Xà Vương Kỳ Truyện
|
|
Chương 4
Nghe được lời hứa của Khải Dực , Diệp Vũ Khuynh mới dám thả lỏng tâm trí đang căng thẳng của mình , trầm tĩnh lại cảm giác thân thể hoàn toàn mệt mỏi làm y hoàn toàn dựa sát vào trong lòng ngực của Khải Dực mà từ từ nhắm mắt lại.
“Mệt mỏi?” Y khóc đến mệt mỏi , ánh mắt thũng sâu như cây hạch đào.
“Ừ. . .”
“Ngủ đi , hảo hảo ngủ một giấc , ta vẫn sẽ bên ngươi.”
Nhìn Diệp Vũ Khuynh ở trong lòng ngực hắn hoàn toàn ngủ say , Khải Dực mới đứng dậy vào phòng ngủ lấy một số đồ vật , lúc sau không chút lưu luyến cùng Diệp Vũ Khuynh ly khai nơi được gọi là phòng cho thuê.
Sau này gia đình của Diệp Vũ Khuynh chính là cái ôm ấm áp của Khải Dực!
Khải Dực không chút ngượng ngùng dưới những ánh mắt tò mò của người đi đường , kêu một chiếc taxi đến thẳng công ty Khải thị.
Hắn đương nhiên biết vì cái gì y bị người khác đánh chửi lại sợ hãi như thế , thử hỏi từ nhỏ sinh hoạt với cha mẹ đều bị họ mắng chửi ai mà sống trong hoàn cảnh đó lại không sợ hãi? Mãi cho đến khi y 15 tuổi mới có thể thoát ra khỏi gia đình ấy mà có một cuộc sống bình thường . Chỉ có học vấn tới tiểu học mà y chỉ mới 15 tuổi thì có thể tìm việc gì để nuôi sống chính mình?
Vì nuôi sống chính mình , y chỉ có thể không ngừng làm việc , dựa vào một chút tiền công mới có thể duy trì cuộc sống . Ngay cả dinh dưỡng sức khỏe của mình cũng không quan tâm.
Vì không đủ dinh dưỡng nên tạo ra thân thể của Diệp Vũ Khuynh giống như một nam hài nhỏ gầy cho dù y đã 20 tuổi , sớm không bồi bổ dinh dưỡng cho nên thân thể của y chỉ có thể dừng lại năm 15 tuổi.
Nghĩ đến đây , Khải Dực càng ôm y sát vào trong ngực mình , thoáng nhìn gương mặt trắng nõn sưng đỏ đã bớt nhưng lại ứ động lại những vết sưng tím , cả người toát ra hàn khí, hơi thở âm trầm làm cho người lái xe liên tiếp kinh hãi , rất sợ không biết chính mình vì sao lại làm cho vị khách nhân này tức giận.
Thật vất vả mới đến nơi , lái xe tiên sinh mới sợ hãi mà mở miệng.
“Ách , đến. . .Tới rồi.”
Liếc mắt nhìn người lái xe ứa ra mồ hôi lạnh , Khải Dực phun ra hai chữ.
“Chờ đã.” Nói xong không chờ người lái xe trả lời liền hướng tòa nhà đi tới.
“Ách , phải . . .” Thiên na , hắn cũng không biết vì sao lại sợ người khách nhân này như vậy , bất quá . . . Hăn cũng chỉ có thể lưu lại ở trong xe , dù sao hắn cũng không dám gọi người kia trả tiền.
|
Đi thẳng đến trước mặt tổng đài tiểu thư, Khải Dực mới dừng lại.
“Ách, vị tiên sinh này, xin hỏi có chuyện gì không?”
Nhìn trước mắt là nam nhân tài suất nàng nghĩ muốn thét chói tai , tổng đài tiều thư thiếu chút nữa làm như trong suy nghĩ mà hét lên chói ta , nếu nam nhân này không phát ra hàn khí làm người khác run sợ , nếu nam nhân này không. . .
“Đưa điện thoại cho ta .” Thanh âm lạnh băng càng thêm người khác càng thêm run sợ.
“Ách , phải” Sau khi nghe lời hắn , tổng đài tiểu thư vội vàng đem điện thoại đưa cho hắn.
“Uy?Ai a?” Không lâu trong điện thoại truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân.
“Xuống dưới.”
“Đại ca?”Thanh âm lạnh băng này chỉ có thể là của đại ca, người khác không thể giả mạo , bất quá Lôi Mông vẫn không xác định hỏi lại lần nữa.
“Ta ở dưới lầu.”
“Ách , nga , ta lập tức xuống dưới.” Lời nói vừa kết thúc liền cúp điện thoại.
Khi nam nhân gọi điện thoại , tổng đài tiểu thư vẫn nhìn về phía người đang ở trong lòng ngực nam nhân . Bất quá cũng không thể biết là nam hay nữ? Thoáng nhìn ánh mắt lạnh băng của nam nhân , nàng vội vàng di chuyển ánh mắt của mình.
“Oa, đại ca , thật là ngươi! Ta cầu sao , cầu trăng rốt cuộc . . .” Thấy ánh mắt lạnh như băng của đại ca , Lôi Mông càng nói càng nhỏ , thẳng đến khi không còn âm thanh.
“Đi ra ngoài , đem tiền trả.”
“Tiền gì?”
“Xe taxi.” Nói xong liền hướng tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài mà đi đến.
“Ách, đại ca, chờ ta một chút.”
#18 | Tác giả : throughken9x2 - kenhtruyen.com
Phát hiện Khải Dực hướng tới thang máy đi đến , Lôi Mông nhanh chóng chạy ra đại môn đưa cho người lái xe hai tờ tiền giá trị lớn rồi nhanh chóng hướng tới thang máy chạy đến , tốc độ nhanh làm cho người khác không kịp phản ứng.
“Hô, nguy hiểm thật.” May mắn hắn nhanh nếu không sẽ không kịp vào thang máy mất , hắc hắc. Thẳng đến lúc này , Lôi Mông mới phát hiện đang Khải Dực đang ôm một người trong lòng , không khỏi lên tiếng hỏi.
“Oa, y là ai vậy?”
“Đại tẩu của ngươi.”
“Cái gì?” Không thể nào? Cậu có phải hay không nghe nhầm? Lời như thế không thể nào từ đại ca lạnh như băng của cậu nói đựơc?
“Ừ. . .”
Người trong lòng ngực hắn như có dấu hiệu tỉnh dậy , Khải Dực liếc Lôi Mông một cái ngăn chặn tiếng hét chói tai của cậu , sau đó mới trấn an người trong lòng ngực.
“Ngoan , ngủ tiếp đi.”
Thiên na! Ai có thể nói cho cậu biết , người có vẻ mặt ôn nhu , lời nói lại ôn nhu như thủy này là đại ca cậu sao? Như thế nào. . .lại khác biệt lớn như vậy a!
Thấy Khải Dực như vậy , Lôi Mông hoàn toàn hóa đá , tin rằng mẫu hậu cùng phụ hoàng ngay cả Tây Mông khi mà thấy hắn như thế chắc cũng sẽ có cùng một bộ dạng của mình . Đơn giản Khải Dực vốn là xà lãnh nhất xà giới , không ai có thể chịu được hàn khí ở người hắn tỏa ra.
Qua một hồi lâu , Lôi Mông mới có thể khôi phục lại tinh thần , nhìn thấy đại ca đã đi xa cũng vội vã đuổi theo , phía sau cậu không dám oán giận một câu , nếu cậu mà đánh thức đại tẩu, đại ca không lột da cậu mới là lạ! Ách , tuy rằng rắn có rất nhiều da.
“Ách, đại ca, đại tẩu hình như là nam ?”
|
Nhìn thế nào cũng cảm thấy người trong lòng ngực của Khải Dực cũng là một nam hài tử , bất quá cậu cũng không dám hỏi có phải hắn có hay không. . . luyến đồng. Về phần Khải Dực mến nam nhân, Lôi Mông cũng không có cảm giác gì. Dù sao xà giới bọn họ có thể làm nam tử mang thai , cũng không sợ về sau không có hậu đại.
“Ừ.” Khải Dực nhẹ nhàng an trí Diệp Vũ Khuynh trên giường lớn của phòng nghỉ , lại phát hiện một đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn , cùng lúc Lôi Mông cũng thấy cảnh này.
“Oa , đại ca , xem ra đại tẩu luyến tiếc ngươi nga! Phi ngay cả ngủ cũng không chịu buông ra.” Mà chuyện làm cậu ngạc nhiên hơn nữa chính là phản ứng của đại ca . . . Như thế nào lại cười ngu ngốc như vậy , ách , không phải , thực là ôn nhu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Vũ Khuynh , tử mâu lại tràn đầy sủng nịch , khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ôn nhu như thủy.
Sau khi ôm Diệp Vũ Khuynh nằm trên giường lớn , Khải Dực mới hướng tới Lôi Mông nói.
“Đi ra ngoài , đừng làm phiền ta.”
“Oa! Thật sự là đãi ngộ khác biệt , đối với đại tẩu lại ôn nhu như vậy , đối với ta thì lại hung như vậy! Ô , được rồi , ta đi ra ngoài.” Tâm hoàn toàn không cam lòng nhìn nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Khải Dực nhìn mình mà hoàn toàn im lặng không dám nói gì.
“Nhớ rõ , đem hồ sơ đã xử lý để lên bàn .”
“Ô.” Đại ca thật không có xà tính , hoàn toàn không thương huynh đệ của mình , hoàn toàn không để ý tới tình huynh đệ một nhà mà cảm thụ
“Nhớ đóng cửa lại.”
“Nga.”
Nhìn thấy Lôi Mông không cam lòng mà đi ra phòng nghỉ , Khải Dực hội biết rõ trong lòng Lôi Mông không ngừng oán giận . Bất quá oán giận thì oán giận , Lôi Mông vẫn sẽ làm theo lời hắn nói , dù sao cũng không ai dám trêu băng sơn phát hỏa.
Bất quá , không lâu sau chuyện này đã truyền đi khắ xà giới , xà giới đều biết sự tồn tại của y bên người Khải Dực.
Nếu bọn họ nghĩ Diệp Vũ Khuynh là một người có thể dễ dàng mà trêu chọc , như vậy mười phần sai , thử nghĩ xem hắn hội cho bọn họ có cơ hội sao?
|
Chương 5
“Ừ. . .”
Thật thoái mái , y chưa từng có giấc ngủ thư thái như vậy. Trước kia y lúc nào cũng sợ hãi. . . tỉnh dậy sẽ đối mặt với sự chửi bới của ba mẹ, hại y không dám ngủ , đến khi toàn thân hoàn toàn mệt mỏi y mới dám ngủ một chút.
Đến khi mười lăm tuổi y mới dám lấy dũng khí ra khỏi nhà, đến lúc ấy giấc ngủ yên lành mới thật sự tới với y. . Bất quá vừa mới nằm xuống y đều không thể yên giấc , một chút gió thổi cỏ lay đều làm y giật mình tỉnh giấc , y luôn sợ hãi ba mẹ sẽ tìm ra mình sau đó lại bắt đầu đánh y.
Cứ như vậy thời gian trôi đi qua một năm , y mới có thể chậm rãi thuyết phục mình rằng cha mẹ không thể nào tìm được y , đến lúc đó y mới yên tâm mà ngủ. Bất quá y không dám ở một chỗ quá lâu , phải liên tục chuyển nhà, y sợ phụ mẫu sẽ tìm được chính mình.
Tuy rằng Diệp Vũ Khuynh đã trốn nhà đi được năm năm, trong năm năm này y gặp cũng không ít người, bất quá y cũng không nhắc tới chuyện của mình cho người nào biết, không phải y không muốn mà là không dám, chỉ sợ cha mẹ của y một ngày nào đó sẽ tìm đến .
Cho nên đến bây giờ y vẫn là một người không có bằng hữu , không có ai để y dựa vào. Mãi cho đến khi y gặp Khải Dực, lúc đầu Diệp Vũ Khuynh thấy Khải Dực là một thân mãng xà đương nhiên là có chút sợ , bất quá lúc đó y rất hy vọng hắn có thể làm bạn với mình.
Đối với người nào đó nói chuyện của mình , Diệp Vũ Khuynh càng thêm thích cảm giác nói chuyện với động vật , y không cần sợ hãi mình nói sai cái gì , là tối trọng yếu là có thể bồi y nói chuyện . Tuy rằng chỉ mình y nói , bất quá y lại thích cảm giác này.
Y vượt qua nỗi sợ hãi mang Khải Dực về nhà . Sau khi mang Khải Dực về nhà ở chung càng thêm chứng minh quyết định của y lúc ấy là đúng , mỗi khi nghĩ đến trong nhà có người , ách , có nột mãng xà đang chờ hắn , trong lòng cũng có cảm giác đặc biệt ấm áp , buổi tối ngủ đặc biệt an tâm. Thời đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất , tối an tâm nhất trong năm năm qua.
Bất quá hôm nay Diệp Vũ Khuynh có cảm giác tối thoải mái , không cần lo lắng hải đi làm. . . Đi làm? A, y như thế nào lại quên mình cón phải đi làm! Diệp Vũ Khuynh vội vàng đứng dậy , bất quá tiếp theo lại bị kéo về trên giường.
|
A, người kia là ai a? Bộ dạng nhìn thật hảo , hắn chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy , đặc biệt là ánh mắt tử sắc kia , y nhớ rõ Dực cũng có ánh mắt Tử sắc như vậy.
“Làm sao vậy?” Thấy Diệp Vũ Khuynh sau khi tỉnh lại liền vội vàng đứng lên , nếu không phải hắn kéo y trở về không biết tiểu gia hỏa này còn muốn đi đâu.
“Ừ?”
“Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Ta nghĩ phải đi làm , đi làm. . . Đối , ta muốn đi làm! Ngươi mau mau thả ta ra không thì ta trễ giờ mất , tháng này ta mà không nộp tiền thuê nhà . Đến lúc đó ta và Dực sẽ bị chủ thuê nhà Thái Thái đuổi ra ! Đối nga , Dực ở nơi nào? Ngươi có thấy Dực hay không a?”
Như thế nào y vừa tỉnh dậy lại không thấy Dực a , Diệp Vũ Khuynh gấp đến độ nơi nơi tìm , ngay cả nam nhân đang ôm mình là ai cũng quên hỏi.
“Vũ nhi , ta là Dực.” Tiểu gia hỏa này không phải tỉnh lại liền mất trí nhớ đi? Nghĩ tới điều này cũng có thể , Khải Dực không không khỏi nhíu mi.
“Ngươi là Dực? Chính là , ta nhớ rõ Dực là xà a , mà ngươi lại là người a , bất quá ngươi với Dực giống nhau đều có ánh mắt tử sắc!” Nói xong , Diệp Vũ Khuynh vươn tay nhỏ bé sờ sờ khóe mắt của Khải Dực.
“Vũ nhi , ngươi hãy nghe ta nói . Ta không phải là người , mà là xà vương của xà giới. Ngươi bây giờ thấy chính là nguyên hình của ta , bất quá khi đó bởi vì ta bị trọng thương nên không thể biến thành hình người nên lúc đó người mới thấy hình xà của ta . Hiện tại thương thế của ta đã bình phục , cư nhiên sẽ không tái lấy bộ dạng hình xà gặp ngươi. Ta nói như vậy , ngươi có hiểu không?” Khải Dực thật sự sợ Diệp Vũ Khuynh nghe xong sẽ sợ hắn , dù sao chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được , mặc kệ y như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
Nói thật ra , nghe Khải Dực nói nhiều như vậy y cũng không hiểu nhiều lắm , bất quá điều Diệp Vũ Khuynh quan tâm nhất là——
“Vậy ý của ngươi là ngươi chính là Dực đúng không?”
“Ừ.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn cẩn dực dực nhìn hắn , Khải Dực có điểm dở khóc dở cười , tiểu gia hỏa này cũng có thể có gương mặt cẩn cẩn dực dực vậy sao?
#22 | Tác giả : throughken9x2 - kenhtruyen.com
“Ha hả , thật tốt quá. Ngươi nói nhiều như vậy ta đều nghe không hiểu , bất quá mặc kệ ngươi là ai , chỉ cần cần ngươi là Dực của ta là được rồi.” Nghe Khải Dực khẳng định , Diệp Vũ Khuynh cao hứng ôm lấy cổ của Khải Dực
Thoáng nhìn hành động đáng yêu của Diệp Vũ Khuynh , Khải Dực thương tiếc hôn lên trán của y , tăng thêm lực đạo ôm quanh người của y.
“A , ta đã quên , ta còn phải đi làm nga! Nha , đã trễ thế này , không được bị muộn rồi. Dực , ngươi buông ta ra , ta muốn đi làm !” Thoáng nhìn đồng hồ trên vách tường , cả người Diệp Vũ Khuynh giãy dụa đứng dậy. Bất đắc dĩ , cả thân người bị giam trong vòng tay rộng lớn của Khải Dực không thể cử động , gấp đến nỗi Diệp Vũ Khuynh hô lên .
“Vũ nhi , ngươi không cần đi làm.” Thanh âm trần thấp chậm rãi truyền tới bên tai của Diệp Vũ Khuynh , không ai biết trong lòng Khải Dực đang suy nghĩ cái gì.
“Chính là , không được a! Dực , nếu ta không đi làm thì sẽ không có tiền nộp tiền thuê nhà , đến lúc đó ta và ngươi sẹ bị chủ nhà Thái Thái đuổi ra khỏi nhà , đến lúc đó chúng ta liền sẽ không có chỗ ở . Cho nên , Dực mau thả ta ra!” Vừa nghĩ tới mình mà Khải Dực phải ăn ngủ ở đầu đường , Diệp Vũ Khuyng càng thêm gấp mà giãy dụa.
“Vũ nhi , ngươi không cần quay trở về nơi đó.” Mặc kệ Diệp Vũ Khuynh trong lòng ngực giãy dụa như thế nào . Khải Dực vẫn như trước ôm chặt.
“Không cần? Dực ta không hiểu.” Không cần trở về ? Vậy sẽ ở nơi nào a?
“Về sau ngươi hãy ở bên ta, ngươi cũng không cần đi ra ngoài đi làm . Vũ nhi ngươi phải nhớ kỹ , Dực của ngươi có rất nhiều tiền , có tiền đến nỗi không thể tưởng tưởng được . Cho nên ngươi về sau không cần lo lắng , được không?” Chỉ cần y ở bên cạnh hắn là tốt rồi , những chuyện khác không cần y phải suy nghĩ.
“A?” Thật vậy sao? Diệp Vũ Khuynh vẫn không tin được điều mình nghe được.
“Đi thôi , ta mang ngươi về nha , quay về nhà của chúng ta.” Ôm lấy Diệp Vũ Khuynh , Khải Dực hướng cửa phòng đi đến .
“Ừ.” Mặc kệ quay về nhà người nào , chỉ cần cùng Khải Dực cùng một chỗ là tốt rồi, Diệp Vũ Khuynh vươn hai tai ôm lấy Khải Dực.
|