Chương 83: Phiên ngoại Lang Tĩnh, Tiết Ngọc
Lang Tĩnh Lang đại nhân muốn thành hôn .
Trấn Cương hầu lưu lại Phụng cảnh, có Lang Tĩnh và Đằng Tín phụ trợ, hơn nữa bản thân hắn cũng có tài, cai quản nơi này không phải việc gì khó.
Tài năng của Lang Tĩnh mọi người đều thấy rõ, không chỉ triều đình tin phục y, dân chúng đối y cũng kính trọng có thừa, tuy Lang Tĩnh luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, nhưng không đại biểu y là người lãnh tâm.
Người thường nói tam thập nhi lập (ba mươi tuổi thì tự lập), Lang Tĩnh qua năm liền ba mươi tuổi, lại chưa thành hôn, không phải mối mai không nhiều, chẳng qua Lang Tĩnh không có tâm tư này, người khác liền tưởng rằng ánh mắt Lang Tĩnh quá cao, chướng mắt cô nương nhà bình thường.
Lúc này đây là vì Trấn Cương hầu đến chùa miếu bố thí cầu phúc, Lang Tĩnh đi theo, vô tình kết giao với một tài nữ rất có danh khí đến miếu cầu nhân duyên, nghe đồn hai người trò chuyện với nhau thật vui, sau đó tình chàng ý thiếp, coi như là đăng đối.
Tiết Ngọc cũng không để ý lời đồn, hắn không nghĩ rằng Lang Tĩnh sẽ động tâm với tài nữ gì đó, dù sao trước mặt Lang Tĩnh, bất kì ai cũng là múa rừu trước mặt Lỗ Ban, chỉ có thể làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.
Nhưng tin đồn thực thực giả giả, dần dần lại trở nên rõ ràng, trước kia Lang Tĩnh nhàn nhã cũng không thích xuất môn, gần đây lại chịu đến một vài tiệc rượu.
Trong lòng Tiết Ngọc có chút khó chịu, hắn không biết sự khó chịu của mình xuất phát từ cái gì, cứ luôn cảm giác Lang Tĩnh là thực khách của hắn, hiện tại có phẩm cấp thành quan viên, cũng là người của Tiết Ngọc hắn.
Có lẽ Lang Tĩnh dần dần thoát khỏi sự khống chế của hắn, Tiết Ngọc bắt đầu không vui vẻ, nhưng hắn lại không thẳng thắn nói ra.
Từ xưa tới nay luôn độc lập, bởi vậy Tiết Ngọc không hề liên tưởng đến phương diện nào khác, hiển nhiên cũng không suy xét cảm tình của mình với Lang Tĩnh, chân chính xuất phát từ cái gì.
Thanh danh Lang Tĩnh càng lúc càng lớn, nhắc tới Tiết Ngọc, không có mấy ai biết hắn là Trấn Cương hầu, nhưng nhắc tới Lang Tĩnh, nhất định dân chúng Phụng cảnh đều biết y là Lang đại nhân kia.
Người thỉnh Lang đại nhân dự tiệc ăn cơm, càng đến càng nhiều, thời gian Tiết Ngọc gặp Lang Tĩnh càng ngày càng ít, mà gặp mặt chính là đàm luận trì hà, tu đê, khai điền, truân lương hoặc là huấn luyện binh lính, không có một câu chuyện riêng tư.
Tiết Ngọc nghĩ nghĩ, thời gian hắn ở cùng Lang Tĩnh ci gian, cũng chưa bao giờ đàm việc tư, dù sao hắn là chủ tử, Lang Tĩnh là thực khách, thực khách thay chủ tử bày mưu tính kế, không hơn.
Lúc trước, Tiết Ngọc bá đạo, Tiết Ngọc là ấu hổ mới ra đời, căn bản không hề sợ hãi, không thích nghe Lang Tĩnh “Khoa tay múa chân”, khi hắn bị Tiết Quân Lương giam lỏng, khoảnh khắc Lang Tĩnh vốn đã mất tích bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Tiết Ngọc có cảm giác thứ gì đó đã khác, chỉ là hắn không nói rõ, rốt cuộc khác ở đâu.
Sau này hắn muốn nghe Lang Tĩnh “Khoa tay múa chân”, chẳng qua cơ hội hai người gặp mặt lại thiếu.
Tiết Ngọc biết, quả nhiên không đến tuổi này, liền không lý giải được lời nói của rất nhiều người, bao gồm lời khuyên của Lang Tĩnh.
Hiện giờ hắn muốn Lang Tĩnh cho hắn nhiều mưu sách, nhưng đối phương bận rộn, gặp mặt gật đầu chắp tay, Tiết Ngọc lại không bỏ xuống được thể diện mời y ngồi trò chuyện một chút.
Hôm nay Hà Đạo mở tiệc rượu chiêu đãi, thiệp mời hiển nhiên đưa cho Tiết Ngọc, ngày thường Tiết Ngọc sẽ thanh cao từ chối, hắn khinh thường quan trường tiệc tùng, chẳng qua gần đây tâm tình hắn không tốt, muốn uống chút rượu, vì thế liền đi dự tiệc.
Tiết Ngọc không ngờ, yến hội cũng thỉnh Lang Tĩnh, hắn không vui, không thư thái đều bởi vì Lang Tĩnh, mắt thấy đến người này, trong lòng càng khó chịu, khó tránh khỏi làm như không thấy uống thêm vài bôi rượu.
Hà Đạo vì nịnh bợ Tiết Ngọc, tự nhiên bỏ chút công sức, thỉnh vũ cơ xinh đẹp, khiêu vũ rồi ca hát, mọi người đều biết Trấn Cương hầu sớm đến tuổi thú thê, chẳng qua vẫn chưa có chính thê, danh môn khuê tú đều thèm nhỏ dãi vị trí này từ lâu.
Hà Đạo không có nữ nhi, nhưng hắn có nhận nghĩa nữ, thực không khéo, nghĩa nữ này chính là tài nữ đệ nhất Phụng cảnh, người cùng Lang Tĩnh không thiếu lời đồn đãi.
Tâm tình Tiết Ngọc không tốt, nhìn thấy nàng trong lòng liền trầm xuống, thiếu chút nữa phất tay áo mà đi, chẳng qua ngẫm lại, vì sao mình không vui, Lang Tĩnh tựa như lão sư của mình, nay y muốn kết hôn, là một tài nữ, hơn nữa tài nữ có gia thế không tệ, mình nên cao hứng mới đúng.
Nàng kia đánh một khúc đàn, giương mắt nhìn Lang Tĩnh, không khỏi đỏ mặt, ý tứ quá rõ ràng, nhất thời Tiết Ngọc cảm thấy một ngụm rượu nghẹn trong cổ.
Hà Đạo gọi nữ nhi ra là muốn tác hợp nàng với Trấn Cương hầu, nào ngờ nữ nhi của mình thích Lang Tĩnh, hơn nữa thái độ còn rõ ràng như vậy, chẳng phải là cố ý đánh vào mặt Trấn Cương hầu sao?
Tiết Ngọc không yên lòng, cốc rượu nghiêng đổ lên người, Hà Đạo tìm được cơ hội, liền cười tủm tỉm bảo nữ nhi dẫn đường, thỉnh Trấn Cương hầu đến phòng đổi y phục. Thay y phục là giả, làm cái gì là thật, mọi người tự nhiên biết.
Khó có được là Tiết Ngọc không cự tuyệt, tuy nữ tử không muốn, nhưng không thể làm Trấn Cương hầu mất thể diện trước mặt mọi người.
Hai người vào phòng, nữ tử liền khóc nỉ non quỳ xuống, thỉnh cầu Tiết Ngọc thành toàn, nữ tử nói nàng có người ái mộ, tuy không biết tâm tư của người nọ, nhưng không phải y nàng không gả.
Tiết Ngọc biết nàng nói đến Lang Tĩnh, trong lòng lạnh lẽo, hắn cảm thấy khó chịu, ngực ẩn ẩn đau, nói không ra lời, còn có cảm giác thất hồn lạc phách.
Tiết Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, châm biếm nữ tử si tâm vọng tưởng, sao hắn có thể xem trọng một tiểu nữ tử như vậy, sau đó xoay người rời đi.
Tiết Ngọc trở về phủ, thế nhưng nhìn đến Lang Tĩnh bước vào thư phòng, chỉ dừng một lát, Tiết Ngọc cũng đi vào.
Hiển nhiên Lang Tĩnh không ngờ Tiết Ngọc sẽ về sớm như vậy.
Tiết Ngọc gặp được Lang Tĩnh, suy nghĩ trong đầu đều hỗn loạn, vô thức thốt ra: “Ngươi thích nữ nhi của Hà Đạo sao?”
Lang Tĩnh sửng sốt một chút, cười nói: “Là người đều thích cái đẹp, huống chi là tài nữ hiền lương thục đức như thế.”
Yết hầu Tiết Ngọc thoáng giật giật, đáp án này hắn đã sớm biết, chẳng qua không biết vì sao, muốn nghe chính miệng Lang Tĩnh nói một lần, mà chân chính nghe được, trong lòng lại không dễ chịu.
Tiết Ngọc nhịn không được mở miệng nói: “Hôm nay ta thấy nàng, cũng không cảm giác hiền lương thục đức thế nào, chẳng qua là nữ tử bình thường mà thôi.”
Lang Tĩnh nhìn chằm chằm Tiết Ngọc, ánh mắt một khắc cũng không dời, nói: “Bởi vì hầu gia còn trẻ, không thể lý giải Lang mỗ mà thôi, qua năm, Lang mỗ liền ba mươi, nhiều năm tùy tùng hầu gia như vậy, những điều nên trải qua đều đã trải qua, nay thiên hạ thái bình, hùng tâm đại chí cũng hết, còn có thể kỳ vọng gì…… Lang mỗ mệt mỏi, thầm nghĩ tìm người có thể làm bạn, cùng đi đến cuối đời mà thôi.”
Tiết Ngọc cũng nhìn y thật lâu, cười nói: “Ta đây làm chủ, cho các ngươi…… Chủ hôn, thế nào?”
Lang Tĩnh bỗng nhiên cười to một tiếng, nói: “Hảo, thê tử gia thế hảo, sinh đắc tú lệ, tương lai con cháu cả sảnh đường, công thùy thiên cổ, nếu nửa đời sau của Lang Tĩnh như vậy, coi như là công thành danh toại, chỉ tiếc.”
Y dừng một lát, thở dài: “Chỉ tiếc, Lang mỗ không biết tốt xấu, phụ ý tốt của hầu gia …… Trong lòng Lang Tĩnh sớm có người, dung không được người khác, nếu kiếp này may mắn, có thể cùng đối phương làm bạn sống quãng đời còn lại, nếu không thể cùng người thương làm bạn, tình nguyện sống cô độc.”
Tiết Ngọc nghe y nói như vậy, khiếp sợ không nói nên lời, Lang Tĩnh cầm lấy thư trên bàn, nói: “Đây là thư từ quan của ta, nghĩ ngày mai trình hầu gia, bất quá có thể nộp trước.”
Tiết Ngọc không nhận thư, chỉ nhìn Lang Tĩnh, hỏi: “Sao ngươi phải đi, là chức quan của ngươi không đủ lớn, hay bổng lộc của ngươi không đủ nhiều?”
Lang Tĩnh cười nói: “Vừa mới nói qua, là ta đã không còn chí lớn.”
Y nói, đặt thư xuống bàn, xoay người muốn đi, Tiết Ngọc thấy bóng dáng y, trong lòng căng thẳng, thanh âm không khỏi cao hơn, nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi trong lòng ngươi, là ai sao?”
Bước chân của Lang Tĩnh đột ngột ngừng, quay đầu nhìn Tiết Ngọc, ánh mắt thực phức tạp, khiến lòng Tiết Ngọc máy động, Lang Tĩnh vẫn không nói thêm câu gì, cười lắc lắc đầu, đi.
Tiết Ngọc ngã ngồi trên ghế, lăng lăng ngẩn người thật lâu, khi phục hồi tinh thần thì trời đã tối.
Hắn nhìn cửa thư phòng đang mở, vội vàng đứng lên, hô: “Người tới! Gọi Lang Tĩnh đến cho ta!”
Hạ nhân thấy vẻ mặt Trấn Cương hầu đầy giận dữ, cũng không dám cao giọng ồn ào, chỉ nói: “Bẩm hầu gia, không phải Lang đại nhân vừa đi sao?”
“Đi?”
“Đúng vậy, hiện tại đã sắp ra khỏi thành, cầm theo tay nải.”
Tâm Tiết Ngọc “Đông” một tiếng, quát: “Đóng cửa thành! Ai thả Lang Tĩnh ra khỏi thành, ta liền chém!”
Hạ nhân sợ tới mức run rẩy, còn tưởng rằng Lang đại nhân phạm tội gì.
Trời tối, còn chưa tới giờ đóng cửa thành, quan binh lại nhận được thủ dụ của Trấn Cương hầu, mệnh lệnh đóng cửa thành, bắt Lang Tĩnh.
Lúc này Lang Tĩnh sắp ra khỏi thành, kết quả bị binh lính bắt, trực tiếp áp vào lao.
Lao tốt nhìn thấy Lang đại nhân, cảm thán, đây là thế đạo gì, quả nhiên hoàng thân quốc thích đều thích trở mặt không nhận người, ngay cả Lang đại nhân cũng bị bỏ tù.
Ngược lại Lang Tĩnh vô cùng trấn định, cũng không phản kháng, chỉ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Ngọc nghe nói bắt được người, vô cùng lo lắng đi vào nhà tù, hắn sai lao tốt mở khóa cửa, vẫy lui mọi người, Lang Tĩnh rõ ràng nghe được có người đến, cũng không mở mắt, cũng không để ý tới, điều này khiến Tiết Ngọc phi thường căm tức.
Tiết Ngọc đi vào, lãnh mặt nói: “Lang đại nhân thật có giá, bản hầu đến đây cũng không lên tiếng.”
Lang Tĩnh không mở mắt, chỉ cười nói: “Lang mỗ tự biết là người sắp chết, còn câu nệ gì cấp bậc lễ nghĩa?”
Tiết Ngọc mở to hai mắt, đề cao thanh âm: “Ai muốn giết ngươi?”
Lúc này đối phương mới mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tiết Ngọc, “Không phải hầu gia ngài sao? Không thì vì sao bắt thảo dân lại, thảo dân có tội gì?”
Tiết Ngọc bị bộ dáng trấn định của y chọc giận, một phen nắm áo Lang Tĩnh, hắn là người luyện võ, hiển nhiên lực tay không nhẹ, liền kéo Lang Tĩnh lên, nói: “Ngươi âm dương quái khí, là do ta sao, ta đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi muốn cùng tài nữ gì thành hôn liền thành hôn đi! Ngươi!”
Tiết Ngọc rống đến mặt đỏ bừng, buông tay, bỏ Lang Tĩnh ra, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Lang Tĩnh thở dài, ngữ khí vẫn bình thản, nói: “Hầu gia để Lang mỗ đi đi.”
“Không có khả năng……”
“Không có khả năng? Vậy phải như thế nào?” Lang Tĩnh nói: “Buộc Lang mỗ lưu lại, tiếp tục bày mưu tính kế cho hầu gia, Lang mỗ nhìn hầu gia thú thê sinh tử, an hưởng tuổi già? Hầu gia cũng nhìn Lang Tĩnh đón dâu sinh tử, trở thành nhất đại trung thần?”
Tiết Ngọc nghe y nói, theo bản năng nhíu mày, lui một bước, không ngờ đụng phải cửa lao, xích sắt vang lên leng keng.
Lang Tĩnh nói tiếp: “Nếu đây là hầu gia muốn, Lang Tĩnh tất nhiên bồi…… Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, ta đang nói cái gì?”
Tiết Ngọc không nói chuyện, biểu tình trên mặt như muốn khóc, Lang Tĩnh rất ít khi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của người này, trong lòng không thể nhẫn tâm, thở dài nói: “Hầu gia để ta đi đi.”
“Không được!” Tiết Ngọc đột nhiên đi qua, lại bắt lấy vạt áo Lang Tĩnh, nói: “Ta nói không được, không để ngươi đi, ngươi liền mơ tưởng đi ra khỏi thành! Cả đời ngươi đều phải ở đây, cũng đừng vọng tưởng thú tài nữ với không tài nữ gì! Ngươi…… Ngô!”
Hắn nói chưa xong, Lang Tĩnh không tránh thoát ràng buộc của hắn, ngược lại một tay đè cổ hắn lại, môi hai người dán chặt, Tiết Ngọc có thể cảm giác được hô hấp của người nọ, phảng phất đều nóng bỏng, khiến Tiết Ngọc khiếp sợ không thôi.
Lang Tĩnh không nói gì, chỉ ấn gáy Tiết Ngọc, hôn lên môi hắn, đối phương sửng sốt một khắc, mãnh giãy dụa, tuy Lang Tĩnh cao hơn hắn, nhưng Tiết Ngọc là người luyện võ, Lang Tĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, bị Tiết Ngọc đánh lui ra sau hai bước, đánh vào tường, miệng một trận tanh ngọt, khóe miệng bị cắn rách.
Tiết Ngọc dựa vào cửa lao, kinh ngạc nhìn Lang Tĩnh, tay phẫn hận chùi miệng, không biết là tức giận hay vì cái gì khác.
Quát: “Lang Tĩnh! Lại có…… Lại có lần sau, ta nhất định giết ngươi, liền không chỉ một quyền đơn giản như vậy.”
Lang Tĩnh dựa vào tường ngồi xuống, cũng vươn tay lau miệng, chẳng qua là lau máu chảy ra, cười nói: “Dọa đến sao, tâm tư của ta chính là vậy, xấu xa như thế, cả ngày nhìn hầu gia liền nghĩ làm việc này……”
Yết hầu Tiết Ngọc giật giật hai cái, nghe lời y nói, mặt lập tức phát nhiệt, chẳng qua giây sau lại trắng bệch, cười khẩy nói: “Đừng nói dễ nghe như thế, vậy chuyện ngươi và nữ nhi của Hà Đạo là cái gì, mỗi ngày chạy khỏi phủ, đã đến tình trạng đàm hôn nói gả.”
Lang Tĩnh nhìn Tiết Ngọc, sửng sốt một chút, đột nhiên cười rộ lên, đỡ tường đứng dậy, Tiết Ngọc lui ra phía sau một bước, không biết đối phương muốn làm gì, nào biết ngay sau đó Lang Tĩnh lại tiến lên một bước, ôm chặt eo hắn, khẽ cúi đầu lại hôn lên môi hắn một lần nữa.
Tiết Ngọc vung tay muốn đánh y, nhưng nghĩ đến vừa rồi đã đánh Lang Tĩnh đổ máu, nắm tay mở ra lại khép chặt, thủy chung không đánh tiếp, do dự liền bị Lang Tĩnh chiếm tiên cơ, mở khớp hàm Tiết Ngọc, nhẹ nhàng liếm lộng đầu lưỡi hắn.
Tiết Ngọc hoảng thần, muốn đẩy Lang Tĩnh, tay đã đặt lên vai y, trong lòng lại dâng lên một trận luyến tiếc, bị Lang Tĩnh ôn nhu hôn làm toàn thân bủn rủn, cuối cùng biến thành bám chặt bả vai Lang Tĩnh.
Lang Tĩnh thấy người nọ không còn giãy dụa, nhẹ giọng nói: “Đời này trong lòng Lang Tĩnh chỉ có một mình hầu gia, sao có thể cùng người khác đàm hôn nói gả.”
“Ngươi……” Tiết Ngọc vừa định nói y vuốt mông ngựa, lại cảm giác được thứ kia như có như không cọ xát mình, lúc phản ứng được liền có chút vô thố, chỉ có thể giả bộ khí thế quát: “Ngươi làm càn! Cút ngay, đem ngoạn ý xấu xa của ngươi cách xa bản hầu một chút…… Ngươi ân……”
|
Chương 84: Phiên ngoại Tiết Bội, Thẩm Dực
Tiết Bội thái tử sở dĩ là thái tử, cũng không phải vì bối cảnh của y có bao nhiêu quý giá, mà bởi vì Tiết Quân Lương chỉ có một nhi tử này, y liền thành thái tử.
Hiển nhiên là thánh thượng tương lai, địa vị lớn như vậy, căn bản không ai dám ngỗ nghịch với y, từ lúc nhỏ, Tiết Bội chỉ sợ một mình Tiết Quân Lương, những người khác trong mắt y đều không đáng nhắc tới.
Tiết Bội mắt cao hơn đầu, rất ít người khiến y chú ý, muốn Tiết Bội để mắt, đối phương phải có thực tài, mà người đầu tiên rơi vào pháp nhãn, chính là hoàng hậu……
Tiết Bội cùng hoàng hậu quan hệ thân thiết, đây không còn là bí mật trong cấm cung, tự nhiên mà vậy, sau khi hoàng hậu mất, người Tiết Bội chán ghét nhất là Đằng Anh.
Y không hề nghĩ đến, Đằng Anh từ tử tù nhanh chóng thành Đằng Nam hầu, tiện đà biến thành Đằng phi, cuối cùng lại vào ở Vân Phượng cung, biến thành nam hậu danh phù kỳ thực, mà Tiết vương sủng ái hắn đã đến độ không thể sủng ái hơn được nữa, tên Vân Phượng cung cũng sửa lại.
Khi Tiết Bội còn nhỏ, thích gì ghét gì đều biểu hiện trên mặt, không bao giờ cho đối phương thái độ hòa nhã. Nhưng sau ở chung lâu, tiểu thái tử lại thấy được bóng dáng cố hoàng hậu qua người này, không chỉ nói chuyện giống, ngay cả một số động tác nhỏ theo bản năng cũng giống.
Tiết Bội từng hỏi qua thái phó, Thẩm Dực chỉ cười nói: “Rất nhiều chuyện cần gì đào sâu, từ khi Đằng Nam hầu được lập làm hậu, có từng làm chuyện gì khiến ngươi phiền chán sao?”
Tiết Bội đáp không được, Thẩm Dực nói tiếp: “Nếu hắn không làm chuyện xấu, có năng lực phụ trợ triều chính, dân tâm sở hướng, đây chính là năng lực của hắn. Ngươi còn tra rõ ngọn ngành, thuyết minh ngươi vẫn chưa trưởng thành.”
Tiểu thái tử biết thái phó của mình là người có bản lĩnh, tuy hắn chỉ là thư sinh, lại thông thiên văn địa lí, là nhân tài hiếm có, nếu Thẩm Dực đã nói, y cũng liền tin.
Sau này Tiết Bội luôn nghĩ, vì sao tra rõ ngọn ngành một chuyện nào đó, lại chứng tỏ mình chưa trưởng thành? Y vẫn nghĩ không thông.
Lúc Tiết Bội hai mươi tuổi, Tiết vương nhường ngôi, mang Đằng Vân rời cung vân du tứ hải, thái tử trẻ tuổi biến thành Tiết vương.
Tiết Bội ngồi trước cửa đại điện, nội thị thấy thánh thượng ngồi như vậy, khẩn trương đi tới, nói: “Bệ hạ, ngài……”
Nội thị thấy Tiết Bội âm u liếc mình một cái, lập tức cười sửa lời: “Nô tài lấy đệm chon ngài, cửa rất cứng a……”
Tiết Bội không lên tiếng trả lời, ngược lại hỏi: “Có tin tức của thái phó không?”
“Không……”
Tiết Bội thở dài, nói: “Ngu ngốc.”
“Vâng……”
Tiết Bội chống đầu gối đứng lên, xoay người đi vào bên trong, nói: “Phái người tới Trấn Cương hầu phủ nhìn xem.”
“Trấn Cương hầu?” Nội thị đuổi theo Tiết Bội, cười khổ nói: “Bệ hạ ai, Trấn Cương hầu không thể trêu vào, chẳng lẽ muốn điều tra sao?”
Tiết Bội vào noãn các, ngồi xuống, còn gác chân lên bàn, nội thị lập tức châm trà dâng lên, cười nói: “Điều tra cũng cần lý do chính đáng, nô tài ngu dốt, bệ hạ ra kế a.”
Tiết Bội nhấp một ngụm trà, thuận tay đưa chén trà lại, cười nói: “Liền nói Trầm thái phó trộm đồ trong cung, chạy án, Lang Tĩnh là sư huynh của thái phó, sao không thể tra xét Trấn Cương hầu phủ.”
“Trộm…… Trộm đồ?”
Nội thị nghẹn lời, tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà.
Tiết Bội mở tấu chương trên bàn, cầm bút phê chữ, chân vẫn đặt trên bàn, bộ dáng bất cần đời, gật đầu nói: “Ân, trộm tâm của cô.”
“Choảng –”
Lần này nội thị thật sự run rẩy làm rơi chén trà xuống đất, vội vàng quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ, nói: “Bệ hạ a, ngài đừng đùa nô tài!”
Nói xong than thở một câu, “Rốt cục nô tài biết vì sao thái phó muốn đi.”
Tiết Bội thính tai, đạp hắn một cước, bất quá lực không mạnh, nói: “Còn không mau đi?”
“Vâng vâng vâng……”
Không ngoài Tiết Bội sở liệu, quả nhiên Thẩm Dực đi Trấn Cương hầu phủ, tuy Tiết Ngọc không hoan nghênh hắn, nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của Lang Tĩnh, huynh đệ đồng môn có nhiều cảm tình, Tiết Ngọc không muốn làm khó Lang Tĩnh, liền không nói gì, xem như ngầm đồng ý .
Tiết Bội thông minh từ nhỏ, càng lớn lên càng cơ trí, nhưng lại kiêu căng bất kham, e là chỉ mình Thẩm Dực có thể thu phục y, mà theo Tiết Bội trưởng thành, y lại ôm tình cảm khác với Thẩm Dực.
Mới đầu Thẩm Dực muốn thành thân, Tiết Bội nói cô nương không xứng với thái phó, muốn đích thân tìm người tốt cho thái phó, vì thế một lần tìm chính là hai ba năm, Thẩm Dực lớn hơn Tiết Bội mười tuổi, tuy bộ dáng thư sinh, thanh tú không hiện lão, nhưng chung quy cũng là người ba mươi tuổi.
Thẩm Dực kiên định muốn thành gia, Tiết Bội cảm thấy không thể lừa tiếp, mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình, vì thế thái phó kinh sợ, bị Tiết Bội mặt dày mày dạn triền đến không chịu được, rốt cục chạy khỏi cung.
Tiết Ngọc nghe lý do Thẩm Dực đến đây, nhịn không được cười rộ lên, tính hắn thích châm chọc, hiển nhiên nói chuyện không dễ nghe, nói: “Cha nào con nấy, thái phó chịu phận thôi.”
Chẳng qua Tiết Ngọc xem nhẹ thái phó này, Thẩm Dực không vô hại như vẻ ngoài của hắn, tuy không thể ăn nói giỏi hơn Lang Tĩnh, nhưng công phu độc miệng tuyệt không kém.
Chỉ thấy hắn bất động thanh sắc cười nói: “Có huynh tất có đệ.”
Mặt Tiết Ngọc liền đổi sắc, trừng mắt nhìn Thẩm Dực một cái, phẫn nộ bỏ đi.
Thẩm Dực thấy Lang Tĩnh nhìn hắn, nói: “Ngươi đừng nhìn ta, vị kia nhà ngươi chọc ta trước, người không phạm ta ta không phạm người.”
Lang Tĩnh mặt không biểu tình, bộ dáng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi vẫn nên trở về đi.”
Thẩm Dực còn chưa kịp đáp, Lang Tĩnh lại nói: “Về sớm hay về trễ, thủy chung vẫn phải về, cần gì to chuyện.”
Thẩm Dực bị ánh mắt hiểu thấu mọi chuyện của Lang Tĩnh nhìn, mặt phát nhiệt, vội vàng đứng dậy đi tới khách phòng, tâm nói, không phải chỉ chọc vị kia nhà ngươi có một câu sao.
Tại Trấn Cương hầu phủ ăn ngon ngủ ngon một tháng, Thẩm Dực thanh tịnh một tháng, nửa tháng đầu cảm giác thực nhàn nhã, đều là những ngày thần tiên, mỗi ngày uống rượu xem vũ cơ, làm mấy thủ thi ca ngợi nhóm vũ cơ khiến họ cảm động đến thiên hôn địa ám, ai cũng khen hắn tài trí hơn người, chỉ là nửa tháng sau, Thẩm Dực dần dần nhàm chán, có lẽ là tuổi lớn, tùy tiện tiêu xài, ngược lại cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Rốt cuộc thiếu thứ gì, trong lòng Thẩm Dực bồn chồn, mãnh liệt nhớ tới Tiết Bội, hung hăng lắc lắc đầu, rồi lại thở dài.
Thiếu thứ gì, đâu cần đào sâu, chẳng lẽ mình hơn ba mươi tuổi, còn giống hài đồng không lớn lên sao.
Thẩm Dực dùng qua thiện, trở về phòng của mình, ngày thường hắn sẽ ra ngoài dạo, đến chỗ văn nhân tụ tập uống rượu làm thơ, chỉ là nhiều ngày nay nhàm chán, cũng liền không đi.
Trong phòng không đốt đèn, Thẩm Dực không cần hạ nhân hầu hạ, đẩy cửa bước vào, vừa muốn điểm đèn, bỗng nhiên bả vai trầm xuống, bị người ôm chặt từ phía sau.
Thẩm Dực cả kinh, thiếu chút nữa hô lên, người nọ lại che miệng hắn, cười hì hì nói: “Thái phó đừng sợ, là ta a.”
Thẩm Dực nghe được người nọ nói chuyện, đáy lòng càng hoảng hốt, người này không phải Tiết Bội còn có thể là ai.
Thẩm Dực khẩn trương lui hai bước, Tiết Bội điểm đèn lên, có ánh sáng, liền nhìn rõ tiếu ý trên mặt y, hơn một tháng không gặp, tựa hồ Tiết Bội càng thêm cao lớn, mà từ rất sớm, tiểu thái tử kia đã cao hơn thái phó này.
Tiết Bội cười nói: “Thái phó, ngươi thật sự khiến ta vất vả tìm.”
Thẩm Dực nói: “Sao bệ hạ lại đến Phụng cảnh, ngài lúc này nên ở trong cung.”
Tiết Bội nói: “Cải trang đi tuần mà thôi, thể nghiệm và quan sát dân ý, thuận tiện đón thái phó hồi cung.”
Thẩm Dực mấp máy môi, nói: “Chỉ sợ vi thần không thể cùng bệ hạ hồi cung, vi thần sắp thành thân, thành thân xong sẽ dẫn nội tử hồi kinh.”
“Nga? Thành thân.”
Tiết Bội tuyệt không kinh ngạc, nói: “Đó là cô nương Hồng Diễm lâu, hay là cô nương của Ngọc Hương các a?”
Thẩm Dực nghe y nói đến đều là Câu Lan viện, mặt nóng lên, chuyện mấy ngày nay hắn uống hoa tửu đã bị biết, chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy, tuy nàng xuất thân thấp, nhưng ta cũng không ghét bỏ nàng, có gì không thể…… Tóm lại vi thần thành hôn xong, sẽ lập tức trở lại kinh thành.”
Tiết Bội nhìn hắn, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển, Thẩm Dực cảm thấy không ổn, bộ dáng này chứng tỏ Tiết Bội lại có sưu chủ ý.
Chỉ thấy Tiết Bội đi lên trước một bước, ra tay như chớp, bắt được tay Thẩm Dực, kéo hắn ôm vào lòng, ái muội cười nói: “Tâm tư của ta thái phó đã biết, ngươi cũng hiểu rõ ta, từ nhỏ tới lớn ta muốn làm gì đều làm tới cùng, không thành công sẽ không bỏ qua, nay ngươi muốn thành hôn cũng được, ngươi cùng ta làm một lần, ta ăn đến tư vị, nói không chừng liền thả ngươi đi.”
“Ngươi……”
Thẩm Dực bị lời nói ngả ngớn của y chọc giận, cố gắng áp chế, nói: “Bệ hạ chú ý ngôn từ của ngài, đây không phải đạo làm vua.”
Tiết Bội thở dài, cố ý buông tay ra, nói: “Thôi, kỳ thật nói không chừng ta chỉ muốn cùng nam nhân làm một lần, luận bộ dạng vẫn là tiểu hoàng thúc xinh đẹp hơn, nếu thái phó thấy khó xử, vậy cô đi tìm tiểu hoàng thúc, muộn như vậy vẫn quấy rầy thái phó, thật không phải.”
Y nói xoay người, thật sự mở cửa rời đi.
Trong đầu Thẩm Dực oanh một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy tới, đem Tiết Bội đặt trên cửa, cũng quên cái gì là quân thần chi đạo, ngoan độc cắn lên môi y, nói: “Nếu bệ hạ muốn, vi thần tự nhiên tòng mệnh.”
Tiết Bội vui vẻ tới mức tâm muốn nhảy ra ngoài, chẳng qua giả vờ trấn định, ôm ngang Thẩm Dực, vài bước tiến vào nội thất, ném trên giường, nói: “Nếu ngươi tình ta nguyện, ta đây không khách khí.”
Thẩm Dực nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của y, cảm giác có chỗ nào đó không đúng, chẳng qua Tiết Bội thật vất vả dẫn hắn mắc câu, tự nhiên sẽ không cho Thẩm Dực cơ hội cẩn thận suy nghĩ.
Thẩm Dực tự yêu cầu , điều này khiến Tiết Bội thực kích động, một phen kéo đai lưng của hắn, hai tay bắt lấy cổ áo Thẩm Dực, mạnh mở ra, cũng không sợ làm hỏng y phục.
Thẩm Dực thấy ngực chợt lạnh, y phục đã kéo xuống dưới, Tiết Bội cúi đầu, vừa hôn ngực hắn, vừa thừa dịp Thẩm Dực ngây người, kéo quần hắn xuống.
Hai chân bại lộ trong không khí, Thẩm Dực theo bản năng cuộn tròn chân che khuất hạ thân, Tiết Bội đè lại đầu gối của hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh trước ngực người nọ, khi thì nhẹ nhàng cắn một cái.
Thẩm Dực không ức chế được run rẩy, đầu gối vô lực, cả người mệt nhũn trên giường, tay nắm chặt sàng đan.
Trong phòng chưa tắt đèn, phản ứng của Thẩm Dực đều bị Tiết Bội thu vào mắt, lập tức cười rộ lên, nâng hai chân của hắn, Thẩm Dực lập tức nhắm mắt lại, tưởng rằng Tiết Bội sẽ trực tiếp tiến vào, bộ dàng thấy chết không sờn càng khiến Tiết Bội càng cười to.
Tiết Bội hôn lên môi hắn, vừa bộ lộng hạ thân của Thẩm Dực, vừa đưa ngón tay của mình vào miệng hắn quấy nhiễu, tuy Thẩm Dực táo bạo, nhưng rốt cuộc là văn nhân, chỉ biết mặt ngoài khí thế uống hoa tửu, kỳ thật chưa làm qua cái gì, lúc này chỉ có thể thất thần mở to hai mắt, ngẩng cô lên, trên trán phủ một tầng mồ hôi tinh tế, dưới ánh đèn, tăng thêm một phần kiều diễm.
Chỉ bạc không kịp nuốt theo khóe miệng Thẩm Dực chảy xuống, Tiết Bội rút ngón tay trong miệng hắn ra, sau đó đặt tại hậu huyệt của hắn.
Thẩm Dực càng mở to hai mắt, rồi lập tức nhắm mắt lại, một cánh tay nâng lên che mắt, cố gắng nâng chân, hình như ý tứ là muốn y nhanh làm xong.
Tiết Bội lại cười một tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng xoay tròn, chậm rãi tiến vào hậu huyệt của Thẩm Dực, hai chân Thẩm Dực run lên, môi theo bản năng hơi hơi mở ra, tuy dung nạp một ngón tay cũng không cảm thấy khó chịu, chẳng qua vừa nghĩ đến đó là ngón tay của Tiết Bội, thân thể Thẩm Dực liền nhịn không được nóng lên.
Tiết Bội cười nói: “Thái phó hưng phấn như vậy?”
Thẩm Dực hung hăng nhìn hắn một cái, Tiết Bội rút ngón trỏ ra, Thẩm Dực thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó, người nọ lại khéo ngón trỏ và ngón giữa lại, cùng nhau tiến vào.
“Ngạch……”
Thẩm Dực không có phòng bị, cổ họng phát ra một tiếng rên nhỏ, lồng ngực dồn dập phập phồng, tay nắm sàng đan chuyển sang nắm chặt cánh tay Tiết Bội.
“Đau sao?”
“Không…… Không……”
Thẩm Dực lắc đầu, cũng không biết có đau thật hay không, nhưng vẫn bảo Tiết Bội đừng nhúc nhích, Tiết Bội nhìn phản ứng thất thần của hắn, ác liệt chuyển động ngón tay, như đang tìm cái gì đó.
Loại cảm giác này đối với Thẩm Dực mà nói rất xa lạ, tê dại truyền đến đỉnh đầu, môi Thẩm Dực khép mở môi, hừ nhẹ một tiếng.
Tiết Bội cười nói: “Nơi này thực thoải mái?”
Thẩm Dực vội vàng lắc đầu, Tiết Bội nói: “Thái phó mà nói dối, sau này muốn chỉ dạy Tiết vương thế nào?”
Y nói, ngón tay trong hậu huyện của Thẩm Dực lại bắt đầu khi nhẹ khi nặng nhu lộng vị trí kia, đầu gối Thẩm Dực run lên, đuôi mắt cũng khẽ đỏ, miệng run run nói: “Đủ…… Đủ…… Mau……”
Tiết Bội nhìn thắt lưng mảnh khảnh của hắn, cũng nhịn không được, rút tay ra, ôm Thẩm Dực vào lòng, đỡ eo hắn, để hắn chậm rãi ngồi xuống.
Thẩm Dực kháp bả vai Tiết Bội, vừa thở dốc vừa tận lực ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Bội, chủ động hôn lên môi y, vươn tay ôm chặt lưng đối phương. Hắn cảm giác mình chính là kẻ điên, bởi vì hắn không ngờ mình lại cùng đương kim Tiết vương làm loại chuyện này, hắn là thái phó của Tiết vương, nhất định sẽ là tội nhân……
Thẩm Dực không biết mình ngủ như thế nào, eo hắn rất đau, chân không có khí lực, ngã trên người Tiết Bội, Tiết Bội lật người đặt hắn xuống giường, một lần hai lần ba lần khẽ gọi tên hắn.
Mồ hôi tích trên mặt Thẩm Dực, hắn đột nhiên nghĩ đến, quả nhiên mình bị lừa, không ngờ lại thua trong tay mao tiểu tử ít hơn mình mười tuổi.
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Thẩm Dực mới tỉnh lại, thắt lưng cứng ngắc, không có cảm giác, vừa động liền đau đòi mạng, hai chân vẫn còn run nhẹ, trên cánh tay đều là dấu vết bị niết, còn có một số hôn ngân ái muội.
Hậu huyệt trướng đến khó chịu, hạ thân một đống hỗn độn, hiển nhiên chưa tẩy rửa, mà đầu sỏ gây nên đang ngọt ngào ngủ say, cánh tay còn ôm eo mình.
Mặt Thẩm Dực trắng bệch, muốn ngồi dậy, Tiết Bội liền tỉnh, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn hiện lên tiếu ý: “Thái phó, sớm a.”
Thẩm Dực nhìn y, không biết nên giận y, hay giận chính mình, vén chăn muốn xuống giường.
Tiết Bội vội vàng ngồi dậy, tưởng rằng Thẩm Dực muốn đi, khẩn trương nói: “Thái phó, ngươi muốn đi đâu, ngươi sinh khí sao, ta thích ngươi, ta đối với ngươi để bụng, mới làm như vậy, không giống như tối qua nói.”
Hai người đều không mặc y phục, hơn nữa lời Tiết Bội khiến mặt Thẩm Dực phát nhiệt, đẩy tay Tiết Bội ra, cổ họng đêm qua kêu quá nhiều, khàn khàn nói: “Ta…… Ta trên người khó chịu, đi tắm rửa một chút.”
Tiết Bội nhất thời cười rộ lên, “Hóa ra như vậy, nghĩ cũng phải, sao thái phó nhẫn tâm bỏ lại Bội nhi mà đi……” Y vừa nói vừa đi ra ngoài, “Ta đi múc nước, ngươi nghỉ ngơi.”
Đến cửa mới phát hiện không mặc y phục, lại quay về mặc xong, mở cửa đã có người đợi, hạ nhân nói là Lang đại nhân phân phó.
Tiết Bội gật gật đầu, để người nâng thùng nước vào, tự mình hầu hạ Thẩm Dực tắm rửa.
Chẳng qua Tiết Bội từng làm thái tử rồi làm Tiết vương, lại chưa từng hầu hạ người khác, tay chân vụng về, khiến thân thể hai người đều bốc hỏa, tuy Thẩm Dực cảm thấy không ổn, nhưng đã thành như vậy, đẩy đẩy kéo kéo chẳng khác gì làm bộ, vì thế may mắn dục dũng đủ lớn, hai người lại một phen ép buộc.
Thời điểm Thẩm Dực mệt mỏi mà ngủ, Tiết Bội còn đầy hưng phấn, nét mặt toả sáng, nghĩ rằng quả nhiên làm bộ một chút vẫn tốt hơn……
Tiết Bội tiến vào trong chăn, ôm chặt Thẩm Dực, hôn lên trán hắn, “Thái phó a thái phó, ngươi nghĩ ta vẫn là hài tử sao, Tiết Bội làm việc đều cẩn thận suy nghĩ, cả đời cũng chỉ có chuyện này, tâm chi sở chí mà thôi.”
————–
|