Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
|
|
CHƯƠNG 10
Khó trách tại sao trên đó đọng lại vệt trắng đáng ngờ!
Y trút hận xé nát mớ quần áo đó, xé được một nửa liền nghĩ đây chính là đồ của người kia, xé tanh bành người kia không chừng sẽ bắt y bồi thường lại bộ khác, có thể lại tăng thêm mười vạn? Tô Dịch chột dạ hết nhìn trái lại nhìn phải, vộ vàng đem quần áo quẳng ra ngoài, không dám liếc mắt lại cái áo chemise thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống mấy ngày nay của Tô Dịch thật là khó khăn, y không chỉ phải chịu đựng cả người đau nhức, còn phải chịu áp lực về số tiền khổng lồ kia, y gọi điện thoại cho tất cả bạn bè để mượn tiền, nhưng câu trả lời toàn là "không có tiền", hoặc chỉ có thể cho vay tạm vài vạn đồng, nhưng cũng có vẻ rất không muốn cho mượn.
Đây là cái gì, tất cả mọi người đều hiểu được vay tiền thì dễ dàng đòi tiền khó khăn, ai muốn vô duyên vô cớ cho hắn mượn nhiều tiền?
Tô Dịch không phải không nghĩ đến gọi điện thoại cho người nhà, gọi cho lão cha cùng anh trai, nhưng ba nghìn vạn thật sự là quá nhiều, nhà mình cũng chỉ bình dân, y sợ lão cha mà biết thì có thể trực tiếp đưa vào bệnh viện vì lên cơn đau tim luôn.
Ngắn ngủn vài ngày mà y ốm nhách, dây thần kinh của Tô Dịch căng ra, bây giờ lúc đi trên đường còn muốn làm cái đuôi người khác, chỉ cần trên đường có người nhìn y nhiều hơn 3 giây, y cũng cảm thấy mình nhất định là diễn viên nam chính trong cái đĩa DVD GV bị tung ra ngoài kia.
Tô Dịch từ nhỏ ngoại trừ phương diện bạn gái, cơ hồ chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, bây giờ gặp phải loại sự tình này, y cảm giác được thế giới đã tận thế, ngay cả đi làm cũng chẳng muốn đi, cái mông đau muốn chết cũng chẳng dám tìm bác sĩ, chỉ có thể nằm con trên giường như con giun, đến phút cuối lại nghĩ đến việc đi vay nóng.
Rõ ràng muốn đâm vào chỗ chết, quên đi... Y nín thở bóp chết ý nghĩ đó. Sau ba ngày giống như giun chết, cuối cùng y nhận được điện thoại của giám đốc công ty: "Tô Dịch à! Cậu xin nghỉ đến tuần sau, nhưng mà công việc mới ba ngày đã chất cao như núi rồi, đến lúc nào mới định đi làm đây hả?"
Tô Dịch tuy " vâng vâng dạ dạ", giám đốc gọi điện thoại cho y cũng không phải vì y giỏi giang gì, chung qui đem mấy chuyện rắc rối giao cho y, nhưng y bây giờ tính mạng còn chẳng thể bảo toàn, vậy thì một tháng bảy vạn tiền lương cũng chẳng cần nữa, làm gì còn tâm tình mà đi làm?
"Cậu nếu không đến, tôi sẽ đem dự án lớn này giao cho người khác."
Dự án lớn? Tô Dịch vừa nghe, hai mắt sáng lên, cả người có tinh thần: "Giám đốc, dự án này trị giá bao nhiêu vậy?"
"Cái này cũng khó nói, cấp trên chưa cho chỉ thị nên tôi cũng không rõ, nhưng mà chắc chắn cũng phải mấy trăm vạn."
Mấy trăm vạn! Tô Dịch thật vui vẻ, y từ trong chăn bông bò ra chụp lấy điện thoại nói: "Giám đốc, tôi bây giờ lập tức đi làm!"
Y tới công ty, giám đốc đem một phần tài liệu đưa cho y nói: "Đây, cậu xem qua một chút đi, bình thường biểu hiện của cậu rất tốt, đặc biệt để lại cho cậu, cuối tuần này bắt đầu. Có gì về nghỉ ngơi rồi mai bắt đầu đi làm lại."
Tô Dịch nhất thời cảm thấy số phận mình thay đổi rồi, ngay cả giám đốc bình thường chả khác gì ác quỉ giờ lại giống Quan Thế Âm Bồ Tác, y lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng mà cái mông Tô Dịch vẫn còn đau, căn bản không ngồi được ghế ở phòng làm việc, y xin phép về nhà đọc tài liệu, y tính toán dự án này có thể bán được bốn trăm vạn, chính mình nếu hoàn thành, sẽ được thưởng 15% là sáu mươi vạn, vậy cũng còn lâu mới đủ tiền để trả!
Tô Dịch lại phiền não đứng lên, lúc này đột nhiên nghe thấy trên TV
"Nhân dịp ba năm xuất hiện, xổ số trúng phần thưởng trị giá bảy ngàn vạn đợt cuối cùng, mạnh tay mua vô, các đại lí đều có người xếp hàng dài, tám giờ tối nay công bố người thắng giải cuối cùng..."
Đúng rồi! Tô Dịch tâm hồn chớp động! Xổ số, giải đặc biệt! Y tại sao không nghĩ đến chứ?!
Tô Dịch lập tức chạy đến đại lí vé số, một hơi bỏ ra ba mươi vạn đồng mua số đề, dũng cảm đến mức ông chủ cũng phải ghé mắt nhìn y. Bình thường y luôn là người tiết kiện, không mua mấy loại bàng môn tà đạo này, ngay cả năm mươi đồng cũng tiếc, nhưng bây giờ y rất cần tiền! Số tiền rất lớn!
Tô Dịch nhìn 300 vạn vất vả tiết kiện nay ít đi 30 vạn, đau lòng vô cùng, nhưng thời điểm này thì chẳng còn có cách nào, trẻ con thì chẳng thể thoát khỏi nanh chó sói mà. Đến xế chiều y nằm co trên giường nhìn mớ vé số cầu khẩn: "bọn mi nhất định phải trúng nha! Nhất định phải giúp ta có được ba nghìn vạn đó!"
Mở thưởng mỗi ngày là vào lúc 8 giờ tối, y nơm nớp lo sợ, ở nhà chăm chú dòm TV, nhìn mớ dãy số hiện ra
"25, 12, 13, 14, 31, 42″, số đặc biệt "29″, phát thanh viên hưng phấn nói: "Số lần này rất đặc biệt, "12, 13, 14 ba số liền nhau, ai là người thắng cuộc? xin mời nhanh chân đến ngân hàng Bắc thị..."
Tô Dịch liều mạng đối chiếu dãy số, trên trang giấy tìm thấy 25, 12, 42 nhưng không số khác, tờ khác cũng chỉ có 13, 31, 14 nhưng không có 25, 12, 42 cùng 29...
Không có giải nhất cũng chẳng có giải nhì, ngay cả giải khuyến khích cũng không có... Chỉ có 2 số cuối an ủi, đáng giá vài nghìn đồng, cùng với bảy nghìn vạn trong mơ của y cách nhau một khoảng xa vời vợi. Tô Dịch thật sự mất hồn, ngồi trên ghế salon nhìn một đống sổ xố giờ đây đã trở thành giấy vụn chất cao như núi, đột nhiên - "rầm"! Một tiếng vỡ nát, một đống đàn ông toàn mặt đồ đen vọt vào trong, cánh cửa khóa bị đạp bay, chỗ cánh cửa bị rớt xuống hình như đã gãy ra làm đôi.
Những gã đó như hung thần ác sát tràn vào nhà, đứng trên sàn nhà hoặc trực tiếp ngồi lên ghế salon.
Tô Dịch hồi phục lại tinh thần, vội vàng cầm lấy gậy bóng chày bên cạnh, co lại một góc ghế salon nói: "Mấy, mấy người muốn làm gì?"
Gã cầm đầu trên mặt có một vết chém, nhìn qua khá lớn tuổi, gã khinh thường nhìn xung quanh căn phòng nhỏ của Tô Dịch, hỏi gã lùn hơn bên cạnh: "Đây là lão nam nhân kia?" Gã đó nhìn mặt Tô Dịch một chút, trên mặt có chút nghi hoặc.
Râu mép Tô Dịch dài ngoằn, mấy gày nay lại mất ngủ, lại vừa ném 30 vạn qua cửa sổ, hơn nữa chỉ mặc một cái áo cũ rộng thùng thình cùng cái quần đùi chẳng khác gì đồ ngủ, đáng thương hề hề, như một gã ăn mày đầu đường xó chợ.
Gã đó nhỏ giọng nói: "Hình như là vậy..." "Đưa nó đi"
"A... a... a...! Mấy người là ai?" Tô Dịch không ngừng vùng vẫy, trong lúc bối rối hình như y đánh trúng cái gì đó, kết quả gã mặt theo phẫn nộ giáng cho một cái tát, lại còn đạp vào bụng y một cước!
"Mày nghĩ mặt mày chưa đủ dài à!"
Tô Dịch đau đến mức thứ gì trong bụng cũng nôn hết ra ngoài.
|
CHƯƠNG 11
Y bị bịt miệng kéo lê từ lầu ba xuống tầng trệt, gã áo đen đứng bên cạnh chiếc xe màu đen muốn đẩy y lên xe, Tô Dịch thà chết cũng muốn chống đối, mở to hai mắt cầu cứu người đi đường.
Bởi vì có nguyên một đống mặc đồ đen vây lấy y, vừa nhìn qua liền biết là phần tử cùng hung cực ác chỉ bắt đầu làm việc từ sau tám giờ tối, người qua đường sợ bị gây sự, chuyện gì cũng coi như không thấy cứ thế mà đi luôn.
Trái tim Tô Dịch đóng băng, trong lúc vùng vẫy há miệng ra được mắng to: "Thả tôi ra! Các người muốn làm gì vậy? Có còn biết pháp luật là gì không hả?"
Gã đàn ông mặt thẹo nhìn Tô Dịch chẳng tốt chút nào, nổi giận đá vào phía sau chân Tô Dịch, đẩy y té lên mặt đất, sau đó nói với tiểu đệ bên cạnh: "Nhanh một chút! Đem biển số xe che lại, đừng tìm thêm chuyện phiền phức nữa."
Sau đó bọn chúng lấy từ trong cốp xe ra một sợi dây, đem tay Tô Dịch trói chặt ra sau, rồi xé rách cái áo cộc của y nhét vào miệng, rồi tống Tô Dịch vào trong đó.
Cốp xe đóng "Cộp" một tiếng, bóng tối tràn ngập, cho dù Tô Dịch từ trong cổ họng cố sức rên rỉ kêu cứu nhưng cũng chẳng có ai để ý.
Xe bắt đầu chạy, Tô Dịch hốt hoảng đá vào nóc thùng xe, đột nhiên gã điều khiển xe thắng két lại! Đầu y bị cụng đến mắt mũi choáng váng.
"Nếu còn ầm ĩ nữa mày sẽ bị đem đi câu cá mập!"
Thành mồi câu cá mập sao...? Tô Dịch không cam lòng mà phát ra hai tiếng "uh uh", chỉ có thể nằm trong cốp xe lo lắng, da dẻ trên người vừa đau vừa ngứa. Y lại cảm giác xe bắt đầu chạy với tốc độ cao, hết rẽ trái rồi quẹo phải, hình như đang đi lên núi, Tô Dịch trong cốp xe không ngừng lăn qua phải rồi lại qua trái, nghĩ rằng sắp ngất tới nơi thì xe cuối cùng cũng dừng lại.
Cốp xe mở ra, thì có người cầm đèn pin rọi thẳng vào mặt y, ánh sáng sáng rực làm cho Tô Dịch thích ứng không kịp mà chảy nước mắt. Y co cụm thân thể, yếu ớt ô ô hai tiếng.
Gã đàn ông cầm đèn pin nắm lấy mặt Tô Dịch, nắn một chút, kinh ngạc phát hiện lão nam nhân nghèo kiết xác này cũng không tệ lắm.
"Chính là hắn sao?"
"Tiểu Lí nói phải, nó sẽ không nhận sai."
Gã cầm đèn pin, giật lấy chân Tô Dịch, đem cái quần duy nhất còn lại trên người lột ra, dùng đèn pin quét tới quét lui, kiểm tra xem có vũ khí hay không.
Quần lót cũng nhìn không sót một chút nào.
Tô Dịch bị kéo chân liền nghĩ đến cái đêm ở Cực Lạc, sợ hãi lui về sau không ngừng, cuối cùng cơ thể đụng vào thành xe. Gã cầm đèn pin thấy Tô Dịch sợ hãi như vậy, càng muốn trêu ghẹo y, nhìn thấy không có đồ vật nguy hiểm, cố ý thật chậm đem quần của Tô Dịch kéo thật căng, rồi lại buông tay, dây thun quần lập tức búng một cái "chát" vào bụng Tô Dịch.
Mặc dù không đau, nhưng mùi vị khuất nhục thì cực nặng.
Bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm, Tô Dịch như con giun đem mình co lại thành một đống.
Gã kia "hừ" lạnh một tiếng, túm lấy mắt cá chân Tô Dịch, đem y lôi ra, nói với gã mặt thẹo: "Thiếu gia đang ở phòng tập, mi đi một mình vào đó, những người khác thì ở lại đây."
Tô Dịch bị kéo xuống xe, liền thấy một tòa biệt thự rất lớn, được tạo nên từ những tấm kính trong suốt. Vườn hoa bên ngoài, một khoảnh đều được đặc biệt sắp xếp theo một hình ảnh nào đó, dùng các loại đèn với những màu sắc khác nhau phát ra sắc thái huyễn lệ. Từ bên ngoài nhìn vào biệt thự, bên trong tựa như là một kho tàng, ánh đèn pha lê phát ra màu sắc rực rỡ.
Ánh mắt Tô Dịch không nhịn được mà bị cuốn hút lấy, nhưng mà gã mặt thẹo đã kéo Tô Dịch theo, không vào từ cửa chính, mà lại đưa đến một phòng nhỏ đen sì ở xa xa phía sau. So với căn biệt thự xinh đẹp nhưng thiên đường kia, căn phòng đen sì này đúng chả khác gì địa ngục.
Từ xa, Tô Dịch chỉ nghe được những âm thanh rất lớn, như là bắn pháo hoa, hoặc như là âm thanh mà ba ngày trước y đã nghe, không ngừng "pằng, pằng, pằng" từ căn phòng đen kia vọng đến, y không mang giày, chân bị đá trên mặt đất cứa rách da chảy máu, vừa nghe thứ âm thanh kinh khủng như thế, chân nhũn ra chỉ có thể để bị lôi đi, trong miệng kêu "ô ô"
Gã mặt thẹo nghe thấy nhiều tiếng súng như vậy, lại vốn có thói quen chém giết làm hắn có chút kích động, phô trương thanh thế hung ác nói với Tô Dịch: "Đi tiếp cho ta!" Bước chân mặc dù không dám đi chậm lại, nhưng cũng tự hiểu là đã rất chậm rồi.
Đến trước cửa phòng tập, tiếng súng càng vang lên rõ ràng, ngoài cửa có rất nhiều gã mặc đồ đen đứng canh, cũng chỉ nhìn thoáng qua gã mặt thẹo cùng Tô Dịch đang bị trói, mặt không chút thay đổi.
Trong đó chỉ có một người đàn ông mặc đồ Polo trắng, vóc người hơi béo, tóc của hắn đã hoa râm, mới nhìn cũng đã năm mươi mấy tuổi, tay để sau lưng nhìn không rời mắt những tình huống trong phòng tập, hiển nhiên là đang tập bắn, gã mặt thẹo đến bên cạnh hắn cúi đầu, cũng không dám nói lời nào.
Tô Dịch cũng nhìn vào bên trong tấm kính trong suốt, thấy thiếu gia cầm súng - Quí Luân
Y vừa nhìn thấy Quí Luân thì chân liền nhũn ra quì ngồi xuống đất.
|
CHƯƠNG 12
Lúc này Quí Luân đang đeo earphone trong phòng tập bắn, thuần thục lắp đạn, giương súng, nhắm bắn, bóp cò, hắn đã bắt đầu quen sử dụng sản phẩm mới vừa sản xuất này, Beretta M92F, thân súng được chế tạo từ hợp kim nhẹ, hai băng đạn song song, gia tăng số lượng đạn bắn ra, có thể bắn liên tục 15 viên, bắn đến hồng tâm màu đỏ của bia, trên hồng tâm lủng lỗ chỗ, nhưng từ xa nhìn lại, toàn bộ đạn đều tập trung vào trong một khoảng rất nhỏ lủng như tổ ong.
Quí Luân cười hài lòng, không phải bởi cảm giác cầm khẩu súng này rất tốt, cũng không phải bởi vì kĩ thuật của hắn càng lúc càng cao. Mà giống như ngày đó hắn thượng vào cái mông lão nam nhân cũng giống như hồng tâm của cái bia ngắm bắn, rất nhỏ và rất chặt - hắn cảm giác phía dưới của mình có chút rục rịch, để bình tĩnh lại, hắn giơ súng tiếp tục bắn.
Ngay khi tiếng súng ngưng lại, gã mặt thẹo bên ngoài túm lấy Tô Dịch, cung kính cúi người, đối với gã mập mạp kia nói: "Lí gia, người đã đưa đến."
Lí gia quay đầu, nhếch miệng nhìn Tô Dịch, đột ngột rút cái áo cộc đang bị nhét trong miệng Tô Dịch ra, dùng sức tát y một cái: "Nói! Con đĩ 1505 ở đâu?"
Tô Dịch bị đánh không đỡ được ngã lăn ra đất, trời rung đất chuyển chỉ có thể kêu to: "Tôi không biết tôi không biết!" A a! Tô Dịch sắp điên rồi, bọn hắc đạo này chẳng những gây áp lực tinh thần, đòi tiền y những ba nghìn vạn, lại còn lúc nào cũng động tay động chân, định không cho người khác sống sao?
"Chẳng phải mày ba ngày trước cứu nó sao?"
Tô Dịch liều mang lắc đầu, nếu biết trước sẽ loạn lên như thế này, đánh chết y cũng sẽ không tự đi tìm phiền phức vào người!
Lí gia bất động thanh sắc nhìn gã mặt thẹo liếc một cái, người kia liền biết, túm lấy đầu Tô Dịch dúi xuống nền đá trên mặt đất, rút ra một con dao Thụy Sĩ dí vào mắt Tô Dịch, hung ác hỏi: "Rốt cuộc có nói hay không!?"
Tô Dịch nhắm mắt lại, nước mắt đàn ông rớt lên tảng đá.
Bên trong phòng tập Quí Luân một lần nữa ngừng lại, có Trương Siêu tâm phúc của hắn nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhận ra lão nam nhân Tô Dịch kia.
Trương Siêu theo Quí Luân đã lâu, hiểu rõ sở thích của Quí Luân, biết Quí Luân có thể vẫn còn có hứng thú với Tô Dịch, liền tiến lên nói: "Thiếu gia, bên ngoài..."
Quí Luân cầm earphone xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ - Trừ cái tên Lí gia hắn cố ý quên không thèm để ý còn người đàn ông đang bị đè đầu xuống đất, bộ dáng đáng thương của y thoạt nhìn có chút quen thuộc.
Cửa phòng tập vừa mở ra, Quí Luân nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, gã mặt thẹo cũng không thể không ngừng động tác.
Tiểu đệ Lí gia bên cạnh lập tức dâng lên tách trà.
Quí Luân liếc nhìn người kia một cái, Lí gia thấy vậy liền muốn tranh công mắng to: "Cái tách gì bé như ngón tay!? Còn không đem chai nước suối lại đây?"
Kế quả là một chai nước khoáng Evitan còn chưa khui được mở ra trước mặt Quí Luân, hắn cuối cùng mới nhận lấy rồi uống.
Quí Luân chưa bao giờ uống nước đã bị mở ra, rất cẩn thận giống như cha hắn. Quí Luân vừa ra khỏi phòng tập liền nhìn ra kẻ bị trói như đòn bánh tét, đầu bị đè trên mặt đất kia là lão nam nhân ba ngày trước. Tô Dịch không nhìn thấy Quí Luân, nhưng biết chung quanh đột nhiên im lặng khác thường, liền hiểu là ác ma đã đi ra rồi, y càng thêm lạnh run, hận chính mình không thể bị đè lún vào đất luôn cho rồi.
Quí Luân không ngờ vừa mới nghĩ tới y, thì người đã lập tức hiện ra. Nhất thời cảm thấy rất buồn cười, liền mỉm cười nói với Lí gia: "Chú Lí bắt y đến đây làm gì vậy?"
Nhưng mà nụ cười này đối với Lí Gia mà nói mang hàm nghĩa khác, người nào lại không hiểu Quí Luân cùng lão cha của hắn là cùng một giuộc, ý cười càng đậm thì thì đoạn càng tàn nhẫn.
Lí Gia trả lời: "Quí thiếu gia, tôi nghe được tin là người này thả 1505, mặc dù 1505 là tôi đề cử đến Cực Lạc, nhưng để cho 1505 trộm thông tin về chuyến hàng giao dịch với biên giới... Thật sự là không phải do tôi bày ra! Lí Kiều ta tuyệt đối không bao giờ làm ra loại chuyện bại hoại này, luôn trung thành tận tâm với Hồng bang và Tam gia. Tôi nghe nói vốn là do Tô Dịch thả nó đi, cho nên đặc biệt bắt y về đây thỉnh tội với cậu."
Tô Dịch thiếu chút nữa té xỉu, thì ra y cứu tên nam kĩ 1505 kia chẳng những phải bồi thường ba nghìn vạn, lại còn đi trộm tài liệu cơ mật, y thề từ nay về sau không bao giờ làm người tốt nữa sẽ tự đẩy mình vào chỗ chết.
Quí Luân lại uống một ngụm nước, mỉm cười nhìn Tô Dịch đang run rẩy, nhưng lại không nói chuyện.
Trong lòng Lí Kiều ớn lạnh, cha của Quí Luân, đương gia đời thứ mười của Hồng bang, đứng hàng thứ ba, nên giang hồ gọi lão một tiếng Quí Tam gia. Người nào cũng biết Quí Tam gia chỉ có một người con là Quí Luân, coi trọng nhưng không cưng chiều, lão muốn đem toàn bộ chuyện giao dịch ở biên giới đặt vào tay đứa con, xem như là khảo nghiệm sự trưởng thành của nó.
Quí Luân mặc dù chỉ mới hai mươi mốt tuổi, trong tối ngoài sáng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa con của Quí Tam gia thì có thể có được bao nhiêu đơn thuần, đánh chết hắn cũng không tin.
Lí Kiều trong quá trình trợ giúp dần dần có thế lực riêng, hắn cố ý lấy lòng nhà Quí Luân, nhưng bây giờ làm ra loại chuyện này... Hắn lúc đầu phái 1505 đi làm gián điệp, chẳng những chạy trốn lại còn trộm tư liệu giao dịch của Quí Luân, hắn có thể nào không nổi giận?
Vuốt mông ngựa lại chụp trúng mông ngựa, Lí Kiều đem tất cả oán khí đối với 1505 trút qua cú đá lên người Tô Dịch!
Tô Dịch "A" một tiếng bị đá ngã lăn quay, lộ ra vết bầm mấy tiếng trước bị gã mặt sẹo đánh vào!
Quí Luân nhướng mắt lên, giơ tay ra hiệu tạm dừng! "Chú Lí, chú sẽ không nghĩ rằng chỉ cần dẫn y đến thì mọi chuyện cứ thế là giải quyết xong chứ?"
|
CHƯƠNG 13
Lí Kiều oán hận trừng mắt liếc nhìn Tô Dịch một cái. "Đương nhiên, tôi sẽ dẫn y đến Hình Đường thẩm tra, sẽ cho mọi người một cái công đạo."
Hình, Hình đường? Mặt Tô Dịch tái xanh, kêu to: "Không, không được."
Lập tức liền bị gã mặt thẹo hung hăng đè ra mặt đất.
Quí Luân nhếch môi lên.
Lí Kiều đương nhiên biết Quí Luân không có khả năng sẽ hài lòng, còn nói "Tôi sẽ gửi tới nam kĩ khác tốt hơn gấp nhiều lần so với 1505, còn có địa bàn khu Tây..."
Quí Luân lắc đầu "Không bằng chú Lí đem toàn bộ khu Đông giao ra đi, như thế nào? Toàn bộ kế hoạch làm ăn là bao nhiêu tiền chú cũng biết, tôi muốn gỡ lại cũng chẳng có gì nhiều đúng không?"
Lí Kiều tuôn mồ hôi lại, kế hoạch với Việt Nam chẳng có gì tiện nghi, nhưng lại là kinh doanh vũ khí, khu đông của mình có bao nhiêu kẻ thèm khát, vốn làm ăn đàng hoàng, phải dùng biết bao nhiêu tiền mới có thể bôi trơn quan hệ, bây giờ Quí Luân chỉ nói một tiếng liền đem toàn bộ rinh mất?
Quí Luân này mặc dù gọi hắn một tiếng chú, nhưng căn bản chẳng để hắn vào trong mắt, mới vừa rồi còn bắt hắn đợi ở ngoài, chính mình trong phòng tập chơi đến quên thời gian. Trong lòng Lí Kiều từ từ bất mãn, nhưng ngoài miệng vẫn phun ra những lời dối trá: "Đó là tất nhiên rồi..."
Quí Luân còn nói: "Nam kĩ cũng không cần tặng, đổi tại, tôi muốn nó" Quí Luân chỉ gã mặt sẹo đang đè trên người Tô Dịch "Một cánh tay."
Tất cả mọi người sửng sốt, không rõ vì sao Quí Luân lại vô duyên vô cớ muốn cánh tay của gã kia, chỉ có Trương Siêu theo Quí Luân lâu nay mới hiểu được, Quí Luân ghét nhất là bị người khác hành động trước mặt hắn, hắn đối với lão nam nhân Tô Dịch này còn chưa có chán, gã mặt thẹo thế nhưng lại đánh y ngay trước mặt hắn.
Bất quá hắn cũng nghi hoặc, Quí Luân cũng không có biểu hiện ra ngoài, chẳng nể mặt mũi người khác, bình thường cũng chẳng quản người ở dưới làm cái gì, bây giờ lại không nhịn được nói ra, có thể thấy được tâm tình Quí Luân có bao nhiêu là khó chịu... Trương Siêu không khỏi nhìn kĩ hơn Tô Dịch đang bị đè dưới đất.
Gã mặt thẹo tay buông Tô Dịch ra, sợ đến mức cũng ngã ra đất. Đánh chết gã cũng không hiểu được người hại hắn bị chém đi một cánh tay lại chính là lão nam nhân nghèo túng bên cạnh.
"Đây..." Lí Kiều có chút do dự, gã mặt thẹo theo hắn đã hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ lại bị một thằng ranh vắt mũi chưa sạch không phải một lần mà đến ba lần ép bức, ngay cả cánh tay của thủ hạ cũng không tha.
Quí Luân thấy Lí Kiều do dự không muốn, nhưng hắn đã hết sức không hài lòng, lập tức lấy ra khẩu súng Beretta M92F nhắm vào vai trái của gã mặt thẹo, khuỷu tay, cùng cổ tay đỡ đấy súng, tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe gã mặt thẹo kêu to, máu không ngừng chảy ra từ cánh tay trái của gã.
Cánh tay kia, hoàn toàn bị phế bỏ.
Tô Dịch trên mặt đất, đầu tiên là bị tiếng súng vang lên điếc tai, sau lại không ngừng cảm thấy máu rơi lên mặt y, cảm giác ấm áp như là máu của mình, đi vào mờ mịt, đã bất tỉnh một nữa rồi.
Quí Luân lệ khí đầy người, nhưng lại cười thổi khói quấn quít ở nòng súng: "Khẩu súng này quả là tốt? Chú Lí muốn không? Tôi gởi tới cho 10 khẩu Beretta dùng thử."
Lí Kiều nghiến răng, ván đã đóng thuyền thì có có thể như thế nào? Hắn chỉ vào Tô Dịch trên mặt đất: "Vậy thì người này đưa tới Hình đường..."
"Người này tôi lưu lại, để cho Cực Lạc của tôi thiệt hại lớn, tôi sẽ làm cho y... Sống không bằng chết." Lúc Quí Luân nói đến chuyện sống chết, lại còn cố ý nói thật chậm, tất cả mọi người có mặt không khỏi ớn lạnh, chỉ có mình hắn hiểu được đó là ý gì.
Lí Kiều gật đầu, chịu không được gã mặt thẹo kêu gào, để cho người đỡ hắn đi chữa trị, sau đó cũng bỏ đi.
Quí Luân đi về hướng Tô Dịch, Tô Dịch trong miệng vẫn còn đang thì thào tự nói: "Tôi, tôi cái gì cũng không biết..."
Quí Luân dùng giày hất hất cằm Tô Dịch lên, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù thê thảm cũng không đành lòng, nhíu mày nói: "Trương Siêu."
Trương Siêu lập tức hiểu ngay, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia đừng lo lắng, tôi sẽ đem y tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng trên lầu hai."
|
CHƯƠNG 14
Tô Dịch bị Trương Siêu vác trên vai, ném vào bồn tắm cực lớn trong phòng tắm trên lầu hai.
Tô Dịch còn đang thất thần, không cẩn thận uống mấy ngụm nước, sợi dây dính nước càng siết chặt vào tay. Trương Siêu vớt y lên, vỗ vỗ vào mặt y hỏi: "Này! Tỉnh lại chưa?"
Cái mũi bị dập sưng đỏ, Tô Dịch hai mắt mở to, nhận ra người trước mắt chính là kẻ đã cho y mấy cái đĩa DVD trong Cực Lạc, cũng là người nói y nợ ba nghìn vạn, y lập tức nao núng, nói thật đáng thương: "Đừng giết tôi..."
Trương Siêu nhìn Tô Dịch mới có mấy ngày mà ốm lòi xương, toàn thân ẩm ướt bầm tím, thần chí cũng chẳng rõ ràng, trong lòng kinh ngạc hóa ra người này cũng có vài phần tư sắc. Vết thương bầm tím trước ngực cùng hai hạt đậu đỏ, bị nhúng qua nước ấm lại trở nên đặc biệt hồng tươi; hơn nữa người này rõ ràng tuổi cũng đã lớn rồi, lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như thỏ con, sợ bị thương mà bộ dáng suy sụp làm cho người ta không nhịn được lại càng muốn khi dễ y.
Ngày đó Trương Siêu cũng là cố ý nói ra thân phận của Quí Luân để hù dọa y, đi theo bên cạnh Quí Luân đã lâu, thừa kế không biết bao nhiêu là ác liệt, chỉ là không ngờ người này lại tự đày đọa bản thân như vậy.
Bất quá... Điều bi thảm nhất của lão nam nhân này chỉ là sợ bị Quí Luân coi trọng, Quí Luân mấy ngày nay đối với phụ nữ thiếu nhiệt tình, ba ngày trước trong lúc người này đang hôn mê rút lấy 50cc máu đưa đi xét nghiệm, Trương Siêu chỉ biết Quí Luân đối với lão nam nhân này vẫn còn rất hứng thú, sớm muộn cũng sẽ tìm đến y, không nghĩ tới y lại tự nộp mình tới.
Nín nhịn ba ngày, nhu cầu của Quí Luân sẽ lớn tới mức nào, Trương Siêu cũng chẳng dám tưởng tượng thay.
Trương Siêu thương hại vỗ vỗ mặt Tô Dịch, vừa xoay người liền nhìn thấy Quí Luân ở phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dịch tay vẫn còn bị trói, nửa người trần trụi đang ghé vào bên cạnh bồn tắm.
"Thiếu gia..." Vẫn còn chưa có tắm đâu...
"Tới ngăn kéo cầm bịch đồ của tôi tới đây." Quí Luân mặc quần tây đen, áo chemise trắng, chậm rãi cởi nút áo ra, từ trên cao nhìn xuống Tô Dịch trước mặt.
Hắn một tay vớt Tô Dịch từ trong nước ra, đặt Tô Dịch nằm lên mặt đất, liền thấy y sợ không ngừng lủi ra sau. Quí Luân mỉm cười, ngồi xổm xuống túm lấy bắp đùi y nâng lên cao, kéo quần Tô Dịch một cái, muốn xé vật thể che chắn cuối cùng của y.
Cái này làm cho Tô Dịch không biết xoay sở thế nào, nếu lui lại, chính mình sẽ tự cởi quần ra, nếu đi tới sẽ đụng vào ác ma kia.
"Cậu, cậu cậu buông tha cho tôi đi..." Tô Dịch như thế nào lại biết được vì cái gì Quí Luân lại có hứng thú với cái mông của mình chứ?
Quí Luân không nói lời nào, cố ý đi về phía trước một chút, Tô Dịch lập tức sợ đến mức giật lùi liên tục ra sau, nhưng phía sau y lại là bồn tắm, té xuống, hạ thân mát lạnh, cái quần cũng bị lột mất.
Tô Dịch cả kinh muốn ra khỏi nước, nhưng lại cảm thấy có người đè lên cổ không cho y di chuyển, y mở mắt nhìn từ trong nước thấy thân hình tráng kiện của Quí Luân, không ngừng vùng vẫy nhưng sợ dây ở cổ tay siết càng lúc càng chặt, không bao lâu thì không khí trong phổi cũng dùng hết.
Đột nhiên có người hôn lên bờ môi chia cho y một chút dưỡng khí, y như bắt được phao cứu sinh liều mạng mà hấp thụ, đợi đến khi y được vớt ra khỏi nước lần nữa, mới phát hiện y gắt gao dựa vào Quí Luân, hôn lên bờ môi hắn.
Mà tay của Quí Luân, sớm đã men theo thắt lưng lồi lõm của y, nắm chặt vào hai cánh mông.
Tô Dịch cảm giác được có một chút nước len qua kẽ mông đi vào trong huyệt động kia, mặt y bị hù trắng bệch, trong lòng kinh hoàng, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ thật gần của Quí Luân, người nào trong lòng tâm chẳng động đậy một chút, dĩ nhiên rồi, đã quên tuốt chuyện cái mông bị ai kia tra khảo, không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra...
Quí Luân nhướng mắt, hung hăng cắn lên cánh môi đang liếm láp. Tiếng rên rỉ sợ hãi từ trong yết hầu Tô Dịch vang lên, đột nhiên tóc bị túm lấy, môi hai người tách ra khi Tô Dịch chưa kịp ngậm miệng lại, nước miếng hòa với máu chảy xuống.
Quí Luân tay cũng không nới lỏng, cởi quần ngồi lên thành bể, thứ thật lớn bên dưới liền nhảy ra! Hắn dúi Tô Dịch tới trước nam căn của mình nói: "Lão nam nhân... Đây mới là nơi mi cần phải ăn."
Chứng kiến nam căn Quí Luân sưng to đỏ hồng, tiểu cầu bên dưới cũng không chịu nổi mà giật giật. Tô Dịch lập tức nghĩ đến khuất nhục hôm nọ, miệng lưỡi trở nên đắng nghét, sợ hãi lắc đầu: "Đừng, đừng mà! Tôi... thà rằng chết đuối cũng không khẩu giao đâu."
Hậu quả của những lời này phi thường nghiêm trọng, Quí Luân đem Tô Dịch đã bị bóc sạch sẽ đá xuống nước lần nữa, dìm đầu Tô Dịch sát tận đáy, đợi mười giây mới lôi đầu của y lên, nhìn y miệng mũi ho khan, không ngừng giãy dụa.
Quí Luân nắm lên đầu vú vẫn còn lưu lại dấu răng ba ngày trước của mình, hỏi: "Ăn hay không?" Không ăn thì chờ mà hít thở không xong vừa khẩu giao cho hắn đi.
Tô Dịch làm sao nghe được? Y không ngừng muốn tống nước trong mũi ra, rồi lại lập tức bị dìm xuống, Tô Dịch ở trong nước cảm giác có cái gì ram ráp như tóc cọ vào trên mũi, trên mặt mình. Y mở mắt ra, nhìn thấy nam căn Quí Luân giống như là quái thú, biết hôm nay nếu không khẩu giao cho ác ma này, sẽ tiếp tục bị đùa bỡn liên tục, có thể... Thê thảm hơn, mất đi hai tay...
Tô Dịch sợ, ngưng thở há miệng, dùng cả miệng lẫn môi ngậm lấy nơi nào đó của Quí Luân, nhưng y vừa hé miệng ra thì liền bị nước ùa vào, nếu như không muốn uống nước, nhất định phải đem nam căn của Quí Luân ngậm chặt vào trong miệng.
Quí Luân hài lòng túm lấy tóc Tô Dịch, phát hiện Tô Dịch khẩu giao cho hắn ở trong nước, miệng chặt không để lại một khe hở, đầu lưỡi bởi vì sợ hãi mà càng rung động giống như đang mút liếm, làm hắn sướng đến mức căng cứng.
Qua mấy lần như vậy, Quí Luân lôi Tô Dịch ra khỏi mặt nước cho thở vài giây, rồi lại nhận vào trong nước bắt ngậm lấy nam căn của mình khoảng hai mươi giây, nhưng lần bắn đầu tiên của Quí Luân kéo dài hơn rất nhiều so với người khác, thành ra làm được mấy lần cũng thấy phiền, cứ tiện thể lôi Tô Dịch vẫn còn đang ngậm lấy nam căn của mình ra khỏi hẳn mặt nước, biến thành Quí Luân ngồi trên thành bồn tắm, Tô Dịch nằm trong nước, đầu dúi vào trong bắp đùi của Quí Luân chuyển động lên xuống dọc theo nam căn kia.
Lúc ra khỏi nước, Tô Dịch bị sặc, hai gò má đỏ bừng không cẩn thận cắn vào cái kia của Quí Luân, đầu vú lập tức bị ai đó dùng sức nhéo xoắn nửa vòng! Y đau đến ủy khuất trợn to mắt nhìn lên Quí Luân, khóe mắt cũng chẳng biết là nước hay là lệ chảy xuống.
|