Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 4: Ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau, buổi chiều, Hoàn Ân mang Uyển Đồng đến chợ đi dạo. Nếu đã hạ quyết tâm cho hắn trở về, vừa lúc mua chút lễ vật đặc sắc cho phụ huynh (cha và anh). Phụ thân mặc dù không thương hắn, nhưng mấy người ca ca tỷ tỷ bình thường đều vô cùng chiếu cố hắn, đưa chút lễ vật, biểu hiện lòng biết ơn, dù sao y cũng không biết lần đi sứ này còn có thể sống trở về hay không.
Đến gần tối, Uyển Đồng xem đủ xiếc ảo thuật, cũng mua đủ vật nhỏ gì đó, Hoàn Ân liền sai hai người hộ vệ đưa hắn hồi dịch quán. Chính y muốn đi “Di Phương Các” bái phỏng một vị cố giao (bạn cũ), đêm nay cũng không biết hàn huyên bao lâu, nếu muộn có thể phải nghỉ tạm nơi nào đó, liền kêu hai vị hộ vệ cũng không cần ở cửa “Di Phương Các” chờ. Ung Kinh là dưới chân thiên tử, trị an toàn quốc tốt số một số hai, đến giờ tý trên chợ đêm vẫn còn có người, vấn đề an toàn cũng không cần lo lắng.
Vị cố giao này nguyên là thư đồng ở trong cung của y, danh Mục Thiếu Y, sau bởi vì phụ thân mạc danh kỳ diệu liên lụy vào một việc mưu kế phản nghịch án mà cả nhà bị tịch thu tài sản cùng xử trảm, hắn lúc ấy bởi vì tuổi còn nhỏ may mắn tránh được một kiếp. Thời điểm Hoàn Ân nhận được tin tức hắn, Mục Thiếu Y đã muốn lưu lạc đến Tuyên Hướng, ở một kỹ viện trong kinh thành làm nhạc công. Thời điểm hắn theo phụ thân cùng nhau vào tù trên mặt bị khắc một chữ “Tù”, chính kinh nhân gia (người làm ăn nghiêm chỉnh) cũng không dám thuê, bởi vậy cũng chỉ có tại đây chút hạ cửu lưu địa phương mới có cơm ăn, cũng may có khắc tự đó cũng miễn bị rất nhiều ân khách đùa giỡn. Thời điểm Hoàn Ân thu được tin tức thương tâm không thôi: Đạn một tay hảo cầm, nhưng lại rơi vào kết cục như vậy.
Di Phương Các cũng không phải kỹ viện lớn nhất Ung kinh, nhưng đến thời điểm gần tối, vẫn thập phần náo nhiệt như cũ, trước cửa có vài kỹ nữ trang điểm xinh đẹp đang lôi kéo khách nhân đi ngang qua, quanh thân đều là mùi nước hoa khó chịu. Hoàn Ân mất sức chín trâu hai hổ mới thoát khỏi ma trảo của các nàng, vừa mới tiến vào, lại nghênh diện ngay tú bà. Tú bà vừa nghe y không phải tìm đến cô nương, mà là đến tìm sửu nhạc công kia, mặt bà một cái liền kéo xuống. Hoàn Ân lấy ra chút bạc đưa cho tú bà, tú bà lập tức vui mừng miệng cười tươi, mang theo y xuyên qua giữa hoa viên, đến hậu viện chỗ ở của nhạc công.
Mục Thiếu Y đang luyện cầm, gặp Hoàn Ân vừa vào, thiếu chút nữa đem huyền bát đoạn, “Điện… Thiếu gia…”
Hoàn Ân cười đem cửa khép lại, chậm rãi đến gần ngồi ở trên bồ đoàn, “Có phải đã quấy rầy ngươi luyện cầm không?”
“Đương nhiên không có!” Mục Thiếu Y vội vàng đứng lên, ở trong phòng xoay quanh, mới tìm được ấm trà, ngã chén trà đưa cho Hoàn Ân: “Ta nơi này đơn sơ, không có nước ấm, liền ủy khuất điện hạ một chút…”
“Không sao không sao, ngươi cũng đừng gọi ta điện hạ, ta chính là lấy thân phận bằng hữu tới thăm cố giao. Ngươi hiện tại… có khỏe không?”
Mục Thiếu Y thùy hạ mắt nói: “Khỏe hay không… Cũng là như vậy… Nhưng thật ra điện hạ, ngài sao lại đến Tuyên Hướng? Nguyệt tộc không phải chiến sự đang căng thẳng sao?”
Hoàn Ân thở dài một tiếng: “Chính là bởi vì chiến sự căng thẳng… Nguyệt tộc thương vong quá nửa, chỉ có thể đến Tuyên Hướng mượn binh, ta chính là đảm đương chất tử …”
Mục Thiếu Y ánh mắt đều trợn tròn, phối với khuôn mặt khắc chữ “Tù”, trông có vẻ có chút dọa người: “Chất tử? Điện hạ ngài… Bệ hạ không thương yêu ngài, cũng không thể phái ngài đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được!”
“… Cũng không có gì nguy hiểm, đại khái chiến tranh chấm dứt, ta có thể trở về. Ngươi không cần lo lắng cho ta.” Hoàn Ân miễn cưỡng cười cười.
“Điện hạ ngài đừng gạt ta! Thế cục này làm sao nói được rõ ràng…”
“Được rồi, đừng nói nữa,” Hoàn Ân đánh gãy lời hắn,“Nói ta nghe cuộc sống vài năm nay của ngươi đi… Nhiều năm như thế, ta đều không có tin tức của ngươi. Hoàn hảo ngươi thật sự ở trong này phủ cầm (đánh đàn), bằng không ta cũng không biết phải làm sao tìm ngươi.”
“… Ta có cái gì tốt mà nói chứ… Chính là một đường ăn xin đến Ung kinh a…”
Hai người nói liên miên được một lát, đang tán gẫu vui vẻ, ngoài cửa có tiểu tư đến gõ cửa, kêu lớn: “Sửu nô sửu nô! Ma ma gọi ngươi đi đài bên kia đạn cầm, hôm nay có khách quý!”
Hoàn Ân cũng biết Mục Thiếu Y nếu không đi sẽ gặp phiền toái lớn, liền chủ động đứng lên, nhét cho hắn chút bạc cùng dược cao trừ sẹo, bảo hắn ra ngoài mua phòng ở, nơi thị phi này không tốt, lâu ngày cũng bị ảnh hưởng.
Mục Thiếu Y thiên ân vạn tạ, ôm theo cầm vội vã đến đài bên kia, dặn tiểu tư kia dẫn Hoàn Ân ra ngoài. Tiểu tư vừa thấy Hoàn Ân phủ bạch sam, không giống bộ dạng có tiền, lại là tìm đến sửu nhạc công này, không phải tìm đến cô nương, tốt hơn không để ý tới, nửa đường thậm chí gọi tiểu tư khác, bỏ y ở nửa đường liền vội đi làm việc khác.
Gần đến giờ tý, đêm đen như mực, trên hành lang đèn lồng màu đỏ cũng ảm ảm đạm đạm, tựa hồ là cố ý tạo nên không khí ái muội. Trong không khí cũng phiêu tán các loại mùi, khiến Hoàn Ân cảm thấy hít thở không thông. Tiền phương màu đỏ đèn lồng ẩn ẩn xước xước, đường nhỏ đưa vào hoa viên, ngẫu nhiên đi ngang qua mọi người hoặc là tiểu tư vội vã cùng quan gia ôm lấy cô nương, Hoàn Ân không dám quấy rầy, chỉ miễn cưỡng đi về phía trước.
Đường nhỏ hoa viên hai bên có nhiều loại hoa cỏ, gập ghềnh loan nhiễu, nhưng là càng chạy cách lầu các càng xa. Hoàn Ân trong lòng không khỏi hơi hơi có chút lo lắng. Nếu đi xuống nữa, đến giờ sửu, người trên đường liền dần dần ít. Y đang do dự muốn hay không giẫm vào bụi hoa đi tới gần lầu các, bỗng nhiên nhìn đến phía trước bên trái có nhất tràng phòng tử, dưới cửa hiên còn thấy bóng dáng tiểu tư đứng đó.
Hoàn Ân vội vàng đi đến chỗ tiểu tư kia, đang muốn mở miệng hỏi đường đi ra ngoài, phía sau đột nhiên bị người hoàn trụ, một bàn tay có chút thô ráp xoa hai má, ở bên tai phun khí tức mang theo nồng nặc mùi rượu cùng men say: “Ngươi thật sự là làm cho gia chờ lâu nha.”
|
Chương 5: Cường bạo.
Hoàn Ân lập tức lông tơ đều dựng thẳng lên: Tại nơi yên hoa, tự xưng “Gia” cũng không phải là cái gì thiện chủ. Y hơn phân nửa là bị hiểu lầm là tiểu quan.
Hoàn Ân lập tức giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp của người nọ, ai ngờ cánh tay người nọ như kìm sắt không hề nhúc nhích, y gấp đến độ thở không nổi: “Vị đại gia này, ngươi nhận sai người, ta không phải…” Người nọ lại mắt điếc tai ngơ.
Tiểu tư kia ở trước mặt y khoảng hai bước, nhìn y giãy dụa nhưng lại vô động vu trung, thậm chí chủ động đẩy cửa ra, y còn chưa kịp hét lên, cứ như vậy bị người nọ cơ hồ là áp vào phòng.
Nghe thấy “Chi nha” một tiếng cửa bị khép lại, Hoàn Ân trong lòng càng thêm lo lắng, giãy dụa cũng càng lợi hại. Chỉ nghe người nọ phiền táo mắng một câu: “Không nên cái gì mà không nên.” Rồi mới “Ba” một chút đem hắn ném lên giường.
Nguyên nhân hẳn là vì uống rượu say, người nọ lực đạo lớn kinh người, Hoàn Ân còn chưa đứng dậy được, một cái bóng liền phủ lên.
Hoàn Ân vừa kinh vừa sợ, không thể tưởng được chính mình đi ra một chuyến gặp bằng hữu, thế nhưng lại gặp phải loại chuyện này. Y liều chết quyền đấm cước đá, người nọ dường như không hề hay biết, lập tức áp chế thân ở trên y, một bên cắn cắn môi của y một bên tay liền đẩy ra ngoại bào, tiến vào trung y.
Hoàn Ân lần đầu tiên sợ đến vậy, lệ trên khóe mắt như sắp trào ra. Y đời này vốn là người dư thừa, bây giờ còn bị nam nhân cường thượng, sao lại thê thảm như vậy.
Y giãy dụa giống như điên, thậm chí không có chưởng pháp gì ngoài quyền đấm cước đá, người nọ trên mặt bị đánh một quyền, phản thủ chính là ngoan lệ một cái tát, đánh cho Hoàn Ân một chút nghiêng đầu đi, máu ven theo khóe miệng chảy xuống.
“Tiểu tiện nhân, cư nhiên dám đánh gia. Không nên ỷ vào gia sủng ngươi, ngày mai liền tìm cẩu luân ngươi.”
Hoàn Ân cơ hồ bị đánh suýt nữa hôn mê, người nọ hô hấp ở trên mặt hắn hơi thở mang theo nồng nặc mùi rượu, ngây ngốc không giải được trung y, dứt khoát “Tê” một tiếng xé mở, ngón tay thô bạo sờ sờ lồng ngực quang lõa của hắn, rồi tiến vào nơi riêng tư.
Ngón tay lạnh như băng không mang theo thương tiếc gì xâm nhập cấm địa, Hoàn Ân nước mắt lập tức liền trào ra. Người nọ không kiên nhẫn lại bỏ thêm hai căn ngón tay, tùy ý thử dò xét mấy phen, liền lui ra ngoài, tiếp theo một cái ngạnh vật cực đại nóng bỏng không hề báo trước đâm tiến vào, Hoàn Ân cả người cơ hồ bị xé rách, đau đến lập tức trừng lớn mắt, trong phòng vang lên một tiếng tê tâm liệt phế thét chói tai.
Đây nhất định là ác mộng…
Nhất định là…
Bằng không, y sao lại giống như không thấy rõ khuôn mặt người trước mắt này, cũng chạy không thoát. Bốn phía ánh nến ẩn ẩn xước xước, bóng người ở trên tường lung la lung lay, đúng vậy, đây là cảnh trong mơ…
Trong cơ thể giống như có bả đao đang cắt, Hoàn Ân đau liều mạng lắc đầu nức nở, ngay cả giãy dụa đều không có sức lực, vừa động liền đau. Y thậm chí biến thành cam chịu mềm giọng cầu xin tha thứ, người nọ lại không chút nào thương tiếc, như là đỏ mắt, ngồi dậy, tam lượng hai hạ trừ đi y vật còn lại trên người, ôm lấy y liền hướng dưới thân ấn.
Hoàn Ân đau đến hồn như rời khỏi xác, hạ thể một mảnh ướt át, không cần nhiều lời, tự nhiên là bí huyệt bị xé rách chảy máu. Y không cảm giác khoái cảm gì, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại đau đớn. Nam nhân cùng nam nhân hoan ái, sao lại đau như vậy, hận không thể lập tức chết đi.
Người nọ ôm lấy y kiểu kỵ trừu sáp trong chốc lát, lại làm cho y ghé vào trên giường sáp nhập từ phía sau, Hoàn Ân có loại ảo giác, sẽ bị xuyên đến cổ họng, ngũ tạng lục phủ đều di vị, cơ hồ muốn phun ra.
Khổ hình như vậy, muốn tới lúc nào mới chấm dứt?
……
Sau khi điên cuồng đỉnh lộng không biết mệt mỏi thêm một lần nữa, người nọ cuối cùng cũng phóng xuất ra, chất lỏng nóng bỏng toàn bộ phun ở trong thân thể Hoàn Ân. Hoàn Ân trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê.
Bỗng nhiên trên người trầm xuống, nguyên lai là nam nhân ghé vào trên người y ngủ, còn mang theo “hơi thở mệt nhọc” sau khi làm xong. Hoàn Ân vừa hận lại tuyệt vọng, muốn đem nam nhân đẩy xuống, nhưng một chút khí lực đều không có, vừa động, hạ thể liền sinh đau.
Một canh giờ trước hắn còn cùng bạn cũ nói cười yến yến, trong nháy mắt đã bị một tên ác liệt nam nhân cường bạo. Không được sủng ái, đến làm chất tử, vừa đến Ung Kinh liền gặp phải loại sự tình này, trên đời này, còn có người nào thảm hại hơn y không? Hoàn Ân nghĩ đến đây, nước mắt liền tuôn trào, y đêm nay lưu lệ, so với trong hai mươi năm qua cộng lại còn nhiều hơn.
Hoàn Ân yên lặng nức nở trong chốc lát, cắn răng chịu đựng cơn đau như xé rách từ dưới thân nam nhân đi ra, rơi lệ hoàn toàn đã muốn thành phản ứng sinh lý.
Trung y bị nam nhân xé tan, giống như phá bố ném ở trên giường, đặt ở dưới thân nam nhân. Hoàn hảo bên ngoài tráo bào còn miễn cưỡng mặc được, chỉ là duỗi thân khai cánh tay đều đau đớn. Sau khi mặc xong, Hoàn Ân đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Mỗi một bước đi nơi đó liền đau giống như đao cắt, y cố sức đi tới cửa, bỗng nhiên lại ma xui quỷ khiến, quay đầu liếc mắt nhìn tên nam nhân quang lõa trên giường.
Y tốt xấu gì cũng là vương tử, sao có thể bỏ qua cho kẻ đã thương tổn y, vũ nhục y? Dù cho không muốn đối mặt với hắn, y cũng phải nhớ kỹ mặt người này, sau này có cơ hội hảo báo thù.
Hoàn Ân cố lấy dũng khí, chịu đựng đau đớn từng bước một đi đến bên giường, nương theo ánh nến lay động, thấy rõ khuôn mặt người nọ.
|
|
Chương 6: Khuất nhục.
Gương mặt trước mắt lúc này, không biết có phải hay không do ánh nến, mà khiến người ta cư nhiên cảm thấy rất đẹp mắt.
Đôi lông mi cong dài tinh tế như cánh bướm nghiêng nghiêng xéo nhập vào phần tóc mai xõa trước trán, sóng mũi anh tuấn, đôi môi hơi mỏng, gương mặt sắc sảo mà anh khí,quả thực đúng là vẻ đẹp tuấn mỹ khôi ngô hiếm thấy, thậm chí còn mang một chút mãnh liệt.
Hoàn Ân xuất thân hoàng thất đương nhiên biết, nam tử tướng mạo tuấn mỹ này đây ắt phải có gia cảnh cao quý giàu sang, so với nam nhân bình thường thì hắn nhất định phải kiêu ngạo ngang ngược hơn nhiều lắm. Do bọn họ là Nguyệt tộc nên cũng có một số nam nhân như vậy, không thiếu sủng ái, chà đạp dân lành, hoàn toàn là loại mặt người dạ thú, hừ! Không nghĩ tới, chính y thường ngày đều tránh không cùng họ đụng mặt, mà nay lại. . . Nhưng nếu người này ở Ung Kinh có chút quyền thế, vậy thì y đừng mong có thể báo thù.
Hoàn Ân trong một khắc cơ hồ muốn giết nam nhân này.
Nhưng nghĩ đến, chính mình là người mang sứ mệnh hòa hảo vẫn còn đang chờ đợi sự trợ binh từ Ung Kinh, y không thể không kiềm nén khẩu khí.
Còn có thể thế nào đây? Y ở đây gặp phải một chút việc đều có thể làm cho Nguyệt tộc gặp rất nhiều phiền phức không tưởng được, ngoại trừ coi như lần này bị chó cắn một ngụm, y còn có thể làm gì?
Người trên giường bỗng nhiên chuyển động, Hoàn Ân sợ hắn tỉnh lại, vội vàng xoay người hướng cửa bỏ chạy, lo lắng vừa mặc y phục vừa chạy, hạ thân vừa đau đớn khó nhịn, vô cùng chật vật. Cũng may người nọ chỉ là trở mình một cái lại tiếp tục ngủ, Hoàn Ân thở phào một hơi, đẩy cửa ra.
Đêm hôm khuya khoắc không khí phá lệ lạnh như băng, Hoàn Ân trong nháy mắt rùng mình một cái. Gã tiểu tư gặp y đi ra ngoài, mặt không chút thay đổi đút y một thỏi bạc, liền nghiêng người vào nhà, thuận tay đóng cửa lại
Hoàn Ân tay cầm thỏi bạc không nhịn được toàn thân phát run: đêm nay thật sự phát sinh đủ những chuyện không minh bạch! Y giận dữ ném thỏi bạc xuống mặt đất, không để tâm đau đớn nơi hạ thể mà bước nhanh trong bóng đêm, hướng về nơi tòa kiến trúc cao lớn cách đó không xa. Y thậm chí còn lười đi đường, giẫm lên hoa cỏ ven đường mà đi, ngay cả nhành cây ngọn cỏ y cũng không thương tiếc vùi dập.
Nửa đêm, dọc đường người đi rất thưa thớt, càng đừng nói tới kêu kiệu mà ngồi. Hoàn Ân rét lạnh trong gió từ từ mò tới dịch quán, môi dưới cắn đến bật máu, còn chất lỏng liên tục không ngừng từ từ chảy ra, cực kì khó chịu.
Quản sự trực đêm của dịch quán thấy y đêm hôm khuya khoắt mới trở về, còn y phục không chỉnh tề sắc mặt tái nhợt, bị làm cho sợ đến mức muốn hướng lên trên bẩm báo. Hoàn Ân sợ kinh động, hết lần này đến lần khác liên tục khẩn cầu mới áp xuống, sờ ngực nói:
“Điện hạ, ngài cũng đừng làm chuyện tày đình gì a, bằng không nếu truy cứu lên cấp thượng quan, hạ quan sẽ không đảm đương nổi!”
Hoàn ân cố sức nở nụ cười, đáp:
“Ngươi cũng biết, ta thân phận nhạy cảm, có thể không rước lấy mấy chuyện phiền phức liền tận lực không rước. Này vốn chính là việc rất nhỏ, chớ làm lớn chuyện, Hoàn Ân ở đây liền bái tạ mang ơn đại nhân.”
Y nói xong liền cúi chào nhượng bộ.
Trở lại gian phòng, Uyển Đồng đã ngủ tự lúc nào. Hoàn Ân chống đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã, chờ quản sự rót đầy một thùng nước nóng, đã là quá nửa đêm. Thân thể làm y mệt mỏi, rồi lại bởi vì hạ thể đau đớn nên vô cùng thanh tĩnh.
Hoàn Ân khoá cửa, trút xuống áo choàng bên ngoài cùng trung y, nội y, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo đến thấu xương, từ lâu đã mất đi độ ấm. Dấu vết hoan ái xanh tím trải dài từ xương quai xanh xuống tận thắt lưng, không biết người kia dụng đến bao nhiêu khí lực mà thân thể y lại lưu nhiều dấu tay rõ ràng thế này.
Bỗng nhiên trên mặt nước nổi lên một vòng rung động, Hoàn Ân mới ý thức được, đó là nước mắt của mình.
Y làm sao có thời gian mà ủy khuất bi thương chứ? Buổi tối sẽ phải đi gặp hoàng đế ở Hồng Môn yến, không có tinh thần cũng phải lên tinh thần, đâu còn chỗ để xuân thương thu buồn.
Hoàn Ân cố sức giơ lên một chân bước vào dục dũng, phía sau lập tức truyền đến xé rách đau đớn, một cỗ nhiệt lưu xông ra. Là vết thương nứt ra rồi sao. Hoàn Ân cắn chặt môi dưới, bám lấy thành dục dũng, đem một chân khác nâng lên vào giữa thùng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Song như vậy còn chưa đủ.
Y còn phải đem đồ vật bên trong lấy ra.
Duỗi một ngón tay vào nơi khó khăn kia, Hoàn Ân thiếu chút nữa hét lên một tiếng. Giằng co một phen, đem thể dịch nam nhân còn sót lại lấy ra, y mặt mũi trắng bệch, môi dưới không còn huyết sắc, trước mắt từng trận từng trận đen tối ập đến.
Hoàn Ân dùng hết một tia khí lực cuối cùng để bước ra khỏi dục dũng, cầm khăn vội vã lau lau thân thể một chút, liền ngã xuống giường, rồi kéo chăn qua đỉnh đầu.
Đầu óc cháng váng trầm mê, trên trán tựa hồ còn phát nhiệt.
Y phủ lấy hai kiện áo đơn, hà hơi vào màn đêm lạnh giá, sợ là đã bị sốt.
Y đâu còn khí lực ngồi dậy gọi quản sự sắc dược, cả đêm chật vật khó khăn đã muốn cướp nửa cái mạng của y.
Mặc mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Hoàn Ân nhất nhất tựa vào gối đầu, liền ngủ.
|
Chương 7: Dự tiệc.
Buổi chiều cùng ngày, Hoàn Ân bị một thanh âm nức nở đánh thức. Có người vẫn ghé vào lỗ tai y gọi “Điện hạ điện hạ“, còn khóc lóc hỗn loạn.
Y rất muốn mở mắt, bất đắc dĩ mí mắt lại nặng như treo nghìn cân, đầu cũng muốn nứt ra, nặng trĩu. Quanh thân dâng lên từng đợt từng đợt lãnh nhiệt giao thế, vừa xuất mồ hôi vừa phát run.
Hoàn Ân đầu óc như bị gỉ sắt, miễn cưỡng cho ra kết luận: thân thể y nóng rần, hơn nữa không nhẹ.
Nỗ lực mở mắt ra, đang quỳ trước giường là Uyển Đồng nước mắt nước mũi tùm lum đầy mặt, nó bổ nhào tới nắm tay y, một đường hỏi y sao lại xảy ra chuyện này. Hoàn Ân tiếng nói lí nhí như muỗi, giật giật đôi môi, nhưng căn bản nói không ra lời. Gã quản sự đêm qua tiến đến bên giường, ấn đường gã nhíu lại bao hàm nỗi sầu lo:
“Điện hạ, ngài vừa hôn mê bất tỉnh một thời gian, tiểu nhân đã tìm đại phu đến xem qua. Điện hạ sợ rằng đúng là bị cảm lạnh, người nóng rần lên, tình hình không ổn. Tốt nhất ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. . .”
Nói đến phần sau, thanh âm lại càng trầm thấp.
Nằm trên giường nghỉ ngơi? Tối nay phải dự tiệc, đâu phải lúc để nghỉ ngơi. Dù sao vẫn không có khả năng lúc này cấp báo hoàng đế rằng, Vân Nguyệt tộc vương tử thân thể không khỏe, không thể dự tiệc, chẳng phải y đã quá tuỳ tiện rồi sao. Vậy đem mặt mũi vị đế vương kia để nơi nào?
Hoàn Ân nhờ Uyển đồng nâng dậy ngồi dựa vào thành giường, giọng khàn khàn rõ rệt hỏi:
“Xin hỏi, tình hình hiện tại ra sao?”
Thanh âm đã hoàn toàn không giống như lúc trước róc rách nước chảy mà lại tinh tế ôn nhuận.
“Đã sang giờ Thân.”
Giờ Thân, sau một canh giờ nữa trong cung sẽ cử người tiếp y.
“Làm phiền đại nhân thay ta sắc một chút dược, sau đó ta cần nước nóng tắm rửa.”
“. . .Tiểu nhân đi phân phó, thưa điện hạ.”
Quản sự do dự nửa khắc vẫn là đáp ứng, rồi thi lễ cáo lui. Quản sự mới bước chân khỏi cửa, Uyển đồng tựa đứa trẻ sơ sinh mà khóc oa oa:
“Điện hạ! Điện hạ! Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Hoàn Ân cố sức giơ tay lên vuốt đầu nó, khàn khàn nói:
“Không có chuyện gì, là ta đi buổi đêm bị nhiễm phong hàn.”
“Điện hạ người gạt ta! Nào có chuyện bị phong hàn mà như này chứ!”
“Không dối ngươi.”
Hoàn Ân cười một cái, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác:
“Mau tới giúp ta tắm rửa thay y phục, ta một chút khí lực cũng không có, phải nhờ cậy ngươi nhiều.”
Lưu công công đưa tới bộ Hoa phục mặc khá phiền phức, không thể lãng phí nhiều thời gian vào khoản chuẩn bị quần áo nón mũ được. Nếu như tới muộn, sợ cũng bị người ta nắm được nhược điểm bắt bẻ làm khó y, đến lúc đó Vũ đế sẽ không duyệt mượn binh, hoặc khả dềnh dàng chuyện phát binh, sự tình thực sự không xong.
Y đầu óc cứ quay mòng mòng, cả người nhấc không dậy nổi một chút sức lực, may mắn còn chưa hoàn toàn mất hết ý thức. Vượt qua đêm nay thì tốt rồi. Chính là không biết thân thể xanh xao chống đỡ nổi không đây. . .
Quản sự ngoài cửa lo lắng đi tới đi lui. Cách một bức tường, bên trong bắt đầu truyền ra ào ào tiếng nước tắm rửa, vậy mà đến một tiếng người nói chuyện cũng không có.
Gã lại nghĩ đến chuyện Hoàn Ân trở về lúc hừng đông hôm nay, dịch quán đại phu Lý Lai sau khi bắt mạch lén nói cho gã, Nguyệt tộc vương tử điện hạ không phải chỉ bị phong hàn, sợ rằng chính là nơi bí mật bị thương, nhiễm trùng đến phát sốt.
Rốt cuộc đi đâu nên nỗi bị thương như vậy, vị vương tử điện hạ không cho phép, bọn họ cũng không có quyền điều tra. Hơn nữa, tối hôm qua Hoàn Ân một mực khẩn cầu gã giữ bí mật, nghĩ đến chắc chắn là có sự ẩn khuất khó nói. Điện hạ y dáng vẻ thư sinh, nhìn qua tựa như cơn gió nhã tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra là đoạn tụ. Ngàn vạn lần mong rằng tại y gặp phải thích khách rồi bị hại thành như vậy, bằng không dịch quán cần phải nhận toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa liên lụy lại lớn không tưởng nổi.
Vương tử điện hạ bệnh thành như vậy, sợ là bước đi cũng không vững. Nếu như tối nay tại yến hội bề trên xảy ra chuyện rắc rối gì, gã thân là một quản sự dịch quán nhỏ bé sẽ gánh không nổi.
Quản sự ở bên ngoài quay qua quay lại đến ngàn vòng, bên trong còn chưa có động tĩnh.
Gã gấp đến độ muốn nhanh đẩy cửa xông vào, bỗng nhiên cửa kẽo kẹt một tiếng theo bên trong mở ra, Uyển Đồng đỡ Hoàn Ân chậm rãi bước ra.
Trong nháy mắt, quản sự tròng mắt trợn tròn.
“Đã nhiều ngày khổ cực đại nhân, ngày khác ta nhất định sẽ hậu tạ thỏa đáng. Chẳng hay trong cung đã truyền kiệu tới chưa.”
“Thưa. . . Thưa điện hạ, kiệu đã chờ sẵn ở bên ngoài.”
Quản sự mồm miệng bỗng nhiên nói lắp.
“Điện hạ, thỉnh đi theo hạ quan.”
“Đa tạ.”
Hoàn Ân ra khỏi dịch quán, ngồi trên nhuyễn kiệu, dặn dò Uyển Đồng hảo hảo ở yên trong dịch quán không nên chạy loạn, hướng quản sự khẽ gật đầu, liền buông mành kiệu xuống. Khuôn mặt mịn trắng như ngọc trai do nhiễm cảm mà đỏ hồng, bị mành rèm buông xuống ngăn trở, cuối cùng là ngón tay dài nhỏ trắng nõn thu vào.
|