Mau Cởi Quần Tôi Giúp Cậu Thoa Thuốc
|
|
☆ Bậc thứ năm
Phòng vệ sinh đã thông báo sửa đã hơn một lần, không biết quản lý ký túc đã quên mất hay không, cư nhiên một mực vẫn không ai tới sửa. Sau đó chính là cân nhắc đến một ít hành động không thích hợp ở dưới ánh sáng mà tiến hành, vì vậy rất ăn ý là ai cũng không có lại đi báo cáo lại. Bất quá đây mới là điều lo lắng nha, mỗi lần An Triệt Nguyên cởi quần sau muốn đi phòng vệ sinh bôi thuốc, đều bị Khang Thần kéo qua ngồi ở trên đùi anh, nói cái gì là như vậy ánh sáng sẽ hảo, thấy được rõ, vài ba lần như vậy, cậu cũng đã quen, còn có thể vừa được bôi thuốc vừa cùng Khang Thần nói chuyện phiếm, chỉ là đại đa số Khang Thần đều chẳng để ý gì đến cậu.
Nên rồi câu chuyện cái phòng vệ sinh này cũng bị bọn họ quên đi.
Cho nên, nương theo dư quang ở trong phòng, Khang Thần không biết từ đâu ra lấy được một cái chậu nhỏ, đổ nước nóng vào, lại thêm một chút nước lạnh, âm ấm vừa đủ.
“Cái chậu nhỏ như vậy, thế nào ngồi vào được a.” An Triệt Nguyên lầm bầm.
“……” Khang Thần nhất thời không hiểu được suy nghĩ của cậu “Cái gì ngồi vào được?”
“ Không ngồi vào được tôi thế nào rửa?”
“……”
“……” An Triệt Nguyên mở to hai mắt, cậu cơ hồ lập tức phản ứng kịp phải rửa thế nào, “Tôi không muốn như vậy…cái… cái đó nó… nó quá nhỏ, không đúng, quá giống phụ nữ…”
“……” Khang Thần lại không thể lý giải, anh có thể vì cậu mà tìm một cái khăn sạch sẽ, anh muốn cậu thành cái gì đây?
An Triệt Nguyên trong đầu tưởng tượng chính mình một tay mò vào chậu nước, sau đó hướng hoa cúc mà chà sát, thật là xấu hổ mà, thấy kiểu gì cũng không được, rõ ràng là một đại nam nhân, còn ngồi chồm hỗm làm như vậy, thật là suy nghĩ một chút đã cảm thấy nóng mặt .
“Tôi… tôi không tẩy! Tôi đi tìm khăn ướt lau một chút cũng giống nhau cả thôi.”
“Khăn ướt còn có những thành phần khác, vạn nhất bị lây nhiễm, cậu nghĩ như thế nào.”
An Triệt Nguyên sầu mi khổ kiểm chỉ vào cái chậu nhỏ nói “Như vậy quá nhỏ…”
“Với điều kiện này cậu còn muốn chậu rửa như thế nào, nhỏ thế nhỏ nữa cũng chứa được cái địa phương nhỏ kia của cậu” Khang Thần đem chậu đặt xuống, đối với cậu nói “Tới đây.”
An Triệt Nguyên nghĩ thầm bệnh mình đã khá hơn lại còn để cho người ta phục vụ cái này, thấy cũng hơi quá, lúc này từ chối nói “Không không không, không cần đâu, anh đi ra ngoài trước đi, tôi tự mình làm.”
Khang Thần nhìn cậu một cái, lau lau tay, xoay người đi ra ngoài.
An Triệt Nguyên ở trong phòng vệ sinh tối thui hướng về phía cái chậu nước mà rầu rĩ, mặc dù chỉ có một mình, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cả, cái loại hành động này bản thân cậu một chút cũng không tiếp nhận được. Tẩy rửa ở phía trước – hoàn hảo, vệ sinh ở phía sau, nói sao cũng cảm thấy kỳ lạ. Vì thế không được tự nhiên mà cởi quần, ngồi xổm xuống, tay ở nơi nào do do dự dự , chính là không muốn đi nhu hoa cúc.
Khang Thần ở bên ngoài đang di chuột, chợt nghe phòng vệ sinh “loảng xoảng” một tiếng, tiếp theo đó một tiếng khẽ nguyền rủa của người kia.
Đi tới đẩy cửa ra, chỉ thấy cái tên ngốc này không biết thế nào làm đã đem quần làm ướt sũng, nước trong chậu một giọt cũng không còn.
An Triệt Nguyên vẻ mặt đau khổ đem quần cởi ra, quần lót bị dính ướt tạo thành túi nước nhỏ, theo động tác đó từng giọt từng giọt “tí tách” rơi xuống.
Cậu vừa mới làm cái gì chỉ có chính cậu biết, cậu muốn qua loa cho xong việc, cầm cái chậu lên hướng về phía sau, kết quả cậu đã đánh giá thấp cái cúc hoa của mình rồi, nước liền theo mông và chân chảy xuống, nếu như nửa người trên mà cũng bị ướt, đảm bảo trông cậu tựa như vừa mới tắm vậy.
Khang Thần yên lặng tìm khăn cho cậu lau khô, lại đi lấy một chậu nước khác, bưng ra khỏi phòng vệ sinh, mang tới hai cái ghế đặt chung một chỗ, đem chậu nước đặt ở trên ghế đối diện, anh đem khăn đệm ở trên chân của mình, hướng An Triệt Nguyên ngoắc ngoắc.
An Triệt Nguyên không biết anh đang làm gì, theo thói quen cứ gọi là đi đến.
Không ngờ Khang Thần kéo lấy cánh tay cậu liền ở tư thế mặt đối mặt, để cho cậu ngồi lên chân của anh.
“ Á? ” An Triệt Nguyên nhìn Khang Thần, rất ngạc nhiên với cái tư thế như vậy.
Không cho cậu rút lui, Khang Thần liền mở ra hai chân, An Triệt Nguyên ngồi ở trên đùi anh hai chân cũng bị mở ra.
Như vậy, cái mông của cậu liền lộ ra bên ngoài.
An Triệt Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy cúc hoa bị người án trụ, ở xung quanh mà nhẹ nhàng nhu nhu, sau đó dừng lại.
“Cái này ……” An Triệt Nguyên lúng túng muốn nói chút gì đó, Khang Thần lại đột nhiên đứng lên, cậu không tự chủ được ôm lấy cổ anh còn hai chân vòng chặt hơn vào người kia, sợ mình bị ngã xuống.
Cũng may Khang Thần đứng lên đồng thời cũng ôm lấy mông cậu, đến lấy quyển sách của mình bên cạnh bàn, tìm ra được một cái găng tay nilon lần trước đi ăn KFC đã lấy được mội cái.
An Triệt Nguyên trừng mắt nhìn, sau khi nghĩ lại mới hiểu được, trong lòng đột nhiên không biết là cái tư vị, người này trước giờ có bao giờ đeo bao tay đâu, bây giờ đột nhiên lại làm như thế…
“Chớ lộn xộn.”
Cảm giác được cái người trên người không chịu an phận, Khang Thần vỗ nhẹ cậu một cái.
An Triệt Nguyên ôm cổ anh không dám lên tiếng, lần nữa theo động tác ngồi xuống, khoảng cách gần như vậy, cậu theo bản năng tiến gần sát đến lồng ngực anh, để cằm đặt lên vai người kia, như vậy mới có thể không nhìn thấy gương mặt của anh lúc này. “Ách!”
An Triệt Nguyên mở to mắt, không dám tin được hoạt động hiện giờ ở dưới cúc hoa.
Cái này, cái này là, này là, này là…
—— Khang Thần cư nhiên đem ngón tay mình giống như dược xuyên mà đâm vào
Không phải là chỉ cần rửa sạch thôi sao? Thế nào còn đem bên trong cũng tẩy rửa vậy…
Bên trong giờ còn đổ dược thuỷ vào nữa đâu… đưa vào như thế đi vạn nhất…
Nghĩ tới đây, An Triệt Nguyên cử động thân thể muốn đem cúc hoa rút ra, kết quả tay kia lại như hình với bóng, chặt chẽ bám lấy cái vị trí kia không chịu rời đi.
|
☆ Bậc thứ sáu
“A a a…… ư ưm ……”
An Triệt Nguyên không khống chế được mà kêu to lên, hai tay vịn lấy vai Khang Thần, địa phương trần trụi kia đã bất tri bất giác ngẩng đầu lên, cậu liền vô thức mà dính chặt lấy Khang Thần, sợ bị anh nhìn thấy, rồi lại không nhịn được nghĩ muốn cọ cọ vào người anh.
“Thả lỏng một chút.”
Thanh âm của Khang Thần vang lên ở bên tai, ngón tay rút ra thuận tiện vỗ lên mông một cái. (Anh này rất thích vỗ mông con nhà người ta nha)
An Triệt Nguyên điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng vẫn là dính sát vào người ta không chịu rời.
Khang Thần bắt đầu thay cậu rửa sạch sẽ bên ngoài, và rồi công việc kết thúc.
“……” Khang Thần kéo lấy cánh tay cậu, phát hiện không những không chịu buông, còn càng kéo càng dính chặt hơn “Được rồi, xuống nào.”
“Chờ… chờ một chút đã…” An Triệt Nguyên lo lắng cùng quẫn bách mà cứ ở lỳ trên người người ta, hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, như thế nào liền phản ứng lên như vậy chứ, quan hệ giữa hai người mãi mới được như này, mới vừa tốt lên một chút liền bắt đầu đắc sắt* như thế —— cậu một chút cũng không nghĩ tới hoàng qua (dưa chuột =))) thật ra rất oan uổng, người ta cực kỳ khỏe mạnh mà.
Khang Thần lại đánh cái mông một cái, lần này hạ thủ nặng một chút, đưa cái mông run lên.
“Tự mình đi xuống giải quyết đi, tôi còn phải dọn dẹp cái đã.”
“……”
An Triệt Nguyên ngây dại, cư nhiên bị phát hiện… bị phát hiện rồi…
Thế nào lại bị phát hiện chứ?
Cho đến hắn ngơ ngác rút lui người này hơi cho phép, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, mới phát giác cái kia của mình đang để ở trên trên bụng người ta…
A a a a a!!!!!!!!
An Triệt Nguyên lần này bị đại kích thích, cậu vừa muốn che mặt lại muốn che đi hoàng qua, kết quả lại không làm gì cả——
Cậu liền che mắt Khang Thần.
Khang Thần không nói mà kéo tay cậu ra, kết quả An Triệt Nguyên không những gắt gao che không thả, còn dùng nốt cái tay còn lại.
An Triệt Nguyên khổ ép hai tay gắt gao che mắt Khang Thần lại, trong lòng khẩn trương không thôi.
Khang Thần khẽ cười một cái, tựa như an ủi vỗ vỗ vai cậu “Không sao đâu, cậu xuống đi.”
“Tôi tôi tôi……” An Triệt Nguyên lắp ba lắp bắp “…… tôi không.”
‘Xuống á?’ chẳng lẽ cứ để cho cậu ‘ngẩng cao đầu’ như vậy mà đi lại hoạt động ở trong phòng sao?
“……”
“……”
An Triệt Nguyên mặt đỏ bừng che đi ánh mắt Khang Thần, không biết nên làm sao bây giờ mới phải.
Đúng lúc này, lại cảm giác được chỗ kia bị ấm áp bao phủ lên.
Cậu do dự cúi đầu nhìn xuống, tay của Khang Thần không biết từ lúc nào đã cầm lấy, đang nhẹ nhàng an ủi cậu.
An Triệt Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, dời đi lực chú ý, bất giác thả lỏng lực đạo ở hai cánh tay.
Khang Thần nhân cơ hội kéo tay cậu xuống, ánh mắt đã thấy được ánh sáng.
An Triệt Nguyên phản ứng lại, “Oa” một cái mà nhào tới ôm lấy cổ Khang Thần, đem mặt từ trên vai anh liều mạng hướng ra bên ngoài thân, không muốn cùng anh mặt đối mặt, nhưng lại không biết rằng cái này tư thế khiến cho hai người sát lại càng gần hơn .
Động tác dưới tay vẫn không ngừng, An Triệt Nguyên hô hấp dần dần trở nên khác thường, cậu cắn môi thật chặt cố gắng không để phát ra một thanh âm nào, nhưng những hơi thở phát ra đã bán đứng cậu, chưa kể bả vai còn khẽ run rẩy.
“…… Không thoải mái? ”
Cảm giác được bả vai bị cậu ngày càng bóp chặt hơn, Khang Thần thấp giọng hỏi .
“……” An Triệt Nguyên muốn bình tĩnh lại, kết quả vu sự vô bổ**, trong mắt lại tràn đầy một tầng thủy sắc “…… Dừng, dừng ……”
Cậu cảm giác mình sắp đến cực điểm rồi.
Khang Thần cười một cái, tiếp tục động tác trên tay.
An Triệt Nguyên ngẩng đầu lên bắt đầu đẩy anh ra, cậu cũng không biết muốn đem anh đẩy đi đâu, vừa nãy còn ôm chặt trên người không chịu xuống không phải hay sao, nhưng bây giờ cậu không muốn mình tiếp tục bị bêu xấu nữa.
“Cẩn thận ——!”
Theo tiếng kêu lên của Khang Thần, An Triệt Nguyên thân thể nặng nề té xuống cái ghế đối diện, mà anh lại chỉ kịp giữ được hai chân cậu vẫn ngồi ở trên người mình.
Điều này trực tiếp đưa nửa người trên của An Triệt Nguyên nằm vật xuống cái ghế đối diện, chậu nước phía dưới bởi vì ở vị trí lệch một chút, hoàn toàn không có bị đụng vào.
Chẳng qua là, vừa rồi cậu đẩy Khang Thần ra động tác dùng quá nhiều lực, mới làm cho chính bản thân lúc này trở nên chật vật như vậy ——
Hai chân mở rộng thẳng trước mặt người kia, phục hồi lại tinh thần hay tay chống lên trên ghế, tư thế vô cùng ái muội, càng tệ hơn nữa là, phía trước cậu đã bắt đầu tràn ra dịch thể không minh bạch, muốn ngừng lại cũng không được…
Tay của An Triệt Nguyên, lần này rốt cục cũng đem mặt mình che đi…
|
☆ Bậc thứ bảy
Ở trong cái này tư thế mất thể diện này cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua thật dài đằng đẵng, An Triệt Nguyên tim đập như sấm, vô cùng khẩn trương, cái địa phương ở đằng trước kia vẫn hiên ngang đứng thẳng như cũ…
Bây giờ phải làm sao đây…
An Triệt Nguyên chán nản cam chịu, dù sao, ngay từ đầu mình trong mắt anh đã chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp rồi, giống như lúc này vậy, chắc là anh đã dự liệu được điều gì sẽ xảy ra, nhưng là… những thứ này đều không phải là tự mình muốn a…
Cho đến bây giờ, khi đối mặt với niên trưởng, cậu cũng không biết như thế nào mở miệng mới có thể làm cho người nọ chú ý ở lâu ở trên người mình một chút, bây giờ thì sao, vô cùng mất mặt như thế, kích thích ánh mắt của niên trưởng, cả đời này cũng đừng có mà mong người nọ dùng ánh mắt bình thường mà nhìn mình nữa…
Eh?
Tay của ai đây?
Trong lúc An Triệt Nguyên đang càng ngày càng chán nản, cảm giác được một đôi bàn tay nhẹ nhàng đem mình kéo lên, cậu lại trở về vị trí mới vừa nãy kia.
Cậu thuận thế giống như đứa bé ngoan ngoãn nằm ở trên vai Khang Thần, thả tay xuống mới biết, trong lòng bàn tay lại có một chút dấu nước đáng nghi…
Khang Thần ôm chân nâng người trong ngực đứng lên, thật giống một con chuột túi mẹ đem con ôm đến phòng vệ sinh, ở trong bóng tối lấy tay lau đi từng vết bẩn, sau đó ở trước vòi nước đem rửa sạch, tiếp theo lại lau, lại rửa…
Bởi vì đổi nước nóng có chút bất tiện, anh lại không đành lòng đem người như vậy bỏ xuống, chỉ có thể để nước lạnh như vậy từng chút từng chút một tẩy rửa.
Rửa sạch sẽ xong, Khang Thần lại đem người ôm trở về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường. An Triệt Nguyên đợi cho cái mông đặt xuống giường, liền lập tức buông lỏng cổ anh ra, giống như một con hamster mà chui vào bên trong chăn, trùm kín đến tận đầu.
Cậu một cử động cũng không dám, ngừng thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Ở trong phòng thanh âm đi lại của Khang Thần, tiếng kê ghế, tiếng rót nước, tiếng rửa tay…
Rõ ràng như vậy, nhưng cậu lại thấy có chút gì đó không phù hợp…
—————————-
Nguyên một đêm không chợp mắt, đến ngày thứ hai, thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm, Khang Thần hỏi “Cậu tối hôm qua ngủ có ngon không?”.
An Triệt Nguyên vẫncòn đang thất thần, bỗng nhiên hỏi câu này, nhất thời không có phản ứng kịp “A?… A không, tôi ngủ ngon lắm, ách không phải, tôi ngủ được cũng không tệ lắm, …… Ân, tôi ngủ rất hảo”.
Nói xong cúi đầu bới cơm, sau đó cậu chợt nghĩ đến, những lúc cùng nhau ăn cơm có lẽ sẽ không còn nhiều nữa, cậu giờ đã tốt lắm rồi, sau này còn muốn lấy lý do đó để anh như thế quan tâm chăm sóc nữa hay sao.
—— Cậu lúc này hoàn toàn không có nghĩ tới, Khang Thần tại sao ngay từ lúc vừa mới bắt đầu liền không giải thích gì liền rảnh rỗi đi quản chuyện của cậu.
———————————
Buổi tối, An Triệt Nguyên ‘ủ rũ héo hon’ trở lại túc xá, cầm lấy chậu nhỏ tự mình chủ động đi rửa sạch.
Hội học sinh có chuyện tạm thời đem Khang Thần gọi đi, như vậy thật vừa vặn, tránh cho khỏi lúng túng, trong căn phòng này có quá nhiều cảm giác ái muội không nói thành lời rồi.
Về sau, cứ như vậy khôi phục lại như lúc trước đi.
An Triệt Nguyên cảm thấy mất mát mà suy nghĩ, cậu từ trước đến giờ chưa bị người nào khác ôm lấy như vậy, mỗi lần được ôm là lại trộm nghĩ đến phải như thế nào ôm mới đạt chuẩn, đầy đủ mọi kiểu dạng luôn, hại cậu cho tới bây giờ không có hảo hảo cảm nhận tư vị tốt đẹp khi hai người trở nên gần gũi, mỗi lần đều bị tâm tình làm hỏng bét, một chút cảm giác hưởng thụ đều không có.
Tẩy rửa xong, lại dọn dẹp một lúc, cậu liền thật sớm tắt đèn trèo lên giường nằm.
Đeo lên tai nghe, một bên vừa nghe nhạc vừa nghĩ tới những chuyện ngổn ngang ở trong lòng.
Bất tri bất giác, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi…
Thời điểm tỉnh lại, không biết là mấy giờ, chỉ cảm thấy giường hơi rung lắc một chút.
Lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hình như Khang Thần đã trở về.
Chả trách mới vừa mông lung còn cảm giác nghe được tiếng rửa mặt thanh rào rào, thì ra không phải là mộng.
An Triệt Nguyên bỏ tai nghe ra, xoa xoa lỗ tai, máy nghe nhạc đã sớm hết pin.
Liền trở mình, vẫn là ngủ không được .
|
☆ Bậc thứ tám
Ban đêm luôn có thể làm cho lòng người hoạt lạc, hơn nữa so ban ngày muốn cảm tính hơn rất nhiều.
An Triệt Nguyên lăn lộn khó ngủ, lật người ngồi dậy, vò vò tóc, lại ảo não nằm vật xuống.
Sau một hồi cậu lại ngồi dậy, lắng tai nghe, cảm giác giường trên không có động tĩnh gì, đại khái là đang ngủ đi.
Trong bóng tối, một đôi mắt lấp lánh đang tỏa sáng ——
Cậu lớn gan đưa ra một quyết định.
Rướn cổ lên hướng giường trên nhìn lên, chỉ thấy một mảnh mơ hồ, nương theo ánh trăng mờ nhạt, cậu lặng lẽ xuống giường, lần mò tới cái thang, lặng lẽ trèo lên.
Trên đường không cẩn thận đè vào chân của Khang Thần, cậu cả kinh dừng lại, đợi một lúc không có động tĩnh gì, lại tiếp tục đi tới phía trước. Ở trong bóng tối cẩn thận phân biệt một hồi, mới tìm chính xác mặt Khang Thần, cậu mặt nóng như nhiệt, nghĩ đến chuyện mình cần làm, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Khang Thần vốn là muốn ngủ, cuối cùng vẫn là bị cái tên ngốc giường dưới kia đánh thức, vì vậy liền giả vờ như đang ngủ để xem cậu muốn làm cái gì.
Đang lúc cho là An Triệt Nguyên trong cái hoàn cảnh tối lửa tắt đèn cứ tiếp tục nhìn như vậy, đột nhiên cảm giác được trên môi nóng lên, một vật gì đó mềm mại chạm đến, lúc này mới phản ứng kịp đây là An Triệt Nguyên hôn mình.
Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh bây giờ đã xác định cái này tiểu học đệ này nhìn qua không giống lại thẳng thắn thế, nhìn một bộ thông minh như vậy, kết quả mình nghiêm túc trêu chọc cậu ta đôi câu, liền bị cậu tưởng thật. Nghĩ đến trước kia mình nói hơi khoa trương một chút cậu liền nghiêm túc làm theo, rồi đến sau đó mình cũng thật lòng nghiêm túc chữa trị cho cậu ấy, kết quả chưa đầy một tháng hai người thực sự đã làm những chuyện như vậy.
Đang trong lúc xuất thần, đôi môi bị đẩy mở ra, đầu lưỡi mềm mại của An Triệt Nguyên liền đưa vào.
Trong lòng hơi ngạc nhiên, nhìn không ra tiểu tử này lại táo bạo như thế.
An Triệt Nguyên vốn là không có kinh nghiệm hôn, nhưng khi ở trên môi Khang Thần, cậu lại vô tình làm rất tốt không cần ai chỉ dậy, vốn là sợ làm anh tỉnh giấc nên suy nghĩ chỉ hôn nhẹ là tốt rồi, ai có ngờ đâu không cẩn thận lại quá phận như thế.
Cậu quyến luyến không thôi mà cùng với đầu lưỡi người nọ chào tạm biệt, liền vội vã rời đi, một tia ngân tuyến theo cậu đứng dậy mà rơi xuống, chỉ là cậu lại không nhìn thấy.
Sờ sờ miệng Khang Thần một chút, hoảng hốt lúng túng đem đôi môi anh khép lại, lúc này mới lần lần mò mò đi xuống giường.
Chui vào chăn trong trạng thái đang kích động, cậu hưng phấn đem mình bọc lại thành cái bánh chưng, vui vẻ lên rất nhiều, một chút cũng không nhận ra được người ở giường trên giờ đang ngay trước mắt.
“Oa!!” Thời điểm An Triệt Nguyên lăn lộn đến mép giường đột nhiên cảm giác đụng vào một thứ gì đó, kéo chăn thò đầu ra mới phát hiện, Khang Thần đã xuống giường không biết từ lúc nào, hơn nữa liền đứng ở bên mép giường, khi nào leo xuống cũng không biết.
“……” Cậu há hốc miệng, không biết mình nên nói cái gì, trong lòng lại phiếm thượng tư vị không thể nói rõ.
Lại đem chính mình bọc lại ……
Ai…
Yên lặng kéo lên chăn trùm kín đầu, cậu không biết lần này nên làm cái gì bây giờ mới phải, mới vừa hôn anh xong, phảng phất ngửi thấy được một chút mùi rượu, nói không chừng Khang Thần bây giờ đang mơ màng đi.
Như vậy may mắn suy nghĩ, trong lòng lại lo sợ bất an, xấu hổ rất nhiều lại có điểm buồn bực, tại sao luôn bị phát hiện như thế, Khang Thần nhất định là cố ý, tên…tên hỗn đản này, nhất định là cố ý, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy được.
Một phen kéo chăn lên, An Triệt Nguyên mang theo cơn giận còn sót lại ở trong bóng tối nhìn thẳng vào anh, ánh mắt ngày càng thích ứng được bóng tối bên trong phòng, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của Khang Thần.
“Hôm nay tắm rửa không đấy? ” Khang Thần hỏi.
An Triệt Nguyên sửng sốt, mới vừa phản ứng là anh hỏi cái gì , đang trong hoàn cảnh như thế, cái vấn đề này hỏi có chút không đúng lúc.
“Đã tắm.” Cậu tức giận nhỏ giọng nói.
“Tôi tới kiểm tra.”
Khang Thần vừa nói xong, kéo An Triệt Nguyên đang đắp chăn chui ra.
An Triệt Nguyên bị ‘Kiểm tra’ của anh làm cho mơ hồ, cái này có cái gì tốt mà kiểm tra chứ? Cậu nghiêm túc tự hỏi.
“Ân…”
An Triệt Nguyên ở trong bóng tối trợn to hai mắt, hai tai mơ hồ cảm giác được hô hấp của Khang Thần, đồng thời trong chăn một bàn tay chui vào, cái tay này một chút cũng không an phận, một mực trong chăn đi tới đi lui.
Cho đến cái tay kia bắt được quần lót, cậu mới thở phào một cái, liền suy nghĩ Khang Thần lại là thói quen cùng cúc hoa cậu chào hỏi.
Nhưng quần lót cùng quần ngủ đều bị kéo xuống, cậu lúc này mới kinh ngạc ——
Cái này, cái này, tại sao lại đi vào thế……
“Ngô……” An Triệt Nguyên đáng thương bị nhốt vào một góc, người trên bị cố định ở bên tường, phía dưới bị đâm chọc, toàn thân nhịn không được run lên.
Khang Thần kéo chăn lên chui vào, đem cơ thể An Triệt Nguyên lật qua, hai tay kéo lấy quần cậu, từng chút từng chút một…… (cởi bỏ =)))
“Ah!” An Triệt Nguyên kêu lên “A!”
An Triệt Nguyên bả vai run lên “Aa!! ”
“……” Khang Thần dừng lại “Đau sao?”
“…… Có cái vật gì đó kỳ quái tiến vào này!” An Triệt Nguyên khẩn trương nói.
Khang Thần tiếp tục.
“AA!!” An Triệt Nguyên lại kêu.
“Khó chịu?”
“…… Ách ……” An Triệt Nguyên phát ra ý vị không rõ thanh âm “…… Đó là vật gì thế, thật kỳ quái, lần này là cái gì vậy?”
Khang Thần tiếp tục .
“AAA!!! An Triệt Nguyên kêu to hơn.
Khang Thần kịp thời bưng kín cái miệng cậu lại “Nhỏ giọng dùm một chút coi.”
“Ừm…” An Triệt Nguyên bị đâm đánh ánh mắt ướt át, thanh âm đi dạng “… Thật kỳ quái nha…”
“Cậu muốn thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ không?”
“Hử? ”
“Có muốn nhìn một chút không?”
“Nhìn cái gì a?”
Khang Thần mò mò đầu giường , tìm thấy được cái đèn pin nhỏ.
Suy nghĩ một chút, kéo chăn trùm lên đầu cả hai.
Đèn bật lên , bên trong phòng vẫn như cũ một mảng hắc ám, chỉ có trong chăn là sáng trưng ——
“AAA!!!!!———— Ưm …… ưm…. ưm!!”
Đèn phụt tắt, trong chăn trở lại vào bóng tối.
An Triệt Nguyên nằm ngang ở trên giường, hô hấp dồn dập, nóng mặt nóng luôn cả người.
Mới vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì ……
Vừa nãy, cậu bị Khang Thần đem hai người trở nên thân cận, sau đó mình liền bị đặt vào một tư thế rất kỳ lạ, tái sau đó đèn pin liền sáng lên… Thiếu chút nữa chọc mù mắt cậu!!
Mỗi người khi biết đến tình dục là bao nhiêu tuổi? Cấp một trung học đệ nhất cấp có giáo dục qua đi?
Khi đó mặc dù nhìn thấy, cũng là nhất định có tương đối hài tử thấy xấu hổ ngượng ngùng nha.
Huống chi, lúc đó đều là giữa nam với nữ.
Còn với đồng giới, bình thường người nào lại đi nghiên cứu cái này?
Có người ngay cả tính hướng của mình đều phải rất lâu sau mới biết.
An Triệt Nguyên tầng mơ hồ trong đầu đã bị phá bỏ, từ giờ trong đầu cậu đã rất minh bạch thậm chí còn sáng tỏ hơn bao giờ hết.
Buổi tối hôm đó, cậu tùy theo tài năng mà được ai đó dậy dỗ một bài học giác ngộ tình ái viên mãn.
|
☆ Bậc thứ chín
Ngày thứ hai, buổi sáng tỉnh lại, An Triệt Nguyên đột nhiên một chút cũng không muốn đi học, giờ học của thầy giáo dữ như quỷ thì sao chứ, một chút cũng không đáng giá bằng giờ được người bên cạnh ôm vào trong ngực mà tham luyến.
Nhẹ nhàng cử động phía dưới, sờ tới một cái gì đó ẩm ướt, lấy tới vừa nhìn, là quần lót của cậu, đã nhăn nhúm đến không còn hình dạng, tối hôm qua bị người nào đó tiện tay cầm lấy lau tới lau lui.
Nghĩ đến tối hôm qua ……
Cúc hoa An Triệt Nguyên liền không nhịn được ngạo kiều co rút lại một cái, kết quả là lần này lại làm cho cậu cảm thấy chua xót tê dại.
Theo bản năng lấy tay xoa, nơi đó vẫn còn ướt nhẹp, chuyện gì đã xảy ra, tối qua không phải là đã tẩy lau rồi sao.
Bất an nhéo tử, nhưng không ngờ lại đem Khang Thần đánh thức.
Cậu lập tức rúc vào trong chăn, sau đó lộ ra hai con mắt len lén nhìn anh.
Khang Thần chỉ là mở mắt liếc một cái, liền nhắm lại.
An Triệt Nguyên thở phào.
……
“Ân!”
An Triệt Nguyên kinh ngạc, cậu thế nào cảm giác phía sau mình lại có gì đó đi vào.
Đối diện chính là gương mặt Khang Thần gần trong gang tấc, trên gương mặt kia biểu tình cái gì cũng đều không có, nếu như không phải là hai người bọn họ đang nằm trên giường, cậu cơ bản chắc chắc không thể nào đoán ra được thứ đó lại chính là ngón tay nha.
Ừm, là, ngón tay.
Cậu bây giờ năng lực phân biệt đoán vật đã được đã được nâng lên một tầm cao mới rồi.
Cảm giác được phía sau ẩm ướt, mềm mại, Khang Thần hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ tới An Triệt Nguyên thân thể cư nhiên tốt như vậy.
Cơ hồ là ngay lập tức, anh liền có chút không nhịn được .
Mắt liền mở ra túm lấy hai tay cậu đem lật lại, An Triệt Nguyên cũng ngoan ngoãn mà điều chỉnh tư thế theo, hai cánh tay gác ở trên gối đầu.
Khang Thần nghĩ nghĩ, đem chăn quăng qua một bên, mở hai cánh mông ra, trước tiên kiểm tra một chút.
An Triệt Nguyên lắc lắc cái mông, bất mãn muốn thoát khỏi khống chế của anh, kéo chăn trùm lên người rồi lăn qua một bên.
Khang Thần ngẩn người, chợt hiểu ra rồi khẽ cười.
Nắm lấy chăn kéo một cái, nhưng không được, vì vậy cách một lớp chăn mỏng, chính xác không hề sai lệch mà bắt lấy cái vị trí kia.
“Ưm……”
An Triệt Nguyên chấn động một chút, Khang Thần nhân cơ hội kéo ra chăn, nhanh chóng ném lên cái ghế ở cạnh giường.
An Triệt Nguyên “……”
Khang Thần nghiêng người nằm sát vào lưng cậu, khống chế thắt lứng, mạnh mẽ dứt khoát mà xông vào. (cầm thú =)))
“Aa~ ……”
An Triệt Nguyên kêu lên một tiếng.
Tiếp theo, theo luật động của Khang Thần, cậu một tiếng so tiếng trước còn lớn hơn.
Buổi sáng trong sân trường khá là ồn ào náo nhiệt, lần này, Khang Thần không có che miệng cậu lại nữa.
……
Cuối cùng , Khang Thần lại không nhịn được phóng thích vào bên trong.
Sau đó liền lập tức rút ra, trong nháy mắt thấy vật trắng mịn kia, lại khiến cho anh không nhịn được nghĩ muốn làm thêm lần nữa.
Tiện tay cầm lấy quần lót tối hôm qua, lau khô cơ thể hai người thật sạch sẽ, ôm An Triệt Nguyên tính toán để cậu ngủ thêm một giấc.
Chân anh là đang chèn vào giữa hai chân của An Triệt Nguyên, cho nên, An Triệt Nguyên vừa có dị động, anh liền lập tức cảm thấy.
Ngồi dậy đẩy ra hai chân cậu ra muốn nhìn một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thế nào mà mới vừa lau khô xong một hồi liền lại ướt nhẹp vậy.
Sau đó liền hiểu ra, tối hôm qua sợ An Triệt Nguyên đau bụng, cũng rất dụng tâm mà giúp cậu lau chùi sạch sẽ, lần mới vừa rồi cũng chỉ là lau qua loa mấy cái, suy nghĩ đợi lát nữa đứng lên sẽ giúp cậu tẩy rửa mới được.
Kết quả, sau khi trải qua cả đêm giày vò, cúc kia miệng bị chèn ép đến không còn chịu nổi, nên cứ thế không khép lại được…… (cái này chém đó)
Chỉ thấy dịch nhũ bạch sắc từng chút từng chút lại chảy ra bên ngoài, nhìn lại An Triệt Nguyên mặt sớm đã vùi xuống dưới gối.
Đột nhiên cảm thấy bộ dáng như vậy rất là đáng yêu, Khang Thần cơ hồ là theo bản năng cầm lấy khố ngủ —
Đưa vào chặn lại.
|