Thế Thân Tình Lang
|
|
Tào Dư Văn nở nụ cười làm hắn hận không thể hủy hoại nó, cùng với mỗi câu nói đều mang ý châm biếm, tất cả đều làm cho hắn dần dần bốc khói. “Vậy tôi xin phép về trước, không dám quấy rầy thời giờ của quý ngài ‘bận rộn’.” Cậu đứng lên, đẩy ghế dựa sang một bên. Trước khi rời đi, cậu còn trưng ra khuôn mặt với nụ cười giả tạo, hoan hỉ nói “Đúng rồi, An Tá tiên sinh, chúc mừng ngài sắp kết hôn. Nói vậy nhất định ngài đã tìm được người mà mình yêu thích nhất, thỉnh ngài nhận thành ý này của tôi.” Hắn lạnh lùng gật đầu, hoàn toàn không nhìn Tào Dư Văn, nhưng cảm giác khó chịu này làm cho sắc mặt hắn trở nên thập phần khó coi. Nhà thiết kế đứng bên cạnh nhìn ra điểm này này sau khi Tào Dư Văn vừa rời đi liền lập tức tiến lên thêm mắm thêm muối. “Họ Tào, tôi đã từng nghe qua tên của cậu ta. Tào Dư Văn thường yêu cầu chủ nhà phải ưu tiên cho cậu ta xử lý vấn đề học hành của con mình trước, sau đó mới nguyện ý công tác. Mà thái độ công tác của cậu ta thì rất tệ hại, thật không hiểu bản thiết kế đó có chỗ nào tốt, cái gì phong cách đơn giản, căn bản là thứ chó má mà thôi.” Một vị thiết kế sư khác chen vào, tuy không có ác ý nhưng lời ra tiếng vào một hồi liền đem thân thế của Tào Dư Văn khai ra một mạch, không bỏ sót chữ nào. “Không cần nhìn hiện tại thế nào, khi cậu ta còn ở tuổi vị thành niên thì đã làm cho con gái người ta mang thai. Mà nghe đâu Tào Dư Văn rất yêu cô gái đó, nhưng sau khi sinh thì người mẹ lại qua đời, chỉ để lại đứa con. Cũng vì vậy mà cậu ta dồn lực giáo dục đứa bé này, cũng chưa một lần cùng người phụ nữ khác qua lại, mặt này, coi như cậu ta xứng đáng là một kẻ chung tình thật thụ a.” “Ân, con của cậu ta nghe nói rất thông minh, thường hay đọc sách cho nên cậu ta mới sốt sắng như vậy.” Tuy nói là nói như vậy, nào là khen ngợi Tào Dư Văn là một người cha tốt, nào là con trai cậu có IQ cao nhưng cuối cùng, tất cả đều quay sang chỉ trích thái độ làm việc và những yêu cầu quá đáng với chủ nhà của cậu. Cuộc bình luận này làm An Tá cảm thấy khá phiền phức, hơn nữa Tào Dư Văn cũng đã khiến hắn đủ bực mình rồi. An Tá nhanh chóng cho giải tán yến hội nhàm chán này, sau đó phái bí thư tìm cho hắn những thiết kế cũ của Tào Dư Văn. Phong cách cực kì đơn giản của cậu khiến hắn thích đến nỗi không thể buông tay, không hoa lệ nhưng lại rất hoàn mỹ khiến người khác phải vỗ tay tán thưởng. Dù thái độ của Tào Dư Văn có như thế nào, nhưng thiết kế của cậu đẹp như vậy, hắn cũng không muốn bỏ qua nên rất nhanh liền phân phó bí thư. “Liên lạc với Tào Dư Văn, nói rằng tôi muốn nói chuyện với cậu ấy, thời gian là hai giờ chiều ngày mai.” Ngày hôm sau, hắn đi đến chỗ hẹn. Tào Dư Văn đã đến trước chờ. Hai người gọi một tách cà phê sau đó thì cậu cười với hắn. “Thực xin lỗi, An Tá tiên sinh. Tôi thực không có biện pháp phân thân để trang hoàng hết tất cả các nơi. Chuyện này, tôi thật không thể làm nổi.” Nụ cười của cậu rất giả tạo, nhưng An Tá chính là thích thiết kế của cậu. Hắn biết một số ít thiết kế sư có tính tình quái dị, không vì tiền mà làm việc, chỉ làm việc cho người hiểu được thiết kế của mình, có thể Tào Dư Văn chính là loại người như vậy. Tiền tài không thể mua được cậu, nhưng chắc chắn sẽ có thứ gì đó khiến cậu phải chịu sự điều khiển của hắn. “Tôi thích thiết kế của cậu, không cần phải làm hết tất cả, chỉ cần cậu thiết kế lại một chỗ thôi. Gần đây có một căn, cũng phù hợp để cậu trang hoàng lại.” Tào Dư Văn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện người kia lại nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi “Nhưng tôi muốn đến thăm cố hương của mẹ mình. Đó là một tiểu đảo, có thể An Tá tiên sinh chưa từng nghe qua tên địa danh này.” An Tá nói “Cái gì tiểu đảo?” Hắn muốn truy cứu đến cùng, không phải vì nụ cười đáng ghét của Tào Dư Văn mà là vì cậu cứ khăng khăng rằng hắn không hề biết đến tiểu đảo đó. “Đài Loan, anh đã nghe qua rồi chứ? Ngành sản xuất điện tử ở đó đang rất phát triển, là cầu nối trung gian giữa đại lục Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc a.” Hắn nhất định không cho cậu có cơ hội cự tuyệt. “Rất tốt, tôi có một ít sản nghiệp đầu tư ở đó, gần đây cũng muốn đến thị sát. Tôi dẫn cậu đến ngôi nhà tại đó xem một chút, sau khi xem phòng ốc xong, cậu họa lại bản thiết kế cho tôi, chúng ra sẽ thảo luận lại vấn đề này sau.” Nụ cười trên môi Tào Dư Văn đột nhiên biến mất. An Tá cuối cùng cũng có một chút cảm giác chiến thắng. Hắn không nghĩ muốn làm người kia tức giận nên liền nhượng cậu nói tiếp. Tào Dư Văn sau khi trấn định xong liền đưa ra thêm một lý do để khước từ “Như ngài đã biết, tôi có con nhỏ, còn phải dạy dỗ nó…” Muốn tìm đường lui? Hắn tất nhiên không cho. Cái hắn muốn không chỉ là muốn cậu thiết kế cho mình mà còn là vấn đề danh dự. Hắn tuyệt không để cho bất kì ai cự tuyệt yêu cầu của hắn. “Trường Đài Loan nào là do cậu chọn, tiền là do tôi ra, như vậy, cậu còn muốn hỏi gì không?”
|
Tào Dư Văn rốt cuộc câm miệng, mà An Tá đã lâu chưa có vui vẻ như vậy, ngay cả lúc sản nghiệp bao trùm cả toàn cầu hắn cũng không có vui như vậy. Nhưng chỉ cần Tào Dư Văn nhận thua, hắn đã hoan hỉ không thôi. Lâu rồi hắn chưa được hưởng cảm giác này, hơn nữa gương mặt cậu đang ngày càng nhăn nhó a. Tào Dư Văn thấp giọng nói “An Tá tiên sinh, tôi đắc tội ngài sao? Ngài chưa từng xem qua bản thiết kế của tôi, tôi không tin ngài tìm tôi đơn giản chỉ vì muốn tôi thiết kế cho ngài. Hơn nữa, ngài cũng không có thích tôi.” “Tôi thật sự không thích cậu, bởi vì cậu rất kiêu ngạo, nhưng tôi rất thích thiết kế của cậu. Tôi tin tưởng rằng với thiết kế của cậu thì ngôi nhà đó sẽ là lễ vật kết hôn tốt nhất.” Tào Dư Văn để lộ biểu tình rất kì quái, sau đó yên lặng đứng lên. “Vậy, gặp lại ở Đài Loan.” An Tá cuối cùng cũng đã có được thu hoạch nên cười một nụ cười đắc ý, phi thường chói mắt. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tư vị của người chiến thắng. “Được, chúng ta sẽ gặp lại ở Đài Loan. A, tư vị chiến thắng thật là tuyệt vời.”
|
Chương 2: Tào Dư Văn đưa bản thiết kế đến trước mặt An Tá ba ngày sau khi quan sát phòng ốc của ngôi nhà ở Đài Loan. Hắn xem qua một chút, mà cậu cũng không giải thích nhiều về nó lắm. “Không được, đây không phải là thứ tôi muốn.” Cái hắn muốn là một thứ gì đó thật hoa lệ nhưng không quá thô tục. Dù nhìn thế nào thì thứ này cũng không đáng với đồng tiền mà hắn phải bỏ ra. “Nó là phong cách của tôi. Nếu ngài không thích, mời tìm người khác cao minh hơn.” Tào Dư Văn không lùi bước mà dũng cảm bảo vệ thiết kế của mình, hoàn toàn không để ý đến thân phận của cố chủ. “Tôi sẽ tìm người khác.” Cậu bị hắn chọc giận nên cố ý họa loại thiết kế tạm bợ này. Bên trong có thêm kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, căn bản hoàn toàn không giống với phong cách cực kì đơn giản trước đây, lại quá tầm thường, một chút cũng không hề như hắn mong đợi. Tào Dư Văn nhận lại bản thiết kế, một lời cũng không nói liền xoay người rời đi. Tính tình ngoan cố của cậu khiến An Tá tức giận đến độ bạo khiêu như sấm. Không được, không một ai được phép đối xử với hắn như vậy. “Cậu đứng lại cho tôi! Thuyết minh cũng còn chưa nói, cậu là loại thiết kế sư gì?” “Dù sao anh nghe cũng không hiểu, nói với anh thì có ích lợi gì?” Kia ngữ khí cao ngao, kia cách nói khinh bỉ, còn ngang nhiên giơ lên khóe mắt, ngay cả chân mày cũng nhướng lên đầy khiêu khích. So với lúc trước, sự khinh miệt của cậu còn tăng gấp mười lần. An Tá trong một giây liền trở nên ngây ngốc. Người con trai này rất đẹp, hơn nữa lời lẽ sắt bén, lại có cá tính. Có điều, cái kính kia lại phá hư gần nửa, không những che dấu mỹ mạo mà còn làm giảm bớt ngạo khí của cậu. Nếu dẹp bỏ nó, An Tá tin chắc cậu nhất định là một người có bề ngoài phi thường xuất sắc. Hắn lấy lại tinh thần, tự phẫn nộ vì sự thất thần ban nãy của bản thân. Người nọ căn bản là nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, ngoài ra thì không còn biểu tình gì khác. “Cậu không nói thì làm sao biết tôi không hiểu? Cậu nếu đã khăng khăng như vậy, tôi sẽ cho cậu như ý. Bắt đầu từ ngày mai, cậu phải đến đây, lúc đó, tôi chống mắt lên nhìn coi cậu có còn kiêu ngạo như vậy hay không.” Tào Dư Văn nhếch mép, kia hình dáng chính là thái độ cực kì khinh bỉ. “Đống phòng ốc của anh mang chữ tử. Tôi không biết anh đã tốn bao nhiêu tiền để mua chúng, nhưng tôi nói cho anh biết, anh là một cái oan đại đầu*. Có lẽ thiết kế của tôi trong mắt anh không có gì xuất sắc, nhưng cái tôi dùng chính là quan niệm phong thủy địa lý trong việc trang trí nhà cửa của người Trung Quốc để thiết kế. Cái gì gọi là phong thủy địa lý? Chính là làm cho anh ở được thoải mái, thính môn sáng ngời, không khí lưu thông được tốt, người ở bên trong có được cảm giác thật dễ chịu, chỉ có như thế mới cảm nhận được sự phóng túng. Tôi sẽ không sử dụng đến những thứ thiết bị tối tân, dối trá lấy tiền của anh. Nếu anh thấy không ổn, hoan nghênh anh mời người khác. Tôi cũng không muốn làm việc với loại người tự phụ như vậy.” Tào Dư Văn thuyết minh thật rõ ràng, sợi tóc bởi vì kích động mà bay bay, ánh mắt cường ngạnh hữu thần, lời nói cùng thái độ tràn ngập khiêu khích. An Tá thế nhưng lại ngây ngốc đứng nhìn, cho tới bây giờ chưa có ai dám lớn tiếng với hắn như vậy. Không ai dám. Nhưng hiện tại, người này đã đánh vỡ kỉ lục đó. Không biết từ khi gặp nhau tới nay hắn đã bị cậu chọc tức đến bao nhiêu lần. Nhưng giọng nói của cậu, mái tóc của cậu, thái độ cùng ánh mắt hừng hực lửa chiến đấu lại làm hắn phải nhất thời ngẩn ngơ, hơn nữa thần thái cuồng vọng kia đã vô tình khơi dậy nhu cầu sinh lý của hắn. Hạ thân đang núp sau cái bàn đang vừa nóng vừa đau. Không biết đã bao lâu rồi hắn không có xúc động như vậy. Bộ vị trướng lên ma sát chiếc quần hắn đang mặc, làm hắn thật không thoải mái, nhưng đâu đó lại rất hưng phấn. Nếu Tào Dư Văn là phụ nữ, hắn đã sớm biết phải tiến hành bước tiếp theo như thế nào, hắn sẽ nhanh chóng quăng cậu lên giường nhưng ngặt nỗi, cậu lại là đàn ông. Mà hắn lại không nghĩ sẽ bính nam nhân. Trong trí nhớ xa xôi của mình, hắn nhớ mình đã từng chạm qua một người con trai, chẳng qua lúc đó là bất đắc dĩ, nếu lúc đó không phải xung quanh đều tối om, có lẽ hắn đã không có hưng trí đến như vậy. Hắn tận lực xem người đó như phụ nữ, thậm chí còn là người con gái hắn yêu nhất. Mà người con trai đó hiện tại đang ở nơi nào, hắn không quan tâm, cũng không muốn biết. Nếu không phải Tào Dư Văn gợi lên sắc dục nơi hắn, hắn có thể sẽ không nhớ đến chuyện xưa, giống như lúc này vậy, hắn cũng chẳng nhớ rõ tên của cậu ta gọi là gì nữa. Hắn hít thở thật sâu, bình tĩnh kiềm chế cả thân thể lẫn não bộ. Chỉ sau một lúc, hắn đã có thể tự khống chế bản thân, thanh âm cũng trở lại thật vững vàng. “Tôi cần cậu thuyết minh lại một lần nữa.” Tào dư văn lạnh lùng nói “Tôi không muốn làm anh tức giận.” “Cậu không làm tôi tức giận, vĩnh viễn cũng không thể làm ai tức giận.” Thanh âm của hắn rất bình tĩnh vô ba, nhưng những người quen của hắn đều biết, hắn là người đã nói thì sẽ làm, hơn nữa lại còn có sức uy hiếp đến như vậy.
|
Tào Dư Văn quay mặt qua trừng mắt nhìn cậu “Có ai từng nói anh là hỗn đản chưa hả?” Sắc mặt hắn thế nhưng không thay đổi mà còn rất cao ngạo “Càng mắng càng khó nghe, thật là người hiếm có a. Hai chữ ‘hỗn đản’ này rất bình thường, tôi nghe rồi.” “Anh…” Tào Dư Văn nắm chặt nắm tay, tựa như muốn đi đến trước bàn làm việc, cho kẻ kia một cái đá thật đau, nhưng là cậu không có hành động như vậy. Văn phòng của An Tá có một cái nút bí mật, chỉ cần nhấn một cái sẽ có bảo vệ đến, giải quyết hết tất cả sự vật hay con người mà hắn cảm thấy không hợp nhãn. “Ngày mai mang thuyết minh một phần thiết kế đặt trên bàn cho tôi.” Đây là mệnh lệnh trực tiếp, không phải khẩn cầu, hơn nữa còn tràn ngập ý vị khiêu khích, dư thủ dư cầu. Hắn biết trên đời này bất luận là ai cũng không thể phản kháng hắn. Tào Dư Văn mang theo cơn tức giận đi ra khỏi cửa. An Tá nhẹ vỗ long khởi** giữa hai chân mình. Cảm giác hưng phấn lúc nãy vẫn còn rất mãnh liệt, nhớ tới gương mặt giận dữ vừa rồi của Tào Dư Văn đã làm cho sự phấn khích chảy tràn khắp cơ thể hắn, tựa như có một dòng điện lưu thông một cách kịch liệt. Đã lâu rồi, hắn không có được loại khoái cảm tuyệt vời như vậy. “Là do đã lâu mình không có gần phụ nữ sao?” Hắn yêu Lị Tát nên những năm gần đây không có lăng nhăng bên ngoài…Bằng tài lực cùng quyền thế của mình, nếu muốn hắn có thể vui vẻ với ba, bốn người phụ nữ cùng một lúc, chỉ có điều hắn không có hứng thú làm chuyện đó. Mà Lị Tát đang ở một tiểu đảo nhiệt đới. Nàng rất thích ở nửa kia thế giới thưởng thức phong tình của nước ngoài. Bọn họ đã một tháng không gặp nhau, đại khái trong khoảng thời gian này hắn cũng không có giải quyết, mà An Tá hắn cũng không phải là một người đàn ông yếu sinh lý a. “Có lẽ mình nên đi tìm phụ nữ thôi…” Đây là lời lý giải hợp lý nhất hắn dành cho phản ứng dị thường của cơ thể mình. . . Buổi tối, An Tá cho mời những người hắn ủy nhiệm quản lý tại Đài Loan tới. Họ báo cáo về lợi nhuận buôn bán cùng doanh thu. Đó là một câu lạc bộ tư nhân, nói cách khác là phi thường bí mật. Khi những con số doanh thu hiện ra trước mắt hắn, mấy người quản lý mới lấm lét nhìn hắn nói “An Tá tiên sinh, chúng tôi biết ngài muốn kết hôn, nhưng trước khi đó, ngài có muốn vui chơi theo cách đặc biệt một chút hay không?” Hắn nhướng mày “Đặc biệt?” “Tôi biết một bà chủ, số lượng các quý cô dưới tay bà ta rất lớn. An Tá tiên sinh, đây coi như là quà chúng tôi tặng ngài chúc mừng kết hôn, vì ngài tổ chức một buổi party độc thân, tại nước ngoài rất lưu hành a. Trước khi kết hôn nên ăn chơi điên cuồng một chút để sau này khỏi tiếc nuối. Dù sao thì sau này có muốn cũng không thể qua mặt mấy bà vợ già được.” Khi nói đến đề tài đầy hứng thú này, bọn họ cười rất lớn và khiếm nhã. Sau đó, họ hộ tống An Tá trở về phòng, bên trong đã có sẵn những cô gái trẻ mỹ lệ hoàn toàn khỏa thân đứng chờ đợi trước phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa cho hắn. Hắn hưởng thụ thân thể ôn nhuận của nữ nhân, đó là cảm giác phi thường tuyệt diệu, làm cho hắn thực thích thú, tính dục so với nam nhân bình thường cũng cường đại hơn. Có nữ nhân làm bạn là một thú vui không bao giờ nhàm chán. Nhưng sau khi phát tiết, những nữ nhân này lại làm hắn cảm thấy tẻ nhạt. Biểu hiện thần phục của các nàng, ý dục thủ duyệt làm hắn chán nản, trừ việc phát tiết ra, hắn hoàn toàn không cảm thấy xúc động hay khoái cảm gì. Hắn biết ai mới có thể cho hắn loại xúc cảm đó, thậm chí khiến cho hắn toàn thân rúng động. Ánh mắt kiêu ngạo của người nọ, tức giận khinh bỉ mà mắng hắn một cách không lưu tình. Người như thế cần được nghiêm khắc giáo huấn mà nếu là tự hắn xử trí thì lại càng vui thú hơn. “Ngoạn thứ thật đặc biệt?” Hắn nhớ đến câu nói này. Những người quản lý đó nói đúng, trước khi kết hôn, hắn nên ngoạn thứ thật đặc biệt, hơn nữa lại là thứ trước nay chưa từng nghĩ tới thiệt tình thưởng thức a. . . Hôm sau, quả thật Tào Dư Văn đem theo bản thuật lại thuyết minh của mình đặt trên bàn của An Tá. Hắn nhìn sơ một chút, cũng không quan tâm lắm, đơn giản là đống phòng ốc này không còn quan trọng nữa mà thứ quan trọng lúc này chính là người thiết kế chúng kia. “Lập tức tiến hành.” (Nguyên văn là “lập tức động công ba.”) Hắn chỉ nói đơn giản năm chữ, Tào Dư Văn muốn nói gì cũng bị hắn chặn lại “Cậu lập tức tiến hành đi, tôi sẽ thường xuyên xem xét.” Tào Dư Văn ngậm miệng lại, những lời muốn nói của cậu chưa kịp thốt ra đã vội vàng bị nuốt vào trong bụng. Cậu lạnh lùng đứng lên, đóng mạnh cửa rồi rời đi. Dáng vẻ lạnh băng của cậu thế nhưng lại thập phần mê người. An Tá khẽ liếm mép. Tuy tối hôm qua hơi quá sức nhưng hiện tại hắn vẫn muốn Tào Dư Văn nằm dưới thân mình, tùy ý hắn đùa bỡn. Hắn muốn lập tức có được cậu, dùng hết tất cả thủ đoạn cũng phải có được cậu. Vì sự tẻ nhạt đêm qua nên An Tá càng tò mò muốn biết vẻ mặt bị thuần phục của Tào Dư Văn. Hắn nhấc điện thoại. Hắn có rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn, thế nhưng hắn không cần phải tự mình thực hiện. Chỉ cần có tiền thì sẽ có người thay hắn thực hiện điều đó.
|
“Ân, địa điểm là biệt thự của tôi, thiết kế sư gọi là Tào Dư Văn, ba giờ chiều nay sẽ đến.” An Tá gian tà giải thích tính danh cùng thời gian. Như vậy là đủ. Những người này sẽ không khiến hắn phải thất vọng. Hắn không phải không nghĩ tới chuyện dùng tiền tài mua chuộc Tào Dư Văn nhưng sau nhiều lần gặp mặt, hắn biết cách đó chỉ vô dụng mà thôi. Tuy nhiên, tiền đối với cậu là vô dụng nhưng đối với nhiều người khác lại rất hữu dụng a. Ba giờ chiều, An Tá trở lại biệt thự, thậm chí còn sớm hơn năm phút, này với hắn đã là chuyện không bình thường. Mọi khi đều là người khác chờ hắn chứ chẳng có chuyện hắn chờ người khác. Hành vi như vậy chứng tỏ An Tá đã rất mong chờ chuyện sắp tới đây. Hắn đẩy cửa phòng ngủ, trên giường có một người đang nằm. Nhiệt hỏa bắt đầu dồn dập sau lưng, đến khi không thể chịu được nữa, hắn liền nhanh chân bước đến gần giường. Tào Dư Văn toàn thân vô lực nằm trên giường, quần áo trên người hoàn toàn bị cởi đi. An Tá cẩn thận ngắm nghía làn da trên lưng cậu mà không hề chớp mắt. Tuy nhiên, so với tưởng tượng của hắn thì hiện thức có kém hơn một chút, nhưng tính dục trướng cao của hắn đang hừng hực nhiệt khí, chờ đợi chủ nhân phân phó. An Tá nâng tay người nọ lên, tựa như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng rờ nắn, không dám động mạnh. Rất đáng yêu. Không có kính mắt, gương mặt úp sấp cũng rất mị hoặc. Hắn vuốt ve bàn tay đến mức chán chê thì đưa tay đến mặt cậu, dùng lực khiến nó phải đối diện với mình. Ngay lúc đó, hắn liền kinh ngạc. Hình dáng người nọ có lẽ rất giống Tào Dư Văn nhưng gương mặt lại hoàn toàn không giống, thậm chí có thể nói là xấu xí muốn chết. Ba, ba, ba! Vài tếng vỗ tay truyền đến. Tào Dư Văn dựa vào cửa phòng, nụ cười nơi khóe miệng của cậu tựa hồ như đang cố tình khiêu khích hắn. “An Tá tiên sinh, được mở mang tầm mắt rồi. Tôi vốn không nghĩ anh lại là đồng tính luyến ái, nhưng có thể yêu cơ thể một người đàn ông xấu xí như vậy…Nguyên lai anh kết hôn là vì muốn che giấu chuyện mình là người đồng tính sao?” An Tá trừng mắt nhìn cậu không dám tin người kia chẳng những không có việc gì mà còn có thể nhìn thấy bộ dạng đáng cười chê của hắn. Tào dư văn cười nói “Tôi còn chưa nói mình là thiết kế sư thì người kia đã biết tôi đến thiết kế phòng ốc, lại cư xử quá ân cần, không ngừng rót trà mời tôi uống a. Trước kia tôi từng ở trong tình trạng như vậy, tại một nơi nguy hiểm quá lâu, nếu người ta đối mình quá mức thân thiết thì nhất định bên trong có chuyện mờ ám…” An Tá nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo đứng lên, đầu ngưỡng cao. Hắn thừa nhận tất cả, hào bất úy không sợ súc, thứ hắn muốn thì nhất định phải có được, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Hắn, An Tá có thể có được cả thế giới, đừng nói chỉ là khuất phục một người đàn ông tầm thường. “Đúng vậy, tôi đã nhờ hắn làm. Tôi muốn cậu phải nằm dưới thân tôi mà rên rỉ. Tôi không thích đàn ông, nhưng cậu là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác muốn ôm vào lòng.” “Cho nên kêu người cho tôi uống thuốc kích dục sao?” Tào Dư Văn trở nên lãnh liệt. An Tá không chút liêm sỉ hỏi lại. Những chuyện như vậy đều là những thứ mà người thông minh tài trí sẽ làm. Càng khó chiếm được thì phải sử dụng đến bạo lực, bằng không dùng hết tâm cơ xảo thủ…có gì là không đúng chứ? “Nếu như vậy tôi có thể nhanh thưởng thức cậu, có cái gì không đúng? Nếu cậu là người thông minh, thì phương pháp tốt nhất để chinh phục người khác không phải cường thủ hào đoạt*** sao?” Tào Dư Văn đến gần, giáng lên mặt An Tá một bạt tai. Gương mặt hắn bị đánh hướng sang một bên. Hắn vội quay mặt lại, đôi mắt tràn đầy lửa giận. Đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn. “Cậu sẽ phải trả giá.” Lời nói của An Tá cực kì bình tĩnh hoà nhã, lại cũng rất lạnh lẽo. Tào Dư Văn gỡ mắt kính xuống. Khuôn mặt của cậu không nữ tính nhưng lại xinh đẹp đến độ khiến người ta phải nghẹt thở. Đây là lần đầu tiên An Tá nhìn rõ cậu với ngũ quan tinh trí và tuyệt vời như vậy. Cậu dùng tay nâng cằm An Tá lên, hôn lấy môi hắn. An Tá cơ hồ ngây ngốc chừng mười giây, tự hỏi sự việc tại sao lại biến thành như vậy. Trong lúc đó, hai chân Tào Dư Văn đã quấn lấy chân hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn. “Mau đưa lưỡi ra, anh sẽ tìm được đại giới mà anh muốn.” An Tá còn ngơ ngác thì Tào Dư Văn đã há miệng. Hắn nhanh nắm lấy cổ cậu, cái lưỡi ma quái quấn lấy đầu lưỡi cậu không buông. Dịch vị hương hoạt cùng với đầu lưỡi đầy khiêu khích khiến cho An Tá bị mê hoặc. Hắn muốn người đang hiện diện trước mắt nhưng hiện tại người đó lại tự nguyện và biết điều như thế, xem ra còn thú vị hơn chuyện khiến cậu say thuốc nữa. Mặc kệ nguyên nhân của Tào Dư Văn là gì, hắn cũng cao hứng chấp nhận sự hiến thân của cậu, bởi vì không có người thông minh muốn trở thành kẻ địch của hắn cả. Bị dục hỏa thiêu đốt, An Tá mãnh liệt ôm lấy cậu, bắt đầu âu yếm đầu lưỡi cậu. Ma túy làm cho hắn đánh mất cả lý trí. Hắn không hề nghĩ một cái hôn đơn giản lại có thể khiến cho hắn say mê không thôi. Hơn nữa, cơ thể hắn đã đi đến cực hạn rồi mà lưỡi Tào Dư Văn lại điêu luyện khơi mào dục vọng của hắn.
|