Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 10: Dĩ nhiên là ngươi.
Y không biết có phải hay không chính mình hồ đồ, thoáng có điểm choáng váng đầu.
Người trước mắt, không phải là tên hỗn trướng đêm đó coi hắn là tiểu quan mà ngạnh thượng y sao?
Làm sao có thể? Làm sao có thể khéo như thế?!
Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, trợn to mắt lại nhìn kỹ một chút.
Tuy rằng miện phục che lại, khí thế nghiêm nghị, ngũ quan vẫn là giống nhau như đúc, chính là thời điểm tỉnh ngộ ánh mắt càng sắc bén hơn.
Không sai, là hắn. Khuôn mặt kia, hắn dù hóa thành tro cũng nhận ra.
Trách không được, trách không được y lại cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nguyên lai chính là cùng một người!
Hoàn Ân tay run rẩy không nghe theo sai sử, ly rượu rất nhanh bị tràn ra.
Cừu địch y muốn giết chết, lại là đối tượng phải khẩn cầu viện trợ! Còn vận mệnh nào so với cái này nữu khúc hơn sao? Bị người nọ coi thành tiểu quan mà thượng, còn phải hèn mọn quỳ trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn cho mượn binh! Hoàn Ân trong lòng phẫn hận tới cực điểm, cơ hồ nghiến răng lại.
Y nhận ra đối phương là ai, nhưng đối phương tựa hồ cũng không có nhận ra y, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào ly rượu, uống một hơi cạn.
Ly rượu đụng nhau phát ra “đinh” một tiếng, Hoàn Ân mới lấy lại tinh thần, cố gắng áp xuống muôn vàn cảm xúc đang dâng lên trong lòng, run run đem ly đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi uống xong cả ly rượu.
Trong nháy mắt, y thật hy vọng đây là rượu độc, uống rồi, xong hết mọi chuyện.
Vũ Đế hướng y nâng ly không tỏ ý, sau đó trở về trên kim loan tọa.
Hoàn Ân gần như toàn thân thoát lực ngồi xuống, nhìn chăm chú trên bàn tinh điêu tế trác mà sững sờ. Đến khi có người hỏi y tình huống hiện tại trong Nguyệt tộc, y mới miễn cưỡng xốc lên tinh thần trả lời hai câu. Nguyên bản đầu nóng sốt có chút hồ đồ hiện tại càng thêm mơ màng trầm trầm.
“Điện hạ? Vương tử điện hạ?”
Thái giám phất trần câu nệ ở bên cạnh y hô hai tiếng, Hoàn Ân sửng sốt, giương mắt nhìn lên, đại điện mọi người đang nhìn y chăm chú.
“Thật có lỗi. . . . . . Xảy ra chuyện gì? . . . . . .”
Tiểu thái giám nhỏ tiếng nói: “Bệ hạ vừa đề nghị kêu ngươi đi hậu hoa viên xem diễn.”
“A. . . . . .” Hoàn Ân vội vàng đứng lên hướng thượng tọa chắp tay: “Bệ hạ thỉnh.”
Hoàn Ân tâm thần không yên theo Dung Thành xuyên qua đại điện, đi vào ngự hoa viên sân khấu kịch. Vũ Đế tựa hồ đối với y coi như không lạnh nhạt, nhưng chuyện mượn binh, lại một chữ cũng chưa nói. Thôi thôi, chờ diễn xong rồi tìm một cơ hội hỏi hắn là được. Vừa nghĩ tới sẽ phải cầu xin kẻ thù hận không thể sát, Hoàn Ân trong lòng liền vừa hận vừa khổ.
Sân khấu đã sớm được dựng xong, dưới sân cũng bày ghế nhuyễn đệm, Dung Thành ngồi trên thượng tọa cao nhất, thái giám dẫn Hoàn Ân đến trước vị trí của y, cư nhiên ngay tại bên trái Dung Thành. Hoàn Ân sửng sốt một chút, vẫn là ngồi xuống, nhưng vẫn có ý nhích về phía trái, nghĩ cách hắn xa một chút.
Dung Thành nghiêng mặt nhìn hắn cười cười: “Giám vu tộc nhân của ngươi đang đánh giặc, trẫm liền tuyển xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái này diễn, coi như là mong ước xa xôi.”
“Tạ bệ hạ.” Hoàn Ân nhẹ nhàng gật đầu. Xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái? Là nói y trong triều không người sao? Cũng may hắn không có cơ hội có thể nhìn đến bộ dáng kẻ thù, bằng không y thật lo lắng không thể khống chế chính mình mà cho hắn một bạt tai.
Thanh âm cheng cheng vang lên, trên sân khấu nhảy ra một gã vũ sinh. Lực chú ý của mọi người lập tức đều tập trung lên sân khấu.
Y hiện tại đầu càng đau.
Vốn đang bị sốt, địa phương kia còn đau, hiện tại đầu sỏ gây nên chuyện đang an vị ở bên phải y, vẻ mặt nhàn nhã xem ca diễn, y vẫn không thể một đao chém hắn. Ở bữa tiệc bị bắt uống vài ly rượu, gió đêm lành lạnh thổi, đau đầu muốn nứt ra, huống chi còn có tiếng cheng cheng thùng thùng luôn luôn quanh quẩn bên tai.
Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, lại không dám đưa tay đi nhu huyệt thái dương. Trong dạ dày một trận bốc lên như là sắp ói ra.
Y nghĩ nhắm mắt dưỡng thần một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Người nọ bên cạnh chính là xem diễn vô cùng tập trung, ngẫu nhiên còn chụp một chút ghế dựa, y nhắm mắt trong chốc lát hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Hoàn Ân nghĩ như vậy, mi mắt nhẹ nhàng khép lại.
|
Chương 11: Dưỡng Tâm điện.
Trên đài hai vũ sinh đánh đến tương đương phấn khích, thanh âm cheng cheng thùng thùng cũng mau qua một trận, cuối cùng đến cao trào, dưới sân khấu cả sảnh đường một mảnh màu, ngay cả Dung Thành cũng cười vỗ vỗ tay, lại vô tình lưu ý đến người bên cạnh tựa hồ vẫn không có phản ứng gì.
Dung Thành hơi hơi nghiêng đầu đi, không ngờ phát hiện người nọ nhưng lại nhắm mắt, lông mi nhẹ buông xuống, bộ dáng như là đang ngủ.
Thái giám đứng phía tay trái cầm phất trần thuận theo tầm mắt Dung Thành nhìn qua, sợ tới mức vội vàng bước nhanh đi lên, muốn gọi tỉnh Hoàn Ân. Ở trước mặt quân vương ngủ gà ngủ gật, này chịu tội không nhẹ a! Ai ngờ Dung Thành lại nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo không cần kinh động y.
Phía sau một đám thần tử cũng đều toàn bộ tập trung trên sân khấu, căn bản không biết chất tử Nguyệt tộc đang ngủ. Thái giám đứng ở một bên thở mạnh cũng không dám, trời biết Dung Thành có đang nghĩ ra chút biện pháp khác để trừng trị y hay không. Nói chung, hắn thật sự không phải là đế vương hòa ái dễ gần.
Thế mà tại đây, dưới bầu không khí gần như có chút quỷ dị, xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái diễn xướng thuận lợi cũng kết thúc.
Dung Thành để thái giám thông báo ban thưởng cho vũ sinh, truyền lệnh yến hội chấm dứt, các vị quan lại liền toàn bộ lui xuống.
Trong vườn to như vậy điểm mấy chén nhỏ đèn lồng, gió đêm thổi tới một chút mùi hoa, nhất thời u tĩnh văn hoa.
Lưu Kỳ bước lại gần, Dung Thành thản nhiên nói: “Tim vài thái giám thân thể khỏe mạnh, đưa y vào Dưỡng Tâm điện.”
***
Lưu Kỳ đứng ở một bên, nhìn Dung Thành đưa tay cởi xuống ngọc tông trên đầu Hoàn Ân toàn bộ quá trình y cũng không tỉnh lại.
Dưỡng Tâm điện vốn là cung điện để hoàng đế xử lý sự vụ, trừ bỏ tiếp kiến quan viên cao cấp cùng thư phòng ngoài phê duyệt tấu chương, còn có một gian phòng để cho hoàng đế nghỉ ngơi thậm chí nghỉ trưa. Dung Thành để Hoàn Ân ở trong này nghỉ tạm thật sự không phải ý kiến hay, sẽ vi phạm tổ chế.
“Bệ hạ. . . . . .” Lưu Kỳ đứng ở bên giường thật cẩn thận nói: “Nếu không để lão nô sai người đưa vương tử điện hạ về dịch quán. . . . . .” Để y ngủ ở chỗ này, làm sao được a. Kia hoàng đế nếu không quay về Trường Nhạc cung, lúc nào lật bài tử a?
Dung Thành chỉ thản nhiên nói: “Tuyên Thái y.”
Bệ hạ hôm nay tuyệt đối không bình thường, Lưu Kỳ ở trong lòng hạ kết luận.
Nguyên bản đối với vương tử Nguyệt tộc đến làm chất tử hờ hững, hôm nay nghe nói phá lệ đi mời rượu, xem hết tuồng diễn còn đem người trực tiếp mang về Dưỡng Tâm điện! Ở trước mặt hoàng đế ngủ, tội danh này đủ để chém đầu. Chẳng lẽ, bệ hạ coi trọng vương tử nghèo túng này? Tuy nói bộ dạng không bằng Lộng Ngọc công tử xinh đẹp, nhưng khí chất quả nhiên thanh tú ôn nhuận, chẳng lẽ bệ hạ đã động tâm?
Lưu Kỳ trong đầu nhất thời lớn tiếng: dù sao tên nghèo túng kia cũng là vương tử quốc gia khác, chủ tử nhà mình không có khả năng làm xằng bậy a. . . . . .
Sương phòng bên kia, Dung Thành đang nghiền ngẫm bốn phía đánh giá Hoàn Ân. Nhìn gần khuôn mặt trắng nõn của y cũng có hương vị, tựa như Dạ Minh Châu phát ra quang mang, trắng noãn nhu hòa. Nguyên nhân còn bởi vì bị nhiễm bệnh thản nhiên đỏ bừng, giống như bôi lên một tầng son phấn. Mi dày dài, vành tai khéo léo mượt mà cùng chóp mũi, môi đỏ tươi ướt át, Dung Thành càng xem càng cảm thấy thoải mái. Sau khi tóc cởi bỏ bó buộc, cả đầu tóc đen tản ra như tơ lụa, càng làm hắn mạc danh kỳ diệu vừa ý. Làm hắn hứng thú nhất là phía dưới mắt trái hoàn ân có lệ chí (nốt ruồi như giọt lệ =]]) , ở ngay dưới mí mắt, mạc danh thêm mấy phần uyển chuyển quyến rũ. Nghe nói người có lệ chí số mạng không tốt, cả đời sẽ lưu rất nhiều nước mắt, xem ra lời này đều không phải là nói dối.
Thời điểm thay Hoàn Ân cởi bỏ tóc, rõ ràng cảm giác được thân thể của y rất nóng, hơi thở cũng mang khí nóng, không biết cơn sốt có nghiêm trọng không, thế nhưng còn gắng gượng đến dự tiệc, quả thật rất can đảm.
Nhìn người vừa rồi còn ở đường thượng nhanh mồm nhanh miệng đối chọi gay gắt với người khác, hiện tại liền mềm mại nằm ở nơi này, Dung Thành trong lòng không khỏi xao động.
“Bệ hạ, Thái y đã đến.”
Nghe được thanh âm của Lưu Kỳ, Dung Thành lập tức tỉnh táo lại, vén lên mành giường, nói: “Tuyên hắn vào.”
Thái y vừa nghe nói là Dưỡng Tâm điện truyền gọi còn tưởng rằng bệ hạ long thể không tốt, ôm cái hòm thuốc ba bước thành hai bước chạy tới. Đến đây vừa thấy, bệ hạ êm đẹp ngồi ở một bên, xem ra là vị quý nhân trên giường xảy ra chuyện. Bất quá, Tuyên Hướng thật đúng là không có tiền lệ ở Dưỡng Tâm điện lâm hạnh a.
Cẩn thận bắt mạch, Thái y mới mở miệng: “Bệ hạ, vị quý nhân này chính là gió lạnh xâm nhập cơ thể nên phát sốt, còn kèm miệng vết thương bị rách.”
“Miệng vết thương bị rách?” Dung Thành liếc nhìn người quỳ trên mặt đất, “Miệng vết thương chỗ nào?”
|
Aiya. Hồi hộp nhỉ. Cảm ơn bạn nhiều.
|
Chương 12.
“Cái này. . . . . . Thứ cho nô tài vô năng. . . . . .” Hắn bắt mạch, cũng không phải là có thể nhìn thấu.
“Đưa phương thuốc cho thái y viện sắc dược.”
“Dạ. . . . .”
Ngữ khí Dung Thành rõ ràng không có tức giận gì, nhưng là quân vương, đợi cho lúc phát hỏa đó chính là rơi đầu. Thái y đáp không được vấn đề, tự thấy hổ thẹn, vội vàng dập đầu, cái lưng mồ hôi đầm đìa từng bước một lui ra bên ngoài.
“Đợi chút.”
Thái y cả người run lên: “Bệ hạ còn có gì phân phó?”
“Ngươi xác định y bị thương?”
“Nô tài không dám nói ngoa, có tám phần nắm chắc. Phong hàn phát sốt cùng nhiễm trùng phát sốt bất đồng rất nhỏ.”
Dung Thành trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đi xuống đi.”
“Dạ. . . . .”
Bị thương? Cái này thật kỳ quái. Hắn không có lưu tâm đến Hoàn Ân, nhưng dịch quán bên kia cũng không có bất luận báo cáo gì về tình cảnh bị thương, ngay cả Thái y cũng không gọi đến. Vậy là trước khi đến liền bị thương? Này còn bị nhiễm trùng, miệng vết thương kia chỉ sợ không nhỏ.
Lưu Kỳ nhìn Dung Thành nâng tay, vội vàng xông về phía trước từng bước, kéo mành ra. Người ở bên trong nhẹ nhíu mi, hô hấp dồn dập lại nặng nề, hiển nhiên thập phần khó chịu.
“Bệ hạ có muốn hồi cung trước? Người này có lão nô trông chừng.” Lưu Kỳ nói hướng người bên cạnh sai bảo, một cung nữ chạy nhanh tới, đem khăn bỏ vào chậu đồng tẩm ướt, lại vắt khô, đắp lên trán Hoàn Ân.
“Ân.” Dung Thành đứng dậy ngồi ở trước án kỷ, nói: “Đem tấu chương chưa phê xong tiến vào.”
Lưu Kỳ thật cẩn thận nói: “Bệ hạ. . . . . . Hôm nay không lật bài tử?”
“Không lật, nhanh đi.”
***
Hoàn Ân cả người nóng ra mồ hôi, lại từng trận từng trận phát run, đầu đau như muốn nứt ra. Trong lúc hoảng hốt giống như có người lấy khăn lạnh đắp ở trên đầu y, giữa lúc y hỗn độn cảm thấy thanh thanh lành lạnh thật thoải mái, đột nhiên tỉnh lại: lúc này, không phải còn đang xem hí sao?!
Y chợt mở to hai mắt, trước mặt là một khuôn mặt cung nữ hoàn toàn xa lạ, cầm khăn trên tay, biểu tình kinh sợ.
Nơi này là chỗ nào? Tại sao y lại ở trên giường? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y đang nằm mơ sao?. . . . . . Hoàn Ân lắc đầu lại mở mắt ra, đầu phát sốt trì độn phản ứng không kịp, liền nghe được một tiếng có chút lanh lảnh: “Bệ hạ. . . . . . Vương tử điện hạ đã tỉnh.”
Một tiếng ”Bệ hạ” cơ hồ làm đầu Hoàn Ân trống rỗng, tiếp theo liền nghe được tiếng bước chân, chậm rãi tới gần mép giường.
Hoàn Ân phản xạ xốc lên chăn, nghĩ xoay người xuống giường lễ bái, bị tay áo minh hoàng chặn lại, cái thanh âm quen thuộc kia nói: “Người bị bệnh trên giường miễn lễ. Lúc ngươi đang xem hí thì mê man, trẫm liền sai người đem ngươi đến nơi này nghỉ ngơi một lát. Ngươi hiện tại cảm thấy đỡ nhiều chưa?”
Nghe được thanh âm của người nọ, Hoàn Ân có chút phát run. Đêm đó bị cường bạo gây cho y ám ảnh quá lớn, hiện tại đầu sỏ gây nên chuyện ngay tại trước mặt y, y làm sao có thể không sợ . . . . . . Người nọ hẳn là không nhận ra y đi? Hoàn Ân nắm lấy chăn cực lực trấn định xuống, nói: “Vi thần quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, tội đáng chết vạn lần.”
“Không có gì.”
Dung Thành ở mép giường ngồi xuống, Hoàn Ân cảm thấy chính mình cả người lông tơ đều dựng thẳng lên.
“Ngươi bị ngoại thương, tại sao không bảo dịch quán thông báo?”
|
Chương 13.
Ngoại thương? Hoàn Ân ngẩn người: “Tạ bệ hạ quan tâm, nhưng vi thần cũng không có ngoại thương gì.”
Khuôn mặt người nọ dưới ánh nến chiếu xuống tựa hồ có vẻ âm tình bất định, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu là ở biên giới Tuyên Hướng bị thương, cũng không báo lên đuổi bắt hung thủ, cũng không tuyên Thái y, có vẻ là trẫm chiêu đãi không chu toàn.”
Xem như Hoàn Ân vào Tuyên Hướng tới nay, nghe được câu nói nặng nhất. Trong khoảnh khắc y mồ hôi lạnh chảy ròng, ép xuống thân mình đem cái trán nóng hổi chống đỡ nói, “Hồi bệ hạ, thương này chính là thần ở biên giới Nguyệt tộc bị, vốn đã sắp sửa khỏi hẳn, hôm qua không biết vì sao tái phát, nghĩ đến chắc là do đi mã xa mệt nhọc, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi, bệ hạ nhật lí vạn ky, thần không dám kinh động.”
Rơi vào thế khẩn cấp, cũng không quản nói dối bị phát hiện, chỉ mong người này không truy cứu lai lịch miệng vết thương. Hoàn Ân cúi xuống thân mình, nhìn không thấy biểu tình hoàng đế. Cả người nóng lên, mồ hôi trên lưng làm y phục ẩm ướt thêm, dính ở ngoài da thịt như keo, thật sự khó chịu.
Bên trong lặng im được một lúc lâu, ánh nến tí tách mấy tiếng, mới nghe thấy Dung Thành ngữ khí không rõ nói: “Nếu như thế, trẫm sẽ không truy cứu. Mong rằng vương tử điện hạ bảo trọng nhiều hơn, chớ để truyền ra ngoài, nói Tuyên Hướng chiêu đãi không chu toàn.”
Hoàn Ân trong lòng buông lỏng, cơ hồ muốn nhu nhược ngã xuống: “Tạ bệ hạ quan tâm.”
“Uống bát dược này đi.” Vừa dứt lời, một bên Lưu Kỳ bưng bát sứ tiến lên hai bước.
Hoàn Ân cũng không biết này rốt cuộc là dược hay là độc, nghĩ rằng nếu là độc, sớm một chút kết thúc cũng không tệ, liền tiếp nhận bát sứ uống một hơi cạn sạch.
“Lưu Kỳ, chuẩn bị kiệu đưa vương tử quay về dịch quán.”
“Dạ,” thanh âm có chút lanh lảnh vang lên.
Hoàn Ân thở phào một tiếng không thể nghe thấy, chống đỡ thân mình xuống giường, nhìn quanh bốn phía tìm áo khoác, cung nữ kia nâng một bộ y phục đi tới, cũng là màu trắng thuần, hiển nhiên không phải hoa phục in sắc đỏ hôm nay mặc ở yến hưởng. Hoàn Ân phỏng đoán là ý tứ của hoàng đế, cũng không nguyện hỏi lại, lấy y phục liền mặc vào.
Y bào rộng rãi mặc ở trên người Hoàn Ân như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, bên hông cài đai ngọc, một đầu ô phát rối tung, mi đen băng cơ, giống như sơn thủy vẩy mực.
Tóc bó buộc mất một chút thời gian, Hoàn Ân cũng đành phải vậy, thầm nghĩ mau mau rời xa đế vương âm tình bất định này.
Quỳ xuống trong nháy mắt đầu y lại có chút choáng váng, mượn tư thế hạ xuống thân mình mới đứng vững. “Vi thần. . . . . . Đa tạ bệ hạ chiếu cố. . . . . .” Dừng một chút, vẫn là mở miệng hỏi: “Không biết chuyện mượn binh. . . . .”
“Ngày mai đại tướng quân Cao Trùng sẽ phát binh.”
Cũng may chuyện này hắn không có thoái thác, Hoàn Ân cảm thấy trong lòng một khối đá lớn rơi xuống đất: “Thần bái tạ hoàng ân hậu đãi.”
Lưu Kỳ đưa Hoàn Ân lên nhuyễn kiệu, dặn dò thị vệ một phen, mới đi vòng quay về Dưỡng Tâm điện, vừa vào cửa, liền thấy chủ tử nhà mình đứng ở bên giường dõi theo ánh nến, vẻ mặt vẫn là nhìn không ra hỉ giận. Lưu Kỳ không dám nói lời nào, liền đứng ở sau mành. Hơn nửa ngày, mới nghe thấy chủ tử nhà mình ngữ khí không rõ hỏi một câu: “Ngươi nói xem y bị cái gì đả thương?”
Lưu Kỳ không dám giả ngu: “Bệ hạ. . . . . . Lấy kinh nghiệm hữu hạn của thần xem xét . . . . . Vương tử điện hạ chỉ sợ là. . . . . . Bị thương phương diện kia . . . . .” Không gặp chuyện bất trắc, thân thể nhiệt độ cao, lại không tuyên Thái y, như thế quá kỳ quái, hơn phân nửa chính là chuyện khó có thể mở miệng. Hắn ở trong cung ngây người mấy chục năm, đã thấy được nhiều chuyện giống như vậy.
Dung Thành khẽ hừ một tiếng.
Hậu đình bị nứt, còn chạy tới dự tiệc, nửa đường hôn mê bất tỉnh, Hoàn Ân này lá gan thật sự là đủ lớn. Thời điểm thanh tỉnh còn làm bộ dáng như vì dân chờ lệnh, ở trên yến hội rất có ý tứ ngọc nát đá tan, kết quả cũng chỉ là người làm chuyện dơ bẩn.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong bại nhứ. Dung Thành trong tâm thầm khinh bỉ.
Không biết vì sao, trước mắt lại hiện ra người nọ thân mặc áo ngoài màu trắng, tóc dài rối tung bộ dáng kinh diễm như trúc như tùng. Nếu thật sự là người sửu lậu như vậy, khí chất tại sao lại ôn nhuận như ngọc như thế?
Thấy Dung Thành sau khi hừ một tiếng lại không nói chuyện, Lưu Kỳ thật cẩn thận nói: “Bệ hạ, Tiểu Hợp Tử vừa mớihồi báo, đêm đó trong phòng không có điểm huân hương gì.”
“Sao?” Dung Thành không muốn nghĩ đến tên vương tử đồ bỏ đi kia, dù sao Nguyệt tộc sớm muộn gì cũng là vận mệnh bị thâu tóm, không bằng quan tâm một chút như thế nào ngoạn đến sảng khoái. “Cho người đi tra, tiểu quan đêm đó là ai.”
|