Cuộc Sống Cùng Nam Nhân Mặt Than
|
|
Chương 25: Trước gương... Trần Sắc trở lại phòng học vẫn nghĩ tới chuyện Điền Điềm câu dẫn Lý Tôn, càng nghĩ càng thấy chính mình tướng mạo lẫn dáng người đều so ra kém Điền Điềm, tâm tình cũng càng trầm xuống. Tan học, Trần Sắc thu thập tốt chuẩn bị về nhà, di động đột nhiên vang lên, rút điện thoại trong túi quần ra liền thấy là Lý Tôn gọi. "Vâng...." Bởi vì bên cạnh còn có bạn học khác, Trần Sắc không tiện mở miệng kêu lão công, đành phải hàm hồ hừ một tiếng. "Tiểu Sắc, em tan học chưa!?" Lý Tôn không để ý vấn đề xưng hô của Trần Sắc. "Rồi." Trần Sắc đáp. "Anh đang ở chỗ dừng xe mọi khi, em ra đi, chúng ta cùng về." Lý Tôn nói cho Trần Sắc muốn đón cậu về nhà. "Vâng!" Trần Sắc thật mạnh ứng thanh, tâm tình vừa trầm xuống lập tức liền cao hứng lên. Trần Sắc đến chỗ hẹn, nhìn thấy Lý Tôn đang tựa vào cạnh xe đợi mình. "Lão công!" Trần Sắc nhìn chung quanh không có người, cao hứng phấn chấn trực tiếp vọt vào trong lòng Lý Tôn. "Ừm." Lý Tôn vươn tay ôm lấy cậu. "Lão công, anh sao về sớm như vậy? Em còn nghĩ anh phải cùng hiệu trưởng ăn tối." Trần Sắc lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi. "Anh nói anh còn có việc phải đi trước." Lý Tôn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu. Kỳ thực Lý Tôn cảm thấy sắp đến thời gian Trần Sắc tan học, cố ý từ chối bữa ăn tiếp đón để cùng cậu về nhà. "Lão công......." Trần Sắc cũng hiểu được Lý Tôn đối tốt với mình, liền ngọt ngào mật mật tiến sát vào trong lòng anh. Hai người về nhà, cơm nước xong xem TV một lát rồi mới cùng nhau về phòng ngủ nghỉ ngơi, tâm tình Trần Sắc vẫn đều rất tốt. Thẳng đến lúc tắm xong, Trần Sắc từ tủ quần áo tìm đồ mặc đến trường ngày mai, khi đứng trước gương khoa tay múa chân lại nhớ về chuyện Điền Điềm, Trần Sắc nhìn dáng người phẳng như cái bàn giặt của mình trong gương, trong lòng bắt đầu tự ti. Trần Sắc buồn bực sờ sờ ngực mình, đầu vú thật nhỏ, lại tức giận lấy ngón tay túm lấy dùng sức véo. "A!" Trần Sắc đau đến la lên một tiếng, đầu vú không có bị nhéo lớn lên, trước ngực lại đỏ một mảnh. Đầu Trần Sắc đúng là bị nước vào, lại đi so dáng người với một nữ sinh, nhưng cứ nhớ đến lúc Điền Điềm khiêu vũ một mực nhìn Lý Tôn, trong lòng cậu liền đặc biệt ghen tị, liền thế nào cũng phải tìm cách hạ thấp Điền Điềm xuống mới được. Trần Sắc không còn ép buộc bộ ngực của mình nữa, ngẩng đầu nhìn lại vào gương. Cậu cảm thấy eo mình coi như mềm mại, đường cong coi như gợi cảm, bụng tuy rằng không có múi cơ nhưng không có mỡ thừa. Nhìn xuống một chút nữa, thứ gì đó ở hạ thân cũng không hùng tráng uy vũ, nhưng Trần Sắc tự mình hiểu được, đã làm một số 0 thì thứ đó chỉ cần có là được, không cần so đo phẩm chất dài ngắn làm gì, so sánh ra thì mặt sau quan trọng hơn, tỷ như nói cái mông phải mềm mại, hậu huyệt phải trơn chặt......... Nghĩ vậy, Trần Sắc bất giác vươn tay sờ sờ mông mình. "Tiểu Sắc......." Phía sau Trần Sắc đột nhiên truyền đến thanh âm ấm ách của Lý Tôn. Lý Tôn sớm đã tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở đằng sau nhìn Trần Sắc nửa ngày, nhìn cậu thân mình quang lõa đứng trước gương hết niết vú lại sờ mông, hạ thân Lý Tôn liền trực tiếp cương lên. "Lão công!" Trần Sắc bị thanh âm của Lý Tôn làm cho hoảng sợ, nhất thời sửng sốt không biết nên phản ứng như thế nào. "Tiểu Sắc, em đang làm cái gì?" Lý Tôn cởi áo khoác tắm vất sang một bên, cả người trần truồng tiêu sái đi qua, từ phía sau ôm Trần Sắc cũng đồng dạng trần trụi vào lòng. "Em..... Em......." Trần Sắc lắp bắp nói không ra lời. Chuyện Điền Điềm là cậu tự mình lòng dạ hẹp hòi ghen tị, Lý Tôn phỏng chừng căn bản là không biết, cậu thế nào có thể không biết xấu hổ đem chuyện mình ăn bậy dấm chua nói ra. "Hửm?" Lý Tôn luôn luôn thiếu ngôn quả ngữ hôm nay lại dị thường cố chấp, đề cao âm điệu tiếp tục truy vấn. "Em...... Em cảm thấy chính mình khó coi..... A...... Lão công......" Trần Sắc đành phải cứng rắn da đầu trả lời, lại đột nhiên cảm giác Lý Tôn đưa căn côn thịt nóng bỏng kia chen vào giữa khe mông mình, kề sát huyệt khẩu không ngừng ma sát, cậu ức chế không được rên rỉ ra tiếng. "Tiểu Sắc, nhìn gương." Lý Tôn vươn tay lên phía trước xoa thân thể Trần Sắc. Trần Sắc theo Lý Tôn yêu cầu nhìn vào trong gương, chỉ thấy bàn tay Lý Tôn men theo cổ mình trượt xuống dưới, cậu không chỉ có cảm giác thân thể mình nóng lên, đến cả làn da vốn trắng nõn cũng nhiễm một màu phấn hồng thản nhiên. Khi Lý Tôn dùng hai ngón tay nắm đầu vú nhẹ nhàng xoa nắn, Trần Sắc phát hiện đầu vú vừa rồi mình nhéo mạnh cũng không biến lớn, hiện tại một chút liền căng phồng, tuy rằng ngoại hình không phải rất lớn nhưng nhan sắc diễm hồng, đứng thẳng trên lồng ngực phá lệ bắt mắt cũng phá lệ mê người. Bàn tay Lý Tôn đi xuống chút nữa, vừa mới chạm tới bụng, hạ thân Trần Sắc đã hoàn toàn cương, côn thịt phấn hồng run rẩy đứng thẳng........ Trần Sắc nhìn đến bộ dáng động tình của mình trong gương, ánh mắt phiếm hơi nước, hai má ửng hồng, môi khẽ nhếch........ Cậu cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cảm thấy mình lớn lên có bao nhiêu đẹp mắt, nhưng giờ phút này tổng cảm thấy khuôn mặt thoạt nhìn cũng phá lệ diễm lệ động lòng người. "Tiểu Sắc là dễ nhìn nhất." Lý Tôn ngậm lấy vành tai Trần Sắc nói nhỏ một câu, bàn tay cầm lấy hạ thân cậu.
|
Chương 26: Tình sự bị đánh gãy "Lão công không cần....... Sẽ bắn ra....." Bàn tay Lý Tôn không ngừng bộ lộng côn thịt Trần Sắc. Trần Sắc từ trong gương nhìn thấy lỗ nhỏ trên đỉnh côn thịt đã muốn phân bố ra một chút dục dịch, chất lỏng trong suốt chảy xuống phía dưới tạo thành một đạo chỉ bạc dài nhỏ. Cảnh tượng dâm mị kích thích Trần Sắc tình dục tăng vọt, huống chi giữa hai cánh mông còn đang kẹp côn thịt Lý Tôn, Lý Tôn cố kị đến mình còn chưa giúp cậu khuếch trương hậu huyệt, cũng không dám lập tức cắm vào, liền cao thấp di động côn thịt không ngừng cọ sát huyệt khẩu, Trần Sắc bị cọ đến xoay lắc mông, cảm giác bên trong thịt động chính mình đã tao ngứa khó nhịn. Lý Tôn từ trong gương nhìn bộ dáng lo lắng lại kiềm chế không được của Trần Sắc, còn cố ý nhanh hơn tốc độ bộ lộng côn thịt. "Lão công!" Trần Sắc thét một tiếng chói tai, tinh dịch màu trắng ngà từ côn thịt phun ra, thậm chí còn dính cả lên mặt gương. "Tiểu Sắc, chúng ta về giường." Lý Tôn làm cho Trần Sắc bắn tinh, chính mình cũng sớm là tên đã lên dây. Tuy rằng đứng trước gương làm tình thật kích thích nhưng anh đau lòng Trần Sắc sợ cậu mệt, vẫn là quyết định lên giường rồi tiếp tục. Lý Tôn cũng không quản côn thịt Trần Sắc còn tích táp chảy xuống tinh dịch, cúi thân trực tiếp đem cậu ôm ngang đi về giường. Lý Tôn đem Trần Sắc phóng tới trên giường, tách hai chân cậu, ngón tay sáp nhập hậu huyệt rất nhanh khuếch trương vài cái liền điều chỉnh tư thế khẩn cấp đem côn thịt đã trướng đau của mình sáp vào. Trần Sắc hai chân mở lớn nằm ở trên giường, thân mình bị Lý Tôn trừu sáp không ngừng đong đưa. Hậu huyệt bị côn thịt ma sát vừa tê vừa ngứa, khoái cảm như sóng sau xô sóng trước thổi quét qua mỗi một tế bào toàn thân, Trần Sắc khóc kêu cầu Lý Tôn dùng sức thao mình, đã sớm đem chuyện Điền Điềm vất ra sau đầu......... Vào giữa lúc hai người càng ngày càng chìm sâu trong bể dục, di động Lý Tôn đột nhiên lại sát phong cảnh vang lên. "Lão.... Lão công....Điện thoại.....Ô ô..... không cần đỉnh nơi đó......" Trần Sắc đứt quãng hừ hừ nhắc nhở Lý Tôn tiếp điện thoại. "Không tiếp." Lý Tôn đơn giản chặn chỗ hiểm yếu, trả về một câu, hai tay nắm trụ eo nhỏ Trần Sắc, côn thịt ngoan độc hướng chỗ cậu nói không cần kia đụng vào. Di động Lý Tôn vẫn như trước cố chấp vang lên không ngừng. "A a......Thật thoải mái... thật thích..... mau bị thịt heo bổng lão công thao chết..... Lão công.... tiếp.... tiếp điện thoại...." Trần Sắc xả yết hầu vừa khóc vừa kêu, chỉ là tiếng chuông di động phiền phức lại làm cho cậu không thể hoàn toàn đắm chìm vào trong hoan ái. "Tiểu Sắc, chờ một chút." Tuy rằng Lý Tôn căn bản không nghĩ để ý tới nhưng di động tiếp tục đổ chuông thật sự ảnh hưởng đến tính trí của hai người. Lý Tôn đành phải dừng lại động tác thao lộng, vươn tay lấy di động tiếp điện thoại. "A......" Hậu huyệt đang bị thao đến sảng khoái, Lý Tôn đột nhiên dừng lại làm cho Trần Sắc khó chịu hừ một tiếng lại nhanh chóng nâng tay che miệng, sợ hãi thanh âm của mình bị người ở bên kia đầu dây nghe được. "Hai người hiện tại đừng tới đây, con ngày mai dẫn cậu ấy qua. Được rồi, cứ như vậy đi, con cúp máy." Không biết là ai gọi tới, Lý Tôn mặt nhăn mày nhó, biểu tình cực không kiên nhẫn chưa nói hai câu liền cúp điện thoại. "Lão công, là ai gọi tới........ A!" Trần Sắc vừa định mở miệng hỏi, chỉ là nói còn chưa hết câu liền bị Lý Tôn đột nhiên đâm sâu một cái làm cho thay đổi âm điệu. Không còn tiếng chuông di động phiền nhiễu, chỉ còn lại thanh âm hai thân thể va chạm mãnh liệt. Dưới trừu sáp cùng va chạm như phát điên của Lý Tôn, Trần Sắc lập tức liền quên đi chuyện điện thoại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong khoái cảm........ Hoan ái qua đi, Lý Tôn giúp Trần Sắc tắm rửa sạch sẽ, đưa cậu đến trên giường dùng chăn bao kín. Lý Tôn cũng lập tức lên giường chui vào ổ chăn đem Trần Sắc kéo vào trong lòng. "Lão công....." Trần Sắc vùi mặt vào cần cổ Lý Tôn, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng. "Tiểu Sắc, ngủ ngon." Lý Tôn giúp Trần Sắc dém góc chăn, buộc chặt cánh tay đem cậu ôm càng chặt một chút, phòng ngủ rất nhanh liền không còn tiếng động. ***** "Lão công......." Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Sắc dụi mắt đi ra khỏi phòng ngủ, cả người giống như gấu koala dán lên lưng Lý Tôn. "Hôm nay cuối tuần, sao không ngủ thêm chút nữa?" Lý Tôn tiếp tục bận rộn làm bữa sáng, đem trứng ốp đã vàng từ chảo bày ra bàn. "Đói bụng. Thơm quá....." Trần Sắc nhăn mũi hít sâu một hơi. "Đi rửa mặt đi, lập tức có thể ăn." Lý Tôn quay đầu nhìn Trần Sắc còn ngái ngủ, dặn dò một tiếng lại quay đầu tiếp tục bận rộn. "Ưm." Trần Sắc nhanh chóng chạy về phòng ngủ rửa mặt. Khi Trần Sắc lại từ phòng ngủ đi ra, Lý Tôn đã dọn xong bữa sáng lên bàn ăn. Trần Sắc ngồi vào trước bàn ăn, cúi đầu liền bắt đầu lang thôn hổ yết. "Tiểu Sắc." Thời điểm Trần Sắc đang căm đầu ăn bữa sáng, Lý Tôn đột nhiên mở miệng gọi. "Dạ?" Trần Sắc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính chút sữa đậu nành màu trắng. "Cha mẹ anh đã từ nước ngoài trở về, anh hôm nay muốn đưa em đi gặp họ." Lý Tôn rút khăn tay giúp Trần Sắc xoa khóe miệng, ngữ khí bình thản thuận miệng nói.
|
Chương 27: Vạch trần chân tướng "A!? Cha mẹ anh đã trở về!?" Trần Sắc lập tức ngây ngẩn cả người, miệng mở to, nhìn chằm chằm Lý Tôn. "Ừ. Vốn tối hôm qua gọi điện nói muốn tới đây nhưng anh không cho, nói hôm nay mang em qua." Lý Tôn gật gật đầu, kiên nhẫn hướng Trần Sắc giải thích. "Điện thoại!? Có phải hay không là tối hôm qua lúc chúng ta..... cuộc điện thoại đó?" Trần Sắc mặt biến sắc, thật cẩn thận hỏi lại. "Ừ." Lý Tôn lại gật đầu. Sao có thể! Chết rồi! Cũng không biết cha mẹ Lý Tôn có hay không phát hiện hai người lúc ấy đang....... Lý Tôn lâu như vậy không chịu tiếp điện thoại, bọn họ khẳng định sẽ đoán được! Chính mình sao có thể không biết xấu hổ đi đối mặt bọn họ, hơn nữa hôm nay còn là lần đầu tiên gặp mặt...... Trần Sắc trong lòng bất ổn miên man suy nghĩ. "Tiểu Sắc, em không muốn đi!?" Lý Tôn nhìn đến Trần Sắc vẫn ngốc lăng không nói lời nào, thử hỏi. "Không...... Không có... Chính là lần đầu tiên..... gặp.... gặp..... cha mẹ chồng.... em..... em....." Trần Sắc nhanh chóng lắc đầu, lại lắp bắp nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ, còn làm cho chính mình đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. "Đừng khẩn trương, ba mẹ nhất định sẽ thích em." Trần Sắc một tiếng "Cha mẹ chồng" làm cho trên mặt Lý Tôn hiện ra thần sắc vừa lòng, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cậu an ủi. "Ưm." Trần Sắc nhu thuận ứng thanh. Cơm nước xong, Trần Sắc đem tất cả quần áo mình có đều bới ra, cầm từng bộ, từng bộ đứng trước gương khoa tay múa chân. "Lão công, anh xem bộ này thế nào?!" Trần Sắc cầm một bộ quần áo quay đầu hỏi ý kiến Lý Tôn bên cạnh. "Rất tốt." Lý Tôn tán dương gật gật đầu. "Còn bộ này?" Trần Sắc lại cầm một bộ khác ướm lên người khoa tay múa chân. Lý Tôn vẫn trả lời y như cũ. "Lão công.... Em rốt cuộc nên mặc bộ nào?" Trần Sắc nhìn một đống quần áo mà phát sầu. "Mặc bộ này đi." Kỳ thật trong mắt Lý Tôn, Trần Sắc mặc cái gì cũng đẹp. Chính là nhìn đến Trần Sắc vẻ mặt khó xử, mới tùy tiện chọn một bộ quần áo đưa cậu. Trần Sắc lập tức mặc bộ quần áo Lý Tôn chọn cho mình. Lý Tôn lái xe đưa Trần Sắc đến nhà cha mẹ. ***** "Tiểu Sắc, mau đến đây." Lý Tôn cùng Trần Sắc vừa vào cửa, Trần Sắc lập tức đón nhận mẹ Lý nhiệt tình bắt lấy cánh tay. Tuy rằng trước kia chưa từng gặp mặt nhưng lúc này trong phòng chỉ có một đôi vợ chồng trung niên, Trần Sắc không cần đoán cũng biết đó là cha mẹ Lý Tôn. "Mẹ, mẹ dọa đến Tiểu Sắc rồi." Lý Tôn nhíu nhíu mày thầm oán mẹ Lý. "Không có đâu! Ba, mẹ." Trần Sắc lắc đầu, đỏ mặt nhẹ kêu một tiếng. "Ừ! Ừ!" Mẹ Lý Tôn liên tục ứng thanh, ba Lý ở một bên cũng cười gật gật đầu. Trần Sắc lại không biết mình tiếp theo nên làm gì, đỏ mặt cứng đơ bất an đứng tại chỗ không dám lộn xộn. "Tiểu Sắc, mau vào trong ngồi." Mẹ Lý hợp thời giải trừ xấu hổ cho Trần Sắc, kéo cậu đi vào phòng khách. Bốn người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, cha mẹ Lý Tôn ngồi cùng nhau, Lý Tôn ngồi cùng Trần Sắc, bốn người vừa lúc hai bên đối diện. "Tiểu Sắc bộ dáng thật đẹp, tính tình lại nhu thuận, bảo sao làm cho Lý Tôn nhà này tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy." Mẹ Lý từ trên xuống dưới nhìn Trần Sắc một hồi, đột nhiên mở miệng nói. "A! Cái gì nhiều năm!?" Trần Sắc vẻ mặt nghi hoặc quay đầu hỏi Lý Tôn. "Tiểu Sắc, con không biết Lý Tôn nó........." Trên mặt mẹ Lý lộ ra biểu tình kinh ngạc. "Mẹ!" Lý Tôn mặt nhăn mày nhó đánh gãy câu nói của mẹ. "Được rồi, được rồi, mẹ không nói." Mẹ Lý khoát tay, đề tài này cứ như vậy dừng lại. Trần Sắc tuy rằng đầu đầy mờ mịt nhưng ở trước mặt cha mẹ Lý Tôn cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục truy hỏi. Sau đó mẹ Lý lại hỏi Trần Sắc vài việc trong nhà, Trần Sắc cũng đều nhu thuận nhất nhất trả lời, cha mẹ Lý đối cậu càng ngày càng thích. Hai người nói xong, Lý Tôn liền cùng cha tán gẫu chút chuyện xảy ra trong công ty, Trần Sắc nghe không hiểu, liền chỉ im lặng ngồi nghe bên cạnh. "Để cho hai cha con bọn họ chậm rãi nói chuyện đi. Tiểu Sắc, sau này nơi này cũng là nhà của con, mẹ mang con đi thăm một chút." Mẹ Lý vừa cùng Trần Sắc nói chuyện vừa đứng dậy. Trần Sắc cũng nhanh chóng đi theo. Nhà cha mẹ Lý Tôn là một căn biệt thự hai tầng, mẹ Lý mang Trần Sắc đi dạo chung quanh, sau đó đến hoa viên ngồi xuống. "Tiểu Sắc, ở cùng Lý Tôn rất chán đi? Tính tình nó giống y hệt cha nó, cả ngày cô ngôn quả ngữ, cũ kĩ lại không thú vị." Mẹ Lý cười tủm tỉm nhìn Trần Sắc, tùy ý tán gẫu việc nhà. "Không có, Lý Tôn tuy rằng không thường nói chuyện nhưng đối con đặc biệt tốt." Trần Sắc lập tức lắc đầu, thay Lý Tôn biện giải. "Con đừng có nói tốt hộ nó, con trai mẹ sinh ra mẹ còn không biết sao. Tuy nói bộ dáng nó không tệ, nhà chúng ta cũng coi như có tiền nhưng mà mấy năm trước Lý Tôn tuổi càng lúc càng lớn, nó lại không chịu nói chuyện yêu đương, càng không có tính toán kết hôn. Mẹ cùng cha con trong lòng lo lắng, bắt đầu thu xếp cho nó đi xem mặt, vậy mà mặc kệ là tuấn nam hay mỹ nữ nó cũng không thèm nhìn lấy một cái. Làm cha mẹ tự nhiên là càng ngày càng vội, mỗi ngày không ngừng thúc giục, cuối cùng đem Lý Tôn ép tới nóng nảy, nó mới chịu cùng chúng ta nói thật, nó nói nó đang đợi một người lớn lên." Mẹ Lý nói tới đây ngừng lại, lẳng lặng chờ Trần Sắc phản ứng.
|
Chương 28: Em yêu anh "Đợi một người lớn lên!?" Trần Sắc thì thào lập lại. "Ừ." Mẹ Lý gật gật đầu khẳng định. "Anh ấy chẳng lẽ là....... chờ con!?" Trần Sắc thật cẩn thận nhưng lại không dám tin hỏi. Cậu không thể tin được Lý Tôn là đợi chính mình, nhưng tưởng tượng đến hồi mới kết hôn, Lý Tôn đối mình tốt như vậy lại làm cho Trần Sắc trong lòng đối việc này tràn ngập chờ mong. "Tiểu Sắc, con cảm thấy sao!?" Mẹ Lý cười hỏi lại cậu. "Nhưng.... Nhưng là trước kia con cùng anh ấy căn bản không quan biết nhau!?" Trần Sắc hỏi ra nghi hoặc trong lòng. "Là tại thằng con ngốc của mẹ đến lão bà cũng không biết đường theo đuổi. Lý Tôn nói cho mẹ biết nó 5 năm trước nhìn thấy con, chính là nhất kiến chung tình, lại là đơn phương. Nhưng lúc ấy con mới 13, 14 tuổi, nó vẫn đợi a đợi. Có một ngày nó đột nhiên gọi điện thoại tới nói hai đứa đã đi đăng kí kết hôn, mẹ lúc ấy vì có việc ở nước ngoài không thể về nhưng trong lòng đặc biệt cao hứng, liền hỏi nó làm thế nào đem con đuổi tới tay. Kết quả nó nói là nhúng tay làm cho công ty cha con xảy ra chút vấn đề, rồi mới bức con cùng nó kết hôn......... A........" Mẹ Lý lắc đầu thở dài, biểu tình bất đắc dĩ. "Công ty cha con....... là do Lý Tôn anh ấy......" Trần Sắc giật mình trừng lớn hai mắt. "Mẹ vẫn nghĩ là kết hôn xong nó sẽ đem mọi chuyện nói cho con, nhưng vừa rồi mới biết được nó cái gì cũng chưa nói. Tiểu Sắc, chuyện này quả thực là Lý Tôn không đúng nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể tha thứ cho nó. Con vừa rồi cũng nói Lý Tôn đối con rất tốt, mẹ hy vọng hai đứa có thể hạnh phúc cả đời." Mẹ Lý vỗ vỗ mu bàn tay Trần Sắc, nói lời thấm thía. "Mẹ....... Vâng, con sẽ!" Trần Sắc trong lòng ấm áp, kiên định gật đầu. Nếu là lúc vừa kết hôn biết được việc này, cậu khẳng định sẽ đối Lý Tôn tâm sinh thầm oán. Nhưng nay hai người đã sống chung một đoạn thời gian, Lý Tôn đối tốt với mình, sủng mình, Trần Sắc đều nhất nhất ghi tạc trong lòng, cũng tin tưởng anh là thật tâm thích mình. Hơn nữa hiện tại công ty của cha cũng không có việc gì, thậm chí có Lý Tôn hỗ trợ còn phát triển rất tốt, cậu cũng không tất yếu vì chuyện quá khứ mà tính toán chi ly. "Tiểu Sắc nhu thuận hiểu chuyện như vậy, sau này Lý Tôn nếu khi dễ con, mẹ giúp con xử lý nó. Được rồi, cha con bọn họ cũng nên bàn chuyện xong rồi, chúng ta trở về đi." Mẹ Lý nhẹ nhàng thở ra, kéo Trần Sắc trở về phòng khách. "Tiểu Sắc......" Lý Tôn vừa thấy Trần Sắc đến liền lập tức nghênh đón, cũng biết mẹ khẳng định đã đem mọi chuyện nói ra. Lý Tôn còn chưa biết thái độ của Trần Sắc, vẻ mặt bất an nhìn cậu. "Lão công." Trần Sắc nhẹ nhàng gọi, trên mặt lộ ra tươi cười ôn nhu. "Tiểu Sắc!" Lý Tôn lập tức sáng tỏ hết thảy, cũng không cố kỵ cha mẹ đều ở đây, hai tay gắt gao đem Trần Sắc ôm vào trong lòng. Cha mẹ Lý liếc nhau, trên mặt lộ ra tươi cười hiểu ý. Mọi khúc mắc đều đã được hóa giải, không khí cũng liền trở nên thoải mái, người một nhà nói nói cười cười ăn cơm trưa, Lý Tôn cùng Trần Sắc liền trở về nhà mình. "Ngô....." Hai người vừa bước vào cửa, Trần Sắc liền bị Lý Tôn áp lên vách tường, miệng dán lên, Lý Tôn trực tiếp đem đầu lưỡi liền vào trong miệng cậu. Đừng nhìn Lý Tôn trước đó vẫn luôn giữ cái mặt than, bộ dáng bình tĩnh, một bộ khí định thần nhàn, kỳ thực trong lòng cũng không yên, bất an bất ổn. Lý Tôn sợ hãi Trần Sắc sau khi biết được chân tướng sẽ chán ghét mình, thậm chí hận mình, cũng không nghĩ đến cậu căn bản là không hề tức giận. Một tiếng "lão công" khi đó làm cho Lý Tôn thật cảm động, chính là ngại đang ở trước mặt cha mẹ không tiện tiến thêm một bước, hiện tại vừa đến nhà, tự nhiên là lập tức đem cảm động của mình chuyển biến thành "hành động thực tế." Lý Tôn một bên hôn Trần Sắc một bên động thủ cởi quần áo của cậu. Trần Sắc cũng nhu thuận đến đòi mạng, không một chút phản kháng, bị Lý Tôn cởi áo, thoát dây lưng, lột quần........ Còn đang ở cửa, cậu đã bị Lý Tôn thoát không còn một mảnh. Bàn tay Lý Tôn ở trên da thịt nhẵn nhụi của Trần Sắc chung quanh vuốt ve. Trần Sắc bị sờ đến thân mình mềm nhũn, tựa lưng vào tường trượt xuống. Lý Tôn thấy thế liền nhanh chóng xoay người ôm lấy cậu trở về phòng ngủ. Lý Tôn đem Trần Sắc phóng tới trên giường, nhanh chóng đem chính mình cũng cởi sạch lập tức áp lên. Hôn môi, vuốt ve, khuếch trương, tiến vào, trừu sáp......... Thẳng đến khi hai người cùng nhau tới đỉnh dục vọng. "Lão công!" Sau khi hoan ái, Trần Sắc cực độ mệt mỏi được Lý Tôn ôm vào trong lòng ngủ. Ý thức Trần Sắc dần dần mơ hồ, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì lại ngẩng đầu nhìn Lý Tôn. "Ừm." Lý Tôn ứng thanh. "Em yêu anh!" Trần Sắc thanh thúy mà vang dội nói to. "Anh cũng yêu em!" Trong nháy mắt, trong lòng Lý Tôn ấm rực, mặt mày lộ ra tiếu ý mềm mại. Hoàn.
|
Mới đầu đọc văn án thấy nói tiểu thụ vốn dĩ là thẳng vậy mà sau một đêm đã bị khuất phục ta còn nghĩ ẻm dễ dãi. Nào ngờ đọc xong cái đoạn đêm tân hôn mới biết nó dài tận 6 chương. Tiểu thụ trong truyện quả là thánh nhân.
P/s: thực sự từ trước đến nay đây là đoạn H lầy nhất ta từng đọc. Bái phục tác giả.
|