CHƯƠNG 65
Tô Dịch làm không được bao lâu liền ngất xỉu.
Quí Luân vốn định đánh thức y, nhưng nhìn thấy lão nam nhân mệt như thế, "chậc" một tiếng, cũng không còn nhiệt tình, tiện tay lấy áo che giúp y, xuống xe gọi Trương Siêu đến.
Trương Siêu đang hút thuốc, nhìn thấy Quí Luân gọi, lập tức dụi tàn.
"Mọi chuyện cứ dựa theo kế hoạch mà làm."
Trương Siêu gật đầu.
"Nếu như không có cái gì ngoài ý muốn." Khóe mắt gã nhẹ liếc người trong xe một cái, do dự hỏi: "Tình huống có chút nguy hiểm, có thể đem người kia đi trước?"
Quí Luân nhìn mặt Tô Dịch mê man, thật lâu sau mới dời ánh mắt đi nói: "Cứ để cho anh ta tiếp tục ngốc ở đây đi, lát nữa... lát nữa đi, đừng để cho đám người Thanh bang phát hiện là được rồi."
Quí Luân không nghĩ đến bản thân cũng có loại cảm giác do dự, lo lắng, sợ hãi.
Phân phó xong, hắn đã biết bản thân mình đã hoàn toàn bị vây hãm.
Sắc trời tối dần, tất cả người bên Quí Luân kiểm tra ở bến tàu, hắn ngồi ở trong xe nghịch tóc Tô Dịch, không ngờ tóc lão nam nhân này lại thích thế, làm cho hắn chẳng thể buông tay, có điểm... không nỡ đi ra ngoài.
"Quí thiếu gia, đội thuyền đến rồi, đã gởi ám hiệu." Một gã vệ sĩ thấp giọng nói, không dám ngẩng đầu.
Quí Luân "ừ" một tiếng, đột nhiên dùng sức giật một ít tóc Tô Dịch! Người kia nhăn tít mặt, trong lòng thật không cam tâm muốn mở mắt ra, ánh mắt còn đang mờ mịt, nhìn thấy mặt Quí Luân lập tức tỉnh táo, lúc muốn hỏi "anh làm gì vậy', Quí Luân hôn lên môi y một chút, thật nhẹ nhàng ôn nhu.
"Nụ hôn chúc phúc." Sau đó hắn đột nhiên đổi giọng, uy hiếp nói: "Em tốt nhất là nên khẩn cầu tôi đừng có chuyện gì, nếu không tôi chết rồi, sẽ đem em chôn cùng."
Tô Dịch nghe xong cả người run run, kì thật y cái gì cũng nghe không rõ, cuối cùng chỉ nghe được hai chữ "chôn cùng", khẩn trương nắm lấy tay Quí Luân, chỉ có thể nói: "Tôi... Anh..." nhưng mà cũng chẳng thể nói được rõ ràng.
Trương Siêu ở bên cạnh nhìn thấy chỉ có thể than một tiếng, giựt tay Tô Dịch ra, Tô Dịch bị thần sắc nghiêm túc của hai người hù dọa rồi, đáng tiếc chờ y ý thức được lúc nãy Quí Luân nói cái gì, thì người đã đi ra rồi.
Một gã ngồi trên ghế tài xế, thúc giục Tô Dịch đang bất động lên xe.
Quí Luân đứng đối mặt với đối phương trên boong tàu, đối phương vì an toàn, chỉ để cho Trương Siêu cùng năm gã vệ sĩ lên thuyền, mặt khác còn chuẩn bị thêm một thông dịch viên để nói chuyện với mấy người phía Việt Nam.
Đối phương là một gã trung niên khoảng một mét bảy, biệt danh là "Sói hoang", rất có tiếng trong giới mua bán ma túy ở Việt Nam, chỉ cần đối phương đưa ra một cái giá, gã thậm chí không cần biết mặt chỉ việc buôn bán.
Lúc này "Sói hoang" nhìn thấy Quí Luân, cũng không bởi vì nhìn thấy Quí Luân còn trẻ mà để trong lòng thả lỏng, khách khí đứng lên, chỉ là trong mắt lộ ra ánh sáng, vừa nhìn liền biết là một kẻ lăn lộn giang hồ nhiều năm.
Thông dịch viên cũng không dám đắc tội hai bên, mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh trước tiên khen ngợi đối phương mỗi người một câu, sau đó nói ra điều kiện của đối phương, nhưng lúc nói tới giá cả, "Sói hoang" ban đầu sắc mặt bất động đột nhiên cười một chút, nói vài câu với thông dịch viên, người kia sắc mặt trắng bệch phiên dịch cho Quí Luân nghe: "Hắn nói... Ngài làm cho hắn phải thay đổi thời gian đã hẹn, giá tiền phải tăng thêm 50%"
"Sói Hoang" đối với chuyện tranh đấu trong giới xã hội đen bọn họ sớm đã nghe thấy, trên thực tế cũng có nhiều người chủ động liên lạc với gã tỏ ý muốn giao dịch, đáng tiếc cũng không có được cái giá cao như người trước mặt.
Quí Luân, thiếu gia Hồng bang, tuổi còn trẻ, tác phong tàn nhẫn huyết lệ nhưng cũng rất có tiếng, ngay cả dù đang ở Việt Nam gã cũng có nghe qua.
Mọi người đều biết mua bán ma túy mức độ nguy hiểm rất cao, bởi vậy vì trọng yếu như vậy, tầng lớp cao trong bang phái cũng không ra mặt trực tiếp.
Ban đầu người liên hệ với gã là Trương Siêu, nhưng mà khi gã vừa mới nhìn thấy "Thiếu tử gia Hồng bang" - Quí Luân bên cạnh Trương Siêu, gã chỉ biết, chuyến hàng này đối với Hồng bang, tối thiểu là đối với đại thiếu gia Hồng bang tuyệt đối cực kì quan trọng.
Gã đánh cuộc, trả giá cao tới đâu, Quí Luân đều đồng ý.
Hai bên đều mỉm cười nhìn theo đối phương, bề ngoài rất thân thiện, tất cả mọi người đều biết, giây tiếp theo rất có thể sẽ rút súng tiễn đối phương đi vào cõi chết.
Trong lúc khẩn trương ấy, vẻ mặt Quí Luân lại rất bình tĩnh, hình như là đang ở nhà mình, "Sói hoang" trước mặt hắn bất quá chỉ là một thứ đồ trang trí rẻ tiền không quan trọng. Một lúc sau, hắn nhẹ hừ một tiếng, nhưng vẫn như cũ không tỏ thái độ gì.
Trong lòng Sói hoang lại âm thầm than thở định lực của thiếu chủ Hồng bang này, chính mình cũng không nhịn được, dù sao điều kiện ban đầu cũng đã thỏa thuận rất tốt, thời gian càng lâu nguy hiểm càng cao, cùng lắm nếu không đạt thỏa thuận thì chỉ cần để tiền hàng tăng lên 25% làm cho cả hai bên đều giữ được mặt mũi.
Ai ngờ còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy Quí Luân nâng tay nói: "Nếu vậy thì tăng thêm 50% đi." Hắn nói, ngữ khí không đậm không nhạt.
"Sói hoang" lặng đi một chút, tiếp theo cười to dùng tiếng Trung nói: "Được, được! Rất có khí phách! Buôn bán với ông Quí đây thật rất khoái trá!"
Tay Quí Luân buông xuống, vệ sĩ bên người cầm theo một cái vali màu đen lập tức đặt lên bàn, dùng mật mã mở ra, bên trong chật ních những tờ đô la xanh biếc.
"Đây là 50% tiền hàng, nhưng mà tôi muốn nhìn thấy hàng trước." Quí Luân nói ra từng chữ.
Sói hoang bởi vì Quí Luân đáp ứng giá cao mà trên mặt sớm cười toe toét, cầm vài tờ tiền xác định không phải là đồ giả, vội vàng đồng ý, sai mấy người đi lấy hàng đến đưa Quí Luân xem.
Nhưng mà một lúc sau, dưới boong tàu đột nhiên truyền đến tiếng súng rát mặt, người cả hai bên lập tức đề cao cảnh giác, Sói hoang lập tức đóng nắp vali xách trên tay, nhìn chăm chú vào Quí Luân. Tiếp theo một gã tôm cua bối rối chạy vào kêu to: "Quí Thiếu gia! Lâm Tường của Thanh bang tới."
Lập tức tiếng nổ mạnh làm cho kẻ khác phải run như cầy sấy vang lên, từ kho hàng chứa ma túy truyền đến!
"Bà mẹ nó!" Sói hoang biết có chuyện, hét lớn một tiếng, định mang theo vali tiền chạy trốn, vệ sĩ bên người Quí Luân đã sớm rút súng nhắm vào Sói hoang, Sói hoang cũng rút súng ra, cũng không ngờ người Quí Luân bên này đã nhanh chóng ra tay trước.
Lập tức "pằng" một tiếng, Sói hoang ôm theo cái vali đen còn chưa kịp bước đi, cách chân gã chưa đến nửa cm dưới boong tàu có một cái lỗ bán kính 2cm do đạn bắn, tất cả mọi người liền đứng yên bất động.
"Giao dịch còn chưa có xong." Quí Luân dĩ nhiên hoàn toàn tỉnh táo, giơ nòng súng còng vươn khói nói.
Sói Hoang nhìn một đám người bên dưới, hừ lạnh dùng tiếng Trung nói: "Quí thiếu gia, chuyện trong bang phái của các người thì các người tự mình xử lí đi, chuyện giao dịch có thể để lần sau bàn lại." Sau đó chậm rãi di chuyển.
Lần sau? Đương nhiên sẽ không có lần sau! Gã mặc dù biết Hồng bang cùng Thanh bang tranh đấu, nhưng dưới lợi ích thật lớn, gã rất khó không thể nghi ngờ lần này hai người là liều chết đối đầu.
Ai ngờ Quí Luân lại nã một phát súng, lần này đạn xẹt qua mũi giày gã - Sói hoang lập tức cứng đờ.
Quí Luân thong thả nói: "Lưu lại, giá tiền sẽ tăng thêm 50%" súng trong tay chậm rãi nhắm thẳng vào đầu Sói hoang "người tôi mang theo cũng đủ chống lại, bằng không - súng đạn chính là không có mắt."
Bị uy hiếp, thần sắc dã lang rất là khó coi, nhưng hai phát súng của Quí Luân đích thật là đã rất nương tay, Sói hoang nhìn xuống dưới boong tàu bên ngoài có mấy chiếc xe, phỏng chừng quân số đối phương thật là không có nhiều hơn Quí Luân, đợi lát nữa hỗn loạn cũng có thể dễ dàng chạy hơn một chút, hoặc là... Mình giả bộ làm như là hỗ trợ, đợi lát nữa bọn đó lưỡng bại câu thương, mình chả phải trở thành ngư ông đắc lợi?
Trong lòng Sói hoang đã có quyết định, trên mặt lập tức cười hì hì nói: "Đương nhiên, Hồng bang thiếu chủ sao có thể thể tiểu bang phái như Thanh bang hạ gục được, tôi phải ở lại chờ xem thắng lợi của Quí thiếu gia chứ." Nhưng vali tiền vẫn ôm chặt trong ngực không lỏng ra lấy một giây.
Quí Luân đương nhiên biết gã đang nghĩ cái gì, cũng không vạch trần gã, thậm chí thu hồi súng trong tay.
Sói hoang thở một hơi, một kẻ thủ hạ của gã kéo theo một người bị siết chặt cổ, giãy dụa không ngừng đi về phía gã áo đen.
"Lão đại, mới vừa rồi khiến cho kho hàng bị nổ mạnh chính là nó."
Sói hoang đi lên nhìn mặt người kia, chính là một khuôn mặt của người Trung Quốc.
Người kia nhìn thấy Sói hoang, chẳng những không có lộ ra thần sắc e ngại, lại còn phun nguyên bụm máu vào mặt.
Sói hoang lập tức giáng một cái tát lên mặt gã, lớn tiếng hỏi: "Ai phái mày tới đây!?"
Trả lời lại cho gã chính là những tiếng nổ mạnh liên tiếp trên thuyền. "Ha ha! Nếu mày không chịu hợp tác với Thanh bang! Tao cho bọn mày cũng không thể nuốt trôi!"
|
CHƯƠNG 66
Trên mặt Sói hoang gân xanh nổi đầy, tiếp theo một gã thanh niên người Việt Nam tới, dùng tiếng Việt nói nhanh một hơi, Trương Siêu đem thông dịch viên đang sợ xanh mặt tìm đường trốn bắt lại phiên dịch.
"Gã nói... Bọn họ đã chết năm người, kho hàng bị lúc nổ đã bị cháy hơn một nữa, ngay cả hơn mười lăm huynh đệ đi theo Sói hoang cũng chết."
Sói hoang quay đầu lại, dùng sức đạp gian tế Thanh bang đang quì trên mặt đất, dùng vali tiền nện gã, còn chưa hết giận, bồi thêm một cú đá muốn đoạt mạng vào giữa ngực gã, trong miệng không ngừng gầm rú: "Tiện nhân dám lừa gạt tao?" Mãi cho đến khi người kia ói ra hai ngụm máu, vẻ mặt bầm dập đột nhiên giữa đầu xuất hiện dấu súng!
Sói hoang lặng đi một chút, phát hiện viên đạn đó là do Trương Siêu bắn ra. Quí Luân nhìn gã một cái, Trương Siêu lại cúi đầu thật thấp không nói chuyện.
Người kia té trên mặt sàn, máu tươi trong đầu không ngừng chảy ra, từ trên người rớt xuống làm cho boong tàu nhìn trông rất ghê tởm.
"Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian." Quí Luân lạnh lùng nói: "Hàng đã bị cướp, vậy thì giao dịch này đã thất bại?" Quí Luân nhìn vali trên tay Sói hoang, chậm rãi hỏi.
Tức giận của Sói hoang vốn còn chưa tiêu tan, biết là Trương Siêu thủ hạ của Quí Luân ra tay giết gian tế, trong lòng càng phẫn nộ thiếu điều muốn đốt thuyền, nhưng gã biết lúc này không thể trở mặt với Quí Luân.
Gã hít sâu lấy hơi, nhìn người ngựa bên Thanh bang, mặt cười dữ tợn: "Không cần lo lắng! Hàng tôi vẫn còn! Bây giờ chúng ta liên thủ đem mấy đứa Thanh bang này giết sạch, chắc chắn sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng!"
Qua một lúc, Quí Luân giống như rất không tình nguyện trả lời. "Được rồi!"
Sói hoang thấy hắn đồng ý, lập tức dùng tiếng Việt rống to với mấy người trên thuyền "Giết hết mấy thằng bên dưới đem cho chó ăn!" Nhất thời một mảnh hỗn loạn, người trên thuyền biết huynh đệ của mình bị giết, trong lòng sớm tràn đầy thù hận, hơn phân nửa người trên thuyền lập tức vọt xuống.
Bản thân Sói hoang lại không nhúc nhích, chỉ chừa lại ba bốn tên tay chân bên người.
Về mặt khác, người Thanh bang còn đang nghi hoặc tại sao người Hồng bang hôm nay lại không chịu nổi một đòn, chỉ biết mù quáng chạy trốn, chỉ thấy một nhóm người Việt lao tới, vừa thấy bọn họ liền không lưu tình chém chết cả đám.
Lâm Tường không có được sự đồng ý của anh gã là Lâm Dực, lén hợp tác cùng Sói hoang muốn đánh ngã Quí Luân, vốn hết thảy đều rất thuận lợi, Sói hoang thậm chí còn nói cho gã biết Quí Luân đổi lại thời gian giao dịch, ý đồ xáo trộn nghe ngóng, gã nghĩ cừu hận nhiều năm như vậy cuối cùng bản thân cũng có thể giải quyết với Quí Luân.
Vốn Lâm Tường đang định đánh úp Hồng bang, nhìn thấy rất nhiều gã người Việt lao xuống, lập tức trốn ra sau xe, gã âm thầm kinh hãi, bởi không phải Thanh bang cùng Sói hoang muốn nuốt trọn chuyến giao dịch này của Quí Luân sao, bây giờ sao lại lật lọng?
Đợi được gã phát hiện người của Quí Luân trên thuyền nhiều hơn gấp đôi, mà bộ dáng của Sói hoang thì phẫn nộ, lập tức biết phải rút lui.
Từ đằng xa, gã có thể thấy rõ ràng Quí Luân đang cười.
Lòng bàn tay Lâm Tường phát lạnh, khó trách anh gã lần nào cũng ngăn cản, nhưng Quí Luân! Hắn tại sao có thể? Hắn tại sao có thể?
Kì thật gián điệp Thanh bang lúc nãy vốn là người của Quí Luân, Quí Luân cố ý đem hiểu lầm ra nói, làm cho người của Sói hoang cùng Thanh bang nhào vô chém giết lẫn nhau. Mọi người có nhận thức đối với Sói hoang đều biết, Sói hoang có một thói quen - ma túy để ở kho hàng của gã chỉ là một phần rất nhỏ.
Mà cái này tình báo muốn biết cũng không khó.
Quí Luân lạnh lùng nhìn bóng lưng Sói hoang. Sớm đã biết Thanh bang lén liên lạc với Sói hoang bao vây hắn, sao lại không tương kế tựu kế chứ.
Mấy ngày trước hắn cố ý sửa lại thời gian, làm động tác giả, người Thanh bang lại còn dương dương tự đắc khi biết được tin này, một chút cũng không biết là đã trúng kế.
Dù sao người nào cũng chẳng thể tin, Sói hoang lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, tác phong lớn mật, nhưng đối với ai cũng có đề phòng, hận nhất là người khác lừa gạt gã, giống như Sói hoang tưởng Lâm Tường lừa gạt, gã lập tức nổi điên.
Quí Luân nhìn thấy người của mình liên tiếp lui ra sau, người của Sói hoang anh dũng giết địch, đột nhiên móc súng ra, tay chân bên cạnh Sói hoang sớm đã âm thầm quan sát bốn phía, nhìn thấy súng của Quí Luân chỉa vào người nhà, lập tức hét lên: "Đại ca!"
Trong nháy mắt khi Sói hoang xoay người, "pằng, pằng, pằng" ba phát súng vang lên, đầu, ngực, đầu gối Sói hoang xuất hiện ba lỗ thủng tóe máu.
Gã tay chân dù đã hết sức đề phòng, nhưng mà nhìn thấy lão đại đã chết liền bối rối, muốn phản kích cũng đã không còn kịp, rất nhanh ăn một viên kẹo chì.
Trương Siêu kiểm tra người trên thuyền, cuối cùng chỉ lưu lại một gã người Việt để lấy khẩu cung.
Mà hết thảy chuyện phát sinh trên thuyền, đối với mớ người đang đang kịch liệt chém giết ở bên dưới chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy ai để ý tới.
"Quí thiếu gia, đã tìm được hàng rồi." Một người khom mình, nói vô cùng cung kính.
Khuôn mặt Quí Luân trong bóng tối lộ ra ý cười âm trầm, Trương Siêu ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: "Chúc mừng thiếu gia."
Hắn rờ khẩu súng trên tay, ngữ khí hết sức bình tĩnh nói với Trương Siêu:
"Lâm Tường của Thanh bang ta muốn tự tay giải quyết, còn lại" Quí Luân lộ ra nụ cười thị huyết "Một người cũng không chừa lại."
Lúc Quí Luân đi xuống dưới thuyền, trên cơ bản đã thanh trừ sạch sẽ, khói bụi mù mịt, vô số thi thể nằm trên mặt đất, tử trạng thảm thiết.
"Quí thiếu gia, Lâm Tường trốn ở sau xe, ngoài ra còn có thêm 2 người khác, xin cẩn thận."
Quí Luân chậm rãi đi đến chỗ Lâm Tường ẩn nấp, người chung quanh cũng khẩn trương thay cho hắn, Trương Siêu cầm theo súng đi ở phía trước.
Ngay lúc khoảng cách hắn cách đầu xe khoảng ba mét, đột nhiên một âm thanh khàn khàn quát lên "Mày rất đắc ý phải không?" Lâm Tường ở phía sau xe, bộ dáng nho nhã đã bị đá bay lên cung trăng, hai con ngươi đỏ ngầu.
Quí Luân mặt không chút thay đổi nói: "Mày không ngừng đối chọi với tao, đến tột cùng là vì cái gì?" Không đợi Lâm Tường trả lời, hắn tiếp tục, dùng khẩu khí không nhịn được nói: "Tao chán lắm rồi!" Trước kia cảm giác được có người cạnh tranh cũng có chút thú vị, nhưng mà từ lần gã sát thủ trước mặt hắn làm Tô Dịch bị thương, Quí Luân nghĩ chẳng muốn chơi nữa.
Lâm Tường cơ hồ bóp nát khẩu súng trong tay, đối với Quí Luân mà nói, cuộc chiến giữa hai người chỉ là một trò chơi, bây giờ Quí Luân chán rồi không muốn chơi tiếp, liền muốn giết gã?
Lâm Tường cười ha ha, sau xe nắm lấy một thứ gầm rống: "Quí Luân! Con mẹ mày nhìn đây là cái gì?"
Quí Luân mỉm cười giơ súng lên, vô luận là cái gì cũng phải bắn, sắc mặt buồn cười một giây sau nhìn thấy người trong tay Lâm Tường, mặt cứng lại.
Tô Dịch từ sau xe bị đẩy ra, trên trán y đọng lại một vệt máu, dính trên mặt, tóc bết cả lại, tay chân mặc dù không bị trói, nhưng làm như thế nào cũng không thể đứng vững.
Tô Dịch mở mắt, còn chưa kịp buồn bực vì sao mình lại bị nhốt vào cốp xe lần nữa, lại phải trở thành con tin, y nghĩ, mình tiêu rồi, chỉ cần đụng tới Quí Luân, vận xui liền đeo lấy, đã không biết là lần thứ mấy. Y tuyệt vọng cúi thấp đầu, chờ đợi cái chết.
Nhưng Lâm Tường bóp cổ Tô Dịch kéo tóc của y lên, đắc ý nói: "Quí đại thiếu gia hóa ra lại phong lưu đa tình như thế... Mày như thế nào cũng không ngờ phải không, cẩn thận bao nhiêu cũng có sơ sót mà?" Bản thân Lâm Tường cũng không ngờ được, gián điệp của mình phái tới Hồng bang chỉ là một kẻ lái xe, chức vị không lớn nhưng trong thời điểm mấu chốt lại có tác dụng.
Lâm Tường cầm súng dí vào đỉnh đầu Tô Dịch, hét lớn: "Lui ra!"
Mọi người ta nhìn mi, mi nhìn ta, chưa ai di chuyển, rất nhiều người căn bản không biết Tô Dịch là ai, cũng đang đợi lệnh của Quí Luân.
"Tao nói lui lại!" Lâm Tường phẫn nộ nói lại một lần nữa.
Trương Siêu khẩn trương nhìn tình huống trước mắt, bao nhiêu ý định phá hoại đều đã nghĩ đến, Tô Dịch không có năng lực tự bảo vệ mình, bao nhiêu lần rơi vào tay người khác trở thành nhược điểm trí mạng, đã mang lại cho bọn họ vô số phiền toái.
Mà trước mặt nhiều thủ hạ như thế, nếu muốn phục chúng, Quí Luân thật sự là không nên giữ tư tình, hoặc chính là - vì thế mà mất mạng.
Gã giơ súng lên, thậm chí nghĩ đến việc giết Tô Dịch trước.
Nhưng Quí Luân giơ tay lên ngăn cản gã, lạnh lùng nói một tiếng: "Toàn bộ lui ra sau, không cho phép ra tay."
Lâm Tường nhìn thấy Quí Luân khuất phục, nhưng làm như thế nào cũng không thể vui vẻ được, đây có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Quí Luân ở thế hạ phong, nhưng gã biết bản thân đã đến nước này cũng chẳng còn toàn mạng để sống tiếp.
Nếu mất mạng, vậy thì cứ kéo Quí Luân theo làm bạn!
"Quí Luân" Lâm Tường gọi đích danh nói: "Quăng súng ra cho tao, đứng lên trên boong tàu."
Tô Dịch như thế nào cũng không thể tin được, Quí Luân cũng sẽ bị uy hiếp, hơn nữa là vì y! Y nghĩ, Lâm Tường chết chắc rồi, sẽ bị ngũ mã phanh thây, mà mình cũng chết chắc rồi, nói không chừng thi thể còn bị Quí Luân đem đi nhồi bông làm thành đồ chơi cho hả giận.
Mọi người trong Hồng bang cũng chưa từng nghe nói, có người có dũng khí như vậy nói chuyện với Quí Luân, ngay cả Quí Tam gia cũng chưa từng dám nói như vậy!
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Quí Luân sẽ không nhịn được, trực tiếp giết Lâm Tường, hắn thế nhưng thật sự buông súng, thụt lùi nhìn theo Lâm Tường cùng Tô Dịch, từng bước chậm chạp quay về trên boong tàu.
Mọi người không phải kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Quí Luân đứng trên boong tàu, thân mình cô độc, lung lay muốn ngã quị, chỉ cần một súng, mạng sẽ không còn.
Nhưng mà Lâm Tường cùng hai kẻ thủ hạ nhìn thấy giống như là thấy được ánh bình minh, cực kì cao hứng, Lâm Tường cười ha hả gào thét:
"Quí Luân mày có thấy ghê tởm không hả!?" Gã nắm lấy mặt Tô Dịch, bóp mạnh muốn nát cả khớp hàm: "Một thằng đàn ông!? Còn lớn tuổi hơn rất nhiều so với mày? Mày làm sao có thể dám hôn xuống vậy?"
Những lần vũ nhục trước cũng không hề lên tiếng, Quí Luân thế nhưng bây giờ lại trả lời.
"Cái này vốn không quan trọng." Quí Luân nghiêm túc nhìn Tô Dịch, hình như khoảnh khắc này sẽ trở thành mãi mãi. "Tôi không muốn rời xa em, tôi không muốn phải lừa gạt chính mình." Hắn sờ lên trái tim của mình: "Em đã đi vào nơi này."
Giống như một lời thề.
Mọi người xung quanh ngu hết cả ra, bọn họ cũng phải hoài nghi, người đứng trước mặt đây chính là Quí Luân lãnh khốc vô tình sao?
Thân thể Tô Dịch cũng không run rẩy, y chỉ ngốc lăng lăng, thất thần nhìn Quí Luân.
Lâm Tường nghiến răng, gã cũng không chịu được, Quí Luân thế nhưng lại biến thành tình thánh, cái so với thất bại dưới tay mình lại không có cách nào làm cho gã tiêu hóa được.
Giết hắn đi! Hết thảy thống khổ đều chấm dứt!
Ngay trước một giây lúc tay Lâm Tường vung lên - Tô Dịch dùng hết sức tông vào tay gã, nhưng đạn đã bắn ra, xuyên qua thân thể Quí Luân.
Tô Dịch nhìn thấy thân thể Quí Luân ngã từ trên boong tàu xuống.
"Không!!!" Y muốn chạy ra ngoài, nhưng bị Lâm Tường phẫn nộ lôi lại, Tô Dịch không còn sợ bất kì chuyện gì nữa, trong đầu trống rỗng! Y tuyệt vọng rồi, không để ý vung tay loạn xạ, tay chân đánh lên người bên cạnh, mãi cho đến lúc miệng đầy máu tươi, mãi cho đến khi chung quanh không còn tiếng động nào, mãi cho đến khi có người đè y ra trên mặt đất mới thôi.
Y bừng tỉnh! Nhìn thấy Trương Siêu. mà đối diện, Lâm Tường chết không nhắm mắt, trên trán gã một lỗ sâu hoắm rỉ máu.
Trương Siêu cảm giác Tô Dịch đã tỉnh lại, nhìn thấy người chết chân tay phát run, mới chậm rãi buông lỏng. "Đi xem Quí Luân một chút đi... Ôi... Cậu ta... Cũng là vì mi."
Tô Dịch như con rối bị điều khiển đứng lên, được đưa lên bờ, nhìn thấy Quí Luân đã được vớt lên, toàn thân ẩm ướt cuộn trong một cái khăn bông, một mảng máu đỏ không ngừng mở rộng trên chiếc khăn lông trắng.
Y đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi quì xuống. "Đừng chết... Anh, anh đừng chết..." Ngón tay Tô Dịch chạm lên mặt Quí Luân, run rẩy không ngừng.
Hai mắt Quí Luân thậm chí không thể mở ra, chỉ có thân thể hắn hướng nơi nào đó dựa vào, suy yếu nói: "Lão nam nhân... Tôi chết rồi... Em liền được tự do... Không tốt sao?"
Tô Dịch nhớ đến những gì Trương Siêu nói, Quí Luân nửa đêm không ngủ được là vì y, mấy ngày nay ăn không vô là vì y, mà cũng vì y nên mới bị uy hiếp, nước mắt liền rơi xuống, như thế nào cũng không ngừng được.
Tô Dịch ngã vào trên người Quí Luân. "Anh, anh nói sẽ cho tôi chôn cùng... đã nói rồi thì không được rút lại, anh đi đâu thì cho tôi đi theo bồi anh... Thành quỉ cũng theo bồi anh!" Mặt y toàn là nước mắt nước mũi, ôm lấy cơ thể Quí Luân òa khóc.
Quí Luân không có trả lời, chỉ cầm lấy tay y hỏi: "Em yêu tôi sao?"
"Yêu... yêu... Tôi yêu anh..."
Thân thể Quí Luân càng lúc càng lạnh, mãi đến lúc chẳng thể cầm lấy tay Tô Dịch, hắn cuối cùng nói: "Có thể... hôn tôi không?"
Tô Dịch không biết hắn vì cái gì mà còn có tâm tình làm chuyện này, nhưng chỉ cần đó là nguyện vọng của Quí Luân, y liều chết cũng muốn hoàn thành. Tô Dịch cúi đầu hôn hắn, nhưng mà bởi vì mắt đầy lệ nhìn không rõ, lại đem nước mũi trét đầy mặt ai kia, y vừa hôn vừa thống khổ nói nỉ non "Anh đừng chết."
Thật ngọt ngào cho dù trong miệng toàn mùi máu tươi.
Tô Dịch trong lòng thống khổ, y nghĩ mình thật vất vả mới yêu được một người, hắn thế nhưng lại phải chết.
Ai ngờ một giây sau Quí Luân đứng lên, mặc dù bước chân có chút không vững, nhưng vẫn có thể thấy được tính mạng của hắn chẳng có gì nguy hiểm, chân tay lạnh lẽo bất quá chỉ là do mất máu, chỉ là muốn lão nam nhân nói ra những lời thật tình này, đã muốn từ rất lâu rồi.
Trương Siêu nhìn hết thảy, đã sớm ở một bên muốn chết nghẹn vì cười nói: "Quí thiếu gia, bác sĩ cũng đã sẵn sàng rồi."
Nước mũi Tô Dịch vẫn còn đọng trên mặt, ngu không chịu được, lăng lăng nhìn "thi thể" bọc trong cái khăn bông trước mặt y.
Quí Luân mỉm cười nói với y. "Còn không lại đây? Em không phải nói nơi nào cũng đều phải đi cùng?
Tô Dịch xông lên ôm chặt lấy thắt lưng hắn Bị đùa bỡn, bị lừa gạt, bị khi dễ thì sao? Thương một người, sẽ không muốn buông tay, cũng giống như y đối với hắn.
Đại thúc cùng thiếu niên yêu nhau, khi dễ mi, đó chính là thích mi nha.
HOÀN
|