Tổng Hợp Truyện Ma Dân Gian
|
|
TRUYỆN: BÀ GIÀ KHÓ TÍNH
Sương đêm mùa đông, một đám ma của gia đình bạn bè thân cận chung lớp học. Bà nội của bạn đã chết trong tuổi già, bà là một người mà cả làng ai cũng sợ cái khó tính khó nết và hay lẩm bẩm than thở, chửi mắng con cháu hay người trong làng, có lúc đến cả người qua lại. Cả làng ai cũng biết tánh nết của bà, nên ai cũng không có cái chấp đáp hay giận dỗi gì cả. Có lúc tôi đến chơi với cháu bà cô mà học chung lớp, cũng nghe đầy hai lỗ tai tôi luôn. Khi đám tang bà thì cũng quá đông đủ không ngớt người làng đêm nào hết. Gia đình bà là người gốc rễ trong làng nên ai cũng đến viếng thăm chia buồn. Một đám tang mà để lâu nhất cả tuần mới đem đi thiêu táng, phải chờ con cháu đường xa hay gần đến cho đông đủ. Trong tuần đi học thì tôi vẫn đến đám tang hàng ngày khi đầu tối đến 8.30 giờ thì tôi về. Khi đêm cuối tuần tôi cũng ngồi chơi đến khuya mới về, cũng là nơi đông đủ của người già cả đến ngồi chơi chia buồn và gặp gỡ nhau.
Khi đến đám tang gì thì mấy người già cả lại hay thích thú nhất là ngồi xuống rồi kể chuyện ma dọa cho con cháu trong làng, là cái thú của người già ở quê tôi. Nhiều khi trong đám tang cũng xảy ra chuyện bất ngờ giống như đám tang này, đã làm bao nhiêu người cả tôi tí nữa phải tè ra quần chạy luôn. Đã mấy đêm trôi qua, tiếng thì thầm xôn xao về ma đó cũng xẩy ra. Đêm thứ 6, còn hai đêm nữa mới đi hỏa táng. Tôi nghĩ là sẽ ngồi đến khuya, mai là cuối tuần nên đám ma đêm nay đông đủ người. Nhiều bàn ở ngoài sân chơi cờ, đánh bài, còn bàn tôi ngồi gần nhau 2-3 bàn thì nghe chuyện kể vui.
Bà khó tính đến quây quần nơi nấu ăn từng đêm khi về khuya, làm cho mấy em gái trong làng đến giúp đám cũng mất hồn mất viá. Đầu tối đêm nay đông đủ người, xôn xao là ai cũng muốn thấy ma và mời bà cô chết hiện hình cho thấy.
Tôi ngồi đó không nói được gì cả, chỉ có cái linh tính như sẽ có chuyện lạ trong đêm nay, thân tôi như nổi da gà da vịt lên từng trạm từng trạm. Nhưng trong lòng tôi cũng cầu cho bà cô hiện lên coi tụi nó có can đảm như lời nói không??? Rồi tất cả trôi từng phút vào đêm, tôi đứng lên đi lấy ly cà phê rồi đến ngồi chơi nghe mấy cô kể chuyện xẩy ra mấy đêm trước. Ngày trong tuần, người không có ở đến khuya như đêm nay. Một cô kể:
- Mấy đêm trước đây, trong tuần người không nhiều đến khuya, chúng em gặp bà chết hết mọi người luôn. 4 cô tranh nhau kể:
Cô thứ 1 kể:
- Em đang ở bếp một mình trông coi nồi nấu gà cho mềm để nấu cháo ăn khuya theo phong tục người Lào. Bầu không khí như thay đổi lạnh lùng gì không biết, làm cho da gà nổi khắp thân thể em, rồi cơn lạnh như tiếp tục không ngừng. Bắt đầu vừa ngồi vừa ngó trước ngó sau như có gì sắp sửa viếng thăm, đang nghĩ là chạy vào trong nhà vì cái bếp ở riêng ngoài nhà. Trong lúc đang bâng khuâng đó bỗng nhiên có tiếng nói khàn khàn vào tai em, đến nỗi đứng hình luôn không làm thế nào mà diễn tả câu chuyện, lạnh gáy, tóc tai như có lò xo nó bật đứng thẳng lên trời ngay một lúc cùng nhau. Em muốn gọi bạn ở ngoài bếp cũng không được, tiếng nói đó như sét đánh thẳng vào hai lỗ tai: “Sao mày không trụm củi bếp, mày không biết nấu ăn sao?” Ông bà ông vải ơi, tiếng ma rồi!!! Em gượng thở dài đếm 1 mà không tới 10, khi em cố quay mình lại coi là ai thì chỉ quay mình được một nửa thôi, giống như bả vai với cái đùi mình đụng vào chân người đang đứng ở đằng sau mình, chỗ đụng đó lạnh ngắt như nước đá thấm qua quần áo mà mình đang mặc đó. Em không biết là la lên lúc nào và đứng lên được kiểu nào nữa, chỉ biết là chạy vào trong nhà ngồi dựa vào vách cũng chẳng có để ý ai cả. Một lát, thấy lòng mình tỉnh lại thì em về nhà luôn. Hai đêm em không đến, đêm nay cuối tuần thấy người nhiều em mới đến giúp, còn bạn em đêm trong tuần cũng thấy nữa đó anh.
Cô thứ 2 kể:
- Mới có 10 giờ đêm, em ngồi rửa rau một mình. Trong tuần người đến viếng thăm cũng bắt đầu trở về nhà, ngoài ra thân nhân thôi không mấy ai ở quá 12 giờ đêm đâu, vì quanh nhà là sân với cây cối ngó rất là rợn hồn luôn.
Cô kể tiếp:
- Khi em đang mải rửa rau thì em nghe tiếng chân người sền sệt qua qua lại lại, em cũng không để ý gì cả, em làm việc của em tiếp. Một lát lại nghe nữa, vài bước rồi lại im lặng xuống, em cố rửa và thái rau cho xong rồi em mới đi về. Cỡ 11 giờ đêm, im lặng tiếng người bên ngoài nhà, tiếng chân sền sệt như tiếng chân người già cả lại bắt đầu nghe nữa, chậm chậm bước ở đằng sau em. Lúc đó, em nghĩ là người ở trong nhà đi ra ngoài, cũng chẳng có nghĩ là ma quái gì cả, đối diện cái vách nhà sơn trắng trước mặt cách nhau có cái thau nước thôi, giờ đã hiện một bóng người đứng đằng sau in hình trên vách tường nhà đó, rồi theo với tiếng run run, khàn khàn, lành lạnh, nổi da gà: “Rửa rau không kỹ không càng, rửa rồi không xếp nó mà để lung tung như vậy, ngó đã không ngon ai mà ăn của mày rửa, cái con này làm việc không sạch sẽ gọn gàng gì cả”. Em ngẩng đầu lên thì cái bóng và tay đang chỉ chỉ chỏ chỏ xuống chậu rau vẫn còn đó, mà khi quay mặt lại thì không có ai hết đứng đằng sau mình, mà khi em quay mặt lại cái vách nhà trước mặt thì vẫn còn cái bóng đứng sừng sững ở đó. Cơn lạnh lùng từ đâu như nó ập đến thân em một lúc luôn, mùi vị gặp ma không biết là diễn tả thế nào nữa, từ đầu ngón chân đến đầu không có nơi nào mà không xùi gai hết luôn. Eo ơi, ma!!! Giờ trong lòng mới biết thì đã ngồi đứng hình chắp tay và nhắm mắt, mà cũng chẳng khấn vái được câu nào. Một lát, em thấy có cảm giác gì ấm ấm em mới tỉnh, bật đứng dậy, một hơi bay tới trước nhà mình từ lúc nào không biết luôn. Mẹ thấy em ú ớ mới gọi cho em tỉnh lại, khi tỉnh lại được, em không muốn nói là em tè ra váy từ lúc nào, mà nếu em không tè ra váy chắc em ngồi đứng hình chết ở đó luôn, rồi từ đêm đầu tiên đêm nay em mới tới, khi thấy người đông em rất là vui.
Cô thứ 3 kể:
- Nếu cho tôi làm giúp việc một mình như mấy đêm trong tuần thì tôi không làm, tôi vào trong nhà hay ra ngoài ngồi chơi với bạn tốt hơn, nếu có 3-4 người như hôm nay thì tôi làm giúp. Đêm hôm kia mà xảy ra với tôi, là chuyện không phải xẩy ra ở ngoài nhà gì cả mà nó xảy ra ở trong nhà. Khi tôi bưng nước trà, cà phê đem lên cho mấy người già ở nhà trên, cũng không khuya mấy, cỡ 11 giờ đêm thôi, tôi nghĩ là xong bưng nước thì tôi về nhà ngủ cũng không bận rộn mấy, vì trong tuần sáng ra còn phải đi học nữa, để cuối tuần rồi mới đến chia buồn giúp đến khuya cũng được. Mâm đầu tiên bưng đến cho khách ngồi đầy nhà dưới, xong bắt đầu bưng lên nhà trên. Người già chơi bài, thân nhân ngồi trò chuyện, khi tôi bưng mâm lớn lên nhà trên, lên bậc cầu thang phải đi qua một cái tủ gương lớn, xong mâm thứ 2 được bưng lên và tôi cũng chào chủ nhà luôn tôi đi về, mai còn đi học nữa, xong khi tôi bắt đầu quay lưng vào đám người, khi xuống cầu thang nhà thì đã có gì lành lạnh đi qua hay sát với thân mình, da gà da vịt nổi đầy người làm cho tôi đứng sững luôn. Tôi đứng quay lại thì lại không có gì cả, tôi tiếp tục xuống cầu thang tiếp, thêm một đoạn ngừng bước thì lại im lặng, như có tiếng ai vang vọng vào tai. Tôi cố bước hết bậc cầu thang thì tôi đứng hình tại chỗ, trong khi nhà dưới đầy là người ngồi chơi bài, chơi cờ, hay ngồi trò chuyện nhau. Khi tôi bước tới trước cái tủ gương lớn đó thì được một câu: “Úi chà!” Tôi không biết là sẽ làm thế nào, chỉ biết đứng như mất hồn mất viá, đứng hình ngó thẳng vào cái gương lớn đó thôi.
Bà nằm trong hòm đang đứng ở trong cái gương và chỉ tay lên mặt tôi, tôi nghe tiếng bà rõ luôn mà người đầy ở đó không có ai thấy gì cả, bà nói: “Ai dạy dỗ mày bưng nước non cho người mà không biết cúi cái lưng hay ngồi xuống, rồi đứng sừng sững như vậy, mà cũng đến giúp việc chia buồn được sao, con gái gì không biết điều vậy?”
Lúc đó, tôi căng thẳng bí hơi như quả bong bóng muốn nổi tung lên luôn, mặt mũi tê rát chắc đen hơn Bao Công nữa, rồi một lát tôi mới bất thình lình la lên: “Ma ma a a!!!” rồi quăng cả cái mâm nhỏ đang cầm trên tay chạy luôn hú hồn hú vía. Khi vừa chạy vừa la làng đó như có gì mà nó dính vào hai cái chân với cái đùi tôi, càng làm cho tôi khủng hoảng lên nữa. Khi dừng ở trước nhà mình thì tôi mới biết là cái váy nó ướt vì vừa chạy vừa tè luôn. Người nhà, người ngủ, người không ngủ cũng tỉnh giấc tưởng là chuyện gì, rồi một lát ai cũng cười ôm bụng khi biết là tôi bị ma dọa. Lần đầu tiên mà tôi thấy ma rõ luôn, cái cảm giác tôi không biết nói ra thế nào, tôi chỉ biết người ta nói là nổi gai ốc, da gà, da ngỗng, bây giờ tôi mới gặp thì quả là đáng sợ. Đêm đó không ngủ được và giật mình cả đêm luôn.
Tôi hỏi mấy cô tiếp:
- Vậy đêm nay tất cả không sợ sao? Mấy người ngồi ở bàn ngoài sân đang chắp tay xin cho thấy đêm nay đó.
Em nó trả lời:
- Giúp việc mà nhiều người như hôm nay, người đến chơi cũng nhiều như đêm nay thì chúng em không sợ, còn xin muốn thấy muốn gặp thì các em không dám.
Cô thứ 4 kể:
- Em gặp từ đêm đầu tiên, rồi mãi hôm nay em mới tới. Hôm đầu em cũng chẳng được giúp việc gì cả, em ngồi chơi ở trong nhà dưới, vì đêm đầu còn chưa có bàn ở bên ngoài sân như hôm nay mình thấy. Thân nhân còn quây quần với chuyện đi mua sắm đồ về cho đám ma. Người làng cũng chưa ai biết tin nhiều nên người không nhiều gì hết. Cỡ gần 11 giờ đêm, phòng vệ sinh ở Lào thời đó thì cũng ở ngoài nhà chứ không có ở trong. Lúc đó, trong phòng vệ sinh thì có người, em mót tè mới đi vòng quanh về phía sau nhà kiếm chỗ tối, vì đêm đầu tiên còn chưa ai nối đèn ra ngòai nhà, vẫn còn tối mịt mù, đến gốc cây dừa em ngồi xuống, vừa xắn váy lên bắt đầu, cùng một cây dừa em ngồi phía bên kia cũng có một bà già đang ngồi tè vừa than thở lẩm bẩm: “Nhà tao có một phòng vệ sinh mà cứ tranh nhau vào không nghĩ tới chủ nhà chút nào cả”. Em ngồi im lặng, nếu tè thì sợ bà nghe tiếng, ngồi xa nhau không tới một thước, tiếng nói của bà run run nghe quá quen, như mình mới nghe qua vài hôm trước ở đâu đây. Eo ơi, sao lại nổi da gà da ngỗng lên tại chỗ vậy? lạnh lùng như ngồi với ma vậy? Em còn chưa tè ra nữa, thì bà già tè xong đứng dậy đi vào trong nhà táng. Khi bà đi thì em ngó theo ánh đèn mập mờ của nhà hàng xóm láng giềng rọi qua, bóng bà mờ dần mờ dần khi đến cửa vào nhà. Rồi ba ơi mẹ ơi, ông bà ông vải ơi, đúng, đúng, đúng rồi, là bà già mà đang nằm trong cái hòm đó chứ không phải là ai cả. Giờ giấc như tất cả đứng im lặng, đứng hình luôn, em còn chưa được kéo cái quần trong xuống thì nó đã tè ra rồi. Cái ướt với cái ấm nước tè đó làm như quả bong bóng nổ tung luôn với tiếng: “Ma, ma, ma a, a, a!!!” Bật đứng dậy như cái lò xo tại chỗ, em vừa khóc vừa chạy thẳng về luôn. ..
5-6 người ngồi cười đau cả bụng luôn. Em không biết kể thế nào nữa, chúng em giúp việc tối nay là giúp cả nhóm chứ không làm một mình như mấy đêm trước. Đêm nay, cầu cho mấy anh thử thách đó được gặp bà cô chết, coi có sợ không?
Khi xong ly cà phê, tôi đi về bàn ngoài ngồi chơi chờ nghe chuyện ma của mấy người già trong làng. Giờ phút trôi về đêm, khi mấy người già mà không thích cờ bạc thì ra ngoài ngồi chơi với con cháu bên ngoài sân. Tối nay nghe chuyện ma đầu tiên là chuyện của bà chủ nhà chết đó, cả 10 bàn đông đủ người ngoài sân đêm cuối tuần. Có 3 ông già ngồi chung bàn, mấy ông ngồi kể chuyện:
- Mỗi đêm mà ông đến nhà táng rồi về, đêm nào đêm đó là bà đón đường chào rồi la mắng người: “Tại sao không chia buồn đến sáng, đã đến rồi thì về làm chi, toàn là tụi không có tấm lòng biết điều gì cả?”
Ông kể tiếp:
- Người ích kỷ, khó tính thì là ma vẫn còn mang cái thói khó tính đi theo!
Lời của mấy ông nói tới đây, thì bỗng đột ngột cơn gió lốc từ đâu tới bất thình lình ào ạt gần 5 phút rồi đứng im lại như thường. Một ông già ngồi đó nói:
- Người ta nói xấu bằng đó mà giận à? Sao không đến ngồi trên bàn với các con cháu đi nếu linh thiêng thật? Hay đến chơi với tôi cũng được mà?
Mấy bàn khác với trai gái trẻ, người thì đứng, người thì ngồi ngó vòng quanh như mất hồn vì cơn gió quá lạ lùng. Tôi cũng ngó vòng quanh như tất cả mọi người, như ai cũng nổi da gà. Người thì mặt đen như Bao Công, người thì mặt tái xanh, người thì tím như quả cà tím vậy. Một ông già mới nói tiếp:
- Ngồi xuống các con cháu, có gì mà sợ!
11 giờ đêm rồi, ngó ra mấy bàn xa kia mà ao ước muốn gặp ma giờ thì im lặng. Bắt đầu thấy ngó trước ngó sau, vì đằng sau là sân rộng tối đen mịt mù, ngó rất lạnh lùng và đáng sợ, rợn tóc gáy. Khi mấy cô xong việc bếp rồi mới lên ngồi chung bàn với tôi. Mấy cô ngồi im lặng, vì mấy đêm trước đã gặp rồi.
Một cô nói:
- Anh ra mà coi khi đêm đến ánh đèn sáng chỉ chỗ mình ngồi thôi, vòng quanh tối đen như mực ngó ghê lắm anh!
Cũng đúng lời mấy cô nói, vừa tới đây lại thêm một cơn gió như trước bất thình lình tới, nhưng lần này gây cái hoảng sợ cho hết mọi người ngồi ở bàn ngoài sân, vì lần này gió rồi còn thêm cái mùi hôi xác người như thổi thẳng vào tất cả mấy cái mũi người. Trai gái ở ngoài chạy vào đứng sát vách nhà, tay bịt lấy cái mũi, còn 2 bàn, bàn mấy ông già không có gì di chuyển, chỉ bịt mũi thôi. Hai cái bóng đèn dài chớp lia lịa, cộng thêm một con mèo đen từ đâu đến chạy ngược chiều gió, nhảy qua cái bàn mấy ông già đang ngồi, đổ cả ly trà, ly càphê với tiếng gào thét của mèo rất rùng rợn cả bên ngoài nhà, rồi chạy về bên hông nhà. Khi cơn gió ngừng thì đèn sáng lại, người lộn xộn bên ngoài nhưng bên trong nhà vẫn im lặng như không có gì xảy ra hết. Người còn lại không tới một nửa, tôi đứng với mấy cô em gái lắc đầu và chỉ có cười thôi, vì mấy ông già mà kể chuyện ma hay gọi ma đó đã biến mất từ lúc nào, hay là về nhà luôn. Tôi nói với mấy cô:
- Mấy người già chạy trước rồi, còn lại làm thế nào?
Ai cũng cười đau cả bụng, hơn 10 cái bàn bây giờ còn không đầy 2 cái bàn bên ngoài, để lại mấy người ở ngoài đứng ngơ ngác không biết làm thế nào, nét mặt người không còn chút máu, nào xanh, tím, đen, trắng đủ màu luôn, ngó lia lịa vào nơi bóng tối mà có con mèo chạy vào đó. Tất cả đứng vào một chỗ sát vách nhà chứ không đứng rải rác ở sân như trước. Một vài giây im tiếng nói người, da gà, da vit, gai ốc, gai mít, gai sầu riêng không ai không có, còn tôi hình như trên đầu không có chân tóc nào không có mụn mọc lên, đầu tôi như quả chôm chôm vậy, tôi nói:
- Mấy ông già từng trải qua mà chạy trước con cháu, cho tôi ở đám ma thêm không được rồi, thôi chào các bạn!
Một hơi tôi đã đứng trước nhà mình và cũng không có trở về nhà đám nữa. Khi đứng trước nhà, tôi không biết là mình cười cái gì nữa, cả đêm tại sao mình bị ma dọa mà lại cười???
Câu chuyện đến đây cũng đã hết, xin chia vui với bạn trong chuyện sau.
Viết xong 10.00 đêm 20.07 2018
|
TRUYỆN: MẸ CON LÀ CÂY CHUỐI
Ngày xưa ở miền bắc Lào thì thiếu tin tức nên chợ búa là nơi đưa tin của người xa gần từ quê về thành phố. Sáng nay một chuyện nóng hổi đang đồn đãi nhau ở chợ búa:
- Một cốt chuyện về tâm linh, anh đã giấu chuyện xẩy ra sau vợ anh chết đúng 100 ngày thân nhân mới được biết.
Chuyện xẩy ra ở một ngôi nhà cuối làng xa thành phố, một gia đình với 2 đứa con còn nhỏ, một đứa 4 tuổi và 5 tuổi. Vườn trái vòng quanh nhà cả hơn 100 thước vuông rậm rạp âm u cỏ khi mùa mưa tới. Người mải làm ruộng nương, thiếu thời giờ cho vườn trái.
Một hôm, anh đang mải mê làm ruộng, vợ thì ở với con nhỏ trên nhà, xế chiều chị mới đi xuống vườn hái đu đủ, cỏ thì ẩm ướt rậm rạp cao hơn nửa người, đang với lấy trái đu đủ thì bỗng nhiên có một con rắn hổ mang mổ vào đùi, chị giật mình té xuống và thấy tê cả người, cố lê tới cây chuối cũng không xa nơi đó, cố vịn để đứng lên về nhà với 2 đứa con đang chờ bữa cơm chiều, rồi số phận cô tới đó đã hết hơi thở cuối cùng với cây chuối.
Chiều buông chập choạng tối, chào tạm biệt đồng ruộng về nhà, anh vỗ lên đầu vợ đang ngồi ngó con chơi ở sân đầu cầu thang nhà. Trong nhà thì cơm chiều đã gọn trên mâm như thường ngày, anh vừa lên được mấy bậc cầu thang thì anh chạy thẳng đến vợ đang ngồi và cúi xuống hỏi:
- Em không được khỏe sao, mà đầu em lạnh như thế?
Vợ lắc đầu nhè nhẹ, cũng không ngẩng đầu lên hay quay mặt lại gì cả. Anh lên nhà tắm rửa xong xuôi, hai đứa con đã ngồi ở mâm cơm chờ ba, còn cô thì ngồi vuốt tóc ở lan can quay lưng vào mâm cơm với tiếng nhè nhẹ:
- Em cảm bệnh, anh hãy ăn với hai con đi, trong làng người cảm mùa mưa nhiều đó.
Anh nói:
- Vậy anh ăn cơm xong và lo cho con ngủ, em uống thuốc cảm nghe, đừng quên!
Mùa ruộng đầu mùa thật là mệt mỏi, anh nằm chơi với con một lát thì ngủ quay luôn, mặc kệ cho cô dẹp dọn mâm cơm.
Khi chập choạng sáng miền quê, thức ăn trưa chuẩn bị cho anh đi làm ruộng đã gọn trong cái rổ xách tay, thức ăn sáng gọn trên mâm chờ anh ăn rồi đi làm ruộng. Hai đứa con thì vẫn còn ngủ. Anh dậy rửa mặt, ngồi ăn cơm sáng xong. Cô đang ngồi làm gì ở bếp quay lưng ra ngoài.
Anh nói:
- Em đừng quên uống thuốc cảm nghe!
-Cô gật đầu.
Ruộng ở xa nhà, đi bộ cũng hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới, anh bước xuống cầu thang nhà thì vừa đúng gặp người trong làng cũng làm ruộng kế nhau. Hai người vừa đi vừa trò chuyện cho tới ruộng, thêm một ngày mệt mỏi ẩm ướt cho tới trưa. Hôm nay hai người ở 2 góc ruộng, cầm rổ cơm đến ngồi ăn chung nhau, khi anh mang rổ cơm ra ăn thì anh thấy là lạ vì thức ăn đã có mùi chua và thiu rồi, miệng lẩm bẩm:
- Thức ăn cô vừa nấu nướng sáng nay mà sao xôi cứng rằn, thức ăn thì thiu ăn không được luôn.
Bạn người làng thấy vậy mới nói:
- Thôi vất nó đi, ngó làm gì, thức ăn mình đem đến cũng đủ hai người ăn no mà.
Lời nói vừa tới đây thì thấy người làng, 3 bà người trong làng vừa chạy tới vừa la hét tên anh gọi từ xa. Hai người còn chưa được ăn một miếng cơm trưa nào cả bật đứng lên, như tiếng la hét gọi đó đã báo cho là có chuyện không may mắn sắp tới nơi. Đầu mùa ruộng nương thì đàn ông bận rộn về ruộng nương hết cả làng quê nên thấy 3 bà chạy tới, vừa đứng vừa thở và nói:
- Cô vợ anh đã chết ở cuối vườn nơi bụi chuối!
Vừa tiếng nói xong, không có một lời hỏi han gì cả, anh bật đứng lên và chạy thẳng về nhà. Ông bạn làm ruộng kế đó cũng chạy theo và 3 bà theo sau về. Anh vừa chạy vừa nghĩ là vợ mình bệnh nặng chết, rồi 2 đứa con nhỏ ra sao, trong lòng đầy những nỗi lo lắng. Khi chạy về ngó thấy nóc nhà thì đã nghe tiếng người làng rồi, thêm vài bước nữa thì sân nhà cũng đã đầy người và có cả ông sư thầy và chú tiểu nữa, còn ông trưởng làng đang ngồi lắc đầu lia lịa ngó thẳng ra đường mà anh sẽ về. Khi thấy bóng anh chạy vừa khóc về, ông đứng dậy ôm lấy anh và đi theo anh về cuối vườn nơi trồng chuối. Bà già vợ với em gái vợ đang ngồi bên cạnh xác chết khóc lóc, chuyện hôm nay là:
- Sáng nay, vợ ông làm ruộng kế bên với thêm 2 người làng cũng thường xuyên đến xin lá chuối để gói bánh cúng chùa, ngày mai là rằm lớn, thì đã thấy xác cô nằm chết cứng và ẩm ướt cơn mưa mùa qua đêm.
Anh chạy tới khóc lóc ôm lấy xác vợ đã cứng rồi. Trưởng làng với ông sư thầy mới nói là:
- Mang xác cô vào chùa tắm rửa cho sạch sẽ, cô bị rắn cắn vào đùi từ hôm qua và cô ôm cây chuối khi chết.
Gia đình em gái cô cũng có một đứa con 4 tuổi, cả 3 đứa bé đang ngồi chơi ở gốc một cây chuối giữa vườn ổi trước nhà. Bà già vợ lấy 2 đứa bé về nuôi.
Anh vừa khóc vừa nói:
- Chiều hôm qua anh đi làm ruộng về, cô vẫn còn sống mà, và sáng nay khi tôi đi làm ruộng từ sớm vẫn thấy cô nấu ăn và bếp thấy có lửa mà, cô cảm bệnh thôi mà.
Bây giờ người trong làng với thân nhân gần gãnh anh, mặc kệ anh nói gì thì người ta cũng không ai tin lời nói đó và chỉ nghĩ là anh quá buồn nhớ tới vợ. Anh bình tĩnh được vì người cả làng an ủi làm cho gượng được nỗi tang thương bất thình lình như vậy. Những người trong làng mà ruộng nương ở gần làng thì gọi về giúp nhau làm hòm cho cô để mai đi thiêu táng. Ngày mai là ngày rằm lớn, cả làng nghỉ động thổ ruộng nương nữa.
Xế chiều anh thơ thẩn đi về nhà ở đầu làng để dọn dẹp đóng cửa nhà trước khi ngược về chùa và ở đó cho tới sáng mai. Khi anh lên cầu thang nhà, bụng đói từ sáng đến giờ, hết bậc cầu thang anh đứng im lặng ngó mâm cơm canh đang nóng hổi, anh nghĩ là gia đình em vợ lo cho nên anh ngồi xuống ăn cơm với nước mắt. Bữa cơm chiều hôm nay chỉ có mình anh thôi, anh ăn xong dẹp mâm cơm xuống bếp, đóng cửa nhà, tắm rửa và ngược về chùa.
Từng bước đi uất ức trong lòng, nghẹn lời không nói được một câu nào cả, không có tới một lời cuối cùng nhắn nhủ hay tạm biệt nhau. Khi anh vừa bước tới sân chùa thì em gái vợ nói:
- Anh ơi, cả ngày không thấy ăn uống, em chuẩn bị mâm cơm ở nhà với 2 cháu đang chờ anh ăn cơm chiều, anh về nhà em ăn cơm cùng 2 cháu đi anh.
Anh đứng sững một chút, như người mất hết hồn vía, rồi anh ngược về nhà em gái vợ ăn cơm với 2 đứa con thêm một chút với giọt nước mắt mà không nói nên lời nào cả. Hai đứa con rất là ngoan, xong cơm thì đòi đi ngủ luôn ở nhà em gái vợ, còn anh đêm nay thiếp ngủ thiếp dậy không nói năng gì, chỉ ngồi ngó hòm của vợ tới sáng.
Ngày rằm lớn người nghỉ ruộng nương mà lại là ngày buồn nhất trong các rằm đã qua, lời an ủi, thở than, tiếc nuối mà cô bỏ ra đi ngập phủ sân chùa. Người thì khuyên anh dọn vào trong làng ở với bà con hay bà con đằng vợ.
Rồi cũng đến một buổi chiều sau thiêu táng, một cuộc sống lạnh lẽo một mình với 2 đứa con nhỏ những đêm buông phủ. Anh vẫn còn chút may mắn vì có bà con vợ với bà con anh trông nom 2 đứa nhỏ và cả những bữa cơm của anh nữa. Mải mê trong mùa ruộng nương, nỗi buồn thì ngóng chờ từng đêm với hai đứa con thơ, xong cơm chiều thì anh vẫn dẫn 2 con về nhà.
Thời gian và ruộng nương cũng giúp anh giảm bớt cơn sầu. Khi anh đi làm ruộng thì thường xuyên bà con anh dẫn 2 đứa bé về nhà lấy trái cây đầy vườn. Hai đứa lúc nào cũng ngồi chơi ở gốc cây chuối, 1 đứa cháu con của em gái vợ là 3 người, buổi trưa là ngủ lăn quay luôn.
Rồi thắm thoát đã tới ngày rằm lớn, trong làng nghỉ động thổ. Sáng sớm anh dậy nấu ăn chờ 2 con dậy và đưa cơm canh vào chùa. Khi 3 cha con chuẩn bị xong xuống cầu thang nhà thì 2 đứa con chạy tới cây chuối chào mẹ rồi mới đi chùa cùng anh. Khi xong việc cúng bái ở chùa, 2 đứa con được đầy một rổ bánh trái về nhà.
Trước khi lên cầu thang nhà thì 2 đứa con chạy đến gốc cây chuối và để một chút bánh dưới gốc cây và gọi mẹ ăn bánh. Hôm nay rằm lớn mới được nghỉ ngơi làm việc vườn trái ở nhà, anh ngồi ở lan can ngó xuống như gợn đầy là cái thắc mắc trong lòng, lúc buồn bã đó giờ anh mới nghĩ ra:
- Ai là người nấu ăn và dọn mâm cơm chờ mình buổi chiều khi mình ở chùa về nhà??? Trong ngày đem xác vợ vào chùa, ngày cuối cùng mà thức ăn thiu hết, ai là người chuẩn bị vào rổ gọn gàng từ sớm cho mình, rồi 2 đứa con mình chơi hay ở với ai ngày lúc đó???
Những cảnh lạ đó làm cho anh đầy cái thắc mắc mà không lời giải đáp được, còn 2 đứa con thì đang gọi mẹ, mẹ vòng quanh gốc cây chuối. Anh đứng lên thở dài bước xuống cầu thang nhà, tay cầm con dao đi phát cỏ vườn. Anh làm việc một lát sau thì đã tới trưa, về lo cơm trưa cho con thì thấy 2 con đang ngủ tay ôm cây chuối. Anh ngược về cuối vườn phát cỏ tiếp cũng không lâu thì bỗng nghe tiếng con gọi anh:
- Ba ơi, ba ơi, trưa rồi ba về ăn cơm đã, mẹ cho con gọi sợ ba đói, mẹ dọn mâm cơm xong và đánh thức 2 con nè!
Anh đang cúi phát cỏ bật đứng sững quay lại thì ở gốc cây chuối có cái chiếu rải và có mâm cơm, 2 đứa con đang vời tay gọi. Anh ngó vòng quanh cũng chẳng có ai, anh từ từ bước tới thì thấy đúng là mâm cơm anh đã chuẩn bị cơm trưa mà để trên nhà. Ai là người bưng xuống gốc cây chuối??? Thấy 2 con đang cười vui ăn cơm, anh ngập ngừng một chút, vỗ lên đầu con rồi ăn cơm trưa, xong bữa cơm anh dọn lên nhà rồi trở về tranh thủ cho xong vườn trái vì cả tháng mới có một ngày nghỉ ruộng nương.
Trong khi anh đang dọn dẹp cỏ cho thành đống gọn, tiếng cười của 2 đứa con vang vui vẻ khi anh đang cúi làm việc và ngó qua háng về đằng phía 2 đứa con đó, như có gì khiến anh đứng hình như vậy, một lát mới bật đứng dậy như cái lò xo và quay lại, miệng lẩm bẩm từng tiếng tên vợ của anh, rồi hai con bắt đầu ngủ lăn quay cù mèo ở gốc cây chuối. Giờ anh đã hiểu là từ ngày vợ anh bỏ đi, ban ngày ở nhà em vợ hay bà con mà 2 đứa cứ đòi về nhà, nói là mẹ chờ chơi với con ở nhà, rồi chiều nào dù tắm rửa xong chập choạng tối cũng phải đến cây chuối đó ngồi chơi một lát mới lên ngủ. Như anh đã hiểu là tại sao từ khi vợ chết mà 2 đứa con cứ chỉ tay về đằng cây chuối và miệng luôn luôn gọi mẹ, mẹ, có gì ăn hay có gì chơi cũng đến nơi cây chuối đó. Anh đi chậm chậm từng bước tới nơi, tay anh vuốt ve cây chuối một lát rồi anh nói nhè nhẹ:
- Trông nom lấy con cho anh làm việc vườn cho xong trước chiều hôm tới.
Rồi trạm thời gian trôi qua, nỗi buồn vơi cũng chìm vào cái bận rộn của đời sống thiên nhiên miền quê. Thắm thoát cũng đã đến ngày cúng bái 100 ngày của vợ đã bỏ ra đi. Anh cùng 2 đứa nhỏ, bà con đằng vợ với đằng anh đến chùa để hẹn hò ngày lễ cho vợ anh. Khi đi tới chùa làng thì thấy ông sư thầy đang đứng ở cổng chùa, ông nói:
- Hôm nay các con đến rồi à?
Ông bước tới 2 đứa bé, vỗ tay lên đầu rồi hỏi:
- Mẹ các con khoẻ không? Hàng ngày có vui không khi chơi đùa với mẹ con?
- Hai đứa gật đầu.
Tất cả vào ngồi, bà con ai cũng thấy làm lạ ngó 2 đứa trẻ, chỉ có anh hơi bình thản một chút, khi bàn về ngày lễ và hẹn hò xong chắp tay lễ ông ra về. Khi tất cả quay lưng đi tới cổng chùa thì có chú tiểu con chạy theo và gọi anh:
- Là ông sư thầy muốn nói chuyện riêng với anh một chút.
Anh cho 2 đứa bé về nhà em vợ, anh trở về ngồi xuống chắp tay lễ sư thầy. Ông mỉm cười và nói:
- Chắc con đã biết là chuyện gì phải không con? Duyên kiếp đã hết thì để cho vợ con đi chốn bình an của kiếp sau, còn kiếp này đã khác thế gian thì đừng níu nhau lại, tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ nếu còn lưu luyến với mẹ nó như vậy sẽ là chuyện không tốt cho tương lai học hành của nó đó.
Anh ngồi im lặng với 2 dòng nước mắt, anh gật đầu chậm chậm.
Ông sư thầy nói tiếp:
- Trong ngày cúng lễ 100 ngày thì cắt duyên số kiếp đời cho cô vợ con đi, đừng để kiếp người với kiếp ma chung với nhau, nếu con nhớ tới vợ thì ngày rằm con nhớ cúng bái cho vợ là được rồi.
Nghe xong anh chỉ biết gật đầu thôi và đứng lên từng bước như mỏi mệt đi về, miệng lẩm bẩm tên vợ suốt đường về tới nhà.
Về đến trước nhà anh đứng sững, không ngừng được dòng nước mắt khi thấy lá cây chuối như bắt đầu úa vàng. Anh ngồi xuống dựa lưng vào cây chuối, miệng lẩm bẩm tiếc nuối và thiếp ngủ đi lúc nào không biết. Một giấc mơ buồn sầu ngắn ngủi đã hiện, là vợ anh vừa khóc lóc vừa ôm lấy anh đang nằm đó và nói:
- Còn hai ngày nữa em đi rồi, anh cố trông nom lấy con nghe.
Lời nói của vợ anh tới đây, như có người đánh thức anh tỉnh bật ngồi dậy tại chỗ, anh ngó vòng quanh ngập nỗi sầu vắng trên nét mặt rồi anh nằm xuống tiếp. Một lát sau nghe tiếng 2 đứa con anh với em gái vợ mang thức ăn đến và nói:
- Ủa? Coi lá chuối bắt đầu úa vàng kìa anh! Em tưởng là anh nói chuyện với ông sư thầy xong thì về nhà em ăn cơm, nhưng anh lại về nhà luôn, thức ăn này để ăn chiều với cháu.
Nói xong và chào đi về. Hai đứa con cũng bắt đầu nói:
- Ba ơi, lá chuối vàng đó ba!
Và chỉ tay lên mấy tàu lá chuối. Anh ngó con cố mỉm cười, tay vuốt lên đầu con, miệng cố trả lời nhè nhẹ:
- Trong vườn mình còn có nhiều cây chuối xanh tươi kia kìa, con thấy không? Mẹ con vẫn chờ con mà.
Hai đứa ôm lấy ba vui cười rồi tất cả lên nhà nghỉ ngơi với bữa cơm chiều. Ngày mai là ngày chuẩn bị bánh trái đồ cúng, vào ngày mốt là 100 ngày của vợ anh. Đêm nay lo cho con ngủ xong, anh cũng thiếp đi lúc nào không biết, với một giấc mơ: thấy vợ anh đang đánh thức anh dậy vì trời sắp đổ cơn mưa. Anh chợt choàng giấc ngủ dậy thì anh thấy mình đang nằm ngủ ở gốc cây chuối.
Đã gần sáng và tiếng sấm sét trời sắp đổ mưa, anh chạy lên nhà ngủ tiếp nhưng làm thế nào cũng không ngủ đi được. Anh ngồi ở lan can ngó xuống cây chuối thì thầm thì thào cho đến sáng.
Một ngày bận rộn chuẩn bị bánh quả, hoa trái, người làng cũng lui tới đóng góp cho ngày mai là ngày cúng lớn ở chùa.
Thêm một đêm anh ngủ ở gốc cây chuối cho tới sáng, khi anh tỉnh giấc thì thấy vòng quanh gốc cây chuối ẩm ướt như cây chuối đã khóc lóc qua đêm.
Chùa đông đúc người đến cúng bái chia sẻ cho tới chiều buông. Về nhà ngoài bà con, anh em thì người làng cũng đến chia buồn và cho bánh trái 2 đứa nhỏ. Trong lúc ngồi chơi thì bỗng tiếng cô em gái vợ đang chơi với các cháu ở dưới sân nhà vang gọi hỏi anh:
- Anh ơi, cây chuối ở vườn ổi đó đâu rồi? Mấy cháu mang bánh đến kiếm mẹ tụi nó nè anh!
Anh đang ngồi chơi với người làng trên nhà, vội bước lẹ ra lan can ngó xuống thì quả thật cây chuối đó đã biến mất, cũng không có vết đào bới gì cả.
Anh nói:
- Anh đã rời cây chuối đó về cuối vườn chung với bạn bè nó rồi, em dẫn cháu tới cây chuối nào cũng được, ở cuối vườn.
Một lát sau thì người làng ra về, chỉ còn lại thân nhân thôi, anh mới gọi tất cả lên nhà ngồi xuống và anh mới kể chuyện cây chuối đơn độc một mình ở vườn ổi đó cho nghe:
- Như anh đã biết từ lâu là: Trong vườn ổi trước nhà không có cây chuối nào cả, cây chuối đó xuất hiện sau khi vợ anh chết. Anh biết rõ là lúc anh ngó qua cái háng khi anh phát cỏ đó thì anh đã thấy là không phải cây chuối mà là bóng của vợ anh đang ru con ngủ, và anh cũng kể lại những lời ông sư thầy gọi anh lại nói chuyện hôm kia trước ngày cúng bái.
Thân nhân ai cũng ngó anh với vẻ tội nghiệp và ôm lấy mấy đứa cháu như muốn nói là:
- Mẹ các con đã bỏ đi rồi….
Thân nhân và lời an ủi bao la cho tới tối. Và từ giờ đi cây ổi vẫn bạn với cây ổi, cũng không có cây chuối nào đơn độc làm bạn nữa.
Chuyện mẹ con là cây chuối đến đây cũng đã hết, cám ơn các bạn đọc truyện và chúc vui vẻ.
|
TRUYỆN: MA ĐI TÈ
Như đã có một câu chuyện tâm linh xẩy ra, hình như còn nhớ rõ mấy chục năm qua hồi ở bên Lào, câu chuyện là:
- Có một chiều, tôi được tin có đám tang của người già trong làng, cũng là ngày cuối tuần. Xong việc cá nhân và cơm chiều ở nhà thì tôi dạo bước đến chia buồn. Người chết thì cũng hơn 80 tuổi, ông là người gốc tích trong làng, con cháu ông cũng quen biết với mình. Ông đã chết được 3 ngày, chỉ chờ con cháu ở xa đến cho đông đủ rồi đi thiêu.
Chiều mới chập chọang tối, người đến chia buồn còn chưa nhiều. Tôi ngồi xuống cái bàn ở ngoài sân nhà nơi tiếp khách, còn trong nhà tầng dưới thì cũng đông người rồi. Nhà hai tầng nên xác ông thì ở trong hòm tầng trên.
Tôi vừa ngồi xuống chưa được uống miếng nước, tay cầm cái ly. Hai lỗ tai tôi đứng thẳng lên tại chỗ khi nghe tiếng chửi rủa nhau ở tầng trên. Lúc đầu tôi nghĩ rằng: con cái của ông đã chết đó tranh của cải gì nhau không biết, đang gây lộn nhau. Nhưng nghe đi nghe lại thì: ủa? tiếng chửi rủa nhau như vậy mà sao có tiếng cười ầm ĩ lên từng trạm? Tôi thấy thắc mắc trong lòng: thôi mình lên tầng hai cúng tiền một chút, coi có chuyện gì nhau?
Vừa bước chân vào trong nhà dưới, ngó thấy ai cũng cười khà khà khà. Tôi đến chân cầu thang lên thì lúc đó lại có thêm một ông già trong làng mặc xà rông theo người già Lào hay mặc ở nhà. Tôi thấy vậy nên nhường cho người già cả lên trước. Miệng ông lẩm bẩm theo bước cầu thang và lớn dần lớn dần. Khi lên đến nửa cầu thang thì nghe rõ là tiếng ông đang chửi rủa ai đó. Bao nhiêu người ở nhà dưới thì cười lên ầm ĩ. Một ông vừa lên và thêm hai ông đang chửi rủa chỉ chỉ chỏ chỏ tay vào chiếc hòm ở đó. Người ở trên thì bò lăn bò quàng ra cười. Tôi cũng không được hỏi ai là chuyện gì, cúng tiền xong rồi tôi xuống và ra ngoài sân ngồi cho thoáng gió.
Cháu của chủ nhà quen biết nhau ra ngồi với tôi khi người đến còn chưa nhiều, rồi tôi mới hỏi bạn:
- Có chuyện gì mà mấy ông đại sư phụ hơn 80 tuổi chửi rủa nhau vậy?
Bạn cười lên khà khà khà và kể câu chuyện cho nghe:
- 3 ông già với ông nội mình là 4 ông, là bạn nhau trạc tuổi nhau từ nhỏ đến già, quậy cũng quậy nhất làng lừng danh đã lâu, giờ đã già cũng như xưa. Trong lúc ông nội mình bệnh nặng lần này và chết, thì 3 ông đến hứa hẹn là: "Sẽ ở chia buồn bên cạnh xác ông nội mình cho tới thiêu táng xong mới về nhà".
Đêm đầu tiên khi về khuya thì 3 ông say rượu nằm tè ra xà rông mỗi người một góc nhà trên. Ai nấy cũng đã cười 3 ông đau cả bụng từ đêm đầu rồi. Đến trưa hôm sau mới tỉnh và cả 3 ông lấy xà rông của ông nội mình thay, mới tỉnh rượu đã nổ như pháo luôn, xong ngồi đổ tội cho nhau là ông kia tè ra xà rông chứ không phải là mình.
Rồi đêm qua là đêm thứ 2, tin đám tang thì người lui tới chia buồn quá đông luôn. 3 ông say rượu nổ cho đến khuya tí nữa hết cả hơi và rủ nhau về, đi cũng không thẳng đường.
Hai ông thì chung ngõ hẻm về nhà, còn một ông thì về đằng ngõ hẻm khác nhau. Nhờ ánh trăng gần rằm soi đường chứ không có đèn pin gì cả, cũng quá 12 giờ đêm rồi. Hai ông vừa đi miệng lẩm bẩm theo người già say rượu và chửi rủa ông chết: "Tại sao lại chết trước vậy?" và khi đến dưới gốc cây xoài lớn, mới đứng vén xà rông lên tè, cách xa nhau cở 1 thước. Trong lúc vén xà rông lên tè thì có tiếng rên rỉ như người bực bội mà không nói ra tiếng người. Một ông cất tiếng chửi ông kia:
- Mày rên rỉ làm gì?
Ông kia trả lời:
- Mày rên rỉ còn chửi tao à!
Hai ông như có gì linh tính im lặng và hình như cơn rượu cũng nghỉ ngơi một chút, rồi cả hai ông từ từ quay mặt lại ngó nhau, nhưng tiếng rên rỉ vẫn tiếp tục như thường.
Hai ông đứng tè, còn ở giữa hai người là ông nằm ở trong hòm cũng đứng tè chung, mặt mũi tím theo ánh trăng mờ mờ đêm, nhăn mấy cái răng còn lại với tiếng rên rỉ, bực bội như bạn đã bỏ mình về nhà vậy. Hai ông bốn con mắt trắng bạch đứng hình. Lúc đó, cũng không biết là 3 cái mặt nào đáng sợ hơn ai nữa, rồi giây phút tập bay hay tập bò cũng đã tới. Một tiếng: "Ma!!!" dù không được hẹn hò nhau mà lại thoát ra cùng nhau một lúc.
Một ông thì bỏ cái xà rông ở đó, một hơi để truồng chạy luôn như bay tới trước nhà rồi tè tiếp. Còn một ông thì vừa tè vào cái xà rông vừa chạy, xà rông không kịp vén lên còn té nữa, miệng vẫn tiếp tục chửi cho đến vào trong nhà rồi mà còn chưa ngừng.
Còn một ông về đằng ngõ hẻm phiá kia, miệng thì lẩm bẩm theo cơn rượu. Phiá đằng trước thì có một ông già mang xà rông đi lại ngược chiều. Đang đi đang say, cũng không được để ý là ai đang đi tới mình. Khi hai người đi qua nhau thì nghe tiếng nói dội vào tai:
- Ai hẹn chia buồn với tao mà nửa đêm bỏ về, tao sẽ bóp cổ cho chết luôn!
1-2-3 bước qua nhau, như xe đạp thắng dừng tại chỗ, cũng không biết là mùi rượu còn không trong giây phút này. Ông đứng và từ từ quay lại. Ông già vừa đi qua cũng đứng, cũng từ từ quay mặt lại. Cả hai đang sắp thấy mặt nhau dưới ánh trăng đêm. Rồi tên lửa hay máy bay còn chậm hơn, ông chạy vừa la làng la xóm:
- Thằng chết dọa tao! Thằng chết dọa tao!
Trên con đường lớn, một người đi đêm về cũng quen biết ông, thấy ông già chạy như bay, như đang khủng hoảng gì không biết. Anh mới hét lên và chạy theo níu ông lại hỏi:
- Có gì xẩy ra vậy?
Lúc đó, ông mới tỉnh giấc, mới kể lại câu chuyện:
- Ông không biết chạy đi đâu, cũng chỉ biết là chạy thôi. Ông đã chạy qua nhà ông ở hơn 300 thước rồi, quên hết nhà cửa, họ hàng, quên cả tên tuổi nữa chứ.
Mấy ông già này hàng ngày cũng đã tíu không phải vừa, mà lại gặp ma dọa thì có gì bằng nữa. Ai nghe cũng cười bò lăn bò quàng luôn. Người anh mà níu ông lại đó cũng cười đau cả bụng rồi chào ông đi về.
Tôi ngồi nghe bạn kể mà không ngừng được tiếng cười. Giờ đã tối mịt, người đến chia buồn cũng bắt đầu nhiều, tôi nói với bạn:
- Hãy đi làm việc nhà, tiếp khách đi, còn tôi thì đêm nay sẽ lên nhà trên ngồi vui với mấy ông sư phụ tíu mới được.
Khi lắng tai nghe thì đã im lặng tiếng chửi và tiếng cười. Thôi dù sao mình lên coi cái đã. Khi tôi lên nhà trên thì thấy im lặng và thấy 3 ông nằm ngáy khò khò khò mỗi người một góc vì mệt mỏi từ đêm qua, chắc nửa đêm 3 ông mới dậy gây chiến tranh nữa.
Chuyện “Ma đi tè” đến đây cũng đã hết, xin hẹn gặp lại.
viết xong 10.00 đêm 29.01. 2019
|
TRUYỆN: SAO GÁNH NHAU VỀ
Quãng đường ma với lời kể trước 1980.
Đối với tuổi đời khi còn đi học, với thành phố Luang prabang an bình không có chỗ chơi chỉ có sân chùa. Mùa đông thì hay ngồi xung quanh đống lửa nghe người già cả kể chuyện vui. Một quãng đường nổi tiếng về ma, chuyện kể từ người này đến người khác, trạm thời gian vẫn còn nghe. Tôi chỉ nghe và chưa từng thấy, cũng không mấy gì tôi được đi qua con đường đó, giành cho người sinh sống ở đầu thành phố mà phải đi chợ từ sáng khuya.
Đã lâu từ thời trước chưa có xe cộ, có một người đi buôn bằng ngựa xong rồi hãm hại nhau gì không biết rồi chết nơi đó. Đường vắng tanh um tùm với cây cối hai bên đường, ban đêm đứng ngó cũng nổi da gà rồi chứ không cần phải đi qua. Trạm thời gian sau thì nghe mấy người già cả kể lại: “Có một cô gánh hàng đi chợ bán từ khuya, trời mưa nặng rồi trơn té, bụng lại đang có bầu 6 tháng, 3-4 giờ sáng không ai thấy nên cô cũng chết nơi quãng đường đó”. Chuyện con đường ma kéo dài thay nhau kể cả mấy chục năm qua cho tới bây giờ.
Mà mấy người già cả thời tôi còn nhỏ đó, cũng không phải vừa gì cả, xong kể chuyện ma rồi lúc nào cũng dụ dỗ, hay thử thách con cháu đi bắt ma cho vui. Đêm nay ngồi nghe một ông bạn lừng danh về nghịch ngợm kể:
- Một hôm mùa đông, chiều về đêm thứ 7, cỡ 8 giờ chiều cũng đã tối rồi, 4-5 cây củi dài cả 10 thước chụm vào nhau, mấy người bạn tôi với 3-4 ông già đang ngồi. Tôi từ đằng xa đã nghe tiếng cười bò lăn bò quàng, với tiếng chọc ghẹo nhau. Tôi nghĩ, có chuyện gì mà vui hơn mọi hôm vậy? Tôi mang một nải chuối sứ để nướng ăn, ngồi xuống có chuyện gì mà từ đằng xa đã nghe tiếng cười rồi.
Một ông già ngồi đó, sáng nay đi cúng chùa sớm khi thấy 3 ông vua quậy đến mới nói:
- Đêm qua hôm rằm, 3 ông quỷ kia làm gì không biết mà gánh nhau về trong nửa đêm, cháu hỏi tụi nó coi.
Một ông vua quậy mới kể:
- Đêm qua là hôm rằm, tôi với hai ông vua này đi cầu cơ ở con đường ma dữ đó, nó không chịu đi bộ về, nó cho tôi hai đứa phải gánh nó về chứ sao nữa, thôi để nó kể chuyện mới đúng, mình là người gánh nó về thì nó nên là người kể mới hay hơn, là vì nó thấy cái gì cũng rõ hơn hai đứa chúng tôi, nó làm biếng đi bộ về, rồi để chúng tôi gánh nó về, xong rồi tôi muốn đạp nó thêm vài cái nữa mới hả dạ, vừa kể chuyện vừa đạp nhau.
Rồi ông vua mới bắt đầu kể:
- 3 ông vua đêm qua đầu tối, chiều thứ 6, mai nghỉ học, mới rủ nhau đi tán gái ở đầu thành phố. Một cô em gái quá đẹp, học cùng lớp với tôi và tôi biết cô đó. Tất cả phải đi ngang qua quãng đường ma theo men sông đó.
Ông vua kể tiếp:
- Cỡ 11.30 đêm thì đi về, 3 người chọc nhau và hỏi nhau trên đường về: “Cô đó thương ai, thương tôi, thương tôi, thương tôi”. Cả 3 người tranh nhau vừa cười vừa ai cũng không muốn thua muốn thắng hết, chứ không ai nhường ai, nghe đến đây ai cũng cười. Mấy ông già cũng không nhịn cười được với cái vui tính của 3 ông vua quậy. Người thì nói cô rót nước cho tôi trước thì cô thương tôi chứ, người thì nói cô ngó tôi nhiều hơn ai, người thì nói cô ngồi gần tôi hơn ai.
Một ông già ngồi đó la lên:
- Ông vua này mày có kể chuyện ma tiếp đi không? Hay mày ngừng ở chỗ tán gái này vậy? Ông đạp cho một cái cho nó ngồi ở trong đống lửa luôn ngay bây giờ!
Ở đó cũng chẳng có ai nhịn cười được, nó là một người có khiếu kể chuyện, chưa mở miệng nói thì người nghe đã cười trước rồi.
3 người vừa đi về thì vừa giằng co nhau là cô em gái đó ưng ai. Ông vua mới nói:
- Đến nơi quãng đường ma dữ đó, mình gọi ma lên hỏi coi lòng em gái đó ưng ai thì biết ngay mà, là ai đã thắng chuyện tán gái đêm nay.
Hai đứa bạn hỏi:
- Gọi ma thế nào, ai biết gọi hay là mày biết gọi?
Ông vua trả lời:
- Thì mình cầu cơ, mời hồn ma vào con cơ rồi hỏi chứ sao. Hôm nay ta chuẩn bị giấy cầu cơ và con cơ luôn nè, để tụi mày hai đứa biết rõ là cô đó ưng tao khỏi lo, hai đứa mày thua là cái chắc thôi.
Khi tới gốc cây me to lớn um tùm đó, nơi mà ai cũng biết là ma ở đó dữ lắm. Cả 3 ông vua bước ra khỏi đường vào sân cỏ 3-4 thước xa đường để tránh người đi qua lại thấy, rồi bẻ mấy ngọn cây thay cho bông hoa, thắp nén nhang và 5 cây đèn cầy được đốt lên, thì cả 3 người khấn gọi linh hồn dữ hay linh thiêng lên nhập vào con cơ, xong rồi cả 3 bỏ ngón tay lên con cơ và chờ nó chạy, nó cũng chẳng chạy, nó nằm im lìm.
Một ông vua mới thách thức nói:
- Lừng danh có ma dữ cả mấy chục năm qua ai cũng sợ khi qua lại con đường này ban đêm, sao chúng tôi gọi mà chẳng có ma nào?
Vừa dứt lời thì đột ngột có cơn gió từ đâu tới như rung cả trời đất, làm cho 5 cái đèn cầy vòng quanh tờ giấy cầu cơ, còn chỉ dính trên bấc một chút rồi xanh lè mà không tắt, theo là tiếng như có con chim lớn bằng cái lu ở trên cây đằng sau tôi, tôi ngẩng đầu lên ngó. Lúc đó hồn tôi lên mây, tôi cố gượng không cho bạn biết là mình đang muốn tè ra quần rồi. Cơn gió ngừng nhưng ánh đèn cầy vẫn xanh lè, tay tôi vẫn còn để trên con cơ đó, tôi ngó 5 cây đèn cầy chỉ còn một chút lửa thôi, mà xanh nên ngó tờ giấy cầu cơ không rõ, chỉ ngó thấy hai cánh tay của bạn đó trắng bách luôn, tôi ngẩng đầu lên ngó hai đứa bạn lúc đó.
- Thì ba ơi, mẹ ơi, ông bà ơi, ông vải ơi, cái lạnh lùng cảm giác như bị sét đánh cứng luôn, thân thể không khác đầy gai ốc hay gai quả sầu riêng tại chỗ còn tóc tai, cái đầu nó bật đứng thẳng lên tứ phiá như quả chôm chôm vậy. Hai người thò tay lên con cơ đó là ai đây? bạn mình đi đâu rồi? Một bên là hình bóng ông già, thêm một bên là đàn bà bụng to có bầu ngồi để ngón tay lên con cơ, hai cái mặt đó xanh lè theo ánh sáng của cây đèn cầy. Gọi ma nhập vào con cơ để hỏi chuyện chứ đâu phải tôi gọi nó đến ngồi bên nhau chơi cầu cơ với tôi đâu. Ma nó đến vậy rồi làm thế nào? quần tôi nó đổ mồ hôi ướt hết luôn, xong rồi tôi ngồi thiền luôn như vậy không biết gì nữa. Tôi chỉ biết đến đây thôi còn kể tiếp thì cho hai ông vua kia kể.
Rồi hai ông vua kia tranh nhau kể và nói xấu nhau tiếp:
- Nó đổ mồ hôi là nó xạo đó, nó tè ra quần thì có. Hai đứa chúng tôi tóc đứng lên trời như con nhím xùi lông, thân thể nổi da gà hay da ngổng hết luôn, một đứa mặt xanh theo cây đèn cầy, một đứa thì mặt đen hơn cả Bao công. Hai đứa chúng tôi chạy bạt mạng ra ngoài đường đứng từ lúc cơn gió và thấy con chim bằng cái lu vỗ cánh đậu ở cành cây trên đầu. Còn nó thì ngồi để tay lên con cơ há miệng hát bài gì không biết cứng như vậy làm thế nào? gọi thế nào cũng không tỉnh không trả lời, bỏ nó ở đó chạy luôn cũng không được, nếu vác cũng không được, cõng cũng không được, xách lên hai bên cũng không được vì nó ngồi cong cứng như vậy. Hai đứa chúng tôi lúc đầu cũng đứng hình và lo lắng khi thấy bạn như vậy, sau rồi quên cả ma luôn, lo cho cái thằng giỏi gọi ma đến, khi ma đến nó đứng hình trước hai đứa tôi chạy nữa.
Không biết thế nào mà làm cho nó tỉnh lại được, tôi đành phá hàng rào vườn người ta, thấy cái giỏ cần xé lớn đựng rau cỏ, với một cái cây tre dài cỡ 3 thước hơn, rồi hai đứa chúng tôi khiêng nó vất vào cái giỏ cần xé rồi gánh nó về chùa nửa đêm.
Coi cái mặt nó có muốn đạp nó mỗi người một cái không? Cũng may ông sư thầy ngồi thiền xong, ông thấy hai đứa tôi gánh nó đến ông cũng cười đau cả bụng luôn. Người thì gọi, người thì lấy nước đổ lên mặt, người thì uốn, người thì bẻ cho nó thẳng lại cũng không được. Hai đứa tôi cũng quên đạp cho nó một trận mới đúng. Trong chùa phải gọi nhau dậy thêm mấy ông sư nữa mới bẻ nó thẳng ra được, không có ai nhịn cười được trong lúc đó. Khi nó tỉnh được một lát, nó còn than sao đổ nước lên quần nó trong khi nó là người tè ra quần, nó giả vờ ngồi cứng để hai đứa cháu gánh nó về khỏi đi bộ.
Đống lửa đêm nay không ngớt tiếng cười với chuyện của 3 ông vua quậy. Tôi với mấy ông già vòng quanh đống lửa, hình dung khi ma dọa cứng như vậy rồi hai người bạn bỏ vào giỏ cần xé gánh về, ngó mặt ai nhịn được cười. Xong chuyện đã đến khuya, tôi tắt củi rồi ra về.
Đến bây giờ khi nào mà nhớ lại, gọi ma đến ngồi bên cạnh chơi cầu cơ, tôi cũng không ngừng được tiếng khà khà khà. Chuyện đến đây đã hết, chúc bạn vui vẻ.
viết xong 12.00 đêm 30.05.2016
|
TRUYỆN: CÔ LÙN ĐI BÊN
Một buổi sáng chủ nhật, vừa bước chân ra trước nhà thì thấy hai ông bạn đi xuống đầu ngõ hẻm mặt mày lém lỉnh, thấy từ xa cũng đã buồn cười rồi. Hai người đến nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi theo ra chùa, có một chuyện bí mật chờ ở đó.
Khi đi đến chùa thì thấy thêm một ông vua quậy đang tẩn tẩn mát mát, mặt bơ phờ, nói không nên lời, không có ai thấy mà nhịn cười được đến cả sư thầy chủ trì và chú tiểu trong chùa. Không cần hỏi cũng biết là đêm qua có con ma nào nó đuổi bóp mũi cho mới nằm xùi lông xùi tóc ở chùa đến giờ. Sáng nay ăn mấy cái đạp của chúng tôi nữa mới tỉnh. Một lát sau tỉnh táo rồi bạn mới kể cốt chuyện xẩy ra đêm qua:
- Một làng cũng cỡ gần 1 km xa chùa rộng bao la, vòng quanh chùa vẫn còn đường đất đỏ chưa có trải nhựa, cây cối um tùm, đèn đường thì thiếu nên tối mịt mờ, đang làm lễ hội vọng vang tiếng nhạc từ xa đến nơi tôi đứng ở trước rạp cinêma, như có gì cuốn hút hay gọi tôi với bóng em gái xinh đẹp trong bộ truyền thống Lào ngập đầy chùa.
Dạo bước hóng gió đêm thì cũng 15 phút, rồi tôi cất bước tà tà đi chơi lễ hội một mình. Tiếng nhạc, tiếng người trong lễ hội như đến gần từng bước. Gần nửa tiếng thì tôi đã tới trước chùa lễ hội, ngó vào trong chùa, sập bán bánh thức ăn truyền thống rải rác khắp sân chùa. Tôi bước vào đứng coi nơi ban nhạc trước, ngó rất là đẹp mắt với bộ truyền thống và cách múa dân gian người Lào lâu lâu mới được thấy. Một lát tôi tiếp bước chân đi coi từng nơi trong chùa, tôi thấy hơi mệt vì quá đông đúc người chen chọi nhau đứng coi, hình như người cả nửa thành phố nhỏ đổ về nơi lễ hội đêm nay vì cũng là ngày cuối tuần, nhưng bên ngoài của phiá hàng rào chùa đó thì vẫn im lặng vắng bóng người trên đường đất đỏ hoang thưa chìm trong cảnh đêm.
Hơn một tiếng trôi qua hình như cái bụng tôi nó đòi hỏi, muốn được bánh trái một chút cho ấm bụng. Tôi tìm kiếm cái sập bán bánh nào xa xa đám đông để ngồi ngó vào cho thấy cảnh trong chùa sáng khắp nơi với ánh đèn lễ hội. Rồi một sập bán bánh ở cuối chùa sát bụi chuối trước hàng rào chùa, nơi đó ánh đèn không sáng sủa gì mấy, 3 cái bàn với mấy cái ghế vòng quanh mà không có ai ngồi cả. Tôi nghĩ: chắc về khuya rồi nên khách ngồi ăn uống cũng giảm xuống, chỉ còn cái đèn dầu nhỏ nhỏ mờ mờ trên mỗi bàn thôi. Khi tôi đi gần đến thì thấy một cô em gái tóc buông xõa đứng trước bụi chuối ngó thẳng vào lễ hội, xa cái bàn ngồi cỡ 5 thước. Trong lòng tôi nghĩ: cô đến một mình sao? không có bạn đến chơi lễ hội chùa chung? sao lại đứng ở nơi tối tối một mình như vậy? ngó cô rất là gọn gàng và đẹp gái với bộ trang phục Lào, thôi chắc hôm nay mình có bạn gái rồi. Trong lòng rất là hào hứng, đi tới nơi cô đứng và nói:
- Chào cô, đêm nay tôi cũng đến chùa thăm lễ hội một mình, rất vui vẻ khi được gặp cô làm bạn. Giờ đã về khuya, thời tiết thì nóng hổi, tôi hơi đói bụng và khát nước, mời cô lên bàn trước mặt đó ngồi đi, tôi đi mua 2 chai nước ngọt và một chút bánh cho ấm bụng đêm.
Nói xong thì tôi quay lưng vào cô, đi tới sập bán thức ăn.
Sập bán thức ăn đó có 2 người thì một lại là cô bạn học chung lớp, với mẹ cô là người ở làng đó, nhà cô ở bên cạnh chùa đang lễ hội.
Khi tôi mua xong quay lại thì cô đã ngồi ở cái bàn cuối cùng quay lưng vào bụi chuối. Tôi để một chai nước ngọt với gói bánh chuối xuống trước mặt cô và mời cô ăn. Tôi quay mặt lại thì thấy cô bạn bán bánh ngó vào tôi chằm chằm như có gì thắc mắc. Bụng đang đói mặc kệ ai ngó thì ngó thôi, tôi ngồi xuống vừa ăn ngó lễ hội phía đằng trước, vừa làm quen với cô đang ngồi bên cạnh. Tôi nghĩ là thiên nhiên thôi cô ít nói năng chỉ gật đầu nhè nhẹ vì mình mới gặp nhau lần đầu tiên. Cô ngồi ngó về đằng lễ hội, ít khi thấy cô ngó về phía mình. Cô thật là đẹp gái, mới thấy lần đầu sao trong lòng mình thấy quá mến vậy, tôi hỏi:
- Xin lỗi cô tên gì để lần sau có khi đêm mai vì chùa vẫn còn lễ hội thêm 2 đêm nữa khi gặp còn biết gọi nhau? nếu ngày mai cô đến thì cô đến sớm hơn hôm nay và gặp nhau ở chỗ này thêm?
Cô ngó thẳng vào trong chùa gật đầu nhè nhẹ, cũng chẳng quay mặt lại với tôi, với tiếng là:
- Ny.
- Tôi cám ơn và nói tiếp:
- Đêm nay đã quá khuya rồi, lễ hội chùa cũng đã thưa thớt người, ban nhạc đã ngừng chơi. Cô có về không? tôi cũng dạo bước đưa cô về luôn?
- Cô gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi cái bàn ngồi.
Cả 2 người đi ra khỏi cổng chùa, đi về phiá bên phải con đường đất đỏ vắng vẻ nhà người, cây cối đang ngủ im lặng trong đêm. Tôi cao 1.70 m, còn cô thì cũng hơn vai tôi một chút chắc cũng hơn 1.50 m. Trong lòng tôi, Ny thật là ít nói năng hay đùa giỡn, ngó thật là dễ thương. Xa chùa cỡ 100 thước thì tất cả im lặng vì ban nhạc đã nghỉ rồi. Bây giờ đằng trước thì thấy lạ vì tiếng chó sủa và tiếng hú như kéo dài hai bên đường, nhiều con chó còn sủa thẳng vào 2 người đang đi bộ.
Tôi nói than vui bên cạnh cô:
- Mấy con chó này nó nghĩ tôi là ma sao đây, mà kéo nhau sủa cả bầy luôn vậy.
Tôi quay ngó cô thì cô mỉm cười và khi tôi quay mặt lại thì nghe tiếng:
- Anh có sợ ma không?
Tiếng thật là nhẹ nhàng, chậm chậm và lạnh lùng. Tôi nghĩ trong lòng và cười nhè nhẹ:
- Đi đêm với bạn gái lại nói là mình sợ ma thì quá xàm rồi, còn gì mà tán gái. Người Lào hay có câu nói mỉa mai “nếu sợ ma thì chui vào trong váy em mà trốn”. Tôi sợ được câu nói đó thẳng vào cái đầu luôn, nên tôi trả lời hơi nổ một chút trong khi mình là một ông vua sợ ma nhất thế gian luôn.
Tôi trả lời cô:
- Ma có gì mà phải sợ! Tôi gặp ma luôn luôn mà chẳng bao giờ tôi sợ hết cả! Tôi cũng muốn sợ ma một lần thử xem mùi vị nó thế nào?
Vừa nói tới đây thì: Mấy con chó mà mình đã đi qua rồi chúng nó cứ theo sau vừa sủa vừa hú dài cơn luôn trên quãng đường vắng, còn bao nhiêu chó ở đằng trước thì chạy ra đường quay mặt lại sủa như đang đón 2 người chúng tôi đi đến.
Đêm nay đưa tiễn một cô bạn gái mới quen biết vừa đẹp nữa về nhà. Trong lòng tôi thì lẩm bẩm khấn trời khấn phật lung tung beng vì đêm nay thấy lạnh cột sống, bầu không khí quá lạ, cầu khấn đừng có gặp con ma nào nghe để khỏi mất mặt anh hùng, đến nỗi quên cả chuyện trò hay quay lại ngắm cô đi bên cạnh luôn. Sao như mình đang đứng bơ vơ một mình trong nghĩa địa vậy? những chân lông khắp thân thể như mọc lên từ bao giờ, hai mắt ngó lia lịa, chỉ thấy mấy con chó quay thẳng vào mình mà sủa không ngừng. Bên cạnh phía em gái đi bên đó sao lạnh thế? Rồi tiếp theo là tiếng cười nhè nhẹ híc híc híc, như tiếng đó đang bay lơ lửng trên đầu mình, như có gì mà làm cho tôi bất thình lình đạp thắng xe dừng tại chỗ. Tôi muốn quay mặt lại bên cô hình như rất là khó, rồi tiếng cười thêm một chặng híc híc híc nữa. Tôi cố cái can đảm từ ngày sanh tháng đẻ đến bây giờ, ngẩng đầu lên chậm chậm theo tiếng cười đó thì tiếng đầu tiên thoát ra: Mẹ ơi, tổ tiên, ông bà ông vải ơi, mùi vị đó nói thế nào nó mới đúng đây? Cô đi bên cạnh đó cao bằng nửa cây dừa. Ánh trăng rằm đang sáng, ngó lên tóc tai cô nó tung ra chỉ thẳng khắp nơi, mặt cô với ánh trăng thì tím hơn quả cà tím luôn, theo với tiếng cười rợn hồn nhè nhẹ không ngừng.
- Eo ơi, quần áo tôi như nó không chạm vào thân luôn, không phải gai ốc đâu chắc chắn là gai quả sầu riêng mới đúng. Đầu tóc nghe tiếng phụp một nhát nó chỉ ra tứ phía như quả chôm chôm. Mặt tôi tê chắc nó trắng như thịt gà luộc vậy, đôi dép lào với quần áo tôi nếu tụt ra khỏi thân tôi chắc nó chạy mỗi người một đường trước tôi rồi. Trời ơi tất cả tối mịt luôn, quên cả họ tên ngày sanh tháng đẻ, quên cả đường về nhà, chỉ man man nghe tiếng chú tiểu và tiếng tụng kinh. Sáng ra vẫn còn đánh bò cạp, đánh tôm, mới biết là đêm qua mình đã chạy vào chùa luôn.
Nghe kể xong chuyện, cả 3 người chúng tôi mới rủ bạn dạo bước đến chùa lễ hội chơi cho tỉnh vì ban đêm chúng tôi không được đi.
Ông bạn bị ma dọa trả lời ngay luôn:
- Trong lòng đang muốn nói câu này vì muốn gặp hai mẹ con bán bánh đêm qua, để hỏi han vài lời thắc mắc trong lòng. Đêm qua lúc mình mua bánh và ngồi với cô lùn đó, người ta ngó mình chằm chằm và nói gì nhau rồi lại ngó tiếp cho đến khi mình đứng lên về.
Rồi 15 phút sau thì cả 4 người đến cổng chùa đang lễ hội. Ban ngày thì người không có đông đủ mấy, cô bạn thấy chúng tôi trước và cô giơ tay vời gọi lớn tiếng luôn. Cả 4 người lẹ bước tới chưa được chào gì thì cô nói:
- Coi cái mặt còn bơ phờ có đáng đời chưa? gặp ma đêm qua phải không? Anh mua thức ăn cho 2 người mà em thấy trên bàn lại chỉ có một mình anh ngồi, anh có biết không khi anh đi rồi em dọn bàn thì thấy bánh nó nhẽo như bị ma vầy, rồi chai nước ngọt có mùi hôi luôn, mẹ em nói như vậy là ma ăn đó. Rồi khi về có gì nữa không kể cho em nghe. Chuyện ngồi ở bàn kia đêm qua thì em biết rồi….
Nghe 2 người vừa kể vừa nói chuyện. 3 người chúng tôi đứng đó nghe cười đau cả bụng. Nghe ông bạn bị ma dọa than thở:
- Trên đường về tại sao tôi không nghĩ ra chút nào cả là: Cô cao bằng vai tôi thôi mà, trong lúc đi bộ chuyện trò, mỗi lần tôi quay về phiá cô hay ngắm cô hình như cô cao lên dần dần. Lần cuối trước khi lạnh lùng với tiếng chó sủa đó thì mặt cô cao hơn đầu mình một chút, tôi nhớ cả nét cô mỉm cười mà. Sau khi hoang mang với tiếng chó sủa lạnh lùng, quay lại thì cô đã cao bằng nửa cây dừa rồi. Tôi mang theo có hai chân thôi, nếu tôi biết sẽ gặp ma tôi mang theo cả chục cái chân để chạy cho lẹ…
Cô bạn bán bánh với mẹ cô ngó mặt tôi bơ phờ vẫn còn tái mét dễ thương là cười chết luôn.
Sau khi trò chuyện với cô bạn thì tôi đã hiểu đêm qua tôi đã gặp ma lùn. Một lát thì chúng tôi chào cô bạn với mẹ cô và cả 4 người đi về, vừa nói vừa đuổi đá đít 3 đứa chúng tôi, vừa đổ thừa:
- Nếu có 3 đứa chúng tôi đi theo đêm qua thì ông tướng quậy sẽ không gặp ma lùn.
Chuyện đến đây cũng đã hết. Chào.
viết xong 10.05.2019
|