Bé Thỏ Con Của Hổ Thần
|
|
Bé thỏ con của Hổ thần
Tựa gốc: Hổ thần đích tiểu thỏ tể
Tác giả: Đông Trùng
Thể loại: truyện ngắn, cổ trang, huyền huyễn, thần tiên, 1×1, ôn nhu hổ thần công x đáng yêu bé thỏ thụ, luyến đồng, tiểu bạch văn, thanh thủy, hài, ngọt ngào ấm áp, công sủng thụ, HE.
Tình trạng: hoàn
Edit: Mèo mập
|
1 Năm nay không phải là năm con hổ cho nên hổ Thần Quân Khiếu trong mười hai con giáp rất nhàn nhã tìm địa phương hoa thơm chim hót lười biếng ngủ. Nơi này là Nhân Gian Giới phía nam Việt Quốc phụ cận có một thôn trang nhỏ cảnh quan rất mộc mạc thuần phác, hoa thơm chim hót nước chảy róc rách, mặt đất ẩm ướt. Không khí ở đây thật mát lạnh thoải mái. Khó có được mùa hè như thế, sau giờ ngọ, Khiếu xoay người một cái, thật thoải mái a. Đột nhiên trước mắt nhảy ra một cục bông màu trắng mượt như nhung, Khiếu nháy mắt mấy cái, cho là mình hoa mắt, nhắm mắt ngủ tiếp. Đột nhiên hắn phát hiện cục bông màu trắng ở trên đầu hắn hình như phát ra âm thanh. Người nào gan to như vậy, dám ở trên đầu lão hổ làm loạn? Khiếu mở mắt ra, thấy một bé thỏ nhỏ lông xù trắng trắng tròn tròn mềm mượt như nhung. -Ngươi là ai a? Bé thỏ nhỏ hỏi. -Ngươi chưa từng thấy qua ta? Bé thỏ nhỏ lắc đầu một cái. -Không có, mùi cũng không quen thuộc, ngươi là cái gì? -Ta là lão hổ, ta khuyên ngươi lần sau xa xa thấy kẻ nào có dáng dấp giống ta ngươi liền nhanh nhanh chạy đi. -Tại sao? Bé thỏ nhỏ ghé đầu lại gần hỏi, hai con ngươi đen lay láy nhỏ nhắn không hiểu nhìn Khiếu. -Bởi vì lão hổ sẽ ăn ngươi a. -Nhưng là ngươi chưa ăn tới ta a? Khiếu trợn trắng mắt, bé thỏ nhỏ này nói thế nào mới hiểu đây. Khiếu ngẩng đầu há mồm cho bé thỏ nhìn. -Nhìn thấy răng nanh của ta không, nó có thể rất dễ dàng cắn rơi đầu của ngươi. -Thấy, răng nanh thật là lớn a, ta cũng có. Bé thỏ nhỏ vui vẻ đem hàm răng thỏ của mình ra cho Khiếu nhìn. -Kính nhờ răng của ngươi có lớn hơn nữa, cũng là để ăn cỏ, chúng ta là lão hổ ăn thịt, hơn nữa chuyên ăn loại tiểu động vật như ngươi. Bé thỏ nhỏ lắc đầu nhìn Khiếu. -Nhưng là ngươi chưa ăn tới ta a, ngươi là muốn làm ta sợ có đúng hay không? -Ngươi cho rằng ta rỗi rãnh hù dọa ngươi chơi sao? Khiếu đứng lên, không thể lãng phí giấc ngủ trưa, xem ra hắn phải thay đổi địa phương ngủ.
|
2 Khiếu xoay người muốn hướng vào sâu trong rừng cây đi tới, bé thỏ nhỏ ở phía sau lẽo đẽo theo hắn, được một đoạn xa. Khiếu xoay người hỏi. -Ngươi đi theo ta làm cái gì? ” -Ta từ trong nhà chạy ra, bị lạc đường. -Chuyện liên quan gì tới ta? -Ta nghĩ ngươi là đại nhân, nhất định biết đường có đúng hay không? -Ngươi muốn làm cái gì? Để ta đưa ngươi trở về sao? -Có thể không? Cám ơn hổ lão ca. Khiếu nơi đó còn chưa nói đáp ứng, bé thỏ nhỏ đa tạ đều nói xong rồi. -A! Ngọc Hoàng đại đế a. Khiếu buồn bực, người nào nghe nói qua lão hổ đưa con thỏ nhỏ về nhà chưa? -Bé thỏ nhỏ, ngươi thật may mắn ta là thần tiên sớm đã không ăn thịt, nếu không ngươi bây giờ ngay cả xương cũng không còn. Bé thỏ nhỏ hiển nhiên không tin, còn đối với hắn cười. -Đi thôi, ngươi là từ đâu tới, miêu tả một chút cho ta hình dung nhà của ngươi dáng vẻ như thế nào, ta giúp ngươi tìm. Lão hổ hướng phía ngoài cánh rừng đi tới, bé thỏ nhỏ đuổi theo sau, vẫn còn ở đó nói. -Ta cũng biết hổ ca ca là người tốt. Vừa đi, bé thỏ nhỏ vừa kể cho Khiếu hình dung nhà của mình, Khiếu càng nghe càng không đúng. Đến bìa rừng Khiếu biến thành người đem bé thỏ nhỏ ôm lấy. Vào thôn bé thỏ nhỏ tựa hồ nhớ lại đường về nhà, chỉ dẫn Khiếu ôm hắn đi tới cửa một quán ăn. Trên cửa có bảng hiệu thật to “Nồi thỏ thơm lừng” -Nhà ngươi là nơi này? -Ân, ba ba mụ mụ của ta còn có thật là nhiều ca ca tỷ tỷ cũng được sắp xếp phía sau trong nhà gỗ nhỏ. -Nga! Ngươi là tiểu Bạch si, thật vất vả chạy ra ngoài ngươi còn phải tìm trở về . -Nhà ta ở nơi này a. Còn có ta không gọi tiểu Bạch si, ta tên là Bính Bính. -Ngươi biết nơi này là buôn bán cái gì không? -Không biết, ta chưa từng tới phía trước. -Nơi này là làm thịt thỏ, chính là đem các ngươi lột da nấu lên cho người ta ăn. -Ta không tin hổ ca ca thích hù dọa Bính Bính. === ngốc mao =.=
|
3 -Ta hù dọa ngươi? Khiếu nhìn chằm chằm bé thỏ nhỏ trước mắt đơn thuần đến gần như ngu ngốc. -Ta dẫn ngươi vào xem một chút ngươi sẽ biết. Khiếu đi vào điếm, điếm tiểu nhị lập tức chào đón. -Khách quan chỉ có một người, ngươi muốn ăn chút gì? Điếm tiểu nhị thấy trong ngực Khiếu có một con thỏ, tựa hồ hiểu cái gì, cười cười nói. -Thịt thỏ chính là món ăn chiêu bài của bổn điếm, có thể dùng chính con thỏ ngươi mang đến làm món ăn, chúng ta chỉ lấy tiền công nấu ăn. -Cám ơn, ta không phải là tới dùng cơm, chẳng qua là đi vào xem một chút. Tiểu nhị sửng sốt một chút. -Ngươi từ từ xem. -Tiểu nhị liền đi chào hỏi khách nhân, vừa đi vừa nhỏ giọng nói. -Bệnh thần kinh đến quán cơm không ăn cơm, tới thăm quan. Khiếu nghe được, nhưng là không có để ý đến hắn, chẳng qua là ôm bé thỏ nhỏ băng băng đi tới bàn bên cửa sổ. Bàn kia người tựa hồ mới ăn cơm. Mới lên món ăn không lâu, nếu vào cửa “ Nồi thỏ thơm lừng”, bọn họ tự nhiên muốn ăn món ăn thịt thỏ chiêu bài. Cũng là đúng dịp, trên bàn này có người thích ăn đầu thỏ. Người kia nói. -Ta cũng không khách khí, ta muốn đầu thỏ. Người nọ đứng lên dùng chiếc đũa gắp lên đầu thỏ. Khiếu hài lòng thấy bé thỏ nhỏ nhìn ngây người. Khiếu vận dụng pháp thuật tâm ngữ truyền âm hỏi bé thỏ nhỏ. -Lúc này ngươi tin đi? - ! ! ! Khiếu nghe được bé thỏ nhỏ trái tim kịch liệt đập mấy cái. Sau đó cũng không có động tĩnh. Khiếu vội vàng ôm bé thỏ nhỏ đi ra ngoài, ở trước tiệm cơm kia lắc lắc bé thỏ nhỏ. -Bé thỏ nhỏ ngươi làm sao vậy? Khiếu đem lồng ngực của bé thỏ nhỏ đến gần tai mà lắng nghe. Vẫn còn ở đập a, nhưng là làm sao tâm ngữ truyền âm cũng nghe không hiểu? Chẳng lẽ bé thỏ bị hù dọa ngất đi sao? Khiếu đem bé thỏ nhỏ giơ lên nhìn một chút. Giống như một con rối nhỏ, chỉ hơi thở là có sự khác biệt, xem bộ dáng là hôn mê. === biết sợ rồi ah
|
4 -Vậy phải làm sao bây giờ a? Khiếu nhìn cục bông nhỏ trong tay thật khó khăn, đưa thỏ nhỏ trở về chính là đem bé thỏ đưa lại cho quán ăn, thỏ nhỏ sớm muộn cũng bị làm thịt thỏ, nhưng không đưa thỏ nhỏ trở về thì an bài thế nào? Bên ngoài thôn lại là rừng cây, nhưng là người nuôi thỏ thường lui tới, không cách nào sinh tồn, lại nói thỏ nhỏ như vậy ngây ngô, ở ngoài thiên nhiên gặp dã thú, cũng là chịu chết. -Gặp phải ta coi như ngươi mạng lớn. Khiếu quyết định tạm thời đem bé thỏ nhỏ nhát gan lại ngu ngốc này mang về thần điện trên trời của mình đi, qua mấy ngày lại nghĩ biện pháp, xem có thể hay không đem bé thỏ đưa cho người nhận nuôi. Khiếu đem bé thỏ nhỏ mang về thần điện, nằm ở chỗ này lại nhìn bé rất lâu, liền nhìn bé thỏ nhỏ đạp đạp chân sau mở mắt, bất quá không có tiêu cự, chẳng qua là ngơ ngác nhìn trước mặt. -Bé thỏ nhỏ ngươi đã tỉnh đi? Khiếu hỏi một tiếng, bé thỏ nhỏ không có phản ứng. -Còn không có tỉnh lại a? Một lời thức tỉnh bé thỏ nhỏ, Bính Bính đột nhiên vọt tới bên người Khiếu dựa vào hắn, thân thể run giống như cầy sấy. -Ngươi làm sao vậy? Bị bệnh sao? -Ăn hết, đầu! Bé thỏ nhỏ nói chuyện cũng run run. -Còn không có quá mức a. Ta mới vừa rồi còn cho là ngươi bị hù chết đây … Run run, run run. Bé thỏ nhỏ liên tục run run rất lâu sau đó bắt đầu lên tiếng khóc lớn lên. -Ô ô! -Tốt lắm tốt lắm ngươi không phải là chạy ra ngoài sao? Ngươi an toàn, không cần khóc nữa. Khiếu an ủi. -Ô ô . . . . . . , ta muốn về nhà. -Ngươi nghĩ trở về chịu chết sao? Khiếu nghĩ, bé thỏ nhỏ này thật là ngu ngốc không cứu nổi. Nhà của ta, ba ba của ta, mụ mụ, ca ca, tỷ tỷ. -Không cần nhớ nữa, tại hạ giới cá lớn nuốt cá bé là định luật, ta có thể cứu ngươi một mạng, một đám ta cũng không có biện pháp. -Không thể về nhà, vậy ta sau này làm sao bây giờ? -Ta tạm thời chứa chấp ngươi ở tại thần miếu của ta. -Cám ơn ngươi, hổ ca ca là người tốt, ổ của ta ở nơi nào đây? ==== thấy trai là tươm tướp hà
|