[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
Part 9 Kim Jaejoong lúc này chẳng biết nói gì, chỉ biết miễn cưỡng cười trước mặt phúc hắc tổng công, không bàn đến nụ cười kia cứng ngắc thế nào, đối phương ngược lại bình tĩnh vô cùng, cộng thêm vài phần lười biếng như muốn xem cậu có thể làm được gì. “Cái kia… Jung Tổng hành, em kính anh một ly nhé? Champagne được không?” “Champagne thôi à?” Anh nở nụ cười tùy tiện. Người nào đó khẽ cắn môi: “Kỳ thật —— Tôi thích Khẩu Tử Diếu[1] hơn.” Châm ngôn làm việc của Kim Jaejoong: Phục vụ ông chủ, phải biết tùy mặt gửi lời. Lúc trước ăn cơm với vị cục trưởng nào đó, Jung Tổng hành đã từng khen loại rượu này rất ngon. “Được.” Jung Yunho mỉm cười, đồng ý. Kim Jaejoong nở nụ cười cứng ngắc, vụng trộm nhắn tin cho Shim Changmin: Mau tới cứu tớ!!! Kỳ thật, Kim Jaejoong biết rõ, dạo gần đây, Shim Changmin luôn tảng lờ lời cầu cứu của cậu, nhưng cậu nhớ Shim Changmin từng nói, cậu uống rượu xong sẽ biến thành đại dâm ma, đồng thời cũng trịnh trọng nói với cậu, nếu một ngày nào đó phải uống rượu xã giao thì gọi điện thoại ngay lập tức, sau đó đánh ngất chính mình… Kim Jaejoong lúc ấy nghe tưởng nói đùa lên rất thích thú, tỏ vẻ bán tín bán nghi với lời Shim Changmin nói, bởi vì cậu ngày hôm sau sẽ quên toàn bộ những chuyện xảy ra hôm trước, vậy nên không thể nào đối chứng. Nhưng lần này, toàn bộ người của công ty đều đang ở đây, cậu cũng không dám mạo hiểm cá cược lát nữa mình sẽ không ôm ai mà điên cuồng hôn hít, lại nhìn nhìn ác ma đang cầm ly rượu trước mặt. Uống? Sẽ chết rất khó coi. Không uống? Sẽ chết vô cùng có tiết tấu! Kim Jaejoong trong lòng không yên, tay lại rất chăm chỉ rót đầy rượu cho Jung Yunho, giương mắt giả bộ ân cần, đối phương cười mà như không cười sao mà đẹp vậy, Kim Jaejoong cảm giác mình như đã sa vào trong ánh mắt của anh —— Kỳ lạ, vẫn chưa uống rượu đúng không? Sao lại thấy chóng mặt thế này… Mình chưa uống đúng không? Uống chưa?... Chưa uống đúng không nhỉ?... “Trợ lý Kim, cậu có định kính rượu tôi không?” “Ly này để em!” Minna-sàn[2], hẹn gặp lại kiếp sau! Kim Jaejoong “Ực” một tiếng uống cạn rượu, ly rượu “choang” một tiếng rơi xuống ghế, cảm giác cổ họng cay xé khiến cậu chỉ muốn nôn —— Đúng rồi! Nôn ra sẽ không có việc gì! Đột nhiên một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ngực cậu, khiến cậu không còn FEEL muốn nôn nữa… Bàn tay dịu dàng như vậy… Kim Jaejoong giương mắt nhìn, vị họ Jung nào đó cười cười nhìn cậu, lời nói lại vô cùng ngoan độc: “Cậu thử nôn lên người tôi xem.” Kim Jaejoong đã bất chấp tất cả hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh, Jung biến thái trước mặt đã phân thành hai rồi! Cái này so với tận thế còn đáng sợ hơn! Vị họ Kim nào đó lắc lắc đầu, thốt lên như nhược thụ: “Em… Không thoải mái.” Quay người muốn chạy trốn lại bị giữ chặt. Buông tôi ra!! Không buông ra thì mấy người không đi nổi đâu!! Thân thể nhược thụ như nhũn ra, rơi vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người nào đó. “Ai nha, trợ lý Kim làm sao vậy? Uống say rồi à? Mau tìm băng ghế cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát!” “Em… Em phải về…” Vị họ Kim nào đó bắt đầu giãy dụa, đáng tiếc sức lực của Jung biến thái quá lớn, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của anh, giãy dụa hai ba lần đã bị đặt xuống ghế. Kim Jaejoong cảm thấy lý trí của mình cũng sắp bay hết sạch, chỉ có thể liếc mắt nhìn cuồng ngược đãi đang từ trên cao nhìn xuống cậu, phát ra ánh sáng của nhược thụ một cách bất đắc dĩ nhất từ khi chào đời đến giờ. Vị họ Jung nào đó nhận được ánh mắt kia thì cả người cứng đờ, Kim nhược thụ vươn tay ôm lấy cổ hắn, thấp giọng rên rỉ: “Đưa em… Về nhà…” Hai tay mềm nhũn, cả người chuẩn bị ngã xuống đất. Nữ đồng nghiệp kinh hãi hét lên, may quá! Jung Yunho nhanh tay, thoáng cái đã vững vàng đỡ được Kim Jaejoong. Bên tai vị họ Kim nào đó chỉ có giọng nói của cuồng ngược đãi cùng hơi thở ấm nóng: “Đứng lên được không?” Vị họ Kim nào đó toàn thân run lên, yếu ớt liếc anh, Jung Yunho lại cứng đờ —— Sao trong mắt tên này lại đầy hoa đào đua nở thế này?... “Jung biến thái, đại gia muốn ôm kiểu công chúa.” Thế giới yên lặng năm giây, đột nhiên, vị họ Jung nào đó đứng lên, xoay người, vươn tay ôm lấy người nào đó đã mất tỉnh táo, cả thế giới liền hút một hơi khí lạnh —— Ôm, công, chúa! Vị họ Jung nào đó mặt không biểu tình nói với trợ lý Lưu: “Gọi lái xe.” “Gì ạ? A vâng!”
[1] Khẩu Tử Diếu: Một hãng rượu nổi tiếng của TQ. [2] Minna-san: Mọi người (Tiếng Nhật)
|
Part 10 Thang máy đã xuống đến tầng 1, vị họ Kim nào đó giả bộ ngủ đã sắp không kìm chế nổi xung động kỳ lạ trong lòng, thuận lợi thoát khỏi đồng nghiệp rồi, giờ làm thế nào để thoát khỏi cuồng ngược đãi đây?! Lý trí, mày ở đâu?! Người trong ngực đáng thương kêu một tiếng: “Đại gia…” Jung Yunho không nghe rõ: “Cái gì cơ?” “Anh…” “Kim Jaejoong cậu nói gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn gối bên vai anh khẽ ngẩng lên, nở nụ cười dâm đãng chính tông: “Đến, để đại gia hôn một cái nào…” Trợ lý Lưu liền đánh rơi cằm, thang máy đúng lúc mở ra, Jung Yunho cứ như vậy ôm người đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Cô đi lên thu dọn đi.” Nói rồi Jung Tổng hành ôm trợ lý Kim đi ra cửa lớn, lái xe cung kính mở cửa xe, Jung Tổng hành cùng với người trong ngực cùng nhau ngồi vào trong xe. Trợ lý Lưu lúc này mới mất hồn mất vía trả lời: “…Dạ.” Khi Kim Jaejoong chậm rãi mở mắt ra, phát hiện tứ chi đau nhức, người như bị ăn hết rồi nôn ra, nôn xong lại ăn thêm một lần nữa, tuy vậy tinh thần cũng không tệ lắm, cho nên lúc gọi “bạn thân” thì tuy tay hơi run nhưng giọng rất to: “Con à! Con ở đâu vậy!” Đã hơn nửa phút rồi mà vẫn không ai đáp lời, lại đổi giọng. “Changmin à…” Một cậu trai miệng đầy kem đánh răng xuất hiện ở cửa ra vào: “Tỉnh rồi à? Nhanh đi làm đi.” Cười hèn mọn bỉ ổi: “Trong tiệc chúc mừng tớ thắng trò chơi, được nghỉ phép ba ngày đó!” “Thật không? Vậy tớ vô cùng tiếc nuối thông báo cho cậu biết —— Từ lúc cậu uống say ở công ty được Jung Tổng hành đưa về đến nay thì cậu đã ngủ suốt ba ngày hai đêm rồi! Ngày nghỉ của cậu hết rồi! Hiện tại! Đi làm!” Vị họ Kim nào đó sờ sờ kem đánh răng văng lên mặt mình, ấp úng nói: “Cậu nói cái gì? Ngày nghỉ của tớ… Bị tớ ngủ hết luôn rồi à?” Shim Changmin vẫn cảm thấy mình thật đáng thương, nhìn người đang quỳ trên giường cố nhớ lại mấy ngày qua, ném quần áo đến trước mặt cậu, lại mở miệng: “Công ty các cậu mở tiệc chúc mừng cả đêm, Jung Tổng hành sáng hôm sau sáu giờ gõ cửa, cậu có biết lúc ấy tớ giật mình thế nào không!” “Cả đêm? Tiệc chúc mừng của công ty tớ?” Vì sao cậu chẳng nhớ gì cả? Changmin quay đầu lại, thở dài nhìn người đang ngây ngốc trên giường, nhớ lại buổi tối ba ngày trước. Đêm Kim Jaejoong uống say, Shim Changmin vì đang bế quan viết kịch bản nên hai giờ sau mới nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của cậu, mà tin nhắn này thực sự rất xứng đáng với cái tên cầu cứu —— Ngoài cầu cứu ra thì chẳng còn nội dung gì hết! Đầu óc mau lẹ của cậu lúc ấy chỉ nhảy ra ba vấn đề —— What? Who? Where?! Nhưng gọi điện lại thì không ai nghe máy, Shim Changmin nhìn nhìn, đã bốn giờ kể từ khi người nào đó tan tầm, lúc này chỉ có thể chạy tới chỗ vị họ Kim nào đó mà đợi! Shim Changmin sốt ruột ngay cả kịch bản cũng không cầm theo, chỉ có thể đơ người đợi ở nhà người nào đó, trong lòng gấp đến hốt hoảng —— Tên này chẳng lẽ đã gặp nguy hiểm gì rồi sao?! Hay là Jung Tổng hành ngược đãi cậu ta? Chẳng lẽ… Cậu ta uống rượu sao?! Nôn nóng cả buổi tối, kết quả sáu giờ hôm sau đột nhiên có tiếng gõ cửa! Changmin xông tới mở cửa, giang rộng tay chuẩn bị một cái ôm vô cùng thân thiết thì cả người cứng đơ —— Vị họ Kim nào đó đang ngủ ngon lành trong lòng người ta, mà “Người ta” kia lại chính là sếp trực tiếp mặt lạnh lòng dạ hiểm độc mà vị họ Kim nào đó hay nhắc tới – Jung Yunho!! “Sáu giờ? Anh ta đưa tớ về lúc sáu giờ sao?...” Người nào đó nghe không vào, bọc chăn đuổi theo tới cửa trước. Shim Changmin vẫn có chút khó hiểu, cuối cùng ghé sát vào cậu hỏi: “Ngày đó lúc cậu về miệng vẫn còn mùi rượu, liệu có phải Jung Tổng hành đã đem cậu…” Hoa cúc của vị họ Kim nào đó xiết chặt, ngập ngừng: “Đóa hoa kia của tớ, không đau mà…” Hai giây sau. Hai người đồng thời hít vào một hơi —— “Cậu! Đã XXOO Jung Tổng hành rồi hả?!” “Tớ, tớ không biết!” Nhưng mà, Kim Jaejoong lại bi thúc nhớ lại một vài ký ức: “Phúc hắc công đại ca, hôn nào!” Sau đó đè người nào đó xuống mà ra sức cướp đoạt, hôn xong còn không quên chẹp chẹp miệng, thấy người nào đó muốn ngăn cản liền quấn lấy người ta mà ra sức dụ dỗ. “Đại gia hôm nay chỉ chơi mình anh thôi, anh theo đại gia đi!” Cậu chỉ nhớ rõ phần cổ người nào đó tinh tế tỉ mỉ, hôn một cái là có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ dưới làn da, còn có vòm ngực rộng lớn của người nào đó, xuống dưới chút là phần bụng không chút thịt thừa, cơ bắp rõ ràng. Thắc mắc tràn ngập đầu độc đầu óc cậu, khiến cậu nhịn không được vươn lưỡi thăm dò… “Ực.” Changmin nuốt nước miếng, “Sau đó thì sao?” Kim Jaejoong ôm đầu khóc ròng, xung quanh là vực sâu vô tận: “Sau đó! —— Sau đó tớ không nhớ rõ nữa!!!” Shim Changmin bình tĩnh học Conan sờ cằm: “Nghe mấy lời này của cậu, dường như cậu mới là người chiếm thế thượng phong, nhưng xem xét thể chất của hai người, phần thắng của cậu không cao…” “Nhưng mà hoa cúc của tớ không có việc gì cả!!” “Hay là anh ta bị cậu đè rồi?” “Tớ… Đè Jung Tổng hành?” Não Kim Jaejoong triệt để ngừng hoạt động.
|
Part 11 Kim Jaejoong thấp thỏm đi vào trong đại sảnh công ty, xung quanh có người đang bàn tán, nhưng đối tượng cũng không phải cậu, vì vậy, Kim Jaejoong liền căng tai ra nghe. “Nghe nói chú Lý bị fire rồi, trợ lý Lưu nói là ý của Jung Tổng hành.” “Sao lại vậy? Chú Lý không phải đã là lái xe của công ty 20 năm rồi sao! Từ trước đến nay đã làm việc cho 5 tổng thanh tra, chẳng lẽ chú ấy đã làm gì chọc phải Jung Tổng hành rồi à?” “Có thể lắm! Lý lái xe hiện giờ còn đang bị ngăn ở ngoài cửa phòng làm việc Jung Tổng hành, năn nỉ xin được ở lại, haizzz, Jung Tổng hành đẹp trai thật nhưng mà tàn nhẫn quá.” “Vậy nếu Jung Tổng hành theo đuổi cậu, cậu có lấy không?” “Lấy! Tàn nhẫn cũng đâu phải là thiếu sót gì, cậu hãy nhìn ngực mông eo chân khiến người phải mê muội của anh ấy đi, dáng vẻ lạnh lùng kia thực sự khiến người ta muốn ngừng mà không được!” Lúc sau, chủ đề của hai cô gái liền xoay quanh Jung Yunho, chú lái xe Lý đáng thương không được nhắc đến nữa, Kim Jaejoong vội vàng chen giữa hai nhân viên nữ đang sôi nổi bàn tán mà ra khỏi thang máy, chạy về phía văn phòng Jung Yunho… Cuồng ngược đãi thật sự quá phận! Tại sao phải sa thải một bề trên trung thành và tận tâm với công ty như vậy chứ? Lại còn mặc kệ chú ấy ở ngoài văn phòng?! Nếu như chú Lý là trụ cột của cả nhà thì sao? Nếu như chú Lý từ nay về sau ngay cả tiền cho con đi học cũng không có thì sao? Kim Jaejoong sức tưởng tượng vô cùng phong phú càng nghĩ càng tức, vừa chạy trong lòng vừa hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Jung Yunho. Cậu cũng không biết tại sao mình lại có sức lực mà kéo những nhân viên đang ngăn lái xe Lý ra, càng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà kéo lái xe Lý lớn tiếng với mọi người, “Mau tránh ra! Tôi có việc tìm Jung Tổng hành!”. Nhưng mà, cậu thật sự không biết, vì sao Jung Tổng hành lại xuất hiện ở sau lưng cậu!... “Cậu tìm tôi sao?” Jung Tổng hành biểu cảm tức giận phối với một thân đồ vest sang trọng, vừa lạnh lùng lại vừa ngầu. Kim Jaejoong bị giọng nói này làm cho hoảng sợ tới mức sững sờ. Hóa ra dù Titanic có ngang ngược thế nào, đụng phải núi băng cũng chỉ có thể bị đâm mà chìm xuống nước. “Sếp… Không ở trong văn phòng ạ?” Không phải anh ta đang ngăn lái xe Lý ở bên ngoài sao?? Cả công ty vừa chứng kiến trò khôi hài, Jung Yunho lạnh nhạt đảo mắt nhìn những người khác: “Tất cả quay trở lại vị trí của mình đi.” Mọi người liền vội vàng quay lại chỗ của mình. “Chú Lý, chú đi tìm trợ lý Lưu, cô ấy sẽ nói rõ ràng cho chú biết. Cậu,” Ánh mắt dừng trên người nào đó, người nào đó liền khiếp đảm rụt cổ, “Vào trong với tôi.” Nói xong xoay người đi vào văn phòng. Tuy trong lòng sợ đến muốn chết nhưng Kim Jaejoong vẫn không định đầu hàng trước thế lực tàn bạo, vào thì vào, sợ anh ăn tôi chắc?! Jung Yunho đi được nửa đường đột nhiên quay người, người nào đó liền biến thành tiểu thái giám nghe lệnh mà làm, cúi đầu buồn bực bản thân sao lại phản xạ có điều kiện trước kẻ hung thần kia đến mức này, bởi vậy liền bỏ lỡ nụ cười giây lát của vị họ Jung nào đó. “Không phải cậu nói có việc tìm tôi sao?” Kim Jaejoong cắn răng một cái, thầm quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng mà cậu đã từng sợ chết khiếp, hiện tại cũng vẫn vô cùng sợ hãi —— “Em muốn hỏi, sao sếp lại đuổi việc lái xe Lý?!” “Bởi vì chú Lý đã thấy việc không nên thấy.” Thật sự vô cùng thẳng thắn nha. Thủ trưởng độc tài biến thái! Kim Jaejoong chun mũi nghĩ thầm. Jung Yunho khoanh tay, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn cậu: “Cậu không nhớ rõ chuyện đêm hôm tiệc chúc mừng sao?” Còi báo động của Kim Jaejoong liền réo ầm ĩ! Cuồng ngược đãi đứng trước mặt cậu, nhìn cậu chân như nhũn ra lui về phía sau từng bước một. Lời của Changmin vang lên trong đầu vị họ Kim nào đó ——“Hay là anh ta bị cậu đè rồi, anh ta bị cậu đè rồi, bị cậu đè rồi, cậu đè rồi, đè rồi, rồi… ” “Anh, anh đừng có nói lảng sang chuyện khác!!” “Được.” Anh ta vậy mà lại đồng ý. “Nói! Sao anh lại đuổi việc lái xe Lý?” “Bởi vì chú Lý đã thấy việc không nên thấy.” “Chú ấy đến cùng là thấy cái gì rồi.” “Bộ dạng cậu giang hai chân quỳ trên đùi tôi ra sức cầu hoan.” Giang hai chân quỳ trên đùi tôi ra sức cầu hoan, quỳ trên đùi tôi ra sức cầu hoan, trên đùi tôi ra sức cầu hoan, ra sức cầu hoan… Cầu hoan…
Kim Jaejoong đã biến thành một pho tượng đá, chậm rãi vỡ tan.
|
Part 12 Vị họ Kim nào đó chỉ cảm thấy miệng đắng nghét, lòng phát lạnh: “Là anh… Đem em…” “Yên tâm, tôi cái gì cũng không làm.” Người nào đó nhẹ nhàng thở ra. “Chỉ có một mình cậu ra sức lấy lòng tôi thôi.” Người nào đó nở nụ cười, dường như nhìn Kim Jaejoong chịu kích thích đã trở thành thú vui của anh, “Cậu vừa hôn tôi vừa động tay động chân với tôi, lúc sau còn dứt khoát cưỡi trên người tôi...” “Đừng, đừng nói nữa!” Lưng Kim Jaejoong đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, giơ tay ngăn lại. “Nếu để cho cả công ty biết rõ cậu say rượu xong thì giở trò với tôi trước mặt lái xe Lý, tìm mọi cách, mọi thủ đoạn để lấy lòng thì trợ lý Kim, theo cách nói của cậu thì đây không phải vấn đề có vất hết mặt mũi đi hay không mà là chết có tiết tấu hay không thôi, tôi nói đúng chứ?” Anh ta bề ngoài rõ ràng lịch sự như vậy, sao có thể nói mấy lời làm bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy?? —— Vị bại hoại thuần phong mỹ tục nhất đang nghĩ như vậy đấy. Thấy người nào đó run rẩy như lá mùa thu, Jung Yunho nhẹ nhàng nói: “Không muốn nói gì sao?” “=_=… Cảm ơn Jung Tổng hành.” “Không cần cảm ơn.” Jung Yunho cầm tài liệu lên, tỏ vẻ “Cậu có thể đi ra ngoài rồi.” “Nhưng mà, lái xe Lý là người vô tội, người mắc khuyết điểm là em, anh —— Vẫn nên đuổi em thì hơn!” Jung Yunho một lần nữa dùng biểu cảm u ám nhìn cậu, Kim Jaejoong lại khiếp sợ rồi. “Đuổi cậu đi, ai làm trợ lý cho tôi?” —— OMG! Hóa ra phúc hắc công là không nỡ đuổi cậu nha! Việc này có cần đốt pháo chúc mừng không? Tuy cảm giác có chút lợi dụng việc tư, nhưng lần đầu tiên trong lúc làm việc lại được cuồng ngược đãi khẳng định năng lực, trong lòng vẫn rất thoải mái! Vị họ Kim nào đó cố giấu diếm, nhưng khuôn mặt hồng hồng đã bán đứng cậu trước đôi mắt ưng của Jung Yunho, anh chỉ lẳng lặng nhìn cậu không nói gì. “Anh còn có trợ lý Lưu mà.” “Cô ấy là kiểu nghiệp vụ, không thích hợp với kiểu của cậu.” Chỉ vào khuôn mặt tràn ngập hi vọng của mình: “Vậy em là ——” “Kiểu bảo mẫu.” “…” Jung Yunho xoay người sang chỗ khác, rút một sấp văn kiện mở ra xem, miệng nói: “Lái xe Lý hiện tại hẳn đã theo trợ lý Lưu đến công ty IT của bạn tôi rồi, quản lý xe đưa đón nhân viên, tiền lương so với ở đây cao gấp ba.” Cười cười với vị họ Kim nào đó, “Cậu đã thấy thỏa mãn chưa?” Kim Jaejoong liền triệt để quỳ gối. Nhưng mà việc này Jung Yunho làm vô cùng thỏa đáng, trong lòng Kim Jaejoong vẫn chậm rãi dâng lên sự kính nể, tuy nhiên, tình cảm đó chỉ duy trì được chốc lát đến trước khi việc kế tiếp xảy ra. “Vậy, vậy nếu không có việc gì, em ra ngoài trước!” Người nào đó đã sẵn sàng xoa dầu lên bàn chân, tuy vậy —— “Không muốn biết đêm hôm đó cậu đã làm việc khiến người ta kinh sợ thế nào ư?” Giọng nói bình tĩnh của người nào đó như tới từ địa ngục, khiến Kim Jaejoong cứng ngắc ở cửa ra vào, quay người thì phát hiện vị họ Jung nào đó đã thong thả bước tới trong cự ly nguy hiểm cách cậu nửa mét, Kim Jaejoong quyết đoán lui về phía sau, quyết đoán cầm lấy tay nắm cửa, quyết đoán “Cạch” một tiếng —— Đã khóa lại. Nghe thấy tiếng khóa cửa, tư duy hủ nam của Kim Jaejoong lại bắt đầu cưỡi mây lướt gió lao vun vút. Phúc hắc công tiến lên, nhược thụ đã hết đường lui về phía sau, phúc hắc công một tay chống trên cửa, nhược thụ đỏ bừng mặt hỏi: “Anh muốn làm gì vậy?!” “Em nói thử xem?” Mặt phúc hắc công không ngừng lại gần… Lại gần… “Kim Jaejoong, cậu nhắm mắt vào làm gì?” … Cái này… Vừa mới tưởng tượng trong đầu, bất tri bất giác đã làm theo rồi, kỳ thật Jung Yunho chưa nói toàn bộ, bởi vì cậu không chỉ nhắm mắt mà thậm chí còn chu miệng ra! Jung Yunho nhìn cậu, ra vẻ đang cân nhắc: “Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi định hôn cậu sao?” Ánh mắt Yunho sâu xa như vòng nước xoáy không đáy. Nhưng mà Kim Jaejoong lại càng muốn tìm bồn cầu để nước cuốn mình đi. “Jung, Jung Tổng hành! Em biết rõ em đêm đó có lẽ đã làm rất nhiều chuyện quá phận, hay, hay là sếp cũng làm như vậy với em một lần đi??” Hai người đơ người ba giây. Hai tay Kim Jaejoong lắc lắc như cần gạt nước: “Không không không không! Em nói lại! Em nói lại ——“ “Chẳng qua chỉ là chuẩn bị vô cùng lâu, cao trào vô cùng đột ngột, qua một lần liền vô lực ngã xuống, hại tôi tiêu hao thể lực lại còn phải thu dọn, tắm rửa, thay quần áo, đưa cậu về nhà, nhưng mà không sao, từ giờ trở đi cậu có rất nhiều cơ hội trả nợ tôi.” Kim Jaejoong từ đầu đến chân lạnh toát, mặt trắng bệch, lại đỏ bừng, lại trắng, hơn nữa đây là lần đầu tiên cuồng ngược đãi nói nhiều như vậy kể từ khi anh đi làm. Khiếp sợ, thực sự khiếp sợ rồi! Nhưng mà khả năng khái quát của anh quả thật vô cùng phi thường, đủ tỉ mỉ, chuẩn xác, ngoan độc a, từ lúc chuẩn bị đến khi kết thúc, từng việc từng việc được trình bày vô cùng mạch lạc! Nhìn Kim Jaejoong đã hoàn toàn ỉu xìu, vị họ Jung nào đó hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó. Kỳ thật đêm hôm đó, lái xe Lý chẳng thấy được gì, chỉ là người ngồi phía sau thật sự rất không an phận, miệng lẩm bẩm không nói, hai tay từ lúc lên xe đã ăn bao nhiêu đậu hũ trên người vị họ Jung nào đó, không biết vì sao tên nhóc này lại gọi mình là “Phúc hắc công”. Điều khiến vị họ Jung nào đó càng thêm giật mình chính là tên này thoạt nhìn chỉ số thông minh không cao nhưng ở phương diện cởi quần áo người khác lại vô cùng giảo hoạt… “Kim Jaejoong, đủ rồi đấy!” Quát một tiếng, ôm lấy đầu trợ lý Kim, nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng phần cổ trắng nõn của cậu. Kim Jaejoong liếm liếm bờ môi, đầu lưỡi yêu mị như lưỡi rắn, đôi môi thấm rượu đỏ thẫm càng thêm phần nguy hiểm mà hấp dẫn… Đèn trong xe không tính là sáng, Jung Yunho hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú người đang quỳ trên đùi anh vô cùng uy phong lẫm liệt. “Đến, để đại gia hôn cái nào!” Vị họ Kim nào đó chu môi lao tới, lại bị Jung Yunho nắm chặt cằm không thể động đậy —— Người nào đó còn nhớ rõ, lúc đó, giọng anh trầm thấp mười phần như một con báo Châu Mỹ đã bị kích thích dục vọng: “Cậu thích đàn ông?”
|
“Nói bậy! Em thích phụ nữ.” Móng vuốt hư hỏng của vị họ Kim nào đó đã thuận lợi cởi cúc áo sơmi thứ ba của anh, không chút do dự trượt vào trong… Cậu cười khúc khích, tùy ý anh nắm cằm mình, “Nhưng mà em vẫn thích phúc hắc công, trung khuyển công với chính thái thụ! Anh… Anh chính là phúc hắc công, đúng ra phải thêm hai chữ cực phẩm nữa. Ha ha ha! Mau, hôn một cái nào!” Jung Yunho kiên quyết không buông tay: “Để cậu hôn thì được cái gì?” “Cùng lắm thì cho anh hôn lại a!” Jung Yunho bật cười. Đúng lúc này, khóa quần bị kéo xuống, trong lúc anh ngây người, đại dâm ma liền nhân cơ hội hôn tới, một nụ hôn nồng nhiệt… Kim Jaejoong quấn quít trong miệng anh một hồi rồi rời đi, sau đó là tiếng cười gian “hia hia hia” của sắc ma khi thực hiện thành công mục đích của mình. Jung Yunho khẽ thở dài, bất giác nở nụ cười, vươn tay ôm eo cậu, dùng lực —— Đè người xuống dưới, nghiêng đầu nói với lái xe Lý toàn thân cứng ngắc ngồi phía trước: “Dựng vách ngăn lên, cứ chạy vòng quanh, khi nào dừng tôi sẽ bảo chú.” Một lần nữa nhìn xuống người dưới thân, ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn đang bĩu ra.
Nhưng xe dù sao cũng không phải giường, Jung Yunho dù sao cũng cao ngoài mét tám, lại thêm một người đàn ông cao tương đương, dù điều chỉnh thế nào thì cũng không có cách nào thuận lợi tiến hành, thậm chí còn va đập đến toàn thân đau nhức, Jung Yunho liền dứt khoát ôm lấy Kim Jaejoong, kéo tay cậu về phía mình, sau đó cầm lấy của anh…
|