Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Truyen co 86 chuong. Van con kha dai.
|
|
Chương 14.
Hoàn Ân ngồi trên cỗ kiệu, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Bầu không khí đêm nay vô cùng quỷ dị, y một vương tử nhược quốc tới cầu xin trợ giúp, lúc ở yến hưởng lại ngủ gật, không chỉ không bị truy cứu, còn được hoàng đế mang về điện nghỉ ngơi, này hết thảy đều mang một cỗ dị thường. Hơn nữa, người trước mặt đêm đó đối với mình. . . . . .Y tuy nói không được, cảm thấy nơi đó có chút dị thường, làm cho y khó có thể an tâm.
Có lẽ. . . . . . Là bởi vì phát hiện hỗn trướng đêm đó lại chính là hoàng đế đương triều . . . . . .
Không chút nào khoa trương, thời điểm y thấy mặt của hắn, thật là tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang).
Hoàn Ân đưa tay lên trán chạm phải một mảnh nhiệt độ cao.
Thôi thôi, Dung Thành đã hứa sẽ phát binh, những cái khác liền quên đi. Trước mắt tình thế biến hoá kỳ lạ, vẫn cho Uyển Đồng về trước đi, mình ở lại nơi thị phi này là đủ rồi, ngay cả có thể toàn thân trở ra hay không còn chưa biết được . . . . . .
Nhuyễn kiệu nhoáng lên một cái, làm Hoàn Ân cơ hồ muốn nôn mửa. Thật vất vả đến dịch quán, xa xa trông thấy Uyển Đồng khoác áo ngoài dựa ở cửa nhìn qua như là chờ đã lâu, vừa thấy kiệu hạ xuống liền vội đi lên. Hoàn Ân khi kiệu hạ xuống thân hình mềm nhũn, nếu không phải Uyển Đồng đỡ thì đã ngã nhoài trên mặt đất rồi.
Y một đường cứng rắn chống đỡ, đến lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, tùy Uyển Đồng nâng vào nhà, ngay cả quần áo đều không kịp cởi xuống, liền hôn mê bất tỉnh.
***
Hoàn Ân chậm rãi mở to mắt, ánh vào mi mắt là đỉnh màn quen thuộc, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Điện hạ, ngươi cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Hoàn Ân quay đầu lại, chỉ thấy Uyển Đồng ngồi ở mép giường, tóc tai lộn xộn, hốc mắt hãm sâu, giống như là cả đêm không ngủ.
“Ngươi thế nào lại bộ dáng này? Không hảo hảo nghỉ ngơi sao?”
Uyển Đồng lập tức oa khóc ra: “Điện hạ nóng thành cái bộ dáng kia, ta làm sao dám ngủ?!” Nhiệt độ cơ thể cao đến nói mê sảng, hắn thay đổi khăn ướt cả đêm, trong chậu đồng nước đều biến thành nước ấm.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.” Tuy rằng vẫn rất khó chịu,nhưng nhiệt độ cơ thể giảm xuống rất nhiều, ít nhất không giống như đêm đó một trận lạnh một trận nóng. ”Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngươi xem ngươi này bộ dáng giống cái gì.”
“Điện hạ. . . . . . Ngài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không cần giấu giếm ta!”
“Chỉ là nhiễm phong hàn không đúng lúc xem đại phu, ngươi cảm thấy là cái gì?” Hoàn Ân cười sờ sờ đầu hắn. “Ta đứng lên hoạt động một chút, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Uyển Đồng nghe vậy mới vừa lau nước mắt vừa vào phòng ngủ.
Chuyện đưa hắn trở về. . . . . hôm sau rồi nói vậy. . . . . . Hài tử này không biết gì sẽ đỡ thương tâm hơn. Hoàn Ân nhìn hắn xuất môn, nhịn không được thở dài.
***
Nến đỏ nhỏ giọt, ánh lên thân thể trên giường, cơ thể cân xứng, hai đùi tuyết trắng, móng tay đỏ sẫm đâm vào da thịt mật ong,thanh âm thở dốc ngày càng cao, cuối cùng một tiếng thét có chút cao vút, màn giường mới đình chỉ lay động.
Thân thể mềm mại không xương như thủy xà dính lên, ngón tay có móng dài sờ trên ngực Dung Thành, bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Nữ tử lập tức ủy khuất vạn phần: “Bệ hạ. . . . . . Ngài đây là xảy ra chuyện gì? . . . . . .”
Dung Thành mở mắt nhìn đỉnh màn, miễn cưỡng không muốn nói chuyện.
Thấy làm nũng bất thành, nữ tử vội vàng thay đổi một bộ ngữ khí thông cảm: “Bệ hạ. . . . . . Nô tì mặc kệ ngài ở bên ngoài có bao nhiêu nam nhân nữ nhân, chỉ cần bệ hạ vẫn nhớ đến nô tì, nô tì đã cảm thấy rất vui mừng.”
Nghe lời này Dung Thành cuối cùng “Ân” một tiếng, nhưng cũng không nói tiếp.
Một kích hiệu quả, nữ tử lại buồn bã nói: “Nô tì không cầu có thể giúp bệ hạ vui vẻ vĩnh viễn, chỉ cần trong lòng bệ hạ lưu một chỗ cho nô tì như vậy đủ rồi.”
Nữ nhân trừ bỏ ai oán cũng không có cái gì khác sao? Dung Thành cuối cùng không kiên nhẫn, ngồi dậy, lấy trung y màu trắng trên kỷ thượng phủ thêm vào.
Nữ tử lập tức có chút sững sờ, tại sao câu nàng vỗ mông ngựa này lại đến đùi ngựa? Sợ run hai giây, lại vội vàng cuộn mình xuống giường, thay Dung Thành sửa lại y phục, thêm áo khoác, cuối cùng nhu tình như nước hành cái lễ: “Nô tì cung tiễn bệ hạ. . . . . .” Cuối cùng không quên sâu kín nâng mắt lên nhìn Dung Thành một cái, Dung Thành nhìn cũng không nhìn nàng, xoay người đi ra cửa.
Lưu Kỳ cầm đèn lồng phía trước dẫn đường, chủ tử nhà mình gần đây không lật bài tử vẻ mặt không vui.
Hôm ở Dưỡng Tâm điện tiễn bước vương tử kia, chủ tử nhà mình liền trực tiếp trở về Trường Nhạc cung, không lật bài tử. Ngày hôm qua, không lật bài tử. Hôm nay, không kiên nhẫn ở kim bàn sờ soạng trong chốc lát, cuối cùng vung tay áo: “Bãi giá Dục Tú cung.” Dục Tú cung là chỗ Quách quý phi, Quách quý phi chưa bao giờ cáu kỉnh, đối với gia chủ mình bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, công phu giả vờ điềm đạm đáng yêu cũng là dày công tu luyện, cho nên bệ hạ vẫn đối với Quách quý phi thái độ cũng không tệ lắm. Cho dù là như vậy, Quách quý phi cũng không thể lưu lại bệ hạ.
Lưu Kỳ biết chuyện tình đêm đó, hơn nữa gần đây Dung Thành trước sau mệnh lệnh hỏi thăm ”Huân hương” cùng ”Tiểu quan”, ở đại nội làm nhiều năm như thế, hắn sao lại không biết ý nghĩ của Dung Thành.
Đắn đo trong chốc lát, Lưu Kỳ nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài có muốn nô tài đem Lộng Ngọc công tử tiến cung?
Dung Thành liếc mắt nhìn hắn: “Cho hắn tiến cung làm gì? ” Lộng Ngọc luôn luôn ở trước mặt hắn làm kiểu, đây cũng là lạc thú duy nhất hắn có. Nếu biết chính xác thân phận hắn, còn không biết a dua thế nào đây. Khuôn mặt nịnh nọt hắn nhìn mà thấy phiền. “Tiểu quan kia là ai còn chưa tra ra sao?”
“Cái này. . . . . . Lão nô đã thúc giục Tiểu Hợp Tử, Tiểu Hợp Tử nói Di Phương Các bên kia cũng không ghi lại, hắn còn phải tốn chút thời gian lần lượt hỏi từng người.” Nếu không phải vạn tuế gia không muốn gióng trống khua chiêng tìm, lúc này phỏng chừng đã có thể đưa người đến trước mặt Dung Thành rồi.
“Dài dòng.”
Chủ tử nhà mình đêm nay rõ ràng tâm tình không tốt, Lưu Kỳ không dám tới gần đụng chạm mũi thương, đành phải một đường yên lặng dẫn đèn lồng.
Dung Thành thật rất phiền chán.
Đây là chuyện hắn hành phòng lần đầu tới nay.
Theo thời điểm hắn còn tại Đông cung làm thái tử chơi đùa không ít mỹ nhân, cũng là khách quen ở kỹ viện. Tuyên Văn Đế lúc đó phong lưu phóng khoáng, chỉ cần không gây ra đại sự cũng lười quản. Sau khi lớn lên một chút, nghe nói phía sau của nam nhân so với nữ nhân càng chặt, trừu sáp càng thích, sau khi xong việc cũng không phải lo lắng vấn đề mang thai, liền bắt đầu sinh ý niệm ngoạn nam tử xinh đẹp trong đầu. Hắn thượng qua nam nhân rất nhiều, không có một người nào có cảm giác như tối hôm đó. Không biết là có phải bởi vì do uống say hay không.
Đêm nay cùng Quách quý phi hành sự, hắn cố ý uống chút rượu, thậm chí cố ý tạo chút cảm giác cường bạo, ai ngờ vẫn nhạt nhẽo, qua loa tiết ra cho xong chuyện.
Nghe nói có vài nam tử thể chất thích hợp làm tiểu quan, thí dụ như phía sau hút rất chặt, nội bích còn có thể tự động phân bố dịch thể linh tinh, chẳng lẽ hắn đêm đó gặp trúng một cái cực phẩm như vậy? Nhưng cực phẩm như thế, vì sao không xuất danh?
Nếu người nọ là cố ý, vậy kỹ thuật câu dẫn nam nhân thật sự rất tốt. Làm cho người ta thoải mái, lại bảo trì bộ mặt thần bí.
Dung Thành khẽ hừ một tiếng: thiên hạ đều là của trẫm, còn sợ trẫm tìm không ra ngươi sao.
|
Chương 15.
Hôm sau yến hội chiêu đãi, Dung Thành hạ chỉ phát ba vạn binh tiếp viện Nguyệt tộc, do Trình Văn Viễn lãnh binh xuất chinh. Đương nhiên, người có chút đầu óc trong lòng biết rõ ràng, hỗ trợ là giả, điều tra là thật. Không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Hoàn Ân chiều hôm đó liền nhận được bản sao thánh chỉ, nghĩ một lát, viết một phong thư từ dịch quán chuyển giao cho Trình Văn Viễn, ủy thác hắn hộ tống Uyển Đồng về nước. Uyển Đồng tỉnh giấc biết được, vừa khóc lại náo loạn, còn kém ”Rời nhà trốn đi”, thẳng đến khi Hoàn Ân mặt lạnh, ngưng trọng nói: “Ngươi phải trở về, không thương lượng gì nữa.” Mới khóc thút thít, nghẹn ngào chạy đến phòng ngủ hờn dỗi, buổi tối cũng không ra ăn cơm, ngay cả hành lý đều là Hoàn Ân thu xếp.
Ngày thứ ba dưới thánh chỉ, đại quân bắt đầu lên đường xuất chinh. Uyển Đồng cũng lại bất chấp cáu kỉnh, khóc như núi đổ, ôm thắt lưng Hoàn Ân không đi. Hoàn Ân trong lòng cũng khổ sở, cố nén thương tâm đem Uyển Đồng giao cho Trình Văn Viễn, nhìn theo bánh xe cuồn cuộn mịt mù, đến khi không còn trông thấy bụi mù nữa, mới thở dài một tiếng, xoay người trở về dịch quán.
Hiện nay, nơi này hổ lang tiền đồ còn chưa biết, cũng chỉ có một mình y. Hoàn Ân chống đỡ cái trán nhắm mắt bình phục một lát, trải rộng giấy Tuyên Thành ra, mài chút mực, tinh tế viết chữ xuống.
Y mặc dù không muốn gặp lại người nọ, nhưng ân huệ lớn này không ra mặt nói lời cảm ơn, cấp bậc lễ nghĩa thật sự không thể nào nói nổi. Thôi thôi, này hơn phân nửa cũng coi như là lần cuối cùng nhìn thấy hắn, lần này gặp xong, chỉ cần yên lặng chờ chiến sự chấm dứt, khi đó nói không chừng có thể về nước. Nếu không thể về nước . . . . . .
Hoàn Ân viết viết, trước mắt hiện ra biểu tình người nọ dưới ánh nến mờ ảo cùng ngũ quan sắc bén, tay không khỏi run lên, chữ “Hạ” kia một nét dường như cuộn sóng. Hoàn Ân cúi đầu thở dài, lấy ra cái chặn giấy, lại trải ra giấy Tuyên Thành . . . . .
Buổi chiều liền thu được phúc đáp trong cung đưa tới, cho y giờ Dậu vào cung dự tiệc, còn ghi chú riêng chỉ có quân thần hai người, mặc gì tùy ý.
Hoàn Ân vừa nghe chỉ có hai người bọn họ, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, Lưu Kỳ ho khan một tiếng, y mới giật mình bừng tỉnh, đưa tay tiếp nhận thánh chỉ.
***
Đang lúc hoàng hôn, Cam Tuyền cung sau ngự hoa viên, hoa mai lưu động. Mặt trời sắp xuống núi tà tà ở trong vườn mạt lên ánh chiều tà vàng óng ánh, hoa cỏ thanh u ở trong gió nhẹ lay động, trong không khí tản mạn ti ti hương thơm, làm người ta huân nhiên dục túy.
Dung Thành vừa bước qua cổng vòm, liền gặp Hoàn Ân một thân thuần trắng đứng ở bên đình, nghiêng đầu xem hồng lí ngư trong ao. Hôm nay tóc y cũng cột lên, thật dài buông xuống sau người, bị gió thổi nhẹ. Cổ như bạch ngọc tinh xảo đặc sắc, như thiên nga, làm cho Dung Thành tâm lí sinh ra chút cảm giác kỳ diệu: không biết là y trắng hơn, hay Lộng Ngọc trắng hơn?
Hoàn Ân nghe thấy tiếng bước chân, hoàn hồn nhìn, chỉ thấy Dung Thành đã muốn đến gần, tuy là thân minh hoàng, vẫn không dấu được một thân khí chất sắc bén. Hoàn Ân trong lòng nảy lên một trận sợ hãi, mượn thế xoay người hành lễ che dấu trái tim kinh hoàng.
“Bình thân, chớ đa lễ.” Người nọ thản nhiên nói, vươn tay nâng cổ tay y, Hoàn Ân lập tức giống như bị bỏng, nhanh chóng thu tay về.
Trên lưng ra một thân mồ hôi lạnh, mới cảm thấy được chính mình thất lễ trước quân vương, Hoàn Ân đầu cũng không dám ngẩng lên, vội vàng nói: “Thật có lỗi. . . . . . Ta nhất thời có chút khẩn trương. . . . . .”
Dung Thành mặc dù hơi hơi có chút không hờn giận, cũng lười vạch trần, nhíu mày nói : “Không sao, tâm tình của ngươi trẫm cũng có thể hiểu được. Ngồi đi.” Nói xong liền dẫn đầu vén lên bào tử, ngồi ở trên ghế đá bạch ngọc phô nhuyễn đệm.
Hoàn Ân ngồi xuống lấy lại bình tĩnh, bưng lên tửu hồ trên bàn rót đầy một chén rượu cho Dung Thành, lại châm cho mình một ly, nâng chén nói: “Bệ hạ nhân từ, thần bái tạ bệ hạ hoàng ân hậu đãi. Bệ hạ phát binh cứu Nguyệt tộc vu thủy hỏa chi trung, ngày sau tùy người sai khiến, Nguyệt tộc muôn lần chết không chối từ. Thần xin kính trước.” Dứt lời, liền uống cạn trước.
“Tiện tay mà thôi.” Dung Thành thản nhiên lên tiếng. ”Không biết vương tử điện hạ sốt cao đột ngột đã đỡ hơn chưa?”
“Nhờ phúc bệ hạ, ngay lúc đó đã đỡ một nửa, hiện tại đã khỏi hẳn.” Thái y viện mỗi ngày đều đưa đến dịch quán dược liệu trân quý, nhân sâm đều ăn không hết. Sốt lui đi, nhưng di chứng ho khan còn lưu lại, nơi bí ẩn bị xâm nhập mãnh liệt không lâu, vẫn đang đau âm ỉ.
“Vậy trẫm an tâm rồi.” Dung Thành mỉm cười, thay đổi câu chuyện: “Ung kinh rộng lớn, vương tử điện hạ có hứng thú có thể ra ngoài dạo, đi lại nhiều sẽ tốt cho cơ thể hơn.”
“Tạ bệ hạ quan tâm, thần đã đại khái dạo qua. Ung kinh phồn hoa giàu có và đông đúc, làm người ta tán thưởng, Nguyệt tộc cả nước sợ hãi cũng chỉ có thể ngắm nhìn. Tất cả nhờ vào bệ hạ anh minh.”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên. Khen ngợi như vậy là từ dân ngoại tộc thảo luận mà có, phá lệ làm người ta đắc ý. Dung Thành cười ha ha, nâng lên chén rượu.
“Kỳ thật trẫm thực buồn bực một việc.”
“Bệ hạ thỉnh giảng.”
Dung Thành chậm rãi mở miệng, ngữ khí nghe không ra hỉ giận: “Vì sao vương tử điện hạ vẫn tránh né không nhìn trẫm? Là trẫm bộ dạng rất đáng sợ sao?”
Hoàn Ân sợ hãi cả kinh: chẳng lẽ hắn đã phát hiện?! Theo phản xạ ngẩng đầu, đối phương nhàn tản liếc mắt một cái, ba đầu ngón tay thưởng thức chén rượu không trong tay, trên ngón giữa đeo ngọc lục bảo thạch như mắt mèo phát ra lục quang sâu kín.
|
Hay quá. Thanks bạn nhiều.
|