Cưới Ma (Minh Hôn) Tác giả: Chu Đức Đông Thể loại: Kinh dị
Câu chuyện của Cưới Ma (Minh Hôn) bắt đầu từ một tấm ảnh, mà Chu Đức Đông mô tả rằng: “Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạng rất lâu, không rõ lai lịch từ đâu, không có chú thích nguồn, không một âm thanh. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng, thậm chí sợ hãi đến phát điên. Đó là tấm ảnh đen trắng, được tô màu một cách thủ công, không rõ thực hiện vào khoảng tháng năm nào, cũng không biết người trong ảnh là ai. Bức ảnh gồm một nam một nữ, người nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc, trước ngực cài bông hồng trên nền lá đen; nữ mặc áo đen váy đen, đầu chít đai thất tinh như trong các vở hý kịch, chính giữa gắn bông hoa màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnh băng đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon nhỏ. Sau lưng họ treo một bức tranh cổ, hai bên có đôi câu đối rất khó nhận biết nội dung, Lục Lục chỉ đọc được vài chữ. Cô nhìn kỹ hơn, thấy cô gái trong ảnh đang nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy tay phải của cô ta.”
Cưới Ma (Minh Hôn) được xuất bản lần đầu tiên vào tháng 9 năm 2010 đã ngay lập tức đạt được số tiêu thụ kỷ lục, riêng số lượt đọc qua di động của Cưới Ma (Minh Hôn) đã vượt qua con số 2000 vạn điểm, làm rung động không biết bao nhiêu độc giả vốn yêu thích thể loại truyện kinh dị này.
Vậy nội dung của Cưới Ma (Minh Hôn) - đó là một cuốn sách như thế nào?
Cuốn sách nói về hai nhân vật có tên là Lục Lục và Châu Xung. "Lục Lục và Châu Xung làm quen và yêu nhau thông qua một trang mối giới hôn nhân lớn nhất nước - Lưới Tình, thế nhưng trên máy tính của Lục Lục luôn xuất hiện một bức ảnh Minh hôn vô cùng đáng sợ, khiến Lục Lục rơi vào khủng hoảng.
Không bao lâu sau, một cô gái tên Khúc Thiêm Trúc cùng bạn trai Triệu Tĩnh cùng nhau mất tích một cách kỳ lạ, và rồi chỉ có mình Khúc Thiêm Trúc trở về; Lục Lục tìm đến hỏi thăm, rồi cùng Thiêm Trúc đến Quý Châu.
Trong lúc chờ đợi điều tra sự thật, Lục Lục lại nhận được tin người bạn thân của mình, Hồ Tiểu Quân cùng bạn trai Trường Thành mất tích; tất cả vụ việc đều liên quan đến một bức ảnh Minh hôn quái lạ. Sau cùng, mọi nghi vấn đều tập trung vào thị trấn nhỏ Đa Minh.
|
Giới thiệu:
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,
Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,
Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai,
Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với ai cả lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.
Cưới ma
Sinh hay tử, suy cho cùng đều là bí mật của thời gian, cứ thế chảy trôi, không tài nào nắm bắt. Nhưng nhân loại lại phát minh ra máy ảnh, khác nào ôm ảo tưởng níu giữ từng khoảnh khắc, gây sơ hở cho thiên cơ.
Cưới Ma bắt đầu mở ra từ một tấm ảnh thời Dân Quốc. Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạng rất lâu, không rõ lai lịch từ đâu. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng, thậm chí sợ hãi đến phát điên. Ảnh chụp một chú rể còn sống, đứng bên một cô dâu đã chết bị buộc vào giá gỗ cho thẳng người. Cô dâu thì nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy tay phải của cô ta.
Bao nhiêu người đã xem và đã sợ, đến khi muốn xóa khỏi máy tính thì không tài nào xóa được. Hễ mở máy thì nó đã nằm sẵn trong recycle bin.
Người ta đồn rằng, nếu cặp đôi nào tìm đến địa điểm từng chụp bức ảnh này, rồi cũng chụp một bức ảnh hai người, thì thể nào cũng có người nhắm mắt người mở mắt, và người mở mắt sẽ chết trước.
Rất nhiều cặp tình nhân không cưỡng được tò mò, không hẹn mà cùng đưa nhau đến nơi chốn mù mịt chướng khí nằm ngoài bản đồ và ngoài vùng phủ sóng ấy, cùng chụp tấm ảnh, rồi cùng cúi đầu chờ lời phán định của Tử thần.
|
Chương 1 - Có một đôi mắt
Lục Lục ở nhà một mình.
Đây là nhà của Chu Xung, một căn hộ tầng hai thuộc chung cư cũ. Phòng khách đặt ở tầng một, bên trên có thêm một gian gác lửng. Chu Xung là ca sĩ, hôm nay anh ta đi biểu diễn xa. Lục Lục rỗi việc, đang ngồi chơi điện tử. Nhà rộng hơn một trăm mét chỉ có mình cô, cho nên cảm giác hơi trống trải.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh, cây cối nghiêng ngả dữ dội. Ánh đèn đường mờ ảo, như những bóng người vật vờ câm lặng. Hai bên đường tối om, không người qua lại.
Lục Lục kéo rèm cửa lại, tiếp tục chơi game. Rèm cửa màu đen u ám buông chấm sàn nhà, trông nặng nề giống như một bức tường sầu thảm. Chu Xung thích màu đen.
Lục Lục chơi say mê quên thời gian. Cô nhìn di động. Điện thoại đang hiện chữ số 23:23. Cô định chơi thêm một lúc nữa. Hôm nay là ngày 1 tháng 12 năm 2012, tức là ngày 26 tháng 10 âm lịch.
Kể từ giây phút này mọi việc bỗng trở nên khác thường.
Lục Lục chơi game "World of Warcraft". Lúc này cô đang làm nhiệm vụ ở một địa điểm có tên là Đông Ôn Dịch, cô cần giết một con quái vật. Địa hình ở đây gồ ghề hiểm trở, cực kì khó di chuyển. Những con sâu to đùng bò nhởn nhơ, lại thêm những con ma nữ ngao du khắp chốn, mõm ư ử những âm thanh ghê rợn: "Hớ hờ... ý... ý..."
Lục Lục bước đến trước mặt con quái vật, vừa định tấn công thì máy tính bỗng bị đơ. Cô tới tấp ấn bàn phím, không ăn thua. Cô chán ngán tắt máy. Vừa đụng vào thì nó lại chạy.
Lục Lục "xạch xạch" ấn phím tới tấp. Sau đó "tiên nữ" sống lại, tiếp tục làm nhiệm vụ.
Máy tính đặt ở phòng khách tầng một, gác lửng trên tầng hai chỉ có một căn phòng, đó là nơi Chu Xung tập đàn.
Trong phòng khách có một cầu thang hẹp đi lên tầng lửng. Ngồi từ đây nhìn lên, Lục Lục thấy cầu thang tối om. Hay là mình lên gác, bật đèn... Nhưng cô chỉ nghĩ thế thôi chứ không đứng dậy.
Lục Lục lại đứng trước mặt con quái vật ấy. Cô vừa định xuất chiêu "lửa mặt trăng" thì máy tính lại đơ. Chết tiệt. Phải nửa phút sau "tiên nữ" mới xoay được một vòng. Nhưng đã muộn. Tiên nữ đã biến thành vong hồn.
Quái dị thật!
Lục Lục điên tiết lườm con quái vật, nghĩ thầm: hôm nay ta nhất định phải hạ gục ngươi. Thực tế Lục Lục đang đọ sức với chiếc máy tính. Con quái vật trong game là quái vật đầu người, mình sâu róm, toàn thân béo ú, mầu sắc lòe loẹt một cách ghê tởm. Lục Lục cúi sát màn hình nhìn nó kỹ hơn, chợt cô thấy khuôn mặt nó quen quen, hơi giống một ai đó mà cô từng biết. Là ai nhỉ? Tự nhiên cô thấy sởn tóc gáy. Nhưng mà cô không thể nhận ra đó là ai.
Lục Lục thận trọng nhấn các phím. Tốc độ vẫn không vấn đề gì. Nhưng khi cô vừa định tấn công lần thứ ba thì máy lại trục trặc. Lục Lục trong máy tính liệt nửa người, di chuyển rất chật vật. Rồi đột ngột, lăn ra chết.
Lục Lục rời tay khỏi bàn phím, suýt phát khóc vì bực tức.
Lục Lục dừng chơi, lấy di động gọi cho Chu Xung. Chiều nay Lục Lục vừa nấu cháo điện thoại gần một giờ với anh, di động nóng rát cả tay.
"Chu Xung! Em muốn thay chiếc laptop khác."
"Em cứ thay đi, không cần phải hỏi anh!"
"Anh xem, có tức không? Mọi ngày em chơi game bình thường, nhưng vừa nãy, cứ đúng lúc quan trọng thì máy đơ. Ba lần liền như thế! Cứ như có một đôi mắt nấp trong máy ấy!"
"Khuya thế này mà em vẫn còn chơi game à?"
"Anh phải giúp em xả cơn bực tức này!"
"Được! Hôm nào về, anh sẽ đập nó giúp em! Đằng nào thì nó cũng là đồ second hand!"
Lục Lục ngập ngừng một lát, rồi tiếp tục: "Chu Xung, em thấy hơi sợ..."
"Sợ gì?"
"Em không biết chính xác..."
"Đừng nói liên thiên nữa, rửa mặt rồi đi ngủ đi!"
Lục Lục đành nhìn sang chiếc Laptop, rồi lẩm bẩm: "Tối nay... hình như em nói lỡ lời."
"Nói lỡ lời gì?"
"Em... thôi vậy! Không nói nữa. Anh nhớ ngày mai gọi điện cho em nhé!"
"Anh sẽ cố nhớ."
"Hôn anh."
"Anh yêu em."
Dập điện thoại, Lục Lục tắt game. Đồng hồ ở di động chỉ số 00:00.
Lạ lùng thật. Mười lần nhìn đồng hồ thì đến tám chín lần là các con số tròn trĩnh giống hệt nhau. Thôi, tạm gác chuyện đó lại. Tâm trạng Lục Lục lúc này rất căng thẳng, cô chẳng muốn nghĩ thêm về các con số chỉ thời gian trên điện thoại nữa – tối nay cô đã nói lỡ lời...
Nói lỡ điều gì?
Lẽ ra. Cô không nên nói trong – máy – tính – có – một – đôi – mắt.
Lục Lục định tắt máy, né tránh cái ánh mắt vô hình lặng lẽ, vĩnh viễn, sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào mình. Nó gây cho cô cảm giác bất an.
Cô vừa định nhấp chuột thì chợt phát hiện ra một file văn bản để ngay ngoài màn hình đã không thấy đâu nữa.
Lục Lục chỉ ở nhà, cô chuyên viết lách, sống bằng nhuận bút. Đó là một bản thảo mà cô sắp phải nộp. Cô lục khắp các folder, lục lọi thùng rác trong máy tính... tuyệt nhiên không thấy.
Tức ơi là tức!
Ngồi nghệt ra một lúc, Lục Lục tắt máy, định trở vào phòng đi ngủ. Cô tắt đèn, đứng ở cửa ngoảnh lại nhìn. Cảm giác như chiếc Laptop đặt trên bàn cũng đang nhìn mình chăm chăm, cô rùng mình. Lục Lục khẽ khép cửa lại, nhìn lên trên gác tối om. Không thấy có gì lạ. Bấy giờ cô mới rón rén bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Lục Lục bật đèn ngủ, rồi chui vào chăn.
Mấy hôm trước, cô đã định đi lưu diễn cùng Chu Xung nhưng anh không đồng ý. Lục Lục rất chín chắn, cô hiểu rằng khi đi biểu diễn, Chu Xung cần các fan chứ không cần bạn gái. Nên cô cũng không nài nữa. Mà dù cô có cố nài anh cũng không tán thành, chưa bao giờ cô "thắng" được anh.
Lục Lục nằm nghiêng, kéo chăn sát cổ chỉ hở mắt, mũi và miệng. Như thế khiến cô có cảm giác an toàn hơn.
Gió ngoài kia ù ù thổi không ngớt, như tiếng rên rỉ ai oán của một gã khổng lồ chỉ liên tục thở ra chứ không hít vào, nghe sao mà thê lương.
Lục Lục lại nghĩ đến chiếc máy tính. Rõ ràng tối nay cô đã lỡ lời.
Đúng là trong máy tính có một đôi mắt, không hẳn sáng, cũng không hẳn mờ đục, đó là đôi mắt của nam giới, có vẻ thiếu tinh nhanh vì đã luôn phải mở to, chưa bao giờ được nhắm lại. Thỉnh thoảng nó lại chớp chớp, thật chậm. Ở trong máy tính nó cứ thế đăm đăm nhìn Lục Lục. Cuộc sống của Lục Lục vẫn diễn ra bình thường, chứng tỏ ánh mắt đó không làm hại ai. Có điều, lẽ ra Lục Lục không nên nhắc đến nó. Đó là điều cấm kỵ.
Cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, và một lần nữa, lại cảm thấy sự tồn tại của đôi mắt ấy.
Lúc này Lục Lục chợt hiểu ra một điều: đôi mắt ấy không chỉ tồn tại trong máy tính, mà nó còn đang dập dờn bay lượn giữa không gian của căn nhà này.
Đôi mắt ấy... chưa từng nhắm lại.
Lục Lục bỗng nghĩ đến một điều gì đó, cô mặc áo ngủ, ra khỏi giường, rảo bước khỏi phòng ngủ nhìn về phía cái bàn, trên bàn đặt một bể cá nuôi một con cá vàng to bằng ngón tay cái. Toàn thân con cá trong suốt, chỉ có một nửa cái đầu nó là màu đỏ. Lục Lục thường có cảm giác đôi mắt con cá nằm giữa lớp vây vàng óng luôn ẩn chứa một cái gì đó rất kì dị. Nếu cho rằng căn nhà này có một đôi mắt, thì đó chính là đôi mắt của con cá vàng này. Cô bỗng thấy hơi sợ nó.
Nó suốt ngày bơi lượn trong cái bể cá chật chội, mãi mãi im lặng, chỉ có đôi mắt là luôn mở to. Những lúc nhà vắng người, căn phòng này tối om, khi Lục Lục và Chu Xung đang ngủ say trong phòng... thì chỉ có đôi mắt nó luôn mở to tròn như thâu tóm toàn bộ sự im lặng đến rợn người.
Con cá vàng này là của Chu Xung. Hôm cả hai vừa dọn đến nhà này, anh bưng cái bể cá về.
Lục Lục không thích cũng không ghét, cô chỉ cảm thấy con cá này quá cô đơn, cô từng bảo Chu Xung nên mua thêm con cá nữa thả vào nuôi cho nó có bạn. Nhưng anh vẫn chưa mua.
Lúc này đêm đã rất khuya, chỉ có con cá vàng trong bể nước và Lục Lục đang câm lặng nhìn nhau. Cô bỗng nảy ra một suy đoán... Ý nghĩ này khiến cô kinh hãi: liệu có phải con cá vàng này đã từng là bạn gái của Chu Xung?
|