Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Phần 3
|
|
Chương 71 – Hẹn hò
Toàn bộ kỳ nghỉ, ngoại trừ nhiệt tình học ‘vận động’ chuyện nào đó, Nguyên Tích đều luyện tập trên mạng. Trước ngày khai giảng, Nguyên Tích thức dậy rất sớm, xị mặt đi tới đi lui trong phòng bếp.
La Tiểu Lâu thắc mắc nhìn hắn một cái, đã mấy lần cậu suýt chút nữa thì bị Nguyên Tích đụng ngã. 125 cũng bị Nguyên Tích đuổi ra xó phòng khách không dám ngóc đầu lên. Cuối cùng không nhịn được, La Tiểu Lâu hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguyên Tích giật mình, ngừng lại, im lặng vài giây rồi nói: “Ăn xong điểm tâm, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
“Hôm nay có chuyện gì ư?” La Tiểu Lâu ngạc nhiên, hai người bọn họ rất ít khi ra ngoài, sau tập huấn thì hầu như ngày nào cũng làm tổ ở nhà.
Bởi vì ngày trước quá mệt mỏi, La Tiểu Lâu muốn hoàn toàn được thư giãn. Mục đích của Nguyên Tích thì lại càng chẳng cần nói mà vẫn hiểu, chỉ cần hắn muốn làm chuyện nào đó, cho dù lúc ấy bọn họ đang nói gì thì hắn cũng đều có thể chuyển sang chuyện ‘học’, sau đó thì đạt được mục đích.
“Không có chuyện gì thì không thể ra ngoài sao?” Nguyên Tích mất hứng nói, nói xong phát hiện La Tiểu Lâu không tranh luận với mình nữa, chỉ bắt đầu chiên trứng. Nguyên Tích lén nhìn La Tiểu Lâu, tai giật giật.
Lúc hôm qua thoát mạng về, Nguyên Tích tình cờ nghe thấy đôi tình nhân bên cạnh đang cãi nhau vì hẹn hò không vừa ý. Nguyên Tích đột nhiên phát hiện, hắn và La Tiểu Lâu hiện tại đã bước vào giai đoạn sống chung với nhau giống bố mẹ hắn, hơn nữa cũng không có bất cứ cản trở nào.
Ban đầu Nguyên Tích cực kỳ thỏa mãn, thầm nghĩ, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ mang nô lệ nhỏ bé về nhà ra mắt bố mẹ.
Cơ mà dù bố mẹ mình, trước khi kết hôn họ cũng đều hẹn hò vân vân… chẳng thiếu thứ nào — Nguyên Tích bỗng nhiên bắt đầu lo lắng cuộc sống sau này của bọn họ, ngộ nhỡ vì chuyện nhỏ này lại không hạnh phúc mỹ mãn như bố mẹ, vậy chẳng phải là thiếu sót lớn sao?
Vì vậy Nguyên Tích suy nghĩ suốt một buổi tối, thậm chí không làm ‘vận động’ hắn thích nhất, nửa đêm còn dùng máy thông tin quấy rầy thằng em họ* cả nửa buổi tối, dưới sự trợ giúp của nó mới lập ra kế hoạch của ngày hôm nay —— Đó chính là một buổi hẹn hò như ý.
* nguyên văn là đường đệ: em trai họ, họ ở đây là cùng một họ (con của 2 anh em trai ruột), khác với em họ (con của anh chị em ruột). (có ai hiểu tớ giải thích gì ko ═]]]])
Ăn xong, La Tiểu Lâu lấy quần áo ra ngoài cho Nguyên Tích, cậu cũng thay quần áo. Lúc từ phòng thay đồ bước ra, La Tiểu Lâu mắt chữ A mồm chữ O nhìn 125 mặc áo T-shirt màu xanh nhạt do cậu đưa cho, hóa ra lại rất vừa người, không nhịn được bắt đầu cười sằng sặc.
125 nơm nớp lo sợ nhìn về phía đằng sau La Tiểu Lâu, phát hiện không có ai mới trách móc: “Có cái gì mà buồn cười? Đây là quần áo hồi bé của cậu đấy! Đừng hòng tôi trả lại, khoan đã —— Chẳng lẽ cậu định để tôi ở nhà một mình?”
Quần áo quả nhiên bị 125 thu thập, chỉ thật không ngờ lại là của cậu.
La Tiểu Lâu cười đến cong cả mắt, vuốt cái đầu to tròn của 125, nói: “Không mà, tao định cho mày ra ngoài.” Đang vui lên cậu không uốn nắn vấn đề dùng từ của 125.
Ra cửa, Nguyên Tích thấy 125 bám lấy chân La Tiểu Lâu thì nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói gì. Chỉ đến khi lên xe huyền phù mới ném 125 ra phía sau.
Lần đầu theo hai vị chủ nhân ra ngoài du ngoạn, 125 tỏ ra cực kì hào hứng, “A, là tiệc ngoài trời, chúng ta phải vào trong đấy đúng không? Í í, vườn bách thú, có muốn vào không ——”
Nguyên Tích quay đầu nhìn La Tiểu Lâu một cái, cảnh cáo: “Nếu không nghĩ cách bịt miệng nó, anh ném ngay nó ra ngoài cửa sổ đấy.”
La Tiểu Lâu và 125 lập tức cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại có lẽ cách mặt đất khoảng 250 mét, mọi thứ dưới mặt đất đều chỉ là những hình ảnh mờ nhạt nho nhỏ, nếu bị quẳng xuống thì…
La Tiểu Lâu quay lại vừa cười vừa nói: “Em cảm thấy ném rác bừa bãi không phải là một thói quen tốt đâu.”
125 dùng chân che miệng lại, ức lắm mà không dám ho he gì, chỉ nhìn hai vị chủ nhân phía trước.
15 phút sau, Nguyên Tích đỗ xe huyền phù tại một bãi đỗ xe không trung, bên cạnh là tòa nhà khá đồ sộ. La Tiểu Lâu xuống xe, phát hiện không ít người đang ngạc nhiên khen ngợi chiếc xe huyền phù phong cách dị thường của Nguyên Tích.
|
Trong học viện St.Miro, đại đa số sinh viên đều là con cháu thế gia quyền thế, cũng không quá nổi bật, ra ngoài rồi, La Tiểu Lâu hậu tri hậu giác suy đoán, có lẽ thân phận của Nguyên Tích cũng không phải dạng thường. Chỉ là trốn nhà đi lâu như vậy, thế nào mà nhà hắn lại chẳng có ma nào đến nhận hắn về vầy?
Đương nhiên, La Tiểu Lâu nghĩ như vậy cũng không phải là hy vọng Nguyên Tích rời đi. Trừ bỏ quãng thời gian ban đầu, Nguyên Tích cũng không khó ở chung, hiện tại La Tiểu Lâu đã đối xử với hắn như người nhà. Về phần quan hệ của hai người bây giờ, La Tiểu Lâu đã suy nghĩ kỹ càng, nếu Nguyên Tích không rời cậu, như vậy về sau cũng chả sao.
Nếu Nguyên Tích bỏ cậu đi, có lẽ cậu sẽ tìm một nơi chuyên tâm làm chế tạo sư cơ giáp của mình. Thỉnh thoảng xem tin tức Nguyên Tích đã công thành danh toại, nhớ lại cuộc sống hai người ở chung —— Rõ thật là phim truyện ngược luyến tình thâm màu mè, nhất định là bị 125 truyền nhiễm rồi.
Có điều, Nguyên Tích dẫn cậu đến chỗ này làm gì? La Tiểu Lâu chẳng hiểu ra sao, theo sát Nguyên Tích vào cửa chính.
Nguyên Tích quẹt máy thông tin, người máy ở cửa báo cáo: “Ba vị, thẻ hạng A.”
Vểnh đuổi lên, 125 thụ sủng nhược kinh liếc mắt nhìn Nguyên Tích, ông bạo quân kia lại đồng ý mua thẻ cho nó!
La Tiểu Lâu thì lại hiếu kỳ quan sát mọi nơi, đây đại khái là một câu lạc bộ giải trí khá hoàn chỉnh, đủ loại hoạt động thể thao, sân bãi luyện tập, rạp chiếu phim trên không, công viên trò chơi giải trí cao cấp, cái gì cũng có.
Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu vào trong, nơi bọn họ đến là khu suối nước nóng dược.
Cuối cùng La Tiểu Lâu cũng sáng tỏ mục đích của Nguyên Tích. Có lẽ là muốn thừa dịp ngày nghỉ cuối cùng, ra ngoài giải sầu ạ.
Hai người mang một con thú cưng hình Bá Vương Long đến phòng thay đồ, 125 rất có tự giác cởi áo T-shirt, quấn tấm khăn màu trắng quanh người.
Khi La Tiểu Lâu thay đồ xong, Nguyên Tích lại đứng sững sờ ở cửa, nhìn chăm chú từ trên xuống dưới phần thân thể trắng muốt như lau như ly lộ ra của cậu, sắc mặt bắt đầu biến thành màu đen, đồng thời cảm thấy hối hận tại sao lại đi chọn chỗ này. Thân thể của nô lệ nhỏ bé, có lẽ một mình mình ngắm là được rồi.
“Đi, hiếm khi có một lần.” La Tiểu Lâu giục.
Nguyên Tích trợn mắt nhìn cậu, xoay người đi ra ngoài.
Càng đi, sắc mặt của Nguyên Tích càng khó coi hơn, mẹ nó, bọn người này cứ nhìn ra chỗ ông đây là sao hả!
Hai người tìm một góc không có người ngồi xuống, Nguyên Tích đẩy đẩy La Tiểu Lâu vào trong vài cái, không vui lắm mà nói: “Chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết tự giác, ngồi vào trong.”
La Tiểu Lâu chẳng vui vẻ gì cọ cọ, lầm bầm: “Anh không cảm thấy những người đó nhìn chính là mình sao?” Nói xong thì hâm mộ nhìn lướt qua cơ thể của Nguyên Tích, cơ thể và khuôn mặt như vậy, rốt cuộc là ai mới trêu hoa ghẹo nguyệt hả!
Nguyên Tích bất ngờ, nghiêng mắt nhìn, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi, từ từ nhắm mắt bắt đầu ngâm nước nóng. Một lát sau, Nguyên Tích chậm rãi nhích tới gần, tựa đầu lên bờ vai trắng nõn của La Tiểu Lâu, từ góc độ này nhòm xuống dưới, nhìn không sót một mỹ cảnh nào.
Không hề phát giác, La Tiểu Lâu thoải mái thở dài, sắp ngủ gật, bỗng nhiên nghe thấy Nguyên Tích khẽ nói: “Khát nước.”
La Tiểu Lâu nhíu mày, mở mắt ra, định đứng dậy, Nguyên Tích nhìn chằm chằm vào chỗ hồng nhạt trước ngực cậu, theo hơi nóng bốc lên, khuôn mặt của La Tiểu Lâu cũng đỏ ửng lên, lại càng thêm phần hấp dẫn hơn bình thường. Nguyên Tích không yên lòng nhìn trái nhìn phải, sắc mặt không được tốt lắm, nói: “Ngồi lại, anh đi.”
La Tiểu Lâu lại tiếp tục nghiêng đầu ngủ. 125 ngồi ở khu cạn nước, mấy đứa nhóc chốc chốc lại túm lấy cái đuôi to lớn, khiến nó quả thật muốn nổi khùng.
Tới trưa, hai người thoải mái ra khỏi khu suối nước nóng, đi ăn buffet.
Lúc La Tiểu Lâu bưng đồ ăn về, xa xa thấy một vài sinh viên trường khác đang vây quanh Nguyên Tích nói gì đó.
Tới gần bàn, La Tiểu Lâu nghe được thanh niên đi đầu nói: “Tớ thực sự chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ cậu thôi, hy vọng có thể cùng cậu thực chiến một trận, chỉ điểm vài điều.”
La Tiểu Lâu quan sát thanh niên đó, cậu ta đẹp gần như bằng Tây Thụy Nhĩ, nhưng La Tiểu Lâu lại cảm thấy người này thoạt nhìn có chút khó chịu. Cậu thầm kinh ngạc, quan điểm thẩm mỹ của mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi 125 đấy chứ, chỉ cần có chứa gen thú thì là đẹp nhất…
La Tiểu Lâu thản nhiên đặt đồ ăn xuống, những người đó nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía Nguyên Tích.
“Tôi không rảnh.” Nguyên Tích bỗng nhiên nói, sau đó cầm đồ ăn La Tiểu Lâu bưng tới, bày ra bộ dạng chuẩn bị ăn, mấy người rảnh rỗi này mau lặn đi.
Mỹ nhân kia bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Vậy thì, nếu cậu bận việc, hôm nào sẽ lại xin thỉnh giáo cậu. Chỉ là, hiếm khi được gặp gỡ, tớ có thể ăn một bữa với cậu được không?”
Nguyên Tích lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi nói không rảnh.”
Tất cả mọi người chung quanh đều tỏ ra xấu hổ, có người hình như nổi cáu muốn nói gì đó, nhưng lại bị thanh niên đi đầu ngăn lại.
Mỹ nhân đó tiếp tục lễ phép nói: “Đã quấy rầy, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Nói xong mới chịu dẫn một đám sinh viên đi.
|
La Tiểu Lâu nhíu mày nhìn người đi xa, sau đó dửng dưng nhìn Nguyên Tích, không nói gì.
Buổi chiều, Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu ngồi lên ghế di động nghe opera. Cái này là do thằng em họ nói là lãng mạn nhất, thích hợp nhất cho chuyện hẹn hò. Tới nửa chừng, Nguyên Tích phát hiện La Tiểu Lâu và 125 đã ngủ tít thò lò từ lúc nào.
Hắn đen xì mặt nhìn khuôn mặt của La Tiểu Lâu, buổi hẹn hò lần này quả nhiên thất bại cùng cực…
Cơ mà La Tiểu Lâu lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Trên đường trở về, cậu rất sôi nổi nói với Nguyên Tích: “Opera cuối cùng thật sự không tệ, sô pha mềm mại rất dễ chịu, lại còn có cảm giác chập chờn bay giữa không trung nữa chứ. Tắm dược với cơm trưa thực ra cũng được, sau này có cơ hội chúng ta trở lại nhé.”
Nguyên Tích lái xe không đáp lại La Tiểu Lâu, nhưng khóe miệng thì cong lên.
Ngày hôm sau, kết thúc kỳ nghỉ, học viện St. Miro chính thức khai giảng.
Cuộc sống sinh viên của La Tiểu Lâu và Nguyên Tích lại bắt đầu. Ngày đầu tiên khai giảng không có tiết. Tuy cũng không phải học kỳ của sinh viên nhập học, nhưng học viện vẫn tổ chức vô cùng long trọng. Nghe nói, học viện St. Miro đã mời một vị đại sư trứ danh về diễn thuyết, đến lúc đó, toàn bộ sinh viên của hai khoa đều phải tham gia.
Đúng 10h sáng, các hiệu phó và chủ nhiệm lớp đích thân ra cổng chính nghênh đón. Vài chiếc xe đen từ từ chạy tới, đến cổng học viện St. Miro thì dừng lại.
Có người bước xuống cung kính mở cửa xe. Người đầu tiên đi ra là một thanh niên tóc đen, mặc đồng phục của học viện St.Miro, chính là Lăng Tự, sau đó là một ông già mặt không cảm xúc.
Ông già đó khách khí nói với Lăng Tự: “Cảm ơn cậu Lăng đã tiếp đón lão già này một chuyến.”
Lăng Tự cười nói: “Nghiêm đại sự khách khí rồi, đúng lúc tiện đường.”
Lúc này, một thầy hiệu phó tiến lên, khom lưng hành lễ cung kính với Nghiêm đại sự, nói: “Đại sư, hiếm khi đại sư bớt chút thì giờ tới.”
Vẻ mặt của Nghiêm đại sư có chút dịu xuống, nói: “Vừa mới làm xong một dự án, có thời gian thì tới đây.”
Mấy vị giáo viên chủ nhiệm cũng bắt đầu cười đón: “Nghiêm đại sư, hoan nghênh đại sư tới học viện St. Miro.”
Nghiêm đại sư gật đầu, lộ ra gương mặt nghiêm túc, cùng hàn huyên với mọi người.
Thẩm Nguyên bước xuống từ một chiếc xe phía sau, mỉm cười chào hỏi Lăng Tự, rồi đi theo sau Nghiêm đại sư vào trong.
Nghiêm đại sự được đưa vào phòng hội nghị cao cấp, nói chuyện cùng với các hiệu phó và chủ nhiệm. Không lâu sau, hiệu trưởng học viện St. Miro – Alston, cười tít mắt đi vào. Mọi người đều biết, đại sư chế tạo cơ giáp Nghiêm đại sư và hiệu trưởng Alston có mối tương giao lâu năm.
Nghiêm đại sư đứng dậy, hai ông bạn già cho nhau một cái ôm.
Hiệu trưởng vừa cười vang vừa nói: “Mấy lần mời mà cũng không chịu tới, Nghiêm đại sư đúng là càng lúc càng cao à. Vài năm nữa, tôi cũng không mời nổi ông được nữa đâu nhỉ.”
Nghiêm đại sư nhìn hiệu trưởng, hừ một tiếng: “Không dám, dù có bận, có một câu nói của hiệu trưởng Alston thôi thì tôi cũng sẽ hoãn lại tất cả công việc chạy tới. Ngược lại, con người bận rộn này, hiện tại đã không lên Tam Bảo Điện nữa hả.”
Các hiệu phó và chủ nhiệm đã quen hai vị bạn tốt này gặp mặt thì cho nhau vài lời châm chọc, tức thì đều mỉm cười.
Sau đó, hiệu trưởng Alston và Nghiêm đại sư nói đến sinh viên của học viện gần đây, một thầy hiệu phó thân là đồ đệ của Nghiêm đại sư mở miệng nói: “Nói đến chuyện này, hiệu trưởng chúng em đã là phùng nhân tất khoa*, khoa cơ giáp của học viện năm nay đã tuyển được ba học trò thiên tài cấp S.”
*có nghĩa là người vừa mới gặp thì nhất định phải khen ngợi, khâm phục.
Một vị chủ nhiêm có tuổi cảm thán: “Học trò giỏi lần này đều bị ông Vương vớt mất, thật sự là khiến người ta tiếc nuối quá.”
Chủ nhiệm Vương năm nhất thầm đắc ý, nhưng ngoài miệng thì lại khiêm tốn: “Hạt giống tân sinh vừa qua thực sự không ít, chỉ có điều, trường hợp đặc biệt vẫn phải có. Dù vậy, có một tân sinh của khoa chế tạo cơ giáp, thành tích kém đến kinh khủng, đứa nghèo túng này lại còn nhờ quan hệ mà vào trường, ngày nhập học còn ngang nhiên chạy đến phòng làm việc của tôi làm ầm ĩ, vì danh tiếng của học viện, cuối cùng tôi vẫn phải nhận đứa này. Đến bây giờ, học phí của nó còn chưa nộp hết, phải viết giấy ghi nợ, thật không phải, giấy ghi nợ của nó tôi vẫn còn giữ đây này.”
Mấy vị chủ nhiệm đều đến gần để xem, ngay cả các hiệu phó cũng có vài phần hiếu kỳ với cậu sinh viên kém cỏi này.
Nói đến đây, chủ nhiệm Vương nhớ tới Nghiêm đại sư là chế tạo sư cơ giáp, đệ tử của ông có một số được tuyển chọn từ học viện St. Miro, ví dụ như hiệu phó của bọn họ. Mà Thẩm Nguyên phía sau Nghiêm đại sư, được Viện trưởng Viện nghiên cứu cơ giáp Khải Ân nhìn trúng, năm đó cũng từng là sinh viên thiên tài của học viện St. Miro.
Ông nổi lên ý nghĩ muốn đề cử nhân tài, liền cười tủm tỉm: “Lại nói tiếp, hiện tại thiên tài năm nhất của khoa chế tạo cơ giáp chúng tôi cũng rất hiếm, có em sinh viên tên là Dương Kha, sau cuộc họp có thể gọi đến cho đại sư xem.” Nếu Dương Kha thật sự có thể lọt vào mắt xanh của Nghiêm đại sư, nói vậy mai sau sẽ cảm động và nhớ đến lời tiến cử của ông.
Cái tên này vừa được thốt ra, Thẩm Nguyên lập tức nhíu mày. Nghiêm đại sư nhìn chủ nhiệm Vương, nói: “Làm phiền chủ nhiệm Vương, tôi vừa nhận một đồ đệ rồi.”
Nói xong, quay sang nói với Thẩm Nguyên: “Bây giờ, gọi đồ đệ của tôi tới đây làm một việc.”
Lời này vừa ra, hiệu trưởng Alston kinh ngạc, “Lão Nghiêm, ông nhận đồ đệ ư?”
Nghiêm đại sư đắc ý nhếch mày, nói: “Đệ tử kế thừa, cũng là đệ tử bế môn. Nói tiếp, nó cũng được chọn ra từ khoa chế tạo cơ giáp của học viện các ông đấy.”
Hiệu phó cũng ngây ngẩn cả người, đã 10 năm Nghiêm đại sư mới nhận học trò, hơn nữa, lại còn là đệ tử kế thừa bế môn, có nghĩa đây là đệ tử cuối cùng của Nghiêm đại sư, đệ tử chân chính có cơ hội được sở hữu tay nghề của Nghiêm đại sư. Hiệu phó không khỏi xúc động, nói: “Sư phụ, tiểu sư đệ đó tên là gì ạ?”
“La Tiểu Lâu.” Nghiêm đại sư thẳng thắn nói. Lúc này, Thẩm Nguyên đã mở máy thông tin liên lạc với La Tiểu Lâu.
Sắc mặt của chủ nhiệm Vương năm nhất lập tức biến đổi, ông nắm chặt tờ giấy ghi nợ trong tay, bên dưới chính là cái tên La Tiểu Lâu, sác xuất hai người trùng tên lớn đến mức này sao?
Chủ nhiệm Vương lau lau đỉnh đầu không có mấy sợi tóc, ôm vài tia may mắn, hỏi: “Học trò của đại sư là sinh viên lớp 1 ạ?”
Nghiêm đại sư liếc mắt với Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên lập tức nói: “Hình như không phải, em cũng chỉ nghe nói em ấy nhắc qua một lần, có lẽ là lớp 10.”
Hiệu trưởng Alston hứng thú, giễu cợt: “Thật đúng là hiếm thấy, ông thế mà lại chọn học trò của lớp 10 trường tôi.”
Sắc mặt của chủ nhiệm Vương hoàn toàn thay đổi, có mấy vị chủ nhiệm và hiệu phó khác cũng phát hiện. Một thầy hiệu phó lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Vương liền thu hồi giấy ghi nợ trong tay, đồng thời xấu hổ cười vài tiếng, nói xin lỗi không tiếp được nữa, rồi đi ra ngoài.
Nghiêm đại sư bao che khuyết điểm có tiếng, hiện tại chủ nhiệm Vương đã liên lạc ngay với phòng nộp phí, lập tức miễn toàn bộ học phí cho La Tiểu Lâu.
Hoàn toàn không biết mình đang được nhiều người quan tâm như vậy, La Tiểu Lâu hiện đang ở trong phòng nộp phí.
Cậu đưa 50,000 đồng Liên bang mới tinh cho thầy giáo ở cửa, vừa cười vừa nói: “Thưa thầy, em đến nộp tiền thiếu của nửa năm trước.”
……………….
|
Chương 72 – Công bố
Thầy giáo phòng nộp phí còn nhớ rõ cậu sinh viên nghèo túng hiếm có của nửa năm trước này. Ông nhướn mày nhìn xếp tiền giấy mới tinh, trông điệu bộ này, thực ra không phải cậu đến nộp học phí mà là đến để đập bàn đúng không…
Tuy là thế, nhưng thầy giáo vẫn tận chức tận trách thu tiền. Sau đó ông mới nhớ ra giáo viên chủ nhiệm năm nhất đã cầm giấy ghi nợ, đại khái là sợ tên sinh viên đã nghèo lại còn vô lại này thiếu tiền không chịu trả. Nghĩ tới đây, thầy giáo đỏ ửng mặt, hơi ngượng ngùng mà nói: “Giấy ghi nợ hiện không có ở đây, em chờ thêm hai ngày thì đến lấy được không?”
La Tiểu Lâu gật đầu, vừa cười vừa nói: “Vậy phiền thầy đưa em giấy biên lai trước, giấy ghi nợ thì hôm khác em đến lấy.” Xem chừng đi nộp tiền mà không gặp được chủ nhiệm Vương, không được nện tiền lên cái đầu Địa Trung Hải của ổng rồi, hơi tiếc chút xíu.
Cầm giấy biên lai, gỡ bỏ chuyện phiền hà lâu la của nửa năm trước, La Tiểu Lâu thoải mái xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, máy thông tin trên cổ tay La Tiểu Lâu vang lên, cùng lúc đó, màn hình thông tin trong phòng nộp phí cũng phát ra âm thanh vui vẻ.
Thầy giáo thu phí đi qua mở lên, nghe được phân nửa thì mồ hôi trên mặt thi nhau rơi rớt, nhỏ giọng nói: “Nhưng nó vừa mới nộp học phí, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, tôi còn đang nghĩ thằng nhóc này thực ra lại rất cẩn thận —— hả, chuyện đó, tôi không ngờ anh lại thay đổi quyết định. Vâng, vâng, tôi sẽ gọi nó quay lại ngay lập tức.”
Thầy giáo thu phí bị chủ nhiệm gào thét, rơi lệ đầy mặt, thế mà hồi đó chủ nhiệm nhấn mạnh dặn đi dặn lại rằng, phải chú ý tới cái tên sinh viên thiếu học phí duy nhất này, ai biết bây giờ lại phải miễn trừ a a! Điều quan trọng là vừa mới thu học phí xong thì mới thông báo, lại còn nhất thiết phải trả lại toàn bộ các khoản tiền học hôm nào, thế này không phải là giết người à.
“Thật không ngờ Nghiêm đại sư lại đến diễn thuyết, vậy được, em đã biết, sẽ tới ngay đây ạ.”
La Tiểu Lâu rối bời đứng trước thang máy. Nghiêm đại sư sẽ đến, nhưng giờ phút này mà lão già ấy còn sai bảo cậu nữa hả, hiện tại có phải là thời gian làm thêm đâu cơ chứ. Cứ nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu quen bị sai bảo lập tức thay đổi kế hoạch tiếp theo.
Đúng lúc này, thầy giáo thở hổn hà hổn hển phía sau bắt đầu đuổi theo.
“Này, em kia! Chờ đã!”
La Tiểu Lâu kinh ngạc quay đầu lại, “Dạ thầy, thầy tìm em có việc gì ạ?” Cậu bất an nhìn thoáng qua chiếc vòng cổ màu xanh ảm đạm trước ngực, cái tên 125 này không phải lại thó cái gì đấy chớ…
“Chẳng lẽ cái gì cậu cũng trông chờ tôi giải quyết cho cậu sao, mà chính cậu cũng không chịu thực hiện hiệp ước chủ nhân với tôi còn gì?” Giọng nói tức tối của 125 vang lên, rõ ràng là nó còn đang tức giận vì chuyện phát sinh vào sáng sớm hôm nay với La Tiểu Lâu.
Chết tiệt, cho nó một quả trứng gà thì làm sao —— cái gì mà sợ nó ấp trứng nở ra gà con, vả lại gà con cũng có thể cất giấu nữa nhá.
La Tiểu Lâu mặt đen xì, lần này mày nghĩ ngợi nhiều quá rồi đó, tao chỉ không yên tâm thôi…
“Này, em ơi, tôi vừa nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, toàn bộ các khoản học phí của em sẽ được miễn trừ, em mau trở lại theo tôi, tôi sẽ làm thủ thục hoàn trả cho em.” Thầy giáo vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng đuổi kịp.
La Tiểu Lâu trợn mắt, nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại miễn học phí cho em?”
Thầy giáo cũng bất ngờ, nguyên bản trong tưởng tượng phải là cảnh tượng đội ơn đội nghĩa, nước mắt thống khổ tuôn rơi, nhưng lại chẳng thấy đâu, tại sạo lại miễn trừ? Ờ nhể, tại sao lại miễn trừ, giáo viên chủ nhiệm chưa nói…
Thầy giáo lau mồ hôi, gian nan mà nói: “Cái này thì, có thể là —— là cơ chế hoạt động trợ giúp sinh viên đặc biệt khó khăn nào đó.”
|
La Tiểu Lâu nở nụ cười, phất tay: “Cảm ơn thầy, sự trợ giúp này nên để lại cho các bạn khác cần hơn, hiện giờ em đã đủ khả năng để đóng học phí rồi.” Thế này xem ra, kỳ thực học viện St. Miro cũng không tệ lắm nhỉ.
Mặt thầy giáo thu phí đã nhăn lại thành một nhúm, kế hoạch trả lại tiền hoàn toàn không thuận lợi như tưởng tượng, “Chờ chút! Em này, chuyện đấy, miễn học phí cho em là chỉ định đặc biệt của giáo viên chủ nhiệm, nguyên nhân cụ thể thầy ấy chưa nói, ngày mai tôi có thể đưa em đi hỏi. Nếu sốt ruột thì bây giờ… A, hình như bây giờ không tiện lắm, chủ nhiệm Vương đang cùng với hiệu trưởng tiếp đãi một vị đại sư nổi tiếng.”
La Tiểu Lâu giật mình, liền sáng tỏ chút ít, hóa ra là có liên quan đến Nghiêm đại sư.
Nhưng đâu cần phải thế chứ, cậu cũng chẳng muốn nhận bố thí vô nghĩa kiểu này.
La Tiểu Lâu chỉ có thể tỏ ra đạo mạo nghiêm trang, dùng lời lẽ chính trực nói: “Thưa thầy, lúc đầu em đã cam đoan với thầy, khoản học phí thiếu của nhà trường em nhất định sẽ nộp đầy đủ, đã nói được thì làm được. Em chưa từng giấu diếm sự thực em là một đứa nghèo túng, bởi vì em nghĩ nghèo túng và danh dự không có gì mâu thuẫn với nhau. Em hy vọng thầy có thể hiểu, em không nhận tiền trả lại.”
Thầy giáo há hốc mồm, trong lòng đã bắt đầu âm thầm tán thưởng cậu sinh viên có chí khí này, thế nhưng, ông không thể không nói: “Nhưng mà, giấy ghi nợ của em vẫn còn ở chỗ chủ nhiệm Vương, thầy ấy yêu cầu trả lại tiền cho em, tôi nghĩ nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thầy ấy sẽ không trả lại giấy ghi nợ đâu.”
La Tiểu Lâu giật giật khóe miệng, vừa cười vừa nói: “Em không cần giấy ghi nợ.” Nói xong thì từ biệt thầy giáo, đi vào thang máy .
Thầy giáo nhìn cửa thang máy nửa ngày, nhún vai, rồi xoay người trở về. Khoai lang phỏng tay này của chủ nhiệm, có lẽ nên mời ổng tự đối phó thôi.
Rất nhiều năm sau, tờ giấy ghi nợ đó vẫn luôn nằm trong tủ hồ sơ của học viện St. Miro, để mai sau, khi thấy nó thì sẽ khích lệ các sinh viên của khoa chế tạo cơ giáp. Chỉ có bản thân giáo viên chủ nhiệm tự tay bỏ nó vào, khi nhìn thấy nó thì đã muốn phát hỏa —— Ông già bao che khuyết điểm nghiêm trọng kia, mỗi lần châm chọc là muốn ốm luôn!
La Tiểu Lâu vội vã chạy tới phòng nghỉ của Nghiêm đại sư, Thẩm Nguyên cười dẫn cậu tiến vào, Nghiêm đại sư đang ở trong phòng chuẩn bị tư liệu cần thiết để diễn thuyết.
La Tiểu Lâu liếc mắt nhìn, khe khẽ hỏi: “Anh Thẩm, anh đang ở đây, còn gọi thêm em để làm loạn cái gì nữa ạ?”
Thẩm Nguyên cười tủm tủm nhìn La Tiểu Lâu, thấp giọng: “Nhưng em là đệ tử kế thừa của Nghiêm đại sư mà, anh nghĩ đại sư đang cảm thấy đây là thời cơ để công khai thân phận của em ra bên ngoài, đồng thời cũng cho thấy thái độ của đại sư.”
Cả người La Tiểu Lâu đờ ra, đệ tử kế thừa… kế thừa… đệ tử, là chuyện lúc nào hả! Mặc dù đang là trợ lí trong phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, nhưng ông già kia cả ngày đều tỏ vẻ chê ghét cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ xa vời rằng ổng sẽ coi cậu như học trò.
La Tiểu Lâu túm chặt lấy Thẩm Nguyên, lắp bắp: “Anh Thẩm, không phải nhầm lẫn đấy chứ, em, em làm sao mà có thể là đệ tử của Nghiêm đại sư được?
Thẩm Nguyên cũng 囧, bật thốt lên: “Lẽ nào đại sư chưa từng đề cập qua với em?”
La Tiểu Lâu gật đầu như mổ thóc, “Em thề là chưa từng.” Thực sự, hiện tại cậu đang nằm mơ đấy hả.
Thẩm Nguyên gắng gượng áp chế kích động muốn phun trào với Nghiêm đại sư, vỗ vai La Tiểu Lâu: “Vậy thì bây giờ, em cứ coi như mình đã biết đi, loại sự tình này có gặp mà không cầu, anh cũng vui mừng cho em.”
La Tiểu Lâu hoàn toàn không hề cảm nhận được những cảm xúc vinh hạnh kích động vui vẻ, thực chất thì gần như muốn khóc, cậu tuyệt vọng nói: “Nhưng mà, điều này không thể được, em, em trước đó không lâu đã nhận một người làm sư phụ rồi.”
Thẩm Nguyên cũng ngây dại, một già một trẻ này, lại còn có thể không hiểu nhau như vậy nữa. Anh còn chưa kịp báo cho La Tiểu Lâu biết, Nghiêm đại sư đã coi cậu là đệ tử bế môn kế thừa rồi, mà một khi đã đưa ra chủ kiến thì sẽ không thu nhận đệ tử khác.
“Vấn đề này, anh nghĩ em nên nói một câu với Nghiêm đại sư, có điều, anh phải nhắc nhở em, nếu để Nghiêm đại sư phải thu hồi lại lời đã nói ra thì đó quả thực là một chuyện không tưởng.” Thẩm Nguyên nhìn đệ tử bế môn kế thừa được mọi người ghen tị này bằng ánh mắt cảm thông, cho dù anh là trợ lí của Nghiêm đại sư nhưng cũng lực bất tòng tâm à.
Đang nói thì Nghiêm đại sư từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một vài tư liệu. Ông vừa kiểm tra máy thông tin vừa nói với hai người: “Các cậu vào lấy dụng cụ với mô hình trong phòng đi theo tôi.”
La Tiểu Lâu có phần chần chừ, mặt mũi thống khố nghênh đón, “Nghiêm đại sư, em ——”
Nghiêm đại sư nheo mắt, lạnh lùng nhìn La Tiểu Lâu một cái, rồi phất tay, bực mình nói: “Không thấy diễn thuyết sắp bắt đầu rồi đấy hả? Có cái gì cần nói thì để sau.” Nói xong tự mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Thẩm Nguyên và La Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Nguyên dỗ dành cậu: “Hiện tại và sau đó đã không có gì khác nhau nữa rồi, có không ít người đã biết.”
La Tiểu Lâu vẻ mặt đau khổ, đi theo Thẩm Nguyên ra cửa.
Vì vậy, trong buổi diễn thuyết long trọng tiếp theo, La Tiểu Lâu và Thẩm Nguyên một trái một phải đứng bên cạnh Nghiêm đại sư.
|