngồi hàng thứ nhất, giáo viên liền đem tờ tuyên truyền đưa cho tôi. Tôi cúi đầu nhìn, trên đó viết chính là ‘Cuộc thi toán trung học cơ sở toàn quốc’. Tôi lấy bút, chép thật nhanh mấy tin tức trọng điểm ở phía trên, sau đó truyền về phía sau. Toán là môn học ưu thế của tôi, kiếp trước học toán cũng không cảm thấy khó khăn, có mấy lần thi cũng lấy được hạng rất tốt, lúc này có thể thử một lần. Tôi xem trước mắt, thứ sáu tuần đầu tiên tháng sau thi viết lần đầu, chỗ tốt là, vốn buổi chiều thứ sáu phải lên lớp nhưng tham gia cuộc thi xong là có thể trực tiếp về nhà. Trung học cơ sở sáu giờ mới tan lớp, bởi vì tôi là vị thành niên nên mỗi ngày Mạnh Khung đều sẽ đạp xe đến đón tôi. Lúc đầu anh đều dừng xe ở xa xa, tự mình đi tới cổng trường chờ tôi, giúp tôi cầm balo, thời gian dài về sau anh liền dừng xe ở cổng trường, một chân chống xe ngước cổ lên lo lắng chờ đợi tôi. Tôi cao hơn, ngắn ngủn một tháng tôi cao lên vài cm, khẽ nhón chân lên thì đầu đã có thể đến ngực Mạnh Khung. Lượng cơm của tôi không bớt đi, lúc ăn cơm giống đều như là uống nước, chưa nhai hai cái đã nuốt xuống. Mạnh Khung luôn rất lo lắng nhìn tôi. Anh sợ tôi bị nghẹn. Mạnh Khung lo lắng là không có đạo lý, tôi đang ở tuổi lớn, mỗi ngày đều đói, đói bụng đến mức trong lòng hốt hoảng, nửa đêm tôi sẽ đột nhiên rút gân, đây là do cao quá nhanh mà ra. Lần thứ hai tôi đau chân thức dậy, Mạnh Khung đặt sữa tươi cho tôi, sáng sớm mỗi ngày hơn sáu giờ là có người đưa tới, một tháng phải hơn một trăm tệ. Tiền lương của Mạnh Khung mỗi tháng được bao nhiêu chứ? Tôi không muốn để anh tốn kém như vậy, nhưng Mạnh Khung lại không đồng ý, mỗi ngày hơn sáu giờ anh liền chạy xuống dưới lầu lấy sữa cho tôi, sau khi lên lầu còn đi luộc thêm trứng gà. Mà nói, thân thể phát triển còn có thể chịu được, nhưng khiến tôi khó chịu là tôi bắt đầu xuất tinh trong mơ. Đã đến gần mùa thu trời không hề nóng bức nữa, buổi tối phải đắp chăn. Không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi lại cảm thấy cái chăn cứ cọ xát hạ thể của tôi, quần lót vốn vừa vặn lại trở nên chặt. Nửa đêm tôi thường nằm mơ thấy một vài hình ảnh làm người ta nóng ran, còn chưa kịp thấy rõ mặt người ở phía dưới liền thức dậy, tôi thở hổn hển, cảm thấy quần lót mình ướt át dinh dính, tôi không thể không đứng dậy đi tới phòng tắm rửa sạch quần lót dơ bẩn. Mạnh Khung cũng bị tôi đánh thức, anh tự tay sờ sờ chân của tôi, cảm thấy bắp chân tôi không có rút gân mới thả tay, hỏi: “Sao vậy?” Tôi trầm mặc lắc đầu một cái, nói: “Không có việc gì.” Lúc tôi xuống giường phải đi qua người Mạnh Khung, lúc đó Mạnh Khung nằm trên giường còn đang mơ màng buồn ngủ, anh khẽ mở hai mắt hỏi tôi lần nữa: “Cháu đi đâu?” Tôi nói: “Đi phòng tắm.” Lúc này Mạnh Khung lại hiểu, dưới ánh trăng tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của anh nhẹ nhàng liếc phía dưới của tôi sau đó lập tức dời đi, anh nghiêng đầu, nhắm mắt lại nói: “Để ở đó chú giặt giúp cháu.” “Không cần.” Tôi đáp lại anh một câu như vậy rồi liền đi tới phòng tắm, quần lót dinh dính rất khó chịu. Tôi lấy một cái quần lót sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, cởi quần bẩn ngâm vào trong chậu. Tôi không dám mở nước quá lớn, bởi vì Mạnh Khung còn chưa ngủ, anh đang ở trong phòng chờ tôi. Vừa nghĩ tới đó tôi liền đè âm thanh xuống rất thấp rất thấp, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Cho dù tôi đã xuất tinh trong mơ nhưng vẫn sẽ cảm thấy nóng ran kích động, đó là thời kỳ trưởng thành dù có cọ ra giường cũng có thể bắn, nửa đêm hạ thể của tôi thường ở trạng thái cứng rắn, lúc này tôi chỉ có thể dùng nước lạnh dội mặt của mình. Kiếp trước tôi không cảm thấy tính dục của mình cao như vậy, bây giờ. . . . . . Tôi cảm thấy có lẽ là do mình kìm nén quá lâu. Chất lượng giấc ngủ của tôi bắt đầu giảm xuống không phanh, buổi tối không phải là bị rút gân đau tỉnh thì chính là quần lót ươn ướt, một đêm thường thường có thể tỉnh năm sáu lần, tôi không muốn luôn đánh thức Mạnh Khung, lúc rút gân liền cắn răng chịu đựng, giặt quần áo cũng sẽ đợi đến ngày mai. Tôi cảm thấy tôi càng ngày càng phát triển theo hướng người trưởng thành, sáng sớm phía dưới sẽ rất cứng rắn, cuối cùng tôi cố nhịn, tận lực dời đi lực chú ý để tránh sáng sớm lại xấu hổ. Tôi mệt không chịu nổi, sáng sớm sẽ ngủ nướng, thường thường Mạnh Khung gọi tôi ba bốn lần tôi cũng không dậy, sắp trễ giờ Mạnh Khung mới đem đồng phục mặc lên người tôi, nhét điểm tâm vào trong tay tôi sau đó vội vã lao ra khỏi cửa. Tôi mệt mỏi Mạnh Khung cũng đau lòng, có một hôm sáng sớm tôi mơ mơ màng màng đi tới phòng tắm đánh răng, tôi thấy Mạnh Khung cầm quần lót đang giúp tôi tẩy sạch vết bẩn. Tôi rất lúng túng, nghĩ sáng hôm sau nhất định phải dậy sớm, không thể để cho Mạnh Khung giúp tôi nữa, nhưng đêm hôm đó mong muốn vô cùng mãnh liệt, sáng sớm thức dậy mắt mở không ra, quần lót. . . . . . Chỉ có thể phiền Mạnh Khung. Vạn hạnh chính là, qua đoạn thời gian đó sự nhẫn nại của tôi lại khôi phục, dần dần buổi tối sẽ không xuất tinh trong mơ nữa, những giấc mơ kỳ quái cũng không xuất hiện, thỉnh thoảng sáng sớm cứng rắn một chút cũng có thể nhịn. Khi đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tháng sau đến, Mạnh Khung đạp xe đưa tôi đến trường. Cuộc thi lần này không được người ta coi trọng, ba mươi thí sinh tới ngồi, chỉ có một giáo viên coi thi ở phía trên đọc sách, cuộc thi chính thức mới coi thi gay gắt. Tôi vẫn tương đối may mắn vì được ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời rất nhu hòa, gió thổi vào không quá nóng bức, bởi vì ngồi bàn đầu cho nên rất yên tĩnh, hoàn cảnh cuộc thi cũng rất tốt. Tôi làm bài xong liền đi ra trường thi, Mạnh Khung cũng không hỏi tình huống, trực tiếp mang tôi về nhà. Tôi biết ý của anh, dù tôi thi thế nào anh cũng không quan tâm. Vì vậy tôi nói với Mạnh Khung: “Mạnh Khung, cháu làm bài cũng tạm.” “Ừ.” Mạnh Khung đáp một tiếng, không quay đầu lại nói, “Chú biết. Ngày mai nghỉ, ngủ thêm một hồi .” Tôi ôm hông của anh, cúi đầu xem đường cái lui về phía sau, đầu dựa vào tấm lưng của Mạnh Khung không nói gì.
|
Chương 14:Đắm chìm
Sau khi về nhà tôi không căng thẳng chút nào mà ăn cơm, ngồi nói chuyện cùng Mạnh Khung một hồi đã cảm thấy mí mắt đánh nhau, mệt không chịu nổi. Nhưng Mạnh Khung lại không để cho tôi ngủ bây giờ, anh nói mới vừa cơm nước xong đi ngủ sẽ không tốt cho dạ dày, muốn tôi đi ra ngoài tản bộ loanh quanh. Tôi nào có hăng hái đi loanh quanh tản bộ? Ngồi đọc sách một hồi, đầu lệch trên ghế sofa liền ngủ mất. Mơ hồ không biết qua bao lâu, tôi cảm giác bắp chân co rút một trận, cảm giác bất đắc dĩ ‘ lại rút gân ’ dâng lên. Tôi giật giật, thế nhưng không tỉnh. Sau đó tôi liền cảm giác có một đôi bàn tay ấm áp thuần thục xoa bắp chân của tôi, nơi đó giống như bị vuốt lông, từ từ không đau. Chờ tôi mở mắt lần nữa, cảm giác còn thoải mái hơn ngủ cả đêm nhiều, nhìn lại một chút chẳng qua chỉ ngủ có 50 phút, tôi sửng sốt một lát liền phát hiện tôi thế mà lại tựa vào bả vai Mạnh Khung. Tôi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Mạnh Khung, đột nhiên nói: “Cháu đói.” Mạnh Khung cười xoa tôi đầu: “Mới có bao lâu hả? Chờ một chút đi, một lát chú đi mua gói mì.” Tôi thấy được khổ sở từ nụ cười của Mạnh Khung. Cũng đúng, tiền ba tôi để lại cho Mạnh Khung không bao nhiêu, tiền lương Mạnh Khung cũng không nhiều, nơi nào có nhiều tiền nuôi thằng nhóc đốt tiền tôi đây. Nếu kiếp trước tôi cũng ăn nhiều như vậy, Mạnh Khung làm thế nào nuôi sống tôi? Vấn đề này không lâu sau tôi sẽ ngay —— tôi biết Mạnh Khung làm sao để nuôi sống tôi, nhưng đáp án kia, khiến cho hốc mắt tôi ê ẩm, nói không nên lời. Mạnh Thiên kết hôn. Lấy được tiền chỗ Mạnh Khung ngày hôm sau Mạnh Thiên liền cùng mấy người không đứng đắn đem tiền cho người ngoài vay. Người thiếu tiền luôn có, tình hình kinh tế căng thẳng vay lãi suất cao hầu như đều có , Mạnh Thiên chính là nhìn rõ món lợi kếch sù này mới có thể làm việc nghĩa không chùn bước thậm chí là võ đoán sang tên nhà lầu cho Mạnh Khung. Bắt tay với Mạnh Thiên là mấy kẻ hắc đạo, xuống tay cũng hung ác, lúc đòi nợ có thể đánh người cho đến chết, không có chuyện gì cả ngày đuổi theo người thiếu nợ, dù bạn đi làm hay đi nhà cầu, chỉ cần tìm được người, liền đuổi theo. Tôi biết thủ đoạn của Mạnh Thiên. Khi đó Mạnh Thiên đã vào tù, nghe người thiếu nợ nói, có lúc bọn họ không có tiền nộp, sẽ có người dùng nhíp rút từng cái móng tay của họ, hoặc là dùng dép tát lên mặt con gái họ. Cũng vì biết những ‘ thủ đoạn ’ kia, lúc Mạnh Thiên cử hành hôn lễ tôi không muốn để Mạnh Khung đi. Mạnh Khung lại do dự. Tuy anh và Mạnh Thiên không có gì thân tình, cũng không có liên hệ máu mủ, nhưng trong mắt người ngoài dù sao hai người đã từng là người một nhà, huống chi người ta đã gửi thiếp mời đến, không đi có phải không thích hợp hay không? Tôi cũng cảm thấy không thích hợp. Tính toán theo thời gian kiếp trước, không đến mấy tháng nữa Mạnh Thiên sẽ bị bắ, bây giờ, gã chính là châu chấu mùa thu, nhảy không được mấy ngày nữa. Đi lần này đoán chừng là lần cuối Mạnh Khung gặp gã rồi, còn có thể tiết kiệm tiền cơm, thôi thì tùy Mạnh Thiên nói cái gì, chịu đựng là được. Ngày đó là thứ bảy, tôi cùng Mạnh Khung ngồi xe đến một khách sạn. Đó kia là khách sạn xa hoa rất nổi danh ở chỗ chúng tôi, rất lớn đủ khí phái, giá tiền hơi đắt, xem ra Mạnh Thiên bỏ ra không ít. Mạnh Khung không bỏ tiền mừng, hai chúng tôi da mặt cũng dày, dù sao Mạnh Thiên có nhiều tiền ra như vậy, nói gì cũng phải cảm tạ Mạnh Khung, cho nên thật sự không cầm gì đến tôi vẫn bình tĩnh, cùng Mạnh Khung đi thẳng vào trong đại sảnh. Mạnh Thiên nhìn mặt mày hồng hào, mười mấy chiếc xe đón dâu đều là của gã, tôi nheo mắt lại, nhìn nghi thức hôn lễ của hai người. Mạnh Thiên và vợ của gã đều rất vui mừng, dưới sự yêu cầu của người dẫn chương trình thế mà lại hôn môi trước mặt mọi người, khi đó còn không có mở ra như sau này, Mạnh Khung lúng túng không biết có cần che mắt tôi không. Lúc mang thức ăn lên tôi liền cúi đầu ăn cơm, dù sao bên cạnh không có người quen không thể nói gì tôi. Về phần Mạnh Thiên, tôi cũng không quan tâm, thích làm sao thì làm. Kể từ lúc tôi trưởng thành, Mạnh Khung liền bắt đầu mua những món ăn không mắc còn có thể nhanh no, bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, bánh mỳ, khoai tây khoai lang dường như là ăn hàng ngày cho nên lâu rồi tôi chưa ăn thịt, Mạnh Khung yêu thương tôi, liều mạng gắp thức ăn gắp thịt trong mâm cho tôi khiến cho mấy người ngồi bên cạnh ghé mắt. Mạnh Khung dĩ nhiên không thèm để ý những điều này, có thể để tôi ăn no, so với cái gì đều càng quan trọng. Sau khi nghi thức kết thúc, Mạnh Thiên liền cùng cô dâu đi xuống, lần lượt đi mời rượu người ta. Phía trước nhất là họ hàng bên gái cùng người thân Mạnh Thiên, càng về sau càng không thân, cho nên Mạnh Khung cùng tôi an vị một bàn sau cùng. Mạnh Thiên và cô dâu rất nhanh đi tới phía sau, kính rượu Mạnh Khung. Tôi vốn cho rằng trường hợp này Mạnh Thiên ít nhất cũng sẽ cho Mạnh Khung chút mặt mũi. Nhưng Mạnh Thiên nói ra câu đầu tiên, tôi biết ngay không phải vậy, Mạnh Thiên chính là tới tìm phiền toái. Mạnh Thiên cầm ly rượu, khuôn mặt đỏ bừng, gã lớn tiếng giới thiệu với cô dâu: “Đây chính là em trai anh.” Mạnh Thiên uống rượu uống đến nói đớt, “Em trai ngoan của anh, đã gặp lúc rửa xe đó. Em nhớ không, là chỗ lần trước chúng ta rửa xe.” “. . . . . .” Mạnh Khung nhíu nhíu mày, không nói gì. “Lần sau chúng ta đi rửa xe, cậu tính rẻ hơn một chút được không? Ha ha. . . . . .” Mạnh Khung dừng một chút, gật đầu một cái. Mạnh Thiên lấy tay kéo cô dâu, rất lớn tiếng nói: “Hai chúng ta phải cảm ơn em trai tốt của anh nha, nếu không phải mẹ anh chết sớm, cậu ta đưa tiền cho anh thoát khỏi nơi chim không thèm ỉa đó, sẽ có anh hôm nay sao?” “. . . . . .” tay Mạnh Khung cầm ly rượu cứng ngắc, tôi biết bây giờ anh rất lúng túng, vì vậy tôi đứng lên, nói với Mạnh Thiên: “Đủ rồi.” Mạnh Thiên uống đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt gã có chút chậm chạp, từ từ di động con ngươi nhìn tôi, Mạnh Thiên đột nhiên vươn tay, sờ sờ mặt của tôi, nói: “Thằng nhóc mày. . . . . . Tô mì hôm đó, mày còn nhớ rõ không?” Gã nói những lời này khiến cho tôi đột nhiên nhớ ngày tôi mất balo, gã chơi liều bấm cánh tay tôi làm hại cánh tay tôi bầm một thời gian thật dài. Trên tay Mạnh Thiên đều là mồ hôi, giống như một con rắn bò trên mặt tôi. Mạnh Khung đưa tay muốn kéo tôi về phía sau, nhưng tôi lại bước lên trước, tiến tới bên tai Mạnh Thiên nói một câu nói, tôi nói ‘Ông nội mày lấy đồ của mày, dĩ nhiên nhớ ’. Tôi thấy được sắc mặt Mạnh Thiên đột nhiên thay đổi, gã quay đầu tức giận nhìn tôi, khoan thai tự đắc mới vừa rồi đột nhiên không có. Tôi đưa tay hất gã ra, nheo mắt lại nhìn gã, Mạnh Thiên tức giận mặt đỏ bừng, gã dùng lực đẩy tôi, tôi lảo đảo lui về phía sau một bước suýt chút nữa thì ngã, may mà Mạnh Khung đỡ tôi. Toàn thân Mạnh Thiên phát run, gã muốn xông lên đánh tôi lại bị cô dâu bên cạnh kéo một cái, Mạnh Thiên hất tay cô ta ra, cô dâu trượt chân suýt ngã xuống. Mạnh Thiên liều mạng xông về phía trước, gã vọt tới trước mặt tôi chuẩn bị hung hăng đánh tôi một trận, tôi cũng không sợ hãi, nhìn tia máu hằng trong mắt gã, tôi nói: “Mày chờ, Mạnh Thiên.” Mạnh Khung một tay kéo lấy tôi ra sau lưng. Anh có thể để Mạnh Thiên đánh tôi sao? Rất dễ nhận thấy đó là điều không thể, Mạnh Khung kéo tôi về phía sau, né tránh Mạnh Thiên liền đi ra bên ngoài. Mạnh Thiên cũng nhớ lại hôm nay là hôn lễ của gã, không thể gây chuyện, gã quay đầu liếc nhìn cô dâu của mình, không có đuổi theo. Mạnh Khung cúi đầu mang tôi đi, tôi bị anh kéo thân thể nghiêng về phía trước, nhưng tôi vẫn quay đầu lại nhìn Mạnh Thiên. Nhìn người đàn ông đang nổi giận đó, tôi nhỏ giọng nói một câu. “Mày xong rồi.” Khi về nhà, Mạnh Khung cùng tôi ăn ý không có nói đến chủ đề hôn lễ. Về đến nhà Mạnh Khung còn không dám nhìn vào mắt tôi. Lúc đầu tôi còn sợ Mạnh Khung trách tôi, nhưng vừa nhìn biểu hiện của Mạnh Khung, tôi biết ngay anh lại cảm thấy thấy thẹn với tôi. Điều này cũng không có gì. Cuối cùng tôi cảm thấy khoe khoang như Mạnh Thiên thì vào ngục là chuyện sớm hay muộn, món lợi kếch sù lãi suất cao người nào không biết? Không ai đi làm đó là vì họ có chút đầu óc, biết chuyện này là phạm pháp khó thực hiện. Mạnh Thiên một không có tiền hai không có bối cảnh ba không nhân mạch, có thể kiên trì mấy tháng đã là cực hạn, cho nên tôi không vội, tôi cũng không sợ Mạnh Thiên sẽ trả thù. Mạnh Khung có chút không biết làm sao, anh làm xong việc trong tay liền nhắm mắt theo đuôi theo sát tôi…tôi đi nơi nào anh đi nơi đó, dáng vẻ rất lo lắng. Tôi liền làm bộ như không biết, tùy Mạnh Khung đi theo, sau đó lại ngồi trên ghế sa lon đọc sách để Mạnh Khung cũng nghỉ ngơi một lát. Tôi vốn nằm trên ghế sa lon đọc sách, nhìn một chút lại đột nhiên ngủ thiếp đi, lúc ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, tôi cảm thấy hơi nóng nhưng không để ý, nhưng nhiệt độ càng ngày càng nóng khiến tôi chảy mồ hôi, mồ hôi theo bắp đùi chảy xuống phía dưới. Tôi xê dịch thân thể mới biết dục vọng khó khăn lắm tôi mới đè nén xuống hôm nay lại trở về. Tôi mệt a, lúc này lười phải mở mắt, ngứa lợi hại liền nhúc nhích thân thể lung tung, khiến nơi nhạy cảm cọ sát ghế sa lông một chút. Âm thanh tôi loạn động khiến Mạnh Khung chú ý, anh hỏi: “Đại ca, sao vậy?” Tôi nói: “Hơi nóng.” Mạnh Khung ‘ à ’ một tiếng cũng biết chuyện gì xảy ra. Tôi theo bản năng ngừng cọ xát nhưng tiếng hít thở vẫn không nhịn được, vốn cho rằng chỗ kia sẽ giống như mấy ngày trước, không để ý tới rất nhanh sẽ mềm nhũn, ai ngờ không biết có phải là vì mấy ngày qua đè nén quá hay không, nửa ngày chỗ kia vẫn rất tích cực. Tôi có chút phiền não cọ xát hai cái, một lát sau quay lưng lại đưa tay vào trong quần lót. Tôi không nghe thấy tiếng Mạnh Khung, tôi cho là anh đi rồi nên do dự một chút, vẫn trên dưới sờ sờ. Tôi không biết đây là thế nào. Kiếp trước tôi không thường xuyên kích động như vậy, kiếp này có nhịn cũng nhịn không được. Lúc sau thân thể tôi run lên bắn ra, tôi cắn răng mới đè nén được trong âm thanh cổ họng xuống. Thính giác của tôi có chút giảm xuống, một lúc lâu mới nghe được phía sau lưng có tiếng hít thở nặng nề, tiếng hít thở này khiến tôi đột nhiên phát hiện Mạnh Khung đang ở sau lưng mình. Tôi sửng sốt, từ từ cúi đầu xuống, không có lên tiếng. Tôi mở mắt, cảm thấy không có mệt nhọc, nhưng lại không muốn đứng lên. Tôi nghe được tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, tôi liền thấy Mạnh Khung đi tới bên cạnh tôi. Anh lôi tay của tôi ra, dùng khăn lông nóng giúp tôi lau sạch sẽ, sau đó lại tiến tới bên tai tôi, nói: “Đại ca, cởi quần xuống đi.” Anh nói, “Chú giúp cháu giặt.” “Ừ.” Tôi nâng một chân lên, mặc cho Mạnh Khung giúp tôi cởi quần áo. Mạnh Khung do dự một chút, cũng cởi quần lót của tôi ra. Chẳng được bao lâu thì có chăn rơi xuống trên chân của tôi. Tôi đắp kín mền, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Mạnh Khung. Mạnh Khung rũ mắt không cho tôi nhìn thấy cảm xúc trong mắt của anh. Tôi nheo mắt lại, quay đầu. Tôi cảm thấy tôi đang ở trong tấm lưới tên là dịu dàng của Mạnh Khung, đắm mình vào đó.
|