“Em bé, em đang nghĩ mình là cún con sao?” La Tiểu Lâu suýt nữa thì phá ra cười, thực ra thì cậu chỉ đang hù dọa chiếc cơ giáp ngày nào cũng gây rắc rối cho cậu thôi, dù sao tìm ra nguyên liệu cũng khá khẩm hơn là tự mình nghiên cứu.
“Nếu — nếu cậu đồng ý cho tôi tìm nguyên liệu, tôi, tôi sẽ không có quan hệ với thú cưng nữa.” 125 chịu khổ gào khóc.
“…”
Tuy chỉ là một trí tuệ nhân tạo, nhưng mày không thể có một tí khí phách nào được à?
Lúc này, Nguyên Tích cau mày quay người lại nhìn La Tiểu Lâu tụt hậu, mới nhận ra không ít chế tạo sư đều đang bắt đầu thở hổn hển, chỉ là cố chịu đựng không nói.
Nhìn đồng hồ, Nguyên Tích bèn hạ lệnh nghỉ tại chỗ.
Hai nhóm phó phụ trách tìm bãi đất trống rộng rãi, nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể đối phó tương đối.
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tích, bắt đầu đem thức ăn ra. Nguyên Tích nói đúng, phi thuyền đã chuẩn bị đồ ăn trong một tháng cho họ, hiện tại đã phân cho từng cá nhân.
Nguyên Tích rõ ràng không muốn ăn thức ăn nhà trường chuẩn bị, để La Tiểu Lâu mang gì thì ăn cái đó. Hộp đựng cơm có thể giữ trong thời gian dài nhất là một tuần, bởi vậy La Tiểu Lâu chỉ chuẩn bị thức ăn cho một tuần, còn lại đều là thuốc dinh dưỡng, một viên nhỏ có thể duy trì một ngày đêm, quả thực khiến cậu cảm thấy thật thần kỳ.
Sau khi cho thức ăn vào máy đa công năng đun nóng lên, hương vị sực nức của thịt bò hầm lập tức tỏa ra.
Không ít người thèm thòm nhìn sang bên này, bởi vì so với La Tiểu Lâu biết thường thức, bọn họ biết nhà trường sẽ chuẩn bị thức ăn nên hầu như không mang gì theo, có vài cô nữ sinh mang đồ ăn vặt đi, nhưng đến bữa, cơm nước vẫn là ngon nhất.
“Mẹ nó, tay nghề của Tiểu Lâu hóa ra lại đỉnh như vậy, sau này lúc nào nó mời khách, nhất định phải bắt nó làm một bữa cho tụi mình thôi.” Yates tưng tức nói, nhưng cậu ta cũng không có ý chạy qua ăn ké. Lại chậm chạp, thịt bên mép Nguyên Tích cậu ta cũng không muốn ra cướp.
“Nhưng chắc gì đã phải do La Tiểu Lâu làm đâu.” Chế tạo sư cơ giáp của Yates là một người do chị cậu ta nhờ chiếu cố, một cô bạn lớp 5, thấy Yates nói như vậy thì không khỏi có phần chua chát bật lại.
Ấy chà, cô nàng thế nào mà lại không nghĩ đến chuyện làm cho Yates một chút chứ, mèn ơi, rõ ràng là một cơ hội tốt, chị Yates còn hay nói đùa, hy vọng sau kỳ tập huấn sẽ có tin tốt…
“Chẳng lẽ bạn còn trông chờ người làm là Nguyên Tích hay sao hả?” Yates kinh ngạc nhìn người hợp tác của mình.
“… Tất nhiên là không phải ý đó rồi.”
Nguyên Tích hài lòng bắt đầu thưởng thức cơm trưa, những ánh mắt ước ao đố kị kia thật sự làm người ta thấy thư thái quá, có một nô lệ hiền lành lại cần cù đúng là hạnh phúc nhất trần đời…
Ăn xong, Nguyên Tích mang một miếng bánh ngọt nhỏ ra, là bánh của Tam Mộc, bánh loại nhỏ mang theo đúng là tiện nhất.
“Hử?” La Tiểu Lâu ngạc nhiên nhìn Nguyên Tích, hóa ra cậu ta cũng chuẩn bị cơ à.
Nguyên Tích trừng La Tiểu Lâu, thấy đường nhìn của mọi người xung quanh càng thêm thèm muốn, nhất thời chần chừ, cuối cùng bình tĩnh đưa bánh cho La Tiểu Lâu, hung dữ nói: “Tối hôm trước xin người ta nửa ngày, người ta mới mang cho em đó, ăn đi.”
La Tiểu Lâu cố gắng nhịn cười, Nguyên Tích nhất định là sợ người khác cười mình thối mũi đây mà…
Cầm lấy miếng bánh ngọt, La Tiểu Lâu dùng dĩa xắt một miếng nhỏ, sau đó đưa lại trước mặt Nguyên Tích: “Vừa ăn nhiều lắm rồi, còn lại ăn giúp em, không ngại chứ?” Hy vọng sẽ không mạo phạm tới tôn nghiêm gì đó của chủ nhân.
Tai Nguyên Tích lặng lẽ đỏ, hắn nhận lấy, cấp tốc nói: “Đúng là không có cách nào với em.”
Không ít người nội tâm gào thét chói tai: Cái tên La Tiểu Lâu đáng chết này, rõ ràng là ỷ lại được cưng chiều mà kiêu căng, đúng là! Với lại, nhà mi không ăn hết bánh, sao lại dám đưa cho Nguyên Tích phá hoại hình tượng chiến binh cơ giáp cấp S của chúng ta chứ, nhà mi hoàn toàn có thể cho tụi ta ăn cơ mà! Bánh ngọt của nhà Tam Mộc, cửa hàng bánh ngọt đẹp nhất ngon nhất, ai — ai mà không thích ăn chứ!
Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, La Tiểu Lâu tản bộ một vòng trong phạm vi an toàn, từ lúc 125 nói với cậu tại tinh cầu này đều có thể đi dạo, thực ra cậu đã chẳng sợ gì nữa rồi.
La Tiểu Lâu phát hiện tất cả đều là thực vật xanh, loại có quả loại không. Tuy cậu không nhận ra mấy loại cây của tương lai, nhưng không có nghĩa là bất cứ hạt ra quả nào cũng là kỳ quái.
Vậy ra thực phẩm tự nhiên lại quá giá vô cùng như vậy, thảo nào giá cả đắt đến mức quặn cả ruột.
Nguyên Tích hình như không cần nghỉ ngơi mà vẫn có thể duy trì sinh lực, hắn ngồi trên một thân cây híp mắt quan sát bốn phía, ánh mắt tinh anh tiện thể lướt qua La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu đi bộ được vài bước, bỗng nhiên nhíu mày âm thầm hỏi 125: “Này, chẳng lẽ mày không có cảm gì à?”
“Cái gì cơ?” 125 không vui vẻ lắm trả lời, bây giờ nó còn đang rất sầu với quyết định vứt bỏ nó của chủ nhân mình.
“Tao luôn cảm thấy hình như mình bị người ta theo dõi, lúc vừa mới tới cũng đã thấy gai gai rồi, nhưng không biết là tại vì sao, bây giờ mới nghĩ ra, mày có phát hiện ra cái gì không?” La Tiểu Lâu thấp giọng hỏi.
Từ khi đặt chân lên tiểu hành tinh tập huấn này, cậu đã có cảm giác bất an, nhưng chung quanh có nhiều người, Nguyên Tích cũng ở bên cạnh, nên cảm giác đó cũng không rõ rệt lắm. Hiện tại mọi người nghỉ ngơi, xung quanh lại yên ắng, mới rời khỏi Nguyên Tích được một lát, cảm giác không yên đó lại trở nên rõ ràng.
“… Tôi đã thăm dò qua rồi, trừ sinh viên của bọn cậu ra, trong vòng 10 km không có bất cứ người nào khác tồn tại, động vật cũng chả có khả năng tạo uy hiếp đâu.”
“Được rồi.” La Tiểu Lâu nói.
“Nhưng mà, nếu là do cậu đoán thế, tôi đề nghị cậu nên nói một tiếng với Nguyên Tích, dị thú của Lam Nguyên tinh trời sinh là kẻ đi săn, với những nguy hiểm đặc biệt mẫn cảm.” 125 nói.
Đúng lúc này, Nguyên Tích và nhóm phó bắt đầu gọi mọi người chuẩn bị xuất phát, tiếp tục một buổi chiều hành quân cấp tốc. Các chiến binh cơ giáp đều tỏ ra khá khỏe mạnh, cuối cùng tới nơi, bọn họ bắt đầu chia sẻ trọng trách của chế tạo sư của mình.
La Tiểu Lâu suy nghĩ thật kỹ, lần tập huấn này, thể năng của cậu nhất định phải tăng lên một bậc. Nguyên Tích biến thái căn bản chắc không để ý chuyện bọn họ hiện tại đang trong một nhóm, không phải tất cả đều là chiến binh cơ giáp.
Ăn tối xong, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cậu thậm chí còn chưa đụng đến tài liệu của Nghiêm đại sư giao cho, đã chui vào lều nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, thân là nhóm trưởng Nguyên Tích cũng chui vào lều. Hắn nhìn chiếc túi ngủ La Tiểu Lâu chuẩn bị cho mình, quả quyết vứt nó ra đằng sau, chui vào lều của La Tiểu Lâu.
Ban đêm trên hành tinh nhỏ rất lạnh, La Tiểu Lâu ngủ một mình, thà ngủ cùng mình còn hơn —— Mình đúng là một vị chủ nhân tốt bụng quá đi thôi.
La Tiểu Lâu bị đánh thức, mơ mơ màng màng thấy Nguyên Tích, lười cãi cọ với hắn, dù sao cũng quen (ngủ chung) rồi.
Nghĩ đến lời của 125, La Tiểu Lâu bèn nói ra cảm giác nguy hiểm của mình.
Nguyên Tích đáp: “Không cần phải lo lắng, có anh ở đây, em sẽ không có việc gì hết.”
|
Chương 50 – Vách núi
La Tiểu Lâu nằm mơ cả đêm, trong giấc mơ có một con mèo vằn hổ dữ tợn luẩn quẩn dưới chân cậu, ồn ào đòi ăn cá. La Tiểu Lâu chớp mắt nhớ lại nửa ngày, bảo với nó rằng trong bếp không có cá, để lần sau mới có mà cho. Con mèo vằn hổ híp mắt tức giận, cuối cùng cũng không náo loạn nữa, sau đấy nhảy tót lên lồng ngực cậu, cuộn tròn bốn chân lại và ngủ.
La Tiểu Lâu được buông tha liền thở dài một tiếng, nằm cạnh mèo vằn hổ thực sự rất ấm. Sau đó, cậu an tâm mà thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tất cả đều rất bình thường, ngoại trừ việc La Tiểu Lâu phát hiện chiếc túi ngủ duy nhất là của cậu.
Nguyên Tích còn chưa dậy, vậy là có thể khẳng định, túi ngủ có thể điều chỉnh kích cỡ, nhưng sau khi Nguyên Tích chui vào thì hình như không làm vậy. Bởi thế mà hiện tại cả tay lẫn chân hắn đều đang ôm La Tiểu Lâu. Được rồi, tuy ấm thật đấy, cơ mà không nên ngày nào khẩu vị cũng nặng như thế này chứ.
La Tiểu Lâu kéo túi ngủ, đang định gọi Nguyên Tích dậy thì nhìn tình trạng trên người mình, tay đột nhiên run run.
Cậu cậu cậu phần thân trên bây giờ đang trần trụi, mà trên người Nguyên Tích hình như cũng không có nhiều vải lắm. Bởi vì cả đêm đều duy trì một tư thế, hiện tại toàn thân La Tiểu Lâu đều trở nên cứng ngắc đến khó chịu.
Khuôn mặt của Nguyên Tích đang chôn trong lồng ngực cậu, hơi thở ấm nóng phả lên người, khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy một trận tê dại vô lực.
Cách đó không xa, 125 đang lóe ánh sáng xanh biếc một cách kỳ quái, không hiểu vì sao miệng nó lại meo meo chúc mừng có vẻ hứng thú lắm.
La Tiểu Lâu đỏ bừng mặt, lấy tay nhẹ nhàng di chuyển đầu Nguyên Tích, mong muốn thoát khỏi cái tư thế làm người ta ngượng ngùng này.
Nguyên Tích bực mình cau mày, có dấu hiệu bị quấy phá mà tỉnh dậy, khuôn mặt cọ qua cọ lại trong ngực La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu hít một hơi, trời ơi, đồ đáng ghét này!
Ngón tay La Tiểu Lâu run rẩy túm lấy tóc Nguyên Tích, rốt cục hắn cũng ngẩng đầu, khó chịu híp mắt nhìn La Tiểu Lâu một hồi, sau đó cánh tay rắn chắc vòng qua eo La Tiểu Lâu ngồi dậy, chủ nhân cuối cũng chú ý tới tư thế hiện tại của hai người, dừng lại vài giây, sau lập tức nói: “Đêm qua chính em không nên bò qua đây, cả hai ta đều biết em sợ lạnh —— Nếu như vậy, anh quyết định, về sau mỗi tối chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.” Vừa nói vừa lộ ra cái kiểu ‘không cần tỏ ra cảm kích anh đâu.’
Ai, ai sợ lạnh chứ!
“Nhưng mà không nhất thiết phải… A, chúng ta đang tập huấn, như vậy không tốt lắm đâu.” La Tiểu Lâu không vứt bỏ nỗ lực.
Nguyên Tích trừng mắt lườm, đột nhiên bừng tỉnh: “Nhất thiết? Ý của em là muốn nhờ anh giúp đỡ em thỏa mãn thì mới ngủ chung? Có điều, dù em có muốn vậy nhưng cũng không tiện cho lắm. Tất nhiên là nếu mỗi lần em chịu khó nhịn lớn tiếng , anh có thể cân nhắc thử xem sao ——”
“Không phải, em không có ý khác đâu, cứ như vậy đi nhé.” La Tiểu Lâu quyết định chắc như đinh đóng cột lời của Nguyên Tích, phân rõ phải trái với Nguyên Tích là điều xuẩn ngốc nhất trên thế giới này.
Khi hai người thức dậy, hầu hết mọi người vẫn còn đang ngủ, lần đầu tiên gấp rút lên đường vất vả như vậy, cho dù là chiến binh cơ giáp thì cũng còn cảm thấy mệt mỏi.
La Tiểu Lâu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, còn Nguyên Tích thì đi loanh quanh bốn phía nơi trú quân.
|