Chương 51 Thần thủ hộ rừng rậm đột nhiên sống lại, khiến bọn Khải Khải trở tay không kịp, cũng hiểu được mình đã rơi vào một âm mưu lớn. "Nhanh bắt hắn, tuyệt đối không được để nó tìm được thần đan trước!" Hạng Vũ gào thét bảo Lưu Dịch Tư đuổi theo, chính hắn cũng chạy xuống thang, Khải Khải muốn đuổi theo, Troy nhỏ giọng nói, "Khải, có cảm thấy Hạng Vũ có vấn đề!" Khải Khải sửng sốt, quay lại nhìn Troy, gật đầu, "Hắn hình như biết con Thao Thiết." "Có gì đó không thích hợp a." Sử diễm phi nói khẽ với mọi người, "Thường thì thần thủ hộ và chủ nhân ngôi mộ có giao ước, ai cũng không thể vi phạm!" "Con Thao Thiết ngoài cửa vừa nãy gọi thần thủ hộ là kẻ phản bội, nói cách khác lão đã phản bội chủ nhân ngôi mộ?" Diệp nghiêng đầu suy nghĩ, "Đích xác không hợp tính lý." "Chúng ta đuổi theo xem!" Khải Khải nói, ngón tay chỉ về hướng Thao Thiết chạy đi, Troy và Safi cũng lười đi bộ, mỗi người ôm một người, một đám ngang dọc nhảy vọt, dùng tốc độ không tầm thường của quỷ hút máu đuổi theo. Thành trì này dường như xây dựng giống với thành Hàm Dương, trước mắt là một tòa cung điện cực kì hùng vĩ, bọn Khải Khải đuổi đến đây, đã không thấy tung tích Thao Thiết, vốn đang nghi hoặc, Troy đột nhiên kéo Khải Khải lại, mọi người trốn vào trong ngõ nhỏ, không bao lâu sau, thấy Hạng Vũ rất nhanh chạy đến, nhìn trái nhìn phải, hình như đang tìm cái gì đó. Troy, Sam, Safi đều vô thức che đi hơi thở Khải Khải, Sử Diễm Phỉ và Khải Khải, Hắc Kim cũng học theo, che lại cho Mạc Ninh, Mạc Ninh đập hắn môt cái, lấy ra một cái phù chú, tự mình chắn trước Hắc Kim, Đông Đông rúc vào bên cạnh Khải Khải, ngồi xổm với zarie, vừa rồi cậu bị Troy kép dưới cách tay, mệt chết, zarie đến cạnh Đông Đông, che cho cậu. Hạng Vũ luẩn quẩn tại chỗ một lúc, đột nhiên lạnh lùng phun ra một câu, "Đều là quỷ tham tài, như thế chon các ngươi chết hết ở đây." Mọi người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, đám Lưu Dịch Tư chỉ có một mục đích, bọn họ chẳng quan tâm cái gì kim đan hay không kim đan, những người này đều là đám đào ngũ, muốn chính là tiền, tìm được thành Hoàng Kim, cũng là đạt được mục đích, đến lúc đó thì cũng lắm là dùng thuốc nổ đem nơi này nổ tung, trực tiếp đi ra ngoài. Mặt khác, khiến Khải Khải thấy kỳ quái chính là, giọng điệu Hạng Vũ không giống trước đó, dường như khí chất không giống trước đó rất nhiều, trước đó giống như thương nhân nho nhã, hiện tại nhìn lại có phần dữ tợn. Hắn ngẩng đầu lên, mũi giật giật, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm bậc thang đại điện, xoay chân chạy lên, làm người buồn nôn chính là hắn bốn chân chạm đất. Khải Khải hai mắt trợn lớn, Đông Đông dường như là bị biến hóa bất ngờ của Hạng Vũ, ôm chặt Zaire, Zaire cong đuôi xoa xoa mặt Đông Đông, như là đang an ủi. Khải Khải thấy Đông Đông có xu thế biến về tình trạng trẻ con, biết được Hạng Vũ tuyệt đối không đơn giản, Đông Đông chỉ có lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Kim hung thần ác sát mới như vậy. "Chúng ta đi vào thôi!" Troy muốn kéo Đông Đông đi, Zaire bên cạnh ư ử kêu, hình như là chê Troy động tác thô lỗ, nó tự vác Đông Đông, Zaire thể trạng không lớn, thế nhưng lại vác Đông Đông không chút vất vả, mọi người nhướn nhướn, không hổ là dòng dõi vua rừng rậm. Thấy Hạng Vũ biến mất ở bậc thang trên cùng, mọi người rời ngõ nhỏ, ngay lập tức từ các bậc thang, ngay lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng nổ trong đại điện, sau đó chính là tiếng gầm rú lớn. Khải Khải lập tức chạy về phía tiếng gầm, từ xa đã thấy thần thủ hộ rừng rậm quằn quại trong đại điện, có vẻ rất đau đớn. Mọi người nhanh chóng trốn sau cửa, nhìn xung quanh, thấy trong đại điện Hạng Vũ đứng đó một mình nhìn thần thủ hộ, "Không nghĩ tới? Ta năm đó trao đối linh hồn với ngươi, còn có thể giữ lại được vài thứ." Nói xong, vén tóc lên, trên mật hắn, con mắt đã hoàn toàn vượt quá mức con người, là mắt Thao Thiết, một con mắt chiếm gần nửa khuôn mặt. "Ha ha hả....." Hạng Vũ cười phá lên, "Chờ ta lấy được thần đan, sau đó thu lại linh hồn, trở về thời Tần....Thế giới này sẽ do ta thống trị, ta sẽ còn làm tốt hơn cái tên Hạng Vũ ngu ngốc kia, ta sẽ trường sinh bất tử, thế giới này sẽ vĩnh viễn được ta thống trị!" Nói xong, thấy hắn đi tới một bức tượng vàng lớn, lấy viên đá vàng trong miệng bức tượng. Troy hiệu Khải Khải nổ súng. Khải Khải hiểu ý, nhắm con mắt lớn trên mặt Hạng Vũ nổ súng. "A...." Hạng Vũ thảm thiết kêu lên, ôm con mắt trúng đạn ngã xuống cạnh bức tượng, Troy trong nháy mắt đã di chuyển đến cạnh bức tượng, lấy viên kim đan, bay vọt ra bên ngoài. "Khốn kiếp!" Hạng Vũ ôm con mắt đứng lên, tay hơi buông ra, con mắt lớn đã rơi xuống đất, vừa muốn nhặt lên, nhưng thần thủ hộ đã nhanh tay hơn, cướp lấy con mắt, gắn vào hốc mắt mình. Trong nháy mắt, lão không còn giãy dụa đau đớn, đứng lên đối diện với Hạng Vũ. Chính lúc này, đột nhiên cả đại điện rung chuyển kinh liệt. "Nguy rồi!" Khải Khải chau mày, nhìn Troy, "Chúng ta đi thôi!" Nói xong, tất cả mọi người chạy ra bên ngoài đại điện. "Để kim đan lại!" Hạng Vũ cũng đuổi theo, thần thủ hộ phía sau cũng vọt ra, cả hai đều muốn kim đan, Khải Khải và Troy vừa xuống khỏi đại điện, thần thủ hộ cũng đuổi tới, Sam vươn móng vuốt muốn phản kháng, đột nhiên thấy một bóng đen vọt tới, mọi người lập tức tránh ra, liền nghe được một tiếng vang lớn, "Rầm..." Ngẩng đầu lần nữa, nhìn thấy chính là con Thao Thiết ở đại môn thành Hoàng Kim, con Thao Thiết bị Mạc Ninh phong ấn. Tiếng va chạm vừa rồi, là hai con Thao Thiết đụng đầu vào nhau. "Kẻ phản bội!" Con Thao Thiết kia gầm rú cắn xé thần thủ hộ tùng lâm. "A....Nó nói tiếng người a." Sử Diễm Phỉ sờ sờ cằm, bị Sam vác chạy đi, "Anh còn có tinh thần nghiên cứu cái này hả?!" Bọn Khải Khải đều nhanh chóng chạy về phía bên ngoài thành Hoàng Kim, toàn bộ tòa thành rung chuyển kịch liện, sau đó, cánh cửa các căn phòng đều mở, vô số các người bằng vàng đi ra, mỗi người đều cầm vũ khí, cùng hướng phía bọn Khải Khải đi tới. "Đi mau!"Troy ôm Khải Khải và Đông Đông, Sam vác Sử Diễm Phỉ và Zaire, Safi ôm Diệp, Hắc Kim ôm Mạc Ninh, cả đám nhanh lên đỉnh, hướng về phía cầu thang xoay tròn, đằng sau là hai con Thao Thiết đại chiến. Chạy tới bên ngoài thành Hoàng Kim, thế nhưng cầu thang đã sập, không còn đường đi, đang sốt ruột, đã thấy Hạng Vũ chạy tới, Troy vươn móng, một trảo chặn Hạng Vũ. Tiếng va chạm kịch liệt, Hạng Vũ thối lui, híp mắt nhìn kim đan trong tay Khải Khải, cười nhạt, "Mau đưa nó ra đây." ? Lúc này, người vàng phía sau cũng đã đuổi tới, Hạng Vũ khoát tay, người vàng lại dừng chân không bước thêm nữa, có vẻ như nghe theo mệnh lệnh Hạng Vũ. "Ngươi tột cùng là ai?" Khải Khải hỏi. "Ha hả....Ta là Thao Thiết chân chính, thần thủ hộ." Hạng Vũ cười lạnh nói, "Ta là người thủ hộ đại điện, mà con Thao Thiết ngu ngốc kia, là thủ hộ đại môn." "Vậy thần thủ hộ rừng rậm?" Khải Khải hói, "Lão là gì?" "Ha ha ha...." Hạng Vũ cười phá lên, "Hắn chí là một tên trộm mộ tự cho là thông minh mà thôi." "Tên trộn mộ?" Mọi người đều khó hiểu. "Ta không ngoại nói cho các ngươi biết." Hạng Vũ trên mặt chi có một con mắt, phối với điệu cười của hắn, nhìn cực kì kinh dị, "Ta năm đó với chủ nhân mộ, cũng chính là chủ nhân thành Hoàng Kim Hãng vũ định ra một khế ước, bảo vệ ngôi mộ này cả đời. Chỉ là Tây Sở Bá vương sau lại chết tại Ô Giang, không có cơ hội trở về, mà ta thì không thể tuân thủ ngồi trong ngôi mộ này." "Vì vậy, ngươi phản bội khế ước?" Khải Khải hoi. "Ta mỗi ngày đều nhìn chằm chằm kim đan, phải đợi nó khôi phục năng lượng, ít nhất cũng mấy nghìn năm, quá nhàm chám.....Sau đó, có một đám người trộm mộ đần độn tới." "Kẻ trộm mộ?" Khải Khải giật mình. "Đám người đó, vô tình dùng mặt nạ hoàng kim, cũng chính là chía khóa thành Hoàng Kim mà tới được." Hạng Vũ hời hợt nói. Mạc Ninh nghe xong cũng sửng sốt, hỏi, "Có một người đàn ông tóc bạc mặc áo choàng đen không?" Hạng Vũ ngửa đầu nghĩ nghĩ, gật đầu, "Hình như là có.....Bất quá khẳng định lão chết trong thành, dù sao bọn chũng cũng không thể đi được, lại dám dùng chìa khóa trực tiếp vào trong thành Hoàng Kim, phàm phu tục tử hẳn nhiên hóa thành tro." Mạc Ninh nhíu mày, hóa ra thầy đã không còn. "Ta lấy cái thân xác này, của một kẻ trong số đó tương đối thuận mắt." Hạng Vũ cười ha hả, "Ta trao đổi linh hồn với hắn." "Trao đổi linh hồn?" Sử Diễm Phỉ có hơi không hiểu được. "Trao đối linh hồn là trọng tội của thần thú." Mạc Ninh nói, "Hay chính là thần thú đánh cắp thân thể người thường, đem linh hồn của mình đặt lên cơ thể người thường, làm cho linh hồn người thường nhập vào Thao Thiết. Linh hồn người thường trong thân thể Thao Thiết phải chịu ràng buộc khế ước, bởi vậy thần thủ hộ rừng rậm phải thủ hộ tấm bia đá." "Những tấm bia đá vốn ở trong tòa thành." Hạng Vũ đắc ý dạt dào nói, "Năm đó Hạng Vũ cơ bản chưa kịp chuyển ra ngoài, khi ta chuyển linh hồn nhân loại vào, đã để lại con mắt qua trọng nhất tại cơ thể.....Con mắt là thứ khống chế linh hồn, để ta nắm giữ thọ mệnh và năng lực Thao Thiết, nói cách khác, chỉ cần con mắt trên người, thần thủ hộ phải nghe lời ta." "Ta lợi dụng mặt nạ hoàng kim mang hắn và mấy tấm bia đá ra ngoài, sau đó để hắn ở rừng rậm thủ hộ tấm bia đá, còn ta tiêu diêu tự tại sống, chờ kim đan khôi phục năng lực....Thẳng cho đến lúc ta phát hiện, trí nhớ suy giảm, ta không nhớ chính xác được địa điểm cụ thể thành Hoàng Kim." Hạng Vũ lắc đầu, nói, "Đại khái do di chuyển linh hồn, còn vì rời thành Hoàng Kim quá lâu, mà ta cũng quá già.....Ta nhất định phải tìm được kim đan bất tử, sau đó trở lại quá khứ, trở thành vua của thế gia." Khải Khải nhìn người trước mắt, không nói gì, "Thì ra là thế, thật đúng là đi một vòng lớn." "Sau ta lại nhặt được nó." Hạng Vũ chi Đông Đông, "Kỳ diệu chính là ta nhặt được kỳ thực chính là mẹ của nó, một nhân ngư rất đẹp, chỉ tiếc sau khi nàng ta phát hiện bí mật của ta, muốn dẫn nó bỏ trốn....Ta liền giết ả." Đông Đông hai mắt mở lớn, hiểu ra mama xinh đẹp lại thương yêu mình hóa ra là bị hại chết! Đông Đông muốn lao lên liều mạng với Hạng Vũ đã bị Khải Khải giữ lại, anh bỏ kim đan vào túi, cười nói với Hạng Vũ, "Ta cho rằng ngươi sai một điểm." "Cái gì?" Hạng Vũ không hiểu. Khải Khải rút súng ta, "Ngươi có thể khống chế được người hoàng kim, là bởi vì ngươi giữ lại con mắt thần thủ hộ đi." Nói xong, vươn tay, một phát súng bắn trúng con mắt khác của Hạng Vũ, lời nói chậm mà việc xảy ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt Troy vọt lên một cước đá trúng cằm Hạng Vũ, con mắt lớn văng ra, Troy bắt được, ném tới thần thủ hộ đang giao chiến đằng xa. Thần thủ hộ nhảy lên, tiếp được nhãn cầu, sau đó, thân thể nó từ từ nở ra, ngang ngửa con Thao Thiết thủ vệ, hai con dã thú gầm rú cào xé lẫn nhau, mà Hạng Vũ vẫn ôm con mắt quằn quại, sau đó người hoàng kim cũng đều bất động. "Tôi muốn giết hắn!" Đông Đông bị Khải Khải giữ ghặt, giãy dụa muốn lao lên, Khải Khải ghé lỗ tai cậu nói, "Hắn hiện tại chỉ có linh hồn Thao Thiết không còn sức mạnh gì chỉ là người thường mà thôi......Đã không còn con mắt không chế năng lực Thao Thiết, hắn sẽ chết rất nhanh, em không cần giết hắn." "Đúng vậy, chúng ta trở về đi!" Sử Diễm Phỉ nói, "Thành Hoàng Kim sẽ sụp rất nhanh!" Lúc này, cách đó không xa có tiếng súng, đám người Lưu Dịch Tư la lớn, "Rắn a!" Safi đảo mắt nhìn, nói, "Là yêu pháp." "Yêu pháp?" Khải Khải quay lại, lại nghe thấy Mạc Ninh nói, "Những khối vàng này đều bị thi trú, nếu bị người lấy đi, sẽ biến thành rắn." Khải Khải nhìn bầy rằn cuốn lấy kéo đám lính đánh thuê vào trong phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy mặt nạ hoàng kim trong túi, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi, mọi người nháy mắt đã ở trước cửa vào tòa thành. Ngay sau đó lập tức cảm thấy cả sơn động rung chuyển, đá vụn rơi xuống, Troy và Khải Khải dẫn mọi người chạy ra bên ngoài, không lâu sau, quay đầu lại, toàn bộ ngọn núi đã sụp đổ.
|
Chương 52 Đám Khải Khải hai mặt nhìn nhau, nhìn toàn bộ sơn động bị đất đá chôn vùi, bên ngoài mặt trời vừa ló rạng, ánh nắng sớm bao phủ lên cánh rừng. Mọi người nhìn nhau, phát hiện cũng không có bị thương, mới thở ra một hơi. "Thực sự là hoang đường." Sử Diễm Phỉ lắc đầu, "Quá lãng phí một ngày, chạy đến thâm sơn cùng cốc lãng phí thời gian." "Trờ về đi." Khải Khải nói, "Viên kim đan để bên ngoài một tháng, nó sẽ không còn thể khôi phục lại, đến lúc đó sẽ không nói lên tranh chấp." Tất cả mọi người đều gật đầu, cùng nhau trở về, xe vẫn con ở đường vào, mọi người lên xe, lên đường trở về. Trên đường, Khải Khải nhìn túi kim đan nói, "Tạo ra cả một tòa thành Hoàng Kim chỉ vì thứ này." "Viên đan này còn có một tên nữa." Diệp dựa vào ghế sau xe jeep nói, "Gọi là lòng tham không đáy đan!" ...... Sau khi về tới tòa thành của Troy, mọi người hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã tự do, nếu Hạng Vũ đã chết trong thành Hoàng Kim, thì vấn đề nuôi dưỡng Đông Đông cũng không cần lo lắng nữa, mọi người gỡ được gánh nặng, bắt đầu sinh hoạt bình thường. Khải Khải dọn sạch đống vũ khí trong nhà, còn tạm biệt tiểu Ấn Độ, tiểu Ẩn Độ nói với anh, "Đào hoa kiếp đã trở thành đào hoa nan." Khải Khải xoa xoa thắt lưng, nghĩ thằng nhóc cậu sớm nói làm gì? Nếu không phải do cậu ngộ độc cary thì tôi cũng không rơi vào tình cảnh như vậy....Bất quá, quên đi. Một đám người đều chuyển vào trong tòa thành của của Troy, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt tập thể náo nhiệt. Sử Diễm Phỉ và Sam mỗi ngày đều cãi nhau, Hắc Kim và Mạc Ninh thì cả ngày lăn qua lăn lại lăn tới lăn lui, còn Diệp lấy nhu thắng cương, Safi cũng không có cách nào với cậu. Đông Đông và Zaire vẫn như trước làm anh em tốt, cả ngày cọ đi cọ lại, nghĩ cho sức khỏe Đông Đông, Khải Khải từ bỏ nấu mì ăn liền cho Đông Đông, ngược lại nấu những món mì có dinh dưỡng hơn, tỷ như mỳ Ý cũng là một loại mì. Trong thời gian Troy đấu tranh, Khải Khải phát giác ra một quy luật nhất định, chỉ cần không để Troy tiếp cận trong vòng ba bước, là có thể phòng trừ được hiệu ứng phù chú. Vì vậy, hai người mỗi lần nói chuyện cậu em giường chiếu đều rung động tận tim, bình thường phải truy đánh từ buổi chiều đến nửa đêm, thẳng đến khi Khải Khải bị chế phục, mới để Troy như ý nguyện. Ngày tháng tốt đẹp trôi qua hơn nửa tháng, mặt thấy đến cực hạn kim đan, mọi người bắt đầu tìm kiếm cơ hội mạo hiểm mới. Tối nay, đột nhiên từ phía sau tòa thành vọng đến tiếng nổ, hình như là có thứ gì đập vỡ tường đi ra. Khải Khải ở trong phòng khách, nghe được động tĩnh lặp tức chạy đến, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ lớn, thế nhưng trong viện không có người, đang buồn bực, đột nhiên nghe được tiếng loảng xoảng từ lầu hai, là tiếng thủy tinh vỡ. "Nguy rồi!" Khải Khải kêu lên, "Kim đan ở lầu hai....." Vừa dứt lời, đã thấy một bóng người từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, đáp xuống trong viện, chính là một con Thao Thiết lớn trong miệng ngậm kim đan. "Là thần thủ hộ!" Mạc Ninh kêu lên, "Làm sao lại lớn thành như vậy?" "Nó có khả năng đã ăn một con Thao Thiết khác!" Troy nhíu mày, cũng Sam và Safi vọt tới, ba người mục đích chỉ có một, chính là không để cho thần thủ hộ nuốt kim đan, không lại phải phiền phức. Đông Đông và Hắc Kim bị mọi người giữ ở hậu viện, thần thủ hộ hiện tại điên điên khùng khùng, lão có thể ăn thịt Đông Đông và Hắc Kim. Thần thủ hộ vốn định nuốt kim đan, thế nhưng Safi và Sam chặn miệng lão lại, Troy đoạt lấy kim đan, móng vuốt thần thủ hộ chụp tới phía Troy. "Cẩn thận!" Khải Khải vội nhắc nhở ba người. Thần thủ hộ ăn Thao Thiết rồi, trở nên lợi hại dị thường, Troy không chủ ý, cánh tay đã bị móng vuốt lão cào trúng, tay lơi lỏng, kim đan rớt xuống, rơi vào lỗ lớn trên mặt đất. "Không có sao chứ?" Khải Khải thấy trên cánh tay Troy vệt máu chảy dài, có hơi lo lắng. Thế nhưng Troy dù sao cũng là quỷ hút máu quý tộc, vết thường trong nháy mắt liền lại, con Thao Thiết đánh mất kim đan, lập tức nhảy vào trong lỗ. Chính lúc này, một người đột nhiên nghe được tiếng thở dài trầm thấp từ dưới mặt đất truyền đến. Một tiếng thở dài, tất cả mọi người đều sửng sốt, Troy giật mình đứng người một chõo. "Troy!" Sam và Safi đều nhìn hắn, "Không phải là...." Troy gật đầu. Khải Khải và Diệp còn cả Sử Diễm Phỉ đều không hiểu, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của ba người, quay đâu nhìn Mạc Ninh, thì anh ta nói, "Là vua quỷ hút máu....Hình như là bởi tác dụng kim đan, quỷ vương sống lại." "Cái gì?" Khải Khải cũng kinh hãi, cùng lúc, từ trong hố một vệt máu bắn ra, sau đó móng vuốt lớn, đỏ như máu vươn ra, rồi lại một cái móng vuốt nữa thò lên, hai cái móng cắm xuống mặt đất, sau đó, một bóng người cao lớn, còn mang màu đỏ hư áo vụt một tiếng nhảy lên mặt đất, xuất hiện dưới bầu trời đêm tối đen. Chỉ thấy trước ngực bóng người đó có một vật ánh lên, là kim đan.... Thần thủ hộ nhìn thấy kim đan trước ngực bóng người kia, gầm rú vọt tới, quỷ hút máu vương vung tay lên, đã cào rách cổ thần thủ hộ, sau đó, quỷ vương nhảu lên, ôm cổ thần thủ hộ, cắn lên chỗ bị thương, bắt đầu cuồng liệt hút máu. Thao Thiết quẳn quại kêu thảm, thế nhưng quỷ hút máu vương ôm chặt không buông, tình cảnh thực sự rất tàn nhẫn.....Quá trình giằng co kéo dài chừng hai mươi phút, thần thủ hộ yếu dần, sau đó cơ thể ngày một thu nhỏ, đến cuối cùng chỉ to bằng bức tượng Thao Thiết, "rắc rắc" một tiếng, vỡ vụn thành tro, theo gió bay đi. Mà quỷ hút máy vương hút hết máu Thao Thiết có thể cũng dần thu nhỏ lại, từ bóng người hư ảo thành thực thể, sau đó quần áo cũng hiện ra ràng. Tất cả mọi người đều trong kinh ngạc, nhìn quỷ hút máu vương xuất hiện trước mắt, bộ dáng thoạt nhìn trẻ hơn tuổi nhiều, tối đa chỉ 30, khí chất quý tộc, tóc đen quăn nhã nhặn, con mắt màu đỏ, khuốn mặt anh tuấn nhợt nhạt, giống Troy đến mấy phần. "Ông......" Troy hai mắt trợn lớn, ngủ say bốn trăm năm, quỷ hút máy vương rốt cục cũng khôi phục, nói không ra lời. Quỷ hút máu vương vươn đầu lưỡi dài, liềm liềm vết máu khóe miệng, như là có phần bất mãn, "Thực sự là khó uống.....Động vật chính là động vật, không thể so với con người." Nói rồi, lão ngẩng đầu nhìn mọi người, có chút hưng phần quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Khải Khải, khóe miệng hơi cong lên, dảo mắt nhìn Troy. Chính chỉnh lại ống tay áo, quỷ hút máu vương thấp giọng nói, "Đã lâu không gặp, Troy." Troy vẫn không hề nói lời nào, chỉ là có phần căng thẳng, vô thức kéo Khải Khải ra sau mình. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Mọi người cũng căng thẳng, cái lão quỷ hút máu vương này so với Thao Thiết còn lợi hại hơn nhiều. Quỷ hút máu vương chầm chậm đi tới, nói, "Thế nào, thấy cha cũng không chào hỏi sao?" Nói còn chưa hết, đã bị Troy đá một cước bật ngược lại, kéo Khải Khải ra sau, Troy mắng, "Cái lão già háo sắc, cút về châu Âu cho ta." Quỷ hút máu vương mếu máo, thầm kêu, "Keo kiệt!" Quay lại, ánh mắt đã rơi xuống Sử Diễm Phỉ, "A! Đại mĩ nhân!" Vừa định nhào tới, đã bị Sam chặn trước Sử Diễm Phỉ, chửu lớn, "Mau biến đi!" Quỷ hút máu chạy tới Diệp, bị Safi cản, chạy tới Mạc Ninh, thiếu chút bị Hắc Kim cắn, sau thực sự không còn cách nào, mới nhào tới Đông Đông, đã thấy Zaire gầm gừ với lão. "A?" Quỷ hút máu vương vuốt cằm nhìn kỹ Zaire, xoa xoa đầu nó, đầu ngón tay khẽ cứa vào lòng bàn tay, một giọt máu chảy ra rơi xuống đầu lưỡi Zaire. Zaire khó chịu dùng chân chùi chùi muốn nhổ ra, nhưng ói mửa nửa ngày cũng không nhổ ra được cái gì. Quỷ hút máu vương thỏa mãn cười cười, ngửa đầu nhìn tòa cổ thành, tự đi vào một phòng, mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi đều nhìn Troy, chỉ thấy Troy thơ dài, nói, "Lão ngoại trừ háo sắc, thích cướp người của ta, cũng không có cái gì không tốt, nếu như nhìn không vừa mắt, cứ đánh thật mạnh là được. Mọi người không nói gì, quỷ hút máu vương đúng là đắc biệt a. Buổi sáng ngày thứ hai, Khải Khải thấy ngưa ngứa trên mặt, mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ bên cạnh, mà đó vốn là chỗ của Troy, "A!" Khải Khải kinh ngạc, ngồi bật dậy, mới nhìn ra chính là quỷ hút máu vương mới sống lại hôm qua. "Khải Khải.....chào buổi sáng!" Quỷ hút máu vương nhào tới, đã bị một cước Khải Khải cản lại, cùng lúc đó, nghe thấy một tiếng "loảng xoảng", cừa phòng bật mở, Troy cầm bữa sáng lao vào, nhìn một lượt liền giận dữ, "Cái ông già chết tiệt, cút ra ngoài cho ta!" Đuổi được quỷ hút máu vương, Troy tới ngồi xuống cạnh Khải Khải, hỏi, "Lão có chiếm tiện nghi em không?" Khải Khải lắc đầu, lúc này, liền nghe tiếng hét lên sát vách của Sử Diễm Phỉ, rồi tiếng rống lên của Sam. Lại tiếng Diệp kêu thảm, phòng Safi truyền đến tiếng vật nặng bị đá ra khỏi cửa, cuối cùng chính là tiếng Mạc Ninh đánh mông. Khải Khải mặc quần áo, thong thả đứng lên, lúc này, liền nghe được tiếng Đông Đông kêu đến tê tâm liệt phế trên lầu. Khải Khải và Troy đều sửng sốt, nghĩ có chút không thích hợp, đánh mắt, thấy quỷ hút máu vương bưng chén hòng trà đừng một bên nhìn lèn Khải Khải thay đồ.....Nói như vậy, Đông Đông la không phải vì quỷ hút máu vương quấy rầy? Mọi người đều đồng loạt chạy lên lầu, cảnh tượng trước mắt kỳ diệu đến cực điểm, trên giường Đông Đông, hai người trên giường, một người hiển nhiên là Đông Đông bị kinh hách, mà người còn lại, thiếu niên tuần tú khôi ngô. Thân hình so với Hắc Kim cũng không thua nhiều lắm, da ngăn đem, kỳ lạ nhất chính là, dưới lớp tóc đen, có hai cái tai mèo, trên cơ thể, còn hoa văn giống vằn hổ, mà ở cuối xương sống, lại có một cái đuôi hổ, đang phất a phất, người kia ôm Đông Đông, vừa cọ vừa liếm, hình như tâm tình không tệ. Mọi người tìm tìm.....không thấy Zaire. "Lão cho nó máu?" Troy tóm lấy quỷ hút máu vương chạy tới góp vui, "Chính là sinh mệnh huyết, để nó biến thành người?" Quỷ hút máu vương cười hì hì, "Bé con này là một tiểu bảo bảo Thao Thiết, ta cho rằng biến thành như vậy, bọn họ làm mấy việc yêu đương thì độ khó sẽ giảm rất nhiều, có lợi cho phát triển tình cảm....." Vừa dứt lời, đã bị mọi người đuổi đánh. Zaire quay đầu lại, mọi người lại thở dài.......Lại một mỹ thiếu niên yêu dị. Những ngày sau đó, mọi người mới cảm nhận được bình yên chân chính, cấp cho đám Troy một trận loạn tùng phèo, quỷ hút máu mới lên đường về, hắn muốn đi châu âu, tâm nguyện của hắn còn chưa hoàn thành xong, Troy và Khải Khải tống hắn lên máy bay, cáo biệt. Trước khi lên máy bay, lão quỷ hút máu vương quay đầu lại, nói với Troy, "Nếu đã kết thúc, vậy bắt đầu lần nữa đi." Ba ngày sau, Khải Khải nhận được điện thoại cha nuôi, có nhiệm vũ mạo hiểm mới, hỏi anh có hứng thú không. Quay hết một vòng, đám Khải Khải tổ chức thành một nhóm, bắt đầu chuyến mạo hiểm mới. Hoàn
|